1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chúng mình lấy nhau đi - Ức Cầm(62c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 34: Đừng nhìn em như thế, em chỉ là...

      lâu sau, Cao Vũ cũng nhập vào đội chạy sớm của hai người, với danh nghĩa hay là vì sức khỏe. Từ việc bị người giám sát chuyển thành hai người giám sát, cơ hội lười biếng của Xán Xán càng khó khăn. Dưới chính sách đè nén cao độ, cuối cùng gầy .

      - Dường như em gầy rồi! Gầy rồi! - Xán Xán từ trong phòng nhe nanh chạy xô ra, Triệu Noãn Noãn trong phòng nghiên cứu, Cao Vũ co chân ghế sô- pha xem tryền hình.

      - nhìn này, nhìn này!- Xán Xán vung vẩy cái quần bò của mình, vẻ mặt say đắm – Cái quần bò này lúc mua, mặc rất chật, bây giờ rộng ra rồi.

      Cao Vũ liếc xéo qua lượt, chậm rãi :

      - Quần mặc lâu giãn ra.

      Vừa xong, Xán Xán đột nhiên cảm thấy như bị kim châm, bao nhiêu hưng phấn tụt hết cả.

      - thấy ? - Triệu Noãn Noãn từ phòng đọc ra, Xán Xán nhìn dò xét lượt - Hình như em gầy rồi...

      - hả? – Nhất thời lòng tin trở lại với Xán Xán.

      Triệu Noãn Noãn trừng mắt nhìn Cao Vũ, là có ý " hãy cổ vũ ấy ", nhưng Cao Vũ chẳng thèm bận tâm, tiếp tục thản nhiên đả kích Xán Xán:

      - Chẳng thấy gì cả.

      - Đừng cãi nhau nữa! - Xán Xán cắt ngang, hãy để lên tiếng.

      thực là cân nặng, cái cân đặt trong góc phòng khách, Xán Xán do dự trước khi bước lên cân, cuối cùng dám.

      - sao đâu. - Triệu Noãn Noãn đúng bên khích lệ.

      Xán Xán nhìn Triệu Noãn Noãn rồi liếc Cao Vũ nhìn vẻ khinh miệt, nhắm mắt lại, tiến lên. Trong lòng dằn vặt hồi lâu, mới dám từ từ mở mắt, tâm lý chuẩn bị chấp nhận mọi con số, nhưng điều thể ngờ là rốt cuộc chẳng có gì!

      Chính xác là cái cân chạy. Hoảng quá, quay đầu luống cuống cầu cứu Triệu Noãn Noãn:

      - Hình như... có điện... làm sao đây?

      Đợi chút mua pin về rồi cân nhé? - Việc như thế này, cũng biết làm cách nào.

      Nhưng Xán Xán mặt buồn thiu, chuẩn bị tâm lý hừng hực như thế rốt cuộc lại hết pin! Hứng tụt xuống quá thấp! cam tâm, cam tâm...

      - 63 ký 4 lạng.

      Cuối cùng chính xác đến từng lạng! Xán Xán lạ lẫm nhìn Cao Vũ vừa ngồi xuông sô- pha, hoàn toàn cảm xúc gì, tiếp tục xem truyền hình.

      Chưa kịp vui vì mình gầy , luồng khí lạnh lướt qua bên mình, bỗng dưng thấy run vì lạnh. Xuân đến rồi, cớ sao tiết trời lạnh thế?

      * * *

      Xong bữa tối, Triệu Noãn Noãn vội vã kéo Xán Xán mua pin cho cân sức khỏe. Xán Xán mải mê chơi game máy tính, ngoái đầu lại, xua xua tay:

      - mình , tiệm bán pin xa mà.

      Triệu Noãn Noãn đâu có chịu như thế:

      - Đừng chơi nữa, thay pin em mới dùng được.

      - Em vội, mai thay cũng được. - chơi hăng, gì cũng đứng lên được.

      - được! - Triệu Noãn Noãn nghiêm giọng - Việc hôm nay hôm nay làm, đừng có chậm trễ.

      - sao mà! - Xán Xán bĩu môi - Mới lại có Cao đại ca ở đây, đừng lãng phí tiền mua pin làm gì.

      bực mình lại còn cạnh khóe, Triệu Noãn Noãn càng kiên quyết ý định mua pin:

      - bảo thay là thay, ngay bây giờ! Lập tức! Luôn!

      Sau đó, kẻ vùi đầu vào máy tính lần nữa bị kéo tuột .

      những đánh chưa chết đối phương, mà chiến tích chơi còn giữ được, lại phải theo Triệu Noãn Noãn ra ngoài mua pin, Xán Xán cực kỳ ấm ức.

      - Ông chủ! Thay giúp pin nào! - Bụp phát lên mặt quầy, khiến ông chủ cửa hàng giật bắn mình.

      - Thưa... thưa... ... ở đây chúng tôi thay pin là phải... tiền...

      - nhiều! - Xán Xán đập bàn đánh bụp - Bất kể bao nhiêu tiền, cứ thay cho tôi pin tốt nhất! Dung lượng lớn nhất! Loại nào dùng được 10 năm ấy! - thích trả tiền càng đắt càng tôt!

      Hóa ra là khách sộp, ông chủ mặt căng thẳng thoắt cái niềm nở hẳn lên:

      - Được ạ! vấn đề gì!

      Khi trả tiền, Triệu Noãn Noãn kinh ngạc.

      - Ông chủ, đây là pin gì vậy? - Chi ra trăm tệ chỉ để mua lấy 2 cục pin bé tý.

      - Pin nhãn hiệu Kim Bá Bá đấy ạ!

      -... sao chưa từng nghe thấy vậy?

      Các vị chưa từng nghe đến sao? - Ông chủ ra vẻ am hiểu, Đây là sản phẩm dành cho người chuyên nghiệp, những chất lượng đỉnh, dung lượng lớn mà còn bảo hành suốt đời!

      - Bảo hành suốt đời?

      - Đúng vậy! - Ông chủ vỗ ngực. - Tôi đảm bảo dù cân của hỏng nhưng pin vẫn dùng được!

      Đúng là pin tốt !

      * * *

      Tưởng rằng Triệu Noãn Noãn phải chi tới 98 tệ cho đôi pin chắc chắn vui, ngờ ra khỏi cửa hiệu đó, Triệu Noãn Noãn rất hào hứng:

      - Xán Xán, chúng ta siêu thị !

      Xán Xán biến sắc mặt:

      - Sao còn siêu thị? - chỉ muốn về nhà chơi game tiếp.

      - ra ngoài tiện thể siêu thị mua ít vật dụng sinh hoạt, gạo cũng sắp hết rồi còn gì? Lại cả dầu, muối, dấm, bột nêm, hạt tiêu... - xòe tay tính từng thứ rồi nghiêm chỉnh ngẩng đầu - Xán Xán, phát là từ khi em đến, những thứ thực phẩm, gia vị đều dùng nhanh hết kinh khủng đấy...

      - Đúng rồi, phải ! - Xán Xán bức xúc - Em là được chứ gì?

      Triệu Noãn Noãn mặt mày hớn hở như trút được gánh nặng, mỉm cười nhìn Xán Xán:

      - nào!

      - ? - phải xe à?

      - xa gì, chẳng nên lãng phí xăng xe.

      Chẳng lẽ vì trót tiêu 98 tệ mua pin? Xán Xán hối hận khôn xiết, sai rồi, nên lãng phí tiền của Triệu Noãn Noãn, siêu thị ấy phải qua hai con đường mới tới, bộ cả thảy 20 phút.

      Thực tế chứng minh, lại sai lầm.

      Triệu Noãn Noãn dắt tới siêu thị khác, bộ qua năm con phố, gần tiếng đồng hồ, đến được tầng dưới của siêu thị, Xán Xán sắp bò toài ra đất. Quả nhiên, ở trong nhà lâu ngày nên chẳng có chút sức khỏe nào.

      - Sao ? - Triệu Noãn Noãn mặt biến sắc sải bước rất nhanh.

      Xán Xán há miệng ngáp ngáp, ra hơi tiếng mệt.

      - Sao lại chóng mệt thế? Chốc nữa trở về làm sao?

      Lại còn phải quay về nữa! Xán Xán kinh hết cả người.

      - Em nữa, em nữa đâu... - Đầu lắc quầy quậy như tát nước.

      Bỗng nhiên, vai bị nắm chặt, cánh tay bị nhắc lên, Triệu - Noãn Noãn cười tủm tỉm nhìn :

      - Đừng có phụng phịu như trẻ con thế, kéo em .

      Xán Xán hẫng cái, nhịp tim bỗng dưng nảy tanh tách hiểu vì đâu.

      - ! - Triệu Noãn Noãn nhìn nữa, tay vẫn choàng vai , hết sức tự nhiên, tự nhiên đến nỗi họ cứ thế bước . Thế là cứ như có ma xui, sải bước theo . Gì thế này? Sao mà lưng mỏi nữa, chân đau nữa, đường cũng ý nghĩa hẳn lên! Tại sao lại thế?

      - Xán Xán?

      Tiếng gọi đột ngột vang lên phá vỡ dòng suy nghĩ của Xán Xán, hai người dừng bước, hẹn mà gặp cùng nhìn về phía có tiếng gọi.

      Cách đó xa, bóng người cao lớn mỉm cười nhã nhặn nhìn bọn họ. Lạc Thiếu Tuấn đứng đó, áo sơ- mi trắng, ca- vát chính giữa, tóc xõa trước trán, đôi mắt lấp lánh sau gọng kính đen, nụ cười còn ít đau thương đầy quyến rũ, ràng là cực kỳ hấp dẫn.

      Đột nhiên, trong óc Xán Xán thoáng hình ảnh tô cháo nấm.

      - Lâu rồi gặp! - Giọng Lạc Thiếu Tuấn điềm tĩnh, khá ngọt ngào, lại thêm nụ cười vừa đủ.

      Xán Xán nhất thời cảm thấy lúng túng, cuộc xem mặt của hai người coi như thất bại rồi còn gì! Thất bại rồi lại gặp mặt, đáng lẽ phải rất kỳ lạ mới phải, nhưng cớ sao Lạc Thiếu Tuấn xem ra cứ như có chuyện gì?

      - Vừa hay, cũng siêu thị ạ?

      - Chỉ là tiện đường thôi. - Triệu Noãn Noãn lạnh nhạt đáp, choàng vai Xán Xán rất chặt.

      Tiện đường? Xán Xán chau mày, nếu như thế này gọi là tiện đường, từ đây tiện đường sang Mỹ luôn cho rồi.

      Lạc Thiếu Tuấn chừng như hoàn toàn chấp thái độ của Triệu Noãn Noãn, cứ cười nhìn sang Xán Xán:

      - Hai em là tình cảm.

      Hiểu nhầm to rồi, Xán Xán vội xua tay:

      - ...

      - sai! Tình cảm của chúng tôi luôn luôn rất tốt. - Triệu Noãn Noãn lớn tiếng tiếp lời.

      Sắc mặt Lạc Thiếu Tuấn càng nhã nhặn. tủm tỉm cười nhìn vào Xán Xán:

      - Thực hay, tôi cũng rất muốn có em dễ thương như thế này.

      Dễ thương? Xán Xán thoắt cái ửng đỏ mặt, tuy là luôn luôn tự nhận mình dễ thương, nhưng lời này phát ra từ miệng giai cảm giác khác hẳn!

      Mặt trời rạng rỡ tiết trời dễ chịu, chim reo, hoa nở. Triệu Noãn Noãn mặt lạnh như tiền liếc Xán Xán hớn hở:

      - Dễ thương chưa thấy, nhưng phiền toái kéo theo đống.

      Mặt trời xám xịt, thời tiết cũng chả ra sao, chim bay mất, hoa héo rũ. Triệu Noãn Noãn, đúng là đáng ghét!

      Địch mạnh ta yếu, đành chuyển ánh nhìn oán hận chỗ khác, nguyền rủa mười ngàn lần. Bỗng nhiên, bên tai vang tiếng cười sang sảng, hóa ra mọi diễn biến đều lọt vào mắt của Thiếu Tuấn, nhìn , miệng luôn cười:

      - nhìn xem, là rất dễ thương...

      Xán Xán vội cúi gằm, mặt lại đỏ bừng.

      Quá đẹp giai, đúng là cần e lệ sánh đôi mới hoàn mỹ!

      - Hừ! - Triệu Noãn Noãn đột nhiên hắng giọng tiếng lạnh lùng - Lạc tiên sinh, nếu có việc gì, chúng tôi trước đây, bọn tôi còn phải mua nhiều thứ. - rồi, kéo Xán Xán luôn.

      - Đợi ! - Lạc Thiếu Tuấn níu kéo.

      - Lạc tiên sinh còn có việc gì sao? - Triệu Noãn Noãn nhìn lạnh băng.

      - có gì, chỉ là lần trước quá vội, chưa lưu lại được cách gì liên hệ với nhau... - rồi nhìn Xán Xán, lời đầy vẻ quyến luyến - Xán Xán, có thể cho số điện thoại của em ?

      Xán Xán nhất thời choáng váng, lớn ngần này rồi đây là lần đầu tiên có đàn ông xin được liên lạc với ! Vội vàng vừa gật lấy gật để như gà mổ thóc, vừa móc điện thoại ra:

      - Được, được ạ...

      Rồi móc, móc lấy móc để...

      Rất nhanh chóng, mặt tái xanh. Lúc nãy vội quá, điện thoại để trong xe của Triệu Noãn Noãn rồi...

      - Nếu em để lại số điện thoại, nhớ lấy... á... á... á...

      Chưa dứt lời, bị ai đó kéo vài mét:

      - Đừng có dềnh dàng nữa, em muốn đến tám chín giờ mới về nhà hả? Mau

      Ánh sáng hạnh phúc càng lúc càng yếu ớt, bóng giai đẹp mỗi lúc mỗi xa.

      Đột nhiên, người đuổi theo. Là Lạc Thiếu Tuấn.

      Đây, em giữ lấy! - nhanh chóng trao vào tay mảnh giấy, sau đó đứng ở đấỳ, vẫy vẫy tay tạm biệt Xán Xán xa dần.

      - Nhớ gọi cho ...

      đứng đó đưa tay làm dấu gọi điện thoại, đến cả miệng mấp máy cũng điển trai. ” ”

      * * *

      Bị Triệu Noãn Noãn kéo xềnh xệch đến trước các ngăn hàng, Tô Xán Xán mới phản ứng được. Nhân lúc Triệu Noãn Noãn để ý, len lén mở mảnh giấy ra nhìn. Nét bút bi màu đen nền giây trắng, chữ tuy viết vội nhưng đầy đặn thanh tú. Vì sao ấy đưa số điện thoại? Lẽ nào... Trái tim Xán Xán le lói ngọn lửa của hy vọng, chẳng lẽ việc gặp mặt chưa phải là thất bại? Họ vẫn còn có thể...

      - Xán Xán, cầm chai dầu kia lại đây. - Tiếng Triệu Noãn Noãn phá vỡ ảo tưởng đẹp của .

      - Đây! - bất bình lườm Triệu Noãn Noãn, tay đưa chai dầu ăn cho .

      - phải, chai kia cơ!

      lắm chuyện! đặt chai dầu xuống, lấy loại khác.

      - Sai rồi, là loại cạnh đó ấy!

      - phải, là loại cạnh đó mà.

      - Phía ấy! Sao em ngốc thế hả?

      Cuối cùng Xán Xán nổi cơn điên, bưng cả đống các loại dầu ăn đến trước mặt Triệu Noãn Noãn:

      - Muốn loại nào? Tự chọn !

      Triệu Noãn Noãn lướt mắt qua đống dầu ăn tay :

      - Được rồi, còn phải mua phích nữa.

      Xán Xán ruột gan nóng như lửa, lẩm bẩm: Triệu Noãn Noãn đừng có mà ép người quá đáng! Nhưng biết, việc ép người hơn thế còn chưa xảy ra cơ.

      Xán Xán phát hôm nay cầu của Triệu Noãn Noãn đặc biệt nhiều. Dấm nhất định chỉ chọn loại này, dầu vừng nhất thiết phải tìm loại vỏ chai màu xanh, mà cầu kỳ nhất là bột nêm nhất định phải là loại đóng gói 250 gr. Cứ thế đến khi mua xong mảnh giấy tay ... thấy đâu nữa!

      - có, có, đâu rồi, đâu rồi... - Khi thanh toán, Xán Xán cố sống cố chết moi khắp chỗ trong xe chở hàng.

      - Sao thế? - Triệu Noãn Noãn nhìn , thoáng vẻ cười.

      - có thấy mảnh giấy ? Bằng này này... vừa vừa dùng tay mô tả.

      Triệu Noãn Noãn lắc đầu.

      - ràng ở trong tay mà! - Xán Xán cúi mặt tìm mãi.

      - Thưa , phiền nhanh lên được ? Còn khách hàng đợi ở sau đấy. - Nhân viên thu ngân giục giã.

      - Đợi lát nữa rồi tìm! - Triệu Noãn Noãn ngăn lại - Em xem mọi người chờ kia kìa.

      Tay cầm chai dầu, ngoảnh lại phía sau, quả nhiên cả hàng người dài, bao nhiêu ánh mắt bực bội của các bà các .

      Xán Xán cười gượng:

      - Đừng nhìn cháu như thế, cháu chỉ lấy chai dầu ra thôi...

      * * *

      Mảnh giấy cuối cùng tìm thấy đâu. Xán Xán mặt mày bí xị ra khỏi siêu thị, tâm trạng sa sút thê thảm.

      - Chúng mình taxi.

      - Hả? - Xán Xán ngẩng nhìn - Chẳng phải vừa bảo bộ sao?

      Triệu Noãn Noãn cười mỉm:

      - Hàng nhiều quá, gọi taxi thôi. - rồi giơ tay ra vẫy, chiếc taxi dừng lại.

      - Mau lên xe , chẳng lẽ em muốn về? - Triệu Noãn Noãn giục.

      Xán Xán tỉnh ra, vội vàng chui vào xe. Nhìn Xán Xán lên xe, Triệu Noãn Noãn mới buông lỏng tay nắm chặt. Thở phào hơi dài, thanh ấy bị len lén chìm trong màu đen của màn đêm. xách các túi vào trong xe, đúng lúc cửa xe đóng lại nắm giấy được ném vụt ra từ khe cửa, rơi đúng vào khe cống chảy , thoắt cái biến mất.
      mylien1961 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35: Có khi nhớ ưu điểm của ai đó cũng khiến người ta chìm đắm

      Về đến nhà, Xán Xán lập tức hỏi Nhan Như Ngọc đế tìm lại số điện thoại của Lạc Thiếu Tuấn, nhưng kết quả chẳng được gì.

      Từ hôm biết Lạc Thiếu Tuấn đẹp giai tuyệt đỉnh, Nhan Như Ngọc hối hận khôn xiết, giận cả bản thân nên xóa bỏ hết mọi cách liên lạc với ta. Đương nhiên thể cho Xán Xán biết điều đó, lý do nêu ra là điện thoại di động bị lấy cắp, e- mail quên password.

      Lần tình cờ gặp nhau vừa rồi lẽ nào lại trở nên vô duyên? Xán Xán thất vọng vô cùng, cho rằng số phận là vậy. Nhưng Triệu Noãn Noãn rất vui, làm mâm đầy thức ăn, rằng muốn thử những nguyên liệu vừa mua. Xán Xán công nhận Triệu Noãn Noãn nấu ăn ngon, có thể khiến người ta quên hết được đau buồn. Khi ăn, Xán Xán chẳng thấy sầu muộn gì cả. Được nửa bữa cơm việc xảy ra mà Xán Xán ngờ tới.

      - Ngày mai rồi. - Cao Vũ đột ngột .

      - Dạ. - Xán Xán quen miệng đáp, mồm vẫn còn gặm cái đùi gà.

      Triệu Noãn Noãn trầm hẳn , gì.

      Vẫn gặm đùi gà, Xán Xán chợt cảm thấy có cái gì đó khác lạ,

      Thường vắng vài ngày đâu có là ra . Lần này cứ như là trở lại nữa. Vì thế, đặt đùi gà xuống, quệt miệng, lạ lẫm nhìn Cao Vũ:

      - ... Là sao ạ?

      - Là phải chuyển chỗ ở.

      - Dạ.. - đột nhiên hiểu ra, cúi đầu, hai giây sau ngẩng phắt lên, kêu to - gì? phải dọn ?

      Việc này... Quá đột ngột!

      sợ mình nghe nhầm, nhìn chằm chằm Cao Vũ. gật đầu tỏ vẻ nghiêm túc:

      - Đúng vậy, tìm được nhà công vụ tốt, vì thế làm phiền các em nữa.

      Lần đầu tiên lịch , Xán Xán lại thấy kinh ngạc. thực, ban đầu thích Cao Vũ. Người gì mà đến ở nhà người khác chẳng giữ phép gì cả! Từ khi Cao Vũ dọn đến ở đây, Xán Xán cảm thấy mình trở thành con ốc sên, Cao Vũ cứ như luôn cầm cái roi đứng bên cạnh, chỉ khi vung roi quất mới chuyên động. Cũng hay, coi như chấp, nhưng điều khiến thể chấp nhận nổi là cái kiểu cười đầy tà ý treo miệng . Cái điệu cười như thể che giấu rất nhiều ý đồ, chẳng bao giờ đoán được trong lòng muốn gì. Cứ như luôn luôn ở trong trạng thái mất an toàn.

      Nhưng... thể thừa nhận, ở cạnh nhau lau, thấy thực ra Cao Vũ cũng phải xấu. Ít nhât, chịu đồng ý vờ nhận là bạn , thay châm chích Khương Kiệt mấy câu. Ít ra, cũng nhớ là bị mất móc treo điện thoại, để tâm mua tặng cái dây mới. Ít ra, khi bỏ nhà , xảy ra chuyện say rượu, cũng giữ bí mật cho . Ít ra... Thực ra cách giữ cho người ta luôn luôn phiền não rất đơn giản, cứ nhớ nhiều điều tốt của người khác luôn luôn lòng. Nhưng có khi, ghi nhớ điều tốt của ai đó cũng khiến mình chìm đắm. Ví như việc Cao Vũ sắp rời này.

      * * *

      Đêm ấy, Xán Xán ngủ được. Việc Cao Vũ ra như tảng đá nặng làm dậy sóng tim . Suốt đêm cứ trăn trở về vấn đề. Vì sao Cao Vũ phải dọn ? Theo lý mà , nhà có ba phòng, Cao Vũ có thể ở đó mãi, thế mà đột ngột ta phải chuyển , chẳng lẽ tình cảm giữa Cao Vũ với Triệu Noãn Noãn có vấn đề? Vừa nghĩ thế bỗng nhớ lại số chuyện trước đây.

      Từ lúc Cao Vũ dọn đến sống ở đây thấy chẳng có vẻ gì là bạn tình với Triệu Noãn Noãn. Họ chỉ ngủ riêng phòng mà cũng chưa từng bắt gặp lần nào họ có thái độ riêng tư khó coi. Đến bây giờ càng đáng , hai người tuy ở cùng dưới mái nhà nhưng rất ít trò chuyện, có khi liền mấy ngày Cao Vũ chẳng thèm đánh tiêng lần. Họ phải bạn tình của nhau à? Sao mà...

      Vấn đề này đối với đầu óc Xán Xán là quá cao siêu, chưa hiểu Cao Vũ sắp rồi...

      * * *

      Sớm hôm sau.

      Cao Vũ dáng cao lớn từ trong phòng ra, phong phanh chiếc áo mỏng màu xanh nhạt, mờ hai nút khuy, thấp thoáng cái gầy xanh thanh nhã. Nếp môi mỏng vẫn luôn treo nụ cười phảng phất, tóc rũ tự nhiên, có khi che ánh mắt nhìn mà vẫn để lộ đôi mắt phượng dài rất quyến rũ.

      Sau lưng là mỗi chiếc va li hành lý y như lúc dọn đến, đơn giản gọn , chút lỉnh kỉnh.

      Triệu Noãn Noãn đứng ở phòng khách, mặt bình thản.

      - đây. - Cao Vũ lạnh nhạt buông câu, sải bước ra cổng.

      - Đợi ! - Xán Xán gọi lại.

      dừng bước, quay lại nhìn:

      - - Sao thế?

      - - ... - Thực ra rất muốn bảo đừng , nhưng ra lời - muốn sao?

      - Ừ - Cao Vũ gật gật đầu, cười với .

      hiểu vì sao, Xán Xán cảm thấy điệu cười hôm nay của Cao Vũ khác hẳn mọi lần, thoang thoáng thôi nhưng khiến người ta khó hiểu. Nụ cười như thế làm tim bỗng dưng trào lên linh cảm lành, dường như lần này bao giờ gặp lại…

      - đợi tý, em tiễn ! - ra lời, chạy tới kéo hành lý của .

      Cao Vũ dường như ngạc nhiên với hành động của , im lặng nhìn chăm chắm.

      Khi tới đây, hành lý của là do em xách vào, khi tất nhiên cũng phải do em mang chứ! Thế này gọi là có thủy có chung!

      cười nhạt, đúng là người có thủy có chung!

      - nào!

      gì nữa, mở cửa ra, Xán Xán kéo hành lý theo sau. Triệu Noãn Noãn tiễn.

      Thang máy dừng ở tầng tám, cửa mở, hai người cùng vào.

      - mặc mỗi áo sơ- mi, có lạnh ? — tìm chủ đề để , để phá tan im lặng.

      - lạnh. - Lại câu trả lời lanh đạm, hôm nay ít đến lạ

      - ... có quên gì ?

      - có – Ngừng hai giây, bỗng nhiên thêm câu – Nếu có quên, em nhớ mang đến hộ .

      rồi vẫn quên bóc lột sức lao động của ! Xán Xán len lén thè lưỡi:

      - Biết rồi mà!

      - Ngốc ạ, thang máy có gương đấy. – đứng sau lưng làm gì đều nhìn mồn .

      Xán Xán ngây người, cúi đầu im lặng.

      Thang xuống từ từ, số màu đỏ nhảy dần từng tầng. Thời gian im lìm trôi qua vô cùng chậm chạp.

      - … còn quay lại ? - Suy nghĩ mấy lần, Xán Xán mới hỏi câu này.

      Có lẽ bị câu hỏi làm giật mình, Cao Vũ hơi sững ra trong vài giây:

      - Em vẫn còn muốn quay lại à?

      Xán Xán bị hỏi khiến sững sờ. Nhớ khi Cao Vũ mới tới, nghĩ trăm phương ngàn kế đẩy , thế mà giờ.. Thực ra cũng tệ.

      - Vâng! – rất thành thực gật đầu, đôi mắt sáng loáng nhìn Cao Vũ.

      ngốc này… Cao Vũ trầm ngâm, trái tìm vui mừng trào lên cảm xúc ấm áp, rất lâu rồi chưa gặp ánh mắt- trong lành đến thế, ánh mắt chút tà ý, đầy ắp chân thành. Bốn mắt nhìn nhau, gian hẹp trong thang máy chuyên động

      - Đing...

      Thang máy dừng, cửa từ từ mở. Cao Vũ xốc lại mình, môi thoáng nét cười, giơ tay:

      - Đưa va li của đây, em phải ra nữa. Xán Xán kéo hành lý về phía mình:-

      - còn chưa trả lời em! - Thấy ? Phụ nữ đôi khi rất nồng nhiệt.

      - Điều gì?

      - có trở lại ?

      Cao Vũ nhấn giọng:

      - quay lại.

      Đáp án sớm biết trước này được ra, Xán Xán đột nhiên cảm thấy thất vọng, khẽ:

      - quay lại sao?

      lắc lắc đầu, đón lấy hành lý trong tay :

      - - Đươc rồi, phải đây. - ,- ,

      - Đợi ! - đuổi theo, lây trong túi ra cái gì đó đưa đến trước mặt - Cái này, đưa .

      - Đây là gì?

      - Dây đeo điện thoại.

      Cao Vũ nhìn dây đeo điện thoại hình con cáo màu đỏ bằng nhung, hai mắt cáo long lanh, cái đuôi vẫn còn nguyên dây tết nơ bướm màu phấn hồng. Nhất thời dở khóc dở cười:

      - Xán Xán... dù sao cũng là đàn ông...

      Xán Xán nổi giận:-

      - Đàn ông sao? Đàn ông thể đeo dây vào điện thoại à?

      - Nhưng mà... - Nhưng mà cái nơ bướm màu phấn hồng cũng rất dễ thương đấy chứ!

      - được từ chối! – Trừng đôi mắt quá to, lấy lại hình ảnh hoạt bát hung hổ ngày thường, - Lần trước tặng em dây đeo hình con thỏ, đây là đáp lễ, nhất định phải nhận! Nếu , em cùng trả lại dây con thỏ! - Thực ra, có tiền mua quà tặng đăt tiền.

      Cao Vũ bối rối:

      - Em là vô lý... - Tuy như vậy, nhưng tay cầm chặt món quà.

      - đưa điện thoại của đây, em đeo vào cho ! Xán Xán xòe tay, lần trước đeo dây con thỏ vào điện thoậị , đây gọi là có có lại!

      còn cách nào khác, đành đưa điện thoại ra. Xán cầm lấy, vẻ mặt đắc ý. Nhưng rất tiếc, vẻ đắc ý ấy được bao lâu. Ba phút sau, ngẩng đầu, nét mặt bí xị nhìn Cao Vũ:

      - Đeo được...

      Đúng là ngốc còn thuốc chữa!

      - Đưa đây cho ! Cao Vũ cầm điện thoại và dây đeo, thành thục xuyên vào lỗ sau đó rút , dây con cáo được xỏ vào điện thoại. Điện thoại dành cho nam giới màu đen, dây đeo hình con cái màu đỏ, nơ bướm màu phấn hồng, rất vừa mắt. nhét điện thoại vào túi quần, con cáo cứ nhô ra ngoài.

      - Được rồi, đây! - vẫy vẫy tay, quay mình bước .

      Xán Xán đứng lặng, đưa mắt tiễn. Bỗng nhiên dừng bước quay lại cười với :

      - Nếu có gì vui, có thế tới chỗ Hành lang thời gian tìm !

      đúng là người tốt, trái tim buồn thiu của Xán Xán thấy vui lên, giơ tay vẫy vẫy .

      - Em có thể mặc cả với !

      Bàn tay vây vẫy dừng lại trong gian.

      Hóa ra, vẫn nhắc đến tiền...
      mylien1961 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36: Hóa ra mình luôn đóng vai kẻ thứ ba…

      Cao Vũ rồi.

      Bước vào nhà, nhìn cánh cửa cổng, trong lòng Xán Xán chợt dấy lên cảm giác buồn rầu lạnh lẽo. Tuy thời gian chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, tuy Cao Vũ hay bắt nạt , tuy với hay cãi nhau, tuy... nhưng cứ nghĩ đến đằng sau cánh cổng ấy từ nay chỉ có với Triệu Noãn Noãn, trong lòng lại thấy buồn bã, dường như , ngôi nhà này trở nên trống trải hẳn...

      Với Xán Xán, buồn bã là tâm trạng cả ngàn đêm hết, nhưng khi trong lòng vướng vào cảm xúc này con người rầu rĩ rất lâu. Thế là khác thường ấy ở lại khiến cho Triệu Noãn Noãn chú ý.

      - Đợi nào! - Triệu Noãn Noãn vội vàng cất lời định gọi lại, nhưng kịp.

      Dầu hạt cải và tương ớt cay quá khiến nước mắt nước mũi đổ liên tục.

      - Sao cẩn thận chút nào vậy! - Triệu Noãn Noãn vội vàng đưa nước cho - biết em nghĩ gì nữa, dầu hạt cải và tương ớt đều rất cay mà...

      - Em... ặc ặc ặc...

      - Đừng nữa, mau uống chút nước . - vỗ vỗ lưng , động tác rất nhàng.

      Uống mấy hớp nước, lại ho sặc sụa hồi lâu, mắt đỏ lựng cả lên, dần dần Xán Xán mới cảm thấy đỡ. Triệu Noãn Noãn xót xa nhìn , miệng ngớt trách :

      - Tu sau ăn gì phải cẩn thận chút, đừng có để mắt chỗ khác.

      - Dạ... - Xán Xán cúi gằm, chẳng biết gì.

      Phản ứng im lặng của lại khiên Triệu Noãn Noãn thấy lạ:

      - Xán Xán, hôm nay em sao vậy? - "Chẳng lẽ... là vì Cao Vũ?” Nghĩ đến đây, bỗng dưng thấy trong lòng chua xót.

      - Noãn Noãn, em có thể hỏi việc ? Xán Xán bỗng ngẩng lên, hỏi câu khác.

      - Việc gì?

      - với Cao Vũ chia tay rồi sao?

      Triệu Noãn Noãn ngẩn người:

      - với ấy… sống cùng.

      - Hả? - Xán Xán bàng hoàng - Bọn nhau à?

      - . - Triệu Noãn Noãn chau mày, giọng bình thản.

      - Cao Vũ tôt như thế, vì sao hai người sống cùng nhau? - Từ trước tới nay, trong lòng , hai người bọn họ là đôi, bây giờ bỗng nhiên Cao Vũ bọn họ vốn sống chung với nhau, Xán Xán quả tin nổi.

      Mắt đột nhiên tối sầm lại:

      - em muốn biết nguyên nhân ?

      - Vâng. - gật đầu nghiêm túc, rất muốn biết nguyên nhân. Thậm chí còn muốn biết cả khả năng liệu có cứu vãn được chuyện này nữa.

      Triệu Noãn Noãn đột nhiên trầm ngâm, ánh mắt nhìn thẳng vào , đôi mắt đen láy bỗng dưng trở nên lấp lánh kỳ lạ. Sau đó, chậm rãi buông ra ba tiếng.

      - Là vì em.

      Là vì ư? Xán Xán bỗng ngây người.

      Triệu Noãn Noãn cảm thấy mình quá đủ, nhưng thực ra đánh giá quá cao năng lực lý giải mọi chuyện của Xán Xán. Đầu óc tư duy theo cái cách trở lại cơ.

      Hóa ra, bọn họ chia tay vì.. ..

      Hóa ra, là kẻ thứ ba.

      Hóa ra, Cao Vũ lẽ ra phải ra .

      Hóa ra, người nên phải là ...

      Hóa ra tâm trạng bi đát đến thế; cảm giác tội lỗi to lớn đè nặng trong đầu , ép lên não , mắt trong chốc lát mờ .

      Nhìn như vậy, Triệu Noãn Noãn thấy đau lòng.

      Cảm xúc của biểu lộ chẳng ràng rồi sao? Bọn họ chơi với nhau nhiều năm, luôn xem là em , hôm nay đột nhiên thấy như vậy, bất kỳ bình thường nào cũng có thể chấn động như vậy, huống gì là Xán Xán rất giản đơn?

      Trái tim nặng trĩu, cả cơ thể chẳng khác gì hòn đá đơn, dìm xuống đáy nước, vươn tay ra bấu víu được vào đâu, cảm giác chới với diễn tả nên lời, trống rỗng đáng sợ. Xán Xán ngẩng lên, mím chặt môi, mắt đỏ lựng, giọng yếu ớt:

      - Xin lỗi ... em...

      - cần đâu! - muốn nghe nên quả quyết cắt ngang lời .

      Giọng quyết đoán của lại khiên cho Xán Xán muốn được nhận lỗi trở nên sợ hãi, sững người nhìn , cảm giác tội lỗi càng trở nên nặng nề. Hóa ra giận đến mức ấy!

      Măt càng đỏ ngầu lên, đầu cúi gằm, hai tay vặn vẹo, các đốt ngón tay trắng bệch ra.

      - Xán Xán, em muốn ăn thêm chút cơm ? - Triệu Noãn Noãn ân cần , muốn phá vỡ khí bối rối. muốn Xán Xán vương vấn trong những chuyện này.

      - đâu ạ. - vội vã trả lời, mặt tái xanh - Em... ăn no rồi... - xong quẩy quả về phòng.

      Lần đầu tiên chứng tỏ năng lực hiểu việc của Xán Xán quá thấp. bỏ mặc Triệu Noãn Noãn mình ngồi nhìn mâm cơm tú hụ. đành thở dài ngao ngán.

      * * *

      Tối ây, Xán Xán sầu muộn khôn xiết.

      trằn trọc giường, mở máy tính, lên mạng muốn chat.

      Định tìm ai đó buôn chuyện cho khuây khỏa, nhưng thấy đèn đóm các nhà bạn hữu tối om, đên cả Nhan Như Ngọc thường chầu chực mạng cả ngày cũng báo offline. là khó sống nổi! giận dữ chửi bậy câu, hai tay chống mang tai, mặt mày dúm dó. Thôi được, ngủ vậy! định lên giường thấy mạng có ai đó gọi, mà là người lạ. Người này thấy nick name Phi Dương, biểu tượng là đôi cánh chim ưng, khiên càng bực mình, tên lạ hoắc thế này, ai biết là ai được? Mở tin nhắn, thấy lên hai chữ.

      Phi Dương: Xin chào.

      Xán Xán: Xin chào. Xin hỏi là ai đây?

      Phi Dương: người buồn.

      Hóa ra là kẻ rỗi hơi. Thế này mà vào ngày bình thường, Xán Xán chẳng thèm tiếp, cho out luôn rồi. Nhưng vào lúc này lại thấy cần ai đó trò chuyện với mình.

      Xán Xán: Tôi cùng rất buồn.

      Phi Dương: Xảy ra chuyện gì?

      Xán Xán: Tôi làm việc sai.

      Phi Dương: xem nào?

      Xán Xán: Sao tôi phải với bạn.

      Phi Dương: Có sao đâu? Chúng ta dù quen nhau, bạn có việc gì nghĩ ra với tôi, tôi cũng có thể khuyên bạn mà.

      cũng phải, Xán Xán chóp chớp mắt, ngón tay lướt như bay bàn phím.

      Xán Xán: Có lẽ tôi làm chia rẽ đôi tình nhân.

      Phi Dương: Vì sao bạn nghĩ thê?

      Xán Xán: Bạn tôi .

      Bên kia ngừng rất lâu, rất lâu sau mới tiếp:

      Phi Dương: Bạn có hiểu lầm ?

      Xán Xán: Sao thế được! Chính miệng ây mà!

      Phi Dương: ây gì?

      Xán Xán: ấy vì tôi mà bọn họ mới chia tay nhau.

      Bên kia hồi đáp.

      Xán Xán tiếp tục: Bây giờ tôi cảm thấy rất có lỗi với họ, biết trước như thế tôi đến ở đây. Bạn xem tôi phải làm gì?

      Nhất thời im lặng.

      Phi Dương: Tôi cảm thây bạn nghĩ quá nhiều, nếu

      Xán Xán bức bối: Cái gì?

      Phi Dương: Bạn ăn chút gì !

      Ăn gì đó?

      Xán Xán lạ lùng: Đây cũng là cách sao?

      Phi Dương: Tất nhiên, tin bạn cứ thử xem?

      Xán Xán: Được thôi...

      5 phút sau, bóng đen lù lù xuât trong bếp

      - Số may qua, vân còn nóng hổi... — Xán Xán vừa gặm đùi gà vừa rì rầm tự , đúng là tâm trạng còn phiền muộn nữa. Phi Dương kia là thần kỳ!
      mylien1961 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37: Mẹ ơi, bọn con măc áo ngủ ra ngoài còn hơn...

      Xán Xán nhớ là mình thiếp lúc nào, mơ màng nghe thấy tiếng gõ cửa.

      - Xán Xán, mau mở cửa ra! - Là giọng Triệu Noãn Noãn, nghe rất gấp gáp.

      cuốn chăn bò từ giường dậy, hai mắt lèm nhèm mở toang cửa, ngái ngủ nhìn đổng hồ treo tường, mới có 5 giờ.

      - Sao thế ạ?

      Triệu Noãn Noãn mặt tái ngắt, chộp lấy tay :

      - Mau thay áo ! Mẹ ốm rồi!

      - Cái gì?

      Xán Xán giật mình, lập tức tỉnh như sáo:

      - Lần trước tới đây bác vẫn khỏe mà? Sao lại ốm rồi?

      - cũng biết, bố bỗng gọi điẹn thoại bảo chúng mình tới ngay, bố ... là đợi kịp nữa. - Mắt Triệu Noãn Noãn đỏ ngầu, giọng run rẩy.

      Nhìn đau khổ như thế: Xán Xán chợt thấy tim mình bị bóp nghẹt, nắm chặt tay :

      - ! Chúng mình luôn ! – thay quần áo, hai người mặc nguyên quần áo ngủ phi ra cửa.

      Trong xe, bàn tay nắm vô lăng cùa Triệu Noãn Noãn nổi đầy gân xanh, mặt cắt còn giọt máu.

      - Đừng lo lắng, bác sao đâu!

      - Xán Xán kiềm chế nổi đưa tay ra. Bàn tay bé của úp lên bàn tay lạnh ngắt của . muốn truyền hơi ấm từ tới . Trái tim Triệu Noãn Noãn cuống quýt cũng dần dần nguội lại.

      - đừng nóng ruột… Bây giờ y học phát triển lắm, bệnh gì chữa được mà… Bác … Bác nhất định khỏe lại… - an ủi cũng ngốc nữa, thực ra tim đập hối hả.

      Làm sao Xán Xán nóng ruột cho được? Bác chăm sóc từ tới lớn. vốn coi bác như mẹ mình, nay bỗng nhiên bác bị ốm, lại còn nghiêm trọng nữa, cũng thấy lo lắng lắm. Nhưng sợ hãi có làm gì được đâu? Việc đến nước này chỉ còn cách đối diện với nó, với lại phải là có hy vọng mà.

      nắm chặt tay Triệu Noãn Noãn, cố giữ vẻ bình tĩnh:

      - có việc gì đâu, đâu… - rì rầm tự an ủi mình, cũng là để an ủi Triệu Noãn Noãn.

      - Ừ! Nhất định sao đâu! – đặt tay lên tay , siết chặt, tuy nhìn vào mắt nhưng tim yên trở lại…

      Tia nắng sớm soi vào xe, chiếu lên đôi tay nắm trong nhau, họ vỗ về trái tim nhau.

      Nhưng khi Triệu Noãn Noãn dắt tay Xán Xán căng thẳng chạy vào, họ thấy bà mẹ họ Triệu thong dong ngồi bên bàn ăn, uống trà và đọc báo.

      - Ui chà, con trai với con dâu sao lại đến thế này? - Bà mẹ buông tờ báo, tâm trạng rất hớn hở, đột nhiên chau mày - Hai đứa, đây là bộ cánh tình mốt mới đấy à?

      Xán Xán luống cuống cúi xuống, mình khoác áo ngủ màu phấn hồng, nhìn sang Triệu Noãn Noãn, cũng mặc áo ngủ màu xanh, cả hai xỏ chân trong giày ngủ nữa. Đúng là trang phục tình !

      - Mẹ! Mẹ sao chứ? - Triệu Noãn Noãn xô tới nâng mẹ, nhìn kỹ càng.

      Bà mẹ đập vào tay con:

      - Con gì thế? Mẹ ở nhà đọc báo thưởng trà, có việc gì được?

      - Bố gọi cho con ... mẹ...

      - Á à! - Bà mẹ ra vẻ giật mình hiểu ra. - Tôi hôm qua mẹ bảo bố con gọi điện thoại bảo hai đứa tới, nhưng mà... - Bà mẹ nhìn đồng hồ. - Hai đứa tới sớm quá thể?

      - Mẹ! Mẹ đùa kiểu gì vậy? - Triệu Noãn Noãn nổi cáu - Mẹ muốn bọn con tới cũng cần là mẹ ốm chứ? Bọn con thích đùa lắm hay sao? Mẹ có biết con với Xán Xán lo lắng thế nào ?

      - Cái gì? Mẹ ốm hả? - Bà mẹ ngờ vực nhìn ông bố ngổi bên cạnh xem báo - Ông già kia, ông gì với bọn hả?

      Ông bố họ Triệu ngẩng lên, đẩy đẩy gọng kính, từ tốn :

      - Chẳng phải những gì bà bảo tôi à?

      - Tôi bảo ông gì?

      - Bà bảo tôi gọi bọn mau đến, bà sắp đợi được nữa rồi.

      Bà mẹ nhất thời dẩu môi:

      - …ông gọi điện thoại lúc nào?

      - Vừa mới rồi, bà bảo muốn bọn đến lúc 6 giờ... - Ông bố rất đắc ý làm việc hiệu quả.

      - Tôi là 6 giờ tối! Sớm thế này ông gọi cho bọn làm gì? Ông điên à? - Bà mẹ nổi giận, già sắp xuống lỗ rồi mà còn tước đoạt cả thời gian tạo ra cháu đích tôn của bọn nhà bà à? quá lắm rồi đấy!

      Ông bố mặt ngẩn ra:

      - Vậy hả? Tôi lại cứ nghĩ là sáng...

      Bà mẹ rốt cuộc gầm lên:

      - Ông nghĩ ai cũng dậy sớm như ông hả?

      Thây bà vợ nổi cơn lôi đình, ông bố cũng chẳng vội gì, cứ thong thả hạ kính xuống:

      - Thế đến tôi tôi gọi lại là được chứ gì...

      - Bọn nó đến đây rồi, còn gọi cái mông ông nữa à!

      Triệu Noãn Noãn và Tô Xán Xán đứng bên nghe mà mặt mày bí xị, nhìn nhau thở dài ngao ngán. Hai ông bà này, đúng là hết thuôc chữa!

      -----

      Sáng sớm nay, Triệu Noãn Noãn và Tô Xán Xán trải qua việc, ban đầu rất kinh hãi, quá trình rất đau khổ, kết cục rất ấm ớ. Mà cái người gây ra việc ấm ớ này lại là ông bố bà mẹ tuyệt đỉnh potay.com.

      Sau khi thở dài ngao ngán, Triệu Noãn Noãn đành ấm ức hỏi:

      - Thế rốt cuộc mẹ tìm bọn con có việc gì? Tại sao lại là đợi kịp?

      - Chắng phải là vì việc hôn lễ của hai đứa sao? - Bà mẹ vừa dứt lời cằn nhằn ông chồng chuyển ngay hướng vào cậu con trai đáng thương. Thoắt cái, trong đôi mắt đeo kính lão của ông bố lóe lên tia sáng hạnh phúc, rốt cuộc cũng thoát được lưới trời!

      - Mẹ đến thế mà sao mãi con chưa để tâm vậy? Lễ cưới này chẳng lẽ phải dành cho con sao! Con cứ thử ở vào vị trí của mẹ xem, từ ngày con lấy vợ, mẹ chẳng được cú điện thoại hỏi thăm nào của con nữa! Xán Xán là vợ con, sao con sốt ruột hả? - Bà mẹ nổi cơn tam bành làm lèo như bắn pháo.

      Ông bố ngồi bên đẩy đẩy gọng kính, chậm rãi gật gù:

      - Noãn Noãn con, mẹ con có lý đấy...

      Được hường ứng, bà mẹ càng hào hứng:

      - Con xem đấy, đến cả bố con cũng sốt ruột, mà sao con cứ bình chân như vại thế nhỉ? con dâu này rốt cuộc là con lấy hay mẹ lấy đây?

      - Mẹ mẹ đừng như thế! - Triệu Noãn Noãn biêt làm sao quay sang Xán Xán - Bọn con chẳng phải đăng ký rồi à, lễ cưới cứ từ từ

      - Từ từ, từ từ cái gì! Cái đầu con ấy! Còn dám từ từ, mẹ con còn sống mà trông nữa đâu! Chẳng lẽ con muốn bưng bát hương của mẹ trong lễ cưới hả? – Vừa vừa vỗ đùi, khí thế kinh thiên động địa lắm rồi đấy. – Sao tôi lại đẻ ra đứa con bất hiếu thế này hả giời… Giời ơi…

      Được lắm, mạnh mẽ lắm! Xán Xán đứng bên mồ hôi ròng ròng, thốt ra được câu nào, so với bố mẹ ở nhà, bà cụ này quả nhiên công phu hơn hẳn. May quá, may quá...

      -Mẹ ơi, sao mẹ lại dằn vặt mình như thế... - Triệu Noãn Noãn tái xám mặt mày. - Mẹ... mẹ thực lòng muốn làm khó con sao?

      Bà mẹ dừng lại vỗ đánh đét vào đùi, trừng mắt nhìn con trai, mặt mày nghiêm túc:

      - Thế này sao lại bảo là làm khó? Chẳng lẽ con muốn đón Xán Xán vào nhà à?

      Lời ra, bốn bề lặng ngắt.

      Xán Xán kiềm nổi ánh mắt về phía Triệu Noãn Noãn, cũng nhìn vê phía , bốn mắt nhìn nhau, Xán Xán đột nhiên nuốt nước miếng. Trong lòng có có cảm giác sâu xa nào đó, đầu óc trở nên trông rỗng, cứ trân trân nhìn , ánh mắt ngơ ngác, lại có chút gì trông đợi nữa!

      Triệu Noãn Noãn nhìn xong, trịnh trọng phát ngôn:

      - Đương nhiên con muốn.

      Tim dần trở lại nhịp đập bình thường, ràng đó là cho qua chuyện, nhưng cớ sao thây có cảm giác được yên lòng?

      - Con rồi đây nhé, con trai mẹ mẹ biết, ra lời nhưng trong lòng còn nóng sốt hơn mọi người mà! - Bà mẹ thoắt cái cười rạng rỡ - Mẹ thấy thế này, đằng nào hai đứa cũng đến rồi, tốt nhất là đợi lúc nữa rồi chọn nhẫn cưới luôn!

      - Con còn phải làm mà...

      Bà mẹ lạnh lùng nhướn mày:

      - làm cái gì? Con phải Giám đốc sao? Lập tức gọị điện thoại báo nghỉ ! là mẹ Giám đốc bảo thế!

      Im lặng...

      Xán Xán thây tình thế hay, lập tức nhảy vào.

      - Mẹ ơi, nhẫn cưới tất nhiên phải mua, nhưng Noãn Noãn phải làm là quan trọng lắm. Thêm nữa, mẹ thấy đây, bọn con ăn mặc thế này... - phất phơ ống tay áo ngủ trước mặt mẹ chồng - Phải thay quần áo chứ ạ?

      - Úi giời, con dâu mẹ kỹ tính quá! Việc thế này mẹ giải quyết được... - rồi, bà mẹ đánh mắt cho ông bố. - Ông ơi, bộ quần áo lần đầu tiên tôi với ông hẹn nhau còn ? Mau mang ra đây?

      - Có ngay! - Ông bố bỏ tờ báo xuống, từ tốn vào phòng ngủ.

      Đợi bố mang đồ ra, Triệu Noãn Noãn và Xán Xán nhìn rồi như hóa đá, nhưng bị ánh mắt của bà mẹ uy hiếp, hai người bất đắc dĩ phải thay đồ. Hai phút sau.

      Phải nhịn! Nhịn ! Nhất định phải nhẫn nhịn! Nhịn, nhịn, nhịn nổi...

      Ha ha ha...- Xán Xán ôm bụng, tay chỉ vào Triệu Noãn Noãn đứng trước mặt, cười ha hả. Buồn cười quá!

      Triệu Noãn Noãn mặc người chiếc sơ mi trắng, bên ngoài khoác chiếc áo đại cán màu xanh lam, bên dưới là chiếc quần tây màu xám kéo cao đến lưng, vì số đo chênh lệch nên rất cộc cỡn, lại thêm đôi bít tất màu trắng dưới chân lộ ra đôi giày da đen, hiệu quả… vô cùng khó tả!

      - Đừng cười nữa! Triệu Noãn Noãn mặt lúc đỏ lúc tái, đanh mặt thốt ra mấy chữ. – Em cũng hay lắm đấy…

      Nhất thời, nụ cười của Xán Xán cứng đơ lại.

      Triệu Noãn Noãn sai, cũng đâu có buồn cười! Bên ngoài áo vải trắng là chiếc khăn len hồng, rồi chiếc quần màu xanh đen rộng thùng thình, bước là kêu sột soạt…

      - Ông nhìn hai đứa này, giống chúng mình hồi trẻ nhỉ? – Bà mẹ mặt mày hớn hở, gật đầu lia lịa.

      Ông bố cũng gật gù đầy ý nghĩa:

      - Tuổi trẻ đẹp…

      Ba hoa ba hoa, hai người đều đắm đuối.

      - Mẹ ơi, bọn con mặc đồ ngủ ra ngoài tốt hơn ạ… - Xán Xán mặt mũi méo xệch, ăn mặc thế này đừng gặp ai, tự soi gương cũng thấy khó coi rồi!

      Triệu Noãn Noãn đứng bên cạnh cũng phụ họa:

      - Mẹ à, bọn con đến đây kịp mang theo tiền, tốt nhất là về

      - Ông ơi, tiền! – Bà mẹ vẫy tay, ông bố cung kính cẩn thận dâng lên thẻ ngân hàng.

      - Cầm lấy! Mật khẩu là sinh nhật con, cứ dùng thoải mái, mẹ chịu trách nhiệm! – Bà đưa thẳng thẻ ngân hàng vào tay con, còn quên vuốt thêm câu – Trước buổi trưa mà tôi nhìn thấy nhẫn cưới đừng có nhận tôi là mẹ!

      Lời ra, Tô Xán Xán và Triệu Noãn Noãn chỉ còn cách cúi đầu cung kính lĩnh ý chỉ mà . Xán Xán cứ cúi gằm bước xuống lầu, Triệu Noãn Noãn sải bước theo sau. Xuống đến sân lại gặp đúng bà già bế cháu, bé còn chưa biết , mắt mở tròn xoe, bàn tay mũm mĩm chỉ trỏ u ơ.

      - Đẹp... đẹp...

      Bà già liền dạy cháu:

      - Cháu tôi thông minh quá, ây sắp làm dâu đấy!

      Mặt Xán Xán càng thê thảm, chỉ còn nước lẳng lặng mà chuồn nhanh.

      Đúng là mất mặt quá!
      mylien1961 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38: Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy cosplay bao giờ à?

      - Em xem... chúng mình về nhà có hơn ... Lên xe rồi, Triệu Noãn Noãn để nghị.

      - được! Mẹ thế rỗi, nhỡ bọn mình có nhẫn cưới, bác nổi xung lên cắt đứt tình mẫu tử với làm sao?

      - Chắc... chắc đến nỗi thế đâu... - Triệu Noãn Noãn nghe cũng thấy lo lo, mẹ khi nổi giận có thể còn làm những chuyện ghê gớm hơn kia.

      - Dù thế nào, nhất định hôm nay cũng phải có nhẫn cưới về cho bác xem! - Xán Xán hạ quyết tâm, cái lý luận rước bát hương ra đám cưới của bà làm đủ sợ lắm rồi, ai biết bà còn phun ra những lời quái quỷ nào nữa, thà làm cho lành còn hơn.

      - Chẳng lẽ chúng mình phải... mua ? - Triệu Noãn Noãn nhìn cách ăn vận của mình rồi lại nhìn sang xán Xán, đờ đẫn.

      Thê này có làm sao! Xán Xán bị kinh sợ quá rồi, quả quyết vung tay:

      - Cứ ! Chạy tốc độ nhanh nhất để về thay quần áo. Từ nhà đến chỗ bố mẹ bình thường chạy xe mât giờ đồng hồ, giờ lúc cao điểm, nếu nhanh kịp. Để chạy được nhanh, chỉ có thể cướp đường.

      - Chào ! - cảnh sát đưa tay chào, các tài xế đều phát run.

      - Xin cho xem bằng lái xe.

      Triệu Noãn Noãn mặt đổ chàm, vội vàng như thế còn đầu óc nào nhớ mang bằng lái?

      - Xin lỗi... tôi quên mang theo rồi...

      - Xin lỗi, mời xuống xe được chứ? - cảnh sát vẫn lịch thiệp.

      Xán Xán cuống lên, ăn vận thế này sao có thể ra ngoài được. Lập tức giở bài diễn:

      - Người đẹp ơi, chúng ta chuyện chút được chứ, xuống xe cũng được à?

      - Xin lỗi, mời chị làm hóa đơn nộp phạt.

      - Có thê bỏ qua lần được ?

      - Xin lỗi, quy định quốc gia, thể bỏ qua được.

      Xán Xán cuống lên:

      - Quý cảnh sát ơi, có thể làm việc xe được ?

      cảnh sát dẩu môi, rồi lại lịch thiệp:

      - Xin lỗi, quy định của Nhà nước là phải xuống xe mới làm thủ tục giấy tờ.

      - Có thể làm giấy tờ sau được ?

      Lại rất lịch thiệp:

      - Xin lỗi, quy định của Nhà nước, hóa đơn nộp phạt phải làm tại trường.

      - có thuộc Cục Dân chính ?

      - Xin lỗi, Cục Dân chính quản lý việc giao thông.

      Im lặng…

      Sau cùng, Triệu Noãn Noãn và Xán Xán được cảnh sát mời xuống xe.

      Giờ cao điểm, người đông như nêm cối, giữa bao nhiêu bàn dân thiên hạ, hai người 8x ăn mặc như thế thu hút vô số măt nhìn.

      Làm xong thủ tục, cảnh sát lại lịch thiệp chào hai người:

      - Theo quy định khoản 4 điều 19 Quy định an toàn giao thông đường bộ, vì mang giấy tờ tùy thân đường lái xe, xe của bị giữ lại theo quy định, mời chị mang giấy tờ và bằng lái xe tới nhận xe về và nộp tiền phạt.

      Trước mắt Triệu Noãn Noãn và Xán Xán, chiếc BMW bị đưa lập tức, còn trơ lại hai kẻ đứng bên lề đường trước bao nhiêu ánh nhìn lạ lẫm của người qua kẻ lại.

      Lúc này, hai người cùng chung ý nghĩ: xin trận gió cuốn hết chúng nó , cuôn hết ...

      -----

      Hai người mặt mũi lem luốc, chạy bộ suốt cả quãng đường còn lại, cuối cùng cũng đến được cửa hàng quần áo gần nhất. Hai con người như thế xuất đột ngột khiến nhân viên giật mình sững sờ hết cả, hồi sau họ mới định thần rón rén lại gần hai vị khách hàng:

      - Xin hỏi... chị có việc gì cần giúp ạ?

      Xán Xán xông lên, ánh mắt cầu khẩn nhìn đăm đắm vào mặt nhân viên:

      - Làm ơn với thời gian nhanh nhất giúp chúng tôi mỗi người bộ quần áo, mau lên!

      Các nhân viên ngẩn ra, chần chờ lúc mới dè dặt :

      ... ngại quá... chúng tôi thể có ... phong cách như chị...

      Chung quanh lặng ngắt, mọi khách hàng và nhân viên trong cửa hiệu đều dừng tay, im lặng ngắm nghía hai người.

      Triệu Noãn Noãn cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng, kéo kéo Xán Xán

      - Chúng mình vậy...

      Nhưng tình cảnh như vậy chỉ càng kích thích cuồng nhiệt trong lòng Xán Xán, quát to:

      - Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy cosplay bao giờ hả? – Dù sao mất mặt cũng mất rồi, sợ mất thêm nữa, quay đầu bốn phía nhìn các nhân viên cửa hàng nem nép - , chọn thế nào cũng được, chỉ cần đừng có giống phong cách chúng tôi mặc là được!

      -----

      20 phút sau.

      Xán Xán ngắm mình trong gương, rốt cuộc cũng nở được nụ cười vừa ý. Tự đáy lòng thốt ra câu: Coi như trở lại làm người đại rồi! say mê từ sau lưng vẳng lại tràng rì rầm bàn luận đầy kinh ngạc, lắng tai nghe, bàng hoàng vì cảnh tượng trước mắt.

      Triệu Noãn Noãn đứng nhìn từ cách đó xa, bộ veston màu bạc vừa vặn với khổ người làm nổi bật cặp giò dài và vóc dáng vạm vỡ, gương mặt trời cho sáng láng, cặp mắt đen lấp lánh, sống mũi thẳng cao, đôi môi khép chặt đầy vẻ thâm trầm nhã nhặn, rất ra dáng đàn ông.

      Xán Xán kiềm chế được cứ nuốt nước bọt, nếu lúc nãy có trang phục style thập niên 80 để so sánh chưa thể phát ra Triệu Noãn Noãn đẹp trai đến mức này!

      Thấy Xán Xán nhìn chăm chú như thế, Triệu Noãn Noãn chợt thấy xấu hổ, lúng túng hỏi:

      - được sao?

      Xán Xán lúc ấy mới tỉnh lại, gật đầu nhiệt liệt:

      - Đâu có, rất được! Rất đẹp giai! Cực kỳ đẹp giai! - Nước mắt nóng hổi nồng nhiệt, đúng là trai đẹp thời đại đấy!

      thế, Triệu Noãn Noãn mới cảm thây thở phào nhõm, trút hết được gánh nặng trong tâm can suốt cả ngày, gượng cười. Nở được nụ cười, thấy cả cơ thể thoải mái hẳn lên.

      - Ôi chao! Đẹp trai quá!

      - Sao có thể đẹp trai đến thế chứ!

      - chịu được mất...

      Những tiếng xuýt xoa thán phục rì rầm bên tai, Xán Xán thêm lần nữa mơ màng thèm khát. Quả nhiên, Phật được thếp vàng, người nhờ ăn mặc có khác!

      - Thưa , bộ veston này là vô cùng vừa vặn với đấy ạ. Hồ hởi khác hẳn lúc khách mới vào, cả đám nhân viên cửa hàng vây quanh , ngớt khen ngợi. Đương nhiên đối tượng được khen chỉ có người, Xán Xán tự nhiên bị đám đông quên hẳn.

      Đáng ghét! cũng trở nên dễ coi rồi mà! Tại sao chẳng ai khen được câu?

      Nghĩ thế, bước thẳng đến trước mặt Triệu Noãn Noãn, ý là để đánh động chú ý của mọi người, nhưng tiếc thay... thực quá bé, với mãi chưa tới cổ Triệu Noãn Noãn, mà ánh măt ngưỡng mộ của mọi người đổ dồn vào gương mặt của , nên tiếp tục bị ghẻ lạnh. Cuối cùng, Xán Xán nổi cáu.

      - Ông xã! chọn được chưa? Mau trả tiền ! Chúng mình còn phải mua nhẫn cưới đây!

      Quát phát, ánh mắt của mọi người sững cả lại, sau đó nhất loạt đổ dồn vào Xán Xán. Triệu Noãn Noãn thoáng nét cười. Cảm giác thu hút được tất cả ánh nhìn của công chúng kì diệu! Xán Xán dương dương tự đắc ý, nhìn khắp chung quanh, sau đó ngạc nhiên.

      Nước mắt, cớ sao bọn họ nước mắt vòng quanh thở dài tiếc nuối vậy? Vì sao…?

      Xán Xán động não rất nhiều mà vẫn hiểu vì sao bao nhiêu ánh mắt tuyệt vọng vây quanh Triệu Noãn Noãn.

      Quẹt thẻ thanh toán, Triệu Noãn Noãn :

      - Nhờ các gói lại giúp hai bộ quấn áo vừa thay ra.

      Xán Xán ngơ ngác:

      - Gói lại để làm gì nữa?

      Triệu Noãn Noãn quay về phía ý : “Em ngốc thế sao?”:

      - Chẳng lẽ em định lúc quay lại gặp mẹ mà mặc lại quần áo của mẹ à?

      Lạy hồn, Xán Xán giật cả mình, cuối cùng cũng tỉnh ra, đúng, nếu chốc nữa hai người quay lại mà nhìn thấy hai người thay quần áo khác, bác đọc bài diễn văn mới là chuyện lạ.

      Vội vàng gật đầu tán thành, nhìn Triệu Noãn Noãn với ánh mắt ngưỡng mộ:

      - Noãn Noãn, là chu đáo!

      - Sao gọi là ông xã? - Triệu Noãn Noãn rồi đột nhiên giật mình, sao mình lại bộc lộ những gì nghĩ trong lòng vậy? Má lại phen ửng đỏ.

      Xán Xán cuống quá, làm ra bộ giận dữ:

      - Hay nhỉ, đừng có giễu cợt em! Em... lúc nãy em chỉ buột miệng thôi…- Vì sao trong lòng lại thấy khác lạ thế nhỉ?

      Triệu Noãn Noãn gì, chỉ nhìn , ánh mắt có phần xa xôi, hóa ra chỉ buột miệng thôi à? Trong tim dường như có chút đau nhói.

      Cái nhìn của khiến bối rối, vội lảng :

      - Thôi.. chúng mình chưa? Còn phải mua nhẫn nữa... khéo mà kịp...

      hồi sau, tiếng Triệu Noãn Noãn khe khẽ:

      - Ừ.

      Sau đó, quay mình bước .

      Trong khoảnh khắc ây, Xán Xán thấy hốt hoảng, chớp mắt, rất xa.

      - chưa? - dừng bước, có ý chờ .

      - Dạ. - sải bước dài theo ngay.

      biết vì sao, giữa hai người bỗng nhiên cảm thấy nặng nề. thẳng mạch đến cửa hàng trang sức, chẳng ai câu nào. Vừa bước vào cửa, nhân viên vồn vã đón tiếp đầy vẻ buôn bán:

      - Xin hỏi chị muốn mua gì?

      - Nhẫn.

      - Xin hỏi chị muốn mua nhẫn gì? Tôi có thể giới thiệu chút với chị.

      Triệu Noãn Noãn nhìn Xán Xán, đầy vẻ suy tư, có lẽ để tâm, điều đó khiến càng thấy khó chịu hơn, lạnh lùng :

      - Nhẫn cưới.

      - ra là thế, xin chúc mừng chị! Mời theo tôi. - Nhân viên đưa tay hướng dẫn hai người tới quầy nhẫn cưới.

      - Xin mời xem, đây là loạt sản phẩm mới mà chúng tôi đưa ra trong năm nay, được thiết kế bởi nghệ nhân nổi tiếng của Italia, chất liệu phối hợp vàng và vàng trắng. - Nhân viên hướng dẫn thao thao bất tuyệt.

      Triệu Noãn Noãn đứng bên nhìn thờ ơ. Xán Xán vẫn cứ ngây ngô.

      - Xin chị cho biết ý kiến – Người nhân viên đáng thương vất vả chào mời.

      Triệu Noãn Noãn nhìn Xán Xán, thản nhiên :

      - Tiêp tục .

      Nhân viên hướng dẫn giật mình, gắng gượng vồn vã:

      - Dạ, chị chưa hài lòng với dòng sản phẩm này, xin mời chị xem sản phẩm khác. Đây là dòng mới, hợp thời trang hơn, thích hợp với độ tuổi của chị… - Cậu nhân viên đến khô cổ bỏng họng rồi đành kết thúc, khẩn thiết nhìn hai vị khách hàng.

      Triệu Noãn Noãn tiếp tục nhìn Xán Xán:

      - Tiếp tục .

      Cậu nhân viên đau khổ, đầu năm gặp xui xẻo.

      - Vậy mời chị xem tiêp sản phẩm...

      Cứ như thế, cậu nhân viên đáng thương cần mẫn hơn tiếng đồng hồ, thuyết minh đến đau đầu, tay châ n khua múa rã rời mà vẫn đạt hiệu quả gì. Triệu Noãn Noãn nhất mực lạnh lung, chỉ buông ra hai tiếng:

      - Tiếp tục.

      - chị... - Cậu nhân viên giữ được nhẫn nại nữa, mắt rưng rưng nhìn hai người - Quá đáng quá rồi đây! Tôi tiếp tục nữa! - Phẩy tay cái, giậm chân phát: Stop

      Mọi người trong cửa hiệu sững cả ra.

      Giám đốc giật cả mình:

      - Thưa , nếu có gì hài lòng với cửa hiệu chúng tôi xin cho biết.

      - Chẳng có gì hài lòng. - Triệu Noãn Noãn mở miệng.

      Còn có gi hài lòng à? Cậu nhân viên mẫn cán nổi nóng thêm, chẳng lẽ đá cho họ phát bắn ra ngoài?

      - Xin hỏi chị chọn lựa sản phẩm nào?

      Triệu Noãn Noãn nhìn Xán Xán:

      - Bà xã tôi là được.

      ra là như vậy! Giám đốc thoắt cái bừng hiểu, nhìn sang vị khách hàng nữ, nở nụ cười ve vuốt, tiên đến trước mặt:

      - Thưa quý bà, xin hỏi bà thấy sàn phẩm nào vừa mắt chưa ạ, tôi có thể lấy ra để quý bà thử đeo. Thưa quý bà? Thưa...

      Quý bà?

      Xán Xán trầm ngâm mông lung giật mình định thần:

      - Ông gọi tôi cái gì?

      Giám đốc bối rối:

      - Thưa quý bà, tôi thưa chuyện với quý bà.

      Hả? Sao lại gọi là quý bà? còn rât trẻ mà!

      - Ông... có thể cần... gọi tôi như thế...

      - Thưa phu nhân, xin hỏi phu nhân có vừa mắt với chiếc nhẫn nào ?

      Thế này có khác gì thế kia! Xán Xán mặt thảm thương, nhìn sang Triệu Noãn Noãn, nhưng gặp phải bộ mặt sưng sỉa lạnh lùng, đành quay sang nhìn viên Giám đốc rất chờ đợi. Thôi được, đành nhẫn nhục phen:

      - Vậy… vậy ông cứ thoải mái giới thiệu cho tôi ...

      Giám đốc dẩu môi. Cậu nhân viên lúc nãy kinh hãi lùi sát tường. Hóa ra vị khách hàng này chưa hề để lọt tai câu giới thiệu nào.

      Cuối cùng Xán Xán cũng tỉnh hồn, việc chọn nhẫn cưới bắt đầu.

      Nhưng... Xán Xán chau mày quan sát các kiểu nhẫn cưới trong tủ kính, rồi mắt nhắm, miệng đếm, tay dò mặt kính vào các sản phẩm, từ số 0 tới vân vân...

      Đứng bên cạnh cười thầm, Triệu Noãn Noãn cuống quýt:

      - Em chọn chọn , đừng nhiều!

      Được thôi Xán Xán lẩm bẩm đếm các con số, lạy trời...

      Triệu Noãn Noãn chỉ vào đôi nhẫn có giá đắt nhất, cũng đúng lúc ánh măt của Xán Xán dừng lại ở đôi nhẫn ấy

      - Cái này... đắt quá! - Xán Xán giật giật tay áo Triệu Noãn Noãn, lắc đầu quây quậy.

      Triệu Noãn Noãn lườm , đáp, cầm trong hai chiếc ấy lên:

      - Đeo vào thử xem.

      cần đâu! Đeo cái nhẫn đắt như thế này vào tay mà rơi mất chết. Xán Xán rụt vội tay lại.

      - Á!

      Thoắt cái, tay phải bị giữ chặt, kéo ra đằng trước

      - Em, để em tự đeo... — Ấp a ấp úng, mặt méo xệch.

      - Đừng cựa quạy! — câu đe làm cứng cả người.

      Triệu Noãn Noãn tay cầm nhẫn, tay nâng ngón tay vô danh của , mặt rất trang nghiêm như làm việc gì đó tỉ mỉ, ánh mắt chăm chú khiến tim Xán Xán đập loạn cả lên. ràng là giả, cớ sao trong lòng lại le lói hy vọng tất cả đều ? thể nào! Tuyệt đối thể nghĩ như thế được!

      rút mạnh tay lại, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, lao sầm sầm ra khỏi cửa, cố gắng với tốc độ nhanh nhất có thể để thoát khỏi tầm nhìn chung quanh.

      - Thưa ! còn chưa trả tiên! — Giám đốc ngăn lại nhưng Triệu Noãn Noãn chìa thẻ thanh toán cầm chân.

      - Còn chiếc nữa, nhờ ông gói lại cho.

      Sau đó, ánh mắt hướng thẳng ra ngoài, trở nên buồn hơn. Xán Xán, có số việc em nhất định phải tự mình hiểu cho ….
      mylien1961 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :