1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chớ Nói Xử Với Tôi - Liễu Liễu Là Ta (71 chương + 5 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 20


      So với sóng gió quá khứ sau này, Trần Hi cảm thấy mình trong thời gian này quả rất thoải mái, mỗi buổi sáng ngủ dậy bị Khương Sâm trêu chọc, thỏa mãn cái hứng thú đầy ác ý của .

      Sau đó học, nghe Hạ Kỳ nhiều chuyện chút, nhưng dĩ nhiên chủ yếu vẫn là quan tâm đến mình. Buổi tối sau khi trở về, tiếp tục làm cơm cùng Khương Sâm ăn. Thời gian của cứ như vậy nhàn nhã lo lắng từ ngày này qua ngày khác. cảm thấy mình như vậy rất tốt, thất rất rất tốt.

      Trần Hi xách giỏ vào lớp học ngồi cạnh Hạ Kỳ, lấy sách vở cần thiết ra. kỳ quái, Hạ Kỳ hoạt bát giống như hàng ngày, đều này làm cho Trần Hi ngược lại có chút thích ứng được.

      “Hôm nay có chuyện gì mới ?” Mọi lần trước khi vào học mấy phút, là thời gian tốt nhất để các tám chuyện.

      “Mi muốn biết đâu” Hạ Kỳ cố làm ra vẻ thần bí, càng khiến Trần Hi tò mò hơn.

      “Có liên quan tới ta?” mặt Trần Hi giãn ra.

      “Ừ... Doãn Triệt trở lại, ngày hôm qua bọn họ đón .”

      Nghe xong lời Hạ Kỳ , Trần Hi cảm giác tóc gáy của mình cũng dựng đứng lên, bấm ngón tay tính toán, đúng là tháng sai.

      “Mi sao chứ?” Hạ Kỳ nhìn sắc mặt trắng bệch của Trần Hi, lấy tay nhàng khều .

      có việc gì...” Trần Hi miễn cưỡng cười cười, cuộc sống hạnh phúc an nhàn luôn trôi qua rất nhanh, cố ý tránh người nhưng rốt cuộc vẫn trở lại.

      “Nghe theo Doãn Triệt còn có búp bê mắt xanh tóc vàng.”

      ?” gánh nặng trong lòng Trần Hi buông xuống được chút. “Lần sau chuyện, mi ngàn vạn lần đừng nửa, dễ hù chết người ta lắm được ?”

      “Được...” Hạ Kỳ miễn cưỡng cười cười “Ta còn chưa hết đâu, Doãn Triệt có đến tìm mi, để lại cho mi cái này, gọi điện được cho mi... “

      xong Hạ Kỳ liền lấy từ trong túi xách ra bao thư rất đẹp, Trần Hi nhìn chằm chằm bao thư cũng dám đưa tay ra. Hạ Kỳ tiếp “Ta khuyên mi tốt nhất nên cầm , biết vì sao nha, ta cảm giác tâm tình Doãn Triệt tốt, ánh mắt của giống như muốn giết người vậy, mặc kệ bên trong là cái gì, ta khuyên mi tốt nhất cũng phải xem qua...”

      Trần Hi cắn môi cái, cuối cùng vẫn phải nhận lấy bao thư trong tay Hạ Kỳ, ấy đúng,mặc kệ là cái gì, xem chút vẫn cần thiết hơn, muốn ra trận cũng phải chuẩn bị trước.

      Buổi học ngày hôm nay, Trần Hi yên tâm trong lòng, cứ thấp thỏm chờ đợi, thậm chí còn định cúp học, sau khi sống lại, cảm giác hồi hộp ngày hôm nay giống như dâu lần đầu lên kiệu hoa.

      vất vả chịu đựng đến giờ tan lớp, Trần Hi liền vội vàng xông ra ngoài, cũng dám đảm bảo, tên Doãn Triệt kia có giống lần trước hay chạy đến tận lớp học tìm mình.

      Trần Hi biết liệu Doãn Triệt có biết những chuyện vừa xảy ra hay , nếu như biết hỏi cái gì, sợ Doãn Triệt hỏi chuyện gì xảy ra hay nguyên nhân vì sao, chỉ sơ Doãn Triệt biết chuyện mình tại ở nhà Khương Sâm.

      biết vì sao, trong lòng Trần Hi có chút bất an và đau lòng, loại cảm giác đó giống như là người vợ vụng trộm bên ngoài, có lẽ chỉ là tinh thần ổn định, nhưng cũng đủ cho lo lắng muốn đối mặt với vấn đề này.

      Trần Hi đoán rất đúng, Doãn Triệt quả muốn đến lớp học tìm , nhưng bất hạnh, bất hạnh là cho Doãn Triệt, đối với Trần Hi phải là may mắn mới đúng.

      Doãn Triệt còn chưa đến lớp học của Trần Hi, ngay khúc quanh của cầu thang, liền gặp được Trương Nghiên đến tìm .

      Tâm trạng Trương Nghiên bây giờ tốt, bị xem như trò cười trong trường học, thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý từ xưa đến nay này bao giờ sai.

      Lúc ấy do kích động nên phát tán bài viết đó, vốn dĩ chỉ muốn làm Trần Hi chịu nhục chút, hoặc chí ít có thể tạo áp lực của dư luận làm Trần Hi được thoải mái, nghĩ đến chỉ cần có người làm cho ấy thương tích đầy mình cũng thấy thỏa mãn, bao nhiêu oán giận cũng có thể tiêu tan.

      Sau đó, chuyện xảy ra vượt qua dự liệu của . Trương Nghiên luôn nhận được những bức thư nặc danh, có lúc là những câu chuyện xưa, lúc là những mưu kế, có khi còn cung cấp cho những tài liệu liên quan đến Trần Hi.

      Những thứ đồ này sao lại xuất trùng hợp như vậy, đúng ngay lúc có thể dùng đến. Càng về sau, thân bất do kỷ, càng si mê hưởng thụ cảm giác thắng lợi xem Trần Hi bị giày vò. Thậm chí lương tâm bị mê muội gọi điện thoại cho cha mẹ Trần Hi, mặc dù lúc ấy cũng có do dự, thầm tự hỏi mình tại sao muốn làm như vậy.

      Kết quả cũng làm cha mẹ Trần Hi lo lắng, suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là chính , khi cha mẹ biết những chuyện như vậy, cho dù là lời đồn đại, chắc hẳn cha mẹ cũng như vậy.

      Nhưng vẫn khống chế được mình, lúc có người mang hình ảnh Trần Hi được người đưa đón học, chút cũng chịu được. Trương Nghiên lúc đó vui sướng tưởng tượng ra cảnh Trần Hi bị người nhà phỉ nhổ hẳn trong lòng rất uất ức.

      Bây giờ chân tướng mọi chuyện sáng tỏ, tất cả đều giống như chỉ mình làm ra việc này, mong muốn lần nữa nhận được bức thư nặc danh đó, chỉ cho biết phải làm sao để thoát khỏi tình trạng khốn khổ này, nhưng bức thư đó cũng bao giờ xuất nữa.

      tại tất cả mọi người đều xem thường , thậm chí là những bạn cùng phòng luôn quan hệ thân thiết. Bọn họ bày tỏ có thể hiểu phải chịu uất ức thế nào mới làm ra những chuyện như vậy, nhưng chung qui lại họ thể lý giải được tại sao lại lôi kéo người nhà Trần Hi vào, làm cho gia đình người khác khốn khổ. Bọn họ lo lắng có ngày cẩn thận mà đắc tội với , cũng bị dùng phương pháp như vậy đối xử với họ.

      Những chị em cùng phòng là thân thiết nhất, nhưng càng thân càng lo lắng bị phản bội, nhất là khi họ biết quá nhiều bí mật của nhau.

      Trương Nghiên hoàn toàn bị mọi người lập, tính ra Trần Hi chỉ chịu uất ức có hai ngày, mà ước chừng phải chịu đựng cả tháng rồi, ngày đêm đều trông mong Doãn Triệt trở lại, hy vọng có thể an ủi mình, cho dù chỉ là cái ôm hay nụ hôn...

      trở về sao cho em biết?” Trương Nghiên kéo tay áo Doãn Triệt.

      “Tôi có việc ở đây, lát nữa tìm em”. Doãn Triệt giọng câu.

      ràng em buông tay!”. Trương Nghiêng rất cố chấp, bây giờ chút thể diện cũng còn, còn gì phải sợ nữa.

      tới đây với tôi.” Vị trí bọn họ đứng là ngay cầu thang của phòng học, rất nhiều người thấy Trương Nghiên dây dưa với Doãn Triệt ngừng. Doãn Triệt dứt khoát dẫn Trương Nghiên đến lối vắng vẻ, nơi đó có phòng học, cũng rất hiếm người qua lại.

      Nhìn thấy sắc mặt Trương Nghiên rất sa sút, Doãn Triệt cũng muốn gì quá đáng, cố gắng hết sức nhàng:” phải chúng ta chia tay rồi sao?”

      “Chia tay? Ai đồng ý chia tay chứ, là thôi, em chưa từng đồng ý” Tâm trạng Trương Nghiên có chút kích động, tiến lên ôm lấy Doãn Triệt. “Em bây giờ cái gì cũng có, thể cũng được”.

      “Buông tay...” Nghe được Trương Nghiên xong, sắc mặt Doãn Triệt trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Nghiên.

      Trương Nghiên bị ánh mắt của Doãn Triệt làm cho hoảng sợ, buông tay ra, nhìn vào gương mặt . vẫn luôn cảm giác mình chưa hoàn toàn hiểu Doãn Triệt, tại càng nhận ra, ra chút gì về đều hiểu được.

      cưng chiều , thương , có khi thậm chí muốn cùng chỗ, thế nhưng khi muốn nữa, tất cả những điều này cũng lưu lại trong lòng chút nào.

      “Triệt...”

      “Tôi với em được quấy rầy đến ấy, em chơi với lửa có ngày cũng bỏng tay, trách người khác được, lúc làm nên nghĩ đến hậu quả chứ.” Doãn Triệt lạnh lùng nhìn Trương Nghiên, trong lời của còn lưu lại cho chút tình cảm và thể diện nào.

      “Là tự em chơi với lửa, nhưng tình cảm của chúng ta mấy năm, cắt đứt liền cắt đứt, có cân nhắc qua cảm giác của em sao?”

      xin lỗi.” Doãn Triệt tựa hồ thở dài.

      ấy mà xin lỗi, hai người chưa ở cùng bao lâu, lại xin lỗi vì ấy. Doãn Triệt, em chưa từng nghe qua hai từ xin lỗi này với ai, vậy mà vì cái loại con đó dám xin lỗi...” Trương Nghiên cơ hồ dùng hết sức lực bản thân hét lên với Doãn Triệt, xong những lời này, vịn thành cầu thang nhìn Doãn Triệt chằm chằm.

      xin lỗi, đối với em, tôi cũng có lỗi, về chuyện của Trần Hi tôi cũng muốn truy cứu gì nữa, chúng ta chấm dứt ở đây là được rồi”. Giọng Doãn Triệt nghe như an ủi người khác, nhưng mỗi lời của từng chữ từng chữ như cắm vào tim.

      “Truy cứu?” Trương Nghiên giống như nghe chuyện cười phá lên cười haha “ Truy cứu cái gì, truy cứu em tung tin đồn ư? muốn truy cứu thế nào, bây giờ em cái gì cũng có, cứ đến mà truy cứu ...” xong Trương Nghiên liền cởi nút áo của mình ra.

      “Em hãy tự trọng...” Doãn Triệt quay lưng lại, hành động của càng làm Trương Nghiên điên cuồng hơn, cho dù là lúc hai người qua lại, cũng nghe bên ngoài có người khác, nhưng bây giờ làm gì, thủ thân vì Trần Hi sao?

      “Doãn Triệt, ấy?”

      ?” Doãn Triệt nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Trương Nghiên, vẻ mặt mờ mịt, cau mày giống như suy nghĩ chuyện gì huyền bí lắm.

      “Được lắm, em hiểu rồi... Doãn Triệt, em vẫn dõi theo , em nhìn xem rốt cuộc làm thế nào tranh giành với người đàn ông kia, em chờ xem bộ dạng thất bại của thế nào.”

      “Người đàn ông nào? Em giải thích cho tôi...”

      Lời Doãn Triệt còn chưa hỏi xong, Trương Nghiên nhanh chóng quay đầu chạy .

      Doãn Triệt có chút kinh ngạc nhìn cầu thang bóng người, vừa rồi gì sai sao, này vừa mới kích độngnhư vậy, giờ lại chạy mất thấy đâu.

      “Á...”

      “Ai ở đó...’ Doãn triệt ngẩng đầu, chỉ càm thấy có bóng người xẹt qua. nhìn đồng hồ tay, thời gian kịp nữa rồi, hy vọng bạn cùng phòng Trần Hi đưa đồ đến tay ấy.

      Trời ơi, là ghét của nào trời trao của đó, vừa ra cửa gặp quỷ. Trần Hi từ trong chỗ nấp nhảy ra ngoài, lấy tay vuốt vuốt ngực, miệng thở to hổn hển.

      Vì để tránh chạm mặt Doãn Triệt, cố ý tìm đường vắng vẻ mà , nghĩ tới lại gặp phải . nghe được hai người họ cãi vã, lẽ ra lúc đó phải lẳng lặng mà trốn , nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại tò mò đứng lại muốn nghe xem họ gì.

      Thậm chí khi Trương Nghiên hỏi Doãn Triệt có phải hay , lòng ngực cử đập liên hồi, còn lén thò đầu ra xem, mặc dù thấy được gì, nhưng ràng nghe câu trả lời của Doãn Triệt lại là câu hỏi nghi vấn.

      Trần Hi tự khinh thường mình, nếu chỉ sơ sót chút chạy trốn kịp, lại để cho bắt được rồi.

      Trần Hi vẫn còn hoảng sợ cho đến khi ngồi xe Tiểu Hắc, trong lòng mới thả lỏng ra, hôm nay coi như tránh được kiếp, nhưng ngày mai phải làm sao đây?


    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 21


      “Cậu ... cái này...” Doãn Triệt buông lỏng tựa vào ghế sofa, lấy ra thiếp mời đưa cho Khương Sâm “Tối mai sáu giờ, đừng đến trễ”.

      “Cháu lớn của ta già thêm tuổi rồi” mặt Khương Sâm có chút cảm giác hứng thú.

      Doãn Triệt khỏi lạnh run cái, cảm giác lần này Khương Sâm chuyện ra vẻ thẳng thắn của kẻ bề giống như trước đây, nhìn qua đúng là có điểm giống như mẹ của .

      “Yên tâm ngày mai ta đến đúng giờ.” Khương Sâm đem thiệp mời bỏ vào túi quần, đứng dậy muốn rời , nhìn thấy Doãn Triệt còn có ý định nhúc nhích liền hỏi “Còn chuyện gì sao?”

      “Cậu phải sao?” Doãn Triệt nhìn về phía Khương Sâm.

      “Đúng.” Khương Sâm gật đầu cái.”Thế nào?”

      đâu?”

      “Về nhà.” Khương Sâm đáp như đó là chuyện dĩ nhiên.

      “Lúc này mới có mấy giờ? Bình thường phải cậu đợi quán bar đóng cửa mới về nhà sao, hôm nay sao lại sớm vậy?” Doãn Triệt quan sát Khương Sâm, giọng có chút tò mò như tìm tòi nghiên cứu vấn đề gì “ phải là kim ốc tàng kiều chứ?”

      Khương Sâm chỉ cười cười , ý tứ tựa hồ như đồng tình, điều này càng làm cho Doãn Triệt kinh ngạc trợn to hai mắt, vô cùng tò mò rốt cuộc kiểu phụ nữ thế nào có thể làm cho Khương Sâm – người tự kỷ chỉ bản thân mình để mắt tới. thậm chí tưởng tượng ra bộ dáng Khương Sâm ở người phụ nữ đó.

      “Cậu à, mợ có biết làm cơm , sau giờ học con liền chạy đến đây, ngay cả cơm còn chưa ăn” Doãn Triệt tự cho mình quyền gọi người phụ nữ của Khương Sâm như vậy cũng thấy rất tốt, chưa biết là người phụ nữ đó có quản được hay , trước mắt cứ gọi vậy .

      Bây giờ chưa là vợ chồng cũng có thể sống cùng nhà, nhưng mở miệng kêu tiếng như vậy cũng làm nổi hết da gà. Doãn Triệt tò mò, được Khương Sâm để ý phải xinh đẹp đến mức nào.

      “Con đói bụng? vậy cũng tốt, thiếu chút nữa ta quên mất chưa đưa con đón gió tẩy trần rồi, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn”. Khương Sâm cũng quan tâm đến ý tứ của Doãn Triệt, tự nhiên lấy điện thoại di động ra gọi ngay trước mặt Doãn Triệt.

      “Hôm nay tôi ra ngoài ăn,, cần chuẩn bị. Ừ... Được...” Sau khi cúp điện thại, Khương Sâm phẩy tay, ý là giải quyết vấn đề rồi.

      “Cậu cũng biết con phải ý đó mà, đến khi nào có thể gặp mợ đây, mai được hay ?”.

      “Mợ ?” Khương Sâm ý tứ liếc mắt nhìn Doãn Triệt. nghĩ có nên cần thiết điều chỉnh cách xưng hô của Doãn Triệt , có những lời ngàn vạn lần nên quá sớm.

      “Đừng là con trước với cậu, mẹ con hàng ngày cứ lẩm bẩm hôn của cậu, chị cả trong nhà cũng như mẹ thôi, cậu đúng là tâm bệnh trong lòng bà ấy đấy, nếu có người,vậy tốt nhất cùng nhau ra mắt , để cho mẹ con ít lại vài câu”. Doãn Triệt hết uy hiếp đến dụ dỗ hy vọng nhìn thấy người phụ nữ mà Khương Sâm giấu kia, ông cậu này của cũng là kỳ lạ, cuộc sống riêng tư cứ thần thần bì bì thế nào đó.

      Doãn Triệt chỉ biết, sau khi ông bà qua đời, Khương Sâm liền xuất ngoại, lang thang ở nước ngoài cũng mười năm, sau lại biết vì sao đột nhiên trở lại, nhưng vẫn chỉ có mình.

      Về phần Khương Sâm ở nước ngoài cả chục năm trải qua cuộc sống thế nào, làm gì, cũng ai lắm, thậm chí cả mẹ cũng moi được bất kỳ thông tin gì từ trong miệng Khương Sâm.

      Qua lại với nhau, mọi người cũng ngày càng lười hỏi tới, dù sao xem ra cuộc sống Khương Sâm cũng tệ lắm, mình ở nhà trong khu chung cư sang trọng, còn có tiền mở quán bar, đáng nhắc tới chính là, quán bar này do Khương Sâm dùng tiền mua. cách khác, dù cho mở cái quán này, với vị trí tấc đất tấc vàng ở đây, dựa vào tiền cho thuê cửa hàng cũng dư dả cho chi tiêu hàng ngày.

      Tính ra như vậy, Khương Sâm ở nước ngoài cũng kiếm được ít tiền rồi, về phần những tài sản khác của cũng ai biết đến.

      Thời điểm bắt đầu, mẹ Doãn đối với việc mở quán bar của Khương Sâm cũng có chút nghi ngờ, trong tay bà lúc này vẫn còn nắm giữ sản nghiệp của Khương Gia, nghĩ tới Khương Sâm chỉ cần hai năm đem quán bar trở thành chỗ ăn chơi lớn nhất ở đây. Mẹ Doãn cũng yên lòng, định đem tất cả sản nghiệp quăng cho Khương Sâm quản lý.

      Thậm chí còn bất ngờ hơn, Khương Sâm mỗi ngày đều vùi mình ở quán bar, những sản nghiệp kia cũng chỉ dạo qua vòng, đuổi việc vài người, lại tuyển thêm vài người mới. Vốn tưởng là chỉ cần miễn cưỡng duy trì được thu chi, nhưng đột nhiên công ty vô cùng tỏa sáng, thoắt cái trở thành trong những công ty nộp thuế hàng đầu.

      Năng lực của Khương Sâm thể gọi là thần kỳ, tất cả xem ra đều rất thuận lợi, mẹ Doãn liền bắt đầu lo buồn chuyện hôn của , dáng dấp Khương Sâm quả rất đẹp, đàn ông đẹp trai cũng tốt, nhưng quá đẹp như vậy xem ra lại tốt lắm. Hơn nữa Khương Sâm còn tự luyến, bị mẹ Doãn an bài xem mắt mấy lần, về sau liền , xem mắt có thể, nhưng phụ nữ nhất định phải xinh đẹp tương xứng với , nếu nhìn cũng thèm nhìn.

      Điều này càng làm buồn lòng mẹ Doãn, vốn là bà định trông tìm chỗ môn đăng hộ đối, sau đó bắt đầu tìm kiếm những diễn viên minh tinh xinh đẹp, mặc kệ là như thế nào, miễn là nhìn xứng đôi với Khương Sâm, nhưng kết quả vẫn vô cùng ảm đạm.

      Thấy việc xem mắt vô vọng, mẹ Doãn chỉ còn lại chiêu duy nhất của phụ nữ, đó là càu nhàu, những bà tìm xinh đẹp như vậy đều phù hợp với cầu của sao? Tốt nhất là Khương Sâm đừng đến tìm bà, chỉ cần gặp mặt ở đâu là nghe bà dạy dỗ ở đó, bất luận là gặp riêng hay tại các bữa tiệc của gia đình, chỉ cần Khương Sâm tham gia, người ta liền nhìn thấy hai chị em ở chỗ “ chuyện phiếm”.

      Mỗi lần như vậy, Doãn Triệt cũng lòng bội phục Khương Sâm, làm sao có thể chịu đựng mẹ Doãn bên tai cằn nhằn lảm nhảm hai đến ba giờ đồng hồ mà gương mặt vẫn tươi tỉnh như có chuyện gì, ừm... hình như xấu mẹ mình như vậy cũng có phần đúng.

      Doãn Triệt quan sát nét mặt của Khương Sâm, hy vọng có thể cho đáp án thỏa mãn.

      Khương Sâm nhìn Doãn Triệt nhàng nâng khóe miệng “Con xác định muốn gặp ấy?”.

      “Phải” Doãn Triệt vội vàng gật đầu cái.

      “Ta chỉ sợ đến lúc đó làm con thất vọng” Thái độ của khương Sâm rất bí hiểm.

      “Làm sao có thể, với ánh mắt của cậu, tuyệt đối con thất vọng.”

      thôi, ăn cơm trước , mai cho con gặp.” Khương Sâm từ ghế sofa đứng lên, hai người trước sau ra khỏi cửa quán bar.

      Sắc trời dần tối, những ngọn đèn xanh đỏ treo đường cái làm cảnh quan vô cùng phồn hoa náo nhiệt.

      Khương Sâm nhìn chằm chằm vào ánh trăng sáng, lại nhìn sang người bên cạnh có vẻ trưởng thành, nhưng vẫn chưa mất tính khí ngông cuồng của tuổi trẻ, con người ta phải từ thất bại và đau khổ mới lớn lên được, như vậy, hãy để cho dạy cho Doãn Triệt bài học.

      ***

      Khương Sâm về nhà ăn cơm, Trần Hi cũng lười phải nấu ăn. nấu nồi cơm, lấy ra gói hương kim châm cay, lại làm quả trứng ốp la, cộng với muỗng tương hạt tiêu, tất cả đem trộn lại chút, cứ như vậy cũng coi như xong cơm tối.

      Bình thường do phải chuẩn bị bữa cơm, thời gian bất đắc dĩ trôi qua rất nhanh, tối nay lại rãnh rỗi như vậy, Trần Hi ngược lại cảm thấy có chút nhàm chán, định mở tivi, xem các tiết mục linh tinh.

      Đây là lần đầu tiên Khương Sâm trở về nhà ăn tối, thói quen là thứ vô cùng đáng sợ, Trần Hi tự an ủi chỉ do rãnh rỗi có chút nhàm chán nên suy nghĩ vớ vẩn. tại điều cần nhất phải là được nhàn rỗi, mà muốn cho mình bận rộn hơn, tiết kiệm bớt những suy nghĩ linh tinh trong đầu.

      Nghĩ tới đây, lấy bao thư Hạ Kỳ đưa từ trong túi ra, bao thư có viết mấy chữ, chính là bút tích của Doãn Triệt.

      Trần Hi vuốt vuốt tay bao thư hồi, do dự giống như cầm tay chiếc hộp Pandora biết có nên mở ra . Cuối cùng, hít sâu hơi, ngồi ngay ngắn lại, cắn răng cái, vang lên tiếng bao thư bị xé rách. (Trong thần thoại Hy Lạp, tích về chiếc hộp Pandora kì bí để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là chiếc hộp mà các vị thần đỉnh núi Olympus tặng cho nàng Pandora - người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora được các vị thần dặn kĩ rằng được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với tò mò của mình, Pandora mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh... và chiếc hộp chỉ còn sót lại chút “ hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống.)

      Bên trong là thiếp mời màu đỏ tươi, đại ý là Doãn Triệt muốn mời tham gia tiệc sinh nhật của .

      Tiệc sinh nhật ư? Trần Hi cảm thấy trừ khi đầu mình bị úng nước, nếu tuyệt đối tham gia bữa tiệc này.

      Có tiếng mở cửa nhàng, chắc chắn là Khương Sâm trở về.

      Trần Hi có chút bối rối đem cất thiệp mời vào bao thư lại vào túi, bây giờ còn chưa chuẩn bị tư tưởng để giải thích mối quan hệ của mình với Doãn Triệt.

      Trần Hi mờ ám lén liếc mắt nhìn Khương Sâm, cầm áo khoác treo lên giá, đổi giày trực tiếp tới trước mặt ngồi xuống.

      “Tối nay ăn món gì?”

      “Cơm trộn.”

      “Có để phần tôi ?”

      Trần Hi ngẩng đầu nhìn về phía Khương Sâm, cảm thấy trong đôi mắt hôm nay có gì đó rất khó , hôm nay quá bình thường, nhưng ngược lại càng bình thường đối với chính là bất thường.

      “Cơm trộn thể để lâu, vẫn chưa ăn?”

      “Ăn rồi, nhưng ăn bên ngoài được thoải mái như trong nhà, về nhà cảm thấy dạ dày có chút đói.” Khương Sâm tựa vào ghế sofa, vẻ mặt lười biếng tựa như con mèo Ba Tư chậm chạp. Lời của nghe qua như trần thuật việc bình thường, nhưng hiểu sao Trần Hi cảm giác trong đó có phần nũng nịu.

      muốn ăn món gì, tôi làm nhanh thôi, nhưng thể quá phức táp, trễ rồi.”

      “Vậy trộn cơm .”

      “Cơm này vừa mới nấu tối nay, nếu chê, tôi nấu thêm nữa có được ?”

      “Được.”

      Khương Sâm hôm nay chuyện rất ôn hòa, như vậy càng bình thường. Trần Hi quái dị đưa mắt nhìn cái, thấy vậy Khương Sâm nhìn mỉm cười.

      Trần Hi cảm giác tim mình nhảy lỡ mất nhịp, vội vàng mở to mắt nhìn sang hướng khác.

      “Tôi làm cơm.” Trần Hi xong vội vã vào bếp, Khương Sâm nhìn theo bóng lưng khuất, đưa tay lấy thiệp mời từ trong túi còn chưa kịp kéo lại ra xem. Quả nhiên ngoài dự đoán của , cũng được mời, tối mai nhất định vô cùng thú vị.

      Sau khi xem xong, Khương Sâm đem thiệp mời cất lại vào trong túi, vị trí hoàn toàn trùng khớp giống như lúc đầu.

      “Tới đây ăn .” Trần Hi đứng ở bàn ăn kêu to tiếng.

      “Được...” Khương Sâm đứng dậy tới bên cạnh bàn ăn, “Giúp tôi trộn chút.”

      Trần Hi nghe lời dùng cái muỗng đem cơm cùng đồ ăn trong chén tỉ mỉ trộn đều, nét mặt rất chăm chú, chẳng mấy chốc, cơm cùng đồ ăn được tương ớt bao bọc vô cùng đẹp mắt.

      Khương Sâm cầm muỗng cơm lên ăn, mùi vị vừa cay vừa mặn rất ngon. Trần Hi như thường ngày ngồi sofa xem tivi, chỉ chờ ăn xong kêu đến dọn dẹp bát đĩa.

      Khương Sâm hơi nhíu mày, suy nghĩ vấn đề, vấn đề này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng cũng rất phức tạp.

      Làm đơn giản hóa mối quan hệ phức tạp, hay làm phức tạp hóa mối quan hệ đơn giản, tất cả đều trông chờ vào quyết định tối nay của .

      Phức tạp nhất định có người bị tổn thương, nhưng đơn giản phải là kết quả mà muốn nhìn thấy.

      Hả? Đột nhiên Khương Sâm lắc đầu cười, bắt đầu từ khi nào mà phải đắn đo về quyết định của mình. phải kết quả mới là quan trọng nhất sao?

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 22


      Mình cũng thích Sâm lắm lắm, nhưng mà...

      Người ta thường , đời này có việc gì là khó, có phải như vậy chăng? Trần Hi cứ mặc kệ dễ hay khó, dù sao hôm nay tuyệt đối cứ trốn học trước .

      Luôn luôn là sinh viên xuất sắc, kể từ khi sống lại Trần Hi bỏ sót buổi học nào. Nhưng phải là phải có chút thiếu sót mới gọi là hoàn mỹ sao, quyết định hôm nay thực hành đạo lý đó.

      Cho nên Trần Hi siêng năng xưa nay, hôm nay quyết định trốn học ngày. Buổi sáng gửi tin nhắn thông báo cho Hạ Kỳ biết hôm nay mình đến trường, nếu có việc gì gấp đừng tìm mình, sau đó liền tắt điện thoại di động . Trần Hi tin chắc có nơi nào an toàn hơn so với trong nhà của Khương Sâm, quyết định cả ngày nhốt mình trong nhà.

      Nhất cử nhất động của Trần Hi đều qua mắt được Khương Sâm, cũng hỏi gì nhiều. Buổi sáng cũng như thường ngày ăn qua điểm tâm, trở về phòng ngủ thẳng giấc đến buổi trưa, sau đó dậy ăn cơm trưa rồi theo lệ thường ra khỏi nhà.

      Trần Hi cho rằng mình suy nghĩ rất chu đáo, sinh nhật của Doãn Triệt là hôm nay, chỉ cần hôm nay xuất ở trường học, như vậy Doãn triệt tìm được , tìm được cũng cần phải tham gia bữa tiệc.

      thể , Trần Hi rất hiểu thói quen của Doãn Triệt, quả nhiên thừa dịp tan lớp liền tìm Trần Hi, nhưng cuối cùng lại thất vọng, vì Trần Hi có ở đấy, hơn nữa điện thoại của cũng liên lạc được.

      Lức vừa mới ở nước ngoài trở về, Doãn Triệt liền đoán được này chắc hẳn cho vào danh sách đen, nhưng ngàn vạn lần nghĩ tới, ảnh hưởng của đối với lại trở nên kinh khủng như vậy, sau khi tan học liền tìm cách trốn . Thậm chí còn cố ý cắt đứt điện thoại liên lạc với .

      Như vậy cũng tốt, Doãn Triệt mặc dù có chút tức giận, nhưng cũng phản ứng gì to tát, ra khỏi nước tháng này, cách xa trường học, cũng suy ngẫm rất nhiều chuyện, hành vi của đúng là có chút được đúng đắn. cố ý liên lạc với người nào trong nước, cũng muốn biết trong trường xảy ra những chuyện gì, chính vì muốn nhìn cảm giác trong lòng mình.

      Ở nước ngoài loại thịt nào cũng có, rất phong phú, Doãn Triệt biết mình thuộc kiểu thích của lạ, có thể được xưng tụng là động vật ăn thịt, nhưng trong thời gian này nghĩ xem mình có thể bỏ qua những miếng thịt béo bở được dâng đến tận miệng như vậy .

      Sau tháng trở về, có đáp án, phát mình vẫn là động vật ăn thịt, chỉ là khẩu vị có thay đổi, nếu như trước kia thích ăn thịt kho, tại lại thích gặm sườn. Mặc dù sườn có ít thịt, nhưng có thể từ từ nhấm nháp, cộng thêm gặm xương có mùi vị ngon hơn, so với thịt béo ngấy lại càng có dư vị vô cùng.

      sai, Trần Hi chính là món sườn của , Doãn Triệt có lúc rất bội phục ý tưởng của mình, cảm thấy mình rất có trí tưởng tượng, cuối cùng chuyện như vậy cũng được phân tích thấu đáo.

      nhắn tin cho ấy biết, tôi muốn ép ấy, nhưng ấy thể nào trốn học cả đời được, ngày mai tôi tìm ấy chuyện đàng hoàng, chuyện tối nay coi như tính.” xong câu đó, Doãn Triệt cũng cảm giác mình càng ngày càng giống quý ông rồi, xem xem bây giờ có thể khéo lấy lòng người như thế nào, cũng dễ dàng tha thứ cho nhiều lần làm những chuyện nghịch ý , đây quả là chuyện lạ từ xưa đến nay.

      lại hướng Hạ Kỳ cười cười rồi sau đó xoay người rời , Hạ Kỳ nhất thời cảm thấy hai mắt tỏa sáng, trách được Trần Hi từng mê luyến Doãn Triệt như thế, bộ dạng cười trông giống như thiên sứ dưới ánh mặt trời, cho dù bị chói mắt, cũng làm cho người khác nỡ nhắm lại.

      Hạ Kỳ nhìn theo Doãn Triệt, cho đến khi nhận thức được mình chảy cả nước miếng, bèn đưa tay lau chùi khóe miệng, thầm cản thán, Trần Hi quả vô cùng đào hoa, người xinh đẹp đến kỳ quái, người cũng đẹp trai xuất chúng.

      Trần Hi vẫn là suy nghĩ muốn nắm bắt kịp tin tức, nên mặc dù tắt điện thoại, nhưng cứ chia đều hai giờ lại mở máy, lần thứ nhất có động thái gì, ngoài dự đoán, lần này nhận được tin nhắn Hạ Kỳ gửi tới.

      Sau khi cẩn thận đọc tin nhắn, Trần Hi bắt đầu phân tích hàm nghĩa của Doãn Triệt, xem ra hình như có tức giận, có lẽ muốn dựa vào đàm phán để giải quyết vấn đề, nhìn lại chính mình cũng còn lựa chọn nào khác mà cùng đàm phán, cũng thể cứ như vậy trốn tránh được trong suốt khóa học.

      Phân tích tất cả xong, Trần Hi lại tắt điện thoại, kiên trì hơn nửa ngày cũng muốn thất bại trong gang tấc, bữa tiệc sáu giờ mới bắt đầu, phải biết là trước đó chuyện gì Doãn Triệt cũng có khả năng làm được.

      Thời gian là kỳ diệu, lúc bạn mong nó trôi qua nhanh chút, qua rất chậm, khi bạn mong thời gian trôi chậm nó lại trở nên vô cùng ngắn ngủi.

      Thời gian hôm nay mà với Trần Hi là khá dài, nhìn xem đồng hồ, mới có bốn giờ chiều. bắt đầu suy tính có nên chuẩn bị trước cơm tối cho Khương Sâm hay , có việc gì đó để làm luôn làm cho lòng người ta bớt hoang mang .

      Có tiếng mở cửa nhàng, lôi cuốn chú ý của Trần Hi, nghiêng đầu nhìn về phía cửa, là Tiểu Hắc, còn dẫn theo mấy người vào, trong tay mỗi người còn cầm ít đồ.

      Trần Hi trong lòng thầm vui mừng, nhiều người là tốt nhất, nhiều người nấu ăn phải nhiều, nấu ăn nhiều, thời gian chuẩn bị phải dài, rốt cuộc cũng có chuyện làm rồi.

      “Chính là ấy sao?” người đàn ông dẫn đầu mở miệng.

      Tiểu Hắc gật đầu.

      Người đàn ông vòng quanh Trần Hi vòng, thái độ nhìn ra là hài lòng hay , tóm lại ánh mắt tựa hồ quan sát những cổ vật.

      Trần Hi khẽ cau mày, chuyện này có vẻ bình thường, ngửi thấy luồng khí quen thuộc, mặc dù rất lâu rồi nhưng vẫn cảm giác được, hình như từng gặp qua những người này.

      “A...” Trần Hi sợ hãi than ra tiếng.”Tiểu Hắc tôi mua thức ăn, nhiều người như vậy, trong tủ lạnh đủ đồ dùng.” Trần Hi nghĩ tự lừa dối có thể vượt qua, những người này nồng đậm mùi son phấn ràng là đến trang điểm, hơn nữa những hộp to kia được đóng gói kỹ càng, chng lẽ là lễ phục sao!

      Cuộc sống của thiếu phu nhân cách xa quá lâu, lâu đến nỗi tưởng chừng mình quên mất.

      Đáng tiếc Trần Hi quên chuyện rất quan trọng, đối với những vị khách mời này mà , tối nay chính là nguồn sống của họ. Chỉ cần Khương Sâm hài lòng, lấy được tiền thù lao cũng đủ cho bọn họ ăn no thời gian dài.

      Những người này cũng thuộc dạng thân kinh bách chiến, dạng khách nào mà họ chưa gặp qua, từ những phu nhân quý phái chủ động phối hợp cho đến kiểu chống cự như .

      Chính vì vậy lúc này, ngoại trừ những thợ trang điểm chuyên nghiệp, họ còn chuẩn bị sẵn những tên vệ sĩ cao to, nếu bỏ chạy ai trả tiền cho bọn đây.

      Cả đám bổ nhào theo về phía trước, lôi lôi kéo kéo, cuối cùng cũng ấn được Trần Hi ngồi lên ghế sofa.

      Tiểu Hắc vẻ mặt kinh ngạc ngờ những người này lại thành thạo kỹ năng như vậy, bọn họ lưu loát điều khiển người trong tay, khiến Tiểu Hắc bình thường nhận mình là vệ sĩ chuyên nghiệp cũng có chút xấu hổ.

      “Muốn dùng dây sao?” Tiểu Hắc ma xui quỷ khiến thế nào lại thốt lên.

      cần sao?” Thợ trang điểm trực tiếp hướng Trần Hi hỏi, thấy mở miệng, trợ lý bên cạnh lấy ra dây lụa màu trắng mềm mại. “Chúng ta dùng cái này cho có vẻ tao nhã”.

      cần, tôi phối hợp.” Trần Hi lắc đầu cái, thầm than trong lòng, ngoan ngoãn cũng được.

      từng làm qua thiếu phu nhân sang trọng, Trần Hi đối với quá trình trang điểm này nắm rất kỹ, giai đoạn nào cần làm cái gì đều rất phối hợp, điều này cũng làm thợ trang điểm vô cùng hài lòng, bọn họ phiền nhất là đối mặt những người cái gì cũng hiểu mà cứ ra vẻ chỉ chỉ trỏ trỏ.

      Mặc dù chỉ có mục đích là nhận tiền và hóa trang, nhưng để trang điểm thành hình dáng gì hoàn toàn phụ thuộc vào bàn tay của những thợ trang điểm. Bọn họ có thể làm cho bạn xấu đến ai nhận ra hay xinh đẹp làm cho người khác phải kinh ngạc. Tất cả đều dựa vào tâm tình của bọn họ.

      Khương Sâm dùng bảng giá tốt nhất làm cho tâm tình họ vô cùng vui vẻ, Trần Hi lại trước sau phối hợp càng làm họ hài lòng.

      Trần Hi bây giờ tựa như cái kén sắp hóa bướm, từng chút từng chút dần dần ra.

      Thừa dịp làm tóc nhàn nhã, Trần Hi suy nghĩ đến việc an bài của Khương Sâm vô cùng tò mò, thời gian sao lại trùng hợp như vậy, chỉ cầu mong ngàn vạn lần đừng như tưởng tượng.

      “Tiểu Hắc, Khương tiên sinh đây là muốn làm gì?”

      “Đến bữa tiệc.” Tiểu Hắc xong cũng như chưa , trang điểm cho buổi tối tiệc để làm gì.

      “Của người nào?”

      biết, Khương tiên sinh chưa .”

      Trần Hi nghĩ nếu đúng là dự sinh nhật của Doãn Triệt, quả là ông trời muốn chết lần nữa rồi.

      “Tiểu Hắc, rất hiểu ông chủ mình, đoán xem nếu như tôi , như thế nào?”. Lớp trang điểm mặt Trần Hi gần như hoàn thành, nháy nháy mắt, dáng vẻ có chút mị hoặc.

      ?” Ánh mắt Tiểu Hắc nhìn qua tấm lụa mỏng, đáp án ràng rồi, cũng cần câu trả lời của nữa.

      Đúng là tránh được hòa thượng cũng thoát khỏi chùa, Trần Hi cảm thấy câu này diễn tả rất đúng hoàn cảnh của mình bây giờ. bắt đầu suy nghĩ có nên hay với Khương Sâm những ân oán của mình và Doãn Triệt, mặc dù là khó mở miệng, nhưng so với để tận mắt nhìn thấy còn tốt hơn.

      cự tuyệt Doãn triệt, rồi lại cùng với Khương Sâm, suy nghĩ đến chuyện này cảm thấy có luồng khí lạnh từ trong người dần dần lan ra...

      ***

      Doãn gia là đại gia tộc ở thành phố này, từ năm giờ liên tục có người cầm thiệp mời ra ra vào vào.

      Nếu đến trễ thà rằng , mọi người hình như đều hiểu đạo lý này. Được Doãn gia mời là vinh dự rất lớn, ai ngây ngốc lãng phí vô ích cái cơ hội tốt này, khoảng năm giờ rưỡi, tất cả mọi người hầu như đến đông đủ.

      Điều này làm Doãn Triệt thể xuống sớm nửa giờ để tiếp khách, cả phòng đầy những trang điểm lộng lẫy khiến Doãn Triệt sợ hãi than với năng lực kêu gọi của mẹ mình. Nhìn xem giống như tiệc sinh nhật mà giống lễ hội xem mắt hơn.

      Doãn Triệt hôm nay mặc cái áo kiểu Tôn Trung Sơn, dáng người vốn cao lớn của nhìn vào càng có khí thế bức người. Kiểu áo này thiết kế cũng tăng thêm mấy phần nho nhã. Doãn Triệt cũng có cài hai cút áo cùng, vừa vặn phù hợp với tuổi của , nhưng nhiều cũng ít làm người ta có chút cảm giác ngông cuồng.

      Triệt...” Là tiếng của Trần Tuyết Lệ, hôm nay mặc chiếc váy công chúa cùng màu với Doãn Triệt, mặt trang điểm nhàng, nụ cười tràn đầy hoạt bát dí dỏm, chợt nhìn giống như nữ sinh đáng .

      Doãn Triệt cùng mẹ Doãn liếc nhìn nhau như mật báo, ở đây ngoài bản thân mình ra cũng có ai khác. Rất may mắn cho Doãn Triệt là mẹ Doãn cũng đủ sáng suốt bị bề ngoài của Trần Tuyết Lệ lừa gạt, mà là cho rất nhiều cơ hội lựa chọn, căn phòng đông đúc phụ nữ như vậy chính là minh chứng tốt nhất. Chỉ là mẹ Doãn có tính khoa trương thể thay đổi.

      “Mẹ, mẹ thấy như vậy là nhiều quá sao?” Doãn Triệt hướng Trần Tuyết Lệ cười cười, rồi đến gần mẹ , ở bên tai bà câu.

      “Đừng quên hôm nay còn có cậu của con, mẹ nghĩ cho hai người nhiều cơ hội xem mắt chút, nếu là chọn trúng người này liền đổi người khác tới.”

      “Vậy nếu như con với cậu đồng thời chọn người phải làm sao?” Doãn Triệt nhớ lại hình như chưa với mẹ tối nay ông cậu này của mình có mang bạn đến, nhịn được đùa giỡn với mẹ .

      “Đồng thời thích người?” mẹ Doãn tựa hồ vẫn tự hỏi về vấn đề này, vẻ mặt rối rắm của bà làm Doãn Triệt khỏi buồn cười, mẹ mình đúng là thà, bà cũng buồn suy nghĩ chuyện này căn bản là thể xảy ra.

      “Được rồi, mẹ, cậu của con hôm nay có dẫn người tới, chắc là cũng sắp đến rồi.” Doãn Triệt vừa dứt lời, ngoài cửa liền xôn xao, đúng là nhắc tào tháo, tào tháo đến.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 23


      Nghe tiếng xôn xao của Khương Sân từ cửa, Doãn Triệt cùng mẹ Doãn hướng về phía cửa định tới.

      Vào lúc thấy được người bước vào, tay Doãn Triệt chợt bóp chặt lại.

      “Đứa con này, làm đau mẹ rồi, thấy cậu của con mang bạn đến cũng hưng phấn đến vậy sao?” Lời mẹ Doãn làm Doãn Triệt sực tỉnh buông lỏng tay, cho hai tay vào túi quần, ai nhìn thấy được, hai tay nắm chặt quả đấm đến nỗi lộ cả gân xanh, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau nhói, nhưng cũng đau như cảm giác phẫn nộ của lúc này.

      Được... Tốt lắm... Doãn Triệt cảm thấy chưa bao giờ tức giận đến thế, muốn mời này là vì muốn giới thiệu cho người đàn ông kia biết. Mà người đàn ông đó ai khác chính là ông cậu này của . Xem ra bây giờ bị châm chọc đến cỡ nào, chỉ còn thiếu điều chưa ngẩng mặt lên trời mà cười lớn nữa thôi.

      Được...tốt lắm...quả là rất tốt, đây chính là lý do ấy tránh né mình sao? Là vì muốn theo cậu của sao? cũng trách được dù sao cậu dáng dấp xuất chúng đến thế!

      Doãn Triệt hít sâu hơi, đè lửa giận hừng hực xuống, gia đình gia giáo nuôi dạy có thể bình tĩnh vững vàng tại mọi thời điểm dù là xấu nhất.

      dò xét cẩn thận hai người vừa mới bước vào, Khương Sâm hôm nay mặc âu phục tây đen, áo trong màu sắc vàng nhạt, màu sắc này rất ít người dám mặc, nhưng kết hợp của Khương Sâm nhìn vào rất bắt mắt. Như để phối hợp với Khương Sâm, Trần Hi cũng chọn lễ phục dài cùng màu, gương mặt trang điểm rất cẩn thận, càng tăng vẻ cao quý nhã nhặn của , dường như cũng rất nhanh chóng thích ứng với quang cảnh buổi tiệc, tư thái vô cùng sinh động, biểu tình mặt cũng hòan mỹ động lòng người.

      Giống như là từng tham gia vô số bữa tiệc như vậy, bộ dạng tự nhiên thanh thản của trông càng giống như chủ nhân của dạ tiệc này vậy.

      tệ, tệ, phải cậu của con tìm được đúng là chê được, xem ra nhìn rất xứng đôi, là trong mắt người tình là Tây Thi mà, bé này nhìn lên cũng xinh đẹp thua cậu con đâu.” Mẹ Doãn bên cạnh than thở, lời của bà cứ như những mũi kim, từng cái từng cái đâm vào lòng Doãn Triệt.

      Doãn Triệt cười lạnh mấy tiếng, nghênh ngang cất bước về hướng Khương Sâm và Trần Hi, ánh mắt dán chặt vào người , xem người bên cạnh như vô hình vậy.

      Trần Hi tránh né ánh mắt của mà nhìn xung quanh, giây phút nhìn thấy Doãn Triệt, hai chân bắt đầu tê dại rồi.

      Trong lòng chuẩn bị sẵn, biết xuất tình huống như vậy.

      “Cậu à, bạn của cậu nhìn quen lắm, tiểu thư xinh đẹp họ gì?” Doãn Triệt giả vờ hồ đồ hỏi.

      “Trần Hi, đây là đứa cháu lớn của tôi, Doãn Triệt, nó học cùng trường với đấy.” Khương Sâm ở những nơi đông đúc như thế này luôn tỏ ra rất điềm đạm, hơi cúi đầu kê vào bên tai Trần Hi, thanh lớn cũng , vừa đủ ba người nghe thấy. Hành vi này của Khương Sâm thực tế nhìn vào có gì bất thường, nhưng vào trong mắt Doãn Triệt lại là động tác rất mờ ám.

      “Chào Doãn học trưởng...” sắc mặt Trần Hi cứng ngắc nhưng cố nở nụ cười.

      “Hai người quen nhau sao?” Khương Sâm ra vẻ rất kinh ngạc.

      Trần Hi còn chưa kịp mở miệng, Doãn Triệt ngắt lời trước: “trợ lý Trần là trợ lý đặc biệt tài giỏi của con, sao con lại biết được, chỉ là hôm nay ấy quá xinh đẹp, nên nhất thời nhận ra thôi”. Mấy chữ “trợ lý đặc biệt” trong lời của Doãn Triệt nghe ý vị rất sâu xa.

      Trần Hi chỉ vừa nghĩ đến ý tứ của Doãn Triệt, mặt muốn phát sốt lên.

      “Quen nhau là tốt rồi, ta trước chào hỏi chị cả tiếng, Doãn Triệt, con thay ta chăm sóc ấy chút.” Khương Sâm làm ra vẻ rất quan tâm đến , nhưng chút cũng muốn cảm tạ cái kiểu quan tâm này của , ngược lại, tại chỉ hận thể ngay lập từ thoát ra khỏi Doãn Triệt.

      Từ lúc Khương Sâm xuất , mọi người đều di dời tầm mắt theo , trước kia Doãn Triệt rất cảm kích tình huống này, chỉ cần có Khương Sâm, liền bị lu mờ, dù sao so với nhân vật đại truyền kỳ như Khương Sâm, cùng lắm cũng chỉ có danh hiệu sinh viên giỏi, con nhà giàu có mà thôi.

      Nhưng hôm nay, phát tâm tính của mình thay đổi, thể lạnh nhạt như trước được, vô luận bất kỳ ở mặt nào, cũng thể so sánh với Khương Sâm, ngọai trừ lợi thế tuổi trẻ ra, cái gì cũng có, bây giờ người ta cần nhất là thực lực, chỉ cần có thực lực ngay cả ông già 80 tuổi cũng có thể tìm được trinh chưa trưởng thành.

      Trần Hi cúi đầu, tòan thân căng cứng đến nỗi tựa hồ nhấc nổi chân lên, Doãn Triệt rất quan tâm dùng tay quàng qua hông dìu đến phòng tiệc, nhận thấy cơ thể cứng đờ của Trần Hi, cùi đầu bên tai , giọng nỉ non: “Em cũng biết sợ sao, có phải cảm thấy Khương Sâm bản lĩnh hơn tôi nên từ chối lời mời của tôi để cùng , nhưng đến đây mới phát , hóa ra cũng là tham gia bữa tiệc này?”

      Trần Hi muốn hét lớn, biết, đều biết trước, nhưng thể, lời xong liệu có ai tin hay .

      “Á... Đau...” Doãn Triệt thấy Trần Hi lời nào, tăng thêm lực ở cánh tay, hung hăng véo mạnh phần da thịt non nớt bên hông Trần Hi.

      Trong hoàn cảnh này, Trần Hi dám làm gì quá đáng, bắt lấy cánh tay Doãn Triệt, hy vọng có thể buông ra chút, ngờ đến Doãn Triệt càng dùng sức hơn.

      làm gì đấy, buông tay, điên rồi sao?”

      “Điên à..., em còn chưa biết tôi có thể điên đến đâu, tới đây với tôi!”. xong Doãn Triệt định mang Trần Hi đến hoa viên phía sau biệt thự.

      Trần Hi nhanh tay lẹ mắt ôm được cây cột, hướng mắt về phía Khương Sâm định nhờ giúp đỡ, nhưng ánh mắt Khương Sâm vẫn luôn nhìn mẹ Doãn, căn bản cũng có nhìn đến .

      Biểu tình cùng động tác của Trần Hi khiến Doãn Triệt càng tức giận, dùng lực kéo tay . Trần Hi nhất thời cảm giác chỗ ngón tay đau nhói, ra vì lôi kéo mạnh quá làm móng tay bị tách ra. Nhưng cho dù như vậy, cũng chống cự nổi Doãn Triệt kéo mình nữa.

      “Doãn Triệt, hôm nay là nhân vật chính, nhân dịp bây giờ còn chưa có ai chú ý, nhanh lên quay trở lại có được ?” Mắt thấy Doãn Triệt định kéo mình về hướng vườn hoa, Trần Hi giọng cầu khẩn.

      “Trở lại, trở lại sao? Em muốn biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy, tôi cũng ngại đâu.”

      “Doãn Triệt, buông tay tôi kêu lên đó.” phải vạn bất đắc dĩ, Trần Hi cũng muốn làm to chuyện, cho nên vẫn chịu đựng, nhưng hai người ra khỏi đại sảnh, rối rắm, vào trong vườn hoa, ai biết Doãn Triệt có thể làm ra chuyện gì nữa.

      Phát Trần Hi lần này muốn kêu lên, Doãn Triệt đưa tay ra che miệng lại, vị trí của bọn họ bây giờ rất vắng vẻ cách xa phòng tiệc, mọi người mải mê trò chuyện vui vẻ, ai để ý đến nơi này xảy ra chuyện gì.

      Trần Hi hé miệng, cắn lên bàn tay Doãn Triệt, nhưng vẫn buông ra, ngược lại càng bịt chặt hơn.

      Trần Hi bắt đầu giãy giụa, bỏ lỡ cơ hội chiến đấu, tại tất cả những gì làm đều phí công, Doãn Triệt thành công kéo vào vườn hoa.

      Vườn hoa nhà Doãn Triệt rất lớn, ngọai trừ sân cỏ cùng hồ bơi sát biệt thự, xa hơn bên ngòai là rừng cây , cây cối trong khu rừng đều là mọc lên từ trước đây mà có, cao lớn rậm rạp.

      Nơi này hợp với ý định của Doãn Triệt, kéo Trần Hi vào khu rừng phía sau, mới buông tay che miệng xuống, xem xét bàn tay của mình bị cắn lộ ra những tia máu.

      là cảm tạ em cắn đứt thịt của tôi.” Doãn Triệt cười lạnh nhìn chằm chằm Trần Hi.

      Trần Hi bị Doãn Triệt đè lên thân cây, cây ở đây vừa thô cứng lại khô làm lưng đau rát, khí lạnh lẽo ban đêm xuyên qua trang phục mỏng manh càng làm Trần Hi thấy tòan thân lạnh như băng.

      “Doãn Triệt, bình tĩnh chút, tôi có thể giải thích.” Trần Hi hít sâu hơi: “ phải là nhờ Hạ Kỳ gửi tin muốn cùng tôi chuyện sao, bây giờ chúng ta cùng đàm phán có được ?”

      “Em nhận được tin tức của Hạ Kỳ rồi?”

      Trần Hi gật đầu cái: “Nhận được.”

      “Nếu nhận được, tại sao gọi điện lại cho tôi, được có số điện thọai của tôi, nếu có làm sao em đưa vào danh sách đen được.”

      tại vô luận giải thích thế nào cũng đủ hợp lý, Trần Hi cau mày, hận đầu óc của mình đủ minh mẫn.

      “Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt tôi mà trả lời.” Doãn Triệt lấy tay nâng cầm Trần Hi lên, thấy có ý né tránh, Doãn Triệt hừ lạnh tiếng “Tôi vốn cảm thấy kỳ quái tại sao Trương Nghiên em lẳng lơ, tôi vốn cho là ấy do đố kỵ nên mới ra những lời như vậy, tại rồi, em làm sao có thể câu dẫn được cậu của tôi, cho tôi biết là dùng thủ đọan gì, có phải dùng qua với tôi?”

      xong Doãn Triệt tiến sát đến cơ thể Trần Hi, cúi đầu cổ ngửi .

      cho tôi biết, người của em có lưu lại tư vị của hay ?”

      “Doãn Triệt, tôi với Khương Sâm có gì, đừng nhu vậy, chúng ta có gì từ từ .” Trần Hi cảm thấy hơi thở nguy hiểm của Doãn Triệt càng ngày càng gần.

      có gì?” Ánh mắt Doãn Triệt để Trần Hi trốn tránh được.

      có gì.” Trần Hi gật đầu cái.”Tôi chẳng qua chỉ là giúp việc của ấy, có lần tôi cùng bọn Hạ Kỳ quán bar, sau đó đánh nhau với người khác, cẩn thận đánh trúng vào mặt của cậu . Nên ấy mới để tôi làm giúp việc miễn phí.”

      “Đánh vào mặt, giúp việc, lao công miễn phí.” Dõan Triệt tựa hồ cũng có chút ấn tượng với lời của Trần Hi, nhưng ngược lại càng thêm tức giận.

      “Nếu là miễn phí, tại sao giúp em thóat khỏi hòan cảnh vừa rồi, hay là em bỏ ra sức lao động quá mức? Trần Hi, em cảm thấy tôi là kẻ ngu sao? Sao em lại ngốc đến thế, dùng câu có gì để thóat khỏi kiểm sóat của tôi sao?” gương mặt Doãn Triệt nở nụ cười, vô cùng rạng rỡ, nhưng Trần Hi chỉ cảm thấy lạnh thấu xương từ trong tiếng cười của .

      “Còn nhớ câu chuyện hắc mộc nhĩ tôi kể cho em ? Muốn chứng minh cũng có gì, để cho tôi nhìn qua màu sắc nấm mộc nhĩ của em có phải vẫn mềm mại như cũ hay , nếu em biết hậu quả.” Lời của Doãn Triệt khiến Trần Hi trợn to cặp mắt nhìn thẳng vào , để thất vọng, từ trong mắt có thể nhìn thấy tất cả đều là nghiêm túc, câu cũng giống đùa giỡn.

      Doãn Triệt xong tiến lên định cởi y phục Trần Hi, tay nắm được váy của .

      buông tôi ra, tôi cởi cho xem.” Trần Hi ra vẻ phối hợp, Doãn Triệt liền lui về phía sau bước, nhìn chằm chằm Trần Hi, ý bảo hãy bắt đầu được rồi.

      Trần Hi khẽ cắn răng, liếc mắt nhìn khoảng cách giữa vị trí của bọn họ và biệt thự, tính toán cự ly để toan bỏ chạy.

      “Em vẫn còn ngơ ngác cái gì, còn như vậy tôi rất vui lòng giúp em làm.” Doãn Triệt có chút nhịn thêm được nữa.

      “Nhìn kìa, có người...” Trần Hi hô to tiếng, trong nháy mắt khi Doãn Triệt quay đầu, nhảy lên xòe ban tay ra đập phía sau gáy của .

      “Á... Em làm cái gì đấy?” Doãn Triệt quay đầu lại, đưa tay vuốt vuốt cổ.

      “Làm sao lại ngã?”

      “Ngã?” Doãn Triệt cong khóe miệng lên, tức giận còn bị Trần Hi chọc như vậy bất đắc dĩ . “Em cho rằng mình đóng phim sao, cẩn thận...”.

      Trần Hi ý thức được thời điểm mình và hành động quá chậm, liền nhanh chân bỏ chạy, đáng tiếc lại quên vấn đề, hôm nay toàn thân là trang phục dự tiệc thích hợp để làm động tác vận động nào.

      Bước thứ nhất, giày của rơi xuống vũng đất bùn, bước thứ hai, giày lại giẩm lên lễ phục, bước thứ ba, , có bước thứ ba nằm mặt đất.

      Tay Doãn Triệt chưa kịp bắt được Trần Hi, ngây ngốc giơ lên giữa trung, nhìn thấy tựa hồ có gì đáng lo nữa, liền đem tay xoa xoa lên quần, giống như làm như vậy có thể che giấu việc vừa mới luống cuống lo lắng cho .

      ra là em thích cái tư thế này.”

      Lễ phục Trần Hi phía sau bị vướng rách đến mông, vừa đúng lộ ra quần lót chứ T hôm nay vì phải kết hợp với lễ phục nên thể mặc.

      Khe mông hoàn mỹ bị dây quần lót màu đen ngăn ở giữa, dọc theo xuống phía dưới là cửa động thần bí lấp ló.

      Trong đêm ánh trăng mờ ảo, gió thổi vi vu giữa rừng cây, tất cả mơ hồ như thầm khẳng định, đây là thời điểm thích hợp nhất để làm nhựng chuyện phạm pháp.

      Doãn Triệt nghĩ là làm, vươn tay kéo váy lên khỏi hông , tay còn lại kéo khóa quần mình ra, có cảm giác tìm ra phương pháp kiểm tra tốt hơn để xác minh tính chân trong lời của Trần Hi.

      ***

      Khương Sâm yên lòng lắc lắc ly rượu trong tay, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa ra vào khu vườn hoa.

      cũng có thể tưởng tượng bên ngoài xảy ra chuyện gì, dù có đúng như dự đoán cũng sai bao nhiêu, nhận thức rất con người Doãn Triệt. Ngông cuồng, cao ngạo, tự tin, người Doãn Triệt có tất cả đặc tính của “thiên chi kiêu tử”.

      là kỳ quái, Khương Sâm cảm giác trong lòng có chút buồn bực, tất cả việc hôm nay là do tay thiết kế, thế nào mà lại còn cảm thấy khó chịu, loại cảm giác xa lạ này làm có chút hoảng hốt, liền đưa ly rượu lên uống hớp.

      “Chẳng lẽ muốn ra xem chút?”

      Khương Sâm theo tiếng kêu nhìn lại, thấy mặc chiếc váy trắng như công chúa kiêu sa. chỉ cười cười “xem cái gì?”.

      cứ , có lẽ chúng ta có thể...” Trần Tuyết Lệ nhàng liếm liếm khóe môi, đầu lưỡi hấp dẫn chạy vòng quanh viền môi.

      “Có thể cái gì, là thế này phải ?” Khương Sâm cười, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào mắt của Trần Tuyết Lệ, đưa đầu lưỡi mềm mại của mình ra, học bộ dạng của Trần Tuyết Lệ, khẽ liếm vòng môi mình.

      “Ha ha, còn non quá đấy” Khương Sâm xong câu đó xoay người rời .

      “Tiểu Tuyết, con làm sao vậy, sao lại chảy máu mũi, xem kìa y phục cũng bẩn rồi, mau phòng vệ sinh xem lại .”

      Mẹ Doãn tìm con, nhìn thấy bóng người màu trắng liền tiến lên xem chút, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này.

      Trần Tuyết Lệ đưa tay khẽ vuốt dưới mũi, ngẩng đầu về phía trước, Khương Sâm nâng ly hướng , trong mắt kiêng dè tia nhìn giễu cợt.

      Tác giả có lời muốn : ta rất rối rắm ta thế nào mà viết ra ngược đây. Thôi có ngược vậy hãy chờ xem vui sướng vậy. (che miệng cười trộm). Cái thịt đó, ta đảm bảo chương kế tiếp có, thịt của ai mọi người hẳn cũng ràng rồi.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 24


      “Doãn Triệt, muốn làm gì? Đừng để cho tôi phải hận .” Trần Hi nhận thấy được ý đồ của Doãn Triệt, muốn đứng dậy, nhưng bị cơ thể Doãn Triệt đè lên , ngón tay cầm lấy sợi dây quần lót bé ở giữa hai đùi theo cái khe hẹp kia nhàng hoạt động.

      “Tôi muốn làm gì, lẽ em biết sao? Sao lại còn hỏi tôi?” Thanh Doãn Triệt nhàng hơn lúc nãy rất nhiều, hình như cảnh xuân trước mắt, làm cho lửa giận của tan biến ít. Ngón tay từng chút từng chút trượt xuống phía dưới cửa động, càng ngày càng đến gần hoa tâm của .

      Phát ngón tay mình được bao bọc bởi chất lỏng ẩm ướt của , Doãn Triệt có chút bất mãn, ghé sát người Trần Hi, đưa lưỡi khẽ liếm quanh tai , ý đồ kích thích đáp ứng của .

      “Sao còn khô như vậy, em muốn phải ?” thanh Doãn Triệt như làm nũng. đưa ngón tay thăm dò cơ thể Trần Hi, nơi đó trước sau vẫn khít chặt như vậy, nhưng dường như vẫn chưa đủ ẩm ướt.

      Doãn Triệt mặc dù thỉnh thoảng thích những phương pháp khá bạo lực, nhưng chung qui lại vẫn thích cách quan hệ bình thường, nhất là giữa hai người phải cùng có hứng thú mới có thể hưởng thụ cái loại cảm giác cực hạn đó. Chỗ đó của đàn ông cũng rất yếu ớt, da thịt lại mỏng, ai chỉ có phụ nữ mới đau, nếu quá khô, đàn ông cũng chịu nổi.

      Ngón tay Doãn Triệt trượt lên từ từ, tới chỗ gồ lên phía cửa động của , ác ý đè mạnh xuống.

      “Ừm... Doãn Triệt...” Trần Hi nức nở nghẹn ngào ra tiếng, biết do đau hay là kích thích đột ngột từ chỗ mềm mại nhô lên đó, để tránh né bàn tay của Doãn Triệt, nhếch cái mông lên , mặc dù làm vậy có thể cách xa tay Doãn Triệt chút, nhưng vô tình hoa cốc của ngược lại càng ra ràng ngay trước mặt .

      Ngón tay Doãn Triệt theo chỉ dẫn của sợi dây quần lót bé kia xuống thăm dò khe hở của .

      Doãn Triệt nheo mắt lại, cảm giác miệng mình có chút khô ran, sai, chính là cảm giác này, làm tim nhảy loạn cào cào, như muốn hít thở thông.

      “Sao phải làm như vậy?” Doãn Triệt bất mãn, thanh có phần thâm trần xuống. “Chẳng lẽ tôi khơi dậy được ham muốn của em sao? Em nghỉ muốn vì người khác thủ thân à?”.

      Nghĩ đến đây trong lòng Doãn Triệt thấy nặng trĩu. “, trả lời câu hỏi của tôi, cho tôi biết có phải em thủ thân vì người khác ?”

      nổi điên cái gì, cầm tinh con chó sao, ở ven đường lại tùy tiện động dục, thả tôi ra.” Trần Hi cũng bắt đầu giận dữ, bộ dạng chật vật chịu nổi này đều là do người đàn ông này mà ra, rốt cuộc còn muốn như thế nào?

      rất đúng.” Thanh Doãn Triệt bình tĩnh nhận ra được ý đồ của .

      Da đầu Trần Hi có chút tê dại, thiếu chút nữa quên mất Doãn Triệt căn bản chính là cương hay nhu đều phù hợp, chỉ cần mình được thỏa mãn, cái gì cũng quan trọng.

      “Tôi đúng là tuổi chó, nếu em biết được điểm này, vậy tốt lắm, hôm nay tôi phải ở nơi này phát dục lần mới được.”

      “Đau...” Cảm giác được dị vật trong cơ thể đột nhiên mở rộng khiến Trần Hi nhịn được kêu lên.

      Vừa rồi Doãn Triệt mới chỉ đưa ngón tay vào thăm dò, tại do tức giận cho cả hai ngón tay vào trong cơ thể kích động bừa bãi, khuấy động vách tường thịt bên trong, như thể say mê khám phá.

      “Á...” Trần Hi kinh hãi hét lên tiếng.

      “Là thế này sao, tôi cũng tin hôm nay tôi trị được em, tôi cho em biết, cho dù em có trở thành mợ của tôi chăng nữa, chỉ cần tôi gặp em lần, liền làm lần, sớm hay muộn gì em cũng trở thành người của tôi.” Doãn Triệt giống như đùa, ngón tay của trong da thịt mềm mại của Trần Hi ra vào liên tục, dần dần cảm thấy được da thịt non nớt bao vây ngón tay trơn ướt hơn, điều này càng khích lệ làm động tác của càng dùng sức ra vào nhanh hơn.

      “Xem xem em bắt đầu ướt rồi kìa, chẳng qua cũng chỉ có thế, tôi mặc kệ em và Khương Sâm làm chuyện gì, chỉ cần em đảm bảo từ nay chỉ cùng tôi ở chung chỗ, tôi bỏ qua hết chuyện cũ.” Động tác của Doãn Triệt vẫn còn tiếp tục, tay cố định thân thể của , tay còn lại trong cơ thể tùy ý va chạm.

      Trần Hi cắn chặt hàm răng, tự với mình ngàn vạn lần được phát ra thanh, tay của bấm sâu trong đất bùn, tư thế bây giờ ngay cả phản khán cũng có khả năng.

      , tại sao chuyện?” Doãn Triệt có chút tức giận.

      ngoại trừ dùng sức mạnh và thủ đoạn để cưỡng bức tôi ra biết làm gì khác sao?” Trần Hi cắn răng phun ra từng chữ.

      “Cưỡng bức?” Trong lòng Doãn Triệt vô cùng căng thẳng, cảm giác bị ức chế càng làm tức giận hơn, tháng này ngay cả thức ăn mặn cũng nếm qua, trong đầu đều là nghĩ đến , thế nhưng chẳng những cảm kích, còn cùng với cậu của , lại cón cưỡng bức?

      “Phải , hôm nay tôi chân chính cho em biết cái gì gọi là cưỡng bức.”

      “Doãn Triệt, muốn làm gì, được làm loạn.”

      “Làm loạn, như vậy, em cảm thấy tôi có cần thiết phải làm loạn sao?”

      Doãn Triệt rút ngón tay từ trong cơ thể Trần Hi ra, mặc dù cảm nhận ướt át ít, nhưng bây giờ cũng chưa đủ để dung nạp toàn bộ của tiến vào, nhưng dột nhiên Doãn Triệt muốn nghĩ đến những thứ đó nữa. cưỡng bức ư, hôm nay cho biết cái gì gọi là cưỡng bức chân chính.

      Doãn Triệt móc ra vật căng cứng to lớn kia, sau đó hai tay đồng thời cố định hông của Trần Hi.

      Trần Hi nhận thấy được ý đồ của . đưa tay nắm đầy bùn đất hướng lên mặt Doãn Triệt, nhưng tay còn giơ lên trung, bị tay Doãn Triệt ngăn lại.

      hừ lạnh tiếng, cùng lúc đó, chợt trầm mình xuống, thành công tiến vào trong cơ thể .

      “Chỉ có như vậy mà muốn đánh lén tôi? Tỉnh lại , hôm nay làm em ngất , tôi mang họ em.” Lời Doãn Triệt thô tục, động tác của cũng thô bạo kém.

      Giống như có oán thù sâu sắc với , từng cái tiến vào, mỗi lần tựa như muốn đâm vào nơi sâu nhất của Trần Hi. Thấy cánh tay Trần Hi vẫn còn có ý đồ làm loạn, Doãn Triệt đem váy đẩy lên chút, từ hông của trở xuống gần như trần truồng, Doãn Triệt đem vạt của lễ phục lót phía dưới mặt , tay đè gáy Trần Hi xuống, làm bên má dán chặt xuống mặt đất, tư thế này khiến cho Trần Hi cách nào phản kháng được nữa.

      Cảm thấy lực độ còn chưa đủ mạnh, Doãn Triệt dùng cánh tay còn lại nâng chân Trần Hi lên để ngang hông mình, như vậy mỗi lần tiến vào càng thêm mãnh liệt hơn.

      Bởi vì đủ trơn ướt, Doãn Triệt cảm thấy vật phía dưới của bị ma sát có chút hơi đau, lại nhìn thấy chân mày Trần Hi nhíu chặt, biết so với mình còn đau hơn, bàn tay kìm gáy của Trần Hi liền chuyển sang thăm dò vào trong khoang miệng , hai ngón tay trong miệng Trần Hi đảo vòng, lấy ra chất lỏng trơn trượt.

      dùng hai ngón tay ướt nhẹp vẻ loạn lên vị trí kết hợp của hai người, thậm chí dọc theo khe hở thâm nhập vào chút.

      Thấy đủ ẩm ướt, động tác của Doãn Triệt càng lưu loát hơn, trong cơ thể Trần Hi hình như cũng bắt đầu chảy ra chất lỏng.

      Tiếng giao hợp ướt át vang lên, trong màn đêm càng thêm cực kỳ hấp dẫn.

      Trần Hi cố gắng để mình phát ra thanh, nhưng vẫn như cũ thể kháng cự nỗi những đợt tấn công mãnh liệt của Doãn Triệt, như con thú chịu nổi kích thích phát ra những tiếng kêu nhạy cảm.

      Doãn Triệt híp mắt, hưởng thụ khoái cảm lúc này. Động tác của càng lúc càng nhanh, cho đến thời điểm cuối cùng, Trần Hi cũng chịu nổi nhiệt độ trong cơ thể lúc này nóng ran, nức nở nghẹn ngào ra tiếng. Tâm trạng Doãn Triệt lúc này giống như vừa thắng trận chiến, vươn người diệu võ dương oai khoe khoang thành tích của mình.

      Hai người kịch liệt thở hổn hển, từ từ bình phục lại nhịp tim của mình, Doãn Triệt hít sâu mấy cái, cúi đầu nhìn phía dưới của Trần Hi. Mặc dù nơi này đủ sáng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất nhếch nhác, nhàng rút cái vật được thỏa mãn từ trong người ra, dòng chất lỏng trắng đục theo chân Trần Hi chảy xuống.

      Từ đầu đến cuối cũng có cởi quần lót của ra, vừa rồi chỉ là kéo sang bên, tại dây quần màu đen bé kia trở lại vị trí cũ, bị chất lỏng trơn bóng thấm ướt nhìn vào càng dụ hoặc người khác.

      “Trở về chia tay với cậu của tôi , lần này nếu mang thai giữ lại, tôi chịu trách nhiệm.” Doãn Triệt tràn đầy tự tin .

      Trần Hi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn mặt của , lật người đứng lên.

      Doãn Triệt cũng theo động tác của đứng lên, tự tay đem lấy những sợi tóc rối bời của vén ra sau tai. “Ngoan, nghe lời, tôi rất thích em, tôi ở bên ngoài cả tháng này đều đụng qua người phụ nữ khác.”

      Trần Hi nhìn ánh mắt của Doãn Triệt giống như nhìn con quái vật, muốn hỏi , là sao lại có được cái tự tin mãnh liệt như vậy, luôn cho rằng chỉ cần muốn tất cả phụ nữ đều nguyện ý theo sao?

      vậy là có ý gì, cái gì mà tháng liền động đến phụ nữ, chỉ có cùng quan hệ, chẵng lẽ lại nghĩ muốn tranh giành hay sao!.

      Trần Hi cảm thấy quả cách nào cùng Doãn Triệt thảo luận được, từng bước về hướng biệt thự sáng đèn.

      “Ai, đợi tôi, phải tôi vừa vậy em chấp nhận ngay rồi chứ?”

      Doãn Triệt theo phía sau Trần Hi thầm.

      Chấp nhận em ngươi, Trần Hi mắng thầm trong lòng, tại ngay cả chuyện với cũng có hơi sức.

      “Em chờ chút...” Doãn Triệt tựa hồ nóng nảy, kéo cánh tay Trần Hi lại.”Em muốn như vậy vào?”

      Trần Hi cúi đầu nhìn lại bộ dạng của mình, biệt thự Doãn gia chỉ có cửa chính thông vào đại sảnh, với bộ dạng này của hai người vào, khác gì đem tất cả những chuyện vừa xảy ra cho người khác biết.

      Có thể quan tâm, nhưng là do Khương Sâm dẫn đến, cậu và cháu lại có cùng người đàn bà, cái chuyện quái quỷ này, nghĩ cũng dám nghĩ tới.

      “Giao cho tôi, tôi có biện pháp.” Doãn Triệt cởi áo khoác của mình xuống khoác lên người Trần Hi, sau đó đưa tay ôm lấy .

      Y phục người ấm áp, lúc nãy Doãn Triệt ngay cả đồ cũng cởi ra, đoán chừng nhiệt độ lưu lại áo cũng có thể hơn bốn mươi độ.

      Trần Hi muốn cùng Doãn Triệt chuyện với nhau, vùi mặt trong ngực . Trần Hi nghĩ, dù là Doãn Triệt có giải thích cách nào, với cái bộ dạng này cũng đủ mất mặt rồi.

      “Em biết bơi ?” Doãn Triệt đột nhiên mở miệng.

      biết...” Trần Hi thành trả lời, biết lại muốn làm gì.

      “Vậy... Em sợ nước sao?” Doãn Triệt lại hỏi.

      “Hơi có chút.”

      “Vậy tốt, cũng cần phải giả bộ.” Doãn Triệt tựa hồ rất hài lòng.

      “Tốt cái gì?” Lời Trần Hi vừa ra đến cửa miệng, liền nghe tiếng ào ào, dòng nước lạnh lẽo từ bốn hướng đánh tới.

      “Đừng sợ... Tôi tới đây...” Làm như sợ người khác nghe thấy, tiếng gào tê tâm liệt phế vang lên.

      Ôi trời... rốt cuộc Trần Hi cũng hiểu biện pháp mà Doãn Triệt là gì rồi.

      Tác giả có lời muốn : bổn văn khẩu vị nặng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :