1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chúng mình lấy nhau đi - Ức Cầm(62c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 55: Danh tiết 25 năm trời của Tô Xán Xán tiêu tan trong chớp mắt

      đêm ngủ.

      Xán Xán trở dậy, hai mắt trũng sâu. Mặc xong quần áo, lê bước nặng nề ra cửa, Triệu Noãn Noãn làm, bàn là bữa sáng. Chỉ nhìn qua, trong đầu Xán Xán lập tức lên ánh mắt của tối qua, tim lại xốn xang.

      - Khó chịu chết được, chết mất... - ôm đầu, muốn vứt hết những gì trăn trở trong đầu.

      - Khó chịu cái gì? – Tiếng Cao Vũ.

      Xán Xán ngẩng lên, sững sờ. thấy Cao Vũ mặc veston, mắt phượng hoan hỉ, vóc dáng rạng rỡ. Thấy Xán Xán thất thần, Cao Vũ nén được vẻ đắc ý:

      - Nhìn cái gì?

      Xán Xán định thần lại, thành thực :

      - ... hôm nay khác hẳn mọi khi...

      rồi, Cao Vũ liền tự mãn nhếch miệng cười. Tất nhiên rồi! Tối qua chuẩn bị đủ cả, để hôm nay cho phen sáng mắt.

      Trông thấy cười kỳ lạ, Xán Xán lẩm bẩm:

      - Lẽ nào ... muốn bán thân?

      Ha ha, có người đắc ý thoắt cái vỡ làm hai nửa.

      - Tô Xán Xán, em quên hôm nay phải chứ?

      Xán Xán ngây thơ nhìn :

      - làm gì?

      Quả nhiên âý quên rồi! Cao Vũ ngao ngán:

      - Hôm nay em phải họp lớp.

      - Hả! - Cùng với tiếng hét chói tai, Xán Xán vội vỗ trán - Thôi rồi, thôi rồi, em quên béng mất! Mấy giờ rồi? Khéo kịp mất...

      Thấy quay mòng mòng, Cao Vũ chỉ còn nước im lặng.

      Việc này mà cũng quên, chịu em !

      -----

      Mọi thứ chuẩn bị đều phải tuần tự, thời gian cứ vô tình trôi tiếng đồng hồ.

      - Tô Xán Xán, chắc chắn em là giống bò đấy.

      Xán Xán vừa nhét miếng bánh bao vào miệng vừa lúng búng.

      - Cái gì... bò?

      - Rùa bò.

      Hóa ra Xán Xán là con rùa, luôn hướng đến đích: quán ăn.

      Tiệm ăn ấy bài trí kiểu Nhật, hai phòng ngồi được ngăn cách bằng cửa kéo được chế tạo từ cây gỗ, gian rất rộng, có thể cùng lúc chứa mấy chục người. Hội lớp cấp ba của Xán Xán tổ chức tại đây.

      Khi Cao Vũ và Xán Xán tới, phòng đặt trước đông người, khi cửa mở ra, mấy chục cặp mắt như lóe sáng, sau đó là khí rì rầm bàn luận. Bạn học cũ của Xán Xán được phen thể trình độ buôn dưa lê hạng nhất.

      - Xán Xán, tới đây tới đây!

      bối rối, người đứng lên ra sức vẫy Xán Xán rối rít.

      -----

      Nhìn kỹ, hóa ra là bạn học Nhan Như Ngọc bị ái tình che mờ mắt. Bên cạnh là người tình trong mộng, áo đỏ rực như lửa, cười tươi như hoa, rộng rãi và chúm chím, tráng lệ và ủ rũ, Phó Chú tịch Hội đồng Quản trị Dương Tiếu.

      Hai người ngồi vào chỗ. Nhan Như Ngọc kéo Xán Xán lại, ghé sát tai:

      - Cậu chẳng bảo ta có vấn đề à? Sao còn dắt theo? Còn tới muộn nữa... Á à! - Bỗng như giật mình hiểu ra điều gì - Xán Xán, bọn cậu còn vấn đề gì, mà ta cũng mạnh mẽ trở lại rồi hả?

      Xán Xán bị Nhan Như Ngọc làm cho sợ tái xanh mặt:

      - Chuyện này dài lắm, vả lại như cậu nghĩ đâu...

      , bỗng vang lên tiếng xuýt xoa:

      - Chao ôi! Có người tới muộn kìa!

      thanh chưa dứt, Xán Xán thấy toàn thân sởn gai ốc. Ngẩng lên nhìn, Giang Nhược Văn ngồi đốì diện, khinh khinh nhìn , ánh mắt đầy ác ý.

      Phụ nữ khi cố chấp rất đáng sợ, ví dụ tiểu thư họ Giang "quý sờ tộc" này, Xán Xán hoàn toàn mình làm gì phải với ấy, khiến ấy cứ tìm mình để gây .

      - ngại quá, bị kẹt xe đường ...

      - Khi bọn tớ chạy xe qua đường vẫn ổn mà, sao lại nhanh kẹt xe vậy? Giao thông bây giờ chẳng ra gì!

      dối bị bắt bài, Xán Xán nhất thời rất lúng túng.

      Cao Vũ ngồi bên cạnh thấy vậy vô cùng ngao ngán. ngốc này ngốc , ấy biết kẹt xe là lý do vớ vẩn nhất trong các lý do hay sao? còn gì để dạy!

      - Giang tiểu thư thấy buồn cười à, ra là ngốc này ngại dậy sớm, ngủ nướng nên chúng tôi mới tới muộn.

      Dậy sớm? Ngủ nướng? Mẹ ơi! Mọi người ngay tức khắc tỏ nét mặt là hiểu việc gì đó. Nhan Như Ngọc bị kích động vô cùng, Xán Xán hóa ra bọn cậu có gì đó chứ!

      Xán Xán đương nhiên là người sau cùng hiểu ý, đỏ bừng mặt, dấm dúi kéo tay Cao Vũ mạnh:

      - lung tung gì thế!

      - Còn bào chữa nữa, ai bảo tối qua em cứ đòi mệt như thế...

      Hóa ra là tối qua! Mọi người rối rít bày tỏ nụ cười mỉm. Gối

      chăn khôn xiết, tiếc được nhìn. Nhan Như Ngọc xúc động đến nỗi mắt lệ rưng rưng, Xán Xán, lần này coi như ok rồi!

      Xán Xán mặt nóng ran tận cổ:

      - Các cậu đừng nghe ấy lung tung...

      Cao Vũ mặt tỉnh bơ, thản nhiên giải thích:

      - ấy hay xấu hổ.

      Wa! Thế là mọi người càng say đắm tưởng tượng.

      Cái trinh tiết 25 năm của Xán Xán, trong buổi sáng tan tành!

      Trong khi tất cả mọi người có mặt chìm trong tưởng tượng ngập tràn hương sắc khuê phòng, Giang Nhược Văn càng lúc càng tối sầm mặt mày, cuối cùng nén nổi:

      - Dù thế nào, đến muộn phải chịu phạt!

      Câu này có vẻ rất bị kích động, mọi người đều hướng chú ý về ấy.

      Cao Vũ nhướn mày:

      - biết Giang tiểu thư muốn trừng phạt chúng tôi thế nào?

      Bản thân trở thành mục tiêu của mọi ánh mắt, nữ hoàng họ Giang nhất thời thấy oai hẳn lên:

      - Đến muộn đương nhiên phải phạt rượu.

      Phạt rượu!!! Câu này vừa được ra, dường như sắc mặt ai đó khó coi hẳn. Chuyện cũ đành ngoái lại trông sáng trăng...

      -----

      Lại cái lần họp lớp năm ấy, địa điểm là phòng karaoke của gia đình bạn trong lớp kinh doanh. Bạn học này lắm tiền mạnh miệng, những cho sử dụng miễn phí địa điểm mà còn bao hết mọi khoản ăn uống. Ăn free uống free, đương nhiên phải có mặt Xán Xán và Nhan Như Ngọc. Thế là trong căn phòng tối mờ ấy, ở góc u ám, hai bóng người ngồi tụm lại rì rầm.

      - Xán Xán, bánh ngọt này ngon lắm, cậu nếm !

      Xán Xán cắn miếng:

      - Đúng là ngon !

      - Cả hạt điều nữa này, béo ngậy, cậu lấy nhiều thế này, bọn mình cất ít nhé?

      - Ừ, cất .

      Thế là hai người vỗ tay đánh bộp, trong khi mọi người hát xướng rầm trời bốn móng vuốt tội lỗi len lén vơ hết đồ ăn bàn. Cuối cùng, cái túi đựng bằng giấy mỏng chịu nổi, rách toạc.

      - Toi rồi, túi rách rồi! - Lại bọc bọc gói gói, sột sà sột soạt.

      - Còn chai rượu vin này sao? Tớ vừa mới nhìn giá, hơn trăm tệ đấy!

      - Hơn trăm tệ?! - Xán Xán chớp mắt:

      - Như Ngọc, chúng mình uống chai này !

      Thế là hai người lần nữa vỗ tay đánh bộp. tiếng đồng hồ sau:

      - Bài cuối cùng? Bài cuối cùng ai hát? - Các bạn học cầm micro hỏi vang.

      - Tớ đây! - tiếng quát vang như sấm.

      Mọi người còn chưa kịp định thần, micro đa bị giằng lấy, rồi rẹt cái, màn hình chữ POSE.

      Nhan Như Ngọc khoe vẻ đàn chị, Xán Xán vẻ nũng nịu. Bạn học vừa bị cướp micro mới kịp hoàn hồn:

      - Xin... xin hỏi hai bạn muốn hát bài gì?

      Xán Xán và Nhan Như Ngọc lườm cho phát rồi nhìn nhau cười.

      - Chết cũng phải !

      Cả lớp đồng loạt bị sét đánh dựng đứng. Mấy phút sau, lần lượt từng người, từng người... đều đổ rạp dưới cây micro của Xán Xán và Nhan Như Ngọc. Sau những tiết tấu điên cuồng và hối hả, tiếng hét lớn:

      - Các bạn trước mặt, các bạn khỏe ?

      Đáp lại, thấy người chất đống, ai oán khắp nơi. Nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, mọi người thở phào hơi.

      - Như Ngọc, tớ muốn hát nữa!

      - Được, hát thêm lần nữa!

      Thế là bản nhạc Chết cũng phải được Tô Xán Xán và Nhan Như Ngọc trình bày mười lần, đến khi trong phòng có người bủn rủn chân tay, sùi bọt mép, lăn đùng ra đất...

      -----

      Trong khi cả lóp đắm chìm ưong ký ức kinh hoàng mà thể rứt ra, ly rượu được đưa đến trước mặt Tô xán Xán. Tim ai cũng thắt lại, mắt mọi người đều ánh lên tiếng lòng:

      - Tô Xán Xán, đừng có uống! Đừng uống mà!

      Xán Xán trừng trừng nhìn ly rượu, hề muốn chút nào, nếu là người khác mời rượu còn có thể nhưng là rượu Giang Nhược Vẳn rót ai bi.ết ta có mưu gì. định ngẩng lên từ chối bỗng nhiên thấy vô số ánh mắt rừng rục nhìn mình, Xán Xán cảm động khôn xiết!

      - Các bạn muốn tớ uống, tớ uống! - rồi, khảng khái nhận ly rượu.

      - Đừng mà! đúng lúc, bàn tay đón ly rượu cho .

      - Tôi uống thay ấy. - Cao Vũ rồi nâng ly rượu, uống cạn hơi -Xán Xán biết uống rượu tôi thay.

      ràng biết bao! Cao Vũ uống là uống, điềm tĩnh chớp mắt. Xán Xán kinh ngạc hết sức, Cao Vũ chỉ cười, với Giang Nhược Văn:

      - biết Giang tiểu thư hài lòng chưa?

      Hài lòng? Sao có thể hài lòng được? Mục đích của Giang Nhược Văn là ép Xán Xán uống say để lộ sở đoản, ngờ đâu bị Cao Vũ Chen Chân vào, tất nhiên vui nên cưòi khẩy:

      - Cao vẫn còn thương hoa tiếc ngọc nhỉ!

      xấu hổ nhưng quả Xán Xán biết uống rượu.

      rồi nhìn Xán Xán, nhớ lại những hành vi gây ra từ hai lần say rượu trước, ánh mắt trở nên trìu mến hẳn. biết giữ mình thế kia, thể để nguời khác gài bẫy được...

      - Cao muốn thay xán xán nhận rượu phạt cũng vấn đề gì, nhưng ly đủ!

      - Thế Giang tiểu thư cảm thấy mấy ly mới đủ? - Giang Nhược Văn liếc Cao Vũ.

      - Đáng ra cũng phải mười ly!

      Mười ly??? Muốn lấy mạng người ta hả? Giang Nhược Văn cũng quá cố chấp! Xán Xán kéo kéo Cao Vũ:

      - Thôi , để em uống mà!

      Cao Vũ vỗ vỗ vào vai , tỏ ý cứ yên tâm, rồi hướng về Giang Nhược Văn:

      - Chính xác mười ly là đủ chứ?

      Lời vừa ra, mọi người có mặt đều rộ lên vẻ ủng hộ, nhất là người đàn ông Dương Tiếu từ đầu mến mộ chiếc quần bò của Cao Vũ:

      - Cực cưng thân của ơi, bạn trai của bạn em đẹp trai quá, lại rất đàn ông nữa!

      - thân , cũng có thể thế mà!

      - ?

      - thân , trong mắt em luôn luôn là người đẹp trai nhất đàn ông nhất!

      - Cực cưng thân của !

      - thân !

      con chim cứ líu lo bay bay lại...

      Sắc mặt Giang Nhược Văn quá hí hớn, nhưng cũng tin có thể uống hết mười ly:

      - Tôi buồn cười đâu.

      - Tôi biết. - Cao Vũ rồi, ly thứ hai cạn, mặt chút đỏ, tim vẫn nhịp nhàng - Xán Xán, rót rượu .

      Xán Xán giật thót, ngần ngừ dám cầm chai rượu:

      - đừng gượng...

      - Em nhìn có vẻ gượng sao?

      Xán Xán im lặng, quả là có vẻ gì là gượng. Thế là ly thứ ba được rót ra. Cứ vậy, Cao Vũ làm lèo được tám ly, mọi người có mặt đứng bên lau mồ hôi vì .

      - Tiếp tục! - Cao Vũ đặt chiếc ly rồng xuống, với Xán Xán.

      - Thôi ! - Xán Xán ôm riết chai rượu - uống nhiều quá hại người lắm, em muốn uống nữa! - Nhỡ uống đủ mười ly rồi lăn quay ra sao? Chẳng lẽ phải cõng về?

      Xán Xán mếu máo, người ta chỉ là phụ nữ yếu đuối thôi mà!!!

      Trông vẻ mặt rối loạn nhiều vẻ, Cao Vũ vô cùng thương cảm:

      - Đừng lo, vấn đề gì đâu.

      - Mặc kệ hay giả, em cũng muốn uống nữa!

      - Muốn bỏ nửa chừng cũng được, nhưng mười ly chưa đủ, thể coi là uống thay ấy được! - Giang Nhược Văn vẫn ngang nhiên ép buộc.

      - Mọi người chỉ là gặp nhau để vui, em đừng ép bọn họ uống quá. - Khương Kiệt đứng bên từ lâu rốt cuộc cũng nén được, phải lên tiếng.

      - Sao lại bảo em ép ta uống? Cao tự nguyện đấy chứ! bảo đúng , Cao?

      Cao Vũ cười nhạt, đáp.

      chú ý đến mình, lại còn công khai cười cợt với người đàn ông khác, Khương Kiệt nổi cáu với Giang Nhược Văn:

      - Em đừng đẩy việc quá xa nữa!

      - Cái gì? bảo em quá đáng hả? - Giang Nhược Văn vốn tức ách trong bụng, lúc này xả hết vào đức ông chồng, hét inh ỏi, chân động bốn phương.

      Sĩ diện của Khương Kiệt tự nhiên nổi lên:

      - Em đừng lớn tiếng như thế, mọi người nhìn đấy.

      - Em to tiếng, sao? mà còn bắt nạt em, em mách bố em...

      - Được rồi! Em đủ chưa? - Khương Kiệt giận dữ cắt lời, lập tức đứng lên. - đây, em muốn thế nào muốn! - rồi thẳng.

      Giang Nhược Văn đứng như trời trồng nhìn chồng bỏ , mắt đỏ lựng.

      - Khương Kiệt! đứng lại! xong cũng xông ra ngoài.

      Cuộc họp lớp thoắt cái biến thành màn kịch lâm ly, chỉ mọi người mà cả Xán Xán cũng thấy ngao ngán.

      Lập gia đình mà như thế này sao? Hôn nhân là chuyện, nhưng hạnh phúc lại là chuyện khác. quay đầu, tâm trạng vô cùng khó tả.

      - Cạch! - ly trống đặt trước mặt .

      Xán Xán kinh ngạc ngẩng đầu, chút nữa ngã bổ chửng:

      - ... uống hết à?

      Chính xác, trong khi Xán Xán đúng ngây người, Cao Vũ lại uống cạn hai ly, đủ mười ly. Điên rồi, thế giới này điên hết rồi! Xán Xán lo lắng:

      - say rồi!

      Cao Vũ bận tâm, nhún vai, định mở miệng.

      - Giữa đường gặp cảnh bất bình... quát to lên! Lửa khói ngụt trời kìa! Ối a ối a...

      Tất cả mọi người đều hừng hực bởi thanh hào sảng, mọi con mắt dồn về phía Dương Tiếu mặc áo đỏ chót nhảy lên bàn, tay chống lưng, mặt rực sáng như đuốc.

      Hát lên nào! Mở volume to lên! To lên! To nữa lên! Dương Tiếu thành công! phải cá nhân hát, mà là khí phách đàn ông cất giọng!

      Bên cạnh , Nhan Như Ngọc đờ đẫn như say.

      - thân , hát hay quá!

      Sét giữa trời quang, xác người la liệt.

      Vẫn ôm nguyên dáng vẻ của kẻ bị hại, Xán Xán quyết định liều chết ngăn lại:

      - Như Ngọc, cậu bảo ấy đừng hát nữa được ?

      - Tại sao? Tớ thấy người của tớ hát rất hay mà! À, tớ hiểu rồi, cậu cũng muốn hát đúng ? Nào, đừng ngại gì...

      Xán Xán ngoảnh nhìn, bao nhiêu ánh mắt rực lửa. Khuyến cáo lời: Xán Xán, cậu hát , cậu hát còn hay hơn ta!

      - hát. - Cao Vũ vừa buông lời, toàn thể căn phòng lặng hẳn.

      nghe nhầm chứ? uống mười ly rượu vẫn có thể hát? Là người trái đất này đấy à? Xán Xán cũng thấy nghi ngờ.

      - hát nhé! - nhìn , từ tốn cất giọng mở đầu.

      phải thế nào mới ôm được em, ôm siết vòng tay, hôn em, em cũng vậy, từ tình bạn tới tình , từ khổ lụy thành khoái lạc, trao chìa khóa cho em, em lại hóa ra cầm tù ... em, em, em có thể ? cho biết phải làm gì mới làm cho em hết đơn, độc. Mình cùng tìm tới hạnh phúc, khi thế giới này từng bước từ tráng lệ tới hoang vu... Cho em, em cũng vậy, có thể tiếp tục hy sinh, hy sinh để em hài lòng...

      -----

      Giọng hát trong vắt như thế, phảng phất tiêng đàn, chầm chậm thấm vào trái tim người nghe. thanh cuối cùng vừa buông, bốn phía vẫn lặng yên. Sau đó, tiếng thốt lên từ đâu đó:

      - Tuyệt!

      Mọi người như bừng tỉnh, tiếng vỗ tay và tán thưởng râm ran. Quá hay! Nhan Như Ngọc cơ hồ nước mắt rưng rưng, Xán Xán, cuối cùng cậu cũng tìm được hạnh phúc của mình.

      - Xán Xán, chàng này quá tuyệt! Quá đáng giá!

      - Đúng vậy! Tô Xán Xán, quá đáng giá!

      - Tô Xán Xán!

      - Tô Xán Xán...

      Giọng của mấy chục con người rền vang. Xán Xán luống cuống khôn tả, ràng mê mẩn nghe, nhưng khi tỉnh lại, trước mắt là mặt cái người nhìn :

      - Em có ?

      Cao Vũ cười mỉm bước tới, dừng trước mặt , đôi môi mỏng khẽ :

      - Xán Xán...

      kinh ngạc ngẩng lên, chạm phải ánh mắt chan chứa.

      - ... hình như... Hơi say...

      - Dạ?

      Đôi môi ấy đột nhiên như muốn rơi xuống. được! ý thức được điều gì sắp xảy ra, giơ tay xô ra.

      Peng! Cánh cửa gỗ bị mở tung, phụ nữ hầm hầm lao vào, giọng vang lên:

      - Tô Xán Xán, con làm cái gì vậy?

      Mọi hành động đều lập tức dừng lại, mọi thanh tắt lịm. Xán Xán kinh ngạc định thần, cất giọng yếu ớt:

      - Mẹ...
      mylien1961 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 56: Mẹ phải người ưa bao lưc, vì khi bạo lực me phải là người

      Thực tế chứng minh, khi người ta nổi giận, uống nước có thể khiến ngậm miệng.

      Ví như Tô Xán Xán, khó khăn lắm mới đến dự hội lớp, hóa ra gặp đúng lúc bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng gặp nhau ở phòng kế bên, vừa ăn cơm vừa bàn chuyện hôn lễ cho con trai và con dâu. Thế là hội bạn học trở thành hội bắt kẻ gian, đối tượng kẻ gian đương nhiên là Tô Xán Xán.

      Cơn giận đầu tiên của mẹ Xán Xán, mặt phừng phừng, xông tới xoắn tai Xán Xán:

      - Tô Xán Xán, con qua đây cho mẹ!

      Bà sống nửa đời người, trong mơ cũng thể nghĩ con bà lại đổ đốn ngoại tình! Lại còn trước mặt ông bà thông gia chứ, thử hỏi người làm mẹ như bà phải làm sao?

      - Ui da! - Xán Xán bị đau, đành chịu để mẹ kéo vài bước - Mẹ, mẹ làm gì vậy? Mau bỏ con ra!

      - Con dám hỏi mẹ làm gì hả? Mẹ hỏi con mới phải, con làm gì ở đây?

      Người chậm nghĩ còn chưa hiểu được là mình bị bắt quả tang gian trá:

      - Con... Con họp lớp thôi.

      - Họp lớp? Như thế này là họp lớp à? Con mất dạy này, chồng con dốc sức kiếm tiền nuôi con, con lại cắm sừng nó, con có đáng sống hay hả?

      Chồng?!

      Mọi cặp mắt đều mở to gấp đôi, đến Dương Tiếu say rượu cũng tỉnh hẳn.

      - Cục cưng bé bỏng của , bạn em có chồng rồi à?

      Nhan Như Ngọc nhăn mặt:

      - Em... em cũng biết.

      - Oh, No! Cục cưng bé bỏng, em phải… thực ra cũng có chồng rồi chứ?

      - thân , sao lại nghi ngờ em được? ứ ừ ư...

      - Cục cưng bé bỏng của ! sai rồi, em đừng khóc…



      Có con chim nó lại nhảy ra nhảy vào hót líu lo, bay qua bay lại...

      Trong cái im lặng lạnh lùng, Tô Xán Xán ý thức được rằng thể để việc nhà vỡ lở ra ngoài hét to:

      - Nhìn cái gì mà nhìn? ?

      Wa… Trong chớp mắt, xách túi, giày, tất cả rung rung như vỡ tổ ùa , tại trường chỉ còn trơ lại nhân vật chính.

      - Xán Xán, con… - Bà mẹ họ Triệu từ lúc nãy vẫn mực im lặng, cuối cùng nhịn nổi, nhưng biết thế nào, chỉ đưa ánh mắt lẫn lộn buồn vui nhìn đứa con dâu mà bà cưng nhất.

      - Mẹ! - Xán Xán quen coi bà như mẹ, nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt bà, trái tim chợt thấy tắc nghẹn - Mẹ hiểu nhầm rồi... bọn con như mẹ tưởng đâu...

      - Hiểu nhầm? - Bà mẹ họ Tô giận quá - Chính mắt nhìn thấy tình, con con bảo hiểu nhầm? Con coi mẹ con già rồi nên lẫn hả? Phải ? ! Người này là ai? Hôm nay con cho mẹ là được đâu!

      - ấy là... - Xán Xán tắc giọng, muốn thân phận Cao Vũ là khó.

      - Con phải ? Mẹ đánh chết cái con mất dạy này! - Bà mẹ họ Tô gào lên, quẩy quả tìm vũ khí.

      Lúc này Xán Xán cuống cả lên. Thoang thoáng nhớ lại, mẹ phải người hay dùng vũ lực, vì khi mẹ dùng đến vũ lực, còn là người nữa.

      Trời xui đất khiến, ở góc phòng từ bao giờ dựng sẵn cây gậy. Bà mẹ cầm gậy lên, xông về phía Xán Xán, miệng lẩm bẩm:

      - Con mất dạy, mẹ cho con ăn học để con làm cái loại liễu ngõ hoa tường phải ? Để xem mẹ có dám đánh chết con hả!

      Thấy cây gậy vụt xuống, Xán Xán chỉ có cách nhắm chặt mắt.

      - Ui da! Đau chết mât! Chết người mất thôi! Cứu với...

      - Đừng kêu thế! - Cao Vũ nghiến răng nén đau, gắng gượng được câu. - Có đánh đến em đâu, em kêu cái gì?

      Xán Xán lúc ây mới ti hí mắt nhìn ra. Từ lúc nào Cao Vũ chắn trước mặt , giơ lưng chịu gậy, trông sắc mặt của có thê thấy mẹ giận thực , lực đánh xuống cực mạnh.

      Đau đớn nhìn Xán Xán, Cao Vũ quay mình, lưng rát đỏ dần lên, mặt vẫn giữ nguyên nét cười:

      - à, đừng mắng Xán Xán nữa, cháu cứ đòi theo ấy thôi.

      Bà mẹ họ Tô cũng ngẩn người, bà ngờ được chàng này ngần ngại xông tới nhận đòn thay con bà.

      - Hai đứa... làm tao tức chết mất! - Bà buông cây gậy, nữa.

      Cao... làm như thế... có xứng đáng với Noãn Noãn nhà chúng tôi ? Nó là bạn học của ... - Bà mẹ họ Tnẹu lấy làm khó hiểu nhìn Cao Vũ, bà ngờ cái thiện cảm lần đầu gặp Cao Vũ lại tạo điều kiện cho chàng này trở thành người thứ ba giữa con trai bà và con dâu. Nhất thời bà chấp nhận nổi việc này. Bà đưa mắt sang Xán Xán. - Xán Xán, sao con có thể...

      Xán Xán rối bòng bong. Xưa nay chưa hề muốn làm tổn thương ai, nhất là bà mẹ họ Triệu, nhưng lúc này nhìn sắc thái của bà, hiểu rằng bà rất đau lòng.

      - Mẹ...

      - Đừng gọi tôi là mẹ! - Bà mẹ họ Triệu cắt lời, lùi lại, mắt đỏ quạch. - Tôi dám...

      câu nhún nhường mà đau hơn cú đánh của mẹ đẻ, trái tim Xán Xán như bị cắt mảnh, mũi cay xè, nước mắt ròng ròng.

      - Mẹ... con...

      - Đừng nữa. - Bà mẹ họ Triệu bình tĩnh cắt lời - Việc này nên để những người làm cha mẹ đứng ra giải quyết.

      Người cởi dây phải là người buộc dây. Triệu Noãn Noãn nhận điện thoại, phi như bay tới nơi, trông thấy cảnh tượng này trong lòng trào lên linh cảm chẳng lành. Sau đó, nhìn sang Xán Xán ngồi ghế và Cao Vũ bên cạnh , lập tức thấy chán nản.

      - Mẹ!

      Bà mẹ họ Triệu mệt mỏi ngồi gần đó, nghe tiếng con trai, ngẩng lên, chẳng biết nên gì.

      Nhìn thấy Triệu Noãn Noãn, Xán Xán đột nhiên căng thẳng quá, nụ hôn tối hôm trước vẫn còn vướng trong tim , ngờ gặp lại trong tình huống này:

      - Noãn Noãn... - Giọng lí nhí, chút sinh lực.

      Tuy dự liệu có thể xảy ra việc gì, Triệu Noãn Noãn vẫn cố xốc lại tinh thần, hướng về phía :

      - Sao thế? Trông mặt em tệ vậy?

      - Em...

      - Noãn Noãn, con... - Bà mẹ họ Tô khó hiểu nhìn - Con đối với nó tốt thế sao? Cái con mất dạy nhà chúng ta... nó gây ra việc phải với con đấy...

      - Xán Xán có lỗi với con.

      Giọng Triệu Noãn Noãn trầm trầm, lập tức khiến cả gian phòng yên tĩnh hẳn. Tim đau nhói, vội xông đến nắm chặt tay :

      - Noãn Noãn, đừng !

      - ! - quả quyết cắt lời , bàn tay úp lên tay cầm tay , ánh mắt bình tĩnh. - Xán Xán, chúng ta thể dối cả đời.

      Xán Xán trố mắt nhìn , ra sức lắc đầu. được , rồi chẳng còn gì nữa đâu! Trong lòng hiểu , ra câu ấy, hai người còn lý do để sông bên nhau, ... mất sao? Xán Xán dám nghĩ, cũng muốn nghĩ tới hậu quả. Nhưng như Triệu Noãn Noãn , bọn họ thể dối suốt đời.

      - Xán Xán hoàn toàn làm việc gì có lỗi với con, bởi vì...

      - Triệu Noãn Noãn hít hơi dài, rốt cuộc cũng cần phải . - Chúng con chỉ là kết hôn giả.

      Wang!... Mộng vỡ rồi.

      - Con cái gì? — Bà mẹ Triệu Noãn Noãn đứng bật dậy, khó hiểu nhìn ông con trai, bà muốn tin, con trai bà ra lời như thế.

      - Mẹ à, là con có lỗi với mẹ.

      Bị giáng cú bất ngờ, trong chớp mắt, người mẹ vốn lòng mong mỏi con trai lập gia đình như bị già đến 10 tuổi.

      - Mẹ có đứa con như con! - Bà lao tới, đánh bồm bộp vào con trai - Con lừa mẹ? Đến mẹ con đây mà con còn phải lừa à! Con... - Bà giận đến cứng miệng, sau còn sức mà đánh nữa.

      Triệu Noãn Noãn đứng im tại chỗ để cho mẹ đánh mình:

      - Mẹ ơi, đều là lỗi của con, mẹ có trách trách mình con đây.

      - phải thế! - Xán Xán bước ra - Mẹ! Đều là lỗi của con! Là con mực đòi Noãn Noãn phải kết hôn với con. Mẹ đừng mắng ấy...

      - Đừng nữa! - cắt lời - Là lỗi của !

      - ! Là lỗi của !

      - Lỗi của em!

      - Của !

      Hai người trừng mắt nhìn nhau, ai nhường ai.

      - Im hết mồm lại ! - Ông bố Tô Xán Xán từ đầu đến cuối vẫn gì chợt quát lên - Đừng tranh nhau nữa! Việc đến nước này, hai đứa còn lòng dạ để cãi nhau ai đúng ai sai à? Còn thích cãi nhau nữa phải ? - rồi, ông nhìn sang Xán Xán: - Tô Xán Xán, con về nhà đóng cửa phòng tự suy nghĩ cho bố! Bố chưa cho phép, đừng có ý định ra ngoài đây!

      Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, giấu mãi sao được.
      mylien1961 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 57: Đột ngột

      việc vỡ lở, Xán Xán bị áp tải về nhà đóng cửa tự kiểm điểm.

      Về đến nhà, bố mẹ đưa cho Xán Xán giáo trình chính trị dày sụ, dạy đủ các kiến thức. Đọc vào Xán Xán nhận thấy người như là trở ngại cho bước tiến của xã hội, phá hoại hòa bình thế giới, ngoài ra còn làm hư hỏng trẻ em.

      Lĩnh hội xong giáo trình này, bà mẹ quy định nội dung của lần đóng cửa tự kiểm này, bao gồm: viết kiểm điểm mười ngàn chữ trở lên, nội dung nhất định phải có tiêu đề, tóm tắt, từ khóa, phần nội dung, có dẫn tài liệu nào phải chú thích bên ngoài, nếu bị xử lý nặng. Bản kiểm điểm này phải viết tay, nét chữ ràng, thái độ thẳng thắn. Thêm nữa, trong thời gian đóng cửa tự kiểm, chưa được phép được ra ngoài, được sử dụng bất kỳ công cụ truyền tin nào, nếu bị phát bất cứ tượng vi phạm nào, số trang kiểm điểm tăng gấp bội và còn phải dịch ra tiếng .

      Với phán quyết này, được trái lời, nếu vi phạm, hậu quả tự chịu.

      Khi giấy và bút được đưa vào phòng, cửa phòng lập tức bị khóa trái cách lạnh lùng, cảm thây mình phải nếm quả đắng do chính mình gieo trồng. Mười ngàn chữ có gì phải lo, đáng sợ là thể dùng máy tính. Cầm cây bút, mắt đờ đẫn nhìn trang giấy trắng trước mắt, đầu óc trống rỗng.

      Bản kiểm điểm cần phải viết thế nào? Chắc là phải mở đầu, thân bài và kết luận? ôm đầu, cố gắng nhớ lại khởi đầu việc...

      Lóe lên trong óc là tờ giấy màu đỏ. Bỗng nhiên nhớ ra, ngày hôm đó hai người đến Cục Dân chính làm thủ tục kết hôn, trông Triệu Noãn Noãn rất buồn cười, nhất là khi chụp ảnh, chưa bao giờ thấy căng thẳng thế...

      đúng lương tâm, nếu GAY, có thể làm ông chồng rất tuyệt. Sai! Phải là hàng tuyển trong số tuyển! Thời này mà còn có được ngươi đàn ông như , đẹp trai, giỏi kiếm tiền, tinh thần lành mạnh lại nghiện hút gì, đặc biệt lại nấu ăn quá ngon. Bất cứ lúc nào nhớ đến điều này, Xán Xán đều nuốt nước bọt ừng ực.

      Cùng là đàn ông nhưng Cao Vũ quá ác miệng, Lạc Thiếu Tuấn quá nham hiểm. Chỉ có Triệu Noãn Noãn, khi cáu giận chỉ cần nũng nịu tý là được, sợ bị ghét bỏ. Nhưng lần này, nếu bị ghét sao? Nghĩ đến đây, tự nhiên thấy tim đau nghẹt.

      Lúc đầu nếu phải là ép làm giấy kết hôn bây giờ đâu có xảy ra cơ , mẹ cũng đâu phải đau lòng đến vậy? Nhớ lại ánh mắt thất vọng của mẹ và những nắm đấm bà đâm lên người con trai bà, thực ra có khác gì bà tự đánh vào tim mình? Tất cả đều là lỗi của .

      Từ đến lớn, Xán Xán chưa từng biết tự trách mình như hôm nay, nếu bố mẹ khóa cửa giam , cũng chẳng có mặt mũi nào gặp lại Triệu Noãn Noãn. Càng viết kiểm kiểm, càng cảm thấy lỗi của mình quá nghiêm trọng, cuối cùng, Xán Xán thiết đến ăn uống nữa.

      -----

      ngày sau.

      - Ông à, lần này vợ chồng mình liệu có quá nghiêm khắc với nó nhỉ? - Dù sao cũng là con mình, dù lỗi của nó to thế nào cũng nhẫn tâm nhìn nó bỏ ăn được.

      - Với nó nghiêm khắc chút, sau này làm sao nó nghiêm túc lại được?

      - Nhưng mà... mấy ngày nay nó chẳng ăn bữa cơm nào ra hồn, người gầy hẳn rồi...

      - Cái này... - Ông bố họ Tô cũng băn khoăn - Cứ như bà , biết tính sao đây?

      - Cứ thế này được! - Bà mẹ họ Tô kiên quyết - Việc đến mức này cũng là do hai vợ chồng mình quá lơ là. Họ hàng thân thích hầu như biết nhà ta sắp tổ chức lễ cưới, giờ hay rồi, ông với tôi còn mặt mũi nào nữa đây? cũng thể để con bé ngốc nghếch nhà mình cứ như thế này được!

      Bà mẹ rồi, ông bố cũng trở nên trầm ngâm, suy tư rất lâu. Ông thấy cũng cam lòng, ngẩng lên :

      - Bà nó à, bà bảo Xán Xán nhà mình với Noãn Noãn... liệu có chưa làm gì nhau? sao chúng nó cũng trai trẻ đương sống cạnh nhau cả hơn nửa năm trời, dù Noãn Noãn nó động tĩnh gì Xán Xán liệu có lần nào quá đà ?

      - Tôi biết sao được? Chuyện bọn trẻ thời nay tôi càng hiểu, ông bảo Xán Xán nhà ta sắc vóc có thế ấy, ngoại tình đâu đến lượt nó? Thêm nữa tôi thấy cái chàng kia cũng chẳng kém gì Noãn Noãn, dễ gì nó chấm Xán Xán nhà ta?

      Ông bố tỏ ý đồng tình sâu sắc:

      - Nếu mà ngoại tình, đúng ra là Noãn Noãn mới phải!

      Đúng lúc hai ông bà hào hứng bàn bạc chuông cửa chợt reo vang.

      - Ông à, ông bảo liệu có phải Noãn Noãn nghĩ thông rồi, trở lại tìm Xán Xán nhà mình ?

      - Có thể lắm! - Ông bố gật đẩu - Bà nó, con nhà mình ngoại hình dù được bằng ai, nhưng tôi nghe đàn ông con trai bây giờ cũng thích đứa con ngờ nghệch chút, cho dễ dạy bảo!

      - hả? - Bà mẹ vui hẳn lên, như bay ra cửa.

      Cửa mở ra, hy vọng tiêu tan. Bà mẹ nghi ngờ nhìn người đứng ngoài cửa:

      - Xin hỏi là...

      - Chào bác, cháu xin hỏi Tô Xán Xán có nhà ?

      - Xán Xán? - Bà mẹ trấn tĩnh lại trong cơn ngạc nhiên - Thưa quý khách, Xán Xán mà chính xác muốn tìm là Tô Xán Xán, chữ Tô trong địa danh Tô châu, chữ Xán trong tính từ Xán lạn phải ?

      - Phải ạ. - Người khách cười mỉm rất lễ phép - Xin hỏi ấy có nhà ?

      - đợi chút!

      - Ông à, ông vừa gì nhỉ? Đàn ông thời nay thực thích đứa con ngờ nghệch chút phải ?

      - Phải đấy! - Ông bố gật gù - Thế sao?

      - Ngoài kia hình như lại có thích loại ngờ nghệch...

      Khi Xán Xán bị mẹ lôi từ trong phòng ra, phát ánh mắt mẹ rất kỳ lạ. Nhưng vì ăn nên chỉ yếu ớt se hỏi:

      - Mẹ, sao vậy?

      Bà mẹ hạ giọng:

      - Xán Xán, con thực cho mẹ biết, rốt cuộc cắm sừng Noãn Noãn bao nhiêu lần rồi?

      Xán Xán ngơ ngác:

      - Mẹ gì vậy?

      - Con đừng cuống lên, mẹ biết con với Noãn Noãn phải là , mẹ có trách con nữa cũng bằng . Mà tình giờ đến thế này, con với nó... sớm muộn cũng phải ly hôn...

      Vừa nghe đến hai chữ này, Xán Xán thấy tim bị bóp nghẹt:

      - Mẹ, rốt cuộc mẹ muôn gì?

      - Mẹ là quá khứ coi như bỏ qua . Nếu con có người khác, mẹ cũng phản đối...

      rồi bà đưa mắt nhìn ra phòng khách đầy ý vị.

      Xán Xán cũng ý thức được điều gì đó, vội quay đầu nhìn theo, thoắt cái sững sờ. Chỉ thấy vóc dáng quen thuộc ngồi sô- pha, trong khoảnh khắc ánh mắt nhìn tới, người đó ngoảnh mặt lại phía cười khẽ

      - Xán Xán, lâu rồi gặp.

      Lạc Thiêu Tuấn!!! ta tới đây làm gì? Vì sao ta tới? ta định làm gì? Vô số câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu Xán Xán, đầu óc vốn rối bời giờ càng rối hơn.

      - đến làm gì? Ui da! - tiếng kêu đau đớn, xoa lưng, ngoảnh lại nhìn mẹ. - Mẹ! Sao mẹ cấu con? - Eo lưng bây giờ chẳng còn mấy mỡ, bị cấu rất đau.

      Bà mẹ trừng mắt lườm , sau đó nhanh nhất có thể nở nụ cười:

      - Lạc, Xán Xán mấy hôm nay ốm, đầu óc có hơi chao đảo, đừng trách em nó.

      - Ốm sao? - Lạc Thiêu Tuân lo lắng đứng dậy - Xán Xán, sao em gầy thế này?

      Lắm lời! ăn có béo được ? Xán Xán bực mình lườm . Sau khi Lạc Thiêu Tuấn bôi nhọ ở công ty, hình ảnh của trở nên rất khốn nạn trong mắt . Kẻ tâm địa xấu xa vĩnh viễn thê tốt được!

      - phải vì ốm, mà vì ăn được. - Bà mẹ đứng bên cạnh giải thích.

      - Xán Xán, em ăn à?

      phải ăn, chỉ là ăn ít hơn bình thường chút, có gì phải kinh ngạc vậy? Thêm nữa, món ăn mẹ nấu chắc chắn kém xa những bữa cơm Triệu Noãn Noãn làm...

      - Thế này được! - Lạc Thiếu Tuấn tóm lấy tay - ! đưa em ăn!

      Chưa kịp đợi Xán Xán hiểu ra, bà mẹ ra sức gật đầu:

      - Lạc, Xán Xán nhà chúng tôi lần này làm phiền để mắt đấy.

      - Bác yên tâm ạ, cháu nhất định chăm sóc tốt cho Xán Xán.

      - Xán Xán chỉ có thể đứng đó, im lặng, im lặng và im lặng.

      -----

      Tuy bị Lạc Thiêu Tuấn cưỡng bức ra ngoài nhưng còn bị đóng cửa tự vấn lương tâm cũng có phần được an ủi. Ánh nắng lâu ngày gặp tỏa chiếu mình, gió mơn man mặt những làn hơi ấm áp, luồn qua tóc, thổi bay bay, đúng là tiết trời đào hồng liễu biếc. cứ cắm cúi bước, để tâm đến người theo sau.

      - Xán Xán! - Lạc Thiếu Tuấn rảo chân mấy bước gọi .

      Xán Xán quay lại, cảnh giác nhìn:

      - Làm gì vậy?

      - Chuyện hôm đó, xin lỗi... - Tất nhiên là muốn cái hôm cố ý bôi nhọ trước mặt Triệu Noãn Noãn, khiến phẫn nộ trở lại.

      - Chẳng có gì phải xin lỗi. - Xán Xán lạnh nhạt đáp - Với lại... chẳng quan trọng nữa. - Triệu Noãn Noãn bây giờ nhất định ghét lắm. Đến gặp cũng muốn gặp nữa mà...

      trả lời vậy làm Lạc Thiêu Tuấn vui hẳn lên:

      - Em tha thứ cho rồi?

      - Ừ.

      - Vậy chúng mình bắt đầu lại nhé? — vội vàng ra điều chôn tận đáy lòng, mưu, quỷ kế, chỉ tràn đầy chân thành.

      Xán Xán chau mày:

      - Tôi hiểu gì?

      Lạc Thiêu Tuân cuống lên, kéo :

      - Xán Xán, thích em! Như vậy vẫn chưa đủ ràng sao?

      Bộc bạch giữa đường phố; cớ sao trong lòng chẳng có chút gì vui?

      - Xin lỗi...

      - Xán Xán! Đừng từ chối được ? - Ánh mắt Lạc Thiếu Tuấn ánh lên vẻ khẩn cầu.

      chẳng gì, lẳng lặng nhìn , lâu sau mới chậm rãi ra câu:

      - có biết thế nào mới thực là thích ai đó ?

      Lạc Thiếu Tuấn bị hỏi thành ớ người ra. Thích ai đó? chỉ biết những năm vừa rồi chưa bao giờ quên , chỉ nhớ nét mặt kiên định của khi lớn tiếng trách , nhớ mãi quên, mà còn nhớ nụ cười xán lạn như ánh mặt trời trong cái buổi trưa hôm ấy ở phòng học. Luôn luôn nhớ, chưa từng quên. Lẽ nào như thế phai là thích?

      - Tôi chỉ biết người nên thực lòng hết thảy với ngươi ấy. - Xán Xán nhìn Lạc Thiêu Tuấn, khi chọn cách lừa , tất cả kết thúc.

      - Vì vậy, xin lỗi.- rồi quay mình .

      - Đợi ! - Lạc Thiếu Tuấn gọi lại - Em thích Triệu Noãn Noãn, đúng ?

      Bước chân đột nhiên dừng lại.

      - Như em , nếu em chịu thừa nhận chứng tỏ thực ra em thích ta, đúng ? - Ánh mắt chan chứa hy vọng, hy vọng quay lại, nhìn mình.

      Nhưng hề quay lại.

      - Đúng, tôi thích ấy.

      Xán Xán lẳng lặng bỏ . lẫn vào đường phố người đông như mắc cửi, rất nhanh chóng biến mất.

      Chí còn lại Lạc Thiếu Tuấn chơ vơ đứng đường, bên cạnh người qua lại vẫn hối hả, chẳng ai để ý tới ánh mắt tuyệt vọng cúa . nhắm mắt, mọi thứ chuyển động bất tận trước mặt đều hóa thành nụ cười rạng rỡ của Xán Xán.

      Tất cả đều bắt đầu lại, mọi thứ chưa bao giờ bắt đầu...
      mylien1961 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 58: Điều khó hiểu nhất đời là bạn bỗng nhiên nhận ra người chưa bao giờ nghĩ là

      Rời bỏ Lạc Thiếu Tuấn, Xán Xán mình lang thang phố đầu óc hỗn loạn. Vừa xong... sao những lời ấy? Chỉ vì muốn Lạc Thiếu Tuấn tuyệt vọng sao? Hay là... Thực ra đó là tiếng lòng ...

      Tiếng lòng? Xán Xán bị cách nghĩ của chính mình làm cho giật mình. Trước kia nếu ai bảo thích Triệu Noãn Noãn, nhất định cười lăn lộn. Nhưng đến giờ, chính lại nhận ra điều đó mà trong lòng cũng phản đối gì...

      hồi tưởng lại, với Triệu Noãn Noãn quen nhau từ hồi còn bé tý. Tiểu học, cấp hai, cấp ba, đều cùng học trường. Xưa nay, lúc nào cũng bám theo , có gì bí mật cũng giấu được. Có thể vì là GAY nên bât cứ bí mật phụ nữ nào cũng ngần ngại chia sẻ với , thậm chí lần đầu tiên có kinh nguyệt cũng là Triệu Noãn Noãn chạy siêu thị mua băng vệ sinh cho, rồi đưa về nhà.

      Trong lòng , luôn là người đàn ông bị loại khỏi vòng có thể phát sinh tình cảm, nhưng cũng có cảm giác thân gần như bố. Tóm lại, trong lòng rất đặc thù, chỉ gọi được là Triệu Noãn Noãn.

      Thế mà đến nay, chính lại ra miệng là thích , Điều khó hiểu nhất đời là tình sét đánh, có ngày bạn bỗng nhiên nhận ra người chưa bao giờ nghĩ là . Huống gì người đó lại là GAY. Tình cảm để bụi phủ lâu ngày sau khi ra câu ấy, đột ngột bộc phát như núi lửa, bùng lên là tắt được. cầm điện thoại di động, mở danh bạ, số phone của Triệu Noãn Noãn đứng đầu tiên. Nhấn phím gọi, rồi lập tức tắt , cứ thế, nhấn, rồi tắt, nhấn, rồi tắt... Lặp lặp lại, trước sau vẫn dám gọi . Triệu Noãn Noãn lúc này chắc là ghét mình lắm? Nếu bây giờ với những điều này, chắc chắn càng bị ghét.

      Phụ nữ là vậy, đối mặt với người mình , thà bị bỏ quên chứ muốn bị ghét. Lúc này, lòng rối bời, chẳng khác gì con lắc đồng hồ lắc mãi dừng. muốn về nhà đối mặt với bố mẹ, muốn tới chỗ Nhan Như Ngọc tìm tư vấn, càng muốn gặp ấy...

      Thế giới bao la thế, mà chốn dung thân.

      Từ khi tiếp tục chán ăn, Xán Xán hiểu được cảm giác linh hồn thoát xác, cứ như phảng phất đường phố biết gì. Rồi trời tối lúc nào hay. Màn đêm buông xuống, trời u ám nặng nề. Cuối cùng vẫn phải trú chân chứ. Hay là... về nhà thôi. Xán Xán lê từng bước chân nặng trịch về nhà.

      Nhà ở phía trong cùng của khu, đường về nhà phải qua con ngõ dài dằng dặc, đứng ở ngõ là nhìn thây cánh cửa phòng . Ánh đèn đường vàng vọt, nhàn nhạt soi chiếu xuống đường ngõ càng thêm u ám. Bỗng nhiên, dừng lại. bóng người cao ráo đứng dựa tường, ngửa đầu như nhìn gì đó. Chợt ý thức là có người xuất , quay mặt nhìn . Ánh mắt giao nhau, cả hai cùng bất động. Sau cùng, Triệu Noãn Noãn phản ứng trước, tiến lên bước:

      - Xán Xán... - Hình như nhìn đăm đăm lên cửa sổ phòng từ lâu. Bao nhiêu lần muốn đến gặp , rồi lại đủ dũng khí.

      - ... sao ở đây? - ngờ gặp nhau thế này, trái tim đập loạn, lại nhớ đến lời hôm nay, khuôn mặt bất giác nong nóng.

      - ... - dừng lại, thể tiếp.

      Ánh đèn hắt từ phía sau, bóng tiến dần đến chân , Xán Xán nhìn đăm đăm chiếc bóng ấy, ngây người. gì đây?

      Rất lâu sau, Triệu Noãn Noãn cất lời:

      - Em... ăn gì chưa?

      Xán Xán thất thần ngẩng lên, lập tức lắc đầu. Tính ra, cả ngày nay trừ bữa sáng, chưa ăn gì khác, chẳng hề có cảm giác đói.

      - Mấy giờ rồi mà em chưa ăn cơm? - Vừa thấy , biết gầy rất nhiều, tình thần cũng tiều tụy khác thường, ngờ đến nước ấy để bụng đói. Triệu Noãn Noãn cuống lên, kéo ngay tay . - ! đưa em ăn!

      Tay chạm vào, da thịt bỗng chốc như dẫn lửa, toàn thân đều nóng bừng lên.

      - Sao thế? - Cảm thấy khác thường, lại nhờ ánh đèn đường mà nhìn thấy má bừng đỏ, Triệu Noãn Noãn càng cuống quýt. - Em ốm phải ? Sao mặt lại đỏ lên thế? xem nào... - rồi, vội vàng ấp tay lên trán .

      Như thế, Xán Xán đỏ mặt sao được. Khoảnh khắc bàn tay chạm vào má, trái tim lặng .

      - Chết rồi, sốt rồi! - Mắt tràn ngập nỗi đau đớn, như là chính bệnh - xong rồi! đưa em bệnh viện!

      - đừng động vào em! - xong, Xán Xán lập tức thấy hối hận, bởi nhìn thấy ánh mắt tối lại, động tác tay dừng sững.

      đau lòng, từ khi biết Cao Vũ và ấy họp lớp, hơn lần tự bảo mình thôi cái tình cảm ấy , nhưng càng cố diệt nó càng được, cứ nghĩ đến ấy biết lo cho bản thân là lại nén được lo lắng. Lần trước ràng muốn hôn , chắc chắn phát ra chứ? Cho nên mới rồi có vẻ phòng vệ thế, bởi là GAY, mà ấy với Cao Vũ sớm ...

      muốn nghĩ tiếp, ngẩng lên, cố gắng bình thản nhìn :

      - Xán Xán, có phải em... hiểu nhầm gì đó?

      Hiểu nhầm? Xán Xán nhất thời hiểu:

      - Hiểu nhầm gì?

      nhìn đăm đăm, hít hơi dài, dường như dồn hết sức mới từ từ ra được:

      - ... hoàn toàn thích em.

      Để tất cả kết thúc với , chỉ cần... ấy có thể hạnh phúc. câu ấy, cũng là chém nhát dao vào tim mình, máu rỉ ra. Câu ấy, với Xán Xán, cũng là nhát cắt vào tim. ngẩng lên, mắt đỏ lựng.

      - thích! thích phải ! thích em sao muốn hôn em? thích em sao đối tốt với em như thế? thích em cần gì với em! - giận điên cuồng, giọng run rẩy - Được lắm! Tại em tưởng bở, đa tình! Tại em biết thân phận mình! Tại em ngu dại làm...

      thanh đột ngột dứt , chỉ có tiếng răng chạm vào nhau, trong đêm tĩch mịch nghe rất . Cái hôn này rất đột ngột môi còn chưa kịp phòng bị, thoắt cái gặp nhau, Xán xán cảm giác trong khoảnh khắc mình bị ngạt thở. Môi bị rách, máu tràn ra chân răng. Gió ngừng thổi, lá thôi rơi. đẩy vào bên tường, dồn hết nỗi lòng vào cái hôn, càng lúc càng mãnh liệt. Rất lâu, lâu lắm, mới luyến tiếc lỏng vòng tay. Đôi môi bị ép nén đến nỗi hơi mọng lên, mắt vẫn nguyên nỗi kinh ngạc về chiếc hôn vừa rồi, dường như hồn vía của bị nụ hôn mang hết cả...

      bỏ qua cảm giác ây, đến gần , muốn thêm lần tận dụng khi đôi môi ấy còn sững sờ.

      - Á! - Ngực bị đẩy mạnh, vì kịp đề phòng nên ngã ngồi xuống đất, đến khi ngẩng lên chẳng thấy ai, duy nhất có tiếng bước chân cuống quýt xa dần trong đêm tối, càng lúc càng xa...

      Chương 59: Đàn ông chả tin được câu nào! Hành động mới có thể chứng tỏ họ thành thực

      Đến Tô Xán Xán cũng hiểu nổi, vốn luôn bị thi lại môn chạy đường dài mà lại có thể chạy hơi như thế về đến cổng khu nhà, rồi chạy lèo qua mấy con phố, đến khi nhận ra sau lưng mình hề có tiếng bước chân đuổi theo, mới trấn tĩnh lại, rồi cảm thấy hai đầu gối sụm xuống, đầu óc quay cuồng. rẽ vào góc, tựa vào tường, thở hổn hển. Nghĩ lại việc mới đó, chợt cảm thấy môi vẫn còn tê dại, đầu lưỡi còn tanh vị máu, cũng chẳng biết là của hay của .

      thở hối hả, tim đập thình thịch, tâm tư rối bời. Cái hôn của Triệu Noãn Noãn quá đột ngột, đột ngột đến mức biết nghĩ sao nữa, đột ngột đến mức kịp chuẩn bị, cứ thế hoảng hốt bỏ chạy.

      Đây là nụ hôn đầu tiên của , nhưng mà trong hoàn cành này, là với người nên hôn. Trong lòng bất giác giật thột, lời vừa rồi của rành rành vang trong tai .

      - hề thích em. hề thích em. hề thích em...

      thích? thích sao vẫn hôn ? Chẳng lẽ luôn luôn sai lầm, thực ra chỉ... chơi ?

      - đời nào! - Thần hộ vệ tình từ đâu nhảy xổ ra bên tai phải. - Xán Xán, chắc chắn ấy thích cậu nên mới hôn cậu!

      - Đố ngôc! - Thần phá hoại tình nhảy ùa ra bên tai trái. - ta thích cậu, cậu đừng mơ!

      đầu các vị thần hào quang lấp lánh:

      - Cậu mới ngốc! Đàn ông chả câu nào đáng tin! Hành động mới có thể chứng tỏ ta thực lòng.

      - Ý cậu hành động của nửa dưới cơ thể hả?

      Thần hộ vệ tình thanh khiết đỏ lựng mặt:

      - Đồ quái! Sao cậu nghĩ bẩn thỉu tồi tệ thế?

      - Xí! Ra bộ thanh cao! Thời nay chuộng đồng trinh nữa rồi.

      - Cậu muốn khiêu khích hả? - Thần hộ vệ tình vén váy trắng tinh, sẵn sàng nghênh chiến.

      - Nhào vào ! Ai sợ ai!

      - Được lắm! - Rốt cuộc Xán Xán nổi giận - Khiêu cái gì mà khiêu? Hòa bình ổn định hiểu hả?

      Wa!... Hai vị thần biến mât. Chỉ còn lại Xán Xán với vấn đề của mình.

      ------

      Đêm khuya, đèn đóm đường nối nhau tắt lịm, chỉ còn lại những vì sao lấp lánh gian mênh mông. Trong PUB Hành lang thời gian tiếng nổi như cồn, màn đêm vừa được vén lên. Trong góc bị ánh sáng bỏ quên, bóng người ngồi bê trễ, ly thủy tinh trong tay lấp lánh màu đồ uống, ngón tay nhịp nhè , ánh mắt xa xăm.

      - Thưa ông chủ, có người tìm . - Trông vẻ người này có gì đó kỳ lạ.

      - gặp.

      Câu đáp dứt khoát, người kia hẫng ra:

      - Nhưng mà...

      - gặp là gặp, được chứ? - Hôm nay tâm trạng vui, khẩu khí nặng nề.

      Người kia thè lưỡi sợ hãi lui , đến bên người mặc áo trắng đứng ở đó xa, khe khẽ :

      - Tiểu Bạch, tớ thắng rồi, đưa tiền đây!

      Tiểu Bạch sa sầm mặt đưa tiền cho người này, song vẫn nuối tiếc, phục:

      - Ông chủ gì? Sao tớ lại thua?

      - Ông chủ gặp, tớ dám ngoa à?

      - Cậu có với ông chủ là ai tới tìm ?

      - Cậu quá ngốc đấy! Nếu ông chủ biết là người phụ nữ lần trước lại tới tìm, có thể điên lên được ? Bọn mình sớm mất việc là cái chắc! - Người này khinh khỉnh lườm Tiểu Bạch.

      - Cậu này gian ! Cậu dám cược nếu ông chủ biết là ấy nhất định gặp chứ!

      - Cậu nghĩ là ông chủ cũng ngốc như cậu sao? Nếu bạn cậu biết cậu liệt dương, cậu dám gặp ấy ?

      rồi cả hai cùng ngẩn người. Sau đó cùng cười sặc sụa, cười bật nước miếng. Liệt dương? Liệt dương! Ha ha ha ha ha...

      - Hai người cười cái gì?

      Từ xa xa nhìn thấy hai nhân viên ở quầy bar chụm đầu ghé tai, thầm to , rồi cười sằng sặc dứt, Cao Vũ cũng phần nào đoán ra họ gì.

      - Ông chủ! - Hai người cười đến vỡ bụng lập tức cứng đơ mặt:

      - ... có gì... Bọn em cười ... Ui da!

      Tiều Bạch ấp a ấp úng xong liền bị người bên cạnh đá ngầm cho cái đau.

      Cao Vũ nhíu mày:


      - Thế hả? cho tôi ngh e , nghe mà tôi cũng cười trả thêm lương cho mấy cậu.

      Hai cậu chàng đều chưng hửng, lí nhí:

      - Ông chủ ơi, nếu nghe mà khóc có bị cắt lương ạ?

      - cắt.

      Hai người thở phào hơi dài.

      - Cũng thưởng.

      Wa wa, trái tim bé thất vọng võ lả tả.

      - Ông chủ à, cho chúng tôi thương lượng là được ?

      - Cũng được, vậy tôi cũng bàn với các cậu là lương tháng này trả được ?

      Hai cậu chàng đau khổ nhìn nhau, đành ấp úng tường thuật lại việc.

      Cao Vũ nghe được nửa câu chuyện biết người tới tìm mình là ai, gạt cậu nhân viên ra. Khi xông tới được trước mặt Xán Xán ngồi ngây ra với cốc nước đặt bàn, ánh đèn mờ tỏ mà lấp lánh vừa vặn che đôi môi sưng mọng của , chỉ thấp thoáng lướt qua lướt lại cảm giác tê dại môi. với bản thân mình.

      - Sao em mình tới đây? - Cao Vũ chạy tới, ngồi xuống bên .

      Xán Xán đáp, chỉ chăm chắm vào ly nước, chất pha lê của cái ly long lanh lóa mắt, lay động rạng rỡ kích thích vào mắt .

      - Xán Xán!

      Cuối cùng cũng giật mình:

      - Dạ?

      Cao Vũ xót ruột lắc đầu:

      - Em đến làm gì?

      Làm gì? Xán Xán cúi đầu nghĩ hồi, chợt ngẩng lên, ánh mắt kiên định:

      - Em muốn uống rượu!

      Cặp lông mày sắc nét có chút nhăn nhó, chăm chú quan sát gương mặt , sau đó ánh mắt dừng môi , ánh mắt tối lại:

      - Muôn uống gì?

      - Có gì mạnh mang ra đây!

      Khẩu khí rất đĩnh đạc, Cao Vũ nhếch môi:

      - Tiểu Bạch, pha ly cocktail, loại mạnh vào.

      - Ơ... - Tiểu Bạch bị cắt lương tháng nhún vai khó hiểu, pha rượu.

      Mẹ ơi! Từ nay chẳng dám đánh cược sau lưng ông chủ nữa đâu! Mất cả mạng chứ chẳng chơi!

      Ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ trong veo được mang tới, mặt còn cắm lát chanh, nhìn là biết có vị chanh.

      Xán Xán chau mày:

      - Cái này rất mạnh sao? - cần mượn rượu để đầu óc quên hết , tốt nhất là ngày mai tỉnh lại tất cả lại như bình thường.

      Cao Vũ gật đầu:

      - Loại mạnh nhất đây.

      Xán Xán nâng ly rượu, vừa định uống lại có phần do dự:

      - Càng mạnh... càng đắt hả?

      Cao Vũ lắc đầu:

      - Yên tâm...

      Thế là yên tâm mạnh dạn uổng hớp, rất ngọt!

      - giảm cho em 80%.

      - Bụp... - hớp rượu phun vào áo sơ-mi của Cao Vũ.

      - Xin... em xin lỗi... - Phần vì xót của, phần vì thấy có lỗi, đúng là chó cắn áo rách.


      - vấn đề gì. - Cao Vũ thản nhiên xua tay.

      - Tiền giặt áo tính luôn vào tiền rượu là được.

      được lắm! Rất được! Quá được!

      - Trả trả! - Nhận hai cú trời giáng, Xán Xán cuối cùng quyết định chơi hết mình - Nhưng phải trước cho , em muốn ghi nợ!

      - vấn đề gì. - Cao Vũ nhún vai, cuối cùng cũng có nét cười miệng.

      Cái giá của chơi hết mình là người có tửu lượng quá kém say lần nữa.

      - Mau mau lên, lần trước lại uống rượu đấy!

      - hả? - đống người mắt tròn mắt dẹt, trong mắt sáng rực vẻ hiếu kỳ, như ong vỡ tổ ùa tới, thầm to phía sau.

      lâu sau, quả nhiên tiếng chuyện trò vẳng tới, câu được câu chăng.

      - Cao Vũ, lại giảm giá rẻ rẻ chút cho em được ? - Uống say vẫn quên mặc cả.

      - Được! Nhưng em phải cho biết vì sao em tới đây uống rượu?

      Xán Xán lại gục xuống:

      - muốn ...

      - Giảm giá 70%?

      Nghiến chặt răng, đáp.

      - 80%?

      Có chút dao động.

      - Thôi, muốn thôi.

      - Em em ! - Xán Xán cuống quýt - Là Noãn Noãn... ấy... ấy… - chưa quá say, mím chặt môi, khiến đôi môi hơi tấy càng đỏ lên. - ấy hôn em... - thanh như tiếng muỗi bay, bị tiếng nhạc át , khiến người nghe nét.

      - Nghe thấy gì ? - Đằng sau dãy ghế bành, đám nghe lỏm chụm đầu nghiêng tai hỏi nhau.

      - Hình như trai ấy đồng ý bọn họ quan hệ! – Tiểu Bạch vừa bị trừ lương nghe rất cẩn thận, nếu mà nắm được thóp của ông chủ, biết đâu có thể giữ lại được tháng lương này.

      trai ấy biết ông chủ bất lực? Cả bọn râm ran bàn tán:

      - Thế ông chủ sao?

      - Nghe , hình như hỏi ấy có thích mình ?

      - Thếcô ây trả lời sao?

      - Ờ... hình như thích ông chủ, nhưng lừa được trai... Còn phải ... ... phải rồi! Chạy trốn! Bọn họ muốn chạy trốn!

      - Wa wa! dũng cảm! Vì tình quên mình, bọn họ là quá vĩ đại!

      Kỳ thực Tiểu Bạch nghe được ít xít ra nhiều, câu chuyện của hai người vốn thế này cơ:

      - Em thích ấy đúng ?

      - Ơ... — Xán Xán lại uống hụm rượu, loại rượu này được pha tuy rất ngọt nhưng vị rượu rất mạnh, hớp gấp mấy lần những hớp rượu vin. Càng say tự nhiên càng to gan. - Nhưng mà Noãn Noãn... ấy bao giờ thích em... - rồi trong ngực bức bối, lại chiêu hớp rượu, ly cocktail nhanh chóng trơ đáy.

      - Hết rồi! - ngẩng đầu, mắt nhìn mông lung.

      - Muốn nữa ? bảo bọn họ làm cho em ly nữa.

      - cần đâu, em tự lấy… - rồi loạng choạng đứng dậy, khe khẽ kêu tiếng, ôm lấy ngực, rồi say lịm .

      - Ngốc ạ! - Trông cái người mà mình nhớ trong lòng như thế, Cao Vũ chau mày mà xót xa. - Chẳng biết giữ mình chút nào, chịu thiệt làm sao được? - Lời khe khẽ như là trách móc, hơn thế là cả xót thương.

      đứng dậy, nhè ôm đứng lên. Lại bâng rồi.

      - Cái ngốc bao giờ biết chăm lo cho bản thân.

      Thốt ra câu ấy rồi bế lên sô-pha.

      - Các cậu làm gì thế? Sau ghếsô-pha có két tiền sao?

      chụm đầu nghe lỏm, cả bọn giật mình đánh thót, lập tức rối rít đứng lên, có kẻ to gan tiến lên giơ nắm tay về phía :

      - Ông chủ! Cố lên!


      Lại có kẻ bước tới:

      - Phải đó, ông chủ! Hai người nhất định thành công! Tình có thể chiến thắng tất cả!

      - Ông chủ, em gì đâu... - Tiểu Bạch nước mắt rưng rưng bước tới - Cái tháng lương của em coi như là tiền mua sữa cho em bé về sau... Còn cả tháng sau nữa! Tiền lương tháng sau em cũng lĩnh! - ngờ ông chủ ngày thường lạnh lùng vậy mà lại có tình kinh thiên động địa như thế, quá cảm động!

      Cao Vũ mặt lạnh như tiền nhìn cậu chàng:

      - Tôt lắm, làm khó cậu rồi.

      - Cả tiền lương tháng này em cũng cần, coi như... Quà mừng lễ thành hôn của chị.

      - Cả em nữa! Cả em nữa! - Cả bọn tranh nhau rối rít bày tỏ niềm tôn kính với tình vĩ đại tối cao.

      - Mọi người có lòng như thế xin cảm ơn. - rồi, bế Xán Xán lên lầu.

      Phòng làm việc của Cao Vũ nằm lầu của Hành làng thời gian, là phòng làm việc, thực ra là cái ổ có giường, có điện, ngăn nắp nghiêm chỉnh.

      Khi mở cửa ra, bế Xán Xán vào phòng, người nằm trong lòng quẫy quẫy mình, cánh tay níu chặt cổ .

      Ngọn đèn trang nhã tỏa ánh vàng, chiếu lên gương mặt Xán Xán, in bóng mờ mờ hai mắt. ngắm kỹ đường nét mặt , đến khi ánh mắt dừng lại nơi đôi môi mọng, bỗng lặng người.

      - ấy hôn em...

      Câu như tiếng muỗi vo ve mãi bên tai , khiến cảm giác chất chứa trong lồng ngực càng lúc càng mạnh, lắng đọng đau buồn. thấy bứt rứt đến khó chịu, cúi mình đặt nằm lên giường. cánh tay chợt túm lấy vạt áo .

      - Đừng ... - Xán Xán nhắm mắt, miệng rì rầm. - Đừng , đừng ... - Nút áo ngực biết từ khi nào bật ra khuy, thấp thoáng vẻ thanh xuân, môi hồng mấp máy, mời gọi nồng nàn.

      Đừng ... đừng ...

      thanh ấy như lời ma mị giữ lại, cúi mình, cả thân hình ở dưới .

      Với Cao Vũ, đây là cảm giác kỳ diệu trước giờ chưa từng có, lúc này, gương mặt họ kề nhau, môi dường như chạm môi, hơi thở hòa vào nhau mơn man hai khuôn mặt.

      - Đừng ...

      lại rên rỉ câu ấy, dường như gọi , cũng có lẽ... có lẽ thử xem?

      Môi chạm vào trán , giữa hai hàng lông mày của , tiện đường lướt sông mũi...

      - Đừng ... Noãn Noãn...

      Trong phòng lặng ngắt như tờ, độ cách tốt đến mức mọi thứ đều bị ngăn lại ở bên ngoài. Cũng như trái tim , mọi thứ khác đều bị đặt ra ngoài.

      thanh ấy vang lên, đứng ở cửa, nhìn lại lần cuối cùng, ánh mắt u tối mà tràn ngập âu yếm. người dễ động tâm, tình trong mắt chỉ là cuộc vui theo đuổi nhau mà thôi, cho nên khi nhận ra mình dường như cũng thinh thích bé ngốc nghếch mà lương thiện, nhiệt tình này, chọn cách ra , muốn quên cái lần động tâm trong chớp mắt.

      Nhưng nhận ra hoàn toàn dễ dàng xóa bỏ như thế mỗi lần gặp , cứ cảm thấy tâm trạng thoải mái vui vẻ hẳn lên, cảm giác này trước chưa từng biết tới. đùa cợt, mơ hồ, dằn vặt và cuối cùng khi hiểu cảm tình của mình, mọi thứ còn kịp nữa. Trái tim ấy người khác, thể thay thế.

      - Xán Xán, phải hạnh phúc nhé, biết ?

      tiếng nhè vang lại trong căn phòng, cửa đóng vào, lập tức trong phòng lại yên tĩnh tuyệt đối. Người nằm giường trở mình, giây trước khi chìm vào giấc ngủ, vẫn cứ rì rầm câu:

      - Đừng , Noãn Noãn...
      mylien1961 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 60: Noãn Noãn... bị đụng xe thành phụ nữ à?

      Khi Xán Xán tỉnh lại, là sáng ngày hôm sau. Phòng vắng tanh, tỉnh rượu nhưng đầu óc vẫn quay cuồng, loạng choạng trở dậy, quýnh quáng ra mở cửa, lần xuống lầu.

      phải là thời gian mở cửa đón khách nên tất cả vắng ngắt, bên dưới cũng có ai.

      - Có ai ? - gọi to, cảm giác họng đau rát, càng lúc càng đau.

      - tỉnh lại! - tiếng từ quầy bar vang tới, Xán Xán ngoái nhìn, thấy người từ quầy bar ló ra, vẻ mặt đau khổ nhìn .

      - là...

      - tỉnh, chắc tôi chết mất. - Tiểu Bạch hai mắt sưng mọng ai oán nhìn Xán Xán, lòng thầm nghĩ từ nay về sau nếu nhìn thấy này nhất định phải tránh cho xa. Xán Xán ngơ ngác:

      - Tại sao?

      - Thưa ! Từ lúc đóng cửa bar đến giờ tôi phải ở đây chờ thức dậy, khốn khổ được sao? - Cậu chàng rồi, chìa tay ra, trong tay là vật gì đó. Cái này ông chủ dặn tôi trao cho .

      Ông chủ? Xán Xán ngẩn ra, lúc này mới hiểu chàng tới Cao Vũ, nên giơ tay ra nhận. Chỉ là túi màu xanh, bên trong đựng mọi đồ đạc tùy thân của , ngoài ra còn có hộp sữa, gói bánh. mở túi ra xem những đồ vật trong đó, phát nắp hộp sữa có tấm thiếp. Tấm thiếp màu vàng nhạt có đề mấy chữ bằng bút bi đen ăn sáng rồi hãy , đừng quên rửa mặt.

      Lần đầu tiên Xán Xán nhìn thấy chữ viết của Cao Vũ, hoàn toàn giống với vẻ ngoài của , nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, lời lẽ ngắn gọn nhưng cho thấy rất tinh tế; Xán Xán bất giác cảm động khôn xiết. ăn bánh, rồi uống sữa, tiện tay cầm lấy điện thoại, chợt giật mình. Mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là từ số lạ hoắc. Chuyện gì vậy? rốì bời điện thoại reo, vẫn là số ấy. Nhấn phím nhận, từ trong máy vang lên giọng ngọt ngào:

      - A lô, xin hỏi quý có phải là người của Triệu Noãn Noãn ạ?

      Xán Xán sững sờ:

      - Coi như... coi như là thế..

      - Xin chào quý , Triệu gặp phải tai nạn xe, giờ nằm ở bệnh viện thành phố mời lập tức...

      Bụp...

      Bình sữa rớt mạnh, Tiểu Bạch nằm rạp bàn quầy ngơ ngác nhỏm cổ lên, chẳng thấy bóng người, chỉ còn lại nước sữa trắng tinh văng tung tóe.

      ------

      Sáng thứ hai, giờ cao điểm trong thành phố lượng xe đông kinh khủng. người yếu ớt lao ra bên đường, liều mạng chặn chiếc xe chạy. Tiếng phanh rít lên, bác tài xế từ xe nhô vụt ra:

      - Làm cái gì thê? Sớm ra muốn chết hả!

      xông lên:

      - Bác tài ơi! Bệnh viện thành phố! Mau lên!

      - !

      - Xin bác đấy, bác tài! Tôi... Chồng tôi gặp tai nạn xe... - cuống quýt, mắt đỏ vằn, mặt trắng bệch còn giọt máu, ai nhìn cũng nỡ từ chối.

      - Sao sớm! Mau lên !

      Xe phóng như điên, trái tim Xán Xán càng lúc càng bị bóp nghẹt. Là lỗi của , lẽ ra hôm qua nên kích động mà chạy thục mạng như thế. Nếu hôm qua ở lại cùng , bị tai nạn xe, ...

      Nước mắt ứa ra, chân tay lạnh toát, toàn thân run lên vì sợ. Bác tài xế dốc toàn lực cầm lái cũng biết phải an ủi thếnào:

      - Việc này... đừng có lo, bây giờ y học phát triển, dù là sống thực vật cũng còn chữa khỏi cơ mà...

      - đừng khóc! Tôi... tôi lấy tiền xe của đâu!

      Xe dừng ở cổng bệnh viện thành phố, Xán Xán bò từ trong xe ra, chạy với tốc độ nhanh nhất tới sảnh lớn, xông vào quầy tiếp đón:

      Ở đây có phải có bệnh nhân tên là Triệu Noãn Noãn, nằm ở đâu ạ? Mau chỉ cho tôi! Mau ...

      y tá nở nụ cười mỉm đầy chuyên nghiệp:

      - Tôi tra tìm, xin đợi chút.

      - Thưa , nhanh chút được ạ? Xán Xán cuống quýt phát điên lên được.

      y tá thong thả ngấng lên:

      - Xin hỏi bệnh nhân tên là gì?

      - Triệu Noãn Noãn, làm ơn nhanh lên, nhanh lên!

      - Thưa , xin hỏi có phải là người nhà bệnh nhân?

      - Vâng! Nhanh lên với!

      - Xin hỏi tên gì?

      Xán Xán rốt cuộc phát khùng lên:


      - Này! Tôi bảo nhanh lên, hỏi tên tôi làm gì?

      - Xin lỗi, Nhà nước quy định...

      - Quy định cái đầu ấy! chỉ cho tôi ấy đâu tôi báo là bệnh viện các làm ăn kém hiệu quả, tác nghiệp lề mề, thái độ đáng ghét, y tá xức nước hoa quá đậm...

      - Phòng 436!

      Xán Xán vừa nghe lập tức co cẳng chạy thẳng lên tầng bốn. Khi chạy tới được phòng 436, cửa phòng đóng, tim càng đập hối hả, vừa định thò tay đẩy cửa từ bên trong bỗng vang lên tiếng kêu kinh ngạc.

      - Wa...

      Là tiếng kêu đàn ông. Chẳng lẽ... Tim Xán Xán càng thót lại biết làm sao, cửa bỗng bật mở, sau đó bóng người xông ra. Xán Xán đề phòng, cả hai va phải nhau. rơi bịch mông xuống đất. màng đau đớn mở to mắt nhìn, ánh mắt người đàn ông hốt hoảng nhìn thẳng vào . phải Triệu Noãn Noãn. Trong khoảnh khắc, ánh mắt từ hốt hoảng chuyển sang tuyệt vọng, sau đó ta quay đầu, co cẳng chạy mất dạng. Xem phản ứng của người đó, lẽ nào... ta là người tình của Triệu Noãn Noãn? Triệu Noãn Noãn chẳng lẽ.. .Cảm giác bất an khiến kiềm chế nổi, đứng dậy nhanh như chớp:

      - Noãn Noãn! - Vừa khóc vừa đạp cửa xông vào, phi đến bên giường bệnh khóc tướng lên. - Noãn Noãn, thể chết! Đều là lỗi của em! Em hại rồi! chết rồi em biết phải làm sao? Em phải làm vợ góa hay sao?... Noãn Noãn...

      Vừa khóc vừa sờ soạng. Thôi rồi, thôi rồi, ngực Noãn Noãn đầy đặn mềm mại thế.

      - Thưa , xin đừng sờ ngực tôi nữa, được ? - thanh lạnh lẽo cất lên, tiếng khóc im bặt, Xán Xán chan chứa nước mắt mù mờ ngẩng đầu, nhìn kỹ người trước mặt.

      - Noãn Noãn... ... bị đụng xe đến nỗi thành đàn bà rồi à?

      Người phụ nữ giường trừng mắt, cuốì cùng quá sức chịu đựng:

      - Có mới bị đụng xe hóa thành đàn bà ấy! Cả nhà bị đụng xe hóa thành đàn bà có! — Phẫn nộ quá mức, người phụ nữ hừ tiếng, nhanh chóng trở mình, thẳng cổ rời khỏi phòng bệnh.

      Xán Xán đứng tại chỗ ngơ ngẩn cả người.

      Còn Triệu Noãn Noãn?

      - Ha ha ha ha ha...

      Cuối cùng, người đứng sau rèm xem hết màn kịch cũng nhịn nổi, cười phá lên, đến nỗi ho sặc sụa, rồi lại cười.

      Noãn Noãn? Xán Xán rốt cuộc cũng thốt lên được câu này.

      Wa!... Tấm rèm được vén lên, hóa ra đằng sau rèm còn có giường bệnh nữa, Triệu Noãn Noãn ở đó ôm bụng cười ngặt nghẽo:

      - Xán Xán... sao lại... sao lại có người ngốc như em thế hả? Đụng xe biến thành đàn bà?... Ha ha ha ha ha...

      Đột nhiên dứt cười, ánh mắt họ giao nhau.

      - Em khóc sao? - cười nữa, nhìn thấy mắt đỏ lựng, tim đau đớn. ngờ ngốc này mới vừa kêu khóc... Rốt cuộc cũng là . ấy khóc! ấy khóc vì ! – Đừng khóc! - vội vàng từ giường bước xuống, chỗ bị xe va quệt vẫn còn đau, đầu cũng choáng, nhưng vẫn ôm trúng rất chặt. - Khóc cái gì? Có gì phải khóc chứ? vẫn ở đây mà! Đừng khóc nữa... ngoan nào...

      Càng an ủi, người trong lòng càng khóc dữ hơn, lúc đầu còn nức nở, dần dần òa lên, Xán Xán như đứa trẻ bị oan uổng khóc tu tu, nước mắt ướt đầm bộ quần áo bệnh nhân, từng giọt rơi lã chã liên tục.

      láo toet, láo toet, đồ lừa đảo! ... làm em sợ chết được... hu hu...

      - Đừng khóc, đừng khóc... - dịu dàng xoa xoa lưng - láo toét, láo toét, là đổ lừa đảo... ngoan nào đừng khóc nữa mà...

      - Tất cả là lỗi của ... Hu hu hu... — Xán Xán vẫn khóc

      Ừ, là lỗi của ! Đều do sai cả! Đùng khóc, đùng khóc nào.- Cứ khóc như thế; cũng chẳng biết phải làm gì, cuối cùng thầm bên tai : — Ngoan nào, đền em được ?

      Tiếng khóc rốt cuộc cũng yếu , cả khuôn mặt vừa khóc não nề ló ra từ ngực , mắt híp lại, mũi đỏ ửng, môi càng thảm hơn.

      - Đền... thế nào? - thanh đứt đoạn, cơ thể vì khóc dữ quá vẫn chưa hết run rẩy.

      chau mày:

      - đùa thôi.

      Lắm lời! Đúng là đồ láo toét, Xán Xán nổi giận:

      - Đùa thế nào? phải đền em chứ!

      - Ư ư ư! - dẩu môi, ánh mắt âu yếm như nước hồ thu — Tô Xán Xán, em cưới !
      mylien1961 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :