1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chúc một ngày tốt lành - Nguyễn Nhật Ánh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      36


      Ông động vật hoang dã, ông du lịch và bà kế hoạch đầu tư tin rằng mình là những người đến sớm nhất trong ngày khai trương.


      Nhưng khi cả ba xuất trước cổng nhà bà Đỏ vào lúc trời còn tù mù, họ thấy ông thuế vụ và bà y tế đứng trò chuyện trong sân.


      - Un un gô – gô un un! – Ông du lịch tiến về phía ông thuế vụ, gật đầu chào buổi sáng.


      Ông thuế vụ toét miệng ra cười:


      - Un un gô – gô un un!


      Bà y tế thấy ông du lịch phớt lờ mình, cố nặn ra câu để mọi người đừng quên bà ta đứng đó:


      - Chiếp un un?


      Ông du lịch chưa kịp trả lời mình khỏe hay , bà kế hoạch đầu tư chen ngang:


      - Hai vị đến sớm quá ha!


      - Làm sao sớm bằng ông an ninh! – Bà y tế nhún vai, giọng nhuốm vẻ nhạo báng – Có cảm giác tối hôm qua ông ấy ngủ luôn tại đây hay sao ấy!


      Ông động vật hoang dã ngoái đầu nhìn quanh:


      - Ông ấy đâu?


      - Chắc ông ta lòng vòng đâu đó.


      Trước đó ba mươi phút ông an ninh lòng vòng quanh khu vườn . Nhưng lúc này ông đứng đối diện với thằng Cu ở vạt đậu bắp. Chính xác là ông bị thằng Cu chặn lại.


      - Chú ơi. – Thằng Cu dè dặt , mắt dán vào khẩu súng bên hông người đối diện, ước gì mình cũng có khẩu như thế để canh trộm.


      - Có chuyện gì thế cháu bé? – Ông an ninh hơi ngạc nhiên.


      Ánh mắt thằng Cu bò từ thắt lưng ông an ninh lên hàng ria mép đen nhánh:


      - Tối mai bọn trộm vào nhà bà Tươi, chú à.


      - Nhà bà Tươi á? – Ông an ninh kẽ nhướn mày.


      Thằng Cu đoán ông an ninh biết bà Tươi. Nó chỉ tay về phía đồng cỏ:


      - Căn nhà ở cuối cánh đồng đó chú.


      Ông an ninh quay đầu nhìn theo hướng chỉ của thằng Cu.


      - Làm sao cháu biết tin này? – Ông quay lại, nheo mắt nhìn chú nhóc trước mặt.


      - Thằng Lọ Nồi báo cho cháu biết.


      - Thằng bé đó có ở đây ?


      - Có. Để cháu gọi nó.







      Thằng Cu lập tức khum tay lên miệng:


      - Lọ Nồi ơi! Lọ Nồi à!


      Ông an ninh biết con heo con, cũng như tất thảy các vật nuôi khác trong vườn nhà bà Đỏ. Ông chỉ biết tên nó là Lọ Nồi. Cho nên khi thằng Lọ Nồi chạy lại, ông trợn mắt lên:


      - Là con heo con này sao?


      - Nó đó.


      Ông an ninh giấu vẻ nghi ngờ. Dĩ nhiên ông biết các vật nuôi trong khu vườn kỳ lạ này có thể trò chuyện với con người. Nhưng báo trộm là chuyện khác. Nó đơn giản như “Chào buổi sáng” hay “ có khỏe ?”.


      - Thế nó báo tin như thế nào?


      đợi cậu chủ ra lệnh, thằng Lọ Nồi hăng hái ngoác mõm:


      - Gô ăng ăng.


      Ông an ninh nhìn thằng Cu:


      - Ba từ đó có nghĩa là tối mai bọn trộm đột nhập vào nhà bà Tươi sao?


      - . “Gô ăng ăng” là “bọn trộm”.


      Nó vỗ tay lên đầu con heo con:


      - Tiếp , mày!


      - Gô chiếp chiếp.


      Lần này đợi ông an ninh hỏi, thăng Cu nhanh nhẩu phiên dịch:


      - Nó muốn là “tối mai”.


      Lọ Nồi đột nhiên thấy mình quan trọng hẳn. Đầy phấn khích, nó hào hứng ngân nga, nghĩ có ngày mình lại thốt ra câu này cách vui vẻ:


      - Gố gồ… gồ un… ủn gô… ô… ô… ô…


      Con heo con làm ông an ninh ngẩn ngơ. Ông quay sang thằng Cu, ngơ ngác hỏi, có thể thấy mũi ông dường như dài ra thêm tấc:


      - Nó hát bài gì à?


      Thằng Cu bối rối đáp, cố để đừng đỏ mặt:


      - … Câu luyến láy này có nghĩa… “đột nhập vào nhà bà Tươi”.


      37


      Chị Nái Sề, chị Mái Hoa và chị Vện rốt cuộc là những nhân vật nổi bật nhất trong buổi sáng hôm đó.


      Khác với lũ nhóc, cả ba ý thức rất những lợi ích mà thứ ngôn ngữ đặc biệt của chúng đem lại.


      Trong khi lũ heo con, gà con, chó con vẫn chơi đùa cách hồn nhiên, tất nhiên giấu vẻ khoái trí trẻ con trước săn đón của khách du lịch và giới truyền thông các bà mẹ huy động tất cả vốn từ cách có chủ ý nhằm giới thiệu như thực đơn hấp dẫn dành cho đám đông.


      Cả ba luôn cặp kè bên nhau, thoáng thấy bóng người đến gần là lập tức trổ tài đối đáp bằng những mẫu câu được thầm tập dượt từ trước đó nhiều ngày, chỉ nội dung mà cả cách nhấn giọng, những quãng lặng, những đoạn ngân nga khiến cuộc trò chuyện bỗng véo von như phát ra từ dàn nhạc giao hưởng.


      Đèn flash chớp nháy, tiếng máy quay phim chạy rè rè được đệm bởi những tiếng “ồ”, “à”, “ối chao” của khán giả càng làm bà mẹ heo, bà mẹ chó, bà mẹ gà kích động, mỗi lúc cao giọng, gây cảm giác dàn nhạc giao hưởng vừa bổ sung thêm nhiều nhạc cụ điện tử để chuyển qua trình diễn loại rock nặng vẫn được biết tới dưới tên heavy metal.


      So với chị Nái Sề, chị Vện và chị Mái Hoa, nhân vật cũng lăng xăng kém trong ngày hôm đó là bà Hai Nhành. Bà tới lui giữa các con vật để trò chuyện với chúng, chạy qua chạy lại giữa vật và người để làm phiên dịch, nhân tiện dạy cho du khách vài câu đối thoại thông dụng, để ngay sau đó những người này mon men lại gần các con vật nuôi, sung sướng thực tập thứ ngôn ngữ độc đáo, sung sướng hơn nữa khi được các con vật niềm nở đáp trả.


      đám mây tháng tám trĩu nước bay ngang khu vườn, rắc vài hạt mưa lên đám người bên dưới nhưng đủ làm ướt hứng khởi của họ.


      Cha con ông chủ tịch tỉnh cũng chen lấn trong đám đông, cứ mỗi lần con gà chuyện với con chó hay con chó chuyện với con heo, mặt thằng bé nở ra mười tám phân vuông, chân nhảy tưng tưng. Ông bố nhìn vẻ háo hức của thằng con, ông nhảy nhót vì ông là người lớn, hơn nữa vì ông là chủ tịch của tỉnh nhưng mặt ông ràng nở ra gấp đôi thằng con, tức là ba mươi sáu phân vuông.


      Bà Đỏ, như thường lệ chỉ đứng trong kẹt cửa nhìn ra. Tất nhiên chân bà trong nhà nhưng tâm trí bà ở ngoài vườn. Bà đứng chỗ nhưng bà thấy hết, những cành non bị uốn cong trong gió, bụi nước trong trung, máy chụp hình và máy quay phim của nhà báo và du khách, cả những chiếc vé trong túi của đám đông bằng cách nào đó bà cũng thấy. Và bà lầm rầm tạ ơn.


      Thằng Cu sau khi gặp ông an ninh vẫn lảng vảng trong vườn lúc đầu ngày nhưng khi thoáng thấy con bé Hà xuất trước cổng, lòng nó lập tức chùng xuống và nó nhanh chân trốn biệt.


      Lúc đầu nó tính vùi nỗi buồn vào đống rơm trước chuồng heo, nhưng sợ con bé bắt gặp, nó chạy vào nhà chôn mình trong góc bếp. Nó ngồi thu lu chiếc ghế con, hai tay ôm đầu, cặp mắt thẫn thờ nhìn đống chén đũa, ly tách, bát đĩa, nồi niêu, dao thớt ngổn ngang trước mắt, tự nghĩ nên làm gì trong lúc này, nên làm chảy máu mình bằng cách ôn lại những câu xé lòng của Hà như mặt thớt ôn lại từng nhát dao hay nên chạy ra vườn tròng vào mặt vẻ tươi tỉnh của tên lừa đảo Frank Abagnale trong bộ phim Đố mày bắt được tao nó vừa xem ti vi.







      Trong khi thằng Cu phân vân giữa hai lựa chọn, và có vẻ nghiêng về lựa chọn thứ hai khi loay hoay chuyển tên bộ phim thành Đố mày làm tao buồn, nó chợt giật bắn mình khi nghe tiếng mẹ nó oang oang:


      - Cu ơi! Cu à! Mày ở đâu vậy, con?


      Mẹ nó tuy đứng chỗ cửa, nhưng bà gọi vọng ra ngoài bằng giọng vang rền thế kia chẳng khác nào bà muốn giết nó lần nữa khi thể nào con bé Hà kiêu kỳ kia cũng bỏ lỡ cơ hội chế nhạo nó.


      Thằng Cu rầu rĩ nghĩ và lần này nó buồn ôm đầu nữa. Chú bé mới lớn chán nản thả tay cho cái đầu rơi xuống và ở tư thế cằm tì vào xương ức đó, nó bỗng giống thằng Lọ Nồi kinh khủng khi chuỗi rền rĩ từ ngực nó phát ra, nghe giật cục như dãy nút áo thình lình bị bục:


      - Gố gồ… gồ un… ủn gô… ô… ô… ô…


      Trong hoàn cảnh này, chắc chắn câu đó có nghĩa “đột nhập vào nhà bà Tươi” như cách đây mấy tiếng nữa.


      38


      Lịch sử ngành truyền thông hoàn toàn có thể chọn ngày hôm sau ngày khai trương khu du lịch nhà bà Đỏ để ghi tên vào sách Guinness.


      Từ bốn giờ sáng, độc giả xếp hàng dày đặc trước các sạp báo, hầu hết cầm bánh mì tay để ăn sáng trong khi đợi đến lượt mình. Cho đến tám giờ sáng, khi lượng báo phát hành tăng gấp năm lần so với ngày thường, máy in vẫn sầm sập chạy. Ở bên ngoài, bất chấp trẻ bán báo bắt đầu nâng giá vô tội vạ, báo vẫn thiếu trầm trọng.


      Nhiều người rời khỏi hàng để càn quét những tờ báo hiếm hoi được rao với giá trời dọc phố. Cảnh độc giả hùng hục săn báo chẳng khác gì cảnh cao bồi Texas săn vàng, chỉ thiếu mỗi màn rút súng ra để khử nhau.


      Lần đầu tiên, chương trình buổi sáng của đài truyền hình được khán giả náo nức chờ đợi. Trong các khu xóm, các thị tứ, ở các cơ quan, bệnh viện, trường học, trại giam, người người bu quanh ti vi để xem các thước phim tường thuật về những con vật nuôi kỳ lạ. Bảo vệ được đóng cổng trễ, nhân viên được giải quyết hồ sơ trễ, bác sĩ được khám bệnh trễ, trẻ em được phép học trễ, tù nhân được lao động trễ: thế giới như ngừng lại và bị nén thành hình chữ nhật khi tất cả ánh mắt đều bị đóng khung trong màn ảnh truyền hình.


      Heo hỏi han gà, gà cãi nhau với chó, chó tâm với heo, tượng đó còn kinh khủng hơn là con này tiếng con kia. Chưa dừng lại ở đó, bằng thứ ngôn ngữ độc đáo và khả năng vận dụng ngôn ngữ thiên tài, con người và con vật có thể trò chuyện với nhau.


      Ranh giới giữa các loài bị xóa nhòa. Nhiều người bắt đầu lý luận về ngôn ngữ bằng cách lý luận về Thượng Đế. Các nhà phân tích chính trị vịn vào đó để hâm nóng chủ đề hòa hợp hòa giải. Các triết gia rưng rưng cày xới lại thuyết nhất nguyên. Vạn vật có vẻ sắp sửa quy về mối. Các nhà xuất bản giỏi nắm bắt thời cơ chuẩn bị in lại Kinh Vệ Đà với số ấn bản lên tới hàng vạn.


      Đến khi chương trình phóng về khu du lịch nhà bà Đỏ đột ngột ngưng lại giữa chừng để ông chủ tịch tỉnh thông báo các chiến sĩ an ninh bắt được bọn trộm bò vào tối hôm qua nhờ báo tin kịp thời của chú heo Lọ Nồi quanh các ti vi đất dưới chỗ ngồi của khán giả giống như thình lình bị sụt lở.


      thanh bắt đầu hỗn loạn và chuẩn bị vượt ngưỡng 100 decibel do những tiếng hò reo, tiếng hú hét, tiếng gõ bàn, tiếng nhịp chân nổ ra cùng lúc. Nhiều người chảy nước mắt vì xúc động, ít người ngất vì hưng phấn quá mức.


      “Lọ Nồi – thằng Cu – ông an ninh”, dường như thông tin đó được xướng ngôn viên trẻ trung kể lại lưu loát, rành rọt, thêm mắm vào những chỗ thiếu muối và thêm muối và những chỗ thiếu mắm, khiến câu chuyện bắt trộm ở nhà bà Tươi hấp dẫn và kịch tính hơn cả tiểu thuyết trinh thám do Conan Doyle và Agatha Christie cùng chấp bút.


      Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com


      Bà Đỏ dĩ nhiên biết gì cho đến khi ông chủ tịch xuất truyền hình. Nếu thằng Cu kịp đỡ lưng mẹ rất giống con tàu bị cơn bão cảm xúc đánh đắm trước khi bà kịp nhớ đến chuyện cầu nguyện.


      Thằng Cu nhận ra đầu óc mình trống rỗng. Thế giới trong lòng nó lúc này giống như trái cam được bổ đôi: tất cả những gì liên quan đến nhà bà Tươi đều chia tâm trí nó ra làm hai. Nó biết phải hướng cảm xúc của mình vào đâu, rằng nên bắt đầu vui hay nên tiếp tục buồn.


      Trong tâm trạng lơ lơ lửng lửng đó, nó ngẩn ngơ nhìn ông chủ tịch, ngạc nhiên thấy đầu ông ít hói và nhọn hơi trước. Có lẽ tối hôm qua ông ăn được và ngủ được, nó nghĩ thế và lại nhìn xướng ngôn viên vừa thế chỗ ông chủ tịch màn hình, tin rằng ai duyên dáng và xinh đẹp hơn .


      Nhưng đến khi phát có nét phảng phất con bé Hà nó bỏ ra cửa.


      Ở ngoài vườn, nắng lên tươi thắm.







      Có tiếng gió đập sàn sạt giàn su su khiến nó ngước lên. Những trái su su được mặt trời sưởi ấm thôi ngái ngủ, rủ nhau chơi trò xích đu. Nó đưa mắt mân mê trái su su gần nhất, thích thú thấy cả mớ gai tơ. Nhìn hồi, nó có cảm giác trái su su nhìn lại nó, thậm chí có vẻ đọc được cả tâm trạng của nó.


      Thế là nó chột dạ ngoảnh mặt .


      Đúng lúc đó nó nghe những tiếng lao xao.


      39


      Mười phút sau khi chương trình truyền hình kết thúc, các lối dẫn vào nhà bà Đỏ kín đặc người. còn chỗ chen chân, nhiều người lội cả xuống ruộng. Lúa gãy ngang và cỏ dập nát. Các tấm panô cắm dọc đường đổ sập. Quang cảnh rất giống bầy bò điên xông vào làng.


      Lần đầu tiên cảnh sát giao thông xuất ở thôn quê để giữ trật tự. Ông an ninh, ông động vật hoang dã, ông du lịch và bà kế hoạch đầu tư họp ngay trong vườn nhà bà Đỏ, quyết định hủy toàn bộ vé cũ và in lại vé mới ngay trong buổi chiều. Để tránh tình trạng quá tải, vé mới định giờ, tham quan theo suất – giống như vé xem phim.


      Khi thằng Cu ngoảnh đầu lại từ dưới giàn su su, đoàn người vào gần tới cổng.


      Nó thấy bà Hai Nhành và ông Sáu Thơm gần như bị bẹp gí trong đám đông – những người vừa xô tới vừa gào:


      - Lọ Nồi đâu? Chúng tôi muốn gặp Lọ Nồi!


      Điệp khúc đó lặp lặp lại, oang oang như phát qua bộ khuếch công suất lớn.


      Thằng Cu tính chạy ra giúp bà Hai Nhành và ông Sáu Thơm thoát thân, vội giật lùi khi nhác thấy con bé Hà thấp thoáng trong đám đông.


      Như mũi tên, nó bay ngang sân và phút sau biến mất khỏi đám cây lá.


      Thằng Cu lại ngồi đơn trong góc bếp với mớ chén đũa, ly tách, bát đĩa, nồi niêu, dao thớt.


      À, lần này nó mình.


      con chuột kiậ ăn đâu đây.


      Thằng Cu nhặt chiếc que, lom khom tiến lại nơi phát ra tiếng sột soạt. Nó quỳ hai đầu gối, khua khoắng chiếc que vào gầm chạn.


      cái đầu thò ra – gần như ngay tức khắc. Cái đầu có cái bớt đen mặt.


      Thằng Cu đưa tay dụi mắt:


      - Trời đất! Mày làm gì mà chui nhủi ở đây vậy hả, Lọ Nồi? Sao mày…


      Tiếng rớt khỏi môi thằng Cu khi nó chợt nhớ ra nó cũng chẳng khá gì hơn con heo của mình. Cũng là thân phận của kẻ trốn cả thôi. Nó trốn con bé Hà. Còn thằng Lọ Nồi trốn đám đông.


      - Bà con bình tĩnh, đừng làm các con vật hoảng sợ! – Từ ngoài sân vọng vào tiếng ông an ninh dẹp loạn. Thằng Cu nghe giọng ông vang vang, nó đoán tay ông cầm chiếc loa – Tôi bảo đảm chú heo Lọ Nồi ở đây, ngay trong khu vườn này!







      Trong phút sau, làn sóng thanh của đám đông dịu sau lời hứa của ông an ninh, thôi vỗ bồm bộp vào tai người nghe.


      - Đề nghị bà con xếp hàng trật tự. – Ông an ninh tiếp tục trấn an những cái đầu nóng – Trong năm phút nữa, ai cũng được nhìn thấy con heo Lọ Nồi, được chào hỏi nó, được vuốt ve nó, cả được chụp hình chung với nó…


      Thằng Lọ Nồi rúm người lại khi nghe ông an ninh. Nó rục rịch định chui vào lại dưới gầm chạn nhưng thằng Cu kịp chộp lấy chân nó.


      - Yên nào! – Thằng Cu lôi con heo con ra ngoài, giọng vỗ về - Người ta làm gì mày đâu! Người ta chỉ muốn chiêm ngưỡng mày thôi!


      Thấy Lọ Nồi vẫn còn nhớn nhác, nó cào lên lưng con heo con, mỉm cười:


      - Sợ gì chứ! Nhờ mày mà ông an ninh bắt được trộm. Mày là hùng, được bao nhiêu người ngưỡng mộ, tôn vinh. Bây giờ mày là con heo vĩ đại. Vĩ đại hơn cả tao nữa!


      Lọ Nồi hiểu hết những lời lẽ của cậu chủ. Nhưng nó vẫn cảm nhận được nó được bao bọc trong vinh quang sau những gì nó làm.


      Tim nó đập chậm lại và bốn chân nó bớt bồn chồn.


      Nhưng gần như ngay lập tức tim nó lại đập như búa bổ và chân nó lại muốn nhảy bắn lên: Từ cửa bếp, ông an ninh và bà kế hoạch đầu tư lần lượt tiến vào. Nhưng nếu chỉ có thế, nó phát hoảng đến vậy. Thập thò sau lưng hai người này là con bé Hà và sau lưng con bé Hà là kẻ mà nó chỉ miễn cưỡng gặp khi còn ai đời để mà gặp nữa: nàng Đeo Nơ.


      40


      Như từng xảy ra nhiều lần trong đời, thằng Cu lần nữa trông rất giống bản sao của thằng Lọ Nồi.


      Nó đứng phắt dậy khi thấy ông an ninh và bà kế hoạch đầu tư, chưa kịp mở miệng chào quai hàm cứng đơ khi mái tóc ngắn của con bé Hà xát vào mặt nó.


      - A, - ông an ninh reo lên – ra chú heo con này ở đây!


      - Cả cháu bé này nữa, - bà kế hoạch đầu tư tiếp lời – sao cháu lại ở trong này?


      Thằng Cu vẫn chưa phun được hạt táo vô hình chẹn ngang họng. Ánh mắt nó qua lại giữa bà kế hoạch đầu tư và ông an ninh, xẹt qua con bé Hà tẹo, ửng mặt lên, rồi xẹt ngay lại, miệng ú ớ như kẻ đột ngột đánhơi hết vốn từ.


      Người đánh thức nơron thần kinh điều khiển ngôn ngữ của thằng Cu rốt cuộc chính là kẻ khiến nó mắc chứng á khẩu.


      - Cu… - Hà len tới trước mặt ông an ninh, nhoẻn miệng cười – Tôi biết ơn và chú heo con của nhiều lắm đó.


      Bà kế hoạch đầu tư phụ họa:


      - Nếu có hai chủ tớ nhà này, bầy bò của nhà con bé bị trộm khoắng sạch rồi.


      Lần đầu tiên thằng Cu thấy được câu tử tế, cũng lần đầu tiên nó thấy tên nó đến nỗi quá khó nghe. Và khi con này tiếp nó thấy có ai đời tốt bằng Hà, rằng con này hề kiêu kỳ chút xíu nào như nó tưởng:


      - Tôi cũng xin lỗi về hiểu lầm hôm trước. hề dối tôi.







      Trong khi thằng Cu ngẩn ra vì bất ngờ và vì sung sướng, Hà đột ngột thò tay ra nắm tay nó, bất chấp ông an ninh và bà kế hoạch đầu tư nhìn chằm chằm, thỏ thẻ bằng giọng êm như gió:


      - đừng giận tôi nữa nhé, Cu!


      Cử chỉ bất ngờ của bé khiến đầu cổ thằng Cu nóng ran. Nó bao giờ ngờ có ngày Hà cầm tay nó, ngay cả trong những giấc mơ táo bạo nhất. Nó có cảm giác nó đút tay vào ổ điện. Tay nó tê tê, giần giật và sức nóng lan từ các đầu ngón tay lên tận óc. Con thành phố dạn dĩ ghê! Nó nghĩ, và giống như bị điện giật , tay nó đờ ra như gỗ, nằm bất tỉnh trong tay Hà. Nhưng giá như có thể cựa quậy được, nó vẫn muốn mãi mãi được chôn tay nó trong bàn tay êm ái đó.


      nghe thằng Cu ừ hử gì, tưởng thằng này còn giận mình, lại (lại bạo dạn kiểu thành phố):


      - hết giận tôi, tôi mới buông tay ra.


      - chú bé! – Ông an ninh hắng giọng, nụ cười tinh quái thấp thoáng trôi qua hàng ria mép – , rồi chúng ta ra ngoài kia! Hay chú mày muốn bé thả tay ra!


      Câu trêu của ông an ninh có giá trị ngang cái véo tai.


      - Ờ… ờ… tôi hết giận rồi! – Thằng Cu sực tỉnh, lắp bắp, thực ra nó định “Tôi có giận bạn hồi nào đâu” nhưng chợt nhớ mình quả có giận ( những giận mà còn định bới móc tật xấu của con này cho bõ ghét) nó đành bối rối thú .


      Hà buông tay chú nhóc, cười hì hì:


      - giận tôi, mai mốt chú heo của lại lạc nữa, tôi hứa tìm phụ cho .


      Nàng Đeo Nơ lặng lẽ chứng kiến màn làm hòa giữa chủ và chú bé hàng xóm, đến lúc thấy mình thể ra vẻ nàng heo vô tâm được nữa.


      Nó ngượng nghịu bước tới vài bước, nhìn Lọ Nồi bằng ánh mắt ngượng ngập và lí nhí bằng giọng ngượng ngùng:


      - Bạn là tài giỏi…


      41


      Cũng như cậu chủ của mình trước đó ít phút, chú heo con nghe tai mình lùng bùng. Lần đầu tiên nó nghe nàng Đeo Nơ khen nó. Những sợi tơ buồn giăng giăng trong lòng nó bị lời khen và vẻ bẽn lẽn của nàng Đeo Nơ giật đứt từng khúc.


      Nó nhìn rèm mi óng ả của nàng heo, bối rối:


      - Chiếp chiếp gô…


      - , mình phải cảm ơn bạn mới đúng. – Nàng Đeo Nơ vội vàng , bây giờ nàng hiểu được thứ ngôn ngữ kỳ lạ này.


      Nàng vừa vừa nhích tới gần hơn, ngọ nguậy đầu làm chiếc nơ rung rung trông như bông hoa vừa vừa nở.


      Động tác duyên dáng của Đeo Nơ làm chú heo mới lớn nghe tim mình đập thình thịch. Nó càng muốn ngất khi nghe nàng dịu dàng hỏi, , phải hỏi – đó là tiếng suối róc rách chảy ra từ miệng nàng:


      - Bạn có muốn kết bạn với mình ?


      Nó hoàn toàn tin cái tai nào trong hai cái tai mình. Trong đời thằng Lọ Nồi (bây giờ - sau này - mãi mãi - cho đến khi chết ) nếu nó có thiết tha và sẵn lòng chờ đợi điều gì đó chính là điều nó vừa nghe thấy. Mặc dù trọng lượng lắm, lúc này nó vẫn thấy mình lơ lửng mây.


      Lọ Nồi định gật đầu, đến phút chót hiểu sao nó vô cớ giận dỗi:


      - !


      Nàng Đeo Nơ tưởng như mặt đất chao . Nàng thốt nhiên bước lui bước, bốn chân run lẩy bẩy và khóe mắt bắt đầu ngân ngấn nước.


      Mặc dù ông an ninh, bà kế hoạch đầu tư và thằng Cu hiểu nội dung cuộc đối đáp giữa hai đứa nó. Đeo Nơ vẫn thấy mình bị xấu hổ đóng đinh xuống đất. ràng nàng phải nghiến chặt răng để đừng bật ra tiếng rên.


      Lọ Nồi nhìn thấy hết, và nó bỗng nhận ra mình là con heo chẳng ra gì. Vẻ ngỡ ngàng và thất vọng của nàng heo dấu làm nó nhói đau.


      Lần này chính nó nhích về phía nàng Đeo Nơ.


      - Tôi muốn kết bạn với bạn lắm đó. – Nó , liên tục thêm vào những tiếng khịt mũi để che giấu lúng túng – Nhưng bạn xinh đẹp, còn tôi… tôi…


      Nó định “Mặt tôi giống như trang giấy bị vấy mực, trông bẩn bẩn thế nào” nhưng nó kịp nghĩ nhắc lại những nhận xét đó chẳng khác nào khép tội nàng heo, làm cho nàng đau khổ thêm lần nữa. Vì vậy mà nó cứ ngoắc ngứ, làm sao được hết câu.


      Đến lúc này nàng heo hiểu ra từ chối kết bạn của Lọ Nồi chỉ là giận dỗi.







      - Mình lỡ lời thôi, chứ mình có ý chê bạn xấu! – Đeo Nơ lật đật thanh minh – Hôm đó mình chỉ muốn tìm hiểu tại sao bạn có tên là Lọ Nồi…


      Lọ Nồi biết nàng heo bào chữa, nhưng nó chẳng trách cứ nàng. Ngược lại, từng lời của nàng rót vào lòng nó như loại thuốc giảm đau kỳ diệu. Nàng biết nàng có lỗi với nó, vậy là đủ rồi. Nó cũng chỉ cần thế thôi.


      Nhưng nàng Đeo Nơ diễm lệ còn xa hơn thế. Nàng chớp rèm mi đẹp (chớp tới mấy cái liền) và cất cao giọng, phải để chú heo nghe mà để chế ngự thẹn thùng, nếu nàng đủ can đảm thốt ra những gì nàng nghĩ:


      - Cái bớt đen mặt che khuất được tài trí và tâm hồn tuyệt đẹp của bạn, Lọ Nồi à. Mình rất vinh hạnh được là bạn của bạn.


      Thổ lộ xong rồi, bấy giờ nàng Đeo Nơ mới cảm thấy mắc cỡ (nàng là con mà), thế là nàng hấp tấp quay lưng chạy ra cửa.


      Chú heo Lọ Nồi cần đến mười lăm giây để mật ngọt trong câu của nàng heo kịp ướp vào tâm hồn mình và mất thêm chừng đó thời gian nữa để cây hạnh phúc kịp trổ hoa trong lòng mình.


      Tới giây thứ ba mươi mốt, giữa mật và hoa, Lọ Nồi ngước mõm lên trần nhà, và như các bạn từng thấy cách đây mấy chục trang, từ lồng ngực chú mới lớn bất thần nổ ra tràn thanh dồn nén (lần này phải phát ra từ nỗi tuyệt vọng nên nó giống tiếng reo hơn là tiếng rên):


      - Un ún ủn… un gô… chiếp gồ… ồ… ồ…


      Ông an ninh vừa mấp máy môi định bảo thằng Cu dẫn Lọ Nồi theo nàng Đeo Nơ, bỗng há hốc miệng trước hành vi kỳ lạ của chú heo con, hàng ria mép của ông liên tục động đậy như chính nó cũng vô cùng thắc mắc:


      - Nó muốn gì thế, cậu bé?


      Thằng Cu thoạt đầu định thú là câu đó chẳng có nghĩa gì hết. Nhưng nó chợt nhận thấy có cơ hội nào tuyệt vời hơn lúc này để công khai cách bí mật nỗi lòng thầm kín của mình với cháu bà Tươi. Thế là nó ranh mãnh đáp lời ông an ninh – nhưng mắt nó lại nhìn Hà (tất nhiên dám nhìn thẳng vào mắt, chỉ dám nhìn mái tóc thôi):


      - À, nó “Tôi muốn ở… bên em… suốt đời… i… i…”.


      Bà kế hoạch đầu tư suýt chút nữa ngã lăn ra nếu phút chót bà kịp vịn tay vào vách bếp. Dù bận rộn chống đỡ thân người của mình, bà vẫn kịp bày tỏ ngạc nhiên:


      - Hai con heo bé chừng này mà thích nhau á?


      Ông an ninh cười muốn văng cả ria:


      - Hà hà… Có gì đâu mà chị ngạc nhiên! Bọn trẻ bây giờ chúng lớn trước tuổi mà.


      Thằng Cu biết ông an ninh chỉ mấy con heo, hay gộp cả nó trong đó, vờ giấu mặt vào lưng thằng Lọ Nồi ra vẻ mình nghe thấy gì, miệng rối rít giục:


      - Ra ngoài lẹ , mày!


      42


      Thằng Mõm Ngắn nấp ngay trước cửa bếp. Lúc nãy, thừa lúc mẹ nó say sưa trình diễn trước du khách, nó tìm cách lẻn và vù vào đây. Nhưng nó chỉ đứng lấp ló ngoài cửa, dám vào.


      Vừa thấy thằng Lọ Nồi ló đầu ra, Mõm Ngắn nôn nóng chạy ngay lại:


      - Thầy làm gì trong này lâu vậy thầy? Mọi người kiếm thầy quá trời!


      Lọ Nồi vẫn chưa ra khỏi trạng thái lâng lâng. Nó nhìn tên đệ tử, ậm ừ bằng giọng của chàng trai lần thứ tám:


      - Nãy giờ ta bận giải quyết chuyện tình cảm!


      - Chuyện tình cảm là chuyện gì hả thầy? – Chú cún ngây thơ liếm chiếc mũi ướt, mặt đực ra.


      Lọ Nồi làm động tác giống như là nhún vai và buông câu giống như là nó lớn hơn thằng cún thế hệ trong khi thực ra chưa biết đứa nào đẻ trước đứa nào:


      - Ta có trò cũng biết đâu. Khi nào lớn lên trò tự khắc hiểu.


      Ở ngoài vườn, bà Hai Nhành và ông Sáu Thơm thao thao giảng bài cho du khách thứ ngôn ngữ độc đáo của các vật nuôi và giúp cho họ thực tập với chị Vện, chị Nái Sề và chị Mái Hoa. Thằng Đuôi Xoăn và lũ gà con chạy nhảy lơn tơn giữa các luống rau thỉnh thoảng cũng bị giáo sư Hai Nhành và giáo sư Sáu Thơm lôi vào để minh họa cho bài học.


      Nhờ sa đà vào các tiết học ngoài trời đầy lý thú, đám đông tạm nguôi ngoai đề tài Lọ Nồi.


      Khi ông an ninh dẫn đầu đám người và vật ra vườn khắp nơi tràn ngập những chiếp chiếp, gô gô, un un, quang cảnh chẳng khác mấy lễ hội ngôn ngữ quốc tế do Hiệp hội Linguafest’37 tổ chức hàng năm ở thành phố Tours bên xứ Phú Lãng Sa.


      nhân viên mặc đồng phục cảnh sát chạy đến đưa chiếc loa cho ông an ninh và khi ông bắt đầu thông báo bằng giọng trịnh trọng có mặt của chú heo Lọ Nồi mọi cuộc thực tập ngôn ngữ lập tức dừng lại.


      Trong vòng phút, biết chuyển động bằng cách nào, đám đông tạo thành vòng rất tròn chung quanh bọn người mới xuất .


      Cả đống cái miệng nhao nhao:


      - Lọ Nồi là con heo nào?


      - Là con đeo nơ ư? – người khi nhìn thấy nàng Đeo Nơ biết quay lại từ lúc nào và đứng cạnh thằng Lọ Nồi.


      - phải đâu! Lọ Nồi chắc là con heo có bớt đen mặt.


      Thằng Lọ Nồi lúc này hoàn toàn bình tĩnh. khi “sóng gió tình trường” trôi qua, con người (cũng như con heo – và tất tần tật các con vật khác) còn thấy run sợ trước bất cứ điều gì đời nữa.







      Như các bạn cũng đoán ra: Lọ Nồi lại phải trình bày cách thức nó báo tin cho thằng Cu về bọn trộm, lần này là trước lúc nhúc những đầu và cổ thay vì chỉ đối diện với ông an ninh như sáng hôm qua. Đủ loại máy ảnh và máy quay phim chĩa vào Lọ Nồi ngay từ khi nó xuất , nhưng căn cứ vào thái độ ung dung của chú heo con có vẻ tất cả những điều đó chẳng phải là gánh nặng đối với nó.


      Chú heo của chúng ta chẳng chút hồi hộp hay ngại ngùng. Khách hỏi đến đâu, nó đáp đến đấy, hùng hồn, trôi chảy, thỉnh thoảng liếc sang nàng Đeo Nơ để nở từng khúc ruột khi bắt gặp vẻ ngưỡng mộ ánh lên trong đôi mắt xinh đẹp của nàng.


      Lần này, ông an ninh giành làm phiên dịch, gạt thằng Cu ra rìa. Trông ông phởn kém gì thằng Lọ Nồi.


      ©S.T.E.N.T


      Nhưng thằng Cu ghen tị với ông an ninh. Nó chỉ ghen tị với con heo con của mình. Nhìn thằng Lọ Nồi mắt liếc mày đưa với nàng Đeo Nơ, nó thấy mình còn kém con heo con của mình nhiều quá, và nó quyết khắc phục điều đó bằng cách rón rén đến bên cạnh con bé Hà nhưng mới nhích được vài bước nó lập tức dập tắt ngay ý định đó khi nhác thấy bà Tươi đứng bên ngoài vòng tròn nhón gót nhìn vô.


      thế, ngay sau lưng bà Tươi là mẹ nó. Mẹ nó thường ra vườn trong những dịp thế này (chuyện đối ngoại toàn giao cho nó) nhưng lúc này có mặt chỗ đám đông, còn cao hơn đám đông cái đầu mặc dù lúc bình thường bà thấp hơn mọi người cái cổ.


      Chắc chắn mẹ đứng chiếc ghế cao! Để nhìn gì thế nhỉ? Hay là để xem mình có léng phéng gì với ? Thằng Cu nơm nớp nhủ bụng nhưng rồi nó tươi ngay nét mặt khi nghĩ đến những ngày sắp tới: hứa giúp nó tìm con heo lạc, có nghĩa là thằng Lọ Nồi có cơ hội lạc thêm nhiều lần nữa (mà thằng heo con này rất khoái trò lạc), tức là nó lại có dịp gặp gỡ Hà, lần này chắc chắn cuộc trò chuyện bên trong và bên ngoài hàng rào dệt bằng toàn những lời thơ mộng. Và để cho thơ mộng thơ mộng hơn nữa, nó cầu Hà gọi nó bằng cái tên học, cương quyết cho gọi cái tên ở nhà.


      Trong khi bà Đỏ đứng cao nhìn xuống, thằng Cu đứng giữa vòng tròn nhìn ngang thằng Mõm Ngắn nằm bẹp dưới đất nhìn lên. Nó tò mò quan sát sư phụ nó, và khi thấy thằng Lọ Nồi cứ chốc chốc lại ngoảnh đầu liếc sang nàng Đeo Nơ, nó gật gù lẩm bẩm “Ra chuyện tình cảm tức là nhìn ai đó rồi quay rồi quay lại nhìn rồi quay rồi quay lại nhìn rồi quay … đến chừng nào mỏi cổ thôi! Chán ngắt!”.


      43


      Câu chuyện này đến đây xem như được kể xong và cuốn sách mà các bạn cầm tay hoàn toàn có thể bỏ chung túi với các cuốn sách dạng happy ending, tiếng Việt gọi là kết thúc có hậu, còn ngôn ngữ quái chiêu của các vật nuôi nhà bà Đỏ gọi là gì phải đợi thằng Cu và thằng Lọ Nồi nghĩ ra. Chuyện tình bé con (nếu có thể miễn cưỡng gọi đó là chuyện tình) của hai chủ tớ thằng Cu tìm thấy con đường để tiếp, còn như thế nào là chuyện của tụi nó, tác giả truyện này hứa bí mật theo dõi, nếu thấy gì hay hay rất sẵn lòng kể lại, tất nhiên là trong dịp khác.


      Còn bây giờ, trước khi các bạn khép lại cuốn sách, tác giả tin rằng có những điều cho dù tác giả các bạn cũng có thể hình dung ra:


      “Nếu có nơi nào đó trái đất mỗi ngày là ngày hội đó chỉ có thể là nhà bà Đỏ”.


      “Nếu có đứa con trai mười ba tuổi nào đó vừa trông nom vật nuôi vừa mong vật nuôi mỗi ngày lạc vài lần đó chỉ có thể là thằng con bà Đỏ”.


      “Nếu có con heo con nào đó “thích tạo ra những thanh khiến người khác giật mình và xem đó là trò vui” đó chỉ có thể là con heo con của bà Đỏ”.


      Nhưng ở đây lại phát sinh vấn đề ngay từ nhà bà Đỏ: Lọ Nồi vẫn là đứa trẻ (tụi Đuôi Xoăn, Mõm Ngắn và lũ chíp hôi nhà chị Mái Hoa chuyên hùa theo “đại ca” Lọ Nồi cũng là lũ trẻ ham vui) cho nên có gì đảm bảo ngày nào đó tụi nó chán thứ “ thanh” này.


      Chuyện này từng xảy ra với tượng con này kêu tiếng con kia rồi.


      Khác với suy nghĩ của các bậc phụ huynh Nái Sề, Vện và Mái Hoa, trong mắt bọn nhóc tất cả chỉ là trò chơi.


      Thằng Cu – con người góp phần hoàn thiện trò chơi này cũng là đứa trẻ con, và nó làm điều đó hoàn toàn do nghịch ngợm.


      nghĩ đến hũ gạo như bà Đỏ, nghĩ đến những cái két sắt như ông thuế vụ, ông du lịch, bà kế hoạch đầu tư hay bà y tế, cũng nghĩ đến chuyện mở thêm đại lý phát hành như các nhà báo.


      Do đó, nếu vào ngày trời đột ngột trở gió, các vật nuôi nhà bà Đỏ bỗng trở lại là các vật nuôi bình thường, những tấm panô bị thầm tháo xuống và đường làng chợt vắng bóng người qua, các bạn cũng đừng lấy làm ngạc nhiên.


      Và nhất là đừng thất vọng. Biết đâu, vào ngày trở gió khác, thấy đời buồn như ao tù, tụi nó lại nghĩ ra trò chơi mới và du khách lại có dịp nườm nượp kéo đến.







      Xét cho cùng, những trò tinh quái của bọn nhóc tuy chưa đủ giúp người lớn trở thành triệu phú nhưng cũng kịp kể câu chuyện khác về thế giới giàu có của trẻ con.


      Trẻ con được quyền làm mọi thứ. Chúng được phép những câu kỳ quặc, và ngay lập tức được tán dương.


      Người lớn khác. Người lớn năng như thế có khi lại gặp tai họa.


      Như cuộc trò chuyện sau đây giữa ông an ninh và bà kế hoạch đầu tư vừa diễn ra đường làng, ngay cuối buổi chiều ngày du khách được diện kiến chú heo Lọ Nồi vĩ đại.


      Sau khi hớn hở chia vui lẫn nhau về thành công ngoài sức tưởng tượng của hai ngày kinh doanh đầu tiên, ông an ninh và bà kế hoạch đầu tư cao hứng trò chuyện bằng thứ ngôn ngữ chiếp chiếp, gô gô, un un thịnh hành.


      Đến lúc chia tay để lên ôtô đỗ đường liên tỉnh, ông an ninh nấn ná câu cuối cùng:


      - Un gô gô!


      Bà kế hoạch đầu tư tất nhiên vui vẻ cảm ơn lời chúc ngủ ngon của ông an ninh và bà lịch chúc lại:


      - Chiếp chiếp gô. Un gô gô!


      Cuộc đối thoại nếu kết thúc ở đây đời vẫn còn là màu hồng.


      Đằng này ông an ninh vẫn còn hào hứng quá. Ông muốn thêm câu nữa, nhưng bao nhiêu vốn ngoại ngữ dốc ra hết rồi. Hên làm sao (hay xui làm sao!), đôi môi ông chợt nhớ tới câu mới học được của thằng Lọ Nồi hồi sáng:


      - Un ún ủn… un gô… chiếp gồ… ồ… ồ…


      Ông chưa kịp nghĩ ngợi, câu phun ra. Nhớ được cái câu dài ngoằng đó đúng là quá tài, nhưng cuộc đời đôi khi vẫn có những tình huống tréo ngoe: trong trường hợp này thành công trong ngôn ngữ lại là thất bại trong giao tiếp, mặc dù ngôn ngữ được sinh ra là dùng để giao tiếp.


      Sau khi khựng lại giây vì bất ngờ, bà kế hoạch đầu tư chỉ tay vào mặt ông an ninh, tuôn tràng như tát nước – bằng tiếng mẹ đẻ đàng hoàng:


      - Tôi chồng hai con rồi, ông đừng có lộn xộn!


      Tất nhiên là ông an ninh đứng như trời trồng. Đến khi chiếc ôtô của bà kế hoạch đầu tư lăn bánh rồi, ông mới đưa tay lên cốc đầu mình cái:


      - Ngu ơi! Biết vậy khi nãy mình câu “Ăng gô gô” quách!


      “CHÚC NGÀY TỐT LÀNH” là mẫu câu duy nhất mà ông an ninh chưa dùng, chỉ vì đó là câu chúc đầu ngày trong khi ông và bà kế hoạch đầu tư sóng bước trong hoàng hôn. Giá như ông đừng khắt khe quá, cứ đại như bọn trẻ con vừa rồi ông đâu có sẩy miệng. Bọn trẻ trước khi ngủ, vẫn có thể hào hứng chúc nhau ngày tốt lành, dẫu ngày hôm đó chỉ còn có mẩu. Ờ, mẩu có khi chừng ba mươi phút thôi nhưng nếu đó là mẩu tốt lành cuộc sống vẫn vô cùng tươi đẹp.


      Nếu ông an ninh có được tâm thể hồn nhiên như vậy, có lẽ hôm nay ông ngày tốt lành trọn vẹn.


      Chỉ tiếc ông là người lớn mất rồi.


      Chợ Lớn, 23.1.2014

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :