Chương 38 Edit: Vân Du Giọng của quá dịu dàng, ấm áp lại quá ôn hòa, Tô Quý mơ mơ hồ hồ cảm thấy, cứ như vậy tựa vào trong lồng ngực , có thể chẳng cần thứ gì khác. Nhưng vẫn nhớ tới chuyện từ bỏ , chẳng những dù chỉ chút, còn ở bên những người phụ nữ khác. Có khắc cắn chặt răng, hận thể cắn chết người phụ nữ cướp , nhưng lập tức lại cảm thấy thương tâm gần chết, chẳng còn sức lực. giọng khóc thút thít: “ lừa em, quan tâm em nữa.” Mặc Viễn Ninh vừa rồi nghe quản gia Tôn , Cố Thanh Lam muốn kết hôn với , gia tộc ta lấy lý do đồng ý ta lấy người phụ nữ ly hôn để cự tuyệt , quả thực quá tổn thương người khác. Lúc nghe được, ý chí thô bạo nhiều năm bùng phát lập tức sộc lên não, thậm chí nghĩ tới chuyện đánh vào gáy Cố Thanh Lam phát, buộc ta đến nhà xin lỗi . Nhưng lại rất nhanh hiểu ra, nếu làm vậy, chỉ sợ người thể tha thứ cho , chính là Tô Quý. Đó vốn là chuyện của Tô Quý và Cố Thanh Lam, có quyền gì nhúng tay vào? Vì vậy giờ chỉ có thể tiếp tục dịu dàng, mỉm cười với : “Làm sao thế được? vĩnh viễn bao giờ bỏ Tiểu Nguyệt.” Tô Quý từ trong lồng ngực ngẩng đầu nhìn , nhìn mặt , ánh mắt mê man vô cùng, rồi lại đặc biệt sáng, lúc Mặc Viễn Ninh cho rằng nhận ra là ai, khịt mũi : “Đồ xấu xa, lại vài lời dễ nghe để dỗ dành em.” xong lại tự bật cười: “ xấu xa như vậy, chẳng trách em ...còn trốn khôn thoát.” vừa vừa khóc, “ Thanh Lam, ở bên em được ? ở bên em tốt, đừng nữa.” say đến mức này cũng dễ dàng gì, chẳng những năng bừa bãi, lại còn vừa cười vừa khóc. Mặc Viễn Ninh biết nên chấp nhặt con ma men này làm gì, chỉ có thể ôm chặt, vỗ bờ vai giọng an ủi: “Tiểu Nguyệt ngoan, ở đây.” ôm trong chốt lát, liền nhớ tới hộp quà trong túi áo, vốn tưởng lễ giáng sinh năm nay có cơ hội tặng quà cho , ngờ uống say như vậy, cho cơ hội. dùng tay ôm chặt , tay kia đưa ra lất chiếc hộp, lấy chiếc vòng tay bằng bạc bên trong ra, Tô Quý cảm thấy được cầm gì đó, có chút mơ hồ cúi đầu nhìn: “ Thanh Lam, đây là cái gì?” Mặc Viễn Ninh nở nụ cười, cẩn thận đeo chiếc vòng vào cổ tay : “ tặng em quà giáng sinh.” nghĩ nghĩ, sợ lại hỏi Cố Thanh Lam, nên thêm câu, “Là bí mật tặng cho em đấy, được cho ai biết.” Tô Quý đưa chiếc vòng lên trước mặt nhìn nhìn, nhận được món quà này thấy rất vui, liền ngọt ngào nở nụ cười với : “Cảm ơn Thanh Lam.” Mặc Viễn Ninh cố tình trêu chọc , liền cười : “Vậy còn em? Có gì đáp lễ tặng cho ?” Gấp như vậy, Tô Quý chắc chắn có gì để tặng , hơi ngẩn người, lập tức liền cười: “Cái này sao?” Vừa dứt lời, vươn cả người đến, hôn lên đôi môi mỏng của . Lúc này, đặc biệt chủ động, chẳng những hôn mạnh, hai tay còn dùng sức, dường như muốn đẩy lên giường, Mặc Viễn Ninh dùng sức ít mới ngăn được cơ thể , kéo từ người mình ra. cảm thấy chỉ thế là đủ rồi, hóa ra Tô Quý cũng có lúc nhiệt tình như vậy, khỏi cười rộ lên: “Em muốn làm gì? Vì món quà mà có thể bán mình sao?” Tô Quý hình như vẫn chưa thỏa mãn, liếm liếm bờ môi: “Em tặng chính em cho đó.” Mặt như con mèo chưa thỏa mãn, lấy đâu ra tặng mình cho người khác, ràng là ăn còn chưa no. Mặc Viễn Ninh bật cười: “Món quà đắt thế dám nhận đâu.” Tô Quý cũng làm càn, vẫn còn nhiều men rượu như vậy, nhớ tới gì đó, sau lúc náo loạn, lại thành thành ghé vào ngực hề lên tiếng. “ Thanh Lam”. Sau lúc, Mặc Viễn Ninh tưởng ngủ lại nghe mở miệng : “Nếu như bây giờ em chưa từng kết hôn tốt biết mấy.” Với tư cách là người từng kết hôn với , bên môi Mặc Viễn Ninh lộ ra nụ cười khổ: “Tiểu Nguyệt, có nếu như đâu.” “Nếu như lúc trước đồng ý với ba gả cho người đó tốt.” Tô Quý vẫn còn như lẩm bẩm, “Sau đó đau khổ, còn có thể ở bên , hẳn là rất tốt...” Đó chính là khởi nguồn sai lầm của họ, cho tới bây giờ vẫn cho rằng và lưỡng tình tương duyệt, kết quả còn có người thầm từ thời thơ ấu. Hơn nữa sau đó còn khiến mất tin tưởng với mình, từ đó về sau thể cứu vãn. phải nghĩ tới, nếu sớm biết những điều tốt đẹp giữa họ chỉ là bề ngoài, có lẽ càng giữ gìn quan hệ của họ cẩn thận hơn chút, cho rằng bất luận làm gì, cũng đều hiểu , bao giờ hiểu lầm . Nhưng cho dù cẩn thận thế nào? Cuối cùng những gì có được, cũng đâu khác gì tác phẩm điêu khắc bằng thủy tinh tuy đẹp nhưng vô cùng mỏng manh? Giống như những gì diễn ra trước mắt trong buổi tối giáng sinh, nhìn đau lòng vì người đàn ông khác, để thổ lộ hết tình của với người đàn ông với . phải giả vờ làm người đàn ông khác, mới có thể tặng món quà chuẩn bị từ trước cho , mới có thể ôm , đạt được chút an ủi hèn mọn. Vui vẻ bên môi chưa giảm, khẽ thở dài: “Tiểu Nguyệt, đừng như vậy, cũng khổ sở lắm.” Tô Quý nhạy cảm nghe được hai từ “khổ sở”, lập tức thêm gì nữa, ngược lại ngẩng đầu, dùng tay phủ lên gương mặt . Gần đây vì đối phó với Trần thị, cường độ làm việc của quá lớn, phát bệnh nhiều lần, mặt luôn có độ ấm, lại mượn ánh đèn nhìn hồi lâu, lẩm bẩm: “ Thanh Lam, gầy à?” Mặc Viễn Ninh nhớ dù có gầy , thoạt nhìn vẫn cường tráng hơn Cố Thanh Lam chút, liền cười cười: “Coi như tồi.” Tô Quý lại sờ đến lồng ngực và bụng xoa lên, dạ dày Mặc Viễn Ninh vẫn luôn co rút, sau đó đau đến chết lặng, ngược lại chính mình cảm thấy gì, lúc này bị Tô Quý sờ đến, trong mắt rất nhanh liền ướt át: “ Thanh Lam, dạ dày đau lắm à?” Nét mặt giống như chính cũng rất đau, Mặc Viễn Ninh vội vàng giọng cam đoan: “ sao.” Tô Quý nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của dưới ánh đèn, cúi đầu xuống sờ vào dạ dày cứng ngắc lạnh băng như vách tường của , ràng tin, vành mắt đỏ hơn: “ Thanh Lam, bệnh của nặng như vậy từ bao giờ thế?” Mặc Viễn Ninh sợ khóc, nhanh chóng trấn an: “Tiểu Nguyệt, đừng lo lắng, rất ổn.” Tô Quý nghiêng đầu nhìn hồi, đột nhiên nín khóc bật cười: “Đến mức này còn lừa em rất ổn... Quả nhiên là người xấu.” say thành ra như vậy cũng có thể nhìn mọi việc, Mặc Viễn Ninh đúng là phản bác được. Tô Quý tay đè chặt dạ dày , nhàng xoa thay , tay kéo lên giường, giữ lấy bờ vai , định đẩy xuống: “ Thanh Lam thoải mái, nhanh nằm xuống nghỉ ngơi .” Đêm nay đúng là cố chấp muốn đẩy xuống giường, Mặc Viễn Ninh sợ lại náo loạn, liền thuận theo nằm lên, cười cười với : “Được, nằm rồi, như vậy được chưa?” Tô Quý quả nhiên cười rộ, cúi người cúi đầu hôn đôi môi mỏng của : “Được rồi, quả nhiên vẫn là Thanh Lam hiểu em nhất.” cứ xúc động bừa bãi như vậy, làm loạn xong có chút mệt mỏi, cũng nằm xuống, ghé vào ngực , gối đầu lên vai . Say rượu buồn ngủ rất nhanh, ngửa đầu hôn lên má , mơ mơ màng màng còn muốn điều gì, lại chỉ tiếng: “ Thanh Lam...” rồi thấy gì nữa, triệt để ngủ say. Mặc Viễn Ninh nằm ngửa ôm , đương nhiên nghe được tiếng gọi trước khi thiếp , cũng nghe thấy hô hấp của dần dần đều đều, ngủ rồi. Dựa vào kinh nghiệm uống say của mà , trong thời gian ngắn tỉnh nổi, hơn nữa cũng có bất cứ cảm giác gì. biết mình có lẽ nên mau rời khỏi đây, bị quản gia nhờ, phá lệ vào căn phòng này lâu như vậy, vốn thể để chuyện gì phát sinh. Nhưng cơ thể mềm mại của nằm ngay trong ngực , bốn phía yên tĩnh, trong màn đêm sâu thẳm, có bất cứ ai quấy rầy họ, phá vỡ yên lặng lúc này. Kinh nghiệm của khi làm tại tổ chức nhiều năm trước khiến giữ được ý thức tỉnh táo, cơ bản có thể tính ra thời gian chính xác, từ lúc vào đến khi Tô Quý ngủ quá 50 phút đồng hồ. tự với mình, chỉ tham lam chút thôi, bình yên trộm thêm 10 phút bên . Quản gia Tôn vẫn luôn đứng ngoài cửa, ông nhìn đồng hồ báo thức phía cuối hành lang, thấy kim đồng hồ chuẩn xác xoay vòng, cửa phòng trước mặt lặng lẽ mở ra. Mặc Viễn Ninh vẫn như bộ dạng lúc vào, chẳng những quần áo người lộn xộn, thần sắc cũng biến hóa là mấy. Mặc Viễn Ninh cười cười với ông ta, gật đầu : “Tiểu Nguyệt ngủ rồi.” Quản gia Tôn nhàng thở ra, ông ta lớn tuổi rồi, biết say rượu là việc hề , cũng có thể là đại , bao nhiêu thảm kịch đều phát sinh từ say rượu mà ra. Bây giờ nghe thấy Tô Quý ngủ rồi, ông ta biết còn vấn đề gì lớn nữa. Trầm mặc lát, quản gia Tôn : “Mặc tiên sinh, cảm ơn ngài.” Mặc Viễn Ninh vốn còn là chồng Tô Quý, cũng phải chủ nhân tòa nhà này, nửa bắt buộc phải ở đây, ông ta cũng chiếu cố. tại Tô Quý uống say chạy về, ông ta lại để Mặc Viễn Ninh tới thu thập tàn cuộc, cảm thấy trong lòng có chút xấu hổ. Mặc Viễn Ninh lắc đầu: “ sao, chuyện thế này lúc nào ông cũng có thể gọi tôi.” Quản gia Tôn hơi cúi đầu xuống, thanh vẫn nho nhã lễ độ, mang theo chút tận lực giữ khoảng cách: “Chuyện đêm nay tôi cho tiểu thư.” Ông ta là quản gia nhà họ Tôn, vĩnh viễn trung thành với chủ nhân, mấy năm nay Tô Quý bị tổn thương nhiều, Mặc Viễn Ninh vẫn là trong số những mối nguy hại cần tránh xa, mặc dù cảm thấy có lỗi với Mặc Viễn Ninh, ông ta vẫn muốn dùng mọi khả năng để ngăn chặn tiếp cận Tô Quý. Mặc Viễn Ninh nhàng nhướn khóe môi: “Vậy tôi còn phải cảm ơn ông rồi.” Ngày này sang năm, cũng biết mình ở đâu, chiếc vòng tay đó có lẽ là món quà giáng sinh cuối cùng tặng Tô Quý. Mặc kệ cuối cùng có thể biết người tặng món quà đó là hay , cũng hi vọng có thể ở bên thời gian nữa. Đó là tư tâm của , cũng coi như chút mong muốn xa xỉ: biết tất cả thể cứu vãn được nữa, chỉ hi vọng có thể để lại thứ gì đó ở bên , dường như như thế có thể chứng minh từng dừng lại ở bên , giống như họ từng nhau. Quản gia Tôn sững sờ, còn chưa hiểu lời có ý gì, Mặc Viễn Ninh quay người . Hành lang hơi dài, cố gắng bước , nhanh, quản gia Trần ngẩng đầu nhìn bóng lưng vẫn thẳng tắp như cũ, đột nhiên cảm thấy bóng lưng ấy có thể biến mất tung tích bất cứ lúc nào.
Chương 39 Edit: Vân Du Lúc Tô Quý rời giường vào ngày hôm sau, cơn say lại khiến đầu đau từng đợt như búa bổ. nhớ mình vào trong quán rượu uống vài ly rượu cốc tai, cuối cùng uống ly Long Thiệt Lan, giữa thanh ủng hộ của đám đông vây xem, uống liền hơi. Giờ nhớ tới ly rượu đó, gần như lập tức muốn vọt vào toilet nôn ra. nhịn được nghĩ, trong đầu lúc ấy bị làm sao mà lại nhận ly rượu đàn ông khiêu chiến như vậy. Trở lại Tô gia ngồi nhớ lại, hết sức mơ hồ, có thể nhớ ôm người nào đó, tràng dài, nhưng lại biết người ấy rốt cuộc là ai. Nhưng nghĩ chút, người xuất ở trong Tô gia, còn khiến nằm trong lồng ngực thoải mái muốn rời ... Chỉ có thể là Mặc Viễn Ninh? Nghĩ tới đây đau khổ dùng hai tay ôm lấy đầu. Hai tháng qua cho rằng mình gây bất hòa với Mặc Viễn Ninh đủ rồi, ngờ say rượu lại chạy vào trong ngực làm nũng. Có gì đó tay khẽ động đậy, lành lạnh rủ xuống mặt , giơ cổ tay lên xem liền phát cổ tay trái mình có thêm chiếc vòng bằng bạc. phải đồ trang sức gì quý báu, nhưng cái để ý chính là nhãn hiệu của nó, nhớ có năm sinh nhật , tặng sợi vòng cổ bạch kim gắn đá quý nhãn hiệu này. Chiếc vòng này kiểu dáng đơn giản đáng đương nhiên rất thích, sợi dây màu bạc tinh tế, rất hợp với cổ tay trắng nõn của . So với vòng cổ bạch kim gắn đá quý, nó đương nhiên rẻ hơn, Tô Quý nghĩ chắc giờ Mặc Viễn Ninh mới lấy lương, đột nhiên nhận ra, nhãn hiệu này, dù chỉ là vòng tay bằng bạc cũng chiếm mất nửa tháng lương của - đây có lẽ là lý do mua đồ trang sức đắt tiền cho ? có thói quen dùng giá cả để cân nhắc món quà đó có quý hay , nghĩ như vậy cũng có chút chột dạ. cố gắng suy nghĩ chút, tối hôm qua hình như rất nhiều với Mặc Viễn Ninh chữ “ Thanh Lam”, ngược lại phải cố ý muốn thoải mái, chỉ có điều hai tháng qua, giữa hai người có nhiều khoảng cách như vậy, đâu thể gọi ra được hai chữ “Viễn Ninh”. say rượu ngủ quên, lúc rời giường là giữa trưa, Mặc Viễn Ninh làm từ sáng sớm, tránh gặp nhau lại xấu hổ. Gần đến thời gian tan tầm buổi tối trở về, còn đặc biệt ngồi trong phòng khách chờ . để ý Mặc Viễn Ninh tan tầm lúc nào, cho nên quá thời gian nghĩ, vẫn thấy bóng dáng đâu. suy nghĩ lúc liền hỏi quản gia Tôn: “Mặc tiên sinh hôm nay sao về muộn thế?” Quản gia Tôn đứng ngay bên cạnh , nghe chuyện, trả lời: “Mặc tiên sinh tuần nay đều về muộn giờ, nghe vì công việc ở công ty bận rộn.” Tô Quý lúc này mới nhớ, 1-2 tuần gần đây, thời gian cơm tối đều gặp Mặc Viễn Ninh. Quản gia Tôn đợi suy nghĩ lát, lại hỏi: “Tiểu thư dùng bữa tối trước hay đợi Mặc tiên sinh ăn thể?” Tô Quý cố tình đợi Mặc Viễn Ninh, nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cảm thấy đặc biệt chờ giống như hơi giấu đầu hở đuôi, dứt khoát : “Chờ cái gì, cứ ăn như thường lệ .” bữa cơm, ăn có chút yên lòng, vừa uống súp, sợi vòng bạc cổ tay rủ xuống, chạm đinh đinh vào bát canh. cụp mắt nhìn xuống như sợi dây, tâm trạng lại có chút vui vẻ ngoài ý muốn. Chỉ là trong đầu vừa nghĩ đến chuyện, nếu để Mặc Viễn Ninh biết cự tuyệt món đồ cổ quý giá của Cố Thanh Lam để nhận món đồ rẻ tiền từ , biết có vui vẻ đắc ý hay . Nhưng loại chuyện vụng trộm thế này cũng chỉ là thoáng qua - dù thế nào với Mặc Viễn Ninh cũng có kết quả. Mãi đến khi dùng tốc độ cực chậm ăn cơm xong, vẫn đợi được Mặc Viễn Ninh trở về. Bình thường ăn tối xong đều lên tầng, nhưng hôm nay có chút do dự, biết nên tiếp tục ở phòng khách đợi Mặc Viễn Ninh hay dứt khoát lên tầng như lệ cũ. Cũng may vừa đến phòng khách, chợt nghe ngoài cửa có chút động tĩnh, sau đó Mặc Viễn Ninh đẩy cửa vào. Thời tiết lạnh, mặc bộ đồ chỉnh tề và chiếc áo khoác thắt lưng màu đen. Tô Quý vẫn rất thích nhìn mặc quần áo lộ ra vòng eo, khỏi cần phải , vai rộng eo , rất đẹp mắt. Nhưng bây giờ nhìn thấy eo , đột nhiên cảm thấy gầy , quần áo màu đen càng lộ ra dáng vẻ quá mức gầy. Mặc Viễn Ninh hiển nhiên nghĩ tới đụng phải ở cửa sảnh, sửng sốt chút sau đó cười với : “Tô tổng sao còn chưa lên tầng?” Đêm qua còn gọi là “Tiểu Nguyệt”, nhưng bây giờ gọi là “Tô tổng”, Tô Quý nhớ ra chính cầu như vậy, ngữ khí lạnh xuống: “Sao là sao, tôi lên tầng còn phải chờ trợ lý Mặc phê chuẩn chắc?” Những lời này rất khác với ngữ khí thèm đếm xỉa tới của ngày thường, mang theo chút tức giận, Mặc Viễn Ninh đương nhiên nghe ra, chỉ có điều gần đây ngày càng hiểu nổi vì sao lại nổi giận, chỉ có thể cười cười: “ có lỗi, tôi có ý đó.” Tô Quý cũng muốn lại phải chuyện với , khẽ hừ tiếng, xoay người rời . nghe thấy ngữ khí khách sáo lại lạnh lùng của quản gia Tôn đối với Mặc Viễn Ninh: “Mặc tiên sinh bữa tối cần dùng gì?” Mặc Viễn Ninh lập tức giọng trả lời: “Hôm nay cần chuẩn bị, tôi...” còn chưa dứt lời, Tô Quý liền xoay người sang chỗ khác tiến lên vài bước, nhìn vào mắt rất có khí thế hùng hổ dọa người: “Trợ lý Mặc ngày nào cũng về muộn, lại ăn bữa tối, có phải chê Tô gia chúng tôi đãi khách chu toàn, làm toàn những món ăn trợ lý Mặc thích?” có chút tức giận, nghe ý tứ chuyện của Mặc Viễn Ninh, chuyện ăn cơm tối cũng phải chuyện ngày ngày hai, từ trước đến nay thành lệ rồi. Chẳng trách gầy , bệnh dạ dày cũng thấy khá lên. chỉ lo mắng mỏ, chú ý sắc mặt Mặc Viễn Ninh tái nhợt chút, miễn cưỡng nở nụ cười với : “ phải đãi khách chu toàn, chỉ là tôi...” xong, ngón tay cầm cặp công văn nắm chặt, mỉm cười áy náy: “ có lỗi, tôi về phòng trước.” Tô Quý tuyệt đối ngờ giờ chuyện mấy câu cũng kiên nhẫn, vội vàng trở về phòng. ngu ngơ trong chốc lát, nhìn Mặc Viễn Ninh nghiêng người sát qua người , thẳng lên phòng tầng. bị chọc tức liên tiếp, để ý hình tượng liền đuổi theo, định giữ chặt : “Này, mọi chuyện cho ràng !” Dưới tình thế cấp bách, túm vào dây lưng áo khoác , khiến lảo đảo chút, bám vào lan can cầu thang. Tô Quý đắc thủ, cảm giác hôm nay mình có chút thất thố, vội vàng buông tay, chuẩn bị vài lời. Nhưng chưa đợi mở miệng, liền thấy Mặc Viễn Ninh tay chống vào lan can, cúi đầu ho, gần như sợ nôn tất cả những gì trong miệng ra mặt đất, vội vàng dùng tay bịt miệng lại. Nhưng bởi vì vậy, cặp công văn trong tay rơi ra, trượt xuống cầu thang, tài liệu bên trong rơi lả tả ra xấp. thấy giữa ngón tay chảy ra từng đường đỏ sẫm, thân thể cũng chầm chậm ngả về sau. Đại não trống rỗng hồi, mới nhớ ra vội vàng bổ nhào tới ôm . Lưng cong lại, hai lông mày cũng nhíu mạnh, Tô Quý cảm thấy càng ngày càng nặng, tiếp tục ôm bất động, chỉ cần dựa xuống bậc cầu thang, liền vội vàng cố gắng giúp xoay người. bị dọa chưa biết phải làm sao, chờ cuối cùng cũng vòng được người lại, nửa ngồi bậc cầu thang, liền vội vàng kéo tay bịt miệng xuống: “Viễn Ninh... thoải mái ở đâu?” Ý thức của vẫn luôn tỉnh táo, bị ép mở tay ra, tuy môi vẫn mang theo vết mét, nhưng vẫn cười cười: “Cho nên mới... ăn vào.” Tô Quý sửng sốt hồi mới hiểu trả lời câu hỏi vừa hỏi, chua xót biết từ đâu, rất nhanh liền trào lên mắt và chóp mũi, cảm giác mình lập tức rơi nước mắt được, lại chỉ có thể cắn răng chịu đựng. căn bản biết tái phát bệnh từ lúc nào, cũng hỏi mấy hôm nay bận những gì, lại tưởng ăn cơm tối vì chê chăm sóc chu toàn. chăm sóc bao giờ, căn bản chỉ toàn lạnh lùng và sơ suất mà thôi. cho rằng giờ phút này đủ khổ sở, đột nhiên cảm thấy thân thể run rẩy, trong cổ phát ra tiếng nặng nề, sau đó thân thể càng nặng hơn, trong miệng phun ra máu đỏ. Có lẽ máu nhịn quá lâu, cho nên chỉ lần liền nôn ra đầy vạt áo, người Tô Quý, thậm chí cả xấp tài liệu đều bị vẩy lên ít. Tô Quý biết mình ở đâu, cũng thấy có ý thức, chỉ ôm lấy , hai tay run rẩy nâng mặt lên: “Viễn Ninh, em xin ... Đừng...” lại chỉ bịt lấy đôi môi mỏng, nhàng cười với rồi nhắm mắt lại, mất ý thức. Trong khoảnh khắc, Tô Quý thậm chí cho rằng người trong ngực mình chết rồi. Cho nên nhìn gì cũng thành màu đen trắng, quản gia Tôn lớn tiếng la lên cũng nghe thấy, cũng mau dần dần lấy lại cảm giác. Thân thể dù có lạnh nhưng tiếp tục lạnh xuống, nhịp tim cũng đập yếu ớt, từng tiếng từng tiếng thông qua thân hình kề sát truyền sang . Ý thức được chỉ hôn mê, mới cảm thấy mình sống lại. Quản gia Tôn với gọi điện thoại cấp cứu, gật đầu. Quản gia Tôn còn thả ra, tốt nhất là đưa ra ghế sa lông ngoài phòng khách, nhưng vội vàng lắc đầu, hai tay ôm chặt lấy , sợ họ động vào . nhớ từng nghe ở đâu đó, xuất huyết bên trong rất nghiêm trọng, thể tùy tiện di chuyển, tránh vỡ mạch máu. Quản gia Tôn cứ như vậy đứng nhìn hai người họ. Mặc Viễn Ninh hôn mê bất tỉnh, bên môi và ngực vẫn còn vết máu khiến người ta vô cùng sợ hãi, ngoại trừ ngực phập phồng yếu ớt, có gì có thể chứng minh còn sống. Tô Quý cẩn thận từng li từng tý ôm lấy , để đầu dựa vào vai mình, ôm trong lòng khiến người khác có cảm giác đó là thứ quan trọng nhất của . giống như bị dọa, trong nháy mắt trở thành đứa bé, chỉ biết gật đầu và lắc đầu, mất khả năng ngôn ngữ. Trong lòng quản gia Tôn đau xót, ông biết lúc này nên nhiều lời, nhưng vẫn giọng hỏi: “Tiểu thư, có phải rất Mặc tiên sinh ?” Tô Quý trả lời, cúi xuống nhìn khuôn mặt tái nhợt của mà chết lặng, nước mắt lăn xuống, chảy xuống mặt , chảy cả qua vết máu của . gật đầu.
Chương 40 Edit: Vân Du Lễ giáng sinh năm nay là lúc Mặc Viễn Ninh thu lưới. mất hai năm trời, giữa chừng còn bị Tô Quý đá khỏi Tô Khang, từng bước đẩy Trần thị vào hoàn cảnh như ngày hôm nay. dám mình có thể làm tuyệt đường của công ty gia tộc phát triển vài thập niên, nhưng chắc chắn Trần thị gượng dậy nổi trong vài năm tới. năm trước, Trần thị vì đầu tư bất động sản thất bại, xí nghiệp chế tạo chịu ảnh hưởng tài chính khẩn cấp, nửa năm trước, Trần thị dựa theo lệ cũ tuyên bố báo cáo thành tích giữa năm, vì ảnh hưởng của nợ nần, báo cáo đó đẹp như những năm trước. Ba tháng trước, cổ phiếu Trần thị rớt giá, tài sản đưa ra thị trường rút lại, thể buông tha đầu tư xí nghiệp năng lượng, giai đoạn đầu cơ bản mất cả chì lẫn chài. Sau đó mấy tháng nay, Trần Sóc cuối cùng quyết định bán 40% cổ phần ô tô UE của tập đoàn Trần thị lấy tiền mặt, để thông qua quyết sách này, bổ sung vào thiếu hụt của tập đoàn trong hai năm qua. Trần thị làm giàu từ chế tạo ô tô, đứng lên căn bản cũng từ chế tạo ô tô và công nghiệp nặng, tuy nhiên bây giờ công nghiệp nặng còn là ngành sản xuất mang lại lợi nhuận cao, nhưng đó đều là vốn liếng của Trần thị. Trần thị căn bản chỉ giữ 60% cổ phần công ty, sau khi bán sạch 40% cổ phần, Trần thị mất quyền khống chế cổ phần ô tô UE. Mà 40% cổ phần này bán ra lại bị Tô Khang ra điều kiện mua toàn bộ, hơn nữa thông qua thị trường chứng khoán thu mua được 12%, Tô Khang thực tế khống chế được ô tô UE, đem xí nghiệp chế tạo ô tô đứng đầu quốc nội thu về trong túi. loạt động thái này là trong những nguyên nhân lúc trước Phương Hoành khích lệ Tô Quý để Mặc Viễn Ninh trở về. Nửa năm trước lúc họ ly hôn, Trần thị cảm thấy Tô Khang thông qua đủ mọi con đường để thu mua cổ phần công ty họ nên mới phải áp dụng vài biện pháp trả đũa. Mà những lần bày mưu tính kế này đều do Mặc Viễn Ninh cầm quyền, tự tay sắp đặt thiết kế và hành động, Phương Hoành có khả năng đó, cũng bó tay, chỉ có thể mời Mặc Viễn Ninh trở về, làm triệt để cho xong chuyện này mới là cách tốt nhất. Hợp đồng mua bán cổ phần công ty ô tô UE được ký kết đúng vào ngày lễ giáng sinh. Vì vẫn là thời gian làm việc nên cho dù đây là ngày lễ truyền thống của phương Tây, các công ty trong nước vẫn làm như thường lệ. Còn địa điểm ký kết hợp đồng đặt trong tầng lầu trụ sở Tô Khang. Vốn tưởng người đến là Trần Bách Nhạc, mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, nhưng ngờ lần này Trần Sóc cũng đích thân tới. Trần Sóc là chủ tịch tập đoàn Trần thị, từ lâu lộ diện, cho nên tối qua nhận được thông báo của Trần thị ông ta cũng đến, Phương Hoành trở nên kinh hãi. Mặc Viễn Ninh ngược lại rất lạnh nhạt, dường như dự liệu trước bước này, chỉ cười cười: “Phương tổng cần lo lắng, Trần Sóc cũng phải hổ già, ăn thịt đâu.” Phương Hoành lúc ấy dở khóc dở cười, đương nhiên biết Trần Sóc ăn thịt người, nhưng tung hoành thương trường hơn phân nửa là lão hồ ly, dù sao vẫn khác tuổi trẻ hậu bối theo chân bọn họ, ví dụ như dám mỉm cười châm chọc Trần Bách Nhạc cũng dám nhìn thẳng vào mắt Trần Sóc. Nếu như có thể, muốn đối mặt với Trần Sóc, đặc biệt vào lúc mình vừa chiếm được xí nghiệp nòng cốt của người ta - tại là tổng giám đốc danh nghĩa của Tô Khang - ai biết Trần Sóc có hận người vô tội làm bia đỡ đạn như chứ. Tổng giám đốc Trần thị là Trần Bách Nhạc, tổng giám đốc Tô Khang là Phương Hoành, cho nên thời gian ngồi bàn đàm phán nhiều nhất. Trần Bách Nhạc ngồi bên trong, đối diện Phương Hoành, bên tay phải Phương Hoành là trợ lý đặc biệt của chủ tịch - Mặc Viễn Ninh, đối diện bên tay trái Trần Bách Nhạc là Trần Sóc. Trần Sóc ở cái tuổi này và cái địa vị này có thể cần quan tâm đến rất nhiều thứ, nên hôm nay ông ta mặc trang phục chính thức dự họp, chỉ mặc bộ đồ vest caro vàng nhạt, cực kỳ giống quý ông người . Nhìn bề ngoài Trần Sóc cũng có thể thấy, vị này nhiều năm phong vân cõi, tướng mạo cũng khá ổn. Ông ta chưa quá 65 tuổi, được chăm sóc nhìn như mới 50, giơ tay nhấc chân càng tiêu sái tự nhiên, vô cùng phong độ. So với nét trầm của con trai, thần sắc mặt ông ta chẳng những có chút tức giận nào, ngược lại luôn mỉm cười thản nhiên. Nếu như đây phải ngồi trước bàn đàm phán, ông ta quả thực giống như lão tiền bối thỉnh thoảng cao hứng cùng người trẻ tuổi ra ngoài làm tách cà phê. Đối phó với dáng vẻ tươi cười đó của ông ta, Phương Hoành cảm thấy áp lực quá lớn, chỉ có thể kiên trì chú ý lực tập trung lên người Trần Bách Nhạc, cùng bằng mặt bằng lòng tiếp tục giằng co. Cũng may tình tiến triển đến mức này còn cần đến tổng giám đốc làm gì nữa, thư ký và luật của từng bên thẩm tra đối chiếu điều khoản, sau đó công chứng viên công chứng, Phương Hoành và Trần Bách Nhạc lần lượt ký tên, vậy là xong. Phương Hoành tận lực đặt tập trung của mình lên mặt Trần Bách Nhạc, hai người nhìn nhau, hậu quả là sau khi Trần Bách Nhạc nhìn vào ánh mắt , chẳng hiểu sao lại mang theo ba phần đề phòng. Phương Hoành nghĩ thầm, tôi là người vô hại, tôi là người vô tội đấy, có nhìn tôi cũng trả lại cổ phần công ty cho đâu. Trần Sóc vẫn luôn gì, giờ tất cả đều kết thúc, từng người hai bên đứng lên, ông ta đột nhiên mở miệng: “Mạo muội rồi, tôi có thể chuyện mình với trợ lý Mặc chút hay ?” Phương Hoành vô thức quay đầu nhìn Mặc Viễn Ninh, phát ra nụ cười nhạt môi , như cần suy nghĩ liền đồng ý: “Được.” có lời khách khí, chỉ chữ “Được”, Phương Hoành đột nhiên nhận ra, có lẽ khiến Trần Sóc hạ mình đến Tô Khang, còn ngồi đây cả buổi, đều vì Mặc Viễn Ninh. Điều này cũng khó trách, Trần Sóc hơn nửa đời người chỉ e chưa từng bị thiệt, hôm nay lại để cho tên tiểu tử hậu sinh giăng bẫy, thất bại đau đớn, ông ta có lẽ dè chừng đối thủ này cũng là điều bình thường. Mặc Viễn Ninh ra ngoài trước, khi tới cửa hơi gật đầu với Trần Sóc: “Mời.” Trần Sóc liền đứng dậy cùng , bên cạnh thư ký của ông ta còn có Trần Bách Nhạc, cả hai đều có ý theo. Họ vừa , Phương Hoành liền cảm thấy áp lực người biến mất, vốn là người phối hợp diễn, bị kẹp ở giữa dễ chịu. Tưởng tượng như vậy, nhìn người “phối hợp diễn” Trần Bách Nhạc, trong ánh mắt liền mang theo đồng tình và tỉnh táo, cười hỏi: “Vẫn còn sớm, Trần tổng có muốn xuống dưới tầng uống tách cà phê ?” Tầng hai tòa nhà Tô Khang có nhà hàng đối ngoại doanh nghiệp và quán cà phê, thuận tiện tiến hành vài hiệp đàm thương vụ cơ bản, nhưng Phương Hoành vừa hỏi như vậy chỉ là lời khách sáo mà thôi. Ai ngờ Trần Bách Nhạc nghe xong, mặt liền ra thần sắc hiểu , còn mang theo chán ghét, lạnh lùng : “ cần, tôi kết hôn rồi.” xong cũng đợi Trần Sóc, liền đưa theo thư ký và luật sư, vênh váo tự đắc bước thẳng, để lại Phương Hoành đứng yên tại chỗ, rất lâu vẫn hiểu chuyện gì xảy ra. Mặc Viễn Ninh vẫn luôn trước, bước chân ngừng, vì vậy Trần Sóc cũng ngừng, nhanh chậm theo sát phía sau. Phòng làm việc của ở tầng cao nhất, cho nên Mặc Viễn Ninh cùng ông ta lên tầng, vào phòng làm việc của mình mới đóng cửa lại nở nụ cười: “Trần tiên sinh có lời gì, giờ có thể rồi.” Phòng làm việc của ra là văn phòng chủ tịch của Tô Quý, có thể là vị trí che giấu an toàn nhất trong tòa nhà lớn này, hơn nữa tuyệt đối thể có thiết bị nghe lén. dẫn Trần Sóc tới đây, cho người mang trà, thậm chỉ mời ông ta ngồi, chỉ đứng trong phòng, xoay người quay mắt nhìn về phía ông ta. Trần Sóc hình như cũng ngại, càng đánh giá từ xuống dưới lượt, mới cười mở miệng: “Hôm nay sao thần sắc lại tốt thế, gần đây quá mệt mỏi sao?” Cho dù gần đây có mệt mỏi cũng chỉ vì đối phó Trần thị nên mới mệt chết, Trần Sóc hỏi như vậy, Mặc Viễn Ninh cũng biết biểu lộ gì, chỉ có thể cười khẽ: “Trần tiên sinh muốn gì cứ thẳng ra, cần vòng vo.” Cả hai đều là người thông minh, chuyện hết sức tỉnh táo, Trần Sóc chậm rãi đến phía trước cửa sổ, khẽ thở dài: “Mặc Viễn Ninh... Sao ta nghĩ tới điều này nhỉ? Con là Tiểu Ninh.” Những lời này của ông ta phải nghi vấn mà là khẳng định, nếu chỉ là suy đoán của ông ta, ông ta như vậy. Mặc kệ ông ta dùng cách gì kiểm chứng, ông ta có được đáp án mình mong muốn. Mặc Viễn Ninh trầm xuống, tối hôm qua lúc biết Trần Sóc cũng tới, dự liệu màn này. Chỉ có điều nghĩ tới, Trần Sóc có thể hùng hồn gọi hai tiếng “Tiểu Ninh” như thế. Mặc “LX” là tên gọi từ 18 năm trước, khi đó mới chỉ chín tuổi, bị tổ chức chọn trúng, bồi dưỡng hướng thành sát thủ thiếu niên. Trước đó, từng có vô số cái tên, được gửi nuôi trong vô số gia đình, cho đến lúc chín tuổi. Người giám hộ ham mê cờ bạc của vì phải trả tiền nợ đánh bạc nên bán cho tên buôn người xuyên quốc gia. Trước khi chín tuổi, là nhi, sinh ra chưa được vài ngày, mẹ đẻ chết trong bệnh viện, sau đó bị đưa vào nhi viện. lớn lên tại thành phố cảng ở Trung Quốc, cách thành phố H xa, nhưng chưa bao giờ bước ra khỏi mảnh đất đó. Sau khi “xuất ngũ” khỏi tổ chức, lựa chọn đến thành phố H, phải có mục đích mà là vì muốn lợi dụng mạng lưới tình báo của tổ chức, tập trung vào ba ruột mình. vốn chỉ nghĩ muốn hiểu người ba sinh ra là người ra sao, người đàn ông như thế nào mới có thể vứt bỏ mẹ , để bà độc đáng thương chết trong bệnh viện. tưởng tượng ông ta là nông dân nghèo khó, là dân cờ bạc nợ nần chất đống, hoặc người đàn ông kết hôn hèn nhát, thậm chí là tội phạm lẩn trốn hay kẻ tù tội bị giam trong tù. Duy nhất chưa từng nghĩ, hóa ra ba , lại là người giàu có. Hơn nữa, ông ta còn gần thành phố từng sống đến vậy. Mẹ đẻ là người vô danh, trước khi sắp sinh bà bị ngất ngoài đường, lúc được đưa đến bệnh viện nghiêm trọng rồi. Bà vẫn luôn hôn mê, giờ sau khi sinh bằng cách sinh mổ, bà tỉnh lại, khi đó người ở bệnh viện hỏi thăm danh tính cha mẹ đứa bé, bà chỉ lắc đầu , cuối cùng chỉ câu: “Tên đứa bé là Tiểu Ninh.” Vì vậy trong giấy khai sinh, tên là “Tiểu Ninh”, sau khi bị sửa đổi mấy lần ở nhi viện, mỗi lần bị nhận nuôi lại là lần sửa đổi. nhớ những tên gọi hoặc bình thường hoặc nhạt nhẽo kia của mình là gì, chỉ nhớ tên ban đầu của , là “Tiểu Ninh”. Hôm nay hơn hai mươi năm trôi qua, lần nữa được nghe lại cái tên đó từ miệng người khác, nhưng lại trong tình cảnh này. Giờ khắc này chỉ cảm thấy vận mệnh trêu ngươi, hơn.
Chương 41 Edit: Vân Du nhìn Trần Sóc, khẽ cười cái, “Sao thế, Trần tiên sinh hôm nay chẳng lẽ muốn đến nhận người thân với tôi sao.” Trần Sóc cũng cười, ông ta cười đến đắc ý kiêm đa mưu túc trí, “Ta mua được máu của con từ bác sĩ chủ trị tại bệnh viện mang xét nghiệm ADN, ngày hôm qua có kết quả, con chắc chắn 100% là con ta.” Gần đây dạ dày tốt, hoàn toàn chính xác thường xuyên đến bệnh viện làm kiểm tra, ngờ lại để lại sơ hở. Đây là nguyên nhân hôm qua Trần Sóc đột nhiên muốn tới Tô Khang? Mặc Viễn Ninh nghĩ xong, chỉ cảm thấy buồn cười: “Vì vậy?” “Trần Bách Ninh”, Trần Sóc đột nhiên ra cái tên, ông ta dường như khá thỏa mãn với đứa con trai mới nhặt được này, cười “Nếu mẹ con tự chạy khỏi thành phố Lâm, con sinh ra được gọi bằng cái tên này... Sơn nhạc chi tịnh, chi thủy chi ninh, ta rất kỳ vọng vào các con.” Trần Sóc có người con trai và người con , con trai trưởng Trần Bách Nhạc do vợ cả sinh ra, con tên là Trần Bách Tĩnh, là do vợ giờ sinh ra, mới 16 tuổi, du học ở nước ngoài. Có khả năng ông ta vốn cảm thấy con nối dõi của mình đơn bạc, vừa vặn lại xuất đứa con trai, nhìn qua cũng coi như có tiền đồ, cảm thấy rất vui vẻ. Ông ta đợi Mặc Viễn Ninh chuyện, liền tiếp: “Tiểu Ninh, nếu con chịu nhận tổ quy tông, xí nghiệp UE ta tặng con và Tiểu Tô đấy... Nếu con muốn thêm nữa cũng có thể với ta, trai con tuy chất phác thú vị, nhưng chưa đến mức em tương tàn, chúng ta cần làm loạn đến cục diện như ngày hôm nay.” Ông ta ngược lại khách khí, đánh giá con trai trưởng cho nghe, còn nhắc đến Tô Quý, thân thiết gọi là “Tiểu Tô” giống như người nhà. Có lẽ Trần Sóc nghĩ, Mặc Viễn Ninh tốn công tốn sức “trả thù” như vậy, đơn giản chỉ muốn giành lại phần tài sản của Trần gia đáng lẽ thuộc về , nên ông ta hứa dùng số tiền lớn cho , xí nghiệp gia tộc bị nuốt trôi cũng quan tâm, mà nghĩ nhanh đến chuyện “hòa giải”, tránh “người trong nhà nội đấu”, tạo thành tổn thất lớn hơn. Trần Sóc thấy người trước mặt đột nhiên nhoẻn miệng cười, dù sao cũng là con trai ruột của ông ta, vì vậy lúc cười rộ lên có điểm giống ông ta, nhưng ông ta chưa từng cười như vậy. trắng ra là mỉa mai, rồi lại lộ ra dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Mặc Viễn Ninh chỉ đột nhiên cảm thấy buồn cười, cuộc đời dường như luôn bị đặt lên bàn cân, bị cân nhắc vì các loại lợi ích. Năm đó cũng thế, giờ vẫn vậy. rốt cuộc cũng đến kết quả tươi sáng, giờ chỉ cần gật đầu, còn là người xuất thân, khoác lên người bộ cánh ngụy trang trà trộn vào tầng lớp cao quý nữa. Chỉ cần gật đầu đồng ý, trở thành công tử Trần thị, tương lai trở thành người thừa kế hợp pháp, cho dù từng có người mẹ lai lịch, vậy sao, trong tầng lớp này có ai có vài mối tình chứ? Chỉ cần là con trai Trần Sóc, trong người chảy dòng máu Trần gia, ai dám có chút bất kính với ? Nhưng sở dĩ có thế từng bước tiến vào Trần gia là vì cũng coi như tài giỏi, hơn nữa cưới Tô gia đại tiểu thư, quan hệ thông gia giữa hai nhà Tô Trần là quang minh chính đại. biết mình có lẽ nên đồng ý ngay lập tức, ấn tượng người ngoài đối với , là người nhất định cầu còn được cơ hội này. Mặc Viễn Ninh vụ lợi như vậy, làm con rể trong nhà lâu như vậy, người chịu nhục để cầu danh lợi như thế, sao có thể cự tuyệt chuyện tốt đưa tới cửa thế này? Trần Sóc nguyện nhận đứa con trai này nhưng chỉ vì tại có năng lực, có thể mang lại ít lợi lộc cho Trần gia. Theo lẽ thường nên biết thời biết thế, bởi vì nhận tổ tông, với bản thân mà cũng có vô số cái lợi: địa vị, danh phận, còn có tải sản và lợi ích thiết thực. Nhưng hiểu sao, chỉ cảm thấy mệt mỏi. Trần Sóc nhìn im lặng cười hồi, sau đó ngẩng đầu, bên môi vẫn còn mang vui vẻ, : “Có thể để tôi suy nghĩ chút ? Trần tiên sinh.” Trần Sóc cảm thấy ông ta đủ, phàm là người thông minh thử đối nghịch với ông ta, thuận theo những gì ông ta . Cho dù nhất thời thất thủ, lão hổ vẫn luôn là lão hổ, Mặc Viễn Ninh càng lợi hại, quả là tiểu lão hổ còn sót lại bên ngoài của ông ta - tóm lại là con của ông ta mới có thể lợi hại như vậy. Cả đời chỉ thua dưới tay con trai, cũng phải chuyện gì quá mất mặt. Nghĩ trong lòng như vậy, trước khi , Trần Sóc thậm chí còn cười tủm tỉm định vỗ vai Mặc Viễn Ninh, kết quả lại bị cảm xúc tránh ra, khuôn mặt tái nhợt có chút ổn, thần sắc lãnh đạm. Con trai ở bên ngoài lâu rồi, tóm lại vẫn còn lạnh nhạt, sau này dần dần bắt đầu thân mật là được. Trần Sóc để tâm, vẫn cười tủm tỉm mở cửa ra ngoài, trong lòng vẫn còn cân nhắc: nha đầu Tô gia kia đúng là có mắt tròng, sau khi gả cho Tiểu Ninh còn đứng núi này trông núi nọ, tiểu tử Cố gia lấy cái gì ra so sánh mà vượt qua được Tiểu Ninh? Còn cả đám hạ nhân kia biết làm việc hay sao? Để thân thể chủ nhân biến thành bộ dạng như vậy, nếu là ở Trần gia sớm đuổi việc tập thể rồi. Tiễn người Trần thị về xong, Phương Hoành đặc biệt đến văn phòng Mặc Viễn Ninh xem thế nào. biết chuyện gì xảy ra, nhưng cho dù đạo hạnh Mặc Viễn Ninh có sâu cũng biết có chịu lỗ khi chống lại lão hồ ly tu luyện ngàn năm như Trần Sóc hay . Kết quả vào cửa, liền thấy Mặc Viễn Ninh đứng trước sàn đá lớn, đưa lưng về phía nhúc nhích. Trong ấn tượng của Phương Hoành, cho tới bây giờ, trước mặt người khác Mặc Viễn Ninh đều rất lịch , cẩn thận tỉ mỉ, giờ cởi áo khoác, vẻn vẹn chỉ mặc chiếc áo sơ mi và lớp áo lót, tay đút vào túi quần, cả người lộ ra uể oải và bất kham đến khó hiểu. Văn phòng này danh nghĩa là của Tô Quý, cho niên khu vực làm việc của Mặc Viễn Ninh chỉ là chiếc bàn công tác ở cạnh cửa. mặt bàn lớn đặt chồng tài liệu, tuy nhiên được sắp xếp vô cùng gọn gàng, loạn chút nào. Đây phải là nét bút của thư ký Lý, là do Mặc Viễn Ninh tự mình phân loại sắp xếp. làm việc cho tới bây giờ đều nghiêm cẩn tận trách, lần này làm ra động thái lớn như vậy để đối phó với Trần thị, cho dù Phương Hoành theo bên cạnh hỗ trợ tham gia chút gì đó cũng hiểu được rất mệt mỏi, huống chi bản thân vừa vạch kế hoạch vừa thực . Giờ cuối cùng cũng lập được công lớn nhưng Phương Hoành thấy có chút cảm xúc vui sướng hay kích động nào. giống như làm việc hai năm, hoàn thành công việc nặng nề nhất, chỉ cần làm xong nhiệm vụ cuối cùng rồi giải thoát, có cảm xúc gì khác. như vậy, vì sao phải tốn công tốn sức đối phó với Trần thị? Chỉ vì xí nghiệp ô tô? Nhưng tất cả Tô Khang đều là của Tô gia, vốn còn liên quan gì đến Mặc Viễn Ninh. Người đứng trước mặt , Phương Hoành mặc dù bội phục nhưng thể lý giải nổi. thử hắng giọng mở miệng: “Trợ lý Mặc hôm nay có muốn tan tầm sớm về nhà nghỉ ngơi ?” Giờ sắc mặt Mặc Viễn Ninh kém như vậy, bất cứ ai thấy cũng sợ đột nhiên khuỵu xuống. Huống hồ Phương Hoành biết vài tuần gần đây đều liên tục tăng ca, tuy sau khi tan tầm cũng tiếp tục làm việc, nhưng mấy ngày nay đều thể tan làm đúng giờ. Mặc Viễn Ninh đứng trước cửa sổ giờ mới quay đầu lại nhìn cái, nở nụ cười, môi còn mang độ cong nhu hòa: “ sao, đừng quan tâm đến tôi.” Phương Hoành ngoại trừ công việc ra, bên ngoài có quan hệ cá nhân gì với , cho dù nhắc nhở cũng chỉ là đạo nghĩa, nghe, liền cười cười . Tiếp người của Trần thị vào buổi sáng, qua bữa trưa, Mặc Viễn Ninh vẫn làm việc trong phòng, Phương Hoành biết làm gì, nhưng khi tan tầm vẫn thấy ra khỏi đó. Mặc Viễn Ninh giống như mọi hôm, để lái xe Phó Viễn đưa về, thực ra lại dặn Phó Viễn cần đến đón mình, rồi mặc áo khoác, xách theo cặp công văn, xuống tầng đến ga tàu tàu điện ngầm. Những ngày mới đến thành phố H cũng như thế này, ngày nào cũng xuyên qua dòng người, giả vờ như mình chỉ là người dân làm bình thường, tầm thường, hối hả mưu sinh. Thời gian đó ngắn, khoảng chừng năm, suýt quên hết quá khứ của mình, thậm chí hề nhớ cảm giác khi nổ súng nữa. Thời gian năm, đối với sát thủ đẳng cấp như mà có thể quanh thế giới, hoàn thành vô số nhiệm vụ, làm huy hoàng thêm lý lịch, tăng thêm sắc thái truyền kỳ. Nhưng thời gian năm đối với người mới vào giới kinh doanh mà , mỗi ngày đều làm việc từ chín giờ đến năm giờ, con số trước mặt thay đổi liên tục, còn có mấy lần thăng chức, nghe thăng chức nhanh đến mức khiến toàn bộ công ty chú ý, nhưng ở trong mắt cũng chỉ là thay đổi đời sống bần cùng mà thôi. Vậy mà ngờ có thể dừng lại tại thành phố này tận năm năm. Năm năm này, thậm chí còn cưới vợ, sống cùng ... cuối cùng còn . Dạ dày từ tối qua bắt đầu quặn ngớt, dọc đường, thể tập trung tinh lực chú ý biến hóa xung quanh. Cho đến khi nghe thấy trẻ, thỉnh thoảng lại có vụ trộm cắp xảy ra ở đầu đường. người đàn ông đội mũ áo khoác cầm cái túi xách xuyên qua dòng người chạy trốn, trẻ đuổi theo phía sau , thoạt nhìn vừa mới làm về, khuôn mặt còn rất trẻ, tức giận hô to: “ cướp túi của tôi, mau chặn lại!” Người đàn ông kia chạy đến hướng của , đọ sức cận thân vốn là sở trường của , gần như vô ý nhấc chân gọn gàng linh hoạt khiến người đàn ông đó trượt chân, thêm cùi trỏ, triệt để khiến mất năng lực phản kháng ngã lăn mặt đất. Toàn bộ quá trình chỉ mất vài giây đồng hồ, kia lát sau thở hồng hộc chạy tới, thấy tên trộm ngã dưới đất rên hừ hừ liền vội vàng nhặt túi xách rơi dưới đất của mình lên, lao đến cảm ơn : “Rất cảm ơn !” Trước đó có lẽ ta báo cảnh sát, chiếc xe cảnh sát dừng lại bên đường cách đó xa, hai cảnh sát mặc đồng phục chạy tới. kia vẫn ngừng cúi người cảm ơn với , có lẽ thấy cảnh sát, bản năng sinh tồn muốn vào tù trỗi dậy, tên trộm nằm dưới đất cố gắng bò lên. biết cảnh sát tới gần, trong đám người vây xem, người đàn ông chỉ đánh hai cái khiến mình ngã là khó chơi nhất, cho nên đứng dậy mà ác độc đánh quyền dưới bụng . Khoảng cách quá gần, lại bị bị trộm đồ làm phân tán tinh lực, phản ứng hơi chậm, chỉ tới trước khi nắm đấm tiếp xúc vào thân thể mới bắt tay che ở phần bụng yếu ớt, hơi có chút che chắn đấm kia, thân thể cũng bị đánh lùi về phía sau nửa bước. Đáng tiếc lần này tên trộm tính nhầm, cho dù bị đẩy ra, trong đám người vây xem cũng có những người khác, ba chân bốn cẳng lên, triệt để đẩy ngã xuống lối bộ. Cảnh sát cũng kịp thời đuổi tới, sau đó là màn bắt tội phạm hỗn loạn. Đám người ồn ào, vài người trong văn phòng làm việc gần đó vội vàng ngang qua cũng hơi dừng lại xem xảy ra chuyện gì. “ làm sao vậy? Có máu!” kia đột nhiên hoảng sợ kêu lên, thấy người đàn ông lưng thẳng trước mặt, môi đột nhiên phun ra máu tươi. Nhưng chỉ dùng khăn tay đè xuống khóe môi, lát sau buông ra, máu thấm vào khăn tay rồi cầm trong lòng bàn tay. thấy vẫn khẽ che lấy khóe môi như cũ, đặt tay lên vai , nhàng vỗ cái, phảng phất như an ủi: “ sao. cần quan tâm.” Thanh kia rất , trong thoáng chốc nghe , sau đó thu tay về, sống lưng vẫn thẳng tắp, cười với tiếng rồi xoay người rời khỏi. Vì vừa rồi có đánh nhau, người tụ tập lại đây ngày càng nhiều, bóng dáng liền biến mất vào dòng người. Chỉ để lại kia còn hoảng sợ chưa biết về hướng nào. Tình trạng sức khỏe nhất định tốt, nếu bị đấm vào bụng khiến nôn ra máu. Lúc này bất cứ ai cũng muốn tích cực xin giúp đỡ, để người khác hỗ trợ gọi điện thoại cấp cứu. Nhưng lại như chút để tâm, chỉ lau vết máu rồi rời khỏi. Lại còn an ủi người khác, “ cần quan tâm.” hiểu tại sao, cảm thấy trong nháy mắt, đột nhiên hiểu ý của , “ cần quan tâm”, vì cho rằng mình đáng được quan tâm. ai quan tâm có bị thương hay , thậm chí ai quan tâm đến sống chết của , thời gian lâu như vậy, chính cũng cảm thấy, mình có lẽ đáng được quan tâm. Bất kể là tâm trạng của hay ý nguyện của đều có ý nghĩa, có người chú ý, cũng có người quan tâm.