1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chúng mình lấy nhau đi - Ức Cầm(62c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29: Mặc quá đẹp, nhỡ bị đàn ông để mắt sao?!

      Bị ép xem mặt giai thảm, điều khiến Xán Xán phiền muộn hơn nữa là chu kỳ sinh lý bất ổn của Triệu Noãn Noãn vẫn chưa qua. thế càng ngày càng nặng lên nữa.

      -

      Vì lần trước Xán Xán bỏ nhà rồi ốm, Triệu Noãn Noãn nghỉ phép hai ngày khiến đống việc ùn lên ở công ty chờ giải quyết. Vì thế khi Xán Xán gọi, nhìn vào màn hình máy tính, chẳng thèm quay đầu :

      - Đừng to mồm, làm việc.

      - Nhưng mà...

      - Tô Xán Xán! - Triệu Noãn Noãn nổi giận.

      Xán Xán: - …

      lừ đừ quay ra, xem ra mấy ngày này định ly hôn luôn là được rồi, rầu hết cả lòng chuông cửa reo inh ỏi. Cao Vũ về. Vừa nhìn thấy Xán Xán, Cao Vũ liền chau mày:

      - Em chưa ăn cơm à?

      - Ăn rồi ạ! - đến cơm nước, Triệu Noãn Noãn hai ngày nay tuy đoái hoài đến nhưng về việc ăn uống lại rất rộng rãi, nghĩ đến đây, Xán Xán lại nảy ra ý nghĩ đáng sợ dạo này biết là lại béo lên rồi phải.

      - Thế sao trông em cứ như chưa được ăn vậy? - Trong mắt Cao Vũ, chỉ khi chưa ăn gì Xán Xán mới có vẻ buồn phiền như thế.

      dẩu mỏ:

      - Vì Noãn Noãn đấy…

      Cao Vũ nhướn mày:

      - Sao? ấy làm gì em?

      - ấy kỳ sinh lý.

      - Tô Xán Xán! - Người ấy tối sầm mặt đứng bên cạnh, kìm được cơn giận.

      Giải thích tức là ngụy biện, Xán Xán càng kiên trì cách nghĩ của mình, tuy phản bác nhưng vẫn giữ cái giọng cho rằng người khác nghe thấy:

      - Còn bảo phải chu kỳ sinh lý, thế sao có việc ly hôn mà cũng khó khăn?

      - Em gì? - Cao Vũ đột ngột hỏi.

      - Noãn Noãn đoái hoài đến em, khiến em muốn bàn với ấy việc…

      - Tô Xán Xán!

      Hôm nay làm sao thế nhỉ? câu nào cũng bị Triệu Noãn Noãn cắt lời, muốn chết cũng chết cho rồi.

      - Về phòng ! - Giọng Triệu Noãn Noãn có phần xa xôi.

      tiu nghỉu chớp chớp mắt, cố kiếm lấy thông cảm:

      - Tại sao chứ? Em sai...

      Thấy như thế, Triệu Noãn Noãn mềm giọng:

      - trách em gì cả, em về phòng trước , có chuyện muốn với Cao Vũ.

      - Thái độ thế này còn có thể chấp nhận được, Xán Xán quay đầu thẳng về phòng.

      Xán Xán vừa đóng cửa phòng, bên ngoài khí giữa hai người lập tức khác hẳn. Cao Vũ bình thản nhìn lượt Triệu Noãn Noãn rổi dựa lưng vào ghế sô- pha, lạnh nhạt :

      - Sao? Có gì cần với ?

      So với Cao Vũ, thần sắc Triệu Noãn Noãn ràng nặng nề hơn rất nhiều, sống lưng căng cứng:

      - Em suy nghĩ rât lâu, vẫn cảm thấy nên ớ đây nữa.

      Bị người ta đưa ra lời đuổi khách, Cao Vũ buồn mà còn cười, bình thản nhìn người đối diện:

      - Xán Xán sai, đúng là em ở trong chu kỳ sinh lý rồi.

      Sắc mặt Triệu Noãn Noãn càng xám lại, giọng điệu càng căng lên:

      - Đây phải đùa với ! Em hy vọng xảy ra việc như mấy ngày trước nữa, thể để Xán Xán chịu thêm bất cứ tổn thượng nào!

      Ánh mắt Cao Vũ dao động trong vài giây:

      - Em đau lòng à?

      - lúc nào cũng thế... - Giọng Triệu Noãn Noãn chùng xuống - Có thể thấy ây rất ngốc, rất dễ đùa cợt, nhưng phải ai cũng để cho mang ra chơi đùa được, Xán Xán... ấy... thể bị đùa cợt.

      - Là ấy thế bị đùa cợt? Hay là em thể? - Ánh mắt Cao Vũ đột nhiên xa xôi.

      - Tùy sao cũng được, tóm lại em tuyệt đối để Xán Xán chịu thêm tổn thương nào nữa. - ngừng lại, môi mím chặt - Coi như là em xin lỗi , em...

      - biết rồi! - Cao Vũ đột ngột đứng dậy, vẻ nhàng căt lời Triệu Noãn Noãn - Nhưng dọn cũng phải cho thời gian, phải tìm được nơi ở mới ổn định .

      - Em có người bạn có thê giúp giải quyết chỗ ở công vụ.

      - Em nóng lòng muốn đuổi hả? - Cao Vũ bỗng cười mỉm, tiến đến nhìn thẳng vào Triệu Noãn Noãn - Em ác đây...

      - Em... - Triệu Noãn Noãn nghẹn giọng.

      Nhưng Cao Vũ nhìn nữa, đứng thẳng người:

      - được thôi. - Rồi sải bước - Việc dời đến nha công vụ. - Đột nhiên dừng bước, quay lại, chậm rãi - chuyển việc ở đâu cần em lo lắng.

      Ngoài cửa, đám mây đúng lúc bay qua, trời bỗng tối sầm.

      * * *

      Mặc bộ nào cho đẹp bây giờ? Trong phòng, Xán Xán phát cáu với đống quần áo. bên là những gì mặc hàng ngày, áo jacket, quần bò, giày thể thao. Bên kia là chiếc váy duy nhất có, màu đen, xòe, vừa vặn, khá dễ thương. Nhìn bên này, ngắm bên kia, quyết định được chọn cái gì. Nếu là trước kia, phải xem mặt kén chồng, do dự chọn trang phục nào càng xấu càng tốt. Nhưng lần này khác, hôm trước Nhan Như Ngọc gọi điện thoại giảng giải ràng rồi, nhất định phải trang sức đẹp, nếu tuyệt giao! Nhan Như Ngọc tuy nông nổi nhưng xưa nay chưa bao giờ đến chữ tuyệt giao, nhỡ mà làm đúng lời bạn, Nhan Như Ngọc nổi giận cắt đứt tình bạn với làm sao?

      Nhưng ăn mặc quá đẹp, nhỡ bị chàng nào đó mê mẩn sao chứ? còn muốn sống độc thân thêm 2 năm nữa cơ mà!

      -

      Bối rối hồi, Xán Xán quyết định là dấn thân vì tình bạn với Nhan Như Ngọc. Quyết định rồi, Xán Xán mặc váy rồi ra khỏi phòng.

      Triệu Noãn Noãn và Cao Vũ đều ở trong phòng khách. Triệu Noãn Noãn vừa thây , lập tức hỏi:

      - Em muốn ra ngoài à?

      - Vâng. - Xán Xán gật đầu, ra cửa.

      - đâu? - Mà lại còn mặc váy! Quá bình thường!

      - ... gặp người bạn. - nên gặp giai chứ? Quá mất mặt.

      Thấy mắt chớp lia lịa, Triệu Noãn Noãn sa sầm mặt:

      - Bạn nào?

      - chung đừng quản lý nhiều quá thế chứ! Em phải ra ngoài! - xong, vội vàng chuồn luôn.

      - Đợi !

      Cao Vũ biết từ bao giờ đứng chắn trước mặt , cắt đường của .

      - Em gặp bạn ở đâu? Có thể tiện đường mua cho cái gì đó chứ?

      Đến nước này vẫn còn muốn lợi dụng ! Xán Xán khó chịu nhìn Cao Vũ:

      - Quảng trường trung tâm.

      Cao Vũ cười , vô tư :

      - Quảng trường trung tâm? Đó là nơi hẹn hò hay đấy...

      - Ai, ai bảo là em hẹn hò! - Cuống lên, lộ ngay bí mật.

      - Em cuống gì chứ, đâu có là em hẹn hò.

      Xán Xán nhất thời quẫn trí đỏ bừng mặt:

      - mau lên, muốn mua gì? - tới kịp, Nhan Như Ngọc cáu lắm đây.

      - chưa nghĩ ra.

      Điên...

      - Em đây! - Gạt Cao Vũ ra, Xán Xán xỏ chân vào giày cao gót xông thẳng ra cửa.

      Cuối cùng vẫn là giày cao gót! Lúc nào cũng phải yểu điệu, Tim Triệu Noãn Noãn thấy lo lắng kỳ lạ.

      - Cứ như là ấy hẹn hò ấy. - Cao Vũ dựa vào tường, tự với mình.

      Triệu Noãn Noãn đáp, mặt trông càng lúc càng khó coi.

      - Hình như là quảng trường trung tâm ấy mà...

      Triệu Noãn Noãn tiếp tục trầm ngâm.

      - Kỳ thực hiểu ra, ấy trang điểm như thế là có thể gặp người...

      - Bụp! - bóng người xông ra cừa, xỏ vào giày chạy vụt ra ngoài.

      Người còn lại nhún vai, xốc lại quần áo, chậm rãi giày, hơi nhếch mép cười đầy ma lực theo sau. Có lẽ có trò hay đáng xem đây!
      mylien1961 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30: những đẹp trai mà còn hoc vấn cao, đơn giản là Einstein trong đám mỹ nam.

      Khi Xán Xán chạy đến quảng trường trung tâm, Nhan Như Ngọc đợi sẵn ở đó. Nhìn cách phục sức của Xán Xán, Nhan Như Ngọc gật gật:

      - Được lắm, được lắm!

      Nhưng Xán Xán lại chút yên tâm:

      - Như Ngọc, nhất định phải sao? Tớ sợ lần này lại...

      - Sao nào! - Lập tức nhận được cắt ngang quyết đoán của Nhan Như Ngọc, vỗ vào lưng Xán Xán an ủi. - Cậu yên tâm, hôm nay là hàng đỉnh trong số đỉnh đây!

      Chính vì hàng đỉnh mới đáng sợ đấy! Sắc mặt Xán Xán có phần mơ hồ. Thấy vẻ mặt khổ sở của bạn, Nhan Như Ngọc cũng có chút lo lắng, vội nhìn chỗ khác, giục giã:

      - thôi! Sắp đến giờ rồi, đừng đế người ta đợi.

      Xán Xán miễn cưỡng nghe lời, rảo bước theo.

      Địa điểm gặp mặt là quán ăn kiểu Pháp mới mở tại quảng trường trung tâm, nhiều comment mạng đánh giá rất tốt. Đến cửa, Xán Xán chợt thấy trong người dịu hẳn lại. Quá đẹp, quá sang trọng! So với cái quán trà hồi trước gấp vạn lần. phải thế à? Bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, vội quay lại hỏi:

      - Như Ngọc, ăn ở đây có đắt quá ?

      Nhan Như Ngọc lẳng ra cái nhìn khinh khỉnh, ý là cậu thấy phong cách ở đây có thể rẻ được sao?

      - Tớ đâu! - Xán Xán quay mình định chạy.

      - Quay lại! - Chưa được mấy bước, bị Nhan Như Ngọc nhanh chóng tóm chặt tay - Tô Xán Xán, cậu đừng có như vậy, rồi đừng có !

      - phải là tớ muốn... - Xán Xán khổ sở - Nhỡ người ta đòi tiền ai nấy trả sao? Tớ mang nhiều tiền đến thế... - là người cùng khổ mà! Trăm phần trăm cùng khổ!

      - Làm gì có kiểu tiền ai nấy trả?

      - Lần trước cái người ấy chẳng... - Bóng dáng Kim Thành Thác Tai vẫn cứ ám ảnh Xán Xán.

      Vừa đến chuyện ấy, sắc mặt Nhan Như Ngọc củng hụt hẫng, nghiến răng:

      - Nếu người ta đòi tiền ai nấy trả, tớ trả cho cậu!

      Chơi đẹp rồi đấy.

      - chứ?

      - Quá ấy chứ!

      Nhan Như Ngọc mà cũng xông xênh đến thế? linh cảm lành nảy ra trong đầu Xán Xán:

      - Như Ngọc, cậu cái người này...

      - Lạc tiên sinh!

      - Lạc tiên sinh người...

      - Vừa khỏe vừa đẹp giai!

      - phải vừa béo vừa xấu đấy chứ?... - Nhan Như Ngọc mặt tôì sẩm lại. - Tớ... - tớ sao có thể... - giới thiệu cậu… với loại người ấy...

      - Thế sao cậu lại xông xênh thê?

      - …

      Lại còn... - Bỗng nhiên Xán Xán nghĩ đến lúc vừa bước tới cửa nhà hàng, có chiếc xe gắn máy dừng ở cửa. - Vừa rồi, chẳng phải có xe máy sao?

      Sao thế được! Nhan Như Ngọc vội vàng phủ nhận, rồi tiếp - Cậu yên tâm, tớ ước chừng ít nhất người này cũng phải xe hơi…

      Xán Xán:

      - …

      Sau vài câu, Xán Xán thấy nản hẳn, Nhan Như Ngọc, đúng là cậu hại tớ!

      - Tớ nữa! - Xán Xán quả quyết, quay mình bước .

      - Đừng mà! - Nhan Như Ngọc cuống lên, giơ tay kéo lại.

      "Bụp" tiếng, đây là cú ngã vô cùng đẹp mắt.

      Thử nghĩ mà xem, trong sảnh nhà hàng sang trọng như thế, mặc váy đột nhiên ngã quay lơ kéo theo bao nhiêu ánh mắt? Mọi người có mặt đều đô dồn lại nhìn. Mất mặt! xấu hổ quá lắm!

      Lúc này, cái đau thân thể có đáng gì, chỉ hận là có lỗ nẻ để chui xuống. muốn lập tức đứng dậy để trốn cho mau cánh tay chắc chắn đưa ra trước mặt .

      - sao chứ?

      Tiêng ấm áp, Xán Xán ngẩng vội nhìn, đột ngột thân hình cao lớn khiến giật cà mình. Vẻ mặt cương nghị và ân cần, nụ cười mỉm, sống mũi cao thẳng, ánh mắt sâu thăm, thần thái rạng rỡ như ánh mặt trời. Tóm lại chi nhìn rồi thốt lên câu: Đẹp trai!

      Xán Xán nhất thời rưng rưng lệ, cú ngã này đáng giá!

      - Có dậy được ?

      Chàng đẹp trai mở miệng, thanh cũng khác người thường, Xán Xán bỗng chốc xúc cảm, ba hồn báy vía mau chóng nhập thân, thoắt cái nhận ra cánh tay người ta vẫn chìa ra trước mặt mình. I

      - Được, được... - đỏ mặt, níu lấy cánh tay người ấy.

      Cánh tay mạnh mẽ và ấm nóng, dường như chỉ rât nhàng kéo dậy được cả trọng lượng của Xán Xán. cũng nhờ sức kéo cúa mà đứng vững, nhận ra hai người ở sát gần nhau, nguồn nhiệt nóng ấm từ cánh tay truyền tới khiến cảm giác mình sắp chao đảo.

      - Cảm ơn... - cúi đầu, ra vẻ e thẹn.

      - Sau này phải cẩn thận chút.

      Cẩn thận để gặp được giai đẹp à! Nhưng người ta thế, nhà lành phải gật đầu, ngoài ra còn thêm chút thẹn thùng nữa.

      - Xin hỏi có phải là Tô tiểu thư ?

      Tô tiếu thư? Xán Xán có chút ngạc nhiên:

      - Em họ Tô, nhưng... - Nhưng biết có phải là Tô tiểu thư mà người ta vừa nhắc tới.

      - Xin chào , tôi họ Lạc, là Lạc Thiếu Tuấn.

      Lạc... Xán Xán choáng cả người, đây chẳng phải là người mà Nhan Như Ngọc sao: là kết hợp vẻ đẹp của những người đàn ông đẹp nhất, lịch đạo mạo và điển trai cao ráo, những đẹp trai mà học vấn còn cao, cho vuông là Einstein của giai đẹp. Lạc tiên sinh!!! Cảm giác choáng váng càng lời nào tả được.

      nhìn về phía Như Ngọc với ánh mắt mơ hồ, thấy Nhan Như Ngọc cũng hối hận. Đây là người mà Vương Bảo Bảo giới thiệu cho mình cơ mà? Sớm biết thế giữ cho bản thân rồi. Nhưng hối tiếc còn kịp nữa, hôm qua quyết định giới thiệu người này cho Xán Xán, gửi cả ảnh rồi. Bây giờ chỉ là bà mối, nên chỉ có thể thầm rút thôi.

      - Tô tiêu thư quên rồi sao? Chúng ta hẹn nhau ở đây, tôi gặp qua ảnh, mà ngoài đời cũng xinh đẹp y như vậy.

      Hay ghê, câu này tuy chưa hiểu hết nhưng riêng hai chữ xinh đẹp nghe mồn . đời này, người xinh đẹp chỉ đếm chưa hết năm đầu ngón tay, mà chính xác là chỉ có ba người: bà, bố, và bác hàng xóm, trong đó bác hàng xóm là người khiếm thị. Hôm nay, bỗng dưng có thêm người đến từ ấy, đặc biệt hơn người ấy rất đẹp giai, đương nhiên Xán Xán cảm động khôn xiết.

      - Tô tiểu thư dùng bữa chưa? Chúng ta lên lầu trò chuyện ! - rồi Lạc Thiếu Tuấn đưa tay mời.

      - Vâng! - Xán Xán gật đầu, dựa vào hai chữ xinh đẹp vừa rồi, mối quan hệ này coi như là ok!

      * * *

      lầu là khu dành cho khách quý, các tiếp viên đứng ngay ở cầu thang.

      - Kính chào quý khách, xin hỏi quý vị mấy người?

      Lạc Thiếu Tuấn gật đầu:

      - Hai người.

      - Dạ, xin mời qua đây.

      Với đưa dẫn của tiếp viên, hai người tiến vào, Xán Xán nhìn chung quanh, cực kỳ kinh ngạc. Trang trí so với tầng dưới sang trọng hơn nhiều, giữa các bàn được ngăn bằng kính mờ, đường , thấy khách khứa đều trang phục rất sang trọng, khẽ. sân khấu có trình diễn piano, gian miễn chê.

      thực lòng, từ bé đến giờ chưa đến nơi nào sang trọng thế này, nên tránh khỏi căng thẳng.

      - Mời ngồi! - Lạc Thiêu Tuấn đến trựớc mặt, đưa tay dẫn lối cho .

      Quá lịch ! Xán Xán vội cảm ơn rồi ngồi xuống. Hai người ổn định chỗ ngồi, thực đơn liền được đưa tới.

      - Xin hỏi hai vị chọn món gì?

      Lạc Thiêu Tuấn cười mỉm, đưa tay tỏ ý nhường phụ nữ. Phòng ăn cao cấp, thái độ tiếp viên có gì phải phàn! Xán Xán kiềm chế xúc động, nhìn qua thực đơn, mổ hôi túa ra. Đây, đây đều là tiếng ! tốt nghiệp đại học bao nhiêu năm, sao có thể đọc hiểu được? Ngấng lên nhìn Lạc Thiếu Tuấn, người ta mỉm cười nhìn , biết sao để người ta hiểu là đọc nổi thực đơn?

      Xán Xán lại cúi xuống nhìn kỹ. Cái món này có vẻ quen quen, I cái này cũng quen... Đau cả đầu. đành ngẩng lên nhìn về phía người phục vụ:

      - Xin hỏi, ở đây có đặc sản gì?

      Câu hỏi khiên người phục vụ sáng rỡ hai mắt, cơ hội kiếm tiền đây rồi!

      - Thưa , đặc sản ở chỗ chúng tôi có nhiều lắm, như là tôm sú nướng muối, tôm sú là đặc sản từ Úc tới, vô cùng tươi ngon. Lại có cả ba ba mới được đưa từ Bắc hải của Nhật Bản tới. Có cả gan cá mập, cá mập từ Pháp tới đây ạ...

      tiếp viên rành rọt lưu loát, Xán Xán càng nghe càng choáng, rốt cuộc ở đây là ăn thực phẩm hay là ăn vé máy bay vậy? Liếc mắt qua chỗ duy nhất hiểu là các con số, mới định thần trở lại. Thực ra chỉ cần ăn cơm rang trứng là đủ.

      - Xin hỏi có rau ? Tôi muôn ăn thanh đạm chút. - Hay quá, rau lúc nào chả rẻ hơn thịt.

      tiếp viên chưng hửng lát rồi đáp liền:

      - Quý may mắn, nhà hàng chúng tôi vừa mới đưa ra món gà trộn nấm thông cực ngon, lại rất đẹp da.

      Nấm thông? Có cùng loại với nâm rơm nhi? Thịt gà? Ở đâu chả có, chắc là cần phải máy bay từ đâu đẩu đầu đâu tới!

      - Vậy tôi chọn món này.

      tiếp viên lập tức tươi cười:

      - Đây là nấm thông hạng nhất nhà hàng chúng tôi vừa đặt từ Nhật Bản tới, quả nhiên quý tinh tường!

      Xán Xán dẩu cả môi.

      - Gà là giống được đưa từ Đức tới, chúng tôi thay đổi cho ngon hơn, nuôi theo cách dùng sữa bò nên thịt rất tươi ngon, rất thích hợp cho chị em phụ nữ.

      Miệng Xán Xán càng nhọn hơn.

      - Nhà hàng chúng tôi lại mời đầu bếp giỏi nhất từ Pháp tới nên hương vị vô cùng đặc biệt.

      Nghe xong, Xán Xán nhịn được nữa, chỉ mong có trận gió ào tới thổi , cho mau...

      Vì đoán sai, chọn phải món ăn xa xỉ như thế nên tâm trạng Xán Xán trở nên phiền muộn.

      - Xem ra Tô tiểu thư vui? - Lạc Thiếu Tuấn đột nhiên cất lời.

      Có thể vui sao? Chọn chọn lại hồi chọn đúng món cháo gà nấu nấm, bực cả mình.

      - Có lẽ món ăn hợp khẩu vị? Tôi có thể gọi tiếp viên tới để chọn món khác.

      - cần, cần đâu ạ! - Xán Xán vội xua xua tay, đồ đắt như thế, dù có bưng ra cả mâm đầy cũng ngon miệng đâu mà. Nhắm mắt nuốt miếng, trong khoảnh khắc ấy,

      bỗng nhớ Triệu Noãn Noãn, lúc này muốn ăn món gì do chính tay nấu.

      Lạc Thiếu Tuấn cười :

      - Nếu Tô tiểu thư thích món ăn gì, sau này chúng ta thường xuyên tới ăn ở đây.

      lần là đủ rồi, lại còn thường xuyên... đợi đấy! ta vừa gì nhỉ? Thường xuyên? Cái này… điều này chẳng lẽ có ý, sau này họ tiếp tục quan hệ?

      - Lạc tiên sinh là sau này... - Xán Xán nghi ngờ nhìn , trong ấn tượng của , hẹn hò chẳng phải chỉ là chuyện vô bổ hay sao!

      - Tô tiểu thư khách khí quá, cứ gọi tôi là Thiếu Tuấn thôi.

      Cao Vũ cũng thường cười, nhưng nụ cười bao giờ cũng che đậy mưu; Noãn Noãn cười rất áp, nhưng hay cười; còn cái chàng Lạc Thiếu Tuấn này, cái nụ cười luôn treo bên mép, dịu dàng như gió xuân khiến người ta kiềm chế được thư thái trong lòng.

      - Thiếu Tuấn... - mở miệng cách vô thức.

      Lạc Thiếu Tuấn gật gật đầu:

      - Vậy tôi gọi là Xán Xán có được ?

      - Vâng... - Xán Xán sắp đổ gục rồi.

      Nhưng, tràng thanh phá vỡ giả tưởng của . Theo quán tính quay nhìn về phía ấy, đột nhiên ngây người.

      Sao, sao hai người này lại tới? Mà họ lại ngồi ngay bàn bên cạnh, thế mà đến giờ mới phát ra.
      mylien1961 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31: cuộc hẹn hò rốt cuộc thành mâm đấu khẩu

      Xán Xán kinh ngạc nhìn Triệu Noãn Noãn và Cao Vũ đứng trước mặt mình, lặng mãi ra lời. Chuyện gì đây? nhớ lúc chỉ có mình , hai người bọn họ đến lúc nào vậy? Sao lại đột ngột ra trước mặt mình? Khó hiểu bao trùm, ngặt nỗi Lạc Thiếu Tuấn nhìn nên mở miệng hỏi được.

      Thỉếu Tuấn cũng lấy làm lạ, rồi lập tức lây lại vẻ tươi cười:

      - Xin hỏi hai vị có việc gì?

      Triệu Noãn Noãn nhìn lướt qua Lạc Thiếu Tuấn, Cao Vũ chăm chắm nhìn Xán Xán đầy ý nghĩa, hai người đều đáp, khí nhất thời trầm hẳn xuống.

      Trong cái im lặng, Xán Xán rốt cuộc phải cất lời:

      - ... các tới làm gì?

      - Ăn cơm.

      Ăn cơm? Có ma mới tin! Lúc mới sao nghe thế. Xán Xán phiền muộn nhìn Triệu Noãn Noãn nhưng bị lườm, ánh mắt dường như bảo, chúng tôi thích ăn ở đâu chúng tôi ăn, em quản làm gì.

      - Xán Xán, các vị quen nhau à?

      - Vâng. - Xán Xán quay đầu, bối rối xác nhận với Lạc Thiếu Tuấn.

      - Các vị ấy với em là...

      Lạc Thiếu Tuấn hỏi, Xán Xán thấy khó chịu, bọn họ với có quan hệ gì nhỉ? Chẳng lẽ với ta người là chồng mình còn người kia là người tình của chồng?

      - họ. - Cuối cùng người trả lời là Cao Vũ, nhếch mép cười với Lạc Thiếu Tuấn, rồi đưa tay vuốt cánh tay Xán Xán - Tôi là họ bé của Xán Xán, còn đây là họ lớn.

      Xán Xán tý nữa sặc. họ? Đúng là cách xưng hô quá hay, im lặng.

      - Xin hỏi quý họ gì?

      - Tôi họ Lạc.

      - Lạc tiên sinh, ngờ lại được gặp và Xán Xán ở đây, hay là cùng ngồi nhỉ?

      mưu! Đây chính xác là mưu! Mỗi lần thấy Cao Vũ nở nụ cười nhếch mép như thế, Xán Xán theo phản xạ cảm thấy cảnh giác, vội vã xua tay định từ chối, nhưng Lạc Thiêu Tuấn rất niềm nở:

      - Đương nhiên, họ của Xán Xán cũng là bạn của tôi, xin mời ngồi.

      Cao Vũ chẳng khách khí ngồi luôn, quay lại đưa mắt cho Triệu Noãn Noãn, dường như rất do dự nhưng sau hồi cũng ngồi xuống. cuộc hẹn hò hữu ý, rốt cuộc trở thành mâm liên hoan. Nếu phải toàn là giai đẹp người ta nhất định phải kêu trời khóc đất, giàn giụa nước mắt mà than!

      - Xin hỏi quý vừa cao danh quý tính là gì? - Cao Vũ lại cất lời.

      - Họ Lạc, Lạc Thiếu Tuấn.

      - Ôi chao, Lạc tiên sinh! - Cao Vũ làm ra bộ giật mình giác ngộ. Vậy tôi gọi là Thiếu Tuấn có được ?

      Đối phương hơi sững sờ.

      - Vâng... biết quý tính của ?

      - Tôi là Cao Vũ, nhưng... - Cao Vũ cố ý liếc sang Xán Xán tối Sầm mặt - là bạn của Xán Xán cứ gọi tôi là như ấy , tôi khách khí đâu.

      Phụt! thanh rất nhã nhặn phun ra từ miệng Xán Xán, nhất thời ba người đều dồn mắt vào .

      Mất mặt! Quá mất mặt! Quan trọng nhất, đây là rượu vin đắt tiền! Xán Xán cười gượng, hết sức kiềm chế nỗi lòng đau khổ:

      - Sơ xuất, sặc ạ...

      - Sao lại cẩn thận thế? - Lạc Thiếu Tuấn những chút vui mà còn rất ân cần đưa khăn ăn cho , coi lường như... muốn lau mặt cho . Xán Xán kinh cả người, đò bừng, nhìn trừng trừng cái khăn ăn từ từ đến sát mặt đột nhiên cánh tay đưa ra giật phắt cái khăn ăn từ trong tay Lạc Thiếu Tuấn.

      - Để tôi!

      Là giọng Triệu Noãn Noãn, sau đó rượu rớt mép được uống sạch.

      Wa... ! Cơ hội quá tốt! Xán Xán giận giữ nhìn Triệu Noãn Nõan, biết tay chút à? Đây là mặt chứ có phải mông đâu! Triệu Noãn Noãn quan tâm, hừ tiếng, vứt khăn xuống bàn:

      - biết uống rượu đừng uống, xấu mặt ra.

      ai thế! Xán Xán nổi cơn tam bành, răng nghiến lạo xạo, định phát nổ, bỗng nhiên liếc thấy ánh mắt Lạc Thiếu Tuấn hướng về mình, lập tức kiềm chế nở nụ cười yểu điệu thục nữ. Nụ cười này lại khiến Triệu Noãn Noãn nổi nóng, có gì mà bí xị mặt với mình, trong khi lại tươi như hoa với kẻ khác như thế? ấy là kẻ hai mặt hay sao chứ!

      - Tôi no rồi. - gác đũa, xích ghế đứng dậy - Về nhà ! - câu này, nhìn vào Xán Xán.

      Xán Xán cuống lên, trong lòng ngừng tự nhắc: “Nhịn Triệu Noãn Noãn , nhịn , nhịn ... ”

      - Sao còn chưa đứng lên? - nhắc lại.

      nghe thấy, nghe thấy...

      - vội gì, ngồi thêm chút nữa ! - Cao Vũ vẫn ngồi im - Khó khăn lắm mới gặp được... vừa họ gì nhỉ?

      -... tôi họ Lạc.

      - Ôi chao, là Lạc tiên sinh, chúng mình khó khăn lắm mới gặp- được Lạc tiên sinh, ngồi xuống , mọi người hiểu nhau nhiêu- hơn mà.

      - cần! - Triệu Noãn Noãn cau mặt, trừng mắt nhìn Xán Xán - Đứng dậy, về nhà.

      Vẫn nghe thấy, vẫn nghe thấy gì... Xán Xán tiếp tục nở nụ cười đờ đẫn với Lạc Thiếu Tuấn. Triệu Noãn Noãn rốt cuộc nhịn nổi, túm phắt lấy tay Xán Xán, ghìm giọng gầm gừ:

      - Tô Xán Xán, em đứng lên cho !

      - làm gì vậy? - Đến lúc này, thể vờ chưa nghe thấy, đành - đừng to, em... em có bạn ở đây...

      Hạnh phúc ở trước mắt, thể để nó tuột mất.

      Triệu Noãn Noãn , chỉ tóm chặt tay rời.

      - Noãn Noãn, về nhà em giặt quần áo, lau cửa kính cho được ? bỏ em ra ... - Xán Xán lí nhí van nài.

      -

      - được! - tiếng phũ phàng.

      -... - Lửa hạnh phúc càng lúc càng yếu ớt.

      - !

      lực kéo mạnh, bị kéo .

      - Đợi ... - Lạc Thiếu Tuấn nhỏm lên định ngăn lại, nhưng bị Cao Vũ cản trở.

      - Đừng để ý, em họ cãi nhau thôi mà... , mới rồi gọi là gì nhỉ?

      Lạc Thiếu Tuấn:

      - ….
      mylien1961 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32: Chẳng lẽ bọn họ thành đôi, còn được tìm ai đấy?

      Ra khỏi nhà hàng, lên xe rồi, suốt từ quảng trường trung tâm về nhà, Xán Xán rất khó chịu. nhớ lại bao nhiêu lần xem mặt đàn ông hồi trước, tất cả đều so nổi với Lạc Thiếu Tuấn, ràng là vừa đẹp trai vừa giàu có, dịu dàng ân cần, biết chiều phụ nữ, chủ yếu nhất là người hiểu được vẻ đẹp của . Người dàn ông tốt đến thế mà bị lỡ, mà nguyên nhân trực tiếp gây ra bi kịch lại là hai kẻ ở trong xe này.

      Nghĩ đến đây là Xán Xán phát sầu.

      Đến 25 tuổi đời mới gặp được người đàn ông tuyệt đỉnh là Lạc Thiếu Tuấn, tính ra nếu có lần sau tốt số như thế lúc ấy phải tới 50 tuổi rồi sao? Đợi ! 50 tuổi có thể sở hữu giai đẹp được ? Chẳng lẽ kiếp này xấu số đên vậy?

      Phiền muộn quá hóa ra đau khổ. Hai kẻ này có ý gì mà phá hoại nhân duyên của ? Chẳng lẽ họ thành đôi được, còn cho được tìm nửa của hay sao? Quá đáng quá rồi! thể bỏ qua được! Đau khổ cuối cùng chuyển thành phẫn nộ.

      - Đến rồi! - Triệu Noãn Noãn dừng xe.

      Đợi hồi lâu thấy Xán Xán ra.

      - Ra !

      -... - Răng nghiến trèo trẹo.

      - Ra nào!

      -... - Nắm tay siết chặt.

      - Tô Xán Xán, em định ở trong đó cả đêm cũng kệ đấy.

      -... - thế để xem.

      Trong khoảnh khắc, có người từ trong xe lao ra, xông đến trước mặt, mắt hận ngùn ngụt nhìn vào mặt Triệu Noãn Noãn. Dùng ánh mắt giết chết ta ! Giết chết !

      Từ lúc chạy ra khỏi nhà gặp giai như thế Triệu Noãn Noãn vui, bây giờ còn nhìn như vậy, cuốỉ cùng lửa giận cũng bốc cao:

      - Tô Xán Xán em còn dám nhìn như thế, ...

      - Hừ! - Quay ngoắt đầu, bước , để mặc người đứng lại ngây ra vì chuẩn bị phát hỏa.

      Đây gọi là cuộc chiến bằng ánh mắt!

      * * *

      Xán Xán bị lửa giận bốc ngùn ngụt quay cuồng đầu óc, tráng khí xông lên, có leo đến tầng tám cũng suy suyển, nên chẳng thèm để ý lầu có Triệu Noãn Noãn và Cao Vũ, đá văng đôi giày cao gót, sầm phát đóng sập cửa phòng. Còn lại hai ngưòi đứng ngoài, nhìn tôi, tôi nhìn .

      Ba tiếng sau, trong phòng Xán Xán vẫn tiếng động.

      Triệu Noãn Noãn lại lại ngoài cửa phòng mãi rốt cuộc nhịn nổi, ngoái lại nhìn Cao Vũ ngồi sô- pha ngập ngừng mở miệng:

      - bảo... có phải ây giận ?

      Cao Vũ suy nghĩ lúc:

      - Có thể... - rồi, vẫn thể xác định là Tô Xán Xán vốn để ngoài da có thể thực biết giận là gì .

      - Thế... làm thế nào?

      - Em năn nỉ ấy .

      - Em?

      - Ai bảo em vô duyên vô cớ chạy đến phá hoại nhân duyên của người ta.

      Sắc mặt Triệu Noãn Noãn thay đổi hẳn:

      - Đây là vì em muốn tốt cho ấy, cái tay họ Lạc kia có gì hay chứ?

      Cao Vũ nhướn mày, câu bâng quơ:

      - Em ghen hả?

      Trước kia mà Cao Vũ câu này, nhất định phản bác, nhưng hôm nay đối mặt với câu hỏi đó, biết đáp lại- sao, giây phút ấy Triệu Noãn Noãn rơi vào trầm tư sâu sắc. …đây là ghen rồi sao? Trong khoảnh khắc suy tư ấy, Cao Vũ đứng lên, chuẩn bị .

      - Đợi chút ! - Triệu Noãn Noãn gọi lại - Xán Xán ấy...

      - Em là chồng ấy. - Cao Vũ nhắc nhở câu, rồi quay- bước thẳng (thái độ Cao Vũ thay đổi đáng sợ). Triệu Noãn Noãn chưng hửng. thực, khuyên giải phụ nữ, nhất là khuyên giải cái việc này là lần đầu tiên trong đời phải làm. Ngẩn ngơ ngoài cửa phòng Xán Xán hồi, cuối cùng lấy- hết can đảm giơ tay gõ lên cánh cửa.

      - Xán Xán?

      Đáp lại là im lặng.

      - Xán Xán!

      - Tô Xán Xán! Em ra đây cho !

      - Em mà ra, phá cửa đấy?

      …..

      Cửa phòng bị gõ rầm rầm, đồng thời, trong phòng có người ngồi chồm hỗm giận giữ nhai khoai tây chiên, vừa nhai vừa nhìn ra phía cửa. Tô Xán Xán này cái gì mà biết, mà biết nhất là lười nhác, lần này quyết tâm ra ngoài, chuẩn bị cho trận chiến tranh lạnh.

      ! Gõ đến thủng cửa cũng là cửa nhà đấy! Sao! gõ nữa à? Chẳng lẽ xót cánh cửa à? Triệu Noãn Noãn, đúng là đồ đàn bà!

      Sau đó, tiếp tục nhai khoai tây chiên.

      Nhưng, khoai tây chiên làm sao ngon bằng cơm Triệu Noãn nấu...

      Được rồi, thừa nhận ngoài món cháo gà nấm còn thơm trong miệng, cả ngày hôm nay chưa được ăn gì nóng hổi, xoa xoa bụng, rồi nhìn đồng hồ ở đầu giường, gần 6 giờ rồi, dạ dày bắt đầu tiết dịch vị.

      Đáng ghét! Sau khi chiến tranh lạnh, đáng lẽ phải mang bình nước sôi tới, úp bát mì nóng mà ăn chứ...

      suy nghĩ mông lung, tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này thanh rất nhiều.

      - Xán Xán, em đói ? - Giọng Triệu Noãn Noãn to, nhưng sáng rực cả hai mắt. đói, mà là thèm ăn.

      - nấu mì nóng cho em đây, có mốn ăn ?

      - Nuốt nước bọt ừng ực, nhịn ! Cố nhịn !

      - Em thích nhất món mỳ bò, thả rất nhiều thịt bò rồi đấy.

      Ôi chao… sắp nhịn được rồi.

      - Nguội là ăn ngon đâu.

      Bùm!

      Muốn nhịn cũng được, cần nhịn nữa! Cánh cửa phòng đóng suốt buổi chiều cuổì cùng mở, sinh vật hai mắt sáng quắc xông ra, mắt chớp chớp thẳng vào bếp, hít hà. Thơm quá, đúng là thơm quá!

      Trông bộ dạng , Triệu Noãn Noãn rốt cuộc cũng thở phào:

      - Cũng biết đường ra ăn cơm rồi đây?

      - Hừ! - Tuy bị đồ ăn ngon quyến rũ, nhưng tức giận cửa vẫn dễ tiêu tan.

      Thấy như vậy, Triệu Noãn Noãn lập tức hạ giọng:

      - Được rồi, được rồi, ăn rồi hãy ...

      Có thế chứ, Xán Xán lườm đứt cả mắt. Mỳ thịt bò! Ta tới đây!

      * * *

      Ăn gọn hai tô to, đến khi bụng căng như trống, Xán Xán mới thỏa mãn gác đũa, đúng là cơm nhà ngon ! Bực bội cả ngày, cuốì cùng cũng nở nụ cười. Triệu Noãn Noãn kè kè bên cạnh nhìn:

      - No chưa?

      - Rồi! - hấp háy mắt, vẻ rất thỏa mãn.

      - Sau này được khóa cửa phòng nữa đấy.

      - Vâng! - Chép chép miệng, vẫn còn thấy mùi thịt bò thơm ngậy. Nhìn bộ dạng như thế Triệu Noãn Noãn cũng hết cả bực mình, bỗng nhiên nhớ ra điều gì:

      - Mới vừa rồi em giận việc gì vậy? phải vì cái tay họ Lạc đấy chứ? - Nghĩ đến đây lại ngăn được bực mình,

      - Giận? - Vẻ mặt mơ màng, Xán Xán tự hỏi mình vừa giận gì? ? (Đúng là chỉ cần được ăn no, bao nhiêu hận thù tiêu tan sạch) - Em giận gì? - Tâm tình vẫn vương vấn quanh bát mỳ bò.

      - có gì. - Tâm trạng bí bách suốt ngày của Triệu Noãn Noãn thoắt cái thư thái hẳn lên, nén được mỉm cười - Món mỳ này... ngon ?

      Xán Xán gật đầu như bổ củi, là cực ngon!

      càng cười ngọt ngào:

      - Sau này muốn ăn gì, nấu cho mà ăn!

      Vâng! - Lại gật gật như gà mổ thóc.

      - Thế sau này được nổi giận nữa chứ?

      vấn đề gì! Trời to đất to nhưng bụng vẫn to nhất!
      mylien1961 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33: Muốn bán đứt em? dễ thế đâu!

      Sau việc xem mặt bạn trai, đồ ăn Triệu Noãn Noãn nấu nướng ngày càng ngon hơn, cứ muốn là ê hề mà lại còn tươi ngon, phong phú các món đủ kiểu, mâm cơm mỗi bữa thơm phức lộng lẫy.

      Cứ như tính của Xán Xán, được đối đãi như thế đáng lẽ phải mừng lắm, nhưng chẳng hiểu sao lần này có cảm giác bị nuôi trong chuồng. Ngày nghĩ sao đêm mộng vậy, đêm ấy Xán Xán nằm mơ. Giấc mộng thế này: buổi chiều mặt trời chói lọi, nhắm mắt sưởi nắng bỗng luồng thơm nức mùi thức ăn tràn tới, vội vàng mở mắt, trước mắt là mâm cánh gà chiên trứng vàng ruộm. Tiếp sau: trứng vịt muối, chân giò hầm, cá hấp, thịt rán... đầy tú hụ. Nhất thời hai mắt sáng rực, nước dãi lòng thòng, ngẩng đầu lên nhìn, Triệu Noãn Noãn cười tít mắt nhìn chăm chắm, giọng dịu dàng ngọt ngào:

      - Xán Xán, ăn thôi.

      Dịch vị dâng đầy, dạ dày mở rộng, đợi thêm, cúi đầu ăn như điên. Ăn rất lâu, lâu lắm... Nhưng bỗng nhiên, nghe thấy trận cười vang bên tai, kinh ngạc ngẩng nhìn. Vẻ ân cần chăm bẵm của Triệu Noãn Noãn đột ngột trở thành hung dữ, xoa cằm gật đầu:

      - Chính xác, có thể bán được rồi...

      vội vàng nhìn vào tấm gương bên cạnh, trong gương, con lợn béo ú, miệng bóng nhẫy mỡ vẫn còn ngậm cái đùi gà, cái đuôi ngoe nguẩy ngoe nguẩy...

      - Ối!!!

      - Xán Xán?

      - Em sao vậy, Xán Xán?

      - Mau tỉnh lại !



      mở choàng mắt, gặp trúng ánh mắt cuống quýt của Triệu Noãn Noãn.

      - ! ! Em muốn bị bán, muốn! - Chân tay khua loạn, thần trí mê man.

      - Xán Xán... em gì thế?

      - là đồ khốn! Đồ khốn! Em cho đốỉ xử với em như thế cho phép!

      - Em gì thế? - Triệu Noãn Noãn càng lúc càng mù mờ.

      - là đồ khốn! Tại sao lừa em? ... - nức nở những giọt nước mắt tròn lăn ra, từng giọt từng giọt, càng khóc càng thảm thiết.

      - Triệu Noãn Noãn, thể đối xử với em như thế. Sao nỡ đối xử với em như thế? Hu hu hu...

      Nhìn nước mắt lăn dài, tim bỗng nhói đau. Hình như mình làm việc gì đó đúng với ấy. Nghĩ vậy, chỉ còn cách vòng tay ôm cái người khóc thảm thiết vào lòng:

      - Đừng khóc nữa, ngoan nào... là đổ tồi, là đồ khốn, chẳng có gì tốt, đừng khóc nữa nào...

      - Hu hu hu...

      tiếp tục khóc, tiếp tục dỗ dành. biết bao lâu, khóc đến mệt rũ, Xán Xán đột ngột dùng lại, đôi mắt đỏ lựng vì khóc ngơ ngơ ngác ngác nhìn Triệu Noãn Noãn. Hai mắt giao nhau, trái tim bỗng nhiên rung động, khát khao muốn hôn . thử ghé gần vào , hai môi dường như sắp chạm vào nhau, thanh vụng về rốt cuộc vang lên phá tan gian ngọt ngào, lãng mạn ấy.

      - Xảy ra chuyện gì vậy?

      Kẻ nằm mộng khỏi rồi, tỉnh ra là quên hết!!!

      Triệu Noãn Noãn im lặng. Kẻ "vô duyên" tiếp tục cật vấn: Muộn thế này rồi, chạy vào phòng em làm gì?

      Triệu Noãn Noãn:

      - …..

      Chợt phát ra điều gì đó:

      - , , ôm em làm gì?

      Triệu Noãn Noãn đỏ mặt, đứng phắt dậy, lùi lại mấy bước, mắt sáng quắc:

      - Em vừa mới... gặp ác mộng...

      - à? - nghi hoặc nhìn dò xét.

      - Ừ... - Giọng chứng tỏ choáng.

      - bị sốt à?

      - Đâu... có đâu...

      - Thế sao mặt lại đỏ thế?

      - … nóng.

      - Sao bảo sốt?

      - …..

      Vì gặp ác mộng, thiếu ngủ, đến trưa Xán Xán mới bò dậy xuống giường, chuếnh choáng mặc đồ, khật khừ vào phòng vệ sinh.

      - Á!!!

      tiêng thét kinh hoàng từ phòng vệ sinh vang lên.

      - Em sao rồi? - Lúc này đến Cao Vũ cũng giật mình, vẻ mặt vừa kinh ngạc nhìn kẻ dở hơi vừa ấp úng - Em dù lớn chưa bằng ai nhưng cũng đến nỗi nhìn bản thân trong gương mà hãi đến mức ấy chứ?

      - Cái gương, cái gương! - Xán Xán chỉ tay vào gương mà run bắn.

      - Cái gương làm sao? - Triệu Noãn Noãn cũng nghe tiếng, chạy xô tới, khi nhìn thấy , ánh mắt lóe lên tia hoảng kín đáo.

      - Lợn lợn lợn! - Tiêng kêu run rẩy tiếp tục.

      Lợn? Hai người đều ngây ra.

      Phải! Chính là lợn! Cuối cùng nhớ ra giấc mộng tối hôm qua!

      * * *

      - Em phải giảm béo! - Nếu nhớ nhầm, đây là lần thứ hai Xán Xán tuyên bố giảm cân kể từ khi dọn tới sống ở đây. Xét tình huống tại, ràng là quên thất bại lần trước.

      Vừa ra miệng, Triệu Noãn Noãn cuống lên:

      - Giảm béo gì chứ? tại em như thế này là rất vừa còn gì?

      - vừa tý nào! - Xán Xán trừng mắt giận dữ, trong lòng thầm rủa: Triệu Noãn Noãn, muốn bán đứt em chứ gi? dễ thế đâu! - Em nhất định phải giảm béo!

      - đồng ý. - Nhớ tới lần giảm béo trước của khiến gầy thê thảm, Triệu Noãn Noãn thấy hoảng hốt.

      - Tại sao?

      - đồng ý là đồng ý, dù thế nào cũng cho em ăn kiêng.

      - Ai cần đồng ý, em muốn giảm béo, em ăn gì nữa!

      - Em ! - sắp bị ngốc này làm cho giận phát điên lên được.

      - Em xác định là em có thể nhịn được ? - Cao Vũ từ lúc nãy vẫn im lặng đứng bên rốt cuộc cũng mở miệng, ánh mắt chẳng có chút gì tin tưởng.

      Đáng ghét! vẫn cứ coi thường ! Xán Xán nổi giận.

      - Em xác định, nhất định và khẳng định là nhịn được!

      Cao Vũ gì, nhưng ánh mắt ràng: tôi tin.

      Lại nhìn sang Triệu Noãn Noãn, cái nhìn cũng tỏ ý nghĩ như thế. Bị hai người đánh giá như thế, ngay cả Xán Xán cũng hoang mang:

      - Chắc... chắc có thể nhịn được mà...

      Im lặng...

      * * *

      - Lời tuyên bố giảm béo lần thứ hai chỉ sau năm phút tắt ngóm. Xán Xán càng u uất. sầu não bà mẹ họ Triệu lại gọi điện thoại tới. Cú điện thoại này, cần nghe cũng biết là bà lại giục giã chuyện hôn nhân. Đầu dây bên kia, bà mẹ nhấn nhá từng câu từng chữ như rót vào tai:

      - Xán Xán ơi, tuy là tổ chức lễ cưới phiền phức chút, nhưng là con , được mặc áo cưới là việc hạnh phúc vô cùng, chẳng lẽ con cảm thấy cần hay sao?

      Hạnh phúc? Xán Xán nhớ tới giấc mộng tối qua, tưởng tượng cái đầu lợn mặc áo dâu, tâm trạng càng não nề bi đát. Gác máy rồi, chẳng thiết động cựa gì.

      Bỗng nhiên Triệu Noãn Noãn bước tới:

      - Xán Xán, em muốn giảm béo à?

      - Vâng... - Vẻ mặt bi đát, thực ra rất muốn giảm béo. Nhưng mỗi lần đều thể kiên trì, cứ như thế thành con lợn y như trong mộng thôi. được! Tuyệt đối được! Xán Xán lấy hết sức lắc đầu quầy quậy.

      - Đừng lắc nữa! - Triệu Noãn Noãn quả thể nhìn tiếp, hôm nay lắc bao nhiêu lần rồi.

      - có cách giúp em giảm cân!

      Xán Xán mừng rỡ:

      - ạ?

      - đấy! - Trịnh trọng gật đầu, Triệu Noãn Noãn cực kỳ nghiêm túc - Mà lại cần ăn kiêng

      Tốt đến thế sao? phải xa lìa của ngon vật lạ mà vẫn giảm được cân? Mắt Xán Xán sáng long lanh như vì sao, vẻ sùng bái ngưỡng mộ hướng về Triệu Noãn Noãn, thành tâm trông đợi.

      - Nhưng em phải hứa với , trong thời gian giảm béo phải hoàn toàn nghe theo lời .

      - vấn đề gì! - Chỉ cần có thể để ngồi giảm béo việc gì cũng ok.

      - hối hận nhé?-

      - !

      - Được rồi... - Triệu Noãn Noãn nghiêm túc - Bắt đầu từ ngày mai, em cùng dậy sớm chạy bộ.

      Oa oa oa oa, mộng đẹp tan tành, từ thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục.

      Thế là sớm hôm sau, 6 giờ sáng, Xán Xán còn dệt mộng đẹp bị Triệu Noãn Noãn chút nương tay kéo ra khỏi chăn - chạy buổi sáng!

      - Em giảm béo, giảm béo đâu... - Xán Xán co rúm lưng, chạy kịp thở.

      đời này, việc ghét nhất là chạy bộ, hồi xưa học, tìm mọi cách để trốn môn chạy 800 mét, ngờ sau khi tốt nghiệp đại học hai năm, vẫn bị người kéo chạy bộ! Đúng là cái nợ! muốn ngủ, muốn rúc trong chăn ấm, muốn nằm mơ về món vịt quay...

      Đừng có dừng lại, tiếp tục chạy ! - Giọng giục giã của Triệu Noãn Noãn phá vỡ mơ màng của Xán Xán - Chạy xong bữa tối tự giải quyết.

      Xán Xán:

      - …

      Tối hôm ấy, truyền hình phát sóng chuyên đề về thịt lợn, người MC giày cao gót đứng bên quầy thịt lợn, giọng kinh ngạc tuyên bố với khán giả: “Thưa các bạn, thịt lợn tăng giá! Đặc biệt thịt thăn được bán tới mức 15 đồng cân!!!”
      mylien1961 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :