1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chúng mình lấy nhau đi - Ức Cầm(62c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39: Trời mưa có người lạ mang ô đón, rất có thể đó chỉ là người bán ô

      Xán Xán lớn ngần này rồi, lần đầu tiên nhận ra mình có thể chạy nhanh đến thế. Đến khi định thần lại, cửa hiệu kim hoàn nằm cách xa tới ba con phố.

      dừng bước, lúc này mới cảm thấy hai bắp chân nặng như chì, hơi thở hổn hển. Mới sang xuân mà trán đầm đìa mồ hôi, giơ tay định lau đột nhiên dừng sững.

      ngón vô danh của bàn tay phải là chiếc nhẫn mà Triệu Noãn Noãn vừa mới đeo cho .

      Hết cả hồn! Chạy quá nhanh, đến nỗi quên cả tay đeo nhẫn. Lại nghĩ đến lúc vừa rồi chạy như ma đuổi, cảm thấy như mình vừa cướp tiệm vàng vậy. cứ ngây người rất lâu nhìn chiếc nhẫn đeo, định rút nó ra, nhưng ngón tay mới chạm vào chất liệu vàng thấy chặt quá, làm sao được. Hôm nay thời tiết vốn u ám. Sau khi mình bỏ chạy, mây càng u ám hơn, lâu sau, mưa rơi. giọt mưa lạnh buốt lướt qua gò má, Xán Xán trầm tư giật mình tỉnh lại.

      Trời mưa?

      gượng gạo ngẩng nhìn trời, chung quanh ai nây hối hả giương ô, mỗi mình với chiếc nhẫn tay, chẳng có gì khác. muốn quay lại tìm Triệu Noãn Noãn nhưng xấu hổ, lúc nãy bỗng dưng chạy , giờ đột ngột quay lại, biết giải thích sao đây? Muốn gọi taxi về nhà nhưng mang đồng trong túi. Mắt nhìn trời mưa ngày nặng hạt, người qua lại tấp nập, chẳng ai chú ý đến lẻ loi đứng giữa phố đông.

      Cảm giác thui thủi nơi đầu đường khiến bỗng dưng rất thèm ai đó đứng sau lưng , che ô cho . Đột nhiên chiếc ô xòe ra đầu , bên tai thoảng tiếng :

      - Thưa , mang ô sao?

      Chẳng lẽ thực tình tiết đúng như trong các tiểu thuyết lãng mạn xảy ra với ? Xán Xán kinh ngạc vội vàng vuốt lấy vuốt để mớ tóc rối bù, e dè quay mình lại. Trước mắt tuy phải là người đẹp trai như Triệu Noãn Noãn, nhưng ít ra cũng mũi gãy mắt ti hí, mà nhìn quá là được ấy chứ. Quan trọng nhất là trong tay người ấy cầm chiếc ô. Xán Xán bất chợt xúc động khôn tả, xem ra đời thực chẳng khác mấy so với tưởng tượng của .

      - Xin chào... tôi quên mang ô. - Hai má ửng hồng, cố tình làm ra vẻ e lệ.

      - Đây! - Người đàn ông đưa ngay chiếc ô cho , cười hớn hở - 20 tệ.

      - Gì cơ... 20 tệ? - Xán Xán nhất thời trở tay kịp.

      Người kia tắt ngóm điệu cười, nghiêm mặt phát biểu:

      - Thưa , trời mưa mà! cái ô tôi bán 20 tệ là quá rẻ rồi còn gì!

      Xán Xán như hóa đá.

      - Sao thế? Vẫn chê đắt à? Thế 18 tệ nhé! thể rẻ hơn nữa đâu!

      Xán Xán mặt lạnh như tiền quay mình bước nhanh về phía trước. Sau lưng, người đàn ông vẫn cố nài ni:

      - 18 tệ mà còn chê đắt à? Tôi lấy vào 15 tệ rồi đấy! Thôi được rồi, bán hòa vốn cho vậy!

      Xán Xán càng rảo nhanh bước chân.

      - Này đừng chạy nhanh thế! 10 tệ, 10 tệ mua này...

      Thực tế chứng minh, trời mưa mà có người lạ trao ô cho mình, rất có thể đó là người bán ô!

      * * *

      có người xòe ô che mưa, đành tìm nơi trú vậy, may mà bên đương có nhiều tiệm cà-phê, trước cửa có chỗ có thể ghé chân. Xán Xán tìm được nơi trú mưa cả người cũng ướt hết, tóc dính bê bết mặt trông rất thảm hại.

      - Giời ơi, tôi với các người rồi! Đừng đứng chăn trước cửa hàng chúng tôi nữa! Lui ra , lui ra !

      Con người kể cũng ác, uống dở ngụm nước mà chẹn ngang họng. Mấy người đứng tránh mưa ở cửa tiệm cà-phê bị ông chủ quát nạt, ai nấy đều bất bình nhưng biết là gây phiền cho người ta nên đành nhẫn nhịn định đội mưa mà .

      - Chỗ này là đất công cộng, ông dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi ?

      Xán Xán đứng ra, tuy ướt như chuột lột nhưng vân trừng mắt . đời này ghét nhất là loại người chỉ biết lợi mình.

      - cái gì? Đây là cửa ra vào của tiệm chúng tôi. Các người tránh mưa chiếm hết chỗ, mở cửa làm ăn thế nào hả? Muốn tránh mưa mà đến cốc cà-phê cũng muốn chi tiền có đáng mặt chứ? - Bà chủ từ trong xông ra, giọng rất đáo để. Mấy người trú mưa chung quanh định phụ họa với Xán Xán cũng co vòi lại, chỉ dám trơ mắt mà xem.

      - Bà là loại người gì mà năng vô lý như thế hả? Cửa hiệu nhà bà cửa bé bằng cái mảnh giấy, chúng tôi đứng bên cạnh, can hệ gì đến bà?

      - Can hệ đấy, can hệ đấy, sao nào? Muốn gì? - Bà chủ vóc dáng cao lớn nhẩy xổ lên từng bước.

      Xán Xán chỉ có thể lùi từng bước, thế mà bà ấy vẫn hùng hổ xông tới, quát tháo liên tục.

      Xán Xán sắp bị dồn ra ngoài trời mưa rồi. Bỗng nhiên cánh tay bị ai đó nắm chặt, sau đó thấy mình an toàn đứng trong chỗ mưa hắt vào.

      - Cẩn thận nào, dầm mưa là bị lạnh đấy! - Giọng ấm áp dịu dàng mà vẫn điềm đạm.

      Xán Xán quay đầu, chạm phải ánh mắt lấp lánh của Lạc Thiếu Tuấn. thay gọng kính vàng, khoác mình chiếc áo khoác màu xanh, quần bò màu đen, đơn giản mà trông rất phong trần Ai ngờ trong tình huống này mà lại gặp , Xán Xán thoáng thấy bối rối.

      Nhà chủ tiệm cà-phê thấy đối phương có thêm người thí cũng giật mình nhưng cố tình phẩy tay áo cạnh khóe:

      - Có người giúp sức cũng nhằm nhò gì! Muốn cãi nhau bà đây tiếp tới cùng!

      Lạc Thiếu Tuấn giận mà lại tươi cười:

      - Bà nhầm rồi, chúng tôi chi muốn uống cà-phê thôi

      Cãi nhau sợ nhất gặp mặt cười, Lạc Thiếu Tuấn nở điệu cười này khiến bà chủ biết làm sao cho phải. Kiểu gì đây? phải là đến để tiếp sức cãi nhau sao? Chưa kịp phản ứng Xán Xán bị Lạc Thiếu Tuấn dắt vào trong quán cà-phê. Hai người ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, Lạc Thiếu Tuân trước:

      - Muốn uống gì nào?

      Thấy người ta ân cần hỏi mình, xán Xán chợt nhớ tới mảnh giấy bị mình vô ý làm mất, bỗng có cảm giác xấu hổ ghê.

      - ... cần đâu ạ...

      - Đừng có khách khí được ?

      - cần đâu ạ... - lúng túng gần chết, sớm biết gặp thế này, lúc nãy nhảy ra đấu khẩu, thà dầm mưa còn tốt hơn.

      Ánh mắt Lạc Thiếu Tuấn buồn hẳn , còn có phần đau khổ nữa:

      - Xán Xán, có phải em tránh ?

      - có đâu! Sao thế được! - Xán Xán vội vàng xua tay, sao ấy lại nghĩ thê?

      - Vậy vì sao em gọi điện thoại cho ?

      - Là vì em... - Thôi rồi, coi như chết rồi đây. - Em xin lỗi! Em cẩn thận làm mất mảnh giấy ghi số điện thoại của . Em hỏi chỗ Như Ngọc nhưng ấy cũng có, vì thế... vì thế gọi được cho . - xong len lén nhìn Lạc Thiếu Tuấn.

      ngờ, Lạc Thiếu Tuấn nhìn , lại cười tươi:

      - Đó phải lỗi của em, có gì mà phải xin lôi.

      chợt thấy cả mình:

      - giận chứ?

      Lạc Thiếu Tuấn lắc đầu:

      - ràng ra là được rồi, cứ nghĩ rằng... - ngừng lại đổi chủ đề - Chúng mình uống cà-phê mau , em ướt hết rồi, phái uống nóng mới được.

      - Dạ! - Xán Xán cảm động, ra mình nhen, Lạc

      Thiếu Tuấn chẳng giận chút nào.

      - Em chỉ cần cappuccino thôi ạ. - Xán Xán e thẹn cười.

      - Cà phê đặc biệt của Italia.

      - uống loại đắng vậy sao? - Xán Xán ngạc nhiên nhìn Thiếu Tuấn, cứ nghĩ rằng đàn ông háo ngọt cơ.

      Lạc Thiếu Tuấn bật cười:

      - quen uống ngọt.

      ra là vậy! Xán Xán chợt nhớ đến Triệu Noãn Noãn, cũng thích nhất là cà-phê cappuccino với những bọt sữa nổi bồng bềnh.

      - nghĩ gì vậy?

      - ạ - Xán Xán lúng túng vì đột nhiên lơ đễnh, chủ động chuyển đề tài - Phải rồi, sao lại ở đây? Mà lại có mình?

      cười nhã nhặn sau cặp kính gọng vàng:

      - Làm việc máy tính lâu quá nên ra ngoài dạo chút.

      - Công việc của cũng phải thường xuyên làm với máy tính sao?

      - Đúng vậy, là dân IT, em cũng thường xuyên làm máy tính à?

      - Dạ. - Xán Xán gật đầu. - Nhưng em có việc gì đâu, là ngồi nhà viết tiểu thuyết, khó nghe chút là thất nghiệp ngồi nhà thôi.

      Lạc Thiếu Tuân nhấp hớp cà-phê:

      - Thực ra như thế rất tốt, tự do tự tại là hay nhất mà.

      - Tự do đúng là tự do nhưng chẳng lẽ suốt đời ở nhà. - Xán Xán tay chống cằm, nhìn trời mưa, chợt thấy mơ hồ. Ở nhà Triệu Noãn Noãn quen rồi, có phần quên thực tế tàn khổc là bản thân thất nghiệp. khi với Triệu Noãn Noãn ly hôn, lúc ấy biết làm sao? Cứ nghĩ mà thấy sợ...

      - Em đừng lo quá, nếu em giữ ý, công ty bọn trống chỗ Trợ lý, em có thể đến làm thử.

      - ạ? - Xán Xán sáng bừng cả mắt.

      - Đương nhiên, nếu được chào đón em, nghĩ chúng mình nhất định hợp tác làm việc vui vẻ.

      Xán Xán mặt ửng hổng:

      - Thực ra em rất ngốc nghếch, đến chỗ làm việc, chắc chắn gây ra nhiều sai hỏng, làm phiền lắm.

      - phiền gi đâu – Lạc Thiếu Tuấn lắc đâu – Chẳng lẽ em muốn cùng làm việc với ?

      - Em có ý đó! – Xán Xán cuống quýt xua tay, sao có thể luôn nghĩ xa thế nhỉ? – Nếu công ty chỗ có chỗ trống, em rất muốn tới làm thử, nhưng nếu làm được, phải cho em biết, em muốn làm việc gì đó mà chỉ cậy nhờ vào quan hệ riêng tư.

      Lạc Thiếu Tuấn hơi sững người:

      - Được, tuần tới em bắt đầu tới làm , chính là công ty mạng Tuấn Vũ ở tòa nhà đối diện con phố này, em ra là nhìn thấy ngay.

      - Thế là được ạ? – Việc làm này tìm được nhanh đến vậy ư? – phải trước với sếp của sao?

      - là sếp rồi.

      Oa! Xán Xán mở to mắt nhìn sếp tương lai, dè dặt :

      - Tìm việc phải phỏng vân chứ ạ?

      - Vừa rồi là phỏng vấn đây.

      Xán Xán:

      - …

      Thế là Xán Xán tìm được việc làm mà hơn hai năm rồi tìm được, thời gian uống ly cà phê rốt cuộc cũng ra vấn đề.

      Hai người cứ rì rầm trò chuyện, thoắt cái 12 giờ.

      - Ôi trời, Em phải rồi! – Xán Xán hốt hoảng đứng lên. vừa bỏ chạy khỏi Triệu Noãn Noãn cách chẳng đàng hoang chút nào, chưa kể mẹ còn cầu hai người phải trở về đúng buổi trưa, nếu quay về, Triệu Noãn Nọãn chắc chắn bị mẹ từ mặt.

      - thê ngồi thêm được sao?

      - thất lễ quá, em có chút việc.

      Lạc Thiếu Tuân cười:

      - sao, em , nhớ tuần tới làm nhé.

      - Dạ! Tạm biệt !

      vẫy vẫy tay, ra ngoài, được mấy bước, Lạc Thiếu Tuấn đột ngột chạy theo.

      - Đợi ! - đưa chiếc ô vào tay Xán Xán - Ô đây, em cầm .

      - Sao thế được ạ? chỉ có chiếc thôi mà. -Xán Xán từ chối.

      - Em cầm ! - Lạc Thiếu Tuấn giữ tay làm việc nga đây, lại rất tiện mà.

      - Thế này... — Xán Xán do dự nhìn , thái độ của rất kiên quyết, nếu cứ từ chối tiện - Em cảm ơn ! Em đây!

      cầm ô, bước vào màn mưa.

      Lạc Thiêu Tuấn mỉm cười đứng ở cửa tiệm cà-phê nhìn xa dần. Khi tất cả bị màn mưa che khuất, nét cười mặt đột nhiên biến mất, chỉ còn lại yên ắng, yên ắng nhìn tất cả bị chìm lấp trong hơi nước...

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40: Hôn lễ, tổ chức hay là cả vấn đề

      Sau khi ở nhà bố mẹ Triệu Noãn Noãn trở về, Xán Xán luôn cảm thấy yên, nừa là do chiếc nhẫn đeo ngón tay, nửa là bởi công việc Lạc Thiếu Tuấn giới thiệu.

      biết vì sao, quan hệ giữa và Triệu Noãn Noãn gần đây thay đổi rất kỳ lạ. Hai người vốn ở chung nhà, chỉ cần Triệu Noãn Noãn quát tháo là hai người có thể thao thao bất tuyệt với nhau suốt ngày, nhưng bây giờ mọi chuyện khác hẳn, có khí Triệu Noan Noãn với biết phải gì cho phải. Những thay đổi sâu xa này khiến Xán Xán rất phiền muộn, thế là quên cả việc với Triệu Noãn Noãn về chuyện tìm được chỗ làm.

      Buổi sáng, lên mạng chat.

      Giờ này người online hiếm lắm, phải vì công việc cũng là ngủ trong chăn ấm nệm êm, riêng là người đáng lẽ ham ngủ nhất bị Triệu Noãn Noãn rèn cho nếp chạy sớm nên thể thức dậy.

      Đúng là quá trình chạy bộ buổi sáng từ khi bắt đầu đến nay chưa hề bị ngắt quãng.

      Chỉ duy nhất người sáng đèn mạng, đó lại là biểu tượng cánh chim ưng.

      Xán Xán: Bạn ở đó ?

      Phi Dương: Có đây.

      Xán Xán: Giờ này bạn làm việc sao?

      Phi Dương: Bạn cũng vậy mà?

      Kinh tế khó khăn, người thất nghiệp đầy rẫy, Xán Xán chỉ có thể nghĩ thế.

      Xán Xán: là vậy, nhưng tuần tới tôi làm rồi.

      Phi Dương: Bạn tìm được việc làm rồi à? Chúc mừng.

      Xán Xán: Hic hic, thực ra cũng có gì đâu! Chỉ là làm chân Trợ lý ở công ty của người bạn, chẳng biết có làm đổ vỡ cái gì .

      Bên kia im lặng hồi.

      Phi Dương: Tò mò xin hỏi tên công ty đó được ?

      Xán Xán: Hình như tên là Công ty mạng Tuấn Vũ.

      -----

      Bên kia lại im ắng, sau đó tối đen, out rồi.

      Vừa mới mấy câu còn chưa đủ hứng, sao out rồi thê? Xán Xán thắc mắc.

      Đột nhiên có tiếng gõ cửa, quay lại, thấy Triệu Noãn Noãn đứng ở cửa phòng, tay cầm điện thoại:

      - Mẹ em gọi này.

      - Dạ. - Xán Xán đáp, đóng hộp chat, đứng dậy nhận ống nghe.

      - A lô! Con à! - Quả nhiên giọng mẹ công lực luôn cao, Xán Xán theo thói quen tự động đẩy xa ống nghe khỏi tai.

      - Bà thông gia với mẹ rồi, hai đứa chuẩn bị hôn lễ phải ? Sao với mẹ con tiếng thế hả? Thôi được rồi, các con chịu làm là tốt rồi, chứ đâu chỉ đăng kí là xong? Mẹ nhắc con là lễ cưới nhất định phải mời họ con nhé, khi con chào đời ấy mang tặng nhà ta cả rổ trứng gà đấy! Lại cả bác của họ con nữa, lần trước con ông ấy cưới, bố mẹ làm phong bao cả trăm tệ đấy…

      Nếp nhăn trán Xán Xán ngày càng lắm, nhịn được, cắt ngang khi mẹ thao thao bất tuyệt:

      - Mẹ ơi, việc này từ từ hãy hay, bọn con còn chưa vội…

      - Con cái gì? - Bà mẹ đột ngột rít lên trong ống nghe – Việc kết hôn sao có thể từ từ được? Người ta gả con vênh vang hãnh diện, con tôi đến ly trà cũng có vậy? Có phải con muốn mẹ chết vì uất ức ? Lẽ nào con muốn bố con bê bài vị của mẹ trong hôn lễ của con?

      Rắc rắc, Xán Xán cảm giác bị xả thành hai mảnh. Hóa ra luôn luôn đánh giá thấp mẹ , bà cũng cao thủ chẳng khác gì mẹ Triệu Noãn Noãn.

      Gác điện thoại, Xán xán chớp chớp mắt nhìn Triệu Noãn Noãn, mặt méo xệch:

      - Làm sao đây? -Lại lần nữa bị bức bách phát điên lên.

      Triệu Noãn Noãn mặt bình thản:

      - Em bảo sao?

      Người ta nghĩ ra mới phải hỏi chứ! Xán Xán bật khóc!

      Hôn lễ, có tổ chức hay , là cả vấn đề.


      Chương 41: Em nghĩ kỹ rồi, làm người là phải có việc làm

      Vấn đề hôn lễ còn chưa giải quyết được đến ngày làm.

      - Ngày mai em phải làm.

      - Em gì? - chúi đầu vào máy tính, Triệu Noãn Noãn bàng hoàng, quay lại nhìn Xán Xán, vẻ mặt nghiêm túc chẳng có vẻ gì là đùa cợt.

      - Bắt đầu từ ngày mai, em phải làm. Buổi trưa phải cất công về nấu ăn cho em nữa.

      Triệu Noãn Nọãn sững người hồi lâu mới có phản ứng, nhìn đăm đăm Xán Xán:

      - Em tìm việc từ khi nào vậy?

      vắt óc nghĩ:

      - Mấy hôm trước...

      - Sao biết?

      hết sức động não, e dè ấp úng:

      - Em quên với ạ.

      Triệu Noãn Noãn trầm hẳn :

      - đồng ý.

      - Tại sao ạ? - Xán Xán cuống lên, chẳng lẽ vì quên với giận dữ vậy sao? Dù sao cũng là việc rồi mà.

      Nhận ra thái độ quá mức của mình, Triệu Noãn Noãn dịu lại. nhàng rành mạch :

      - tại thế này với em chẳng phải rất tốt sao? Cần gì phải ra ngoài làm việc nữa? rất mệt đấy. - Thực ra muốn chẳng lẽ nuôi nổi em?

      Hóa ra là Triệu Noãn Noãn nghĩ hộ cho , Xán Xán thở phào:

      - Em biết là mệt, nhưng em thể ngồi nhà ăn bám mãi được!

      Triệu Noãn Noãn nghiêm sắc mặt:

      - khi nào xúc phạm em chưa?

      - Em có ý đó đâu! - Xán Xán cuống lên giải thích - Là do em suy nghĩ thôi, em nghĩ kỹ rồi, em gần 25 tuổi, thể thoát ly xã hội được, làm người cần phải có việc làm. - rồi khẩn thiết nhìn Triệu Noãn Noãn.

      Nhìn ánh mắt , vẻ mặt dần dần dịu , bình tĩnh :

      - Xán Xán, nếu em muốn vậy, ngăn cản em

      - chứ ạ? đồng ý rồi? - Xán Xán mừng quá nén nổi chạy tới ôm chầm Triệu Noãn Noãn. - Noãn Noãn em biết ủng hộ em nhất mà!

      Triệu Noãn Noãn chợt cảm thấy mặt nóng ran, nuốt nước bọt:

      - rồi, nếu làm mà vui quay về có thể nuôi em được mà. - câu này ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy, tiếc rằng Xán Xán vui quá nhận ra.

      - Vâng! - gật đầu, cười tít mắt, đúng là Noãn Noãn tốt với nhất đời!

      -----

      Tám giờ sáng hôm sau.

      Xán Xán ngắm mình lần cuối trong gương, kính trắng, áo sơ-mi, áo veston, quần âu, ca-vát, lại thêm tóc dài buộc gọn, cười múm mỉm, lộ tám chiếc răng.

      Rất được! Pro lắm rồi đây!

      Ôm túi, xuất phát!

      Xuống đến sảnh, chiếc BMW màu xanh dừng trước cửa, vóc dáng cao ráo đứng dựa bên xe, mùi nước hoa đàn ông khiến bao nhiêu ánh mắt phụ nữ đổ dồn. Xán Xán sững sờ, làm à? Sao còn ở đây?

      - vẫn chưa ạ?

      - Đợi em.

      Đợi ???

      Xán Xán giật mình mở to đôi mắt trong gọng kính trắng.

      - , , đợi em làm gì?

      Triệu Noãn Noãn đứng thẳng dậy, mở cửa xe, hướng mắt về phía :

      - Lên xe , đưa em làm.

      - cần phiền vậy đâu, em xe bus được mà. - Xán Xán xua tay từ chối, công ty của hai người ràng tiện đường nhau, giờ cao điểm tắc đường kinh khủng, bị trễ giờ làm mất.

      - Em muốn làm muộn sao? - Triệu Noãn Noãn cắt lời, tóm tay dắt vào trong xe - Lên xe !

      Trợ lý quèn, ngày đầu tiên làm bằng BMW, có quá... Xán Xán thể gì.

      Nhưng sai. phải chỉ ngày đầu tiên mà những ngày tiếp sau đều được đưa đón. Đó là chuyện về sau.

      Xe dừng lại trước cửa tòa nhà công ty viễn thông Tuấn Vũ, Xán Xán cúi lom khom từ trong xe chui ra, ngờ bụng bảo dạ mình rất biết điều, mình rất biết điều...

      - Xán Xán, em tới rồi?

      Xán Xán giật mình ngẩng lên thấy Lạc Thiếu Tuấn đứng ở cửa, lần này mặc áo len màu xanh nước biển, vẫn đeo kính gọng vàng như trước, nét tươi cười ấm áp rạng rỡ. Trợ lý quì ngày đầu tiên làm, có sếp lớn ra tận cửa chờ đón! Xán Xán chỉ biết im lặng.

      - Sao lại ở đây? - Nhìn thấy Lạc Thiếu Tuấn, Triệu Noãn Noãn tất nhiên chẳng vui gì.

      Xán Xán thấy vậy vội chen lên giải thích:

      - Lạc tiên sinh là sếp ở đây!

      - Xán Xán, với em rồi, cứ gọi là Thiếu Tuấn thôi. - Lạc Thiếu Tuấn đứng bên dịu dàng thêm câu, Xán Xán bẽn lẽn cúi đầu.

      Sắc mặt Triệu Noãn Noãn càng sa sầm:

      - Vì sao em cho biết?

      - cũng hỏi mà...

      - Em! - Triệu Noãn Noãn tức đến nghẹn giọng, chợt nhớ lại hôm mua nhẫn cưới, Xán Xán trở lại với chiếc ô trong tay bỗng nhiên mắt lóe lên, giận dữ tóm chặt tay kéo lên xe - , chúng ta về!

      - Noãn Noãn, chúng mình thể chuyện tử tế được sao? Sao lại... - Bàn tay bị tóm rất đau, Xán Xán nhịn đau, muốn co tay lại nhưng đủ sức.

      - Dừng lại ! — Lạc Thiếu Tuấn đột ngột tiến lên mấy bước nắm chặt tay phải của Xán Xán.

      Hai ngươi, bên nắm tay trái, bên nắm tay phải đều chặt cứng. sững sờ đứng như trời trồng ở giữa.

      - Thưa , Xán Xán muốn ở lại đây là việc của ấy, dù họ của ấy cũng thể độc đoán như thế được. - Lạc Thiếu Tuấn dứt khoát, Xán Xán đột nhiên thấy lạnh cả sống lưng, vì sao bình thường năng dịu dàng ôn hòa mà hôm này lại như biến thành người khác, giọng rành mạch to nhưng đầy vẻ cứng cỏi. Rất nhanh, đột nhiên đổi giọng, trở nên ân cần, nét cười trở lại như cũ - Xán Xán, đúng ?

      Xán Xán chớp chớp mắt, vừa rồi chỉ là ảo giác chăng...

      - Đây là việc nhà chúng tôi, mượn người ngoài nhúng tay vào! - Triệu Noãn Noãn hạ giọng, tay kéo Xán Xán rời.

      nét đau lòng thoáng qua mặt Lạc Thiếu Tuấn, nhìn thẳng vào Xán Xán:

      - Xán Xán, là người ngoài à?

      Thực ra đúng là người ngoài. Nhưng như thế Xán Xán nỡ, vả lại Triệu Noãn Noãn lần này cũng quá đáng lắm thế là ngẩng phắt lên nhìn Triệu Noãn Noãn, giọng bình tĩnh:

      - bỏ tay ra!

      Ánh mắt Triệu Noãn Noãn tối sầm:

      - Xán Xán...

      Xán Xán giữ nguyên sắc mặt:

      - bỏ ra, em cáu đấy.

      Thế là tay được buông ra.

      - 5 giờ chiều tới đón em. - Giọng còn gằn như trước nhưng trầm xuống, khiến người nghe khó chịu.

      - Vâng... - Xán Xán gật đầu, nhìn lên xe nổ máy, rồi mất hút, tâm trạng u ám, cảm giác nặng nề.

      - nào! - Giọng của Lạc Thiếu Tuấn vang lên - Ngày đầu tiên làm, trước hết đưa em gặp đồng nghiệp. – cười , ấm áp thân thiện.

      biết vì sao, Xán Xán bỗng nhiên khó chịu với kiểu cười này:

      - Dạ. - đáp khẽ, sải bước tiến lên.

      -----

      Lạc Thiếu Tuấn dẫn vào phòng làm việc của Ban Trợ lý.

      - Xin giới thiệu với mọi người, đây là đồng nghiệp mới.

      Xán Xán cười bẽn lẽn, cúi mình lịch :

      - Xin chào các chị, tôi là Tô Xán Xán.

      Thế nhưng khi ngẩng lên, bỗng sững sờ. Sao mọi người lại ăn mặc tùy ý thích thế nhỉ? Rồi nhìn lại mình, bỗng chốc cảm thấy như người ngoài hành tinh lọt vào.

      Mọi người làm việc đều đứng lên, hướng mắt về phía Xán Xán, rồi phụ nữ ăn mặc có vẻ nghiêm chỉnh nhất lên tiếng:

      - Xin chào, tôi là Trưởng Ban Trợ lý, tôi tên là Bạch Tinh Tinh.

      Bạch Tinh Tinh? Lẽ nào có Tử Hà nữa? Xán Xán chu môi lại.

      - Xin chào, tôi là Phó Trưởng Ban Trợ lý, tôi tên là Tử Hà.

      Quả nhiên... Xán Xán khe khẽ liếc Lạc Thiếu Tuấn, bỗng nhiên cảm thấy rất giống nhân vật Chí Tôn Bảo?

      - Tôi còn có nhiều việc khác, giao ấy lại cho nhé. - Lạc Thiếu Tuấn gật đầu với Bạch Tinh Tinh rồi nhìn sang Xán Xán, cười . - Cố gắng nhé! đây!

      - Vâng. - Xán Xán gật đầu, nhìn Lạc Thiếu Tuân xa dần, chợt cảm thấy như trút được gánh nặng, quay đầu lại, thấy luồng ánh mắt đổ dồn vào.

      - Tô Xán Xán phải ? Hãy theo tôi. - Bạch Tinh Tinh mặt lạnh lùng đưa đến bàn làm việc - Từ nay về sau, đây là bàn làm việc của .

      - Vâng... cảm ơn... - Bỗng dưng có bàn làm việc của riêng mình, thấy chưa quen.

      - Công việc của Phòng Trợ lý khá phức tạp, lát nữa tới phòng làm việc của tôi, tôi giao việc hôm nay cho .

      - Được ạ. - Xán Xán gật đầu.

      Bạch Tinh Tinh nhìn đồng hồ:

      - Nếu vấn đề gì, bây giờ còn 10 phút làm quen với môi trường làm việc, 10 phút sau tới phòng làm việc của tôi. - Rồi tiểu thư Bạch Tinh Tinh nhấc giày cao gót bước .

      Xán Xán lặng hồi lâu mới định thần, quả nhiên là Bạch Tinh Tinh! Sốc !

      Bạch Tinh Tinh khỏi, phòng làm việc chợt ồn ào hẳn lên. Mọi người đều ríu rít hướng về đồng nghiệp mới.

      - là Tô Xán Xán à? Tôi gọi là Xán Xán được ? - Đó là yểu điệu hiền dịu mặc chiếc váy dài màu trắng, trông rất quen.

      - Vâng ạ, xin hỏi là...

      - Tôi là Ôn Nhu, bạn có thể gọi tôi là Nhu, Nhu Nhu, hoặc là Tiểu Nhu Nhu cũng được. Hí hí hí...

      Đúng là rất ôn nhu!

      Xán Xán thầm tặc lưỡi.

      - đừng để ý đến đứa tiện nhân này, ấy coi vậy chẳng ôn nhu tý nào đâu. - người đẹp kiểu tomboy mặc đồ thể thao màu xanh lục lườm Ôn Nhu cách rẻ rúng rồi nở nụ cười, phóng khoáng với Xán Xán - Tôi là Beauty.

      - Trông quý-sờ-tộc chết được! Vương Mỹ Lệ, cậu mặc kiểu gì thế? Beauty, Beauty, chính là Mỹ Lệ mà! - Tiểu Nhu Nhu nổi cáu, Vương Mỹ Lệ cũng đổi sắc mặt, sau đó hai người giao chiến ba hiệp mới thôi.

      Xán Xán ngồi bên kinh ngạc sững sờ. Đây gọi là đồng nghiệp sao?

      -----

      đừng bận tâm, bọn họ cãi nhau lúc rồi lại thân thiện ấy mà - giọng nhàng chợt vẳng đến Xán Xán quay nhìn, chính là người ngồi ở bàn đối diện với .

      - Tôi là Ngô Hiểu Phi, gọi tôi sao cũng được, Ban ta có kỳ lạ chút nhưng chỉ thời gian ngắn là quen ngay thôi.

      - Vâng, cảm ơn ạ. - Mắt rưng lệ, cảm giác gặp được người bình thường mới yên tâm làm sao.

      hí hóp mừng, chợt Ngô Hiểu Phi xông tới, vẻ bí mật hạ giọng :

      - có thể cho tôi biết có quan hệ gì với Giám đốc được ? Vì sao ấy đích thân đưa giới thiệu?

      Hóa ra đây phải người bình thường. Rốt cuộc Xán Xán dám hy vọng gì nữa.

      - Xin đừng hiểu nhầm, chúng tôi có quan hệ gì...

      - có gì chứ?

      - ạ.

      - đừng dối tôi đấy! Sau này có tin gì nhất định phải với tôi, biết ?

      - ... Dạ.

      -----

      Xán Xán sau ngày thứ nhất làm rút ra những kết luận sau đây về đồng nghiệp:

      1. Bạch Tinh Tinh rất nghiêm khắc cẩn thận, vì thế thể sơ suất.

      2. Tôn Nhu hoàn toàn ôn nhu, Vương Mỹ Lệ thực ra là người đồng tính, và bọn họ là đôi tình nhân đồng giới thường xuyên cãi nhau.

      3. Ngô Hiểu Phi là trung tâm thông tin truyền mồm của cả Ban, bất kể việc gì ở công ty chưa cần xảy ra người đó biết.

      4. Tử Hà thực ra thầm sếp lớn từ lâu, tương tư thành bệnh khiến tâm lý có vấn để.

      Sau cùng, tất cả phụ nữ chưa chồng và đàn ông có cá tính trong công ty trừ Ôn Nhu và Vương Mỹ Lệ, ít nhiều đều liếc thầm vẻ điển trai của sếp lớn.
      mylien1961 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42: Noãn Noãn, em cảm thấy vẫn khá hợp vào vai chồng!

      So với trước đây được tự do tự tại ở nhà, làm là khổ hơn bao nhiêu, lại thêm Trưởng Ban Trợ lý Bạch Tinh Tinh cầu cao và rất nghiêm khắc, nên mới làm được hơn tuần, Xán Xán gầy hẳn .

      - Em gầy đấy. - Buổi sáng, Triệu Noãn Noãn khi đưa Xán Xán làm thốt lên lời xót xa.

      Xán Xán tựa vào kính xe ngủ, nghe câu của Triệu Noãn Noãn lập tức choàng tỉnh:

      - ạ? Gầy sao?

      Triệu Noãn Noãn gật đầu, chăm chú lái xe nhưng trong lòng tính toán thực đơn bữa tối hôm nay. Phải bồi bổ cho ấy mới được.

      -----

      Buổi sáng nghe Triệu Noãn Noãn mình gầy Xán Xán vui lắm. Bước vào cửa công ty, sải chân dài, tâm tình rất hào hứng. dợm chân bước vào thang máy, cửa từ từ khép lại, đột ngột có người xông vào.

      - Sao thế? Có việc gì vui thế? - Lạc Thiếu Tuấn bước vào, nhìn mỉm cười.

      Xán Xán chợt có chút thoải mái, đúng lúc thư thái đột nhiên có người xông vào. Nhất là người đó lại là sếp lớn của mình.

      - có gì ạ. - bối rối cười, giơ tay nhấn nút thang máy. Lạc Thiếu Tuấn bình thản như ảnh hưởng gì:

      - Việc vui muốn chia sẻ với sao?

      Xán Xán giật mình, vội giải thích:

      - có việc gì lớn đâu ạ, mà là hôm nay làm, Noãn Noãn bảo em gầy .

      - Vậy hả? - Lạc Thiếu Tuấn ngừng lát, chừng như quan sát rồi gật đầu. - Có vẻ là gầy rồi.

      - ạ? cũng thấy thế sao? - xán Xán cười tít mắt, lớn thế này rồi mà trong ngày có hai người gầy , đó là lần đầu tiên đấy! Xem ra lần này việc giảm cân có hy vọng rồi đây.

      hớn hở, bỗng cảm thấy trước mặt có luồng khí mạnh ép gần vào mình, Xán Xán ngẩng nhìn, phát Lạc Thiếu Tuấn biết từ bao giờ tiến đến với . Thang máy lớn nhưng hai người đứng vẫn thừa chỗ, cho nên.. . Tại sao lại đến gần thế? Đến nỗi hai người dồn lại trong góc thang may? giật mình lùi lại vài bước, lập tức cảm giác sau lưng lạnh toát, hóa ra lùi vào tận góc rồi.

      Lạc Thiếu Tuấn bận tâm, cứ tiến thêm bước đến gần , ánh mắt rọi thẳng vào mặt , sau đó chậm rãi cất tiếng:

      - Gầy đến nỗi mặt cũng , nhìn dễ thương hơn hẳn so với trước.

      Giọng khiến cảm thấy có vẻ gì như cưa cẩm!!!

      Xán Xán hoảng hốt đến hóa đá, chỉ sợ thận trọng chạm vào .

      Lạc Thiếu Tuấn cũng vội vàng, vẫn cái giọng cưa cẩm ấy hỏi :

      - Em thấy... đúng ?

      Lúc này chỉ trong lòng mà khắp cả làn da đều nổi gai ốc. Đột nhiên muốn đẩy tung ra rồi đá cho ta phát.

      Đương nhiên, dù muốn thế nào cũng làm thế được.

      Thế là khi thang máy kêu "đing" tiếng để mở cửa, Xán Xán đẩy Lạc Thiếu Tuấn ra, xông vọt ra ngoài.

      - Ui da! - Đầu va phải vật gì đó mềm mềm, Xán Xán xoa đầu ngẩng lên nhìn, sững sờ.

      Hóa ra là Bạch Tinh Tinh mặt đỏ tía tai trừng mắt nhìn , hai tay biết ôm gì đó, phía sau ấy là nàng tiên Tử Hà lúc nào trông cũng lạnh lùng.

      Chẳng phải vừa mới... vừa mới va phải ngực Bạch Tinh Tinh hay sao? Xán Xán cuống lên, vội vàng nở nụ cười biết lỗi.

      - Trương phong Bạch, ... phải với chị

      - Tô! Xán! Xán! - Bạch Tinh Tinh dằn từng tiếng, vì ngại Lạc Thiếu Tuấn đứng sau mà lên cơn – Lần sau đứng cho cẩn thận!

      - Vâng! - Xán Xán gật đầu lia lịa rồi chuổn nhanh cho sạch mắt.

      -----

      Bữa trưa.

      - Xán Xán!

      Bị Vương Mỹ Lệ đập mạnh phát, nuốt miếng cơm chút nữa Xán Xán chết nghẹn.

      Chính xác là tuần làm, Xán Xán nhận ra trong Ban Trợ lý ngoài Bạch Tinh Tinh và Tử Hà, những người khác đều quá cởi mở, nhất là Ngô Hiểu Phi, những là bà trùm buôn tin mà còn đúng là hủ nữ thượng thừa. Xán Xán gặp Ngô Hiểu Phi!

      Cứ đến giờ nghỉ trưa, Vương Mỹ Lệ chẳng ngại ngần quấy nhiều Xán Xán.

      - Ặc ặc ặc... - Xán Xán nước mắt nước mũi sặc sụa, giận dữ nhìn Vương Mỹ Lệ. - Cậu muốn giết người à?

      Vương Mỹ Lệ thèm để ý, ngoái sang nhìn Ôn Như mải mê xem tạp chí người đẹp ở bàn bên cạnh:

      - Muốn giết tôi cũng phải giết ta trước!

      Ôn Nhu buông quyển tạp chí xuống, lửa giận như bắn ra trong mắt.

      Khiếp quá, Xán Xán vã mồ hôi toàn thân. Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết, đến nỗi muốn giết người ?

      - Xán Xán, nghe sáng nay cậu dũng mãnh lắm à? - Vương Mỹ Lệ nhìn Ôn Nhu bỗng quay sang , mắt nhìn đầy vẻ tò mò.

      - Dũng mãnh? - Xán Xán nhất thời thấy khó hiểu.

      Lúc này Ôn Nhu cũng buông tờ tạp chí:

      - Phải rồi! Tớ nghe sáng nay cậu dũng mãnh xông lên ăn tươi nuốt sống món đậu hũ Bạch cốt tinh. Thế nào rồi? Ngực mụ ấy là hay giả? Tay có cảm giác thế nào?

      - Còn nữa, còn nữa cơ, nghe ngực Bạch cốt tinh là silicon đấy. hay giả?

      - điêu! Ngực mụ ấy toàn mousse có!

      - Đừng có đoán mò, mắt tôi nhìn hơi bị siêu đấy!

      - Vương Mỹ Lệ, cậu là người có lương tâm! Cậu , cậu nhìn trộm bao nhiêu ngực phụ nữ rồi?

      - quá đáng quá rồi đấy...

      Xán Xán ngồi bên nghe hóng mà chan chứa mồ hôi, tình công sở quả là rắc rối!

      - Đừng bận tâm tới hai kẻ điên đó!

      Xán Xán giật mình, Ngô Hiểu Phi biết từ bao giờ ngồi bên cạnh .

      Ngực Bạch cốt tinh toàn độn thôi, động vào thực ra là bọc nước ấy mà!

      Oa oa! Xán Xán nhìn Ngô Hiểu Phi đầy ngưỡng mộ:

      - Sao cậu biết?

      Ngô Hiểu Phi hất hàm:

      Việc này giấu tớ sao được? Con hàng xóm nhà dì tớ thường bán đồ lót cho dân văn phòng ở đây mà, đừng số đo của Bạch cốt tinh, bất kể chị em nào trong công ty lớn bao nhiêu tớ biết hết.

      Hả! Xán Xán bất chợt ôm chặt ngực mình. Ngô Hiểu Phi cậu đáng sợ quá!

      - Biết tớ lợi hại thế nào chưa? — Ngô Hiểu Phi tự hào nhướn mày đột ngột hạ giọng ghé sát tai Xán Xán - biết tớ lợi hại khai thạt với tớ ! chàng sáng nào cũng đưa cậu bằng BMW là ai? Đừng họ cậu đấy! Đánh chêt tớ cũng tin!

      Xán Xán mồ hôi đầm đìa:

      - ấy, ấy là người bạn của tớ...

      - Bạn? - Ngô Hiểu Phi nhìn vẻ rất coi thường - Bạn trai là bạn trai! cứ như hai người trong sáng lắm ấy!

      - phải mà! — Xán Xán cuống lên — Bạn mà tớ chỉ là bạn bình thường, như trai thôi.

      - Tô Xán Xán, cậu bốc phét ít thôi! ấy là bạn bình thường thôi à? Hai kẻ điên kia cũng chỉ là chị em thôi đấy! - rồi chỉ tay vào Vương Mỹ Lệ và Ôn Nhu vừa cãi nhau giờ thân mật ngọt xớt. Xán Xán thoắt cái như hóa đá.

      - Khai thực ra! Nếu tớ rải truyền đơn mỗi người trong công ty tờ bây giờ!

      Từ hóa đá, Xán Xán cảm thấy vỡ vụn.

      - tớ lừa cậu mà! Bọn tó có quan hệ gì đâu ấy là GAY! - Noãn Noãn, em có lỗi với , dù sao ấy cũng là hủ nữ, nhìn với áanh mắt kỳ thị đâu!

      - GAY?! - Ngô Hiểu Phi hai mắt sáng rực - Cậu chàng dẹp trai ấy là GAY? Là vợ hay là chồng? Loại gì? Mau lên, tớ cần biết đầy đủ!

      Xán Xán cuống lên:

      - ấy là vợ...

      - Vợ? - Ngô Hiểu Phi nhìn Xán Xán khó hiểu - Tớ thấy ấy rất mạnh mẽ mà? Sao là vợ được? Cậu đừng có đánh trống lảng, định cố tình lừa tớ hả?

      - Tớ dám mà... - Xán Xán ôm chặt ngực mình, làm ra vẻ sợ hãi.

      - Thế cậu xem ấy là loại vợ gì?

      Xán Xán nghĩ lúc:

      - Chắc là thuộc loại cam chịu...

      - Xán Xán! - sắc mặt Ngô Hiểu Phi đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc - Nếu cậu nghĩ như vậy tớ bảo cho cậu biết, ấy tuyệt đối phải là vai vợ! Cùng lắm ấy chỉ ở vai vợ nhất thời thôi. Người đàn ông như thế cần phải được trau dồi để trở thành người chồng mới phải!

      Trời ơi...

      Ngô Hiểu Phi ngớt rót vào tai những lời răn dạy, Xán Xán bắt đầu nảy ra những ngờ vực về thân phận làm vợ của Triệu Noãn Noãn trong mối tình đồng giới. ây sai mà!

      Ngắm kỹ Triệu Noãn Noãn, ngũ quan sáng vuông vắn, vóc dáng cao lớn, thân hình khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, trông thế sao có thể là vai vợ được? Chẳng lẽ từ khi nhìn thấy Cao Vũ ấy mới tự nguyện vào vai vợ? hiểu nổi, thể hiểu...

      Suốt ngày trong óc Xán Xán cứ vang lên những lời của Ngô Hiểu Phi. Tan làm cái, chạy ngay xuống lầu, chui thẳng lên xe Triệu Noãn Noãn đợi. Ngồi lên xe rồi cứ dán mắt nhìn mãi vào Triệu Noãn Noãn.

      - Em nhìn đủ chưa?

      Triệu Noãn Noãn vẫn chuyên tâm lái, rốt cuộc nhịn được, phanh két cái dừng xe bên đường quay lại nhìn Xán Xán ngây ngô ngắm mình - Từ lúc lên xe đến giờ, em cứ đăm đăm nhìn tiếng, mặt có vết gì sao?

      Xán Xán định thần nhìn vẻ mặt ghê gớm của Triệu Noãn, sợ đến nỗi tim đập bồm bộp. Hóa ra mình quá đáng rồi, cứ nhìn người ta suốt quãng đường! Tội quá, tội quá…

      - Rốt cuộc em nhìn cái gì?

      Xán Xán chống cằm nhìn chăm chắm mở miệng rất chân thành.

      - Noãn Noãn, em cảm thấy vẫn rất hợp vào vai chổng đấy!

      Im ắng, im ắng, im ắng...

      Đột ngột máy lại khởi động, xe lại từ từ chuyển bánh

      - Noãn Noãn?

      - Noãn Noãn!

      Sao ? Dù gì cũng phát biểu ý kiến chứ!

      Đáng ghét! Làm sao mà cười cách quái lạ vậy?
      mylien1961 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43: Dọn toa-lét cũng có giải thưởng hàng quý

      Sớm hôm nay đến công ty, Xán Xán bị Bạch Tinh Tinh gọi vào phòng làm việc. run rẩy bước vào phòng, nhận ra Bạch Tinh Tinh mặt lạnh như tiền, lòi, xem ra tâm trạng rất khó chịu.

      Trong gian im ắng, Xán Xán bắt đầu suy đoán lung tung. Chẳng lẽ vì hôm nọ bị va vào ngực mà ấy ôm hận nên tìm trút bực? Rất có thể đấy, Ngô Hiểu Phi chẳng rồi sao, ngực Bạch Tinh Tinh đều là độn cả, biết đâu mình phát bí mật của ấy, nên muốn... giết người diệt khẩu?

      Hả! Xán Xán nghĩ vậy mà thấy hãi quá, nhân lúc Bạch Tinh Tinh chưa lên cơn, vội trước:

      - Trưởng phòng ơi, hôm qua em... phải cố ý xô vào... xô vào chị đâu!

      xong, vẻ mặt lạnh như tiền của Bạch Tinh Tinh càng sa sầm lại. Xán Xán càng tin là mình nghĩ đúng, đúng là ấy giận vì việc này rồi!

      - Trưởng phòng ơi, em cố ý, em hiểu biết gì, biết là...

      Đối phương mặt vẫn sa sầm như cũ, xem ra muốn giết người, Sao thảm cảnh thế này? Oan uổng quá! Xán Xán cuống lên:

      - Trưởng phòng ơi, em biết chị độn ngực, nếu biết trước em động vào chị đâu ạ!

      Im lặng...

      - Tô Xán Xán! – Cuối cùng Bạch Tinh Tinh cũng nổi cơn, mặt đỏ lựng lên quát - nghĩ rằng tôi tìm vì việc hôm qua?

      - phải ạ? - Xán Xán ngẩn ra, phái vì việc hôm qua còn là việc gì? nhớ là chưa từng gây gì đến lần thứ hai với sếp bé mà...

      Rầm! Chỉ thấy Bạch Tinh Tinh đập tay phát, thứ gì đó bị vứt ra bàn.

      - làm cái gì, tự mình biết chứ! - Giọng còn lạnh hơn cả sắc mặt, ràng ấy tức giận cực độ.

      Xán Xán rón rén lại gần, nhìn bàn thấy tập tài liệu gì đó, mặt có in mấy chữ lớn màu đỏ Kế hoạch... Là gì vậy? Xán Xán nhìn tập giấy tờ hồi lâu, nghĩ mãi ra đành trông chờ Bạch Tinh Tinh:

      - Trưởng phòng à, đây là...

      - Đây là việc tốt mà làm đấy! - Bạch Tinh Tinh hằn học nhìn Xán Xán - Tôi hỏi , hôm qua vì sao gửi bản kế hoạch này cho bên quảng cáo Ức Đường? có biết vì sơ xuất của mà công ty mất món làm ăn lớn ? Đây là thành quả mấy tháng trời vất vả của tất cả mọi người trong công ty đấy! Giờ hay rồi, tiền thưởng cả quý này của công ty đều tan thành bong bóng cả! xem phải làm sao đây?

      Bạch Tinh Tinh thôi hồi, càng càng tức, Xán Xán đứng trơ mắt chịu trận. Kế hoạch gì? Quảng cáo Ức Đường gì? Tiền thưởng cả quý gì? Tại sao hoàn toàn nghe gì về chuyện này, thế mà thái độ của Bạch Tinh Tinh lại cho thấy mọi tai họa là do gây nên.

      - Trưởng phòng Bạch, có phải chị hiểu nhầm gì...

      - Hiểu nhầm?! - Bạch Tinh Tinh rít lên - đừng có chối trách nhiệm! Việc làm ra gì, có phải cố tình làm mất mặt Ban Trợ lý ? bảo tôi giải thích thế nào với Tổng Giám đốc đây? đừng nghĩ quen biết Tổng Giám đốc mà phạm lỗi sao nhé. Tôi bảo cho biết, việc này Tổng Giám đốc cũng có mắt, cứ mắt nhắm mắt mở...

      Thực ra lúc Xán Xán mới vào công ty, Bạch Tinh Tinh cũng có ý kiến rồi, bản thân họ Bạch cũng phải tốn nhiều toan tính lắm mới vào được công ty. Bò lên được vị trí ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào nỗ lực cá nhân. Thế mà con biết gì này có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào quan hệ với sếp lớn mà dễ dàng tiến thân đến vậy. Với loại-người này, Bạch Tinh Tinh coi ra gì, việc hôm nay chứng minh, Tô Xán Xán làm nên việc khó chứ làm hỏng việc dễ như .

      - Thôi, cần giải thích gì cả! Muốn giải thích đến gặp Tổng Giám đốc mà ! - xong, thu lại tập giấy tờ, nhìn đến Xán Xán nữa.

      Xán Xán về phòng, cả phòng im bặt đến nghe cả tiếng đồng hồ nước giọt. ngẩng lên nhìn, bốn chung quanh mọi người dồn mắt vào , vẻ coi thường, vẻ trách cứ... khiến Xán Xán thấy lòng lạnh lẽo. Thậm chí còn cảm thấy đúng là sai, đúng là vì gửi bản kế hoạch mà khiến công sức mấy tháng trời của bao nhiêu con người đổ xuống sông xuống biển, hình như đúng là sai lầm của ...

      khí trong phòng cứ kéo dài như vậy đến trưa. Bà lao công dọn vệ sinh cũng biết chuyện, nhìn Xán Xán đầy tức giận.

      Chẳng lẽ quét dọn toa-lét cũng có thưởng theo quý? Nhưng dù thế nào, công việc ngày hôm nay vẫn phải tiếp tục.

      - Ôn Nhu, cái giấy tờ kia.

      Ôn Nhu ngẩng lên lườm Xán Xán, lẳng lặng đưa tập giấy tờ cho rồi cúi xuống chăm chú vào việc của mình. Xán Xán khóc thầm, lẳng lặng nhận tập tài liệu, tâm trạng vô cùng bi đát. Đến cả Ôn Nhu cũng...

      - Cậu đừng trách ấy. - Bỗng nhiên ai đó vỗ cái lên vai , Vương Mỹ Lệ khe khẽ bên tai. - Bọn tớ bàn bạc ổn rồi, lần này lãnh tiền thưởng quý Lệ Giang chụp ảnh hôn lễ, ấy chờ đợi từ lâu rồi... - nữa, ánh mắt buồn hẳn . Là đôi tình nhân đồng giới thực ra được mọi người chấp nhận, bọn họ khó khăn lắm mới dám dũng cảm tính chuyện...

      Nhìn vào ánh mắt buồn bã của Vương Mỹ Lệ, Xán Xán thấy mũi cay cay, hình như đúng là lỗi của :

      - Xin lỗi nhé... Tớ...

      - Thôi! - Vương Mỹ Lệ mỉm cười vỗ vỗ vai - Vừa mới làm, ai mà tránh được sơ xuất chứ? Đến cả ấy- Vương Mỹ Lệ nhìn về phía Ôn Nhu, ánh mắt trở nên trìu mến. Cậu cứ yên tâm, ấy giận thế thôi, mau nhớ mau quên, đừng để bụng!

      Tri kỷ đến vậy, còn mong gì nữa?

      Nhìn vẻ thất vọng gương mặt Ôn Nhu, Xán Xán càng lúc càng dằn vặt. Thế là hạ quyết tâm tìm Lạc Thiếu Tuân mọi việc! Nếu lần này đúng là do , dù thế nào cũng tha thứ cho bản thân.

      Xán Xán tới phòng làm việc của Lạc Thiếu Tuấn, cửa đóng chặt, thư ký cũng có bên ngoài. tiến lên mấy bước, định gõ cửa bỗng nghe thấp thoáng bên trong tiếng , ý chừng tốt đẹp lắm. tò mò khiến muốn nghe hơn, cửa cách phòng Tổng Giám đốc đúng là tốt, nghe câu được câu chăng, chỉ mấy chữ kế hoạch, chịu trách nhiệm. muốn nghe nữa cửa đột ngột mở ra. Xán Xán dựa vào cánh cửa bị giật mình đánh thót, chưa kịp phản ứng thấy Bạch Tinh Tinh giận dữ từ trong phòng xông ra, hai người lại va vào nhau.

      Ui da! Xán Xán ôm đầu, lần này va phải ràng, đúng là chất liệu đàn hồi!

      - Hừ! - Bạch Tinh Tinh lạnh lùng hứ tiếng, trừng mắt lườm, quay đầu thẳng, để lại Xán Xán đứng sững sờ. Nếu nhìn nhầm, khi cửa mới mở, dường như thấy Lạc Thiếu Tuấn bên trong, có vẻ rất giận dữ...

      Xán Xán kinh hãi, đúng là phen này gây họa to-rồi! rón rén gõ cửa, khe khẽ :

      - Tổng Giám...

      ai đáp lại.

      - Thưa, Tổng Giám đốc, có đó ạ? Em là Tô Xán Xán Xán...

      Vẫn im lìm.

      - Tổng...

      - Vào .

      thanh lạnh lùng như vang lên từ nơi nào rất sâu, Xán Xán nghe thấy mà lạnh hết người. chậm chậm đẩy cửa, cúi đầu bước vào, ngẩng lên thấy Lạc Thiếu Tuấn mặt nhìn ra cửa sổ, vóc dáng đĩnh đạc bất động đối diện với , vẻ lạnh lùng. Hai người im lặng rất lâu, cuối cùng Xán Xán chịu nổi.

      - Thưa Tổng Giám đốc, về việc bản kế hoạch, em muốn...

      - vấn đề gì.

      Lạc Thiếu Tuấn đột ngột quay lại nhìn thẳng vào Xán Xán. , bị ảo giác chăng? Xán Xán khó hiểu nhìn Lạc Thiếu Tuấn, dụi dụi mắt. , ấy cười? Lạc Thiếu Tuấn cười! Xán Xán nhìn đăm đăm, lâu lắm mới định thần được nét tươi cười khuân mặt vẫn vậy, điềm tĩnh, dịu dàng, cứ như chẳng xảy ra việc gì, nhưng mà… hưng mà tại sao lại có cảm giác khó chịu ?

      - vấn đề gì, người ta ai cũng có sai lầm, - Lạc Thiếu Tuân bước tới, vỗ lên vai Xán Xán, nụ cười nhếch mép vẫn ở đó.

      - Nhưng mà em…

      - vấn đề gì rồi, em còn bận tâm gì nữa ? Chuyện làm ăn lâu dài mà.

      - Nhưng đây là công sức mấy tháng trời của mọi người !- Xán Xán kìm được kêu lên.

      Lạc Thiếu Tuấn bình thản, tiếp tục cười mỉm:

      - Yên tâm, mọi người trách em đâu.

      - Còn tiền thưởng cả quý…

      - năm có bốn quý thưởng, chút tiền đó mọi người bận tâm đâu…

      - thế nào cũng được !- Bỗng nhiên Xán Xán cao giọng cắt lời Lạc Thiếu Tuấn – Mọi người vất vả lâu, chỉ vì bản kế hoạch này gửi mà mọi nỗ lực đều đổ xuống sông xuống biển ! Sao họ có thể bận tâm được ?- Xán Xán nhớ đến nét mặt của Ôn nhu, nén được khó chịu.

      Lạc Thiếu Tuấn bị Xán Xán to tiếng cắt lời nên sững ra trong giây lát, nét cười khuôn mặt cũng trở nên kỳ lạ:

      - Vậy em bảo phải làm gì ?

      Xán Xán bị nhìn đến phát hoảng, phải trấn tĩnh trong lòng mới được.

      - Em cầu phải điều tra triệt để chuyện này, nếu đúng là sai lầm do em, em xin nhận lỗi, sau này…tuyệt đối dám xuất trước mặt mọi người nữa.

      xong, cả căn phòng rộng lớn im ắng, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, khí tưởng chừng đặc.

      Lạc Thiếu Tuấn đột nhiên sáng mắt lên, rồi cười, giơ tay vỗ lên đầu Xán Xán:

      - Được rồi, em đừng có quan trọng hóa vấn đề như thế.

      Bụp! Tay bị vứt xuống, mu bàn tay trắng trẻo vết đỏ. Nụ cười đóng băng mặt.

      - hề tin em!

      Xán Xán đứng ở đó, cứng cỏi nhìn thẳng vào Lạc Thiếu Tuấn:

      - Thực ra rất giận dữ đúng ? Thực ra rất ghét em đúng ?

      Nụ cười đóng băng môi biến mất, lần đầu tiên Xán Xán nhận ra lúc Lạc Thiếu Tuấn cười trông rất lạnh lùng, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng bắn ra tia nhìn lạnh lùng khôn tả.

      - Em xin đừng có cười nữa được ? Cứ cười như thế chẳng lẽ mệt à?

      xong câu này, quay ngoắt đầu bước , để lại mình Lạc Thiếu Tuấn đứng đó, trơ trọi...
      mylien1961 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44: Tình , thẳng ra quá đáng sợ!

      Ra khỏi phòng Lạc Thiếu Tuấn, Xán Xán như bay, xông thẳng về phòng làm việc. Suốt đường , mọi người đều dừng tay nhìn , có ánh mắt lạnh nhạt bàng quan, có người xì xầm bình phẩm, nhưng chẳng ai với lời. cũng im lặng về chỗ ngồi của mình thu dọn đồ đạc. Triệu Noãn Noãn rồi, làm việc mà vui đừng làm, bây giờ rất vui!

      - Xán Xán... - thu dọn bỗng nghe tiếng Ngô Hiểu Phi

      - Tổng Giám đốc... làm khó cậu à?

      Xán Xán trả lời, chăm chú thu nhặt đồ đạc của mình.

      - Sếp đuổi việc cậu như thế chứ? - Ngô Hiểu Phi cố tình hạ giọng đầy vẻ kinh ngạc, rồi rì rầm - Bọn họ cũng quá đáng làm cho ràng để người ta oan uổng...

      Sao cậu biết tớ bị oan? - Xán Xán dừng tay, nhìn thẳng vào Ngô Hiểu Phi. Ngô Hiểu Phi cũng nhận ra mình lỡ lời, quay đầu phẩy tay về chỗ làm.

      - Cậu biết người đó là ai đúng ? Cậu !

      - Bé mồm ! - Ngô Hiểu Phi kéo kéo tay áo Xán Xán, cảnh giác nhìn chung quanh lượt, hạ giọng - Tớ bảo cho cậu biết, cậu đừng là tớ ra đấy.

      - Tớ chỉ muốn biết thực, làm liên lụy tới cậu.

      Ngô Hiểu Phi trầm ngâm hồi lâu, dáo dác nhìn:

      - Là ta.

      Xán Xán nhìn theo ánh mắt của Ngô Hiểu Phi, nhất thời đụng phải cái nhìn sắc lạnh, Tử Hà lạnh lùng nhìn , cái nhìn cười cợt. Là ấy?

      Xán Xán nuốt khan, với bọn họ biết nhau có được bao lâu? thù oán, đến còn chưa được mấy câu, vì sao ấy muốn hãm hại ?

      - Tớ cũng chỉ nghe Tiểu Chu ở Phòng Kế hoạch lại. - Ngô Hiểu Phi tiếp tục hạ giọng - Hôm qua là ấy cầm cái xấp giấy tờ ấy đến Phòng Kế hoạch, biết thế nào đến hôm nay hóa ra là cậu gửi...

      Xán Xán càng nghe càng mù mờ:

      - ấy làm như thế làm gì?

      - Là vì Tổng Giám đốc!

      Lạc Thiếu Tuân? Xán Xán càng khó hiểu:

      - Lại việc gì liên quan tới Tổng Giám đốc?

      - Tớ biết! - Ngô Hiểu Phi chúm môi - Người con ấy là kẻ điên đấy! ấy vừa vào công ty mê mệt Tổng Giám đốc, cố tình cố ý mấy lượt rồi đều bị Tổng Giám đốc cự tuyệt. Cho nên ấy đặc biệt thù ghét bất cứ người phụ nữ nào liên quan tới Tổng Giám đốc. Nghe ấy còn nhiều lần gọi điện thoại quấy nhiễu nữ Trợ lý của Tổng Giám đốc, khiến Trợ lý Phương lần trước làm được nửa tháng phải bỏ việc đấy...

      - Những việc này... sao cậu biết được?

      Ngô Hiểu Phi nhìn Xán Xán:

      - Cậu là người gì vậy? Công ty này việc gì chưa cần xảy ra tớ cũng biết được rồi!

      Xán Xán cuối cùng biết sợ. Nếu trước vì bị oan mà thấy phẫn nộ đến giờ phẫn nộ chuyển thành thương cảm, thậm chí có phần cảm thông với vì ghen mà hằn học. Tình thẳng ra là thứ đáng sợ! Trước dò được tâm tư Lạc Thiếu Tuấn, giờ lại thêm Tử Hà ghen tức đố kỵ, ở công ty này sao có thể trụ lại được! Đúng là an toàn nhâ't chỉ có ở nhà.

      Xán Xán lau mồ hôi, mau chóng thu dọn đồ đạc, ôm túi chuẩn bị .

      - cứ thế mà sao? - Ngô Hiểu Phi ngờ mình cho Xán Xán ấy lại chẳng hề phản ứng gì.

      Xán Xán gật đầu, coi như rồi còn gì nữa? Trả lại vô tội cho có thay đổi được gì? Lạc Thiếu Tuấn dù thế nào vẫn là người khó dò được lòng dạ. biết vì sao luôn cảm thấy con người ấy tỏa ra cái gì đó nguy hiểm, bản năng cho biết tránh xa là tốt nhâ't.

      - Tớ đây, tạm biệt.

      vẫy vẫy tay với Ngô Hiểu Phi, ôm túi đồ, rời khỏi bàn làm việc của mình. thực lòng, với công việc đầu tiên này, cũng có chút lưu luyến. Nhất là với mấy đồng nghiệp trong phòng để lại ấn tượng sâu sắc. ngoái lại nhìn họ lần cuối. Ôn Nhu, Vương Mỹ Lệ, Ngô Hiểu Phi và mấy người đồng nghiệp đều rối rít ngưng tay, đưa mắt tiễn ...

      - Á! - Bỗng nhiên bị cái gì đó giữ lại, chân bước vững, cả người và túi ngã sóng xoài. Đầu óc trống trơn, tay dần dần cảm giác nóng rực, liền đó là đầu gối đau nhức. Ngã đâu!

      - mà cũng vững, biết công ty rước vào làm gì?

      Cái cười châm chích lạnh lẽo, Xán Xán ngẩng lên nhìn, thấy Tử Hà từ ghế cao nhìn xuống , mặt cười khinh miệt. Là ấy! Đúng là ấy! Xán Xán nhìn lướt qua chỗ ngã, đúng là bên cạnh bàn làm việc của Tử Hà, rồi nhìn điệu cười dương dương tự đắc kia, chính xác, chính là mưu của ta! Nỗi uất hận lạ lùng rốt cuộc bùng lên.

      Hổ cái ra oai, coi Tô Xán Xán này chỉ là mèo máy thôi hả! Xán Xán câu thứ hai, thuận tay cầm cái bình mực rơi dưới đất hất xoẹt ra. Xòe! Trong chớp mắt, chiếc váy liền thân màu trắng của nàng tiên Tử Hà trở nên lốm đốm đen. Rất đẹp! Rất đáng xem!

      - làm gì vậy? - Đây là cái váy giá 1200 tệ tôi mới mua hôm qua! Thế là Tử Hà lên cơn, xông tới tóm cổ Xán Xán.

      Xán Xán cũng cam chịu, giơ tay giật tóc ấy, vẻ rất hung hãn.

      - Ối giời ôi! - Tử Hà giáng mông bịch xuống đất, đúng vào bãi nước mực đen mà Xán Xán hất ra đất, thế là chiếc váy trước sau đều hài hòa.

      - là đồ điên, dám đọ với tôi à! - Tóc tai xõa xượi, ta bò từ dưới đất dậy, nhe nanh múa vuốt xông tới Xán Xán, người ngoài chưa nhìn tình hình hai người xoắn lay nhau. Thực tế chứng minh, phụ nữ đánh nhau ghê gớm gấp vạn lần đàn ông!

      - Dừng tay lại cho tôi!

      tiếng quát giận dữ vang lên, hai người mới chịu dừng tay, mọi người cuông quýt quay lại nhìn. Lạc Thiếu Tuấn mặt tái xanh đứng ở cửa, ưỡn thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng sáng quắc. Nhất thời mọi người hóa đá, cả phòng im bặt.

      - Đây là chỗ diễn trò hả?

      Lạc Thiếu Tuấn lạnh lùng cất tiếng, ai nấy đứng đều bất giác lui lại vài bước.

      - Ít việc làm quá hả? Tối nay, tất cả mọi người đều có nghĩa vụ làm thêm hai tiêng đồng hồ.

      Vừa dứt lời, trong khoảnh khắc, mọi người có mặt đều tự động tản ra còn lại Xán Xán và Tử Hà đứng gằm ghè nhau, đầu tóc rối bù, phấn son nhòe nhoẹt, xấu càng khó coi.

      - . - Lạc Thiếu Tuấn lạnh lùng nhìn vào Tử Hà - Quay về chỗ!

      Giọng bình thản càng thêm phần đáng sợ, Tử Hà dám ho he, lẳng lặng quay về chỗ mình, đương nhiên quên lườm Xán Xán bằng ánh mắt oán hận nhòe nhoẹt trang điểm.

      Xán Xán lập tức đáp lễ.

      - Còn em nữa. - Lạc Thiếu Tuấn nhìn sang Xán Xán - Thu dọn đồ đạc, theo tôi ra ngoài.

      Xán Xán ôm túi đồ theo sau Lạc Thiếu Tuấn, cũng dở cũng dở.

      , dù gì cũng vẫn ở trong công ty, coi như là nhân viên thử việc, lệnh của sếp lớn, phận con sâu cái kiến như sao có thể nghe?

      , khắp người đau gần chết, nhất là da tay bị trợt mảng lớn, máu ri rỉ xem ra cũng nặng ra phết. còn chưa quyết, Lạc Thiếu Tuấn cứ sải bước, chân ngắn đành ôm túi lũn cũn theo sau, dù rất nhanh nhưng vẫn rớt lại phía sau.

      hồi, hai người cách nhau gần chục mét, Lạc Thiếu Tuấn đột nhiên chậm bước, mới dễ dàng theo kịp. Hai người trước sau cứ lẳng lặng , cuối cùng cũng đến phòng Tổng giám đốc.

      - Để đồ đạc ở đây! Lạc Thiếu Tuấn qyuay lại, chỉ tay vào chiếc bàn ở cửa phòng làm việc.

      Xán Xán ôm đồm mệt, nghe thế tự nhiên rất sướng, đặt luôn túi lên bàn.

      - Được rồi, em có thể .

      Hả... đợi ! vừa gì? Có thể ?

      Xán Xán khóc.

      thể thế này chứ! Đuổi đuổi, mà lại đòi thu đồ của nhân viên! Sớm biết thế này mang theo bao nhiêu bim-bim với khoai tây chiên trong túi. Lại cả sô-co-la mới cướp được buổi sáng của Triệu Noãn Noãn, là đồ nhập khẩu từ Pháp đấy! xót ruột, bỗng nghe Lạc Thiếu Tuấn :

      - Sao còn ?

      - Thưa Tổng Giám đốc, túi đồ của tôi có vật gì là của công ty, tin có thể kiểm tra!

      Lạc Thiếu Tuấn ngẩn ra:

      - Ai em cầm đồ của công ty?

      phải à? Thế sao đòi giữ túi đồ của người ta? Xán Xán nén giọng:

      - Thế có thể cho tôi mang đồ của tôi ?

      - được!

      Xán Xán sững người, nhìn thỏi sô--la còn thò đầu khỏi túi, biết từ đâu mà can đảm hẳn lên:

      - Tổng Giám đốc! Quy định của Nhà nước, công ty đuổi nhân viên có quyền thu đồ đạc cá nhân của nhân viên!

      Bùm! Lạc Thiếu Tuấn có cảm giác bị đập rất mạnh.

      - Tô Xán Xán, đuổi việc em lúc nào?

      à? Xán Xán ngờ vực nhìn Lạc Thiếu Tuấn:

      - ... coi như là em từ chức được chứ? - Tự động bỏ việc, có lương nhỉ?

      - cho phép em nghỉ việc.

      Cái gì, cái gì???

      lấy hết can đảm:

      - Tổng Giám đốc, Nhà nước quy định, nhân viên có quyền từ chức.

      - Nhà nước cũng quy định, mọi việc đều làm theo hợp đồng, hợp đồng em ký, từ chức cần phải viết đơn xin nghỉ việc trước ba tháng, nếu là vi phạm hợp đồng, phải bồi thường 30 ngàn tệ.

      30 ngàn tệ? Có làm cả đời cũng chẳng kiếm được thế! Xán Xán uất hận nhìn Lạc Thiếu Tuấn, hình tượng trong mắt cuối cùng sụp đổ trong hình dáng của tên tư bản đáng ghét.

      - Nếu em định nghỉ việc, từ ngày mai làm trợ lý đặc biệt của , đây là bàn làm việc của em. — rồi chỉ vào chiếc bàn Xán Xán vừa đặt túi. Hôm nay em cũng mệt rồi, đặc cách cho em về sớm nửa ngày nghỉ ngơi, nhớ ngày mai được đến muộn!

      Sầm! Lời vừa dứt, vào phòng làm việc, đóng sập cửa, mất tăm. Còn lại Xán Xán đứng đó với cái túi đồ của mình, ngẩn cả người.

      Mẹ ơi! Ngày hôm nay thực là... quá căng thẳng!

      Khi Triệu Noãn Noãn về, Xán Xán ngồi ngây người sopha. Rốt cuộc vì sao Lạc Thiếu Tuấn làm như vậy? kể đến bản kế hoạch, việc bắt quả tang đánh nhau với Tử Hà đáng nhẽ phải bị phạt nặng. Thế nhưng Lạc Thiếu Tuấn hề trách , lại còn thuyên chuyển cách kỳ quặc, cho làm Trợ lý Tổng Giám chứ! Trợ lý! Lại còn là Trợ lý Tổng Giám đốc chứ! Từ đến lớn chưa bao giờ có chuyện tiền rơi trúng đầu , gì đến kiện tốt đẹp như thế này? mưu! Nhất định là có mưu!

      - Em nghĩ gì vậy? - Triệu Noãn Noãn đứng trước mặt tự lúc nào.

      - ... có gì đâu! Em ngây người.. - xán Xán đinh thần, lắc đầu vội vã, việc này chưa nên cho Triệu Noãn Noãn biết. vốn thích làm. Nếu biết hôm nay gặp chuyện như thế nhất định cho làm nữa. Công việc là , nhưng 30 ngàn tệ là cả gia tài, bán cả cũng đủ.

      Triệu Noãn Noãn nhìn qua, lập tức nhận thay ngay co gì đó ổn:

      - Hôm nay sao em về sớm thế?

      - Em hơi khó chịu nên xin nghỉ...

      - Cái gì!? - Triệu Noãn Noãn giật mình, vội vàng nâng vai , nhìn khắp lượt - Khó chịu ở đâu? Ốm rồi hả? Để đưa em bệnh viện.

      - nghiêm trọng thế đâu! - Xán xán vội xua tay, vừa vẫy tay vết thương chà xát vào cánh tay Triệu Noãn Noãn, làm đau đến rên rỉ.

      - Tay em sao thê? - Triệu Noãn Noãn cầm ngay lấy tay trong khi định rụt tay lại. nhìn thấy vết thưong cánh tay. Xán Xán, có chuyện gì?

      - Em . - chợt cảm thấy như làm việc xấu bị bắt quả tang -

      Em cẩn thận bị ngã...

      - Sao cẩn thận thế được! - ràng là trách cứ nhưng đầy xót xa.

      - Em cũng biết...

      - Sao em lại vụng về để thành ra thế này? - Người gì mà ngã thế nào cũng biết. là...

      - Em xin lỗi mà...

      Trông bộ dạng vô tội của , giận nổi, đành :

      - Thôi nào, em duỗi tay ra , băng thuốc cho.

      lát sau, hối hả mang túi thuốc tới, lấy ra chai thuốc nước.

      - Duỗi tay ra.

      Như đứa trẻ nghịch dại, nhìn Triệu Noãn Noãn cầm bông gạc, tỉ mỉ chấm sát trùng vết thương, rồi bôi thuốc đỏ, quấn bông băng ... động tác cứ dịu dàng như thế, ánh mắt đen sâu thẳm nghiêm nghị. chỉ biết lẳng lặng nhìn, rồi cảm giác ấm áp thầm từ đâu ùa vào ngực. Hôm nay trải qua nhiều chuyện như thê', chỉ có lúc này mới thấy được yên lòng, dường như trước mặt , người đàn ông này có thể... có thể bảo bọc suốt đời...

      - Được rồi.

      Triệu Noãn Noãn ngẩng lên, chạm vào ánh mắt , hai người nhìn nhau, Xán Xán bỗng cảm thấy máu dồn lên mặt, má đỏ bừng như cà chua.

      - Sao thế? Lại sốt rồi hả? - Triệu Noãn Noãn vội đưa tay sờ trán .

      Mặt càng đỏ bừng, vội lảng khỏi ánh mắt :

      - ... sao... Chỉ hơi nóng... Nóng... bí gió...

      Triệu Noãn. Noãn ngẩng nhìn cửa sổ mở tung, ngạc nhiên:

      - Ngã còn đau chỗ nào nữa?

      Xán Xán bẽn lẽn trấn tĩnh lại, nhìn trộm Triệu Noãn Noãn, lần nữa lại bắt gặp ánh mắt của , được rồi! thể cứ nhìn như thế được!

      - Tô Xán Xán!

      - Còn bị ở đầu gối nữa! - vội chìa chân ra - Đầu gối cũng bị đau, đau! Đau quá!

      nhìn, nhìn nữa...

      Triệu Noãn Noãn nhìn Tô Xán Xán vẻ kỳ lạ. ngốc này hôm nay sao thế? phải bị ngã rồi trở nên ngốc chứ? biết làm sao, đành vén quần nâng chân lên. Trong khoảnh khắc, sững người, đập vào mắt mảng tím bầm cẳng chân trắng muốt, như là có cây kim chọc vào mắt .

      - Xán Xán, em cho biết, rốt cuộc em ngã thế nào? - Giọng đột ngột chùng xuống.

      Xán Xán giật mình:

      - Em... em... tự mình… cẩn thận...

      Triệu Noãn Noãn nghiêm khắc nhìn :

      - được dối !

      - ... ... dối...

      Thôi rồi, sắp bị phơi bày rồi! nhắm mắt, tay bắt đầu khua loạn.

      - đừng nhìn em như thế. là em cẩn thận mà ui da! - Thế là vết thương ở tay bị đập mạnh, hai giọt nước mắt trào ra. mím chặt môi, trông rất đáng thương nhìin Triệu Noãn Noãn. - Đau! Đau! Đau quá!

      - Em! - Triệu Noãn Noãn bực vì bị chọc tức, bỗng chốc vơi quá nửa, tự dưng xót xa vô cùng - Được rồi, được rồi, đợi chút ăn cơm xong rồi ngủ sớm, biết là sao rồi!

      Xán Xán cúi đầu, làm ra vẻ đứa trẻ ngoan:

      - Vâng...

      Đêm ấy vì biết mình đuối lý, Xán xán ngủ sớm. Trong ngày xảy ra nhiều việc, cũng mệt, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

      Đêm khuya mù mịt, rèm cửa chỉ hé góc, lộ ra chấm sao. Bỗng nhiên cửa phòng khe khẽ mở, bóng đen lẳng lặng bước vào, lẳng lặng đứng bên giường . Trong phòng tĩnh mịch chỉ có tiếng thở đều đều của Xán Xán, đôi má tròn phúng phính lộ ra ngoài chăn, hàng lông mi có ánh sao soi vào, cong vút. biết bao lâu sau, trong căn phòng bỗng vang lên tiếng thở dài nhè , dằng dặc... chầm chậm cúi xuống, trùm lên đôi môi đầy khao khát từ lâu...

      Ánh sao soi rọi, lấp lánh mặt họ. Nụ hôn nhè lưu lại rất lâu, lâu lắm, mãi đến khi người nằm dưới trở mình trong mộng, mới lưu luyến rời chân. Xán Xán, đừng làm lo lắng, được ?
      mylien1961 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :