1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chúng ta bắt đầu lại nhé - Tiểu Nhi Nhi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6

      Lúc Triệt Hàn tỉnh dậy, là 7h sáng hôm sau.


      trán vẫn là chiếc khăn mặt ấm, đầu hơi choáng váng nhưng khá hơn rất nhiều. nhớ mang máng tối qua có người cho uống trà gừng, cho ăn cháo rồi uống thuốc. rất muốn mở mắt nhưng còn sức.

      Lâu lắm rồi mới có người chăm sóc cho như vậy, làm đột nhiên nhớ tới kỉ niệm từ rất lâu rồi. Triệt Hàn đảo mắt nhìn quanh, rốt cuộc vẫn thấy bóng ai cả. nhớ hôm qua quay xe về nhà cùng Gia Hân, chắc là người chăm sóc cho cả đêm.

      dám tin nhưng lòng cảm thấy thực ấm áp, Triệt Hàn tìm .

      ra còn quan tâm tới . vẫn có cơ hội sao? Nghĩ tới điều này, lòng Triệt Hàn nhịn được, nổi lên cỗ vui vẻ.

      - Gia Hân hả, em còn ở đấy ? – Triệt Hàn lên tiếng.

      Trả lời lại chỉ là thinh , khí nặng nề, lặng im như tờ. Triệt Hàn bước khỏi phòng ngủ, căn nhà sớm trống trơn. bàn phòng ăn, chỉ còn cháo ủ trong cặp lồng giữ ấm và mẩu tin nhắn của Gia Hân.

      sớm mất, có lẽ vẫn chưa lâu.

      “Nếu dậy ăn cháo, thuốc tôi để ở đầu giường. Còn nữa, chuyện phiên dịch quên , từ giờ cũng đừng gặp tôi nữa. Tôi muốn có bất cứ liên hệ gì với Triệt tổng. Tôi nghĩ bản thân mình cũng phải là đối tượng phù hợp với . Chúc Triệt tổng sớm tìm được người khác.

      Gia Hân”

      Mẩu giấy như vậy mà khiến tâm trạng tốt đẹp của Triệt Hàn lập tức bay biến chút dấu vết. Người con này, thực muốn chọc tức chết . vậy sao tối qua còn lại ở chỗ cả đêm chăm sóc .

      Giọng điệu của chút nào là đùa giỡn cả.

      Hôm nay phải gặp chuyện cho ra lẽ.


      Triệt Hàn nhầm, hôm sau Gia Hân tới cơ quan, hôm sau nữa cũng vậy. Ngày thứ ba, phòng nhân nhận được đơn xin thôi việc và giấy giới thiệu thông ngôn viên cho chuyến công tác sắp tới, rằng, ta so với có nhiều kiến thức chuyên ngành hơn cũng phù hợp hơn.

      Triệt Hàn muốn phát điên lên được. rốt cuộc là va đầu tới hỏng ở đâu rồi? thể tiếp tục kiên nhẫn nữa, quyết định trực tiếp lái xe tới chỗ .

      Chỉ tội cho thư kí của , vốn định nhắc nhở ông chủ sắp tới giờ họp liền bị khuôn mặt kém hung thần kia dọa cho chết khiếp, ý nghĩ cũng bay sạch bách, còn mảng. Lúc hoàn hồn chỉ thấy bóng ông chủ phía xa xa. Kiểu này chắc cũng họp hành gì hết. Thức thời, lấy điện thoại thông báo hoãn họp.

      Đây là lần đầu tiên thấy ông chủ mình như thế. Chẳng lẽ tin đồn người là băng sơn mỹ nhân sai? Trước đây có nhiều tin đồn , nhưng Lê Trí hiểu , có cái nào là hết, luôn kè kè bên cạnh Hàn Triệt, dĩ nhiên là biết. Vì vậy, tin đồn về Hàn Triệt tới 90% là đáng tin. Chẳng lẽ đây là 10% còn lại?

      Dù sao , nhìn vẻ mặt của ông chủ như vậy, chỉ còn cách cầu phúc cho người ông chủ gặp thôi….

      Lúc này, kẻ đầu têu mọi chuyện vẫn vô tội ngồi cà phê với người con trai khác.

      - Cảm ơn học trưởng giúp em chuyện lần này. Thực nếu chắc em cũng biết nhờ vả ai khác.

      - sao đâu, với em còn khách sáo gì nữa, chỉ cần sau này gặp mặt đừng quên đàn này là được – Viễn Trí vui vẻ trả lời, thực ra từ hồi học cao học, thấy nhóc này vừa mắt, trầm ổn lại chín chắn, khác hẳn những người con bình thường hay nhõng nhẽo. Cơ bản là hồi đó quá nhút nhát, nên mãi dám bày tỏ, cứ như vậy để mọi thứ trôi qua. Đợt này lại chủ động liên lạc với , khiến được phen kinh hỉ - Dạo này em thế nào rồi, có khỏe ?

      - Em vẫn bình thường ạ, chẳng qua giờ thất nghiệp, em chỉ mong mau chóng kiếm được việc mới thôi. – Gia Hân trả lời, thực là rất cần rất cần việc.

      - Vừa khéo, chỗ vẫn cần người thông ngôn, nếu em thích có thể ghé qua, nhớ em dịch cũng khá lắm nha. – phải đây là cơ hội trời cho chứ, Viễn Trí thầm nghĩ, mà dù thế nào, cũng thể bỏ lỡ.

      - Có thể sao ạ? – Mắt Gia Hân che dấu vui mừng, thực rất cần công việc ổn định. Đề nghị của Viễn Trí thực làm cảm kích, ngờ đàn lại nghĩa khí như vậy.

      - Tất nhiên rồi, dĩ nhiên là em vẫn phải vượt qua bài kiểm tra đầu vào. Cái này giúp được em, chỉ có thể ủng hộ về mặt tinh thần thôi – Viễn Trí nháy mắt trêu trọc.

      - Thế tuyệt quá, em cũng biết phải trả ơn đàn như thế nào cả.

      - Nếu được sau khi trúng tuyển, mời ăn bữa là phải đạo nha. – Viễn Trí nuốt hai chữ bạn vào trong. muốn câu này từ nhiều năm trước, khi ra trường, phải chia tay với . Nhưng tại sợ ra dọa chạy mất đành kìm nén trong lòng. Dù sao cũng muộn, có thêm chút nữa chắc sao. Hơn nữa, còn gặp nhau dài dài. cũng chưa có bạn trai. Cố lên Viễn Trí, mi vẫn còn cơ hội.

      - có chi, giúp em như vậy, bữa ăn có là gì đâu. – Gia Hân khảng khái , có đàn như vậy tốt nha.

      Ôn lại chuyện cũ hồi lâu, Viễn Trí đề nghị đưa Gia Hân về nhà. Lúc hẹn gặp, Gia Hân ở nhà nên quán hai người gặp mặt cũng quá xa nhà . Hai người vừa vừa trò chuyện khá vui vẻ.

      Mà tâm trạng của người đứng chờ tốt chút nào, nếu muốn là cực tồi tệ. Chỉ cần nhìn chiếc gạt tàn đầy ắp đầu lọc thiếu kiên nhẫn cũng đủ hiểu. Lúc trước lên nhà bấm chuông, gọi cửa đều có trả lời, thực cảm thấy bất an. Tới khi có hàng xóm ghé đầu ra than phiền đành dừng lại. Dù sao đây cũng nên gây phiền toái cho .

      biết làm thế nào, Triệt Hàn đành xuống xe ngồi chờ . Mấy lần định phóng xe tìm , lại sợ chỉ cần vừa về, cuối cùng vẫn đành. Nhưng 4 tiếng đồng hồ trôi qua, mỗi giây đều cảm thấy thực rất lâu.

      lẽ định biến mất khỏi cuộc đời ? , còn bất lực như năm đó nữa, bao giờ buông tay. muốn thế nào là chuyện của .

      Triệt Hàn trong lúc bối rối quên mất chi tiết quan trọng là, mẹ của Gia Hân còn ở đây, có thể đâu được.

      ngờ trong lúc mây giông kéo đầy đầu ai đó, Triệt Hàn lại thấy bóng dáng của đôi nam nữ vui vẻ cười , mà nữ chính, ai khác là Gia Hân. Từ lúc trọng sinh tới giờ, phải, là từ 2 năm trước, Triệt Hàn còn thấy cười.

      Vậy mà tại, , kẻ luôn keo kiệt nụ cười với lại có thể phóng đãng như thế cùng người đàn ông khác ư? thể chấp nhận được, chỉ vài ngày, dám hồng hạnh vượt tường sao? Nghĩ tới đây, Hàn Triệt kiềm chế nổi, đập mạnh vào vô lăng, quả quyết mở cửa bước về phía đôi cẩu nam nữ kia…
      ChrisPhiên Nhiên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7

      - Trương Gia Hân, chơi vui ?

      Vừa về tới gần nhà, Gia Hân ngoài ý muốn nhìn thấy bộ mặt đen thui của tên hoàn toàn muốn gặp mặt kia. Tâm trạng đột ngột bị kéo xuống độ. phải đoán được là tên này tới làm loạn, có điều, xuất hơi sớm so với dự tính của . phải đòi công tác ngày mai sao, chuẩn bị mà còn vác xác tới chỗ này làm gì?

      Dù thế nào cũng tới rồi, Gia Hân nghĩ cũng nên với lần.

      - Gia Hân, đây là ai vậy? – Viễn Trí lên tiếng, hiểu người trước mặt là ai có thể khiến tâm trạng của Gia Hân đột ngột xấu trông thấy. Trong kí ức của , luôn là người trầm ổn, gần như chưa bao giờ thấy mất vẻ ngoài lạnh nhạt. Nay lại chĩa toàn bộ mũi nhọn về phía người đàn ông này, xem ra vị trí của ta trong lòng đơn giản chút nào. Viễn Trí vội lên tiếng cắt dòng suy nghĩ của .

      - có gì, học trưởng, xin giới thiệu với , đây là tổng giám đốc cũ của em, Triệt Hàn. – Giọng của Gia Hân chút cảm xúc. Nhưng ánh mắt của Triệt Hàn nhìn lúc này còn làm căm phẫn nữa. Lúc này Gia Hân đột nhiên có cảm giác tội lỗi, ánh mắt kia nhìn chỉ có tức giận mà còn cả đau lòng. Rốt cuộc đau lòng cái gì, đâu có để trong lòng?

      Nghĩ tới đây đầu Gia Hân muốn bốc hỏa.

      - Nếu còn chuyện gì nữa, có thể được rồi, chúng tôi có chuyện cần . – chút khách khí với Viễn Trí, Triệt Hàn trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

      - … - Viễn Trí tức tới nghẹn họng, tên Triệt Hàn này ở đâu nhảy ra, dám phá hỏng chuyện tốt của , lại lên giọng nữa. (Tác giả: thông cảm , đến ta còn nổi tên này nữa, chi ngươi, Viễn Trí à, ngươi rất tốt nhưng ta rất tiếc __”_____|||)

      - Học trưởng, cũng phải về công ty đúng ? Chuyện ở đây cứ để em giải quyết là được rồi. ta muốn gặp em… là để em bàn giao nốt công việc và tài liệu còn lại của công ty thôi, có gì đâu ạ. Chuyện hôm nay thực cảm ơn học trưởng. – Trước mắt thể để Viễn Trí vướng phải mớ rắc rối giữa và Hàn Triệt được, Gia Hân chỉ có thể tạm thời mời trước.

      Hiệp 1, Triệt Hàn vs. Viễn Trí, Triệt Hàn thắng!

      Tâm tư của Triệt Hàn có chút thả lỏng hơn, nhìn người đàn ông kia cách đắc thắng. ngờ đáp trả lại là ánh mắt còn khiêu khích hơn.

      - Được rồi, nếu em thế về trước. Tuần sau lúc nào tới cơ quan gọi , giúp em tới chỗ tuyển dụng nha. Nhớ chuẩn bị cho kĩ đó, còn giờ nghỉ ngơi cho khỏe. – Viễn Trí nhất quyết chịu thua, để lỡ cơ hội 5 năm trước, giờ có cửa cho tên trước mặt đâu. xong còn đưa tay xoa đầu , ánh mắt cực kì cưng chiều.

      Trước học trưởng dịu dàng chăm sóc thế này, thực ra có chút quen, chỉ có thể đứng hình, biết làm gì tiếp. Nhìn qua vai Viễn Trí, thấy ánh mắt muốn giết người của ai đó, đành lách ra, trả lời :

      - Vậy học trưởng đường bảo trọng nha, hẹn tuần sau gặp lại ạ. – Gia Hân chợt nở nụ cười nhàng, làm nét mặt cũng trở nên hài hòa, ưu sắc hơn vài phần. Đúng là băng sơn mỹ nhân, nở nụ cười thôi, chứ khi , thực làm tan chảy tim người nha.

      Tiếc là, sau phút ngạc nhiên, đầu óc người nào đó cũng muốn thui thành than luôn.

      Đứng chặn giữa Gia Hân và Viễn Trí, Triệt Hàn dùng lực kéo về căn hộ, bỏ lại Viễn Trí thất thần, lúc nhận ra thấy hai người kia đâu. ( này dại ghê ta)

      cơn cuồng phong cùng số phận thê thảm đón chờ Gia Hân phía trước.

      --- ----------ta là đường phân cách cơn cuồng nộ của Triệt Hàn---- ------ ------

      - Buông tay ra, làm tôi đau đó!!! – Gia Hân bị tên khùng đột nhiên nổi cơn tam bành này kéo , chịu để ý chút nào, chỉ bóp chặt cổ tay , khiến chịu được, cuối cùng phải nhíu mày kêu đau.

      - Đau, em còn biết đau sao? Em có bao giờ để ý tới cảm nhận của tôi ? – Triệt Hàn như phát cuồng, vặc lại . trước mặt người khác có thể mỉm cười như vậy, sao luôn keo kiệt với . thế sao còn chăm sóc , cho hy vọng rồi dập tắt nó chút lưu tình như vậy. thực là bị này quần cho tơi tả rồi.

      - yên lành bị cái gì đó? Chẳng lẽ biết đọc hả, tôi muốn chúng ta gặp lại nhau nữa. Chấm hết. Thôi việc chưa đủ, còn muốn tôi chuyển nhà nữa sao? Hay để tôi báo công an việc quấy phá tôi? – Gia Hân cũng còn kiên nhẫn nữa, quyết định nên dứt khoát mối dây dưa này trước khi bị hãm quá sâu trong tình cảm của chính mình.

      - Em!!! – Triệt Hàn đột nhiên có mong muốn bóp chết người con trước mặt này. thực là quá lạnh lùng, quá tàn nhẫn, bị chó gặm mất tim rồi sao.

      - E.. hèm… hai người… umh, vợ chồng cãi nhau có gì đóng cửa bảo nhau, đừng đứng ngoài này ầm ĩ quá, tôi ở trong nhà còn nghe hai người gì đó. – Bà thím nhà bên chợt ló đầu ra, biết mình có nên chen vào giữa cuộc đấu súng này . Cơ mà, cháu bà ngủ, cứ đà này bị đánh thức mất. Cháu bà mỗi lần thức dậy là nghịch hết biết nha. Bà cũng muốn nghỉ trưa lát.

      Ý thức được là mình ở đâu, Gia Hân vội xin lỗi thím. Thím Dương rất hiền, tại cũng lên tiếng, chứng tỏ hai người ồn ào.

      được, muốn mất bình tĩnh như vậy. thể để người đàn ông này tiếp tục đảo lộn mọi thứ lên nữa. Cần phải dứt khoát với .

      - rằng tôi phải . – Thu thập hết mọi bình tĩnh còn lại trong người, Gia Hân quay sang với Triệt Hàn.

      Thấy người con trước mặt hạ nhiệt, lại hỏi chuyện như vậy, cũng bình tĩnh hơn, đặt tay lên vai , ánh mắt sâu hút nhìn khẳng định:

      - Đúng, em.

      Giọng này, ánh mắt này, nếu hôm đó nghe thấy, có lẽ bị hãm sâu trong dối trá.

      thể quay ngược lại quá khứ, cũng thể quên điều mình nghe. Hít hơi sâu, như hút lấy toàn bộ can đảm có thể, Gia Hân lạnh lùng :

      - Nếu vậy, đừng bao giờ xuất trước mặt tôi nữa, tôi với mãi có khả năng. Vì vậy, từ giờ có thể nào, chúng ta cũng cần gặp mặt. Vĩnh biệt.

      xong, Gia Hân xoay người , để lại tay Triệt Hàn còn treo trong khí. Cửa đóng, rốt cuộc cũng kiềm chế được, nước mắt lăn dài mặt, ngồi thụp xuống sàn nhà. Hồi lâu, nghe thấy tiếng Triệt Hàn khe khẽ vọng lên bên kia cánh cửa?

      - Tại sao, em có thể cho biết tại sao? có thể sửa sai được, tại sao cứ nhất quyết cho cơ hội? – Giọng lúc này tràn đầy đau đớn, từng tiếng như đâm vào trái tim Gia Hân.

      muốn mở cửa, muốn gào khóc, muốn rằng, trái tim liệu có chỗ cho , khi còn ý thức được, chỗ đó dành cho người khác. Thảo nào, đồng ý cuộc hôn nhân giữa quá nhanh. ra, phải người con đó ai cũng giống nhau.

      Nếu ngày ấy bước qua cánh cửa là người con khác, có lẽ thành vợ chồng với người đó rồi. Chỉ trách quá ngu ngốc, mãi nhận ra tình cảm của mình, chỉ đến khi trái tim bị đập vỡ, mới phát từ lâu nó bị lấy mất.

      Cứ như vậy, người đứng, kẻ ngồi, cách nhau cánh cửa, im lặng lâu để nỗi đau của họ dịu bớt.




      Lần đầu tiên trong đời, phải, là lần thứ hai tính cả lần từng sống, Gia Hân khóc nhiều như vậy, khóc thành tiếng, chỉ lặng lẽ để nước mắt chảy xuống.

      biết bao lâu sau đó, ngừng nước mắt.

      Nhìn ra ngoài thấy ráng chiều, Gia Hân đứng dậy, lau nước mắt, chuẩn bị cơm cho mẹ. Mắt lúc này sưng vù như con gấu, da vốn ngạy cảm, có nhanh cũng phải vài ngày nữa mới bớt đỏ tấy. Đằng nào mẹ cũng nhìn thấy thôi.

      Trang điểm chút ít cho khỏi bị nhầm với ếch mắt đỏ, Gia Hân tới bệnh viện. Vài ngày nữa mẹ kết thúc đợt điều trị đầu tiên, bà muốn đâu đó cùng bà thư giãn. Cũng nên nghiên cứu xem nơi nào là tốt. ngờ bà trong bệnh viện còn nhanh hơn cả :

      - Hôm nay nhìn con mệt mỏi vậy, làm gì nhiều cho mệt, mai nghỉ , mẹ con ta nghỉ. – Trương Ngọc nhìn thấy mắt con tấy đỏ, khỏi đau lòng, may mà liên lạc với bạn mình, cũng coi như có thể giúp nghỉ ngơi sớm chút rồi.
      - Nhưng mẹ kiểm tra xong đâu, hơn nữa, con cũng chưa đặt chỗ, để con liên hệ xem có chỗ nào tốt rồi đặt. Cứ để thư thư vài ngày ạ. – Gia Hân hơi ngạc nhiên, ý định về chuyện thôi việc liền thu lại.

      - Gớm, chờ làm xong chắc mẹ cũng phải quay lại điều trị rồi. Khỏi lo, sáng nay mẹ giục bác sĩ làm kiểm tra, cũng có kết quả rồi, mẹ rất tốt, có việc gì cả.

      - …

      - Còn chỗ nghỉ, mẹ có bà bạn thân, bà ấy có nhà khách cạnh suối nước nóng, rất tốt. Mẹ hỏi bà ý trước rồi, ngày mau có thể đến lấy phòng được luôn, lại còn được ưu đãi nữa. Vậy, tối nay con về thu xếp, mai hai mẹ con . Mẹ nhìn bốn bức tường này tới mức phát ngán rồi – chừa lý do nào để Gia Hân từ chối, Trương Ngọc lèo, công bà và bà bạn sắp xếp cả buổi, thể đổ xuống sông xuống bể được.


      Nghe mẹ hào hứng như vậy, Gia Hân cũng nỡ phá hỏng, đành đồng ý.

      Ở phía gần bên kia của thành phố, cũng có người được chứng kiến màn vừa khóc, vừa nháo của mẹ mình:

      - Mẹ biết là con mệt, là con bận, nhưng bà già này, gần đất xa trời tới nơi rồi, muốn nghỉ cùng con trai mình đẻ ra mà cũng được, con có còn là con mẹ ?

      - …

      - Bận thế nào bận, cũng phải nghỉ ngơi chứ, mẹ chỉ lo cho sức khỏe của con thôi.

      - Nhưng mai con phải công tác còn chưa chuẩn bị tài liệu. Để khi nào con về ạ.

      - Bận bận lúc nào cũng bận, đợi đến khi mày cùng mẹ mẹ cũng còn sức mà rồi. chung là , chỉ hai ngày đêm, công tác lúc nào cũng được. phải con mẹ là thiên tài sao?

      - …

      - chống đối nữa!! , hai là hai! Mai mày , mẹ lôi mày !!!

      xong bà đường đường chính chính lên lầu, để lại con trai của mình thở dài.

      - Thôi con ạ, mẹ thế cứ để bà vui, việc làm bao giờ cho hết, trước mắt cứ chia xuống cho cấp dưới làm. Đằng nào chống lại mẹ con cũng có kết quả tốt đâu, ba biết mà. – Ông bố chỉ có thể chia sẻ kinh nghiệm xương máu của mình với con trai. – Thôi ba lên nhà cho mẹ đỡ giận, con cũng nghỉ sớm mai còn .

      - … - Đúng là hôm nay nên nghe lời mẹ dụ ngọt về nhà mà, mỗi lần về đúng là có chuyện lớn cũng là tá chuyện . Đành vậy, có muốn cũng cãi lời được, đành cung kính bằng tuân mệnh.

      Ngày hôm sau, hai bà mẹ cùng hai đứa con “vui vẻ” lên đường tới suối nước nóng.
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8

      Tuy cố góp nhặt toàn bộ hưng phấn trong người, tâm trạng của Gia Hân sáng hôm ấy vẫn khá hơn là mấy. Trương Ngọc hoàn toàn cần bản năng của người mẹ để nhận ra vẻ buồn phiền của


      - Con gặp phải chuyện gì hả? – đây là lần đầu tiên và thấy con mình bộc lộ cảm xúc ràng như vậy.

      - có gì đâu ạ - Gia Hân nhất thời biết bắt đầu từ đâu. Từ kiếp này hay kiếp trước?

      Dù thế nào, vẫn là , thể phủ nhận nữa. phải lựa chọn cắt đứt mối duyên này trước khi lún quá sâu sao? Nhưng có quá ngốc nghếch, sau khi từ chối , lại nghĩ rằng nếu đồng ý, có thể thay đổi trái tim ? Im lăng hồi lâu, Gia Hân quay sang hỏi mẹ:

      - Mẹ à, nếu mẹ người, người đó lại để người khác trong tim, mẹ làm thế nào?

      Trương Ngọc ngờ đứa này cũng có ngày đặt câu hỏi như vậy. Nhưng phải cũng chứng kiến hoàn cảnh của bà sao?


      - Con à, khi trái tim của người đàn ông đó đặt lên người con, dù con nỗ lực thế nào, cũng chỉ như đánh bạc vậy. Đánh cược ngàn lần cũng chưa chắc thắng, có thua vạn lần cũng chưa chắc có lần sau. Huống chi con chỉ có trái tim. Mẹ cũng từng tự đánh cược với số phận như thế, kết quả ra sao con cũng phải … Mẹ hối hận, vì nhờ ông ấy, mẹ có con. Con vẫn còn trẻ, con có bước vào vết xe đổ của mẹ , cũng đoán định được. Mẹ chỉ hy vọng con có thể tránh được đau khổ thôi. – Trương Ngọc tóm lược toàn bộ cuộc đời mình cho con .

      28 năm trước, ngày bà gặp Lưu Khiết, bà từng tự tin rằng dù ông có người con khác trong tim, chỉ cần bà kiên trì, ngày có thể lưu lại dấu ấn trong tim ông.

      Thực tế là, khi người con trong mộng của ông đột ngột ly hôn với chồng cũ, bao nhiêu tình cảm đóng kín của Lưu Khiết cũng trở về. Cuộc hôn nhân của bà trở thành chiếc cùm với ông, và cả bà nữa.

      biết bao lần bà định từ bỏ rồi lại níu kéo, rốt cuộc tận cùng chỉ có thể buông xuôi.

      Dù sao, đó cũng trở thành chuyện cũ rồi, quá khứ cũng chẳng thể thay đổi. Vì vậy bà thực muốn con mình trở thành Trương Ngọc thứ hai.


      - Mới sáng sớm ra chuyện vui rồi, tại ở văn phòng có bé cấp dưới hỏi con, con cũng nên mới hỏi lại mẹ. Thôi chuyện khác , hôm qua con lên mạng tra, nghe khu nghỉ dưỡng này có nhiều hoạt động sinh thái rất hấp dẫn nha, giờ là mùa thu, con thấy người ta còn tổ chức tìm nấm tùng nhung ở rừng thông gần đó. Con thấy cũng khá vui, còn cả suối nước nóng dưỡng sinh nữa. Chúng ta chỉ tới đây hai ngày đêm, chứ thực ra ở lại thêm vài ngày cũng phải ý tệ - muốn làm mẹ mình lo lắng, Gia Hân tuôn tràng nhằm đánh lạc hướng câu chuyện nặng nề vừa rồi của hai người.

      Qủa nhiên, ngoài dự đoán của , Trương Ngọc đột nhiên trở nên hào hứng hẳn:

      - Nấm Tùng nhung ư? Mẹ nghe nấm này rất hiếm nha, được mẹ con ta chắc chắn nên tham gia cái này. – chỉ hào hứng, trong mắt Trương Ngọc còn thoáng xoẹt qua tia đắc ý, chỉ tiếc rằng bạn Gia Hân vô tình bỏ sót – thể để lỡ được, chúng ta đến nên luôn, mẹ cũng muốn thử tìm nấm Tùng nhung lần.

      - Mẹ à, vừa tới nơi, mẹ nghỉ ngơi, để mai tìm nấm cũng được mà? – Gia Hân thoáng lo lắng, đáng lẽ nên cho mẹ phải, chỉ sợ mẹ quá sức thôi.

      - Gớm, làm như mẹ yếu lắm bằng, so với người cùng tuổi mẹ còn khỏe chán, cứ quyết vậy – Bà mất bao công sắp xếp, sao có thể để lỡ chứ.

      --- ------ --------Tui là đường phân cách cái bẫy nữ chính chuẩn bị bước vào---- ------ ---

      Hôm nay là giữa tuần, nên cũng có nhiều khách ở nhà nghỉ, lúc tham gia hoạt động hái nấm cũng chỉ có 7 người, đa số là người lớn tuổi. Cơ bản, điều làm Gia Hân bất ngờ nhất là bạn của mẹ cũng trùng lúc tới đây nghỉ dưỡng. Mà còn mang theo cả con trai của mình.

      Kinh nghiệm bị mai mối của ở kiếp trước làm Gia Hân có dự cảm lành…

      Và điều làm Gia Hân sâu sắc kiểm điểm lại bản thân xem sáng nay bước chân nào ra khỏi giường là lúc nhìn thấy con trai của bạn mẹ .

      Triệt Hàn!!!

      Lòng Gia Hân bỗng như có chuông đánh tiếng mạnh mẽ. vẫn vậy, vẫn tiêu sái, hôm nay mặc vest như lúc làm. mặc áo len cao cổ, tay áo được xắn lên gọn gàng, đơn giản như vậy nhưng vẫn thu hút được bao nhiêu ánh nhìn. Thất thần mất lúc, đến khi tỉnh lại, Gia Hân đột nhiên có phản ứng muốn co giò chạy thẳng khỏi chỗ này.

      Mẹ ơi là mẹ, sao có thể mai mối con với người vừa làm con thất tình chứ. Gia Hân khóc thảm trong lòng, chuẩn bị lẩn .

      Chỉ tiếc là Trương Ngọc nhanh hơn bước, tay vừa giữ lại, vừa : “Con sợ mẹ mình chẳng may có chuyện gì sao?”

      Lúc này, Gia Hân thực thấy mình như vừa sập cái bẫy to.

      Còn người kia? Thực ra tâm trạng từ hôm qua tốt, chiều qua từ chỗ Gia Hân về, định rủ Tiêu Thanh uống, ai dè ta kêu tìm người, rảnh chuyện với .

      Tới quán rượu vừa uống được vài ly mẫu hậu đại nhân về nhà, nằng nặc đòi nghỉ dưỡng cùng . Công việc còn chất đống ở cơ quan. Hôm nay phải hợp đồng quan trọng cuối cùng cũng phải hoãn lại. Tuy thỏa thuận về cơ bản xong, nhưng bản thuyết trình lần cuối thể để đối tác thấy bên mình ỷ thế nắm chắc mà lơ là được. Giờ có thể thấy đầu đống mây đen cùng sấm sét.

      Mẹ vừa tới nơi muốn cùng hái nấm!!!

      CMN (Con mèo này), đây đâu phải là nghỉ dưỡng, nghỉ dưỡng còn đòi leo núi làm chi. Chỉ biết oán thầm trong lòng, Triệt Hàn u ám hộ tống mẫu hậu đại nhân tham gia hái nấm.

      Nhưng vừa nhìn thấy người trong nhóm hái nấm ngày hôm nay, cùng vẻ mặt đầy tâm ý của hai bà mẹ, Triệt Hàn đột nhiên cảm thấy thời tiết dễ chịu, hái nấm quả nhiên là việc thú vị.

      Tất nhiên, nếu chỉ vì ngày hôm qua mà Triệt Hàn bỏ cuộc thực nên đổi tên luôn rồi. tin rằng, mình chỉ cần kiên trì chút, có thể thay đổi trái tim .

      Gia Hân chỉ là tự lập quá lâu, nên quên mất, cũng sợ mà muốn dựa vào ai đó thôi. Chỉ cần lòng chứng minh cho là được.

      Nhưng luôn trốn tránh, cũng hết cách. Lần đầu tiên trong đời, thấy mình sai lầm, mẹ quả thực là người phụ nữ, chỉ sáng suốt, sâu sắc mà còn cực kì cực kì cực kì hiểu lòng con cái nữa. thực chút nghi ngờ tại sao ba có thể bà nhiều tới vậy, đến giờ, 30 năm mà vẫn còn thắm thiết.

      Thầm hét trong lòng cảm ơn mẹ mình tới n lần, Hàn Triệt mang bộ mặt như trúng số độc đắc đến chào Trương Ngọc:

      - Cháu chào bác ạ. Cháu là Triệt Hàn. Hôm nay bác cùng Gia Hân cũng tới đây nghỉ dưỡng ạ? Cháu nghe mẹ cháu về bác lâu giờ mới gặp mặt. – Triệt Hàn hào hứng .

      - Ừ, bác cùng con định tới đây thư giãn chút. Ủa, mà sao cháu biết tên Gia Hân nhà bác hay vậy? – Trương Ngọc hơi ngạc nhiên, dù sao bà và Lương Uyên cũng vừa bàn chuyện mai mối xong, định để hai đứa từ từ gặp nhau, sao nhanh như vậy mà biết con bà, theo cách chuyện, còn có vẻ từ rất lâu rồi?

      - À, có gì, con …. cùng công ty, nên cũng biết nhau ạ. – Thực ra, Triệt Hàn định theo đuổi” nhưng ngó qua thấy Gia Hân trừng mắt muốn giết nên đành nuốt xuống.

      Dù sao, ở với nhau 3 năm “ theo đuổi” còn là , nhưng đó là chuyện của kiếp trước, tại kiếp này đáng lý họ vẫn chưa gặp nhau, chừng có thể dọa mẹ của Gia Hân, Triệt Hàn cuối cùng đành thỏa hiệp với con nhím xù lông lên kia.


      Cơ mà, như vậy, Triệt Hàn vẫn thấy thực rất đáng . Hơn rất nhiều so với người luôn thờ ơ với trước kia. vui vẻ tới mức nhận ra rằng, trước mặt còn che giấu cảm xúc của mình nữa.

      (* kháy tý* e hèm, Triệt Hàn à, ngươi tới mù quáng rồi con)


      - Vậy hả, thế nhờ con ở cơ quan chăm sóc Gia Hân hộ bác nhé, con này luôn biết lượng sức mình, lại chịu , bác cũng lo lắm – ngờ lại còn làm cùng nơi với con bà, quả là tình cờ nha, coi như nhất cử lưỡng tiện, từ giờ khỏi lo con bà có người chăm nom rồi.

      - Cái này… thực ra là… Gia Hân… - định chuyện Gia Hân, đột nhiên Triệt Hàn bị ngắt lời.

      - Mẹ à, con cũng còn lớn rồi, hơn nữa bác Lương cùng con trai tới đây chắc cũng định tranh thủ nghỉ dưỡng cùng nhau, mẹ con ta cũng nên làm phiền bác ý mới phải. – được, dù thế nào Gia Hân cũng thể cùng tên kia được, có đủ tự tin mình có thể che dấu tình cảm của mình trước mặt Triệt Hàn nữa.

      Cơ bản mục đích chính của chuyến này đâu phải để Lương Uyên cùng con trai nghỉ ngơi. Gia Hân cuống quá quên mất tiêu điểm mấu chốt kia.

      - sao đâu, càng đông càng vui chớ, bác đâu ngại, Trương Ngọc với bác là chỗ chị em kết nghĩa lâu, thân như người nhà vậy, chẳng qua, từ khi lập gia đình, bận bịu nên mới có thời gian gặp nhau nữa. Chứ như người nhà, việc gì phải ngại đâu. – Trước kia, sở dĩ bà cùng Trương Ngọc gặp nhau nữa là bởi bà quyết tâm phản đối chuyện giữa Trương Ngọc và Lưu Khiết.

      Người đàn ông đó từ đầu tới cuối hề bạn bà, chỉ dùng hôn nhân để trốn tránh thực tế người mình phản bội ông để lấy người khác. Chỉ cần ả vừa ly hôn, ông liền có thể quay lại, quan tâm việc bỏ mặc vợ và con . Bà thực ưa người đàn ông đó.

      - Vậy chúng ta cũng nên làm trễ nải thời gian của mọi người nữa, lên đường thôi ạ - để Gia Hân có bất cứ lời phản đối nào nữa, Triệt Hàn thúc giục mọi người.

      - Đúng vậy, chúng ta thôi – Trương Ngọc kéo tay Gia Hân cùng mọi người.

      tuần đầy bão táp của Gia Hân thực vẫn chưa kết thúc…
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9

      Kể từ lúc gặp lại, hai bà mẹ luôn vui vẻ trò chuyện, ôn lại kỉ niệm chưa, hoàn toàn (cố tình) quên con mình còn ở đằng sau. Gia Hân tại lại khác, hoàn toàn tập trung vào việc nhìn chằm chằm từng gốc cây ngọn cỏ, như luyện khả năng nhìn xuyên thấu đất tìm mầm nấm vậy.


      Người bên cạnh Gia Hân lúc này cũng cố kiềm chế tiếng thở dài. Nhìn thấy phản ứng của người bên cạnh như muốn đào đất bẳng ánh mắt còn hơn quay sang liếc , Triệt Hàn liền thấy ảo não.

      muốn lãng phí thời gian như thế này. Ông trời thương tình cho cơ hội làm lại, muốn bỏ lỡ. Nhưng Gia Hân luôn xây bức tường kiên cố giữa , cũng biết sao để chui lọt nữa.

      vắt óc ra suy nghĩ, có thứ lọt tầm mắt của Triệt Hàn. khều khều tay người bên cạnh, :

      - Nè, Gia Hân, nhìn kìa, kia có phải là thứ chúng ta tìm ? – Triệt Hàn ngạc nhiên kéo tay .

      Nhìn về phía Triệt Hàn chỉ, quả nhiên, có thứ giông giống đầu nấm nhô lên từ gốc thông to cạnh mép đá. Oa, thực có thể tìm thấy nấm Tùng Nhung ở đây sao? Gia Hân trở nên hào hứng, theo phản xạ tự nhiên, nắm tay Triệt Hàn về phía gốc cây.

      - Còn chờ gì nữa, mau tới xem thử thôi! – Gia Hân bỗng nở nụ cười, tìm được thứ kia có thể thưởng thức rồi, dễ gì tìm được Tùng Nhung. cũng chưa từng thử qua, nhưng nghe mọi người là rất bổ. Nếu vậy, chỉ cần nấu lẩu là mọi người đều có phần rồi.

      Mà lúc này, Triệt Hàn cũng hóa đá, ngây ngốc bị Gia Hân kéo . Lần đầu tiên cười, phải là với người khác, mà với . Sớm biết như vậy, thuê người rải nấm khắp ngọn núi này rồi.

      Nhi Nhi hớn hở kéo Triệt Hàn , để ý hai người trệch ra khỏi đường mòn lúc nào hay.

      Cây thông này moc ở gần rìa đá, nên ít người để ý tới, thảo nào mà tới giờ nấm vẫn chưa bị hái. Nằm dưới gốc là cả cụm nấm mọc liền nhau, vô cùng đẹp mắt. Gia Hân có chút tiếc nuối, buột miệng :

      - Đẹp như vậy mà hái, cũng tiếc ghê ha. – Trong lòng tại nổi lên cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt.

      - Chính em vừa rồi còn hào hứng lắm cơ mà, hơn nữa, chẳng phải em muốn làm mẹ vui sao? - Triệt Hàn có chút chậm hiểu, bắt kịp suy nghĩ của người con này. Đúng là người ít , có nhiều suy nghĩ hơn người thường. – Dù em có hái cũng có người khác hái.

      Quay sang lườm người bên cạnh cái, haiz con trai đúng là lũ đầu gỗ, chậm hiểu hết sức:

      - Tôi cũng cầu phải hiểu – Ngừng lúc, Gia Hân nhận ra điểm bất thường trong lời của Triệt Hàn – Từ khi nào mẹ tôi là mẹ vậy? còn nhớ lời tôi hôm qua ? Bộ mất trí nhớ hả?

      Triệt Hàn thở dài, lại bắt đầu giương hết gai lên rồi, nhưng lúc này, vẫn thấy dễ thương hết sức, cứ như vậy còn hơn mãi lạnh lùng với . tại tức giận, má hơi hồng lên, mắt lại tập trung nhìn , còn mong gì hơn nữa. Vì vậy Triệt Hàn chỉ cười hề hề, giương bộ mặt hết sức gian trá lên :

      - Chính mẹ em cho phép còn gì. Hơn nữa, chuyện hôm qua, em chưa cho trả lời lại, vội bỏ vào trong nhà, nhớ mình còn chưa đồng ý nha. – Vừa , Triệt Hàn vừa kéo gần khoảng cách giữa hai người.

      Nhận ra mình quá ngốc khi cố lý với người trước mặt, Gia Hân đẩy Triệt Hàn ra. sợ rằng, nếu còn tiếp tục dây dưa với rốt cuộc cũng có ngày kiềm chế được mà để lộ tình cảm của mình, lại tiếp tục dẫm vào vết xe đổ của mẹ. Sau hôm nay với mẹ, Gia Hân tin rằng sau khi nghe chuyện, bà cũng bắt ép nữa.

      Nhưng hôm nay là ngày mà Gia Hân bước nhầm chân khỏi giường…

      Đẩy Triệt Hàn ra ngoài, chẳng ngờ lần này có chuẩn bị, đứng vững mặt đất, ngược lại, bị phản đòn, ngã ra đằng sau, vốn tưởng xong, cuối cùng lại rơi vào lồng ngực ấm áp. ra, từ khi người phụ nữ trước mặt còn trưng bộ mặt lạnh ngàn năm với , Triệt Hàn rất nhanh ít nhiều đoán được phản ứng của Gia Hân.

      Nội tâm của hoàn toàn lạnh như người khác nghĩ, như chính bản thân nghĩ. chỉ rất chậm trong việc nhận ra bản thân mình nghĩ gì thôi. Vì vậy, Triệt Hàn tốn nhiều chất xám để đoán được hành động của , tại tranh thủ lợi dụng tình thế. rất lâu rồi, trong lòng như vậy, thân thể , mùi hương từ tóc nhàng thấm vào từng ngóc ngách trái tim .

      ra, nhớ như vậy, rất nhớ.

      cần phải , cơ thể Triệt Hàn lập tức nổi lên phản ứng, cái gì đó thiệt an phận muốn nổi dậy.

      Mà lúc này nữ chính cũng hết ngượng ngùng, giật mình nhận ra có thứ gì đó chuyển biến.

      - !!! Đồ biến thái!!! – Phản ứng đầu tiên là đẩy người hóa sói trước mặt ra, Gia Hân quên khuấy tình cảnh lúc trước mình suýt gặp phải.

      Triệt Hàn bị người ở trong lòng bất ngờ đẩy ra, chưa kịp định thần thấy người trong lòng mình mất đà, ngã về phía sau…

      được, trái tim của nhảy thịch cái, kịp nghĩ ngợi, Triệt Hàn cũng lao người theo…

      Bịch!!!

      Trước khi ngã xuống, Gia Hân chỉ có suy nghĩ là “ nhục nhã, mất bao công trùng sinh, giờ lại chết cách lãng nhách, chỉ vì cây nấm và gã đầu gỗ. Số của rốt cuộc là bị sao nào chiếu mệnh vậy?”

      Nhưng lúc tiếp đất, có cảm giác mình được nệm thịt bao bọc, chỉ có điều bảo vệ được chân , bên chân có cảm giác nhói đau.

      Lúc cảm thấy mình còn chuyển động nữa, Gia Hân mới dám mở mắt ra, nhưng tại, như lúc trước, được bao bọc chặt chẽ trong lòng người, mà , ngoài hai tay vẫn ôm chặt , tại hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt là vô số những vết xước và đất cát.

      Đầu óc Gia Hân trống rỗng, vô cùng hoảng loạn!!!

      Cựa mình khỏi vòng tay ấm áp kia, lo lắng gọi tên :

      - Triệt Hàn, Triệt Hàn!!! Tên chết tiệt kia, đầu óc toàn bã đậu sao? Tự nhiên lại nhảy theo tôi làm chi. Tên kia, tỉnh cho tôi, tỉnh dậy cho tôi. Tên khốn này, định ngủ tới bao giờ vậy? – Miệng tuy chửi kịch liệt nhưng tay vẫn chỉ là khẽ khàng lay , sợ cẩn thận chạm vào vết thương của .

      Mà người kia cũng quá chậm chạp , đợi tới lúc từng giọt nước mắt kìm nén được rơi dài mặt Gia Hân mới chịu tỉnh dậy.

      - Ai da, đau muốn chết mất, em định lay chết hả? – Triệt Hàn bị tiếng của đánh thức, lúc che cho , may đầu bị đập và đá, đau quá mất ý thức. Lúc mở mắt ra, thấy vẫn còn sức hét rồi lay , chắc cũng bị thương nặng, Triệt Hàn thở phào cái.

      - tỉnh lại rồi, đau ở đâu chứ, tại sao sớm tỉnh lại hả, làm tôi tưởng… hic…hic – Gia Hân nấc ngừng, dường như tim của cũng ngừng lại lúc thấy bất tỉnh.

      Nhìn người phụ nữ cứng đầu luôn tìm mọi cách né tránh giờ lại mà khóc tới thê thảm, trong lòng Triệt Hàn đột nhiên có chút ngọt ngào cùng ê ê. khóc vì , nhưng là vì đau lòng mà khóc, muốn loại cảm xúc này. Ráng chịu chút đau đớn truyền tới từ cánh tay, Triệt Hàn đưa tay về phía Gia Hân, an ủi :

      - Định tranh thủ ôm em lâu chút, ai ngờ em tỉnh sớm như vậy chứ, lại còn ầm ĩ lên nữa – Triệt Hàn vừa đùa vừa nhìn quanh nhận định tình hình. May cho Triệt Hàn và Gia Hân, dù sao đây cũng chỉ là ngọn núi sau khách sạn, vực hoàn toàn sâu lắm, nên ngã cũng tới nỗi mất mạng, nhưng khu vực này khá vắng vẻ, lại được, giờ chỉ có hai khả năng, là chờ người tới cứu, hai là Gia Hân quay về báo tin.

      Gượng ngồi dậy, Triệt Hàn định dặn Gia Hân quay về báo người quay lại đón . Nhưng vừa nhỏm lên, thấy vết thương dọa người bắp chân Gia Hân. Hoảng hốt, Triệt Hàn quên mất đau đớn, vội cởi áo của mình ra, băng bó cho :

      - Còn tưởng em sao, bị thương nặng thế này mà sao? Đồ ngốc! Biết là em chậm chạp, nhưng chẳng lẽ ngã hỏng mất dây thần kinh đau rồi sao? – Triệt Hàn nhăn nhó, nhìn vết thương dài tới tận mắt cá chân , cảm thấy trận đau hung hăng ở ngực. Nếu lúc đó đùa mọi chuyện tới nông nỗi này.

      Lúc này, Gia Hân cũng mới cảm nhận được trận đau đớn truyền từ chân của mình tới, nhớ ra lúc ngã xuống, chân có va phải gì đó. Nhìn dù bị thương nặng hơn mình mà vẫn cố gắng băng bó cho Gia Hân càng có cảm giác muốn khóc.

      càng cố đẩy , càng cố đuổi ra khỏi trái tim của mình càng trêu đùa càng cắm rễ sâu trong tim . Nghĩ tới đây, Gia Hân càng nhịn được nước mắt.

      Thấy còn khóc dữ hơn, Triệt Hàn lo lắng, chẳng lẽ còn đau chỗ nào nữa?

      - Em còn đau chỗ nào nữa hả, để xem? – Triệt Hàn nhìn khắp chân tay , xác định xem còn chỗ nào bị thương nữa .

      - buông em ra! sao lúc nào cũng đối xử với em tốt vậy hả, thấy em tệ với lắm sao? Sao mau tìm người khác , sao cứ như vậy hả? Đồ khùng, đồ đại ngốc, đồ điên, đồ đểu, đồ quá đáng! – Gia Hân rốt cuộc nhịn được nữa, khóc rống lên.

      Lần đầu tiên thấy hoàn toàn mất bình tĩnh Triệt Hàn thoáng ngạc nhiên

      Thấy mỗi lúc khóc hăng, càng cảm thấy lúng túng, trí thông minh cũng mất đâu mất. Lúc này, chỉ còn biết hành động theo bản năng, cẩn thận ôm vào lòng:

      - Thôi được, sai rồi, sai rồi mà, đừng khóc nữa, em khóc làm cũng muốn khóc theo mất – Triệt Hàn sai, trái tim như có hàng ngàn mảnh thủy tinh cứa vào, muốn phải khóc, phải khổ sở. theo đuổi , là sai rồi sao?

      Gia Hân muốn đẩy ra, nhưng đầu lại vang lên tiếng kìm nén cơn đau của . làm sao có thể quên là bị thương nặng chứ:


      - có đau lắm ? – Gia Hân lo lắng hỏi.

      - Nếu em còn biết thương đau đừng động đậy nữa, ngồi im … - Triệt Hàn ngừng lại lúc, ra điều tiếp theo, thực vạn lần muốn – Nếu có thể, chúng ta cứ thế này, lâu chút được ? hứa, nếu em muốn… từ nay về sau theo đuổi em nữa… chỉ cần em ngồi như vậy, lâu chút thôi…

      Giọng nhàng, ấm áp bên tai, như thời thầm khiến Gia Hân căng cứng đột nhiên thả lỏng, trong lòng có chút mất mát.

      biết như vậy là nên, cảm giác bình yên lúc này là điều luôn mong ước.

      Nhưng muốn bị tổn thương, như con thiêu thân nhìn thấy lửa vẫn lao đầu vào. có lẽ là người duy nhất làm vậy vì , nhưng thuộc về . cũng có đủ tự tin để tiến thêm.

      lúc sau, Gia Hân có cảm giác sức nặng đè lên người dần gia tăng. khẽ lay Triệt Hàn, nhưng thấy phản ứng, gọi cũng thấy gì. Lúc sờ lên lưng , thấy mảng đẫm ướt, máu chảy nhiều:

      - Này, tỉnh lại , lần này được lừa tôi, được ngủ, có nghe thấy , chờ tôi gọi người . Đồ đần này, sao nghe lời tôi hả, dậy mau. – Nước mắt lại trào ra, nhận ra mình có khả năng mất được, đồ con lừa này, phải cố gắng lên, tôi đưa về trại, có hiểu , phải gắng lên, phải cố tới khi về tới khách sạn. Nè, mặc kệ có dỗi tôi vẫn với đó, hiểu ?

      - ….

      - Triệt Hàn, đừng vậy mà, đừng bỏ em lại mà.

      - …

      được!!! thể có chuyện gì được!

      Gắng chút sức tàn, Gia Hân đỡ Triệt Hàn đứng lên, cơn đau từ chân lập tức truyền đến.

      còn thời gian nữa, chỉ cần tìm được người giúp là được. Phải tìm được người giúp, phải đưa tới được khách sạn. Nếu

      , có chuyện gì hết.

      - Triệt Hàn, nghe tôi này, mẹ còn chờ ở khách sạn nữa, chúng ta phải về để gặp bà đúng ?

      - …

      - Triệt Hàn, từng thích nhất là món bánh trứng tôi làm đúng ? Đến lúc về tôi nướng nhiều bánh trứng cho , chỉ cần cố gắng chịu đựng chút thôi, hiểu chưa?

      - …

      - còn nhớ… từng về người tên là Mặc Giao ? Tôi giờ quan tâm ấy là ai hết, muốn gì cũng được, muốn chia tay cũng sao, nhưng đừng bỏ lại tôi ở đây nghe chưa?

      - …

      - Đồ ngốc này, được… tôi cho phép như vậy… hức…

      Thực ra, lúc này Triệt Hàn vẫn nghe được những gì người bên cạnh , nhưng thân thể nặng trĩu, cố gắng lấy sức để mở mắt, nhưng thể. muốn khóc, muốn người con nữa vì mà khổ.

      - Mặc Giao… thực là… - Triệt Hàn chỉ có thể tới đó.

      Người con bên cạnh cũng thể nghe nữa rồi, tập trung hết sức lực để kéo người đàn ông cao quá đầu, lại gắng sức , còn sức nghe được bất cứ thanh nào nữa.

      Trong đầu lúc này chỉ còn hai nhiệm vụ, đưa về khách sạn và chuyện giữ tỉnh táo. biết cứ như vậy bao lâu, tới khi trước mặt toán người cầm đèn pin, chạy về phía họ, biết gì.

      - Cứu, xin hãy cứu ấy, làm ơn… - chỉ có thể rút chút sức cuối lắp bắp vài từ.

      Ý thức của Gia Hân cũng mờ dần.
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10

      biết ngủ bao lâu, Gia Hân mới tỉnh lại. Trước mặt là 4 bức tường trắng xóa. suy nghĩ cũng đủ hiểu bản thân ở đâu. Gia Hân cựa mình, phát ra bên chân giờ bị băng trắng xóa. Phải rồi, lên núi hái nấm cùng với Triệt Hàn ngã bị thương.

      Mà Triệt Hàn, tại sao rồi?

      Trong lòng đột nhiên cảm thấy nghẹt thở, Gia Hân loay hoay xuống giường, muốn tìm . nhất định có việc gì đâu, tự nhủ. Nhất định.

      khập khiễng ngoài hành lang, bỗng có tiếng gọi giật Gia Hân lại.

      - Con nhóc kia, còn dám lung tung hả, mày làm mẹ đau tim chưa đủ sao? – Trương Ngọc đau lòng, con quỷ con kia, làm bà lo lắng còn chưa đủ hay sao mà giờ vừa tỉnh lại tiếp.

      Quay đầu lại, Gia Hân nhìn thấy mẹ mình cùng mẹ Lương Uyển vào, hai người có vẻ khá mệt mỏi. Nhưng tại, đầu óc của Gia Hân chỉ có thể nghĩ đến gã ngốc kia.

      - Mẹ, bác, con xin lỗi làm hai người lo lắng… Triệt Hàn có sao ạ? Hic, tất cả là tại con, nếu con … - Gia Hân bắt đầu khóc, dường như từ sau khi gặp lại Triệt Hàn ở kiếp này, rất dễ khóc.


      Trương Ngọc nhìn con mình ngạc nhiên, còn Lương Uyên vội vàng cắt lời:

      - phải đâu, bác còn ơn cháu ý chứ, nếu lúc ấy nhờ có cháu chắc bác được gặp lại nó rồi. Lúc bác nhìn thấy vết thương ở chân cháu chính bác còn sợ nữa là. Giờ Triệt Hàn ổn rồi, nếu cháu muốn sang thăm nghỉ ngơi chút, rồi tý nữa sang – Lương Uyên đùa, lúc mọi người bỏ chiếc áo bọc chân của Gia Hân ra, cả bà và Trương Ngọc đều kìm được bật khóc, chân Gia Hân bị cắt đúng động mạch chủ, ướt đẫm cả áo, ngoài ra vết thương vì phải vận động quá sức, bị rách thành vệt dài dọa người. Có trách, chỉ trách bà và Trương Ngọc quá chủ quan thôi.

      - sao ạ? Tốt quá rồi. Con mệt đâu ạ, bác có thể cho con gặp ấy được ạ? – Gia Hân thở phào nhõm rồi lại thấy yên tâm, muốn tận mắt xác định sao.

      Nhìn thấy vẻ quyết tâm trong mắt Gia Hân, cả Trương Ngọc lẫn Lương Uyên đều thể từ chối, đành phải lấy xe lăn đẩy Gia Hân qua phòng bệnh của Triệt Hàn.

      Khi chỉ còn hai người trong phòng bệnh, Gia Hân nhìn Triệt Hàn, trong lòng ngừng chửi rủa người đàn ông ngốc nghếch này. Đau sao kêu tiếng, sao gọi, lại ngốc nghếch diễn cái vở tuồng cẩu huyết ôm nhau làm gì? tưởng làm thế khiến cảm động sao? Giờ thấy đau lòng vì , thoải mái rồi chứ?

      - Đồ ngốc này, đồ đại ngốc, bị ăn mất não rồi hả? có biết mình làm người khác lo lắng thế nào hả. Mau tỉnh lại , đồ ngố này. Lần sau mà còn thế nữa là thèm chuyện với luôn đó.

      - …

      Hai bà mẹ ngồi ngoài chờ Gia Hân, cũng cùng tâm trạng lo lắng phấp phỏng, nhưng là do biết cưới bao giờ là vừa. Chuyện Triệt Hàn bảo vệ Gia Hân làm Trương Ngọc vô cùng hài lòng về chàng rể này. Còn chuyện Gia Hân cõng Triệt Hàn hơn nửa quả núi tìm người giúp cũng làm Lương Uyên vô cùng cảm động. Mà ràng, tình cảm giữa hai đứa là thể phủ nhận. Chính hai bà cũng cảm thấy chuyện chỉ trong chưa đầy ngày là vô cùng khó hiểu, nhưng linh cảm của người làm mẹ thể sai được, con của hai bà ràng rất coi trọng người còn lại. Chuyện vui cũng nên trì hoãn, hai bà nên chuẩn bị là vừa.


      Gia Hân nhìn Triệt Hàn nằm giường bệnh lúc này, người bị bó toàn thân như chiếc bánh chưng, chỉ còn khuôn mặt là lộ ra chút ít. Vẫn cái mũi cao cao hoàn hảo tới bực mình, đôi mày như được khắc luôn trực gây hấn với , cái miệng luôn để cuộc sống của trở về quỹ đạo bình yên.

      từng thích chúng, hiểu tất cả những điều này đều vượt khỏi tầm với của .

      Rồi vẫn bị cuốn hút, làm mọi thứ để bản thân tránh xa. Còn tại, ngốc nghếch của làm cảm động. thắng. Với , có lẽ tới lúc bản thân phải trở nên dũng cảm hơn nữa. Nhìn , cuối cùng Gia Hân cũng hạ quyết tâm, dù người con trai này có ai trong tim nữa, cũng nên thử lần. muốn dẫm vào vết xe đổ của mẹ, cũng tin mẹ mình đủ hiểu để dừng lại đúng lúc, khi còn đủ tỉnh táo nữa.

      Ngồi cạnh Triệt Hàn biết tới bao giờ Gia Hân được mẹ đưa về phòng. Gặng hỏi Trương Ngọc lúc, cũng được thương thế của : 6 cái xương sườn gãy, lưng bị rìa đá cứa vết khá sâu, đầu cũng bị chấn động . Ngoài ra tay trái cũng bị bong gân, trầy xước dưới đều có cả, may là bị thương vào những điểm chí mạng. Nhưng bị mất máu khá nặng, nếu đưa về sớm e rằng kịp.

      - , lúc hai đứa bị mất tích mẹ muốn rớt tim luôn, nếu có Triệt Hàn cứu con, chắc giờ mẹ cũng sống nổi nữa, mẹ cảm ơn nó lắm – Ngừng chút, bà tiếp tục , giọng đầy sầu cảm – Chỉ tại hai bà già muốn có cháu bế tới lẩm cẩm, nên mới bày trò lên núi hái nấm để hai đứa gặp họa như vậy. Có trách cũng là trách mẹ.

      - Mẹ à, tại con bất hiếu, đến giờ vẫn để mẹ lo, mẹ đừng trách mình làm gì, tại mẹ chữa bệnh nữa, đừng suy nghĩ quá để ảnh hưởng đến bệnh của mình. – Gia Hân an ủi mẹ, cuối cùng mẹ cũng chỉ muốn tốt cho mà thôi.


      - Con à, đằng nào mình cũng có ơn với người ta, con cũng muốn làm mẹ lo lắng, hay là thế này , con thử quen với con người ta xem thế nào, mẹ nghe thấy cậu ta cũng tử tế lắm đó – Thấy con mình “cắn câu”, Trương Ngọc cuối cùng cũng đưa ra gợi ý.

      - Mẹ!!! Con và Triệt Hàn còn ở trong bệnh viện nha! – Gia Hân ngờ, mẹ có thể trong tình huống này mà gợi ý.

      - Có sao, bình thường hai đứa đều bận cả, tại như thế này, chắc phải nằm viện ít nhất là 1,2 tháng tới, đằng nào cũng thể làm việc, tranh thủ thời gian nhàn rỗi tìm hiểu nhau có phải là nhất cử lưỡng tiện . Chỉ cần ra viện đừng để hai bà già này chờ quá lâu là được rồi – Trương Ngọc cười với .

      Từ lâu thấy mẹ mình cười vui vẻ như vậy, Gia Hân có định phản đối cũng đành ậm ừ, dù sao cũng quyết định thử với lần, đằng nào cũng thế.

      - Thôi được, nhưng con dám chắc có thành công ạ – Gia Hân đồng ý.

      - Ừ, thế mới đúng tinh thần chứ, mẹ linh cảm là giữa hai đứa thực có gì đó nha. Nếu cũng màn vừa rồi. Sao, mẹ đúng chứ? Có phải là… - Trương Ngọc ngừng lại, Gia Hân nín thở, mồ hôi hột rơi ròng ròng, chẳng lẽ mẹ phát ra rồi? – con… ngưỡng mộ Triệt Hàn từ lâu từ lúc mới vào công ty phải ? ngờ mẹ cũng có tài năng mai mối lắm nha.

      Lần này thảm rồi, Gia Hân nghĩ, mẹ có tài gì cũng được, miễn phải mai mối.

      Lúc này bỗng có người từ bên ngoài đẩy cửa vào, giọng cũng vui vẻ kém:

      - Nếu vậy tốt quá rồi, thôi tôi với bà cũng nên để cho tụi trẻ nghỉ ngơi chút, tôi với bà cũng trông chúng cả đêm rồi, cần nghỉ ngơi chút – giấu giếm hành vi nghe lén của mình nãy giờ, Lương Uyên quay sang với Gia Hân – Thôi bác với mẹ cháu về nghỉ, nhầm, mẹ với mẹ con về nghỉ, nếu con cảm thấy khỏe tối qua ngó Triệt Hàn chút xem thế nào nhé, phòng hai đứa cách nhau cũng xa.
      - …
      - Chịu khó tối nay chút nhé có gì từ ngày mai mẹ sắp xếp cho hai đứa cùng phòng bệnh là được rồi. Thôi hai bà già này về đây, quấy rầy hai đứa nữa đâu.

      xong tràng, Lương Uyên cũng kéo Trương Ngọc , chỉ để lại Gia Hân á khẩu trong phòng bệnh. ra tính cách của Triệt Hàn phải là rèn luyện ngày ngày hai mà có…

      Tối hôm đó, sau khi ăn tối xong, Gia Hân cũng cảm thấy thân thể tràn đầy năng lượng, cả ngày làm gì rồi, tự nhủ, có sang phòng cũng phải là việc to tát gì. Đằng nào cố suốt giờ đồng hồ rồi, cũng đâu có ngủ được.

      Nghĩ vậy, Gia Hân tập tễnh bước lên chiếc xe lăn ở gần giường rồi qua phòng Triệt Hàn. ở cách phòng phòng thôi, nên cũng chẳng tốn nhiều công sức để tìm được phòng bệnh của .

      tại, vẫn như buổi chiều, mắt vẫn nhắm nghiền như bức tượng vậy. Lại gần chút nữa, lại gần chút nữa xem có ổn thôi, Gia Hân đẩy xe của mình lại gần.

      Lúc này chỉ còn trong tầm với của . Đưa tay ra chạm vào từng đường nét mặt người con trai này, chợt nhận ra bản thân mình hình như có chút hơi thân mật.

      Rụt tay lại, chạm vào hơi ấm từ tay Triệt Hàn. phải tượng sáp, chỉ là Triệt Hàn thôi. Mà hơi ấm từ lúc này bình yên, êm ái. Gia Hân tham lam, liệu có thể dừng lại khoảnh khắc này được ? Chỉ thôi.

      Mà có hai cái bóng cũng rình trong hành lang bệnh viện lúc này, thầm với nhau:

      - Giờ bà yên tâm chưa? Tôi thấy con bà thực có tình cảm với thằng con nhà tôi, mà thằng con nhà tôi cũng thế. lý do gì mà hôm đấy, mặt nó chuyển từ muốn giết người thành khuôn mặt mẹ là nhất thế đâu. Từ tới giờ, chỉ có lần đầu tiên tôi đưa nó thanh kẹo cầu vồng lúc nó 5 tuổi để dụ nó mặc đồ con và lần vừa rồi là nó nhìn tôi với con mắt như vậy thôi đấy. – Người này có vẻ hiểu biết, phân tích cặn kẽ tình hình cho người còn lại.

      - … - Cái này, người còn lại thực có chút ngạc nhiên, thực cảm thông cho nam chính…

      - Thôi chúng ta về , cũng muộn rồi, nghỉ rồi mai vào sớm với chúng nó.

      Và thế là hai cái bóng nhàng rời khỏi trường.

      Lúc Triệt Hàn tỉnh lại, là gần sáng hôm sau, muốn cựa mình liền thấy bản thân thể động đậy.

      Phải rồi, leo núi bị thương.


      Còn Gia Hân sao?

      Đảo mắt nhìn quanh, Triệt Hàn liền thấy người muốn tìm, ngủ quên bên cạnh .

      Chúa ơi, đây là thiên đường sao? Rốt cuộc sống lại lần nữa để chết , thiệt là vô ích quá. Triệt Hàn thở dài, kệ vậy, thế cứ hưởng thụ trước, chuyện sau tính sau. Lâu lắm rồi, mới thấy người con này, trầm ổn ngồi bên cạnh . như mơ về chuyện gì đó, dễ chịu lắm, đôi lông mày nhíu chặt lại. Triệt Hàn cố nhấc ngón tay, chạm vào sống mũi . Trong quá khứ, mỗi lần gặp ác mộng, chỉ cần làm như vậy, còn chau mày nữa.

      Động tay liền thấy thân mình ê ê, Triệt Hàn thầm rủa, thiên đường mà cũng đau sao.

      Mà, tại, có thể ngủ an lành, chút cũng thấy khó chịu. Nếu đây là mộng, nguyện cả đời tỉnh lại.

      Thẳng đến khi mặt trời tỉnh hẳn, chiếu rọi phòng bệnh, Gia Hân mới bị đánh thức bởi nắng chiếu ngoài cửa sổ. Nhìn sang Triệt Hàn, thấy vẫn chưa tỉnh, nhưng lúc này nằm quay hẳn người về phía , Gia Hân đột ngột thấy căng thẳng, khẽ lay :

      - Triệt Hàn… tỉnh lại rồi hả? – khẽ cười với , thực có lời nào tả hết tâm trạng của lúc này, bối rối, vui mừng, có chút hồi hộp, cuối cùng đều thể trộn lẫn, chỉ có thể vụng về biểu lộ ra ngoài.

      Lúc trước Triệt Hàn hạ quyết tâm ngắm tới khi nào tỉnh thôi, tại lại được đánh thức. mở mắt, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của , ngạc nhiên muốn rớt mắt. Rốt cuộc thế giới đảo lộn từ khi ngã xuống núi hay thực lên thiên đường rồi. Dù thế nào, nụ cười dịu dàng của lúc này làm mụ mẫm, nhàng đưa cánh tay bị bó bột lên chạm vào má , xác định phải ảo ảnh, như trước đây, mỗi lần uống say.

      Thấy khẽ đưa tay lên, hướng về phía , chạm vào giống như chạm vào thứ trân bảo quý hiếm, đôi mắt say đắm như muốn hút mọi ánh nhìn của , Gia Hân thấy bản thân ngừng thở, trầm luân trong ánh mắt của .

      Lúc này, bằng ánh mắt, họ rằng họ nhau…

      Hai người ở trong tư thế mờ ám như vậy chưa lâu có kẻ tới phá đám:

      - Xoạch! – Tiếng cửa được kéo ra, y tá thản nhiên bước vào.

      Hôm nay được phân công chuyển bệnh nhân phòng này sang phòng đôi. E hèm, ta đẹp trai lắm nha, nghe còn vì bảo vệ bạn mà chịu thương tích khắp mình. Nếu bạn này là vợ chưa cưới, bị mẹ ầm ĩ đòi đổi phòng đôi, có lẽ cũng muốn tấn công rồi. Haiz, đúng là trai tốt đều có người xí trước, đời bất công mà.

      Đúng như ý nghĩ của , vừa mở cửa ra chứng kiến màn tình tứ, tàn lửa le lói còn sót lại cũng bị dập bằng hết, chừa chút nào. Ghét đó, mới sáng sớm ra mà, hậm hực:

      - E hèm, tôi qua chuyển phòng cho bệnh nhân Triệt Hàn, dù hai người có là vợ chồng chưa cưới chăng nữa, tôi đề nghị muốn làm gì chuyển qua phòng đôi cho tiện, đừng mới vừa tỉnh dậy kìm chế được. Bệnh nhân nếu vừa tỉnh dậy cũng nên vận động quá sức.

      - … - Triệt Hàn nghe được gì từ bốn chữ vợ chồng chưa cưới, còn Gia Hân ngượng tới nghe được gì hết luôn, vừa rồi tư thế của hai người thực rất mờ ám nha.

      Chỉ còn y tá trợn mắt nhìn cặp đôi kì lạ này, cúi gằm mặt xuống đất hồi lâu, còn chàng trai kia nhìn cười tới biến thái. Aizzzz, nhầm, nhầm rồi, mình đúng là hợp, hợp, hai người trước mắt mới đúng là đôi.

      - Nếu có gì, tôi báo bác sĩ bệnh nhân tỉnh lại. kia cũng ở luôn lại đây , chắc chuyển sang phòng mới cùng bệnh nhân luôn. – cố to, cho hai tên có vẻ điếc đặc kia nghe được, rồi hài lòng khi thấy người con hơi giật mình rồi gật đầu. Ít nhất ra có người phải có người nghe chứ.

      rồi cũng ngúng nguẩy bỏ ra khỏi phòng, để hai con người kia lần nữa rơi vào im lặng.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :