1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chúng ta bắt đầu lại nhé - Tiểu Nhi Nhi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11

      Đầu óc của Triệt Hàn lúc nhìn thấy Gia Hân trước mặt có thể mô tả đơn giản là: nhìn thấy, nóng máy, cháy IC, nguội lại, hoạt động bình thường. nhận ra đây là thực, phải mơ.

      tại hoàn toàn khống chế được suy nghĩ của mình, cực kì đề phòng để hồn phách bay lên mây lần nữa. Phải như vậy chứ, thể lãng phí cơ hội này được. Những lời lúc cõng , Triệt Hàn còn nhớ . Lúc này hoàn toàn xác định được với thực có tình cảm. thế, phải nhân cơ hội này đem trói bên chặt, để trốn tránh nữa. À, mà trước hết, chân bị như vậy vẫn cố đem , hiểu có sao nữa:

      - Gia Hân, chân em có sao ? nhớ em đâu có bị đập đầu vào đâu, sao hôm đó có thể ngốc nghếch kéo lâu vậy hả? Đưa chân xem – Triệt Hàn định nhổm hẳn dậy, lập tức cơn đau truyền tới, nhắc nhở về tình trạng tại của bản thân - “Aida!!!”

      - Nằm xuống, ai cho động đậy hả, tôi sao, nhưng tại nên cử động, đau lắm có phải ? – Gia Hân lo lắng hỏi.


      - Ừm, đau lắm, đau nhất là sau khi em hứa hẹn bao nhiêu điều với mà vẫn xưng tôi, tim đau lắm ý – thấy Gia Hân lo lắng cho mình, Triệt Hàn thấy lòng mình đầy tư vị của đứa trẻ nếm vị ngọt ngào của kẹo viên lần đầu, liền ham muốn viên nữa, muốn Gia Hân gần nữa, dù sao, cũng chờ lâu như vậy rồi, dù nhận ra muộn, nhưng vẫn là , muốn vì cớ này mà mãi trốn tránh.

      (Nhi Nhi: ra bị dụ như vậy sao... ++.++)

      - nghe thấy tôi trả lời sao? Đồ đáng ghét, có biết lúc đó tôi lo tới thế nào ? Tôi còn tưởng … - Gia Hân lúc này thực đỏ mặt, cái gì, chính cũng ràng nhưng lúc đầu, nhớ bản thân mình hứa… aaaaaa tại sao, lúc đó là cuống quá hóa ngốc luôn rồi mà.

      - Chính vì nghe thấy hết, nên dù thần chết xinh đẹp đến đưa , cũng phải trở về đây để gặp em nè. Em thấy mình cũng cần thực lời hứa của mình sao? – Triệt Hàn vẫn buông tha.

      - thấy giờ tôi vẫn ở cạnh đó sao? – Cái tên này, đúng là được voi đòi tiên, nếu bị thương nặng, tại biết thế nào là thần khẩu hại xác phàm.

      - Cơ mà, nếu chúng ta chia tay, lấy quan hệ trước đây mà , chúng ta nên xưng vợ chồng chứ nhỉ? – Bản chất sói trong ai đó bắt đầu lộ ra – cho em hai lựa chọn, là lập tức xưng vợ chồng, hai là nể tình em cõng , em chỉ cần xưng em thôi. tại rất đau, thuốc tê cũng có tác dụng, mà nhớ lúc em xưng -em với núi, dù rất đau liền thanh tỉnh, cũng cảm thấy đỡ đau hơn nhiều. Em muốn khỏe hơn sao?


      Về cơ bản, hai cách xưng hô này có khác gì nhau, nhưng bạn Triệt Hàn của chúng ta vô cùng khéo léo dẫn Gia Hân vào bẫy, để cắn câu mà hề biết:

      - cảm thấy đỡ đau thiệt ? – Gia Hân cũng quen với cách gọi này, nhưng lúc nãy, tiếng hô đau của phải là giả, thực rất đau. Nếu gãy vài cái xương sườn, thực cảm giác là vô cùng đau đớn.

      - , còn có cảm giác sau khi em đổi xưng hô, liền có thể xuống giường chạy nhảy nữa cơ – Triệt Hàn tinh nghịch mà vẫn có chút thâm tình nhìn Gia Hân.

      Đến nước này liệu còn có thể từ chối, tuy miệng đùa mà bên trong thực muốn xác định mối quan hệ của hai người. cũng quyết tâm chạy trốn nữa.

      - Được vậy nghe em đây, Triệt Hàn. Chúng ta hãy thử lại lần nữa . Nhưng lần này chậm thôi nhé. Và nếu em thấy có bất cứ trăng hoa gì, dù là nhất, cũng chấp nhận đâu. Em nhen vậy đó, nếu cảm thấy trái tim của mình thuộc về em nữa, hãy thẳng với em... Em đảm bảo lúc đó mình trả lại tự do cho . – Gia Hân hít hơi sâu, lấy toàn bộ dũng cảm ra những lời trong lòng.

      - Vậy là em chấp nhận? – Triệt Hàn vẫn thể tin được.

      - Đúng, em chấp nhận, chúng ta làm lại từ đầu – Gia Hân khẳng định. – Em cũng muốn trốn chạy nữa.

      - Gia Hân à, muốn ôm em, ngay lúc này – Triệt Hàn đúng là định nhổm dậy, nhưng cuối cùng lại bị Gia Hân ấn xuống giường – Ái!

      - Em chạm vào chỗ nào làm đau sao? – Gia Hân lo lắng hỏi – Để em gọi bác sĩ, sao giờ này vẫn chưa tới vậy.

      - Kệ , bác sĩ còn có trăm công ngàn việc, khi nào đến khắc đến. Còn giờ em cho liều thuốc giảm đau là được rồi – xong, ai đó vô cùng tự nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

      Trả lời lại cái nhéo má đau.

      định mở miệng phản đối, liền cảm nhận được đôi môi đào mềm mại nhàng phủ lên môi mình. Đúng như tưởng tượng của , nó say đắm, cuốn hút.

      - Bà xích ra chút để tôi xem nào! – Chợt có tiếng người xì xào ngoài cửa.

      - Tôi cũng muốn xem nữa! Tiến nhanh như vậy, là lúc ra viện có thể làm đám cưới luôn rồi – Giọng người còn lại vô cùng thỏa mãn.

      Gia Hân cứng người, ngờ lần đầu chủ động lại bị mọi người nhìn thấy như vậy, da mặt dù sao vẫn dày được bằng mấy người còn lại nha. (Nhi Nhi: con chủ động dễ thương mà, phải sợ, t cũng được coi phim chứ bộ *nhai bỏng ngô*=^OO^=, Gia Hân: *lườm tóe điện*, Nhi Nhi: *chạy*)


      Và thế là chuyện tốt giữa hai bạn nào đó bị gián đoạn. Triệt Hàn vô cùng thỏa mãn, nhưng hai người sắp được chuyển qua phòng mới, tất nhiên vẫn còn nhiều cơ hội. vội vội, nên làm mất điểm trước mặt mẹ vợ, thầm tự nhủ.

      Chỉ tiếc là, sau đó hai người bị tấn công liên tiếp bằng mẫu thiệp cưới, váy cưới danh sách khách mời,… Hai bà mẹ chờ lâu lắm rồi nha. Chỉ hận điều là vết thương thể lành mau hơn được thôi. Hai bạn "trẻ" Gia Hân và Triệt Hàn, người hoa mắt chọn đồ cũng mọi người, người còn lại cũng bận kém tập trung giải quyết chuyện công ty chờ ra viện là có thể "trực chiến" chờ ngày kết hôn mà vào lễ đường.

      Gia Hân bị xoay như chong chóng, chính cũng nghĩ mọi chuyện tiến triển cách thần tốc như vậy. Nhưng bị vây bởi hai vị mai mối đáng kính, cũng còn hơi sức phản kháng.

      Cứ như vậy, thời gian tháng nháy mắt được vứt qua khung cửa sổ, chân của Gia Hân cũng được tháo bột, Triệt Hàn cũng nhìn đỡ giống bánh chưng hơn. tháng vừa rồi chung phòng mà làm được gì, bạn nào đó vô cùng bức xúc. Thế nên, dù còn cần bó bột nữa, bạn Gia Hân vẫn bị giữ lại, là thành phần được theo dõi đặc biệt hậu chấn thương.

      Đêm đó khi hai bà mẹ vừa về, Gia Hân liền hỏi Triệt Hàn:

      - thấy liệu chúng ta có tiến quá nhanh ? – Dù kiếp trước từng là vợ chồng, nhưng vẫn thấy chuyện giữa hai người dường như được thúc đẩy bằng quả tên lửa.

      - Em thích sao? – Triệt Hàn hơi lo lắng hỏi lại.

      - , em thích , rất thích. Nếu em ngồi ở đây với – Gia Hân trả lời, cảm giác trong lòng , tuyệt đối thể sai được.

      - Gia Hân, em là vô trách nhiệm nha, ăn em cũng ăn qua, giờ em muốn chịu trách nhiệm với sao? – Triệt Hàn đùa

      Trước giọng điệu vô cùng đểu cáng của ai đó, Gia Hân chỉ có thể vờ như thấy.

      - Dù sao tới khi khỏi cũng phải 3,4 tháng nữa. Hồi trước chúng mình cưới nhau còn nhanh hơn mà. Tính thời gian quen em, có lẽ phải gấp nhiều lần thế rồi. Như thế đâu có thể tính là nhanh, mà là quá chậm đúng hơn – Triệt Hàn thở dài, là vất vả nha, cơ mà như thế này, có cực hơn nữa cũng chịu.

      - Em, có chắc mình thực em? – Gia Hân ngập ngừng hỏi, dù thế nào, tên người con kia vẫn như bóng ma trong lòng .

      - Em muốn tới Mặc Giao? Nhưng sao em biết Mặc Giao vậy? – Triệt Hàn luôn thắc mắc chuyện này.

      - Chính cho em – Tên này lại đánh trống lảng sao – có muốn cho em biết ?

      - Nhưng nghe xong chuyện, em ghét . … – Sắc mặt Triệt Hàn trở nên tối tăm.

      - Em nghĩ mình còn có thể ghét hơn sau lần cuối chúng ta gặp nhau với tư cách vợ chồng đâu – Gia Hân làm mặt quỷ hù Triệt Hàn. Rốt cuộc là giữa tên Mặc Giao đó có chuyện gì?

      - Em nghe cho kĩ này. Mặc Giao… là tên ... 3 năm trước khi gặp em, chính hại chết ấy – Giọng Triệt Hàn đột nhiên trầm xuống, đôi mắt cũng trở nên nghiêm nghị, thoáng chút buồn vô hạn. Tay phải của lúc này nắm chặt lại, run lên. thở dài – Liệu em còn muốn nghe chuyện này ?

      Gia Hân sững sờ, ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến thế. Tâm trạng rối bời, nhất thời biết trả lời thế nào.
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12


      Hồi lâu, Gia Hân quay ra hỏi Triệt Hàn:


      - Vậy từ trước tới nay có thú vui biến thái kiểu lấy việc giết người hay động vật làm tiêu khiển ?


      Triệt Hàn cau mày, chuẩn bị chuyện quan trọng, tối quan trọng của cuộc đời đấy, rốt cuộc lại nghĩ đâu vậy hả. Cau mày, vẫn trả lời câu hỏi của :


      - có. Rốt cuộc em… - Chưa kịp bị Gia Hân ngắt lời tiếp.


      - Vậy có lấy bạo lực làm thú vui ? – Gia Hân vẫn rất nghiêm túc hỏi câu thứ hai.


      - Gia Hân… em – Triệt Hàn muốn quay sang bóp cổ người phụ nữ này. Đây là cao trào của câu chuyện, dám phá hỏng thế sao? (Nhi Nhi: t cũng đồng ý *gật gật*)


      - Nghe phản ứng của rồi, vậy , Triệt Hàn, người bây giờ ở trước mắt em có điều gì giả dối ? – Gia Hân hỏi lần nữa.


      - có gì cả, từ trước tới giờ, trước mặt em, đều là Triệt Hàn – Rốt cuộc hỏi có liên quan vậy, Triệt Hàn tự hỏi, nhưng vẫn trả lời , chỉ có điều, thấy, hai người có vẻ lạc đề nghiêm trọng.


      - Vậy kể , vì người em thích là Triệt Hàn trước mặt em. Dù có làm gì chăng nữa, đó là quá khứ rồi, quá khứ trước khi gặp em – Gia Hân kiên định nhìn thẳng vào mắt Triệt Hàn.


      này, là. Triệt Hàn nghiêm túc bỗng cười thoải mái, nhìn cách cưng chiều. Tâm trạng nặng nề của cũng vơi phần nào. ra người con còn có mặt này nữa. Thẳng thắn, cứng cỏi, sao trước đây chỉ nhìn thấy yếu đuối nhỉ. Có lẽ còn nhiều điều chưa biết về . Triệt Hàn ôm vào lòng, tự nhủ về sau dù có muốn buông tay, vẫn giữ lại, ràng buộc cho tới hết cuộc đời này. Từ khi nào cảm giác của lại trở nên mãnh liệt như vậy?


      - Nếu em muốn nghe, có lẽ phải kể từ khi lên 10, nhớ đó là lần đầu tiên gặp Mặc Giao – Triệt Hàn bắt đầu kể cho quá khứ của , kí ức xa xưa bị phủi bụi cũng lần nữa được khui ra…


      Năm đó Triệt Hàn 10 tuổi, Mặc Giao hơn Triệt Hàn tuổi. Lần đầu tiên gặp là lúc đọc sách ở vườn sau. Hôm nay ba dẫn tới chơi nhà ông bạn cũ, sau khi hai người gặp nhau liền cùng nhau đánh cờ, bàn chuyện công việc, nên được phép thăm thú ngôi nhà rộng lớn này. Mà trong chuyến khám phá địa bàn mới lạ, tìm được hoàng tử của đời mình, Triệt Hàn. Người con trai da trắng như tuyết cùng đôi mắt màu đồng chăm chú lật giở từng trang sách trở thành kí ức in đậm vào trí nhớ của Mặc Giao như chấm mực đen trang giấy trắng vậy.


      Mặc Giao, , lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời .


      Từ ngày ấy, tận dụng mọi cơ hội lúc ba sang Triệt gia để được gặp . Sau mùa hè, liền trở thành bạn thân.


      Cứ như vậy mà 6 năm trôi qua. Nhưng người con trai ấy còn như thủa nào. Ở cái tuổi biết bản thân thực muốn gì trộn lẫn với nổi loạn, Triệt Hàn hoàn toàn trệch hướng. Năm 15 tuổi phát ra mình là con nuôi của ba mẹ. Nhưng phải theo cách bình thường. Người mẹ ruột nát rượu của tới tìm , bà ta gằn từng tiếng:


      “Chỉ tại mày mà đời tao ra nông nỗi này! Vậy mà tại mày sống sung sướng, còn tao sống đầu đường xó chợ, mày thấy có công bằng ???”


      Ngày hôm sau, có tin báo về người phụ nữ gieo mình từ tầng cao nhất của khách sạn. Nguyên nhân: do say rượu làm chủ được bản thân. Triệt Hàn cảm thấy mọi thứ từ trước tới nay mình có đều chỉ là những lời dối, và ngày kia, có lẽ cũng có số phận giống mẹ mình.


      tới đây Triệt Hàn thực cảm nhận bản thân run lên. Hình ảnh người phụ nữ năm ấy tóc tai tả tơi, đôi mắt thâm đen hằn học nhìn . Cảm giác bản thân phải chịu trách nhiệm cho cái chết của người khác là quá lớn, dù có 15 tuổi hay 29 tuổi, có lẽ vẫn như nhau. Triệt Hàn cảm thấy mình như lật từng mảng kí ức chôn sâu đào nó lên, xát muối vào chúng. Chợt cảm thấy luồng ấm áp chạm vào má mình, tay tại có vài giọt nước lành lạnh mà ngọt ngào, nhìn xuống, từ trong lòng , Gia Hân mỉm cười :


      - Có thế nào , nhờ có bà, mới tồn tại cõi đời này, nên em thực cảm ơn bà – Gia Hân rụt rè tiếp – Vì vậy, nếu ngày nào đó… ừm, có cảm giác muốn gặp bà… hãy cho em cùng .


      ngờ lại vậy, trái tim Triệt Hàn, sau bao nhiêu năm vẫn đè nén, tại như nhàng hơn. cảm ơn định mệnh lần nữa đưa đến bên , cảm ơn trời buông tay. ra cảm giác cho người có thể tốt như vậy. Chuyện này vốn dĩ vẫn giấu kín, cho ai biết đến tận bây giờ. Vì vậy, luôn mâu thuẫn giữa suy nghĩ, nên hận hay nên thương người phụ nữ kia. tại, cảm ơn người nghe câu chuyện của .


      Triệt Hàn im lặng lát, nhàng cầm tay Gia Hân, tiếp tục câu chuyện của mình.


      Ngày đó, dù đâu, vẫn có người con theo , chăm sóc . Triệt Hàn cũng coi khác em của mình, luôn quan tâm che chở. Chỉ có điều thể làm, cũng là điều Mặc Giao mong muốn nhất, . Từ lúc phát ra tình cảm của , nhưng vờ như . Vì hiểu, ngày trả lời , cũng là ngày mà mối quan hệ giữa hai người bao giờ có thể trở về như cũ nữa. Triệt Hàn lựa chọn im lặng.


      Gia đình chấp nhận việc đột nhiên trở nên lêu lổng, ba nhìn thấy là tức nên lời, mẹ chỉ nhìn thấy khóc. Chỉ có vẫn cứng đầu lựa chọn cùng . luôn coi là gia đình những ngày này.


      Vì vậy, Triệt Hàn càng quyết định coi như biết tình cảm của Mặc Giao. Mặc dù hèn nhát đó của phải trả cái giá khá đắt.


      Lêu lổng, ngày càng đưa Triệt Hàn gần hơn với thế giới ngầm. Năm 16 tuổi, Triệt Hàn quyết định bỏ nhà ra , hoàn toàn du nhập vào băng phái và đánh nhau. Vì tranh chấp địa bàn thường xuyên, Triệt Hàn gây thù chuốc oán với biết bao người. Tuy nhiên cũng chưa bao giờ nghĩ nhiều tới hậu quả. Cho đến ngày, người bị bắt phải ai khác ngoài Mặc Giao. Lúc Triệt Hàn tới, quá muộn. bị thương quá nặng, chỉ có điều, chịu tỉnh lại.


      Lần đầu tiên trong đời, Triệt Hàn hiểu thế nào là bất lực, cứ như vậy làm tổn thương gia đình mình coi trọng, chỉ vì người phụ nữ từng xuất trong đời mình vài phút kia. Làm vậy có đáng ?


      Năm 18 tuổi, Triệt Hàn thay đổi, vì tại còn phải chăm sóc Mặc Giao 17 tuổi sống thực vật. hoàn toàn ra khỏi thế giới trước đây của mình, toàn tâm bước vào gây dựng nghiệp cho mình. Ba mẹ thấy trở về, chỉ ủng hộ quyết định này của , ông bà còn mời bác sĩ giỏi nhất về chữa trị cho Mặc Giao.


      Ngày sinh nhật năm 25 tuổi, có lẽ là ngày vui nhất. Vì em tỉnh lại. Nhưng trái với vui mừng của Triệt Hàn, Mặc Giao chỉ ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ:


      - Triệt Hàn à, em ngủ như vậy bao lâu rồi? – Mặc Giao trầm ổn .


      - sao, còn có ở đây, Mặc Giao khỏi lo, trai ở bên cạnh em rồi, cũng còn như trước kia nữa, chăm sóc tốt cho em – Triệt Hàn mừng rỡ .


      - Em ngủ được bao lâu rồi? – Mặc Giao vẫn lặp lại câu hỏi của mình.


      - 7 năm, nhưng sao, tại chờ chút để gọi bác sĩ đến xem tình hình sức khỏe cho em nhé – Triệt Hàn quay , định gọi bác sĩ tới bị bàn tay kéo lại.
      Nhìn qua Mặc Giao, lại mềm lòng, – Thôi được, ngồi cạnh em chút nữa nhé.


      - … - Bàn tay kéo lại có chút nơi lỏng, khuôn mặt cũng giãn ra.


      - Mà em thấy kì lạ sao? Như già chẳng hạn? công nhận là mình luôn đẹp trai, nhưng 7 năm cũng dài nha – Triệt Hàn đùa đùa.


      - Triệt Hàn có thành dạng gì, em cũng nhận ra – Mặc Giao .


      - Hic, trai của em cảm động tới phát khóc rồi – Triệt Hàn cười, phủ nhận ý tứ trong câu của .


      Từ lúc ấy, Mặc Giao cũng còn ý cười nữa, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, hỏi Triệt Hàn:


      - xảy ra chuyện gì trong lúc em ngủ vậy, mà tại sao em lại ngủ lâu tới vậy? – Mặc Giao hỏi


      - Em nhớ gì sao? – Triệt Hàn ngạc nhiên hỏi lại Mặc Giao


      - Em chỉ nhớ hôm đó ở chỗ cả, chờ về đột nhiên em cảm thấy buồn ngủ, nên ngủ, đến lúc tỉnh lại thấy già chục tuổi rồi, nên hỏi thôi – So với người vừa tỉnh từ trạng thái ngủ thực vật, Mặc Giao thực quá bình tĩnh. Triệt Hàn sơ ý bỏ qua điểm này.


      - Vậy để kể cho em nghe nhé. Sau khi em ngủ, về chỗ cả, nhưng bị ba mẹ tới xách cổ về nhà, kịp đem theo đồ đạc gì cả, chỉ kịp kéo theo em. Mà em cứ ngủ suốt tới tận bây giờ mới thức dậy – Triệt Hàn liền viết lại kí ức cho – Bảy năm qua, có hàng loạt chuyện xảy ra nhé….


      Cứ như vậy, Triệt Hàn ngồi chuyện với tới lúc ngủ nhàng đứng dậy, gọi bác sĩ tới kiểm tra. Chính ông cũng ngờ, này, sau 7 năm ngủ còn có thể tỉnh lại, đúng là kì tích. Còn việc mất trí nhớ, có lẽ là liên quan tới nguyên nhân ngủ lâu tới vậy. tự động khóa kí ức làm mình ngủ sâu, nên tại tỉnh dậy cũng là bình thường.


      Hai tuần sau, Mặc Giao xuất viện, kể từ lúc đó, lại như hình với bóng, lúc nào cũng lặng lẽ theo Triệt Hàn. cũng cảm thấy lạ, từ luôn cuốn lấy , tại sau giấc ngủ 7 năm, dù thế nào cũng còn bỡ ngỡ, quen biết nhiều. Cứ để như vậy cho hòa nhập dần dần với mọi người cũng được. Dù thế nào, vẫn là vì mới lâm vào tình cảnh tại.


      Cho tới khi, Triệt Hàn quyết định tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ 24 cho Mặc Giao. Vì muốn giao du với nhiều bạn hơn, để ý mời rất nhiều tiểu thư cũng như bạn học cũ của Mặc Giao tới.


      Tối hôm đó, tới trễ do có chút việc công ty, đến nơi thấy Mặc Giao cuống cuồng tìm . Vừa thấy , lôi qua góc, chủ động kiễng chân định hôn . Nhưng như phản xạ tự nhiên, Triệt Hàn đưa tay gạt ra. Mắt Mặc Giao tối sầm lại:


      - Bao nhiêu năm nay, vẫn chỉ coi em là em tốt? – Mặc Giao thể kiên nhẫn được nữa, quyết định đối mặt với .


      - … - Triệt Hàn gì cả, nhưng vẻ mặt của lúc này trở thành câu trả lời lớn nhất cho Mặc Giao.


      - Có phải là vì năm ấy… - Mặc Giao lẩm bẩm với chính mình, tới mức Triệt Hàn cũng nghe thấy gì.


      - Mặc Giao, nghe , em là tốt… - Triệt Hàn định Mặc Giao ngắt lời.


      - Nhưng chỉ coi em là em thôi phải ? Em cần, có biết từ ngày đầu tiên gặp , em thích rồi ? – Mặc Giao hét lên – về , hôm nay em muốn gặp nữa.


      Rồi Mặc Giao bỏ , để lại Triệt Hàn ở đó…


      tuần sau, người ta tìm thấy cắt cổ tay tự vẫn trong nhà tắm của khách sạn , ở ngoài luôn treo biển làm phiền, nên chỉ tới ngày trả phòng, người ta mới phát ra. bàn phòng khách là tấm thiệp gửi cho Triệt Hàn:


      “Giờ em có thể ở trong trái tim vĩnh viễn – Mặc Giao”
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện: Tình của Mặc Giao


      Lần đầu tiên thấy tim mình rung lên là năm 9 tuổi, khi gặp cậu bé có tên Triệt Hàn. Làn da trắng, dáng người thanh mảnh, cậu đọc sách say sưa giữa vườn hoa mùa hè khiến có cảm giác cậu như hoàng tử bước ra từ câu chuyện mỗi tối mẹ hay kể cho .

      muốn gặp cậu, mỗi lần gặp cậu, lại chăm chú nghe cậu . Cậu biết rất nhiều thứ, lại luôn cười với , làm có cảm giác mình cũng là công chúa vậy. Mùa hè năm đó là mùa hè đẹp nhất của .

      Sau đó dùng mọi cách nịnh nọt *dụ dỗ* cha mình để được vào học chung với Triệt Hàn. Nhưng khi với , luôn có cảm giác xa cách. lờ mờ nhận ra quan niệm về gần gũi của khác nhau. Lúc đó chỉ nghĩ đơn thuần, có lẽ bởi Triệt Hàn là hoàng tử. Mà để xứng với hoàng tử, phải là công chúa. Đến lúc đó, cũng thay đổi cách nhìn của mình về .

      Nhưng em của hoàng tử cũng được gọi là công chúa.

      Từ lúc hạ quyết tâm thay đổi bản thân, bắt đầu chú ý nhiều hơn tới ngoại hình cũng chăm chỉ học hành. Thành tích của chỉ thua Triệt Hàn. Sau bao nỗ lực, cũng trở thành mỹ nhân trong mắt mọi người, trong trường có biết bao người con trai gửi thư tỏ tình cho . Mặc Giao luôn khéo léo từ chối, mong chờ lời đó, nhưng từ người con trai khác. luôn đặt mình trong tầm mắt của , dẫu vậy, chưa bao giờ tìm được phương cách nào để diện trong tim .

      , thế giới của luôn chỉ có , Mặc Giao tin tưởng, ngày nào đó, quay lại nhìn mình.

      Lớp 8, lần đó quên đồ, quay lại lớp, Mặc Giao đột nhiên thấy dáng người quen thuộc trước mắt, vốn định núp rồi hù chơi, lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Triệt Hàn và Tiêu Thanh:

      - Hôm nay cùng em sao? Hai người được đồn là cặp đôi tình tứ nhất của trường đó, lúc nào cũng cuốn lấy nhau, làm người ta ghen tỵ chết được – Tiêu Thanh nhăn nhó.

      - phải cậu cũng có người tưởng tượng còn gì? – Triệt Hàn đáp – Còn tớ và Mặc Giao chỉ là em thôi, từ năm lên 10 vậy rồi, có gì khác cả.

      - Giờ thực phổ biến mốt nuôi bao em làm người đấy – Tiêu Thanh trêu chọc. và người trước mặt từng đối địch gay gắt, nhưng từ lúc trò chuyện với bé kì lạ kia, tâm lý căng thẳng cũng biến mất. tại, hai người là chiến hữu, mọi tranh đua ghen ghét trước kia đều chỉ là quá khứ.

      - Mặc Giao tốt, nhưng từ trước tới nay, ngoại trừ em , chưa bao giờ tớ có ý khác cả - Triệt Hàn khẳng định.

      - Thằng này, có biết tình cảm của Mặc Giao đấy? – Tiêu Thanh hỏi, nghĩ việc cả trường đều biết, chắc cũng lọt khỏi mắt Triệt Hàn.

      - … Ờ, nhưng vẫn là thể – Triệt Hàn ngập ngừng rồi trả lời – Hôm nay nhiều chuyện vậy? Mới nên muốn ngo ngoe khoe hiểu biết hả. Cần cố gắng nhiều. – Muốn dạy dỗ hả, Tiêu Thanh còn phải học dài dài.

      - Nhưng làm thế thấy tội lỗi với Mặc Giao hả, cái đồ… - Tiêu Thanh còn gì đó, nhưng Mặc Giao thấy tai ù , nghe cũng nữa.

      Hai cậu bé bỏ , để lại mình Mặc Giao chết lặng đứng sau bức tường…

      bao lâu sau, cắm đầu chạy thẳng về nhà. Khóc. Tự giam mình trong phòng. Triệt Hàn qua nhà trả cặp sách, thăm hỏi, đều trả lời. Nước mắt rơi mãi cũng cạn, cảm thấy tình cảm của mình cũng cạn dần.

      Mặc Giao hận Triệt Hàn!!! Đồ khốn vô tâm kia tình cảm của , có thể dùng dằng ở giữa, muốn chỉ làm em sao? Muốn chơi đùa với Mặc Giao ? Xem còn có hứng , đối mặt với trả thù của .

      Từ đó, cuộc sống của Mặc Giao có ý nghĩa mới, bằng mọi cách, tước đoạt những thứ thuộc về Triệt Hàn.

      Thực ra, Triệt Hàn có bí mật, chính cũng biết. Mặc Giao cũng chỉ vô tình biết được. từng nghe lỏm bố mẹ về việc Triệt Hàn chỉ là con nuôi. Lúc đó, khi nghe xong, Mặc Giao chỉ thấy thương , còn tại, biết, mình nắm trong tay quân cờ cực kì quan trọng để phá hủy Triệt Hàn.


      Mặc Giao trở lại trường sau đó, vẫn hòa đồng, nhưng khoác lên chiếc mặt nạ mới để che giấu việc mình thay đổi. thân thiết với Triệt Hàn hơn bao giờ hết, tìm mọi sơ hở để trả thù . Hay ít ra, nghĩ như vậy. vẫn chưa nghe câu càng bao nhiêu, càng hận bấy nhiêu.

      Gần như vậy cũng phát ra điểm gì hết. Ngày càng mất kiên nhẫn, Mặc Giao liều mạng kiềm chế bản thân bùng phát. buổi chiều, chán nản, về trước, lấy cớ bản thân cần ở lại chuẩn bị chút công việc của lớp. Giữa lúc nản chí, Mặc Giao lại thấy số phận mỉm cười với bản thân. Vì chiều hôm đó thấy người đàn bà rách rưới, lén nhìn Triệt Hàn từ ngoài cổng trường. Mọi ngày, về cùng , cũng ít khi để ý tới xung quanh. Chỉ hôm nay, khi theo sau Triệt Hàn, mới có cơ hội thấy người phụ nữ này. Bà ta nhìn Triệt Hàn cách chăm chú, đôi mắt trầm nâu sâu thẳm hướng về , làm có cảm giác, tình cảm của bà ta hề bình thường.

      Mặc Giao phải là mù mờ, thậm chí so với những cùng trang lứa, còn sắc sảo hơn bội phần. có linh cảm người đàn bà này giúp được .

      Sau đó, mượn việc phải tham gia hoạt động ngoại khóa của trường, thầm quan sát Triệt Hàn và người phụ nữ đó lúc tan trường. Bà ta luôn cố định, hai ngày tới nhìn Triệt Hàn lúc tan học. Mặc Giao mỉm cười, cuối cùng nắm được điểm yếu chí mạng có thể thay đổi cả cuộc đời Triệt Hàn.

      khó để thuê người tới khống chế người đàn bà đó. Trò chuyện cùng uy hiếp lúc, cuối cùng bà ta cũng nhận mình là mẹ đẻ của Triệt Hàn. Cười lạnh, cuối cùng, Mặc Giao cũng có thể trả thù Triệt Hàn được rồi. Lừa ả đàn bà này cũng dễ dàng. Mụ ta biết rất thân thiết với Triệt Hàn, luôn cùng . biết chuyện mình phải con đẻ, còn gây mâu thuẫn giữa và gia đình. Nếu còn tiếp tục có thể bị đuổi khỏi nhà, sống cảnh lang thang như bà. Dù sao, để Triệt Hàn hận người chưa bao giờ diện trong cuộc sống của vẫn tốt hơn.

      ngoài dự liệu của , người phụ nữ đó run run đồng ý với thỏa thuận. Bà ta làm đúng như những gì dặn, có điều, bà ta vì chịu đả kích quá lớn mà nghĩ quẩn, gieo mình tự tử từ nóc nhà khách sạn.

      Ngày đó, đọc tin tức báo, Mặc Giao có cảm giác đau nhói, rồi đột nhiên thấy trống trải trong lòng vô hạn. hại chết mẹ của Triệt Hàn. Nhưng sao cảm thấy vui mừng, thấy thỏa mãn.


      Đúng như dự định của Mặc Giao, Triệt Hàn thực trệch hướng.

      , ai khác, lại đóng vai người cứu rỗi Triệt Hàn, luôn theo . Dù gia đình có quay lưng lại, luôn có người bên cạnh Triệt Hàn, đó là , Mặc Giao.

      Lại 3 năm nữa trôi qua, quan hệ giữa hai người vẫn thay đổi. vẫn coi như em , vẫn luôn tìm cơ hội để trả thù, khiến cuộc sống của thêm khốn khổ. Làm cho người mình hận sống bằng chết, đó mới là phương thức tàn độc nhất. Vì vậy, Mặc Giao kiên trì ở bên người đàn ông này. Mà Triệt Hàn, ánh mắt nhìn khi 9 tuổi và tại, vẫn chưa bao giờ đổi khác.

      Cho đến ngày, bị băng nhóm đối địch bắt cóc. Thấy Triệt Hàn bất chấp hết tất cả, Mặc Giao cũng cảm động. bị thương nặng, tỉnh lại vài ngày sau đó. Hận thù cùng cố chấp làm chính cũng nhận ra tình cảm của mình. Mặc Giao tranh thủ cơ hội này, dựng lên kế hoạch khác. sống, vờ là người thực vật, trong vòng 7 năm trời. muốn phải dằn vặt, muốn mất tất cả. muốn chỉ còn là kẻ độc cuộc đời này. muốn trái tim Triệt Hàn phải khắc sâu hai chữ Mặc Giao trong đó.

      Lần này, Mặc Giao tính nhầm.

      Thấy giường bệnh, trong vòng 7 năm, Triệt Hàn quyết tâm làm lại cuộc đời. Mọi chuyện trệch khỏi tính toán của . Cũng giống như việc luôn chăm sóc suốt 7 năm. Có lúc, Mặc Giao từng nghĩ, làm em sao, ở cùng như thế này cũng tệ. Nhưng mỗi lần nhớ tới vô tình của , biết tình cảm của lại vờ như thấy, Mặc Giao lại kìm được uất hận.

      7 năm, “tỉnh lại”, vào đúng sinh nhật của Triệt Hàn.

      Cuộc sống của sau đó vẫn như trước đây. Vẫn theo sát Triệt Hàn, nhưng mỗi lúc bối rối, ngày càng hiểu mình hận hay muốn nghĩ tới khả năng sau. căm ghét khả năng ấy.

      Sinh nhật của , tới trễ, trở nên lạc lõng giữa bao người quen mà lạ. Bạn học cấp hai quá lâu gặp, cấp 3 lại bỏ nhà học theo Triệt Hàn, có ai thân quen. Những tiểu thư “cùng giới”, toàn những kẻ hưởng thụ đầu óc, chuyện thực đau đầu. Mệt mỏi với những lời chúc tụng sáo rỗng, quyết định hít thở khí, thay đổi khung cảnh chút. Rốt cuộc lại nghe được cuộc đối thoại của vài vị tiểu thư:

      - Aizz dưng lại phải dự tiệc của con này, mọi người có biết là ai ? – Tiểu thư A .

      - biết sao còn tới? – tiểu thư khác chen vào.

      - Vậy biết sao? – Tiểu thư A lườm, vị tiểu thư kia liền im lặng.

      - Tôi biết nè, nghe bố tôi con này rất được Triệt Hàn, con của chủ tập đoàn Triệt Thị coi trọng – Tiểu thư B , so với những nàng đầu rỗng ở đây, vẫn có chút tìm hiểu trước khi tới – Hình như tiệc này là để mở rộng mối quan hệ cho đó.

      - Oa, tiếc đấy, ra Triệt Hàn tốt như vậy mà cũng là hoa có chủ, buồn a – nương khác cảm thán.

      - Thực ra, tôi thấy cũng phải đâu, nghe , hai người từ lâu ở chung chỗ mà chưa bao giờ công bố quan hệ cả. Hình như Triệt Hàn luôn coi đó là em , cơ bản đó mặt dày nên bám riết mãi rời – Tiểu thư D cũng xía vào – Aizzz, nghe cũng là lý do tổ chức bữa tiệc đó. Mở rộng quan hệ gì chứ, có mà đuổi khéo có.

      Bên tai Mặc Giao liền vang lên những tiếng cười chóe tai. Mặc Giao muốn tiến ra, hả hê đập cho bầy tiểu thư đó trận, chửi mắng cho . Nhưng kẻ làm tới nỗi khốn cùng này phải họ, mà là kẻ luôn lập lờ mối quan hệ giữa hai người kia. Cầm theo con dao gọt hoa quả lúc qua bữa tiệc dấu vào ống tay áo, Mặc Giao tìm Triệt Hàn.

      Cuộc đối thoại giữa và Triệt Hàn xảy ra. lại gần Triệt Hàn, bị đẩy ra, chạm phải ánh mắt của . Lòng Mặc Giao vỡ vụn. Về tới phòng mình, thấy mình vẫn cầm con dao đó, nhưng lúc gặp , chưa lần có ý định làm tổn thương . Nhìn con dao trong tay hồi lâu, mới hiểu, ra, hận thù trong , truy tận gốc, cùng chỉ là tình mà thôi.

      Nhưng người con trai kia… .

      Vậy phí cả cuộc đời mình làm gì chứ? Làm chuyện vô nghĩa sao? thể, dù có chết, vẫn muốn phải nhớ cả cuộc đời này. Phải, dù có chết…

      Ngày hôm đó, khi người ta tìm thấy , môi nụ cười. Phải, bằng sinh mạng em, ít nhất, em có thể để lại vệt hằn trong trái tim
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện 2: Cuộc gặp gỡ thú vị trong bệnh viện

      Chuyện xảy ra trong lúc chân bạn Gia Hân vẫn còn bị băng kín, cơ bản là tác giả đãng trí nên quên mất cho vào, đành phải bổ sung làm ngoại truyện :”>

      Hôm đó là ngày đẹp trời, run rủi thế nào lại có hai người cùng tới thăm Gia Hân vào cùng ngày, cùng giờ (chắc cách nhau tầm chục phút gì đó ^0^). Người đầu tiên gõ cửa phòng bệnh vào sáng hôm ấy là Viễn Trí. cầm tay đóa hồng đỏ cùng giỏ trái cây, gõ cửa rồi tiến vào phòng. Ngang nhiên tiến về phía giường của Gia Hân và phớt lờ ánh mắt giết người của ai đó, nở nụ cười lịch lãm chào :

      - Chào buổi sáng Gia Hân, em khỏe , nghe tin em bị ngã kiềm chế được đành mặt dày tới quấy rầy em tĩnh dưỡng này– Viễn Trí đặc biệt tự tin, nhất là với bó hồng đỏ rực của mình.

      - Chào học trưởng, bận như vậy còn tới thăm em, em cảm ơn hết lại còn – Đưa tay đỡ lấy bó hồng, Gia Hân xuýt xoa – Oa hoa đẹp , chu đáo quá.

      - E hèm, e e hèm – có giọng đằng hắng to vang từ giường bên cạnh, vẻ khó chịu ngày càng kiềm chế.

      - Mấy hôm nay thời tiết được tốt lắm, em nhớ giữ gìn sức khỏe cẩn thận nha, đợt này thấy có nhiều người ốm lắm đó, bị ho suốt thôi. Chân em đỡ chút nào chưa? – quyết tâm lờ tịt người nào đó ra sức ra hiệu tồn tại của mình, Viễn Trí tiếp tục trò chuyện.

      Viễn Trí đành, Triệt Hàn ngờ, người còn lại cũng tiếp tục mạch của câu chuyện, cố ý coi thành bức tường.

      - Cảm ơn học trưởng tới thăm, chân em cũng đỡ nhiều rồi, tại em còn có thể chậm hoặc nhảy lò cò nữa – giận nha, hôm qua lúc đề cập chuyện cưới hỏi của hai người, Gia Hân còn chưa kịp phản đối Triệt Hàn gật đầu như giã tỏi, còn liên lạc luôn với thư kí, đem việc quan trọng trong vài tháng tới đến giải quyết nhanh. Cuối cùng muốn phản đối cũng được. Giờ tới lượt , để xem thấy khó chịu – Chỉ tiếc là em lỡ mất cuộc tuyển dụng vào công ty của học trưởng rồi, cuối cùng cũng có cơ hội làm dịch thuật viên mà em lại bỏ lỡ, còn phụ cả lòng tốt của học trưởng nữa – Gia Hân buồn buồn , cái này là , thực rất thích công việc dịch thuật kia.

      - Cái đó em cần phải lo đâu, công ty vẫn tuyển thường xuyên mà, khi nào em ra viện, nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, cứ gọi cho , hỏi bộ phận tuyển dụng chỗ – Viễn Trí nghĩ thầm, tất nhiên, giám đốc là , muốn tuyển ai chẳng được – Người tài như em, lúc nào công ty cũng luôn chào đón.

      - Công ty cũng “lớn” nhỉ, còn tuyển dụng cả người dưỡng bệnh nữa – Cuối cùng có người cũng chịu được bầu khí quá mức thân mật giữa hai người, đành phải tự động chen vào cuộc chuyện.

      Kết quả hiệp hai giữa Viễn Trí và Triệt Hàn:

      - thế tốt quá, em biết cảm ơn học trưởng thế nào cho phải nữa – Gia Hân làm như nghe thấy gì, tiếp tục chuyện với Viễn Trí.

      Keng keng!! Viễn Trí K.O. Triệt Hàn

      Bạn trẻ nào đó sắp sửa nổ tung:

      - Gia Hân à, mấy mẫu bánh hôm trước mẹ mang tới, em có thấy mẫu nào ổn . chắc về khẩu vị của mình lắm, nên để em chọn là được – Triệt Hàn câu này nhưng mắt lại liếc qua Viễn Trí, tia điện bỗng lóe lên trong khí.

      Chẳng ngờ, Gia Hân lại câu làm rụng rời:

      - Em chưa có đồng ý cưới nha, là mọi người chưa cho em cơ hội phản đối, thấy mình còn thèm hỏi ý của hả - nhăn mặt, còn dám mạnh miệng với chuyện đám cưới hả.

      Lúc này, Triệt Hàn có cảm giác mình vừa bị cú “Finish him” trong Mortal Kombat. quay sang Gia Hân:

      - Em gì cơ? – Thực là đống bột này quá vướng, nếu có thể trực tiếp nhảy vào bóp cổ luôn rồi.

      Giữa lúc chiến căng thẳng, có tiếng “Xoạch” đẩy cửa cực kì vô tư:

      - Chào cựu thủ trưởng, em đến thăm chị đây – Mặc Giang tới cùng giỏ trái cây đầy ụ. Hì, trước khi tới tính, mua trái cây, nhân lúc chuyện có thể gọt ra cùng ăn với Gia Hân luôn, cũng được ăn chứ bộ. Nên mua nhiều nhiều chút. Chỉ có điều quả xui xẻo chọn nhầm thời điểm.

      Tâm trạng phơi phới, nên chỉ khi xong, Mặc Giang mới ngửi thấy mùi thuốc súng cùng cháy khét trong phòng.

      tại, trong phòng bệnh là thủ trưởng cũ của , người ở giường bên cạnh, ừm, khuôn mặt này tuy dính chút vết thương nhưng vẫn nhận ra, là tổng giám đốc của chỗ làm nha. Chờ chút, TỔNG TÀI SAO? Trong đầu Mặc Giang bỗng nổ tung. Vội nhìn sang người còn lại trong phòng để trấn tĩnh bản thân, hy vọng đó người bình thường, lần này, đúng là não Mặc Giang trở về trạng thái bình thường. Nhưng lại nghe tiếng “phập” ở tim mình (ý Mặc Giang là bạn ý trúng nhầm mũi tên của thần tình ấy mà :”>). Đại não của Mặc Giang liền chỉ tụt xuống mức bình thường, mà còn dưới cả mức bình thường nữa. đứng đơ ra, trơ mắt nhìn người con trai còn lại.
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện 2: Cuộc gặp gỡ kì thú trong bệnh viện:

      đời này, có hai thứ dễ bị người đời ném đá nhất, phát ngôn trước khi suy nghĩ và hành động mà cần não.

      Mà Mặc Giang, lại nỡ bỏ sót bất cứ điểm nào trong hai điểm . Vì thế, từ lúc sinh ra tới giờ, số lần Mặc Giang muốn đào lỗ chui xuống là đếm xuể.

      tại cũng là ví dụ điển hình cho những lần ấy của Mặc Giang.

      Chỉ tới lúc cảm giác được dòng nước ấm ấm xuất từ miệng xuống cổ, Mặc Giang mới ý thức được hành động tại của mình cỡ nào đáng xấu hổ. Bị tiếng đằng hắng của người bị nhìn sót li kia kéo từ cung trăng xuống, Mặc Giang có cảm giác muốn đánh chết bản thân.

      mất mặt quá , mà tại đẹp trai kia vẫn nhìn , biết trốn đâu bây giờ. Nhìn qua hai người còn lại trong phòng, đột nhiên nhớ ra tại sao bản thân lại xuất chốn này. Hic, ánh mắt tổng giám đốc nhìn cũng đủ giúp Mặc Giang hiểu bản thân vừa rồi có bao nhiêu kì quái.

      Mặc Giang à, lần này thảm, thảm rồi!!!! Tuyệt vọng, quay sang Gia Hân cầu cứu.

      chuyện nhiều cùng Mặc Giang, Gia Hân biết có hai điều luôn phá vỡ mọi cực hạn của nhóc này: ăn và trai đẹp. Hận nỗi là có nghề nào như vậy, nếu , Gia Hân có thể đảm bảo, Mặc Giang luôn là nhân viên xuất sắc nhất tháng. Mà tại, nhìn phản ứng của Mặc Giang cùng ánh mắt như muốn mọc rễ người Viễn Trí, Gia Hân phải liều mạng kiềm chế bản thân phát ra tiếng cười. Nhịn nữa, chắc tổn thọ mất. Gia Hân lên tiếng giải vây cho Mặc Giang, cũng là giúp mình khỏi chết vì nín cười.

      - Mặc Giang hôm nay cũng rảnh tới thăm chị hả. Làm bà chị thủ trưởng cũ này cảm động muốn khóc nha. Vừa hay, em giúp chị ra ngoài rửa trái cây cho mọi người cùng ăn được ? – rồi Gia Hân quay sang Viễn Trí – học trưởng chờ em chút nha, có gì hai em mình lại hàn huyên tiếp.

      Bạn Mặc Giang luống cuống như gà mắc tóc cũng được cứu, luống cuống gật đầu chào rồi vào giúp Gia Hân xuống giường, trước khi quên ném lại câu:

      - Vậy em đưa chị Gia Hân trước, chào Triệt Tổng, chào đẹp trai… ý, chào xong câu này, Mặc Giang nghiêm túc cân nhắc việc mình nên cắn lưỡi để ngăn chặn bản thân lỡ lời thêm lần nữa. Hic, ai kêu khi nhìn qua , đầu lập tức biến thành bã đậu chứ.

      Nhưng trái với lúng túng của Mặc Giang, Viễn Trí lại nở nụ cười, chỉ có , cả Gia Hân và Triệt Hàn cũng giữ nổi bộ mặt mang đầy thuốc súng của mình nữa. khí trong phòng lập tức trở nên dễ chịu hẳn.

      Mà Mặc Giang lúc này, lại nghe thấy tiếng choang trong đại não. Thiên sứ cười với nó!!!

      Tránh cho Mặc Giang biến thành tượng sáp rỏ dãi lần nữa, Gia Hân lắc tay , giúp về thực.

      Lúc này, Triệt Hàn cũng lục được cái tên Mặc Giang trong trí nhớ của mình. Sao ta lại ở đây? nhìn nghi hoặc. Lúc này, Mặc Giang cũng vừa quay sang, chạm vào ánh mắt sắc như băng của Triệt Hàn, đầy nghi ngờ cùng cảnh giác, chợt đổ mồ hôi lạnh. Sao có thể quên nhìn biển tên trước phòng bệnh vậy? Từ sau phải cẩn thận hơn mới được. Hôm nay đúng phải ngày của .

      Thần kinh của Mặc Giang từ lúc đẩy cửa phòng bệnh tới giờ luôn trong trạng thái căng cứng, chỉ đến lúc đẩy Gia Hân ra ngoài, mới dám thở dài cái. “Ông trời ơi, từ sau con nghiêm túc chùa, thành khẩn theo người, chỉ cần đừng đặt con vào tình huống như vậy lần nữa a~” – Mặc Giang ngẩng mặt lên trời, chuyện đàng hoàng với các vị thần thánh ở cao.

      Nhìn người đằng sau ngửa mặt lên trời hận thể vái tất cả các vị thần thánh làm bậc bề , Gia Hân lại tưởng Mặc Giang gặp Viễn Trí là nhất kiến chung tình mà lòng muốn xin thần chúc phúc, cười khẽ, trong lòng muốn tác hợp cho hai người. chuyện nhiều với Mặc Giang, lâu dần cũng sinh lòng cảm mến với bé hồn nhiên, lương thiện này

      - vừa rồi tới thăm chị là Viễn Trí, học trưởng của chị - Nháy mắt với Mặc Giang, Gia Hân giọng đầy ý ấy vẫn còn độc thân nhé.

      - Chị này, em mới gặp ấy, sao quan tâm ý còn độc thân hay ? – Mặc Giang bị trúng tim đen, lúng túng trả lời.

      - Em à, vừa rồi em chỉ thiếu nước tháo mắt ra đặt người Viễn Trí thôi – Gia Hân ngần ngại trêu Mặc Giang tới cùng.

      - Chị… - Mặc Giang bối rối – hic vừa rồi em biểu mất mặt lắm đúng ? Em muốn tìm lỗ chui xuống quá.

      - sai, em đúng là thấy trai đẹp quên mất trời đất điển hình – Gia Hân gật gù – nhưng rất dễ thương, chị thấy Viễn Trí cũng phải là có ấn tượng tốt với em. Đừng lo.

      - Mà vừa rồi em còn… - nhớ lại biểu xấu hổ của bản thân Mặc Giang muốn độn thổ.

      - Hì sao, vừa rồi mọi người còn căng thẳng, mà em tới liền vui đó – Gia Hân vui vẻ – Chị chắc chắn học trưởng có ấn tượng tốt với em – Với lại, có chị ở đây, em còn lo gì nữa?

      - Mà chị với Tổng Tài là thế nào vậy, sao ý chung phòng bệnh với chị thế - Chợt nhớ chuyện quan trọng, Mặc Giang liền hỏi Gia Hân.

      - À, cái này, chị với ý… quen nhau – dù sao cũng quyết định bỏ việc, hơn nữa, muốn giấu Mặc Giang, Gia Hân .

      - Aaaaaaa, tin giật gân như vậy, chị quen tổng giám đốc mà cho mọi người sao? Chuyện thế nào vậy – bỏ ngay chuyện của mình ra sau ót, Mặc Giang dồn toàn bộ tập trung cho tin tức nóng hổi này.

      góc trong bệnh viện, thỉnh thoảng lại có tiếng la ó xúc động vang lên…

      Lúc Gia Hân và Mặc Giang quay lại phòng, bệnh, mùi thuốc súng nồng nặc trong phòng. vài câu hòa hoãn với cả hai, Gia Hân đưa phòng bệnh trở lại trạng thái bình thường. Tý nữa bác sĩ còn vào khám cho Triệt Hàn nữa nha, muốn dọa bác sĩ chạy hết đâu. Mà Viễn Trí sau khi chuyện lúc, liền phải về cơ quan. Gia Hân cũng giữ lại, còn gửi gắm Mặc Giang cho , nhờ chở về cùng nữa.

      Có điều, vừa vào trong xe, Viễn Trí quay sang, lạnh lùng với Mặc Giang:

      - Tôi biết có ý gì, câu trả lời của tôi là . Tôi chúa ghét phụ nữ lằng nhằng – con người lúc này và khi ở trong phòng bệnh dường như đối nghịch với nhau. Viễn Trí tại, chỉ là khúc gỗ vô tình hơn kém.

      - chị Gia Hân? – quá ngạc nhiên, Mặc Giang chỉ có thể suy nghĩ của bản thân ra.

      - Đúng. Và tôi có hứng thú với ai khác cả - Viễn Trí lạnh lùng khẳng định lại lần nữa.

      - Nhưng chị ý và Triệt Tổng quen nhau. Họ định ra viện cưới – Mặc Giang hiểu bản thân gì nữa. Nhưng cảm thấy rất khó chịu nếu biết chuyện này.

      - Tôi biết – Vừa rồi, trong phòng bệnh, vẫn là tên đáng ghét kia lên mặt với .

      - định bỏ cuộc? – Mặc Giang nghe giọng mình thoảng mùi giấm chua. cũng hiểu sao mình lại hành động như thế.

      - 30 chưa phải là tết, mà kể cả ấy lấy chồng, cũng có thể ly hôn, tôi quan tâm, ấy chắc chắn bị tên kia lừa. Tôi tin mình có thể làm ấy thay đổi.

      - Vậy sao? – Mặc Giang im lặng, gì nữa.

      Tới nhà , trước khi vào nhà, Mặc Giang liền quay lại, với Viễn Trí:

      - Em tin là em có thể nhiều hơn chị ý. Và làm thay tâm đổi ý em – Dùng nụ cười tự tin nhất có thể của mình, vội vàng thổ lộ với Viễn Trí rồi chạy mạch vào nhà. Phải, bỏ cuộc, cũng nhất quyết .

      Vì sau hơn 20 năm sống đời, tim Mặc Giang đập mạnh dữ dội. phải lần đầu nhìn Viễn Trí, mà khi nghe thổ lộ về tình cảm của mình. người con trai như vậy, sao có thể chứ?
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :