Chưa Từng Nói Yêu Em - Tạ Lâu Nam - (Update 49) ~ New

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      @Vân Du
      Nang xem film Huong Ga chua? Trong phim do ta thay da so a nao cung co co bung 6 mui het ak, tuong cua ban trai tin dong cua TNA cang het say luon!
      P/s ta cung chang thay truyen trong phan new post nang ak!
      Vân Du thích bài này.

    2. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      @trạch nữ : Du chưa xem, đợt bạn rủ mà cứ thu xếp được thời gian, với cả Du cũng ít rạp xem phim lắm, toàn ăn uống chuyện với nhau, tán phết về mấy soái ca trong truyện thôi, toàn lũ cuồng ngôn tình cả :3
      Du cũng thấy lạ, ràng vừa đăng bài xong, chẳng hiểu sao trong New Post lại thấy :-(
      quỳnhpinky, A fangtrạch nữ thích bài này.

    3. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chưa Từng Em - Tạ Lâu Nam
      Chương 14
      Edit: Vân Du

      Tô đại tiểu thư ở nhà cả ngày ngơ ngẩn cả người.

      Ngay lúc nghiêm túc suy nghĩ mình sở dĩ thể quản lý được công ty, phải vì chỉ số thông minh đủ, cũng phải vì đúng chuyên môn, mà là vì lười. Đúng lúc đó, nhận được cuộc điện thoại từ thư ký của mình.

      Với danh nghĩa chủ tịch, Tô Quý có thư ký, vị thư ký này hòa nhã dễ gần, hơi nhiều tuổi, họ Lý, tên chỉ độc chữ Bí - đúng vậy, cùng tên với Tể tướng triều Đường.

      Bởi vì Tô Quý rất rảnh rỗi nên ấy cũng vô cùng rảnh rỗi, công việc hàng ngày đơn giản chỉ là trực điện thoại ở văn phòng, thỉnh thoảng lúc Phương Hoành tìm thấy , ấy mới gọi điện cho bà chủ của mình.

      Trừ những việc đó ra, hoạt động mỗi ngày của ấy đại khái là giống Chủ tịch Tô, nhìn website đến ngẩn cả người.

      Nhưng từ khi Phòng Chủ tịch gia tăng biên chế lên 2 người, thư ký và trợ lý, ấy liền trở nên bận rộn.

      Chẳng còn cách nào khác, Trợ lý Mặc được sắp xếp đến văn phòng chủ tịch cũng phải để ăn ngồi rồi, bây giờ dường như lần nữa tiếp nhận toàn bộ vụ như hồi còn làm Tổng giám đốc.

      Phương Hoành biết vị trí Tổng giám đốc của mình bị lung lay, lại có tên lao công làm công nên vui mừng còn hết, công việc hàng ngày chỉ là ký tên lên những văn kiện Trợ lý Mặc đưa tới.

      Lúc Trợ lý Mặc còn làm Tổng giám đốc, bên dưới có ba bốn trợ lý và thư ký làm việc thay , bây giờ lại đơn mình, thân tín đều ngồi cả trong phòng Tổng giám đốc Phương, chỉ có thể nhờ Lý Bí chia sẻ bớt công việc.

      Lý Bí được tuyển vào làm Thư ký Chủ tịch, chắc chắn đơn giản vì nhân phẩm tốt, tuổi tác phù hợp mà công năng lực làm việc cũng phải rất tốt, bỗng nhiên lượng công việc dồn lên nhiều hơn nhiều như vậy mà vẫn gánh vác được.

      Chỉ có điều hôm nay gọi điện cho , Lý Bí phải truyền đạt lại lời của Phương Hoành hay Mặc Viễn Ninh mà vội vã khẩn trương : “Tô tổng, đến công ty chuyến , Trợ lý Mặc xảy ra chuyện rồi!”

      Mặc Viễn Ninh xảy ra chuyện? Tô Quý hoảng sợ, sau khi nghe xong vội vàng ngồi ngay ngắn trở lại: “ ta bị làm sao?”

      Lý Bí như thể bị câu của dọa tý khóc, lúc sau, dừng lại rồi : “Dạ dày của Trợ lý Mặc hình như rất đau, tôi vừa đưa ta đến nằm trong phòng nghỉ rồi, có cần đến đây xem thế nào ?”

      Cái gọi là phòng nghỉ đương nhiên phải phòng nghỉ dành cho Trợ lý, mà là phòng nghỉ của Chủ tịch, có cái giường lớn và phòng tắm sang trọng.

      Lý Bí rất chân thành đưa Trợ lý Mặc phòng trong đó nghỉ ngơi, nghĩ đến chuyện nên hỏi qua ý kiến của Chủ tịch, mới nhìn thấy tình trạng suy yếu hiếm thấy của Trợ lý Mặc thôi làm kích động tình thương của người mẹ rồi.

      Tô Quý cũng chỉ có thể bó tay, : “Được, tôi gọi bác sĩ gia đình rồi lập tức đến ngay.”

      Nếu như lúc trước, có thể mình bận quá, để người khác làm thay hoặc bảo Thư ký Lý tùy tiện tìm bác sĩ đến là được.

      Nhưng hôm qua mới trói người ta vào đầu giường cả đêm, hôm nay lạnh lùng như thế, khỏi có chút vô tình.

      Tắt điện thoại, cho lái xe đón bác sĩ rồi cùng bác sĩ vội vội vàng vàng đến công ty, đúng vào giờ tan tầm cao điểm.

      Tổng giám đốc Phương Hoành hôm nay có ý định tăng ca, thấy Chủ tịch Tô đích thân tới, vẫn chỉnh lại quần áo nho nhã lễ độ đến nghênh đón.

      Tô Quý nhìn mỉm cười, hơi xấu hổ: “Quấy rầy Phương tổng rồi.”

      Phương Hoành cười lắc đầu: “Đâu có, Tô tổng quan tâm đến cấp dưới, đích thân đến hỏi thăm, có gì quấy rầy cả đâu.”

      Lý Bí ra đón Tô Quý và bác sĩ đến phòng nghỉ, Phương Hoành liền chờ trong phòng làm việc, làm ra vẻ rất quan tâm, thấy Mặc Viễn Ninh đàng hoàng ra liền rời khỏi tư thế.

      Gian phòng nghỉ này đương nhiên là chỗ vô cùng thoải mái dễ chịu, lúc này cửa sổ sát đất mở, Mặc Viễn Ninh nằm tấm chăn đệm màu vàng mềm mại, nghe thấy có người vào cũng ngồi dậy.

      Tuy nhiên đại bộ phận mọi người chỉ đều biết tối qua tiệc tối cùng , nhưng biết họ cùng trở về nhà họ Tô cũng chỉ có lái xe và người trong nhà.

      Tô Quý vì đề phòng bại lộ, hắng giọng cái rồi : “Trợ lý Mặc, có phải hôm qua uống nhiều rượu quá , sao về nhà nghỉ ngơi cho tốt?”

      Mặc Viễn Ninh dường như vẫn tỉnh, nghe, nghe xong thèm chừa cho chút mặt mũi nào, cười cười động đậy nửa người: “Tôi có được nghỉ ngơi hay , Tô tổng phải biết nhất sao?”

      Bác sĩ gia đình quen rồi, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh thăm dò tình hình của , thần sắc mặt Lý Bí có chút đúng, quay đầu đánh giá Tô Quý lần, rồi lặng lẽ chuyển dịch ánh mắt .

      Cũng thể trách Lý Bí nghĩ linh tinh, bây giờ Mặc Viễn Ninh cởi áo khoác, áo sơ mi bên trong cũng cởi mấy cúc, lộ ra lồng ngực và xương quai xanh, dấu đỏ khả nghi rải rác khắp nơi.

      Chưa kể lật tay áo lên, cổ tay cần nghĩ cũng biết là dấu vết bị buộc chặt tạo thành.

      Tô Quý cứ giấu đầu hở đuôi là hắng giọng cái, chẳng lẽ phát thói quen này của mình, còn làm ra nhiều dấu hiệu như thế!

      Khiến tối qua phải bị Mặc Viễn Ninh ném lên giường làm toàn thân xụi lơ mà là cưỡng ép Mặc Viễn Ninh thành bộ dạng như vậy.

      Đối với người trước sau như luôn bày ra hình tượng thục nữ dịu dàng tao nhã mà , là, quá mất mặt.

      Có lẽ là do tối hôm qua uống rượu, lại bị Tô Quý dùng nắm đấm ấn vào, cuối cùng còn vận động kịch liệt hàng giờ.

      Buổi sáng Mặc Viễn Ninh bắt đầu thấy đau dạ dày, nhưng vẫn cố chịu đựng, buổi trưa ăn vào nên vẫn chưa ăn cơm, cố chịu đến xế chiều, mới bị Lý Bí nhìn thấy có gì đó là lạ.

      Khi đó sắc mặt vô cùng khó côi, tự đứng dậy cũng khó khăn, cho nên Lý Bí mới cho rằng xảy ra chuyện lớn, liền vội vã gọi điện thoại cho Tô Quý.

      Đau dạ dày là bệnh mãn tính, trừ lần trước chảy máu dạ dày nghiêm trọng, đến mức phải nằm viện.

      Bác sĩ tiến hành kiểm tra cho Mặc Viễn ninh, mở hộp thuốc ra, dặn dò nghỉ ngơi tốt, rồi làm dấu hiệu sao nữa rồi.

      Tô Quý cố duy trì bộ dạng tươi cười tiễn bác sĩ ra ngoài, vốn muốn quay về nhà họ Tô luôn, nhưng bị ánh mắt khiển trách của Lý Bí nhìn chằm chằm, dám thẳng xuống tầng.

      Phương Hoành trong phòng làm việc, nhìn ra liền mỉm cười, Tô Quý chột dạ, cảm giác như biết chuyện tối qua, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

      Lý Bí trong phòng nghỉ, bên ngoài tạm thời chỉ có Tô Quý và Phương Hoành, Phương Hoành liền cười : “Tôi nghe lúc Tô tổng học Trung học có quen vị học trưởng.”

      Quá trình học của rất đơn giản, từ tiểu học học ở trường tư, mãi đến khi tốt nghiệp trung học, thi vào đại học, mời rời khỏi trường đó.

      Mà cái trường tư kia cũng học phí vô cùng đắt đỏ và nổi tiếng, có thể đến đó học, xuất thân cũng tầm thường.

      Tính Tô Quý cũng thích phô trương, lúc học rất ít khi xuất , hình như chưa bao giờ tham dự bất cứ hoạt động nào, trong trường cũng chẳng ai nhớ tên.

      Nếu có quen ai, cũng chỉ có học trưởng hai lớp.

      trong văn phòng chủ tịch Tô Khang, lát trước vẫn còn tính xem nên giấu diếm chuyện xấu của mình và Trợ lý Mặc nhưng nhớ đến người đó, vẫn cảm thấy chóp mũi dường như có mùi hương hoa thoang thoảng.

      Trong trí nhớ của , đó là người luôn mặc sơ mi trắng, dáng người cao ngất, thường xuất dưới gốc cây Tử Đằng ở học viện, mang theo hương hoa tươi mát, quay đầu mỉm cười với , khuôn mặt tuấn mỹ dịu dàng như thiên thần.

      Tên ta là Cố Thanh Lam, sau khi kết hôn với Mặc Viễn Ninh, Tô Quý cố gắng hết sức nghĩ đến nữa.

      Kỉ niệm đẹp dù nhớ lại cũng chỉ là có thể tồn tại trong ký ức, giống như những gì làm dưới gốc cây Tử Đằng kia, cũng chỉ là ảo mộng.

      Dù động lòng người thế nào nữa, cũng chỉ là ảo mộng.

      * Vân Du: Đối thủ của bạn Mặc tái xuất, lần đầu xuất trong cuộc đối thoại với Phương Hoành đó các nàng có nhớ ? Có biến! Có biến!!!
      Đẹp tương đương bạn Mặc, mà giọng còn dịu dàng hơn cả bạn Mặc nữa cơ.
      Ầy gù :04(1): Du vẫn về đội Mặc Mặt Dày :tungtung:

      Tối Du sinh nhật bạn, lại sợ về muộn up truyện cũng muộn nên sáng rảnh hì hục edit luôn cho các nàng đỡ phải chờ nè :034: @Anhdva @coi_coi @Ngoc Dieu @trạch nữ
      Chủ nhật xinh tươi!!! :038:
      quỳnhpinky, A fang, coi_coi5 others thích bài này.

    4. Ngoc Dieu

      Ngoc Dieu Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      79
      Tks nang rat nhieu, cho ta hun mot cai di nao. The la sap co ke thu 3 xuat hien roi, a Mac phai vua lo chuyen cty ma con phai lo doi dau voi tinh dich nua, ta doan the nao a Mac cung se co nguyen mot thung giam chua, hay wa hong tiep ne.
      Anh Trần thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Lại có mý nhân nữa à, ui da ta về đội nào hết á, mà các mỹ nhân hãy về hết đội của ta . Nhưng ta ưu ái mỹ nhân yếu bệnh hơn chút, nha.
      Ây gu, xít quên cảm ơn Du.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :