1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chúng ta sẽ bên nhau bao lâu - Cade & Hạc Xanh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tình phần quá khứ





      Tuấn vẫn nhớ bé đó, bé mà cậu vẫn hay lén lút đứng kiễng chân nhòm qua tấm kính cửa sổ, ngắm bé chơi đàn. Khi các đứa con khác bận rộn với những chiếc kẹp tóc đủ màu, khoe nhau những con búp bê nhựa tóc vàng và bộ sưu tập váy áo bằng giấy thủ công dường như bé chẳng để tâm đến điều gì ngoại trừ chiếc đàn violin sáng vân gỗ được sơn màu đỏ và chiếc dây vải màu xanh da trời được buộc thành nơ cổ đàn hình xoắn ốc.


      bé ấy rất ít khi nở nụ cười, nhưng có nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.


      Ngày cậu theo gia đình chuyển vào Nam sống, bé ấy vẫn ngồi yên lặng chơi đàn trong lớp, nắng chiếu vào làm dây vĩ cầm tỏa sáng lấp lánh.


      - Tuấn, thôi con!


      Chiếc xe lặng lẽ chuyển bánh, những gì thành ký ức liệu có thể giữ được mãi ? Như ký ức về khuôn mặt bé ấy, như ký ức về những bản đàn lặng lẽ của những tháng ngày trượt vào quá khứ, cho dù lớn lên rồi, cho dù thời gian có trôi , vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu?


      Mãi sau này, cậu vẫn thể quên được khoảnh khắc bé ấy nhìn thấy cậu trong xe, rồi đưa tay lên vẫy vô thức nh lời tạm biệt. Chiếc xe của bố rất nhanh bỏ lại mọi thứ sau lưng: Cửa hàng văn phòng phẩm cậu vẫn quen ghé vào mua truyện, hàng cây dọc con đường đến trường, những chiếc xe đạp vừa lạ vừa quen. Và cả bé ấy đứng đó, giữ lại phần thời thơ ấu của cậu, chiếc váy màu trắng lay động trong gió, cây đàn violin được đeo phía sau lưng.


      Tất cả mọi thứ chìm dần, rồi khuất dạng, như thời gian vẫn bỏ lại toàn bộ những gì từng, để rồi hoa mỹ đặt cho nó cái tên là “Ký Ức”. ra cũng chỉ là cách níu kéo lại những nuối tiếc khi xưa.


      Thời gian có trở lại lần nữa đâu! Và con người luôn vương vấn với tất cả những gì gọi là xưa cũ như thế.


      Ký ức luôn khiến người ta trở nên mơ hồ trước quá khứ, để rồi luôn phải tự hỏi bản thân, rằng liệu có phải mọi chuyện từng xảy ra hay ?


      Ngay cả tên của bé ấy cậu cũng biết.





      Chen ra khỏi đám đông đứng chờ người thân ở sảnh sân bay, Tuấn uể oải đẩy đống hành lý đến phía cổng ra vào. Hơn mười năm sống mảnh đất khác khiến cậu quên mùi vị rất riêng chỉ có ở Hà Nội, vẻ mà cho dù Sài Gòn có náo nhiệt và phồn hoa đến đâu cũng thể thay thế được. Lần này cậu xin phép bố mẹ ra ở hẳn Hà Nội để tự lập, mặc dù nhận được phản đối mạnh mẽ của mẹ, nhưng cuối cùng bố và cậu cũng thuyết phục được bà, với điều kiện, trước khi cậu phải liên hệ để được nhận vào nơi ổn định.


      Đơn xin việc của cậu được công ty chuyên thiết kế nội thất và nhà ở chấp thuận. Ngay từ đầu Tuấn rất thích làm việc ở đây bởi vì nghe môi trường làm việc khá năng động, cởi mở, lại có điều kiện để nhân viên có thể phát huy khả năng sáng tạo giới hạn của mình.


      Chuông điện thoại báo cuộc gọi đến cắt đứt dòng suy tưởng dài đáy của cậu, màn hình nhấp nháy tên thằng bạn thân và cũng là hàng xóm với cậu thuở .


      - Đến nơi chưa?


      - Đến rồi! Ông ở đâu đấy?


      - Ông bắt taxi , tôi bận chút việc gấp, lát tôi đến xếp đồ cho!


      - Từ từ


      Hơn mười năm, những gì vốn trở nên thân thuộc bỗng chốc hóa thành điều gì đó vô cùng xa lạ. Thế nhưng Hà Nội, trải qua hơn mười năm ấy, dẫu có thay đổi nhưng cũng vẫn chính là nơi mà từ cậu chôn chặt trong tim.





      - Hôm nay team chúng ta có thêm chiến hữu mới nhé! Tuấn giới thiệu !


      trưởng phòng trẻ tuổi đẩy vai Tuấn ra giữa phòng rồi ngồi vào vị trí. Phòng thiết kế chỉ có hai nữ, nhưng lại có đến năm nam, ai cũng nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt thích thú, duy chỉ có đeo tai nghe, chăm chú làm việc.


      Sau màn giới thiệu là tiếng xì xào vang lên, hầu hết là những tiếng trêu chọc của các đồng nghiệp nam lớn tuổi. Bất giác khí thoải mái ấy tạo cho Tuấn cảm giác thân thiết hơn hẳn, cảm giác hồi hộp cũng nhanh chóng bị xua tan .


      Những ngày đầu làm ở phòng thiết kế quá khó khăn với người có năng lực như Tuấn. Đồng nghiệp cởi mở, thân thiện và nhiệt tình chỉ dẫn phong cách thiết kế chủ đạo của phòng cho cậu. Duy chỉ có suốt ngày đeo tai nghe chăm chú làm việc, thường chỉ trao đổi vài câu cần thiết với cậu chứ tuyệt đối chẳng thêm lời nào khác nữa.


      Thế nhưng Tuấn rất thích chú ý đến kỳ lạ ấy bởi vì cảm giác chẳng là gì nảy sinh. Ban đầu chỉ là thấy lạ nên nhìn ấy làm việc chút, rồi sau đấy biến thành chú ý rất kỹ mỗi lần ấy cười, mỗi lần ấy cắn môi khi bản thiết kế được như ý hoặc chưa có ý tưởng.


      Nhiều khi cảm xúc là điều gì đó phức tạp mà cũng đơn giản như thế đấy. Vô tình chú ý, vô tình quan sát, thế là thành thói quen.


      Thang máy của công ty có cố, Tuấn bất đắc dĩ vòng qua cầu thang bộ. Chợt thấy tiếng cãi vã, cùng với đó là tiếng đồ vật rơi trượt xuống những bậc thang. Chạy lên phía , cậu thấy Quỳnh ngồi xuống nhặt những mảnh gỗ. chiếc violin sơn màu đỏ vỡ tan tành trước mắt.


      - cút ngay khỏi đây! Tôi chưa bao giờ nhận lời , nợ của nhà tôi tự tôi kiếm đủ trả, tôi có lý gì phải dây dưa với hết!


      - Tôi cho nghĩ lại đấy! Hoặc là lấy tôi xóa hết nợ nần, hoặc là trả hết luôn , khất thêm nữa!


      Câu chuyện của hai người kia loáng thoáng rơi vào tai Tuấn. Trước đây, công ty của bố Quỳnh phá sản do ông tự huy động tiền đầu tư vào cổ phiếu, cuối cùng bị rớt giá thành ra nợ nần chồng chất phải đến nhờ cậy vay tiền gia đình nhà Dũng - vốn là đối tác làm ăn của bố Quỳnh. Tên Dũng này theo đuổi Quỳnh thời gian khá lâu rồi, giờ lại thêm mối dây dưa lằng nhằng nên khó dứt được đeo bám của ta. Nhất là bên cạnh Quỳnh vẫn chẳng có ai. có bạn trai, với cá tính độc lập luôn tự đương đầu với khó khăn chẳng có gì là khó đoán khi luôn tự xử lý những rắc rối của mình.


      Tuấn do dự bước lên phía họ, rút điện thoại trong túi ra giả vờ như chuyện. Tiếng bước chân chậm chạp nhưng đủ để hai người kia biết có mặt của người khác.


      Dừng lại ở chỗ Quỳnh gom những mảnh vỡ của chiếc violin mới vài phút trước bị ném xuống đất thô bạo, Tuấn cúi xuống, cẩn thận nhặt giúp. Kỳ lạ là ấy chẳng hề rơi lấy giọt nước mắt. Ở vào tình cảnh này, hầu hết các đều cảm thấy ấm ức hoặc tiếc nuối, mất mát mà khóc lóc ghê gớm lắm. Thế nhưng này chỉ đứng trơ khấc nhìn cậu thu nhặt mảnh vỡ cùng mình, nửa lời, đôi mắt đỏ hoe được giấu sau hàng mi dài.


      Chiếc dây vải màu xanh da trời thắt hình nơ chạm vào tay khiến trái tim cậu đập rộn lên nhịp, sau đó là bất ngờ pha lẫn chua xót. Quá khứ dội về còn rệt nữa nhưng vẫn đủ để cậu nhận ra chiếc violin buộc dây vải màu xanh ngày nào. Tuấn ngẩn người chút rồi nhặt lấy như những đoạn quá khứ xa lắc xa lơ, cẩn trọng, nâng niu từng chút . Những gì vốn dĩ tưởng như vĩnh viễn xa, bỗng ngày nhận ra nó ở rất gần. Nhưng hoàn cảnh phát ra giống như tưởng tượng khiến cho cậu bất chợt cảm thấy, cuộc sống chính là tổ hợp của tất cả những éo le.


      - Phải cẩn thận chứ, vỡ tung ra rồi này!


      Người đàn ông hậm hực bỏ , gian yên ắng đến nỗi có thể nghe thấy nhịp thở chậm chạp của hai người. Quỳnh vẫn chăm chú nhìn cậu, ánh mắt có chút rối loạn và mỏi mệt, rồi sau đó là tĩnh lặng hoàn toàn. vứt những mảnh đàn vừa nhặt được trong tay xuống đất, gật đầu với cậu, nở nụ cười nhạt rồi cáo lỗi quay lưng trước.


      Nhìn kiêu ngạo ấy bước từng bước lên cầu thang bộ, Tuấn bỗng dưng cảm thấy thú vị đến bật cười. năm xưa chẳng hề thay đổi chút nào, vẫn ương bướng và ngang ngạnh, vẫn làm cho người khác tức phát điên khi đối diện chuyện gì đó. Nhưng lại là cực kỳ dịu dàng khi đàn những khúc nhạc êm ái.


      - Dù sao … - ấy đột nhiên quay lại, mắt nhìn về phía cậu, kiên định. - Hôm nay, phải cảm ơn !


      Có những trùng hợp là ngẫu nhiên, nhưng với những trùng hợp xảy ra như điều kỳ diệu, người ta gọi đó là kỳ tích.


      Nếu gọi là may mắn cũng được, hoặc gọi là kiểu tái ngộ như phim truyền hình cũng được, Tuấn quan tâm. Sờ tay lên phía ngực trái để cảm nhận trái tim đập nhanh tới nỗi thể đếm nhịp. này và trong quá khứ là người, cảm giác ấy bất giác khiến cậu vui mừng khó tả.





      Quỳnh ôm chồng bản thảo mà hôm qua mang về để nghiên cứu thiết kế cho dự án sắp tới đứng trước thang máy. băn khoăn biết làm cách nào để bấm nút bất chợt có cánh tay vươn ra từ phía sau, nhàng ấn xuống.


      - Chào buổi sáng!


      Tuấn giơ tay vẫy, kèm theo nụ cười “thừa năng lượng” quá mức vào buổi sáng mà ai cũng trong tình trạng uể oải ngáp ngắn ngáp dài chực ngủ gật.


      Gần đây Quỳnh quen với xuất bất thình lình của người con trai này ở mọi nơi, từ việc pha sẵn tách cà phê để xuống bàn mỗi sáng đến việc gợi ý vài ý tưởng cho về số bản vẽ phức tạp. Khi mọi người kéo tụ tập sau giờ tăng ca thấy cậu nán lại thu dọn đồ cùng với , chuyến xe bus những buổi tối muộn, biết là vô tình hay cố ý mà cậu luôn ngồi ở ghế dưới, đeo tai nghe, mắt nhắm hờ cổ quái. xuất của người xa lạ xen vào cuộc sống vốn khép kín, tĩnh lặng khiến Quỳnh cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên người lạ này lại bước vào cách tự nhiên, ồn ào, cũng chẳng để lại dấu vết, đôi khi làm như người vô hình, lại khiến cảm thấy có chút an toàn.


      Cậu lướt qua chồng bản thảo vượt quá mặt Quỳnh, bước vào thang máy, tủm tỉm cười, ấn nút chờ kiêu ngạo kia bước vào. vài đồng nghiệp cũng bước vào cùng với họ, thang máy chật hẹp, chỉ vài giây sau chật kín người.


      - Tuấn này, cậu ở phòng thiết kế vì công ty quên thân, vì chị em phục vụ, thế mà cậu lại để hoa khôi tay xách nách mang vất vả thế nào, chẳng gallant gì hết!


      - Em cũng muốn gallant lắm, nhưng ấy từ chối em rất lạnh lùng cho mà xem!


      - là thế, cậu cứ phải bám, bám dai như đỉa mới có ngày thành chính quả được!


      - Vâng em hiểu ý của chị rồi!


      Vậy là Quỳnh trợn tròn mắt nhìn tên đồng nghiệp mới đưa tay ôm gọn đống bản thảo tay . Và vẫn nguyên thái độ cười cợt ấy, nhướn mày, tay đưa ra bấm tầng thang máy. Mùi thơm của gỗ tùng phảng phất, khác hẳn với mùi nước hoa sặc sụa, nặng nề mà con trai vẫn thường dùng luôn khiến đầu óc choáng váng. Mùi hương có thanh khiết mà dịu dàng, chắc chắn mà kiên định, khiến bất cứ ai cũng có cảm giác tin cậy dễ chịu và bất giác nảy sinh thiện cảm.


      Phòng thiết kế nằm ở gần tầng cùng, các đồng nghiệp lần lượt bước ra khỏi thang máy, chỉ chừa lại hai người với gian yên tâm đến nỗi nghe thấy cả nhịp thở của nhau.


      - Tôi mong đừng quan tâm đến tôi nữa, phiền lắm, tôi muốn sống cuộc sống yên ổn của mình. hãy tôn trọng tôi!


      Tuấn cười khổ nhìn ấy bước ra khỏi thang máy. Cậu muốn với ấy cậu chính là thằng con trai luôn ngồi ngoài cửa lớp học đàn ở cung văn hóa hơn mười năm về trước. Nhưng cho dù có ra, ấy cũng chưa chắc nhớ, thậm chí còn tưởng cậu là thằng điên mắc chứng hoang tưởng.


      đơn phương bị cho là dại, vậy đơn phương người, cho đến hơn mười năm sau gặp lại vẫn ngay lập tức thương người ấy là thần kinh có vấn đề hay là ngu ngốc? Từ khi người ấy mới chỉ là bé, cho đến khi là cứng rắn trưởng thành. Từ khi chiếc violin bóng loáng tì vết vài vết xước của thời gian, từ khi chiếc dây vải màu xanh da trời còn tươi tắn cho đến lúc bạc phếch như thế này…


      thời gian rất dài cậu nhắc nhở bản thân phải tìm lại, thời gian rất dài cậu lớn lên và chỉ nghĩ về bé đó. Năm tháng qua rồi, đối diện với ấy, vẫn có cách nào mở lời về những chuyện qua. Phải chăng, mọi chuyện khác xưa, và con người cũng thay đổi quá nhiều?


      Trong phòng vệ sinh nữ, Quỳnh rửa tay, nhìn thẳng vào gương nghe tim đập thình thịch. Có lẽ nào lại dễ dàng rung động với người chỉ trong thời gian ngắn như thế? Cái tên Tuấn này rốt cuộc là ai chứ? Có phải do quá đơn, nên mới dễ mủi lòng nhận lấy thương sớm đến vậy?


      Lắc đầu để cố vứt những suy nghĩ ấy khỏi đầu, Quỳnh bước ra và về phía phòng làm việc. thẳng tay ném cốc cà phê ca cao sữa bàn vào thùng rác trong con mắt ngỡ ngàng của Tuấn và những đồng nghiệp trong phòng, mở máy, tiếp tục bản vẽ dang dở.


      Từ hôm đó, còn cốc cà phê ca cao mùi sữa thơm phức mỗi sáng đặt bàn làm việc của nữa. chàng Tuấn cũng đột nhiên trầm lặng và bớt cởi mở . Phòng làm việc lại trở về thời gian khanh ta chưa đến, trầm lặng và có phần căng thẳng.


      Dũng lại tìm đến công ty Quỳnh, ta đứng đợi ở trước sảnh tòa nhà công ty, khiêu khích ánh nhìn từ những người qua lại. gằn giọng nhưng cũng quả quyết, dường như mất hết kiên nhẫn.


      - Tôi nợ tiền nhà , có nghĩa phải bán thân cho ! Lần cuối tôi cầu ra khỏi đây!


      - có sợ mọi người biết từng phải hết quán bar này phòng trà kia để chơi đàn kiếm tiền ? Còn nhiều chuyện nữa về gia đình lắm, để tôi kể lại cho nhớ nhé?


      Dũng cao giọng, cố tình bêu rếu về gia đình . Về chuyện công ty của bố bị phá sản thế nào, chì chiết về việc mẹ phải đến cầu xin nhà ta giúp đỡ ra sao. Những câu chối tai vừa đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy.


      Xung quanh có tiếng bàn tán vài đồng nghiệp nữ nhiều chuyện dừng chân hẳn lại để xì xào bình phẩm. có những cái bĩu môi, những điệu cười khẩy khinh bỉ. Quỳnh nhắm mắt, cảm giác uất hận trào lên lồng ngực khiến nghẹt thở. chỉ thấy tay mình giơ lên, kèm theo đó là cái tát giáng xuống má cho Dũng.


      Sau vài giây bất ngờ, Dũng tức tối định giơ tay lên định trả đũa cái tát vừa rồi bị lực khác ngăn lại. Tuấn bình thản giữ tay Dũng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Quỳnh.


      ấy vẫn khóc, ngay cả khi bị nhục mạ hay chế giễu đến thế nào, cũng vẫn tuyệt nhiên khóc. phải cứng rắn thế nào mới tỏ ra yếu mềm hoặc gục ngã trước mặt người khác, bất kể có bị tổn thương? cứng rắn như thế, từng phải trả qua những chuyện đau lòng cỡ nào?


      - Lại là mày à? Biến ra chỗ khác, phải chuyện của mày!


      Tuấn quay sang, chỉ thấy Quỳnh trừng mắt nhìn tên con trai trước mặt, dường như cố kiềm chế cơn tức giận phóng ra từ ánh mắt. Những lời xì xầm to dần, cả vẻ mặt đắc ý của gã thanh niên, tất cả tạo thành đòn đả thương chí mạng vào đứng trước mắt cậu đây. Trong quãng thời gian hơn mười năm ấy, trong quãng thời gian có cậu, ấy ra sao và sống thế nào? Cậu hề biết, thậm chí ngay cả bao giờ cậu đứng đây, liệu có hiểu của tại được bao nhiêu?


      Nhưng có quan trọng gì đâu? hiểu cậu từ từ tìm hiểu, nếu ấy gặp khó khăn, cậu cùng ấy gánh vác, nếu ấy mệt cậu cho dựa lưng ngồi nghỉ. Chỉ cần quyết tâm, có điều gì là thể làm?


      - thử động vào ấy xem, tôi chắc chắn để yên đâu!


      Cuối cùng cũng là do trưởng phòng gọi bảo vệ đến mời Dũng ra về.


      - chung là từ giờ tao đến tìm mày nữa đâu, đến hẹn mà trả đủ tiền người khác đến thay tao đấy!


      ta còn chửi thề thêm vài câu nữa, với Quỳnh rằng ta sắp cưới rồi, chỉ trêu đùa với chút thôi ai dè “khó ăn” quá, sau đó đùng đùng bỏ . Hóa ra đám công tử nhà giàu ăn hại vẫn thường như thế, vẫn thường coi những việc bức bách kẻ yếu như thế này là thú vui quen thuộc.


      Đám đông tụ tập cũng tản dần, trưởng phòng đến vỗ vai Tuấn rồi cũng lên phòng làm việc, quay lại dặn Quỳnh lát nữa đến phòng chuyện. Chỉ còn trơ lại hai người đứng đó. Bất chợt, Quỳnh quay lưng, về phía cầu thang bộ. Tuấn theo sau, hai người cứ chậm rãi leo hết biết bao nhiêu bậc thang, leo đến nỗi chân bắt đầu tê nhức. Cho đến quay lại nhìn cậu bằng con mắt thẫn thờ. Đôi mắt tưởng như bao giờ biết khóc, nước mắt bất chợt tuôn rơi.


      - biết gì về tôi hả? biết cái gì?


      Chưa bao giờ Quỳnh thấy xấu hổ và nhục nhã như thế, chưa bao giờ thấy mỏi mệt như thế. Cảm giác như sa mạc đơn độc mình, bỗng dưng xuất ốc đảo, cứ ngỡ đó chỉ là ảo ảnh trong lúc kiệt sức mà thôi, nhưng lại sợ đó chính là cơ duyên . Vậy mà hôm nay, có những chuyện muốn giấu kín , lại bị biết hết.


      - Biết chứ, hơn nữa còn biết em từ hồi cơ…


      Trong buổi sáng ngày hôm đó, dưới vệt sáng hắt xuống từ cửa sổ thông gió ở lối cầu thang bộ, tầng mấy nữa, chỉ biết là rất cao. Cậu bé Tuấn của hơn mười năm về trước trở lại, đứng đối diện với câu chuyện quá khứ. Cậu bé ấy từng leo lên ghế, nhòm qua cửa sổ nhìn trộm kéo đàn, từng mỗi buổi tan trường cố ý đằng sau đoạn đường về nhà, để dành tiền ăn sáng mua cho cuốn vở viết nhạc và cả bộ bút màu tặng vào đúng sinh nhật.


      Cậu bé ấy cũng là cậu bé thể lời tạm biệt ở hơn mười năm về trước, nhưng cho đến hơn mười năm sau trở về, đứng trước mặt , chìa tay ra và mỉm cười.


      Người ta có thể vì cái gì mà cất giữ hình bóng của người âu đến thế? Khi còn chưa biết tình là gì, khi chỉ là những rung động , bắt đầu lặng lẽ tự hứa hẹn với chính mình, rằng nhất định sau này tìm lại bé của ngày xưa. Và ngay cả khi trưởng thành và quên , cũng lại lần nữa gặp gỡ rồi thương chính ấy.


      Giờ đây, ở lối cầu thang bộ, đứng phía cách cậu vài bậc thang, cảm nhận ràng ấm áp len dần vào tim.


      - À quên mất, em chờ tôi chút!


      Quỳnh ngẩn người nhìn cậu con trai chạy như bay xuống lối thang bộ, bất giác bật cười.


      - Này! có thể bằng thang máy cơ mà!


      Tuấn ngước lên nhìn Quỳnh, mỉm cười. Chỉ vài phút sau, cậu xuất với chiếc hộp lớn, đưa ra trước mặt .


      Có phải con luôn chờ mong ngày nào đó mình được trải qua câu chuyện cổ tích, gặp được người thương, và nhận được từ tay người con trai ấy món quà? Dẫu xa hoa, lộng lẫy nhưng ý nghĩa, cảm động đến phát khóc, giống như trong tay ấy chính là cả thế giới thu ?


      Tuấn với những gì, vẫn còn nhớ mồn . Cậu mặc dù quá khứ xảy ra chuyện gì, tương lai có khó khăn thế nào, vẫn kiên trì cùng vượt qua. Cậu muốn tin cậu, cậu muốn đặt hạnh phúc của mình vào tay cậu lần.


      Dù là bất cứ nào, mạnh mẽ hay yếu đuối, trong sâu thẳm trái tim đều mong muốn như thế. Khi quá mệt mỏi, khi lớp vỏ cứng rắn ngụy trang bề ngoài bỗng nhiên sụp đổ, chỉ cần có người kiên trì ở bên cạnh trở thành chỗ dựa là đủ. Tình , dù có bao nhiêu lời thề thốt, dù có rằng sâu nặng bao nhiêu, so với cảm giác bình yên này, làm sao quý giá bằng?


      Bên trong chiếc hộp màu xanh thắt nơ xinh đẹp là cây đàn violin màu đỏ được phủ lớp giấy mỏng trong suốt lên , ánh sáng chiếu vào, còn phát ra tia nhũ lấp lánh. Bên cổ đàn hình xoắn ốc là chiếc dây vải màu xanh da trời được buộc thành nơ xinh xắn.


      Có khó khăn nào là vượt qua được? cánh cửa khép lại cánh cửa mở ra. Làm gì có đường cùng khi vẫn còn cố gắng và nỗ lực? Chỉ cần mỗi khi mỏi mệt có bờ vai chìa ra để an tâm dựa vào nghỉ lát rồi tiếp tục tiến lên, thế là quá đủ.


      Dưới luồng sáng hắt ra từ các cửa thông gió, thể nhìn khuôn mặt , nhưng chỉ thấy điều, ấy mỉm cười…





      CaDe








      Tuổi trẻ là những lựa chọn





      Tuấn rơi vào tình huống mà trước đây dù có nằm mơ cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới, hoàn cảnh có thể tạm gọi là những khủng hoảng của tuổi hai mươi ba, hoàn cảnh bắt buộc cậu phải đưa ra những chọn lựa và giải quyết tất tần tật mọi chuyện khác nữa.


      Những đứa trẻ ngang chừng tuổi lớn, đối mặt với chia ly và thay đổi, đối diện với tương lai trước mắt, với lựa chọn và thử thách, liệu có cảm xúc gì? co chân chạy trốn, chống đối tiêu cực, chọn cách đối đầu hay buông tay từ bỏ? Nhưng dẫu cho có xảy ra bất cứ chuyện gì, những đứa trẻ ấy rồi có ngày trưởng thành, và nghĩ về những chuyện quá khứ như giai đoạn vẫy vùng trước khi chấp nhận…


      Đó là những việc mà khi trưởng thành rồi, ai dám làm lần nữa…


      - Thế là ông định gì với Linh?


      - biết được, nhưng tôi biết phải thế nào…


      Rồi sau đó là trận cãi vã. Huy sập cửa ra, bỏ lại Tuấn ngồi thẫn thờ trong phòng. phải vì khúc mắc hay hiểu lầm, càng phải là bỗng dưng hết quan tâm đến nhau, chỉ là cậu thể mở lời với Linh về chuyện mình sắp phải rời khỏi đây.


      Những người trẻ, chính vì còn quá trẻ để chấp nhận những lần biệt ly quá sớm, khi câu tạm biệt còn vương vấn mãi trong cổ họng, họ nảy sinh cảm giác nỡ rời xa những người ở bên. Tâm trạng bối rối đó, dường như bất cứ ai từng trải qua hiểu.





      Huy đặt vào tay Linh cốc matcha - đồ uống ưu thích của bạn - mà cậu mới mua từ quán đồ uống take-away lúc trước, chăm chú nhìn mắt bạn sưng húp. Huy thở dài, biết phải bắt đầu câu chuyện thế nào để an ủi bạn ủ rũ kia. Nghĩ ngợi mãi rồi cậu cũng vào thẳng vấn đề.


      - Cậu với thằng Tuấn thế là thôi à? Vẫn giận nó à?


      - Tớ biết nữa…


      Linh bỏ nắp hộp, hớp ngụm trong cốc matcha, lớp bọt kem dính vào miệng man mát, cảm giác chán chường xâm chiếm, len lỏi trong tim . ràng là và Tuấn thể tìm ra lối thoát cho chuyện của hai đứa, càng thể câu xí xóa là có thể đưa mọi chuyện trở về bình thường. Bởi vì chắc chắn chỉ thời gian ngắn sau, cả hai đứa lặp lại quãng thời gian khủng hoảng như trước, cãi nhau vì những chuyện như học hành rồi nghề nghiệp, cãi nhau vì những dự tính trong tương lai, cãi nhau vì vô số quan điểm đối nghịch trong cuộc sống.


      Hàng trăm nghìn lần Linh tự hỏi, nếu mọi mâu thuẫn đều có nguyên nhân, vậy nguyên nhân giữa những cuộc cãi vã của và Tuấn là gì? Là bỗng dưng bất lực đứng nhìn mối quan hệ vào ngõ cụt bởi những mâu thuẫn xuất phát từ quan điểm khác biệt, là bỗng dưng ngày nào đó tỉnh dậy thấy phát mệt bởi những cuộc cãi vã, chiến tranh lạnh, hay là tất cả những thứ đó?


      Bản thân Linh là chẳng có mục tiêu cụ thể, biết mình nên làm gì, cũng biết bắt đầu từ đâu. Nhìn bạn bè đồng trang lứa bắt đầu làm, bắt đầu trải nghiệm những bậc thang đầu tiên của tuổi trưởng thành, cảm thấy hoang mang.


      Ngay cả Tuấn cũng thế, cậu cũng có mục tiêu riêng của mình, cũng có kế hoạch cụ thể để thực nó. Còn Linh, vẫn chìm trong nỗi mơ hồ của riêng mình.


      Bất giác, Huy đưa tay lên kéo cửa sổ, quả bóng bay mắc kẹt trong tán cây bên kia đường, chiếc ruy-băng màu xanh bay nhè trong gió.


      Có thể là cậu, Linh và cả Tuấn nữa, tâm trạng đều như quả bóng bay kia. Chỉ cần gặp gió mạnh là bay lên trời, nhưng nhất thời vẫn mắc kẹt trong mớ rắc rối khó thoát ra.


      - Linh, tháng sau Tuấn nó Canada!





      Tuấn đeo máy ảnh, khắp phố phường tấp nập. bản nhạc Jazz văng vẳng vọng từ cửa sổ tầng hai căn nhà kiến trúc Pháp sơn vàng cổ kính. Chiều tàn, gió mùa về từng góc phố, người ta lại vội vã hơn.


      Hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học, con đường đời rộng thênh thang mở ra trước mắt. Chúng ta phải lựa chọn con đường thế nào để phấn đấu và nỗ lực suốt chặng đường đời. Công việc, hướng , mục tiêu, chuyện đương, chuyện gia đình… tất tần tật mọi thứ dội vào khiến cho ai cũng đều cảm thấy sợ hãi, đều cảm thấy hoang hoải và muốn chạy trốn.


      Hai mươi ba tuổi, có những lúc phát điên vì thể thực trọn vẹn ước mơ.


      Hai mươi ba tuổi, cả Tuấn, cả Linh đều bối rối trước tương lai của chính mình.


      Tuấn nhớ Linh từng . Bởi vì còn tình cảm, nên mới khó buông tay. Và chắc chắn còn tình cảm thể gạt tay đối phương mà quay đầu ra .


      Tuấn nhớ Linh từng . ấy thích ghé vào quán café nằm sau tít trong con ngõ mà đường vào chỉ đủ người lách qua. Quán café có chiếc đàn violin cổ, quán café thích mở những bản nhạc Jazz êm đềm, giai điệu lặp lặp lại da diết như dội về những ký ức xa…


      tuần nữa phải rời khỏi đây, liệu cậu còn luyến tiếc những gì? Hoặc sau này mỗi khi nhớ lại, có cảm thấy hối hận hoặc xót xa hay ?


      Chiều nhạt như bản hòa tấu dở tệ, người ta vẫn lướt qua nhau rất duy chỉ có thanh phát ra từ chiếc kéo của ông lão bán nộm bò khô vẫn dọc các ngõ ngách quanh Hà Nội len vào tâm trí Tuấn bỗng trở nên sinh động hơn bao giờ hết.


      Mỗi lần gặp, Linh đều sà vào mua hai suất, rồi nhanh chóng ăn hết phần của mình mà quay sang tranh giành với cậu. Trời trở lạnh, ấy mở ba lô lấy ra chiếc khăn còn vương mùi hương man mát quàng vào cổ cậu, làu bàu trách móc rằng cậu ăn mặc phong phanh, và rồi ti tỉ chuyện khác nữa.


      Đó là khi nhiều chuyện liến thoắng thôi, khi lặng lẽ như ưa hoài niệm. Tuấn thích như thế, rất lâu rất lâu. Cũng từng “trẻ trâu” mà hứa hẹn rất nhiều, làm rất nhiều việc sến súa, ngoảnh ngoảnh lại, thời gian qua ấy chính là những thời khắc hạnh phúc nhất.


      Bởi vì phải đương đầu với quá nhiều lựa chọn nên khủng hoảng, bởi vì sợ hãi và trốn tránh nên dần đánh mất niềm hạnh phúc ấy rồi.


      Bật cười . ràng là vẫn nhớ ấy đến như thế. ràng là nếu có ra hình bóng của ấy vẫn cứ vương vấn trong đầu, bên cạnh những kỷ niệm, bên cạnh những góc phố, chỉ cần sơ ý nghĩ về là lại trào lên mãnh liệt.





      Linh đợi Tuấn bên vỉa hè cạnh bến xe bus, ngồi xổm xuống, tay nắm sợi dây chuyền - món quà đầu tiên khi nhau mà cậu tặng cho , tay buông thõng đến độ mặt dây chuyền sắp chạm vào đất.


      - Chúng ta… hôm nay… như thế này là kiểu chia tay đúng ?


      - …


      - Cũng tốt! Vậy sợi dây chuyền này phải trả lại cho cậu.


      Tuấn nắm chặt sợi dây chuyền đầu nhọn của chiếc mặt dây hình trái tim đâm vào lòng bàn tay khiến cậu đau nhói. Có cảm giác điều gì đó quan trọng lắm bỗng chốc xa dần rồi hòa lẫn vào trong biển người trước mắt.


      Khi chưa kịp thương đủ, phải lời tạm biệt. Tuổi trẻ, giữa những ngã tư đường khác nhau, bất cứ chọn cái này, bỏ cái kia, cho dù con đường nào cũng vẫn cảm thấy day dứt và hối hận. Nhưng lẽ nào vì cuộc sống mà tâm vứt bỏ hạnh phúc? Lẽ nào tình còn ấm mà giữ chặt được tay nhau?


      thương luôn phải trả cái giá quá đắt khi tranh đua với cuộc sống. Chúng ta luôn phải mạnh mẽ và lý trí, phải nỗ lực để đeo đuổi ước mơ. Còn cảm giác sao? Có ai quan tâm đến nó?


      quả bóng bay có sợi ruy băng màu xanh bay chầm chậm trung, rồi hòa lẫn với nền trời xanh biếc.


      Có lẽ, cuộc đời luôn có nhiều lựa chọn, nhưng chúng ta có quyền chọn được hạnh phúc cho riêng mình. Cho dù có sai lầm, cho dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng cảm thấy ân hận, bởi vì trong quãng thời gian tuổi trẻ, từng dũng cảm chọn lựa thương.


      Tuấn sực tỉnh, rồi chạy nhanh về hướng mà kia vừa khuất dạng.





      Tuấn hoàn toàn biết, trước khi gặp Tuấn, Linh gặp Huy. Cậu ấy đứng chờ Linh trước cổng ngôi biệt thư mà ngay nào Linh cũng qua đó, và ngắm nhìn rất lâu. Bởi vì thành thói quen, nên bất giác trở thành nơi có thể tìm thấy Linh mỗi khi “biến mất”.


      - Huy ạ, tớ nghĩ cẩn thận về tương lai của mình, có lẽ tớ thể sống mãi mục đích thế này.


      Cuối cùng Linh cũng nhận ra, bản thân khiến Tuấn mệt mỏi. muốn tự lập, càng ích kỷ muốn cậu được tự do sải cánh. sợ bị bỏ chơ vơ lại mình nhưng rồi cũng chịu bước. Hà cớ gì mà cứ bắt mọi người ở yên chỗ vì mình?


      Ai rồi chẳng phải lớn lên, tự quyết định cuộc đời mình? Linh thể tiếp tục ngủ vùi trong tuổi trẻ thêm nữa, cũng phải tự bước lên con đường của riêng mình.


      Huy kể cho Linh câu chuyện về chàng trai đơn phương , ngày cậu ấy định ra tình cảm của mình phát ấy người khác. Chàng trai rất hối hận vì chịu trước tình cảm của mình, chỉ có thể nhìn ấy hạnh phúc bên cạnh người khác.


      Linh dựa vào bức tường lạnh ngắt, mở to mắt nghe câu chuyện của Huy, cơ hồ như suy nghĩ về điều gì đấy xa xôi lắm.


      - Chàng trai nghĩ, là do mình do dự nên đánh mất cơ hội, nhưng nguyên nhân lại phải như thế!


      - Thế nguyên nhân là vì sao?


      - Bởi vì ấy vốn dĩ cậu ấy rồi, trước hay sau kết quả vẫn như vậy thôi!


      - Kể cả có bị từ chối hay bất kể kết quả ra sao, ra rồi khiến người ta về sau cảm thấy ân hận, vì ngay cả cho bản thân cơ hội cũng chưa từng thử.


      Rồi lại hướng mặt lên phía tầng cao nhất của ngôi biệt thự, nơi có những giỏ hoa đủ loại, đủ màu sắc treo lơ lửng trung như những cánh bướm xinh đẹp, kết lại thành dãi cầu vồng rực rỡ cao, khiến người ta khi chú ý muốn ngắm nhìn mãi thôi.


      - Lần đầu tiên tớ dẫn cậu ấy tới đây, cậu ấy với tớ ước mơ của cậu ấy là thiết kế được những ngôi nhà như thế này! Nhưng tớ ích kỷ quá, muốn cậu ấy .


      - đâu, cậu ấy hiểu là cậu cậu ấy!


      Linh lại bắt đầu huyên thuyên kể chuyện, kể về lý do bắt nguồn cho toàn bộ những khúc mắc của và Tuấn, những mâu thuẫn cứ dây dưa mãi giải quyết được để rồi bỗng ngày cảm thấy bắt đầu mệt mỏi khi đối diện với nhau. Như thể tự vấn lại bản thân, tự đo đếm xem mình làm sai những gì.


      Nếu Tuấn là người ưa khám phá, thích đó đây linh luôn muốn ở yên chỗ, thậm chí là muốn đâu xa khỏi Hà Nội. luôn thiếu cảm giác an toàn. Tuấn biết, vì thế cậu ấy luôn hạn chế sở thích của mình, để dung hòa với cảm giác của Linh. Tuy nhiên, trải qua thời gian, khi ước mơ và sở thích bị kiềm tỏa quá lâu, lúc ẩy cậu bắt đầu nghi ngờ về những gì mình làm. Cậu bắt đầu khó chịu, hay cáu giận vô cớ, trách cứ Linh và nghi ngờ cả tình của hai người.


      Cộng thêm rất nhiều lý do khác nữa, chuyện bạn bè, những mối quan hệ xã hội… khi hai đứa đủ lớn để đối diện với vô vàn những tình huống bất ngờ của cuộc sống. Tình tuổi mới lớn trở thành tình trưởng thành, nhưng có điều cả hai người đều chưa chuẩn bị sẵn sàng để lớn lên, và điều hòa cảm xúc của mình, học cách nghĩ cho đối phương và tôn trọng những quyết định đối phương.


      Linh trầm ngâm, bắt đầu chìm trong thế giới của riêng mình, những câu kể dài dòng nhưng ngắt quãng, chẳng đầu chẳng cuối bắt đầu im bặt. Huy đứng trước mâu thuẫn lên trong đầu. Cậu có nên ra tình cảm của mình ? Cậu có nên lần đối diện với kia vừa mới ? Nếu có tình cảm, tại sao dũng cảm thừa nhận?


      Bỗng dưng, Linh ngồi yên lặng bên cạnh đột nhiên giật mình, đứng bật dậy, quay sang phía Huy, sóng mắt lên những tia nhìn vừa hoảng hốt lại vừa cuống quýt.


      - Huy, có lẽ tớ phải đây! Tớ nghĩ thông suốt rồi, phải gặp Tuấn mới được!


      - Linh, từ từ rồi , tớ có chuyện này…


      Nhưng Linh vẫn , bảo nếu chỉ sợ kịp. Huy mỉm cười chua xót, vốn dĩ cậu định mở lời, vốn dĩ cậu định cho mình cơ hội để phải là kẻ thất bại hoàn toàn trước bản thân mình, bất chấp việc thổ lộ này được coi là xen vào chuyện của người khác trong lúc tình cảm của họ đứng trước thử thách. Bất chấp việc có thể Linh coi Huy là tri kỷ để chia sẻ, tâm bất cứ chuyện gì nữa.


      Cậu muốn mình ích kỷ lần này thôi, muốn ấy biết tình cảm của cậu, và hiểu cậu có những tháng ngày đơn phương khổ sở như thế nào. Nhưng đến cùng ấy vẫn chạy đến với người ấy , cho cậu cơ hội để điều cất giữ trong lòng từ rất rất lâu.


      Có lẽ, cậu mãi mãi còn cơ hội, mãi mãi





      Linh lang thang cả buổi chiều cho đến tối muộn mới trở về nhà, cuốn sách vốn định đưa cho Tuấn vẫn nằm yên tay. từng nghĩ, chỉ cần cậu cho câu trả lời, ôm chặt lấy cậu rằng mình đợi, bất kể vài ba năm, bất kể sau này có ra sao, vẫn đợi. cũng bắt tay vào làm những việc mình thích, theo đuổi những ước mơ của mình, quá phụ thuộc vào chuyện đương với Tuấn nữa. Nhưng khi đến tìm Tuấn còn ở nhà nữa, Linh đoán có lẽ cậu ấy sớm hơn chăng?


      Nếu buông tay là việc khó khăn như thế, nếu buông tay là việc khiến người ta đau khổ đến thế, lựa chọn của Linh có phải là đúng đắn hay ? Rồi sau này, trong quãng thời gian Tuấn ở nơi xa xôi như thế, có rung động trước ai đó, có vì thế mà quên hay .


      Linh khựng chân. Bởi vì mải mê suy nghĩ nhận ra, dưới ánh đèn đường vàng vọt rọi xuống bóng người quen thuộc, cậu ngồi trước bật thềm cửa nhà , tay là sợi dây chuyền vừa dứt khoát đem trả khi nãy. Cậu ngồi đó, có vẻ gì là sốt ruột, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cậu đợi rất lâu rồi.


      Nhìn thấy Linh, cậu ngồi bật dậy, biết có phải do trời tối và đèn đường mờ ảo vọng lại , mà Linh thấy ánh mắt cậu lấp lánh.


      - Linh, cậu đợi mình được ? Mình rồi về, cậu có tin mình ?


      Hai hàng nước mắt chảy dài má Linh, ôm Tuấn, liên tục gật đầu. xin lỗi Tuấn, cũng tự xin lỗi chính mình. Họ tự trách nhau, nhận lỗi về nhau cho đến khi nước mắt bắt đầu khô lại mỉm cười.


      Đợi đợi, dù sao chúng ta cũng có nhiều việc phải làm hơn là cứ đứng yên chỗ để ngóng theo ai đó đúng ? Đôi khi thương chính là biết cách tôn trọng quyết định của đối phương và ủng hộ người ấy thực ước mơ của mình, thế là quá đủ.


      Tuổi trẻ, chúng ta có những cuộc chia ly để rồi mỗi người phải bước lên những chặng đua khác nhau, thực ước mơ của mình. Mặc dù có thể lạc mất nhau sau đó, mặc dù có thể xảy ra chuyện trái tim trong số hai người thay đổi, mặc dù có thể lãng quên mất nhau. Nhưng bất cứ ai cũng vẫn phải chấp nhận, bởi vì đó là thử thách bắt buộc chặng đường đời. Để rồi chúng ta sau này gặp lại nhau mới biết được rằng, tình của mình có phải là tình đích thực hay .


      Tình đích thực, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù có bị chia cắt bởi thời gian và gian, cuối cùng vẫn tìm về với nhau.


      Và dường như có ai đó : Tình tuổi trẻ là thứ dễ đánh mất nhất, cũng là thứ khó từ bỏ nhất…





      CaDe

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :