1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chúng mình lấy nhau đi - Ức Cầm(62c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 50: Hôm nay sinh nhật, em phải tìm lại tuổi thanh xuân trôi qua

      Sáng sớm, tia nắng len vào phòng khách, chim cây ríu ran, tiết trời quá đẹp.

      Trong khung cảnh nên thơ như thế bỗng Tô Xán Xán đầu bù mặt nhọ từ trong phòng lao ra, miệng lẩm bẩm:

      - Thôi rồi, thôi rồi, sắp muộn rồi...

      đọc báo, Triệu Noãn Noãn ngẩng lên, nhìn thấy chau mày:

      - Em làm gì vậy?

      Xán Xán kịp giải thích, vớ lấy cái bánh bao nhét vào nồm, lúng búng:

      - ... kịp... mất... rồi...

      - kịp gì?

      Khó khăn lắm mới nuốt trôi cái bánh bao, suýt chết nghẹn, sặc vài tiếng, Xán Xán hối hả :

      - Tất nhiên là ... - Chữ làm chưa ra lời, giật thót mình.

      Hôm qua nghỉ việc rồi còn gì? Còn làm gì nữa?

      Trông vẻ mặt biến đổi nhanh chóng của Xán Xán, Triệu Noãn Noãn cũng áng chừng đoán được tâm tư của . ngao ngán lắc lắc đầu:

      - Còn đặt bánh xuống ? Đánh răng rửa mặt rồi hãy ăn sáng còn cả... - ngừng lại, hai má bỗng nhiên ửng đỏ. - Khuy áo quên cài kia kìa.

      Hả? Xán Xán cúi nhìn, cứng đờ người, cổ áo mở phanh, thấp thoáng áo lót màu da người, thanh xuân lồng lộng. Gương mặt nóng ran, hốt hoảng quay , vội vã cài khuy, đến khi chắc chắn kín cổng cao tường mới thở phào, đỏ mặt quay lại. Bối rối vô hạn. Nhưng bên tai vang lên tràng cười, sau đó là giọng đĩnh đạc:

      - Đúng là quá vụng.

      quay sang nhìn, ngẩn ra. ấy quay về?

      Dù Cao Vũ quay lại hoàn toàn phải vì làm lành với Triệu Noãn Noãn, nhưng sớm mai trở dậy có thể nhìn thấy hai người, cảm giác ấy gần gũi như vài tháng trước, ba người cùng sống dưới mái nhà đầm ấm vui vẻ.

      Giây phút này, Xán Xán cảm thấy gần gũi.

      - Thấy đẹp trai quá cũng đừng đờ đẫn ra thế chứ? - Cao Vũ bước tới, nháy nháy mắt với .

      Câu này vừa ra, Xán Xán bất giác thấy nổi da gà. Đáng ghét! Mọi thứ đều chẳng thay đổi gì, ấy vẫn tự mãn tự kiêu như trước! Lườm cái, khinh khỉnh :

      - Có người mời mà đến, em giật mình thôi, được à?

      - Em thân mến, em thế đau lòng quá! - Cao Vũ đưa tay ôm tim, vẻ mặt đau buồn - Em đúng là... định khen áo lót của em rất đẹp, giờ xem ra coi như thôi rồi...

      Hả! Xán Xán lần này mặt đỏ lựng lên, lại còn chỗ đỏ chỗ đen nữa, có phần tái xanh . Biết ngay cái mồm thối được gì hay mà! Hai người trừng mắt nhìn nhau, Triệu Noãn Noãn bên rốt cuộc bó tay.

      - Còn đánh răng rửa mặt ? Em định làm chết vì hôi à?

      Sao mà quá lời thê! Chỉ là chưa vệ sinh cá nhân, làm gì đến nỗi hôi thôi!

      Nhân lúc Triệu Noãn Noãn chú ý, Xán Xán thè lưỡi chọc , chàng này mấy hôm nay làm sao ấy nhỉ, lúc hớn hở lúc sa sầm mặt, hôm qua mua quần áo vui thế, ngủ giấc dậy hóa ra thế này. Kỳ sinh lý đàn ông lần này diễn ra tháng hai lần, mỗi lần 15 ngày!

      - Biết rồi ạ! - Xán Xán dẩu môi, ngúng nguẩy vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, tiện thể rủa thầm Triệu Noãn Noãn môt vạn lần.

      Ăn xong bữa sáng, Xán Xán chuẩn bị chính thức lần nữa trở về cuộc sống quê hương bản quán đầy đủ tiện nghi của : ăn, ngủ, chơi game.

      - Hôm nay muốn chơi đâu? - Triệu Noãn Noãn vùi đầu vào máy tính bỗng nhiên hỏi câu.

      chơi? Xán Xán nhất thời hiểu:

      - Chơi gì ạ? Làm gì mà phải chơi?

      Nhìn bộ dạng ngơ ngác của , Triệu Noãn Noãn vô cùng ngao ngán:

      - Em quên hôm nay là ngày gì à?

      Ngày gì? Xán Xán xòe tay ra đếm. Ngày Phụ nữ? Hình như qua rồi. Tiết Thanh minh? Chẳng can hệ gì tới . Lễ Lao động? Phụ nữ thất nghiệp ngày nào chả là mồng tháng Năm.

      A! - Xán Xán vỗ đùi đánh đét. - Hôm nay phải nộp tiền điện nước!

      Triệu Noãn Noãn tím cả mặt.

      - Tô Xán Xán, hôm nay là sinh nhật em!

      Hôm nay là sinh nhật , Xán Xán ngốc nghếch...

      - Em... sinh nhật?

      thực lòng, Xán Xán xưa nay có quan tâm tới thời gian. Hồi học, khái niệm thời gian với chỉ là tuần bảy ngày. Sau khi tốt nghiệp, cần biết hôm nay học môn gì nữa, khái niệm thời gian với là tính theo năm, chỉ cần biết hôm nay là năm gì, thế là đủ, cần gì nhớ nhiều hơn! Hại não chết được! Vì thế rất tự nhiên, chẳng buồn nhớ sinh nhật của mình. Bây giờ được Triệu Noãn Noãn nhắc nhở, mới giật mình, hôm nay đúng là sinh nhật tròn 25 tuổi của mình. 25 tuổi đây!
      Con số Ả-rập ấy lên trong óc, Xán Xán bất chợt thấy cuống, biết tại sao mình biết tận dụng tuổi trẻ. chỉ lo lắng về loạt thay đổi sinh lý nặng nề, nào là nếp nhăn đuôi mắt, lỗ chân lông to ra, ngực chảy xệ, mà còn là áp lực tâm lý nữa. Nhớ hồi tráng chí hừng hực lúc mới tốt nghiệp, so với bây giờ, công việc có, người càng , đến nhà ở cũng phải của mình... Cứ nghĩ thế Xán Xán nén được phiền muộn.

      Nhìn đột nhiên xuống sắc như thế Triệu Noãn Noãn nghi hoặc:

      - Sao vậy?

      Xán Xán u ám nhìn:

      - Noãn Noãn, em già rồi à?

      Triệu Noãn Noãn nhất thời biết sao:

      - Già?

      nhấn mạnh:

      - Em 25 tuổi...

      biết sao nữa:

      - Xán Xán, nếu 25 tuổi mà em kêu là già 35 tuổi, 45 tuổi 55 tuổi, em làm gì nào?

      Ặc... Xán Xán dẩu môi.

      Thực ra, phụ nữ khi qua tuổi 20 luôn cảm thấy còn trẻ nữa mà già , cho nên mỗi lần qua sinh nhật Xán Xán lại thấy già tuổi. Đương nhiên cái già ấy phải như Triệu Noãn Noãn nghĩ.

      Noãn Noãn, em quyết định rồi. - Xán Xán bi phẫn ngẩng đầu - Hôm nay sinh nhật em muốn tìm lại tuổi thanh xuân trôi qua!

      Phù phù... Cao Vũ uống sữa, phát phun tung tóe ra bàn.

      - Sớm ngày ra, em đừng ăn ghê hồn thế! Người ta bị kinh sợ có thể chết đấy!

      - Bọn đàn ông hiểu đếch gì! - Xán Xán lườm đứt mắt - Trai 30 tuổi đương xoan, 30 tuổi toan về già. có hiểu người phụ nữ đến tuổi 25 níu kéo tuổi xuân thế nào , muốn buông tay để chuốc lấy sầu muộn đâu.

      Phù phù... Triệu Noãn Noãn cũng sặc sụa.

      - Xán Xán, rốt cuộc em muốn thế nào?

      - Em muốn , hôm nay em muốn Công viên Tuổi trẻ tìm tuổi trẻ.

      Triệu Noãn Noãn và Cao Vũ im bặt.
      mylien1961 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 51: Chơi trò tuổi trẻ

      Bị Xán Xán nằng nặc đòi hỏi, ba người đánh xe đến vườn Tuổi trẻ.

      Đúng ngày cuối tuần, du khách đông khác thường, phần lớn là cha mẹ đưa con em tới chơi, chỉ Xán Xán là lớn đầu mà chủ động đòi tới.

      Qua cửa công viên, đưa mắt nhìn khắp, miên man cỏ hoa. chỗ nào trước đây? Xán Xán nhất thời biết. Cao Vũ tiến lên trước, chợt dừng lại, quay mình vẫy :

      - Bé ngoan, dẫn bé cầu thang trượt.

      Hả! Định chọc tức hả, sao gọi người ta là bé con! Xán Xán tức, chỉ thẳng tay về phía đông người xếp hàng, la to:

      - Em muốn xe leo núi!

      Triệu Noãn Noãn đột ngột tái xanh mặt:

      - Xán Xán, chỗ đó... đông lắm, xếp hàng dài dằng dặc, chơi trò khác !

      - Mặc kệ! Hôm nay người đông, chơi trò gì chả phải xếp hàng!

      - kiên quyết chút dao động.

      Chỗ kia có xếp hàng đâu? — Triệu Noãn Noãn chỉ tay, Xán Xán nhìn theo, bỗng nhiên giật thót mình. Cách đó xa, trò chơi ngựa gỗ quay vùn vụt, đó là những bé khuyết răng tóc tết nơ hồ hởi cưỡi.

      - Đó là trò của trẻ con, em chơi! - Xán Xán bực tức lườm Triệu Noãn Noãn, hai kẻ này coi thường Tô Xán Xán quá, phụ lữ 25 tuổi đương nhiên phải chơi trò xe vượt núi mới đáng mặt. rồi, mặc kệ hai người, vén chân chạy xếp hàng.

      Cao Vũ nhún vai theo sau. Triệu Noãn Noãn miễn cưỡng heo. Dòng người xếp hàng chơi trò xe qua núi vòng vo uốn khúc lài dằng dặc. Trò chơi này quy mô lớn nhất vùng, dãy sáu lần khúc khuỷu, khi uốn lượn đầu người chúi xuống đất, tiếng kêu hét liên tục. Trông thấy cảnh đó, Xán Xán luôn miệng xuýt xoa:

      - Hoành tráng chưa!

      nghĩ mình lớn ngần này tuổi mà còn chưa chơi trò hoành tráng thế này, lẽ nào hôm nay có cơ hội lại thử lần xem bản thân cao cường thế nào! Nghĩ thế nắm chặt tay, quyết định phải thử. Dòng người xếp hàng chậm rãi tiến lên trước.

      - Xán Xán, ở đây chậm quá, hay là chúng mình ăn trưa ?

      - Còn sớm mà, mới 10 giờ. - Xán Xán háo hức cắt lời Triệu Noãn Noãn rồi hứng chí chỉ tay về phía cửa lên trò chơi - nhìn xem, có người chơi đến ói ra kìa! Kém tắm !

      Triệu Noãn Noãn càng tái xanh mặt

      - Em ... căng thăng đấy chứ? — Cao Vũ luôn thản nhiên chợt mở miệng.

      Căng thẳng? Ai chứ? Xán Xán giật mình, nhìn Triệu Noãn Noãn chợt nhớ mấy lần vừa rồi bảo đừng chơi trò này, chẳng lẽ là …Giời ơi! Triệu Noãn Noãn cũng bết sợ! quá buồn cười!

      - Noãn Noãn, chẳng lẽ ...

      Triệu Noãn Noãn mặt biến sắc:

      - Đừng linh tinh! ... lo cho em!

      Xán Xán đầy ngờ vực:

      - Lo cho em?

      - sợ em đến lúc như mấy ngưòi kia, ói hết ra.

      - Sao thế được! quá khinh em đấy! - Xán Xán lườm - nhìn cho nhé, lát nữa em rên tiếng nào đâu!

      Triệu Noãn Noãn nhìn đăm đăm hồi, gì. Cuối cùng, công xếp hàng cũng bõ, hơn nửa giờ sau, họ cũng đến lượt.

      - Em muốn ngồi hàng đầu! - Xán Xán chẳng nghĩ ngợi gì, xông lên chiếm ngay chỗ ngồi đầu xe, sau đó ngoảnh nhìn hai người vẫy tay. - Đây này, đây này, mau lên!

      Triệu Noãn Noãn chần chừ chốc lát, Cao Vũ nhanh chóng vượt lên đến ngồi bên Xán Xán.

      - Đừng xấu hổ, em cứ ngồi sau . - Cao Vũ nháy mắt, cười đắc ý.

      Triệu Noãn Noãn đáp, lẳng lặng ngồi sau lưng họ. lát sau, xe từ từ chuyển động. Xán Xán ngồi ở đầu, gió táp phần phật, chẳng dễ chịu gì. Lên cao, xuống thấp, quay vòng, quay vòng, lại uốn khúc, tiếp tục uốn khúc... Dần dần đến điểm kết thúc.

      Xán Xán loạng choạng xuống xe.

      Ọe... Thức ăn đêm hôm trước phun ra hết. Mẹ kiếp! Ai bảo là chơi trò này rất hoành tráng chứ! Đồ lừa đảo! Đúng là bọn lừa đảo! Xán Xán mặt xanh lét, nước mắt giàn giụa ngẩng lên, hai người kia đều ổn, nhất là Cao Vũ vẫn cười được! Triệu Noãn Noãn xót ruột, nhanh như chớp đưa giấy ăn ra lau cho những chỗ dây dính miệng, miệng vẫn quên câu:

      - Thấy chưa, là em buồn nôn mà!

      Thực ra khi câu đó là đoán mò thôi, nguyên nhân là xưa nay quen trò chơi kích thích cao độ này, nhưng cũng đến nỗi bị nôn, ai ngờ ngốc này trước hào khí ngất trời, giờ còn chẳng được như nữa.

      kém tắm!

      -----

      Rửa mặt, uống nước, bực mình rời khỏi trò chơi xe vượt núi Xán Xán mới dần dần tỉnh lại.

      - Tiếp , chơi trò trèo lên đỉnh ? - Cao Vũ hỏi.

      - đâu!

      Lần này hai người lại hợp nhau kỳ lạ, đồng thanh phản đối lời lao Vũ. Cao Vũ cau mày:

      - Chả nhẽ chơi gì nữa! thích mạo hiểm nữa à?

      - Xe siêu tốc nhé?

      - Vòng xoay vậy?

      Cuối cùng, Xán Xán quyết định, chơi trò cưỡi ngựa gỗ

      Ai ngờ trò ấy lúc trước chẳng có mấy ai, giờ cũng xếp hàng lũ lượt. Tô Xán Xán vừa xếp hàng, vừa tự rủa mình số khổ.

      Bỗng nhiên...

      - ơi, có thể nhường cháu lên trước được ?

      - Em , chị phải của em, gọi là chị ! Chị.

      bé ngây người, ấp úng mở miệng:

      - Chị, chị có thể nhường em được ?

      Thế mới đúng chứ! Xán Xán cười hớn hở:

      - được, em , chị cũng muốn chơi trò cưỡi ngựa gỗ thế em xếp sau chị !

      bé tóc tết nơ lùi lại vài bước, quay đầu nhìn mẹ từ xa xa kêu to:

      - Mẹ ơi, này ấy cũng muốn chơi trò cưỡi ngựa gỗ, chúng mình xếp hàng sau ! - Giọng lanh lảnh, vang rất xa.

      - Ặc... Thiếu chút nữa Xán Xán ộc máu. Em bé, gọi là chị chứ! Chị!

      Thực tế chứng minh, chơi trò xe vượt núi bị ói kém tắm lắm, tranh chỗ cưỡi ngựa gỗ của trẻ con mới là kém tắm!

      Trong số chơi trò này, duy nhất Xán Xán là lớn, còn lại là bầy các bé, nên Xán Xán càng nổi bật!

      - Mẹ ơi nhìn kìa, có cũng cưỡi ngựa gỗ!

      - Bố ơi, mau xem có chơi trò cưỡi ngựa gỗ kìa!

      Xán Xán đầu quay mòng mòng từ sàn quay bước xuống, tâm trạng chán nản kinh khủng:

      - Noãn Noãn, em muốn chơi...

      Cao Vũ đứng bên nén cười, thản nhiên :

      - Chẳng phải tự em đòi tìm tuổi trẻ sao? Tuổi trẻ đâu?

      Tuổi trẻ? mất thể diện, tuổi trẻ cái con khỉ!

      -----

      - Noãn Noãn, em đói rồi, em muốn ăn! - Thôi chọn ăn cho an toàn nhất.

      Triệu Noãn Noãn đương nhiên phản đối, gật đầu:

      - Được thôi.

      Phố ẩm thực nằm ở góc đông nam công viên Tuổi Trẻ, là đường phố dài đầy vẻ cổ điển, hai bên san sát hàng ăn, thêm cả vô số quán ăn vặt. So với công viên vui chơi, phố ăn uống hấp dẫn Xán Xán hơn nhiều.

      - Thịt dê xiên! - Xán Xán sáng mắt phi tới trước.

      Triệu Noãn Noãn giữ lại:

      - Đừng ăn, bẩn. - Với người nghiện sạch như , thịt dê xiên bán lề đường là từ chỉ bẩn thỉu, thứ đó sao có thể cho vào miệng?

      - vấn đề gì! Khuất mắt trông coi! — Xán Xán rớt nước miếng nhìn đăm đăm vào xiên thịt dê.

      - được, cho em ăn. - Triệu Noãn Noãn kiên quyết.

      Thức ăn ngon trước mặt, Xán Xán tất nhiên thể bỏ qua:

      - Em muốn ăn! Em muốn ăn ngay!

      - ấy thích để ấy ăn. - Cao Vũ đột nhiên chen vào câu.

      Có thế chứ! Xán Xán có đồng minh, khí thế dâng cao hẳn lên.

      - Nhưng thấy bảo thịt này toàn là dê chết gia công lại, biết là hay giả... - rồi, Cao Vũ lại nhìn Xán Xán đổ mồ hôi, chớp chớp mắt. - Em cũng đừng quá lo, thể bất hạnh đến nỗi ấy với em được đâu.

      - ... thôi, em ăn nữa.

      Cúi gằm ủ rũ rời khỏi quây thịt dê xiên, được mấy bước, Xán Xán đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai từ trời vọng xuống.

      - Xán Xán?

      quay lại, nhất thời hai mắt sáng rực.

      - Như Ngọc?!

      Xán Xán ngờ lại gặp được Nhan Như Ngọc ở đây. Hai người gặp nhau, đúng là bạn cũ thấy nhau nơi đầu đường xó chợ. Tâm trạng ảo não vì được ăn thịt dê xiên bỗng chốc tiêu tan.

      - Xán Xán, sao cậu tới đây?

      - Hôm nay sinh nhật tớ.

      - Ừ nhỉ! Tớ quên mất là hôm nay sinh nhật cậu.

      - Còn cậu, tới đây làm gì?

      Nhan Như Ngọc mặt ửng hồng:

      - Tớ chơi cùng người bạn... - rồi đánh mắt ra sau.

      Xán Xán nhìn theo, tý nữa thét lên. Chỉ thấy người đàn ông đầu đinh đứng sau Nhan Như Ngọc, tầm vóc trung bình, mắt to mày rậm. Nhưng điều khiến kinh dị hơn là tay trái người đàn ông cầm xiên thịt dê, tay phải cầm hai cây kẹo bông, chung quanh thắt lưng dắt chiếc khăn màu đỏ tươi, tươi cười hớn hở nhìn .

      Xán Xán cảm thấy toàn thân run rẩy, dè dặt hỏi:

      - Như Ngọc, ấy là?

      Chị Như Ngọc trong chớp mắt mặt tươi như hoa đào, e thẹn nở nụ cười:

      - Hi hi, ấy là bạn trai tớ.
      mylien1961 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 52: Chỗ ấy là vườn vui chơi, chính xác là chỗ chơi hết mình

      Bạn trai!!!

      Sau cơn kinh hãi, trong đầu Xán Xán lên hình ảnh mấy người bạn trai cũ của Nhan Như Ngọc. Bạn trai đầu tiên xuât hồi học lớp năm, tên là Vương Tiểu Mao. Đặc điểm lớn nhất là thích ăn, đặc biệt là trình độ nuốt sô--la khiến người bình thường thể tưởng tượng nổi. Hai người chơi với nhau năm, kết thúc với cái giá Nhan Như Ngọc tăng sáu cân, từ đó về sau Nhan Như Ngọc chỉ cần nhìn thấy sô--la là mắc bệnh co rút ngoài ra còn nôn ói liên tục.

      Bạn trai thứ hai xuất hồi các học lớp 11, tên là Ngải Mai Lực, sở thích lớn nhất là bàn luận về cách dưỡng da rất giỏi thêu thùa, cây kim xuất chiêu ai thắng nổi. Hai người bọn họ chỉ chơi với nhau được ba tháng, sau cùng vào ngày thu cúc nở hoa vàng, Ngải Mãi Lực biến mất lời nhắn nhủ. Nghe cả nhà vượt biên sang Thái Lan, đến nay vẫn tin tức, sống chết chẳng ai hay.

      Nhan Như Ngọc sau khi no đòn tình cảm cuối cùng tìm thấy mùa xuân thứ ba ở đại học, người đàn ông này là Trưởng Câu lạc bộ thể hình làm đẹp, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, trong đêm vũ hội hóa trang hết năm giành được ngôi thứ hai trong danh sách những nhân vật được báo chí chú ý nhất. Sau khi có kết quả đó, kết luôn với đứng đầu danh sách được chú ý, đến nay con họ học mẫu giáo.

      - Xán Xán, cậu nghĩ gì vậy? - Nhan Như Ngọc xán lại.

      - ! Có gì đâu! - Xán Xán lén nhìn người đàn ông giắt khăn ở thắt lưng, bất giác toàn thân nổi da gà.

      - Phải rồi, cậu mình à?

      - Tớ? Câu hỏi này khiến Xán Xán vụt nhớ đến hai người vẫn đứng sau mình, định giới thiệu.

      - Hi, người đẹp! - Cao Vũ sấn tới, cười cười với Nhan Như Ngọc.

      - ... ... ... - Nhan Như Ngọc chỉ vào Cao Vũ, sững sờ trong khoảnh khắc, định thần lại, kéo Xán Xán sang bên, hạ giọng. - Xán Xán, cậu hiểu à? bảo là ngựa hay ăn cỏ cũ mà!

      Thấy bạn hiểu nhầm, Xán Xán vội vã giải thích:

      - phải là...

      - Tớ biết! - Nhan Như Ngọc cắt lời. - Tuy cậu phải là ngựa hay nhưng cỏ này nên màng, ăn được đâu! Nếu kết hôn, hay ho gì chuyện chăn gối đâu...

      Giời ơi, Xán Xán thất vọng toàn tập.

      - Như Ngọc, cậu hiểu lầm rồi! Tớ với ấy hề có quan hệ gì! chút gì! - Xán Xán mếu máo. - Lần trước là tớ dối cậu đấy.

      - Dối tớ?

      Xán Xán gật đầu:

      - Lần trước trong đám cưới Khương Kiệt, tớ chỉ dẫn ấy giúp thôi, bọn tớ thực ra chẳng có quan hệ gì cả

      Nhan Như Ngọc bán tín bán nghi nhìn Xán Xán:

      - hả?

      - Bọn cậu quan hệ chăn gối?

      - !

      - ta liệt dương?

      - ... , đúng! Tớ cũng biết thực tế có hay ... - , thực biết mà!

      - Giời ạ! - Nhan Như Ngọc đột nhiên thất vọng tràn trề. - Xán Xán, cậu xác định chưa? Liệt dương có thể chữa được, nhưng làm việc kia được đâu!

      Xán Xán nhất thời cảm thấy như bị sét đánh:

      - Tớ xác định rồi!

      - vậy là tại cậu mình?

      mình? biết vì sao, nghe thấy từ ấy, trong đầu Xán Xán lên tờ giấy kết hôn màu đỏ, kiềm được liếc nhìn Triệu Noãn Noãn.

      - Á? - Nhan Như Ngọc đột nhiên giật thót mình.

      - Cục cưng thân của , em sao vậy? - Người đàn ông giắt khăn cầm thịt dê xiên và kẹo bông vội xông đến.

      - thân mến, sao đâu, ở đó đợi em!

      - Ư... – Người đàn ông giắt khăn cười hớn hở, quay ngoắt, bụi bốc mù mịt, chiếc khăn dài màu đỏ rất style thành phố.

      Rất đẹp! Rất đàn ông!

      xúc động, Nhan Như Ngọc kéo tay Xán Xán, nước mắt rưng rưng:

      - Xán Xán, dù cậu có người đàn ông nào cũng thể chấm ta được! ta là GAY! - sai, chơi với nhau lâu, Nhan Như Ngọc sớm biết Triệu Noãn Noãn là người thích đàn ông.

      Nhan Như Ngọc câu ấy khiến Xán Xán thấy trong lòng đột nhiên trầm lắng. ấy đúng, dù hai người bọn có giấy kết hôn rồi. Triệu Noãn Noãn là GAY, sao có thể nghĩ xa được! Bỏ ! Bỏ !

      - Như Ngọc, cậu hiểu nhầm đấy, các ấy chỉ đơn giản là chơi cùng tớ thôi, như cậu nghĩ đâu.

      Nhan Như Ngọc lúc ấy mới yên tâm gật gù:

      - Xán Xán, thế mới phải! Nếu thực cậu muốn có người đàn ông, tớ có thể bảo chàng của tớ giới thiệu cho, công ty ấy có rất nhiều trai trẻ chưa vợ, ai cũng tài hoa xuất chúng, tướng mạo phi phàm...

      Xán Xán chu môi:

      - Như Ngọc, công ty cậu là...

      Nhan Như Ngọc quay ra sau, nũng nịu gọi:

      - ơi, mau đưa danh thiếp của cho Xán Xán !

      Khăn đỏ phất phơ bay tới. Xán Xán nhận danh thiếp, đọc kỹ,

      giật cả mình. Chữ to đỏ tươi, nổi bần bật: Công ty trách nhiệm hữu hạn sản phẩm sức khỏe Nhật Nguyệt Thần Bảo - Dương Tiếu, Phó Chủ tịch Hội đồng Quản trị.

      - Chủ tịch Hội đồng Quản trị của bọn họ là Bạch Đông Phương còn chưa lấy vợ đâu, có muốn tớ giới thiệu ?

      Xán Xán thất vọng toàn tập, chị Như Ngọc ơi, xin chị tha cho em!

      -----

      Tiễn Nhan Như Ngọc rồi, mặt trời xế bóng, hơn 5 giờ. Xán Xán ủ rũ, nét mặt thảm thương. Sinh nhật này quá nhiều nỗi buồn, đầu tiền là nôn gần chết khi chơi trò xe vượt núi, rồi tới chơi cưỡi ngựa gỗ bị đám trẻ con bao quanh, cuối cùng gặp phải Nhan Như Ngọc và bạn trai giắt khăn ở lưng, bị hai người em em quấy nhiễu hết cả buổi chiều.

      Đây là vườn chơi vui chứ có phải chỗ để chơi mất mạng đâu! Chơi tiếp nữa, sợ rằng trong lòng thất vọng nữa.

      - Noãn Noãn, hay là chúng mình về ...

      - Thế còn tuổi thanh xuân phải tìm lại? - Cao Vũ nén cười hỏi to.

      Xán Xán càng ngao ngán:

      - cần đâu, tặng đấy.

      Cao Vũ cười mỉm:

      - xứng nhận.

      - ! - Xán Xán buồn rầu, sinh nhật lần thứ 25 rực rỡ của , vì sao lại lãng phí như thê? Điều khiêh thể cam lòng nhất là vé vào cửa khu vui chơi này những 150 tệ chiếc

      - Em vào phòng vệ sinh! - nghiến răng cho khuất mắt.

      150 tệ, thế dùng nhiều giấy vệ sinh cho bõ!

      - Xin chào, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu ạ?

      - thẳng, rẽ trái, lại rẽ trái, lại rẽ trái..: - Bà bác quét dọn rất nhiệt tình, chỉ hồi, sau cùng . - Sau đó rẽ phải là đến.

      Hả! Lẽ nào là mê cung? May sao số Xán Xán chưa đến nỗi, trước khi đái dầm cũng tìm được đến nhà vệ sinh. Thoải mái hẳn sau khi giải quyết vấn đề; tiện đường dùng hết hẳn mấy cuộn giấy vệ sinh, khoan khoái bước ra, sau đó... Mẹ ơi! Ai bảo giúp lối ra thế nào với!

      Cuối cùng, Xán Xán thành công với việc tự đưa mình vào mê lộ. Trời tối dần, đèn trong công viên sáng, ánh sáng lấp lánh rất đẹp mắt.

      - Sao ấy mãi quay lại? - Bóng dáng Xán Xán bặt tăm, Triệu Noãn Noãn nén nổi phải thốt lên.

      - Lạc đường trong mê lộ rồi. - Cao Vũ ngồi bên cạnh thong thả .

      Mê lộ? Với ngôc này rất có thể như thế!

      - Em tìm ấy. - Triệu Noãn Noãn rồi vội vã sải bước, thoắt cái rất xa.

      Ánh nắng ngả dần về bên trời, mặt hồ óng ánh vảy bạc, nắng chiều chiếu vào bóng người đàn ông đổ dài. Cao Vũ đột nhiên đúng lên, gió chiều mơn man thổi qua mềm như ngón tay vô hình luồn vào tóc . vậy, để xem chúng ta ai tìm ra trước.

      -----

      Công viên vui chơi lúc chiều tối, người thưa dần, nhưng để tìm người vẫn rất khó. Huống gì lại phải tìm người mà chỉ số thông minh có vấn đề...

      - Ngốc ơi! Chạy đâu rồi? - Tìm vòng vẫn thấy bóng dáng Xán Xán, Triệu Noãn Noãn tránh khỏi sốt ruột. - Trong nhà vệ sinh cũng thấy, điện thoại cũng có tín hiệu, ngốc chết được! - ràng trong lòng rất cáu nhưng bước chân liên tục tìm.

      Bên này là bóng người vì tìm khắp mà thấy thành ra cuống quýt. Ở nửa bên kia của công viên vui chơi, có người ngẩng đầu, đăm đắm đứng tại chỗ. đỉnh đầu , vầng mặt trời từ từ chuyển động về phía sau lưng, ráng chiều rực rỡ tỏa ra những tía nắng muộn in vào mắt .

      là đẹp!

      Chợt nhớ câu Mỗi khi vầng dương quay vòng, thế giới này có đôi tình nhân hôn nhau. Quá lãng mạn, chả trách bao nhiêu người nhau, ao ước được cầm tay nhau cùng ngồi ngắm mặt trời. Nếu mà lúc này có người ngồi cùng hay biết bao! Xán Xán xúc cảm như thế trong tưởng tượng có bóng người đột ngột ra, mơ mơ hồ hồ về phía . Trong bụng giật thót, dõi mắt nhìn. Rốt cuộc là sao? Cớ sao dạo này hay mơ mộng kiểu ấy?

      - Nhìn gì thế? - tiêng chợt vang bên tai.

      Xán Xán quay đầu, biết vì sao thấy có chút thất vọng tiếp tục gắng gượng lấy lại tinh thần:

      - Xin lỗi, em lạc đường.

      Cao Vũ , ngẩng lên nhìn, im lặng chăm chú dõi mắt về phía mới rời mắt.

      - là đẹp!

      Giọng nhàn nhạt, nắng hoàng hôn in mặt rạng rỡ tựa hào quang. ngờ thốt ra như thế, Xán Xán cũng hơi cảm động, thành thực:

      - Vâng, rất đẹp.

      - Có muốn ngồi xem ?

      - Dạ? - chưa kịp phản ứng tay bị kéo.

      - nào, coi như tặng quà sinh nhật cho em. - Cao Vũ cười mỉm, ánh mắt mang theo sắc vàng của ráng chiều.

      Ánh mắt chân thành như thể dễ bị người khác từ chối. do dự trong khoảnh khắc, cuối cùng gật đầu:

      - nào.

      Bánh xe trời dừng lại, ráng chiều vàng thể nấn ná mãi bên trời, ánh sáng nhạt dần , gian phủ màng mờ ảo, ai cũng biết đêm tối sắp về.

      Wa! Bánh xe trời trong chốc lát bừng lên, sau đó thêm lần từ từ chuyển động. Cách đó xa, bóng người lẻ loi lẳng lặng đứng nhìn tất cả trong góc ánh sáng đèn chiều. Bánh xe trời quay vòng. Cớ sao nghe như tiếng lòng vỡ vụn?

      -----

      Bánh xe trời quay trọn vòng, từ từ dừng lại.

      Trời tối rồi.

      - Noãn Noãn! - Xán Xán chớp mắt, chợt thấy Triệu Noãn Noãn đứng trong góc tối, xem ra đứng đó từ lâu lắm rồi. Xán Xán chợt thấy ăn năn. - Em cẩn thận, bị lạc đường...

      - Ừ. - Triệu Noãn Noãn đáp, bước ra. Giọng hờ hững, sắc mặt bình thản. - về thôi, còn sớm nữa.

      - À, Cao Vũ còn ở phía sau, em gọi ấy. - Xán Xán quay mình vẫy Cao Vũ. - Cao Vũ, về thôi!

      - Biết rồi. - Cao Vũ gật đầu, nhếch mép cười, từ tốn bước về phía .

      - nào, ... - quay lại, bất giác sững sờ, trước mắt vắng , Triệu Noãn Noãn xa rồi. Tim bỗng ngập tràn thất vọng. Cớ sao đợi ?

      Trong lúc ngơ ngẩn, Cao Vũ đến trước mặt, dịu dàng nhìn .

      - Đứng ngơ ngẩn làm gì? nào.

      Xán Xán ngơ ngác gật đầu:

      - Vâng.

      Đêm lành lạnh, hai người sau sóng đôi, Triệu Noãn Noãn đằng trước, cách họ rất xa. đường về nhà, chẳng hiểu do đâu, khí rất trầm lắng. Triệu Noãn Noãn chỉ chăm chú vào tay lái, hé răng. Xán Xán mấy lần định khơi chuyện nhưng bị trả lời cụt ngủn, cuối cùng đành chịu, nem nép ngồi y như người lái xe. trầm lắng rất dễ khiến người ta buồn ngủ, lại thêm cả ngày chơi mệt, chẳng mấy chốc ngà ngà. Khi Xán Xán ngủ thói quen là say giấc dù bên tai có tiếng động gì cũng tỉnh. Vì thế, chẳng nhớ mình về đến nhà khi nào. Mơ màng chỉ cảm thấy xe dừng lại, sau đó toàn thân được nhấc bổng, sau nữa như thế nào nhớ được, chỉ có cảm giác duy nhất là bên tai vang tiếng tim đập thình thịch...
      mylien1961 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 53: lớn, chấp, nhưng em chấp

      giấc ngủ thẳng băng đên khi trời sáng bạch.

      Khi Xán Xán ngồi dậy, kim đồng hồ chỉ 10 giờ. Xán Xán giật mình, tức khắc tỉnh như sáo. Muộn quá rồi! Từ lần trước, sau khi Triệu Noãn Noãn kéo chạy buổi sáng, có thời gian dài ngủ muộn được nữa. Nhưng hôm nay Triệu Noãn loãn gọi dậy chạy, trong lòng cảm thấy lạ. biết, Triệu Noãn Noãn là làm, quyết định hiếm khi thay đổi, ngờ hôm nay cũng thả lỏng cho , chẳng biết có phải... ốm rồi ? Xán Xán thấy hốt hoảng, vội vàng mặc quần áo chỉnh tề chạy ra.

      - Noãn Noãn! Noãn Noãn...

      - Làm gì thế? - Cao Vũ ở phòng khách, nhìn thầy Xán án đầu tóc rối bù chạy ra, cười thân thiện. - Dậy cái là phải gặp ngay Noãn Noãn sao?

      Xán Xán mặt nóng ran:

      - Chẳng qua là... em... em muôn ăn sáng…

      - Ăn trưa chứ?

      Xán Xán im bặt, sao thẳng thế? Ăn trưa ăn trưa, dù sao cũng đói , Xán Xán quyết định mặc xác Cao Vũ, khắp nơi tìm đồ ăn.

      Ôi! bàn sao chẳng có gì? Lò vi sóng cũng , tủ lạnh... cũng trống trơn! Xán Xán lấy làm kỳ lạ bóp trán, trước đây Triệu Noãn Noãn trước khi làm luôn chuẩn bị sẵn sàng bữa sáng và bữa trưa cho , sao hôm nay lại chẳng có chút gì? Chẳng lẽ...

      - Có phải ăn cơm trưa của em rồi? - Xán Xán hùng hổ xông đến trước mặt Cao Vũ, nếu là ấy, tuyệt đối được! Cướp cơm của , thể dung tha!

      Cao Vũ khinh khinh liếc cái, rành rọt :

      - phải là em.

      câu mà hạ gục Xán Xán. Kiểu gì cũng chơi được người khác! Xán Xán vẻ mặt bi thảm:

      - Thế cơm trưa của em đâu?

      - Lấy đâu ra cơm trưa?

      - Trước đây Noãn Noãn đều để phần cơm trưa cho em mà...

      Cao Vũ liếc cái:

      - Tô Xán Xán, nghi ngờ em ở nhà mình bị chết đói mất.

      Sao biết?

      Cao Vũ im lặng, đúng là thảm cho ấy !

      - Được rồi, ăn nào. - Cao Vũ đành đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi nhìn Xán Xán, thêm câu. - Yên tâm, mời!

      Hay quá! Xán Xán như trút được gánh nặng:

      - mời, hối hận đấy chứ?

      Im lặng...

      Vì Cao Vũ mời khách, nên địa điểm tất nhiên do chọn. Gọi taxi, thôi hồi, rẽ bảy tám chỗ, bụng Xán Xán kêu inh ỏi.

      - Đến chưa vậy? - Xán Xán sợ tìm được đến nơi mình chết đói rồi.

      Cao Vũ quan tâm, cứ nhìn thẳng phía trước, bỗng dừng bên cổng tòa nhà, quay lại bảo Xán Xán:

      - Đến rồi.

      Vừa nghe thấy thế, Xán Xán mừng rỡ nghển cổ nhìn vào, bỗng chốc sững sờ.

      - Thế này... sao đông người thê? – Chỉ thấy phía trước hàng người ai cũng vươn cổ ngóng về phía trước.

      Cao Vũ đút hai tay túi quần, lườm :

      - Tất nhiên là làm ăn tốt rồi.

      Xán Xán nhìn cái hàng người kia, sợ đến nỗi rớt nước miếng:

      - Thếchúng ta xếp hàng đến bao giờ?

      Cao Vũ nhún vai:

      - biết.

      biết? Tô Xán Xán sững người:

      - Chúng ta thể đổi sang nơi khác để ăn sao? - Làm ơn đói lắm rồi! Vô cùng đói! Siêu đói!

      - mời, được chọn chứ. - Cao Vũ đối với việc ăn ngon rất cầu kỳ.

      Ặc... Xán Xán thấm nhuần đạo lý: kẻ ăn theo!

      Xếp hàng lúc, đúng lúc đói muốn xỉu bỗng nghe tiếng kêu chói tai vang lên.

      - Wa, phải Tô Xán Xán đây sao?

      Xán Xán ngoảnh đầu về phía có tiếng , rồi cũng ngây người, thể thế giới này ! Khương Kiệt và Giang Nhược Văn cũng tới đây, lại còn xếp hàng phía sau nữa. Lúc này, ý nghĩ đầu tiên vụt qua óc là sao bọn họ còn chưa ly hôn?

      - Ui cha, là ngẫu nhiên! - Giang Nhược Văn vốn cao hơn Xán Xán nửa cái đầu, giờ lại giày cao gót, cúi xuống nhìn . Ưỡn ngực ngửa đầu, trông giống như con công ngoáy đuôi. Khương Kiệt đứng sau ấy, mới nhìn thấy Xán Xán cũng giật mình:

      - tình cờ...

      - Đây chẳng phải là Cao sao? - Giang Nhược Văn bỗng phát ra Cao Vũ đứng bên cạnh Xán Xán, sắc mặt thoáng chút khác, giọng lạc . - Xán Xán, hóa ra cậu với Cao vẫn cùng nhau?

      đợi Xán Xán trả lời, Cao Vũ vòng tay ôm vai :

      - Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi với Xán Xán rất ổn.

      Xán Xán cảm động nhìn Cao Vũ, trước mặt người ngoài, quả thực rất trượng nghĩa, bao giờ để bị mất mặt.

      Giang Nhược Văn cười gượng gạo, lúc sau dường như nhớ ra điều gì, cao giọng :

      - Hai người có lẽ còn chưa kết hôn?

      Sau đó nhìn Xán Xán vẻ đắc ý, chừng như muốn , bạn trai đẹp trai sao? Chưa kết hôn đáng kể!

      Cái đứa con này lắm lời!

      - Vội gì. - Cao Vũ tươi cười, tiện tay ôm Xán Xán vào lòng, cách rất tự nhiên - Mà ấy cứ chối đây đẩy chứ. - ôm rất mạnh, Xán Xán tức thở, vươn tay đẩy ra. đói đến xây xẩm mặt mày nên tay vươn ra mà mềm nhũn. Tình huống này làm Giang Nhược Văn hiểu là Xán Xán e thẹn đẩy người .

      Lửa ghen tỵ bùng lên, ta đá đểu:

      - Kiệt... người ta đói rồi, đợi nổi nữa đâu.

      Giọng the thé bực bội, Xán Xán nghe mà hoa mắt sôi bụng cả mấy chục năm nữa sức khỏe còn tốt chán.

      - chỗ khác được ? - Khương Kiệt tỏ vẻ khó chịu.

      - được! Em chỉ muốn ăn ở đây! Giang Nhược Văn nhấn mạnh rồi phẩy tay, đứng õng ẹo

      Khương Kiệt hơi cáu:

      - Thế em bảo phải làm sao?

      Em bảo cứ chen lên ngưi đứng trước ấy! - Giọng Giang Nhược Văn rít lên, vừa xong, đoàn người xếp hàng quay hết lại nhìn.

      - Em…- sắc mặt Khương Kiệt đương nhiên cáu giận - Em thôi, đừng quá đáng như thế!

      - Em quá đáng! bảo em quá đáng!!! - Giang Nhược Văn lập tức vằn mắt lên - quên là chính em xin bố để được ở lại công ty...

      - Đưọc rồi! Đuợc rồi! - Khưong Kiệt cuống quýt cắt lời - là được chứ gì?

      Xán Xán trố mắt nhìn màn kịch diễn ra trước mắt, vô cùng hào hứng.

      Mẹ ơi! Đây chả đúng là phim gay cấn còn gì! Rất hay, rất hay!

      Tình tiết này nhất định phải ghi nhớ tối nay về nhà phân vai nam nữ để dàn dựng! Hiệu quả cực kỳ chấn động!

      Khi Khương Kiệt trở lại, Giang Nhược Văn vẫn giữ vẻ mặt giận dữ.

      - gặp ông chủ để thương lượng, chúng ta có thể lên trước.

      - Có thế thôi mà! - Giang Nhược Văn hứ tiếng nhìn chung quanh cách cao ngạo, sau đó quay mông ngúng nguẩy ên phía trước.

      - Phải rồi! – Bỗng dưng ấy dừng bước, ngoái lại nhìn Xán Xán. - Tô Xán Xán, chủ nhật tuần này có họp lớp cấp Ba, cậu nhớ nhé.

      Họp lớp? Xán Xán giật mình, sao chưa từng nghe ai ?

      - Yên tâm, chi phí bọn tớ trả hết rồi, cậu chỉ cần tới thôi, tới còn ra thể thống gì nữa!

      Cái giọng ràng tỏ ra là cậu tới chẳng ra gì, cậu mà tới còn tệ hơn. Xán Xán nổi da gà toàn thân, cuống quýt định từ chối luôn.

      - Hay quá, bọn tới. - Cao Vũ thay nhận lời.

      - lời phải giữ lấy lời nhé! Bọn tớ ăn trước đây!

      Giang Nhược Văn cười rạng rỡ, bước sầm sập tưởng rung cả núi, Xán Xán chỉ nhìn thôi cũng thấy lạnh sống lưng.

      - Sao lại nhận lời ấy? - ủ rũ nhìn Cao Vũ, xem cái vẻ đắc ý như thế của Giang Nhược Văn hôm nay thấy ngứa măt, nếu còn tới dự hội lớp chịu sao nổi?

      Cao Vũ nhún vai:

      - Có đây, em sợ gì?

      - Vấn đề là được! - Xán Xán nhất thời ủ dột vô cùng, nếu họp lớp, nhất định cần dắt Cao Vũ theo diễn kịch, lần trước là để chọc tức Khương Kiệt, còn lần này? muốn dây dưa phiền phức gì thêm!

      - Em muốn gặp lại bạn học cũ sao?

      - Muốn muốn, nhưng mà...

      - Thế có gì được? - Cao Vũ mặt vô tư lự - Em yên tâm, ngại chuyện đóng kịch làm bạn trai của em lần nữa đầu.

      Xán Xán chán cả người. ơi, ngại, mà là em ngại đây này!
      mylien1961 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 54: Noãn Noãn! thể cần em được!

      Suốt cả tuần, thái độ Triệu Noãn Noãn vẫn như cũ, nóng lạnh, chậm hiểu như Xán Xán cuối cùng cũng nhận ra có gì đó khác thường. Triệu Noãn Noãn tuy đôi khi khó hiểu trong tâm sinh lý, nhưng trước nay rất kín đáo, có khi cáu giận chút rồi đâu lại vào đấy, nhưng lần này dường như có chuyện gì đó nghiêm trọng. Ai bảo đàn bà lòng dạ sâu xa, đúng ra lòng dạ Triệu Noãn Noãn mới thực là khó dò, suy nghĩ lại rất lâu, Xán Xán vẫn quyết định hỏi trực tiếp đương .

      Sau bữa tối.

      Xán Xán thò tay gõ cửa phòng đọc sách. Giọng Triệu Noãn Noãn vẳng qua lớp cửa:

      - Mời vào.

      chầm chậm đẩy cửa, mình Triệu Noãn Noãn dựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài, cơn gió thổi qua làm động mấy sợi tóc mai của .

      - Noãn Noãn... - rón rén lên tiếng từ phía sau.

      Lưng Triệu Noãn Noãn thẳng đơ, quay lại, cũng ừ hứ gì, khí chung quanh bỗng chốc căng thẳng hẳn. Trong lòng Xán Xán có chút bực bội, mấy ngày nay Triệu Noãn Noãn biết làm sao, có gọi cũng rất ít đáp, dù có trả lời ánh mắt cũng vô cùng lạnh nhạt. Hai người biết nhau bao nhiêu năm, lần đầu tiên thấy lạ thế, cảm giác này rất tệ.

      - Noãn Noãn, có phải giận em ? - Từ xưa tới nay biết vòng vo, trong bụng muốn gì là ra ngay.

      Triệu Noãn Noãn quay lưng vào mặt chợt giật mình, sau đó miệng nhếch lên nét cười khổ sở. Hóa ra, tâm trạng của ràng đến mức ngốc này cũng nhìn thấy. ngờ sống đời 28 năm trời, rồi cũng có phen ngờ nghệch. quay mình, chỉ đúng câu:

      - Việc có gì, em đừng nghĩ quá.

      điêu! Xán Xán giận dữ, đến nhìn cũng muốn nhìn , còn có gì giận. Người đàn ông này cũng lắm chuyện!

      - Thế vì sao gần đây đoái hoài đến em?

      Triệu Noãn Noãn chẳng trả lời ngay, trầm tư hồi lâu mới chậm rãi :

      - Bởi vì gần đây... mệt quá. - Đúng vậy, nhẫn nại lâu rồi, cuối cùng trái tim cũng có phần mệt mỏi.

      - dối! - Xán Xán kiềm chế được, gào lên.

      Người tựa bên cửa sổ vẫn vậy, rất lâu sau mới chậm rãi quay lại:

      - Sao em biết dối em? - Ngoài song cửa trời còn chênh chếch sáng, trong phòng sách bật đèn, gương mặt ở trong bóng tối mập mờ, nhìn được.

      - Tại vì... - Xán Xán cắn môi, trong lòng thây hoang mang - Trước kia như thế...

      - Trước kia thế nào?

      - ... - trước kia bỏ mặc , giận , xét nét , có kiểu thèm nhìn , kể cả làm việc sai trái vẫn đứng bên . Nhưng đến giờ? Lần đầu tiên có cảm giác bị bỏ rơi. Đương nhiên những lời này thể ra lời:

      - luôn nấu cơm cho em ăn.

      Triệu Noãn Noãn thoáng thấy tối tăm mặt mũi:

      - Chi có thế thôi sao?

      - Dạ... - Xán Xán nghiêng đầu nặn óc hồi - còn... dẫn em chạy buổi sáng.

      Mặt Triệu Noãn Noãn càng lúc càng ủ dột, biết nhiều người ngốc, nhưng chưa gặp ai ngốc đến thế.

      Xán Xán giật mình, gì sai đâu? Sao càng giận hơn thế? được! thế tiếp:

      - Tức là đối với em rất tốt, tốt đến nỗi em đếm xuể được.

      Phù! - xong câu này, liếc trộm , quả là sắc mặt có sáng sủa lên.

      Tô Xán Xán, coi như em cũng còn có chút lương tâm đấy !

      - Thế em có biết tại sao đối với em tốt thế ?

      Vấn đề này Xán Xán chẳng cần nghĩ, luôn ra mồm:

      - Khỏi , vì Noãn Noãn của em mà. - xong, rất tự tin hướng về , câu này ok chứ?

      Im lặng...

      Tại sao ấy lại nổi giận nữa?

      - Tô Xán Xán, em là đứa ngốc nhất trong số ngốc mà gặp.

      Hả! Bảo ngốc được, nhưng lại còn thêm vào chữ "nhất" nữa đúng là chả coi ra gì! Xán Xán uất ức lắm.

      - Sao lại em ngốc? - có chút chậm chạp còn nghe được!

      Triệu Noãn Noãn khách khí nữa, lườm :

      - Bởi vì em vốn ngốc.

      - ĐƯợC ngốc ngốc... Xán Xán dẩu môi lẩm bẩm, xỏ đôi giày mũi thỏ trong nhà, vừa lê loẹt quẹt vừa nghĩ về cái câu mà Triệu Noãn Noãn vừa .

      Nghĩ thế, lại muốn hiểu cho . Vì sao luôn luôn tốt với thế? Trong ý thức của , Triệu Noãn Noãn đối tốt với cũng như bố mẹ đối tốt với , phải lăn tăn. Như cơm ăn nước uống vậy, quen rồi, như là lẽ đương nhiên. Nhưng câu hỏi vừa rồi của làm băn khoăn.

      Bố mẹ đối tốt với bởi là con của bố mẹ, còn Triệu Noãn Noãn? là bạn thanh mai trúc mã của từ hồi , đơn giản là bạn thôi, chẳng có quan hệ họ hàng ruột rà gì. khó nghe tý, dựa vào cái gì mà đối tốt với ?

      Xán Xán bị cách nghĩ của chính mình làm cho sợ, lẽ nào Noãn Noãn cũng nghĩ như thế cho nên định là từ nay về sau đối tốt với nữa... Đáng sợ quá! muốn vậy đâu!!!

      - Noãn Noãn! - Xán Xán kêu to, ôm chặt lấy tay . - thể cần em được!

      Ánh mắt chân thành như thế, giọng khẩn thiết như thế, ôm lấy tay mềm mại như thế, như là ôm chiếc kẹo bông... Trái tim Triệu Noãn Noãn cũng mềm , nâng tay lên, xoa lên gò má , ánh mắt trìu mến tựa như vầng trăng thanh nhã bên trời. Bỗng chốc Xán Xán đờ ra.

      - Ngốc ạ, bao giờ cần em... - rồi cúi xuống, chầm chậm đặt môi lên mặt ...

      Xán Xán đờ ra, cả thân mình như vậy. Trong khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, cửa phòng sách bỗng bị đẩy tung. lập tức rời , vẻ mặt làm như vô quay ra ngoài cửa, nhịp tim vẫn rối loạn.

      - Xán Xán, em có thấy điện thoại của ? - Cao Vũ tiến vào, nhìn Xán Xán, kêu lên. - Xán Xán? Tô Xán Xán?

      - Dạ? - Cuối cùng linh hồn cũng trở lại cơ thể , hốt hoảng nhìn quanh. - Cái... cái gì ạ? Có... có việc gì?

      Cao Vũ ngao ngán:

      - Em có não mà biết dùng, đúng ?

      Có não? biết dùng? Chết tiệt!

      - Có việc gì ạ? - Xán Xán bực mình lườm Cao Vũ.

      - Điện thoại của đâu? Em để đâu rồi?

      Điện thoại của ấy? Sao biết được!

      - Em chưa từng thấy điện thoại của , làm sao biết được?

      Cao Vũ kinh ngạc:

      - Chẳng phải em cầm điện thoại của là muốn copy game à?

      Có việc đó sao? Xán Xán chau mày suy nghĩ hồi lâu, hoàn toàn chẳng nhớ gì việc đó.

      - mặc kệ, em phải chịu trách nhiệm tìm cho ra điện thoại của ! - Thái độ rất kiên quyết - Tìm ra, em phải đền cho cái y như thế.

      Hả! Gặp phải kẻ vô lại từng, nhưng vô lại đến mức này chưa bao giờ! Xán Xán mắt ngùn ngụt lửa nhìn Cao Vũ:

      - Tìm tìm! ràng tự mình đánh mất, lại bổ đầu người ta này nọ kia đây... - Miệng vừa lẩm bẩm nguyền rủa trăm lần ,

      Xán Xán vừa chạy quanh Cao Vũ.

      Cao Vũ quay mình ra cửa, đúng lúc đặt chân ra khỏi phòng bỗng quay đầu nhìn Triệu Noãn Noãn đầy ý vị, sau đó sải bước nhanh theo Xán xán.

      Lật tung mọi chỗ, cuối cùng cũng tìm ra điện thoại. Vì đặt ở bàn ti-vi, lại thêm mấy chiếc điều khiển từ xa của máy điều hòa khí cùng màu đen, nên tìm được điện thoại nhờ chiếc dây đeo hình con cáo màu phấn hồng nổi bật.

      - Cứ đổ cho người ta cầm, ràng là ngồi xem ti-vi rồi để ở đó mà! Đồ đại vô lại, đại khốn kiếp... - Xán Xán thầm rủa hàng tràng trong bụng, nguây nguẩy về phòng mình.

      Về đên phòng, đóng cửa lại, yên tĩnh hẳn. Theo thói quen trải chăn sẵn, khi buồn ngủ là có thể mau chóng chui vào. trải chăn, bỗng giật thót mình, dường như bị điểm huyệt, người cứng đơ. Triệu Noãn Noãn... Lúc nãy là... Định hôn sao? Cái ý tưởng ấy lên trong óc khiến khí huyết dâng ngùn ngụt, thoăt cáí mặt nóng bừng bừng, từng lỗ chân lông người như bốc lửa. Triệu Noãn Noãn muốn hôn ? ấy định hôn ? ấy phải GAY à? phải ấy thích phụ nữ đấy chứ? Từ tới lớn, ấy luôn là trai của , luôn là chị em thân thiết của , xưa nay đều vậy! Nhưng lúc nãy... ấy định hôn !!!

      Xán Xán vội vàng vuốt mặt mình.

      - Úi dà! - Xoa lên gò má, cực kỳ chấn động khi nhận ra đây phải là giấc mơ! phải mơ? nhất định là ảo giác rồi!

      Nhắm nghiền mắt, vò đầu bứt tai mạnh, muốn xóa hết trong đầu óc những ảo giác hoang đường, nhưng càng xóa, ánh mắt khi ấy của Triệu Noãn Noãn càng ' lên mồm , gạt nổi. Môi kề cận môi đến vậy, hơi thở của còn vương mặt , ánh mắt trìu mến của có thể khiến tan ra...

      Đêm nay chắc chắn mất ngủ.
      mylien1961 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :