Chưa Từng Nói Yêu Em - Tạ Lâu Nam - (Update 49) ~ New

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      Chương 42
      Edit: Vân Du


      Tô Quý nghĩ, thể lại lừa mình dối người nữa, Mặc Viễn Ninh, hơn bất cứ ai.


      Nếu hết lần này đến lần khác hạ quyết tâm rời xa , rồi lại hết lần này đến lần khác tốn công vô ích.


      tự thuyết phục mình, chỉ vì quá mê luyến cơ thể , mới tiếp tục dây dưa cùng , ra sợ mất hơn bất kỳ ai.


      Lúc ngất trong ngực , thậm chí chẳng muốn thứ gì cả, qua nhiều năm như vậy, gia đình, người thân, giàu có, nghiệp... Cái gì cũng cần, chỉ cần có là tốt rồi.


      Trong giây phút đó, người ta ích kỷ tới cực hạn, ích kỷ, có thể từ bỏ tất cả, chỉ trừ .


      cũng cảm thấy kỳ quái, sao lại người như vậy?


      Lai lịch ràng, dối trá, tâm địa, lạnh lùng, giữ lời hứa, còn hi vọng có thể tin vô điều kiện.


      Xe cứu thương chẳng mấy chốc tới, ra Tô Quý căn bản biết, chỉ cứng nhắc ôm , mãi đến khi có người đưa rời khỏi vòng tay .


      vẫn chịu buông ra, mờ mịt ngồi bên xe cứu thương, bác sĩ ở bên cạnh hỗ trợ nâng đầu bệnh nhân để đề phòng máu sặc lên khí quản, liền dè chừng nâng đầu .


      vẫn chưa tỉnh lại, cẩn thận dùng ngón tay lau vết máu sắp khô môi, nước mắt ngừng rơi xuống gương mặt tái nhợt của .


      Có lẽ nhìn rất thương tâm, y tá vừa nhìn số liệu dụng cụ, vừa với : “Đừng lo lắng, tạm thời còn nguy hiểm đến tính mạng.”


      Chỉ là nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lời cần lo lắng mà , sao lại cảm thấy đau lòng như vậy?


      câu an ủi kết quả lại hoàn toàn ngược lại, nước mắt càng nóng hổi, dường như khóc thành tiếng, vì dám khóc lớn tránh cơ thể chuyển động, mới miễn cưỡng chịu đựng.


      Y tá cũng gặp nhiều người bệnh, thấy nhiều người như , biết áy náy, nên chỉ chuyên tâm nhìn dụng cụ, chuyện với nữa.


      tại đúng vào giờ cao điểm, đường được thông thoáng, lúc đến bệnh viện, Tô Quý cảm thấy sắc mặt người trong ngực mình tái nhợt, thậm chí lộ ra màu xanh nhạt.


      Bác sĩ nhìn chằm chằm các loại trị số dụng cụ, gọi điện về để bệnh viện chuẩn bị giải phẫu.


      Lần trước Mặc Viễn Ninh bị xuất huyết dạ dày, lúc Tô Quý đưa đến, vẫn còn giữ tỉnh táo, hơn nữa cũng cần phải giải phẫu.


      Giờ năm tháng sau, bệnh nghiêm trọng đến mức cần giải phẫu ngay lập tức, cảm thấy sợ hãi, giọng run run hỏi bác sĩ: “Là bệnh gì vậy, tại sao phải giải phẫu?”


      Bác sĩ nhìn lát, đại khái cho rằng cần phải giải thích với người đối diện chút, liền : “Nhìn như vậy là chảy máu dạ dày phải ngày ngày hai, nhìn lượng máu chảy và tình hình hôn mê của người bệnh mà xem, tỷ lệ cần giải phẫu rất lớn.”


      Ông ta xong, còn bổ sung câu: “Chuẩn bị tâm lý tốt, tôi lập tức để ký đơn đồng ý.”


      Nghe xong tràng, Tô Quý dám thêm gì nữa, chỉ có thể ngừng vuốt ve đôi má Mặc Viễn Ninh, hi vọng có thể giảm chút sợ hãi.


      Nhưng vẫn vô tri vô giác, chẳng những thể như trước, mỉm cười trấn an , thân thể lại càng ngày càng lạnh.


      Giống như bác sĩ , xe cứu thương vừa đến bệnh viện, lập tức có nhân viên y tá vây quanh, đưa thẳng Mặc Viễn Ninh đến phòng giải phẫu.


      Tô Quý chỉ có thể đứng bên ngoài, bị chặn lại, họ chỉ cần chờ ở bên ngoài.


      Quản gia Tôn theo cùng , Tô gia luôn giúp đỡ bệnh viện này, còn giữ ít cổ phần, đường đến bệnh viện, quản gia Tôn gọi điện cho bệnh viện, vì vậy mọi chuyện xong xuôi, cần Tô Quý phí tâm tư.


      Nhưng trước khi làm giải phẫu cần ký đơn xác nhận đồng ý, cần chữ ký của người thân trong nhà, lúc bác sĩ hỏi có quan hệ gì với người bệnh, Tô Quý cúi đầu: “Tôi là vợ ấy.”


      biết Mặc Viễn Ninh ở thành phố H có người thân, cũng biết tình trạng của tốt, nhưng vẫn nhẫn tâm hờ hững với .


      Nhìn chữ ký tờ đơn, bác sĩ ràng có chút ý kiến, muốn lại thôi, chỉ : “Quan hệ vợ chồng dù lãnh đạm cũng nên chú ý đến sức khỏe đối phương, nếu sau này lại hối hận.”


      Mặc Viễn Ninh bị đau dạ dày, năm tháng nay lại chuyển biến xấu nghiêm trọng, bệnh dạ dày vốn là bệnh nhà giàu, cần dốc lòng điều dưỡng, còn phải giữ tâm trạng khoan khoái dễ chịu.


      Giờ phiền nhất phải lúc giải phẫu mà là khôi phục sau giải phẫu, chỉ sợ nhiều năm nữa vẫn phải chú ý cẩn thận.


      Cho nên bác sĩ cũng tính dọa dẫm.


      Tô Quý gật đầu, biết bác sĩ này có thể phải là người mổ chính cho Mặc Viễn Ninh, nhưng vẫn nhịn được khẽ cầu khẩn: “Làm ơn hãy cứu chữa tốt cho chồng tôi.”


      Bác sĩ nhìn vẻ mặt hồn bay phách lạc của , gật đầu: “Chúng tôi nhất định cố gắng hết sức.”


      Thời gian giải phẫu ngừng, đợi đến khi Mặc Viễn Ninh ra khỏi phòng giải phẫu chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt là đêm khuya rồi.


      Tô Quý muốn cầm chặt tay đến cỡ nào, hôn lên đôi má còn huyết sắc, nhưng lại chỉ có thể nhìn từ cửa kính.


      soi gương nên biết giờ phút này mặt cũng tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ.


      Quản gia Tôn vẫn ở bên , sợ khuỵu xuống, liền : “Tiểu thư, nghỉ ngơi chút trước , Mặc tiên sinh vẫn còn thuốc mê, đêm nay tỉnh đâu.”


      Tô Quý nghe xong mím nhanh môi lại, trong lòng chua xót.


      Năm đó lúc Tô Vĩ Học bệnh nặng, cũng là người giám hộ lo lắng nhìn ba mình bên trong, nhưng khi đó còn có Mặc Viễn Ninh ở bên .


      nhớ khi đó vừa chạy qua chạy lại bệnh viện và công ty, vô cùng mệt mỏi, cũng nỡ để ở bệnh viện mình lo lắng sợ hãi.


      Giờ người nằm bên trong lại đổi thành , còn ai để dựa vào.


      Cuối cùng lắc đầu: “Tôi sao, tôi ở đây được rồi.”


      Trải qua cảm xúc phập phồng lo sợ, lại dám chợp mắt suốt đêm, Tô Quý vốn cũng phải người có thể chất đặc biệt tốt, sau đó cũng có chút choáng váng đầu.


      Cũng may tình hình Mặc Viễn Ninh sau khi phẫu thuật cũng tệ, mấy giờ sau được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, đưa vào phòng bệnh VIP được chuẩn bị từ trước.


      Phòng bệnh đó thuận tiện hơn rất nhiều, chẳng những có y tá chuyên trách, còn có phòng khách và phòng nghỉ.


      Nhưng dù có thể nghỉ ngơi, Tô Quý cũng dám rời khỏi giường bệnh, cuối cùng cũng được cầm chặt tay , dùng ngón tay nhàng miêu tả lại khuôn mặt lúc ngủ say.


      Quản gia Tôn xoay người, lúc ông quay đầu lại thấy ngồi bên cạnh giường bệnh, tựa đầu lên chăn ngủ lặng yên tiếng động, trong tay còn nắm chặt bàn tay .


      Ông im lặng thở dài trong lòng, cầm chiếc chăn lông, nhàng đắp lên người Tô Quý, nhàng rời khỏi.


      Mặc Viễn Ninh còn nhớ , tàu điện ngầm như thế nào về tới Tô gia.


      Tô gia còn cách ga tàu điện ngầm đoạn ngắn, từng bước về, cũng cảm thấy quá mệt mỏi.


      Sau chuyện xảy ra, cho rằng nhất định là lỗi của , dạ dày đau đến chết lặng, khả năng chảy chút máu, nên trạng thái tốt.


      ra tuần nay có thể cảm thấy được, dạ dày khả năng chảy máu nhiều lần.


      Buổi tối ăn vào được bất cứ thứ gì, cho dù miễn cưỡng ăn hết, nửa đêm cũng nôn ra, càng thêm phiền toái, cho nên tận lực tránh trở về vào lúc ăn tối, để đỡ mất kiên nhẫn khi nhìn thấy.


      Nhưng tình hình vẫn quá nghiêm trọng, mỗi ngày sáng sớm, vẫn có thể rời giường đúng giờ, làm từng bước bắt đầu ngày làm việc, vậy là đủ rồi.


      Có lẽ đấm ở ga tàu tổn thương lớn ngoài dự liệu của , cho dù đứng trước mặt miễn cưỡng mấy lời, cũng phải đè huyết khí trong cổ.


      Cho nên cuối cùng có lẽ vẫn thất thố, mềm yếu trước mặt , để thấy bộ dạng thể chịu đựng nổi của mình.


      Sau khi mất tri giác, cả người như phiêu bạt ở vùng trung trắng xóa.


      biết hẳn là mình ngủ, nhưng nghe thấy được giọng gọi .


      Mang theo hoảng loạn, lại mang chút bi thương chờ đợi, vẫn luôn ngừng gọi tên .


      Gọi làm gì thế? Mặc Viễn Ninh chỉ cảm thấy nghi hoặc.


      cũng là người thể thay thế phải ?


      Người , người mong chờ, mới là người thể thay thế, giống như Tiểu Nguyệt đối với , buông tay được, cũng quên được, nên ai có thể thay thế được.


      Nhưng giống , Tô Quý nếu như tìm thấy , đại khái cũng tìm được người đầy đủ tài giỏi, giúp quản lý Tô gia.


      Trần Sóc nhận làm con, ông ta cũng có con của mình, cho dù ưu tú bằng , nhưng đó vẫn là con của ông ta, bởi vì ông ta tận mắt nhìn họ lớn lên, tình cảm nhất định thân thiết hơn rất nhiều.


      như , Trần Sóc dẫn về nhà, nhất định lúc nào cũng đề phòng cắn trả, lao tâm lao lực.


      Cho dù là tổ chức, sau khi rời , cũng có rất nhiều nhân vật mới ưu tú, kích động muốn thay thế vị trí của .


      Họ nhất định phải cần , vậy trộm chút thời gian lười chút, cũng có gì là thể phải ?


      Ở đây hoàn toàn trắng xóa, hai bàn tay trắng trong mơ, cảm thấy tất cả đều rất tốt, cần suy nghĩ gì, cuối cùng cũng cần cố gắng trở về đối phó với ai, hoặc đáp lại chờ mong của ai, nhõm tự tại.


      Nhưng rốt cuộc vẫn có lực gì đó, dẫn dắt đầu ngón tay , kiên trì kéo ra ngoài, muốn tránh thoát, nhưng cảm giác vẫn nặng chịch ra.


      Mặc Viễn Ninh mở to mắt trong bệnh viện, thấy ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mới dần dần khôi phục lại thần trí.


      cụp mắt xuống, nhìn thứ gì đó ngón tay từ đầu đến cuối thể tháo ra, là bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, năm ngón tay thu lại cẩn thận nắm tay , sau đó nhìn dọc theo cánh tay lên, liền thấy Tô Quý ngủ ở giường bệnh.


      Sắc mặt cũng tái nhợt, nhíu chặt lông mày ghé vào mép giường, dường như trong mơ cũng lo lắng chuyện gì đó, đôi môi mím lại.


      cứ như vậy cụp mắt xuống nhìn lúc, cũng có ý định rút tay khỏi cánh tay cứng ngắc từ lâu của .


      giương mắt nhìn trần nhà phòng bệnh màu trắng, vừa cố gắng chịu đựng đau đớn từ miệng vết thương phần bụng sau khi giải phẫu, vừa nghĩ, Tiểu Nguyệt quả nhiên chẳng hiểu cách chăm sóc người khác. Yết hầu đều là vị máu hết rồi.


    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      Chương 43
      Edit: Vân Du


      Mặc Viễn Ninh vừa tỉnh lại, Tô Quý liền phát ra điều này, lúc còn hôn mê, chỉ lo ngủ, chăm sóc tốt cho .


      Tâm trạng Tô Quý phải chỉ sa sút chút, lúc đút nước cho Mặc Viễn Ninh uống, mở to đôi mắt, cẩn thận từng li từng tý y hệt như tân sinh viên sinh vật học lần đầu tiên bước vào phòng thí nghiệm.


      tại, thức ăn lỏng Mặc Viễn Ninh cũng thể uống, chỉ có thể uống nước để nhuận hầu, Tô Quý dùng ống hút, uống được hai phần, liền nghiêng đầu biểu thị uống được nữa.


      Chỉ là chút nước vẫn đủ để yết hầu khát khô hoàn toàn thoải mái, liền nhíu lông mày lại ho hai tiếng, ho khan tác động đến vết mổ dạ dày, vì vậy nhíu mày chặt thêm chút, môi mỏng cũng lặng lẽ mím.


      Tô Quý đau lòng nhưng hết lần này đến lần khác làm gì được, chỉ có thể dùng khăn bông thấm chút nước lau đôi môi hơi khô nứt của : “Cố gắng chút, hai ngày nữa là ổn rồi.”


      ra cũng chắc hai ngày nữa có ổn , chỉ có điều thấy vô cùng đau đớn, nhịn được muốn dụ dỗ chút.


      Nhưng Mặc Viễn Ninh hình như cảm kích, nhìn , dừng lát rồi mở miệng: “Tô tổng sao lại ở đây?”


      tỉnh lại sau cơn hôn mê, giải phẫu làm giảm sức khỏe đáng kể, thanh phát ra chẳng những trầm thấp mà còn lộ ra giọng khàn khàn.


      Tô Quý nghe xong càng thêm đau lòng, ngữ khí có chút lãnh đạm, thể nghe, nhưng cũng quan tâm, khẽ : “Viễn Ninh, em xin lỗi... Khiến chịu khổ cực như vậy.”


      Trước kia bất kể khi nào, Mặc Viễn Ninh vẫn luôn bao dung với Tô Quý, dù có đuổi khỏi Tô gia, sau đó liên tiếp châm chọc khiêu khích, cũng nổi giận với , lúc nào cũng chuyện rất dịu dàng.


      Nhưng bây giờ tất cả kiên nhẫn của như mất hết, vẻn vẹn chỉ có lạnh lùng cong khóe môi, ánh mắt thậm chí đặt người : “Đâu có.”


      Tô Quý cho rằng có bệnh nên bình tĩnh, hơn nữa tinh thần vẫn rất kém, cho nên để ý, vẫn giọng khuyên nghỉ ngơi chút, cẩn thận chăm sóc .


      Lần này Mặc Viễn Ninh hết ngủ rồi tỉnh, mãi đến hai ngày sau mới chính thức tỉnh táo.


      Tô Quý lúc này chưa thấy thoát khỏi nguy hiểm đâu cả, ở bệnh viện cả ngày cùng , buổi tối ngủ ở phòng ngủ trong phòng bệnh, đồ ăn đều do quản gia Tôn mang từ nhà tới.


      Dường như mỗi lần Mặc Viễn Ninh mở mắt đều có thể thấy dáng hình , nhưng vẫn mỉm cười với .


      Trước khi ngất có dáng vẻ tươi cười, nhưng dường như đó là dịu dàng cuối cùng cho , sau khi tỉnh dậy lần nữa, liền biến thành người xa lạ lạnh lùng.


      Tô Quý phải phát ra thay đổi này, nhưng biết phải ứng đối như thế nào.


      Chiều hôm đó tuyệt vọng ôm cơ thể lạnh ngắt của , thừa nhận còn , vì vậy hạ quyết tâm. Lúc này đây, muốn đối xử tốt với , cố gắng thương , thể để mình thầm chịu đựng bệnh nặng như vậy.


      nhớ lại quãng thời gian năm tháng sau khi họ ly hôn, đột nhiên nhận ra, trong khoảng thời gian đó họ phân phân hợp hợp mấy lần, mà người liên tục lặp lại, là .


      Mỗi lần quyết tâm dâng trào hoặc thái độ buông lỏng, Mặc Viễn Ninh đều chấp nhận vô điều kiện, dù có thay đổi nhiều lần, những lời lạnh nhạt với , cũng vẫn mỉm cười thừa nhận.


      Người vẫn luôn thay đổi là , trong năm tháng này, vẫn dịu dàng bao dung với , giống như bốn năm họ từng ở bên nhau.


      Cho nên khi dễ dàng tha thứ cho , dùng ánh mắt nhu hòa bao trùm lấy , biết nên phản ứng như thế nào.


      Ngoại trừ thái độ lãnh đạm bên ngoài, những phương diện khác Mặc Viễn Ninh đều khá bình thường.


      phối hợp trị liệu, bệnh dạ dày rất tra tấn người, huống hồ còn nghiêm trọng đến mức phải làm giải phẫu trị liệu loét dạ dày.


      Lúc thể ăn được, hề rên tiếng mà chỉ nhẫn nại chịu đựng vết mổ và cơn đau dạ dày. Đợi đến khi có thể ăn thức ăn lỏng, lại tiếng mà nuốt chất lỏng hỗn hợp ngon lành đó.


      Y tá trong phòng bệnh đều với Tô Quý, chưa có người bệnh nào dễ chăm sóc như , cũng chưa có ai tích cực trị liệu như .


      Nhưng quá yên lặng, chờ khi tinh thần tốt hơn chút, Tô Quý liền có ý đồ chuyện trêu chọc .


      phải người tích chữ như vàng, nhưng mấy ngày nay Tô Quý thường ra tràng dài, mới lạnh lùng trả lời hai tiếng, trong giọng còn lộ ra mệt mỏi.


      Lần này Tô Quý cố gắng kể tiết mục hài lịch sử xem mạng, ra sức miêu tả, hi vọng có thể khiến cười.


      Nhưng thần sắc Mặc Viễn Ninh chỉ lạnh lùng nghe, cuối cùng hơi cong khóe môi : “Buồn cười đấy.”


      Đó căn bản phải dáng vẻ tươi cười, cùng lắm chỉ là miễn cưỡng qua loa mà thôi.


      Tô Quý cuối cùng nhịn nổi uất ức, mấp máy môi nhìn , liền ra hơi: “Viễn Ninh, em biết cảm thấy phải chịu nhiều oan ức, em đủ quan tâm , cũng làm tổn thương rất nhiều. Nhưng giờ em hi vọng có thể đền bù tổn thất cho , em biết trong lòng có lẽ mâu thuẫn, cảm thấy đền bù này của em đủ... Em có thể cho nhiều hơn nữa, đừng như vậy có được ? Em cảm thấy rất sợ.”


      chăm chú nghe xong, ánh mắt ràng mờ mịt trong chốc lát, độ cong môi lớn hơn chút: “Tiểu Nguyệt, em hi vọng tiếp tục đối xử với em như trước sao?”


      chịu gọi là “Tiểu Nguyệt”, cũng chịu cười với , lập tức như tỉnh táo tinh thần, liền vội vàng gật đầu, cướp lời: “Viễn Ninh, bây giờ tình hình sức khỏe tốt, em sợ nếu trạng thái tinh thần tốt có lợi cho việc hồi phục.”


      cố gắng khuyên bảo như vậy, mặt đương nhiên hi vọng có thể mau chóng khỏe lại, bất kể là sức khỏe hay tâm lý, mặt cũng cảm thấy muốn người vĩnh viễn dịu dàng kiên nhẫn với trở về - tại, có chút lạ lẫm, khiến vô thức cảm thấy sợ hãi.


      chỉ cong khóe môi nhìn , chốc lát sau liền : “Nếu em nhất định cầu như vậy, cũng thể làm.”


      vốn là sát thủ toàn diện nổi danh, chỉ cần nhiệm vụ cần, có thể ngụy trang thành bất cứ kẻ nào: thư sinh nghiêm cẩn, lãng tử đa tình, tinh cấm dục, thanh niên mẫn cảm... Với , hoàn toàn chuyển đổi tính cách chỉ là chuyện trong nháy mắt.


      Cho nên, lại biến trở về là “Mặc Viễn Ninh”, cũng phải chuyện thể.


      Huống hồ cái người “Mặc Viễn Ninh” này cũng phải giả, đây chỉ là chính thích ứng bình thường với quy luật xã hội mà thôi. Sau khi thoát ly tổ chức, để mình “sắm vai” bất cứ kẻ nào nữa.


      Tự do như thế dễ, nhẫn tâm tiêu xài thế nào vậy?


      Cho nên tận lực dùng con người nhất của mình để đối mặt với thế giới, mặc kệ người khác có tin hay , “Mặc Viễn Ninh” đó hoàn toàn là bản thân , hỉ nộ ái ố, đều là .


      suy nghĩ chút, quyết định vẫn tận lực những điều Tô Quý có thể nghe hiểu được cho biết, vì vậy mang theo dáng vẻ nhu hòa như lúc trước, chậm rãi : “Tiểu Nguyệt, sở dĩ em hận , hơn nữa cảm thấy thể đón nhận , đại khái có ba nguyên nhân:


      “Thứ nhất, em cảm thấy lai lịch, thân phận lại chỉ là giai cấp có tiền lương bình thường, cho nên em cảm thấy và em kết hôn, rất có thể có mưu đồ với tài sản Tô gia.”


      Tô Quý hiểu sao đột nhiên những điều này, trực giác khiến cảm thấy sợ hãi, liền ngồi thẳng lên định chen vào gì đó, nhưng lại bị đôi mắt trấn tĩnh của nhìn chăm chú, thể động đậy.


      Vì vậy, chỉ có thể nghe dùng ngữ khí dịu dàng này tiếp: “Thứ hai, em nghi ngờ tai nạn xe của Tô Hòa có liên quan đến , tuy có chứng cứ trực tiếp chính xác hung thủ là , nhưng qua thái độ của Tô Hòa, còn cả động cơ bên , người có khả năng đáng nghi nhất là . Thậm chí ngay sau khi Cố Thanh Lam bị tai nạn, người em nghi ngờ có phải là ?”


      “Thứ ba, em hận thấy em chết mà cứu trong căn hầm đó, em cảm thấy cố ý dung túng cho tội phạm làm tổn thương em... Nếu như đoán sai, đây đại khái là khúc mắc em quan tâm nhất.”


      Mỗi khi hết câu, dừng lại lát, sau khi xong, lại dừng hồi, mới cười cười: “Tiểu Nguyệt, chỉ dựa vào ba điểm này, em có đầy đủ lý do để oán hận . Thời điểm mới phát em hạ độc , cương quyết đuổi khỏi Tô gia, còn có chút khó hiểu, hơn nữa muốn nghĩ cách cứu vãn. Nhưng sau đó phát , em căn bản có tín nhiệm với , cho nên bất kể như thế nào, có làm gì, đều chỉ khiến ngăn cách giữa chúng ta ngày càng sâu.”


      Tô Quý ngồi trước mặt lắng nghe, vẫn nhìn vào mắt , muốn tìm trong đó dấu vết bình tĩnh, nhưng tìm thấy.


      Đôi mắt thâm sâu, tia sáng vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh như giếng cổ có sóng, bất cứ gợn sóng nào cũng tác động được đến tâm trạng của .


      cũng biết cực kỳ khách khí, dụng tâm của , ra còn kinh khủng hơn: chỉ vì thân phận và xuất thân của , liền đem hết mọi mưu đổ lên người .


      đứa bé nhi, ở rể Tô gia, có chuyện gì làm được hay sao?


      Cho tới bây giờ chưa từng thế, bởi vì khá dè dặt, cũng quá ác độc, còn thể có gia giáo. Nhưng cho rằng như vậy, hơn nữa còn thông qua nhiều phương thức biểu đạt ra.


      Mặc Viễn Ninh chưa từng làm trước mặt , nhưng cũng biết, càng băn khoăn đến cảm nhận của người khác, người muốn ra những điều làm người khác khó chịu, vẫn là .


      cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi lại vô thức sợ hãi - trắng những chuyện này ra trước mặt , thể giả vờ như có gì xảy ra.


      Nước mắt lặng lẽ trượt xuống, chảy qua hai gò má lạnh như băng của .


      Mặc Viễn Ninh vẫn nhìn , dừng lại: “Chuyện cho tới nước này, có thể thẳng với em phần , tiến vào Tô gia, hoàn toàn chính xác có mưu đồ, nhưng mưu đồ của phải tài sản Tô gia, cũng phải tính mạng Tô Hòa.”


      Cuối cùng bật cười tiếng, trong tiếng cười này mang theo cảm xúc khác, đó là loại tự nhiên và cách biệt cảm thấy rất lạ lẫm: “ , những thứ đó với , có bất cứ ý nghĩa gì.”


      Dù sao vẫn chưa hồi phục, lần nhiều như vậy, đằng sau thanh khó tránh khỏi có chút yếu ớt: “Trong bốn năm nay, phạm ít sai lầm, trong đó sai lầm lớn nhất chính là lúc em bị thương thể cứu em ngay lúc đó... Nếu như lại có chuyện như vậy, nhất định tiếc bất cứ giá nào ngăn cản chuyện đó xảy ra lần nữa.”


      Tô Quý nghiêng đầu lau nước mắt mặt, ngẩng đầu định chuyện, lại bị ánh mắt ôn hòa của ngăn cản.


      như nhất định phải xong những lời này, nhìn lạnh lùng mỉm cười: “Em cần vì mà tự trách mình, đây phải lỗi của em.”


      như ra thể sửa đổi, có cảm giác tổn thương, chỉ có cảm giác tiếc nuối nhàn nhạt thể nhận ra: “Tiểu Nguyệt, em chỉ mà thôi, cũng chẳng có gì sai.”

      phuongvutyty, A fangtrạch nữ thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      Chương 44
      Edit: Vân Du


      Sau đó càng , Tô Quý dường như khóc thành tiếng, càng dám ra những câu như “ có thể đối xử với em như lúc trước được ?” ra khỏi miệng.


      biết nếu cầu như , miễn cưỡng nghe theo mệnh lệch của ... Chuyện cho tới nước này, còn tư cách gì miễn cưỡng .


      xong, Mặc Viễn Ninh trở về trạng thái trầm mặc ít lần nữa.


      Vài ngày sau khi bắt đầu ăn thức ăn lỏng là lúc gian nan nhất, vị trí loét còn xuất tình trạng chảy máu nhiều lần.


      Sau khi xảy ra tình trạng đó, đôi khi có thể nôn ra, thậm chí nôn ra chút máu. Ngay cả như vậy, vì mau chóng khôi phục chức năng dạ dày, bác sĩ vẫn đề nghị thử ăn uống như cũ.


      Thỉnh thoảng buồn nên, cúi người bên giường nôn ra rồi lại kiên cường nuốt nước canh xuống, ăn nhiều lắm, sau khi nôn xong, thường thường chỉ thấy dịch dạ dày màu vàng nâu.


      muốn ảnh hưởng đến miệng vết thương, cố nén phát ra tiếng vang quá lớn, vì vậy, chỉ thấy thân thể và vai có chút rung rung, mồ hôi tuôn ra ướt hết áo bệnh nhân.


      Tô Quý đau lòng chịu nổi, chỉ có thể dùng khăn tay lau mồ hôi trán cho , vịn bờ vai , cố gắng hết sức làm thoải mái chút.


      Lần trước nằm viện vì chảy máu dạ dày, sau đó bệnh viện phản hồi bệnh tình lại tái phát, bệnh nhân liên tục nôn ra máu mấy lần.


      Khi đó căn bản ở bệnh viện, sau khi nghe xong cũng để trong lòng, đến bây giờ mới biết, vài câu hời hợt ra, mình ở bệnh viện chống cự với bao nhiêu đau đớn.


      thực ra đối xử với tốt, bất kể là lúc trước khư khư cố chấp hạ độc hay sau đó nhẫn tâm để bị bệnh quan tâm, đều rất nhẫn tâm.


      Lúc nhìn chịu khổ sở khống chế nổi muốn ôm chặt.


      Đỡ vừa mới nôn xong, như mất nước nằm xuống giường bệnh, vuốt mồ hôi hai bên mai, cúi đầu khẽ hôn lên gò má tái nhợt của : “Viễn Ninh, sao rồi.”


      Bây giờ hề có thái độ phản ứng quá lớn vời những lời , nghe vậy, chỉ nghiêng đầu nhìn , nhàng cong khóe môi dưới, nhắm mắt lại.


      Tô Quý có chút quen với lãnh đạm của , tình tình đại tiểu thư vô vị trước kia dám dùng từ sớm.


      Vài ngày sau, quản gia Tôn đưa bữa tối đến cho họ, ông đứng bên ngoài nhìn tiểu thư nhà mình.


      Bên ngoài phòng VIP có rất ít người, cho nên đứng đối diện với lớp gạch men trang trí có thể soi được, cố gắng luyện tập gì đó.


      Quản gia Tôn bất động thanh sắc vào, nhưng chỉ thấy điều chỉnh thần sắc nghiêm túc, ngữ khí trong miệng hoàn toàn thay đổi ra đúng câu: “Viễn Ninh.”


      Lại có tiếng của , cứ như vậy lặp lại tên với lớp gạch tráng men.


      Quản gia Tôn ho tiếng, Tô Quý cảm thấy có người, cũng bị giật mình, ngược lại quay đầu hỏi ông: “Bác Tôn, cháu gọi như vậy được ?”


      Từ đến lớn, Tô Quý vẫn gọi quản gia Tôn là bác, ở sâu trong lòng đối xử với ông như người nhà, Mặc Viễn Ninh cũng sớm bị ông phát , cho nên dứt khoát hỏi ý kiến của ông.


      gọi có chỗ nào ổn? Bất kể điều chỉnh độ ôn tồn như thế nào, từng tiếng gọi khẽ mang theo thâm tình, chỉ cần phải kẻ đần đều nhận ra.


      Quản gia Tôn dừng chút, mấy hôm nay ông nhìn rất nhiều, cuối cùng cảm thấy mình có lẽ nên buông chút thành kiến xuống, vì vậy liền : “Tiểu thư... Đêm đó sau khi say rượu trở về, là tôi nhờ Mặc tiên sinh đến an ủi cơ. biết có nhớ hay , nhưng người đó, là Mặc tiên sinh.”


      Chuyện xảy ra đêm đó, ông vốn định cả đời này chủ động ra, dù Tô Quý hiểu lầm, dù Mặc Viễn Ninh ôm hận.


      Nhưng hôm nay ông hiểu , chuyện liên quan giữa hai người, chỉ e phải hai câu , thậm chí hai hiểu lầm có thể cắt đứt.


      Tô Quý sững sờ, nghĩ gần đây người nhiều lời như quản gia Tôn chủ động giải thích chuyện này với mình, nhưng lập tức hiểu ra, đây là ủng hộ của ông với và Mặc Viễn Ninh.


      cười cười: “Cháu biết ... Ngoài ấy ra, có ai ôm lại khiến cháu yên tâm như vậy.”


      Mặc Viễn Ninh với , vĩnh viễn đều tồn tại mâu thuẫn như vậy: hận , nhưng bất kể thế nào cũng muốn rời xa . , rồi lại hận những bí mật giữ kín như bưng kia.


      Cho dù có làm tổn thương đến những người thân của , vẫn có thể yên giấc trong lồng ngực .


      Bản năng của cho biết, làm tổn thương .


      Quản gia Tôn trầm mặc, đối với bọn họ, ông biết nên đánh giá như thế nào, chỉ cảm thấy: nếu nhau, con đường quanh co họ bị cuốn vào cũng quá nhiều.


      Tô Quý tiếp tục chìm đắm trong cảm xúc thương cảm, nhận cặp lồng trong tay quản gia Tôn, cười cười: “Đưa cho cháu , Viễn Ninh ngủ sâu, rất dễ bị đánh thức.”


      1. Nhưng ra biết, tại bất kể là Tô gia hay bất kỳ ai, Mặc Viễn Ninh đại khái cũng muốn gặp, cho nên dám gọi người giúp việc trong nhà tới, tất cả mọi việc chăm sóc đều do tự làm.


      Mang theo cặp lồng có chút lớn trở lại phòng bệnh, vừa đặt lên mặt bàn, Mặc Viễn Ninh nằm giường bệnh liền mở mắt.


      Vết thương của vẫn chưa tốt lắm, dạ dày cũng thỉnh thoảng đau, làm sao có thể ngủ quen giấc, huống hồ nằm viện được mấy ngày, ngoài ăn cơm và ngủ còn chuyện gì khác để làm nên cũng ngủ được kha khá.


      Tô Quý quay đầu lại cười cười với : “Hôm nay có thích uống súp , được uống chút đấy?”


      Mặc Viễn Ninh ở Tô gia bốn năm, Tô Quý đúng là biết thích ăn gì, mà cũng chưa bao giờ hay bắt bẻ.


      Tô Quý chăm chú quan sát lúc mới có thể miễn cưỡng nhìn ra, hơi có đặc biệt thích với đồ ăn nhạt mà hơi ngọt, mỗi lần ăn nhiều hơn chút.


      Khẩu vị thanh đạm như vậy, có khả năng liên quan đến dạ dày tốt của .


      Lần này Tô gia đưa tới phần súp, Tô Quý chẳng quan tâm tự ăn trước, sau đó lấy ra bát, đặt lên chiếc bàn đầu giường bệnh, cười với : “Lần này có hoa giao, có muốn nếm thử ?”

      phuongvutyty, A fang, Ngoc Dieu4 others thích bài này.

    4. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chưa Từng Em - Tạ Lâu Nam
      Chương 45
      Edit: Vân Du

      Hoa giao chính là bong bóng cá, vốn để lành miệng vết thương và bổ dưỡng cho dạ dày, nhưng có thể vì mang theo mùi tanh, lần trước vừa mới uống thìa súp, Mặc Viễn Ninh nôn ra ngay cửa ra vào khiến Tô Quý bị dọa , vội vàng gọi về nhà sửa lại cách nấu, cho các nguyên liệu thủy hải sản vào.

      Mặc Viễn Ninh nhìn bát súp đưa tới, nhìn thấy màu sắc như nước trà cũng ghét, liền gật gật đầu: “Cảm ơn.”

      Mấy ngày nay, Tô Quý đút cho ăn cũng tự nhiên hơn nhiều, thuần thục hơn nhiều, phải bắt ép như lúc ở khu du lịch nữa.

      Tốt xấu gì hôm nay cuối cùng uống vài ngụm, cũng lập tức buồn nôn, Tô Quý có chút nhàng thở ra, khoảng cách ngồi lúc đút cho , thấy đôi môi mỏng vẫn luôn trắng bệch của có chút nước, liền bất giác lau , cười : “Vừa nhìn muốn cắn rồi nha.”

      chỉ lo đùa, xong mới nhận ra câu đó có nhiều mập mờ, nhưng tại thái độ của Mặc Viễn Ninh mặn nhạt, nếu lại rụt rè, cả đời này có thể họ thể tiếp cùng nhau nữa.

      Cho nên dứt khoát nhíu mày: “ biết nếu bây giờ Viễn Ninh mà hôn em có thể kiên trì được bao lâu nhỉ? 10 giây?”

      Mặc Viễn Ninh lại điềm tĩnh, bị khiêu khích trần trụi như vậy, cũng chỉ hơi cong môi trả lời câu: “Tô tiểu thư có muốn thử lần?”

      Tô Quý chỉ đợi câu này, đặt bát súp xuống, chuẩn bị trườn lên người , đột nhiên bộ đàm ở cửa phòng vang lên, bên trong phát ra tiếng y tá: “Mặc tiên sinh có khách tới thăm, là Trần Sóc tiên sinh.”

      Tầng này là phòng bệnh VIP của bệnh viện, cửa kính ngăn trở cách ly cực kỳ chặt chẽ, chỉ người có thẻ VIP mới có thể qua được bảo vệ, khi có khách tới thăm, y tá trực ban ngoài cửa thông báo, sau đó người bệnh hoặc người nhà bệnh nhất mới quyết định có gặp hay .

      Cơ hội tốt như vậy lại bị vị khách đâu này xen ngang, Tô Quý thầm căm tức, sau đó nghe tên người đó liền sửng sốt, tự chủ được nhìn Mặc Viễn Ninh: “Trần Sóc?”

      Nếu như nhớ nhầm, trước khi nhập viện, Mặc Viễn Ninh vừa thu mua công ty chế tạo ô tô của Trần thị, Trần Sóc thân là người cầm quyền thực tế của Trần thị, đáng nhẽ lúc này phải hả hê mới đúng, sao lại đặc biệt đến bệnh viện thăm?

      Chẳng lẽ Trần Sóc hận Mặc Viễn Ninh đến mức nhất định phải tới bệnh viện nhìn hả hê mới chịu?

      Tô Quý hơi kinh ngạc khó hiểu nhìn Mặc Viễn Ninh: “Người này... Muốn gặp ?”

      Mặc Viễn Ninh lại chỉ nghiêng đầu ho , cong khóe môi: “Mời ông ta vào .”

      Tô Quý thể trái ý , chỉ có thể tới cửa, vào bộ đàm: “Mời Trần tiên sinh vào.”

      Trần Sóc mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng thân thể lại được chăm sóc tốt nên lúc từ hành lang lái xe đến trước cửa ra vào, thời gian chắc chắn hề dài.

      Nhưng trong khoảng thời gian ngắn đó, Tô Quý bổ sung tình hình, thậm chí đứng lên, ngăn ở cửa, nghĩ đến chuyện Trần Sóc sau khi vào dùng bạo lực làm tổn thương Mặc Viễn Ninh, nhất định phải qua ải của trước.

      Vì vậy lúc Trần Sóc đến cửa phòng bệnh, ngoại trừ thấy Mặc Viễn Ninh thần sắc đạm mạc nửa ngồi giường bệnh, còn thấy Tô đại tiểu thư vẻ mặt đề phòng nhìn mình, thậm chí còn khách khí mở miệng hỏi: “Trần tiên sinh tới đây làm gì?”

      Trần Sóc bật cười ha ha, với Mặc Viễn Ninh: “Tiểu Ninh, con cho Tiểu Tô sao?”

      Thần sắc mặt Mặc Viễn Ninh cuối cùng cũng phong phú hơn chút, dáng vẻ tươi cười, bên môi lộ ra nụ cười châm chọc với : “Tôi nghĩ phải chăng Trần tiên sinh quên? Nửa năm trước tôi ly hôn với Tô tiểu thư rồi, ấy tại chỉ là cấp của tôi.”

      Trần Sóc cười cho là đúng: “Người trẻ tuổi đúng là giỏi chuyện bé xé ra to, con phải vẫn thay Tiểu Tô quản lý công ty sao? Chuyện phục hôn vài phút nữa tiếp nhé, các con muốn tổ chức hôn lễ lần nữa ta cũng phản đối, Trần gia cưới vợ chẳng lẽ lại keo kiệt như thế, phải làm náo nhiệt lên mới được.”

      Tô Quý nghe xong hiểu gì, nhưng ngược lại nhạy cảm chọn ra được vài từ mấu chốt, nhưng cũng đồng ý: “Viễn Ninh gần đây quá mệt mỏi, sức khỏe cũng kém, chờ ấy đỡ hơn chút rồi tổ chức hôn lễ cũng được, để tôi làm, cần ấy bận tâm.”

      Trần Sóc thấy thức thời như thế, lập tức cười tủm tỉm quay mặt lại nhìn : “Tiểu Tô quả nhiên hiểu chuyện, khi con còn bé, ta nghĩ lão ngoan đồng như Tô Vĩ Học lại có thể nuôi dạy con ngoan hiền như thế, quả nhiên là chuyện lạ. Nếu như phải Bách Nhạc hơn con quá nhiều tuổi, ta muốn làm thông gia rồi... Nhưng giờ con là vợ của Tiểu Ninh, cũng là con dâu Trần gia thôi.”

      Tô Quý bị xoay vòng, mãi đến khi nghe thấy câu “con dâu Trần gia” mới lấy lại được tinh thần, nhất thời có chút nghẹn họng nhìn trân trối, suy nghĩ lúc mới chần chừ nhìn Mặc Viễn Ninh, rồi lại nhìn Trần Sóc: “Viễn Ninh... nhận người này làm ba nuôi sao?”

      Mặc Viễn Ninh ngồi giường nhìn hai người kia ông câu tôi câu vui vẻ, bất đắc dĩ buồn mở mắt từ lâu, giờ lại bị hỏi câu như vậy, để ý nuốt nước bọt, liền phải đưa tay lên ngăn tiếng ho phát ra.

      Tô Quý vội vàng tới xoa ngực cho , lại sợ ho nhiều ảnh hưởng đến vết thương, cẩn thận che dạ dày cho : “Viễn Ninh, làm sao vậy? Vừa rồi uống súp thấy buồn nôn à?”

      Bên kia Trần Sóc đắc ý chắp tay ngồi lên sô pha, cười híp mắt: “Người có địa vị như tôi, chuyện nhận con nuôi vô cùng phiền toái... Tiểu Ninh là con ruột của tôi, sau này là người của Trần gia tôi.”

      Mặc Viễn Ninh ho xong, buông tay che miệng ra, đưa mắt nhìn , “Trần tiên sinh, tôi nhớ tôi đồng ý trở về Trần gia.”

      Tô Quý sớm bị chữ “con ruột” làm chấn động, vô thức ôm eo , “Viễn Ninh, là của em đúng .”

      Đối với câu này, Mặc Viễn Ninh càng từ chối cho ý kiến, cũng đưa mắt nhìn , chỉ với Trần Sóc, “Trần tiên sinh có câu cũng sai rồi... Tôi hề thay Tô tiểu thư quản lý công ty, ngay hôm thu mua thành công, tôi trình đơn từ chức, tại tôi tin chắc Phương Hoành phê chuẩn rồi.”

      đến đây, mới quay đầu nhìn Tô Quý kề sát vai mình, : “Cho dù công ty và cuộc họp hội đồng quản trị phê chuẩn, nghĩa vụ của tôi cũng kết thúc, tháng sau tôi tự rời cương vị công tác.”

      trình đơn từ chức, sao Tô Quý lại biết chứ?

      Ngày hôm sau nằm viện, vẫn hôn mê bất tỉnh, Tô Quý nhận được điện thoại của Phương Hoành, ngày hôm qua trước khi tan sở, Mặc Viễn ninh viết đơn từ chức đưa cho , hôm nay làm kiểm tra thư, lập tức thấy.

      Sau đó nghe Tôn quản gia và người trong nhà thu dọn tài liệu dính vết máu của Mặc Viễn Ninh, trong đó có đơn xin từ chức được in ra, có thể là muốn mang về cho xem.

      Khi nhìn thấy tờ đơn từ chức dính vết máu, đọc từng từ ngắn gọn nghiêm túc bên trong, chẳng để ý gì, nước mắt trào ra.

      tại, đến chuyện đơn từ chức, Tô Quý dường như lại thấy lá thư đóng dấu bằng máu ấy, hốc mắt lập tức đỏ lên.

      mặc kệ Trần Sóc ở đây, lặng lẽ lại gần , ôm chặt lấy , khẽ : “Viễn Ninh, em biết giận em... Sau này muốn em làm gì cũng được, xin đừng .”

      Bị ôm có chút thoải mái, Mặc Viễn Ninh liền dùng tay đỡ vai , đẩy ra chút, cong khóe môi : “Tô tiểu thư, phải tôi là của sao? Sao giờ lại cầu xin tôi đừng .”

      Hai câu rất đơn giản, nhưng lại cười nhạo câu mâu thuẫn của : vừa là của , giờ lại cầu xin đừng ... Nếu tất cả đều thuộc sở hữu của , sao lại phải “cầu xin” mới có thể khiến ?

      Hai câu đó chỉ là do Tô Quý trong vô thức, tại bị lôi ra nghiền ngẫm từng chữ , sao có thể là đối thủ của chứ?

      biết miệng Mặc Viễn Ninh buông tha người khác, trước kia lúc chuyện với , tận lực nhường nhịn , để đến mức quá xấu hổ.

      tại hề có chủ tâm nhường , ngay cả cơ thể cũng thích để đụng vào, chỉ cong khóe môi nở nụ cười mỉa mai lạ lẫm, cứ như vậy nhìn .

      Hai người họ như bắt đầu khởi động mạch nước ngầm, Trần Sóc ở bên rất có hào hứng xem, mở miệng cười: “Tiểu Tô, thế gian này có rất nhiều chuyện thể cưỡng cầu, trong đó có chuyện, chính là trái tim đàn ông.”

      Tô Quý thương tâm, nghiêng đầu nhìn , hóa ra để ý, tại dáng vẻ và ngũ quan của có ba bốn phần giống Mặc Viễn Ninh.

      Đương nhiên khí chất của họ hoàn toàn khác nhau, Trần gia ba đời giàu có, Trần Sóc khi còn trẻ nổi danh là lãng tử tình trường, cả đời có vô số người tình, mà ngay cả vợ cũng đổi hai lần, nếu cũng già rồi vẫn nhặt được con riêng mà lại bình tâm như thế.

      Mặc Viễn Ninh mang khí phách cậu ấm, hai đầu lông mày lạnh lùng hơn rất nhiều.

      Tô Quý nghĩ đến lúc còn thiếu niên, chỉ e rằng nhận được nhiều quan tâm, liền phản kích: “Tôi chờ Viễn Ninh, nhưng Trần tiên sinh, 20 năm nay ông hề quan tâm đến Viễn Ninh, giờ lại ngồi hưởng niềm vui gia đình, chẳng lẽ thấy nực cười sao?”

      Lần này Trần Sóc nhất thời thể phản kích, năm đó cũng có nhiều ấn tượng với tình nhân ấy, cự tuyệt phá thai và khoản tiền đền bù lớn, tự chạy tới thành phố Lâm sinh con của , vì thế mà chết.

      Khi đó, đứa bé này cuối cùng có được sinh ra hay cũng biết, vô tâm để đứa con riêng lưu lạc bên ngoài.

      quá khoa trương nhưng nếu phải hơn hai mươi năm sau, Mặc Viễn Ninh dùng thân phận con rể Tô gia đứng trước mặt , cũng mang phiền toái đến cho lần nữa, chú ý tới người thanh niên này, cũng thấy Mặc Viễn Ninh có mặt mũi vài phần giống mình, nghĩ đến khả năng đó.

      Phát đứa con chưa từng chờ mong, trong lòng dĩ nhiên mừng thầm, nhưng mừng thầm qua , thực trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Trần Sóc tung hoành cả đời, tự thấy chưa từng sinh ra cảm giác áy náy với bất kỳ ai, cho dù là người vợ cả bị vứt bỏ, cũng đưa cho số vàng kếch xù đủ sống cả đời, cho dù là đứa con trai trưởng thương, cũng tay dìu dắt ngồi lên địa vị cao như người lãnh đạo Trần thị.

      Nhưng duy nhất đối với đứa bé này, dám thẹn với lương tâm.

      Trong thời gian dài dằng dặc, căn bản biết đến hữu của , cũng chưa từng nghĩ đến tìm .

      Hôm nay trưởng thành, cũng có năng lực, thậm chí bằng chính sức mình ngồi lên địa vị cao.

      Thời điểm này mới phát ra là con mình, muốn để quay lại Trần gia lần nữa, có chút đứng ngồi yên.

      nghĩ đến đây, liền ngẩng đầu nhìn Tô Quý, khẽ hừ tiếng: “Tôi chưa từng quan tâm đến Tiểu Ninh, đó là bởi vì tôi biết nó là con tôi. sao? ngược lại tốt , người ở bên cạnh bị dày xéo thành bộ dạng thế này đây!”

      Người tên Trần Sóc này có đặc điểm gì khác ngoài độc tôn và bảo thủ, đặc điểm này càng trầm trọng hơn theo số tuổi, thường thường ho khan tiếng tại Trần gia, ai dám động đậy.

      tự giác nể mặt Tiểu Ninh, ở trước mặt phê bình con dâu kém cỏi, như vậy đủ giữ thể diện cho Tô Quý, giờ mấy câu đó ra, đương nhiên đứng lập trường trưởng bối phê bình tiểu bối.

      Tô Quý chuẩn bị tiếp tục phản bác, Mặc Viễn Ninh liền cau mày nằm xuống: “Hai vị, muốn cãi nhau mời ra bên ngoài, tôi nghe đau đầu quá.”

      Hai người họ lời qua tiếng lại, đơn giản chỉ là giúp nhau chỉ trích xem ai đối xử với tốt, Mặc Viễn Ninh lại như liên quan đến chuyện họ , thậm chí chỉ mong được yên tĩnh.

      vẫn còn bị bệnh, Tô Quý và Trần Sóc lập tức hạ hỏa.

      Tô Quý vội vàng dìu nằm xong, cẩn thận hạ thấp giường xuống chút, lại khẽ hôn lên mặt cái: “Viễn Ninh, nằm ngủ chút trước , muốn ăn gì cứ với em.”

      Trong lúc cấp bách, vẫn trừng mắt nhìn Trần Sóc, ánh mắt bất mãn thể ra mặt.

      Mặc Viễn Ninh nhắm mắt lại giống như buồn ngủ, Tô Quý liền thu dọn bát đũa bàn, Trần Sóc cũng cùng ra khỏi phòng bệnh.

      tiễn ra ngoài, tiện thể liền chuẩn bị cho cuộc chuyện “ đối ”, ra khỏi khu cách ly, lúc đợi thang máy, liền hừ lạnh tiếng: “Trần tiên sinh đúng là biết chọn thời điểm, hôm nay Viễn Ninh vất vả lắm mới có khẩu vị húp được chút súp, liền vì ông mà mất rồi.”

      Trần Sóc giả vờ nghe hiểu ghét bỏ trong lời của , quan tâm hỏi: “ tại khẩu vị của Tiểu Ninh rất kém, tôi thấy gầy hơn lần trước chút.”

      Tô Quý khinh thường nhìn : “Ông quan tâm Viễn Ninh như vậy, ngày ấy nằm giải phẫu trong bệnh viện, sao đến thăm ấy? Hôm nay năm ngày trôi qua, biết ông đến đây ân cần làm gì.”

      Trần Sóc ngược lại thực phải cố ý đợi vài ngày mới đến bệnh viện thăm , chỉ là ngày hôm đó tại tòa nhà Tô Khang, sau khi biểu đạt hi vọng muốn Mặc Viễn Ninh trở lại Trần gia, cảm thấy có lẽ nên để cho mấy ngày suy nghĩ.

      Mặc Viễn Ninh nằm viện, Tô Quý giấu hết trừ người nhà Tô gia, cho nên năm ngày sau Trần Sóc cảm thấy có lẽ nên câu thúc giục con trai lần nữa, gọi điện đến Tô Khang mới biết nằm viện nhiều ngày.

      Vất vả lắm mới tìm được con trai trở về, còn chưa khỏe để chuyện vài câu, thế mà ốm yếu nằm trong bệnh viện, trong lòng cũng chịu nổi, càng phê bình kín đáo với Tô gia.

      Trong mắt , Tô Quý dù sao cũng chỉ là tiểu bối, đừng , cho dù Tô Vĩ Học sống lại, trước mặt cũng thể kiêng nể gì như thế.

      Vừa vặn lúc thang máy đến, cũng muốn để Tô Quý tiễn mình xuống dưới nên tự bước vào, trước khi liếc nhìn : “Chăm sóc tốt cho Tiểu Ninh, nếu lại xảy ra chuyện gì, đừng trách tôi khách khí với Tô gia.”

      Nhiều năm nay đứng địa vị cao sát phạt quyết đoán, người mang theo khí phách tàn độc phải thanh niên trẻ tuổi bình thường nào cũng có được, chỉ liếc cái, câu, Tô Quý liền thấy trong lòng run lên, cả buổi mới lấy lại tinh thần.

      phải sợ làm gì với Tô gia, mà biết những lời ra, nghe có vẻ hời hợt, nhưng thực ra còn quý hơn vàng.

      Nếu ngày như vậy, bất kể là hay Tô gia đều tuyệt đối thể sống yên ổn.

      Lúc trở về phòng bệnh, sợ hãi trong lòng vẫn chưa giảm, chỉ là người trước đó nằm ngủ lại nhìn tới, mở mắt lên tiếng hỏi: “Ông ta có làm khó em ?”

      Tô Quý lắc đầu... Chăm sóc tốt cho cũng là tâm nguyện và suy nghĩ của , cho nên Trần Sóc tính là làm khó .

      ngồi xuống giường, đưa tay khẽ vuốt lên gò má gầy gò của , cười cười : “Ông ta ngược lại sai, gầy chút rồi.”

      hôm nay toàn dỗ ngon dỗ ngọt, Mặc Viễn Ninh cũng thể lạnh nhạt, nghe xong cũng có phản ứng gì, chỉ câu: “Nếu ông ta làm khó dễ em chỗ nào, em cứ cho .”

      Đến mức này, vẫn đứng lập trường của như cũ, dù đối phương là ba ruột mình, cũng che chở trước.

      Tô Quý nghĩ thầm vì sao trước kia lòng lại mất phương hướng, bị ý nghĩ mê hoặc, nhẫn tâm đối xử với như vậy.

      ràng người này đối xử tốt với đến mức cầu gì khác.

      nghĩ, rất muốn hôn , liền kề sát vào , cảm thấy hô hấp của cùng giao nhau tại điểm, cười cười : “Viễn Ninh... Nếu ông ta làm khó , cũng với em nhé.”

      Mặt ở quá gần, Mặc Viễn Ninh liền nhìn chút, cong môi : “Xem ra chúng ta đều đề phòng Trần tiên sinh rất nhiều.”

      Tô Quý cũng chút khách khí gật đầu: “Bởi vì ông ta là nhục sơn đại ma vương mà.”

      Mặc Viễn Ninh cho dù biết “Nhục sơn đại ma vương” là cái gì, tóm lại chỉ nghe thôi cũng biết phải thứ gì tốt, nhịn được bật cười.

      Tô Quý bắt được cơ hội cười tan chảy, khẽ hôn lên môi mỏng của .

      Nụ hôn này đương nhiên nếu so với 10 giây hơn rất nhiều, lâu sau mới buông ta, gương mặt có chút hồng, lông mày cong lên, tâm trạng vô cùng tốt: “Đánh bại đại ma vương được công chúa ban thưởng đấy. Đương nhiên, hoàng tử cũng có thể.”
      phuongvutyty, Mizuki, Ngoc Dieu2 others thích bài này.

    5. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chưa Từng Em - Tạ Lâu Nam
      Chương 46
      Editor: Vân Du

      Tô Quý tưởng Trần Sóc chẳn qua chỉ đến lần, kết quả ngày hôm sau, Trần Bách Nhạc bất thình lình mang theo mớ đồ ăn dinh dưỡng đứng bên ngoài phòng bệnh.

      biết có bị ba mình ép buộc đến đây , thần sắc có chút cứng ngắc, bản thân khí chất của vốn cũng có chút u ám, lại lộ ra vẻ khá tình nguyện, cả người đền nhanh chóng biến thành máy gửi tín hiệu hắc ám di động.

      Tô Quý vô thức chuyển động, phải sợ hãi, dĩ nhiên là buồn cười, còn cách nào khác, bất cứ ai chứng kiến tên trùm phản diện lại phải làm chân chạy việc lôi kéo cảm tình của em trai mới xuất cho ba mình đều thấy buồn cười nhiều hơn sợ hãi.

      Trần Bách Nhạc cũng tự biết, nếu đưa đống đồ ăn dinh dưỡng với số lượng khổng lồ kia cho Tô Quý, nhất định nhận, vì thế dứt khoát tìm chỗ trống để lên sàn nhà, khôn ngoan ngẩng đầu lên : “Tiểu Ninh, chúc em sớm hồi phục.”

      Đừng hành động của , ngay cả cái thanh “Tiểu Ninh” cũng gọi khô khốc, chẳng những tí tẹo cảm tình nào, còn khá thuận mồm, tuyệt đối phải xuất phát từ tâm ý của , hơn phân nửa là bị Trần Sóc chỉnh trước.

      Tô Quý nghĩ đến lần trước gặp Trần Bách Nhạc, đó là khi tham gia tiệc rượu cùng Mặc Viễn Ninh, khi ấy Mặc Viễn Ninh còn chút do dự uống cạn ly rượu rồi liền đuổi , còn “Rất phiền.”

      nhịn cười, hắng giọng : “Trần tiên sinh, sao lại thu xếp công việc mà bớt chút thời gian đến đây vậy?”

      Thần sắc mặt Trần Bách Nhạc bất động, trong ánh mắt dường như ra tia lo nghĩ: “Tôi đến thăm Tiểu Ninh, tình cảm em nhiều năm có cơ hội liên lạc, giờ vất vả lắm mới có thể bù đắp, đương nhiên cần nhiều hơn chút.”

      tràng dài, dường như cảm thấy rất mệt, xong còn mấp máy môi gì đó, đương nhiên rất , cẩn thận quan sát khó mà nhìn ra được.

      Trước kia Tô Quý chỉ cảm thấy người này tuy bề ngoài tuấn nhưng vẻ mặt trầm, muốn nhiều với , hôm nay lại ngoài ý muốn phát ra thậm chí có mặt thú vị như vậy.

      nhớ Mặc Viễn Ninh từng đánh giá “Rất phiền” cảm thấy rất hứng thú, người có thể khiến Mặc Viễn Ninh thấy phiền cũng coi như thành tựu rồi.

      Mặc Viễn Ninh trước kia có hứng chuyện với , giờ cũng kiên nhẫn, chỉ nằm ở giường thoáng cong khóe môi: “Trần tiên sinh quá lo lắng rồi, tôi chỉ vô tình cùng Trần gia các ngài tranh giành hơn thua, tình em hay gì đó cần khách sáo.”

      Trần Bách Nhạc nghe xong liền nhíu mày, cũng câu của Mặc Viễn Ninh mà bỏ , thậm chí còn ngồi xuống ghế sa lông bên cạnh giường bệnh.

      hình như suy nghĩ phen rồi mới tiếp: “Bất kể em có trở về hay , em vẫn là em.”

      Những lời này hề lộ ra vẻ cứng ngắc, ngữ điệu cũng chậm lại chút, chắc chắn phải những câu bị Trần Sóc giao cho mà ở chính trong tim .

      Tô Quý nhìn đến thú vị, định ở bên cạnh tham gia náo nhiệt, Mặc Viễn Ninh liền ngẩng đầu nhìn cái: “Tô tiểu thư có thể để tôi và Trần tiên sinh cùng nhau chuyện chút ?”

      Từ sau khi từ chức, Mặc Viễn Ninh đều gọi Tô Quý là “Tô tiểu thư”, dựa vào quan hệ của họ, cấp cấp dưới cũng còn, mà chỉ đơn thuần là người xa lạ quen thuộc.

      Tô Quý sớm quen với cách gọi của nên để ý, chỉ được, sau đó đứng dậy vào phòng khách bên trong phòng bệnh, còn thuận tay chốt cửa cho họ.

      Trần Bách Nhạc đợi Tô Quý rời khỏi, trầm mặc lát, mở miệng lần nữa: “ biết em thích ... Nhưng chưa bao giờ có thành kiến gì với em.”

      lại ngừng tạm rồi mới tiếp: “Bất kể với tư cách là đối thủ, hay người em trai đột nhiên xuất , đều nghĩ gì ác ý với em cả.”

      Mặc Viễn Ninh nhìn , cuối cùng cười khẽ: “Ông ta là người rất nghiêm khắc à? Ý tôi là Trần lão tiên sinh.”

      Trong mắt Trần Bách Nhạc lên tia bất đắc dĩ và mờ mịt: “Đúng vậy, dù có làm như thế nào cũng thể khiến ông ấy thỏa mãn.”

      Lần trước Trần Sóc gặp ở Tô Khang còn đánh giá Trần Bách Nhạc là “chất phác thú vị”, ra tính cách Trần Bách Nhạc thiên về nghiêm túc, đại khái là kiểu người trời sinh khuyết thiếu tình cảm phong phú, là người thể che giấu bản tính.

      Bàn đến năng lực cá nhân, 28 tuổi đảm đương Trần thị, hòa giải rất nhiều việc do tính cách cường thế của ba mình mà ra, thể có sai lầm nhưng thành tựu cũng rất nhiều.

      Mặc Viễn Ninh biết mình có thể đặt bẫy khiến bất động sản của Trần thị có nguy cơ tan thành bọt biển, phải vì lừa được Trần Bách Nhạc, mà do bản tính của Trần Sóc quá tự tin, thoạt nhìn liền nghĩ là cơ hội tốt, mới khiến bị kích đắc thủ.

      thực tế biết lúc đó Trần Bách Nhạc chủ trương gắng sức thực đầu tư thận trọng lại bị Trần Sóc mắng xối xả. Nếu đối thủ của là người trai cùng cha khác mẹ này, có lẽ phải tốn nhiều thời gian và sức lực để vây hãm Trần thị hơn nữa.

      từng với Tô Quý là Trần Bách Nhạc “Rất phiền”, đó là vì biết đối thủ, Trần Bách Nhạc tương đối khó nhằn.

      Từ có cha mẹ, càng có khái niệm “đạo hiếu”, nghe Trần Bách Nhạc như vậy liền cười: “Nếu quả muốn có nghiệp, độc lập gây dựng cũng có thể xem là lựa chọn tồi... Bây giờ có thể thuyên chuyển nhiều tài nguyên của Trần thị như vậy, vì sao tìm cơ hội tự lập công ty?”

      Bị đối thủ ngày xưa giờ là em cùng huyết thống như vậy, Trần Bách Nhạc cũng bất ngờ, sớm biết Mặc Viễn Ninh có ý đồ gì với Trần gia, chỉ e cũng chẳng có cảm tình gì với Trần Sóc.

      Trần Bách Nhạc bật cười, bị khuyết thiếu biểu lộ nét mặt, lúc cười khiến người khác cảm giác luôn có chút trầm, sau khi cười lại ôn hòa ngoài ý muốn, có vài phần giống Mặc Viễn Ninh: “ , đôi khi cảm thấy như mình có gì cả... Ngoại trừ Trần gia và ba, nếu như ngay cả những thứ này cũng vứt bỏ, vậy còn gì rồi.”

      So với Trần Sóc, Mặc Viễn Ninh còn muốn chuyện với nhiều hơn: “ phá xây lại được, đương nhiêu nếu có cơ hội để chuyển biến thái độ của Trần tiên sinh đối với cũng tệ.”

      Trần Bách Nhạc gật đầu: “Chỉ hi vọng thế.”

      Có đôi khi đối thủ lại hiểu bạn hơn bạn bè, họ chuyện dài dòng, dăm ba câu cũng đủ đánh vào chỗ hiểm, Trần Bách Nhạc ngồi trong chốc lát liền đứng dậy tạm biệt rời .

      Mặc Viễn Ninh đưa mắt nhìn đứng lên, lúc đến cửa liền hỏi: “Tình cảm giữa Trần tiên sinh với phu nhân và con như thế nào?”

      Trần Bách Nhạc năm nay 32 tuổi, kết hôn với người vợ có xuất thân giàu có được nhiều năm, năm ngoái vừa sinh .

      Nhắc tới vợ, thần sắc mặt nhu hòa hẳn, đứng vững cười cười : “Cũng coi như hòa thuận.”

      Mặc Viễn Ninh cười: “ thấy đấy, ngoài Trần gia và Trần lão tiên sinh, phải chỉ có hai bàn tay trắng.”

      Trần Bách Nhạc hiểu ra ý tứ hai câu này, cười tiếng, tay để tay nắm cửa nhưng vẫn quay lại với : “Cảm ơn.”

      Ấn tượng của Tô Quý với Trần Bách Nhạc hiển nhiên là đôi mắt và chiếc mũi hếch hao hao giống Trần Sóc, thấy xuống dưới tầng, mới quay lại.

      cảm thấy hiếu kỳ, liền hỏi Mặc Viễn Ninh: “ em tình thâm hai người chuyện gì thế?”

      Cho tới bây giờ, thái độ của Mặc Viễn Ninh thể là lạnh nhạt với , mà giống như vô tâm phớt lờ, hỏi cái gì cũng đáp, làm cái gì cũng phản kháng, hoàn toàn mặc kệ.

      Tâm trạng của tệ, liền cười: “Đại khái khuyên ta làm chút chuyện khiến Trần Sóc phải lao tâm, như vậy ông ta mới còn tâm tư để ý đến .”

      Chiêu này của ngược lại khá độc ác, chẳng những muốn chuyển chú ý của Trần Sóc, còn muốn cuộc sống của người trong Trần gia rơi vào nước sôi lửa bỏng.

      Tô Quý thầm nghĩ may mà ba sót lại đứa con riêng bên ngoài, nhiều năm sau trở về khiến Tô gia được yên ổn.

      vẫn muốn hỏi nên dùng khẩu khí bức thiết thử thăm dò: “Viễn Ninh, lúc trước đến thành phố H, là muốn khuấy đảo để Trần Gia được yên sao?”

      Mặc Viễn Ninh cũng thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, mục đích đến thành phố H là muốn cho Trần Sóc sống nổi.”

      xong, ngẩng đầu cười cười với : “Có lẽ mẹ đến chết vẫn cam tâm tình nguyện, nhưng chưa từng thấy bà ấy, thậm chí tấm hình cũng có, càng đến bao nhiêu tình cảm... Nhưng để bà ấy lặng lẽ chết như vậy, thậm chí nhiều năm sau cũng có ai bất bình thay bà, thực quá đáng thương.”

      Đúng vậy, bị người mình vứt bỏ, phải mang con của xa tha hương, cuối cùng lại chết trong tuyệt vọng.

      Bất kể thế nào, cuộc đời người phụ nữ này cũng quá bi thảm. Bi thảm đến mức ngay cả người qua đường cũng cảm thấy được khổ sở, huống hồ là con ruột của mình.

      Có lẽ còn cơ hội để đền bù những tổn thương bà trải qua, nhưng thay bà lên tiếng , để người đàn ông phụ lòng bà phải chịu nhục nhã và tổn thương, đại khái đó là chuyện duy nhất có thể làm.

      Khi mới rời khỏi tổ chức, biết đâu, trong lòng đột nhiên nghĩ đến câu chuyện về ba mẹ đẻ của mình.

      Cho nên quyết định cần phải vì bà mà làm gì đó, cho dù linh hồn ấy tiêu tán từ rất lâu rồi.

      Chỉ có điều nghĩ tới, ở nơi ba mẹ từng hận, gặp được người cả đời.

      Nội tâm sớm chết lặng, nhưng mỗi khi nhớ tới và Tô Quý thể ở bên nhau cả đời, dạ dày lại bắt đầu đau đớn.

      Nỗi đau đó như thể ở nơi sâu nhất trong lòng , mang theo cảm giác khắc cốt ghi tâm, khiến mệt mỏi chống cự.

      Tô Quý chuyện với lát liền thấy sắc mặt đột nhiên tái nhợt, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.

      vội vàng tới ngồi lên giường bệnh ôm lấy , dùng bàn tay xoa lên dạ dày, khẽ : “Viễn Ninh, đừng quá để ý những chuyện đó nữa... qua rất nhiều năm rồi.”

      cho rằng vì mẹ mình mà khổ sở, cố gắng an ủi trái tim , ôm chặt hơn, muốn dùng chính nhiệt độ cơ thể mình, cố gắng để được ấm áp: “Viễn Ninh, chúng ta ở bên nhau là được rồi, những chuyện đó cho qua hết .”

      nở nụ cười, lâu sau mới cúi xuống bên tai : “Đúng vậy, đều qua rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :