Chưa Từng Nói Yêu Em - Tạ Lâu Nam - (Update 49) ~ New

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Thêm bước tiến giữa hai người
      Nàng tag ta mấy chương mới của nàng nữa nhe @Vân Du ^^

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Uh mai nhé, lưu luyến, luyến lưu, còn chưa đoán ra làm sao...

    3. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      @ Trần : Du dám nhảy bộ đó luôn, nghe bảo buồn não cả nề, sợ luôn. Đợt trước Du cũng đọc SE, nhưng bạn Du cứ hay, thế là Du nhảy bộ "Từng có người tôi như sinh mệnh", đến bây giờ vẫn sợ “ bé của tôi, chúc em đời bình an vui vẻ!” và “Bất chấp tất cả tìm kiếm du học sinh Trung Quốc Triệu Mai”, cái cụm "Bất chấp tất cả" đọc nghe thắt cả lòng. Cạch luôn :sad::sad::sad: Đến giờ copy lại vẫn cảm thấy bứt rứt :020:
      @Mizuki : Ok ok, các nàng thích truyện Du edit Du còn mừng ý :012:
      @Anhdva : Giờ Du đăng luôn cho nóng nhé :057: Bù đắp cho các nàng cả tuần Du tối mặt chẳng edit được :dao chich:
      quỳnhpinky, MizukiAnh Trần thích bài này.

    4. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chưa Từng Em
      Chương 6.2
      Edit: Vân Du

      Tô Quý cầm nước và thuốc vào, lúc đến trước cửa phòng ngủ của Mặc Viễn Ninh, đột nhiên giật mình: cảm thấy mình lại bị sập bẫy của , thậm chí là cái bẫy cần điềm mật ngọt ngào - nếu sao lại tự cảm thấy quan hệ giữa lại trở nên mập mờ đến vậy?

      đẩy cửa phòng ra, ánh nắng giữa trưa chiếu qua bức rèm, Mặc Viễn Ninh nằm giường như lúc chưa rời , ánh nắng chiều vào bên mặt, nhắm mắt lại, mí mắt tạo thành hình vòng cung dài.

      Cảnh tượng đó đẹp như tranh vẽ, Tô Quý khẽ nín thở, sau đó đến gần, muốn đánh thức dậy.

      Lúc nhìn mặt , cơ thể đột nhiên cứng ngắc.

      nằm nghiêng người, nhắm chặt hai mắt, bên môi tái nhợt có dòng máu đỏ chảy ra.

      biết mình kịp phản ứng như thế nào, còn có thể nhớ ra để cốc nước và thuốc lên tủ đầu giường, mới run rẩy đưa hai tay sờ lên mặt .

      Người hơi lạnh, nhưng phải lạnh hoàn toàn, để ý ngực vẫn phập phồng có chút bất ổn, đó là chút tỉnh táo cuối cùng của .

      Nhưng khi ôm lấy bờ vai , nâng đầu lên, nhìn thấy bên mặt gối bị nhuộm đỏ mảng, trong đầu cảm thấy có thứ gì đó nổ tung, thể suy nghĩ được gì nữa.

      Toàn thân run rẩy, dùng ngón tay lau vết máu bên môi , phát bất kể cố sức lau như thế nào máu vẫn tràn ra, liền cúi người đưa trán đến áp lên trán .

      muốn gọi nhưng thể thốt ra bất cứ câu nào, mãi cho đến khi thấy người bị ôm chặt hắng giọng ho vài cái, sau đó mới thều thào : “Tiểu Nguyệt...”

      Vành mắt bắt đầu chua xót, nhớ sau khi ly hôn, sớm thay đổi cách xưng hô với , còn gọi là “Tiểu Nguyệt”, nhưng hơn phân nửa trong đó là đùa giỡn chế nhạo. Còn những lúc khác, đều gọi là “ Tô”, đáp lại bằng “ Mặc”.

      Nhưng bây giờ gọi là “Tiểu Nguyệt”, trong giọng vô lực có bất cứ ý gì khác, chỉ có dịu dàng và sủng nịnh.

      ...” Tô Quý gắng sức trấn an trái tim mình, mới miễn cưỡng tiếp, “Nôn ra máu.”

      Mặc Viễn Ninh “Ừm” tiếng, thần trí của dường như vô cùng tỉnh táo, giọng tuy hơi , nhưng vẫn ràng: “Là chảy máu dạ dày... sao đâu, lúc thôi hết.”

      Tô Quý sững sờ, đột nhiên nhớ lúc nãy trong nhà vệ sinh cũng tương tự: “Chờ lát nữa ổn thôi.”

      Sau khi kịp phản ứng, Tô Quý nổi cáu: “Vừa rồi bắt đầu bị chảy máu dạ dày hả?”

      Mặc Viễn Ninh cứ như thể biết đây là chuyện rất lớn, nhắm mắt lại lần nữa, thuận miệng trả lời: “Dọn dẹp nhà vệ sinh dễ thôi... phải giặt ga giường đâu...”

      Tô Quý cảm thấy khó thở, cắn răng thẳng thừng : “ với tôi đến bệnh viện!”

      xong, đợi lúc thấy Mặc Viễn Ninh đáp lại, liền mượn ánh sáng mặt trời cẩn thận dò xét , nhìn thấy mi tâm nhíu chặt lại, mặt cắt còn giọt máu.

      Tô Quý lập tức nhận ra, nhiều với như vậy cũng như tự nhảm: thoạt nhìn vô cùng thanh tỉnh, ra sớm mất máu quá nhiều, lâm vào trạng thái nửa hôn mê.

      Vội vàng vỗ vỗ vào mặt , Tô Quý nhìn khẽ mở mắt, ngay lập tức : “Tôi đưa đến bệnh viện, được ngủ!”

      Nơi vắng vẻ này cách bệnh viện khá xa, nếu như đợi xe cứu thương đến, chi bằng lái xe còn nhanh hơn, nhưng trạng thái của Mặc Viễn Ninh như vậy, biết có thể tự đến gara được .

      lặng yên tiếng động nhưng lại nôn ra rất nhiều máu, dù vẫn cố gắng giữ bộ dạng tỉnh táo, nhưng lần này trong ánh mắt cũng bắt đầu có chút mơ hồ.

      Tô Quý nhìn vừa mới co giật, bên môi lại chảy xuống vệt máu tươi, cuống đến mức chẳng quan tâm gì nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của , : “Viễn Ninh, với em , muốn gì em cũng đồng ý, có được ?”

      vừa thúc giục vừa dỗ dành, vất vả mới khiến tỉnh lại lần nữa, lần này lúc đỡ cánh tay , cũng có chút khách sáo nào, hơn phân nửa thể trọng đều chuyển hết lên vai .

      Đến khi đưa lên xe xong, Tô Quý ướt đẫm mồ hôi.

      dám chậm trễ dù chỉ phút, đặt ở ghế lái phụ, hạ thấp ghế xuống hết mức để nằm thẳng, thắt dây an toàn rồi chạy sang ghế lái khởi động ô tô.

      đường Tô Quý ngừng gọi tên Mặc Viễn Ninh, ngừng quay đầu sang xem tình hình của thế nào.

      Cũng biết có nghị lực phi thường đến mức nào, hay câu đồng ý tất cả những gì muốn khiến ghi tạc trong lòng, mà mãi cho đến khi đến bệnh viện, Mặc Viễn Ninh vẫn chưa mê man bất tỉnh.

      Tô Quý đánh thẳng xe vào cửa khoa cấp cứu bệnh viện, lúc đó là lúc bệnh viện đông đúc, người qua lại ít, lại ngang ngược mạnh mẽ lái xe vào, cho đến khi cửa xe tay lái phụ sát vào cửa kính khoa cấp cứu mới chịu dừng lại.

      Xuống xe, vội vàng giữ chặt tay bác sĩ ngang qua, Tô Quý gọi tăng cường hỗ trợ của bệnh viện: “Đem băng ca của các đến đây, nhanh!”

      Trong khoa cấp cứu, vị bác sĩ kia từng gặp rất nhiều người nhà bệnh nhân lo lắng như vậy, nhưng hôm nay nhìn thấy nhắn xinh xắn, nhưng biểu lộ như muốn ăn thịt người, dùng sức ở cánh tay bấu cánh tay ta đến mức đau nhức, đúng là hiếm thấy.

      Vị bác sĩ kia cũng dám chậm trễ thời gian cứu giúp người bệnh, vội vàng lớn tiếng quát lên, chỉ huy đồng mang băng ca đến di chuyển người bệnh.

      biết xảy ra chuyện gì, hôm nay người ngoài cửa phòng cấp cứu đặc biệt nhiều, có nhiều người còn vây quanh muốn nhìn vào trong xe, bị Tô Quý chút khách khí đẩy ra.

      vốn bất chấp quan tâm người ta bị làm sao, chỉ mở cửa xe, nhìn bác sĩ và y tá đưa lên băng ca.

      Đường cũng hề ngắn, đường ngừng có dấu hiệu chảy máu, chẳng những ngực áo sơ mi dính mảng máu lớn, mà ghế xe cũng bị dính ít.

      nắm bàn tay lạnh ngắt của , cúi người hôn lên gương mặt : “Viễn Ninh, chúng ta đến bệnh viện rồi, kiên trì chút ổn thôi.”

      Ánh mắt có chút mệt mỏi, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, dường như sáng hẳn lên, nâng bàn tay lạnh như băng lên, đầu ngón tay khẽ vuốt qua gương mặt , hơi nhướn khóe môi: “Tiểu Nguyệt...đừng khóc...”

      Bác sĩ và y tá đẩy băng ca , Tô Quý chạy theo vài bước rất nhanh, sau đó mới ý thức được vừa gì đó, giơ tay lên xoa khóe mắt mình, quả nhiên chạm vào vết ướt.

      nhiều cũng ít, trùng hợp là giọt nước mắt.

      từng thề bao giờ... bao giờ khóc trước mặt Mặc Viễn Ninh nữa, nhưng chính lại phá vỡ lời thề nhanh như vậy.

      nghĩ mình thể lừa mình dối người được nữa, vì cái gì mà phải vội vàng đuổi Mặc Viễn Ninh , vì cái gì bên hạ độc , bên có cách nào kiên trì.

      thuyết phục chính mình, đó là bởi vì thể nhịn nổi nữa, nhưng ra là: dù hận Mặc Viễn Ninh thấu xương, dù hiểu rốt cuộc là kẻ lòng lang dạ sói như thế nào, cũng thể xem như chết.

      mâu thuẫn như vậy, đấu tranh nội tâm như vậy, nên tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn giải thoát.

      muốn giải thoát khỏi dịu dàng của Mặc Viễn Ninh, cũng muốn giải thoát tình của mình dành cho Mặc Viễn Ninh.

      Tô Quý nghĩ: Mặc Viễn Ninh nhất định là ma chướng (1), mà ma chướng này còn thể tiêu tán được.

      * Tác giả: Tiểu Mặc Mặc, cảm giác mới chương 6 thổ huyết thế nào?

      Tiểu Mặc: Cút !!!!!!!!!!

      * Chú thích:

      (1) ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chỉ những chướng ngại do ma quỷ gây ra.

      * Vân Du: Bạn Mặc phải là ma quỷ mới đúng chứ ma chướng cái gì chứ? :014::014::014:
      Chương mới chương mới các nàng ơi, hú hú :tungtung: @trạch nữ @Mizuki
      Còn nàng nào muốn Du tag chương mới nữa hông? :038:
      Last edited: 26/10/14
      KhaiDoanh_347, quỳnhpinky, béo xinh8 others thích bài này.

    5. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Thanks nàng @Vân Du :5::5:
      Tại sao phải tới nông nổi này, sao phải tới khi mất mới hối hận như vậy, chị ơi đừng hận nữa , có 1 mà thôi chỉ có 1 Mạc Viễn Ninh thôi
      Vân Du thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :