Chưa Từng Nói Yêu Em - Tạ Lâu Nam - (Update 49) ~ New

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      khổ quá định qua đây mè nheo đòi chương mới của nàng co mà đọc được cái comt xịt luôn, cứ từ từ thôi nàng ạ, chỉ cần nàng đừng bỏ đói bọn ta quá lâu là được
      quỳnhpinkyVân Du thích bài này.

    2. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      Cứ từ từ @Vân Du nàng oi mọi người luôn ung hộ nàng
      Vân Du thích bài này.

    3. tieu dao

      tieu dao Active Member

      Bài viết:
      144
      Được thích:
      121
      sau lau k co chuong moi z Du
      Vân Du thích bài này.

    4. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Du bận quá, hôm qua edit xong Việc Xấu Trong Nhà cho hết việc bên đấy để chuyên tâm làm bên này thôi vì công việc của Du hơi nhiều, hôm qua edit được nửa chương 3 rồi mà díp hết cả mắt. Hôm nay nhé, Du hứa luôn đó :3
      quỳnhpinkycoi_coi thích bài này.

    5. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chương 3
      Edit: Vân Du

      Mặc Viễn Ninh là người duy nhất còn ở đời gọi là “Tiểu Nguyệt”.

      Đó là nhũ danh của , lúc còn rất , được mẹ ôm trong lòng, mẹ dịu dàng với : “Tiểu Nguyệt à, Tiểu Nguyệt quý, tháng tháng trổ hoa, quý quý vươn cành…Lớn nhanh như thổi, có được ?”

      Ba từ trước đến nay đều nghiêm khắc gọi là “Tô Quý”, trai cũng thế, chỉ có mẹ, kiên trì gọi nhũ danh của , vừa thân mật, vừa cưng chiều.

      Nhưng mẹ thể ở bên quá lâu, năm Tô Quý 7 tuổi, bà bị bệnh qua đời. Khi đó Tô Quý vẫn chưa lý giải nổi thế nào là chết, chỉ biết mẹ rồi và trở về nữa.

      Sau đêm tân hôn đầu tiên cùng Mặc Viễn Ninh, khi ân ái, nửa vui nửa buồn, trong đau đớn lại có khoái cảm lạ lẫm.

      còn nhớ mình thút thít nỉ non rất lâu, cuối cùng bị ôm vào trong ngực, lồng ngực ấm áp vô cùng. vẫn luôn dùng cánh tay khẽ vuốt sau lưng và mái tóc , để chậm rãi bình tĩnh trở lại.

      Tim đập nhanh thể ổn định được, lại dựa vào bản năng cảm thấy người ôm chặt lấy nhất định là người dựa vào khi về già, cho nên thầm cho biết, còn có cái tên, chính là “Tiểu Nguyệt”, từ sau khi mẹ qua đời, chưa có ai từng gọi bằng cái tên đó.

      Khi đó chắc làm nũng, cảm giác được người thương khiến tự chủ được mà muốn làm nũng.

      còn nhớ rất phản ứng của , cúi đầu hôn lên trán , : “Vậy gọi em là “Tiểu Nguyệt”, có được ?”

      chỉ cảm thấy rất ngọt ngào và thỏa mãn, cả người cứ lâng lâng như phiêu du bầu trời.

      Nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở giây phút đó, cảm thấy có bất cứ tiếc nuối nào trong suốt cả quãng đời còn lại.

      Lần đầu tiên bắt đầu nhận ra bộ mặt của Mặc Viễn Ninh, là sau khi bị bắt cóc và bị đâm.

      Mất quá nhiều máu, lúc ấy nhanh chóng ngất . Khi mở hai mắt ra lần nữa từ trong bóng tối, nghe được tiếng chim khẽ hót líu lo ngoài cửa sổ, mũi liền chậm chạp ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.

      Đau đớn từ sâu bên trong cơ thể cho biết, mạng còn chưa tận.

      Tim vẫn chưa ngừng đập, nó vẫn muốn tiếp tục đối mặt với Mặc Viễn Ninh, lập tức nghĩ đến , cảm thấy hô hấp của mình dừng lại vài giây, im lặng đến nặng nề và tuyệt vọng, khiến thể làm được bất cứ chuyện gì.

      Động tĩnh của bình thường hiển nhiên cũng kinh động đến người gục bên giường, nghe được giọng quen thuộc ấy, mang theo vài phần cưng chiều và dịu dàng: “Tiểu Nguyệt, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi.”

      Giọng của có chút khàn khàn, giống như thể vẫn luôn cố thủ bên giường của chưa hề rời khỏi, cho nên hơi có chút mệt mỏi.

      Tô Quý giương mắt lên, nhìn người trước mặt, thần sắc của quả nhiên có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt tĩnh mịch như cũ, chỉ liếc nhìn thôi thể thấy đáy, tầng nước mỏng càng khiến đôi mắt thêm sáng ngời.

      Dường như vô cùng sâu nặng, lại dường như chỉ là ảo ảnh.

      Mặc Viễn Ninh cho tới bây giờ chỉ cần liếc mắt nhưng vẫn khiến cả đàn ông cũng ngoái nhìn, quá mức hoàn mỹ.

      Mặc Viễn Ninh dịu dàng cúi đầu hôn lên trán , trong giọng của chất chứa bao nhiêu cưng chiều và đau lòng, ngược lại có chút chân thực: “Tiểu Nguyệt, em bị thương rất nghiêm trọng, cảm ơn em tỉnh lại.”

      Tô Quý trả lời , nhìn khuôn mặt , dường như suốt 4 năm nay, đây là lần đầu tiên nhận ra con người của .

      Có lẽ ánh mắt của quá chăm chú, Mặc Viễn Ninh hơi khựng lại, cầm chặt tay , giọng vẫn dịu dàng thay đổi: “Tiểu Nguyệt, em còn có .”

      lâu sau vẫn trả lời, Mặc Viễn Ninh lại cúi đầu xuống, khẽ hôn đôi môi tái nhợt màu của , truyền hơi ấm ngay bên tai , lưu luyến: “Tiểu Nguyệt, nếu em cảm thấy mệt, cứ tiếp tục nghỉ ngơi .”

      Vì vậy Tô Quý chỉ nhìn cái rồi lại nhắm mắt.

      Bên dưới trọng thương mất rất nhiều máu, chỉ cảm thấy mệt mỏi, vô lực muons suy nghĩ chuyện gì nữa.

      Cứ chập chờn ngủ rồi tỉnh, khi Tô Quý chính thức tỉnh táo lại, là hai ngày sau đó rồi.

      Trong hai ngày này, mỗi lần mở mắt ra, bất luận là ban ngày hay ban đêm, hình bóng đầu tiên nhìn thấy vẫn là Mặc Viễn Ninh.

      dường như chưa từng rời khỏi, trông trước giường bệnh ngồi lên ghế salon chống tay lên trán nghỉ ngơi.

      Nếu như Tô Quý trước khi hôn mê thấy thần sắc khuôn mặt , nhất định cho rằng rất , mới có thể quan tâm chu toàn như thế.

      vĩnh viễn nhớ giây phút đó, mặt Mặc Viễn Ninh mang theo vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn chưa từng thấy, lạ lẫm đến đáng sợ.

      Sau khi tỉnh lại, trước tiên nhìn lên trần phòng bệnh, chờ khi tiêu cự dần dần ràng mới nhìn về bên giường.

      Mặc Viễn Ninh vẫn trông ở đó, nhìn thấy ánh mắt , liền nở nụ cười có vẻ mỏi mệt: “Tiểu Nguyệt, miệng vết thương còn đau ?”

      Đại khái vài ngày nay hề nghỉ ngơi, chỉ có sắc mặt tốt, mà dưới mắt cũng có bọng mắt màu xanh lạnh lùng.

      Tô Quý khẽ động đậy khóe môi, cố gắng nở nụ cười với .

      hiểu sao chuyện tới nước này, còn có thể thản nhiên diễn trò trước mặt .

      ràng nhớ rằng khi đó ánh mắt dừng lại hồi lâu nhìn nằm mặt đất, lâu đến mức lòng tràn đầy kinh ngạc, khiếp sợ cam lòng, cũng đủ để nhìn thấy mỗi biểu lộ biến hóa gương mặt .

      Họ có lẽ đều biết lòng dạ của nhau sau tất cả những gì xảy ra, bây giờ thái độ này của khiến cảm thấy buồn cười.

      thấy vẻ khinh thường châm chọc trong mắt , dừng lúc mới cười cười : “Xem ra Tiểu Nguyệt tỉnh rồi.”

      xong, liền cầm chồng văn bản tài liệu ở đầu giường đến, nửa cương quyết nhét cây bút vào trong tay , giọng vẫn dịu dàng như vậy: “Tiểu Nguyệt, em mới là Chủ tịch của Tô Khang, có rất nhiều chỗ nhất định em phải ký mới được.”

      Tô Quý hơi ngừng lại, lập tức hiểu ra, ba kinh doanh nhiều năm, bây giờ lại qua đời rất vội vàng, sao lại có chiêu dự phòng được chứ.

      nhớ trong di chúc quy định cả trai cùng kế thừa Tô thị, nhưng kế thừa lại có điếu kiện, ngoài di sản, trai đều phải ký phần văn bản tài liệu.

      Phần di chúc đó có quy định, khi trong hai người họ có người chết , người còn lại cùng con cái hay bất cứ vợ chồng gì cũng có quyền thừa kế, phần tài sản thuộc về người kia tự động quyên góp cho các tổ chức từ thiện.

      Khi đó còn hiểu nguyên nhân ba lại làm thế, rất quý trai, trai cũng bảo vệ , họ tuyệt đối tranh giành lẫn nhau, sao lại có quy ước kì quái như vậy?

      Bây giờ mới hiểu, em họ đương nhiên là tương thân tương ái, nhưng có nghĩa bên cạnh họ có người ngấp nghé phần gia sản này.

      Nhìn Mặc Viễn Ninh lúc này, sớm hề che lấp dịu dàng, rốt cuộc hiểu tại sao mình được đưa đến bệnh viện cứu chữa. Những thứ Mặc Viễn Ninh muốn lấy từ còn chưa đạt được, sao lại chịu để chết dễ dàng như vậy?

      chỉ nhìn cái, nắm chặt bút, ký lên tài liệu.

      Vừa mới hôn mê tỉnh lại, làm động tác gì cũng phải cố gắng hết sức, Mặc Viễn Ninh thậm chí còn tỉ mỉ đưa tay ra nắm lấy tay .

      Đầu ngón tay ấm áp xuyên vào trong da thịt thấm vào tay , ràng dịu dàng như vậy, lại cảm thấy lạnh thấu xương.

      Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống cùng lúc, để mặc cho nước mắt lăn dài khuôn mặt.


      * Vân Du: Chương này hơi ngắn, chương 4 dài ra phết, mai Du post nhaaaaaaaa :012::012::012:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :