Thấy văn án hay, nhưng có mùi ngược hơi băn khoăn Thôi kệ nhảy đại vào luôn, đọc nhiều truyện sủng rồi thay đổi khẩu vị tí Hi vọng đừng ngược nhiều quá, ta yếu tim
Chương 1 Edit: Vân Du Sau khi Tô Quý ký xong đơn ly hôn với Mặc Viễn Ninh, lúc ra khỏi Tập đoàn Tô Khang, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ. Bây giờ là mùa đẹp nhất trong năm, trời vào cuối thu, mây lững lờ trôi. Mặc Viễn Ninh sau Tô Quý ra khỏi tòa cao ốc, hôm nay mặc bộ đồ vest lịch lãm, dáng vẻ vẫn như trước thể bắt bẻ được. Cho dù từ ngày hôm nay trở , chẳng những bị đá ra khỏi nhà họ Tô, còn bị cách toàn bộ chức vụ nắm giữ tại Tập đoàn Tô Khang. Ba của Tô Quý – Tô Vĩ Học làm việc chưa bao giờ có biện pháp dự phòng, cho dù ông sớm qua đời, cũng thay đổi chút nào. Mặc Viễn Ninh cho tới bây giờ vẫn có cơ hội tranh giành quyền lợi cổ phần ở Tô thị, vì vậy bị cách chức, Mặc Viễn Ninh chỉ trong đêm trở về thành người làm công với hai bàn tay trắng như trước. Tâm trạng Tô Quý tệ, phá lệ quay đầu nở nụ cười với “ Mặc, sau này chuẩn bị thăng chức ở đâu, với tôi tiếng để tôi còn đề phòng?” Trong bất cứ hoàn cảnh nào, Mặc Viễn Ninh cũng chưa từng đánh mất phong độ, cho dù mới ký đơn ly hôn, trong cuộc họp Hội đồng quản trị bị cách chức Tổng giám đốc, vẫn trước sau như mỉm cười, có dù chỉ chút tức giận. Bây giờ lại khẽ cười với “ Tô cứ yên tâm , tôi định nghỉ ngơi thời gian, tạm thời mang lại cho Tô bất cứ phiền toái gì.” Tô Quý đương nhiên biết trong thời gian ngắn thể gây nên sóng gió gì, lần này ra tay tàn độc, ngấm ngầm chịu đựng năm, lại bất ngờ chống lại , chẳng những đoạt lại mọi quyền hành trong Tô thị từ tay Mặc Viễn Ninh, lại còn có bằng chứng từ lúc nhậm chức, chỉ với vài nét bút, có khoản tiền bất chính rất lớn. Bây giờ Mặc Viễn Ninh mất sạch thanh danh, còn bị cơ quan tư pháp điều tra, dù có là đối thủ của Tô thị cũng có gan mời về làm. Tô Quý nhíu mày, lộ ra nụ cười chế nhạo, trước kia, tuyệt đối biểu lộ như vậy với Mặc Viễn Ninh. Có lẽ của trước kia sớm chết rồi, chết bởi lòng muông dạ thú của Mặc Viễn Ninh, chết trong những tháng ngày bằng mặt bằng lòng của họ lúc trước. Lái xe sớm đánh xe đến cửa ra vào, Tô Quý cũng định rời , triệt để rời khỏi tầm mắt của người đàn ông này, nếu có thể điều, hi vọng suốt cả quãng đời còn lại cần phải gặp lại nữa. Lúc sắp sửa xoay người lên xe, Mặc Viễn Ninh gọi lại, gọi bằng cái tên mà thường ngày hay gọi “Tiểu Nguyệt, muốn hỏi em câu,” đợi quay đầu lại, mới nhìn vào ánh mắt của , “Em có hận đến vậy ?” Tô Quý sửng sốt chút, lập tức cảm thấy buồn cười, đến nước này, vậy mà vẫn còn diễn tiếp cái tiết mục thâm tình này được. Nụ cười vui vẻ môi càng đậm, ánh mắt lại nhanh chóng lạnh như băng, dường như ràng từng chữ “Nếu sao? Mặc, tay tôi sắp xếp cục diện này, chính vì muốn nhìn thấy thân bại danh liệt vĩnh viễn ngóc đầu lên được. Tôi tự tay từ từ hạ độc , chính vì muốn nếm thử nỗi đau khổ của ba tôi và trai tôi. Đáng tiếc tôi có nhiều kiên nhẫn như vậy, có cách nào giả vờ làm người vợ tốt chờ đến ngày bệnh nặng trút hơi thở cuối cùng, riêng điều này có thể trở về cười thầm, coi như tôi giữ lại cho cái mạng.” cười lạnh lùng “ để tôi nhắc lần nữa, tôi vô cùng vô cùng hận .” Lời oán hận này nhịn quá lâu, giờ phút này ra nhiều câu độc ác như vậy mới thấy mình cứ mở mồm là những câu ác ý. Mà Mặc Viễn Ninh lại lắng nghe, mặt biến sắc, đợi xong cũng chỉ cười cười: “Vậy hẹn gặp lại, Tô.” dường như tự nhiên hơn rất nhiều, sau khi xong câu đó liền xoay người bước . Bây giờ tất cả tài sản đứng tên sử hữu đều bị cơ qua tư pháp niêm phong, xe cũng ngoại lệ, Tô Quý đương nhiên sắp xếp xe đưa đón . Vì vậy trực tiếp qua quảng trường phía trước tòa cao ốc, sang đường, nếu như Tô Quý nhìn nhầm, đại khái là đứng chờ xe buýt. Đợi bóng dáng khuất, Tô Quý mới ý thức được, mình vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn rời . vì muốn triệt để thoát khỏi Mặc Viễn Ninh để sống tử tế, nhưng cứng ngắc đứng trong chốt lát, mới bật chửi thề: “Chết tiệt.” Họ từng trải qua khoảng thời gian đẹp đẽ. trai Tô Hòa của gặp chuyện may, Tô Vĩ Học cũng qua đời trước đó. Rất nhiều người đều cho rằng, và Mặc Viễn Ninh kết hôn do ba vội vàng sắp xếp, ra phải. Tô Quý từng gặp Mặc Viễn Ninh lần trước khi ba đưa đến giới thiệu với . Năm đó vừa tròn 21 tuổi, vẫn là đại tiểu thư chưa hiểu chuyện đời. Buổi trưa, thường mình ra ngoài, chọn chỗ ngồi xe buýt đến nội thành, sau đó tự dạo chơi giữa biển người như thủy triều phố. Bề ngoài ăn mặc cầu kỳ, nhìn qua quần áo còn hơi cũ, giả vờ mình chỉ có thân mình, giống như nông thôn vô cùng tò mò về thành phố. Trong thời gian ngắn ngủi này, có thể tạm thời thoát khỏi bảo vệ tầng tầng lớp lớp của ba , hưởng thụ thoải mái khó khăn lắm mới có được. buổi trưa ở lại đây, đó là lần đầu tiên gặp Mặc Viễn Ninh. Khi đó ngồi trong quán café ở góc đường, chọn cốc trà sữa café bình thường, chán gần chết khẽ cắn ống hút. Lúc Mặc Viễn Ninh vào, trong quán có vẻ hơi đông. Có thể là nhân viên văn phòng gần đây nên mặc bộ đồ rất lịch . Chỉ có điều, cà vạt bị buông lỏng, áo sơ mi cũng mở hai cúc, áo vest cởi ra, thuận tiện vắt cánh tay. Khuôn mặt bình thản của như vậy lọt vào mắt , nhưng khiến cả gian dường như sáng bừng hẳn lên. chỉ có mình chú ý đến , nhân viên trẻ tuổi trong chốc lát dáng vẻ tươi cười, ngọt ngào hơn rất nhiều, cất giọng trong trẻo: “Chào , xin hỏi có cần uống gì ?” rất đẹp trai, đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Quý về Mặc Viễn Ninh. từng gặp rất nhiều người đàn ông tuấn, nhưng ai có được khí chất như người . thể diễn tả bằng lời, chỉ biết chỉ trong nháy mắt nhìn thấy , liền nhớ tới lúc còn bé từng ôm quyển sách ngồi dưới mái hiên, nghe tiếng mưa rơi xối xả, ngẩng đầu nhìn thềm đá bị mưa nhuộm màu trắng xóa. Giây phút này vô cùng ngắn ngủi, nhưng lại thấy vô cùng bình yên. có chút thất thần lát nhìn thấy tới, ngồi vào chiếc ghế đối diện , hơi cúi đầu xuống, cười cười với : “ có thể ngồi đây chứ?” ràng trước lúc hỏi ngồi xuống rồi, dường như chắc chắn đuổi . Tô Quý đột nhiên muốn cứng đầu lần, cho biết chào đón , xem có phản ứng gì. Nhưng được dạy dỗ tử tế nhiều năm khiến thể mất lịch với người khác, rủ mí mắt, : “ sao.” Rồi sau đó nghe thấy tiếng cười, ngẩng đầu lên nhìn thấy khóe miệng cong lên, thấy đôi mắt sâu thấy đáy, dường như rất vui vẻ. Lập tức Tô Quý cảm thấy xấu hổ, được tự nhiên, nghiêng đầu, tai hơi nóng lên. Người đối diện vẫn chịu buông tha , nghe được giọng mang theo vui vẻ của : “Quả là bé ngoan.” ràng lớn rồi, hai người họ xem ra tuyệt đối chênh nhau quá 5 tuổi, lại còn là “ bé ngoan”? Tô Quý lập tức càng thêm hối hận vì vừa rồi mở miệng đuổi , nếu cũng bị kiêng nể gì chọc tức như vậy. Hại lại cảm thấy xấu hổ, lại còn bị mọi người chú ý, má ửng hồng, ngẩng đầu lên định lên tiếng phản bác . Nhưng ánh mắt của vừa dời lên liền thấy sớm quay đầu, nhìn ra con đường qua cửa sổ sát đất. Môi vẫn còn cười khẽ, dường như lẩm bẩm gì đó: “Trời mưa rồi, hôm nay đen quá.” Tô Quý nhìn theo tầm mắt , bên ngoài trời mưa rồi, thời tiết lúc nãy chỉ hơi u ám nhưng lát sau đổ cơn mưa. “Tí tách tí tách”, tiếng mưa rơi xuống cửa sổ thủy tinh truyền vào, người đường sớm chạy khắp nơi tìm chỗ trú, chỉ còn lại mặt đường trống chìm trong màn mưa. Tô Quý ngẩn người, những lời vừa định giờ lại thể nên lời. cũng thêm gì nữa, chỉ thất thần nhìn mưa ngoài cửa sổ. lúc sau, họ vẫn yên lặng ngồi đối diện nhau, mãi cho đến khi café đen được đưa tới, Tô Quý uống xong cốc trà sữa café của mình. Ngoài cửa mưa vẫn rất to, chút nào, người phố càng thưa thớt, đứng lên, cười với : “ phải về có việc, em cứ ngoan ngoãn ở đây chờ mưa tạnh, hiểu chưa?” Đột nhiên cơn mưa kéo đến, Tô Quý hoàn toàn phải người có thể nghĩ đến việc cầm ô ra ngoài, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cầm áo vest tự nhiên rời , quay người ra cửa. Mưa lớn như vậy, định xông thẳng ra ngoài sao? Cũng may lúc tới cửa, bước chân thoáng dừng lại chút, Tô Quý khỏi thở dài: chắc có việc quan trọng, mưa lớn như vậy ướt sũng mất. Hiển nhiên đoán sai vì thấy cầm áo vest ôm vào trong ngực, che cho áo khỏi ướt, sải bước lao thẳng vào màn mưa. Đây là lần đầu tiên từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay Tô Quý thấy người coi quần áo hơn cả thân thể, kinh ngạc nhìn đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất trong màn mưa vẫn chưa lấy lại được tinh thần. ngây người rất lâu, mãi đến khi nhân viên phục vụ tới, cũng kinh ngạc hỏi: “Cái vừa ngồi đây rồi à? Mưa lớn như vậy tôi vừa đến phòng nghỉ tìm giúp ấy cái ô.” Tô Quý phục hồi tinh thần, quay đầu hỏi “Xin hỏi, ta thường xuyên đến đây sao?” nhân viên phục vụ cười rộ lên, lắc đầu với : “ thường xuyên lắm, thỉnh thoảng có đến vài lần, ấy thường đến vào buổi tối hơn.” ấy xong, liền nhìn thấy cốc café biết từ bao giờ thấy đáy, “Phụt” tiếng bật cười: “ ấy vẫn uống ngụm hết sạch, lần nào cũng vậy, uống café cứ như uống rượu ngụm hết luôn.” Vừa , ấy vừa đứng bên cạnh làm động tác uống cạn. Tô Quý bị hoạt bát nhiệt tình của ấy lây sang, cũng cười theo: “Tôi đúng là thấy gì cả.” vừa cúi đầu vừa uống trà sữa, thỉnh thoảng lén nhìn , thế mà bỏ lỡ màn uống café ngụm hết sạch của . Tô Quý nghĩ đến chuyện nhân viên kia thường đến vào buổi tối, liền hỏi “Buổi tối ấy đến đây cũng uống café đen à?” nhân viên rất thoải mái chuyện với khách, điều này thường dễ để lại ấn tượng sâu sắc đối với khách hàng, cười gật đầu: “Đúng vậy, công việc bận quá cần nâng cao tinh thần, nhưng người này cứ như làm bằng sắt, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy tinh thần ấy sa sút cả.” Sau lần đầu tiên gặp Mặc Viễn Ninh, Tô Quý hoàn toàn bị ấn tượng: người đàn ông đẹp trai, chuyện hơi ngả ngớn nhưng khiến người ta chán ghét, thích uống cạn café hơn nữa lại còn là người cuồng công việc. Hôm đó, ngoan ngoãn ngồi trong quán café chờ mưa tạnh, đáng tiếc trời mưa quá lâu, mãi đến khi trời tối vẫn chưa chịu tạnh. tuyệt đối ngờ mấy tháng sau, lại lần nữa gặp lại Mặc Viễn Ninh trong chính ngôi nhà của mình. Khi đó đúng vào tiết sương giáng (1), trong sân và mái ngói đỏ dường như phủ màu tuyết trắng nhạt nhẽo. Tất cả mọi thứ đều mờ trong trung, người mặc đồ vest tối màu tới. giống như người trong nhà họ Tô, giày da, thắt cà vạt nhưng cổ áo sơ mi trắng lại buông lỏng, thản nhiên vào căn phòng rộng lớn. Khoảnh khắc người đó bước vào trong phòng, Tô Quý cảm thấy mới giống như chủ nhân của biệt thự này. nghĩ ánh mắt của nhất định sáng lên thể khống chế nổi, tất cả đều dồn lên người . hiển nhiên vẫn nhớ , sau khi lộ ra tia kinh ngạc, trong đôi mắt dường như có ý cười, sau đó giống hệt như trong trí nhớ của , giọng mang theo vài phần vui vẻ, càng mang theo vài phần tình cảm ấm áp, với : “ Tô, trùng hợp, lại gặp nhau rồi.” cười tiếng, mở trừng hai mắt “…em còn chưa biết tên .” Đứng cạnh họ, ba Tô Quý lộ vẻ mệt mỏi liền yên lặng nhìn họ, từ đầu đến cuối mở miệng lời. Ba tháng sau, Tô Quý gả cho Mặc Viễn Ninh. đúng hơn là Mặc Viễn Ninh ở rể nhà họ Tô. chẳng qua mới đến Tập đoàn Tô thị hơn năm, tỏ ra vô cùng xuất sắc, lý lịch chỉ là nhân viên làm bình thường mà thôi, cho dù được Tô Vĩ Học tán thưởng cũng thể “cưới” tiểu thư nhà họ Tô được. Bên ngoài càng có nhiều lời đồn, nếu như phải vừa ý thân phận nhi của Mặc Viễn Ninh, cảm thấy có gánh nặng người, lại càng dễ trung thành với nhà họ Tô, Tô Vĩ Học cũng chọn người có hoàn cảnh như vậy làm con rể mình. Tô Quý khi đó chỉ quan tâm đến khoảnh khắc mặc áo cưới về phía Mặc Viễn Ninh có xinh đẹp hay . Khi ba hỏi , có nguyện ý kết hôn với chàng trai ba sắp đặt cho hay , thoáng cười, rụt rè gật đầu, trong lòng rất vui. giống như chú chim hoàng oanh từng nuôi, buổi chiều trong xanh, vỗ cánh bay về phía chân trời. Khi đó nghĩ rằng rất thích Mặc Viễn Ninh, 21 năm cuộc đời, duy nhất chỉ có đặc biệt như vậy. Tô Quý 21 tuổi quen biết rồi kết hôn với Mặc Viễn Ninh, trải qua 2 năm sống cuộc sống hôn nhân bình thường yên ổn. Sau này Tô Quý nghĩ, thời gian hai năm đẹp đẽ đó, cho dù họ chưa từng nhau , cũng thể nào quên được hai năm gắn bó bên nhau. chưa bao giờ nghĩ có ngày lại hận , hận đến thống khổ, hận đến mức cho phép có được dù chỉ chút hạnh phúc. Hai năm sau khi kết hôn với Mặc Viễn Ninh, năm đó 23 tuổi, ba qua đời, cả gặp tai nạn ngoài ý muốn bị liệt nửa người, Mặc Viễn Ninh chính thức trở thành người đứng đầu Tô thị. Mấy tháng sau, bị bắt cóc, bị nhốt tại tầng hầm u ẩm ướt mười mấy giờ. Khi tinh thần sắp suy sụp hoàn toàn, nhìn thấy bóng dáng , nghĩ rằng rốt cuộc mình được cứu, nhưng lại thấy đứng ngược chiều ánh sáng, môi cong lên nụ cười lạnh nhạt. đứng đó, nhìn bị kẻ bắt cóc cầm dao trong tay đâm vào bụng, gục ngã dưới chân . Cả thế giới chìm trong bóng tối, nằm mặt đất lạnh như băng, chất lỏng ẩm ướt chậm chạp chảy ướt sũng quần áo , thấm vào da thịt , thể phân biệt được đó là nước hay máu của mình. Mấy năm nay liên tiếp xảy ra những biến cố vô cùng đau khổ, chỉ đơn thuần cho rằng đó là số phận, thể oán hận, chỉ có thể yên lặng thừa nhận. còn nghĩ may mà bên còn có , nếu sau khi ba và cả lần lượt gặp nạn, nhất định sống nổi. Đến bây giờ mới hiểu được, chẳng có gì là số phận hết, vận đen của , chính là gặp phải Mặc Viễn Ninh. Cho tới hôm nay, cơn ác mộng cuối cùng cũng chấm dứt, Mặc Viễn Ninh bị đuổi khỏi nhà họ Tô, hoàn toàn chiến thắng, nhưng trong đêm đứng độc trong nhà họ Tô, vẫn buồn vô cớ như đánh mất điều gì đó. thắng nhưng Tô Quý đơn thuần lương thiện của ngày xưa, còn cả những năm tháng đẹp nhất của đời người, tất cả bị vùi chôn vĩnh viễn. * Chú thích: (1) tiết sương giáng: vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10 * Vân Du: Du tưởng ngắn mà hóa ra chẳng ngắn, chương 1 là 9 trang word nên để các nàng phải chờ lâu rồi