Chưa từng em – Tạ Lâu Nam Chương 47 Editor: Nhã Mỹ Diệp Lần nay, tuy Mặc Viễn Ninh phải cắt bỏ dạ dày nhưng vẫn đụng đến dao kéo nên thời gian nằm viện cũng lâu hơn trước chút. Nhưng dù thế nào, Tô Quý cũng có ý định rời . Mỗi ngày đều ở trong phòng bệnh. Mặc dù phòng bệnh ở đây chẳng khác gì phòng ốc ở khách sạn năm sao nhưng vẫn là bệnh viện cũng thoải mái như ở nhà. Nhưng mà Tô Quý cũng để ý. thích ăn cay bây giờ lại phải chuẩn bị những món ăn thanh đạm, tốt cho dạ dày. Mỗi ngày, cùng Mặc Viễn Ninh ăn những đồ có mùi vị kia cũng cảm thấy khó chịu. Thái độ Mặc Viễn Ninh với cũng có thay đổi gì lớn. Trái lại, sau lần đó, Trần Bách Nhạc thường đến ngồi chút, hai em số chuyện vu vơ. Bởi vì xét cho cùng, thái độ của Mặc Viễn Ninh với Trần Bách Nhạc vẫn còn thân thiện hơn với . Có lần, Tô Quý sau khi tiễn Trần Bách Nhạc ra về, giọng với : "Em này! Có phải hai người các có gì có vấn đề ? còn đối xử với ấy tốt hơn em đó!" Sau tuần, Mặc Viễn Ninh có thể xuống giường tự lại. Lúc này, ngồi ghế salon cạnh cửa sổ xem quyển sách ngoại văn, nghe vậy, cười khẽ: "Tóm lại, cho dù tôi đối xử với em như thế nào, em vẫn luôn nghĩ tôi tốt!" Chẳng qua chỉ thuận miệng nhưng Tô Quý lại cảm thấy trái tim co rút đau đợn. tại, bọn họ trở thành như vậy chẳng qua cũng tại chịu tin tưởng . vẫn chỉ chìm đắm trong cảm nhận của bản thân. Từ trước đến giờ, luôn hiểu lầm , quan tâm suy nghĩ gì, bao nhiêu đau khổ. đến bên cạnh , nở nụ cười, ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy tay để tay vịn ghế. Tay vẫn rất lạnh, khi để trong lòng bàn tay ấm nóng của vẫn có chuyển biến nào, ngẩng đầu, với : "Viễn Ninh, em biết rất tốt với em. " Mặc Viễn Ninh nhìn Tô Quý, vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ: " biết, em luôn cảm thấy áy náy, muốn bồi thường cho !" Giọng điệu cực kỳ thản nhiên, giống như đây là việc quá đỗi bình thường. Trừ lần đó ra, cũng có khả năng nào khác. Tô Quý lại nhớ đến ngày đó những lời kia ‘Căn bản em !’. biết tại những lời đương kia có chút giả tạo nhưng vẫn theo bản năng mà : " phải, Viễn Ninh! Bởi vì em nên mới nỡ để phải chịu khổ!" xong những lời này ngay cả cũng giật mình. mới nhận ra, bọn họ ở bên cạnh nhau 4 năm thế mà chưa bao giờ với Mặc Viễn Ninh câu "Em !" Bắt đầu là hai người sống dè dặt, sau này lại nghĩ rằng ở chung với nhau lâu, cũng những lời như vậy đầu môi. Mặc Viễn Ninh hơi giật mình, ánh mắt từ trang sách nhìn sang : "Tô tiểu thư?" Trước kia, Tô Quý thèm để ý gọi như thế nào giờ phút này lại cực kỳ để ý. ràng vừa thổ lộ với gọi tiếng ‘Tô tiểu thư’ cực kỳ xa cách khiến cảm thấy ê ẩm, chua xót. quyết tâm cam chịu, cắn răng : "Em biết, bây giờ những lời này cũng quá muộn. Có lẽ, em lo sợ quá nhiều thứ, thức tỉnh cũng muộn nhưng em . . . . . . Trền đời này, ngoài ra cai khiến em cảm thấy lo được lo mất như vậy. Cho dù phải chịu ấm ức cũng muốn cứu vãn quan hệ của chúng ta!" Đột nhiên thổ lộ như vậy đúng là ngoài dự liệu của Mặc Viễn Ninh. Hiếm khi sửng sốt mà nhìn lâu như vậy. Đến khi Tô Quý xong, ngẩng đầu nhìn ánh mắt , cố gắng dùng ánh mắt của mình để cảm nhận được thành ý và quyết tâm của . có chút kinh ngạc mà quay mặt chỗ khác, nghiêng đầu khụ tiếng, hắng giọng: "Tô tiểu thư, có phải em cảm thấy cam lòng ?" Tô Quý nghe vậy, đoán chừng căn bản tin lời , hỏi lại: "Sao mà cam lòng chứ?" Mặc Viễn Ninh nghĩ tới có thể hỏi lại như vậy, bản thân cũng có chút xấu hổ, giải thích: "Có lẽ cam lòng tôi lạnh nhạt em. Hoặc tưởng rằng, người như tôi có tư cách từ chối em. . . . . . " ràng, trước kia, dùng bao nhiêu cách từ hành động để hạ thấp bản thân trước mặt . Bây giờ, nghe thèm để ý mà những lời như vậy, trái tim ê ẩm thôi, ngắt lời : "Em phải vì em cảm thấy mình cao quý hơn !" Bây giờ cảm thấy cực kỳ tủi thân. Biết rằng Mặc Viễn Ninh tin tưởng vì bị tổn thương quá nhiều. Sau thời gian dài tổn thương chồng chất như vậy cũng có tư cách cầu phải tin tưởng ! giải thích được, tiếp chắc cũng vô dụng, Tô Quý quyết định thêm gì nữa, đoạt lấy quyển sách trong tay để sang bên, cả người dán vào lông ngực Mặc Viễn Ninh! Sau khi bị bệnh lần này, vẫn rất cẩn thận trước mặt , ít khi có những hành động quá tùy tiện. Lần này, ôm thắt lưng , ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cũng có chút biến hóa. Bỗng nhiên Tô Quý cảm thấy bản thân như năm rồi được ‘ăn thịt’, bỗng nhiên có ‘bàn thịt’ ở trước mặt lại biết phải làm thế nào. nhẫn nại chút nhưng rốt cuộc vẫn nhẫn nại được, hơi nhướng người hôn lên khóe môi ! Đôi môi mỏng kia vẫn hơi tái nhợt, nên lại hôn thêm cái nữa. Khoảng cách bọn họ rất gần cho nên Tô Quý có thể cảm nhận được lần thứ hai hôn , cả người hơn run lên chút, hơi liếc mắt nhìn xuống. Tô Quý làm thôi nếu làm làm đến cùng, lại hôn đôi mắt nhìn sững sờ. Bọn họ quá quen thuộc cơ thể nhau, cho nên dù Mặc Viễn Ninh tận lực khống chế, cũng có thể cảm nhận được hô hấp hơi dồn dập chút. Mỹ nam ở ngay trước mắt lại chỉ có thể nhìn mà được ăn. Hơn nữa, Tô đại tiểu thư vẫn luôn chuẩn mực. Huống chi, mặc kệ tình huống như thế nào, nên trách ai hoặc trách nhiệm người nào nhiều hơn, vẫn cảm thấy tủi thân biết phát tiết với ai. Cho nên cảm giác này càng trở nên tồi tệ hơn. Trán Tô Quý chạm vào trán , mềm giọng : "Viễn Ninh. . . . . Đừng gọi em là Tô tiểu thư nữa! Nghe rất đau lòng!" Kỳ , chỉ muốn thầm oán giận chút. Vốn dĩ chẳng mong chờ nghe được câu trả lời của Mặc Viễn Ninh. Kết quả, lát sau, lại cười đáp: "Nghe em gọi trợ lý Mặc hay Mặc tiên sinh cũng rất đau lòng!" Gần đây, cũng rất đau lòng cho . Nghe Mặc Viễn Ninh vậy, lại càng cảm thấy đau lòng và áy náy hơn. Hốc mắt cũng ướt, vươn tay ôm chặt hơn chút, giọng : "Thực xin lỗi, Viễn Ninh. . . . . Đêm đó cũng cảm thấy đau khổ nhưng em vẫn còn đối xử với như vậy!" Chuyện Tô Quý đến là đêm hôm từ Cố gia trở về, say rượu được ôm và an ủi. Đó cũng là lần cuối cùng dịu dàng với . ôm , nhàng thầm, còn ngủ say trong lồng ngực . Bây giờ nhớ lại, Tô Quý còn cảm thấy đêm đó ngủ rất ngon. Trong giấc mơ còn thấy mùi hương của xung quanh. Tô Quý xong, Mặc Viễn Ninh có chút khác thường, hơi trầm mặc chút. hiểu lý do lại nhướng người hôn lên mặt . giữ lấy tay Tô Quý để cách khoảng. Sau đó, nhìn mà mỉm cười: "Hóa ra, đêm đó em biết là tôi!" Tô Quý gật gật đâu: "Khi đó em uống hơi say chút. Nhưng lúc ôm em, em biết là rồi. Chẳng qua, em sợ mất mặt mà gọi ‘ Thanh Lam’. Nhưng lời đêm đó, em cũng là với !" tới đây, mới nhớ đêm đó qua câu, " xấu xa như vậy tại sao em vẫn . . . . . " Hai má hơi đỏ lên, vội vàng : "Viễn Ninh, đương nhiên em là người xấu! Nhưng em !" vừa giải thích, vừa giữ chặt cánh tay , hốt hoảng: "Viễn Ninh, em biết đó là . Nếu là người khác em để ôm như vậy!" xong lại nhớ đến đêm đó khi phát đau dạ dày. Nhưng cuối cùng, ngày hôm sau vẫn giả vờ biết, chẳng thèm quan tâm ! Nếu thèm để ý đến những thứ tự trọng cần thiết kia bị tổn thương và có lẽ bệnh tình cũng nghiêm trọng đến mức này. lại, kỳ vẫn vô tình thiếu rát nhiều. Mặc Viễn Ninh nhìn , đột nhiên cười khẽ tiếng. Tô Quý nhìn thấy nụ cười của , cảm thấy trong đó chứa rất nhiều điều, quá thoải mái. còn muốn tiếp tục nhưng lại đứng lên đẩy ra. cũng nhìn , thậm chí lấy quyển sách bị cướp kia, thẳng ra ngoài. Tô Quý hoảng sợ, tưởng rằng quá tức giận mà ra ngoài, vội đến kéo tay : "Viễn Ninh, tha thứ cho em! Em cố ý chọc giận !" lại chút lưu tình mà rút tay ra, quay đầu nhìn , khuôn mặt tái nhợt, lạnh lùng nhìn , : "Tô tiểu thư lại cần tôi tha thứ sao? Mời tìm ‘ Thanh Lam’ của em hơn!" Bây giờ Tô Quý mới ý thức được bản thân tự chui vào tổ ong vò vẽ. Dường như Mặc Viễn Ninh quyết định buông tay tình cảm với . Nhưng ghen tuông và ham muốn chiếm hữu của cũng ít. Lúc trước, bọn họ nghỉ phép ở hồ nước nóng. lại đấu trăm, uống rượu với bao nhiêu người, dời chú ý của Tô Quý từ người Cố Thanh Lam và Tô Hòa sang . Càng phải , lần đó Tô Quý biết bị ôm vẫn còn ngừng gọi ‘ Thanh Lam’. vừa hối hận, thầm mắng bản thân ngu ngốc, lại còn giấu diếm , cũng dám để tức giận mà ảnh hưởng đến dạ dày, chỉ dám bước thêm bước, ôm từ phía sau. Hai tay đặt ở vị trí dạ dày, lần đầu tiên câu có chút cốt khí nào: "Thực xin lỗi! Người đàn ông khác đâu có gì hay để xem chứ? Chẳng có cơ bụng hay cơ ngực gì cả!" Bỗng nhiên Mặc Viễn Ninh cảm thấy hồ đồ, nhưng lại thêm câu: "Em muốn xem của người khác sao?" Lúc này, Tô Quý cũng ngốc nữa, lắc đầu cái rồi tủ cười tủm tỉm: " muốn! Chỉ ngắm của Viễn Ninh nhà chúng ta mà thôi!"
Chưa Từng Em - Tạ Lâu Nam Chương 48 Editor: Nhã Mỹ Diệp Tô đại tiểu thư ủy khuất bản thân vài câu chọc cười nhưng Mặc mỹ nhân vẫn tỏ thái độ gì. Quay người lại, lại nằm lên giường. Ở nhà mang đến canh gà tần, cũng chẳng có tâm trạng ăn miếng nào. Tô Quý chỉ có thể tiếp tục nịnh nọt , ngồi bên giường, lay người , "Viễn Ninh, cứ mắng em vài câu ! Ngàn lần đừng tức giận mà!" Mặc Viễn Ninh nằm thẳng người, nhắm mắt lại. Tuy rất tức giận nhưng dáng vẻ nằm của vẫn rất đúng chuẩn như mỹ nhân nằm trong quan tài thủy tinh. Nghe vậy, cũng chỉ khẽ hừ tiếng, chẳng thèm động đậy.. có Mặc Viễn Ninh phối hợp mọi việc đều khó khăn khiến cho Tô Quý cảm thấy đau đầu. Cảm thấy chỉ miệng hiệu quả, chỉ có thể xoa xoa mặt , sau đó cảm thán: "Hữu mỹ nhân hềm kiến chi bất vong. Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng. . . . . . " (Tạm dịch: ‘Có mỹ nhân, gặp hoài vẫn nhớ. ngày gặp, nhớ nhung như cuồng). Bị người khác vừa sờ má vừa đọc thơ, cảm giác này chẳng tốt chút nào. giờ bản tính kiêu ngạo của Mặc Viễn Ninh nổi lên làm sao có thể mặc thích làm gì làm. Rốt cuộc mở mắt, liếc cái, rồi quay lưng về phía . người giỏi giang thương trường, bỏ qua bất cứ điều gì như Mặc công tử lại tính sai điều chính là những việc liên quan đến Tô đại tiểu thư. quay lưng phía sau có có khoảng trống lớn , Tô Quý thấy vậy vội cởi giày, nằm sát vào người . Mặc Viễn Ninh có thể cảm nhận hai tay để lưng , sau đó dường như cả người đều dán lên lưng. cảm thấy bất đắc dĩ, miễn cưỡng mở miệng : "Tô tiểu thư, cái giường này lớn!" Tô Quý tủi thân mà đáp lại: " lại gọi em là Tô tiểu thư. . . . . . " Giọng điệu của thực rất thương, giống như nếu còn như vậy lần nữa, khóc lên. Rốt cuộc vẫn nỡ đối xử tệ với , chỉ có thể nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua thân thể mềm mại nóng bỏng đằng sau kia. Nhưng dường như hề có ý định bỏ qua cho . lát sau, qua lớp áo bệnh nhân, vẫn cảm thấy ngón tay sử dụng lực vừa phải vẽ vòng vòng sau lưng mình khác nào gãi ngứa." chỉ có thể thở dài tiếng: "Đừng làm rộn!" Tô Quý càng bạo hơn, để đầu lên bả vai , : "Gọi em là Tiểu Nguyệt!" Người da mặt dày cầu người ta gọi nhũ danh vẫn là Tô đại tiểu thư tự phụ suốt 4 năm tiếng "" với người ta sao? Tay vẫn dừng lại, Mặc Viễn Ninh chỉ có thể im lặng chút, sau đó bất đắc dĩ : "Đừng làm rộn, Tiểu Nguyệt!" Tô Quý cười thỏa mãn tiếng, hai tay vòng ôm lấy . ngửi thấy mùi hương nhàng, khoan khoái quen thuộc lẫn cả mùi thuốc sát trùng và mùi thuốc nhưng Tô Quý hề cảm thấy khó ngửi chút nào. Vì thế, lại dưa sát vào thêm chút, giống như con mèo rúc tìm chỗ ấm áp. Tình cảm của và giống như mang đến đau khỏ cho cả hai. Nếu như người, sao lại phát người đó có chút khác thường chứ? cũng vậy! có thể cảm nhận được muốn rời . Bất kể nguyên nhân là gì, muốn đâu. . . . . Nhưng rốt cuộc là vẫn định rời . Nàng thể tránh né mà nghĩ tới kia chuyên nghiệp trinh thám đều thể tra được dấu vết để lại qua, có lẽ còn có biện pháp, để giờ này ngày này, ở trong này phát sinh hết thảy đều biến thành cái khác qua. Cũng vô tích có thể tìm ra, cũng biến thành cuộc đời của trung, khác đoạn bị phủ đầy bụi bí mật. Nhưng vẫn cách nào buông tay. . . . . người khi vẫn còn ở bên cạnh nhau có thể còn chút cơ hội. Đến cuối cùng, lúc nhận ra mới biết người mình rốt cuộc là ai? ""Nhưng nàng vẫn là có cách nào như vậy buông tay... người khi còn sống trung, có thể có vài lần cơ hội, tại cuối cùng thời điểm, tỉnh ngộ lại chính mình sở người rốt cuộc là ai? người khi còn sống trung, lại có vài lần cơ hội, thể gặp được cái có thể làm cho mình ái mộ tương ái người? "Viễn Ninh. . . . . " ôm , cố gắng dán sát vào người , "Đừng bỏ mặc em! Đừng quên rằng em . . . . . Cho dù trước kia em khiến đau khổ như thế nào. . . . . " xong lại đợi lâu nhưng vẫn nghe thấy câu trả lời của . . . . . biết vẫn tỉnh, ngoại trừ những lúc bị bất xỉu chưa bao giờ ngủ trước . Cuối cùng, chỉ còn cách hôn lên bả vai qua lớp áo, giọng nhắc lại: "Viễn Ninh, em !" Trong giọng lại thể kiên định mà chính cũng phát . Vô luận Tô Quý cố gắng như thế nào, thái độ của Mặc Viễn Ninh với cũng cải thiện chút nào. bị ép buộc gọi là "Tô tiểu thư!", cũng cố gắng thể thái độ lạnh như băng đối với . Nhưng càng dịu dàng, an ổn ở chung dường như bọn họ còn khả năng phát triển thêm. Mặc Viễn Ninh ở trong bệnh viện lần này cũng mất hơn nửa tháng. Phương Hoành gọi điện thoại cho Tô Quý trợ lý Mặc hết ngày nghỉ phép. Sau đó là nghỉ lương, còn cả đơn xin từ chức của theo quy định công ty cũng nên duyệt. Tô Quý nghe việc này mà cảm thấy đau đầu, " có việc gì! Cùng lắm tôi để ấy làm chủ tịch hội đồng quản trị!" Quả nhiên, Phương Hoành ngậm miệng ngay tức khắc. Cấp dưới tiền nhiệm có cơ hội lại trở thành sếp của mình, đối với ta mà cũng chẳng mấy quan trọng, giây tiếp theo tiếp: "Được, chúc thành công, Tô tổng!" Tô Quý còn chưa kịp lấy lại tinh thần ta cúp điện thoại!, giống như bao giờ muốn để ý đến việc nhà của sếp. Lúc nghe điện thoại là ở ngoài phòng khách. Kết quả, sau khi trở lại phòng bệnh, Mặc Viễn Ninh ngồi ghế sa lông ngẩng đầu nhìn : "Phương Hoành?" tại, tạm thời rời vị trí công tác, chẳng những gọi Tô Quý là ‘Tô tiểu thư’ mà ngay cả Phương Hoành cũng gọi thẳng tên. Tô Quý cũng che dấu, gật gật đầu: "Đúng vậy! về việc nghỉ phép của !" có ý định việc từ chức, Mặc Viễn Ninh lại dường như chờ việc này, tâm trạng tồi mà nở nụ cười: "Chắc tiền lương tháng này của tôi cũng bị trừ sạch rồi. Nhưng mà cũng chẳng sao! Cũng may phải lo về tiền thuốc men!" Lần nằm viện này, Tô Quý đương nhiên thay trả tiền viện phí. vừa vậy, Tô Quý nhớ lại lần trước còn để tự gánh tiền thuốc men, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ vì bản thân quá nhen: " đến những chuyện này nữa. . . . . muốn làm trợ lý nữa Tô Khang còn vị trí khác cho . Tóm lại mất việc!" hi vọng Mặc Viễn Ninh có thể thuận miệng hỏi vị trí mới của là gì như vậy cũng có thể thuận tiện mời trở về. Nhưng dường như Mặc Viễn Ninh nhìn thấu ý đồ của , nghe xong chỉ mỉm cười, cũng có tiếp tục hỏi thêm gì, chỉ cười câu: "Phương Hoành cũng tệ, tuy cũng hơi ngốc nhưng giữ lại vẫn còn có thể dùng được!" Tô Quý cũng cười cười, liên tục gật đầu, biết buồn thay cho Phương Hoành hay cho bản thân. Ở bệnh viện thêm hai tuần lễ nữa, Mặc Viễn Ninh rốt cuộc cũng găp được người nên xuất từ lâu. ta nên sớm xuất , kỳ cũng chính xác. Bởi vì chỉ biết là có người đến nhưng cũng biết chính xác là ai. Người nọ đến sau giờ trưa. Buổi sáng, Tô Quý đến chăm sóc lúc truyền dịch, sau đó lại đút cơm trưa cho , bận rộn xong mới vào phòng trong ngủ ngơi. Cho đến khi ta tới, trong phòng bệnh chỉ có mình Mặc Viễn Ninh nửa nằm nửa ngồi ghế sa lông nhắm mắt dưỡng thần. Mặc Viễn Ninh mở mắt ra thấy người đến là ta cũng cảm thấy kinh ngạc, mím môi dưới: "Quả nhiên là mày!" Trong phòng bệnh, dưới lớp áo blouse trắng nhưng ánh mắt khống hề có tình thương người, chỉ có lạnh lẽo, khát máu phù hợp với tuổi: "Đương nhiên là tao!" Hơn năm trước, ta chính là người xuất tại nơi Tô Quý bị giam dưới tầng hầm kia." chính là hơn năm trước, đương Tô Quý bị giam mặt đất tầng hầm khi, xuất tại Mặc Viễn Ninh phía sau cái kia tổ chức sát thủ. Theo Lin , trước khi rời Mặc Viễn Ninh là người ưu tú nhất , đáng tiếc. . . . . Mặc dù nhiều năm trôi qua nhưng ta vẫn kém chút. Đứng trước mặt Mặc Viễn Ninh, ta cười cười, nụ cười khác hẳn với Mặc Viễn Ninh, lộ ra chút tùy ý, tac ác: "Chính thức làm quen chút! Tao tên là Merle!" Mặc Viễn Ninh căn bản cũng thèm đứng lên, mà chỉ đánh giá ta chút, đột nhiên nở nụ cười: " ra là thế, ngay cả tên cũng khiến người khác nhớ tới tao!" Biệt danh của trong tổ chức vẫn là họ tiếng Trung của mình "Mặc". Tuy rằng mọi người cố gắng như thế nào nhưng vẫn thể chính xác, nghe qua có chút giống với từ "Merl". vừa dứt lời, sắc mặt của Merle có chút vặn vẻo, ta cố gắng thu hồi cảm xúc: "Tao ngại cho mày đổ máu ở đây, ngay trong căn phòng này!" Mặc Viễn Ninh lúc này mới đứng lên. Bọn họ chuyện vẫn lớn. Tô Quý vẫn ngủ trong phòng, cũng liếc về căn phòng kia: " lên tầng thượng, nơi đó có ai quấy rầy!" Có thể lần trước khi thấy Tô Quý bị thương, té xỉu ngã đất Mặc Viễn Ninh lại làm như thấy khiến Merle khắc sâu ấn tượng. tại, ta thèm để ý Trung Quốc kia, cười khẽ tiếng, che giấu ánh mắt khát máu, ra ngoài trước. Phòng bệnh VIP ở ngay tầng áp chót. Bọn họ cũng dùng thang máy mà thang bộ lên tầng thượng. Tầng lầu này cũng chỉ có phòng bệnh VIP duy nhất nên nhân viên cũng ít. Hơn nữa, sân thượng này cũng bỏ , trừ bỏ số vật dụng cũ cũng còn gì khác. Sau khi bọn họ lên sân thượng, Merle cũng rất nhanh chóng lấy dao găm mà ta hay dùng. hiếu chiến trong cơ thể kều gào ngừng, khóe môi cũng nở nụ cười dữ tợn, quay đầu lại nhìn Mặc Viễn Ninh: "Ở Trung Quốc có cách nào dùng súng nhưng cận chiến cũng khiến tao thích!" Mặc Viễn Ninh vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân. Đó là bộ giống như đồ lót của Trung Quốc cổ đại. bên có dây buộc, chưa tới có đẹp mắt hay nhưng rất dễ cởi. Chính là tại người hơi gầy yếu, mặc quần áo như vậy người có chút giống như tiên phong đạo cốt. đứng đó chỉ khẽ nở nụ cười, so với vẻ giương cung bạt kiếm của Merle bộ dạng vẫn có dáng vẻ thanh tao lịch : "Còn chuẩn bị kỹ càng như vậy! Xem ra mày để tao tìm vũ khí rồi!" Merle thấy bộ dạng chút nào để ý. Vốn dĩ, ánh mắt sung huyết, lúc này càng hề do dự mà tấn công về phía Mặc Viễn Ninh.
Chưa từng em - Tạ Lâu Nam Chương 49 Editor: Nhã Mỹ Diệp Huấn luyện trong tổ chức cũng cực kỳ đơn giản và thô bạo — thực chiến. Người huấn luyện và giáo viên chỉ phụ trách những kỹ thuật cơ bản sau đó chính là thực chiến. Trong khi đó, chỉ cần là cách thức hữu hiệu bất kể động tác gì cũng được cho phép. Đây là trong những điều căn bản mà tất cả thành viên khi nhập môn phải học. Dù sao khi là sát thủ, phải lúc nào cũng chắc chắn có vũ khí trong tay. Trong lúc nào đó, thậm chí bọn họ còn tay tấc sắt. Lúc này đây, kỹ năng cận chiến chính là năng lực sinh tồn của con người. Mà nghe , từ khi tổ chức thành lập tới nay, người giỏi nhất chính là Mặc. Năm 16 tuổi, có thể tay giải quyết ba đối thú mạnh hơn mình. Cho nên, là thầy của môn cận chiến này cũng ngoa chút nào. Cho nên, dù tay có thêm vũ khí, lúc Merle tấn công cũng hề chủ quan, tấn công vào điểm yếu của . Con dao hướng đến cổ họng đương nhiên bị dễ dàng tránh né. Ngay sau đó khuỷu tay cũng tung đòn đỡ. Kỹ thuật cận chiến của Mặc Viễn Ninh được rèn luyện khi còn là thiếu niên. hề lấy cứng đối cứng, giống như thiên về kỹ xảo và linh hoạt. Merle vài lần tấn công, phải bị chặn được ngay cả vạt áo cũng chẳng chạm đến. Nếu đối thủ của Merle là người khác có gì để . Nhưng lại là — người châu Á, dáng vẻ nhắn hơn nhưng lại có kỹ thuật hơn người. Ở trong tổ chức, thỉnh thoảng vô tình ta cũng bị giáo luyện so sánh với Mặc, bây giờ các thêm ức chế. ta liều lĩnh, ra quyền cũng để đường lui cho đối phương. Sau vài chiêu, cả người liên tiếp đụng vào lan can. sân thượng, mặc dù có vài ống nước, nhưng địa hình vẫn tương đối trống trải, đủ để bọn họ di chuyển, tránh, đỡ. Bọn họ đều được huấn luyện để giết người, mỗi đòn tung ra nhất định tạo nên thương tổn. Chuyện phân thắng bại chỉ tốn chút ít thời gian. Khi Merle cảm thấy nắm đấm của mình tung ra có kết quả và khuỷu tay khóa chặt cổ họng . . . . . ta cử động được nữa, động tác này cực kỳ quen thuộc. Đây là trong những chiêu tuyệt sát. Mặc Viễn Ninh chỉ cùng hơi dùng sức chút đời. . . . . ta vẫn duy trì tư thế bất động, trong chốc lát cười lên ha hả: "Mặc, quả nhiên mày vẫn dám giết tao. . . . . Trực tiếp đối nghịch với tổ chức!" Mặc Viễn Ninh đứng sau ta, nghe thấy vậy cũng cười tiếng: "Mày cũng vậy! Đâu có dám giết tao!" Lần này, Merle trầm mặc, mặt của vừa trúng cước của Mặc Viễn Ninh, nhổ ra ngụm máu: "Sao đại tiểu thư lại muốn giữ lại mạng chó của mày chứ?" Người trong tổ chức khi đến Michelle phần lớn đều gọi thẳng tên, ta lại gọi là "Đại tiểu thư" thể kính sợ và ngưỡng mộ. Mặc Viễn Ninh buông hai tay siết cổ của ta, lùi về sau hai bước, nở nụ cười: "Cho dù Michelle quyết định như thế nào mày vẫn phải tuân theo. Mày có tư cách nghi ngờ điều gì!" Merle vẫn có đề phòng với . Sau khi được tự do, ta lập tức lùi sau vài bước, xoay người đứng cách xa , sắc mặt ta hơi biến chuyển, vẻ mặt càng lúc càng hung ác: "Đại tiểu thư chỉ được đụng đến mày chứ được đụng đến người bên cạnh mày!" Mặc Viễn Ninh thản nhiên nhìn ta cười: "Cho nên . . . . . mày cứ giết vài người trong số đó thử xem thế nào?" Tổ chức vẫn có chút ảnh hưởng đến Mặc Viễn Ninh. Đương nhiên Merle biết được điều này, còn biết cả tình hình tại của . Từ quan hệ vợ chồng lạnh nhạt cho đến đối tượng muốn trả thù chính là ba ruột và trai. Trong mấy người này, cho dù ta muốn tổn thương ai đều dễ như trở bàn tay. Nhưng thấy bộ dạng Mặc Viễn Ninh như vậy, chừng giết bọn họ lại hớp ý . Nghĩ đến đây Merle chỉ có thể cười lạnh vài tiếng, cởi áo khoác trắng, tùy tiện vứt bỏ lại sân thượng, xuống lầu. Cho đến khi bóng dáng ta hoàn toàn biến mất, Mặc Viễn Ninh mới đưa giữ chặt miệng vết thương cánh tay kia. đương nhiên để đối thủ sử dụng vũ khí với mình. Khi bắt đầu bao lâu, đá bay dao găm trong tay Merle. Nhưng trước lúc đó, dao găm sắc bén vẫn để lại vết thương tay . Bây giờ giữ chặt cánh tay mới cảm nhận được tay áo ướt đẫm, mới cảm thấy may mắn mặc dù quần áo màu trắng nhưng rộng thùng thình Merle phát bị thương. Có lẽ để cho Merle thấy được cơ hội: bị xuất huyết dạ dày nghiêm trọng, lại chạy nhiều máu như vậy sức khỏe yếu hơn rất nhiều. Nhưng chỉ bằng nghị lực và kinh nghiệm của chưa thắng được Merle cũng thành công đuổi Merle . tại, cũng dần dần cảm nhận lần thứ hai mất máu mang đến phiền toái như thế nào. Trước mắt cảm thấy tối đen, hơi thở cũng dồn dập, siết chặt nắm tay miễn cưỡng đế chỗ cửa sắt. Chỉ mới bước ra cửa được vài bước, thiếu chút nữa ngất xỉu. Chỉ đành vịn vào vách tường, chậm rãi ngồi xuống. có thể cảm nhận được miệng vết thương cánh tay ngừng chảy máu. Tuy rằng thương tổn đến động mạch chính nhưng chắc cũng đụng tới mạch máu khác. điều chỉnh lại hơi thở, ước lượng với sức lực giờ còn có thể được bao lâu. Vết thương chảy máu nhiều như vậy chắc cũng đến mức chết. "Nhưng mang di động sao gọi điền nhờ trợ giúp được chứ? Mà chẳng có ai phát ở đây. Như vậy, có lẽ cái chết sân thượng của trở thành bi kịch. Trong đầu lên cảnh tượng như vậy cảm thấy có chút buồn cười. Nếu người gặp phải tình cảnh này phải càng cảm thấy vui vẻ hơn. Rơi vào trạng thái mất máu cảm thấy đầu óc hơi mơ hồ. Có thể là qua mấy phút, chợt nghe thấy ở hành lang vắng vẻ vang lên thanh lo lắng quen thuộc, "Viễn Ninh! Viễn Ninh, ở đâu?" Đó là giọng của Tô Quý, biết tìm bao lâu rồi. Tiếng dịu dàng hơi khàn, càng lúc càng gấp gáp, thể lo lắng của . định lên tiếng đá lại, nhưng lại ho khan vài tiếng. Vừa rồi Merle cũng rất gắng sức. Mặc dù đỡ được nhưng cũng khá hơn chút nào. Bọn họ đánh nhau phải như cao thủ cổ đại so chiêu. Mỗi kích chính là tốc chiến tốc thắng nên bị thương là thể tránh khỏi. Merle biết bị xuất huyết dạ dày nằm viện, đương nhiên ra đòn xảo quyệt. Ngoại trừ đầu và ngực ra, Merle tập trung công kích vào bụng . tránh né rất tốt nhưng vẫn bị chịu hai đấm. Sau khi ngồi xuống, cảm nhận được dường như dạ dày lại xuất huyết. Cổ họng có mùi ngái ngái máu tươi. chỉ vì vết thương ở mặt mà còn ở khoang bụng trào lên. Cả người yếu đuối vô cùng. Cho dù miễn cưỡng làm cái gì cũng có thể xảy ra hậu quả nghiêm trọng. biết mình có thể hô lên gọi Tô Quý nữa hay ? Nhưng sau đó, rất nhanh nghe thấy tiếng bước chânh vôi vàng đến gần. Vì cúi đầu nên tầm nhìn của cũng hạn chế cho nên chỉ thấy hai chân . tất, chỉ nhìn thấy đôi chân trần giày, có thể thấy vội vàng như thế nào. Sau đó, cả người được ôm vào trong lòng, giọng run rẩy: "Viễn Ninh. . . . . sao vậy?" biết tại sao lúc ở trong lòng lại cảm thấy yếu đuối như vậy. Trước như vậy và bây giờ cũng thay đổi. Tựa như biết, đôi vai mảnh khảnh, hơi gầy yếu của có thể chịu được sức nặng của . Hoặc biết rẳng, nếu chết trong lòng cũng phải điều gì khó chấp nhận. "Tiểu Nguyệt. . . . . " còn sức nâng tay, tựa vào trán , mấp máy môi, giọng : "Đừng buông. . . . . " Kỳ , muốn , nhiều ngày trôi qua như vậy, hề muốn lạnh nhạt với như vậy. Được quan tâm như thế cho dù có tức giận thế nào cũng tiêu tan rồi. Huống chi, hề oán hận . Chuyện trở nên như thế này cũng đều do tự chọn. Là lựa chọn đến H thị, tiếp tục ân oán của đời trước. Là lựa chọn kết duyên vợ chồng với , lại che dấu thân phật của mình nên mới lục đục với . Đến khi ly hôn mà vẫn thẳng thắn giải thích với mới khiến lần lượt làm sai, khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ, những lời tồi tệ. ràng biết, bắt đầu từ khi vô tình gặp tại quán cà phê kia đến sau ba năm sống chung, đều hiểu được, tâm địa thuần khiết, thiện lương như thế nào. Vì xuất của nhiễm bẩn . Nhưng cho dù có hối hận nhiều hơn nữa sao chứ? vẫn thoát khỏi chuyện sống chết. Trước mắt cảm thấy tối đen. "Tiểu Nguyệt. . . . . " Cho nên lại gọi thêm lần nữa, càng cố gắng nở nụ cười với , "Bỏ mặc cũng được, nhưng mà. . . . . đừng quên !" Hôm nay Tô Quý cũng khôgn biết mình bị làm sao. Chẳng qua ngủ trưa lát nhưng lại mơ thấy như có cái gì đuổi theo, đầu đầy mồ hôi, chẳng bao lâu giật mình tỉnh dậy. Sau đó, rời khỏi phòng nghỉ thấy trong phòng bệnh có ai. nhìn đồng hồ treo tường, mới ngủ được chừng 30 phút vì sao giường bệnh thấy ai rồi? biết mấy hôm nay Mặc Viễn Ninh vẫn luôn lạnh nhạt với . Nhưng cũng hiểu bỏ mà lời nào. Vì biết lo lắng. Mang tâm trạng hi vọng chạy xuống tầng trệt hỏi vệ sĩ có đáp án thấy thang máy xuống. Ở tầng cũng có nhà vệ sinh hay quán cà phê gì cả. Hơn nữa, được canh giữ cẩn thận có khả năng đâu chứ? Liệu có thang bộ ? Trong lúc bế tắc, ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang quan sát tình hình. Có y tá với là nhìn thấy bệnh nhân cùng với bác sĩ. Vì thế lại chạy lên tầng. Tòa nhà có tổng cộng hơn 10 tầng, thậm chí biết ở tầng nào. Cho nên lên tầng cao nhất. chạy lên chạy xuống mấy tầng lầu vẫn thấy bóng dáng . Cuối cùng, còn cách nào khác kêu tên . Sau vài lần nghe được tiếng ho — nếu để ý nghe thấy đến từ tầng thượng. liều mạng chạy lên, rốt cuộc cũng thấy . cúi thấy đầu ngồi ở bậc thang, cả người tựa vào vách tường, cánh tay trái chảy máu, theo ngón tay giọt xuống đất, tạo thành vũng . biết vì cái gì mà lại ngồi đây chịu khổ, chỉ có thể cúi người ôm lấy , dùng sức để cảm thụ nhiệt độ cơ thể . Nhưng lại thấp giọng gọi "Tiểu Nguyệt". Nhiều ngày trôi qua như vậy đây là lần đầu tiên cười dịu dàng với . "Đừng buông tay" rồi lại "Đừng quên" — giống y hệt câu với . Chẳng qua thời điểm câu kia, bi thương đến vậy. Giống như biết từ lâu, thể bên nhau cũng thể quên. Cho nên trọng giọng đầy quyến luyến, dịu dàng như vậy mà giống như gai nhọn đâu vào tim, thấu tận linh hồn.