1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chính phi không bằng thiếp - Thư Ca (86) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45:

      Trong lòng Mộ Dung Thư thoáng chùng xuống, quay ngoắc đầu nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc, trong lòng kinh hãi, nếu theo lời hôm nay nàng làm chuyện thiếu cân nhắc. Tuy rằng trước mắt có thể trừ bỏ Nhị di nương và Mộ Dung lâm, nhưng lại chọc giận Mộ Dung Thu. Sau này nếu nàng hồi vương phủ, có gì đảm bảo Mộ Dung Thu xuống tay với Lý thị. Dù sao cũng là quy củ sâu nghiêm của thế gia, cuộc sống của Lý thị hoàn toàn phụ thuộc vào Mộ Dung Thu. Nếu muốn ngày sau của Lý thị dễ chịu hơn chút hôm nay ra tay nhất định thể vượt qua cực hạn! Ít ra phải bảo toàn được danh dự của Mộ Dung Thu cũng như bắt cái thang cho ông ta leo xuống.

      Mặc dù cam lòng tự nguyện, nhưng nàng thể làm như thế. Mộ Dung Thư thầm nắm chặt quyền.

      “Đem Nhị di nương xuống!” Ánh mắt Mộ Dung Thu nhìn Mộ Dung Thư lên tức giận, coi như lần này ông ta mất hết mặt mũi, Nhị di nương phạm sai lầm buộc phải bị trừng phạt, ông ta phất tay để hạ nhân kéo nhị di nương ra ngoài.

      Nhị di nương liều mạng giãy giụa, lắc đầu kháng cự, “ cần a… cần a… Lão gia, người thương mấy năm nay nô tì dốc lòng hầu hạ, đừng đuổi nô tỳ ra khỏi phủ tướng quân a. Nô tì biết sai rồi, xin cho nô tì cơ hội để sửa đổi, sau này nô tì tuyệt đối dám làm ra chuyện tổn thương phu nhân.”

      Mộ Dung Lâm ngừng dập đầu, trán xuất vài vệt xanh hồng, “Phụ thân, xin tha thứ mẫu thân.”

      “Mang xuống!” Mộ Dung Thu thẹn quá hóa giận, hôm nay mất hết thể diện trước mặt Nam Dương Vương, rất tức giận! Loại đàn bà ngoan độc này đáng chết! Ông ta đảo mắt, lòng cứng như sắt đá, có nửa điểm muốn chừa đường sống cho Nhị di nương.

      Nhị di nương hoảng sợ, trợn hai mắt, nam tử quyết tiệt chừa con đường sống cho bà quay về trước mắt chính là trượng phu đêm đêm ôn nhu của bà ta sao? Tại sao chỉ cái chớp mắt, bà ta lại trở thành mớ giẻ rách bị người ta tuyệt tình vứt bỏ? Bọn hạ nhân kiên quyết tách Mộ Dung Lâm ra, kéo Nhị di nương lúc này hai mắt mất thần sắc ra ngoài.

      Mộ Dung Lâm vẫn ngồi bệt mặt đất, nhất thời cũng quên mất việc duy trì hình tượng trước mặt Vũ Văn Mặc, nước mắt nước mũi tèm lem gương mặt. Đến khi tỉnh táo lại hung hăng nhìn Mộ Dung Thư, nghiến răng nghiến lợi.

      Thấy thế, Mộ Dung Thu thầm hận, đứa con này chút tiến bộ, đến lúc này mà còn dám chọc giận Mộ Dung Thư! Chẳng lẽ nó bị mù nên thấy Vũ Văn Mặc bên cạnh Mộ Dung Thư? ! Việc này phải dao sắc chặt đay rối, lập tức phân phó : “Phạt Nhị nương trượng trách ba mươi, giam cầm hai năm!”

      Trượng trách ba mươi? Giam cầm hai năm? ! Quả Mộ Dung Lâm thể tin vào tai mình, làm sao phụ thân có thể ngoan độc như vậy? Chẳng phải từ trước đến nay, phụ thân hề để ý gì đến Lý thị sao? Tại sao bây giờ lại để Mộ Dung Thư dễ dàng nắm mũi dẫn như vậy?! Nàng cắn răng, thương tâm chảy hai hàng lệ, cúi đầu kêu: “Phụ thân.”

      Mộ Dung Thu quay chỗ khác.

      Mộ Dung Thư tiến lên cúi người hành lễ với Mộ Dung Thu: “Nhị muội còn , vô tình bị ảnh hưởng, cha cho nhị muội cơ hộ đii.”

      “Cái đồ hỗn trướng tổn hại gia pháp này, dám xem mẹ cả như kẻ thù, chuyện tàn nhẫn như vậy cũng dám làm sao có thể dễ dàng cho qua được? Thư nhi, từ trước đến giờ con là người có lòng dạ bồ tát, nỡ để người khác bị mảy may thương tổn nhưng việc này vi phụ có quyết định.” Mộ Dung Thu thấy Mộ Dung Thư hành lễ với mình, hơn nữa ngữ khí lại ôn hòa như thế, cơn tức giận trong lòng cũng vơi ít nhiều, dù sao vẫn còn giữ được thể diện trước mắt bọn hạ nhân, tuy Mộ Dung Thư là vương phi nhưng vẫn hành lễ với ông ta như trước, trước mặt mọi người cũng làm ông ta nở mày nở mặt. Thế nhưng phải nghiêm trị Lâm nhi, bằng việc này truyền ra ngoài, chắc chắn trở thành đề tài cho người khác bàn luận linh tinh.

      Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Lâm càng lạnh lẽo, ra trong mắt phụ thân, thứ nữ như nàng vẫn so bằng dòng chính nữ! Huống hồ bây giờ Nhị di nương còn bị đuổi ra ngoài! Nghĩ đến Nhị di nương, Mộ Dung Lâm càng hận Mộ Dung Thư thêm vài phần.

      “Haiz.” Mộ Dung Thư giả vờ khó xử, đau lòng thở dài. Nàng vốn định chặt đứt luôn đường lui của Mộ Dung Lâm để chấm dứt hậu hoạn, nhưng tại còn nhiều vướng mắc nên chỉ có thể làm được đến mức này thôi, vả lại có Nhị di nương trước mặt Mộ Dung Thu gây sóng gió, Mộ Dung Lâm cũng trở thành đồ bỏ trong mắt Mộ Dung Thu! Người như vậy đủ gây uy hiếp.

      Còn nữa, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Văn Mặc, những lời vừa ra ngôn, quả rất hữu lý.

      Vừa vặn Vũ Văn Mặc cũng thầm đánh giá Mộ Dung Thư, thấy nàng tuy thấp giọng rên rỉ, giống như vì Nhị di nương và Mộ Dung Lâm mà thương tâm, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên tinh quang, thấy vậy, Vũ Văn Mặc khép hờ mắt, lần nữa cẩn thận đánh giá lại này. Tiểu nữ tử trước mắt so với tưởng tượng của tinh minh, lợi hại hơn nhiều, nhất quyết chịu nửa điểm ủy khuất.

      Sau đó, Mộ Dung Thu để ai khuyên nhủ lập tức cho người giải Mộ Dung Lâm về phòng nhốt lại, lúc này Mộ Dung Lâm vô cùng bình tĩnh, lẳng lặng mà , ầm ĩ cũng làm khó ai.

      Việc này xem như chấm dứt, Lý thị nghỉ ngơi trong phòng gần canh giờ nên cũng hồi phục phần nào, bà được nha hoàn dìu ra, khi nhìn thấy Mộ Dung Thu, bà khẽ cúi đầu, ôn nhu : “Lão gia cần tức giận, bất quá Lâm nhi còn tính tình trẻ con, thiếp thân để bụng đâu.”

      Lời vừa thốt ra khiến trong lòng Mộ Dung Thư sinh ra niềm thương tiếc, kỷ niệm của những tháng ngày nồng ấm cùng nhau lại quay về, nhìn Lý thị gầy yếu, ông ta kiềm lòng được, bước qua nâng bà dậy, ấm giọng : “Liên nhi, mau quay vào trong nghỉ ngơi, đừng để cảm lạnh, chút nữa vi phu phân phó quản gia tìm ngự y trong cung đến xem bệnh cho nàng.”

      Lý thị khẽ cúi đầu, mềm mại gật đầu.

      Mộ Dung Thư đứng bên, nhìn tuấy cảnh tượng này, trong lòng tuy có rất nhiều bất đắc dĩ, nhưng thân là nữ nhi trong thổ trường trạch viện như Lý thị, ước muốn duy nhất trong cuộc đời là được trượng phu thương, đối với bà kết cục này xem như là tốt nhất. Chỉ là biết, thương tiếc của Mộ Dung Thu đối với Lý thị duy trì trong bao lâu, có lẽ…

      Có lẽ duy trì đến lúc ông ta phát : trong lòng Vũ Văn Mặc, vị trí của nàng đáng nhắc đến, hề có giá trị lợi dụng.

      Nghĩ đến đây, đôi mày Mộ Dung Thư vừa mới giãn ra lại cau chặt.

      Đêm dài, mảnh trăng thượng tuần tựa như móc câu.

      Trong đình viện, ngồi trước bàn đá trong tiểu đình Mộ Dung Thư và Hồng Lăng uống trà ngắm trăng.

      “Sau này phu nhân hạnh phúc, có Nhị di nương gây sóng gió trong phủ nữa.” Hồng Lăng châm thêm trà vào chén cho Mộ Dung Thư, ngữ khí có chút thoải mái.

      Mộ Dung Thư đạm mạc cười khẽ: “Phải ?”

      “Tuy vậy nghe sau khi đại thiếu gia biết Nhị di nương bị đuổi ra phủ, Nhị nương bị cấm túc liền phát giận lớn trong viện của mình, rồi tuyên bố cùng với vương phi thế bất lưỡng lập.” Hồng Lăng hơi lo lắng .

      Mộ Dung Thư nghe xong có vẻ như cũng nghĩ ngợi nhiều, khẽ cười : “Đây chính là điều bổn vương phi muốn.”

      Hai mắt Hồng Lăng mờ mịt, hiểu, nàng vừa định hỏi lại thấy Vân Mai vui mừng chạy tới, vừa đứng vững liền thở hổn hển : “Vương phi, vương gia muốn gặp người”
      thuytduyenktn1 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46:

      Vũ Văn Mặc muốn gặp nàng? Mộ Dung Thư chau mày, vì chuyện ban sáng sao?

      Đến phòng ngủ, Mộ Dung Thư thấy Vũ Văn Mặc đứng trước văn án, vung bút như gió viết gì đó, vẻ mặt thập phần chuyên chú, dường như phát bước chân nhàng của Mộ Dung Thư.

      Thấy cau mày, tựa hồ như gặp chuyện khó giải quyết, vẻ mặt hết sức chăm chú. Mộ Dung Thư bèn yên lặng ngồi chờ bên, Hồng Lăng muốn đến bẩm báo tiếng nhưng nàng khoát tay ngăn cản, ra hiệu cho Hồng Lăng lui ra, còn mình lẳng lặng uống trà ngồi đợi.

      Nhưng việc chờ đợi này lại nằm ngoài ý muốn của Mộ Dung Thư, thấm thoát đợi gần canh giờ! Lúc này trăng rằm treo cao, gió đêm từ cửa sổ thốc vào phòng làm cả người nàng phát lạnh, nàng liếc qua Vũ Văn Mặc vẫn chuyên chú giải quyết việc rồi đứng dậy, nghiêng mình đóng cửa sổ lại.

      ngờ lúc đóng cửa sổ lại tạo ra tiếng động cắt ngang tập trung của Vũ Văn Mặc.

      “Nàng chờ bổn vương trong chốc lát, gần xong rồi.” Vũ Văn Mặc vẫn cúi đầu, thanh trầm thấp, khàn khàn truyền đến.

      Đuôi lông mày Mộ Dung Thư khẽ nhếch, nàng vẫn chưa trả lời nhưng trong lòng bắt đầu mất kiên nhẫn. Ai bảo là áo cơm cha mẹ của mình đâu! Thôi, cứ tạm chờ trong chốc lát nữa.

      chốc lát là hơn nửa canh giờ, Mộ Dung Thư cảm thấy mỏi mệt, cả ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng vốn định ngủ sớm nhưng xem chừng thằng nhãi trước mặt này cho nàng toại ý rồi, bản thân mình bận rộn cũng muốn người khác được thảnh thơi! Nàng định đứng dậy cáo lui người kia mới mở miệng: “Trong thời gian này vụ quá nhiều, làm cho vương phi đợi lâu.”

      “Gia đừng vậy, chút ít thời gian có sá gì, đừng hai canh giờ, dù gia có bắt thiếp chờ hai buổi tối , thần thiếp cũng nguyện ý .” Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn , tươi cười thoáng cứng ngắc .

      Dưới ánh nến mông lung, Mộ Dung Thư trong bộ áo váy màu vàng nhạt càng hiển lộ vẻ xinh đẹp, dáng người thướt tha, yểu điệu càng giống như tiên tử, hoàn toàn giống với các tiểu mĩ nhân thường thấy trước đó, Vũ Văn Mặc phút chốc bị thất thần.

      Tất nhiên là Vũ Văn Mặc nghe được não ý trong giọng của nàng, nhưng mà lúc này ý nịnh nọt cùng trào phúng của nàng vẫn chưa làm khó chịu ngược lại càng làm thêm hiếu kì. Nữ nhân trước mắt này thay đổi quá nhiều, thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay tuyệt tình nhưng ngoài mặt vẫn tươi tắn như gió xuân, làm cho ai có thể nhìn thấu những gì dấu sau gương mặt tươi này, nàng rắp tâm hại người, hay là có mưu đồ khác?

      Bất kể là người nào, trước mắt cùng với Mộ Dung Thư mà biết hai năm qua đều có bất đồng lớn! Nàng kia là người nhiệt tình như lửa, tính tình nóng nảy, có nổi tia tâm cơ, luôn bị người khác đùa bỡn trong tay nhưng người trước mắt…làm việc chu toàn, tỉ mỉ, ra tay là chừa chút đường lui cho đối thủ, giống như hôm nay, Nhị di nương và Nhị nương động tay chân với Lý thị, mà nàng nửa điểm cũng lùi, ra tay đối phó lại ngoan độc.

      Chỉ cần như thế cũng có thể đánh giá nàng là nữ tử dễ nhìn thấu.

      này, biết mình có thể lợi dụng cái gì và cũng biết làm cái gì.

      Đôi mắt ngàn năm lạnh như băng ánh lên tia tinh tường, sau đó bất động thanh sắc về phía Mộ Dung Thư.”Do trong triều có việc, ngày mai bổn vương hồi phủ. Nếu vương phi muốn ở lại phủ tướng quân vài ngày cứ ở lại.”

      Hóa ra là vì chuyện này, chỉ cần hai ba câu xong thế mà lại bắt nàng đợi gần hai canh giờ! Mộ Dung Thư ngoan ngoãn ôn nhu trả lời: “Thần thiếp cũng muốn tấc rời gia nhưng trời già trớ trêu, sức khỏe mẫu thân thân lại tốt, thần thiếp muốn ở lại hầu hạ mẫu thân vài ngày cho trọn hiêu đạo. Mong gia chớ trách cứ, hai ngày sau, thần thiếp hồi phủ hầu hạ gia.” Tuy rằng nàng giải quyết xong Nhị di nương và Mộ Dung Lâm, nhưng có chút nàng vẫn chưa kịp xử lý, thời gian hai ngày này cũng đủ.

      Ánh nến lay động phản chiếu giảo hoạt này, khóe miệng Vũ Văn Mặc hơi co quắp, bình tĩnh gật đầu trả lời: “Ân, vậy nàng ở lại phủ tướng quân hai ngày .”

      “Vâng.” Mộ Dung Thư lập tức phúc thân thi lễ, sau đó liền xoay người chuẩn bị rời .

      Vũ Văn Mặc gọi nàng lại, “Vương phi khoan vội rời , vừa lúc bổn vương cảm thấy hơi mệt chút…”

      Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Thư biến sắc, cực nhanh cắt ngang, trả lời: “Hồi gia, hôm nay thân thể thần thiếp có điểm bất tiện, cái kia… Cái kia…” chưa xong, mặt đỏ bừng, xoay người lưng về phía , làm như ngượng ngùng phun từng chữ, “Thần thiếp lại quỳ thủy nữa rồi.”

      Trong ánh nến lung linh, cười mặt hồng thấu, khóe miệng Vũ Văn Mặc kịch liệt co quắp, bình tĩnh gật đầu trả lời: “Nguyên lai vương phi lại quỳ thủy, hai ngày tới đừng quá cố sức. Bất quá bổn vương hơi mệt mỏi, bụng trống rỗng, lại nghĩ đến vài món ăn vương phi làm vài ngày trước, là mĩ vị khó tìm, nếu vương phi có việc gì, có thể xuống bếp vì bổn vương ?”

      Ba đường đen thui xẹt qua trán Mộ Dung Thư theo đó là đàn quạ đen mập mạp nối đuôi bay qua, mặt nàng chốc hồng chốc trắng, hóa ra… thở dài… chữ nghĩa cổ nhân uyển chuyển, tinh thâm, chuyện xuyên tạc, nghĩ sai là thể tránh được.

      Nhưng giận! xấu hổ!

      Xoay người, lại ngoan ngoãn như trước, “Thần thiếp đến phòng bếp ngay đây, thỉnh gia chờ chốc lát.” mất mặt đến cực điểm nhưng vẫn bình tĩnh thong dong, mặc dù có biểu rối loạn. Lúc rời , dưới chân nàng như có gió, thoát chạy như tia chớp. Vũ Văn Mặc nhìn bóng lưng của nàng, đôi môi mỏng khắc nghiệt hơi hơi nhếch lên, nhưng lại tự chủ được mà theo bước.

      Mộ Dung Thư ảo não như chạy, thầm tự giận mình, đêm nay mất kiên nhẫn như thế thành ra bị người kia trả đũa! Mất mặt a, là mất mặt. Ảo não rất nhiều nên nàng vẫn chưa phát Vũ Văn Mặc theo phía sau.

      Đến phòng bếp, nàng thấy trong phòng chỉ còn vài bà tử làm việc nặng, Mộ Dung Thư thở dài, nàng vốn muốn động thủ, nhưng xem ra chỉ còn cách tự bắt tay vào làm thôi.

      Khi mấy người bà tử nhìn thấy Mộ Dung Thư sợ hãi co quắp, Mộ Dung Thư ôn nhu lý do đến đây họ mới yên lòng, dựa theo phân phó của Mộ Dung Thư mà bắt đầu nhóm lửa, rửa rau.

      Trong phòng bếp, nguyên liệu nấu ăn rất đầy đủ, so với phòng bếp của Mộ Dung Thư còn xa hoa hơn chút. Sau khi nghĩ xong mấy món ăn, nàng liền bắt tay vào chuẩn bị.

      Lúc này, vài nguyên liệu lọt vào mắt, trong mắt đạo tinh quang chợt lóe lên, khóe miệng lên mấy tia cười lạnh.

      Đứng trước cửa phòng bếp, Vũ Văn Mặc nhìn Mộ Dung Thư tay ngừng băm chặt, xào nấu, thấp thỏm tia khác thường. Nữ tử này… ra là người như thế nào?

      Khi giảo hoạt, khi thủ đoạn tàn nhẫn, khi thẹn thùng đáng , khi

      Lúc này, Mộ Dung Thư quay đầu nhìn thấy Vũ Văn Mặc đứng ở trước cửa, nhíu mày suy nghĩ : đến trông coi? Hay sợ nàng mượn tay người khác?

      Sau khi phân phó bà tử canh lửa, Mộ Dung Thư qua cười : “Thỉnh gia chờ thêm chút, xong rất nhanh. Thần thiếp cam đoan làm khẩu vị của vương gia mở rộng ra.” Chính là biết có thể chịu nổi hay !

      Chưa tới canh giờ sau, Mộ Dung Thư hài lòng xem thành quả trước mắt, tổng cộng bảy món đồ ăn: ba ba hầm, canh thịt ớt, sườn kho, đại tràng hấp, cá nấu cải chua, gà ngũ vị chiên giòn, thịt băm chưng tương.
      thuytduyenktn1 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47:

      Quay trở lại phòng, mấy món ăn đều được bày lên bàn tỏa hương thơm phức. Sau khi Vũ Văn Mặc ngồi xuống, cũng với Mộ Dung Thư: “Nàng cũng ngồi xuống cùng dùng chút cơm .”

      Mộ Dung Thư gật đầu, ngồi đối diện với , có chuyện gì khoan hãy , bận rộn suốt canh giờ nàng cũng hơi đói bụng.

      “Đây là canh thịt ớt, vị cay cay, ăn rất ngon miệng.” sau khi ngồi xuống, Mộ Dung Thư liền múc ít canh thịt ớt cho Vũ Văn Mặc, nhìn thoáng tô canh, đập vào mắt chính là cơ man nào là hạt tiêu và ớt, chưa ăn cảm thấy cay mà nàng lại còn cố ý gắp ngay miếng thịt mặt có thêm mấy hạt tiêu đỏ hồng.

      Thấy thất thần chưa động đũa, nàng liền lập tức kẹp miếng thịt đưa vào trong miệng, tinh tế nhai nuốt, rồi tán thưởng, “Vị rất ngon. Gia nếm thử .”

      Vũ Văn Mặc chưa bao giờ ăn qua món ăn cay như thế, màu sắc món ăn nhìn rất đẹp mắt nhưng hương vị cay đến gay mũi, nhìn thấy Mộ Dung Thư ăn ngon lành như thế liền tao nhã kẹp miếng thịt đưa vào trong miệng. Chao ôi, cay xé lưỡi! Hơi nóng trong miệng làm muốn uống nước nhưng khuya thế này biết kiếm đâu ra trà nóng, chẳng lẽ lại dùng trà nóng? nhíu mày càng chặt.

      Hình như Mộ Dung Thư vẫn chưa nhìn đến vẻ mặt của Vũ Văn Mặc, nàng lại gắp khối sườn vào chén của , cười : “Hồi gia, đây là sườn kho, gia nếm thử , ăn ngon lắm.”

      Nhìn miếng sườn cũng đỏ au, tuy Vũ Văn Mặc gật đầu, nhưng vẫn động đũa.

      Mộ Dung Thư vẫn vờ như thấy, cười khuyên nhủ: “Gia nên ăn hai món này nhiều chút, thần thiếp đặt hết tâm tư vào chúng đó, bảo đảm từ trước đến nay chưa ai có thể nếm qua. Ồ? Tại sao gia ăn? Chẳng lẽ lần này tay nghề của thần thiếp lại thụt lùi rồi?” Nàng đương nhiên biết mùi vị của hai món ăn này ra sao, là cay bỏng lưỡi, đối với nàng ghiền, nhưng đối với chắc là chịu nổi.

      “Ân.” Vũ Văn Mặc gật đầu, con ngươi đen thâm thúy híp lại, gắp cục sườn tỉ mỉ gặm.

      “Còn đây là cửu chuyển đại tràng. Vị béo, ăn rất ngon miệng.” Mộ Dung Thư gắp mẩu đại tràng vàng óng vào mâm riêng của Vũ Văn Mặc, tươi cười ngọt ngào giới thiệu, sau đó nàng cũng gắp miếng để thưởng thức.

      “Ân, ngon.” Vũ Văn Mặc gật đầu khen ngợi, so với hai món ăn cay nồng vừa rồi món này có thể sánh với mỹ vị tuyệt hảo trời nhưng…”Đại tràng? Vì sao kêu đại tràng? Là dùng vật gì để nấu?”

      Mộ Dung Thư chớp mi, ôn nhu trả lời: “Đại tràng heo. Nguyên nhóm bà tử định vứt , may là thần thiếp nhìn thấy, đây chính món ngon, gia, ngon ?”

      “Cái gì? Đại tràng heo? Phải…”

      “Ruột heo, gia yên tâm, thần thiếp bắt bà tử làm rất sạch , sao đâu.” Giải thích xong, Mộ Dung Thư lại ăn thêm miếng, tuy vẻ mặt nàng vẫn trấn định, nhưng vui như mở cờ trong bụng, là quý tộc hoàng gia, dĩ nhiên chê món ruột heo này là dơ bẩn, đời nào mà thèm ăn.

      Nghe vậy, hàng hàng chân mày của Vũ Văn Mặc càng chau chặt lại, lặng lẽ buông đũa, miếng ruột heo còn trong miệng cũng có cách nào nuốt xuống, ngẩng đầu, con ngươi đen liếc nàng cái, hai mi cau chặt hơn.

      Lúc này, nàng lại gắp khối cá trắng nõn, tươi rói đặt vào mâm của : “Gia, đây là cá nấu cải chua, cá rất tươi, canh nấu vừa chua vừa cay, nếu so với canh thịt ớt cũng kém cạnh gì.”

      Nghe vậy, Vũ Văn Mặc động đũa, nếm thử miếng, gật đầu, hương vị quả nhiên như lời của nàng, nhưng so với canh thịt ớt dễ ăn hơn nhiều.

      “Đây là gà ngũ vị chiên giòn, rất thơm ngon.”

      “Đây là thịt băm chưng tương, vị hơi ngọt, nhưng là món ưa thích của thần thiếp, tin tưởng gia cũng thích.”

      Vũ Văn Mặc lần lượt nếm thử từng món, quả các món sau này rất hợp ý nên khỏi ăn nhiều chút. Vừa rồi thoáng có ý hoài nghi ý đồ của nàng nhưng nhìn nàng tươi cười chân thành, lại thiệt tình hầu hạ , nên sau khi nếm thử ba món ăn sau này liền buông lỏng đề phòng.

      lát sau, Mộ Dung Thư đứng dậy múc thêm chén canh đưa tới cho Vũ Văn Mặc, “Gia uống chút canh .”

      Vũ Văn Mặc gật đầu, sau khi uống vài ngụm cảm thấy rất ngon miệng, lại uống tiếp chén. Chỉ là sau khi uống xong thân thể lại hơi nóng, nhìn qua Mộ Dung Thư, thấy nàng vẫn chưa ăn canh, liền hỏi: “Vì sao vương phi uống?”

      Mộ Dung Thư mỉm cười, lấy khăn thêu trắng noãn che ở khóe miệng, trả lời: “Hồi gia, canh này thích hợp cho thần thiếp uống, đây là bách hợp ba ba, là dùng con ba ba, cây bối mẫu, bách hợp, tiền hồ, biết mẫu, hạnh nhân, sài hồ sở hầm chung hơn canh giờ, có tác dụng bồi bổ sức khỏe do lao lực, bổ thận, tráng dương. Thần thiếp thấy gia vất vả vì công vụ cả tối, nhất định tồn thương đến thân thể, nên mất tâm tư chế biến món này. Sau này nếu vương gia cần, thần thiếp chỉ cách làm cho nhóm đầu bếp trong phủ.”

      trách được!! Đôi mày kiếm đen huyền của Vũ Văn Mặc vừa giãn ra lại cau chặt. Trách được trong thân thể lại có dòng nhiệt khí.

      Mộ Dung Thư thầm cười lạnh, dám đối xử sai bảo nàng như đầu bếp mà còn muốn ăn ngon? đời làm gì có chuyện dễ ăn như vậy! Huống hồ đối với việc xum xoe lấy lòng , xin lỗi, nàng tạm thời chưa nghĩ tới, lợi dụng lẫn nhau được, cái khác miễn bàn, dù sao… Chuyện nàng khinh thường nhất là dùng chung người đàn ông với nhiều người đàn bà khác.

      Lý thị phải là tấm gương tốt sao? Ai dám Mộ Dung Thu tuyệt tình của hôm nay trước kia chưa từng Lý thị? !

      E rằng từ nay về sau, dám bắt nàng xuống bếp nữa!

      Mộ Dung Thư tao nhã đứng dậy, trước khi ra khỏi cửa còn ngoái đầu nhìn lại cười: “Gia, đêm nay có cần người đến hầu hạ ? Mấy đứa đại nha hoàn bên cạnh thần thiếp tư sắc đều tốt.”

      Vũ Văn Mặc mạnh mẽ ngẩng đầu, con ngươi đen sâu lường được chăm chú nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, nửa ngày, thanh lạnh như băng đến cực điểm trả lời: “ cần, nàng lui ra !”

      Mộ Dung Thư phúc thân, mười phần tiêu sái rời .

      Nam Dương Vương phủ

      Trúc viên

      Thẩm trắc phi ngồi trước cửa sổ nhìn vần trăng tròn treo giữa trời, khóe miệng hơi gợi lên, khẽ cười : “Ngày mai, vương gia hồi phủ .”

      “Nhưng vương phi lại muốn ở lại phủ tướng quân hai ngày nữa. Nghe người ta hai ngày này, vương phi hồi tướng quân phủ xảy ra rất nhiều việc, đầu tiên là truyền ra chuyện xấu của Tam nương Mộ Dung Tuyết cùng Lưu tri châu đại công tử Lưu phong, tiếp theo lại nghe Nhị di nương trong phủ hãm hại chủ mẫu bị đuổi ra khỏi phủ, liền ngay cả Nhị nương Mộ Dung Lâm vốn dĩ định đưa đến cho vương gia chỉ thiếp cũng bị cấm túc.” Tú Ngọc .

      “Vương phi thay đổi, Nhị di nương kia làm việc bừa bãi, khó tránh khỏi bị vương phi tính kế.” Thẩm trắc phi cúi đầu, mâu quang u ám, thanh trầm giọng .

      Tú Ngọc cắn chặt răng, khỏi lo lắng : “Nô tì còn nghe , mấy ngày ở phủ tướng quân, vương gia đối vói vương phi giống lúc trước, biểu rất sủng ái người.”

      “Cái gì?” Thẩm trắc phi mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt chút kinh ngạc.

      “Có lẽ hai ngày ngắn ngủi này vương phi có biện pháp làm vương gia vui lòng, cho nên mới…” Tú Ngọc thấy trong mắt Thẩm trắc phi ứa lệ, liền lập tức im miệng.

      Trong lòng Thẩm trắc phi nổi sóng, rất lâu sau vẫn có cách nào bình tĩnh lại.
      thuytduyenktn1 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48:

      Hôm sau

      Mộ Dung Thư và đám người Mộ Dung Thu đưa tiễn Vũ Văn Mặc hồi phủ.

      Từ tối hôm qua đến giờ, Vũ Văn Mặc cũng lời với Mộ Dung Thư, nàng cũng thèm để ý, trái lại còn trước mặt mọi người trình diễn màn phu thê ân ái khiến cho Mộ Dung Thu và Lý thị có chút vừa lòng.

      Sau khi cùng Lý thị trở lại Lệ Hoa viên, Lý thị vỗ về tay Mộ Dung Thư, tỉ tê khuyên nhủ: “Thư nhi, sau này cần phải ôn nhu, rộng lượng hơn với vương gia, dù sao người cũng có thân phận tôn quý, lần này về nếu cần lập thêm vài người thiếp cho vương gia. giờ vương gia vẫn chưa có con nối dõi, bên ngoài đồn đãi do con thể mang thai nên phía sau thầm ra tay để tiểu thiếp mang thai trước. Điều này cực kỳ bất lợi cho thanh danh của Thư nhi, huống hồ chuyện của đàn ông, phận đàn bà ru rú trong nhà như chúng ta thể quản được. Sau khi hồi phủ, con nhớ tìm mọi cách để mang thai, nếu thành công cuộc sống sau này của con ở vương phủ mới tốt lên được.”

      Tuy rằng trong lòng Mộ Dung Thư thèm để tâm đến ý tưởng này nhưng bên ngoài lại vô cùng ngoan ngoãn cười gật đầu: “Mẫu thân, con biết.”

      “Hai lần trước, khi con và vương gia hồi phủ, mẫu thân biết vương gia thích con nhưng lần này ràng có thay đổi, trong lòng vương gia có con.” Lý thị ôn nhu .

      Mộ Dung Thư nghĩ như vậy, chỉ có cách giải thích cho thay đổi lần này của Vũ Văn Mặc là Mộ Dung Thu vừa mới lập đại công, dù gì cũng phải ra vẻ có biểu tốt chút, chẳng qua chỉ là tuồng kịch mà thôi.

      thời Thư nhi và vương gia có thể như vậy, ta cũng yên tâm.”

      “Mẫu thân, người yên tâm, bây giờ Thư nhi biết chuyện, về sau chuyện gì cũng suy nghĩ thấu đáu mới làm, gây phiền toái cho mẫu thân nữa. nay trong phủ tướng quân còn Nhị di nương gây sóng gió, mẫu thân ở đây cũng thư thái hơn.” Mộ Dung Thư đỡ Lý thị vào đình, sau đó ngồi đối diện, trong mắt có tia lo lắng .

      Thấy Mộ Dung Thư lo lắng, Lý thị cười hiền lành, đuôi mắt có vài vết chân chim, sắc mặt tuy có chút hồng nhuận nhưng nhìn chung vẫn tái nhợt như cũ, bà nhìn quanh quất rồi hạ giọng :: “Thư nhi quả nhiên hiểu chuyện, còn có thể lo lắng cho ta. Mười chín năm trước, Nhị di nương dùng trăm phương ngàn kế dụ dỗ, câu dẫn lão gia, làm cho lão gia sủng ái, mười chín năm nay Nhị di nương ỷ vào sủng ái và việc sinh được trưởng tử ngày càng to gan, sau lưng nhiều lần ngáng chân mẫu thân. Nhị di nương là người nhẫn nại, Lâm nhi khôn lỏi, hai người này làm ra nhiều chuyện như vậy tưởng mẫu thân hay biết gì sao.”

      Nghe vậy, Mộ Dung Thư trợn tròn hai mắt, thanh hạ xuống cực thấp, “ ra là mẫu thân chờ cơ hội? !”

      Lý thị tươi cười như hoa, tuy rằng nhìn qua vẫn là cốt sấu như sài, nhưng lại có loại phong vị khác, “Là nữ nhân nơi hậu viện, lớn tuổi mất sủng ái của trượng phu. Nếu còn được thương phải biết học cách nhẫn, tìm cơ hội xuống tay lần giải quyết sạch .”

      Nguyên lai Lý thị phải là người yếu đuối, cũng phải màng thế , mà bà giương bẫy chờ con mồi sa vào.

      thể tưởng tượng được những Lý thị là cao thủ trong gia đấu mà còn là nhân vật đóng vai phản diện nữa, có thể cư xử bình thường với người rắp tâm hãm hại mình tuyệt đối là người có tâm cơ thâm trầm, ai có thể đoán được ! Mộ Dung Thư rất ít khi kinh ngạc, thể tin được nàng cứ tưởng nàng bảo hộ Lý thị nhưng cần người khác bảo hộ, bà nhìn thấu rất nhiều chuyện, cũng nắm giữ rất nhiều việc.

      “Lúc trước, Thư nhi là người dễ mất kiên nhẫn, tâm cơ cũng đủ sâu, thường bị Nhị di nương cùng Lâm nhi tính kế, luôn làm cho mẫu thân lo lắng, thời Thư nhi so với lúc trước biết dụng thủ đoạn, cần để mẫu thân ra tay cũng có thể làm cho Nhị di nương cùng Lâm nhi trở tay kịp. Mẫu thân rất vui mừng, cũng bớt lo lắng.” Lý thị ôn nhu cười .

      Mộ Dung Thư thầm kinh ngạc, trận này ai dám Lý thị phải là người thắng cuộc? Nhị di nương bị đuổi ra khỏi phủ, sau này có giở hết thủ đoạn Mộ Dung Thu cũng tuyệt đối cho bà ta quay về! Hơn nữa, qua chuyện này, Mộ Dung Thu phải gia tăng sủng ái với Lý thị để tránh rơi vào cái tiếng sủng thiếp diệt thê. Tuy rằng, sủng ái này hoàn toàn bắt nguồn từ tình cảm chân nhưng… đối với Lý thị mà , vậy cũng đủ rồi. Phải nhìn nhận đối với nhiều nữ tử cổ đại, dùng thủ đoạn để đoạt được sủng ái cũng được cho là . Tuy rằng loại tình này, nàng cách nào lí giải được.

      Kế tiếp, hai mẹ con lại hàn huyên tâm , Lý thị ngừng lên lớp, giáo huấn Mộ Dung Thư về các thủ đoạn đấu đá với các thế thiếp, cách để trở thành chủ mẫu tốt, cách lấy lòng nam nhân. Mộ Dung Thư nghiêm cẩn ngồi nghe, nhưng nội dung cứ qua tai này lọt tai kia mất.

      Nếu nàng quên thân phận là người đại, toàn tâm toàn ý cắm rễ trong trạch viện, cam tâm tình nguyện tham gia các cuộc tranh đấu bên trong, lấy niềm vui của nam nhân làm mục đích sống của mình, chấp nhận chia sẻ trượng phu cho nhiều nữ nhân khác lại còn hàng ngày vờ như có gì tươi cười, vồn vã với nhau người này… vĩnh viễn phải là nàng.

      Qua lời của Lý thị, con đường tương lai của nàng bắt đầu ràng, nàng hiểu được phải bắt tay chuẩn bị mọi thứ ngay từ bây giờ, Nam Dương Vương phủ phải là nơi nàng có thể sống cả đời.

      Có lẽ, sau khi rời khỏi Nam Dương Vương phủ, cuộc sống gian khổ, mặc dù ở thời đại này nữ nhân có nhiều cơ hội nhưng nàng tin tưởng, có biện pháp, nhất định có biện pháp.

      Đêm đó, Hồng Lăng ở phủ tướng quân nghe được biểu của Mộ Dung Diệp hai ngày qua. dám đặt chân ra khỏi phủ vì sợ người ta nhạo báng, cực kỳ tức giận, tuy Mộ Dung Thu cực kì thích đứa con trai này, nhưng so với tôn nghiêm và mặt mũi Mộ Dung Diệp quan trọng bằng. Nàng tìm người dò hỏi hai lần được biết mấy ngày nay ngừng ở trong viện của mình nhục mạ Mộ Dung Thư cùng Lý thị.

      Mộ Dung Thư biết được chuyện này liền trước bước chủ động đến gặp Mộ Dung Thu, thấm thía: “Nữ nhi là dòng chính nữ của phụ thân, là Nam Dương Vương chánh phi, tuy rằng trong dĩ vãng được vương gia thích, nhưng mấy tháng gần đây lòng thành của nữ nhi cũng làm vương gia cảm động. Nữ nhi nhận ra rằng, nếu có phụ thân chống đỡ phía sau, nữ nhi cũng khó có thể sống yên ở Nam Dương vương phủ. Do vậy, ân đức của phụ thân, nữ nhi vô cùng cảm kích, trọn đời cũng dám quên. Nữ nhi muốn phụ thân bị người khác bàn ra tán vào nữa.”

      “Bàn tán?” tuy rằng Mộ Dung Thu cảm thấy thoải mái với lời khen tặng của Mộ Dung Thư nhưng vẫn kịp nghe ra trong lời của nàng có chỗ đúng.

      “Hai ngày nay, đại ca vì việc của Nhị di nương tính tình trở nên bạo phát. Chuyện này cũng dễ hiểu, chẳng ai có thể nhận người tâm ngoan thủ lạt di nương như vậy. Nhưng… đại ca thốt lên mấy lời quá mức khó nghe, làm người ta dễ dàng bắt được nhược điểm có thể ảnh hưởng đến phụ thân, nữ nhi biết, cũng có thể tới tai Nam Dương vương gia. Đến lúc đó, hậu quả xem chừng khó có thể chịu nổi. Còn điều con quên với phụ thân, mấy ngày trước, đại ca vì chuộc thân cho thanh lâu đến cửa hàng của nữ nhi, báo qua nữ nhi tiếng dụ dỗ, cưỡng ép, đe dọa mấy người chưởng quỹ lấy của nữ nhi mấy vạn lượng bạc.” Mộ Dung Thư ôn nhu .

      Vừa dứt lời, Mộ Dung Thư liền lập tức rời .

      Hôm sau, vừa rời giường, rửa mặt, chải đầu xong, liền từ trong miệng Hồng Lăng biết được, Mộ Dung Thu đánh Mộ Dung Diệp ba mươi đại bản, cấm túc trong viện hẻo lánh, hủy bỏ tư cách thi năm nay; sau đó cực kỳ quan tâm đến nhị thiếu gia và tam thiếu gia, hết lòng bồi dưỡng để hai người tham gia khoa thi năm nay. Tin này vừa truyền ra, mọi người trong phủ đều bất ngờ, đều tin đại thiếu gia – con cưng của tướng quân lại bị thất sủng như vậy ? ! Trong lúc tiếng đồn nổi lên bốn phía, đám hạ nhân trước kia vốn dựa hơi vào đại thiếu gia lập tức ào sang đầu phục nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia.
      thuytduyenktn1 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49:

      ngờ đại thiếu gia cũng có ngày rơi vào cảnh này. Nhưng như vậy cũng tốt, đại thiếu gia chịu an phận bớt gây phiền cho phu nhân.” Hồng Lăng cười .

      Mộ Dung Thư mỉm cười vẫn chưa đáp lại, tuy trước mắt tạm áp chế đuợc Mộ Dung Diệp, lo có hành động gì bất lợi nhưng trong tương lai đảm bảo ngày nào đó Mộ Dung Thu tái trọng dụng Mộ Dung Diệp.

      bọn Vân Mai thu dọn chỗ này, ngày mai chúng ta trở về phủ.” Mộ Dung Thư trầm giọng phân phó .

      Hồng Lăng đáp ứng.

      Xế chiều hôm đó, trong phủ phủ tướng quân chìm trong niềm vui, Lưu tri châu là người chính trực, biết được chuyện của Lưu Phong và Mộ Dung Tuyết liền lập tức bắt tay chuẩn bị việc hôn nhân, hôm nay mời bà mối đến đặt sính lễ xin cưới Mộ Dung Tuyết làm chính thê của Lưu Phong.

      Mộ Dung Tuyết biết được chuyện đó, khóc, hai la làng, ba thắt cổ, thà chết gả! Mộ Dung Thu đại hận, vừa thống mạ vừa ra sức đánh đập, Mộ Dung Tuyết rưng rưng gật đầu, hồi hôn như vậy được định ra.

      Thế nhưng, trải qua việc này, tuy Mộ Dung Tuyết có thể đường hoàng xuất giá, nhưng thanh danh cũng bị ô uế. Nàng ta cả đời này cũng thể thoát khỏi tội danh thông đồng với nam nhân.

      Mộ Dung Lâm bị cấm chừng xem như cũng bình tâm trở lại, nghe được tin Mộ Dung Tuyết xuất giá cũng gì, thậm chí nghe tin ruột mình là Mộ Dung Diệp bị Mộ Dung Thu lạnh nhạt nàng cũng có phản ứng gì thái quá, chỉ hơi giật mình rồi thôi.

      Phong vân nổi lên trong hai ba ngày nay ở phủ tướng quân nhìn bề mặt trở nên gió êm sóng lặng. Trong lúc nhất thời, nhất phái tường hòa.

      Qua trận phong ba, nhị thiếu gia và tam thiếu gia mới đến bái kiến Mộ Dung Thư, tỷ đệ thoải mái tán gẫu, tình cảm thân thiết, mấy vị nương khác bị Mộ Dung Lâm áp chế, cũng thoải mái hơn, chủ động tới gần Mộ Dung Thư.

      Mộ Dung Thu hoàn toàn nắm nội tình hình trong phủ tướng quân nhưng nàng có bất cứ hành động gì. Nàng tin với người có tâm kế như Lý thị, những chuyện này bà có thể ứng phó được. Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi dùng qua điểm tâm, mọi người trong phủ tướng quân đều đến đưa Mộ Dung Thư lên xe ngựa hồi Nam Dương vương phủ.

      Lý thị quyến luyến đành, mắt đẫm lệ, Mộ Dung Thu tỉ tê khuyên nhủ Mộ Dung Thư bằng mọi giá phải chiếm được sủng ái của Vũ Văn Mặc. Mộ Dung Thư dịu ngoan đồng ý.

      Rốt cục cũng lên xe ngựa, cách xa những gương mặt dối trá đến cực điểm, nét cười mặt của Mộ Dung Thư lập tức biến mất, nàng xốc mành kiệu lên quan sát cảnh vật bên đường.

      Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh đường phố thời cổ đại kể từ khi xuyên qua đến giờ. Lần hồi phủ tướng quân, do có mặt Vũ Văn Mặc nên nàng thể tuân theo lễ tắc mà xốc màn kiệu nhìn ra bên ngoài, vất vả lắm mới có cơ hội như hôm nay, đương nhiên nàng bỏ qua.

      đường phố, người đến người tấp nập, cửa hàng cùng các sạp hàng rong san sát nhau. Thường dân của thời đại này chỉ mặc áo bông cùng áo tang bình thường, đầu vấn tóc vô cùng đơn giản, thiếu nữ chỉ vấn ít tóc mai, còn lại đều xõa tung, tóc chỉ cài cây trâm, phụ nữ có chồng vấn hết tóc lên còn nam nhân đều búi tóc. Nữ nhân buôn bán cũng có nhưng nhiều, thậm chí nàng còn thấy nữ nhân làm chưởng quầy nữa.

      Mắt Mộ Dung Thư sáng lên, xem ra ở thời đại này, chỉ có nữ nhân thuộc gia đình quyền quý mới bị cầm tù trong trạch viện, cấm cho gặp người ngoài còn phần lớn các nữ tử bình dân vẫn có thể ỏ ngoài sinh hoạt, buôn bán bình thường.

      “Vương phi, thỉnh buông mành kiệu. Rất nhiều người nhìn thấy người.” Hồng Lăng thấy từ khi Mộ Dung Thư xốc lên mành kiệu, ít nam tử ngắm nhìn nàng, lập tức khẽ với Mộ Dung Thư.

      Mộ Dung Thư gật đầu buông mành, ngoài bình tĩnh nhưng tâm có gợn sóng.

      “Ngày mai, ngươi truyền mười chưởng quầy đến gặp bổn vương phi.” Sau khi suy tư, Mộ Dung Thư thấp giọng phân phó .

      “Vâng ạ.”

      lát sau, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, bên ngoài bắt đầu có tiếng ồn ào

      “Chuyện gì xảy ra? Hồng Lăng, ngươi ra xem thử.” Mộ Dung Thư .

      Hồng Lăng gật đầu, nhảy xuống xe ngựa, lát sau, Hồng Lăng quay lại, bẩm báo với Mộ Dung Thư: “Có phụ nhân và đứa ở giữa đường, đứa bé kia vô ý va chạm với tên ác bá bị dùng roi đánh, phụ nhân thấy con bị đánh liền đến ôm con, quỳ xin tên ác bá kia nhưng vẫn dừng tay. giờ cả hai mẹ con đều thương tích đầy mình, mà phụ nhân kia bị đánh đến nỗi…áo rách che thân được nữa.”

      Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, phim cổ trang trong tivi thường có màn ác bá ức hiếp dân lành nhưng ngờ hôm nay nàng lại có thể tận mắt chứng kiến.

      “Tên ác bá đó có thân phận gì?” Sau thoáng trầm tư, Mộ Dung Thư hỏi.

      “Con trai của Đỗ phủ trong kinh thành, mà tỷ tỷ của chính là đại phu nhân Đỗ Khả của phủ chúng ta.” Hồng Lăng có chút nghiến răng nghiến lợi. Lúc trước từng nghe người này ỷ mạnh hiếp yếu, dân chúng quyền thế thường xuyên bị hành hạ, sỉ nhục, chỉ cần nghe đến tên cũng khiến cho người ta phẫn hận.

      “Em trai của Đỗ Khả? Chẳng phải là dựa hơi vương gia sao?” Mộ Dung Thư nhướng mày. Lúc này bên tai lại truyền tới tiếng khóc xé lòng của đứa bé còn có tiếng cầu xin tha thứ của phụ nhân kia. Mộ Dung Thư vừa định sai Hồng Lăng giải quyết việc nàythì tiếng khóc của hai mẹ con nhà nọ ngưng lại.

      Mộ Dung Thư tò mò liền xốc mành kiệu lên, nhìn thấy tuyệt sắc nam nhân mặc trường bào xanh đen đứng giững vòng người che chắn cho hai mẹ con nọ, sắc mặt chàng ta lạnh lùng vài tiếng với Đỗ vượt qua, vừa nghe xong Đỗ liền ngừng cúi người bồi tội, sắc mặt trắng bệch, cúp đuôi bỏ chạy. Phụ nhân cùng đứa trẻ liên tục dập đầu tạ ơn nam tử, tiếng xuýt xoa thán phục của đám thiếu nữ vây chung quanh vang lên tứ phía, thậm chí các nương cũng thể che dấu ngượng ngùng của mình.

      Nam nhân phong hoa tuyệt đại này – Mộ Dung Thư có biết.

      Là Vũ Văn Hạo.

      Vũ Văn Hạo cho người hầu đỡ hai mẹ con đứng lên rồi cấp cho phụ nhân thỏi bạc, nàng ta cầm bạc, cảm tạ thôi.

      Ngay lúc Mộ Dung Thư buông mành Vũ Văn Hạo nhìn thẳng lại đây.

      đôi mắt phượng quyến rũ, tà mị trong đó lại là có thêm vài phần siêu thoát cùng đạm mạc, lúc nhìn Mộ Dung Thư lại thoáng qua tia kinh ngạc. Đôi môi đỏ sẫm khẽ nhếch, gật đầu thi lễ. Mộ Dung Thư lạnh nhạt thong dong, cũng gật đầu đáp lễ rồi buông mành xuống.

      “Trong kinh thành, người được dân chúng tôn sùng nhất chính là Ngọc diện thế tử, bộ dạng tuấn mỹ siêu phàm, tính tình tao nhã, được biết bao nhiêu nữ tử ái mộ, chỉ đáng tiếc, bên cạnh người lại có giai nhân bầu bạn, biết sau này nữ tử như thế nào mới có thể đứng bên cạnh người đây. Luận về thân phận tam nương của tướng phủ chỉ có thể là trắc phi mà thôi” Hồng Lăng lưu luyến thu hồi ánh mắt, thở dài, thào tự .

      Mộ Dung Thư nghe , mỉm cười, ở thời cổ đại mà chế độ tam thê tứ thiếp thịnh hành như thế này người biết giữ mình trong sạch như Vũ Văn Hạo quả khó gặp, nếu Vũ Văn Hạo và Thẩm Oánh tình đầu ý hợp, vị nương này quả là có phúc.

      “Em trai của Đỗ Khả thường xuyên làm loạn ở kinh thành này như vậy sao?” Mộ Dung Thư ngừng suy nghĩ về Vũ Văn Hạo, liền nghĩ tới màn vừa rồi, nghiêng đầu hỏi Hồng Lăng.

      Hồng Lăng gật đầu đáp: “Vâng, thường xuyên như thế. Nhưng dù sao cũng là con nhà đại phú lại là đệ đệ của đại phu nhân của vương gia, dân chúng bình dân tuyệt đối dám chạm vào .”

      Mộ Dung Thư gật gật đầu, ghi nhớ kỹ việc này trong lòng.

      Nam Dương Vương phủ, bắc uyển.

      “Đại phu nhân, hôm nay vương phi trở về phủ .” Thiến Như, nha hoàn thiếp thân của Đại phu nhân vừa chải tóc cho Đỗ Khả vừa .

      Đại phu nhân nhìn hình ảnh tiểu mỹ nhân trong gương đồng, nhoẻn miệng cười: “Cũng nên trở lại rồi. Mấy ngày hồi tướng quân phủ, Nhị di nương, đại thiếu gia còn có nhị nương đều bị vương phi tính kế mấy lần, nếu tiếp tục ở lại chỉ sợ phủ tướng quân cũng trở thành thiên hạ của vương phi.”

      giờ, vương phi dễ bắt nạt như trước, nếu lần này trở về liệu có tính đối phó với phu nhân ?” Thiến Như dường như lo lắng .

      “Ha ha… Vương phi được như ngày hôm nay toàn là nhờ con nha đầu Hồng Lăng kia đứng sau chỉ vẽ, chỉ cần nha đầu này còn bên cạnh vương phi nàng ta chẳng phải giống như trước kia sao?” Đại phu nheo mắt, thanh hơi chút lạnh lùng .

      Hai mắt Thiến Như tỏa sáng, “Ý phu nhân là?”
      thuytduyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :