1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chớ Nói Xử Với Tôi - Liễu Liễu Là Ta (71 chương + 5 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 5


      ra ngoài.” Doãn Triệt liếc mắt qua Hà Kỳ, chỉ cần cái nhìn của , Hà Kỳ liền ngoan ngoãn ra cửa, còn trưng ra cho Trần Hi vẻ mặt nhiệt tình chúc phúc.

      “Em đoán xem sau này Hà Kỳ ra ngoài thế nào?” Doãn Triệt híp mắt, mặt mang nụ cười nhìn nhìn Trần Hi.

      Trần Hi cảm thấy ánh mắt của giống như dao găm nhìn chằm chằm vào suy nghĩ xem bắt đầu đâm từ chổ nào.

      “Ánh mắt của em có ý gì, tôi giết em đâu, có cần tôi kể câu chuyện hắc mộc nhĩ cho em nghe ?” Doãn Triệt giống như nhìn thấu tâm tư , đem suy nghĩ trong lòng của Trần Hi toạc ra.

      kéo cái ghế bên bàn học ra, hớn hở ngồi xuống, dang rộng tay chân giống như con báo vừa nguy hiểm lại lười biếng, tựa hồ liếm móng vuốt chuẩn bị săn mồi.

      “Ha ha.” Trần Hi cười khan hai tiếng, ánh mắt dõi theo ngón tay thon dài của . Trái tim bé của nhảy loạn xạ, cảm giác bị cường đại của áp bức làm thấy khí trong phòng ngủ mong manh cách nào hô hấp được.

      “Cái đó...” hít sâu hơi.

      “Cái đó thế nào?” Doãn Triệt nhìn hỏi.

      cần, tôi có thể tìm web” lại thở dài hơi, ra từ đầu nghĩ là mình xuất như vị nữ thần siêu nhân, đường đường chính chính đầy khí thế mà chỉ tay vào mặt , tên cặn bả này đây là phòng ngủ của con , cút ra ngoài cho tôi, nhưng cuối cùng vẫn là có dũng khí đó.

      Nhưng tất cả những cử chỉ của đều qua được ánh mắt của Doãn Triệt, nhìn biểu tình muôn màu muôn vẻ mặt mà cảm thấy buồn cười.

      “Khụ khụ...” Doãn Triệt hắng giọng cái “ cần phiền phức như vậy, để tôi cho em nghe.”

      Thanh của nghe bình tĩnh, còn lộ ra nụ cười. Trần Hi nhìn ra bây giờ là lòng vui vẻ hay là tức giận mà cười. Năm năm, vẫn hiểu thấu được lòng người đàn ông này, nghĩ tới đây, trong lòng ngược lại trầm tĩnh ít, bây giờ được sống lại, thế nào mà vẫn còn có thể có tiền đồ như vậy.

      nhất thời hiểu Doãn Triệt vì sao lại xuất ở nơi này, quan hệ của hai người ràng nên chấm dứt rồi mới phải?

      “Khụ khụ...” Doãn Triệt ho khan hai tiếng, Trần Hi nghĩ cứ ho nữa như vậy chừng có thể bị ho lao . thấy vẻ mặt mất tập trung của Trần Hi liền gọi lại “Bảo bối, sao em lại tập trung vậy? Tôi chỉ là cung cấp ít kiến thức thôi mà”

      Thấy lần nữa nhìn về phía mình, Doãn Triệt bắt đầu , vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn rất có khí chất của học giả.

      “Mộc nhĩ, ý chỉ cái đó của phụ nữ. Hắc mộc nhĩ, nghĩa là phụ nữ trải qua nhiều lần hoặc có kinh nghiệm cùng với nhiều người đàn ông khác nhau! còn có từ là phấn mộc nhĩ, muốn đến xử nữ, những người phụ nữ còn chưa có kinh nghiệm!”

      tới chỗ này, Doãn Triệt ngừng chút, Trần Hi cảm thấy mặt của trở nên vô cùng bỉ ổi.

      “Còn nấm kim châm cũng rất dễ tưởng tượng nha, em thử suy nghĩ chút cũng biết nó là có ý gì, về phần tôi là cái gì, chắc hẳn em cũng rất ràng, chỉ là tôi cực kỳ tò mò em bây giờ là cái gì? Chúng ta cùng thảo luận chút , hôm qua tôi thấy qua phấn mộc nhĩ của em, em xem hôm nay là màu gì đây? Là như cũ sưng đỏ hay là trở nên mềm mại ướt át?”

      nếu như còn như vậy, tôi liền với Trương Nghiên.”

      Trần Hi biết mặt mình phát sốt, tên đàn ông này tìm công chúa của , ban ngày chạy đến phòng ngủ của phát tiết cái gì chứ. Phòng ngủ của nữ sinh gần sát như vậy, sợ công chúa của nhìn thấy sao? Nếu như sợ, có thể dọa cho sợ. Nhớ những đau khổ phải chịu đựng sau này, sức mạnh thần kỳ trổi dậy trong cơ thể, làm cho càng dũng cảm nhìn thẳng vào mắt .

      “Nếu như tôi hiểu sai em uy hiếp tôi?” Doãn Triệt buồn cười ngẩng đầu, vui mừng phát , gương mặt nhắn của lộ ra nét ung dung bình thản làm cho dâng lên cảm giác mạnh mẽ muốn ngắm nhìn và mơn trớn.

      Ánh mắt của bây giờ sáng rực, vốn trước đây luôn vâng vâng dạ dạ giờ lại trở nên cường ngạnh như vậy. ngửa đầu nhìn , cảm giác vô cùng thần kỳ mà ngưỡng mộ. này ngờ lại cho thấy vẻ mặt ngông nghênh khác của mình.

      Thuần phục được gài như vậy làm vui sướng đến cỡ nào, nghĩ đến càng làm Doãn Triệt hưng phấn muốn thử. Đêm qua hoan ái tốt đẹp như vậy làm thể quên được, giờ lại cho thấy bộ mặt khác, điều này làm cho càng muốn thăm dò. Chết tiệt muốn thừa nhận, loại cảm giác mới lạ này làm cho cảm thấy quá kích thích.

      Trần Hi đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nhớ lại thời điểm mỗi khi muốn thôn tính công ty thương trường xuất cái ánh mắt chết người này, có thể chừa thủ đoạn nào. Nhưng bây giờ, tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn mình? Dũng khí lúc này của nhất thời bay mất như bong bóng xì hơi, vèo cái từ từ xẹp xuống.

      còn , tôi được là làm được.”

      lại lần nữa cả gan uy hiếp , chỉ là bây giờ có chút sợ sệt dám nhìn thẳng vào mắt nữa. Trần Hi nghĩ nếu bây giờ ngồi giường gỗ, nhất định có thể nghe được tiếng cọt kẹt, là do thân thể run rẩy mà phát ra.

      cho tôi biết, em tại sao lúc uy hiếp tôi, lúc lại sợ tôi, em là cố ý diễn kịch cho tôi xem sao?”

      này lúc gai góc như hoa hồng, lúc lại nhu nhược như hoa nụ hoa cúc. Vô luận là mặt nào, Doãn Triệt tại cũng rất tò mò. từ ghế đứng dậy, đến mép giường, mặc dù vẫn ngước nhìn , nhưng khí thế so với lúc nãy lại rất mạnh mẽ.

      nhìn chằm chằm gương mặt nhắn của , tay tự chủ có chút ngứa ngáy muốn vuốt ve , hôm qua thấy được chân tay, cơ thể mềm mại như xương. Vào giờ phút này, thế nhưng lại chỉ có thể nhìn, đây loại đau khổ.

      “Tại sao chuyện, em phải là rất nhanh mồm nhanh miệng sao?”

      “Học trưởng thông minh, tôi đúng là chỉ muốn thu hút chú ý của thôi” cắn răng, người xưa quả rất hay, cái gì chiếm được đều là thứ tốt nhất, nếu như để cho cảm thấy chiếm được mình rồi có thể mất hứng thú? Suy nghĩ vài giây ngắn ngủi, bằng kinh nghiệm sống năm năm phân tích ra tình thế có lợi nhất.

      “Nếu như vậy, mặc quần áo vào, chúng ta ăn cơm, em cũng cần phải bồi dưỡng thể lực chút” Doãn Triệt lại bước đến bước, lời kế tiếp của khiến Trần Hi hận thể lập tức nhảy đến người đem đập chết “Nếu mới làm chút chưa thỏa mãn em lại ngất , làm tôi có cảm giác như quan hệ với xác chết vậy”.

      Mẹ nó... mới là xác chết... Cầu cho từ nay về sau ngày ngày đều giống như xác chết... Trần Hi muốn hét to vào mặt , nhưng dưới tình thế này nhìn vào ánh mắt của lá gan lại như khô héo.

      Trần Hi suy sụp buông vai tự trách mình quá nhu nhược “ ra ngoài tôi thay quần áo”.

      “Tôi xoay qua chỗ khác nhìn là được, em cũng hy vọng tôi đứng trong hành lang tiếp nhận ánh mắt dò xét của những nữ sinh khác phải , nếu như em ngại lời bàn tán ra vào tôi cũng có thể ra ngoài”.

      xoay qua chỗ khác , được nhìn lén.”

      “Cái gì nên thấy đều thấy rồi, em còn chỗ nào là tôi chưa nhìn qua, chỉ là mộc nhĩ hôm qua biến thành màu đỏ thôi, chắc cũng khá hơn, nhưng ngược lại tôi cũng muốn kiểm tra chút xem sao...”

      ... ...” Gương mặt Trần Hi kìm nén đến đỏ bừng, Doãn Triệt lo lắng cứ như vậy có khi bể mạch máu, suy nghĩ cho chính mình mà nhún vai chủ động xoay người sang chỗ khác, đồ tốt phải từ từ hưởng thụ mới có niềm vui, lập tức chơi hư cũng tốt.

      Phía sau truyền đến tiếng sột soạt thay quần áo, mấy phút sau, lại nghe tiếng mang giày, lại qua mấy phút, sau lưng còn có động tĩnh gì.

      “Xong chưa.” Doãn Triệt có chút nhịn được.

      “Xong rồi.” Giọng giống như con mèo kêu, vừa mềm mại lại có chút run sợ. Thanh đó nghe như dụ hoặc .

      Doãn Triệt xoay người lại, này lúc nãy còn ở cao, bây giờ lại thấp hơn cái đầu, điều này làm cho cảm thấy rất thoải mái. nhìn chung quanh phòng ngủ, nơi này rất thích hợp làm chuyện đó, giường quá cao, bàn ghế lại quá cứng, nếu làm, hai người cũng rất khó chịu. đè xuống hưng phấn nổi lên, chỉ là đưa tay nắm lấy tay .

      Trần Hi giống như bị điện giật thu hồi tay mình lại. Doãn Triệt nhìn khoảng trống trong lòng bàn tay, lười biếng cười tiếng.

      ăn thôi, nếu phải là em đói, tôi cũng để ý ở đây làm thêm những chuyện khác.”

      phải muốn...”

      “Em mà còn câu tôi muốn nghe, có tin hay tôi...” Doãn Triệt liếm liếm môi.

      “Tôi đói bụng, chúng ta ăn cái gì?” Trần Hi ủ rũ cúi đầu.

      “Món ăn lạnh ăn hắc mộc nhĩ cũng tốt lắm, món nóng tôi còn chưa nghĩ ra...”

      ...”

      Doãn Triệt giơ tay lên đặt ở khóe miệng, ra hiệu im lặng, ánh mắt của nhìn lướt qua bàn.

      Trần Hi nhất thời trở nên nhu thuận mà nghe lời theo sát sau lưng ra khỏi phòng ngủ.

      bất hạnh, bọn họ vừa mở cửa, Hà Kỳ đứng ở ngoài thiếu chút nữa té lộn đầu. Phòng ngủ cách tốt lắm, Trần Hi biết ấy nghe được bao nhiêu.

      Hà Kỳ buông tay khỏi cửa, cười hắc hắc, xoay người liền thấy tung tích.

      Đột nhiên Trần Hi cảm giác trước mắt bóng trắng thoáng qua.

      “Doãn Triệt, em mới vừa nghe ở đây, nghĩ tới đúng là ở đây .” dáng thướt tha đầm trắng bồng bềnh bước tới.

      Trương Nghiên ngay thời khắc này lại xuất , đối với Trần Hi mà , tựa như thần tiên giáng trần, kiếp trước, chưa từng thích này như vậy, Trương Nghiên như là cái gai trong mắt , đâm vào tim . Mà kiếp này, Trần Hi lại xem Trương Nghiên như là đấng cứu tinh cứu trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. ta làm sao mà chọn được thời điểm này?

      “Học tỷ chị tới rồi, em vừa mới cùng học trưởng bàn kế hoạch công việc sắp tới, em muốn tiễn học trưởng về đây, là trùng hợp, vậy em trước.”

      Thấy này nịnh nọt lấy lòng Trương Nghiên, hình như muốn phủi sạch quan hệ của hai người, hành động này khiến cho Doãn Triệt có chút bất mãn lại có chút buồn cười. nhìn lướt qua Trần Hi, phát tầm mắt này ngượng ngùng hạ xuống... này vẫn còn rất nhạy cảm!

      “Doãn Triệt có phải vẫn còn giận em , chỉ là em quen giao tiếp với người lớn mà thôi, cũng đừng trách em, em thay đổi mà.” Trương Nghiên điềm đạm đáng lại còn như sắp rơi nước mắt.

      Trần Hi nhìn cũng cảm thấy có chút đau lòng, trách được ta lại được Doãn Triệt quan tâm như vậy. Xem người ta tỏ ra yếu đuối đúng lúc, ngẫm lại mình, từng có thời như những bà vợ ghen tuông ngay cả trút giận với trẻ con, nếu là đàn ông, cũng chọn Trương Nghiên.

      Bình tĩnh suy nghĩ lại, Trần Hi vẫn có chút cảm thấy đau lòng, nhớ lại hành động nóng nảy của mình từng dọa cho đứa bé hoảng sợ trốn ở góc phòng. Trần Hi nhắm hai mắt lại, cũng may là đời này còn chưa có con.

      Chợt cơ thể căng cứng, hình như thấy thiếu cái gì đó, là quên uống thuốc! Nhớ lại lúc đó lần mà có thai! Vốn bình tĩnh giờ lại trở nên gấp gáp, phải thuốc đó uống càng sớm càng hiệu quả sao!

      Trước mắt nam nữ chính như cũ diễn cảnh “thâm tình nhìn nhau” đắm đuối, bọn họ thể nhanh lên tránh chỗ khác sao?

      “Làm sao biết tôi ở đây?” Doãn Triệt nhíu mày, nụ cười mặt có chút tà khí.

      Trương Nghiên dưới ánh mắt của trở nên run lẩy bẩy, giống như cành liễu lung lay trước gió.

      “Đại soái ca như vậy lại xuất ở ký túc xá nữ, nhất định truyền mười, mười truyền trăm, lại còn có Hà Kỳ ở đây.” Trần Hi chủ động hóa giải khí.”Có phải Trương học tỷ.” Thấy Trương Nghiên vẫn còn run rẩy, Trần Hi vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

      “Em cũng là nghe người khác .” Trương Nghiên gật đầu phải.

      “Hôm nay người trong hành lang này sao lại náo nhiệt như thế nhỉ!” Trần Hi làm như vô ý câu.

      Doãn Triệt hung hăng lườm , liền nhìn thấy này rụt cổ cái, buồn cười tới Trương Nghiên bên cạnh, cũng có gì đáng xem nữa.

      “Học muội, cám ơn em, đối với chuyện kia, em có gì hiểu lúc nào cũng có thể đến tìm tôi” xong, Doãn Triệt liền dẫn Trương Nghiên rời .

      “Trai đẹp luôn là làm người khác chú ý.” Trần Hi lầm bầm lầu bầu. Những nữ sinh phòng khác xem náo nhiệt, nghe ra hàm ý giễu cợt này của liền rối rít đóng cửa lại, trong hành lang trong nháy mắt trở nên im lặng.

      Trần Hi thở dài hơi, rốt cuộc cũng có thời gian làm của chuyện mình.
      tart_trungtrạch nữ thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 6


      Sân trường đúng là nơi phát tán thông tin tốc độ cao, biết là do trong lòng còn ấm ức hay nguyên nhân nào khác, đường Trần Hi có cảm giác mình giống như động vật hoang dã trong vườn thú, sai chính là cảm giác đó. Hình như mọi người đều quan sát , thỉnh thoảng còn có người nhìn mà bình phẩm từ đầu đến chân.

      ra khỏi trường học, Trần Hi nhìn những cơ sở hạ tầng muôn màu muôn vẻ xung quanh. Lân cận đại học này hầu như cái gì cũng có, nào là quán cơm, máy bán bao ngừa thai tự động, cửa hàng đồ chơi tình dục, ở xung quanh trường cứ thế mà mọc lên như nấm.

      chỉ là tai nghe mà mắt thấy, vừa nhìn giật mình, trước kia thế nào mà lại phát ra nơi này đặc sắc như vậy.

      cắn răng, rối rắm nên tìm tiệm thuốc nào để mua thuốc ngừa thai? Dường như các tiệm thuốc chết tiệt này cũng là nơi hội tụ tin đồn, nghe có người bàn tán xôn xao “có người nào đó... tuần ghé tiệm thuốc hai lần, mỗi lần còn mua đến hai hộp bao cao su”, sau đó có tiếng người khác xen vào “người này đêm ít nhất chắc cũng làm được bảy lần, làm cho nữ sinh nào đó trong thời gian ngắn chịu đựng nổi mà bất tỉnh luôn giường”.

      Kinh nghiệm cho Trần Hi biết, xung quanh trường học phải là nơi đảm bảo bí mật riêng tư.

      Nhìn thời gian, mặc dù trường đại học cách chợ gần, nhưng Trần Hi thà xa mua, còn hơn là mua ở đây.

      Trần Hi vội vàng nhảy lên xe bus, rốt cuộc khi ngồi được lên ghế, cũng thở phào nhõm. Cảm xúc căng thẳng cũng dịu xuống ít.

      Từ trường học đến nội thành ước chừng giờ đồng hồ, Trần Hi nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe mà trong lòng thấy rối loạn, thậm chí là trống rỗng. Hình như có vài chuyện thoát khỏi quỹ đạo vốn có trước đây, nhưng nghĩ ra đó là chuyện gì.

      Trong ấn tượng của , Doãn Triệt hẳn phải là người đàn ông thâm tình, ít nhất đối với Trương Nghiên là như vậy, nhưng bây giờ còn Trương Nghiên giống như so với trước đây.

      Lăn qua lộn lại phân tích cả nữa ngày, cũng đút ra được kết quả, chỉ có thể khẳng định điều, bởi vì trải qua nhiều năm bị hành hạ nên tình cảm của đối với Doãn Triệt giảm ít.

      Xe chạy nhanh đến trung tâm chợ, sau khi xuống xe, dựa vào ký ức trước đây Trần Hi nhanh chóng tìm được tiệm thuốc khá lớn.

      Tiệm thuốc cũng ít người, Trần Hi đứng ở giữa tiệm đảo mắt chung quanh bảng hiệu rồi trực tiếp đến khu đồ phụ khoa.

      “Chị ơi, làm phiền cho tôi hộp thuốc ngừa thai khẩn cấp” thẳng vào vấn đề.

      “Loại viên hay loại hai viên?”nhân viên bán hàng nhìn nhìn , lấy từ trong quầy thuốc ra hai hộp thuốc.

      “Hả?” Cái này là làm khó cho , kiếp trước chưa từng thử qua ngừa thai.

      Ai... Trần Hi cười khổ, kiếp trước sau khi sinh đứa bé, Doãn Triệt bắt làm phẫu thuật thắt ống dẫn trứng. cũng ngu ngốc đồng ý hỏi lý do, bây giờ nghỉ lại là cũng chỉ muốn làm chuyện đó cho thoải mái, muốn có thêm mối quan hệ ràng buộc nào nữa giữa hai người.

      Điều này làm cho sau này Doãn Triệt dẫn thằng nhóc về nhà, mẹ Doãn lại cười híp mắt, hớn hở đón nhận. Mặc dù ngoài mặt bà khiển trách Doãn Triệt mấy câu xem như an ủi , nào là vô luận lúc nào cũng là con dâu Doãn gia, loại tiểu tam đó tuyệt đối thể bước chân vào cửa nhà họ Doãn. Nhưng lại chứng minh, mẹ cuối cùng cũng chỉ nghĩ cho con trai mình, Trương Nghiên từng bước mà nước chảy thành sông.

      “Muốn loại viên hay hai viên?” nhân viên bán hàng cho là nghe thấy nên hỏi lại.

      “Ưm... có gì khác nhau sao?” Trần Hi quay đầu lại, lắc lắc đầu muốn đem những ký ức thống khổ này ra khỏi đầu mình, chuyện này bây giờ tuyệt đối để xảy ra lần nữa.

      “Loại hai viên đắt tiền hơn chút, nhưng chất lượng có đảm bảo hơn, hơn nữa có khuyến mãi mua hai được ba, mua loại hai viên này được tặng kèm hộp bao cao su, coi như cũng đắt”.

      “Loại hai viên ra là chú ý đến yếu tố an toàn hơn.

      Trần Hi lấy tiền ra đưa cho nhân viên bán hàng, ta liền lấy thuốc ra đặt lên quầy, đồng thời còn lấy ra năm, sáu cái hộp .

      thích loại nào, đồ tặng nên cũng khá phong phú”.

      “Cái này cũng cần” nghĩ chỉ cần lấy thuốc là được.

      được, tiệm thuốc có quy định được tự ý giữ tặng phẩm, tùy tiện chọn cái ”. Nhân viên bán hàng rất có trách nhiệm, nhấn mạnh từng chữ, người ta như phủ ánh hào quang.

      Trần Hi khỏi sửng sốt, từ khi nào mà nhân viên bán hàng lại tích cực đưa tặng phẩm như vậy?

      “Thấy chưa, nay chúng ta đúng là cần những nhân viên như vậy” từ sau lưng truyền đến giọng nam và nhiều tiếng phụ họa.

      Trần Hi ngẩng đầu, phát mình bị bao vây trong đám người, mặt ai cũng biểu lộ vẻ tán thưởng nhân viên bán hàng. cảm giác mặt như lửa đốt, cầm lấy hộp thuốc cùng cái hộp lao ra khỏi vòng vây.

      Phía sau còn văng vẳng tiếng bàn tán “loại khuyến mãi này tương đối có nhân tính, thuốc ngừa thai này uống nhiều tốt, dùng bao đúng là an toàn vô hại nhất...”.

      Trong lòng Trần Hi oán giận đối với Doãn Triệt tăng thêm bậc.

      Mới , việc luôn cho rằng rất khó, nhưng làm lại đơn giản, quan trọng là phải biết vì cái gì mà phải khổ sở như vậy.

      Giống như giết người, đưa tay chém xuống, dao là mất mạng, nhưng việc có phải chỉ đơn giản như vậy đâu?

      Trần Hi ở ven đường tùy tiện mua chai nước suối, ngồi lên ghế vỉa hè, nhìn chằm chằn vào giấy hướng dẫn trong tay. Biết thuốc này phải uống, nhưng chết tiệt đến lúc này lại chần chừ.

      Uống thuốc này vào, nghĩa là phải vĩnh biệt đứa con sau này của mình, bởi vì nó cũng được ra đời. từng nghỉ nếu có cơ hội nhất định phải đối xử tốt với nó, tuyệt đối trút giận lên đứa bé. Nhưng chỉ cần uống thuốc này, bao giờ có cơ hội đó nữa.

      “lúc trở về tìm được em, ra là em chạy đến đây”.

      Bên tai truyền đến giọng của Doãn Triệt, Trần Hi bỗng thấy lạnh run, vật cầm tay rơi xuống đất.

      “Nghĩ gì mà chuyên tâm vậy?”. Doãn Triệt khom người xuống nhặt đồ dưới đất lên, cau mày nhìn thấy thuốc ngừa thai nhưng cũng tỏ thái độ gì thêm, trực tiếp đưa cho Trần Hi.

      Sau đó nhìn thấy cái hộp trong bao đựng thuốc ngừa thai, ý nhị cười cười “cái này mua cho tôi sao?”.

      “Hả?” Trần Hi hiểu ý của Doãn Triệt, kinh ngạc nhìn .

      “Tôi cảm thấy làm em thỏa mãn rồi, ngờ em lại muốn kích thích hơn, nếu em thích loại có gai này về sau chúng ta dùng cái này ”. Hộp bao cao su tay Doãn Triệt lật qua lật lại.

      Nhìn gương mặt Trần Hi tựa như còn đờ ra, Doãn Triệt đứng dậy “uống thuốc , lần sau tôi chú ý an toàn hơn, nhanh lên chút ăn, tôi đói bụng rồi”.

      Lời của nhõm, tựa như bàn luận chương trình dự báo thời tiết.

      Bất quá như vậy cũng tốt, lời của Doãn Triệt vô tình thay Trần Hi giải quyết vấn đề khó khăn, Trần Hi hướng Doãn Triệt cười cười, nụ cười sáng chói lại có chút quỷ dị đẹp mê người.

      Doãn Triệt kinh ngạc trong lòng, ma xui quỷ khiến muốn ngăn lại, nhưng lại chậm bước, Trần Hi dứt khoát đem viên thuốc uống vào. Doãn Triệt nhìn bàn tay đưa lên trong trung, cảm giác mất mát xác định chợt xuất .

      Doãn Triệt có chút thẫn thờ “em uống nó?”.

      phải nhìn thấy rồi sao, yên tâm loại thuốc này tỷ lệ thành công rất cao, cũng để lại di chứng gì đâu”. Trần Hi hít sâu hơi, lời nào còn tốt, vừa mở miệng, cảm giác có chút khống chế được cảm xúc của mình.

      Trong lòng Trần Hi cảm giác mất mát mãnh liệt, tự chủ được mà rơi nước mắt. muốn thấy bộ dạng này của mình, cố gắng cắn môi, định quay trở về. Chỉ có biết, hành động này chính là giết chết con chưa hình thành của mình, thậm chí còn nhớ bé như thế nào.

      “Sao lại khóc?” Nhìn thấy nước mắt Trần Hi chảy dài má, trong lòng Doãn Triệt đột nhiên có cảm giác thương xót , lấy tay lau nước mắt cho .

      “Tôi biết thuốc này tốt, ủy khuất cho em rồi, lát nữa cơm nước xong em muốn mua gì chúng ta cùng được , ngoan đừng khóc!”.

      cần quan tâm’.

      Thái độ cà lơ phất phơ cùa Doãn Triệt làm Trần Hi tức giận, đẩy ra, nổi khổ tâm trong lòng cách nào ra nên cứ phải chịu đựng trước mặt , thể nào cho biết mình vừa mất cái gì, hay chính là bọn họ vừa mất cái gì.

      Sinh mệnh đó từng sống sờ sờ trước mắt . Từ lúc mang thai mười tháng đến khi sinh ra, rồi nhìn thấy con bé tập bò, tập , gọi mẹ, những ký ức đó cứ lẩn quẩn trong đầu Trần Hi.

      Đúng là lúc đầu dùng sinh mệnh đó để uy hiếp Doãn Triệt, nhưng có người mẹ nào lại thương con, hơn nữa lại vừa mới giống như tự tay bóp chết con mình, đối với tình mẫu tử mà đây là hành động độc ác nhất.

      Trần Hi càng khóc dữ dội, nước mắt như mưa rơi xuống, thể khống chế được, càng khóc càng lớn.

      Doãn Triệt cũng thấy ít phụ nữ khóc, nhưng chưa thấy ai khóc đến nỗi xấu như .

      Những phụ nữ khác đều là nước mắt cá xấu, khóc còn tỏ vẻ thẹn thùng. Chẳng qua là họ muốn được an ủi, hoặc hy vọng có thể dùng thủ đọan đó móc được tiền từ trong túi . Nhưng nhìn này khóc như vậy, so với những người khác là kinh thiên động địa.

      Đây là lần đầu tiên có cảm giác bất lực như vậy với phụ nữ, này dù cho khuyên như thế nào, an ủi như thế nào cũng được, ngược lại càng khóc càng nhiều, nghĩ lẽ trong người nhiều nước đến như vậy sao.

      Giờ là buổi chiều, xem ra mọi người tan ca, xung quanh đường trở nên đông đúc, có người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Nếu là bình thường, Doãn Triệt đảm bảo hai lời, lên xe bỏ , làm cho bướng bĩnh này tĩnh tâm lại. Nhưng hôm nay, nhìn thấy mắt sưng to như quả táo, mặt mũi chèm nhem, nỡ lòng bỏ .

      Mọi người xem xung quanh xếp vòng quanh họ, Doãn Triệt cũng khuyên nữa, trực tiếp ôm Trần Hi nhét vào xe.

      Đột nhiên có cảm giác ở trung, làm Trần Hi hỏang hồn quên cả khóc. Đến khi ngồi vào trong xe Doãn Triệt, mới lấy lại phản ứng, vừa rồi mình làm gì vậy, trước mặt đông người mà khóc lâu như vậy?

      “Sớm biết cách này làm em ngưng khóc đứng ngòai đó để bị mất mặt lâu như vậy”.

      Trần Hi trợn mắt nhìn Doãn Triệt, tên đàn ông này đúng là “miệng chó mọc ra ngà voi”, căn bản là cũng biết mình vừa mất cái gì.

      “Bộ dạng em thế này làm sao tôi dám dẫn em ra ngòai ăn tối?” Trút bỏ hình tượng dịu dàng khi nãy với , Doãn Triệt trở lại dáng vẻ vô sĩ, mặt còn lộ ra cảm giác chán ghét.

      “Cho tôi xuống xe” Trần Hi lạnh lung .

      “Cái gì?” Doãn Triệt hòai nghi mình nghe nhầm, muốn gây hấn với sao.

      “Tôi cho tôi xuống xe, cũng cần phải quan tâm tôi, tôi đến nỗi chết đói”.

      “Em giận dỗi với tôi?”. Doãn Triệt liếc mắt nhìn Trần Hi, thấy giương mặt lên tỏ vẻ quyết tâm.

      “Em muốn xuống xe sao?” Doãn Triệt nhìn con đường trước mặt, cơn giận của bị Trần Hi làm cho bộc phát, này còn biết tốt xấu, mất nửa ngày cùng , lại dùng giọng điệu này chuyện với .

      nghe thấy sao?” Trần Hi tỏ vẻ quan tâm.

      Cảm giác là người mẹ vừa mất con, Trần Hi nghĩ tức giận là có lý.

      “Được rồi, tôi cho em xuống, đừng nóng vội chờ chút ”. Doãn Triệt cấp tốc quay đầu xe, hung hăng tăng tốc độ xe lên nhanh nhất.

      Trần Hi kịp phản ứng, đầu đụng vào kính chắn gió, xém chút là muốn hôn mê.

      “Đến rồi, xuống xe ”. Doãn Triệt dừng xe lại, thậm chí thèm nhìn để Trần Hi tự mở cửa xe.

      Vừa mới bị hành động lái xe của Doãn Triệt dọa sợ, Trần Hi hốt hoảng mở cửa xe bước xuống. Vừa bước xuống, xe Doãn Triệt chạy mất hút thấy tăm hơi.

      “Doãn Triệt, là tên khốn...”. Trần Hi hô to tiếng, cảm xúc dồn nén nãy giờ tiêu tan ít.

      Kêu khóc hồi, tâm tình của cũng tốt lên, may là chỗ này cũng khá vắng vẻ.

      Trần Hi ngu ngơ nở nụ cười, hiểu Doãn Triệt rất , lúc nãy là tức giận, xem ra từ bây giờ cũng buông tha cho rồi.
      tart_trungtrạch nữ thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 7


      Người ta có câu gì mà mệt như chó, trước giờ hiểu là ý cái gì?

      Trần Hi nhìn nhìn mình trong gương, rốt cuộc cũng hiểu ra, ra con người ta có thể mệt mỏi đến mức hình dạng biến thành như con chó. Nhìn mình cúi đầu thở hỗn hển, chỉ thiếu là chưa lè lưỡi ra.

      bộ hơn hai giờ, vốn tưởng sao, nhưng bây giò nhìn lại đôi giày mòn đến mức có thể thấy luôn cả lòng bàn chân.

      Trách mình sao lại xui xẻo như vậy, lúc đó bị ghèn bịt kín mắt làm cho hồ đồ sao? Làm sao có thể thích tên đàn ông như vậy, tính khí kiểu gì thế, chỉ vì mấy câu mà đem vứt bỏ giữa đồng hiu quạnh. Lúc nãy lại nghĩ xảy ra chuyện như vậy, nếu biết trước, tội tình gì gây hấn với , cũng đâu muốn diễn cái cảnh đau thương này.

      “Ai...” Trần Hi lắc đầu cái, là do xúc động làm mê muội thôi.

      tự an ủi mình, điều này cũng thể trách được, có trách là trách trước kia theo đuổi quá nhiệt tình, chưa từng vâng lời trong bất cứ chuyện gì. Cuối cùng xem ra, đúng là hoàn toàn hiểu gì tính tình của tên Doãn Triệt này.

      thêm lúc, rất vất vả Trần Hi mới thấy được trạm xe bus, trải qua phen giày vò mệt mỏi, lúc về đến trường học trời rất tối.

      Nhìn xem còn hơn giờ ký túc xá mới đóng cửa, định lúc sân trường vắng vẻ tìm chỗ ngồi xuống. Hai chân buông lỏng lơ lửng mặt đất làm thấy dễ chịu hơn, có cảm giác như sắp được sống lại.

      Mệt đến cực điểm, cũng thèm để ý hình tượng gì nữa, định cởi giày để cho đôi bàn chân được thoải mái, tại chỉ hy vọng đạp chúng lên người Doãn Triệt cho biết thế nào là cảm giác mệt mỏi.

      “A...” cơ giọng thở phào nhõm, cảm giác im ắng này vô cùng thư thái.

      “Ưm...a...”.

      xa mơ hồ truyền đến thanh gì đó. Trần Hi vốn nhắm mắt dưỡng thần vội mở mắt ra, theo tiếng kêu nhìn thấy bóng cặp đôi đè lên nhau.

      Người đàn ông dựa lưng vào cây đại thụ, hình như mặc bộ đồ trắng nổi bật trong màn đêm. Trần Hi nhìn thấy ta ngổi xổm xuống, đầu ghé sát vào chỗ phập phồng ở dưới của .

      “Em giỏi, tiếp tục ...ưm...” vừa mới nghe tiếng rên rỉ của , giờ lại đổi thành tiếng gầm của gã đàn ông đó.

      Chẳng lẽ đây chính là làm “khẩu giao” như mọi người hay ? Trần Hi trợn mắt to nhìn, phát bàn tay gã nắm tóc nhanh chóng vận động ra vào.

      “Ưm... bảo bối... em giỏi..” thân thể càng trở nên cứng ngắt, đầu còn bị đè chặt xuống.

      là nhanh...” cảm thấy hai người kia chỉ năm phút đồng hồ xong, trách được ở chỗ này dã chiến, đúng là tốc độ nhanh cũng rất tiện.

      Nếu Doãn Triệt cũng nhanh như vậy tốt biết mấy, ngày hôm qua cũng bị dày vò đến như vậy.

      suy nghĩ chuyện của mình, để ý hai người đó nghênh ngang hướng mình tới, đợi đến khi phát ra nghe tiếng bước chân đến rất gần, muốn chạy cũng kịp. Trần Hi chỉ có thể giả vờ lấy dụng cụ ra cắt móng tay, cố gắng làm ra vẻ rất chăm chú.

      “Học muội đúng dịp nha!” bên tai truyền đến giọng của Trương Nghiên.

      Trần Hi ngẩng đầu, quả là quá đúng dịp, thảo nào bộ đồ trắng này trông quen quen, phải hôm nay thấy ta mặc rồi sao.

      “Học tỷ trùng hợp !” Trần Hi cố ý nhìn tới Doãn Triệt, tươi cười chào hỏi Trương Nghiên.

      “Tôi cùng Triệt tản bộ ở đây, nghỉ tới lại gặp ngồi ở đây cắt móng tay, haha” Trong tiếng cười còn có ý châm chọc “Triệt, xem học muội vui vẻ đúng chỗ quá!”

      Trần Hi hiểu ý tứ của Trương Nghiên, cho dù chỗ này vắng vẻ , nhưng dù sao cũng là nơi công cộng, trải qua nhiều năm được Đảng và nhân dân giáo dục, Trần Hi thấy cắt móng tay ở chỗ này cũng có gì phải ngại.

      “Phụt...” Doãn Triệt phát ra thanh nhạo báng.

      Vừa mới bình tĩnh lại, Trần Hi lại bị thanh này của Doãn Triệt làm cho hỏa khí lại bốc lên, bộ dạng chật vật của hôm nay đều nhờ mà có. Là đàn ông mà đem phụ nữ bỏ giữa nơi hoang vắng, biết xấu hổ thôi, lại còn cùng khác “đánh dã chiến”, “đánh dã chiến” xong rồi thôi , lại còn đứng bên cạnh cười nhạo .

      Vốn là định cắt móng tay, nhưng giờ này Trần Hi lại ra sức cắt cắt.

      “Học tỷ chị tránh xa chút, chị cũng biết cắt móng tay rất dễ văng nha, cẩn thận văng trúng người chị. ra chị cũng có thể thử mà, chỗ này cắt móng tay là tốt nhất, khí trong lành, lại còn được xem chương trình thực tế, tiếc là hơi ngắn”.

      Trần Hi khiêu khích nhìn qua Doãn Triệt, phát cũng vì mấy phút ngắn ngủi vừa rồi mà thấy xấu hổ.

      “Tốt hơn là móng tay văng lên tóc của người nào đó, cũng văng đến cái người nào ở ngay gối kia, như vậy càng văng đến ly nước của người nào đó”

      đến đây, Trần Hi liền ngẩng đầu nhìn gương mặt của Trương Nghiên.

      “Học tỷ, mà ly nước của chị có nắp hay vậy, nếu khi trở về uống nước chị phải ngàn vạn lần cẩn thận nha, nếu trong ly có nước cũng phải bỏ rồi, nhất định phải rửa sạch. Ngay cả khi thấy gì uống cũng phải cẩn thận, chị phải biết là cái này là trong suốt đó nha”.

      Trần Hi cầm móng tay vừa mới cắt xuống giơ giơ lên.

      Nghe Trần Hi xong, sắc mặt Trương Nghiên có chút khó coi, giống như vừa nuốt phải con ruồi.

      “Triệt, chúng ta thôi”. Trương Nghiên dịu dàng kéo cánh tay .

      Doãn Triệt gì, chỉ dang chân nghiêng người qua Trần Hi mà bước .

      Trong lòng Trần Hi oán thầm, mới vừa rồi còn là người phụ nữ nham hiểm sắc bén biết bao nhiêu, giờ lại trở nên dịu dàng như vậy, hai người này đúng là cặp rất hợp.

      Thấy hai người xa, Trần Hi sau lưng họ giơ lên ngón tay giữa, trong lòng châm chọc cầu mong bọn họ khỏe mạnh, vạn như ý.

      Đột nhiên, thấy Doãn Triệt quay lại nhìn, ánh mắt cùng nhìn xuống ngón tay giơ lên của mình. tự nhiên cảm thấy tay mình cứng ngắc.

      “Doãn Triệt, nhìn gì vậy?”. Trương Nghiên biết còn hỏi.

      “Em thử xem?”. Doãn Triệt xoay đầu lại mang theo ý đùa giỡn cười cười.

      cho nhìn người con khác!”. Trương Nghiên nũng nịu .

      “Ùm... từ khi nào em lại trở nên tự tin như vậy?”. Doãn Triệt hỏi ngược lại, tay vuốt ve mặt Trương Nghiên.

      Hành động mới vừa rồi của kia xem ra vẫn còn vui vẻ lắm, có vẻ chưa được dạy dỗ đủ, phụ nữ chung quy vẫn là thích lạt mềm buộc chặt. quyết định quan tâm đến thời gian, nhất định lại quay lại bên cạnh .

      Doãn Triệt vô cùng tự tin, suy nghĩ này làm cho cũng thấy vui vẻ hơn. Lúc chiều bị Trần Hi làm cho phát hỏa, phiền não chịu nỗi nên kéo Trương Nghiên ra ngoải giúp dập lửa, thế nên có thể thấy này làm tức giận đến mức nào.

      Bình thường luôn vâng vâng dạ dạ, nghĩ đến lúc này lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

      Rất tốt, thừa nhận thành công thu hút quan tâm của .

      “Hắt xì...” Trần Hi vuốt vuốt mũi, buổi tối trời vẫn còn se lạnh, vội vã đứng dậy về phòng ngủ.

      Tất cả giống như biển rộng mênh mông vô tận, bất luận từng có phong ba bão táp gầm thét hung hãn cỡ nào, khi bão tố qua nó lại tĩnh lặng như cũ.

      Trần Hi biến mình thành sinh viên bình thường nhất, đúng giờ học, đúng giờ về, sớm trễ, cúp cua. chỉ phòng học, phòng ăn, phòng ngủ mà thẳng tiến.

      Vì bây giờ còn ý nghĩ ra sức theo đuỗi Doãn Triệt, những hoạt động hội học sinh gì đó, đối với tan thành mây khói, muốn dính dáng vào những chuyện tình vớ vẩn đó nữa.

      ***

      “Trần Hi còn chưa tới?” Doãn Triệt rối như canh hẹ nhìn phòng hội học sinh, chỗ này nhìn qua cứ như là chuồng heo.

      “Vẫn chưa tới” trợ lý đáp lại.

      ấy đến các người cũng biết dọn dẹp sao?” Doãn Triệt có chút tức giận, cũng biết là vì được nhìn thấy đó quanh quẩn bên cạnh hỏi han ân cần như trước đây hay là vỉ chủ nghĩa đàn ông tự nhiên bộc phát.

      Vốn nghĩ là mấy ngày sau xuất trước mặt để tha hồ mà tiếp tục hành hạ, ngờ cứ như vậy mất tích .

      tại lại thất bại, nửa tháng gặp, lấy danh nghĩa việc công mấy lần thông báo họp hội học sinh, đáng chết lại thấy đâu, muốn phủi sạch nợ mà.

      “Ngày mai khi tôi trở lại, cần biết các người dùng biên pháp gì, đảm bảo chỗ này phải sạch , nếu đừng trách tôi kéo các người ra ngoài làm hoạt động tập thể”.

      Nhất thời, tiếng kêu rên lan khắp phòng, hoạt động tập thể của Doãn Triệt chính là huấn luyện dã ngoại sinh tồn, gì mà có thể rèn luyện hoạt động tập thể để cả nhà đoàn kết, kết quả là chỉ có mỗi mình tinh thần sáng láng, còn lại đều như cà chua thối.

      Trước khi đóng cửa Doãn Triệt còn nghe loáng thoáng “Trần Hi mau trở lại , chúng tôi rất cần ...”.

      ***

      “Trần Hi, tối nay có hoạt động, được ra khỏi cửa”. Hạ Kỳ đưa hai tay ngăn ở cửa ký túc xá, ngăn Trần Hi chuẩn bị đến phòng tự học.

      “Hoạt động gì?”. bây giờ đối với những hoạt động cùng đám sinh viên này còn cảm thấy hứng thú. Trần Hi chỉ muốn học thêm chút kiến thức, tại thể so với trước kia. Sau khi tốt nghiệp cũng còn thể dựa vào thế lực nhà chồng, phải tự tìm việc để nuôi sống mình, muốn thất nghiệp.

      “Quan hệ hữu nghị...” Hạ Kỳ nén được hưng phấn.

      “Hả?”. Trần Hi sợ hãi than “Ta đâu”

      được, phải , mi xem học nhiều cũng ngu thôi, phải là mi bị học trưởng làm cho mất lòng tin chứ, phải đàn ông nào cũng như vậy đâu”.

      “Ha ha..” Trần Hi cười khan, hoài nghi với cái miệng của Hạ Kỳ biết bao nhiêu người biết chuyện Doãn Triệt “ thể được” rồi.

      “Buổi tối ta có môn học tự chọn” Trần Hi còn muốn thoái thoát.

      “Mi tối nào chẳng có môn tự chon, a Mai, a Diễm lên ...”. Hạ Kỳ hô to tiếng, hai ở phòng ngủ khác thoáng cái đứng bên cạnh .

      cầm chùy gỗ to đùng, cầm súng nước, ràng là có chuẩn bị trước. Nếu Trần Hi lại từ chối có thể nghĩ hậu quả thế nào.

      “Được được, ta còn mà được sao, các tổ sư của tôi!”. Trần Hi giơ tay ra dáng vẻ đầu hàng.

      Trần Hi phát về sau có Doãn Triệt cũng tốt, lại gặt hái được chuyện khác, chính là tình cảm bạn bè, bây giờ có nhiều thời gian cho những bạn cùng phòng hơn.

      Khi phát trong mắt mình chỉ có đàn ông, cảm thấy bầu trời dường như rộng lớn hơn rất nhiều.

      Mấy ăn mặc trang điểm xinh đẹp ra khỏi cửa, Trần Hi lại cho rằng những trang phục này quá ngây thơ, quen cách ăn mặc đoan trang của thiếu phu nhân trước kia, cứ cố định bốn màu xanh lam đen trắng.

      Nhưng lại nghĩ, bây giờ là năm năm trước, lại còn là nữ sinh, nhập gia phải tùy tục thôi.

      Khi mặc xong quần áo, Trần Hi nhìn mình trong gương da vẻ phấn nộn khỏi cảm khái, thời gian đúng là buông tha cho ai, tuổi trẻ quả là vốn liếng tốt nhất, nếu trời cho cơ hội phải sống vui vẻ mới được.

      Quan hệ hữu nghị do nam sinh sắp xếp, trước là ăn uống, sau đó bar. Nghe bên kia cũng là bốn người, trong đó có nhị thiếu gia gì đó, lần này sắp xếp chỗ cũng rất sang trọng.

      Những chỗ này đối với Trần Hi mà xa lạ, nhưng mà với thân phận sinh viên, cũng thể giả vờ kinh ngạc than ngắn thở dài, có điều những thứ này lại làm cảm thấy rất thú vị, bây giờ chỉ quan niệm đơn gian là hưởng thụ niềm vui này.

      Vì còn phải bar nên các ăn uống cũng gấp gáp. Trần Hi tránh khỏi bị ép uống chút rượu. Phụ trách chăm sóc nam sinh đeo kính dáng vẻ gầy gầy. Cuối cùng cũng thể nhớ tất cả tên của bọn họ, cứ gọi tất cả”minh lượng”.

      cảm thấy tên này đúng là hình thức điển hình, gương mặt đeo kính sáng ngời ngời.

      Tám người ăn xong gọi hai chiếc xe, tên nam sinh địa chỉ cho tài xế, Trần Hi nghe lắm, đến nơi mới phát ra hối hận kịp, đột nhiên muốn bỏ chạy.

      Chỗ này vô cùng quen thuộc với Trần Hi, từng vô số lần túc trực ở đây để bắt Doãn Triệt về nhà. Thậm chí đến lúc bụng to, còn nhớ mình tới đây ít nhất dưới năm lần.

      “Sao đây, vào nha” Hạ Kỳ vỗ vào bả vai Trần Hi.

      “A, ta thấy đầu hơi choáng váng, hình như vừa uống chút rượu nên thoải mái lắm” Trần Hi đưa tay đè lên thái dương.

      “Trần Hi ổn , kiên trì chút , dù sao cũng nên vào ngồi chút...” Hạ Kỳ bắt đầu làm nũng, lôi kéo cánh tay bất động của Trần Hi.

      Trần Hi có chút khó xử, muốn làm mất hứng của mấy bạn cùng phòng, lại càng muốn nhớ lại những cảnh tượng tốt trước kia, nhưng nhìn qua vẻ mặt mong đợi của Hạ Kỳ, bất giác gật đầu.

      Trần Hi tự phải nhớ kỹ, bây giờ mình là người hoàn toàn mới. Phải quên những chuyện xảy ra trước đây, tháo bỏ lớp vỏ như ra trận của mình.

      “Trần Hi mi làm được...”. Trần Hi thầm tự nhủ cất bước vào quầy bar.
      tart_trung thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 8


      Rượu là đồ uống rất tốt, mà quầy rượu đối với người uống rượu mà càng là nơi vô cùng tốt. Nơi này ánh đèn u, nhạc huyên náo, trong hoàn cảnh này, mặc cho ngươi nào khổ sở, la thét chói tai, hay im lặng thanh tĩnh cũng có ai để ý tới, bởi vì bọn họ cũng biết mình làm gì.

      Mỗi người tới nơi này đều cùng mục đích, Doãn Triệt thích nơi này, đơn thuần là bởi vì nơi này có nhiều mỹ nữ, còn có điểm chủ yếu hơn, là nơi này giá cả rất cao, thế nhưng mà lại cần tốn tiền.

      là người ưu tiên tiết kiệm, hơn nữa vẫn còn là học sinh nghèo, đạo lý có thể tiết kiệm tiết kiệm, vẫn tin tưởng và theo đến cùng.

      Hai trong phòng điên cuồng uốn éo, bộ ngực lắc lư mãnh liệt. Tác dụng kích thích thị giác vô cùng hiệu quả, Doãn Triệt lấy chai rượu từ trong thùng đá tự thưởng cho mình ly.

      Chất lỏng lạnh lẽo xuyên qua cổ họng, lại làm cho cảm thấy mát mẻ, ngược lại rượu xuống đến bụng làm cho cơ thể càng trở nên nóng ran.

      Nhưng Doãn Triệt quan tâm, cần loại nhiệt độ này giúp bốc hơi cảm giác phiền não, thế nhưng lại vì tầm thường mà cảm thấy buồn bực, đây là chuyện thể tưởng tượng nổi, ra quả làm cho người ta cười đến vỡ bụng.

      Doãn Triệt đem rượu trong chén uống hơi cạn sạch, xoay người giữa hai . Thân thể của bị nàng đầy đặn mãnh liệt áp sát, bọn họ vừa câu dẫn vừa khiêu khích, coi như cây cột mà ra sức cọ sát múa may.

      “Bùm...” ánh đèn trong căn phòng sáng choang, nhạc tự nhiên dừng lại.

      Doãn Triệt nhìn ra cửa, luôn luôn có , hai người như vậy làm cho người ta chán ghét, nhất là lúc ôm mỹ nữ trong lòng.

      “Các ra ngoài.” Khương Sâm mở đèn ra lệnh tiếng, hai cầm chiếc áo vừa mới cởi xuống từ ghế salon, ngoan ngoãn chạy ra ngoài.

      “Cậu à, con chơi vui mà, cậu làm mất hứng”. mặt Doãn Triệt cũng tỏ vẻ thất vọng lắm như lời của , chỉ là tới ghế sa lon lần nữa cầm ly rượu lên.

      “Nghe con lãng phí của ta cái ra giường trong khách sạn, còn để cho người của ta phải mua quấn áo cao cấp cho con, xin hỏi người bạn kiêm đại cháu của ta, được chơi cái lần đầu có cảm giác như thế nào đây, có phải là loại khoái cảm mãnh liệt ?.”

      quản được ở dưới ắt loạn, cậu ?” Doãn Triệt cười cười, cầm ly lên rót rượu cho người đàn ông trước mặt.” Mẹ con để cho con theo người học hỏi, phải là con đây học à.”

      “Nhưng ta có dạy con chơi , phiền toái , còn dễ làm cho hư người.” Khương Sâm cười uống ngụm rượu, cảm giác có chút đúng, lại bỏ thêm chút đá vào ly rượu.”Suy nghĩ cho kỹ, sau khi tốt nghiệp đến quản lý chỗ này, ta xem con rất thích ứng cuộc sống như thế.”

      Doãn triệt nhìn nụ cười hồ ly gương mặt ông cậu của mình, tức giận ha ha cười gượng hai tiếng, cũng đáp trả lời của .

      “Thế nào, biết ở chỗ này của ta ăn uống chùa, cũng biết cống hiến chút sức lực, con như vậy đả thương tấm lòng của ta đó, ta cưc khổ chỉ dạy con khôn lớn như vậy, con lại tuyệt nhiên cảm thấy trong lòng bứt rứt sao?” Khương Sâm tỏ vẻ tủi thân, chỉ thiếu rơi thêm vài giọt nước mắt thành công hơn.

      trách cậu và mẹ con tính, hai người đều giống nhau.” Doãn Triệt bật cười tiếng, chút cử động.

      Lời Doãn Triệt thành công khiến Khương Sâm lấy cái gương mang theo người ra, bắt đầu quan sát cẩn thận gương mặt mình trong gương.

      Doãn Triệt im lặng trợn mắt, ông cậu này cái gì cũng tốt, duy nhất chính là quá tự mãn, lúc nào cũng xem gương mặt là sinh mạng của mình, chỉ cần đề cập đến gương mặt cũng là người đàn ông bình thường, nhưng khi đụnh chạm bất cứ điều gì liên quan đến gương mặt , liền trở nên đàn bà hơn cả đàn bà. Doãn Triệt nghĩ lại mình vừa gì mà làm trở nên kích động như vậy.

      mặt ta có nếp nhăn rồi hả?” Khương Sâm nhìn kỹ nửa ngày, ngẩng đầu hỏi Doãn Triệt ngồi ghế salon.

      có, sao vậy?”

      “Vậy sao con ta giống mẹ con, ta mới 29 tuổi, trong khi mẹ con cũng năm mươi”. Khương Sâm vừa mới nghiêm túc giờ lại gào lên.

      “Con là tính cách”. Doãn Triệt rụt cổ, lỗ tai chút nữa là điếc, bội phục khả năng tưởng tượng của ông cậu này.

      “Lần sau cho ràng.” Khương Sâm quay lại dáng vẻ trầm tĩnh.

      Đối với chuyện này Doãn Triệt cũng muốn trách, cảm thấy quá quen thuộc, vả lại được tiêm ngừa vô số lần nên cũng trở nên miễn dịch.

      , con có chuyện gì phiền lòng cần ta giải quyết ? “ Khương Sâm uống ngụm rượu, thoải mái dựa vào ghế salon, khí thế của trưởng bối lại bắt đầu.

      Doãn Triệt nhíu nhíu mày, có chút biết nên gì, uống xong ly rượu, lại rót thêm ly mới. Lời này biết nên mở miệng thế nào, cũng biết phải sao, cứ nghĩ lơ đó thời gian, kết quả quay đầu lại bị người ta bỏ rơi?

      Bây giờ cảm thấy phiền chán đến phát ốm, mà đó lại có vẻ rất nhàn nhã tự tại, vô tình hay cố ý cũng gặp qua mấy lần trong sân trường, tai còn mang theo tai nghe, trong tay cầm sách, có vẻ đơn chút nào.

      “Ơ, cháu ta cũng bắt đầu vì tình mà đau khổ rồi!” Khương Sâm ra vẻ sợ hãi than lên, dùng ánh mắt của mới lớn nhìn chằm chằm mặt Doãn Triệt “chậc chậc! có phải là mấy hôm trước cùng con , ta nghe chút, ấy làm gì con?”

      mặt Khương Sâm viết to hai chữ “nhiều chuyện”, Doãn Triệt thấy miệng khô khốc uống thêm ly rượu.

      ta để ý đến con?” Thấy biểu tình của Doãn Triệt, Khương Sâm biết mình đoán đúng, tựa hồ tâm tình cũng trở nên tốt hơn, có gì vui vẻ bằng việc phát ra chuyện kinh ngạc này của cháu mình “ chút coi là ai, ông cậu này thay con xử lý”.

      cần người quan tâm.” Doãn Triệt đối với tính tốt này của ông cậu cũng xin miễn, cũng quên, mấy lần nhờ Khương Sâm ra tay, cuối cùng các đó cũng bị gương mặt của Khương Sâm dụ dỗ mất. Vốn là của còn thèm để ý đến , cũng dám chắc bị gương mặt này của Khương Sâm quyến rũ.

      Khương Sâm giống như phát ra bí mật mới gương mặt của Doãn Triệt, thấy được Doãn Triệt có vẻ khẩn trương, lại khiếp đảm, điều này làm cho đột nhiên thấy hưng phấn lên, linh cảm lâu tương lai có trò hay để xem.

      ***

      “Hắt xì...” Trần Hi vuốt vuốt mũi, gần đây thấy mình bỉ nhảy mũi liên tục, có lẽ mình nên khám xem có phải dị ứng với thứ gì hay .

      Xung quanh ba nữ bốn nam uống đến nghiêng trái ngã phải, cũng biết từ khi nào, hội “ái hữu” lại biến thành hội “ái tửu”. Phải biết rằng rượu nơi này rất đắt, chai rượu ở đây cũng bằng ba chai trong siêu thị, hơn nữa nếu rượu vốn có giảm giá chỗ này càng có lợi hơn.

      Trong lòng Trần Hi thầm tính toán, lần nữa cảm thấy lo lắng đối với việc phung phí của những nam sinh này, cũng biết liệu bọn họ có mang đủ tiền ?

      “Trần Hi... Uống...” Hạ Kỳ giơ bình rượu xộc xệch đứng lên.

      “Sư tổ à chậm chút ” Trần Hi đưa tay vịn , để cho ngồi ở bên cạnh mình.

      “Tiểu Mai và Tiểu Diễm các muốn làm gì đây?”. Hạ Kỳ say lờ đờ mắt lim dim vẫn quên trông nom chuyện của người khác.

      nhà vệ sinh rồi, phải do uống nhiều quá sao, ở đây sắp đóng cửa rồi, đợi các ấy trở lại chúng ta về ” Trần Hi nhìn đồng hồ, quả rất trễ.

      , đâu?” nam sinh ngủ bên cạnh hỏi, hình như chính là cái tên nhị thiếu gia gì đó.

      “Trở về trường học.” Trần Hi quét mắt nhìn cái, từ lúc vừa mới bắt đầu đối với có chút cảm tình nào, xem mặc đồ này, mặc bộ áo sơmi hoa hòe, cổ còn mang dây chuyền vàng cỡ lớn, gương mặt đầy mụn trứng cá, lại nghĩ mình vô cùng tốt. Từ lúc ăn cơm, dưới mười lần khoe khoang về gia sản nhà mình.

      “Sao có thể cứ như vậy mà , hồi nữa chúng ta còn có hoạt động đấy”.

      “Hoạt động?” Trần Hi nhìn qua Hạ Kỳ, ta say đến mức có lẽ phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, ngủ nửa tỉnh nửa mê. Tiểu Mai cùng Tiểu Diễm cũng khá hơn chút nào, lúc họ vừa đứng dậy nếu dìu nhau có thể nằm mặt đất rồi.

      “Xin lỗi, tôi nghĩ chúng tôi thể tham gia.”

      “Đừng nha, nếu ra ngoài chơi rồi, làm hết việc chính sao có thể đây?” lời của tên “áo sơ mi hoa” trở nên lỗ mãng, Trần Hi cau mày, nhìn Hạ Kỳ tựa vào người mình, quan hệ hữu nghị lần này là do Hạ Kỳ liên lạc, biết ấy có biết tình này .

      xem như vậy , tôi biết lúc trước mọi người sắp đặt thế nào, nhưng hôm nay sợ rằng được, chúng tôi trở về phòng trước, có gì sau, phải đều có điện thoại ư, sau này liên lạc lại được ?”. Trần Hi cố gắng cho giọng của mình bình thản hết mức mà thương lượng với tên “áo sơ mi hoa”.

      được, tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy, hôm nay nhất định tôi phải mang người.”

      “Áo sơmi hoa” tỏ ra ngang ngạnh hiểu chuyện khiến Trần Hi phát cái vấn đề, trách được những người có thể tự xưng mình là phong lưu, nhưng ra chỉ là hạ lưu.

      “Nếu chúng tôi kiên trì ?” Trần Hi buồn bực đứng dậy tiếp tục nhịn được nữa. Kiếp này chỉ muốn sống được như ý mình, nhưng những người này cố tình để toại nguyện, nhưng trêu chọc ai đâu?

      ***

      “Ông chủ, bên ngoài đánh nhau.”

      Khương Sâm nhìn Doãn Triệt uống rượu như uống nước, vốn rất quý rượu tốt này, có chút phiền lòng muốn cho Doãn Triệt dừng lại.

      “Doãn triệt, con , thu dọn đánh nhau chút, rất tốt để hả giận đó.” Khương Sâm nhân lúc Doãn Triệt định khui thêm chai rượu mới mà kêu .

      Doãn Triệt giơ giơ dụng cụ khui rượu về phía Khương Sâm, lưu loát ghim vào nắp rượu “. “Bùm..” tiếng vang , nắp rượu bị rút ra.”Đánh nhau so với uống rượu, con thích uống rượu hơn”

      “Dẫn ta xem chút, tiểu Hắc đâu? Loại chuyện đánh nhau như vậy cũng tìm ta sao?”

      Khương Sâm mắt thấy tim sợ, đứng dậy cùng phục vụ ra khu phòng vip.

      “Ngài thông báo, đàn ông thể động thủ đánh phụ nữ, nhưng tại đánh nhau chính là phụ nữ, nên Tiểu Hắc dám động thủ, muốn mời ngài quyết định, ra tay sau.” Phục vụ bĩu môi, chuyện lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều, nhưng chưa từng gặp qua phụ nữ có thể đánh nhau như vậy, cứ như đóng phim.

      “Phụ nữ đánh nhau cũng đâu phải lần lần hai, những tên đàn ông bên cạnh họ đâu, cứ đem họ chế ngự lại cho đánh nữa là được, sau đó tất cả phí tổn theo giá mà bối thường, phải xong chuyện sao, còn kêu ta làm gì?” Khương sâm cảm thấy phục vụ hôm nay cũng cùng Doãn Triệt dạng hồ đồ, chút chuyện này cũng làm xong.

      “Ông chủ, vấn đề là những người cùng lại đánh nhau, bây giờ trong phòng lại là người phụ nữ đánh nhau với bốn tên đàn ông...”

      Tên phục vụ có chút uất ức, đánh nhau chỉ là chuyện , nếu có thể xử lý sao có thể kinh động đến ông chủ. Ai bảo Khương Sâm tự mình ra quy định, cái gì mà cho bất kỳ nhân viên nào ra tay đánh phụ nữ, vì phụ nữ xinh đẹp, nên cho dù bị làm tức giận hay gây chuyện cũng vậy, nếu biết người nào động thủ liền đuổi việc.

      “Thôi, bên kia, ta xem chút...”

      “Ông chủ là ở đó...” Phục vụ chỉ tay về hướng những người đánh nhau.

      Khương Sâm theo hướng tay của tên phục vụ tới, chợt vật đen hướng bay tới.

      “A, mặt của ta...” Khương Sâm gào khóc tiếng, thề nhất định phải giết chết cái tên nào dám quăng đồ vào mặt .
      tart_trungtrạch nữ thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 9


      Cả bọn trải qua trận ẩu đả như vậy, đến khi có người xuất dàn xếp, bọn họ đều được mời xuống tầng hầm, nơi này gian rất lớn, xem ra cũng giống như là phòng vip lớn, vị trí sát tường là ghế sofa.

      Mọi người vốn là say đến nghiêng ngã, lúc ở quán bar đồng loạt xông lên nhưng giờ thanh tỉnh ít, sững sờ đứng ở giữa phòng, từng người bị dọa đến cúi đầu, dám nhìn người đàn ông duy nhất ngồi ở đó.

      Người đàn ông mặc cái áo sơ mi màu đen, cổ áo tùy ý cởi ra hai nút, da giống những tên đàn ông khác rám nắng, mà ngược lại trắng nõn mịn màng. Bên dưới xương quai xanh vô cùng ưu nã, trán lòa xòa vài sợi tóc làm cho thêm mấy phần mị hoặc, nếu cố ý bày ra dáng vẻ thiên lôi của mình, tuyệt đối nhìn khác gì những vampire trong thế kỷ trung cố, làm cho người ta say mê đến nỗi điên cuồng thậm chí bỏ qua sinh mạng.

      Khương Sâm cấm mấy cục đá thoa lên chỗ trán bị sưng đỏ, nhìn mình chằm chằm trong gương, liên tục xác nhận mặt mày sau khi nguy hiểm có bị vết tích gì nhiều, mới thở phào nhõm. Nhưng điều này vẫn thể dập tắt lửa giận trong lòng , thậm chí có người dám đập vào mặt của , xem ra bọn họ đúng là muốn sống nữa.

      Trần Hi có linh cảm sắp thấy diêm vương rồi đây, ngẩng đầu nhìn cái trán sưng đỏ của Khương Sâm, liền cúi đầu dám thở mạnh tiếng.

      biết người đàn ông này, là cậu của Doãn Triệt, lại có mối quan hệ rất tốt với Doãn Triệt, kiếp trước Trần Hi gặp qua mấy lần. Lúc đó có người hỏi thấy như thế nào về Khương Sâm, còn nhớ , mình dùng qua mấy từ để hình dung “Cơ trí, minh mẫn, thành thục, tuấn lãng”.

      Dĩ nhiên những thứ này đều là ngoài mặt, trong lòng hoàn toàn nghĩ như vậy, thực tế muốn chính là “Giảo hoạt, gian trá, nghiệt, nhạy cảm”.

      Tổng hợp những đặc điểm này lại chính là bệnh thần kinh, nhất là thể nhắc tới mặt của , nếu như cộng thêm điểm này, Trần Hi cho là thuộc về nhóm người có khả năng gây nguy hiểm cho người khác rất cao.

      còn nhớ , lúc ấy con của cẩn thận phun nước bọt vào mặt của , thế mà thuận tay đem ném đứa trẻ cái tựa như ném bao thuốc nổ, may lúc đó Doãn Triệt nhanh tay, nếu cả tiểu sinh mệnh lúc ấy có thể bị làm chết.

      Bây giờ mặc dù khẳng định mình còn có đứa bé để bị ném tới ném lui, nhưng đối với khắc sâu ấn tượng trong lòng vẫn còn sợ hãi, lúc này cũng cách nào quên hết trở lại như trước đây được.

      len lén liếc Khương Sâm cái, sau đó cố gắng né mình trốn tránh phía sau bốn tên nam sinh, tình huống bây giờ là, mặt của Khương Sâm bị thương rồi, mà bọn họ chính là đầu sỏ gây nên.

      Cho dù giết chết , cũng thừa nhận, cái gạt tàn thuốc đó là do ném.

      , chuyện gì xảy ra?”

      Theo ý của Khương Sâm, Tiểu Hắc hắng giọng cái, nhìn hướng đám nam nữ sinh gây chuyện hỏi. Vừa nhìn những đứa bé này cũng lớn, còn là dáng vẻ sinh viên, bọn họ đến đâu gây chuyện được, lại cố tình chạy đến nơi đây náo loạn, náo loạn xong còn cố tình đập vào đầu ông chủ, Tiểu Hắc khỏi cảm thấy đáng thương cho bọn họ khi biết sắp phải đối mặt với chuyện gì.

      Trần Hi nấp phía sau lên tiếng, lúc này phải thời điểm hùng ra mặt, cũng muốn trêu tức cái tên thần kinh Khương Sâm này.

      “Các ngươi ai là dẫn đầu?” Tiểu Hắc mở miệng lần nữa, quan sát những người trước mặt, thấy có người ánh mắt len lén liếc hướng tên nam sinh mặc áo sơ mi hoa.

      Tiểu Hắc về phía trước hai bước, vừa vặn đứng trước mặt “áo sơ mi hoa”. Tiểu Hắc vóc dáng rất cao, cỡ chừng 1m9, dưới tầng hầm như vậy càng có vẻ cường tráng dọa người.

      “Mày dẫn đầu hả?” lời của Tiểu Hắc ràng hướng về phía “áo sơ mi hoa”hỏi.

      “Chúng tôi đều là cùng nhau, chúng tôi là sinh viên, tôi phải dẫn đầu.” “Áo sơ mi hoa” run lập cập trả lời, khí thế ngất trời vừa rồi biến đâu mất.

      Trần Hi nghe lời của , thầm phỉ nhổ trong lòng, cái tên này là ba phải. mới vừa bày ra bộ dạng như đánh nhau chịu , làm cho bọn họ mới bị dẫn tới nơi này.

      “Tại sao gây chuyện?” Tiểu Hắc nghe giải thích của , trực tiếp hướng tên áo sơ mi hoa hỏi lại.

      “Đại ca, người xem tổn thất bao nhiêu, tôi bồi thường có được hay .” Áo sơ mi hoa ngẩng đầu liếc nhìn Tiểu Hắc, rất nhanh liền hạ xuống lại.

      Hừ... Vẫn biết là có ý tốt rồi! Trần Hi thầm than, vẫn luôn ngẩng đầu, nhưng lỗ tai cũng phải chỉ để trưng bày, mỗi câu cũng nghe được rất ràng. ra là tên áo sơ mi hoa này cũng biết hành vi lôi kéo mấy người các vừa rồi là bẩn thỉu.

      “Bồi thường?” Tiểu Hắc cười lạnh tiếng, thanh này lập tức khiến nhiệt độ bên trong phòng giảm ít. “Mày lấy cái gì bồi thường? Tổn thất vật chất có thể bồi thường, nhưng gương mặt của ông chủ bọn tao có thể sao?”

      Ai... Trần Hi oán thầm, cũng chính vì Khương Sâm là ông chủ coi trọng gương mặt như vậy, nên mới có thể có những thuộc hạ như vầy. bỗng cảm thấy xấu hổ thay bọn họ.

      “Gương mặt?” Áo sơ mi hoa lúc này mới có can đảm quan sát Khương Sâm ngồi ghế salon, cùng lúc đó, bên trong gian phòng cũng vang lên tiếng mấy kinh hô.

      “Oa... Rất đẹp trai...”

      “Trời ơi!”

      Trần Hi mực ngẩng đầu lên, cúi đầu bắt đầu nhàm chán phân biệt mấy tiếng thán phục này là ai phát ra, ừ... Thanh lớn nhất nhất định là Hạ Kỳ.

      “Đại ca...” Giọng của tên áo sơ mi hoa tựa hồ cũng muốn khóc lên.”Vậy làm sao bồi thường đây?”.

      Tiểu Hắc cũng có chút khó xử, nghiêng đầu nhìn về phía Khương Sâm, gương mặt của ông chủ trước đây chưa bao giờ bị thương, cũng biết làm như thế nào bồi thường, nhìn dáng vẻ bình thường của ông chủ thế kia, nhưng gương mặt lại là bảo vật vô giá, so với phụ nữ còn được chăm sóc đặc biệt hơn.

      hay lắm, tìm ra người nào ném đồ, để cho ta đập lại mười cái” Thái độ Khương Sâm tựa như cười, nhưng thanh của tựa hồ ở địa ngục, vô cùng u ám.

      Trần Hi lại càng cúi thấp đầu, trong lòng hy vọng, vừa rồi hỗn loạn như vậy ai phát ra người nào ném đồ.

      Áo sơ mi hoa nhìn trái chút lại nhìn bên phải chút, lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Hắc. “Đại ca... Lúc ấy rối loạn quá...”

      Haizz... Trần Hi thở dài hơi, hơi buông lỏng chút, may là có ai trông thấy.

      Lúc ấy rất là hỗn loạn, vốn là mình đánh bốn tên nam sinh. Sau đó ba còn lại tình hình cũng xông vào đánh, đá, cắn, sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ riêng có là khăng khăng tìm dụng cụ để ném.

      “Ông chủ, cái gạt tàn thuốc này ném xa như vậy, nếu có sức lực đoán chừng cũng ném tới, hay là trước hết để mấy này về trước .” Nghe Tiểu Hắc câu, Trần Hi thiếu chút nữa xông tới ôm lên xoay vòng vòng.

      Đoán chừng có ai biết, đối với môn ném đẩy tạ là thiên phú, đừng xem gầy ốm, chính là biết sử dụng kỹ xảo. Ai lại biết cái gạt tàn thuốc này bay xa như vậy lại cố tình nện vào mặt Khương Sâm. Những lời này của Tiểu Hắc là cứu vớt cái mạng của .

      thề với trời, từ nay về sau bao giờ Tiểu Hắc là đại ngốc nghếch nữa, mặc dù kiếp trước vẫn luôn cho là như vậy, nhưng tại cảm thấy Tiểu Hắc quả thông minh tuyệt đỉnh.

      “Để cho các ấy trở về?” Khương Sâm nhìn Tiểu Hắc chút.

      Tiểu Hắc cười hắc hắc, gãi gãi đầu.”Ông chủ, phải ngài các xinh đẹp chính là hơi thở của quán bar chúng ta sao? Nếu họ có gây , chúng ta cũng khoan dung độ lượng mà cho họ , nhất định họ mang nhiều khách hàng hơn đến cho chúng ta”.

      “Vậy sao?” Da mặt Khương Sâm tự chủ co quắp mấy cái, nhìn gương mặt ngu ngơ của Tiểu Hắc hỏi.

      “Đúng đúng... Chúng tôi sau này vẫn còn đến, hơn nữa giờ biết ông chủ đây dáng dấp đẹp trai như vậy.”

      Cái chiêu tâng bốc của Hạ Kỳ tốt, rốt cuộc Trần Hi cũng thấy được Hạ Kỳ mồm mép lại có tác dụng thế nào. có thể cảm thấy ràng, khí thế của Khương Sâm dịu xuống ít, tên đàn ông này chính là thích người khác khen gương mặt của . giống như là đóa hoa thủy tiên tự mãn, khen gì cũng được, duy chỉ có khen mặt là thích nhất.

      Những suy nghĩ đó được Trần Hi nuốt hết xuống bụng, trong lúc chờ đợi nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa.

      “Cốc cốc...” Tiếng gõ cửa vang lên, gã vội vã tới.

      “Ông chủ, đây là Doãn công tử nhờ tôi mang đến cho ngài, ấy nghe mặt của người bị thương, nên cố ý đem cái gạt tàn thuốc vừa rồi lấy dấu vân tay, đây chính là kết quả”.

      Diêm Vương bắt người chết canh ba, tuyệt để đến canh năm. Vào giờ phút này, Trần Hi hoàn toàn hiểu đạo lý này. Nếu như hỏi người nào là khắc tinh của , Doãn Triệt này là người thứ hai người nào dám xưng là số , cảm thấy mối hận của với chỉ diễn tả là thấu tận xương tủy, mà phải xâm nhập vào từng tế bào.

      Nếu như Doãn Triệt ở ngay trước mặt, cho dù liều mạng, cũng muốn ném thêm cái gạt tàn vào mặt .

      “Chỉ có thằng cháu này của ta là hiểu ta, Tiểu Hắc mày nhìn xem, chứng cứ rất quan trọng, Doãn Triệt đâu rồi?” Khương Sâm cười như hoa nở, nhìn người mới đến hỏi.

      “Doãn công tử vì muốn thấy vẻ khôi ngô của ngài bị mất điểm trong lòng ấy, nên ấy trước rồi, còn đợi khi nào ngài bình phục quay lại”.

      “Biết ông cậu này chỉ có cháu của ta” Khương Sâm gật đầu cười cười.

      “Doãn công tử cần cảm ơn, ấy vừa lấy hai chai rượu Laffey ngài mới mua tuần trước, còn bây giờ rượu giả thị trường rất nhiều, nên thay ngài nếm thử chút xem có phải hàng hay ”’.

      Khương Sâm đột nhiên cảm thấy mặt còn đau nữa mà trong lòng rất đau.

      “Ông chủ bây giờ bắt đầu kiểm tra chưa? “ Tiểu Hắc nhìn vật mẫu trong tay Khương Sâm.

      “Mày nghĩ xem?” Khương Sâm ném vật mẫu lên bàn.

      “Nam hay là nữ trước ạ” Tiểu Hắc hiểu.

      “Để cho áo sơ mi hoa bồi thường những tổn thất vừa rồi, những người còn lại thả ”.

      Khương Sâm xong, Trần Hi trong lòng đánh trống mãnh liệt, đúng, khẳng định đúng, Khương Sâm phải là người như thế, căn bản cũng có độ lượng như vậy.

      “Cái cúi đầu kia, tôi kêu đấy.” Khương Sâm bỗng đưa tay chỉ.

      Tiểu Hắc nhìn theo ngón tay của Khương Sâm, vẫn hiểu.

      “Chính là cái vẫn cúi đầu kia, mau tới đây cho tôi, tôi chính là chờ cái chứng cứ này... ... Có tiếp tục giả vờ cũng giống đâu”

      Trần Hi chậm rãi ngẩng đầu lên, Khương Sâm nở nụ cười như hồ ly.

      “Làm sao biết nhất định là tôi?” Chứng cớ ngay trước mắt, Trần Hi muốn giãy giụa, chỉ muốn biết, tại sao người đàn ông này lập tức có thể xác định là mình, hơn nữa nhìn dáng vẻ, hình như xác định lâu rồi, cho nên mất nhiều thời gian như vậy để đợi được chứng cớ này.

      ai mà trông thấy dung mạo của tôi mà tỏ vẻ ngạc nhiên hâm mộ, nhất là phụ nữ, trừ khi có tật giật mình...”

      Khương Sâm lại lấy gương ra, tự mãn soi qua soi lại, Trần Hi thầm cắn răng, thế nhưng lại quên mất những kẻ bị tâm thần thường thông minh hơn người bình thường.

      Trần Hi than thở, cái mạng mình chắc đến đây thôi.
      tart_trungtrạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :