1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chưa ai nói em là con gái sao? - Nam Giang ( Hoàn - 33c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Họp Lão

      Từ ngày trở về từ Lãnh gia, Diệp Hi bắt đầu vào công việc của mình, Ngô Thừa Lâm là người giỏi, ta quyết đoán trong công việc và thành công trong việc tìm kiếm các đối tác làm ăn mới. Tống Minh Dương được cắt cử ở phòng quản lí, Phong Vân vẫn theo chân Diệp Hi làm thư kí. Vẫn giống như kiếp trước, bộ ba kinh tế càng ngày càng được nhiều người biết đến.

      Hôm nay, Diệp Hi chuẩn bị tham dự cuộc họp lão của những người trong khu phố lúc trước. Những bô lão là những doanh nhân, những người thành công thương trường, những người quyết đoán, cuộc họp lão hằng năm được tổ chức mỗi năm lần. Những năm trước chỉ là họp nhưng năm nay, các bô lão muốn tổ chức cuộc gặp mặt lớn, mời tất cả doanh nhân thành công thương trường. Những năm trước, Diệp Hi thường đến tham gia cùng Diệp gia chủ nhưng năm nay Diệp lão gia chỉ mất, Diệp Hi đại diện thay ông ngoại đến.

      Diệp Hi chuẩn bị những thứ cơ bản, vẫn quần jean mài rách, áo thun rộng thùng thình, Lãnh Hàn Thiên đến đón lúc năm giờ chiều. Khi Diệp Hi đến nơi những bô lão đến đầy đủ, đây là dịp mà để mọi người gặp mặt kể chuyện nhau nghe nên họ đến sớm. Những doanh nhân trẻ tuổi vẫn chưa đến, theo đúng thời gian là sáu giờ tiệc mới bắt đầu. đến bên cạnh nơi họp mặt các bô lão, Diệp Hi ngọt ngào chào "Gia gia, cháu Diệp Hi chào mọi người ạ, chúc mọi người sức khỏe dồi dào vui vẻ thoải mái." xong còn kèm theo nụ cười tươi như hoa. Các bô lão trò chuyện rôm rã nghe vậy cũng dừng lại nhìn Diệp Hi, Vương gia chủ cười kéo tay Diệp Hi " Diệp nha đầu càng ngay càng xinh đẹp, tài giỏi nha, đúng là Diệp lão đầu nuôi dưỡng cháu cưng lại tiện nghi cho Lãnh lão" Nghe Vương gia chủ như vậy, mọi người bật cười ha hả, Diệp Hi cũng vui vẻ cười theo. Lục lão lên tiếng "Lục tiểu tử nhà ta có tài, dám tranh với Lãnh tiểu tử để tuột mất con dâu như vậy nha"

      Lãnh gia chủ vểnh miệng lên cãi lại " ai , là do tiểu tử Lãnh gia có tài, Diệp Hi cháh bảo bối từ định sẵn cho Hàn Thiên nhà ta làm sao mà lại tới lượt Lục tiểu tử chứ." Mọi người người này tranh luận câu, người kia đáp lại lời, khí vui vẻ hòa ái. Lúc này Trần gia chủ - chủ tịch tập đoàn Trần gia mới lên tiếng : " Diệp nha đầu từ ngổn ngáo, lớn lên ăn mặc lại khoing ra gì, chỉ có Lãnh tiểu tử dám thích thôi chứ Diệp nha đầu giống mấy thằng đầu đường xó chợ như vậy ai dám thích, cũng tại Diệp lão đầu, có cháu trai nên mới cưng chiều Diệp Hi như vậy, trai ra trai ra biết phải làm sao" Lời châm biếm rành rành của Trần lão cắt ngang khí hòa thuận của buổi tiệc, những người thích Diệp Hi gật đầu đồng tình, những người quý cau mày khó chịu.

      Lãnh Hàn Thiên đứng kế bên, im lặng nãy giờ nghe như vậy hai hàng chân mày nhăn lại, Trần lão từ trước thích Diệp gia, là đối thủ mất còn thương trường của Diệp gia " Trần gia chủ, ông thích như vậy, Diệp Hi sống theo cá tính ấy, ấy là hay trai mình Lãnh Hàn Thiên này biết là được rồi cần Trần lão quan tâm, ông nên về quan tâm đứa cháu của ông kìa, mặt trét biết bao nhiêu son phấn, chanh chua đanh đá nhưng lại tỏ ra ngoan ngoãn hiền lành, hừ giả tạo" Lời như tát vào mặt Trần lão, mọi người trong lòng vui vẻ nhưng bên ngoài dám cười chỉ mình Lãnh gia chủ cười ha hả : "

      Hàn Thiên cháu làm tốt lắm ,Diệp Hi có là hay trai Lãnh gia biết là đủ, đâu cần người ngoài xen vào, với lại cháu làm phải, ai khinh thị Diệp Hi là khinh thị cháu, cháu là đại diện Lãnh gia, cháu sau này làm chồng bảo vệ vợ là chuyện kinh thiên địa nghĩa." Trần lão tái mặt, Diệp lão mất rồi, đối thủ cả đời ông mất, nay ông muốn sỉ nhục Diệp Hi trước mặt mọi người để lấy lại mặt mũi ai dè Lãnh lão đầu nể mặt ông đến Lãnh Hàn Thiên cũng nể mặt ông bất quá, ông làm được gì Lãnh gia chỉ biết im lặng giữ lại tí mặt mũi. khí có chút im lặng, Nguyên gia chủ cười : " Hàn Thiên, cháu đưa Diệl Hi xuống dưới cùng moin người này mấy ông lão chúng ra chuyện của lão già có chút nhàm chán"

      Lãnh Hàn Thiên cáo chào mọi người cùng Diệp Hi ra ngoài


      Chương 18 Lâm Vân nhục nhã

      Xuống lầu dưới, Lãnh Hàn Thiên chọn góc khuất để ngồi, bao lâu sau nhóm lão tam cũng đến, gần sáu giờ, khí trở nên nhộn nhịp, người người gặp nhau khách sáo cười .

      Lão tứ nhìn buổi tiệc đầy nhàm chán, than thở " lão đại, buổi tiệc nhàm chán muốn hay khuấy động ít?" Diệp Hi và mọi người nghe vậy cười rộ lên, khuấy động gì chứ phải là chọn vài con chuột để vờn rồi ăn sao? " Được, chờ xem trò vui của các cậu." xong Lãnh Hàn Thiên ôm ngang eo Diệp Hi, bộ dạng chờ xem trò vui. Lão tam hiểu ý, nháy mắt với mọi người rồi tiến vào đám đông. khí nhàm chán của bữa tiệc được thay bằng tiếng la hét của vài tiểu thư.

      phải nếu so về độ đẹp, đám người lãi tam luôn làm nền cho Lãnh Hàn Thiên. Nét đẹp của Lãnh Hàn Thiên là nét đẹp nam tính, là cái đẹp của nghiệt. Còn đám người đó, nếu đẹp là nét quyến rũ là cái đẹp của mê luyến làm người khác tự chủ được.

      Đám người trở nên nhốn nháo, Lão ngũ bộ dáng đại công tử bước lên khán đài : " mọi người thân mến, để buổi tiệc trở nên sôi động hơn, chúng ta chơi trò chơi nhé!" xong còn giả bộ nháy mắt làm nhộn nhạo bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ.

      Đám tiểu thư háo sắc cười rộn rạo, la hét : " đồng ý" lão ngũ tiếp tục : " vậy được, chúng tôi ở đây có bốn người, Lục Thiếu, Vương Thiếu, Nguyên Thiếu và Hoàng Thiếu , mọi người cũng biết chúng tôi còn độc thân, hôm nay trong buổi tiệc còn đơn, được hay được chúng ta bốc thăm thử xen đêm nay ai là người may mắn nhé! tay tôi là nhứng lá thăm, mọi người chọn lá, sau đó chúng tôi bốc trúng ai người đó là bạn đồng hành chúng tôi đêm nay được hay được.? Những tỏ ra hứng thú, các chàng trai lại não nề, bạn họ ai cũng muốn tham gia.... Mười phút sau những lá thăm được phát xong, lão tam tự chọn cho mình lá, ba chàng còn lại cũng lần lượt chọn, các hồi hộp chờ đợi ai cũng cầu mong họ được chọn....

      Diệp Hi quan sát trò vui bên ngoài, thầm vào tai Lãnh Hàn Thiên sau đó xoay mình chọn lá thăm. Lãnh Hàn Thiên gọi bồi bàn hai phút sau lão tam đến, Lãnh Hàn Thiên đến thào gì đó rồi lại nhìn Diệp Hi trong đám đông.

      Bốc thăm số, Lão tứ chọn được người lai, lão ngũ là vị thiên kim, lão lục là tiểu thư Đoàn gia, bạn cũ của họ. Riêng lão tam nhìn Diệp Hi nhìn lá thăm của mình não nề, ai bảo lớn, được chọn người cho mình mà phải theo sắp xếp của Diệp Hi chọn Lâm tiểu thư, quay lại, Diệp Hi cười cười lắc đầu với Lãnh Hàn Thiên : " số em được may mắn lắm, trúng được chàng nào cả, Lãnh Hàn Thiên xoa đầu : " tiểu tinh, có đây rồi mà còn tham lam à, mình đủ rồi, còn đòi thêm người sao?" Diệp Hi cười quýên rũ hôn phớt lờ qua môi Lãnh Hàn Thiên thủ thỉ : " tất nhiên lựa chọn của em đúng, có người đàn ông tuấn lịch giàu có lại lụy tình như làm sao em lại để ý đến người khác chứ" Lãnh Hàn Thiên ôn nhu : " có lụy tình cũng chỉ vì em mà lụy thôi"

      khí buổi tiệc trở nên nhộn nhạo, có những tiếng thở dài cam lòng còn có tiếng cười vui vẻ hạnh phúc. Lâm Vân bốc trúng Lão tam tròn lòng vui như nở hoa, ai bảo Diệp Hi tài giỏi, gia đình lão tam vừ giàu có lại lịch , nếu có cơ hội vào gia đình ấy phải từ gà rừng thành phượng hoàng sao? Lâm Vân ôm lấy cánh tay của lão tam, đâu biết lão tam là đàn em của Diệp Hi trong lòng vui sướng hướng đến Diệp Hi cùng Lãnh Hàn Thiên trò chuyện mà khinh bỉ.

      Lão tam trong lòng chán ghét nhìn Lâm Vân:" Lâm tiểu thư, tại hạ tại muốn chơi trò này nữa, Lâm tiểu thư có thể chỗ khác được ?" Lời của lão tam khá lớn mọi người xung quanh đều quay lại nhìn Lâm Vân, các trong lòng vui sướng khi có người gặp họa. Lâm Vân sững sờ, chỉ vừa vui sướng được tí tình trạng này lại kéo đến, đây là chuyện gì xảy ra? "Vương thiếu, có hay có chuyện gì Vương thiếu thích nên muốn cùng đồng hành với Lâm Vân sao?" Ai cũng nghĩ lão tam từ chối khéo ai ngờ : " Lâm tiểu thư hiểu người là Vương thiếu tôi thích cùng Lâm tiểu thư nên..." Lời dừng lại nhưng ai cũnh hiểu Vương thiếu là chán ghét Lâm Vân, sắc mặt Lâm Vân trở nên khó coi, ta la lên:" Vương thiếu, là như vậy sao? Tôi ái mộ nhưng lại chán ghét tôi" Mọi người tập trung càng ngày càng đông, Diêp Hi tách đám người ra đến

      "Ai du... tưởng ai có giáo dục vô văn hóa làm loạn ở đây ngờ ... Lâm Vân là em sao? Ai chọc em nổi giận vậy?" Khuôn mặt ngây thơ vô tội của Diệp Hi ai cũng nghĩ đến Diệp Hi là vô tình nhưng Lâm Vân hiểu Diệp Hi chửi , vừa bị từ chối giờ lại bị chửi vô giáp dục, Lâm Vân tái mặt tức giận bừng bừng chỉ vào mặt Diệp Hi : " Diệp Hi, tất cả đều tại chị, tôi ghét chị, chị đừng ỷ có Lãnh gia che chở mà lên mặt ngày Lâm Vân tôi đánh ngã chị, chờ đó..." xong Lâm Vân vụt chạy, Diệp Hi vọng theo : " Lâm Vân, chị chờ em...." Lâm Vân bỏ chạy ra khỏi bữa tiệc, từ bị bạn bè chọc có cha, lớn lên tí, tưởng được về Lâm gia hạnh phúc ai dè lại bị Diệp Hi cướp hết hào quang, ngờ hôm nay lại bị nhục nhã như vậy trước nhiều người, cam lòng.... Vụt chạy khóc nức nở, Lâm Vân thấy người đứng trước mặt ôm vào lòng.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19 Tại sao ?

      Lâm Vân tỉnh lại là ngày hôm sau rồi, nhìn căng phòng được trang trí màu hồng phấn miên mang nhớ lại : " Hạo caca, Vân nhi muốn có nhà bự màu hồng, muốn ở nhà gỗ chật hẹp đâu." Tần Hạo đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Lâm Vân:" Vân nhi, chờ Hạo caca lớn, Hạo ca ca có tiền và mua nha bự cho Vân nhi được ?" Lâm Vân cười ngọt ngào : " Được Vân nhi chờ Hạo caca lớn lên lấy Vân nhi...."

      Lời trẻ thơ, câu đùa, ngày nào lên trong trí nhớ Lâm Vân, ngày ngây thơ như vậy, hồn nhiên vô tư, từ khi về Lâm gia Lâm Vân thay đổi hoàn toàn, vô tình, ghen tị đua đòi, đánh mất con người của , bỏ quên người thương Tần Hạo bao năm nay vẫn bên cạnh thương nhưng đua đòi ghẹn tị với Diệp Hi dần dần lao theo cuộc chơi.... Đêm qua nếu phải Diệp Hi sỉ nhục Lâm Vân làm sao suy nghĩ đến điều này.

      hồi tưởng quá khứ, Tần Hạo đẩy cửa bước vào, Lâm Vân thơ thẩn rơi nước mắt vội vàng lau những giọt lệ. Tần Hạo bước đến đặt tô cháo lên bàn : " Vân nhi, em còn mệt sao? có nấu cháo, tối qua em bị sốt nên đưa em về nhà , em ăn cho khỏe" Nghe lời hỏi han ân cần, Lâm Vân đưa tay đón lấy tô cháo, ăn trong nước mắt, Tần Hạo rối rắm, từ Lâm Vân rất yếu đuối, bao giờ cũng cần che chở nhưng lớn lên, Lâm Vân vì bạn bè, cuộc sống mà thay đổi nhiều về bản thân.

      Lâm Vân là nguồn động lực cố gắn của Tần Hạo, vì ạn sẵn sàng hi sinh tất cả, vì để cuộc sống tốt hơn Tần Hạo chăm chỉ học tập cho đến bây giờ tổng giám đốc công ty ở thành phố A. mua nhà, xây dụng theo sở thích theo lời hứa với Lâm Vân lúc . biết Lâm Vân ghen tị với Diệp Hi nên luôn cố gắn để mình hơn mọi người để Lâm Vân tự hào về nhưng Lâm Vân vẫn quay đầu nhìn về . Cho đến đêm qua sau khi trong buổi tiệc lão Lâm Vân nhục nhã bỏ theo chân , thấy khóc kìm được lòng ôm vào lòng.

      Đặt tô cháo xuống, Tần Hạo nấu ăn rất ngon, những món của chô chưa bao giờ bỏ, thấy Lâm Vân ăn xong Tần Hạo bưng lên tô cháo " Vân nhi em uống thuốc cho khỏe, ra ngoài gọi người mang đồ cho em." Quay lưng , Tần Hạo bỗng dưng nhận được cái ôm phía sau, cứng người, Lâm Vân ôm chặt hơn " Hạo ca, sao lại tốt với em như vậy? phải em là đứa ra gì sao? chán ghét em sao?" Tần Hạo xoay người nhìn " Vân nhi, có điều muốn với em là em, dù em là ai nữa vẫn em" Lâm Vân òa khóc, giãy dụa : " Tần Hạo, em tại sao khônh ? Tại sao im lặng tại sao là tại sao?"

      Tần Hạo nhìn Lâm Vân đặt tô cháo xuóing bàn ôm , : " sợ, ra em từ chối , sợ nhiều lắm..." Lâm Vân òa khóc to hơn:" Em biết rồi, em biết luôn em bên em, em biết em rồi" Tần Hạo ôm Lâm Vân chặt hơn, , đó là chuyện hạnh phúc, lau nước mắt cho Lâm Vân hai người mỉm cười nhìn nhau. Hạnh phúc đôi khi đơn giản như vậy.



      Chương 20 Chưa ai em là con sao?

      Trở về từ bữa tiệc, con sâu lười Diệp Hi lại lăn đùng ra ngủ.

      Sáng hôm sau, Diệp Hi thức dậy thấy Lãnh Hàn Thiên ngồi cạnh đọc sách, Diệp Hi thấy vậy tiến lại gần , Lãnh Hàn thiên phát hiệm dậy, gấp sách lại : " tiểu Du, em dậy rồi mau đánh răng rửa mặt rồi đến công ty." Diệp Hi sực nhớ hôm nay là đầu tháng đến công ty hạch toán. Diệp Hi nhìn Lãnh Hàn Thiên "Hàn Thiên, em thích đánh răng..." Diệp Hi giả bộ đáng thương nhìn , Lãnh Hàn Thiên nhìn , biết muốn làm nũng, bèn xoa đầu : " muốn đánh sao, chê bẩn" Diệp Hi nghe vậy cười tươi, lúc nào cũng vậy, cả khuyết điểm của .

      Diệp Hi lại tiếp tục làm nũng : " sao chê em bẩn sao?" Lãnh Hàn Thiên nhìn đầy thâm ý, Diệp Hi làm nũng trong lòng thấy vậy bỗng dưng hoảng sợ, gì chứ, cười vậy là sao? " Tiểu Du chê em bẩn, để chứng minh cho em xem" xong Diệp Hi chưa kịp phản xạ bị hôn, đầu óc bỗng dưng trống rỗng, đây là lần thứ hai hôn từ lúc hai người quen nhau, phản ứng khá chậm, lưỡi từ từ tiến vào miệng , công thành đoạt đất, hôn sâu cho đến khi hai người thở thông mới dừng lại, Diệp Hi thở dốc, hai má trở nên đỏ ửng, chạy vào nhà vệ sinh... Lãnh Hàn Thiên nhìn ngại ngùng đáng .

      Diệp Hi trở ra, người thay bộ đồ khác, nhìn bỗng chốc hai má lại đỏ ửng, cúi đầu " Em đói" Thấy Diệp Hi kêu đói, điknh trêu chọc nhưng lại thôi xoa đầu : " , nấu cháo cho em rồi em có thể ăn rồi" xong kéo tay xuống nhà ăn.

      Đám lão tam sau ngày hôm qua hôm nay trở về nhà mình chưa trở lại, Lãnh Hàn Thiên tranh thủ lúc chỉ có hai người nấu cho ăn còn chuẩn bị kế hoạch hẹn hò.

      Diệp Hi ăn xong bữa sáng đầy dinh dưỡng và ngọt ngào đứng dậy, Lãnh Hàn Thiên sau khi để adi dọn dẹp nắm tay Diệp Hi " Tiểi Du chúng hôm nay hẹn hò " Nghe đến hẹn hò, Diệp Hi cười gật đầu sau đó hai người lên xe ra ngoài.

      Điểm đến đầu tiên của họ đó là công viên trò chơi, Diệp Hi rất thích nơi này, kéo Lãnh Hàn Thiên chạy như bay về khu trò cảm giác mạnh. Từ nhà ma, đến tàu lượng, vượt thác,... Diệp Hi đều chơi miệt mài, Lạn Hàn Thiên sau cũng chỉ lắc đầu ngao ngán, Rời khỏi công viên hai người tiếp tục đến nhà hàng, gọi nhũng món ăn ngon nhất, Diệp Hi ăn no nê lại cùng đến rạp chiếu phim, sau hồi thương lượng tìm kiếm lựa chọn Lãnh Hàn Thiên cũng phải chấp nhận cho Diệp Hi cùng xem phim " Oan hồn trong nhà ăn" Trong phim Diệp Hi mải xem phim, bộ phim lôi cuốn đến mức Diệp Hi xem phim chưa được hai mươi phút gặp chu công.

      Nhìn Diệp Hi ngủ Lãnh Hàn Thiên lại ngao ngán, này chưa bao giờ là con . Sửa lại tư thế ngủ cho Diệp Hi thoải mái hơn, Lãnh Hàn Thiên lại xem phim. Khi hết phim, Diệp Hi bị gọi dậy, nhìn thấy mình nằm ngủ trong ngực Lãnh Hàn Thiên, Diệp Hi ngại ngùng cười giả lã : " Hàn Thiên, phim hay quá, ,chúng ta ra hẹn hò tiếp. Lãnh Hàn Thiên gật đầu, dắt ra ngoài : " Tiểu Du, chưa ai em là con sao?" Bất ngờ bị hỏi như vậy Diệp Hi lúng túng, Lãnh Hàn Thiên lại : " Tiểu Du là đẹp nhất, em nếu trang điểm lại càng xinh đẹp hơn. Nghe nhu vậy, Diệp Hi bỗng nhớ kiếp trước, lại nghĩ về sau này, kiếp trước ăn mặc rất đẹp, kiếp này lại tự tạo vỏ bọc cho mình, bây giờ cũng nên bỏ vỏ bọc của mình rồi, muốn Lãnh Hàn Thiên ở kiếp này là người đầu tiên thấy đẹp nhất. " Hàn Thiên, em ..." chưa kịp , Lãnh Hàn Thiên thấy Diệp Hi ngơ người, bỗng thấy mình quá đáng, đâu phải thích bề ngoài Diệp Hi sao lại vậy? " Tiểu Du, phải vậy đâu, em đừng hiểu lầm, cố ý, em đừng giận được ? Thấy hành động rối rít của Diệp Hi cười, hiểu lầm, sợ giận ....

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Hoa đào

      Diệp Hi cười, nắm lấy tay Lãnh Hàn Thiên, nhướng người hôn lên môi , Lãnh Hàn Thiên lo lắng, thấy hôn , từ lo sợ biến thành hoảng hốt rồi lại ngạc nhiên cuối cùng là đáp trả.

      Buông nhau ra, Diệp Hi ôm :" Hàn Thiên, em nghĩ mình nên thay đổi, theo em." xong kéo tay chạy ra xe : " cùng em, em cho thấy em thay đổi..." Đúng lúc đó lão tam trở lại, mấy ngày qua trở về ở cùng bame, cảm thấy ngột ngạt, hôm nay, nhân lúc họ vừa lên máy bay, liền phóng tới đây, thấy lão đại cùng lão nhị lên xe, gọi:" Lão đại, hai người đâu vậy, mấy ngày qua bị phụ mẫu tra tấn, tôi sắp nổ tung rồi..." Diệp Hi nhìn lão tam : " Atam, shopping cùng ." Lão tam ngơ ngác cái gì? nghe lầm chứ? Lão đại shopping?" Lão đại sao? Tôi nhe lầm chứ?"Lãnh Hàn Thiên thấy lão tam phản ứng như vậy đấm vào ngực lão tam : " Cậu phản ứng vậy là sao? tiểu Du , cậu cùng .." Lão tam nghe vậy, lấy điện thoại ra gọi gì đó sau đó lên xe... Lão đại shopping mười năm lần, gọi theo chắc chắn để cầm đò, vậy đành bán rẻ em, gọi theo họ để họ cầm phụ.

      Trung tâm thương mại KI trung tâm lớn nhất thành phố A. Lãnh Hàn Thiên chạy xe vào gara. Gởi xe xong, bốn chàng trai kia cũng tới. dọc khu trung tâm, Diệp Hi nhìn mọi thứ, điểm dừng đầu tiên của đoàn người là tiệm đá quý, Lãnh Hàn Thiên vẫn duy trì vẻ mặt : " quen biết chớ gần." Chỉ ôm eo Diệp Hi, nhìn mọi vật. Bốn chàng còn theo lại vui vẻ đứng phía sau làm vệ sĩ. Lão đại shopping chuyện lớn, cần bảo vệ nghiêm ngặt.

      Sau hồi ngắm nghía, Diệp Hi cũng chọn cho mình vài bộ trang sức, mỗi bộ đều là hàng hiếm giá trời. Diệp Hi ngại ngùng đều lấy hết, Lãnh Hàn Thiên chỉ cười, tiểu Du muốn đều cho. Bốn chàng vệ sĩ cũng chỉ lắc đầu, ai dà trông coi gì vào lão đại, đừng chờ mong lão đại lựa chọn, tất cả muốn là lấy, xưa giờ vẫn vậy. Mọi người ở đây đều há hốc, gì chứ, tất cả đều mua, toàn hàng hiệu tất cả gần cả năm ngàn dola.

      Diệp Hi, sau khi càng quét lại tiếp tục , lần này là cửa hàng thời trang. Đây là cửa hàng thời trang lớn nhất cả nước, nơi đây quy tụ những mẩu hàng đẹp độc mới lạ. Lần này bốn chàng vệ sĩ há hốc, cả người như hóa đá, lão đại vào của hàng thời trang nữ, là cửa hàng thời trang nữ chứ phải của hàng tomboy.

      Diệp Hi đứng trước cửa hàng, kiếp trước là khách hàng thân thiết của cửa hàng này, kiếp này chưa lần đặt chân đến. Bước vào cửa hàng, nhân viên phục vụ niềm nở : " tiểu thư, thiếu gia, cửa hàng chúng tôi là cửa hàng tốt nhất cả nước biết mọi người cần gì. Diệp Hi nhìn vòng, toàn những bộ váy mới lạ, chưa từng mặc. Diệp Hi tươi cười: "Quản lí, chị có thể tìm giúp tôi chọn vài bộ y phục phù hợp ?" Nhân viên nhìn Diệp Hi,phong cách ngổn ngáo, có lẽ chưa từng mặc y phục nữ Y nên mới lạ : " Tiểu thư, rất hân hạnh được giúp , mời theo chúng tôi" Diệp Hi theo nhân viên, năm chàng trai ngồi ở sopha thưởng thức trà, năm người ngồi đó, những tiểu thư ra vào cửa hàng càng nhiều, ai bảo vẻ đẹp của họ thu hút như vậy?

      "Lão nhị, hình như chúng ta giúp của hàng kinh doanh tốt hơn" Lão lục nhìn người ra vào ngao ngán, toàn lũ hám trai. Lãnh Hàn Thiên vẫn lạnh lùng để ý, lão tứ chen vào : " nhờ vẻ đẹp hút hồn của chúng mà cửa hàng làm ăn được, có hay cửa hàng này nên chia hoa hồng cho chúng ta?" Lão tam đập đầu lão tứ : " Lão tứ, hoa hồng của cửa hàng này đủ cậu bar giờ sao? Người ta làm ăn chia hoa hồng cho cậu ta có khác gì bán cửa hàng đâu.

      Lúc mọi người tranh luận, trẻ đẹp mặc bộ đầm bó sát, thân hình quyến rũ lại gần họ tươi cười. Nhìn Lãnh Hàn Thiên vị công tử này, biết tôi có thể mời ang ăn tối . Lãnh Hàn Thiên đọc tạp chí ngửa mặt lên: " Cút" đó ngại ngùng, tiến lại gần. Bốn chàng còn lại khoanh tay xem cuộc vui. Lúc ở nước ngoài cũng thường xuyên như vậy, các tuẹ tin về vẻ đẹp của mình nhưng khi đứng cùng lão nhị chỉ là bình hoa làm nền cho hoa thôi.Lúc phải những người tới gần đều bị lão đại cùng bọn họ hù dọa bỏ chạy lúc trước người tỏ tình với chắc cũng lên con số hàng trăm.

      đó tiến gần đến Lãnh Hàn Thiên định ngồi cạnh đứng lên, đến vị trí đối diện ngồi. từ bỏ tiếp tục đứng lên : " Vị thiếu gia này, tôi là Kim Hồng, đây là số điện thoại của tôi, tôi nghĩ cần. Tôi chờ điện thoại ." Kim Hồng, con Kim gia tiểu thư tập đoàn thời trang Iralen lớn nhất nhì thế giới, với vẻ đẹp quyến rũ và gia đình , tin chàng trai nào có thể cưỡng lại .

      Đúng lúc này, mặc bộ váy đỏ như lửa, khuông mặc hoa ghen liễu hờn bước đến: " Kim tiểu thư, tôi nghĩ ấy cần liên lạc với tiểu thư đâu, vì vậy nên cất lại tấm danh thiếp của mình ." Lời phát ra, mọi người đồng loạt quay lại nhìn kia. Ánh mắt say mê.


      Chương 22 Đẹp

      bước đến, bộ váy đỏ rực làm cho người ta chán ghét mà còn mến. Tiếng guốc bước sàn, thu hút mọi người, ai cũng như hóa đá nhìn trước mặt, đẹp, đẹp, đôi mắt đen láy, đôi môi đỏ tươi, mày liễu, mi cong. bước đến bên cạnh Lãnh Hàn Thiên, ngồi vào lòng , hôn sợt qua môi , khiêu khích nhìn Kim Hồng lên tiếng xem ai ra gì với Lãnh Hàn Thiên:' , em đúng ?"

      Lãnh Hàn Thiên cười, nhiệt tình, đáp lại: " Tất nhiên, nếu có thay thế." kia cười nở hoa, vòng qua ôm , nhìn Kim Hồng bộ dáng khiêu khích: " Kim tiểu thư nghe chứ?" Kim Hồng tức tối, gằn giọng: " là ai? có ý gì? biết tôi là ai ?" kia nhàng cười tươi như đóa hoa : Kim Hồng, Kim tiểu thư tập đoàn thương mại nhất nhì thế giới, là con , vừa du học về đúng ?" Kim Hồng cười thõa mãn: " biết vậy sao còn dám đụng đến người tôi để ý, mau cút." kia tỏ vẻ gì là đáng sợ nụ cười càng tươi: " Kim tiểu thư, tôi biết có nghĩa là tôi sợ , chàng trai này là của tôi, nếu muốn tranh đến Lãnh gia gặp nhau ."

      xong còn xoay qua quyến rũ Lãnh Hàn Thiên:" Đúng ?" Lãnh Hàn Thiên cũng gật đầu đồng ý. Kim Hồng nghe vậy khinh thường: " Nực cười, Lãnh gia, nghĩ là ai? Tôi là Kim gia, tập đoàn đối tác hàng đầu của Lãnh gia, Lãnh gia người thừa kế chỉ có , mà tôi nghe Lãnh gia chỉ có đứa con trai, chưa bao giờ nghe đến có con . sợ mọi người chê cười. Những người xem cuộc vui ở đây cũnh hừ lạnh ánh mắt xem thường, Lãnh gia mà ta cũng dám giả mạo.

      kia cũng phản bác: " Kim tiểu thư hình như hiểu lầm ý tôi rồi" Kim Hồng lại khinh thường : " ở đây ai cũng nghe, lại dám bảo mình lầm..." kia lại tỏ ra mị hoặc:" Đúng tôi nhưng tôi tôi họ Lãnh, cũng phải nhận mình là con cháu Lãnh gia, tôi Lãnh mà Kim tiểu thư, người tôi muốn đến là ấy." Vừa kia vẽ vòng tròn ngực Lãnh Hàn Thiên tiếp: " ấy là Lãnh Thiếu của Lãnh gia Lãnh Hàn Thiên vì vậy ấy cần Kim tiểu thư đây đâu, vì vậy nên trở về ấy là của tôi." Nghe kia vậy, Kim Hồng nhìn lại Lãnh Hàn Thiên lại nhìn qua bốn chàng trai tỏ vẻ xem cuộc vui kế bên can dự, lúc này ta mới thấy Lục thiếu, mà Lục thiếu ở đây vậy người kia.... Nhìn lại Lãnh Hàn Thiên, Kim Hồng mới phát ta đúng là Lãnh thiếu, khẽ rùng mình, Lãnh Hàn Thiên huyền thoại, cực kì ghét con , ghét ai động tay động chân vào ta, nếu có chỉ sợ... Lãnh Hàn Thiên lúc nãy vừa đụng vào ta ta có hay ? Nhưng kia là ai, tại sao lain có thể ôm Lãnh Hàn Thiên như vậy? Có hay khônh trong truyền thuyết kia? Kim Hồng thấy phát của mình bèn giã lã:" Lãnh thiếu là nãy tôi biết, xin lỗi cáo từ." Chưa kịp xong ta biến mất.

      Lãnh Hàn Thiêm ôm người nghịch ngợm người : " Tiểu quỷ, lần sau cần tranh giành với những người đó." Diệp Hi trong lòng cũng ôm cười quýên rũ. Phải xinh đẹp quyến rũ đó là Diệp Hi, vừa được nhân viên phục vụ giúp đỡ chọn cho mình bộ y phục phù hợp, quay ra câu được hoa đào rồi. Lúc này lão tam mới đúng lên vòng quanh xem Diệp Hi tấm tắc" nhận ra là lão đại, quá khác quá đẹp, lão đại, đẹp lắm" xong còn đưa ngón cái lên ra hiệu số . Lão ngũ cũng khen "Lão đại đẹp, bây giờ mới thấy lỗ cả đời... Ai da ai dám bảo lão đại phải nữ nhi tôi đấm cho cái gãy hàm." Mọi người ở đây câu tôi câu tân bộc Diệp Hi lên tận trời.

      Chương 23

      Diệp Hi mặc kệ mọi người nhận xét ra sao, chỉ cười rồi ôm Lãnh Hàn Thiên, với sống lại hai kiếp chỉ để . Đẹp xấu quan trọng, quan trọng vô ra sao. Lãnh Hàn Thiên hôn , cũng ôm giọng :" em đẹp, tiểu Du của dù thế nào cũng đẹp." Diệp Hi cười vui vẻ, lại biết lấy lòng " Vậy sao? Em rất đẹp sao? khong sợ em đẹp như vậy còn như vậy ngày nào đó em chán ghét mà bỏ chạy sao?"

      Lãnh Hàn Thiên nghe vậy, khuôn mặt tỏ vẻ suy nghĩ sau đó ôn nhu: " sao, em cứ chạy , rời xa cũng được, chạy đến nơi nào em muốn chạy cho đến khi em còn sức chạy nữa hãy dừng lại chờ , từ từ đuổi theo em." Diệp Hi cảm động, cảm động tận trong tim, ai bảo khô khan? Ai bảo lãnh khốc? Chỉ là , đều bày tỏ thái độ nhưng họ hiểu ý nhau là được. lời này cảm động mới lạ, hai hàng lệ rơi khuông mặt Diệp Hi khóc, sống hai kiếp, ang đều là người ...

      Lãnh Hàn Thiên thấy khóc, chân tay luýnh huýnh khômg biết phải làm sao. " tiểu Du em sao vậy? Sao em lại khóc? Có phải gì sai ? Em đừng khóc cảm thấy có lỗi... tiểu Du, ..." Diệp Hi chưa để ạn xong, hai tay lau hàng lệ, nhón người hôn lên môi , khi hai người buông ra Diệp Hi mới nhào vào lòng : " Hàn Thiên, cần lo lắng, em cả đời cũng chạy khỏi em đâu. có muốn chạy em cũng để chạy khỏi em đâu." Hai người sướng họa, bốn chàng kị sĩ ở bên quen với cảnh này đều quay đầu ngó lơ.

      _________ Ngày hôm sau_____________

      Diệp Hi thức dậy vào sáng hôm sau, hôm nay là đầu tháng, Diệp Hi đến công ty lần. Giữa trưa, tập trung công việc Lãnh Hàn Thiên gọi đến. " Tiểu Du, trưa rồi em chưa ăn sao?" Diệp Hi nhìn đồng hồ 11h30 vẫn chưa trễ lắm. " Tí nữa em mới , cômg việc còn nhiều, yên tâm, em ăn mà, cũng ăn nhá" Lãnh Hàn Thiên nghe tâm tình có chút tốt, dặn dò : " ừ nhớ ăn sớm đau dạ dày."

      Mặc dù nghe Diệp Hi cam kết ăn nhưng quan tâm, nhấc điện thoại lên : " Thư kí Hà, dời cuộc họp chiều sang 2h." Sau đó lại gọi đến nhà hàng : " Chuẩn bị tôi hai phần cơm mang , 15phust nữa đến lấy." xong lấy chìa khóa ra khỏi công ty. Từ công ty Lãnh Hàn Thiên đến công ty của Diệp Hi mất gần 30 phút đến công ty của gần 12h15.

      Đến công ty, giờ trưa mọi người nghĩ ngơi hết, công ty vắng lặng, hỏi bảo vệ phòng ở đâu, mang theo cà mèn lên. Diệp Hi sau khi ngắt cuộc gọi, lại tập trung làm việc, bất ngờ tiếng gõ cửa vang lên làm nhíu mày. " Cửa khóa mời vào" Lãnh Hàn Thiên đẩy cửa vào. Diệp Hi ngước mắt nhìn, là , sao lại ở đây?

      " Tiểu Du, em nghe lời nếu gọi trưa nay em phải nhịn đói sao?" Vừa ai oán lại đặt cà mèn xuống soạn đồ ra. Diệp Hi nghe mùi thức ăn bụng đói cồn cào, đứng lên, ôm nũng nịu: "Em sai rồi, đến sao báo trước? Em đói, mình ăn thôi."

      Lãnh Hàn Thiên muốn trách thêm nhưnh lại nhìn thấy vẻ mặt này của đành lòng trách nữa đành ngồi xuống cùng ăn cơm.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24. Mâu thuẫn Lâm gia.

      Sau kiện lần ấy, Lâm Vân trở lại, nhận ra giá trị cuộc sống của mình. Diệp Hi mặc dù tha thứ cho nhưng là người có lỗi, muốn mình lại mang theo oán hận để sống những ngày đau khổ, tìm được hạnh phúc của mình, nhận lỗi với Diệp Hi, thay đổi, còn ba mẹ, tùy họ, sau này cùng Tần Hạo đến nơi ai biết để sống tốt những ngày còn lại...

      Sáu giờ chiều, Lâm Phàm trở lại, khuôn mặt ông trở nên vặn vẹo, Lưu Uyên cũng theo sau ông, mặt cũng tốt gì." Ả tiện nhân Diệp Ngọc kia đúng là hồn bất tán mà." Lâm Phàm nghe vậy quay lại ánh mắt sắt bén: " Ý bà là sao?" Lưu Uyên chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của Lâm Phàm, trong lòng chột dạ chút, sau đó mạnh miệng:" Ý tôi ông cũng hiểu, đừng tỏ ra thanh cao, nếu năm đó ông trợ giúp, mẹ con chúng tôi dám làm gì bậy sao?"

      Lâm Phàm im lặng gì sau đó gằn giọng: "Chuyện năm đó, ai được nhắc lại, bây giờ thay vì bà oán hạn nên nghĩ cách làm sao để Diệp Hi hai tay dâng lên Diệp gia, cũng nghĩ cách cứu cômg ty , mẹ con bà cùng ra đường mà ở." Lưu Uyên khéo hiểu lòng người thấy Lâm Phàm cáu đâu dám tức tối, chỉ cười an ủi : " Phàm à, Em sai rồi, chuyện này khó cũng khó dễ cũnh dễ, trốn thuế bao lâu nay nếu mà còn phanh phui ra thêm chuyện công ty lần này nữa e là ổn, Diệp Hi chắc phải loại người thấy chết cứu, huống hồ gì còn Lãnh gia sau lưng ta, chỉ cần chúng ta mở miệng, vì máu mủ tình thâm chắc ta giúp thôi."

      Lâm Phàm nghe xong hai mắt lóe sáng, chuyện lần trước làm ông nhục nhã ông vẫn còn nhớ, lần này liệu thành công? phải luôn thắc mắc mẹ năm đó bị gì mà chết sao? Vậy lấy điều này làm lí do? Chắc chắn ta giúp huống hồ, ông còn nắm giữ bí mật của . Lâm Phàm suy tính điều gì đó : " Lâm Vân cũng đến tuổi kết hôn rồi, Tề gia có cậu ấm, gả con bé đến đó , Tề gia thông qua thông gia hai họ có thể giúp chúng ta vượt qua khó khăn nay, còn Diệp Hi để tôi tính sau." Lưu Uyên nghe vậy nhất thời tái sắc bất quá, bà cũng suy nghĩ nhiều liền đồng ý, sau đó hai người cùng nhau về phòng.

      Lâm Vân núp sau gốc cột, nghe , nghe toàn bộ, mọi chuyện ra là vậy, bao năm qua người mẹ tốt bụng của lại là người như vậy, bao năm qua người cha tôn thờ lại là con cầm thú. Cầm thú cũng bằng. Họ vì tiền mà tiếc hi sinh cả con mình, họ vì tiền mà làm ra chuyện tán tận lương tâm, hối hận hối hận. thể để mọi chuyện xảy ra, phải báo cho Diệp Hi, Diệp Hi đúng, họ phải người, có lúc nhận ra. Bây giờ, rối rắm đủ đường. Lấy điện thoại ra, Lâm Vân nhắn tin cho Tần Hạo:" A hạo, đến nhà đón em nhanh lên."

      Tần Hạo cùng đối tác kí hợp đồng, mối làm ăn này rất quan trọng, đây là cơ hội cho công ty . Tin nhắn đặc biệt của Lâm Vân gửi đến, ngần ngại gọi lại. " Vân nhi, có chuyện gì xảy ra sao?" Lâm Vân nghe đến giọng vỡ òa khóc : " A hạo, mau đến đón em, em muốn ở đây đâu, họ là cầm thú..." tiếng nức nở của làm Tần Hạo thêm rối rắm, hốt hoảng: " Vân nhi, có chuyện gì, em bình tĩnh em ở đâu hãy ở yên đó đến đón em ngay." Lâm Vân gật đầu sau đó chạy về phòng dọn hành lí. Phải muốn bỏ nhà . Tần Hạo cáo lỗi với khách hàng vội vàng lên xe chạy đến nhà của Lâm



      Chương 25: mưu

      Tần Hạo lái xe mạch đến Lâm gia. Lâm Vân dọn hạn lý xong, mang xuống. Chờ Tần Hạo đến, Lâm Vân trong lòng sốt sắn, Lưu Uyên trở lại phòng khách, thấy Lâm Vân lo lắng gì đó, lại còn dọn hành lý thắc mắc hỏi: "Vân nhi, con tính đâu mà mang nhiều hành lý như vậy?"

      Lâm Vân giật mình lắp bắp: " dạ con con.... dạ con tính chơi với mấy bạn vài ngày, mấy hôm nay con tham gia vài câu lạc bộ ở trường nên hôm nay ." Lưu Uyên nghe vậy nghi ngờ gì dặn dò : " chơi cẩn thận, à có thiếu tiền mẹ gửi cho." Lâm Vân đứng hình sau đó vờ nũng nịu:" Dạ, mẹ con cũng sắp hết tiền rồi, mẹ gửi cho con ít , con muốn thua thiệt bạn bè đâu." Lưu Uyên gật đầu, Lâm Vân trong lòng lo lắng càng dày đặc Tần Hạo đến, chào mẹ sau đó chạy vội ra xe mất.

      xe, Lâm Vân khóc, lúc nãy kìm nén để khóc tránh mẹ nghi ngờ, bây giờ, có điểm tựa khóc."A Hạo, bame bắt em lấy tề thiếu, baba em thấy công ty xuống dốc nên muốn em gả cho Tề Bằng. Em muốn, em muốn trốn , A Hạo đưa em ." Tần Hạo dừng xe bên đường, ôm Lâm Vâm vào lòng. " Vân nhi bình tĩnh nghe, em đừng khóc..." Lâm Vân vẫn khóc nức nở:" hứa đưa em , em buống đâu." Tần Hạo bó tay, chỉ có thể an ủi:" Vân nhi, có chuyện gì chúng ta từ từ , em buông ra, đến nhà ." Lâm Vân từ từ buông Tần Hạo ra, Tần Hạo lái xe thẳng đến nhà .

      Hôm đó, Lâm Vân sau khi đến nơi vì qía mệt mỏi ngủ thiếp . Sáng hôm sau, khi lấy lại tinh thần, tỉnh táo. phải báo cho Diệp Hi. Gọi điện đến, Diệp Hi. Diệp Hi dạo này rất nhàn nhãn, công việc có Ngô Thừa Ân giải quyết, việc nhà có Adi, dạo này chỉ việc ăn ngủ và bị Lãnh Hàn Thiên sủng còn tất cả đều vô tư vô lo. Hôm nay, cùng adi học nấu ăn, nhận được điện thoại của Lâm Vân, đồng ý đến cafe Rotia gặp mặt.

      Đến nơi, Diệp Hi thấy Lâm Vân chờ sẵn, ngần ngại Diệp Hi ngồi xuống đối diện ta, hai chân bắt ngang:" Lâm Vân, gọi tôi ra đây là có chuyện gì?"
      Thấy thái độ thờ ơ lạnh nhạt của Diệp Hi Lâm Vân có chút khó xử, bất quá, vì chính mình cùng Tần Hạo hạnh phúc thể ...

      Thấy Lâm Vân trầm mặt Diệp Hi thiếu kiên nhẫn: " Lâm Vân, phải chỉ gọi tôi ra đây để im lặng chứ? Nếu vậy Lâm tiểu thư cứ tự nhiên Diệp Hi này rảnh cùng đếm sao." Lâm Vân thấy Diệp Hi tính đứng lên, vội vàng bừng tỉnh giữ tay lại: " Diệp Hi, em có chuyện muốn với chị, chị cho em ít thời gian được ?" Thấy trong mắt Lâm Vân là chân thành, cùng giãy dụa, tâm Diệp Hi trùng xuống, đẩy tay Lâm Vân ra, trở mình ngồi lại ghế.

      Lâm Vân thấy Diệp Hi đồng ý, liền ngồi lại, nhanh chóng : " chị..." là câu giọng chân thành, bất quá Diệp Hi cảm thấy rợn da gà. Kiếp trước đến giờ Lâm Vân chưa bao giờ gọi bằng giọng điệu này, có hay làm Diệp Hi cảm thấy khó hiểu.

      " Lâm Vân, tôi cần biết trong hồ lô bán thuốc gì, tốt nhất nên thức thời là vừa, còn nữa, có chuyện gì mau đừng vòng vèo nữa." Lâm Vân nhìn Diệp Hi, trong mắt chị đáng ghét vậy sao? là độc ác quá sao? " Chị, em xin lỗi chị, lòng xin lỗi chị chuyện của bao năm qua là em sai, em mong chị bỏ qua,hôm nay em hẹn chị ra đây thứ nhất là muốn xin lỗi chị, thứ hai là nhờ chị giúp đỡ và thứ ba là..." Thấy Diệp Hi ra dấu mình tiếp Lâm Vân mới tiếp tục tiếp " Thứ ba em muốn chị biết tin tức quan trọng. Em biết chuyện bao năm qua em làm làm chị tin nhưng em thay đổi, em tìm được hạnh phúc của mình, là em sai khi ganh tị tranh giành với chị, em mong chị đừng để trong lòng. Vì vậy, em mong chị giúp em và Tần Hạo ra nước ngoài. Em mệt mỏi cuộc sống này rồi, có Tần Hạo cuộc sống của em thay đổi tốt hơn."

      Diệp Hi tiếp tục lắng nghe, biết là mềm lòng hay vì cái gì khác tin Lâm Vân thay đổi, bất quá, ... " Lâm Vân, có Lâm gia, Tần Hạo cũng có công ty riêng của ấy, hai người có thể tự ra nước ngoài tại sao còn nhờ tôi giúp?" Lâm Vân biết Diệp Hi vậy, nhanh chậm tiếp: "Chị, phải em được nhưng Lâm Phàm, ông ta muốn em gả cho Tề thiếu, em muốn, nếu giờ em mang tiếng của Tần Hạo trốn công ty của ấy nguy mất, em tin chị có thể giúp em. Còn tin em muốn báo chị là Lâm Phàm ông ấy muốn Diệp gia, ông ta tiếc thỉ đoạn muốn chị giao Diệp gia ra. Chị biết Lâm Phàm ông ta là loại người gì, vì tiền tài ông ta ngại bán con mình em mong chị bị ông ta lợi dụng. Em , Diệp Hi chị tin em , em ." Những kiện này Diệp Hi đoán ra, nhưng ngờ Lâm Vân lại là người với . biết xuất phát từ đâu, chắc có lẽ là đồng cảm Diệp Hi lên tiếng: " Lâm Vân, tôi tin , nhưng có nghĩa tôi giúp , cảm ơn nhắc nhở, chuyện của tôi suy nghĩ lại còn về Lâm Phàm tôi để ông ta thực được ý đồ." xong Diệp Hi quay lưng , nhìn theo bíng lưng , Lâm Vân thất thần, ngờ Diệp Hi lại tin tưởng như vậy?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      chương 25: Diễn kịch

      Từ biệt Lâm Vân, Diệp Hi thẳng đến công ty Lãnh gia, từ lúc trước đến nay, vẫn chưa bước chân đến đây, muốn đến xem thử Lãnh Hàn Thiên phản ứng như thế nào trước xuất của .

      Đến công ty, bảo vệ cho vào, phải nhân viên chính thức của công ty, được vào, bất quá, có thẻ vip, đây là Hàn Thiên lúc trước đưa nhưng dùng, bây giờ có công hiệu. nhắn dung nhan xinh đẹp tiến thẳng đến lễ tân hỏi thăm mới biết họp. ý tưởng điên rồ lên đầu , muốn xem Hàn Thiên có tức giận khi quấy rối .

      thẳng đến phòng họp, hôm nay Diệp Hi mặc bộ đồ Jean, áo sơ mi lịch thiệp, từ lúc Hàn Thiên cùng mua sắm, tự chọn cho mình những bộ đồ phù hợp với hoàn cảnh, cái nhổn ngáo trong vẫn còn, bất quá tùy lúc mà thể . Áo sơ mi quần jean, đôi sadal, kiểu dáng nhàng ngọt ngào.

      Trước cửa phòng họp, Hà thư kí vừa trở ra, ta được lệnh sếp lấy văn kiện, thấy trước mặt, khá ngạc nhiên, nhân viên trong công ty đâu có ai xinh đẹp lại đáng như trước mặt? Nệ phải nhân viên sao ta vào được công ty? Lại lên đến tầng cao nhất cỉa công ty? Lịch hỏi trước mặt: " Tiểu thư, biết tìm ai? Mọi người họp, có thể đến tầng dưới chờ." Diệp Hi nhìn thư kí Hà, bất quá gì, thấy gáu trứic mặt im lặng thư kí Hà lại lên tiếng: " Tiểu thư, nghe tôi chứ?" Diệp Hi gật đầu sau đó nẹ nhàng: " Thư kí Hà, tôi muốn gặp Lãnh thiếu, cho tôi vào ." Thư kí Hà chợt nhận ra, à chắc này lại theo đuổi sếp tổng rồi. Nhìn đáng như vậy bất quá xưa giờ những đến công ty tìm Lãnh tổng đều có kết quả tốt, haizaa lain có biết thân biết phận rồi. Nghe kia vậy, Hà Việt tính cảnh báo cho Diệp Hi sau lưng vang lên tiếng: " Lại có người thức thời đến tìm Lãnh tổng, kia, Lãnh tổng phải muốn gặp là gặp được đâu, mau cút , hậu quả chô thiết chịu nổi." Diệp Hi đánh giá lên tiếng, đây là Kiều Hạ là giám đốc nhân , nghe giọng điệu, Diệp Hi biết ta là trong những người ' mến' Lãnh Hàn Thiên. Thư kí Hà nghe đến giọng này bất chợt nổi da gà, tội nghiệp , Kiều Hạ nổi tiếng chanh chua, bao nhiêu người đến gần Lãnh tổng đều bị ta cho ra kết cục ra gì. đáng yêh này sao lại xui xẻo vậy chứ.

      Diệp Hi nghĩ nghĩ sau đó hai mắt ngấn nước đáng : "cho tôi vào , tôi muốn gặp Lãnh thiếu, Hà thư kí, cho tôi vào " Nhìn đến bộ dạng đáng trước mặt Kiều Hạ nghiến răng ken két, giả đáng hì chứ ai quan tâm. Thư kí Hà theo Lãnh hàn Thiên bao lâu chuyện này cũng thường xuyên gặp, nhưng ai cũng kết quả tốt. Kiều Hạ tức giận:" tôi mau , tôi khách sáo, mau cút khỏi đây, nghĩ mình là ai mà muốn gặp Lãnh thiếu, nữ sinh cấp ba lo mà học tập lại quyến rũ đàn ông là đồ hồ ly tinh mà." Diệp Hi nghe vậy hai mắt lại cố tỏ ra ngấn nước. Nhìn chiều cao phong cách của Diệp Hi đúng là chỉ như nữ sinh cấp ba bât quá sớm phải. Thư kí Hà thấy vậy cũng tốt bụng nhắc nhở: " Kiều tiểu thư đúng, nên , cũng đừng nghĩ gặp Lãnh tổng, mau nếu hậu quả chịu được đâu."

      Diệp Hi có cảm tình với Hà Việt, ta khá tốt bụng bất quá ánh mắt khinh thường của Kiều Hạ cùng cay độc của ta làm Diệp Hi chán ghét. Kiều Hạ thấy Diệp Hi nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét, mặt cay độc, giơ tay tát Diệp Hi cái, cái tát bất ngờ, Diệp Hi kịp phản ứng, năm ngón tay đỏ ửng mặt Hai hàng nước mắt chảy theo nức nở: thư kí Hà tôi muốn gặp Lãnh thiếu, cho tôi vào đó." Kiều Hạ, thư kí Hà chưa kịp phản ứng bị Diệp Hi khóc bù lu bù loa, đẩy cửa chạy vào phòng họp. Khi giật mình phản ứng vội vã chạy theo sau lưng mong giữ kịp. Lãnh thiếu cực kì ghét ai phá vỡ lúc làm việc đặc biệt là lúc họp. này thức thời. Khác với Hà thư kí, Kiều Hạ lại vui mừng khi người gặp họa.


      Chương 26: Lãnh Thiếu Ôn Nhu

      Lãnh Hàn Thiên họp, của bỗng dưng bị người khác đẩy mạnh mẽ vào, mày tú khẽ nhíu lại. Thấy bóng dáng khóc nức nở nhào vào lòng , lại càng nhíu chặt mày.

      Mọi người trong phòng họp giật mình, khiếp sợ nhìn tiến vào lồng ngực Lãnh Tổng. Thư kí Hà cũng đến, nhìn cảnh trước mặt, thót tim: " Lãnh tổng, là ấy xông vào tôi chưa kịp cản." Lãnh Hàn Thiên nhìn thiên hạ trong ngực khóc, biết diễn trò bất quá khóc làm lòng đau muốn đứt từng đoạn ruột, ra hiệu cho Hà thư kí im lặng, nâng khuôn mặt rúc trong ngực lên bổng, khí trong phòng càng trở nên lạnh buốt, mọi người rét lạnh nhìn lại điều hòa 25*C mà sao lạnh buốt người như vậy. Diệp Hi cảm nhận thấy Lãnh Hàn Thiên tức giận, biết là tức giận ai, tiếp tục trong lòng vờ khóc thút thít. Lãnh Hàn Thiên lấy lại bình tĩnh, lại nâng mặt lên ôn nhu: " Tiểu Du là ai đánh em, đòi lại công đạo cho em, ngoan đừng khóc." Mọi người hóa đá, ai kia, nhiều người dụ mắt dụi tai, cứ tưởng nằm mộng, họ nghe lầm chứ, Lãnh tổng vừa ôn nhu sao? Sao lại Lạnh như băng lại ấm áp như mặt trời rồi?

      Diệp Hi nghe hỏi, trong lòng nở hoa, bất quá càng úp mặt trong lòng khóc nhức nở lắc đầu ngầy ngậy. Lãnh Hàn Thiên đau lòng thiên hạ trong ngực nhìn qua thư kí Hà bằng ánh mắt đóng băng. Thư kí Hà, Kiều Hạ trong lòng rét lạnh, thư kí Hà hiểu ý giọng lắp bắp: " Kiều Hạ... là Kiều Hạ... đó tính làm phiền Lãnh tổng, Kiều Hạ ngăn cản sau đó ra tay đánh ấy." Kiều Hạ nghe Hà thư kí khai mình ra trong lòng run cầm cập, đến giờ mà còn hiểu nữa chính là kẻ ngu.

      Lãnh Hàn Thiên cho Kiều Hạ cơ hội lên tiếng trong lòng phẫn nộ cực điểm " Kiều Hạ ngày mai cần đến công ty nữa, Hà thư kí đưa ta ." Kiều Hạ giật mình nhìn trong lòng Lãnh Hàn Thiên khóc nức nở, lại nhìn ánh mắt băng giá trao cho , trong lòng bỗng lạnh, cười giễu, bao năm qua mặt dù có được tình nhưng ít nhất có thể bên cạnh nay chỉ vì lại sa thải , đến cơ hội cho gần cũng cho cam lòng. bị Hà thư kí mang trong lòng oán giận, có ngày báo thù.

      Lãnh Hàn Thiên nhìn hai người khuất sau cửa, mới ôn nhu ôm Diệp Hi: " Tiểu du ngoan, khóc, mau nín, đuổi ta rồi, ai dám đụng vào em nữa, khóc được ." Diệp Hi trong lòng nở hoa bất quá đưa đôi mắt vô tội lên nhìn gật đầu sau đó nũng nịu: " Em đói, cực đói" Lãnh Hàn Thiên trong lòng mềm nhũn, lau nước mắt mặt : " được, bây giờ chúng ta ăn, tiểu Du muốn ăn gì nào?" Diệp Hi nghe vậy lại tiếp tục: " Tiểu Du muốn Thiên ca ca nấu cơm tiểu Du ăn, tiểu Du muốn Thiên ca ca nấu món khổ qua cho tiểu Du." Lãnh Hàn Thiên nghe vậy gật đầu xoa đầu Diệp Hi ôn nhu: " Được, chúng ta trở về, Thiên ca ca nấu cho tiểu Du." Lãnh Hàn Thiên xong quay người với những người khác : " Hôm nay tan họp tại đây" sau đó ôm Diệp Hi khuất.

      Mọi người trong phòng lúc này bỗng dưng tỉnh lại ồn ào có người lên tiếng " Lãnh tổng lúc nãy sao?" Người khác đáp lại : " Lãnh tổng, Lãnh tổng lại ôn nhu cưng chiều kia sao?" " Chưa bao giờ thấy Lãnh tổng cưng chiều kia như vậy, có hay kia là tương lai Lãnh Thiếu phu nhân?" Mọi người ồn ào nghi luận, bỗng có người lên tiếng cắt đứt tiếng ồn: " Coi đó rất quen, hình như là tiểu thư ngổn ngáo sợ trờ sợ đất Diệp Hi Diệp Tiểu thư, con của Diệp gia, người thừa kế duy nhất." Thân phận cok mọi người càng nghi luận càng ra. Bên này có hai người ngọt ngào nấu cho nhau những món ăn mới....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :