1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chúng mình lấy nhau đi - Ức Cầm(62c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 45: Lòng dạ đàn ông mới là cây kim đáy biển!

      Sáng sớm, Triệu Noãn Noãn theo thường lệ đưa Xán Xán làm. Ngồi xe, Xán Xán mặt mày cau có, bụng bảo dạ:

      - Nhà mình như là có muỗi.

      - Trời còn chưa nóng, muỗi ở đâu ra? - ngốc lại hâm rồi.

      - Nhưng mà buổi sáng em dậy thấy môi đau đau, cứ như bị muỗi cắn...

      cú phanh xe đánh kít. Xán Xán sợ quá giật thót mình:

      - Sao vậy ạ?

      - Noãn Noãn?

      - ...

      - Đến rồi, xuống xe !

      - Nhưng mà...

      - Còn chưa xuống xe? Em muốn làm muộn à?

      Xán Xán lấy làm khó hiểu bước xuống xe, nhìn Triệu Noãn Noãn lẳng lặng phóng xe biệt tăm, thầm kêu: Ai bảo lòng dạ đàn bà mới là cây kim đáy biển? Lòng dạ đàn ông mới chính là như thế có!

      Thực tế, việc khó hiểu còn nhiều lắm. Vừa bước vào công ty nhìn thấy ngay trước mắt người xách chổi, nhìn kỹ là bà dọn vệ sinh hôm qua lườm rất khinh bỉ. Vừa nhớ lại ánh mắt ấy, Xán Xán thấy tự ti hẳn. chẳng ra sao, giờ lại đụng đầu.

      Thế là Xán Xán cúi đầu chuẩn bị im lặng lướt cho nhanh ai ngờ bà bác vừa nhìn thấy mở rộng cửa la to:

      - Tô tiểu thư, xin chào buổi sáng!

      Xán Xán gắng gượng ngẩng mặt lên:

      - Chào, chào...

      - Xin chào buổi sáng, Tô tiểu thư!

      Người này sao giống Tiểu Vương Phòng Tài vụ thế? với người này quen nhau à?

      - Xin... chào... - Xán Xán gắng gượng lắm cũng được tự nhiên.

      - Tô tiểu thư, hôm nay xinh đẹp!

      Vị này là người Phòng Kế Hoạch phải!

      - Cảm... ơn... - Xán Xán càng thấy khó hiểu.

      - Tô tiểu thư, màu son môi của hôm nay đẹp quá!

      Mẹ ơi! Đây là vết muỗi cắn mà!

      Xán Xán sắp phát khóc. Hôm nay rốt cuộc xảy ra việc gì? lối , hầu như ai cũng đánh tiếng chào , nhân duyên của tốt đến vậy ư? Xán Xán bị mọi người nhiệt tình đến nỗi ngây người, cứ rón rén đến cửa phòng Trợ lý, định tiến bước chợt giật mình, nhầm rồi! Vội quay đầu định , bỗng ánh mắt lạnh như dao phóng tới khiến sống lưng lạnh toát run rẩy. Cách đó xa, Tử Hà nhìn đầy thâm thù, vẻ mặt như muốn xả làm ngàn mảnh.

      Sợ rồi hả! Nghĩ đến việc hôm qua, lại nhìn thấy thảm kịch mới sắp xảy ra.

      - Tô Xán Xán.

      Bạch Tinh Tinh bước tới, Xán Xán vội rời ánh mắt khỏi Tử Hà, lúng túng đáp lời:

      - Trưởng phòng Bạch, xin chào chị.

      Bạch Tinh Tinh ậm ừ vẻ kỳ lạ, lạnh lùng.

      - Em... ạ. - Xán Xán dợm chân muốn chuồn.

      - Đợi ! - Bạch Tinh Tinh gọi lại.

      - Có việc gì ạ? - Xán Xán căng thẳng, hôm qua Bạch Tinh Tinh rất hài lòng với , hình như đến chỗ Tổng Giám đốc về , bây giờ chẳng phải muốn mắng nữa sao? làm gì khiến...

      - Việc hôm qua...

      Đúng là lại mắng nữa rồi.

      - phải.

      Hả? Xán Xán kinh hồn, ngây người nhìn Bạch Tinh Tinh.

      Bạch Tinh Tinh có phần bối rối, rồi nghiêm sắc mặt:

      - Tuy là tôi trách nhầm , nhưng phải là tôi thừa nhận năng lực của , làm việc trong công ty, quan trọng nhất là phải dựa vào sức mình, mong cố gắng. - rồi, quay mình luôn.

      Xán Xán đờ người ra, có chuyện gì vậy?

      Bữa trưa, nhà ăn của công ty.

      - Hiểu Phi, vì sao mọi người đối với tớ... lại quá nhiệt tình như thế? - loạt việc kỳ lạ làm Xán Xán chẳng hiểu gì, đành mở lời hỏi Ngô Hiểu Phi.

      - Thế mà cũng hỏi! - Ngô Hiểu Phi gật gù - Chẳng phải vì bản kế hoạch kia được gửi , tiền thưởng quý này của mọi người lại được kha khá đấy thôi!

      Vương Mỹ Lệ và Ôn Nhu âu yếm nhau tới, gật đầu chào.

      - Thế rốt cuộc là có việc gì? - Xán Xán càng mù mờ, hợp tác được, lấy đâu ra tiền thưởng quý này?

      - Lẽ nào cậu biết? - Vương Mỹ Lệ kinh ngạc nhìn Xán Xán. Chiều hôm qua bên quảng cáo Thiên Địa biết được công việc của công ty mình, đưa ra điều kiện tốt hơn rất nhiều so với bên Ức Đường, lần này bị thiệt thòi rồi!

      Thiệt thòi cho ? Bỗng chốc Xán Xán cảm thấy dở khóc dở cười, hiểu nguyên nhân hôm nay được trân trọng thế trong có nửa ngày mà họa chuyển thành phúc, xui hóa thành may nên công ty mới trúng vụ làm ăn lớn. Chả trách sáng sớm Tử Hà nhìn hung dữ hơn cả hôm qua, mà công lao vốn của ta cả chứ!

      - Thực ra...

      muốn gì, bỗng Ngô Hiểu Phi kéo giật :

      - Nhìn kìa! Tổng Giám đốc tới!

      Xán Xán định thần, Lạc Thiếu Tuấn đến trước mặt họ.

      - phiền để tôi ngồi cùng chứ?

      chưa kịp gì, Ngô Hiểu Phi nhanh nhẹn nhường ghế. Lạc Thiếu Tuấn bình thản ngồi xuống, ngay bên cạnh . Sáng nay vì họp liên tục nên chưa hề gặp mặt, bây giờ nhìn thấy, bỗng có cảm giác căng thẳng. Hôm qua vừa mắng vị sếp lớn ngồi bên cạnh trận, rồi lại đánh nhau trước mặt mọi người, giận quát, mà lại cất nhắc làm Trợ lý Tổng Giám đốc, rốt cuộc là có ý định gì đây?

      - Ăn gì nào? - Lạc Thiếu Tuấn bỗng cười lớn, hình như việc hôm qua bị xóa sạch.

      Xán Xán lí nhí đáp:

      - Vịt nấu măng khô.

      - Nhà ăn công ty mình có món này từ khi nào thế? Xem ra rất ngon nhỉ!

      - Em tự mang đến... - Là của Triệu Noãn Noãn tối qua nấu nhiều, ăn hết nên tiện tay múc vào hộp mang ăn trưa. Cũng tốt, vì quen ăn các món ở nhà ăn, so với tay nghề nấu nướng của Triệu Noãn Noãn chỉ như cám lợn.

      - Xán Xán dạo này mang đổ ăn từ nhà đến, ngon lắm! - Ôn Nhu ngồi bên cạnh góp lời.

      Xán Xán lườm , chỉ là vì Triệu Noãn Noãn nấu gì cũng nhiều, mà muốn lãng phí.

      - thế hả? nếm nhé.

      Rồi trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Lạc Thiếu Tuấn tự nhiên múc phần canh măng nấu vịt trong hộp của xán Xán, ăn ngon lành. Nhưng đúng vào miếng ngậy nhất, để dành ăn sau cùng. Xán Xán mở to mắt nhìn Lạc Thiếu Tuấn nuốt hết miếng thức ăn:

      - Oa, ngon quá! - Rồi lại cầm đũa gắp miếng thịt vịt...

      Xán Xán:

      - Sao mọi người cùng ăn ? - Lạc Thiếu Tuấn ngạc nhiên nhìn chung quanh - Xán Xán, sao em ăn ?

      Ăn! Ăn cái mông ấy! Thịt vịt ăn hết rồi còn gì! Xán Xán đau khổ nhìn chỗ măng khô trong hộp cơm, ông trời chẳng có mắt gì cả! Tổng Giám đốc mà cướp cả miếng ăn của nhân viên!

      Lạc Thiếu Tuấn ăn xong bữa, hả hê gật đầu:

      - Ngon lắm! Xán Xán, ngày mai lại mang nữa nhé!

      Bị cướp bữa ăn trưa cả mấy ngày, cuối cùng Xán Xán bừng hiểu, hóa ra trước đây chẳng hiểu gì Lạc Thiếu Tuấn, con người của ta là kẻ vô lại siêu hạng, ăn lịch diện mạo thanh nhã nhưng lòng dạ cầm thú! ta bỏ qua hận cũ à? đâu, ta cất nhắc lên là triệt để cướp đoạt sức lao động của ! thế làm trợ lý được vài ngày phải làm thêm giờ cách đáng ghét.

      - Noãn Noãn, hôm nay đừng đón em.

      Giọng Triệu Noãn Noãn trầm hẳn trong điện thoại:

      - Sao thế?

      - Hôm nay phải làm thêm giờ.

      - Thêm giờ? Sao buổi sáng ?

      Em cũng biết, chỉ vừa mới được báo thôi. - Xán Xán chẳng biết sao.

      - Được rồi, khi nào em tan làm gọi điện thoại, tới đón em.

      - cần đâu ạ, em có thể tự về...

      - Cứ vậy , em phải cẩn thận đấy, đừng để mệt quá.

      Bip! Điện thoại cúp máy. Xán Xán cầm máy mà ngây người ấy là... cần phải đưa đón hàng ngày chứ...

      - Gọi cho ai thế? - Lạc Thiếu Tuấn từ bao giờ đứng bên cạnh .

      Xán Xán hơi lúng túng:

      - Phải làm thêm giờ nên báo nhà tiếng ạ.

      - Mẹ em quản chặt nhỉ.

      - Thực ra phải mẹ em...

      - Là ai của em? - Lạc Thiếu Tuấn truy hỏi.

      - “Là...”- Khôns biết vì sao bỗng dưng ra lời Triệu Noãn Noãn là gì của ? Bạn? phải. Người thân?

      Cũng phải. Chẳng lẽ là... chồng? Nghĩ đến từ này, Xán Xán giật mình, sao dạo này hay nghĩ đến thế chứ? Chẳng lẽ công việc căng thẳng khiến đầu óc rối loạn?

      Lạc Thiếu Tuấn im lặng quan sát nét mặt Xán Xán:

      - Có phải là họ em ?

      - phải phải! vội xua xua tay, chợt nhận ra phản ứng của mình có vẻ quá lộ liễu, vội vàng đổi chủ đề. - Tổng Giám đốc, hôm nay làm thêm gì ạ?

      Lạc Thiếu Tuấn đáp, vẻ như suy tư.

      - Tổng Giám đốc?

      Bỗng nhiên tỉnh lại, nhếch mép:

      - Làm thêm giờ hôm nay là ăn cùng !

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46: Vì là là đàn ông, đàn ông nên kết vớỉ đàn ông mới phải

      Xán Xán lớn ngần này tuổi, lần đầu tiên biết thế nào là ăn biết ngon.

      là phòng ăn cao cấp, chọn món đắt tiền, rượu vin ngon nhất, nhưng cứ nhìn người ngồi trước mặt là cảm giác thèm ăn của lại giảm xuống thấp nhất. Có người nào làm thêm giờ tức là ăn tiệm ?

      - Tổng Giám đốc... em cảm thấy rất khó chịu... - Xán Xán cúi đầu, lí nhí .

      Lạc Thiếu Tuấn nhướn mày:

      - Có gì ổn?

      - Mọi người ở công ty lam thêm giờ, em lại ăn ở đây. Em thấy rất công bằng với mọi người... - rồi quên làm ra bộ nước thương dân, đau khổ nhìn Lạc Thiêu Tuấn.

      gật gù:

      - Em cũng phải có lý.

      Xán Xán gật đầu lia lịa, đúng là người mau hiểu! đúng là thông minh đây!

      - Em yên tâm, có ở đây, bao giờ việc đó xảy ra ở công ty chúng ta được! rồi, rất nghĩa khí vỗ vai . Vì thế, phát tiền làm thêm giờ cho em.

      Xán Xán cứng đờ người... như thế càng tệ!

      - Sao? Cách giải quyết của ổn sao?

      Xán Xán hận quá, giữ gìn nữa.

      - Ổn! Tổng Giám đốc quá ổn!

      Con nhà người ta event còn được tiền mang về, hầu ăn còn cả hầu cười, thế mà đến tiền làm thêm giờ cũng được! Xán Xán ngửa mặt lên trời than dài: Đạo lý ở đâu! Phẫn chí quá, Xán Xán lại vùng lên, quyết định chuyển buồn đau thành ăn uống, thề ăn hết số tiền làm thêm giờ!

      - Tổng Giám đốc, em gọi thêm cánh gà chiên!

      - Được.

      - Tổng Giám đốc, em gọi thêm bát súp!

      - Đồng ý.

      - Tổng Giám đốc, em gọi thêm ly rượu!

      - Ok.

      Thế rồi Lạc Thiếu Tuấn kinh ngạc nhận ra hôm nay dạ dày Xán Xán vĩ đại.

      - Xán Xán, hôm nay em rất ngon miệng phải ?

      - Thưa Tổng Giám đốc, khẩu vị của em xưa nay vẫn thế.

      - hả? - Lạc Thiếu Tuấn nhã nhặn nâng ly - Thế mà lần trước chúng mình gặp mặt làm quen, em ăn uống có vẻ tốt?

      - Lắm lời! - Xán Xán lườm phát - Lần trước là gặp mặt làm quen, phải ra vẻ giữ gìn! Lần này là làm thêm giờ, đương nhiên phải liều mình hết sức!

      Lạc Thiếu Tuấn ngừng cười, quan sát gương mặt hồng lên vì rượu của Xán Xán, “ ngốc này dường như uống cũng khá rồi, mới dám như thế". bình thản uống rượu vin, từ tốn :

      - Thực ra em cần phân biệt như thế, lần này cũng coi như gặp mặt làm quen mà.

      Xán Xán chẳng nghĩ nữa, cứ tiện miệng mà :

      - được!

      Lạc Thiếu Tuấn hơi nhướn mày, hạ giọng hỏi:

      - Vì sao?

      - Vì... - Vì rượu vào, Xán Xán tư duy chậm hẳn - Noãn Noãn vui... - rồi, lại uống thêm rượu. Mẹ kiếp! quá!

      Lạc Thiếu Tuấn hấp háy mắt:

      - Noãn Noãn với em có quan hệ gì?

      - ấy là... - May là chỉ hơi say thôi, ngẩn ra hồi - ... là Noãn Noãn của em.

      Lạc Thiếu Tuấn nhếch môi, đôi mắt sau gọng kính vàng tối , thầm dò xét:

      - Bọn em... có quan hệ gì khác ?

      Quan hệ khác? Trong đầu Xán Xán chợt vụt lên chữ chồng, rồi ý nghĩ hỗn loạn càng rối rắm hơn:

      - Tổng Giám đốc, em có thể gọi thêm ly rượu vin nữa chứ?

      Lạc Thiếu Tuấn có vẻ trầm ngâm nhìn , giơ tay kêu phục vụ:

      - Cho ấy thêm rượu.

      Rượu vin đỏ chảy vào ly thủy tinh sóng sánh, dưới ánh đèn vàng trở nên long lanh. Ăn xong bữa tối, Xán Xán say tới bảy ám phần.

      - nào! - Lạc Thiếu Tuấn chìa tay ra.

      Xán Xán chậm trễ vài giây, đầu óc choáng váng rồi đưa tay lắm lấy. Hai người ra đến sảnh, trời tối đen, bãi đậu xe bóng người. Lạc Thiếu Tuấn dìu Xán Xán đến xe, mở cửa, khẽ:

      - Lên , đưa em về nhà.

      Xán Xán đẩy tay ra, lúc lắc đầu cách gượng gạo:

      - cần đâu... Noãn Noãn tới đón em...

      - đưa em về cũng vậy mà? - Giọng có phần vui.

      Xán Xán chớp chớp mắt, khó khăn:

      - vậy!

      thản nhiên từ tốn đến gần , hạ giọng, rì rầm bên tai :

      - Có gì giống như vậy?

      Xán Xán mơ mơ hồ hồ đột nhiên cảm thấy sức mạnh ép sát mình, khó khăn lắm mới định thần được mà nhìn, trong cái nhìn mơ hồ của là ánh mắt rực sáng cửa Lạc Thiếu Tuấn. sợ hãi, tỉnh rượu được mấy phần. vội lùi lại vài bước chạm phải cửa xe. Lạc Thiếu Tuấn vẫn tiến tới, bóng hai người càng lúc càng sát gần nhau. Xán Xán cuống lên, giơ tay đẩy ra:

      - đừng có lại gần em như thế.

      Sắc mặt Lạc Thiếu Tuấn đột ngột tối sầm. Kìm nén cơn giận, tóm chặt lấy cánh tay Xán Xán, ngón tay mơn man tay :

      - Xán Xán, chúng mình làm quen lại được ?

      Bị mơn man như thế, Xán Xán lại có chút choáng váng, mơ màng nhìn . Thấy phản ứng gì, trong lòng dịu hẳn :

      - Thực ra em rất dễ thương.

      Dễ thương? Xán Xán chóp chớp mắt, cái tính từ này có vẻ hay hay...

      - thích.

      - Hả?

      - Tô Xán Xán, thích em.

      Thích? Thích! Xán Xán giật mình, tình cả rượu, chẳng nghĩ gì sất, đẩy phắt Lạc Thiếu Tuấn định hôn ra. Lạc Thiếu Tuấn ngờ con thỏ bé ngây ngất trong vòng tay mình lại phản kháng đến thế! Mà lại còn quá mạnh nữa. Nhất thời chuẩn bị, bị đẩy bắn ra, loạng choạng. Lòng tự tôn đàn ông tất nhiên cho phép làm như vậy. bước tới, siết chặt vào lòng.

      - Ngoan nào, em say rồi. - là giọng điềm tĩnh, nhưng đầy vẻ nguy hiểm.

      - Em say! bỏ em ra! - Xán Xán giãy giụa mãnh liệt, vốn hai người ngang sức, giãy giụa càng mạnh, càng ôm chặt. Lạc Thiếu Tuấn lại nhếch mép, nụ cười lần này còn sáng và ấm áp nữa, ghé sát tai , thầm:

      - Đừng ngốc nữa, em thoát được đâu.

      - Bỏ em ra! bỏ em ra... Noãn Noãn!

      Đôi mắt đen sâu vụt lên ánh lạnh lẽo, càng siết chặt gương mặt :

      - Hãy nhớ, từ nay được nhắc đến người đàn ông khác trước mặt , vĩnh viễn được, nhớ chưa! - nỗi chua chát trào lên trong người, lấy sức mạnh cúi xuống đòi hôn . thích cái gì cái đó vĩnh viễn là của .

      - Bỏ ấy ra!

      tiếng quát phẫn nộ từ trời giáng xuống. Lạc Thiếu Tuấn còn chưa kịp đặt môi lên môi Xán Xán, bị kéo mạnh ra, tiếp đó, khuôn mặt điển trai bị cú đấm nặng nề, ngã sõng xoài ra đất, kính cũng rơi theo.

      - Tôi cảnh cáo , đừng nghĩ đến chuyện theo đuổi ấy!

      Giọng lạnh lùng vang lên, lọt vào tai Xán Xán, sao lại quen thế? Trong mớ bùng nhùng, dần định thần, nhìn thấy bóng người quen thuộc dưới ánh đèn vàng trong bãi đậu xe, lưng dựng thẳng vì giận dữ, cúi xuống Lạc Thiếu Tuấn ngồi dưới đất. Gương mặt cúi ấy tuy bị sấp bóng nhưng vẫn đôi mắt phượng quen thuộc, ánh nhìn rừng rực lửa.

      - ... Cao Vũ?

      chưa kịp thêm gì nữa, Cao Vũ đột ngột xông tới kéo tay :

      - với !

      Rồi bị kéo .

      Lạc Thiếu Tuấn nhỏm dậy, nhìn hai người khuất xa, ánh mắt trở nên xa vời, ký ức 17 năm trước về, buổi chiều chan chứa nắng...

      Bữa ăn trưa, phòng học năm lớp hai rất náo nhiệt. Ngồi hàng ba, cậu nam sinh đeo kính, mắt to, mặt phúng phính sữa. Đó là Lạc Thiếu Tuấn năm 8 tuổi. Đột nhiên, giáo chủ nhiệm trẻ trung xinh đẹp bước vào, tiếng ồn ào lặng hẳn.

      - Các em, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới! Chúng ta vỗ tay chào đón bạn ấy nào!

      Bộp bộp bộp...

      Sau tràng pháo tay, Thiếu Tuấn nhìn thấy dáng vóc mảnh mai lấp ló sau lưng giáo, mặc chiếc váy hoa xíu màu trắng, gương mặt tròn trĩnh hồng hào, đôi mắt to đen láy tò mò nhìn các bạn trong lớp. Rồi bé khẽ cười, cất giọng lảnh lót:

      - Chào các bạn, tôi tên là Tô Xán Xán!

      Thiếu Tuấn chưa từng nghe thanh nào dễ thương như thế. Khoảnh khắc hai người chạm vào mắt nhau, Thiếu Tuấn nóng ran người.

      - Từ nay Tô Xán Xán là thành viên lớp chúng mình, mọi người phải tốt với bạn ấy nhé?

      - Vâng ạ! - Thiếu Tuấn đáp to.

      Thế là sau buổi học, cậu lấy hết can đảm đến trước mặt bạn mới, rụt rè tự giới thiệu:

      - Chào bạn, tớ là Lạc Thiếu Tuấn, tớ... tớ có thể làm bạn với bạn được ?

      Xán Xán liếc mắt nhìn giáo, rồi thẳng thừng từ chối:

      - được!

      - Tại... tại sao? - cảm giác khó chịu trong bụng.

      Xán Xán nhìn cậu, vô cùng nghiêm túc :

      - Vì cậu là con trai, con trai phải chơi với con trai mới đúng. - Câu này là Triệu Noãn Noãn dạy .

      - ... sao?

      - Đúng vậy! - bé Xán Xán nghiêm nghị gật đầu - Con trai nhất định phải chơi với con trai, phải gần gũi với con trai nếu bình thường! Cậu là người bình thường! Người bình thường!

      Cậu bé Thiếu Tuấn nhìn Xán Xán, lùi lại vài bước, rồi chạy như bay, vừa chạy vừa khóc... hu hu... hóa ra cậu là người bình thường...

      Để trở thành người bình thường, cậu bé quyết định từ nay về sau chỉ chơi với bạn trai. Đối tượng đầu tiên trong lớp là Vương Tiểu Mao.

      - Chào bạn... tớ... tớ là Lạc Thiếu Tuấn... tớ có thể kết bạn với bạn ?

      Vương Tiểu Mao nhanh như cắt nhét miếng sô--la vào mồm sau đó lúng búng :

      - Được thôi... Nhưng cậu được ăn sô--la của tớ...

      - Được! - Thiếu Tuấn cười tít mắt, xem ra cậu sắp thành người bình thường rồi!

      - Thế tớ có thể gần gũi cậu được ?

      - ... mẹ ơi! Đồ biến thái!

      Vương Tiểu Mao quay mình chạy biến, vừa chạy vừa làm rơi bao nhiêu là sô--la.

      Thiếu Tuần òa khóc, lần này cậu chỉ bình thường mà còn biến thái nữa! được! Cậu nhất định phải trở lại làm người bình thường! Thế là đối tượng thứ hai được chọn, kẻ bị ghét nhất trong lớp: Chu Đại Cường. Cậu này có bạn, chắc dễ dàng nhận lời của Thiếu Tuấn? Thiếu Tuấn lấy hết can đảm đến bên chỗ ngồi của Chu Đại Cường:

      - Xin... xin hỏi... tớ có thể làm bạn với bạn ?

      Chu Đại Cường chơi với nước mũi nước dãi của mình, cứ xì ra lại hít vào, xì ra hít vào... Nghe thấy người gọi mình, ngẩng phắt lên.

      Bụp... vật gì đó bắn ra, trúng áo của Thiếu Tuấn, thoắt cái áo lên đốm vàng. 3 giây sau.

      - Á! - Thiêu Tuấn bỏ chạy thục mạng. Muốn làm người bình thường chẳng dễ dàng! Nhưng kiên trì chắc thành công, càng lúc càng can đảm. Đô'i tượng thứ ba của cậu bé Thiếu Tuấn là Lý Mỹ Nhân ngồi bàn thứ năm. chính xác, đó là cậu con trai.

      - Xin hỏi... tớ có thể kết bạn với cậu ?

      - Được chứ! Nhưng cậu phải để tớ hôn cái !

      ngờ lần này thuận lợi quá, cậu bé Thiêu Tuấn mừng rỡ:

      - Được ngay!

      Lý Mỹ Nhân sáng mắt, nước dãi chảy nhầy nhụa…

      - Hả? Các em làm gì vậy?

      giáo chủ nhiệm đứng bên cửa sổ, kinh hãi nhìn mọi việc xảy ra. Trong trường tiểu học trong trắng này, làm sao có thể xảy ra việc như thế! thể tha thứ được!

      - Lý Mỹ Nhân!

      - Thưa ... Là bạn ấy bỗng nhiên chạy tới chỗ em... hu hu hu... tin hỏi bạn ấy… - Mỹ Nhân khóc tơi tả, thảm thiết.

      giáo chủ nhiệm đưa mắt nhìn sang cậu học trò ngày thường nổi tiếng ngoan nhất lớp, chỉ thấy cậu bé gật đầu xác nhận:

      - Thưa , em muốn kết bạn với Lý Mỹ Nhân.

      - được như thế. Lý Mỹ Nhân là con trai. - giáo nén giận, nhàng khuyên nhủ.

      - Em biết ạ! Em chỉ muốn kết bạn với con trai! - Cậu bé Thiếu Tuấn hãnh diện đáp.

      giáo chủ nhiệm kinh hãi:

      - Kết bạn được, nhưng em thể hôn bạn ấy…

      - Thưa ! Con trai phải hôn con trai mới là bình thường! - Hay chưa, đây là câu của bạn mới vào lớp dạy cậu.

      - Trời ơi! - tiếng kêu ghê sợ, giáo chủ nhiệm chạy vội tới phòng giáo viên, nhấc điện thoại. - A lô? Phụ huynh của em Lạc Thiếu Tuấn phải ạ? hay rồi... hừ... hừ... hừ...

      Tối hôm ấy, cậu bé Thiếu Tuấn ăn trận no đòn.

      tháng sau, cậu bé bị gửi sang nước học. máy bay, cậu bé mở những gói quà mà các bạn cùng lớp tặng. tấm thiệp kết nơ bướm màu phấn hồng, đó có mấy chữ viết tay Bạn Lạc Thiếu Tuấn, nhớ là ra nước ngoài rồi phải làm người bình thường nhé! Ký tên Tô Xán Xán. trời cao vang lên tiếng kêu non nớt Tô Xán Xán, cậu là kẻ lừa dối.

      Đúng lúc ấy, Xán Xán làm bài tập hắt xì hơi:

      - Noãn Noãn, hình như em bị cảm!

      - Đồ ngốc mà cũng biết bị cảm!

      - Hứ...
      mylien1961 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 47: ấy quyết, vẫn cứ choáng!

      Bị Cao Vũ kéo rất lâu, đến khi hai người dừng lại Xán Xán vẫn bàng hoàng chưa định thần.

      - khá hơn chưa? - Cao Vũ đến gần , nhìn kỹ lượt, thấy may vì mình đến kịp lúc, nếu ngốc này chắc chắn bị nuốt sống rồi.

      Xán Xán lúc lắc đầu, yếu ớt đáp:

      - Chưa khá…

      - Thấy sao? - Cao Vũ bỗng thấy hồi hộp - Bị thương ở đâu? Để xem.

      - Em... em buồn nôn...

      Khuôn mặt tuấn tú của Cao Vũ tối sầm , xót xa thay cho , ngốc này uống nhiều quá rồi. Trong đầu lại ký ức đau buồn qua, nghiêm mặt:

      - Em muốn nôn ra xa kia!

      - Ọe... - Xán Xán quay cuồng đầu óc, cúi mình nôn thốc nhưng đứng vững, đầu chúi xuống.

      - Cẩn thận nào! - Cao Vũ nhanh tay nhanh mắt nâng .

      Woa... Con phố tĩnh mịch vang lên tiêng kêu ai oán:

      - Tô Xán Xán, em đúng là đứa ngốc!

      -----

      Khi Xán Xán tỉnh táo lại, nhận ra mình ngồi bên vệ vườn hoa bên đường, Cao Vũ ngồi bên cạnh, tay cầm giấy ăn lau mặt cho , dưới ánh sáng đèn đường, có thể nhìn ngón tay trắng trẻo, thon dài, đốt ngón ràng.

      - Em... em thấy khỏe rồi! - giật giấy ăn trong tay , lau loạn xạ lên mặt mình.

      Trông như thế, Cao Vũ bất giác thở dài Đúng là ngốc chết . Rồi giằng lại giấy ăn từ tay nhàng lau cho mép, gò má... Khi ngón tay chạm vào đuôi mắt , bỗng nhiên dừng lại. Ngấn lệ! ngốc này vừa mới khóc! biết vì sao, tim chợt nhói đau, ánh mắt cũng chùng lại.

      - Sao thế?? - Xán Xán mơ hồ nhìn , sao lại lau nữa? Cao Vũ lặng im, vẫn giữ nguyên tay, ánh mắt dừng lại rất lâu mặt . Lâu lắm gặp, ngốc này có vẻ gầy , mặt thon lại, mắt cũng to ra, mũi thẳng lên, nhưng vẫn dễ thương thế.Đến đôi môi cũng bớt dầy , đầu óc vẫn ngốc như cũ. Thực ra những dáng vẻ vừa đáng thương vừa ngờ nghệch của , người ta có khi chẳng nén được ham muốn vỗ về ân cần, đụng chạm.

      Đột nhiên, thanh khe khẽ cắt ngang dòng tưởng tượng :

      - Cao Vũ, mặc mỗi áo sơ-mi mà lạnh à? Em nhớ là có mặc áo khoác... - Chính xác, chắc là mới rồi nôn vào áo khoác ngoài của .

      Cao Vũ sa sẩm mặt:

      - Em nhớ nhầm rồi.

      - Thế ạ? Em nhớ là mới rồi mặc áo khoác màu trắng đục. - vừa vừa xòe tay đếm.

      - Tưởng tượng rồi.

      - Dạ?

      - Đứng lên, nào! - Cao Vũ đứng dậy, thở dài nặng nề, cùng lúc hiểu ra, khi ở bên cạnh Xán Xán, mọi thứ giờ tốt cảnh đẹp đều chỉ là hư ảo, vì có thể trong chớp mắt hủy hết tưởng tượng của người ta.

      - Cao Vũ, đừng nhanh như thế!

      Cao Vũ đoái hoài, cứ sải bước trước.

      - giận à? Em chỉ nhớ nhầm thôi mà. - Xán Xán hổn hển rảo bước đằng sau - Nhưng lần sau phải nhớ buổi tối ra ngoài cần mặc nhiều áo vào, bị lạnh đấy! có thể thấy lạnh nhưng mang bệnh, có bệnh lại phải chữa trị, chữa trị tốt có khi thành viêm phổi đấy...

      - Em xong chưa? - Người ta ai kiên nhẫn mãi được.

      - Người ta... người ta chỉ lo cho thôi mà...

      Xán Xán, sau này em đừng có lo cho kiểu đó, được ? Cao Vũ dở khóc dở mếu nhìn , chán nản lắc đầu:

      - Lại đây, đưa em về nhà.

      Rồi rất tự nhiên, tay dắt , nhưng bị . mặt thoáng vẻ thất vọng kín đáo, quay , lạnh lùng :

      - nào!

      -----

      Đường phố tối khuya, bóng hai người trước sau, trước cao lớn, thanh nhã, phóng khoáng, sau thấp , lếch thếch, lũn cũn đến... đáng . Hai người trong trầm ngâm, được lúc Xán Xán nín nổi, bước nhanh lên trước:

      - Cao Vũ, vừa xong sao xuất đột ngột vậy?

      Cao Vũ bước chậm lại:

      - Tình cờ.

      - Tình cờ? - thể nào! Nửa đêm nửa hôm, làm gì ở bãi để xe?

      - Đúng thế. - Cao Vũ dừng bước, nghiêm túc nhìn - Vì thế hôm nay may cho em gặp được , nếu còn có lần sau may thế nữa đâu. - câu này, ánh mắt trông rỗng, biết vì sao hôm nay cứ bị thôi thúc đến tòa nhà viễn thông Tuấn Vũ tìm . Nghe với Lạc Thiếu Tuấn, vội vã đuổi theo kịp ngăn việc diễn ra. Đương nhiên, việc này có cũng hiểu đâu.

      - có lần sau đâu! - Xán Xán bị đến sợ, cảnh tượng lúc này diễn ra rành mạch trong đầu, khoảnh khắc đó, ánh mắt Lạc Thiếu Tuấn trở nên đáng sợ, như trở thành người khác - Sau này em tuyệt đối ăn cơm với ta nữa!

      - chỉ ăn cơm, sau này được đâu mình với ta! - Khi Cao Vũ câu này, sắc mặt rất nghiêm túc, xong, dường như thấy chưa đủ an tâm, lại thêm. - thấy em nghỉ việc , kẻ đó nguy hiểm lắm.

      - được đâu... - Xán Xán chau mày, lại nhớ đến 30 ngàn tệ, nghỉ việc phải bồi thường 30 ngàn tệ, có bán cả cũng đủ, nhưng tỉ mẩn ra cũng có thể đắt hơn chút...

      - Có gì mà được? – Thấy do dự, Cao Vũ bỗng khó chịu - Chẳng lẽ việc như thế, em còn muốn lặp lại lần nữa?

      Xán Xán hãi quá:

      - Chắc... chắc có lần thứ hai đâu...

      - Xán Xán! - Giọng Cao Vũ nặng nề, ngốc này rốt cuộc vẫn chưa ý thức được tình cảnh bản thân! chịu nổi nữa. Hít hơi dài, quyết định chân tướng với - ta là họ của Lạc Yên.

      - họ?

      - Chính xác. - Cao Vũ gật đầu. - Em còn nhớ người phụ nữ gây trong quán rượu hôm trước ? ấy là Lạc Yên, Lạc Thiếu Tuấn là họ ấy mới từ nước ngoài về, thoạt nghe họ tên ta thấy hoài nghi. Cái hôm Lạc Yên tới quán rượu tìm , hiểu lầm em là bạn , nên nhờ họ ấy cưa cẩm em. đến đây, cảm thấy u uất, nếu hôm đó qua chat Xán Xán đến công ty viễn thông Tuấn Vũ, có lẽ biết được quan hệ của em họ. - em họ đều rất cố chấp, thù dai nhớ lâu, để đạt mục đích từ thủ đoạn nào, em tuyệt đối thể đến đó làm việc nữa! Nghe chưa hả?

      Xán Xán hoang mang chớp chớp mắt:

      - Nghe rồi... nhưng em có mấy câu hỏi.

      - .

      - Lạc Yên là ai? Còn việc ở quán rượu là thế nào?

      ngốc này, quên hết mọi việc rồi.

      Gió xuân vẫn thế, trăng sao vẫn vậy, riêng có Cao Vũ sống 27 năm cõi đời này lần đầu tiên cảm thấy mình sống chẳng để làm gì...

      gượng quay người, bước .

      - Cao Vũ, đừng ! còn chưa cho em đừng mà! - Có người hiếu kỳ, hối hả chạy theo đuôi. - thể nửa chừng rồi thôi được! Em ngủ được, mất ngủ, ăn tiêu...

      - xin em, em đừng kéo nữa... - Cao Vũ mếu máo, Xán Xán, hôm nay chỉ còn có cái áo sơ-mi này.

      -----

      Triệu Noãn Noãn ngồi trong sô-pha liên tục nhìn đồng hồ treo tường lo lắng ngày càng tăng. Sao giờ này còn chưa gọi điện thoại? Mấy giờ rồi chứ? gọi về, phải gọi. Nghĩ thế, nhấc điện thoại bên mình, vừa mở bàn phím chuông cửa reo. đứng lên, chạy ra mở cửa, sững sờ, chau mày vui:

      Mấy giờ rồi? Em làm gì mà về muộn vậy? gọi điện cho để đón là sao?

      - Em xin lỗi! - Xán Xán thè lưỡi - Xảy ra việc ngoài ý muốn.

      - Cái gì? - Triệu Noãn Noãn giật mình, định cật vấn bỗng nhiên bàng hoàng.

      Cao Vũ hai tay đút túi quần, từ tốn thong thả ngoài hành lang:

      - Em đừng lo, đưa ấy về rồi.

      - Vâng ạ; hôm nay làm phiền Cao Vũ rồi! - Xán Xán vội gật gật - Em vào trước đây, lát nữa chuyện với ... - Rồi định lủi vào trong.

      - Đợi ! — Triệu Noãn Noãn gọi lại — Em uống rượu hả?

      - Em... - Xán Xán bị nhìn sợ quá, nhất thời nên lời.

      - Em là làm thêm giờ cơ mà?

      - Ban đầu là làm thêm giờ... phải! Hôm nay em làm thêm giờ, cũng phải! Thực ra là... — càng càng

      Bí, mà ánh mắt Triệu Noãn Noãn càng lúc càng nặng trĩu.

      - Em vào ! - cắt lời.

      - Còn ? - Cao Vũ cười mỉm, hề có ý .

      Triệu Noãn Noãn đáp, chỉ lẳng lặng nhìn:

      - Vào .

      Vừa vào cửa, Triệu Noãn Noãn mặt lạnh lùng đưa cho đống quần áo:

      - thay đồ .

      - Nhưng mà...

      kiên quyết cắt lời:

      - muốn ngửi thấy mùi rượu từ em.

      Giọng chút nhân nhượng làm Xán Xán sợ, ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt , đứng đờ ra. chưa bao giờ thấy nhìn như thế, phải trách móc, phải giận dữ, ánh mắt mắt lạnh lẽo mà lại... chán ghét?

      Xán Xán buốt ruột, trong lòng chợt trào lên cảm giác khó tả, khổ sở, nặng nề. Cảm giác cứ như bị ai siết chặt khiến thở nổi. gì nữa, im lặng cúi đầu cầm quần áo vào phòng tắm. trở nên như người máy. Cứng nhắc, cởi tuột bộ quần áo đầy hơi rượu, đờ đẫn nhìn nước chảy vào bồn, rồi cứ thế bước vào bồn tắm...

      - Á! - Khi người ta mất cảm giác, xảy ra sai lầm. Xán Xán chẳng may trượt chân, ngã dúi vào bồn tắm.

      - Xán Xán!

      - Sao thế?

      Cửa phòng tắm bị mở toang, Triệu Noãn Noãn và Cao Vũ cùng xông vào.

      Hơi nóng bốc mù mịt, ba người chìm nghỉm trong làn hơi mù mịt ấy. Xán Xán tồng ngồng nằm còng queo trong bồn tắm, khăn tắm rớt bên ngoài. Trong đầu lướt qua vô số giải pháp cho tình thế này. quyết định: mê man ! Vậy là ngất .
      mylien1961 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 48: Mới được mấy phút thôi à? Bản thân từ chỗ là người bị hại, biến thành kẻ biến thái xấu xa

      vấn đề gì! cần căng thẳng! Bọn họ là GAY, đương nhiên bị phụ nữ nhìn thấy cũng được, xảy ra gì đâu, có gì xảy ra... Tự thôi miên mình 9981 lần, Xán Xán rón rén đẩy cả phòng. Lúc này, Triệu Noãn Noãn bày bữa sáng bên ngoài, ngẩng lên thấy Xán Xán:

      - Dậy rồi hả?

      Trong giây lát nhìn nhau, Xán Xán nhớ lại tối hôm qua, bế từ bồn tắm lên, cánh tay ấm nóng quấn chặt thân thể ... Mặt lại đỏ bừng.

      Triệu Noãn Noãn căng thẳng tiến lại:

      - Xán Xán, sao mặt đỏ thế? Tối qua bị lạnh phải ?

      Vừa nhắc tới tối qua, mặt càng thêm đỏ.

      - phải! Em... em sao... - có thể nhắc chuyện tối qua được ?

      - Đừng cố khỏe, để xem nào. - Triệu Noãn Noãn đâu có yên tâm, giơ tay định kiểm tra trán . Bàn tay ấp vào mặt Xán Xán, cảm giác đụng chạm ấm nóng tối qua lại trào lên, đôi má Xán Xán đỏ như cà chua chín.

      - Em... em đánh răng! - lấy đại lý do, tránh xa ánh mắt nồng nhiệt của Triệu Noãn Noãn, chạy vào phòng vệ sinh.

      Nước chảy rào rào, lâu lắm mặt mới đỡ nóng , nhưng trong lòng lại như nước lớn dâng lên, ngớt vỗ sóng, mãi bình tĩnh được. suy nghĩ miên man, thanh tò te từ đâu đó trong người vang lên, nhắc việc là phải ăn sáng. Với Xán Xán chẳng việc gì to hơn việc ăn, thế nên mặc kệ bối rối, ngồi vào bàn ăn.

      - Ngon miệng ? - Triệu Noãn Noãn nhìn cười mỉm.

      Xán Xán nuốt miếng sandwich to đùng, nhìn thấy nụ cười ấy chợt thất thần, chút nữa chết nghẹn.

      - Ặc ặc ặc...

      bi phẫn nhìn Triệu Noãn Noãn, có thể đừng cười khi em ăn được ? Làm vậy rất khó nuốt!

      - Sao thế? Mặt có gì à? - Rồi lại cười .

      Cứ như thế Xán Xán đành chịu thua.

      - Em ăn no rồi.

      Triệu Noãn Noãn nghi hoặc nhìn :

      - Sao ăn ít vậy? - Lẽ nào ốm rồi? Vừa nghĩ thế, thấy hốt hoảng - phải tối qua...

      - phải! - Xán Xán tức thời cất lời , cần nhắc đến tối qua! điên lên mất! - Là vì... phải làm, kịp mất!

      - Cái gì? - Triệu Noãn Noãn cuống lên - Em còn định làm sao? - ngốc này điên rồi chắc? Sao còn có thể làm nhân viên của cái loại người đó. hạ giọng, thái độ kiên quyết. - cho phép em làm ở đó nữa.

      làm? Trong đầu Xán Xán lập tức hằn lên dãy số 30 ngàn. bật ra:

      - ! Em phải làm!

      Đôi mày Triệu Noãn Noãn dựng lên:

      - Em phải nghỉ ngơi!

      Xán Xán cuống quýt:

      - Noãn Noãn, em nhất định phải làm! Bởi vì… vì... -

      Rồi bô la ba la tràng, kể lại Triệu Noãn Noãn từ đầu đến cuối câu chuyện 30 ngàn tệ, sau đó đau lòng cau mặt kết luận.

      - Vì thế em tuyệt đối thể nghỉ việc.

      - Là vì nguyên nhân này? - Triệu Noãn Noãn dịu lại nét mặt – Chẳng vấn đề gì, giúp em.

      - Sao thếđược?

      Triệu Noãn Noãn mặt thản nhiên:

      - Có gì được!

      - Nhưng người vi phạm hợp đồng là em, nếu phải bồi thường -là em phải trả chứ? - Sao có thể kêu Noãn Noãn trả tiền được?

      - Em trả tiền hay là trả tiền chẳng phải cũng như nhau à? Triệu Noãn Noãn câu này rất tự nhiên.

      - được! Tiền này phải do mình em chịu! Xán Xán cương quyết.

      - trả!

      - Em trả!

      - trả!

      - Em trả!

      - …được rồi — Trệu Noãn Noãn gật đầu — Chúng mình trả!

      Xán Xán:

      - là chúng mình trả, đương nhiên phải là tiền Xán Xán bỏ ra, rốt cuộc vẫn là Triệu Noãn Noãn viết ngân phiếu.

      - Đừng có giận, coi như em nợ là được rồi. - Triệu Noãn Noãn cười tít mắt nhìn , tâm tình bỗng dưng cực kỳ thanh thản.

      - Vâng ạ... - Xán Xán cuối cùng chịu thỏa hiệp, ngẩng đầu lên rất dễ thương nhìn Triệu Noãn Noãn - trước cho , có thể em phải rất lâu mới trả được nợ, thêm nữa em cũng trả lãi đâu.

      - Được! - Triệu Noãn Noãn phóng khoáng gật đầu.

      Tốt nhất là cần trả, tốt nhất là cứ nợ suốt đời.

      Khi Triệu Noãn Noãn đưa Xán Xán bước vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc, nét mặc Lạc Thiếu Tuân lạnh đến phát sợ.

      - Tôi đồng ý.

      - Xin Tổng Giám đốc Lạc chớ hiểu nhầm, chúng tôi tới đây phải để trông chờ đồng ý. - Triệu Noãn Noãn rồi vứt tờ ngân phiếu 30 ngàn tệ ra trước mặt ta, tỏ ý ràng, tuyệt đối để cho đối phương.

      Lạc Thiếu Tuân im lìm nhìn tờ ngân phiêu, trầm ngâm rất lâu, bỗng nhiên cười to, vẻ cười còn tự nhiên như thủa trước:

      - Thực ra cần nghiêm trọng đến thế, chỉ cần làm ba tháng...

      - cần thiết! - Triệu Noãn Noãn thẳng thừng cắt lời, tỏ ý chút thỏa hiệp.

      Thấy như vậy, Lạc Thiếu Tuân cũng khách khí, hắng giọng lạnh lùng:

      - Việc nghỉ việc này, tôi nghĩ cần phải hỏi ý kiến đương chứ?

      rồi, ánh mắt rọi thẳng vào Xán Xán đứng sau lưng Triệu Noãn Noãn. Bị ta nhìn uy hiếp, Xán Xán có phần căng thẳng: -Tôi...

      - Thực ra em muốn nghỉ việc, đúng ? - cười hiền lành, dịu dàng.

      Tình cảnh khiến Xán Xán nhớ lại cái tối hôm trước, sợ đến đổ mồ hôi đầm đìa:

      - ! Tôi muốn nghỉ việc! - Đau dai dẳng chẳng bằng đau chốc nhát, chết chết, sợ gì!

      Ánh mắt Lạc Thiếu Tuân thoắt cái tối sầm.

      Nhìn thái độ kiên quyết của Xán Xán, Triệu Noãn Noãn nén được nụ cười, ôm vai , khiêu khích nhìn Lạc Thiếu Tuấn:

      - Vậy hài lòng chưa? — xong, liền dắt Xán Xán ra.

      - Em thân , tối qua em như vậy.

      Hai người định liền dừng bước.

      Em thân ? Miệng Xán Xán tròn vo.

      - Quên nhanh thế sao? - ta nhếch mép, ánh mắt khôn xiết trìu mến. - Tối qua khi chúng mình hẹn hò, em cứ luôn mồm em thích chúng mình với nhau mà.

      - Hẹn hò? - Xán Xán càng ngẩn người, bọn họ hẹn hò lúc nào?

      - Em quên chứ? Tối qua em sợ người nhà lo lắng nên cố tình gọi điện thoại báo là làm thêm giờ - rồi, ta nhìn qua Triệu Noãn Noãn đầy ý vị, tiếp tục: - Thực ra em cần kiếm cớ, chúng mình hẹn hò nhau là việc bình thường mà! Thêm nữa, chẳng phải chúng mình chưa hẹn hò bao giờ...

      Trông sắc mặt Triệu Noãn Noãn càng lúc càng khó coi, Xán Xán cuống lên:

      - cái gì? Hẹn hò cái gì? Tôi...

      - Em dám tối qua ăn cùng ?

      Xán Xán im bặt, tối qua đúng là họ ăn với nhau, nhưng... ràng là làm thêm giờ mà! Lại còn thiệt thòi vì được nhận tiền làm thêm giờ nữa!

      Thấy Xán Xán trả lời, Lạc Thiếu Tuấn càng lấn tới:

      - Em còn nhớ , tối hôm qua em uống say cứ ngả vào lòng , em... thích .

      Cuối cùng Xán Xán nổi nóng, mẹ kiếp! đời này lại có loại người có thể diện đên thế!

      - Lẽ nào những gì em tối hôm đó là rượu thôi? - Lạc Thiếu Tuấn bỗng trở nên bi thảm - xán Xán, em uống say cũng thể nhảm được! Tối hôm đó em... rất đau lòng...

      Đau lòng cái đầu ấy! Xán Xán lên đến cực điểm phẫn nộ. Chưa từng thấy mặt ai biến đổi nhanh thế, mới có mấy phút đồng hồ! Mình là kẻ bị hại bỗng chốc trở thành kẻ biến thái! Lại còn say rượu ép duyên người ta nữa... ngờ ta chịu thừa nhận tội lỗi! khốn nạn! Phẫn nộ dâng tràn, Xán Xán như biến đổi hẳn.

      - Tổng Giám đốc Lạc, tôi hoàn toàn những lời đó, nếu cứ cố chấp cho rằng tôi khiến đau khổ, tôi hết sức xin lỗi, từ nay về sau xảy ra việc như thế nữa! - Sau đó ngẩng cao đầu cầm tay Triệu Noãn Noãn - Noãn Noãn, chúng ta ! - đạp cửa, bước ngoái lại.

      Đến khi bóng dáng hai người bặt tăm, Lạc Thiếu Tuấn mới định thần, ánh mắt trước nay vốn tự tin tự mãn tối sầm lại. Tô Xán Xán em chỉ để lại bóng em cho thôi sao? nụ cười gượng gạo nhếch môi. Ngăn kéo bàn làm việc được mở ra, tấm thiếp kết nơ bướm màu phấn hồng, mặt ố vàng- Nó im lìm nằm trong đó, tất cả dường như chẳng liên quan gì tới nó.

      kết thúc rồi?
      mylien1961 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 49: Mỗi phụ nữ đều nên có đôi giày thuộc về mình, cũng như mỗi chị em đều nên có người đàn ông che chở mình…

      Xán Xán bị Lạc Thiêu Tuấn chọc tức, tột đỉnh phẫn nộ, nộ khí xung thiên, kéo tay Triệu Noãn Noãn băng băng suốt cả quãng đường dài, đến khi bình tĩnh lại, hai người phố. Xán Xán buông tay, nhất thời ỉu xìu. Kéo người ta khỏi mớ bòng bong, trong tiểu thuyết thường là đàn ông làm việc đó chứ? Cớ sao người con như phải làm cái việc mạnh mẽ này? Nhớ đến vẻ mặt u ám của Triệu Noãn Noãn khi bước vào cái phòng làm việc đó, hết cả dũng khí lúc đạp cửa ra, chỉ cúi gằm, chẳng khác gì gà trống đấu thua.

      - nghĩ gì vậy? - vừa buông tay ra, trong lòng Triệu Noãn Noãn cảm thấy có gì đó thất vọng.

      - Noãn Noãn... - Xán Xán nhăn nhó ngẩng lên - Lúc nãy ta điêu đấy, ... đừng giận... - Thực ra cần giải thích cho , nhưng cứ nghĩ đến việc hiểu nhầm lại yên tâm.

      Triệu Noãn Noãn cố kìm nụ cười, nghiêm mặt :

      - biết.

      - tin em chứ? - ngờ được trả lời bao dung như thế Xán Xán chợt kinh ngạc. thực Lạc Thiếu Tuấn lúc ấy rất lọt tai, đến cũng có phần gần như tin , thế mà Noãn Noãn... biết vì sao, trong lòng cảm thấy ấm áp.

      Triệu Noãn Noãn gật đầu, nhìn chớp mắt. ngốc này, em có bao giờ dối mà qua được mắt !

      Bị ánh mắt dịu dàng của bao bọc, Xán Xán chợt thấy cuống quýt:

      - Em... chúng mình về ! - vội vàng kiếm cớ, lảng tránh ánh mắt .

      - Còn sớm mà. - Triệu Noãn Noãn chẳng để ý lời , cứ tự với mình - Em đói chưa? biết gần đây có bánh bao tươi chiên rất ngon.

      Bánh bao tươi chiên? Xán Xán sáng rỡ hai mắt, hai miếng sanwich ăn hồi sáng tiêu hết trong dạ dày, đói quá rồi. xoa Da bụng, nuốt nước miếng ừng ực:

      - Vâng ạ!

      phản ứng đúng như trông chờ, nhưng vẫn làm ra vẻ bình thản, gật đầu:

      - nào!

      Bánh bao tươi chiên đương nhiên chỉ là cái cớ, mục đích chính của Triệu Noãn Noãn là muốn cùng thoải mái lúc. Vì thế vừa ăn xong bánh bao tươi chiên, lại đề nghị:

      - Xán Xán, lúc nữa đưa em mua giày.

      Mua giày? Xán Xán kinh ngạc, nước canh rớt khỏi miệng, cái áo khoác màu trắng của in mấy giọt dầu mỡ.

      - Á! - Cùng với tiếng la thảm thiết, Xán Xán suy sụp cùng cực, cái áo khoác này mới mặc hôm nay, chuẩn bị mặc cho cả tuần mà.

      - Khăn giấy! Mau lên nào...

      - Đừng lau, lát nữa mua chiếc mới rồi.

      Áo mới? Xán Xán bàng hoàng, người có tiền nghĩ khác người bình thường . Nhu cầu của giờ, có áọ quần đủ mặc là ok rồi:

      - vẫn có thể chữa được, về nhà giặt là ổn thôi.

      - Xán Xán, nếu nhớ nhầm, chiếc áo này em mặc từ hồi học đại học phải ?

      Ặc... chính xác, chiếc áo này mua hồi năm đại học thứ nhất, sau đó phát tướng nên mặc nổi. Mấy hôm trước, lục tủ quần áo chợt thấy nó, ngờ xảy ra kỳ tích là mặc vừa, lại còn thoải mái hơn cả hồi mới mua. Xán Xán hào hứng mặc chiếc áo này, thực ra nó đâu có cũ, chỉ là kiểu cách có gì đặc sắc. Chỉ là... Triệu Noãn Noãn, sao nhớ thế?

      , Triệu Noãn Noãn lại tiếp tục:

      - Lát nữa mua giày xong, đưa em chọn mấy chiếc áo vừa vặn, dạo này em gầy quá, quần áo ở nhà rộng thùng thình, mặc đẹp.

      - Thực ra chẳng sao đâu, mặc gì với em cũng như nhau thôi. - Xán Xán tự cười với mình, từ xưa tới nay biết bản thân, hồi đại học nhìn bao nhiêu bạn ăn vận xinh đẹp, chẳng hề động tâm, mình sinh ra vốn như thế có mặc đẹp thế nào cũng thành công chúa được.

      Trông dáng vẻ vô tư lự của , Triệu Noãn Noãn thấy hơi thoải mái:

      - Em đừng cứ nghĩ mãi theo kiểu đó, em xấu, được cứ tự ti mãi thế - Nhược điểm lớn nhất của ngốc này là tin vào bản thân, trước vậy, giờ cũng thế.

      Triệu Noãn Noãn bỗng nhiên xác định thái độ nghiêm túc như thế làm cho Xán Xán giật mình:

      - phải đâu. Ý em là mặc đẹp hơn cũng chẳng ai ngắm, thế chẳng cần phí tiền làm gì...

      - Ai bảo ai ngắm? - Triệu Noãn Noãn cắt lời - ngắm.

      Sau câu ấy, Xán Xán im bặt.

      -----

      Bị Triệu Noãn Noãn quyết liệt cầu, ăn xong bánh bao tươi chiên, Xán Xán phải theo tới cửa hàng bán giày. Bước vào cửa, Xán Xán tìm cách đánh bài lùi.

      - Noãn Noãn... Theo em thôi ...

      Triệu Noãn Noãn vờ như nghe thấy, cứ bước lên. vội vàng kéo áo :

      - Chúng ta sang cửa hiệu khác được ? Chỗ này quá... Chữ đắt chưa kịp ra, nhân viên bán hàng đon đả ra chào.

      - Xin hỏi chị muốn mua giày gì ạ?

      - Chúng tôi ... - Mới định từ chối, bị Triệu Noãn Noãn cắt lời - ấy muốn loại giày da, xem giúp có đôi nào thích hợp để ấy thử.

      - Vâng, mời quý theo tôi.

      Nhìn nụ cười mỉm của bán hàng, chắc là từ chối khó coi, Xán Xán đành theo ấy sang quầy giày nữ.

      - Đây là hàng mới của chúng tôi dành cho mùa này, rất hợp với vẻ cao quý của đấy ạ.

      Vẻ cao quý? Xán Xán dẩu môi. Đáng lẽ là giá cao đúng hơn chứ! kìm nổi mình liếc nhìn giá tiền, Xán Xán giật mình đánh thót. phải là cao, mà là quá cao. định từ chối, Triệu Noãn Noãn bỗng :

      - Đổi đôi khác .

      Nước mắt chực trào ra vì mừng, Noãn Noãn, luôn biết tiết kiệm mà!

      - Đôi này quá nhọn.

      Ặc... hóa ra phải vì đắt...

      - Sở thích của quý như thế nên thử loại này ạ. - bán hàng tiếp tục giới thiệu sản phẩm - Đôi này gót hề nhọn, bề mặt lại làm bằng loại da bóng thượng hạng, chắc chắn vào rất bắt mắt...

      Xán Xán phẫn nộ lườm bán hàng cứ thao thao bất tuyệt, bắt mắt hay biết, nhưng viêm màng túi là cái chắc!

      - được, được đâu! Bóng quá!

      - Vậy sao? Thế xin mời quý thử đôi này, loại giày này làm từ da bò nhập khẩu của Italia...

      - Đôi này, em thử xem nào. — Triệu Noãn Noãn bỗng dừng bước, nhìn chăm chú đôi.

      Xán Xán nhìn theo, sững người. Đây là đôi giày thực đẹp, mặt da bóng màu xanh ngọc lấp loáng, thân giày thon dài, độ cao vừa đủ, trông rất thanh nhã, đẹp hoàn hảo, nhìn cũng thấy mê luôn.

      - Quý là tinh tường! Đôi này là hàng mới nhập thử vào hôm nay, chỉ duy nhất đôi. - bán hàng bỏ lỡ cơ hội tiến đến, tự tin mở hộp. Tôi xin đảm bảo là chị có tìm khắp thành phố này cũng thấy đôi thứ hai đâu ạ.

      Đôi duy nhất? Chẳng phải tức là giá cả độc nhất vô nhị sao? Xán Xán nhìn dứt đôi giày, tiện thể cầm lên đôi giày giảm giá bên cạnh:

      - Em... em cũng thích đôi này!

      - Em xem ! - Triệu Noãn Noãn rồi cầm đôi giày đưa đên cho .

      Xán Xán đành cẩn thận đón lấy đôi giày độc nhất vô nhị, xỏ chân vào. Chỉ có đôi, thế mà lại đúng size vừa! Quan trọng nhất, vào trông quá đẹp! Xán Xán nhìn vào gương, thực ra trước nay thích giày cao gót là vì cảm thấy giày cao gót cao lênh khênh, chẳng ra sao. Nhưng đôi này khác, độ cao của nó khiến càng thấy vững vàng. biết vì sao, chợt nhớ đến câu Mỗi phụ nữ đều nên có đôi giày của mình, cũng như mỗi chị em đều nên có người đàn ông bao bọc mình... nỗi chua chát mênh mang trong lòng.

      Triệu Noãn Noãn đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn rồi gật đầu:

      - Rất đẹp, chọn đôi này .

      - cần đâu! - vội vàng nhìn ra chỗ khác, chỉ vào đôi giày giảm giá - Nên lấy đôi kia .

      - Được! Lấy cả hai đôi.

      Ặc...

      Oan uổng quá, có ý đó mà!

      Từ cửa hiệu giày bước ra, tay họ thêm hai đôi giày.

      - Noãn Noãn, mua giày là được rồi, chúng mình về ... - Trái tim bé của chịu nổi những con số kinh khủng hóa đơn thanh toán rồi.

      - Được thôi! - Triệu Noãn Noãn gật đầu - Nhưng trước hết mua quần áo .

      Xán Xán:

      -……

      -----

      Từ kinh nghiệm đau thương ở tiệm giày, Xán Xán đành bỏ ý định phản kháng. Tóm lại, càng cần nhiều càng mua nhiều, thế bằng cứ để Noãn Noãn chọn, chỉ đảm nhiệm việc cởi đồ là được.

      - được, thay .

      - Thay tiếp .

      - Tiếp tục.

      Cứ thế cởi ra mặc vào mấy giờ đồng hồ, đến khi Xán Xán mệt bã bò xoài trong phòng thử đồ, Triệu Noãn Noãn mới gật đầu:

      - Được rồi, chọn chiếc này !

      Xán Xán thở phào.

      - Đừng quên đấy, thay giày luôn .

      Lại phải đổi giày nữa? Trong đầu Xán Xán chợt nảy ra ý nghĩ kỳ lạ, có phải hồi Triệu Noãn Noãn được chơi búp bê nên lấy làm con búp bê để chơi trò thay trang phục? Sợ đấỵ...

      Tất nhiên, nhìn vào trong gương, ý nghĩ kỳ lạ này biến mất ngay. Lần đầu tiên nhận ra mình cũng dễ nhìn đấy chứ. chiếc váy liền màu trắng kiểu tây, cổ và tay váy được đính hoa tinh tế eo lưng được thêu hoa thủ công màu xanh nhạt, váy rủ dài gối lộ ra bắp chân thon trắng, lại thêm đôi giày cao gót màu xanh ngọc, tất cả lên vẻ thanh xuân tươi rói.

      Triệu Noãn Noãn hài lòng ngắm kiệt tác của mình, mắt tinh , ngốc này rất hợp với phong cách dễ thương này.

      Xán Xán còn có chút mơ hồ, kiềm chế nổi, lại ngắm mình trong gương. Từ đáy lòng, tiếng than thở vút lên đời này đúng là chỉ có phụ nữ lười, có phụ nữ xấu.

      - Noãn Noãn, em quyết định từ nay về sau chọn phong cách này!

      Triệu Noãn Noãn mừng thầm:

      - Em cũng cảm nhận phối đồ được đấy chứ hả?

      Xán Xán gật đầu lia lịa, sau đó hạ giọng xán đến bên tai :

      - Em cho biết nhé, lúc nãy từ phòng thử đồ ra, bên kia có chàng đẹp trai cứ ngắm em suốt đấy... - Thực ra định , ăn mặc thế này là cũng có thể sánh được với mấy người đẹp rồi, nhưng Triệu Noãn Noãn tự nhiên hiểu sang ý khác.

      - Cởi ra.

      - Dạ? - Xán Xán ngẩn người nhìn - chẳng bảo là...

      - Cởi ra!

      - đâu, em muốn mặc mà! - Xán Xán lớn tiếng phản đối.

      - Tùy em. - Triệu Noãn Noãn sa sầm mặt - Nhưng trả tiền.

      ác quá! Dụ dỗ mua quần áo, báo hại thử thử lại thôi hồi mệt đến đứt hơi, sau cùng lại chịu thanh toán!!! Xán Xán cụt hứng, tan tành hết hy vọng. mua mua! Hứ! xông vào phòng thử đồ, nhanh như chớp mặc lại đồ của mình, hằm hằm xông ra quầy mỹ phẩm. quãng dài, chẳng thấy sau lưng động tĩnh gì, nhịn nổi quay đầu nhìn. Triệu Noãn Noãn đủng đỉnh phía xa xa, tay xách hai đôi giày.

      - Hứ! - Xán Xán hứ tiếng, tiếp tục rảo bước, được mấy bước lại dừng, liếc xem ở đâu, sau đó tiếp tục cắm đầu hùng hổ . Cứ dừng dừng như thế, cuối cùng cũng đến nhà. Để khỏi phải cùng thang máy với Triệu Noãn Noãn, Xán Xán cố ý thang bộ. Khi hổn hển leo được đến cửa nhà, ngây người nhìn thấy người đứng trước mặt. Cao Vũ miệng cười cười đứng ngoài cửa, sau lưng là va li hành lý quen thuộc.

      - về rồi.
      mylien1961 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :