1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chúng ta bắt đầu lại nhé - Tiểu Nhi Nhi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24

      - định như thế mà chứ? – Người đàn ông kia cuối cùng cũng rời mắt được khỏi đống giấy tờ trước mặt mà lên tiếng.

      - còn gì cần nữa, Tĩnh?

      - Hôm trước va vào tôi, làm đổ cà phê lên áo, tôi lại có công chuyện gấp, cần luôn nên tiện . là…

      - Trương Gia Hân, có thể gọi tôi là Trương.

      - Được, Trương, phí mua đồ hôm trước, nghĩ nên tính thế nào?

      - Cái gì cơ? – Gia Hân có cảm giác tai mình ù .

      - Lúc đó tôi đoán là Trương mang tiền theo, nên lấy ra ứng trước. Cửa hàng cũng là theo giới thiệu, quần áo là chọn. lẽ Trương nghĩ tôi phải trả sao? – Người đàn ông kia nhướng mày hỏi .

      - !!! – Kiếp trước biết có nợ gì tên này nữa, biết trước có chết cũng để tiếp tân đó đẩy vào thang máy.

      - … - Đáp lại là ánh mắt vô cùng thách thức, như thể ta là kẻ bề nhìn phía dưới.

      - muốn thế nào? – Gia Hân hừ trong bụng tiếng, đúng là kẻ có tiền, luôn coi mình vạn người. Những kẻ như thế này, cũng muốn đôi co nhiều, coi như xui xẻo bị chó cắn miếng thôi.

      - Xem cũng phảI người có tiền…ự… - Người đối diện lúc này hề báo trước, ngất…

      - , Tĩnh – Gia Hân chạy vội tới, lay lay vai ta, đáp lại là tiếng rên hừ hừ, trán ta cũng lấm tấm mồ hôi, lúc khẽ chạm vào bụng, người kia liền cong lại như hình tôm.

      “AI ĐÓ MAU GỌI XE CỨU THƯƠNG!!!” Gia Hân kêu lớn.

      --- ---- Tôi là đường phân cách ngày đầy mệt mỏi của Gia Hân-----

      - Bệnh nhân bị chảy máu dạ dày, làm việc quá độ, nghỉ đủ giấc, ăn đủ bữa, trong dịch dạ dày tồn tại nồng độ chất cồn cao, vv…vv – Vị bác sĩ trước mặt Gia Hân tổng kết lại tình hình của người đàn ông nằm dài bên cạnh tóm lại, ta cần nghỉ ngơi.

      - có thể chờ ta tỉnh dậy rồi lại được ? – Gia Hân lên tiếng hỏi

      - nhớ, cầu của tôi là… - Vị bác sĩ định nhắc lại bị Gia Hân ngắt lời.

      - phải thế, tôi có liên quan gì tới ta hết, nên có gì có thể trao đổi trực tiếp với bệnh nhân sau cũng được.

      - À… - Vị bác sĩ ồ lên tiếng, như vỡ lẽ mọi chuyện.

      - Dạ vậy xin phép tôi trước – Gia Hân thực muốn ở lại với ngôi sao quả tạ này nữa.

      - Hai người là nhau, cãi nhau cũng là thường tình, có cần phải tuyệt tình thế ? mong bạn trai chết mới yên lòng sao? ta uống nhiều rượu như vậy, còn thấy xót hả? – Vị bác sĩ trẻ đột ngột như được thỏa nỗi lòng – Có nhiều lúc ta rất muốn làm hòa, nhưng vì sĩ diện bản thân nên mới mở lời trước được, chắc hẳn phải dằn vặt lắm đấy. Thôi bỏ qua cho ấy . Tôi để cho hai người có gian riêng mà làm hòa.

      Vị bác sĩ trẻ kia vô cùng hào phóng đề nghị, để lại Gia Hân dở khóc dở cười trong phòng bệnh.

      Chọc chọc người nằm giường, Gia Hân vô cùng bức xúc kiến nghị:

      - Bộ kiếp trước tôi nợ hay sao vậy? nằm giường bệnh chắc ăn đủ dép của tôi rồi. Hôm đó hiểu tôi bước xuống giường chân nào lại va phải hả? Biết thế này có chết tôi cũng để tiếp tân đó đẩy vào thang máy.

      - …

      - Đồ đáng ghét, có đẹp trai cỡ nào, thái độ đó của thực đòi ăn đập được mà – Gia Hân hận tới mức chặt ta thành trăm mảnh. Người đâu mà gây hết rắc rối này tới rắc rối nọ cho .

      - … ra chỉ keo kiệt, còn bạo lực, độc mồm nữa hả - Người nằm giường bỗng lên tiếng.

      - , tỉnh hổi nào vậy? – Gia Hân ngạc nhiên muốn rớt hàm, với đống bệnh vừa được chuẩn đoán, tại có thể được, quả là quái vật.

      - Tỉnh vừa đủ - xong Minh Điền lấy tay muốn rút kim chuyền nước.

      - định làm gì vậy, bác sĩ kêu nghỉ ngơi tuần mà! – Gia Hân hoảng hốt ngăn lại, liền bị Minh Điền ném cái nhìn khinh miệt.

      - nghĩ ai cũng có thời gian rảnh như mình sao? Mỗi phút của tôi đều được tính bằng hàng vạn đô, có thể bù lại cho tôi ?

      - Vậy hàng vạn của có tiêu được nếu mai chết ? – Gia Hân hỏi ngược – Dù sao, bác sĩ cũng giao cho tôi tới khi ta quay lại, đến lúc đó, cũng còn thuộc trách nhiệm của tôi nữa. Muốn đâu hay làm đến chết là tùy .

      - … - Minh Điền cứng họng, lần đầu tiên có dám trả treo lại như vậy, khác hẳn vẻ nhu mì, ít lúc đầu.

      Hai người chìm vào im lặng trong phòng bệnh.

      - Chuyện bộ áo… - hiểu sao, Minh Điền muốn trao đổi nhiều hơn với này. Cứ tưởng ta là quả hồng mềm, nhưng thực ra này khá thú vị đấy chứ. giống với nhiều người con khác. Với , có cảm giác, mình là người bình thường…

      - Cái này tôi cũng nghĩ đến – Gia Hân gật gù – Hôm nay tôi là người gọi xe cứu thương, cũng ngồi cùng tới đây, bị hiểu lầm là bạn , làm ảnh hưởng đến thanh danh của tôi. Tổng cộng thiệt hại về cả thời gian lẫn tinh thần của tôi cộng với số tiền hôm trước tôi nghĩ là quá thừa. Nhưng xét tình , tôi cũng từ bi lấy rẻ thôi. Tôi hy vọng mình và còn nợ nần gì nữa.

      - … - lần đầu tiên có cực lực tránh ngay từ lần gặp đầu tiên – Hôm đó, việc va phải tôi, làm tôi tới chậm mất cuộc thương thuyết quan trọng. Công ty của tôi phải nhượng lại 0.1% của hợp đồng mới. trông vậy có thể trả chứ?

      - 0.1% sao? nghĩ tôi nghèo tới mức thể đền bù được 1% của hả. Được thôi, tôi trả!

      - 0.1% của $30,000,000. có thể trả tôi vào sáng mai. Tôi phiền, dù sao cũng cần thời gian để ra ngân hàng rút tiền – Minh Điền hứng thú nhìn vẻ mặt của trước mặt.

      - $30,000!!! Đồ tư bản bóc lột! – Gia Hân nhịn được mắng.

      - gì cơ? Muốn trả tôi chiều nay hả? Sẵn sàng thôi, có lòng, tôi cũng dám từ chối – Minh Điền nhún vai.

      - , có gì, dù sao vừa rồi tôi nhanh tay gọi điện, có thể nguy hiểm tới mạng sống nha. thấy mạng sống của mình chắc chắn phải đáng giá hơn $30,000 chứ. cũng thời gian của tính bằng vạn đô, tôi cứu , có thể sống tới 80, kiếm được triệu đô, chẳng phải tốt hơn sao? – Bình tĩnh Gia Hân, tự nhủ, dù ta có đáng chém cỡ nào, mất bình tĩnh là phải đền tới hàng vạn đó, được, phải bình tĩnh.

      - cũng đúng, nể tình cứu tôi, mời tôi bữa, coi như chúng ta huề, được chứ? – Minh Điền – Địa điểm tôi chọn.

      - Được rồi, được rồi – Gia Hân gật đầu như giã tỏi, thế nào cũng đỡ hơn 30,000, lại phải trả thêm khoản mấy ngàn kia. Tất nhiên là được.

      - Chưa được!

      - Còn gì nữa – thể dông dài với người đàn ông trước mặt, Gia Hân quyết định cắt cuộc thương lượng này càng ngắn càng tốt.

      - Tôi làm sao biết quịt nợ tôi?

      - Tôi rất giữ lời, yên tâm !

      - Tôi tin, đưa điện thoại của đây! – Minh Điền ra lệnh.

      - Làm gì? – Gia Hân vội với lấy chiếc túi cạnh hông, lại chậm hơn Minh Điền bước.

      “Ring! Ring! Ring!” tiếng chuông điện thoại của Minh Điền kêu lên, hài lòng nhìn hàng số vừa gọi hiển thị màn hình.

      - Làm vậy đó! Giờ có làm gì cũng thể quịt nợ tôi nữa – Minh Điền mỉm cười đắc thắng.

      - … - Gia Hân thực hiểu tại sao nữ tiếp tân thích gán ghép với giám đốc của mình như thế. như vậy có người mới thực khó hiểu.

      - Hai người làm lành rồi hả - Nhìn vào khe cửa, đúng lúc gặp nụ cười của Minh Điền, vị bác sĩ nọ hài lòng cười với hai người – Tốt lắm, có thể ở lại tối nay trông bệnh nhân nếu muốn, tôi với y tá trực tối nay. Làm tốt lắm , nên nhớ, tình … - Trước khi vị bác sĩ này bắt đầu bài thuyết giảng của mình, Gia Hân ngắt lời ta.

      - Xin lỗi, tôi về trước, cảm ơn bác sĩ, giờ có thể trạng bệnh cho ta, tôi về trước – Cảm thấy ngồi cạnh người này, có lẽ mai mọi người nhầm là vợ chồng với ta mất, Gia Hân vội vã cầm túi xách bước khỏi phòng bệnh.

      muốn lần nữa lặp lại sai lầm trong quá khứ. Đàn ông như ta, ai tốt cả. Cũng như người kia…

      Trong phòng bệnh, Minh Điền khẽ :

      - Thảo nào, ta thú vị như vậy. Triệt Hàn, lần này có lỗi với cậu rồi – Minh Điền bất giác nhếch môi, nghĩ thầm “Cũng tại cậu thôi, muốn đẩy ta về phía tôi, đừng hối hận”

      - gì cơ? – Vị bác sĩ an ủi – Làm lành với bạn cũng có nhiều cách, đừng tự hành hạ bản thân như thế.

      - ấy phải bạn của tôi – Minh Điền lắc đầu.

      - Vậy sao? Thế tôi hiểu lầm hả? – Vị bác sĩ kia ngượng ngùng – Tôi trách oan ấy rồi.

      - Tôi nhầm, là chưa phải – Minh Điền cười – ta là người đầu tiên làm tôi thấy thú vị.

      - ra là vậy – hiểu kịch bản cẩu huyết nào lại được vẽ lên trong trí tưởng tượng của vị bác sĩ nọ, ta tiếp tục , vẻ cảm thông – Chúc cậu sớm giành được mĩ nhân. Phụ nữ dễ mềm lòng lắm, nhất là khi cậu nhập viện, cố lên cậu trai trẻ! (Nhi Nhi: già với ai =..:)

      Đáp lại vẫn là nụ cười nửa miệng ngạo nghễ.
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25

      tuần sau, máy Gia Hân báo tin nhắn hiển thị, người gửi là Minh Điền, nội dung chỉ vỏn vẹn “7h, trước cổng nhà ”.

      Haizzz, tự trấn an, chỉ vài tiếng nữa là thoát khỏi ta hoàn toàn, Gia Hân hít sâu, chuẩn bị tinh thần cho buổi “ăn cơm” tối nay.

      - Con đâu mà sửa soạn ghê vậy? – Trương Ngọc nhìn Gia Hân bằng ánh mắt đầu ý.

      - Dạ, có gì hết ạ, con ra ngoài gặp bạn thôi – Trước ánh mắt của mẹ, cố gắng hết sức để đổi chủ để - Mai mẹ phải chuẩn bị địa điểm ở đâu , con thay mẹ cũng được.

      Gia Hân cũng hề sai, cả tuần nay đều thay mẹ chuẩn bị địa điểm, cũng hiểu tại sao bà thích nghề này. Mỗi lần có cặp đôi nào thành công, đều cảm thấy hạnh phúc thay cho họ. Hôn nhân tan vỡ thể làm nghề kết nối hạnh phúc của người khác sao? quá sai lầm.

      - Mẹ à, con trước, có gì mẹ cứ gọi điện cho con nhé – Gia Hân nhanh nhảu , tránh mẹ mình căn vặn thêm.

      - Mẹ chỉ có vấn đề với con của mẹ chưa muốn ổn định thôi – Trương Ngọc đùa với con .

      - Con còn muốn ở với mẹ dài dài mà – Gia Hân cười đáp lại – Thôi con trước ạ.

      - … - Nhìn ra cửa sổ, thấy bóng con bước lên xe người khác, Trương Ngọc lặng lẽ lắc đầu thở dài – Thằng ngốc này!

      xe, khí vô cùng gượng gạo, Gia Hân cũng cảm thấy vô cùng kì lạ, gã này từ lúc gặp vô cùng cao ngạo, năng cũng hề kiêng nể ai, nhưng tại lại câm nín, tay đặt vô lăng cũng kiên nhẫn siết chặt. Toàn bộ ánh mắt đáng tiếc bị chiếc kính râm che mất. Nếu chuyện càng đỡ mệt. Gia Hân lười biếng ngắm nhìn cảnh ngoài cửa xe:

      - Sao…đúng giờ vậy, phải con ai cũng muộn ít nhất nửa tiếng sao? – Minh Điền lên tiếng phá băng trước.

      - muốn tôi trễ hẹn sao? – Gia Hân ngạc nhiên hỏi lại – Chẳng phải kêu thời gian của là vàng ngọc hả?

      - E hèm, việc của phụ nữ là tới muộn, việc của đàn ông là đợi, thế là sai sao? – Minh Điền từ tốn hỏi lại.

      - Phải, nhưng chúng ta hẹn hò, hơn nữa, tôi cũng có thói quen trễ hẹn – Gia Hân đáp lại, nhân tiện nhắc nhở mục đích hôm nay.

      - Hai người ăn tối với nhau phải hẹn hò? – Tranh thủ lúc đèn đỏ, Minh Điền quay hẳn người sang hỏi Gia Hân, còn giấu được vẻ ngạc nhiên.

      - nghĩ đây là hẹn hò sao? – Gia Hân hỏi lại, bắt đầu đặt dấu chấm hỏi với người đàn ông trước mắt, ta giả bộ hay ngây thơ thực vậy?

      - Đâu, đâu có – Vừa phủ nhận, vừa quay mặt qua chỗ khác, Minh Điền cố gắng trấn tĩnh.

      - Vậy hả? – Như phát ra điểm yếu gì đó của người đàn ông ngồi cạnh chắc có nhiều kinh nghiệm hẹn hò lắm nhỉ?

      - Tất nhiên rồi, nghĩ tôi là chắc? – đáp lại câu của Minh Điền, Gia Hân lặng lẽ để tay lên tay phải cầm cần lái của .

      “KÉT” tiếng phanh ngọt của chiếc Ferrari vang lên, cùng nụ cười đắc thắng của Gia Hân. tiến tới gần chàng trai hóa đá kia.

      - Phải chăng cũng quen với những việc này? – nhàng áp sát môi mình bên tai Minh Điền, Gia Hân thào.

      Tức , người đàn ông ngạo nghễ kia ôm lấy tai mình, vành tai và má ửng đỏ như cà chua chín.

      - Tôi ngại nếu chúng ta ở cùng nhau đêm đâu – Hóa ra, ta cũng chỉ là cọp giấy, Gia Hân nghĩ thầm.

      - Từ từ , và tôi còn chưa cưới nhau mà! – Vượt quá giới hạn chịu đựng, Minh Điền hét lên.

      “Hức hức hức” nghe thấy câu này của Minh Điền, Gia Hân lập tức cúi đầu, ôm bụng, rên lên thành tiếng

      - sao chứ? – Minh Điền lên tiếng hỏi.

      - Ha ha ha ha ha ha – Gia Hân nhịn được, cười lớn.

      - !!!! - mặt lại thêm tầng đỏ - được cười!!!

      - có chút kiến thức nào về tình cảm sao? – vào thẳng vấn đề.

      - Tất… Tất nhiên là… - Minh Điền còn chưa hết, được Gia Hân tiếp lời.

      - , phải ? Chẳng trách được, người có thể nhập viện vì kiệt sức, thiếu ăn, thiếu ngủ, làm việc quá độ, chảy máu dạ dày, uống rượu quá nhiều… nhất định là tối trước vừa xã giao? – ngẩng đầu lên, vừa đúng tầm mắt của , áp sát lại “tra khảo”

      - Phải, sao biết? – quay mặt sang bên, tránh ánh nhìn của Gia Hân – Tôi trả lời , cần phải gần như vậy đâu.

      - Hì hì, giống hệt… - rút đầu vui vẻ, Gia Hân chợt ngừng lại, tiếng trong cuống họng chợt biến thành vô thanh

      - gì? – Vừa rồi quá xấu hổ, Minh Điền nghe thanh nho của .

      - có gì, làm bộ vậy tôi còn tưởng khó chịu lắm, ai ngờ - Nhanh chóng lấy lại nụ cười, tiếp lời – mà bày điệu bộ này cho con , chắc chắn có bạn nhanh thôi, đừng lo.

      - Vậy… có thích tôi?

      - Sao lại hỏi vậy?

      - Vì tôi có hứng thú với hề giấu giếm, thổ lộ, thiếu tự tin, kinh nghiệm từ đầu tư mạo hiểm nhắc nhở , tại là lúc thích hợp để làm vậy.

      - Hứng thú? – hỏi lại, câu kia trở nên nhức nhối tới khó chịu.

      - là người đầu tiên.

      Gia Hân cười thoảng qua, như hề có, ánh mắt cũng còn vui vẻ nữa:

      - Là người đầu tiên, có thứ hai, thứ ba, thứ tư…

      - Sao có thể chắc chắn?

      - Tôi chắc chắn, tôi biết nó xảy ra, nhất là với những người đàn ông như .

      - Như tôi? – Ngừng lại lúc, hỏi – Vậy thấy chúng ta xuất phát từ bạn sao?

      - Bạn?

      - chưa biết về tôi, cũng là người đầu tiên biết điểm yếu này của tôi. Tôi cần khắc phục nhược điểm này, cũng cần lấy lại tin tưởng với những người như tôi chứ. Tôi có thể giống ai đó, nhưng tôi phải họ, tôi là Minh Điền – Người đàn ông trước mặt chợt trở nên nghiêm túc.

      - … Từ bạn… phải ý tồi, nếu khi đó… - Gia Hân ngập ngừng – Xin lỗi, tại tôi muốn bắt đầu mối quan hệ mới.

      - Dù sao cũng là người biết được bí mật của tôi, chúng ta thể là bạn sao? – Minh Điền rầu rầu – Từ trước tới nay, tôi luôn muốn có tri kỉ chia sẻ điều này. cần gì tôi đều có thể đáp ứng.

      - Nếu chỉ là bạn đơn thuần – Gia Hân mỉm cười – Được, tôi đồng ý, với điều kiện…

      - Điều kiện?

      - nên giảm bớt thái độ của mình , thành hơn, ít nhất là với tôi. Tôi thích người luôn dối, hữu ý hay vô tình nửa cũng phải – Gia Hân dứt khoát – Được ?

      - Đồng ý! – Minh Điền hào hứng – Giờ chúng ta tiếp thôi.

      Chiếc xe khởi động, lập tức lên đường tới điểm đến định trước.
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26

      Trong góc của nhà hàng, có hai người ngồi ăn vô cùng vui vẻ:

      - Vậy lần đầu tiên bị gán ghép làm gì hả? – Gia Hân vừa nhấp ngụm vang vừa hỏi Minh Điền.

      - Gán ghép?

      - có được lên lịch xem mắt hay gì ?

      - Có, nhưng nghe tôi bình phẩm về trang phục của họ, đều chạy mất khi tôi kết thúc – Minh Điền lạnh lùng .

      - Gặp ai đều đánh giá trang phục của họ trước tiên ư? – Gia Hân ngạc nhiên hỏi lại.

      - Theo nên?

      - Vậy thử đánh giá tôi xem nào?

      - … - Minh Điền chợt nhận ra, từ lúc gặp tới giờ, chưa từng đánh giá trang phục mặc. Cũng phải, họ chưa bao giờ có thời gian hết. Lần đầu va phải , lần thứ hai đau dạ dày tới ngất , lần này lại quá căng thẳng tới mức mặc gì chứ chưa đánh giá.

      Nghĩ tới đây, đến lượt nén nổi tiếng cười, biết qua ảnh từ rất lâu, chỉ khi gặp ngoài đời, mới hiểu, đây là người mình thể bỏ qua.

      - cười gì vậy, tôi cũng đâu tệ như vậy chứ ? – Gia Hân nhìn lại bộ váy mình mặc, phải đồ hiệu, nhưng cũng đâu khó coi?

      - muốn tôi lòng? – Minh Điền cười, hỏi vẻ vô cùng khiêu khích.

      - Thôi, nghe , tôi liền có cảm giác muốn nghe – Gia Hân ảm đạm xua tay .

      - Vậy sao? Tôi lại có hứng thú muốn rồi nè – đùa lại với .

      Giữa lúc hai người vô cùng vui vẻ thưởng thức bữa tối, bên cạnh chợt vang tiếng “Crắc, keng” vô cùng kì lạ vang lên.

      - Quý khách có sao ạ, chúng tôi gọi người tới chuyển bàn ngay ạ. Mời quý khách lối này ạ. Chúng tôi sơ cứu cho quý khách – Thái độ của người phục vụ vô cùng kính cẩn, đúng là nhà hàng cao cấp có khác, Gia Hân tự nhủ, nhìn về phía huyên náo, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của vị khách kia, trông giống.

      “Mình bị điên rồi”, thầm mắng, ta thể ở đây được.

      - sao chứ? – Minh Điền thấy Gia Hân trầm ngâm hồi lâu lo lắng hỏi – Hay thức ăn hợp khẩu vị?

      - phải, tôi hơi mệt, tôi rửa tay chút, quay lại ngay.

      Đúng là nhà hàng 4 sao có khác, ngay cả phòng vệ sinh cũng có ghế ngồi nghỉ, cố gạt hình ảnh của tên đáng ghét kia khỏi đầu của mình, Gia Hân mệt mỏi ngồi dựa xuống băng ghế gần đó.

      ngờ, lúc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy nguyên nhân của mỏi mệt. Triệt Hàn hôm nay mặc vest đen, tay phải để trong túi quần. có vẻ mệt mỏi, giống , có lẽ xã giao sau giờ làm việc. Hoặc có thể bao dưỡng em nào đó. Mà tại sao phải quan tâm chứ? muốn làm gì là chuyện của , đâu có liên quan. Phải, từ lâu họ còn quan hệ với nhau rồi. Gia Hân thầm nghĩ. Dù sao họ ở bên nhau cũng chẳng có gì tốt đẹp cả.

      Hai người im lặng nhìn nhau, cũng cần giấu vẻ chán ghét trong mắt mình, vẫn là Triệt Hàn mở lời trước:

      - Ừmh, em khỏe chứ?

      - Ngày nào gặp tôi đều tốt cả.

      - Vậy hả? Xin lỗi làm em khó chịu – Triệt Hàn hơi lên giọng – Hẹn hò vui vẻ ?

      - Vẫn tốt, đến khi gặp .

      - Xin lỗi làm hỏng buổi tối của em – Triệt Hàn vẫn tiếp tục trầm giọng , thể tìm chút bất ổn nào.

      - hôm nay ăn phải gì sao? Hay mỉa mai tôi? Sao mãi xin lỗi thế? 2 năm trước luôn chê tôi chia sẻ, ít , tại trở thành kiệm lời, là sao hả? – Trước Triệt Hàn luôn xin lỗi, Gia Hân ngược lại càng bị chọc cho nổi nóng.

      - … - Triệt Hàn gì, chỉ lặng lẽ đứng chịu cơn giông bão của Gia Hân.

      - muốn chuyện với tôi đừng mở lời trước, cũng đừng xuất trước mặt tôi nữa. Gặp nhau cũng coi như người xa lạ . Mỗi lần gặp lần tôi cảm thấy mệt mỏi, tâm trạng cũng trở nên tệ hại. Nếu được, cả đời này tôi muốn gặp lại nữa! – Gia Hân càng mất bình tĩnh, liền tục đánh vào ngực Triệt Hàn, nước mắt cũng ngoài tầm kiểm soát của dâng trào.

      - Muốn đánh, muốn chửi, đều chịu. Đừng khóc, Gia Hân – Nhìn Gia Hân yếu đuối như vậy, Triệt Hàn còn cách nào giữ im lặng được nữa.

      - Ai thèm khóc vì chứ! Tôi còn tưởng chuyện với tôi, sao giờ lại làm gì? – Gia Hân càng mất bình tĩnh, nghe thấy bản thân vô lý, nhưng thể ngừng được. Chiếc mặt nạ cố gắng tạo dựng bao lâu, sao lần nào cũng để tên khốn kiếp này tháo xuống cách dễ dàng như vậy chứ? phục.

      - Là sai, sai, xin lỗi, Gia Hân – biết từ bao giờ, từ đánh nằm trọn trong vòng tay , để nhè xoa đầu . Triệt Hàn thở dài, như vậy, liệu còn đủ ý chí để dời ?

      Lúc này, Gia Hân cũng nhận ra mình được vòng tay của Triệt Hàn bao bọc. được! quyết định dứt khoát với ta, thể để bản thân dễ dàng bị ta thu phục như vậy.

      - Buông tôi ra! – vùng khỏi lực vây hãm ấm áp kia. sợ, mình mãi mãi trầm luân trong nó tìm được lối thoát.

      Nhìn tránh đụng chạm của như con thú bị thương, Triệt Hàn nhìn xuống vòng tay trống rỗng của mình. còn thuộc về , xứng đáng với . Điều này hiểu . Làm tất cả mọi chuyện, cũng là . Nhưng nhìn với người khác, cảm thấy tim mình như có hàng ngàn chiếc búa thi nhau dội vào, mãi dứt.

      Chỉ việc ăn với người đàn ông khác khiến khó chịu như vậy. Lúc nhìn thấy cười, sợ mất đến mức bóp vỡ chiếc ly tay cũng hay. Ngày trước, thấy cùng Mặc Giao, hiểu trải qua tư vị như thế nào. Chẳng trách tại gặp , hận là thế, mực đòi biến khỏi thế giới của .

      có tư cách để trách , nhìn khóc mỗi lần gặp , Triệt Hàn đều cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Chí ít, bên cạnh lúc này, là người có thể làm cười. Vậy là đủ, phải ? Triệt Hàn cực lực tiết chế bản thân, quay sang Gia Hân:

      - Lỗi là ở , em yên tâm, … - Đúng lúc này, có người đứng chắn trước Gia Hân, thuận thế ôm vào lòng.

      - Gia Hân, có sao ? – Minh Điền từ đâu tới “vô cùng đúng lúc” – bắt nạt ấy sao? Đàn ông lại có thể xuống tay với con hả?

      - !!! – Từ “buông ấy ra” thể thành tiếng – Tôi trước, làm phiền hai người nữa.

      - …

      - …

      - ………… - Sau lúc lâu thấy người còn lại cử động, Gia Hân vội vàng ngó lên. Người vừa rồi còn lớn tiếng chắn trước và “chồng cũ” tại mặt trắng bệch, trán cũng đầy mồ hôi. Chỉ có nụ cười là vẫn vô cùng ngạo nghễ, nhìn bên ngoài, chẳng ai dám nghi ngờ ta chết đứng ở đây cả.

      Gia Hân rốt cuộc nhịn được, cười thành tiếng.

      Còn người hướng ra ngoài cũng khựng bước, nhưng rất nhanh sau đó, rời khỏi chỗ nghỉ của nhà hàng.

      ….
      - Thưa quý khách, thưa quý khách – chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, Triệt Hàn được phục vụ nhàng nhắc nhở - Chúng tôi vô cùng xin lỗi, nhưng quá giờ đóng cửa của nhà hàng rồi. Mong quý khách thông cảm.

      - có gì, làm phiền rồi – nhanh chóng thanh toán, rời khỏi quán. Trong đầu vẫn lên hình ảnh cùng tiếng cười của ở phòng nghỉ.

      - Cảm ơn quý khách.

      Lái xe cách vô định đường, Triệt Hàn khỏi cười chế giễu bản thân. Dù sao nghiệp chướng này cũng tay dựng nên, là đẩy , là để vuột mất . Đến lúc trái tim nhói từng hồi vì , mới hiểu, mình sai lầm cỡ nào.

      - Thực muộn rồi sao, Gia Hân? phải làm thế nào đây? – Triệt Hàn tự nhủ với chính mình.



      Gia Hân nắm chặt hai chiếc chìa khóa tay. chìa là khóa căn hộ của mẹ và . Chìa còn lại, có thể mở cánh cửa trước mặt lúc này.

      Tại sao lại ở đây?

      còn nhớ, Minh Điền chở mình về nhà. bước xuống xe, vẫy chào ta, rồi cách nào bước tiếp lên lầu, định đâu đó giải tỏa đầu óc, lúc thần trí trở lại, liền thấy mình đứng trước căn hộ của .

      Thói quen đáng sợ. hai năm rồi, vẫn thể xóa khỏi ký ức những ngày tháng kia. Có nên gọi là ngu ngốc ? Gia Hân cười giễu bản thân, ra, và mẹ trong điểm này, hoàn toàn chút khác biệt.

      Xoay nhè ổ khóa, ngạc nhiên thấy cánh cửa bật mở trước mặt. chưa thay ổ khóa sao? Đổi ngược lại là , có lẽ, chìa khóa vô tác dụng ngay từ ngày bước chân khỏi đây. vẫn…?

      thể nào!!! Gia Hân lắc đầu, tiến vào bên trong. ngoài dự đoán, phòng khách và nhà bếp đều phủ lớp bụi dày. chưa từng quay lại đây. ra, hề chờ . Là tự đa tình thôi.

      bật tiếp đèn trong phòng ngủ của hai người. Khác với hai căn phòng trước, nơi đây vô cùng ngăn nắp, sạch . Gia Hân dụi mắt, cố tìm dấu hiệu của bỏ hoang, nhưng vô ích. Căn phòng vẫn như trước đây, khi còn cười bên nhau. Phòng tắm cũng có chiếc bàn chải bỏ lại năm nào. Tên của vẫn còn ghi . Cả khăn mặt và loại dầu gội, dầu tắm hay dùng vẫn ở đó.

      “Đồ ngốc này!!!” Gia Hân thầm mắng, mắt cũng nhòa .

      vẫn như năm nào, luôn tùy tiện vắt khăn mặt giá treo, nhúm nhó thành đống. nhớ ngày nào mình cũng thở dài nhắc trải rộng khăn, mau khô hơn.

      đưa tay chỉnh lại chiếc khăn giá.



      Triệt Hàn mệt mỏi quăng mình lên chiếc giường, thầm mắng dùng dằng của bản thân. Là lỗi của , là nên buông tay.

      Nhưng do dự, lần nữa cản lại. ghét bản thân như vậy, mãi dứt khoát trong tình cảm. Dường như mọi sai lầm đều là vì đành của . Trước đây là chuyện ràng với Mặc Giao, sau lại là vương vấn với Mặc Giang.

      Trong tình cảm, chỉ là thằng khốn nạn, khi biết trân trọng quá muộn.

      hiểu , rằng nên buông tay, rằng cần phải buông tay. Nhưng khó quá. Rốt cuộc làm gì với trái tim thế này?

      “Gia Hân, cho biết, làm sao để từ bỏ em?” Triệt Hàn thào, uể oải chìm vào giấc ngủ.
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27

      Thấm thoắt thoi đưa, hai tháng trôi qua kể từ ngày Gia Hân về nước. cũng còn “vô tình” chạm mặt Triệt Hàn nữa. Đúng như lời hứa, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của . Gia Hân cũng có thời gian để ý tới tần suất hữu của Triệt Hàn. Minh Điền luôn tới quấy rối bất cứ lúc nào có thể. Với lý do duy nhất, ta cần vượt qua nỗi sợ phụ nữ. Rất tiếc, dù cố gắng hết sức, nhưng tình hình vẫn khả quan hơn bao nhiêu.

      Trước thở dài ngao ngán của Gia Hân, Minh Điền vẫn là học trò đội sổ trong bài kiểm tra EQ với phụ nữ. Hôm nay, quyết định, tới lúc phải dứt khoát với kẻ chịu tiến bộ này.

      - Chúng ta tới vũ trường! – Gia Hân giao nhiệm vụ cho Minh Điền.

      - ốm hả? – Minh Điền ngạc nhiên – muốn tôi mất mặt trước tất cả mọi người sao?

      - Vậy muốn cả đời chỉ tới gần phụ nữ với bán kính 1m là đổ mồ hôi, nử a mét là bồn chồn lo lắng, chạm vào là chết cứng hả? – Gia Hân ngần ngại chỉ ra .

      - Nhưng chẳng phải sớm quá sao? – Minh Điền vẫn lên tiếng phản đối.

      - chưa nghe câu thuốc đắng dã tật sao? – Gia Hân hừ giọng – Cứ rón rén thế này tới mùng thất vẫn chưa chạm được lông chân con mà còn tỉnh táo.

      - … Được… để tôi chuẩn bị tinh thần – Minh Điền do dự , giọng hoàn toàn mất tự tin vẫn có ngày thường.

      - cần, vũ trường Lạc Lạc thẳng tiến! – Gia Hân quyết tâm – Rèn sắt, rèn lúc còn nóng!

      buổi tối vũ bão chờ cả hai người ở phía trước.

      --- ----Ta là đường phân cách thời gian tới vũ trường---- ------ ------ ------

      Gia Hân thực bội phục gã đàn ông ngồi cạnh mình….

      Trong vòng 30 phút, bằng tài diễn xuất cùng cái miệng khiến người ta nhịn được ý muốn nhét giẻ vào nguồn phát kia, Minh Điền đuổi thành công ít nhất 20 có ý định tiếp cận.
      Nội lực của ta đáng sợ! – Gia Hân thể kìm nén câu cảm thán. Với bàn tay luôn nắm chặt dưới gầm bàn, khuôn mặt cùng lời của Minh Điền đều thể bình tĩnh hơn. ngạc nhiên gì ta có thể sống sót hơn 35 năm mà bị lộ bí mật. Minh Điền lúc này hệt như con nhím xù lông trước phái nữ, liên tưởng này khiên nhịn được cười.
      Căn bệnh của ta phải là dị ứng phụ nữ. Quyết thể đứng nhìn lâu hơn, Gia Hân lên tiếng:

      - có chắc mình thích đàn ông?

      - tự nhận mình là đàn ông hả? – Minh Điền mặt vẫn chút thay đổi.

      - vậy tự nhận mình thích đàn ông?

      - .

      - Ok, vậy là có phản ứng với giới còn lại – Nhanh chóng đưa ra quyết định, Gia Hân quyết định mình hướng dẫn gã khờ này gia nhập vào nửa còn lại của thế giới.

      - định làm gì? – Minh Điền nhìn Gia Hân đầy cảnh giác.

      - Rồi biết thôi – nháy mắt, nhàng tới chỗ người pha chế:

      - Chào , cho tôi hai ly martini – cười duyên dáng với pha chế, tiếp chuyện – Nhờ pha liều mạnh mạnh vào cốc của bạn tôi nhé.

      - Xin lỗi, ở đây chúng tôi có công thức pha chế sẵn – ta nghiêm mặt – thể phục vụ tùy tiện được.

      - Tôi cũng biết, quy định của các vô cùng nghiêm ngặt – Gia Hân giấu dưới lòng bàn tay tờ tiền, khéo léo đưa cho người kia – Nhưng bạn tôi ngồi kia vừa thất tình xong, ấy vô cùng đau khổ, muốn nhớ cũng muốn quên. Tôi muốn đưa bạn đến chỗ này giải khuây, nhưng nào ngờ ta tới liền ngồi như vậy, muốn giới thiệu ai cũng khó. – vừa ra vẻ buồn bã, vừa thầm nhủ trong tâm trí, có ngày Minh Điền phải cảm ơn vì tối nay, nên dối sao, sao.

      - ra là vậy – Khuôn mặt của người phục vụ cũng giãn ra – Tôi châm chước cho lần này thôi đấy.

      - Cảm ơn nha – Gia Hân tươi cười đáp trả, quên ra đòn cuối cùng – Haiz, tôi muốn giới thiệu vài người bạn, nhưng họ cứ ngại rồi từ chối hoài, dù sao gã kia cũng là tổng giám đốc, sợ trèo cao. Nhìn xem, ta cũng đáng để trèo thử lần phải ?

      - Sao tiếp cận?

      - Chẹp…tôi cũng muốn lắm, mà tôi là…thư kí của ta, nhỡ đâu mất cần câu cơm, sao tôi sống tiếp? – giả bộ than thở - Cũng tiếc lắm chứ, mà tôi vẫn thích ổn định hơn – nháy mắt tinh nghịch.

      - ra là vậy – Người pha chế như vỡ lẽ mọi chuyện, nhanh tay đưa cho Gia Hân hai chiếc ly – Chiếc có ô màu đỏ là rượu mạnh, còn li có màu xanh chỉ nhàng cho quý trước mặt tôi thôi.

      - Cảm ơn nhiều – Gia Hân nhận lấy hai chiếc ly, mỉm cười đắc thắng.

      Đúng như dự đoán, thông tin lan từ bar còn nhanh hơn gió thổi, thoáng chốc, hai chiếc ghế nệm trống liền chật cứng chân dài sẵn sàng làm quen với Minh Điền. Tình cảnh được Gia Hân “bộc bạch” vài phút trước liền biến khó ưa của Minh Điền thành đáng tới khó tin trong mắt con . Chỉ có người toát hết mồ hôi với thay đổi kinh ngạc này. Khuôn mặt ta cũng cứng ngắc tới cực điểm, con mắt bắt đầu mất tiêu cự, thuận tay đưa ly martini lên môi. thương thương cho trót, Gia Hân quyết định phá vỡ bầu căng thẳng này:

      - Mọi người đừng ngại giám đốc của tôi nha, ý thế thôi nhưng có ý xấu gì đâu- Gia Hân vui vẻ .

      - ra đúng là thư kí của ta hả? – ngồi cạnh lên tiếng.

      - Đúng rồi tôi là thư kí của ta. – Thấy có vẻ hào hứng, cũng đáp chuyện lại.

      - Trời, làm tôi cứ tưởng, ta chỉ thích mấy tầm thường, thích chân dài chứ - liền thở phào, chỉ vậy, những khác liền có vẻ mặt nhõm.

      Gia Hân câm nín, phải thái độ của ta mà khiến các lại gần sao?

      - Ủa, thế các thấy e sợ gì tính cách của chàng này sao? – Gia Hân nhịn được hỏi, dù sao, cũng muốn mình trở thành nguyên nhân duy nhất.

      - thấy tính cách của ta lãnh khốc, vô tình máu lạnh, giống như tổng giám đốc chung tình trong tiểu thuyết hả? – kia hào hứng thào, muốn để Minh Điền nghe thấy.

      - … - Gia Hân chỉ còn biết cười trừ, ta mở miệng là người khác muốn bịt ngay lại, ngờ cũng là điểm mạnh, ông trời bất công nha. trai xấu, thương thiệt ngoa. Dẫu sao, chí ít, họ cũng chọn đúng điểm xấu mà . Còn

      muốn bản thân tiếp tục cản trở con đường bình thường hóa Minh Điền, Gia Hân chào mọi người về trước, nhận được ánh mắt muốn giết người cùng chục cặp mắt khác ánh lên vẻ rạng rỡ, lên tiếng xin lỗi, viện lý do có chuyện rồi .
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28

      Bước khỏi vũ trường náo nhiệt, Gia Hân dừng lại giữa hành lang đỡ ồn ào hơn, lấy điện thoại nhắn tin cho Minh Điền “Đừng hoảng loạn, họ đâu có ăn thịt , cứ bình tĩnh chuyện với họ là được. Ly martini của rượu mạnh gấp đôi đó, hết gọi ly khác y hệt là được. Chúc may mắn!!! ^^”

      Đút điện thoại vào túi, Gia Hân nhìn quanh tìm đường ra mùi rượu nồng nặc sộc tới, làm bất giác lùi lại:

      - Em à, em đâu lâu vậy, để tìm hoài. Em là hư lắm nhé, đáng bị phạt đấy – người đàn ông lảo đảo tới, nắm chặt lấy khuỷu tay .

      - Ông say rồi, buông tôi ra – Gia Hân cố giật tay khỏi lực giữ của gã nhưng với thể lực của người to gấp đôi , điều đó gần như vô ích.

      - Em thích gì đều chiều cả, đừng lo, về với nào em cho Gia Hân cơ hội thoát thân, kéo vào phòng riêng gần đó.

      - Buông tôi ra, cứu, cứu tôi với – Gia Hân dùng hết sức bình sinh để hét, nhưng mọi tiếng cầu cứu đều bị cánh cửa nặng nề chặn lại.

      - Buông, buông tôi ra!!! – Gia Hân cố vùng vẫy khỏi đôi tay như hai gọng kìm của gã to béo kia, nhưng vô hiệu. Sức hoàn toàn địch nổi gã. bất lực khiến nỗi sợ hãi trong ngày lớn.

      - Em còn ít kinh nghiệm lắm, để giúp em – Bỏ mặc mọi lời của Gia Hân, tiếp tục ghì chặt Gia Hân, khuôn mặt cười nhúm nhó tới thô bỉ.

      Càng cố gắng bao nhiêu, người đàn ông kia càng giữ chặt bấy nhiêu. Gia Hân trong lúc hoảng loạn, chỉ còn biết nhắm mắt đập tay về phía đối diện, hề nghe thấy tiếng cửa bật mở.
      cật lực đánh vào khoảng , nhưng hoàn toàn chống được lực kéo mình về phía trước. Nhưng trái với những gì tưởng tượng, cái ôm này mang đầy dục tính làm cảm thấy ghê tởm. Gia Hân cảm nhận mình nằm gọn trong lồng ngực vô cùng quen thuộc, vô cùng ấm áp. Cũng như đôi tay nhè vỗ về lúc này. Chính bản thân cũng lý giải được, nhưng tại, cảm thấy yên bình.

      Ôm run rẩy trong tay, người đàn ông giấu được vẻ nổi giận trong mắt. Ánh nhìn của chuyển sang vẻ sắc lạnh kinh người. thấy người đàn ông nằm bất tỉnh dưới đất kia hoàn toàn chưa nhận đủ những điều đáng phải chịu. nhớ kĩ ta.

      nhàng bế lên, vẫn chịu mở mắt, lúc này còn chống cự nữa, cảm thấy bàn tay nắm chặt lấy áo , trong lòng chợt ánh lên tia ấm áp. ra, cũng có những lúc như vậy. cũng yếu ớt, cũng dễ bị tổn thương như những người khác. Nhưng lỡ quên mất, cố tình quên mất để dung túng cho lầm lạc của bản thân. xứng đáng có .

      Người Gia Hân vô thức run lên, nhàng kéo vào lòng vỗ về “ sao, có ở đây rồi”. 7 chữ này như nâng lực đè nặng lên ngực Gia Hân. khóc. lặng lẽ chùi hết nước mắt thi nhau nổi loạn vào lồng ngực vững chãi của . ngủ thiếp lúc nào hay.

      khẽ khàng lau nước mắt khuôn mặt , vẻ mặt chiều vô hạn…

      Lúc Gia Hân tỉnh lại, trời sáng.

      mở mắt, nhìn quanh rồi dụi mắt lần nữa. nằm mơ sao? Căn phòng của từ lúc nào trở nên lộng lẫy như vậy? Chẳng lẽ tối qua…. phải chứ?

      để đầu óc Gia Hân bắt kịp với tình huống tại, tiếng dép lạch cạch mỗi lúc gần, run lên, cầm lấy chiếc đèn gần đó làm vũ khí, chầm chậm tiến lại gần cánh cửa.

      Tay nắm cửa xoay nhè , bóng đen bước vào phòng, Gia Hân dùng hết sức bình sinh giáng chiếc đèn xuống đầu của người đàn ông kia.

      “Áaaaaaaaaaaaaaaaa” – tiếng kêu thảm thiết vang lên, theo sau là cơn mưa đèn bàn xuống lưng và người ta.

      chết , tên râu xanh biến thái, chết !!!”, mỗi chữ, Gia Hân lại dùng hết sức giáng xuống.

      “Áiiii, làm gì vậy, muốn hại chết ân nhân của mình hả?” – người kia la oai oái trước đòn tấn công bất ngờ của Gia Hân.

      “Đồ biến thái, còn già mồm sao? Cho chừa tật dâm đãng!” Gia Hân vẫn nhất quyết tha cho tên khốn ép bức tối qua.

      “Dừng lại, là tôi, Gia Hân, là Minh Điền đây! còn đánh nữa là có án mạng đó nha!” Nỗ lực bắt lấy cây đèn tay Gia Hân cuối cùng cũng thành công, muốn nổi giận, liền nhìn thấy cơ thể nho của run lên, ánh mắt đầy nước vô cùng cảnh giác xen lẫn căm thù. Gia Hân yếu ớt như vậy, lần đầu tiên thấy. kéo vào lòng mình, ôm chặt rồi trấn tĩnh : “ sao, có tôi ở đây rồi”.

      Gia Hân dừng động tác. Cái ôm này, câu này. nhớ mình được giải cứu ngay sau đó. Gia Hân nhõm buông lỏng bản thân.

      nhớ tối qua lúc tuyệt vọng, liền chạm phải cái ôm kia, câu kia. Mọi thứ đều giống hệt mà đều phải. Bình tĩnh lại, nhận ra mình lần nữa được Minh Điền bao bọc.

      - Minh Điền… sợ mình lại chết cứng như lần trước sao? – Gia Hân ngước lên, ánh nhìn vô cùng thắc mắc.

      - Gia Hân nghĩ giờ là lúc để hỏi chuyện đó hả? – Minh Điền hừ giọng, im lặng lâu như vậy, chỉ để hỏi câu này hả - Tất nhiên là… A!!!

      - chết cứng nữa! – Gia Hân ngạc nhiên trước phát của mình.

      - Tôi chết cứng nữa! – Minh Điền cũng vui mừng lặp lại.


      - Phải ăn mừng mới được. May là chúng ta có cả bàn đầy thức ăn – Minh Điền sung sướng .

      - làm sao?

      - Cứ thử rồi biết.


      --------

      Ngoại truyện ngắn

      Phỏng vấn giữa Nhi Nhi và các nhân vật trong truyện:

      Nhi Nhi: ta có chi tiết này luôn tò mò, rốt cuộc lần đó có là Triệt Hàn và Mặc Giang cùng nhau xx ?

      Mọi người đồng thanh: bà có cần bắt đầu phỏng vấn như vậy ? *sát khí*

      Nhi Nhi: thực ra là, ta tò mò thôi mà :”>

      Mặc Giang: chuyện này, thực ra, Triệt Hàn chưa bao giờ thực làm chuyện đó cả. Lần đầu là tôi tự cắt ngón tay để chảy vài giọt máu xuống ga trải giường. Lần thứ hai chưa kịp làm gì chị Gia Hân tới.

      Ba người còn lại: CÁI GÌ? Sao lại như thế?

      Viễn Trí: Vậy sao trước giờ em đều với , để còn tưởng em…

      Triệt Hàn: *giơ ngón tay cái với Nhi Nhi, cười đẹp mê hồn*

      Gia Hân: […]

      Nhi Nhi: *ngất vì bị mất máu mũi nhiều quá*

      Cuộc phỏng vấn tới đây kết thúc vì tác giả thể tiếp tục được…
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :