1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chưa ai nói em là con gái sao? - Nam Giang ( Hoàn - 33c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Chọn Em.


      Diệp Hi lo lắng, cố rút tay ra khỏi tay Viên Thanh Thanh, muốn bỏ chạy muốn đối diện với . Nhưng trời phụ lòng người, Lãnh Hàn Thiên nhìn qua phía này, thấy nhn , đôi mắt ấy lạnh lung ấy sao quen thuộc mà xa lạ như vậy. Lão tam lão tứ lão ngũ lão lục cũng nhận ra họ tính gọi nhưng bị Hàn Thiên ngăn lại ‘ Viên tiểu thư lại có chuyện gì sao?’ Viên Thanh Thanh nhìn Lãnh Hàn Thiên, tin chắc Lãnh thiếu thiên vị nếu hợp đồng lần này của Lãnh gia khó thành. ‘ Lãnh thiếu, Diệp tiểu thư đụng phải Thanh Thanh xin lỗi lại còn tát Thanh Thanh nữa, Lãnh thiếu, cậu ở đây là người sợ quyền sợ thế, mong cậu tiếng công bằng.’

      Lãnh Hàn Thiên nhìn trong đôi mắt của Diệp Hi vẫn đôi mắt trong suốt đó, vẫn ngổn ngáo đó, vẫn đôi mắt khuất phục đó. Diệp Hi nhìn thẳng vào đôi mắt của Lãnh Hàn Thiên, trong đôi mắt toát lên vẻ ân cần lo lắng, trong đôi mắt chứa thương, ngẩn người, ánh mắt đó giành cho , phải người khác? quyết định làm chuyện mà nếu làm hối hận cả đời. hất bàn tay Viên Thanh Thanh ra, chạy đến trong lồng ngực của Lãnh Hàn Thiên, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của , hai bên khóe mắt, những giọt nước như pha lê rơi xuống, đánh cắn , mọi người há hốc miệng, ai đây cũng nghĩ: ‘ rồi xong, Diệp tiểu thư tùy hứng quen biết tời cao đất dày chọc phải Lãnh thiếu rồi, Diệp gia cả đời coi như xong.’

      Viên Thanh Thanh há hốc miệng, xong trở nên vui vẻ, Lãnh thiếu là người tàng khốc, cực kì ghét ai đụng vào mình, mặc dù là đối tác làm ăn của nhưng chỉ mới dám khoát tay chưa dám làm gì vậy mà Diệp Hi thức thời, chọc phải tai họa rồi. Những quý ông quý bà ở tầng nghe động tĩnh cũng chạy xuống, Lâm Phàm nhìn cảnh tượng trước, mắt mà run cầm cập, trong lòng thầm mắng Diệp Hi hàng ngàn lần. Mọi người chờ xem phản ứng của Lãnh thiếu nhưng lần này lại làm mọi người im lặng toàn trường… Lãnh Hàn Thiên những đẩy Diệp Hi ra mà còn ôm chặt vào lòng. Cảm nhận được thân thể yếu ớt làm loạn trong lòng mình, để mặc cho đánh, cắn , chỉ có thể ôm chặt như thể sợ buông ra biến mất. Hai năm qua, biết nhớ đến nhường nào, biết đau ra sao. Nhận thấy đôi tay ôm mình ngày càng siết chặt, Diệp Hi ngừng khóc, đẩy ra, xoay người về phía khác. Thân thể bé trong lồng ngực biến mất, Lãnh Hàn Thiên ngây ngốc nhìn Diệp Hi, hiểu tại sao lại như vậy, hiểu tại sao lại giận ?

      Diệp Hi nhìn đám Tư Thành, trừng mắt nhìn họ, đám bọn họ lâm vào trạng thái ngây ngốc, đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao lão đại lại trừng họ như vậy? Tư Thành là người thức thời nhất chạy đến bên Diệp Hi xum xoe đưa quả nho cười : ‘lão đại, có gì bớt giận, giận nóng người mà nóng người mọc mụn, mọc mụn đẹp, lại còn mau già nữa, đến, ăn trái nho giảm nhiệt.’ Diệp Hi hừ khoanh tay xoay người ra hướng khác, quan tâm Tư Thành dỗ dành . Lần này mọi người hóa đá, cháu trai đọc tôn của Hoàng thị lại dỗ dành Diệp tiểu thư nhưng Diệp tiểu thu lại làm lơ. Tư Thành quan tâm mọi người nghĩ gì, cố gắn dỗ ngọt lão đại của mình, cái gì chứ lão đại mà phát rồ ở đây kể cả Lãnh Hàn Thiên hay lão tam lão ngũ lão lục tất cả mọi người đều có cuộc sống tốt đẹp đâu. Nhận thấy Diệp Hi vẫn còn rất tức giận, lão tam cũng rất xoắn suýt, lão đại rất ít khi tức giận nhưng cơn giận của có thể sánh với cuồng phong qua, để lại mặt đất là đống hỗn tạp. Thấy mọi người nhìn chằm chằm vào bọn họ, Lãnh Hàn Thiên lên tiếng: ‘Tiểu Du, được tùy hứng’ Nghe thấy Hàn Thiên gọi thân mật như vậy nhưng tại sao lại trách móc ? Là tại chọc giận cái gì Viên đó nên trách sao? Ánh mắt nhìn chỉ đầy oán giận, Lãnh Hàn Thiên nhìn ra trong đôi mắt uất ức, là trách móc, là tức giận ánh mắt đó làm ngây ngốc, tất cả mọi người ngây ngốc hiểu chuyện gì xảy ra. Diệp Hi nhìn cười nhạt: ‘Thiên ca ca, trách móc tiểu Du sao? Là tiểu Du chọc sao? Là tiểu Du điêu ngoa tùy hứng làm mất mặt sao? Là tiểu Du ngu ngốc nên mắng tiểu Du sao?’ Giọng của Diệp Hi dần dần lạc , nhận ra từ lúc song lại tới bây giờ những lần khóc đều liên quan đến , đều vì , vậy mà quan tâm cảm xúc của chỉ biết trách . Lãnh Hàn Thiên thấy khóc, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, là vì khóc sao? Nhưng phải làm sao mới khóc nữa? Đưa tay kéo ôm vào lòng, Diệp Hi vùng vẫy muốn thoát khỏi nhưng được, sức quá lớn thể nào thoát khỏi , thét lên: ‘buông em ra’ để mặc cho vùng vẫy trong ngục mình Lãnh Hàn Thiên ôm càng chặt hơn cho đến khi, thấy trong ngực mình chỉ còn tiếng nấc mới buông ra. Diệp Hi thoát khỏi lồng ngực của Lãnh Hàn Thiên, chạy đến sau lưng lão tam trốn tránh ánh mắt của , cơ thể bé trốn tránh , nhưng tức giận đến gần nhàng hỏi: ‘Tiểu Du tức giận sao?’ trầm mặc , vẫn núp sau thân hình to lớn của lão tam. Thấy trả lời, vẫn tiếp tục hỏi: ‘Tiểu Du giận Thiên caca sao? Tiểu Du ghét Thiên caca sao? Tiểu du thương Thiên caca nữa sao?’ Nghe Hàn Thiên như vậy, Diệp Hi nhíu mày, thoát khỏi lưng của lão Tam ai thương Thiên ca ca: ‘ bậy, là Thiên caca co người mới rồi cần tiểu Du nữa, Thiên ca ca mắng tiểu Du, tiểu Du rất rất tức giận.’ Lãnh Hàn Thiên nghe hiểu ra vấn đề, ra đêm đó, cả đêm nay hiểu lầm , tưởng bỏ rơi nên tức giận, là sai rồi còn trách móc , vương tay định kéo lại vòng ngục của mình nhưng lại tránh thoát tay , cười khổ lắc đầu dỗ dành : ‘tiểu Du ngoan, Thiên caca chưa bao giờ cần tiểu Du hết, là tiểu Du hiểu lầm Thiên ca ca nào, ngoan đến đây Thiên caca lau nước mắt cho, là Thiên ca ca sai rồi, Tiểu Du muốn phạt sao cũng được, Thiên ca ca cũng giận Tiểu Du đâu.’ Nghe , Diệp Hi nghi ngờ đến gần : ‘ sao? Thiên ca ca ghét tiểu Du, cần tiểu Du nữa, Thiên ca ca vẫn thương tiểu Du nhất đúng ?’ thấy chịu đến gần hơn, Lãnh Hàn Thiên lại dụ dỗ: ‘ tất nhiên rồi, Thiên caca là thương tiểu Du nhất, mau theo Thiên ca ca về nhà rồi tiểu Du muốn phạt sao phạt.’ Diệp Hi chờ câu này của chạy tới lôi ra ngoài, còn quay lại : ‘lão tam, trở về chúng ta phạt lão nhị theo quy tắc cũ.’

      Nghe tới chữ quy tắc cũ bốn người còn lại ai cũng rùng mình trong lòng mặc niệm cho lão nhị. Rồi sau đó cũng rời bỏ buổi tiệc ra ngoài. Tất cả mọi người từ trong cảm giác hóa đá bỗng bừng tỉnh trở lại, những gì họ chứng kiến nãy giờ là sao? Lãnh Thiếu, Hoàng thiếu, còn cả ba người bí kia là vì Diệp tiểu thư mà nài nỉ van xin sao? Có lẽ ở đây người bất ngờ nhất cũng là Viên Thanh Thanh, Lâm Phàm, Lâm Vân, còn có cả Lưu Uyển nữa. Từ bao giờ Diệp Hi lại quen được những người đó vậy? từ khi nào Diệp Hi lại trở nên uy phong như vậy? Buổi tiệc kết thúc trong nỗi bần thần của mọi người.


      Chương 9: Chuyện cũ Nam Giang

      Trở về Diệp gia, bây giờ chỉ mới hơn 8 giờ tối, ba tiếng ở buổi tiệc như kéo dài đằng đẳng làm Diệp Hi mệt nhoài, đường trở về, ngồi tựa vào lồng ngực ấm áp của Lãnh Hàn Thiên, ngủ thiếp mất. Đến nơi lão lục _Lục Hiểu ngơ ngác, chuyện gì thế nào, gọi người ta đến nhà nhưng chủ nhà ngủ mất rồi để khách ở lại đếm sao sao? Lãnh Hàn Thiên ra hiệu cho mọi người im lặng, bấm chuông cửa rồi bế Diệp Hi lên lầu, mở cửa phòng là căn phòng lúc trước trang trí, từng ‘Thiên caca, đây là căn phòng của chúng ta’ ‘Thiên ca ca lớn lên Tiểu Du lấy Thiên ca ca’ chính là vì lời hứa hẹn đó mà đến bây giờ vẫn tin là , người ta trẻ con đáng tin, người ta , lời của trẻ con tin làm gì, có người còn bởi vì lúc chưa biết nhiều người đến khi biết đến nhiều người hơn quên người cũ… lúc nào cũng tang khốc, lúc nào cũng lạnh như băng nhưng có điều biết, sau bề ngoài đó, hơn ai hết, sợ, sợ ngày Tiểu Du lớn lên quên , rời xa .

      Nhìn yên giấc ngủ trong lòng mình, nhàng đặt lên giường như sợ đau, ngắm ấy, lòng thấy bình yên, Tiểu Du lớn rồi, có mái tóc đen bong, xõa xuống đôi mắt đen nhắm lại, hai má hồng hồng, đôi môi đỏ tươi, môi còn treo nụ cười hạnh phúc. nhàng hôn lên tráng , sợ giật mình tĩnh giấc, ngắm hồi quay lưng bước ra ngoài.
      Xuống lầu, nghe được đám tiểu Tam bàn luận nhí nhố ‘ây, lão đại ngủ rồi có hay bị lão nhị ăn đậu hủ?’ là giọng của Tư Thành, trong đám an hem Tư Thành là đứa sợ trời sợ đất, cũng sợ gia đình kể cả lão nhị cũng nhưng sợ nhất người, người đó là , đó là ông trời, ai khác chính là lão đại. Thử nghĩ xem, từ , chọc ai có thể song chứ chọc lão đại từ mấy ông lão ở khu này đến đám nhóc đánh bạn cũng nghe mấy lão cằn nhằng, còn chưa đến bị mấy em vây lại xử lí theo luật củ. Từ , khi nhắc đến trùm trường, ai nghĩ đến Lãnh Hàn Thiên tàn khốc ác liệt, ai nghĩ đến Nguyên Khiết (lão tam) mưu mô, xảo huyệt, ai nghĩ đến Hoàng Việt Thành (lão tứ) cà lơ phất phơ, lại chẳng ai đến lão ngũ Vương Nguyên Thuấn quậy phá cũng chẳng ai nghĩ đến Lục Hiểu sợ trời sợ đất mà khi nhắc đến trùm họ nghĩ ngay đến Lão Đại Diệp Hi người bên ngoài lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ lấy lòng hết mấy lão tiền bối nhờ bề ngoài ngọt ngào, người lúc nào cũng treo khóe miệng nụ cười, người lúc nào cũng hóa trang bảy sắc ( hóa trang đây là hóa trang tính cách phải quần áo).

      Cũng chính vì bề ngoài ngọt ngào của từ mà mấy ông lão lúc thương vô tận, thương tiếc bán các cho làm hộ vệ, các lúc mới mới gặp cũng thích buông nhưng qua tiếp xúc mới biết được, bên trong vẻ thánh thiện ấy là con ác quỷ, đúng ác quỷ, là tula địa ngục, chỉ hơn năm tuổi dắt tụi đánh nhau với… mấy con bé xóm , bảy tuổi, ở trường giáo mắng ngổn ngáo thế là hôm sau nhà giáo cháy, tám tuổi, người ta Diệp gia chỉ còn đứa con có tương lai, nghe được lời đó mấy ông lão giận lắm, đến mấy lão ngoan đồng mà còn giận như vậy ai giận nhưng, Diệp Hi chỉ cười :
      ‘Diệp Hi là con vẫn có mấy (chỉ đám cháu của các ông) giúp Diệp Hi làm việc thương tiếc mà.’

      Năm đó Lãnh Hàn Thiên gặp lúc năm tuổi, lúc mẹ vừa mất, chuyển đến sống cùng ông ngoại, năm đó mười tuổi, thấy bé lúc nào cũng vô tư hồn nhiên, ghét ghét cực kì, bé quậy phá như vậy nhưng luôn giả ngây ngô trước mặt ông nội làm và mọi người bị mắng, luôn luôn dắt tụi gây thị phi khắp nơi nhưng lại để lại hậu quả cho bọn chịu cho đến ngày, mất tích, hù mọi người lo sợ, tìm kiếm khắp nơi, hại tụi bị quở trách biết bảo vệ còn bị dọa mà xảy ra chuyện gì các cũng yên. Lúc đó tức lắm cầu trời cho biến mất luôn , tức giận bỏ về nhưng ông trời để cho biết được , hôm đó, vô tình qua con hẻm đầu phố nghe được tiếng khóc nức nở trong góc hẻm, bản tính tò mò, chạy đến, nấp sau góc cột điện là Diệp Hi, ôm khung ảnh khóc nức nở

      ‘mẹ ơi! Tiểu Hi nhớ mẹ, có mẹ, tiểu Hi buồn lắm, ở đây nhiều người chơi với con nhưng ai cũng ghét con hết, ai cũng con là đồ phiền phức, là đồ ngổn ngáo, ơi, hôm nay là sinh nhật tiểu Hi mẹ về với tiểu Hi , tiểu Hi chỉ có mình, tiểu Hi ai quan tâm hết, mẹ, ông ngoại chỉ cần tiểu Hi ngoan mẹ về với tiểu Hi mà, Tiểu Hi chờ mà mẹ về, tiểu Hi biết ông ngoại lừa tiểu Hi nhưng tiểu Hi vẫn tin là mẹ về với tiểu Hi, mẹ, có phải hay tiểu Hi ngổn ngáo nghe lời mà mẹ chịu về với tiểu Hi, ông ngoại mẹ nhớ bà ngoại nên tìm bà ngoại rồi, cần tiểu Hi nữa, tiểu Hi buồn lắm, Tiểu Hi nhớ mẹ mẹ về với tiểu Hi .’

      Nghe được những lời này, cảm thấy mình sai rồi, ông nội mình phải thương bảo vệ nhưng lại chán ghét , thấy giả tạo nhưng biết, sâu trong trái tim non nớt đó là yếu đuối, ngụy trang mình ngổn ngáo, ngụy trang mình bất cần quậy phá để che trái tim bé bỏng cần thương đó. Chỉ là bé mới tròn sáu tuổi, vậy mà chịu ít đau thương, thầm siết chặt nắm đấm trong tay, thề bảo vệ , thương thề thay hình bong người mẹ trong tim bằng hình bóng của . Yên lặng bước đến gần , ôm vào lòng,

      ‘Tiểu Hi ngoan có Thiên ca ca, đây rồi, khóc, Thiên ca ca ghét tiểu Hi’

      từ đó trở , luôn bảo vệ , dù có gây họa ra sao cũng giúp thu dọn tàn cuộc. Năm mười tuổi, ở trường có đứa bạn mắng du côn du hồn các đảng, đám a tam, a tứ cũng khinh thường , mặc cho người ta như thế nào cũng bảo vệ , cho đến lần nghe được những người trong khu phố mắng mẹ cha, ông sủng quá mà để trở thành du côn đầu đường xó chợ. cứ tưởng lúc đó khóc ôm làm nũng với hoặc đòi chọc phá họ nhưng , lúc đó chỉ cười nhạt, khóe môi mấp máy

      lỡ bị chửi rồi cũng ngại làm du côn, du hồn cát đảng’ với , ‘sau này trong gian hồ phải gọi em là lão đại, bọn họ cũng vậy’ chỉ vào đám nhóc nghịch phá gần đó, bốn đứa trẻ đó còn nữ đứa nafo cũng mười hai mười ba tuổi vậy mà bị sai khiến. Sau này cho gọi là Tiểu Hi nữa, là người thương nhất để đặt cho cái tên mà chỉ mình được gọi thôi, cái tên Tiểu Du xuất từ đó. vẫn bão vệ thầm cho đến năm mười tám tuổi, theo ba mẹ ra nước ngoài, vậy mà hai năm trôi qua.

      Nhóm lão tam vẫn tiếp tục say xưa bàn bạc ‘ai daa! Lão đại ngũ sớm quá là chúng ta có thể mượn tay lão đại xử lí lão nhị rồi, đáng tiếc…’ đây là lão ngũ , ngồi ngược hướng cầu thang nên thấy Lãnh Hàn Thiên xuống, ba người còn lại thấy vậy kéo kéo tay nhưng lại hất ra bất chợt

      ‘ A ngũ, đáng tiếc như thế nào?’ nghe được lời này A ngũ giật nãy mình, linh đến mức đó chứ? phải còn bận ôm người đẹp sao? A ngũ cười hì hì quay lưng lại: ‘Dạ, có gì đâu lão nhị, đáng tiếc lão đại ngủ sớm quá , …’

      thế nào?’ Lãnh Hàn Thiên nhíu mày hỏi lại, A ngũ cà lăm biết phản ứng sao: ‘ , … A có thể nhận được quà quả lão nhị rồi’ lau lau mồ hôi trán a ngũ toát mồ hôi, ba người còn lại cũng thay lạnh sống lưng. Ngồi xuống ghế slon bắt chéo chân, Phòng vẫn chỗ cũ, phòng ai nấy về. Đây là Diệp gia, là nơi của các cũng có phòng ở, lúc thường xuyên hội họp nên ở đây ai cũng có phòng riêng. riêng gì Diệp gia, Lãnh gia, Hoàng gia, Lục gia hay Nguyên gia, Vương gia ai cũng có phòng riêng.
      ly sắcPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 10 Lầy lội


      Sáng ngày hôm sau, Diệp Hi tỉnh lại, vân vê đôi mắt, những tia nắng lấp ló qua khung cửa sổ rọi vào căn phòng, xoay người tỉnh dậy, Diệp Hi thấy Lãnh Hàn Thiên ngồi cạnh bên , mái tóc xõa xuống che khuất đôi mắt, chiếc mũi cao, đôi môi ấy khiến cho Diệp Hi hít thở thong muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt ấy. Cử động của nhàng nhưng lại làm tỉnh giấc, bàn tay giữa trung lúng túng biết phải để nó đâu

      ‘Tỉnh rồi sao?’ Chỉ là câu hỏi của nhưng lòng ấm áp, rất lâu rồi quan tâm, lâu rồi xa , phải chỉ hai năm mà cả tám năm kiếp trước, nhưng kiếp này để điều đó xảy ra.

      Diệp Hi bỏ tay mình xuống xoay mặt sao lại ở đây?’ Nghe trong giọng Diệp Hi còn xa cách chỉ cười đưa tay lên vuốt tóc ‘Tiểu Du em còn giận sao?’

      Diệp Hi hừ lạnh ‘em có là cái gì đâu mà dám giận Lãnh thiếu’ Lãnh Hàn Thiên cười , còn giận tối hôm đó lời nào mà bỏ hay giận bỏ rơi hai năm?

      ‘Tiểu Du, đừng giận Thiên ca ca nữa được ? Hôm đó là Thiên ca ca sai, Thiên ca ca nên mà bỏ , nhưng Tiểu Du là Thiên ca ca có công việc riêng nên mới gấp như vậy, tiểu Du đừng hiểu lầm Thiên ca ca được được?’ Nghe Lãnh Hàn Thiên như vậy, Diệp Hi bật dậy, nhìn thẳng vào mắt chứ? Thiên ca ca bỏ rơi Tiểu Du sao? Vậy tối hôm đó Thiên ca ca với Viên cái gì đó …’ Lãnh Hàn Thiên là người thông minh, làm sao mà hiểu ý của chứ, dịu dàng, ôn nhu, đỡ dậy cười cười giải thích

      ‘Viên cái gì đó đó chỉ là đối tác làm ăn của ta thôi, Tiểu Du đừng hiểu lầm nếu em tin ta có thể thề với trời.’ Diệp Hi nhìn , thấy khuôn mặt nghiệt của đều là chân tí lừa dối, mím môi ‘Được rồi, được rồi em tin vậy, nhưng mà nếu như vậy em thích cái gì đó Viên, cần gặp ta nữa được hay ?’ Ôm vào lòng cảm nhận thấy thoát khỏi nữa mới đồng ý

      ‘được, tiểu Du gì Thiên ca ca cũng nghe cả, tiểu Du cần giận nữa được , đau lòng.’ Nghe như vậy trong lòng nở hoa ôm chặt.

      Lúc hai người xuống lầu thấy nhóm lão tam lão tứ tranh giành các món ăn của adi la hét khắp nơi, đánh đến đầu rơi máu chảy, nhiều năm như họ vẫn nhốn nháo như xưa, chạy lại chỗ đó, lao vào vòng cướp bóc, theo sau thấy vẫn ngây thơ như xưa lắc đầu cười khổ. Nhóm của có đặc điểm là lúc nào cũng phải phân dưới thứ tự nhưng lúc ăn cần mà phải tranh ai nhanh ai chậm, vì vậy lúc trước khi mọi người cùng ngồi bàn ăn mặc cho có người lớn hay đều đánh đến đầu rơi máu chảy. Ai bảo lão đại có uy, trong bàn chiến lúc nào cũng thiệt, lúc nào cũng nhờ Hàn Thiên tranh cho , bởi tuổi nhất lại là con làm sao tranh lại lũ hổ đói. Nhưng Hàn Thiên rất giỏi nha, lớn nhất mà sức lại khỏe, bình thường ít tranh giành nhưng mỗi lần thấy xụ mặt xuống là lao vào vòng chiến lấy thức ăn cho nên xưa giờ chưa bao giờ chịu thiệt.

      Bữa sáng ăn xong, các chàng chỉnh lại vẻ đạo mạo tuyên bố ‘lão đại, từ nay mọi người ở lại nhà lão đại, lão đại có việc gì phân phó cứ lên tiếng’ lão tam thay mặt mọi người lên tiếng lòng. Người đầu tiến lên tiếng phản bác phải là Diệp Hi mà là Lãnh Hàn Thiên ‘ được’ thấy lão đại xụ mặt xuống mọi người trong lòng thầm hãi, người đẩy ta, ta đẩy người ai lên tiếng hết, Tư Thành can đảm vì cuộc sống sau này hi sinh vậy

      ‘Lão nhị, chúng tôi thống nhất rồi đuổi cũng đâu, huống hồ gì chúng ta ở Diệp gia cũng ở đây, hoàn toàn có lợi cho nha.’ Diệp Hi nghe hiểu, quay lại nhìn , cái gì chứ ở nhà lợi gì, mà đồng ý đâu. Thấy nhìn , Lãnh Hàn Thiên đỏ mặt hắng giọng trừng mát nhìn các : ‘các cậu đừng làm như tôi biết gì, các cậu muốn chuyển đến đây để tránh khỏi giám sát của gia đình chứ gì? Ở đây là Diệp gia ai quản được các cậu, lại được ăn ngon đúng ? Các cậu có tin tôi báo tin này tới phụ mẫu các cậu để họ dạy dỗ lại các cậu ?’

      Nghe lão nhị đe dọa, trong lòng ai cũng rùng mình, mọi người biết thể trông chờ vào Lãnh Hàn Thiên bèn đánh chủ ý lên Diệp Hi, lão ngũ nịnh hot ‘lão đại, cho mọi người ở lại , mọi người nghe lời mà, với lại mọi người ở đây cũng có thể bảo vệ lão đại trước những kẻ cầm thú mà’ lão lục cũng hùa theo ‘ lão đại, lão ngũ đúng đó, huống hồ gì lúc trước chúng ta cũng ở đây mà, giờ về lại chỗ kia có chút quen’

      Biết mọi người lừa người dối lòng nhưng Diệp Hi vạch trần, đầu óc suy nghĩ đến ý tưởng xấu, nhìn mọi người lượt, bốn chàng trai thấy ánh mắt của cảm giác mùa đông năm nay lạnh quá. Diệp Hi treo nụ cười khóe miệng ngọt ngào : ‘muốn ở lại sao?’ cả bố đồng loạt gật đầu ‘ nghe lời sao’?’ cả bốn lại đồng thanh ‘’ ‘bất cứ chuyện gì?’ ‘bất cứ chuyện gì’ ‘được ở lại , chiều nay có thể dọn qua còn bây giờ, chuẩn bị theo lão đại phóng hỏa’ nháy mắt tinh nghịch với bốn chàng, Diệp Hi lại thiên chân vô tà chui vào lồng ngực Lãnh Hàn Thiên, tươi cười ra ngoài.

      Bốn chàng trai vô tội biết mình bị người ta bán , còn giúp người ta đếm tiền nữa, sau này họ biết rồi chỉ biết kêu trời xanh thấu, nhưng đây cũng là chuyện sau này.
      ly sắcPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Em cứ việc vui vẻ còn mọi việc để lo!


      Sau khi rời khỏi nhà, Diệp Hi thẳng đến công ty, mặc dù giao toàn quyền quản lí cho Ngoi Thừa Ân, cũng tin tưởng vào năng lực của ta nhưng đó là công ty của Diệp gia, là tâm huyết của ông, muốn từ bỏ tâm huyết của ông lại xuống. Đưa Diệp Hi đến công ty, Lãnh Hàn Thiên cũng đến công ty của .

      ngày này, Diệp Hi sáng phải đối mặt với cuôc họp cổ đông, sau đó lại tham quan công ty, hỏi thăm giới thiệu với công, rồi lao vào xử lí mớ giấy tờ còn tồn đọng. Đến khi Lãnh Hàn Thiên gọi điện đến nhắc ăn cơm trưa mới nhìn đồng hồ quá giờ rồi, hèn gì cảm thấy rất rất đói. Buổi chiều, lạu là Lãnh Hàn Thiên đến đón moies chịu dừng làm việc.

      Khép cửa văn phòng, Diệp Hi chạy nhanh ra cổng, thấy bóng Lãnh Hàn Thiên chờ lâu, Diệp Hi lao vào ôm , nũng nịu ' Thiên ca ca em đói, chúng ta đến nhà hàng Tây Âu ăn nhé.' Nhìn cực khổ, Lãnh Hàn Thiên cũng đau lòng, gì chứ, Diệp Hi là tâm can bảo bối của , đau lòng mơid lạ, còn ước gì, có thể thay làm hết thảy, co chỉ việc ngồi xem là được rồi. Mở cửa xe đặt vào xe, Lãnh Hàn Thiên mở của xe giọng cưng chiều với ' được, chúng ta ăn, Tiểu Du công việc ở công ty em giao cho nhân viên là được rồi, những việc khó giải quyết cứ để Ngô Thừa Ân làm, đừng làm hết như vậy mệt mỏi.'

      Thấy quan tâm như vậy, Diệp Hi nâng lên sợi tóc, khóe miệng lộ ra đường cong tuyệt hảo:' Thiên caca, muội biết rồi, muội có việc gì khó Thiên caca giúp muội, tự mình làm' Nghe được lời hứa của nở nụ cười, đúng vậy, có việc gì khó giao cho , chỉ việc nhìn và hưởng thụ hết thảy, chỉ cần vui vẻ là được, còn mọi việc cứ để lo. Đến ngày thấy là tất cả, rời xa nữa.Còn nghĩ gì, nghĩ đến mọi việc cứ để lo, còn chỉ cần hằng ngày chăm sóc , hàng ngày ôm , giúp những việc vặt là đủ rồi. Mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ của mình rất nhanh đến nhà hàng Tây Âu, đây là sản nghiệp của Vương gia, tại do lão ngũ tiếp quản. Đừng nhìn bọn họ lúc nào cũng cà lơ phất phơ mà nghĩ họ vô dụng, cháu trai thừa kế duy nhất của những tập đoàn hàng đầu thế giới phải chuyện đùa, họ có năng lực thao túng cả thế giới chứ phải nhue bình thường đâu.
      Vào cửa nhà hàng, Diệp Hi được Lãnh Hàn Thiên ôm vào, thõa mãn, rúc đầu trong ngực nhìn mọi người. Trong phòng ăn, đám người lão tam ở đó, bàn cũng bày biện sẵng những món Diệp Hi thích ăn.Nhìn bàn ăn, Diệp Hi rút đũa, vương tay chuẩn bị hăng hái chiến đấu, vươn tay định gắp món gà trước mặt, sựng lại, thấy có gì đó sai sai, quay qua nhìn thấy mọi người vẫn chưa ai dộng đũa muỗng dao nĩa, lại thấy Lãnh Hàn Thiên nhìn cười,Diệp Hi dừng lại buông đũa cuống nhìn mọi người, nhìn lại mình sau đó nhìn qua Lãnh Hàn Thiên thắc mắc. Lãnh Hàn Thiên cầm nĩa, dao cắt từng miếng bít tết đưa đến trước mặt , cười :' từ hôm nay họ ở nhà em rồi, chưa được em cho phép ai dám ăn' xong còn đưa ánh mắt "kệ họ " nhìn . Diệp Hi nhíu mày, đưa mắt ra nhìn đám lãi tam, thấy họ gật gật đầu theo kiểu "lão đại, lòng nghe lệnh" thấy vậy, cầm nĩa, bỏ miếng bít tết vagi miệng, vẻ thưởng thức, rồi mới mở miệng

      "lão tam,tứ,ngũ, lục, theo luật cũ bàn ăn thế nào?" xong còn bỏ miếng bít tết tiếp theo vào miệng nhai nhồm nhoàm. Đám người lão tam hiểu ý, mắt nhìn nhau, cầm nĩa và... lao vào tranh nhau mà ăn.Phải, ngày xưa lão đại ra luật, dù có chuyện gì ghét nhau xích mích hay nhờ vã cũ là chuyện để sau, bàn ăn chỉ cí mạnh no yếu đói, đem chuyện cá nhân vào, vì vậy lâu nhưng họ vẫn như đám con nít, lao vào đánh nhau chỉ vi ăn...

      ăn xong no nê thõa đáng, Diệp Hi cùng mọi người đến trung tâm thương mại, Diệp Hi rất ít khi đến những nơi này mua sắm bởi vì lo ăn mặc, từ nhỉ ăn mặc giống con trai, hoặc những bộ đồ ngổn ngáo, lề đường nên bận tâm lắm, hôm nay, mặc dù có hứng thú mua đồ nhưng có thể mua vài bộ trang phục xài hết tiền của đám lão tam vẫn là chuyện vui. vòng quanh, lựa được vài món đồ, Diệp Hi dừng lại trước cửa hàng đá quý, thấy chiếc nhẫn cặp rất đẹp, nghĩ nếu như mình và Hàn Thiên đeo lên rất đẹp, vươn tay chỉ chiếc nhẫn nhưng...




      chương 12: Ai Hơn Ai

      Diệp Hi vươn tay chỉ cặp nhẫn kia nhưng cũng có khác cũng vươn tay muốn chỉ cặp nhẫn kia. Diệp Hi và ta bốn mắt ngìn nhau, kia nhìn đếb Diệp Hi ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, ai bảo Diệp Hi ăn mặc lộ ra vẻ đáng tiền chi, ta nhìn Diệp Hi,khinh bỉ "Tiểu thư đây, là tôi nhìn thấy trước muốn tranh với tôi sao?"

      Diệp Hi nhìn cách ăn mặc của ta, nhìn ra cũng cí thể đoán đây là tiểu thư tập đoàn lớn nào đó trong nước. Nhưng mà có sao? Cũng chỉ là tập đoàn lại dám lộ ra vẻ mặt khinh thường sao? Bất quá nhàm chán muốn kiếm chuyện nghịch ngợm tính cho đỡ nhàm chán. Diệp Hi ương ngạnh cãi lại " dối, là tôi thấy trước đến sau tôi" kia tức giận "hừ là đến trước, nhưng tôi thấy trước" Diệp Hi hừ lạnh, mím môi " dối là tôi thấy trước" kia cũng yếu thế "hừ! tôi bảo tôi thấy trước"

      Hai bên giằng co qua lại hơn chục lần thấy ai chịu yếu thế, bèn đem trách nhiệm đổ đến nhân viên bán hàng, Diệp Hi lên tiếng "Quản lí làm phiền cho mọi người biết là ai đến trước ?" đám đông ngày càng đông, đến đây toàn là những người có quyền có tiền, lại nổi tiếng, ai cũng sỉ diện nên rất ít xảy ra tranh chấp nay vó trò vui ai chẳng muốn xem. Thấy mọi nguoief càng ngày càng bu đông đúc hơn, kia vênh mặt với quản lí cửa hàng "phiền cho chính xác, cần thiên vị" ý của mặc dù là nhắc nhở nhưng lại cho mọi người hiểu "ý của ấy là nên vì người có tiền, mua nổi mà ra." Quản lí cửa hàng bán hàng bốn năm năm, đây là lần đầu tiên xảy ra trường hợp này lúng túng biết làm sao. Cả hai người là đến cùng nhau, lại chọn cùng món, làm sao ai đến trước, nhìn ăn mặc ngổn ngáo, lại lề đường, lại nhìn ăn mặc sang trọng quý phái, quản lí lại rơi vào lúng túng, biết làm sao, ông chủ , đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác, mọi người lại càng ngày càng bu lại đông, ánh mắt dồn hết vào người quản lí chờ ra kết quả. Người quản lí cầu trời cho vị cứu tinh nào đó xuất ăn chay mà cầu phúc cho người đó. Trời phụ lòng người, lúc người quản lí rối rắm bên ngoài có tiếng hỏi vọng vào " có chuyện gì?"

      Mọi người nghe thấy thanh phía sau, né đường cho người này vào, Diệp Hi nhíu mày, nhìn người tiến lại chỗ , ta cao hơn 1m7,da trắng, mặc đồ tây, phong cách lịch nên có. nhận ra người này kiếp trước có gặp lầntrong buổi tiệc cấp cao của những thương nhân. ta là Quân Việt, con cháu quân gia, chủ nhân trung tâm thương mại này. Thấy ta bước vào bên cạnh chạy đến nhào vào ngực ta, nũng nịu: "Việt, là em nhìn trúng đôi nhẫn kia, ta tranh với em, phải giành lại cho em." Nhìn hai người trước mặt, thấy Quân Việt cĩng nhìn , Diệp Hi nhún vai đáp: "là tôi thấy trước, co ta muốn tranh" câu đơn giản đem hết trách nhiệm đổ ngược lên kia. Quân Việt nhìn Diệp Hi, phong cách ngổn ngáo, là đẹp nhưng lại rất thông minh cá tính, thấy trong lòng mình lại giãy dụa cãi lại : " ta dối, là em thấy trước, ta muốn tranh, em biết, dù sao cũng phải lấy được cặp nhẫn đó cho em, đó là cặp nhẫn em thích, em muốn đeo cho " Quân Việt nghe thấy trong lòng muốn đeo nhẫn cặp với , lòng vui mừng, chờ đồng ý lâu, đến nay mở miệng cho dù là cả trung tâm thương mại cũng cho chứ đừng chỉ là cặp nhẫn. Ôm khóc nức nở vào lòng, Quâm Việt nhìn qua Diệp Hi khách sáo : "Tiểu thư, hay là chọn cặp nhẫn khác được ? Ở đây còn rất nhiều cặp khác rất đẹp, chỉ cần chọn tôi tặng cho "

      Diệp Hi nghe vậy nhíu nhíu chân mày, gì chứ, Diệp Hi mua được thứ gì còn đợi tặng sao, nực cười.: " Quân thiếu, tôi biết ,nhưng tôi cho biết, tôi cần tặng, thứ tôi muốn là cặp nhẫn kia." lúc đầu nếu Quân Việt năng biết cách, Diệp Hi cũng tranh giành với ta nhưng ta lại đụng vào trước, cho dù bây giờ thích nữa cũng lấy cho bằng được. Quân Việt nhìn , cảm xúc : " tiểu thư, biết tôi, chắc cũng biết đến gia đình tôi, tôi mong cok thức thời, nên chỉ vì ương bướng mua nổi lại muốn tranh giành, nếu như đồng ý Quân Việt tôi còn có thể tặng cặp nhẫb giá trị liên thành nếu bán có thể đủ mở cửa hàng ." Nghe tới đây, Diệp Hi tức giận, gì chứ, ta khinh bỉ sao? còn cần vài đồng lẻ của ta sao?

      "Quân thiếu, đừng dùng vài đồng lẻ của mà chọc đến tôi, thứ tôi muốn chưa bao giờ là có được, huống hồ gì phải cặp nhẫn kia, đến cả trung tâm thương mại này tôi muốn cũng có." Quân Việt nghe vậy tức giận, này mặc dù bề ngoài có vài nét đẹp nhưng lại ngông cuồng phách lối: "tiểu thư, làm được đừng sỉ diện phách lối rước họa vào thân". Đứng ngoài xem cuộC vui, Lãnh Hàn Thiên cũng nhịn được lên tiếng: "Quân thiếu nghi ngờ năng lực của Lãnh Hàn Thiên tôi sao?" Thấy Lãnh Hàn Thiên đến, Diệp Hi ba chân bốn cẳng đến khoát tay giọng điệu vô tội : " Thiên ca ca ngày mai LiLi xem mắt em thấy chiếc nhẫn kia đẹp, muốn mua cho cho LiLi để làm quà ra mắt với bên kia vậy mà ấy tranh giành với em" Quân Việt nhìn người trước mặt, ai có thể biết chứ Lãnh Hàn Thiên, Lãnh thiếu gia lãnh khốc vô tình quyết đoán sao biết được.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 13: Soái ca quá Suất


      Ôm Diệp Hi vào lòng, Lãnh Hàn Thiên thèm đếm xỉa tới Quân Việt lo sợ nhìn , trong mắt Quân Việt hay Quân gia đều đáng để vào mắt, trong mắt Diệp Hi là tẩt cả.

      Lão tứ vốn là người vô tâm vô tư, nhưng khuyết điểm của cũng như những người khác đó chính là, đừng ai chạm vào Diệp Hi, ai bảo Diệp Hi là cục cưng của những gia gia kia chứ, ai bảo Diệp Hi là lão đại của tụi , người ta có ghét nhau đến đâu người trong nhà vẫn là hết, Diệp Hi mặc dù lúc nào cũng gây họa cho các nhưng chưa bao giờ khoing nhận lỗi cả. Thay Lãnh Hàn Thiên, lão tứ nhìn Quân Việt nhìn lão đại hắng giọng "Quân thiếu, cần nghi ngờ năng lực của ấy, bởi ấy dù có năng lực mua được trung tâm này Hoàng gia cũng dư khả năng, huống hồ gì..." lão tứ thâm sâu, nheo mắt nhìn Quân Việt.

      Quân Việt hoàn hồn, bây giờ mới chú ý thấy cùng Lãnh Hàn Thiên còn có bốn người khác, mà bốn người này cho dù là trăm Quân gia cĩng dám chọc, huống hồ gì còn Lãnh Hàn Thiên ở kia. Quân Việt trong lòng run sợ nhưng bên ngoài vẫn trấn định. Cái gì chứ, tiệc sinh nhật Triệu Tuyên bận đến được nhưng cũng nghe đến trong bữa tiệc có tiểu tổ tông, ngổn ngáo được cả năm thiếu chủ của năm tập đoàn lớn nhất nhì thế giới bảo vệ, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa mà gia thế, Quân gia cũng bì được. Cái gì chứ, chọc ai chọc lại chọc tiểu tổ tông này, trong bữa tiệc hôm đó Viên Thanh Thanh con của tập đoàn JK lớn thứ tư cả nước gây phiền toái cho này sau đó bị Lãnh gia cắt ngang hợp đồng rơi vào trạng thái tiến thoát lưỡng nan, giá cổ phiếu JK cũng tuột dần.

      Lúc này Quân Việt hối hận cũng muộn, nhìn lại ôm trong lòng vẫn còn khóc nức nở,tâm cũng đau, bao lâu nay rồi, hôm nay lại được đáp trả nhưng đáp trả trong tình huống như vậy e là... Quân Việt nhận ra, giữa trước mặt và Quân gia, vẫn chọn Quân gia, là người thừa kế được chọn của Quân gia nhưng sau lưng còn có nhiều người nhòm ngó vị trí của , thể vì mà mất tương lai. Đẩy trong ngực ra, Quân Việt do dự, khách sáo với Lãnh Hàn Thiên: "Lãnh thiếu, là Quân Việt có mắt tròng, chọc phải Diệp tiểu thư, mong Lãnh thiếu giơ cao đánh khẻ, chỉ là đây là chuyện tranh chấp giữa hai , để họ tự giải quyết là được rồi, chúng ta nên xen vào phải Lãnh thiếu?" Nghe tới đây, trong lòng Diệp Hi nổi lên khinh thường, ai bảo chứ, là ai xen vào trước, là ai hùng hồn trách mắng ? Sao giờ lại đỗ hết lỗi lên kia rồi? kia nghe Quân Việt thoáng sững sốt sau đó giật mình, ta hét to: " Quân Việt, là đồ khốn, tôi mà vừa có chút chuyện đổ lên người tôi mà bỏ chạy, làm vậy mà xem được sao?" Quân Việt khẽ biến sắc, ta gằng giọng: "Liên tiểu thư, là sai lại đổ lên người tôi, trước đây tôi thích thế nào? phải trước đây chê tôi bằng Liên gia sao? Sai hôm nay có việc nhờ vả lại cần tôi?" Liên tiểu thư tái mặt, ngờ Quân Việt lại thẳng ra trước nơi đông người như vậy, trong lòng thầm rủa: " Quân Việt, qua hôm nay tôi xem Quân gia còn với tôi ."

      Mọi người ở đây ai cũng ánh mắt xem cuộc vui nhưng trong lòng lạikhinh thường hai người trước mặt, lúc nãy còn tình chàng ý thiếp bây giờ đụng phát ta với ngươi thề đội chung trời. Diệp Hi nằm trong lòng ngáp ngắn ngáp dài, ngày hôm nay đủ mệt với , bây giờ lại xem chó mèo đánh nhau, có hứng thú, muốn trở về làm nũng mà ôm Lãnh Hàn Thiên mà ngủ. Thấy người trong ngực mệt mỏi Lãnh Hàn Thiên ân cần hỏi thăm " tiểu Du, buồn ngủ sao? có hay cần Thiên ca ca đưa về?" Diệp Hi dụi dụi mắt, ngã người Lãng Hàn Thiên gật đầu. Lãnh Hàn Thiên Quay lại nhìn Quân Việt, lại nhìn lão tam, lạnh giọng: "Lão tam, mọi chuyện cậu giải quyết, tôi tin năng lực của cậu ngày mai tôi muốn nghe thấy cái tên Quân gia cùng Liên gia top nữa." xong ôm Diệp Hi rời , nhìn Quân Việt cái. Diệp Hi cười như nở hoa trong lòng, Thiên ca ca lúc nào cũng thương nhất, còn người ngoài quan tâm. Đẹp trai, có gia thế, lại cưng chiều như vậy, Diệp Hi đâu còn gì luyến tiếc, mặc dù chưa tỏ thái độ với nhưng trong lòng đồng ý. Kiếp trước là ngu muội nên mới đánh mất kiếp này buông tay.


      Chương 14 Xé rách

      Trở về đến nhà Diệp Hi lăn ra ngủ ngay, suy nghĩ làm thế nào để Lãnh Hàn Thiên thích . trằn trọc suốt đêm đến gần sáng mới ngủ được. Chín giờ sáng Diệp Hi mới thức dậy, đêm qua, lên kế hoạch, chuẩn bị bắt tay vào việc truy tìm hạnh phúc. Vừa mới bước xuống lầu, tâm trạng tốt, Diệp Hi lại gặp đám phá đám. Lâm Phàm tìm đến, hơn ba tháng từ lúc trùng sinh sống lại đến nay cũng hơn hai tháng vậy mà bây giờ vác xác đến đây, ông ta có mưu đồ mới là chuyện lạ. Ung dung đến trước mặt ông ta lễ độ " baba biết hôm nay baba đến đây nên kịp xuống đón. biết baba hôm nay đến đây là thăm Hi nhi hay là..."

      Lời trần trụi, Lâm Phàm khẽ biến sắc, áp lửa giận vào trong, bên ngoài nở nụ cười: sao là ta Adi để cho con nghĩ ngơi, đánh thức con. Hi nhi, lâu gia đình ta hội họp với nhau, trưa nay Uyên di có nấu món con thích, con về hội họp cùng gia đình ."

      Diệp Hi khinh thường, hừ! kiếp trước có thứ gì bị ông ta khinh bỉ, luôn tranh giành, luôn làm nổi bật để được ông quan tâm hỏi han nhưng kết quả là gì? Ông ta vì gia sản Diệp gia mới giả bộ tốt với , đến lúc bị oan, ông ta liền quay lưng làm ngơ vậy mà bây giờ ông ta đến lời ngon tiếng ngọt với . Người ta ai tắm hai lần dòng sông, Diệp Hi kiếp này trả lại hết thảy những gì họ đối xử với . Hừ lạnh, Diệp Hi nhìn thẳng vào mắt Lâm Phàm "baba còn nhớ đến tiểu Hi sao? Tiểu Hi nào có diễm phúc nào mà cùng Lâm gia."

      Lâm Phàm nghe được trong lời của Diệp Hi có chút châm biếm lửa giận vừa áp chế lại nổi lên.
      "Diệp Hi, đừng thấy ta cho con mặt mũi mà tiến tới. Ta rồi, dù sao hôm nay con cũng phải về Diệp gia dùng cơm với gia đình." xong ông ta nhìn Diệp Hi. Diệp Hi là người nào, để người ta sai khiến mình vậy sao? Diệp Hi thản nhiên đứng, lên chống lại ánh mắt của ông ta " baba à! baba có cảm giác sai ? Diệp Hi là họ Diệp, baba họ Lâm, gọi ông tiếng baba là vì ông sinh ra tôi, nhưng ngoài hai chữ baba Diệp Hi này xem thường ông. Đừng lấy vai vế ra mà đe dọa tôi, những việc làm mấy năm qua của ông phải tôi biết chỉ là thôi, đừng xem mình quá cao mà té đau."

      Lâm Phàm lần này tức giận rồi, ông ngờ Diệp Hi lại trắng trợn đe dọa ông như vậy " Hừ! Diệp Hi, con đừng quá đáng, con đừng tưởng có Diệp gia là bản lãnh con cao, con đừng quá tự cao tự đại mà mất gia đình."

      Diệp Hi cười, gia đình, ngoài Lãnh Hàn Thiên cho ra, cần ai cho nữa, huống hồ những con người kia, những con người hại chết mẹ , hại , còn giả nhân giả nghĩa. "Lâm tổng..." Diệp Hi gằng giọng, đổi cách xưng hô "tôi nể mặt ông nên mới gọi tiếng baba, nếu ông muốn xé rách cái tình cảm mà hai mươi mấy năm qua ông hằng đêm muốn hủy diệt tôi ngại giúp ông hoàng thành việc đó. Lâm tổng, năm đó là Lâm gia để ông lấy mẹ tôi, là Lâm gia muôdn gán nợ ông cho mẹ tôi, hai mươi mấy năm qua ông luôn cho rằng đó là sỉ nhục, còn mẹ tôi ông lòng để ông nhẫn tâm nhìn bà mất, tôi ông biết, dựa vào cái gì cũng được nhưng ông nhớ nếu Lâm gia nhờ Diệp gia chúng tôi ra đường ăn xin từ lâu chứ được như hôm nay vươn tầm ra quốc tế như vậy đâu. Ông nghe cho kỉ đây, ông hãy thu hồi lại hết thảy tâm tư của ông , ngày nay Diệp gia bằng Lâm gia nhưng ông nên nhớ sau lưng tôi là ai." Diệp Hi nhìn Lâm Phàm ánh mắt lóe lên vẻ thù hận cùng chán ghét, kinh tởm. Lâm Phàm run run run " Diệp Hi ..." Lâm Phàm làm sao biết sau lưng Diệp gia là ai, là ngũ đại thế lực lớn hàng đầu thế giới, mà cũng tại bữa tiệc sinh nhật Triệu Tuyên ai cũng biết Lãnh thiếu cưng chiều Diệp Hi ra sao, người thừa kế của tứ đại thế lực cung kính Diệp Hi ra sao, ai dám trêu chọc trong bốn người kia chứ huống hồ gì người nắm trong tay bốn thế lực kia.

      Diệp Hi ung dung nhìn Lâm Phàm mở miệng " Lâm tổng, chuyện cũng hết, tiễn xin mời, sau đó xoay lưng bỏ . Lâm Phàm nhìn Diệp Hi bỏ trong đầu lóe lên tia độc ác.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15 Tình Cảm

      Bỏ mặc, Lâm gia bỏ mặc tất cả, Diệp Hi bây giờ khác xưa, ai tốt với trân trọng, ai ác ý ác gấp mười lần người đó.

      Trong phòng ông ngoại Diệp Hi nhìn những kỉ vật ông để lại mỉm cười. quay lại nhìn Lãnh Hàn Thiên dựa người vào tường ngắm nhìn , nhìn Diệp Hi biết nếu mất mất tất cả, cuộc sống ý nghĩ khi có , biết cũng thích , đúng là . Diệp Hi bỏ khung ảnh tay xuống, chạy lại, ôm lấy Lãnh Hàn Thiên chu chu cái miệng nhắn:" Thiên caca, tiểu Du có điều muốn với " Lãnh Hàn Thiên nhìn âu yếm, lúc nào cũng đáng như vậy, cũng biết tiểu Du ngổn ngáo nhưng lại lạnh lùng, chỉ có khi bên những người bạn mới đáng như vậy. " Tiểu Du có chuyện gì sao?" Xoa xoa tóc mỉm cười, có lẽ chỉ có thể cưng chiều vô tâm trước mặt thôi, có lẽ, vô tâm đến nỗi nỡ ra lòng mình sợ mất , sợ được thấy nữa, sợ buồn....

      Nhìn thấy trong mắt là những cưng chìu thương cùng với giãy dụa, Diệp Hi đau lòng, đến lúc nên thú nhận tình cảm để phải đau khổ như vậy nữa. Ôm cánh tay lay lay, Diệp Hi nghiêm túc với "Thiên caca, chúng ta đừng quan tâm thế giới gì và ra sao, làm được người tốt vậy ta thà phụ cả thế giới chứ để cả thế giới phụ ta, được hay được."

      Nghe trong giọng Diệp Hi nghiêm túc lẫn chân thành Lãnh Hàn Thiên gật đầu, kéo tay ôm vào lòng " được, tiểu Du cũng nghe, chỉ cần tiểu Du vui, dù phụ cả thế giới cũng sao." Nước mắt tiểu Du lăn dài, có phúc phận gì mà như vậy, chỉ là đứa mồ côi, ngổn ngáo quậy phá chuyên gây rắc rối vậy mà lại thương như vậy.

      Diệp Hi ôm chặt lấy , giọng nức nở "Hàn Thiên, em " Lãnh Hàn Thiên an ủi , tay đưa vuốt tóc bỗng sững lại, là quá nên ảo giác sao? Nhưng phải ảo giác những gì vừa nghe là , đẩy ra, hai tay đặt vai Diệp Hi, Lãnh Hàn Thiên lắc mạnh:" tiểu Du, em vừa sao, phải ảo giác." Bị lắc mạnh Diệp Hi khẽ nhăn mày, nhưng nhìn thấy mặt là chờ mong cùng mong đợi, Diệp Hi khẽ cười, đúng, biết dù sao vẫn , và cũng vậy.

      " Hàn Thiên, là , em " Lần này Lãnh Hàn Thiên xúc động, , từ tính trầm ổn, chỉ trừ những việc liên quan tới Diệp Hi mới làm suy nghĩ còn những việc khác, quan tâm, nhưng lần này kích động rồi, chờ đợi bao nhiêu năm cuối cùng cũng biết tình cảm của cũng đáp trả. Trong cuộc đời , có lẽ hôm nay là ngày hạnh phúc nhất mà trải qua. Ôm Diệp Hi chặt trong lòng, Lãnh Hàn Thiên thào "tiểu Du, chờ câu này của em lâu, sợ dám ra, ra em ghét , rời xa , cho cơ hội bên em bảo vệ em..." thào, niềm vui sướng của , Diệp Hi biết, cũng ôm chặt siết trong lòng khẽ " ngốc ạ, em !" chỉ ba chữ em làm con người vốn lạnh băng lại trở nên ngây thơ vui sướng như trẻ con. Khẽ đẫy Diệp Hi ra, Lãnh Hàn Thiên hôn lên môi Diệp Hi, cái hôn nồng nàng, khao khát, cái hôn của mong chờ hạnh phúc, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau cho đến khi hai người thở thông mới buông nhau ra, Ôm Diệp Hi trong lòng "tiểu Du cũng em"

      Buổi tối, màng đêm dày đặc bầu trời những ngôi sao lấp lánh ngoài xa


      Chương 16: Lãnh gia

      Sau ngày hôm Lâm Phàm trở về, ông ta vẫn thường xuyên gọi cho Diệp Hi, mỗi lần thấy ông ta gọi đến Diệp Hi liền tắt máy, Lâm Vân, Lưu Uyên vẫn thường xuyên đến thăm . hiểu trong hồ lô Lâm Phàm bán thuốc gì nữa.

      Hôm nay, Diệp Hi đến công ty, từ ngày Diệp Hi và Lãnh Hàn Thiên tình cảm của nhau, đám người lão tam vẫn thường xuyên bận rộn nên chưa biết được hai người tiến triển ra sao. Hôm nay Diệp Hi đến công ty, rãnh rỗi muốn tổ chức bữa tiệc muốn công bố chuyện tình của của mình cho mọi người.

      chuẩn bị chứ ra tất cả đều do Adi chuẩn bị, sống hai kiếp nhưng Diệp Hi vẫn biết những công việc nội trợ, với tính cách ngang bướng của từ làm gì có chuyện vào bếp.

      Diệp Hi chuẩn bị vài thứ cơ bản, bắt đầu gọi điện thoại cho từng người nhưng trước khi gọi, Lãnh Hàn Thiên với , hôm nay nhóm lão tam mới cùng đối tác nước ngoài bàn chuyện, tối tham gia, để lùi lại vài ngày. Lãnh Hàn Thiên còn muốn đem về cho ông nội, bao nhiêu năm qua ông nội vẫn muốn chiếm Diệp Hi làm con riêng nhưng Diệp lão khư khư giữ , ai có ý định cướp ông khỏi cũng được.

      Lãnh gia, Lãnh Hàn Thiên độc nhất con , là tập đoàn tài chính lớn nhất nhì thế giới, mà Lãnh Hàn Thiên, người độc nhất thừa hưởng kinh tế gia đình, ông nội là người chuyên bao che khuyết điểm nhưng lại nuôi nấmg dạy dỗ xứng đáng với vai trò thừa kế, trong mắt Lãnh gia gia, người xứng đáng với Lãnh Hàn Thiên chỉ có Diệp Hi. Mặc dù vậy bao nhiêu năm qua, Lãnh gia gia luôn đau đầu với thằng con cháu trai, vẫn chậm chạp để ông mau mau lấy được cháu về. Nghe Lãnh Hàn Thiên hai người tiến triển và muốn dắt về chúnh thức tuyên bố với gia đình, Lãnh gia chủ mừng thầm, mặc dù tuổi cao vẫn vui vẻ khoe khoang khắp nơi, còn Lãnh Hàn Thiên mau mau dắt Diệl Hi về.

      Từ Diệp Hi sống cùng Lãnh gia chủ,
      nhưng lần này trở về ra mắt Lãnh gia phải vai trò là cháu bình thường mà là bạn của Lãnh thiếu - con trai độc nhất của Lãnh gia, Diệp Hi vẫn có chút gấp gáp. Lãnh gia chủ từ sáng nghe tin Diệp Hi chiều đến ông vui mừng sai bảo người giúp việc cắt hoa, tỉa quả, quét tước sạch .

      Chiều hôm nay, Diệp Hi sau khi được adi dạy bảo nhiều chuyện, đến spa sửa sang lại tóc, chọn kiểu đồ phù hợp. Lần này nhóm lão tam cũng theo , từ họ chơi chung lần này Lãnh gia họp gia đình cũng có họ. Diệp Hi được bốn chàng dẫn mua sắm chuẩn bị. Lãnh Hàn Thiên từ sáng thấy đâu.

      Bước ra từ Spa, bốn chàng trai tặc lưỡi lắc đầu nhìn Diệp Hi. Lão tứ oa oa cái miệng

      "Lão đại, hôm nay giống như mọi ngày, là đến nhà bạn trai lão đại nên ăn mặc cho đẹp tí được ? Trang điểm tí được ? Đừng có ngổn ngáo để ai cũng bảo lão đại phải là con được ?"

      Ba người còn lại cũng gật đầu, Diệp Hi nhìn họ, nhìn lại mình, kiếp trước cũng từng ăn mặc con nhưng kết quả ra sao? Kiếp này muốn làm theo sở thích của mình, tin Lãnh gia ai cũng thích như vậy, mà mặc kệ Diệp Hi biết Lãnh gia gia và Lãnh Hàn Thiên thương là được còn những người khác quan trọng.

      Nhún vai Diệp Hi đến bên lão tứ bộ dạng cà lơ phất phơ: " kệ, Thiên caca thích là được, dù sao trước giờ chưa ai bảo Diệp Hi là con hết." Bốn người lắc đầu, Diệp Hi lúc nào cũng vậy quan tâm người khác mình ra sao, chỉ cần thích là được.

      Năm giờ chiều, cái giờ này là giờ mà mọi người tan sở, nhộn nhịp con đường chỉ vươn lại vài tia nắng, hai chiếc Lamgboghini V83 lao nhanh con đường nhộn nhịp.

      Đến Lãnh gia cũng gần sáu giờ, Lãnh gia nằm ở ngoại ô thành phố Z con đường vắng, từ trung tâm thành phố đến đây cũng hơn mọit giờ đồng hồ. Vừa đến cổng Lý quản gia ra mở cổng, đón mọi người vào nhà.

      Diệp Hi nhìn vòng ngôi biệt thự, mọi thứ trước nay vẫn chưa thay đổi, với mọi thứ dần nhạt nhòa, tám năm kiếp trước Diệp Hi chưa lần nào bước chân vào đây.

      Bước vào trong phòng khách, Lãnh gia gia dã chờ sẵn, bên cạnh còn có ba mẹ của Lãnh Hàn Thiên cũng có mặt, thấy DiệP Hi đến, Lãnh Hàn Thiên ngồi bên Lãnh gia gia cho nụ cười tươi. Bốn chàng kị sĩ cua Diệp Hi cũng chào hỏi Lãnh gia và tìm vị trí an vị.

      Diệp Hi nở nụ cười đáp trả Lãnh Hàn Thiên, ngọt ngào đến gần Lãnh gia chủ cuối đầu " Lãnh gia gia, lâu lắm lắm gặp lại Lãnh gia gia, từ lúc ông ngoại mất đến giờ, Tiểu Hi Hi nhớ Lãnh gia gia nhiều ơi là nhiều to bự bằng chừng này nè.." xong Diệp Hi đưa tay tạo vòng tròn lớn, hành động của làm mọi người ở đây bật cười, Lãnh gia chủ đưa tay đứng lên, kéo Diệp ngồi cạnh mình : " cái tiểu tinh, cái miệng vẫn ngọt sớt" Vừa vừa xoa đầu Diệp Hi.

      Diệp Hi chào hỏi ba mẹ của Lãnh Hàn Thiên rồi mới ngồi xuống cạnh Lãnh gia chủ. Ba mẹ Lãnh Hàn Thiên từ biết Diệp Hi, biết hoàn cảnh của nên thương hơn con của mình, nay hai người nhau tất nhiên là mừng kịp.

      Trong bữa ăn, Diệp Hi rất nhiều chuyện, chọc cho cả Lãnh gia rộn vang tiếng cười, lúc ra về, Lãnh Hàn Thiên mở cửa xe cho , lúc lên xe triều mến nhìn " Tiểu Du, hôm nay em làm mọi người vui lắm, cả Lãnh gia lâu lắm rồi mới bị em chọc vui như vậy" Diệp Hi cười ngọt" tất nhiên, ở đâu có Diệp Hi này ở đó có tiếng cười mà" lời vừa khỏi miệng, Diệp Hi chồm người qua hôn vào môi Lãnh Hàn Thiên nụ hôn sợt qua. Lãnh Hàn Thiên ngơ người, sau khi bừng tỉnh nụ cười khóe môi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :