1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chúng mình lấy nhau đi - Ức Cầm(62c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24: Đep trai đáng mấy xu? Đẹp trai có mài ra mà ăn được ?

      - Như Ngọc, 12 giờ rồi, cậu lôi tớ ra ngoài làm gì? - Xán Xán kéo Nhan Như Ngọc xăm xăm lao về phía trước, vẻ mặt ngơ ngẩn. Nhan Như Ngọc đúng tính cách, quát vang vang:

      - tìm đàn ông cho cậu!

      Quả sai, chủ định phải giải cứu Xán Xán khói nỗi đau thất tình, cách tốt nhất là bắt đầu mối tình mới.

      - Xán Xán, hôm nay chúng mình là những phụ nữ nổi loạn, khiến bọn đàn ông thối kia phải chống mắt xem sức hấp dẫn của chúng mình! nào! - đợi ý kiến Xán Xán, kéo tuốt Xán Xán tới quán bar.

      Cái bar mà Nhan Như Ngọc chọn có tên "PUB Hành lang thời gian", nổi tiếng nhất thành phố, lúc này khách đông, bên trong đèn sáng rực rỡ, tiếng người rào rào. Xán Xán bị Nhan Như Ngọc lôi xềnh xệch suốt đường , lạ lẫm tiến vào, hai mắt chỉ dám nhìn thẳng. ngần này tuổi mà chưa đến những nơi thế này bao giờ. Đèn đóm choang choang khiến quay cuồng choáng váng. Phải ngồi xuống định thần, người có dáng phục vụ chìa ra tờ menu.

      Chào hai , xin hỏi muốn dùng gì?

      Nhan Như Ngọc nhìn lên thấy chàng đẹp trai, cầm lấy menu, mắt lập tức trợn trừng. Xem hồi, ngẩn ngơ cả ra, lay lay "Xán Xán ngồi như tượng bên cạnh:

      Xán Xán, cậu xem giúp tớ, mấy món lặt vặt ở đâu?

      Xán Xán đưa mắt nhìn qua, cũng ngây ra.

      Như Ngọc, bọn mình gọi nước lọc thôi được ?

      được, mất mặt lắm.

      Thế cậu mang theo bao nhiêu tiền?

      - Nếu vậy gọi nước chanh được ? Rẻ nhất đấy.

      - Đành vậy...

      Dưới cái nhìn kỳ lạ của người phục vụ, Xán Xán và Nhan Như Ngọc cả hai gọi ly nước chanh.

      - Như Ngọc, bọn mình về rồi tính... tớ cảm thây thích hợp cho bọn mình... - Xán Xán trông trai (>ô’n chung quanh, toàn những đùi vế, ngực mông thây nẩy rồi cúi nhìn cách ăn vận của mình, cảm thây chua xót.

      Nhan Như Ngọc mới đầu cũng bị choáng, nhưng từ bên cạnh có mây chàng đẹp trai xuât , thoắt cái lòng mê trai đẹp nổi lên, lây hết can đảm :

      - đến rồi, sợ gì chứ! Có chị đây bảo bọc cậu rồi!

      Xán Xán nữa. lúc sau, nước chanh uốm> lu- t Nhan Như Ngọc vẫn có ý ra .

      - Như Ngọc, tớ uống xong rồi, chúng mình thôi. Xán Xán kéo Nhan Như Ngọc ngây người ngắm trai

      Nhưng Nhan Như Ngọc đâu có đoái hoài đến bạn, xua xua tay ý bảo Xán Xán đừng nhiều lời. biết làm gì hơn, Xán Xán đành đưa mắt nhìn chung quanh, thôi coi như lần mở rộng tầm mắt.

      Dưới ánh đèn rực rỡ, bóng người thanh mảnh ngổi ờ bàn cạnh họ, tuy xoay lưng lại với Xán Xán nhưng trông rất quen. Xán Xán thây giật thột, người này sao vóc dáng giống Cao Vù vậy? Đột nhiên nhó rằng Cao Vũ từng đến bar này, biết đâu trời xui đất khiến lại chạm mặt... Nghĩ đến đây, Xán Xán hốt hoàng cúi gằm, kéo giật vạt áo Nhan Như Ngọc:

      - Như Ngọc, tớ xin cậu đây, chúng mình thôi...

      - cái gì mà ? Còn chưa tìm được bạn trai cho cậu đâu!

      Chăng phải ấy đờ người ngắm trai đẹp hay sao chứ!

      - Tớ cần tìm, chúng mình thôi! - Xán Xán cuống quýt gần như khóc, muốn bị chạm mặt Cao Vũ trong tình huống này, mất mặt lắm!

      - Xán Xán, cậu vẫn quên được cái kẻ họ Cao kia chứ gì? ta có gì tốt nào?

      Vì Nhan Như Ngọc cảm xúc cao trào khiến ít ánh mắt chung quanh dồn lại, Xán Xán cúi đầu, mặt đỏ bừng xấu hổ:

      - Cậu đừng nữa!

      - Tớ sao nào? Đẹp trai đáng gì chứ? Đẹp trai đều là Sở Khanh cả! Đẹp trai đều chưa đến chợ hết tiền! Đẹp trai...

      Rốt cuộc Xán Xán bị thất vọng hoàn toàn, kết bạn nghiêm, gặp phải người tử tếcho nên chịu hậu quả này, chỉ muốn có cái lỗ nẻ mà chui xuống đất! lúc quẫn bách, đột nhiên Nhan Như Ngọc im bặt. Cùng lúc, cảm giác bị ép rất mạnh bao trùm lấy Xán Xán, chầm chậm ngẩng lên, nhìn thấy mặt Cao Vũ.

      - Em tới đây làm gì? - Cao Vũ lạnh lùng mở miệng.

      , nhầm người rồi... - Xán Xán còn tiếp tục múa lưỡi.

      - Tô Xán Xán, em coi là thằng mù hay thằng ngốc vậy?

      Cao Vũ sa sầm mặt, đột ngột kéo tay Xán Xán. - về với . Triệu Noãn Noãn tìm em cả buổi tối rồi.

      Xán Xán vùng ra khỏi tay , bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên,

      Chẳng phải là kẻ khốn này hại mình đến mức phải bỏ nhà hay sao? Bây giờ lại đòi quay về! Cao Vũ là ai cơ chứ! Thế là cao giọng:

      - Tôi về!

      ngờ ngốc này dám quát mình, Cao Vũ lặng người,trong lòng bỗng cảm thấy có chút thú vị:

      - Vì sao?

      - Vì... - Xán Xán ngừng lại. - Vì tôi giải khuây, cớ gì bắt tôi theo về?

      A! Câu này làm Cao Vũ bật cười:

      - Giải khuây? Người ta giải khuây đều uống rượu, còn em… — rồi cố ý nhìn vào ly nước chanh bàn Xán Xán.

      Xán Xán cùng đường:

      - Việc gì đến ! Tôi thích uống gì uống! bò ra! - rồi hât tay Cao Vũ ra.

      Cao Vũ nheo mày, hề có ý buông tay:

      - Thế này , em tới đây giải khuây mời em ly, Thế nào?

      Xán Xán chưng hửng, cảnh giác nhìn Cao Vũ, lý trí nhắc , đây tuyệt đối là cái bẫy!

      - Tôi cần! - Xán Xán kiên quyết từ chối.

      - Vì sao?

      Vì sao? Còn vì sao nữa? Cũng chẳng biết từ đâu, Xán Xán thấy mình cứng cỏi hẳn lên, nhìn Cao Vũ :

      - Vì tôi với duyên nợ, ràng khác nhau!

      Cao Vũ chau mày, ngốc này hôm nay ăn gan hùm rồi, dám từ chối ! Miệng thoáng nét cười ngạc nhiên, đột nhiên xáp tới sát Xán Xán.

      Xán Xán nhất thời kinh hãi:

      - , định làm gì?

      Cao Vũ hề vội vã, cứ từ từ xáp tới, ghé sát tai Xán Xán hạ giọng:

      - Em còn nhớ phải đáp ứng điều kiện của ?

      Xán Xán ngẩn ra, hình như là có việc như thế...

      - Hôm nay em uống rượu với , hai chúng mình hết nợ, thế nào?

      Hai chúng mình hết nợ? Xán Xán chợt sáng rỡ hai mắt, bây giờ điều mong mỏi nhất là Cao Vũ đá ra khỏi tầm mắt của , tốt nhất là chẳng có quan hệ gì hết, vì thế đề nghị này khiến nghĩ lại.

      - ly!

      - Tốt! - Cao Vũ cười mỉm, kéo tay dắt về bàn mình.

      Nhan Như Ngọc ngây người nhìn Xán Xán bị Cao Vũ dắt , mới vừa tính định theo chân, nhưng nghĩ lại, coi như để cơ hội tốt cho Xán Xán với ta, cho nên tiếp tục ngồi tại chỗ... ngắm trai đẹp.

      Lại chiếc bàn Cao Vũ ngồi có cả đám nam thanh nữ tú, thấy Cao Vũ đột nhiên đưa đến lạ hoắc đều dừng chuyện trò, hiếu kỳ nhìn đăm đăm, khiến Xán Xán ngượng ngập.

      Cao Vũ buông tay , ngồi xuống sô- pha rồi vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh:

      - Ngồi .

      Trong lòng Xán Xán đột nhiên có linh cảm chẳng lành, :

      - cần... tôi uống ly rồi ...

      - Ngồi . - Cao Vũ lại nhắc lại, giọng điệu đầy vẻ ra lệnh.

      Xán Xán thất kinh, bỗng nhiên cảm thấy Cao Vũ biến thành xa lạ. ta ngồi ở đó đầy vẻ ông chủ. hốt hoảng, mọ người xung quanh cũng la to:

      Đúng rồi, bảo ngồi ngổi ...

      Đừng có làm mất hứng! Mau ngồi ...

      Dư luận luôn luôn có sức mạnh to lớn, Xán Xán đành ngồi xuống cạnh Cao Vũ.

      Cao Vũ nhếch môi, giơ tay bấm tách, thoắt cái người phục vụ mang ngay ra chai rượu đỏ, nhìn nhãn mác biết ngay giá rẻ, Xán Xán lướt qua trong đầu cái menu lúc nãy, cảm thấy mình chưa uống say.

      Cao Vũ nhấc chai rượu, thành thạo rót cho :

      - Mời.

      Xán Xán nhận ly rượu, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng dè dặt hỏi:

      - Đây... có mời tôi?

      - Đương nhiên.

      Sau khi xác định đáp án, Xán Xán mới yên tâm nhấp môi. Đột nhiên nước mắt nước mũi ào ạt.

      - Vũ ơi, đây là ai thế? mau giới thiệu cho bọn này biết ? - mặc hở hang mở miệng trước, giọng thánh thót khiến Xán Xán nổi da gà.

      - Bạn tôi.

      - Bạn hả? Bạn gì? - Giọng kia thêm vẻ chua ngoa.

      Cao Vũ điềm nhiên nhìn Xán Xán:

      - Bạn sống chung.

      - Phù... - Ngụm rượu đỏ bắn ra ngoài, nước mắt nước mũi cùng tuôn chảy, thiếu chút nữa chết sặc.

      - Sao cẩn thận thế hả? - Cao Vũ giơ tay, dịu dàng vỗ lưng Xán Xán, vì hai người ngồi sát nhau nên giơ tay ra như là vòng tay ôm , tư thế này ấm áp khôn xiết.

      Nhất thời, ánh nhìn chung quanh dồn vào Xán Xán. suýt khóc nước mắt.

      - Ông chủ, chẳng ý tứ gì cả, sống chung với nhau rồi mà ra mắt em! Nào, xin mời chị dâu ly!

      đợi Xán Xán kịp định thần, ly rượu đưa đến trước mặt .

      Cao Vũ ân cần trìu mến nhìn :

      - Mọi người mời em đấy, đừng có làm mất hứng.

      Thế là lại ly rượu vào bụng.

      - Phải rồi, chúng ta lần đầu tiền gặp chị dâu, xin mời chị ly!

      Thế là ly rượu thứ hai lại vào bụng.

      - là bạn của sếp, đây cũng kính chị ly. - có cái giọng nghe rất xôi thịt vừa rồi , Xán Xán còn chưa nuốt hết ly lại ly khác đưa tới.

      Cứ như vậy, Xán Xán bị hết người này đến người khác mời rượu, lịch nhận cả đến say mềm.

      Cao Vũ nhìn thấy thần sắc choáng váng, cử động ngây ngô, đoán chừng say kha khá rồi, có thể lừa đưa về được, là xua tay, đám người chung quanh lập tức hạ ly rượu.

      - Xán Xán?

      Xán Xán uể oải ngẩng đầu, mơ màng nhìn Cao Vũ:

      - Hả?

      Cao Vũ hạ giọng:

      - Đừng uống nữa, chúng ta về nhà nhé?

      Xán Xán lắc lắc đầu, lại muốn nâng ly, lập tức bị Cao Vũngăn lại.

      - Em say rồi, đưa em về thôi.

      Nhìn thấy ly rượu bị cướp , Xán Xán cuống lên:

      được! Em chưa say! Em muốn uống nữa!

      Cao Vũ lanh lẹ tránh móng vuốt Xán Xán chụp tới đòi rượu:

      - được uống nữa, về với !

      Lúc này Xán Xán rất khó chịu, gì cơ chứ! Bản thân ngu ngốc lại bị cái kẻ khốn kiếp này đưa ra làm trò chơi, đến uống rượu cũng cho uống, quá đáng!

      Co giò giậm phát, đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào chóp mũi Cao Vũ mắng:

      đừng có quá đáng như thê! là cái thá gì mà - cho tôi uống? có bằng cái cọng hành ?

      quát xong, chỉ Cao Vũ sững người, mà cả hội uống rượu cũng ngây ra.

      Ồng chủ lớn bị quát, chắc chắn là việc hiếm, mọi người có mặt đều dừng lại, nhìn chằm chằm vào Xán Xán, đến tay DJ phối nhạc kia cũng dừng cả nhạc lại. Trong khoảnh khắc, cá bar lặng ngắt như tờ, mọi người đều đổ dổn mắt về phía bọn họ ngồi.

      Cao Vũ ngờ Xán Xán bị phát cuồng vì say rượu, sắc mặt sa sầm, vươn tay chộp lấy tay Xán Xán chỉ vào mặt mình, gằn giọng:

      - Xán Xán, yên nào! về với !

      rồi kéo Xán Xán ra ngoài.

      - bỏ tôi ra! - Mượn hơi rượu, Xán Xán hất tay Cao Vũ, chỉ vào mắng nhiếc. - bảo là tôi phải liền sao? Cao Vũ, tôi cho biết, thực chỉ coi tôi như thứ đồ chơi thôi phải ? Đừng có tưởng bở bình thường tôi nhịn vài phần được phép lên mặt ông chủ với tôi! là loại gì hả? Đẹp trai để làm gì? Đẹp trai có mài ra mà ăn được ?

      Mắng nhiếc xối xả, hơi rượu trong người Xán Xán càng lúc càng bốc lên, càng mắng nhiếc càng hưng phấn, sau cùng, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, nhảy phắt lên ghế sô- pha dùng hết sức phát huy cái giọng lảnh lót của mình:

      - Đẹp trai đều là bọn Sở Khanh! Đẹp trai đều bất lực!

      Trong chớp mắt, cả cái bar lớn im phăng phắc đến con ruồi bay qua cũng biết đều nghe mồn giọng như kim châm của Xán Xán lan truyền. Trừ Tô Xán Xán, ai nấy đều bàng hoàng.

      Mấy giây sau, mọi ánh mắt đều đổ vào Cao Vũ, giật mình bừng hiểu.

      Cái ăn mặc hở hang đứng bên Cao Vũ tự giác lui lại vài bước, vẻ mặt khoái trá nhìn như dán vào . Nếu lúc rùi Nhan Như Ngọc ở bên cạnh, nhất định phấn khích tuôn trào nước mắt, Xán Xán, cuối cùng cậu cũng dũng cảm ra được rồi! Xán Xán, cậu là cực kỳ dũng!

      Cùng lúc, sắc mặt Cao Vũ lúc đó lúc tái, từ trắng bệch chuyển xanh lè, rồi hóa ra tối sầm. Im lặng hồi, trong đám đông vang lên những tiếng rì rầm, sau đó càng lúc càng lớn, mọi người ghé tai nghiêng đầu râm ran bàn bạc về tin tức chấn động này.

      Xán Xán chửi hết lượt, hơi rượu cũng hạ xuống, choáng váng lờ đờ đứng sô- pha, nhận được hết thảy ánh mắt cảm thông của người chung quanh. đáng thương! đáng thương quá!

      Cao Vũ tức đến phát run, túm phốc lấy tay Xán Xán, cố hết sức kìm nén cơn giận dữ trong lòng.

      - Tô Xán Xán, đưa em về!

      Lực kéo này rất mạnh, Xán Xán đau điếng, lập tức bị kích động trở lại:

      - Tôi về! Tôi về! Tôi về!... Cái loại chết tiệt như , chết tiệt, đồ ma quỷ hại người! Tôi muốn bị lừa nữa.

      Tiếng bình phẩm trong đám đông càng râm ran, mối cảm thong của mọi người dành cho Xán Xán tăng thêm mây phần.

      tức giận trong lòng Cao Vũ lên tới đỉnh điểm, tím mặt, khách khí nữa túm chặt tay Xán Xán, kéo thẳng ra ngoài. Kể từ nay, đừng là danh tiếng lừng lẫy của Cao Vũ mà ngay cả biển hiệu của quán bar nổi nhất thành phố này cũng bị phát điên hủy hoại rồi.

      Tôi , bỏ tôi ra…. - Xán Xán vùng vẫy, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, người xung quanh đều im lặng giãn ra, đưa mắt nhìn Cao Vũ lôi ra ngoài, trong lòng ai nấy đều cảm thán thương quá, thực là đáng thương!
      mylien1961 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25: Thích ấy ư? Tôi vốn mê phụ nữ mà!

      Tận mắt nhìn Xán Xán bị Cao Vũ lôi nhanh khỏi bar, bỗng nhiên biết từ đâu, phụ nữ xông ra.

      - Cao Vũ đâu rồi?

      Mọi người bàng hoàng, hóa ra kịch hay còn chưa hết, càng đến đoạn cuối càng giật gân!

      Cao Vũ mặt lạnh tanh, nghe tiếng người phụ nữ, bỗng nhiên cau mày. Đồng thời, người ấy cũng phát ra Cao Vũ trong đám đông, xông ngay lên, tóm lấy cổ áo Cao Vũ:

      - cho tôi , vì sao nghe điện thoại của tôi?

      - Cút ! - Giọng Cao Vũ đột ngột có phần lạnh lẽo.

      Người phụ nữ bất châp, nhìn chòng chọc vào , giọng rít lên:

      - bảo tôi cút ? Cuối cùng đuối tôi cút !

      - Bốp...

      Những ngón tay in vệt đỏ lên khuôn mặt điển trai của Cao Vũ

      Nếu rằng mọi người xem Xán Xán khi nãy với tâm lý thưởng thức hài kịch đến cái tát này, chắc chắn là vở kịch lên cao trào, người có mặt đều muốn xem diễn biến

      Đến đâu nữa

      Trong chốc lát, trong quán bar chẳng khác gì thùng thuốc súng, bị châm ngòi.

      Cái tát cực mạnh, Cao Vũ đứng đó, thò tay lau vết máu rỉ ra mép, màng tới chỉ trỏ của người xem, vẫn lạnh như băng nhìn người phụ nữ, lạnh nhạt :

      - đừng quá đáng!

      Thế nhưng người đó dường như phát điên, hùng hổ giật cổ áo Cao Vũ:-

      Tôi quá đáng? bảo tôi quá đáng? Thế tôi cho biết tôi còn quá đáng hơn!

      Vừa , ta vừa vươn tay tóm lấy chai rượu đỏ bàn.

      - Bốp...

      Tiếng chai rượu vỡ khiến mọi người im bặt, kinh ngạc nhìn mọi việc trước mắt. Cao Vũ vẫn bình thản đứng đó, người phụ nữ kia nằm sóng xoài ra đất, chai rượu vỡ tung tóe sàn. Giữa hai người là Tô Xán Xán!

      nghiến răng nghiến lợi nhìn vào người phụ nữ, ánh mắt sắp phun lửa ngủn ngụt. Quá đáng quá rồi đấy! Dám đập vỡ chai ruợu à? Có biết giá chai này bao nhiêu? Lãng phí đến nhục!

      Cao Vũ hoàn toàn biết lòng dạ Xán Xán thế nào, càng hiểu nổi việc Xán Xán đột nhiên đứng chôn trước mặt hai người. Bất giác thấy lòng dịu lại... cái con bé này… Cớ sao...

      Người phụ nữ hung hãn kia nhỏm dậy, chuấn bi xông vào tử chiến với Xán Xán. Cao Vũ đột nhiên kéo tay Xán Xán, mặc kệ mọi người nhìn, chạy ra khỏi quán bar.

      Hai người chạy rất lâu, lâu lắm, đến khi tiếng huyên náo yên ắng hẳn, Cao Vũ mới dừng lại.

      - Ôi trời!

      Xán Xán theo sát đằng sau Cao Vũ, ngờ ta đột ngột dừng lại khiến giật thót mình, ôm ngực thở phì phò. Cao Vũ kinh hãi:

      - Sao thế? Lúc nãy ta làm em bị thương à?

      Lẽ nào mới rồi để ý, Xán Xán bị kẻ phát điên kia choảng chai rượu vào rồi?

      Xán Xán vò trán, mơ hồ ngẩng lên nhìn Cao Vũ.

      Quan sát khắp lượt từ xuống dưới, thấy lành lặn vô , Cao Vũ thở phào hơi dài, nhưng miệng lại mắng:

      - Tô Xán Xán, em là đứa ngu ngốc!

      Ngu ngốc? Xán Xán nghe mà thấy lạ.

      Cao Vũ nhìn đầy vẻ trách cứ:

      - Ai bảo em xông vào chứ? - Tiếp đó lại hạ giọng, ánh mắt cũng dịu dàng trở lại - Nếu cái chai đó đập trúng em sao hả?

      nữa, dưới ánh đèn đường vàng vọt, bỗng nhiên nhìn kỹ gương mặt Xán Xán. Đôi mắt to, mũi cao, đôi môi dày dường như chẳng bao giờ mím chặt, lại thêm ánh mắt ngây thơ ướt át, này quả thực là rất ngốc. Nhưng có ngốc nghêch cũng thể xông vào nguy hiểm như thế chứ? Cái chai rượu đó đáng giá thực, nhưng đập vào đầu là có thể gây mất mạng. Vả lại, nhỡ mà chai vỡ, mảnh sắc cào vào mặt, lẽ nào làm xấu hay sao?

      Trong lòng tuy rất muốn trách nhưng thể giận nổi, ánh nhìn cũng càng lúc càng trìu mến. bước đến trước mặt , kìm nổi thò tay chỉnh trang lại áo tóc xộc xệch:

      nào.

      Lúc này Xán Xán vẫn còn say, mơ mơ màng màng bị lôi .

      Hai người trước sau lẳng lặng bước, bỗng nhiên Cao Vũ mở miệng phá tan im ắng.

      Em có muốn biết người phụ nữ đó vì sao đánh ?

      Thấy Xán Xán phán ứng gì, Cao Vũ cười đau khổ, lẩm bẩm mình:

      Mà thôi, dù sao em cũng chẳng hiểu gì, để cho em biết.. ấy là con người bạn của cha . Bọn biết nhau từ , ban đầu quan hệ cũng rất tốt. - thở dài, mắt tối sầm lại, tiếp tục tự lẩm bẩm. - Thực ra trước nay coi ấy như em , nhưng ấy lại hiểu thế cứ nằng nặc đòi cưới. Sao có thể thế được? vốn thích phụ nữ. Vì thế cho ây biết điều đó, ngờ đâu ấy vẫn sống chết đeo đuổi , nhất mực đòi làm người , ấy làm hết mọi cách đế quấy nhiễu , thậm chí còn dọa mang chuyện thích người cùng giới ra với bố mẹ . Để tránh ấy, phải dọn tới thành phố này, ai ngờ vẫn bị ấy tìm được...

      xong những điều này, ngừng lại, nhìn Xán Xán ngây ngô chút phản ứng:

      - Bao nhiêu người chỉ đứng xem kịch hay, sao em lại dại dột xông vào chứ? Em đúng là ngốc chết được!

      Ngốc? nhiều như vậy, Xán Xán chỉ vào tai mỗi chữ này. Quay mình lại, nắm chặt lấy cổ áo Cao Vũ:

      - Em cảnh cáo ! được em ngốc nữa! Em... em ngốc! - Vì say rượu, lời ra đều chỉ ở đầu lưỡi, lè nhè.

      Cao Vũ đành cười gượng:

      - Phải, em ngốc.

      Xán Xán thỏa mãn gật đầu, vẫn tóm chặt lấy cổ áo :

      - ... chỉ thích lừa em! Như thế... như thế được...

      Cao Vũ mâp máy môi:

      - Được rồi, lừa nữa!

      - cũng được bắt em giặt quần áo, dọn dẹp phòng cho ! Em... em phải người hầu của !

      - Việc đó là vì em thua mà.

      - Thua cũng được! được! - Xán Xán tóm chặt rời tay.

      - Em muốn lười biêng à?

      - Em lười biêng, em lười biếng,...

      Nhìn ngốc trước mặt mình cứ vênh vênh cái mặt say mèm lè nhè, bao nhiêu phiền muộn suốt buổi tối trong lòng Cao Vũ bỗng chốc tan biến hết, mỉm cười:

      - có thể nhận lời em nhưng em phải trả ơn chứ?

      - Trả ơn? – Đầu óc Xán Xán lùng bùng.

      - Đúng vậy, để em làm ít nhưng thể giúp công được.

      - Để em nghĩ

      Cao Vũ hứng thú quan sát Xán Xán đăm chiêu suy nghĩ, tâm trạng càng lúc càng hưng phấn, chỉ muốn làm khó xem lại nghĩ ra trò gì bất ngờ. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cái chạm thoảng hơi rượu, thể ngờ, lướt qua môi . Sau đó, nhìn thấy gương mặt cười ngờ nghệch của Xán Xán, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt mơ mang đầy vẻ đắc ý tự lẩm bấm:

      - Em... em trả ơn rồi, ... những gì thể giữ lời đấy...

      say rồi, say rồi.

      luồng máu nóng trong tim phun trào, vòng tay ôm vào- lòng mình, cúi xuống hôn lên môi . biết bao nhiêu lâu sau, Xán Xán chịu nổi, “dụi đầu vào lòng . ”
      mylien1961 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26: Tình đêm cũng được, đối tượng là GAY mà!

      Từ bé tới giờ, đây là lần đầu tiên Tô Xán Xán say mèm trờ về nhà. Khi tỉnh lại, mặt trời lưng chừng. chỉ thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân rã rời. Nhưng khi nhìn những gì trước mắt, tỉnh hẳn. Đây, đây là gì vậy? Rốt cuộc ngủ trong phòng cua người lạ. Lập tức, bộ não quay nhanh lại những gì xảy ra. Hình như bỏ nhà , hình như tìm tới chỗ Nhan Như Ngọc, rồi hình như hai người bar, hình như uống rất nhiều rượu, hình như... sau đó nhớ nổi.

      Chẳng lẽ say? dự cảm lành nảy ra trong óc , rất khó khăn để định thần. Rồi nhìn bốn chung quanh, thây đây là căn phòng lạ, giường lạ, chăn đệm lạ và các loại quần áo vứt ngổn ngang sàn...

      Trong chốc lát, sét đánh giữa trời quang.

      Đầu óc trống rỗng, tiếng nước chảy ào ào khiến quay lại thực tế. nhận ra trong nhà chỉ có mình . Trong phòng tắm còn có người nữa.

      Bỗng nhiên căng thẳng tột độ. Ý nghĩ đầu tiên cua là nhân lúc người đó chưa ra, chạy trước là hơn, chứ nhỡ người ta ra, đối mặt nhau chắc bôi rối chết mất. Thêm nữa, nhỡ người ấy là bậc kính sao? Nhan Như Ngọc mà biết chắc cười chết mất.

      Nhưng nghĩ lại, nếu bỏ như thế, chẳng quá dễ dàng cho kẻ ở- trong nhà tắm hay sao? Đây là lần đầu tiên của mà! Lần đầu tiên đấy! Nhưng lại phủ định ngay cách nghĩ vừa rồi, nhỡ đâu trong khi say mới là kẻ làm hại con nhà người ta sao? chưa từng uống rượu, cũng chẳng biết khi say mình có trở nên điên cuồng hay , nếu người ở trong kia bước ra kêu gào thảm thiết rằng là kẻ cưỡng đoạt phải làm sao? Nghĩ lại, vẫn quyết định chuồn là hơn!

      Tiếc thay, vừa quyết định kịp nữa.

      Tiếng nước chảy đột ngột ngừng hẳn, cửa phòng tắm liền mở ra. Xán Xán lặng người. người trần nửa thân , cơ thể chút thịt thừa, bắp thịt săn chắc cuồn cuộn đầy nam tính, vừa từ phòng tắm ra nên những giọt nước còn vương da thịt khiến hương vị nhục dục quanh quất. Quả là người đàn ống hâp dẫn!

      Nhưng rất nhanh chóng, Xán Xán thoát khỏi cơn mê sắc dục, bây giờ phải lúc thưởng thức, đối mặt với vấn đề nghiêm trọng là mất đời con với người ta. Nhìn kỹ xem đối tượng mà mình cùng qua đêm là ai, phải nheo mắt mây lần nhìn cho kỹ rồi bàng hoàng:

      - ... ... sao lại là ! - Tay run run chi vào Cao Vũ, vội nhắm mắt, trong lòng thầm ước Tô Xán Xán, đây chỉ là mơ thôi! Nhất định nằm mơ! Đây phải là , tuyệt đối phải...

      Lúc nhìn thấy Xán Xán giường, Cao Vũ cũng mất mấy giây giật mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, từ tốn bước về phía :

      - Em tỉnh rồi chứ?

      Nhưng Xán Xán vẫn nhắm nghiền mắt, miệng cứ lâm bẩm:

      - Đây là mơ, đây là mơ, đây là mơ...

      Mặt Cao Vũ sa sầm xuống.

      Xán Xán lẩm bẩm hồi, phát chung quanh im lìm, bèn len lén mở mắt nhìn, hy vọng lại nhìn thấy căn phòng quen thuộc của mình, chiếc máy tính thân và chú thỏ đổ chơi dễ thương hàng ngày. Nhưng cái mà nhìn thấy là bộ mặt to đùng của Cao Vũ quan sát cách lạ kỳ.

      - Tô Xán Xán, em làm gì vậv?

      - Em... - Xán Xán khóc òa, vội nuốt nước miếng, sợ hãi nhìn Cao Vũ. Mà sao lại rụt rè thế chứ! Tình đêm cũng được mà, đối tượng là GAY, là GAY cũng được mà, GAY đây là Cao Vũ đấv nhé! Ông trời cho đường sống rồi.

      Cao Vũ nhìn thây gương mặt Xán Xán sắc thái kinh hãi kỳ lạ thoắt cái hiểu ngay, đoán rằng ngốc này lại suy diễn linh tinh, thế là cái hứng đùa cợt lại nổi lên.

      - Đừng tưởng nhầm, là đây mà.

      Ôi... Xán Xán tuyệt vọng nhìn Cao Vũ, chính đương cũng thừa nhận rồi, xem ra mọi việc đúng là xảy ra rồi. Làm sao đây? gây ra việc mà cầm thú cũng làm này, sao còn mặt mũi nào mà gặp lại Noãn Noãn? Làm sao dám nhìn mặt cha mẹ sinh ra mình? cảm giác dằn vặt mãnh liệt giằng xé trong .

      Thấy cảm xúc của Xán Xán càng lúc càng phong phú, Cao Vũ tiếp tục:

      - Tối qua em uống say quá, sau đó... - ngừng lại, quan sát vẻ mặt Xán Xán.

      Nhưng Xán Xán chỉ chú tâm oán trách nhiếc móc bản thân, hoàn toàn để ý gì. Vì thế Cao Vũ bỗng chốc thấy cụt hứng, dịu dàng mềm mỏng:

      - Em muôn hỏi điều gì sao? Ví như sau đó xảy ra chuyện gì?

      Có gì phải hỏi chứ? Việc thế này, chẳng lẽ lại hỏi là điều đó xảy ra chưa? Xán Xán cười đau khổ:

      - Hỏi gì?

      - Hỏi gì cũng được.

      - Nhất định phải hỏi à?

      - Nhất định!

      Đờ đẫn nhìn như đóng đinh vào Cao Vũ, yếu ớt mở miệng:

      - Thế... có đau ?

      Cao Vũ phì cười sặc sụa. Tô Xán Xán, em đúng là biết hỏi đấy! Cười hồi, Cao Vũ cũng bình tĩnh trở lại, nghiêm túc nhìn Xán Xán.

      - Xán Xán, mặc quần áo đau.

      Xán Xán ngẩn người, đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng vén chăn lên nhìn, quýnh quáng cá người. Hóa ra lúc nãy vì quá căng thẳng, quên khuấy phát ra là trừ việc mặc áo ngoài và quần bò so với lúc ngủ ngày thường còn mặc nhiều hơn, rằng vì say rượu mà làm chuyện bậy bạ, ai mà tin được. Sai lầm quá, sai lầm quá!

      Len lén liếc Cao Vũ cười mỉm nhìn mình, Xán Xán bừng hiểu nên rất xâu hổ, nhưng thoắt cái lại ý thức được điều gì khác, nổi giận ngẩng phắt lên:

      - lừa em! lại lừa em!

      - Đâu mà?

      Đến mức này mà vẫn còn làm ra vẻ vô tội nữa! Xán Xán nghiên răng chất- vấn:

      - Thế tại sao đưa em về nhà?

      Đối mặt với trách móc của Xán Xán, Cao Vũ chỉ nhún vai:

      - Vì em say rồi.

      - Say cũng có thể về nhà ngủ chứ!

      - Chẳng lẽ em muốn để Noãn Noãn nhìn thấy em say đến nỗi biết gì đến nhân tình thế thái nữa sao? – Vốn định đưa ngốc say mèm này về nhà, nhung ngờ ây uống say đến mức phát cuồng lên mà cũng ngăn nối. Đê tránh lặp lại tình trạng rượu chứ phải người , cuối cùng Cao Vũ quyết định đợi tỉnh rượu mới đưa về nhà.

      - Ờ... - Câu này của Cao Vũ khiến Xán Xán im bặt. Đúng , nếu để Triệu Noãn Noãn biết say qua đêm hậu quả tưởng tượng nổi. Nhưng tức khí thể nuốt trôi được! Xán Xán ngẩng phắt lên, tiếp tục trách móc. - Thế sao chỉ thuê phòng? - Khách sạn to như thế này thiếu gì phòng, cứ gì phải hai người ờ chung chứ?

      Cao Vũ bắt chéo hai tay:

      - đủ tiền. - chạy từ quán bar ra, thẻ tín dụng chẳng mang theo người.

      - Nhưng mà cũng cần phải cởi quần áo của em chứ?

      - Em uống say, nôn ọe khắp mình, quần áo phải đưa giặt.

      Đáng ghét! Tại sao ta gì cũng có lý thế? Xán Xán giận dữ cực độ, trừng mắt nhìn Cao Vũ:

      - Coi như đều có lý cả, nhưng tại sao phải tắm? Tại sao? - Cứ theo mô- tip truyện tình , khi nhân vật nữ chính tỉnh lại nhìn thấy nhân vật nam chính bước ra từ phòng tắm, các tiểu thuyết ngôn tình đều viết vậy mà.

      - Thưa đại tiểu thư, em có biết tửu lượng của em cực kém ? Tại sao em hỏi xem, trừ lúc vừa rồi ra, có lúc nào được ngơi mà tắm rửa ?

      Xán Xán giác ngộ hẳn ra. nằm ngủ trong chăn ấm nệm êm, cũng phải biết nghĩ đến người chịu lạnh làm sao chứ. Từ đó, Xán Xán im bặt.

      * * *

      Trong khi Xán Xán đối mặt với Cao Vũ, đầu đau như búa bổ tại nơi khác trong thành phố, Triệu Noãn Noãn liều chết gọi cú điện thoại.

      Chuông vừa reo, giọng vui vẻ của bà mẹ họ Triệu vang lên:

      - Con trai à, cuối cùng con cũng nhớ là phải gọi cho mẹ sao?

      Triệu Noãn Noãn vui được, rầu rĩ :

      - Mẹ ơi, Xán Xán có ở chỗ mẹ ?

      - Xán Xán? - Ngừng chút, giọng lập tức cao vút lên. - Cái đồ bất hiếu, mày, mày vứt con dâu của mẹ đâu rồi đấy chứ? Giời ơi, sao tôi lại đé ra đứa con như thế này chứ hà! Số tôi sao khổ thế này hả giời ơi...

      Tút... tút… tút...

      Triệu Noãn Noãn rã rời gác máy, đây là tia hy vọng cuối cùng của . Từ tối hôm qua tới giờ, chạy khắp những chỗ Xán Xán có thể tới, gọi vô số cuộc điện thoại, nhưng vẫn bặt tín. ây bị sốc như thế, nêu xảy ra việc gì biết làm sao? Giữa đêm tối chạy ra ngoài, nhỡ gặp phải kẻ xâu sao chứ? Đường phố xe cộ san sát như thế, liệu có...

      Cứ nghĩ đến đấy, tim lại đau nhói. Chưa bao giờ biết coi trọng người đến thế. Trước kia, luôn coi ấy như em , quan tâm là điều đương nhiên, nhưng tại cái cảm giác trong lòng lại kỳ diệu khác thường, hoàn toàn phải là quan tâm bình thường, nhất thời bỗng thây trong lòng có phần hoảng hốt. Tô Xán Xán, rốt cuộc em ở đâu...

      lúc hồn xiêu phách tán chuông cửa đột ngột vang lên, vừa mừng vừa lo, vội chạy ra mở cửa.

      - Xán Xán!

      thanh chưa dứt, ánh mắt tối sầm lại.

      - về. - lạnh nhạt lướt mắt nhìn qua Cao Vũ, vẻ mặt chán nản, quay mình vào luôn.

      Cao Vũ nhìn thấy ánh mắt Triệu Noãn Noãn trờ nên phức tạp, vẫn giữ giọng thản nhiên:

      - Phải rồi, đưa của báu về cho em đây.

      Cái gì? Triệu Noãn Noãn giật mình, sau đó đưa mắt nhìn thấy Xán Xán cúi đầu chầm chậm ló ra từ sau lưng Cao Vũ, bối rối e ngại nhìn , lí nhí cất giọng:

      - ...

      Nhưng đột ngột ngắc ngứ, ngẩng phắt lên, mắt mở to kinh ngạc. Người đàn ông đầu bù tóc rối, mặt nhem nhuốc, quần áo nhàu nhĩ chính là Triệu Noãn Noãn trước nay luôn nền nếp chỉn chu! kinh hãi đến nỗi khuỵu xuống, ra lời, mặc cho người đứng trước mặt nhìn xoáy vào , mắt vằn tia máu, trong có thời gian ngắn mà cằm Noãn Noãn lỡm chởm râu ria, trông càng thê thảm.

      Lúc này trong lòng Xán Xán trào lên bao nhiêu là hối hận:

      - Noãn Noãn, xin... - Chưa dứt lời, cả người bị ôm chặt. Cái ôm ấy khiến tưởng như vỡ vụn cả xương cốt.

      - Tô Xán Xán, em là ngốc quá! - thanh nghẹn ngào, đầy trách cứ đau lòng.

      - Em xin lỗi, từ nay em làm thế nữa... - Xán Xán cảm thấy mình sắp bị ôm đến nghẹt thở.

      - Từ nay cho phép em bỏ lời nào nữa! Biết ?

      - Biết... biết ạ... - bị ôm đến thở nổi, đầu óc bắt đầu chuếnh choáng.

      - Nếu em còn dám bỏ nhà , dám qua đêm về, lấy dây xích xích em lại, nghe chưa hả!

      Đáng ghét! là chó con hay sao chứ? Chóng mặt, chóng mặt quá…

      - Em mau đồng ý ! – Bỗng nhiên Triệu Noãn Noãn cảm thấy có gì đó hay. - Xán Xán, Xán Xán! Em sao vậy?

      Hay chưa, Xán Xán thở nổi xỉu rồi.
      mylien1961 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27: Đàn ông mỗi tháng có vài ngày mừng giận bất thường

      Sáng sớm, Xán Xán bị chuông cừa reo inh ỏi đánh thức, sau đó chỉ nghe tiêng xì xào bên ngoài, hình như có vẻ căng thẳng lắm. Phản ứng đầu tiên trong đầu : Triệu Noãn Noãn và Cao Vũ đánh nhau!

      Nhưng nghĩ lại, tối qua Cao Vũ đưa về nhà rồi hình như luôn, là có việc cần làm, nay vẫn chưa về, ngoài đó có việc gì nhỉ? Chẳng lẽ là... cháy!

      Thế là Xán Xán quấn chăn ra ngoài.

      sững người. Triệu Noãn Noãn cúi đầu đứng trong phòng khách, im lặng ngoan ngoãn nghe lời huấn thị của bà mẹ.

      Bà mẹ họ Triệu vừa nhìn thấy Xán Xán, vội vàng bỏ mặc con trai nhào đến niềm nở:

      - Xán Xán, con dâu ngoan của mẹ, con có biết mẹ vội vàng đến đây ! Ôi giời ơi, con dâu của mẹ sao mẹ quan tâm được chứ? - rồi trừng mắt giận dữ về phía Triệu Noãn Noãn.

      - Đồ con cái láo toét, cho con hay, có người vợ như thế này mà biết giữ đừng có nhận ta là mẹ nữa! Mẹ từ con đây!

      Xán Xán cuối cùng cũng định thần lại, để ý mình quấn chăn, làm ngay ra bộ mặt vô tội, chớp chớp mắt:

      - Mẹ... sao mẹ tới đây?

      - Còn giấu mẹ về chuyện thằng con láo toét bắt nạt con à? Hôm nay mẹ tới sớm, để tận mắt nhìn con dâu quý báu của mẹ bị bắt nạt đến nỗi nào. Giời ơi! Sao con lại ngủ trong phòng khách?- Bà mẹ giật mình biến sắc, xông tới tóm cổ áo Triệu Noãn Noãn. – Giỏi nhỉ! Sao mẹ lại đẻ ra đứa con mất dạy thế này hả? Dám đuổi vợ ra phòng khách nằm thế này! Con muốn mẹ từ con bỏ cháu hả?

      Bị mắng dữ quá, sắc mặt Triệu Noãn Noãn đau khổ:

      - Mẹ... mẹ hiểu nhầm rồi...

      - Hiểu nhầm? - Bà mẹ càng giận dữ. - Chính mắt mẹ nhìn thấy, còn nhầm cái gì?

      - Con với Xán Xán...

      Xán Xán thây Triệu Noãn Noãn sắp giữ nổi, vội xông tới kéo bà mẹ ra:

      - Mẹ ơi, mẹ đừng giận, tối nay con lại dọn về được ? Mẹ bớt giận, bớt giận ...

      Bà mẹ nhất thời cảm thấy được an ủi, mừng hẳn lên:

      - Vẫn là con dâu chu đáo của mẹ, biết là thể làm mẹ giận được. – Rồi quay lại quát Triệu Noãn Noãn. - Nghe chưa hả? Con dâu mẹ đại lượng chấp nhặt, đổng ý về phòng ngủ rồi đây! Con mà dám đuổi nó ra để xem!

      - đâu ạ, đâu ạ, mẹ yên tâm... - Xán Xán đứng bên cạnh phụ họa.

      Nhưng bà mẹ dường như vẫn chưa yên tâm, cau mày tính kế:

      - được! Tối nay mẹ ngủ ở đây, tuyệt đối thế để nó bắt nạt con được!

      Thế là Xán Xán ngây cả người.

      -

      Tối hôm ấy, Xán Xán ôm con thỏ bông của mình, dưới giám sát của bà mẹ, gắng gượng vào phòng ngủ. Ngổi giường, Xán Xán nghĩ mãi ra:

      - Sao mẹ lại tới?

      May mà hôm nay Cao Vũ có nhà, chứ sớm muộn gì chuyện hai người cũng bị lộ tẩy.

      - Chẳng phải do em còn gì.

      - Em làm sao? - Xán Xán rầu rĩ.

      Triệu Noãn Noãn đưa mắt nhìn Xán Xán, cái vẻ mặt vô tội cứ như là chẳng hề làm việc gì sai, nhất thời thấy máu nóng lên:

      - hỏi em, tối qua rốt cuộc em đâu?

      Câu hỏi này chợt khiến Xán Xán luống cuống:

      - Em... em đến nhà Như Ngọc...

      ngờ Triệu Noãn Noãn sa sầm mặt:

      - Tô Xán Xán, em dối đây à? Tối hôm qua nhà Nhan Như Ngọc hề có ai!

      - Sao biết? - Vừa ra, Xán Xán biết ngay mình lỡ lời, vội bịt chặt miệng, lúng túng nhìn Triệu Noãn Noãn chớp chớp mắt. Thấy bộ dạng như thế, Triệu Noãn Noãn đành thở dài ngao ngán, sao biết chứ? Tối hôm qua cả đêm ngủ, chạy khắp những nơi có thể đến, đương nhiên trừ nhà Nhan Như Ngọc. Gõ cửa rất lâu, đến tiếng ho còn thấy, sao Xán Xán có thể ở đó được?

      - xem, rốt cuộc em đâu?

      - Em... em với Như Ngọc... ra ngoài... ra ngoài...

      Giọng Triệu Noãn Noãn cao lên:

      - Nửa đêm khuya khoắt, hai bọn em con mà ra ngoài? đâu?

      Xán Xán càng chột dạ:

      - ... tiêu khiển...

      cái nhìn nghiêm khắc lóe lên:

      - tiêu khiển ở đâu?

      - ra bờ sông... hóng... hóng gió…

      - Tô Xán Xán!

      tiếng quát nặng nề, Xán Xán kinh sợ ngẩng đầu, bất chợt bị ánh mắt sáng quắc của Triệu Noãn Noãn làm cho cụp xuống. chưa từng thấy vẻ mặt như thế bao giờ, sắc mặt tím tái, ánh nhìn rừng rực như đóng đinh vào . Nhất thời Xán Xán biết làm sao, trong lòng thấy trào lên cảm giác lạ lùng, miệng lí nha lí nhí:

      - Noãn Noãn... đừng giận, từ sau em dám nữa...

      Trông như thế đáng sợ quá. Nhìn Xán Xán co ro cóm róm như gà mắc mưa, Triệu Noãn Noãn thấy tim như bị bóp nghẹt, đưa tay xoa đầu cúi gằm, giọng dịu lại:

      - Sau này đừng làm việc gì ngốc như thế nữa, biết ?

      Xán Xán ấp úng trong cổ họng:

      - Biết rồi ạ...

      - Bờ sông gió mạnh, cảm lạnh đây.

      - Dạ...

      - Được rồi, ngủ .

      - Vâng. - ngoan ngoãn đáp, rồi nem nép bò lên giường như đứa trẻ phạm lỗi biết hối hận, chì sợ người lớn mắng nữa.

      Triệu Noãn Noãn lẳng lặng nhìn , cũng trèo lên giường.

      - Xán Xán.

      - Dạ? – quay lại, vẻ sợ sệt nhìn , ánh mắt như đừng mắng em nữa.

      - Thực ra Cao Vũ ác ý gì đâu, em đừng để tâm.

      - Vâng.

      - Nếu thực em giận ấy, có thể bảo ấy chuyển .

      - cần đâu! – Xán Xán vội lắc đầu, tuy việc này có ảnh hưởng chút đến , nhưng giờ việc qua rồi, sao có thể vì thế mà phá hoại mối nhân duyên của Noãn Noãn? Tuyệt đối được.

      từ chối cách cương quyết như thế, Triệu Noãn Noãn thấy tim đau nhói, mặt tối sầm lại:

      - Em… phải em thích đấy chứ?

      - Ớ… - Xán Xán lắc đầu quầy quậy, bị lừa đến phát sợ, đánh chết cũng dám dây vào cái loại tinh ấy.

      Triệu Noãn Noãn thấy thanh thản hẳn, mỉm cười:

      - Biết rồi, em ngủ .

      Xán Xán thấy kỳ lạ, hôm nay ấy ghen hay sao ấy? chốc dữ như quỷ, chốc lại cười dịu dàng, quá bất bình thường!

      - Noãn Noãn, hôm nay kỳ lạ.

      - Vậy hả? – Lòng dạ thư thái, giọng cũng nhàng hơn.

      - Có phải khó chịu ở đâu ?

      - có. – Ánh đèn bỗng trở nên rất ngọt ngào.

      - Nhưng mới rồi lúc cáu giận, lúc cười… cứ như là…- Xán Xán ngắc ngứ.

      - Như là gì? – Màu giấy dán tường bắt mắt!

      - Cứ như là kỳ kinh ấy…

      - …Tô Xán Xán, em để cho ngủ. nghĩ: đàn ông mỗi tháng cũng có vài ngày trở nên vui buồn thất thường.

      Đêm khuya, Xán Xán ngủ say.

      Ánh trăng luồn qua kẽ rèm soi vào trong, hắt ánh sang lên chiếc giường đơn màu trắng. Triệu Noãn Noãn trở mình, ánh mắt dịu dàng dừng lại gương mặt ngủ say. Xán Xán nhắm nghiền mắt, đôi má phinh phính cứ như có vầng hào quang, hàng mi rợp phủ bong râm quầng mắt, đôi môi khe khẽ mấp máy, cả lúc ngủ vẫn có vẻ ngờ nghệch rất đáng .

      Căn phòng tĩnh mịch, chợt vang lên tiếng thở nhè .

      Tô Xán Xán, khi em dối, mắt em luôn chớp chớp, nhìn là biết ngay.

      Tô Xán Xán, hôm đó khi ôm em, mùi rượu nồng nặc khắp người là hiểu ngay.

      Tô Xán Xán, em nên dối .

      Tô Xán Xán, hình như hơi hơi thích em rồi…
      mylien1961 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: Em đừng vào lúc tắm, có được ?

      - Cái gì? - Tô Xán Xán như kinh ngạc kêu lên, đến cả Triệu Noãn Noãn bên cạnh cũng có phần khó chịu.

      - Mẹ, mẹ đừng nóng ruột, bọn con rất tốt mà.

      Vẻ mặt bà mẹ họ Triệu nhất thời sa sầm, trừng mắt lườm con trai:

      - Thế nào là bảo tôi đừng nóng ruột? Lễ cưới có thể là nóng ruột sao? Đều là muốn tốt cho hai đứa, nào muôn lần mặc áo dâu chứ? Lẽ nào con muốn Xán Xán cứ danh phận về sống với con? Mẹ kiên quyết đồng ý!

      Chính xác, đây là kế hoạch mà bà mẹ suy tính lại suốt đêm hôm qua mới nghĩ ra. Theo suy tình của bà, lý do con trai bà với con dâu hục hặc nhau chủ yếu là vì hai đứa chỉ có mỗi đăng ký kết hôn nên chưa có ý thức về chuyện hôn nhân nghiêm chinh. Vì thế cách tốt nhất là tổ chức lễ cưới rôm rả cho chúng nó, đến khi bạn bè thân hữu, cha mẹ hai bên đều có mặt hai đứa chúng nó nhất định hiếu ra, có khi còn mau chóng tặng cho bà đứa cháu ấy chứ.

      Nghĩ như thế, bà mẹ thấy mát lòng mát ruột, lập tức sắp đặt mọi việc, vừa sáng sớm gọi hai đứa tuyên bố quyết định.

      Trong khi bà mẹ tính toán rất hoàn hảo Tô Xán Xán cuống cả lên. làm giấy đăng ký kết hôn ok, nhưng tổ chức hôn lễ thể. Chưa tính đến nhũng quy tắc phức tạp, quan trọng nhất là lễ cưới phải mời rất nhiều bạn bè thân hữu, đến lúc đó quan khách tới cả, mỗi người câu, dù việc hai đứa bị phát giác lúc đó nhưng về sau ly hôn phải làm thế nào? Cứ theo tính cách của gia tộc tuyệt đối được gây chuyện ồn ào. Xán Xán càng nghĩ càng thấy thể làm theo sắp xếp của bà mẹ họ Triệu, nhất định phải dập tắt cái ý định này từ trong trứng.

      Nhưng mà bà mẹ họ Triệu cứ như ăn phải bùa mê, chỉ chăm chăm thu xếp lễ cưới.

      - Xán Xán này, sao con lại ngốc thế? Tổ chức hôn lễ này quan hệ của hai đứa được mọi người biết đến, lúc đó xem thằng con bất hiếu cúa mẹ còn dám ức hiếp con nữa ? - Bà me thiết tha nhấn nhá, hoàn toàn để ý sắc mặt Xán Xán càng lúc càng khó coi.

      - Nhưng mà mẹ ơi, tổ chức hôn lễ tốn kém bao nhiêu là tiền. Chụp ảnh cũng tiền, mời khách cũng tiền, sính lễ cũng tiền, Noãn Noãn kiếm tiền chẳng dễ dàng gì, để sau hãy tính mẹ ạ...

      Câu sau của Xán Xán khiến bà mẹ mát lòng mát dạ. Đứa con dâu này thực là thấu tình đạt lý quá! Thời buổi này, được mấy người biết tiết kiệm như thế? Có người con dâu như thế mà giữ cho chắc, sau này chẳng có cơ hội khác đâu. Thế là bà giữ vững lập trường:

      - Con yên tâm, chi phí cho lễ cưới mình mẹ bao hết! Mẹ đây làm cái lễ cưới đáng giá cho con!

      Xán Xán ngây người, mẹ ơi là mẹ! Sao mẹ biết tiết kiệm chút?

      Chớp mắt, Xán Xán lại nghĩ ra cái cớ khác:

      - Nhưng mà hôn lễ phiền toái lắm, phải chọn váy cưới, chụp ảnh, tìm khách sạn, lựa thực đơn, mời khách... Noãn Noãn bận như thế thời gian đâu mà làm được? Theo ý con cứ để sau rồi tính...

      - Sao có thể vì chút phiền toái mọn mà thôi được? - Bà mẹ phẩy tay. - Khách sạn tìm nơi tốt nhất, thực đơn chọn mức sang nhất, quan khách hai đứa chỉ phụ trách khách mời của hai đứa, phải lo khách mời của bố mẹ. Còn các việc khác giao hết cho dịch vụ cưới hỏi, các con phải bận tâm. Mẹ mà chi tiền, mọi đều ok! No problem! - Tiếng tuôn ra ngọt xót.

      Xán Xán hoàn toàn coi là đùa được.

      Noãn Noãn, cuối cùng em cũng hiếu vì sao sợ mẹ đến thế, Xán Xán gẩn như sắp khóc!

      Thấy Xán Xán , bà mẹ đương nhiên cho rằng chịu, nên càng hưng phấn:

      - Váy cưới cũng do bọn con tự chọn, nhưng con yên tâm, mẹ quen người thiết kế váy cưới đẹp lắm, vài ngày nữa mẹ đưa con tới gặp bà ấy để con lựa chọn chiếc nào đẹp nhất! À , chiếc sao đủ được? Phải lựa ba chiếc, đê có thế thay đổi…

      Xán Xán bỗng nhiên cảm thây trong mắt bà mẹ lóe lên ánh sáng lấp lánh như sao, vẻ hưng phấn của bà cứ như chính bà chuẩn bị lấy chồng.

      - Phải rồi, sau hôn lễ còn có tuần trăng mật nữa đấy! Việc này thể thiếu, khi xưa mẹ lấy bố con chẳng có tiền, chi có thể đảo Hải Nam, chán chết được. Các con phải Pháp! Ôi chao, lãng mạn lắm đây...

      Mẹ ơi, mẹ nghĩ quá xa rồi đấy.

      -

      Bà mẹ cứ nhất mực kiên trì, Xán Xán hoàn toàn hết hy vọng khuyên bà hồi tâm chuyển ý, kế sách khả thi chỉ có thể là bàn bạc với Triệu Noãn Noãn mà thôi.

      Thế là đợi bà mẹ khỏi, Xán Xán túm ngay lấy Noãn Noãn.

      - Noãn Noãn, mau khuyên giải mẹ ! Bà... bà bị ma ám rồi!

      Triệu Noãn Noãn vốn bực mình, quay lại trừng mắt bực bội:

      - Em là con dâu quý con dâu báu mà còn khuyên nổi, là đứa bất hiếu có tác dụng gì? Lại chẳng bị mắng té tát ấy à! - Mọi đều do ngốc này bỏ nhà ra gây thành họa, bây giờ hay rồi, lại bắt chịu trận sao chứ?

      Nghe thế, nhất thời Xán Xán cảm thấy tuyệt vọng, lẽ nào thực còn cách gì? Chẳng lẽ sắp phải mặc váy cưới? đâu! chưa giám béo mà! (Hóa ra lo lắng về điều này! “Potay. com”). Xán Xán bực mình, đập tay xuống bàn đánh chát cái:

      - Em quyết định rồi! Em với phải ly hôn!

      Chính xác, đây là cách duy nhất mà tại nghĩ ra được, chỉ cần ly hôn trước khi mọi việc diễn ra phải bận tâm về lễ cưới nữa. Tuy làm vậy tức là thể tiếp tục ăn ngồi rồi ở đây, nhưng vẫn tốt hơn là kết hôn. Bây giờ ly hôn, nhiều nhât là khiến cha mẹ phiền lòng, nhưng sau này mới bỏ nhau bị họ hàng thân thích thân bằng cố hữu nhiếc móc còn khổ hơn. Xán Xán quyết định rất mạnh bạo!

      Nhưng khi ra quyết định đó, nhận ra thần sắc Triệu Noãn Noãn đột ngột biến đổi.

      - Noãn Noãn, cứ làm vậy ! Sớm muộn gì cũng ly hôn, kéo dài đau khổ chẳng bằng cắt đứt cho xong!

      Triệu Noãn Noãn mặt sa sầm, lời.

      -

      Chuyện trước kia chúng mình cho bố mẹ biết, giờ cứ làm thủ tục trước , đến khi nào bố mẹ ép chúng mình làm lễ cưới chúng mình đưa giây chứng nhận ly hôn ra... - bắt đầu thao thao bất tuyệt về phương án ly hôn. - về việc tài sản yên tâm , em hào cũng đòi. Nhưng... - Xán Xán lại nghĩ gì đó, mặt đầy đau khổ. - Ly hôn rồi, có thế cho em tiếp tục ở đây mấy ngày ? Em sợ về nhà bị bố mẹ chém chết... (cũng biết sợ đấy!).

      hết lèo, Xán Xán chăm chắm nhìn Triệu Noãn Noãn, vẻ mặt hết sức chân thành:

      - Sao ạ? Ngày mai làm thủ tục được ạ?

      - Hừ! - cái hắng giọng lạnh lùng, Triệu Noãn Noãn về phòng, đóng cửa đánh rầm tiếng.

      Xán Xán hiểu sao lại giận dữ như thế? Xem ra, vẫn phải đợi chu kỳ sinh lý của qua rồi mới bàn bạc được!

      Nhưng việc làm Xán Xán khổ não vẫn còn ở phía sau, hôn (đột ngột xảy ra thảm, ngờ đâu Triệu Noãn Noãn gây với còn thảm gấp mấy lần.

      - Noãn Noãn, tối nay ăn gì ạ?

      - Hừ!

      - Noãn Noãn, nhìn thây khăn tắm mới của em chưa?

      - Hừ!

      - Noãn Noãn, hôm nay đẹp trai quá!

      ... Hừ!

      - Noãn Noãn, đoái hoài đến em, em buồn muốn chết rồi đây này!

      - Noãn Noãn...

      - Tô Xán Xán! Em đừng có xông vào lúc tắm được ! - Triệu Noãn Noãn nổi xung.

      -

      Xán Xán tiu nghỉu, người ta có lòng tốt mang - khăn tắm mới vào cho, cáu cái gì chứ! Cứ làm như có ý đồ bất lương gì í, bây giờ internet đầy ra, có phải chưa từng thấy đàn ông bao giờ đâu mà...

      Nhưng mà lại, cơ thể Triệu Noãn Noãn quá đẹp, hic hic.

      * * *

      Chứng kiến Triệu Noãn Noãn vui buồn thất thường, Xán Xán vô cùng sầu muộn, mắng cũng sao, bắt làm việc nhà cũng được, nhưng có hai việc khiến sợ phát khiếp, đó là cắt internet của , và chuyện với .

      Triệu Noãn Noãn nửa lời với Xán Xán, lại đúng lúc Cao Vũ vắng nhà, đành mở máy tính lên mạng. Đột ngột, điện thoại di động reo vang, là Nhan Như Ngọc.

      - Như Ngọc! Tớ muốn giết chết cậu! - Ngậm miệng cả ngày mới được , tâm tình Xán Xán khó mà tả nổi. Nhưng hứng thú chưa được bao lâu, thấy Nhan Như Ngọc mếu máo trong điện thoại:

      - Xán Xán, tớ xin lỗi cậu!

      - Sao? - Xán Xán giật mình.

      - Hôm đó tớ nên bó mặc cậu, đê cậu bị Cao Vũ kéo như thế! Tớ nên để cậu mình giữa trận chiến! Tớ... tớ có lỗi với cậu! - Vừa khóc vừa kể lể, Như Ngọc khiến tai Xán Xán ù cả .

      cuống lên:

      - Như Ngọc, cậu đừng khóc nữa! Tớ rất ổn đây rồi còn gì! có chuyện gì đâu!

      Tiếng khóc bên kia dừng hẳn, liền đó là giọng Nhan Nhu Ngọc yếu ớt hỏi:

      - ... có chuyện gì chứ?

      - mà! - Xán Xán gật đầu trối chết.

      - Cái tên họ Cao đó làm gì cậu chứ?

      - ! - Dù ấy hiểu nhầm thế nào may là toàn hiểu nhầm thôi.

      - đáng tiếc ghê...

      - Hả?

      - , phải! Ý tớ là cái tên họ Cao đó ra gì với cậu là sai lầm của . Cậu là tốt như thế, sao có thê bị đối xử tệ được? Tin tớ , chị đây nhất định tìm cho cậu người đàn ông tốt hơn .

      Nhan Như Ngọc thao thao bất tuyệt, Xán Xán nghe đến đô mồ hôi hột, đột nhiên Như Ngọc hạ giọng, giọng điệu trở nên bí mật:

      - Xán Xán, tớ có người đàn ông này rất tuyệt, có thể giới thiệu cho cậu đấy.

      Bất chợt linh cảm lành bao phủ toàn thân Xán Xán, nhớ lại người đàn ông mà hồi đó Nhan Như Ngọc giới thiệu cho mình trong dịp lễ Tình nhân năm ngoái...

      Ký ức ngày đó lại trờ về. Buổi tối trước lễ Tình nhân, Xán Xán (heo thói quen mở máy tính, vào nick chat, đèn cùa Nhan Như Ngọc bật sáng.

      Nhan Như Ngọc: Xán Xán, ngày mai cậu làm gì?

      Xán Xán: Ngày mai? Ăn cơm rồi ngủ.

      Nhan Như Ngọc: Hic, Tô Xán Xán, đời cậu chút ý nghĩa gì sao?

      Xán Xán: đó, ăn cơm no, ngủ ngon giấc.

      Đèn tắt ngóm.

      Nhan Như Ngọc: Xán Xán, ngày mai chơi !

      Xán Xán: Tớ đâu!

      Nhan Như Ngọc: Tại sao?

      Xán Xán: Lười lắm.

      Lười đến mức tìm ra lý do nào khác nữa.

      Nhan Như Ngọc: Có rất nhiều trai đẹp đấy! Nghe trong đó có Chiêm Thạch Vương học năm thứ năm, đẹp giai pha lẫn những nét đẹp nhất của các minh tình màn bạc, thế lại còn làm ông chủ của mấy chục công ty, quan trọng nhất là ấy cực kỳ có trách nhiệm! Tóm lại là chuẩn men trong đám đàn ông đấy!

      Xán Xán: !!!

      Nhan Như Ngọc: Động lòng rồi hả? nhé!

      Xán Xán: Có được ăn uống ?

      Nhan Như Ngọc: Có chứ! Ăn tự chọn! Muốn ăn bao nhiêu tùy thích!

      Xán Xán: Có phái trả tiền ?

      Nhan Như Ngọc: ! Trai đẹp bao mà!

      Xán Xán: Hay quá! Tớ !

      Thế là sớm hôm sau, Xán Xán phá lệ dậy trước 12 giờ trưa, tóc buộc đuôi ngựa, xỏ quần bò, đôi giày Adidas biết bao nhiêu tuổi đời, hào hứng ra khỏi cửa.

      Đến nơi hẹn với Nhan Như Ngọc, cả hai vừa nhìn thấy nhau choáng.

      Nhan Như Ngọc mặc chiếc váy liền màu đỏ rực, bên ngoài khoác chiếc áo mỏng màu đen, chân giày cao tám phân, kẹp tóc màu xanh thắm.

      Xán Xán nuốt nước miếng, tay chỉ vào Nhan Như Ngọc mà run cả người:

      - Cậu, cậu... cậu lòe loẹt đến thế sao?

      Nhan Như Ngọc khinh khỉnh lườm Xán Xán:

      - Cậu chẳng hiêu gì cả! Hôm nay chị đây câu chàng rể vàng đấy!

      -... nhưng cũng đến nỗi ăn mặc đỏ lòe thế này chứ?

      - Đỏ sao? Màu đỏ biểu tượng của vận đào hoa đắt chồng mà! - rồi hạ giọng, thầm sát vào tai Xán Xán. – Tớ còn mặc cả đồ lót màu đỏ, đảm bảo vận đào hoa rơi hết vào tớ...

      Xán Xán mồ hôi vã ra như tắm, nhìn Nhan Như Ngọc từ đầu xuống chân:

      - Cậu mặc thế này lạnh sao?

      Quả nhiên, lại bị Nhan Như Ngọc lườm nguýt:

      - Cậu biết là chiếc váy liền này ít tiền chứ? Tớ mặc tiền người đấy! Làm sao mà lạnh được? - Rồi nhân nhá từng chữ - Xán Xán, bao giờ cậu mới hiểu ra chút đây? Muốn kiếm được chàng rể vàng nhất định phải chi số tiền đâu! Tiền vốn đấy!

      Tiền vốn? Xán Xán cúi nhìn cách ăn mặc của mình. Tóc buộc đuôi ngựa để khi ăn uống bị dính vào tóc, quần bò giầy thể thao là để khi ăn uống cho tiện lợi, còn áo khoác ngoài, được thôi, thực ra tính là khi tan cuộc xong có thế giặt...

      - Thôi, thôi, tớ biết là thể trông đợi vào cậu đâu mà! - Nhan Như Ngọc phẩy tay - Cậu đứng ở đây , xem chị hôm nay câu rể vàng cho cậu sáng mắt ra!

      Thế là dưới dẫn dắt đầy hy vọng của Nhan Như Ngọc, hai hào hứng xuất chiêu.

      * * *

      Mười phút sau. Xán Xán ngẩng nhìn biển đề cánh cửa: “Phòng trà Hoa mãn lầu”.

      - Như Ngọc, cậu chắc chắn là chỗ này ?

      Nhan Như Ngọc chúm miệng:

      - Chắc... chắc là chỗ này mà...

      - phải là... là tiệc đứng sao?

      Nhan Như Ngọc vẫn chúm miệng:

      - Có thể... phòng trà... cũng coi là nơi tổ chức tiệc đứng chứ…

      - Nhưng vì sao phòng trà này có cái tên như lầu xanh vậy...

      - …

      Phòng trà biến thành tiệc búp- phê với giá 30 tệ người, giấc mộng ăn ngon đối với Xán Xán hoàn toàn tắt ngóm.

      Thôi rồi! Tính ăn được ăn, tóm lại chỉ đến để xem trai đẹp thôi! Nghĩ như thế Xán Xán lại thấy hưng phấn hẳn lên, được ăn ngon chờ cơ hội vơ trúng trai đẹp vậy! Cũng coi là uổng chuyến ! (Xán Xán, cớ sao lại lạc quan thế!). Nhưng niềm hưng phấn ấy của Xán Xán tan vỡ hoàn toàn khi vừa bước chân vào. kéo tay Nhan Như Ngọc đứng bên cạnh:

      - Như Ngọc, rốt cuộc ai là tổng hợp vẻ đẹp của các ngôi sao? I

      Nhan Như Ngọc lúng túng, nhìn khắp lượt, hạ giọng:

      - Có lẽ... là chưa tới...

      10 phút trôi qua.

      - Như Ngọc, vì sao chàng đẹp trai chưa tới?

      Lúc này Nhan Như Ngọc cũng sốt ruột:

      - Có lẽ... người giàu có bận rộn...

      Lại 10 phút trôi qua.

      - Như Ngọc, người giàu có là bận rộn nhi...

      - …

      Lại 10 phút đằng đẵng trôi qua.

      - Như Ngọc, chúng mình thôi...

      - Đợi nữa , kiên trì là thắng lợi đây!

      Cuối cùng, mấy lần 10 phút trôi nữa, đột nhiên người lù lù xuất .

      - Mấy thế nào?

      Xán Xán ngẩng lên nhìn, tý nữa ngất. Trước mặt người mặc âu phục to lớn, nhìn kỹ ra bên trong mặc sơ- mi trắng lốm đốm vệt nước vàng, quần bò kéo cao đến lưng, chân đôi giày vải đen. Chính xác là giày vải.

      Xán Xán lén giật Nhan Như Ngọc cái, Nhan Như Ngọc còn chưa kịp định thần.

      Người này thấy hai phản ứng gì nghĩ rằng mình diễn đạt chưa , bèn chìa tay ra, cười lịch :

      - Mấy thế nào?

      - Tốt, tốt... - Xán Xán gật gật, miễn cưỡng nở nụ cười, bỗng nhiên nhìn thấy cái tay chìa ra trước mặt mình, kẽ móng tay có nhiều vết đen. Đột nhiên, cảm giác khó thở dâng lên. vội vàng lay lay Nhan Như Ngọc. Mau lên! Còn cầm lấy tay người ta ! Nhan Như Ngọc bất động. Cái tay kia vẫn cứ chìa trước mặt hai người:

      - Mây thế nào?

      Rốt cuộc, Xán Xán thất vọng toàn tập, nhắm mắt nhắm mũi cầm lây cái bàn tay kia. Tốt! Rất tốt! Cái người kia thấy Xán Xán cầm tay mình vô cùng vui mừng:

      - Xin hỏi họ gì?

      - Họ Tô...

      - Ôi chao, hóa ra là em Tô! Tinh cờ mà có duyên với em Tô! Cùng mặc quần bò với nhau cả!

      Xán Xán nghiến răng trèo trẹo, thề là từ nay mặc quần bò nữa. Cái người kia lại hướng mắt về phía Nhan Như Ngọc:

      - này là ai?

      - Xin chào... tôi họ Nhan...

      - Tình cờ mà có duyên với em Nhan! Đều mặc áo khoác ngoài màu đen.

      Nhan Như Ngọc thiếu chút nữa ngất, cái áo khoác đen chết tiệt này bao giờ mặc nữa.

      - Nhưng mà... - Người kia bỗng nhiên trầm ngâm. - Chiếc áo khoác này được tinh lắm, đường biên còn chưa cắt gọn.

      Điên rồi, Nhan Như Ngọc cuối cùng nổi điên- rồi! Đây là tơ lụa! Tơ lụa đấy! Ông ạ!

      * * *

      - Như Ngọc, các cậu tới rồi! - Cuối cùng được giải cứu, người chủ trì cuộc liên hoan này - Vương Bảo Bảo - là bạn đại học cúa Nhan Như Ngọc và Tô Xán Xán.

      Hai người nhìn thấy cứu tinh sáng cả mắt, rưng rưng hướng về Vương Bảo Bảo, mau mau kéo cái người kia ! ! Vương Bảo Bảo lúc này mới nhìn ra người đàn ông đứng cạnh hai bạn, thoắt cái mặt mũi càng hớn hở:

      - khéo quá! Hóa ra các bạn làm quen với nhau rồi! - xong chỉ tay vào người đàn ông cao lớn giới thiệu: - Như Ngọc, đây là Kim tiên sinh mà tớ nhắc đến với cậu.

      - Kim... tiên sinh? - Đột nhiên Nhan Như Ngọc tái mặt.

      Kim tiên sinh lại nở nụ cười xòe:

      - Quên chưa giới thiệu với Nhan, tôi họ Kim, tên là Thành Thác Tai.

      Kim Thành Thác Tai! Giời ơi, Xán Xán và Nhan Như Ngọc cùng chán nản.

      - Đúng rồi! Kim tiên sinh là nhà kinh doanh rất có đầu óc! ấy làm chủ mấy chục nhà hàng đấy! - Vương Bảo Bào giới thiệu.

      - dám, dám, đây là danh thiếp của tôi, xin hai nhận cho.

      Xán Xán run lẩy bẩy nhận lấy, mảnh giây trắng chữ đen, đó in hàng chữ to đùng “Kim Thành Thác Tai sửa chữa xích xe đạp”.

      Hay lắm! Giỏi lắm!

      Vương Bao Báo tiếp tục phô trương:

      - những thế, Kim tiên sinh còn là người đàn ông rất có trách nhiệm!

      Kim tiên sinh cười bẽn lẽn:

      - Vương chơi thôi... - Rồi ngẩng đầu, ánh mắt trờ nên kiên định. - Nếu các vị vào cửa hàng chúng tôi, muốn sửa thứ là chỉ sửa thứ, tuyệt đối dây dưa thứ khác!

      hay lắm! - Vương Bảo Bảo phân khích. - Kim tiên sinh! đúng là người đàn ông chân chính trong số những người đàn ông!

      Tô Xán Xán chết lặng trong lòng.

      * * *

      dễ gì nhớ lại quá khứ đau khổ ây, Tô Xán Xán :

      - Như Ngọc, tớ xem ra còn mong muốn gì đâu...

      - Xán Xán, cậu đừng vì gặp phải người đàn ông bất lực mà thất vọng với toàn thể đàn ông đời! Lần này tớ giới thiệu cho cậu chàng vừa đẹp trai vừa khỏe mạnh. Tuyệt đối ok, chỉ đẹp trai mà học vấn còn rất cao nữa.

      Xán Xán chán cả người. Nhan Như Ngọc vẫn thủ thỉ:

      - Tớ còn đảm bảo với cậu là tuyệt đối khỏe nữa!

      Trời ơi, Xán Xán nổi gai ốc khắp mình.

      - Như Ngọc, cậu đừng ép tớ! Tớ , tớ ... - Xán Xán cảm thấy sắp phát khóc.

      - Cậu đừng e thẹn! Coi như là tớ đền cậu mà! Tuyệt đối ok đây!

      - Tốt như thế cậu giữ lấy cho cậu !

      Nhan Như Ngọc rít lên:

      - Tô Xán Xán! Rốt cuộc cậu có coi tớ là chị em với cậu ? cho cậu biết, sáng sớm ngày kia ăn mặc lộng lẫy vào rồi với tớ, nếu bọn mình tuyệt giao!

      - Bụp! - Dập máy.

      * * *

      10 phút sau, chuông điện thoại của Nhan Như Ngọc vang lên.

      - A lô? Như Ngọc hả! Tớ chuyện với Lạc tiên sinh rồi, ngày kia cậu nhât định phải đấy! Lần này giới thiệu cho cậu, tuyệt đối vấn đề gì!

      - Bảo Bảo, cậu yên tâm! Nhất định tới, ha ha ha...
      mylien1961 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :