1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chúng ta bắt đầu lại nhé - Tiểu Nhi Nhi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35


      Lúc xuống nhà, người mèo đứng chờ , trong tay là chiếc hộp .

      - Hộp gì vậy? – Thấy Tiểu Miêu đưa chiếc hộp gỗ, bên lỗ tới trước mặt, Gia Hân thắc mắc.

      - [Rút thăm ]

      Gia Hân làm theo lời người mèo, lựa tấm thiệp.

      “Công viên” – bên trong thiệp chỉ ghi ngắn gọn hai chữ. Liếc qua vai Gia Hân lúc này còn ngạc nhiên, người mèo rất tự nhiên nắm tay về phía trước.

      - Đừng bảo định đưa tôi công viên chứ?

      Gặp ánh mắt hào hứng đầy thừa nhận của người mèo, Gia Hân theo sau, có cảm giác giống như mình dẫn trẻ chơi vậy.

      Hôm nay là thứ bảy. Ngày lý tưởng nhất trong tuần để chơi. Có thể chơi tới kiệt sức mà sợ ảnh hưởng tới công việc. Dù sao cũng còn chủ nhật nghỉ ngơi.

      Vì vậy, đây luôn là ngày chơi ưa thích của mọi người. Hòa vào khí này, ít nhất cũng làm tâm trí của Gia Hân phấn khởi chút ít. Hơn nữa, bị người mèo kéo khắp nơi, thời gian để suy nghĩ chuyện khác cũng có.

      ...

      bước vào phòng rửa tay, hồi tưởng lại chuyện hôm nay, nhàng mỉm cười. khó tin, mới hôm qua còn đau tới tê tâm liệt phế, tại có thể cười như chưa có chuyện gì xảy ra. trở nên sắt đá quá rồi chăng?

      - Có đúng vậy? Người lãng mạn như thế lại đeo mặt nạ, kì quái ghê.

      - Đúng mà, chính vì thế tôi mới nhớ như vậy chứ!

      - Nhưng ta chuẩn bị hẹn hò kĩ lưỡng như thế, rốt cuộc lại thất bại, khổ thân.

      - Đời và phim vốn khác xa nhau mà.

      - Nghe chị sáng nay ta tới chọn chỗ, gọi đồ ăn, hỏi nhân viên tỉ mỉ về khu vui chơi, lên kế hoạch chu đáo như thế mà trời mưa, máy biến áp điện nổ, đàn guitar bị đứt dây, cuối cùng còn bị bánh kem đổ vào người. Haiz, đúng là họa vô đơn chí, chỉ trách số ta xui xẻo thôi.

      - Chắc có lẽ vì thế mà ta mới phải đeo mặt nạ mèo đó – Người phục vụ kia cũng cảm thán.

      ra, để đỡ buồn, tên mèo ngốc kia làm nhiều chuyện như thế. Chỉ trách… Vai Gia Hân run run, tới lúc trở lại bàn, nhìn thấy Tiểu Miêu ỉu xìu muốn mọc nấm đầu luôn, lại nhịn được, cúi xuống.

      Người mèo thấy quay lại lâu mà nhất quyết chịu câu nào, buồn thiu nhìn về phía , phải, ngồi cạnh người như đúng là xấu hổ mà. Mọi kế hoạch hôm nay đều bể cả, muốn vui vẻ mà tại . Định vài câu an ủi, người mèo thấy vai Gia Hân dường như run run. Chẳng lẽ là, xấu hổ tới phát khóc hả?

      nhàng lay vai như sợ làm đau, ánh mắt người mèo chợt thay đổi. Nếu có thể lột mặt nạ lúc này, đảm bảo, mặt của có thể sánh với đít nồi.
      Hic hic… ha ha ha ha

      Sau bao công sức bỏ ra, cảm thông cho , còn cười lớn nữa sao? này là.

      Nhưng cười…

      ra, làm cười dễ như vậy. nguyện để thêm vài cái bánh nữa đập vào mặt, nếu cứ cười như tại. thấy bản thân thạt hết thuốc chữa. Ai kêu là Gia Hân chứ, với những người con khác, chẳng bao giờ hao tổn nhiều tâm trí như vậy. Chỉ vì là Gia Hân thôi.

      Xin lỗi , nhưng nhìn mặt lúc này… Ha ha ha – Gia Hân vẫn ngừng cười được.

      Rồi, chưa kịp để phản ứng, Gia Hân đưa tay lại gần Tiểu Miêu. cảm thấy mình sau lớp mặt nạ đột nhiên trở nên khô nóng. lấy tay lau chỗ kem còn sót mặt nạ . Chắc lúc nãy quá vội vàng nên bỏ qua.

      theo tôi – người mèo kéo tay Gia Hân khỏi nhà hàng.

      Chúng ta đâu vậy? – Gia Hân hỏi với theo, nhưng rất nhanh hiểu người mèo định đưa đâu.

      Chúc quý khách vui vẻ! – Người kiểm soát có vẻ phấn khởi khi thấy họ tới, là nhìn lầm hay ta vừa nháy mắt với người mèo đó? Tên này lại bày trò gì vậy?

      - May quá, vừa kịp lúc. Chờ chút, tôi cho thấy điều tuyệt nhất ở công viên này.

      - Hôm nay… cảm ơn rủ tôi tới đây. chắc giờ này mắt tôi thành hai trái đào rồi.

      - Đừng khóc – Đáp lại câu cảm ơn của Gia Hân, người mèo khẽ nheo mắt, đưa tay lên chạm vào đuôi mắt . Ngón tay như có như lướt qua làn da , khiến Gia Hân cảm thấy má mình nóng rực lên.

      khí giữa hai người kì lạ. Người mèo ngày càng tiến gần Gia Hân, mà , dường như có ý rời .

      “Đùng, đùng, đùng” – Tiếng pháo hoa cùng ánh sáng lóe lên làm hai người chợt thức tỉnh. Rời khỏi lực hút của người mèo, Gia Hân chợt thấy may mắn vì trời mùa này tối rất nhanh. Nếu , giờ này trái tim loạn nhịp bị mặt tố cáo với người mèo mất. rất lâu rồi, mới có cảm giác má mình nóng tới vậy. buồn cười, đâu còn là nữ sinh cấp 3 chứ? Chắc tại vừa rồi chạy nhanh quá thôi.

      - Giờ khu vui chơi tổ chức lễ hội mừng giáng sinh, mỗi tối thứ 7 đều bắn pháo hoa. Đây là điểm xem được nhất – ¬Kéo chú ý của Gia Hân về phía ánh lửa đủ màu thắp sáng cả vùng trời, người mèo giải thích.

      - … - Nhìn về phía Tiểu Miêu chỉ, ngạc nhiên nhìn từng bông pháo hoa được bắn lên. Nơi này cao và gần tới mức, có cảm tưởng, chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới những đốm lửa nho nhảy múa trong màn đêm trước khi chúng vụt tắt.

      Tâm trạng nặng nề trước đó của cũng theo từng tàn lửa, vụt biến mất trong màn đêm. Khóe miệng khẽ giãn ra, ánh mắt hướng về phía pháo hoa bắn tới. Uông Tiễn từ đầu vẫn luôn chú ý tới , thấy biểu tình của Gia Hân tại, tảng đá trong lòng cũng bị nhấc . khẽ đưa tay lên, nhưng tới nửa đường, hiểu vì lý do gì, lại thu tay về. tự nhắc nhở bản thân tại là ai. có tư cách .

      - thấy thoải mái hơn? – Thấy pháo hoa tắt từ lâu, đường đu quay từ từ hạ xuống, người mèo ra hiệu hỏi Gia Hân.

      - Ừm, lần đầu tiên tôi nhìn thấy pháo hoa gần như thế. Sáng nay mới tới tìm hiểu mà tìm được địa điểm đẹp như vậy sao? – Mọi khó chịu bay biến đâu mất, tò mò hỏi Tiểu Miêu.

      - biết tôi… - ¬người mèo ngạc nhiên, lúc , còn ngủ, thế nào lại biết tới đây tìm hiểu trước?

      - Đến đây trước hả? – Gia Hân tiếp lời – Tình cờ thôi, lúc trong phòng rửa tay của nhà hàng, tôi nghe thấy mọi người kể chuyện chú mèo tội nghiệp bị xui xẻo hôm nay thôi.

      - Vậy ở nhà hàng, cười vì biết? – Tiểu Miêu thấy vậy, liền quay đầu sang hướng khác.

      - phải, xin lỗi, lúc đó nên cho luôn mới phải. – Thấy thủy chung quay đầu lại, tiến tới định xin lỗi mặt đối mặt.

      ngờ, cùng lúc, người mèo xoay đầu lại. Môi Gia Hân khẽ trượt qua vỏ mặt nạ cứng cáp. Hai người hẹn mà ngừng mọi động tác. hiểu là ngẫu nhiên hay cố ý, môi lần nữa chạm vào lớp mặt nạ của người mèo. Nhưng lần này, trong động tác có mang theo nhàng, run run, thậm chí là vô cùng dịu dàng, tựa như chạm vào lớp băng mỏng vậy, dường như đối phương muốn nâng niu trân trọng, sợ chỉ thêm chút lực đạo là môi vỡ tan.

      Đối diện với trìu mến này, Gia Hân lặng im tiếp nhận như luyến tiếc chưa muốn rời khỏi, khẽ đóng mi mắt lại, như muốn tránh ánh mắt ân cần mà đầy sức hút kia.

      Dòng người hối hả ồn ã phía dưới dần lắng lại, cả thế giới này dường như chỉ còn hai người họ cùng nhau…
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36

      tuần trôi qua, nhịp sống của Gia Hân cơ hồ cũng trở lại bình thường. Trừ việc người mèo thỉnh thoảng phải công tác, tới được, hai người ngày nào cũng ăn tối cùng nhau. Có , cảm thấy cuộc sống hoàn toàn thể nhàm chán. Giống như nuôi thú cảnh vậy. Lúc Tiểu Miêu biết việc coi là vật cưng, liền nháo loạn đòi đổi vai trò, muốn vào bếp nấu ăn. Nhờ có Tiểu Miêu, lần đầu tiên Gia Hân hiểu câu, thể đánh giá mọi vật qua vẻ bề ngoài.

      Hôm nay bác Takao cũng tới ăn cùng hai người. Nhìn bàn đầy những đĩa thức ăn có hình thù cùng màu sắc quái dị, bác lo lắng nhìn :

      - Gia Hân, hôm nay cháu ốm hả, sao trước để bác nấu đồ qua?

      Trước câu hỏi vô cùng thành của bác, mắt người mèo liền nhìn thấy tiêu cự, cần nhìn cũng có thể tưởng tượng khuôn mặt đầy hắc tuyến của , Gia Hân ráng nhịn cười.

      - Cái này, bác cứ ăn thử ạ. Hôm nay là Tiểu Miêu nấu, phải cháu.

      - Cháu chắc là… - ba chữ “ăn được chứ” được bác thầm tới mức nhất.

      - Dạ được ạ.

      rồi bác làm mặt vô cùng dũng cảm, đưa khối thức ăn vào miệng. Im lặng bao trùm cả căn bếp.

      - …. – Bác Takao lặng lẽ nhai đồ.

      - … - người mèo lặng lẽ nín thở quan sát phản ứng của bác.

      - Trời, sao có thể ngon vậy chứ, ràng là nhìn…. – Cuối cùng bác Takao cũng ngẩng mặt lên, đưa cho người mèo ngón tay cái giơ cao – Hương vị đúng là tuyệt phẩm!

      Phản ứng của bác giống hệt như Gia Hân hôm trước. Người mèo được thăng chức lên làm bếp trưởng, thoát khỏi thân phận bị đối xử như vật nuôi.

      Tuần kế tiếp, tối nào cũng được thưởng thức thực đơn. Đến ngày thứ 8, Gia Hân liền chịu được, lập tức giáng chức Tiểu Miêu, tiếp tục đứng bếp. Người mèo chỉ có thể nấu 2 món mặn, món canh, ngoài ra những thứ khác đều hoàn toàn có năng khiếu. Gia Hân thở dài, phát lý do tại sao người mèo luôn ăn đồ ở cửa hàng tiện lợi.

      ngày đẹp trời, ra khỏi nhà liền thấy người muốn trốn tránh bấy lâu chờ ở cửa. Nhìn thấy , liền tiến tới, bao gọn trong vòng tay mình.

      - Em sao nhận điện thoại, làm tưởng em có chuyện gì!! – nhàng trách cứ , dường như tin tức kia chút liên hệ với mình.

      - tới đây có việc gì ? – lạnh lùng hỏi lại, né tránh cái ôm của .

      - Chẳng lẽ có việc gì thể gặp em ư? – Minh Điền xịu mặt nhìn , đợt này luôn bận rộn, có nhiều thời gian liên lạc với , làm nổi giận chịu tiếp điện thoại của . Nghĩ vậy, lòng liền có chút ngọt ngào, bao mệt mỏi đường lúc bay tới đây, đều bay biến hết.

      - Cảm ơn , nhưng tôi có hứng làm vợ lẽ - Nén cơn giận chực trào dâng, Gia Hân gạt tay Minh Điền để vai mình – Giờ tôi phải làm rồi, chào .

      - Là sai được ? Mà đợt vừa rồi, bận quá, tại quyết định bỏ việc hai tuần. Trong hai tuần tới, chỉ là chân sai vặt cho em, có được ? – Thấy phản ứng dữ dội như vậy, hơi ngạc nhiên, chỉ biết thức thời nhận sai.

      - Chẳng phải có vợ sắp cưới rồi sao? Còn tới đây gặp tôi làm gì? – Gia Hân ngoài mặt vẫn lạnh tanh đáp lại Minh Điền.

      - Vậy là em đồng ý cưới rồi hả? – Minh Điền sung sướng hỏi lại.

      Thấy Minh Điền mực ông gà bà vịt, Gia Hân hết kiềm chế nổi, dùng túi xách nện tới tấp lên người .

      - Đồ đáng ghét!!!! Chẳng phải và Tiểu thư tập đoàn Tinh Trí sắp thành kết hôn rồi sao? nghĩ mình lừa người được tới bao giờ hả? coi tôi ngu ngốc biết gì sao? – Mỗi câu , Minh Điền đều bị đòn giáng xuống, tại liền thấy ổn – Đồ đáng ghét! Đồ đểu! Đồ trăng hoa! Đồ Mã Giám Sinh!

      Những giọt nước mắt cực lực nén lại như còn rào cản, liên tiếp rơi xuống. Thấy vậy, Minh Điền bất chấp những cái đánh trời giáng kia, ôm trọn Gia Hân như con nhím xù lông vào lòng.

      - Em hiểu? cưới ai chứ? Em muốn đánh cứ đánh, nhưng đánh xong, bình tĩnh lại kể nghe được ? – Minh Điền đau lòng – Đừng khóc nữa.

      - Nhưng báo , em còn gọi điện cho nhưng lại là người khác bắt máy… - Nghe vậy, hiểu sao, lòng chùng xuống, cơn giận cũng thấy đâu.

      --- ------ --------Ta là đường phân cách lại trần thuật của Gia Hân---- ------ ------ ------ ---
      (Nhi Nhi: hi’ hi’, thực ra là do tác giả quá lười viết thêm, hy vọng lượm đủ đá để xây nhà ^00^|||)


      - Cái này, việc ăn tối cùng tiểu thư tập đoàn Tinh Trí là có, việc ấy sắp kết hôn là đúng. Nhưng chú rể phải là – Minh Điền bình tĩnh – Nhưng có thể tưởng tượng mối quan hệ giữa ta, công nhận, nhà báo có trí sáng tạo quá cao.

      Minh Điền bóp trán, từ khi nào trở thành tâm điểm cho cánh nhà báo lá cải rồi. tại vô cùng hối hận luôn bỏ qua mấy tờ tạp chí đó. Nếu về muộn chút nữa, có phải mọi chuyện càng trầm trọng thêm .

      - Vậy người nhấc máy điện thoại của là chị hả?

      - Chắc vậy, hôm đó chị đến công ty thăm , có lẽ tưởng em là nào đó, nên vậy – đến đây Minh Điền lại càng thêm nảo ão – Từ trước tới nay để tránh việc sợ con truyền ra ngoài, rất nhiều lần chị làm vậy rồi. Cũng lại với luôn.

      - Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm? – Gia Hân tin được, ngoan ngoãn vòng tay qua eo Minh Điền, giọng vô cùng nịnh bợ - bị đánh đau ?

      - Đồ ngốc, chưa hiểu mọi chuyện vội tuyên án cho luôn hả? – Lấy tay gõ lên trán , Minh Điền nghiêm túc kiểm điểm bản thân liệu mình có phải M, thấy hiểu lầm, bị đánh mà cư nhiên vẫn thấy vui. Như vậy, là có để ý tới . Nghĩ tới đây, lòng Minh Điền liền nở hoa.

      - Em xin lỗi, lần sau em trực tiếp gặp thẳng luôn.

      - Giờ em xin lỗi cũng muộn rồi. Để đảm bảo tính mạng sau này, em muốn tin làm đám cưới là chính thức ? – Minh Điền nghiêm túc hỏi.

      - lại định cướp dâu nhà người khác hả - Biết chuyện gì, cố gắng đổi đề tài, muốn câu của tiến sâu hơn.

      Gặp Gia Hân luống cuống đỏ mặt trong lòng, Minh Điền cũng đành lòng. hiểu, lòng với cuộc hôn nhân vẫn mang nhiều bóng ma. Dù vậy, bị từ chối hai lần liên tiếp, lòng trùng xuống. nên để thấy như vậy, gây sức ép cho . Minh Điền tự nhủ với bản thân, thay thế thất vọng bằng khuôn mặt cười hề hề:

      - Em dám nghĩ xấu xa vậy hả, phải phạt mới được! – rồi kéo lại gần, chuẩn bị thi hành “giết người cướp răng”.

      Thấy Minh Điền áp sát mình, Gia Hân liên tưởng tới hình ảnh giữa và người mèo hôm đó, theo phản xạ, đẩy rồi né tránh nụ hôn kia:

      - Em… em phải làm, thế nhé, chìa khóa em để dưới thảm, vào nhà trước .

      Rồi bằng tốc độ ánh sáng, chạy về phía trước.

      - Gia Hân! – Minh Điền lớn tiếng gọi.

      - Có… có chuyện gì sao? – Tim Gia Hân nhảy thình thịch, chẳng lẽ biết phản ứng bình thường sao?

      - Em nhầm đường rồi, ga tàu ở hướng kia – Minh Điền cười cười, chỉ tay về phía ngược lại.

      - À… ra vậy – thở phào nhõm, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, nhàng hôn lên má Minh Điền – Em trước đây.

      Minh Điền thoáng ngạc nhiên, lúc khi định thần lại, tiếc hùi hụi vì trước đó níu ở nhà bằng được. Vui vẻ vào nhà, ánh mắt của liền dừng tờ giấy trước tủ lạnh.

      “Tuần tới tôi có việc, qua được. Bác Takao tới. Lúc tôi vắng, được ăn hết thịt trong tủ.”

      Trong đầu , hình ảnh Gia Hân cùng người kia lại lên. được, phải bình tĩnh lại. Ngày hôm đó, nếu có cuộc điện thoại khẩn từ công ty, tưởng tượng được mình làm gì.

      Nụ cười khuôn mặt Minh Điền liền tắt ngấm.

      Hôm nay Gia Hân cực kì hào hứng. Sáng nay người mèo nhắn tin, về nhà. Cuối cùng cũng có thể chính thức giới thiệu Tiểu Miêu cho Minh Điền. thấy tính và người mèo vô cùng hợp, hai người chắc chắn có thể là bạn thân. Hay chí ít, hy vọng như vậy. Vì từ trước tới nay, luôn thấy người mèo sống mình, có bạn hay người thân tới thăm. Nếu Minh Điền và Tiểu Miêu có thể thành bạn Tiểu Miêu còn đơn nữa. Nhưng tuần vừa rồi mỗi lần muốn chuyện với về người mèo, Minh Điền chỉ trầm ngâm nghe , biểu hay thích. Cũng phải, dù sao hai người chưa bao giờ chính thức gặp nhau, dĩ nhiên có nhiều chuyện để . Minh Điền thuộc tuýp người thích đánh giá người khác theo cảm nhận của mình, thêm cũng là thừa.

      Gia Hân cố gắng về sớm, chuẩn bị đồ ăn. Chiều nay Minh Điền có việc công ty phải giải quyết, tuy nhiên vẫn hứa về sớm với .

      Thực tế luôn trêu ngươi mọi sắp đặt có trước. Dù người mèo và Minh Điền trước mặt vẫn trò chuyện vui vẻ, vẫn có cảm giác đúng lắm.

      - thích Tiểu Miêu? – Đứng bên phụ Minh Điền lau bát rồi cất vào chạn, Gia Hân giọng hỏi.

      - có – Giọng Minh Điền cũng nghe ra cảm xúc, Gia Hân đành thú nhận ý định của mình.

      - Thực ra từ lúc cậu ấy tới đây, em chưa thấy cậu ta có bạn bè hay người thân nào tới thăm cả. và cậu ấy tính cách cũng có nhiều điểm tương đồng, nên em nghĩ hai người có thể rất thân thiết.

      - Em muốn làm bạn với cậu ấy?

      muốn làm bạn với ? Chỉ có Minh Điền mới hiểu nổi giông bão nổi lên, bàn tay ngâm trong bồn rửa của siết chặt lại.

      - được sao? Xin lỗi, em lại nhiều chuyện rồi – Gia Hân ỉu xìu nhìn xuống, thấy hai người thực rất hợp.

      - Tất nhiên là được – Minh Điền cúi xuống nhìn cười – Hôm nay có bóng đá, cũng tính rủ cậu ta xem cùng.

      - hả? Cần em làm thêm đồ ăn cho hai người ? À, nhà hết bia rồi, để em ra ngoài mua nhé – Điệu dáng vui vẻ của Gia Hân, chút cũng bị ánh mắt Minh Điền bỏ qua.

      - Dĩ nhiên rồi, thôi, để rủ cậu ta mua bia, tối rồi, em ở nhà – Nở nụ cười hiền hòa, Minh Điền đem toàn bộ thâm trầm ở đáy mắt vào trong.

      Bước khỏi căn hộ, hai người đàn ông lúc này cũng còn tâm trạng đóng kịch bạn bè, sát khí bay đầy trời im lặng tới ngõ tối có ai qua lại.


      - Chẳng phải tôi cảnh báo tránh xa ấy rồi sao?

      - …

      - Giờ có làm gì cũng quá muộn rồi, ấy là của tôi.

      - …

      - Đừng để tôi vạch trần thân phận của . Từ giờ, tốt nhất là nên tránh xa ấy ra. – Minh Điền bị im lặng của người mèo kích động, nắm cổ áo Tiểu Miêu đẩy vào góc tường, chiếc mặt nạ mèo cũng vì thế rơi xuống.

      Lúc hai người vừa rời , Gia Hân phát nhà hết mất dầu hào. Gọi điện vào máy của Minh Điền, cả Tiểu Miêu, đều nghe thấy tiếng chuông vang lên từ phòng khách.
      Hai người thực là rất giống nhau, điện thoại cùng để ở nhà. Thở dài, vội đuổi theo hai tên đãng trí kia. Vừa bắt kịp, màn chuyện đầy sát khí liền bỏ qua sót chút.
      Vốn định tiến lên can ngăn Minh Điền, Gia Hân vừa bước tới liền khựng lại. Khuôn mặt kia…

      Gia Hân tin vào mắt mình nữa. tự chủ được bước về phía . Nhưng càng bước, càng cảm thấy khó khăn, rốt cuộc chỉ có thể quay đầu bỏ chạy, cẩn thận va đổ thùng rác gần đó.

      Thấy động, người mèo quay đầu, thấy bóng lưng quen thuộc, tim bỗng thắt lại. Cơ thể cũng cứng đờ, lặng im nhìn bóng dần.

      - Gia Hân! – Minh Điền vội vàng đuổi theo, bỏ lại mình Triệt Hàn trong ngõ vắng.

      - biết ta là Triệt Hàn từ khi nào? Giỡn tôi các thấy vui ? – Gia Hân quay lại, giờ hiểu sao mình luôn thấy hai người hợp nhau, quan hệ giữa họ, phải là quan hệ giữa hai người mới gặp nhau.

      - Em nghe … - Minh Điền giữ lại, tim nhói đau, tại sao luôn có phản ứng mãnh liệt với những chuyện có liên quan tới ta?

      - còn gì để sao? – Dùng mọi sức để thoát khỏi Minh Điền đều vô ích, cuối cùng cũng đáp lại .

      - Em thấy thấy mình mới là người cần sao? – Rốt cuộc cũng kiềm chế được nữa, Minh Điền quyết định thẳng cho Gia Hân – Với người mới gặp chưa đầy hai tháng, em có phải là quá quan tâm tới cậu ta? mất tới nửa năm mới được làm bạn trai em, sau 1 năm mới có lần đầu tiên. Đến việc em bị tấn công, tới nửa tháng sau em mới báo tin cho . Ở bên em hai năm, chưa bao giờ thấy em phản ứng dữ dội như thế. Em thử hỏi lại bản thân, hay cậu ta mới là người tình của em?

      “CHÁT!!!” – Gia Hân sững sờ nhìn xuống tay mình, tin được mình vừa rat ay với Minh Điền.

      - vô lý gì vậy? – nổi giận thực - Giữa và cậu ấy, còn sao? Người em chọn chẳng phải là sao?

      - Gia Hân, em thực hay sao?

      - mới là người hiểu chuyện!

      - Em… biết mình tàn nhẫn lắm , Gia Hân? – Đau lòng nhìn người con trước mặt, chỉ hận thể giấu , để ta mãi mãi gặp lại – Em mình muốn quên, nhưng bản thân em bao giờ ngừng nhắc nhở bản thân về ta chưa?

      - … - đối diện với câu hỏi này, Gia Hân cũng mình nên trả lời thế nào.

      - em, có thể chờ em cả đời, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, Gia Hân à.

      - …

      - Tối nay ngủ bên ngoài, em cứ về nhà trước .

      Tối hôm sau, người mèo vẫn qua nhà , chỉ có điều, im lặng hơn mọi khi.

      Lúc hai người ngồi đối diện nhau, chỉ có tiếng đũa bát vang lên.

      - Chiều nay, ở hẻm…

      - Đừng , Tiểu Miêu được.

      Triệt Hàn đưa tay định kéo mặt nạ xuống, liền bị Gia Hân chặn lại.

      - Chẳng phải , Tiểu Miêu tháo được mặt nạ sao?

      - Gia Hân…

      - Tiểu Miêu bao giờ dối sao?

      - Tiểu Miêu chưa bao giờ dối em.

      - Đồ lừa gạt! Chẳng phải Tiểu Miêu kêu mình được?

      - Hôm đó bị mất tiếng, quả được.

      - tháo mặt nạ được?

      - Mỗi lần thấy , em đều khóc, lúc đó tình huống lại khẩn cấp,

      - Tên là Uông Tiễn?

      - Đó là tên mẹ ruột đặt cho .

      - biết ngôn ngữ kí hiệu?

      - Có thời gian từng làm từ thiện ở nhi viện.

      - Tôi tưởng sợ trẻ con?

      - Chẳng phải em rất thích trẻ con sao?

      Sau loạt câu hỏi, Gia Hân thở dài:

      - Phải, là luôn đúng. thấy vui ? Lấy tôi làm trò đùa như vậy?

      - chưa bao giờ coi em là trò đùa cả. thực rất vui, chỉ cần ở bên em vậy thôi.

      - về được ? Tôi cần suy nghĩ.

      Triệt Hàn chỉ lặng lẽ đứng dậy, để lại Gia Hân trong phòng bếp.

      biết đáng lẽ mình nên giận dữ, nhưng tại, chỉ cảm thấy hụt hẫng. Vì Triệt Hàn sao? phải, thể nào.

      Gia Hân tối đó nhận được tin nhắn từ người mèo “Công ty có việc gấp, phải ”.

      Giữa họ còn tồn tại mối quan hệ để nhắn tin như vậy sao? – hai người bần thần nhìn màn hình tự hỏi. Triệt Hàn theo thói quen nhắn tin, lúc gửi , mới nhận ra mình lỡ tay làm việc thừa thãi.
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37

      Hôm sau, sửa soạn làm, Gia Hân nhận được cuộc gọi quốc tế từ nhà.

      Mẹ ngã, tại trong bệnh viện.

      còn thời gian xử lý thông tin, vội sửa soạn hành lý bay chuyến bay sớm nhất về nhà.

      “Mẹ!!!”, trong suốt chuyến bay lo lắng nghĩ. đúng là bất hiếu, mẹ cao tuổi như vậy, còn để bà ở nhà mình. Nếu thực mẹ có chuyện gì, muốn nghĩ tới nữa.

      Run rẩy, Gia Hân đẩy cửa phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng xông lên nồng nặc.

      - mà, con tôi làm ở nước ngoài, gọi nó làm chi? 2 ngày rồi, định giam lỏng tôi trong bệnh viện hả?

      - Con bác bận việc thế nào, sức khỏe của mẹ vẫn là quan trọng nhất chứ. Bác đừng biện minh hộ ấy nữa, có gì cháu chuyện đạo lý với ấy – Bác sĩ mới ra trường hăng hái, thể để cha mẹ mãi bao che con cái như vậy được – Lúc cháu gọi, ấy vẫn nhấc máy, sau đó liên lạc được nữa. quá vô tâm. Bác cần lý do hộ ấy, cháu liên lạc tới khi nào ta chịu nhấc máy thôi. Lúc đó bác có thể về.

      - Cái cậu này, có nghe ai hả, con tôi làm xa , bắt nó bay từ Nhật về, chỉ để xem tôi gãy tay thôi hả? – Nếu vì tay bà bó bột, chắc Trương Ngọc cho cậu bác sĩ này trận, đúng là nhiệt tình cộng ngốc nghếch thành thảm họa.

      - Mẹ… - Gia Hân khẽ gọi.

      - Con… về rồi hả, trời, mẹ sao, tại cái thằng nhóc này cứ làm loạn lên.

      - , làm ở nước ngoài hả - Nhìn thấy va li hành lý của Gia Hân, bác sĩ trẻ tuổi lắp bắp, lập tức nhận được ánh mắt viên đạn của Trương Ngọc.

      - sao, cậu ấy đúng, con bất hiếu, chăm sóc mẹ được – Gia Hân buồn buồn , thấy mẹ gãy tay, có bao bất tiện mà vẫn kiên quyết gọi về, làm con như , đáng giận.

      - Mẹ bong gân tay, đưa bà về nhà chăm sóc, tránh vận động mạnh 3 tuần, là người già cần xem trọng chuyện xương cốt, 2 tuần sau nên khám lại ở bệnh viện.

      Đưa mẹ về nhà, Gia Hân để bà nghỉ ngơi rồi quay ra dọn dẹp phòng khách. Cũng năm rồi, mở máy điện thoại, có tới 15 cuộc gọi nhỡ từ số máy lạ, Gia Hân thở dài, cần gọi lại cũng biết chủ nhân là bác sĩ kia, cuộc gọi từ chỗ làm, 1 từ Minh Điền. Gia Hân ngẩn người nhìn màn hình. được, mong chờ gì chứ? Trước hết phải gọi tới chỗ làm, xin phép nghỉ chăm sóc mẹ . Sau đó, gọi cho Minh Điền, báo tin mình về nước. Gọi mãi cũng chỉ tới hộp thư thoại của , đành bỏ cuộc, soạn tin gửi cho .

      “ Em về nước rồi. Em vẫn chưa đồng ý việc cầu hôn là vì chưa có hoa, có nhẫn, chưa đường đường chính chính cầu hôn, cứ úi xùi như vậy mà bắt em đồng ý sao? Khi nào chuẩn bị đầy đủ mới được gọi điện cho em, nhớ chưa? Đồ ngốc!”

      Nhìn quanh, Gia Hân đứng lên dọn dẹp phòng ốc, liếc nhìn đồng hồ ước lượng giờ nấu ăn. Mẹ chắc phải buồn lắm, mới mở ảnh của ra xem. Sắp xếp lại đống ảnh bàn, Gia Hân chợt thấy có gì đó đúng. Những tấm ảnh này, nhớ mình chưa gửi cho mẹ bao giờ… Thậm chí nhớ mình chụp nó. Có vài tấm chắc chắn phải chụp chính diện.


      - Mẹ, chuyện này là thế nào? – Gia Hân nhìn đống ảnh trong hộp, có hình của từ khi ra nước ngoài, lúc ở Nhật, lúc bên bạn mình. nhìn mẹ thắc mắc.

      - Cái này… - Trương Ngọc bối rối, dù sao giấy cũng chẳng gói được lửa – Con muốn biết chân tướng?

      - Con muốn biết ý nghĩa sau những tấm ảnh này thôi.

      - Cho dù nó làm thay đổi tại của con?

      - Con nghĩ, điều đó phụ thuộc vào quyết định của con. Con muốn biết ai chụp những bức ảnh này. – Gia Hân quả quyết.

      - Được, vậy mẹ cho con biết – Trương Ngọc bắt đầu kể về câu chuyện từ lúc Gia Hân rời

      Ngày ấy Triệt Hàn lật tung thành phố lên tìm . nhờ mọi quan hệ có thể để tìm kiếm tung tích của . cũng tới xin lỗi Trương Ngọc. Tất nhiên bà chẳng dễ dàng gì tha thứ cho . Mọi lời , nặng đều có, chân tay đều có, cùng với Lương Uyên, hai người thay nhau giáo huấn Triệt Hàn suốt 3 ngày liền. Lương Uyên còn định từ mặt . Triệt Hàn chỉ mực cúi đầu nhận lỗi, chịu đòn roi của hai mẹ mà lời phản kháng. cũng rồi, đánh cũng đánh rồi, Trương Ngọc nhận mặt nữa. Nhưng Triệt Hàn mực xin lỗi, muốn thay mặt Gia Hân chăm sóc cho bà.

      tuần sau khi Gia Hân , Trương Ngọc ốm, ngày nào cũng tới thăm bệnh, chăm sóc, bà có chửi mắng cỡ nào cũng chịu . Trương Ngọc dần bị làm cho cảm động. 4 tháng du lịch, đều phái người bảo vệ , mọi tin tức về đều với bà. Nếu , chắc bà cũng lo lắng mà sinh bệnh luôn. Dù gì cũng là con bà, sao có thể bỏ lo, nghĩ?

      Jayden là thám tử nhờ tìm tung tích của . Công việc của cũng là do tạo điều kiện. Hàng tháng đều nhờ bạn bè gửi ảnh cho . Ngồi xem cùng Trương Ngọc. Lúc nhìn thấy cùng Jayden, gì, chỉ lặng lẽ lật từng tấm ảnh. cười bao nhiêu, trầm ngâm bấy nhiêu. Chuyện và Jayden chia tay cũng . bắt mẹ hứa với , nếu muốn quay lại cũng nên thuận theo ý , giúp tìm được người tử tế. ở bên bảo vệ . Bà hỏi, chỉ “Đó là cháu mắc nợ ấy”

      Chuyện với Minh Điền là tạo điều kiện cho hai người gặp nhau. Nhờ có Minh Điền mới tìm được . Tin tức cùng ảnh của đều do Minh Điền thu thập. Dần dà, chính Minh Điền cũng trở nên hứng thú với . Triệt Hàn cũng ủng hộ hai người đến với nhau. Đây là lần đầu sau 30 năm Triệt Hàn thấy Minh Điền có hứng thú với con . biết, những người như Minh Điền khi , tuyệt đối làm Gia Hân bị tổn thương, nhất là khi luôn ở bên, dõi theo .

      Gia Hân nghe xong chuyện của mẹ, lặng im hồi lâu. cảm ơn mẹ cho mình.

      cứ mãi lỡ nhau như thế sao? người chân tình, người vô tình. Đến khi người kia sinh tình người này lại chối tình. Họ mãi chơi trò đuổi bắt với nhau.

      khoác áo, xin phép mẹ ra ngoài. Điểm đến, chỉ có .


      -------- --------


      Hôm nay là ngày mệt mỏi với Triệt Hàn, công ty có khả năng thua gói thầu lớn, ảnh hưởng tới phát triển của công ty ở thị trường Đông Á. Rất có thể chi nhánh của công ty bị mua lại. Mệt mỏi ngồi ngoài hành lang cốc trà đưa tới trước mặt . “Cảm ơn ”, . Trà của pha luôn có hương vô cùng dễ chịu.

      “Trà của em luôn khác”.

      từ trước luôn thích vị ngọt gắt của đường, nhưng nếu thay bằng mật ong pha loãng cùng chanh lại khẽ nhếch môi khi thưởng thức. Nên trà của luôn pha bằng mật ong và chanh.

      “Chỉ là trà từ máy bán tự động, hy vọng quá tệ.” – Gia Hân lạnh lùng đáp lại.


      “Em còn hiểu hơn chính bản thân ” – Triệt Hàn trầm ngâm .


      “Hiểu đủ để biết chúng ta thể thuộc về nhau” – thản nhiên đáp lại, như thể đó là chân lý.


      “Em chấp nhận lời cầu hôn của Minh Điền?” – nhịn được hỏi.

      “Liệu chuyện này còn ảnh hưởng tới ?” – thờ ơ hỏi lại.

      “Em phải, đúng là còn quyền hỏi câu đó” – Triệt Hàn chua chát mỉm cười, từ lâu có tư cách hỏi câu này.

      “Gia Hân này, kì thực, có coi em như trò chơi, chỉ muốn chắc em sống hạnh phúc thôi. Vì năm ấy, làm em tổn thương rất nhiều”

      “Ừm” – Gia Hân trả lời.

      Số phận kì lạ phải ? Cách đây 3 năm, có nằm mơ, Gia Hân cũng nghĩ tới cảnh và Triệt Hàn có thể bình tĩnh uống trà cùng nhau như vậy.

      Họ ngồi cạnh nhau như vậy, câu nào, nhưng đều cảm thấy trong lòng như trút được gánh nặng lớn.

      Cuối cùng, Triệt Hàn đứng lên, quay sang cười với Gia Hân.

      thua rồi…

      Chúc em hạnh phúc… Gia Hân”.
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38

      ngồi trong nhà hàng hoa lệ, có nến hoa cùng tiếng nhạc du dương.

      - thay đổi nhiều ghê, giờ cũng biết lãng mạn là gì hả? – Gia Hân cười, tin được người đàn ông trước mặt và gã ăn khó nghe lúc đầu là .

      - Tất nhiên, chẳng phải em muốn như vậy sao? – Minh Điền hào hứng , kế hoạch của hôm nay vô cùng hoàn hảo, đảm bảo xúc động cho xem.

      - Được, vậy chàng khó ưa, bắt đầu kế hoạch của – Gia Hân nháy mắt, dí dỏm nhún vai, tỏ ý mong chờ.

      - Lát nữa đừng ngất vì xúc động nha – Minh Điền tinh nghịch .

      - hơi tự tin rồi đó – Gia Hân thể nhịn được, nhíu mày kiều.

      Hai người uống rượu, ăn uống vô cùng vui vẻ.

      - Ủa, thế để nhẫn trong sâm panh hả? – Gia Hân hỏi đùa.

      - Em mong cưới vậy sao?

      - phải, nếu là , rất dễ theo khuôn đó nha.

      - Được, cần sâm panh vậy.

      - chuẩn bị hả?

      - Ai chuẩn bị chứ?

      - Hahaha, có cần lộ liễu vậy ? – Gia Hân phì cười

      - Chờ chút, phục thù – Minh Điền vô cùng quyết tâm – Sau khi vào phòng nghỉ chút .

      - Đừng là tới giờ vẫn còn hồi hộp nhé – Gia Hân cười, người đàn ông này quả thực vô cùng dễ thương.

      - … có vậy sao? Chờ chút, đừng cảm động phát khóc đó, dỗ đâu.

      - Thiệt ?

      - Được dỗ em, được chưa? – Minh Điền , nhanh chóng rời ghế bước về phía phòng nghỉ.

      Gia Hân cười, hướng mắt lên màn hình tv chờ Minh Điền quay lại.

      “Tin nhanh: chủ xí nghiệp bị tập đoàn Viễn Á thu mua do muốn trả thù công ty cưỡng ép Triệt Hàn tự tử cùng mình. hai người nóc tòa nhà Viễn Á, cảnh sát cố hết sức thương thuyết với chủ xí nghiệp này. Mọi thông tin liên quan chúng tôi cố gắng cập nhật sớm nhất”

      em mất rồi”

      bao giờ dối em nữa”

      “Chúc em hạnh phúc, Gia Hân”



      Từng hình ảnh lần lượt lướt qua tâm trí , như lật giở từng trang của tấm album cũ kĩ.



      Trong quán, bài “Love on Top” vang lên, Minh Điền cầm mic hát

      “Now everybody asks me why I'm smiling out from ear to ear (They say love hurts)

      But I know (It's gonna take a little work)

      Nothing's perfect, but it's worth it after fighting through my tears

      And finally you put me first”


      Đáp lại, chỉ có chiếc ghế trống của Gia Hân. lựa chọn, cho cả . Minh Điền mỉm cười, đây là đáp án từ lâu, chỉ là cứng đầu mãi chịu thừa nhận. Tạm biệt em, Gia Hân.

      "Ngày nào đó, khi có thể chúc em hạnh phúc, gặp lại em" - lưu lại tấm thiệp cho Gia Hân, Minh Điền tiêu sái bước .

      Chương 39 (phần 1)

      Gia Hân trở lại nhà hàng, chỉ còn lời nhắn của Minh Điền để lại. cũng quay lại Nhật Bản, hoàn thành việc chuyển công tác. Mọi chuyện ở công ty Triệt Hàn nhanh chóng được cảnh sát đứng ra giải quyết, lúc xe taxi chở tới nơi cũng là lúc Triệt Hàn tự tin đứng phỏng vấn, chuẩn bị về trụ sở cảnh sát lấy lời khai.

      Nhìn hàng chục kí giả vây quanh , cảm thấy bản thân ngốc nghếch. vốn nên ở chung chỗ. Vậy mà còn bỏ cả đám cưới với người đàn ông trong mơ để tới đây… kẻ tàn nhẫn, chỉ đến lúc Minh Điền bị tổn thương đầy mình, mới nhận ra tình cảm của bản thân vốn thể thay đổi. muốn gặp nữa cũng là điều đương nhiên.

      Sắp hoàn thành thủ tục xong xuôi, Gia Hân nhận được tin mẹ báo cho , tại bà có bạn trai, khỏi cần về thăm nuôi. Gia Hân cảm thán hình như số đào hoa của trong tình còn ít hơn cả mẹ. Dù sao nếu bà có người chăm sóc, cũng yên tâm phần nào. Điều này đồng nghĩa mẹ quên hẳn người đàn ông kia. Đồng nghiệp biết tin liền rủ ăn mừng, làm ở đây 3 năm, bọn họ vốn vô cùng thân thiết. Dù hay ở, mọi người đều tổ chức họp mặt, Gia Hân khỏi tự hỏi liệu mọi người chỉ cần lý do để họp mặt thôi.

      Trở về nhà, Gia Hân hề ngạc nhiên thấy chai thuốc giải rượu được đặt trước cửa nhà.

      Từ ngày quay lại đây, nghe tin bác Takao chuyển về ở cùng con, Gia Hân có cảm giác kì lạ, như vừa nhặt được nàng tiên ốc ở đâu vậy. Thùng rác đầy, chỉ cần tới hôm sau được dọn . Hỏi chủ nhà cũng chỉ nhận được câu hỏi biết. cẩn thận trượt ngã, ngày hôm sau, trước cửa nhà đôi vớ mới cùng bông băng và thuốc. Lúc sốt, có người tới bấm chuông, lúc ra mở cửa, có ai, chỉ có nồi cháo ấm và vỉ thuốc đặt sẵn bên cạnh.

      Gia Hân thở dài, đúng là gã ngốc.


      Hôm nay, khi Gia Hân làm về, xe bus chật người, thế nào gặp trúng tên biến thái, dám sàm sỡ . Chưa kịp phản ứng có tiếng quát:

      - Tên biến thái này, mày dám giở trò với ấy vậy hả - Giọng quen thuộc tới khó tin.

      Vừa lúc tới bến tiếp theo, tên biến thái tranh thủ lúc xe dừng lại, nhiều người xô về trước, giật tay chạy mất

      - Tên kia, đứng lại – rồi người đàn ông định đuổi theo, nhưng lại bị bàn tay kéo lại.

      - cần phải đuổi theo, có máy ghi hình rồi, ta khó chạy thoát lắm – Gia Hân kìm chế người đàn ông muốn gây án kia.

      - Em, tại sao lại biết bảo vệ mình thế hả? – Triệt Hàn quay lại, định chỉ trích Gia Hân trận, như nhận ra thứ cực kì quan trọng – À, … là… tình cờ quá ha, gặp em ở đây. Trời hôm nay đẹp nhỉ?

      Nhìn người trước mặt, Gia Hân cười:

      - nghĩ em là con ngốc sao? Em cũng phải mất não. – Gia Hân nhìn người đàn ông trước mặt, điềm nhiên .

      - Vậy em… – “ tha thứ cho chưa?” nuốt nửa vế sau vào cuống họng, Triệt Hàn lo lắng nhìn Gia Hân. từng muốn nhìn tới hết cuộc đời này. Lúc trước nghe tin đính hôn với Minh Điền, Triệt Hàn phát , câu chúc phúc ngày đó của mình giả dối. Cả những việc làm sau khi bỏ cũng vậy. Cả đời này, vốn thể buông tay.

      - Em còn tưởng thích làm việc nghĩa hiệp dấu mặt chứ, sao diện làm chi – Nhìn luống cuống, Gia Hân cười khổ trong bụng. ra, cả đời vốn dĩ thể thoát được đoạn tình cảm này.

      - …em từng , cả đời này muốn xuất trước mặt em nữa – Triệt Hàn nghe giọng mình ngày càng . Nếu từ chối , cam tâm tình nguyện, đứng từ xa bao bọc cả đời. Sau khi , chưa ngày có cảm giác bình yên. Mất rồi, mới hiểu, ra, trong lòng , quan trọng tới cỡ nào. với như khí vậy, luôn diện, vị, sắc. Chỉ khi còn , mới nhận ra, từ lâu thể sống thiếu Trương Gia Hân.

      - Từ bao giờ nghe lời em như vậy? – nhìn Triệt Hàn trước mặt, Gia Hân nhịn được, như vậy bảo có thể giận thêm sao? Viễn Trí phải, vẫn là còn tình cảm với , vẫn nên tiếp tục, cố gắng sửa chữa. như vậy, còn có thể sung sướng sao? Dù gì cũng giận năm năm rồi, hai người cũng tốn quá nhiều thời gian – Em nhớ trước đây có người em chi cũng lờ mà.

      - Từ giờ thế nữa – Triệt Hàn kiên định – Em có thể… - “Cho thêm cơ hội nữa ?” – Tập trước gương cả ngàn lần 5 năm qua, tại vẫn thể . có tư cách để câu này, có là Tiểu Miêu hay Triệt Hàn cũng vậy – xin lỗi, Gia Hân.

      - …

      - Cho …cơ hội…chăm sóc em ? hứa làm phiền em, nếu em muốn nhìn thấy , hứa xuất trong tầm nhìn của em. Nhưng lòng là quan tâm tới em. – Cuối cùng vẫn là , Triệt Hàn muốn dùng cả đời để bù đắp tổn thương gây ra cho . Như vậy, là đủ.

      - Em cần… - Gia Hân , Triệt Hàn cảm thấy thế giới xung quanh dường như sụp đổ.


      Vậy là vẫn là thể ở bên sao? làm gì thế này?
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39 (phần 2)


      - Em cần… - Gia Hân , Triệt Hàn cảm thấy thế giới xung quanh dường như sụp đổ.


      Vậy là vẫn là thể ở bên sao? làm gì thế này?

      - …

      Thấy khuôn mặt tràn đầy mất mát, Gia Hân cũng đành lòng đùa dai:

      - Em cần nàng tiên vỏ ốc cho mình – Dù sao cũng là lỗi của , rảnh rỗi muốn trốn tìm với , thấy biểu vừa rồi, can tâm tình nguyện để bị lừa lần nữa. Ai kêu gặp được Triệt Hàn chứ. Nhưng cũng nên tha thứ sớm vậy – tại em thiếu bạn tri kỉ.

      Như được vớt từ địa ngục lên, phút chốc Triệt Hàn cảm thấy trái tim bỗng lâng lâng. chịu tha thứ cho sao?

      - Gia Hân à,

      - đừng lầm tưởng, em cần bạn bè, phải người tình – Gia Hân chặn lời Triệt Hàn – nếu có ý nghĩ khác, đừng hòng.

      - …Cảm ơn em, em mà khổ nhiều rồi – bạn bè cũng tốt, tại chỉ cần xua đuổi là được.

      - Được rồi, vậy về – Nhìn thấy mắt có chút quầng thâm, cũng nhịn được, thời gian vừa qua vất vả rồi. Lòng cảm thấy chút ấm áp – nhìn mệt mỏi lắm. Nghỉ ngơi .

      - Em…thấy thương khổ cực sao, vậy ít nhất cũng nên mời vào nhà uống trà chứ - Vừa được tha bổng, bản chất vô lại kìm chế được lại bộc phát. quan tâm tới khiến Triệt Hàn cao hứng nha.

      - khoái đứng ở ngoài lắm mà. Cứ vậy . – Gia Hân dứt khoát.

      - được, đứng ở ngoài nhỡ gặp biến thái sao tốt nhất vẫn nên theo em vào nhà – Triệt Hàn quyết giữ tinh thần bất khuất sợ trơ mặt .

      Cuối cùng tối hôm ấy, sau hơn 4 năm làm chàng tiên vỏ ốc, có người cũng được vào nhà làm sói.

      Sau đó vẫn thường xuyên qua lại nhà , khi đưa vài món ngon tới, lúc lại mua đĩa phim. Dần dần, thời gian Triệt Hàn dành ở nhà Gia Hân ngày càng nhiều.

      , lấy lý do sang Nhật mở rộng chi nhánh, bám trụ vững vàng ở Hokkaido này.

      Hai người trong trạng thái mập mờ này được nửa năm, đồ đạc của ở nhà ngày càng nhiều.

      buổi chiều mùa đông, Triệt Hàn cùng ăn vài món đơn giản, ôn lại chuyện cũ. Gia Hân lúc này mới biết, ra từ đó tới giờ, vẫn là có chồng:

      - May , nếu em và bạn trai quyết định kết hôn có phải giờ em là người đa phu rồi ? – Gia Hân đùa đùa.

      - Gia Hân, sau mọi chuyện làm, thậm chí còn ích kỉ cố chấp giữ lại cuộc hôn nhân của chúng ta, Gia Hân à, chúng ta bắt đầu lại nhé, rất… - Triệt Hàn bị Gia Hân cắt lời.

      - Có trách cũng nên trách em thẳng thắn với . Để tới lúc mọi chuyện xảy ra quá muộn. – Gia Hân – Em cũng chắc chúng ta nên bắt đầu lại hay . Em thấy tại, chúng ta chỉ nên thế này thôi, ràng buộc, trách nhiệm gì hết, bắt đầu lại từ mối quan hệ bình thường, được ? Nếu vẫn hợp, coi như em cũng cần phải viết giấy ly hôn lần nữa.

      - Được, vậy … Chào em tên là Triệt Hàn, năm nay 35 tuổi, còn độc thân, tại theo đuổi , còn em tên gì? – Dù sao cũng chờ nhiều năm, có lâu thêm chút cũng sao, tại cũng còn như 5 năm trước đây. Triệt Hàn tự nhủ, bao giờ cho cơ hội nhìn thấy tờ giấy ly hôn đó nữa.

      - Chào Triệt, em tên là Trương Gia Hân, bỏ qua tuổi tác, tại công việc bận rộn nhưng em vẫn muốn tìm hiểu về . – Cười với Triệt Hàn, thực mong muốn lần này thành công.

      Họ ngồi đó rất lâu trò chuyện hôm đó trong căn nhà của Gia Hân, lần đầu tiên khí giữa ấm áp như vậy.


      Chương 40: Đại kết cục

      Thực ra, phải là

      Sau khi , lật tung cả thành phố lên tìm .

      Hôm sau báo tin cho mẹ , đứng làm bị thịt cho bà chửi mắng, đánh đập tới hai ngày mà lời oán trách. Chỉ mực câu xin lỗi với bà.

      còn sức chửi mắng, mẹ cũng tuyên bố nhìn mặt nữa.

      Sau 1 tuần đầu tiên, tìm cả những nơi chưa bao giờ tới.

      Tuần thứ 4 , quay lại căn hộ của hai người lần đầu tiên, cười ngây ngốc tới điên dại. Sao có thể lạc mất tình cảm của dành cho chứ?

      Tháng đầu tiên sau khi , ngày nào ngủ ngon, lúc nào cũng là vật vờ tìm kiếm, chỉ cần có điện thoại thông báo, bất kể lúc nào, cũng sẵn sàng. Đôi khi vội tới mức quên cả giày.

      Tuần thứ 5, mẹ ốm. ở bên chăm sóc mẹ , mặc bà chửi rủa. Lương Uyển chịu nổi, bèn đuổi qua bên. liền đứng ngoài phòng bệnh. Chỉ cần mua thứ gì, gọi bác sĩ, đều làm. Bà khỏi ốm cũng đổ bệnh. Nguyên nhân: kiệt sức, lo lắng quá độ.

      Triệt Hàn sau đó lãnh cú tát trời giáng của mẹ vợ!

      như vậy sao trụ nổi tới lúc liên lạc lại với bà. Bà hiểu tính con mình, để bà lo lắng quá lâu. Bà ủng hộ chuyện hai đứa quay lại, nhưng cũng muốn con bà tạo nghiệp chướng.

      Nhưng ,

      Lúc biết ở đâu, tới tìm , rồi chỉ dám lặng lẽ đứng bên ngoài nhìn hạnh phúc cùng người con trai khác.

      Định bước chân tới giữ lại, nhưng rồi kiềm chế, cầm lòng được. Đến tận khi và người con trai đó vào nhà, mới nhận ra mình giằng co như vậy cả quãng đường.

      cứ trong tình trạng như vậy hai tháng liền, theo , muốn chuyện với , nhưng lại cảm thấy bản thân có đủ tư cách.

      gửi gắm vài người bạn thân trong trường quan tâm tới , gửi cho tin tức về . Mỗi lần mở ra lại là lần đau lòng, nhìn thấy cạnh người khác, nhưng vẫn thể xem, thể muốn biết.

      thường xuyên uống rượu mỗi lần bạn gửi tin tức về . Uống trước để có dũng cảm nhìn thấy hạnh phúc, uống sau khi xem để quên nỗi đau vì người bên phải là . có thể dứt khoát, tỉnh táo, khôn khéo trong những cuộc giao kèo, làm ăn, nhưng vĩnh viễn mù quáng trong tình của mình. Bởi vậy, mới để mất .

      Những chuyện này, chỉ biết khi chuyện với Tiểu Yến.

      Nhưng đó là quá khứ, quá khứ cả rồi.


      tại…

      cùng trải qua lễ giáng sinh “đầu tiên” từ sau khi họ chính thức hẹn hò.


      tới muộn cuộc hẹn lễ tình nhân của họ. Bù lại, Triệt Hàn được thưởng thức bánh chocolate tự tay làm. cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

      Họ học cách “” lại nhau từ đầu, lần này vô cùng từ từ.

      Hai năm sau đó, dù bạn nào vô cùng hài lòng vẫn phải về báo cáo với hai mẹ ở nhà về cái bụng sắp to của mình. Hai bà mẹ vui mừng tất nhiên là tả nổi, hai bà sắp có cháu bế rồi mà.

      Triệt Hàn cũng rất vui mừng, năm qua biết cống hiến bao nhiêu tiền máy bay cho hãng hàng quốc gia rồi, biết thế làm sớm hơn. (Nhi Nhi: ta vẫn như thường lệ, còn gì để về chuyện này +..+||, dù sao cũng như trước đây, có tiến bộ).

      năm sau, hạ sinh được bé trai kháu khỉnh, hai bên nội ngoại đều vô cùng cưng chiều. Có điều, lúc còn bé tẹo, gặp được con lên 8 của nhà Tiêu Thanh liền cuốn mãi chịu rời. Hai nhà cũng hết cách. Còn Gia Hân xác định, con trai mình đúng là thừa hưởng mọi tính xấu từ bố. Chỉ biết thầm cầu nguyện cho bé nhà Tiêu Thanh.

      Còn Triệt Hàn rất mừng, tất nhiên rồi, mất bao nhiêu công mới đưa được về, tại, cuối cùng cũng có thời gian dành cho phải cho con. sinh, sinh nữa, tâm nguyện, hơn nữa lần trước nghe kêu trong phòng đỡ đẻ, vẫn còn ám ảnh, đau như vậy, nên làm lần nữa.

      Nhưng cuối cùng, vẫn chiều theo ý vợ, sinh thêm vài nhóc kháu khỉnh. Dù sao, cũng sợ việc làm bố nữa rồi. tự tin mình có khả năng nuôi tốt con mình thành nam nhân hay mĩ nhân vạn người phải ngoái nhìn. tin cứ xem con đầu lòng của . Đẹp trai xuất chúng lại chung tình, giống hệt bố nó vậy.

      (Nhi Nhi: tự sướng vừa thôi, ta thấy ngứa tai quá, Triệt Hàn + Gia Hân: ý bà là con chúng tôi xuất chúng sao?*hàn khí*, Nhi Nhi: ta nào có ý đó *toát mồ hôi**sao ai cũng dữ vậy trời TToTT)

      Họ vẫn sống chung với nhau, vợ chồng phải lúc nào cũng hòa thuận, cuộc sống cũng đầy những trúc trắc. Có điều, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa thuận, Triệt Hàn cảm thấy là điều hạnh phúc nhất mà từng có.

      Họ từng vòng lớn, rồi lại vòng nữa, để may mắn nhận ra, họ vẫn chưa lạc mất nhau.

      Cảm ơn em quay lại với !



      ---- TOÀN VĂN HOÀN----
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :