Chưa Từng Nói Yêu Em - Tạ Lâu Nam - (Update 49) ~ New

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Du sao cung Thank nang da edit truyen ,mong chuong moi cua nang nha
      :yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      Last edited: 17/11/14

    2. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Hì, các nàng thích đọc Du cũng vui :3
      comment ủng hộ cho Du mừng là được :3
      quỳnhpinky, coi_coichân ngắn 295 thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Uh bạn Du đúng tiếng lòng mình, đả đảo tác giả cắt thịt của sắc nữ. Nhưng mà tả lướt lướt vậy đủ phê lòi, bụng săn chắc với chân dài miên man, mỹ cảnh quớ.
      Vân Du thích bài này.

    4. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chưa Từng Em - Tạ Lâu Nam
      Chương 13
      Edit: Vân Du

      Trợ lý Mặc vì phục vụ Chủ tịch Tô tận tình đêm, nên sáng hôm sau sợ muộn, có thể thong thả làm.

      Quần áo của lúc ly hôn bị Tô Quý đóng gói ném sạch, bây giờ đương nhiên thể tìm được đồ cho mặc.

      cần làm, cầm cốc sữa đứng ở cửa phòng dành cho khách nhìn Mặc Viễn Ninh thắt cà vạt.

      người là bộ quần áo mới vừa đưa tới, mua từ cửa hàng thường đặt may. Vì họ có số đo của nên quần áo mặc vừa khít, mặc vào càng lộ ra đường cong ở eo và mông, đẹp tả nổi.

      Về phần giá cả đắt đỏ, đương nhiên do Tô Quý bỏ ra - ai bảo hôm qua chủ động xé nát áo sơ mi của Trợ lý Mặc?

      vừa ngủ với , vừa mua quần áo mới cho , hơn nữa còn dung túng làm muộn, tất cả những chuyện này khiến Tô Quý cảm thấy có chút ấm ức.

      Hơn nữa lại thể gì, dù sao người ta cũng vừa mới trèo từ giường xuống, đều là do chủ động ép người ta hết.

      Nhưng Tô Quý nhìn người đứng dưới ánh nắng sớm chiếu vào kia, cảm thấy coi như cũng đáng giá. Dù sao cũng đẹp như vậy cơ mà.

      Chữ “sắc” trong đầu, Tô đại tiểu thư trước giờ chưa từng khách khí.

      Mặc Viễn Ninh thắt cà vạt xong, liền tới ghé miệng vào cốc sữa của uống ngụm.

      Tô Quý vội kéo cốc sữa ra: “Dạ dày khỏe, sáng sớm uống sữa đau dạ dày đấy.”

      Mặc Viễn Ninh cười: “Đau cũng đau rồi... Tiện uống thôi, sợ ở nhà họ Tô bây giờ còn gì khác cho uống.”

      Tô Quý chưa từng thấy ai muốn uống thôi cũng phải quanh co vòng vèo như vậy, cong khóe môi : “Để tôi cho người pha cho cốc nước mật ong.”

      xong, cố ý thêm câu: “ sợ tôi cho người hạ độc lần nữa à?”

      Mặc Viễn Ninh cười: “ sao đâu, em chưa bao giờ hạ độc vào buổi sáng, chắc là sợ người ngoài nhìn thấy ổn... uống rồi lại phải nôn ra.”

      Tô Quý cứng đờ người, nghĩ chuyện hạ độc , khả năng phát ra từ sớm, chỉ ngờ trắng ra trước mặt như vậy.

      Chuyện này Tô Quý tuy đến mức hối hận nhưng vẫn cảm thấy mình làm chuyện chẳng tốt đẹp gì, dù sao việc dùng độc dược tổn thương đến cơ thể người khác, với những chuẩn mực đạo đức học, đúng là vô đạo đức .

      Nhưng khi đó hận đến mức cả tâm hồn và thể xác đều tuyệt vọng, nếu làm tổn thương Mặc Viễn Ninh, chắc mình làm gì tổn thương đến chính mình.

      Nhớ đến mình năm trước, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Hóa ra Trợ lý Mặc đều biết hết, tôi có nên là Trợ lý Mặc phải chịu đựng khổ sở rồi ? Ngày nào cũng phải hư tình giả ý với người phụ nữ hạ độc mình.”

      Chỉ cần nhắc đến chủ đề này, xù gai nhím lên, kích động đến nổ tung, Mặc Viễn Ninh sao lại biết?

      chỉ cười, im lặng lúc mới mở miệng : “Tiểu Nguyệt...Mặc kệ em có tin hay , nhưng cho đến tận bây giờ, vẫn chưa từng hư tình giả ý với em.”

      Tô Quý nhìn Mặc Viễn Ninh cười lạnh: “ hư tình giả ý, thà bị tôi hạ độc hay sao?”

      Mặc Viễn Ninh đối với chuyện này có ý định giấu giếm, cười cười: “Tiểu Nguyệt, nếu lần đầu phát ra, lần hai cũng phát ... Từ đó về sau mỗi lần uống xong đều lặng lẽ vào nhà vệ sinh nôn ra.”

      Tô Quý sớm đoán vậy, ra tay có chừng mực, ngoại trừ hai lần đầu nôn ra, sau đó dù hạ độc nhiều hơn, nhưng Mặc Viễn Ninh hề xuất tình trạng trúng độc cấp tính, sớm nghĩ đến chuyện dùng thủ đoạn nào đó dự phòng.

      Sớm biết hạ độc mình, nhưng Mặc Viễn Ninh vẫn có thể mỉm cười dịu dàng với , rất có khiếu diễn kịch.

      Mặc Viễn Ninh xong, ngừng chút mới : “Tiểu Nguyệt, biết em có chút hiểu lầm với . Nhưng ngày nào cũng phải nhận bát súp từ tay người mà mình cũng phải chuyện dễ chịu gì.”

      rất chân tình, Tô Quý nếu mềm lòng chút thôi, chỉ sợ lúc này bắt đầu đau lòng thay .

      Tô Quý cầm cốc sữa đứng yên lâu, cuối cùng chỉ cười lạnh nhìn : “Nếu Trợ lý Mặc cảm thấy oan ức như vậy, sao dứt khoát nuốt hết chỗ độc đó , đợi sau khi biến thành tấm bia mộ, có lẽ tôi tưởng nhớ chút.”

      Cốc nước mật ong của Mặc Viễn Ninh được đưa đến, sắp xếp nhà bếp làm bữa sáng cho Mặc Viễn Ninh xong, liền ôm cốc sữa của mình về phòng ngủ bù.

      Vừa là chủ, vừa là đại tiểu thư, cuộc sống của gần đây khá nhàn nhã, lúc trước sau khi Mặc Viễn Ninh làm, đều về phòng nằm mơ mơ hồ hồ hai giờ, sau đó mới chính thức rời giường, cân nhắc xem hôm nay rốt cuộc nên làm gì để đốt thời gian.

      Hôm nay cũng vậy, hơn giờ sau mới tỉnh táo xuống tầng, Mặc Viễn Ninh sớm đến công ty.

      ngồi dưới phòng khách uống hồng trà, gọi cuộc điện thoại.

      Đầu dây bên kia truyền đến giọng người đàn ông trung niên: “ Tô, chuyện giao phó tôi vẫn chưa làm được, có mặt mũi nào gặp , có lỗi quá.”

      Tô Quý vô thức vuốt ve tách hồng trà trước mặt, khẽ : “ Nhạc, sao đâu, tôi chỉ muốn hỏi xem có manh mối gì , dù chỉ là dấu vết cũng được.”

      Người chuyện với là thám tử tư Nhạc Lễ, có chút tiếng tăm trong nước, nhưng để điều tra, nhờ mấy công ty thám tử nữa có thanh danh, nhưng tất cả đều có manh mối gì, nên sớm hề ôm hi vọng.

      Nhạc Lễ dường như suy nghĩ lúc, khôn ngoan do dự : “Có lẽ do tôi nghĩ nhiều quá, Tô này, chẳng lẽ chưa từng nghĩ...Chính bởi vì manh mối bị giải quyết quá sạch , việc này mới càng thêm khả nghi sao?”

      Tô Quý cũng im lặng, lâu sau mới : “Vẫn phải cảm ơn Nhạc rồi, tôi chuyển khoản đủ tiền cho , hợp tác vui vẻ.”

      Tắt máy, buông di động xuống, ánh mắt cúi xuồng nhìn những ngón tay của mình - nếu phải tối hôm qua nhớ ràng cảm giác tiếp xúc da thịt với Mặc Viễn Ninh, dường như lại nghĩ rằng đây chỉ là giấc mộng hoang đường.

      Giống như bốn năm họ sống cùng nhau, đôi khi thực, đôi khi lại mơ hồ, khiến thể phân biệt đâu là , đâu là giả.

      tìm đến nhiều thám tử như vậy, hao tốn bao nhiêu tinh lực, thứ muốn điều tra lại rất đơn giản: Thân phận của Mặc Viễn Ninh.

      thế giới này, có ai tự nhiên xuất , hồ sơ chứng tỏ thân phận của là giả, vậy Mặc Viễn Ninh rốt cuộc là ai? Tại sao phải xuất ở thành phố H?

      tài nào đoán được Mặc Viễn Ninh, bởi vì biết quá khứ của , vì vậy người này cứ như ảo ảnh, biến hóa thất thường, vĩnh viễn thể nào chạm đến.

      Nếu cứ như vậy, sau này làm sao có thể rời bỏ hoàn toàn được đây? có thể vì mỗi câu , mỗi hành động của mà nổi giận thất thường hay ? Có thể tiếp tục tin được nữa ?

      Tô Quý cũng biết, điều duy nhất biết được lúc này chỉ là, quá khứ của Mặc Viễn Ninh, bất luận thế nào cũng rất đáng sợ.

      *VânDu: “Tiểu Nguyệt, biết em có chút hiểu lầm với . Nhưng ngày nào cũng phải nhận bát súp từ tay người mà mình cũng phải chuyện dễ chịu gì.”
      => Được rồi, coi như bạn Tô cứng, Du mềm lòng mất rồi, đau cái lòng quá >"<

      Chương mới nhé các nàng, hẹn gặp các nàng ngày mai nha :3
      @Ngoc Dieu @trạch nữ @Anhdva @coi_coi
      quỳnhpinky, béo xinh, A fang7 others thích bài này.

    5. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Wow! Vay la ngay mai tiep the tuc co chuong moi! :)
      Vân Du thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :