1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chính phi không bằng thiếp - Thư Ca (86) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25:

      Mộ Dung Thư nhíu mày, phất tay bảo Hồng Lăng mang bức họa đến cho nàng.

      Sau khi cẩn thận xem, nàng thấy mực bức họa hơi mờ, tuy mấy chữ này hạ bút vô cùng , hòa lẫn vào màu mực cũ, nhưng nếu cẩn thận quan sát, dựa vào hiểu biết về hội họa của nàng ở kiếp trước, nàng có thể chắc chắn mấy chữ này chỉ mới được thêm trong vòng hai ngày nay!

      Nàng nhìn xung quanh hai lượt, ánh mắt lại lần nữa dừng ở người Tam phu nhân - Phương Dung Mai, người run rẩy quỳ mặt đất, ánh mắt sắc bén, khiến người khác thể trốn tránh.

      Việc này khẳng định phải do Phương Dung Mai làm, nàng ta có ngu ngốc đến như vậy, thế nhưng…

      Mộ Dung Thư thầm lắc đầu, chuyện này nàng cũng muốn quản! Cũng cần phải quản! Việc gì nàng phải tự đẩy mình vào vũng bùn. Chuyện này diễn biến ra sao chỉ còn cách trông chờ vào số mệnh của Phương Dung Mai!

      Đại phu nhân và Tứ phu nhân cũng khẩn trương nhìn Mộ Dung Thư. việc ngày hôm nay tuy là do Phương Dung Mai nhưng dù gì cũng là ba người cùng chung, nhất định bị liên lụy. Tốt nhất là Phương Dung Mai nên xảy ra chuyện gì. Cả hai cùng trông đợi nhìn về phía Mộ Dung Thư, hi vọng Mộ Dung Thư có thể giải quyết việc này.

      "Dù sao bản Vương phi cũng có quản chuyện trong phủ nên chuyện này ta thể tự quyết định, Hồng Lăng, đưa ba vị muội muội đến chỗ Thẩm trắc phi, cứ để Thẩm muội xử lí." Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt sắc bén, giọng ra lệnh.

      Cái gì? Tam phu nhân bủn rủn cả tay chân, sắc mặt tái nhợt, té ngã ra đất, ánh mắt ngây ra. Việc này nếu để cho Thẩm trắc phi xử lí là chẳng khác nào đến tai Vương gia, đến lúc đó nàng làm sao có thể biện giải để thoát thân?

      được, chuyện này thể truyền ra ngoài! Nhất định phải giải quyết ở chỗ của Vương phi. Còn về phần ai là người ám hại nàng, sau này có thời gian nàng từ từ điều tra! Nghĩ đến đây, Tam phu nhân lập tức ôm chân Mộ Dung Thư, khàn giọng cầu xin: "Nô tì biết sai rồi. Nếu sớm biết đây là cấm vật, nhất định đốt nó chứ dám đưa cho Vương phi! Nô tì biết sai rồi, cầu xin Vương phi tha thứ."

      "Bản Vương phi cũng biết ngươi làm chuyện hồ đồ như thế. Nhưng lúc này bản Vương phi cũng hết cách. Dù muốn bỏ qua chuyện này cũng được. Ngươi xem trong phòng đông người như vậy, việc này bị truyền ra rất nhanh. Hơn nữa nay vương phủ do Thẩm trắc phi quản lý, nếu bản Vương phi nhúng tay can thiệp vào việc này, nhất định gây ra nhiều thị phi khiến cho Vương gia trách cứ. Tốt nhất Phương muội nên nghĩ cách giải thích với Thẩm trắc phi ." Mộ Dung Thư nhàn nhạt vài câu rồi quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Hồng Lăng.

      Hôm nay mấy người đó đến đây đều có mục đích riêng nhưng ngờ, chẳng những bọn họ đồng lòng mà còn có thêm tiết mục vu oan hãm hại đặc sắc này. Vở kịch vui này ngày càng thú vị, biết Thẩm trắc phi giải quyết vụ này ra sao.

      Hồng Lăng lập tức bước lên phía trước, nhìn Tam phu nhân : "Tam phu nhân đừng cầu xin với Vương phi nữa, mời theo nô tì tới gặp Thẩm trắc phi."

      Tam phu nhân cắn chặt răng. Mỗi câu của Mộ Dung Thư đều là từ chối, căn bản muốn dính vào việc này. Huống hồ Mộ Dung Thư chắc chắn chỉ muốn nàng bị đuổi khỏi Vương phủ làm sao có thể giúp đỡ? Nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tại sao nàng có thể bất cẩn phạm vào sai lầm như thế này! Chỉ mong Thẩm trắc phi nhân từ mà nương tay với nàng.

      Đại phu nhân và Tứ phu nhân nhìn nhau, nếu để Thẩm trắc phi giải quyết việc này việc càng thêm phiền! Hôm nay các nàng chỉ định đến để nghe ngóng tin tức, ngờ lại rơi vào tình cảnh như vậy! Còn đưa thêm hậu lễ, là mất nhiều hơn được.

      Mộ Dung Thư phất tay bảo các nàng lui ra, sau đó đợi các nàng cất bước ra ngoài trước.

      Sắc mặt Tam phu nhân trắng bệt, lảo đảo đứng lên, ánh mắt trầm hung hăng nhìn theo bóng lưng của Mộ Dung Thư, hai tay gắt gao nắm thành quyền.

      đến nửa canh giờ sau, Hồng Lăng từ chỗ Thẩm trắc phi trở về.

      Mộ Dung Thư đọc sách, ngẩng đều lên nhìn Hồng Lăng.

      "Vương phi, Vương gia cũng ở trong Trúc Viên. Thẩm trắc phi sai nô tì mời Vương phi đến đó chuyến." Hồng Lăng sắc mặt khẽ biến .

      Muốn nàng đến đó? Thẩm trắc phi muốn làm gì? Nàng khẽ chau mày.

      " việc do Tam phu nhân gây ra, Thẩm trắc phi mời Vương phi đến đó làm gì?" Thu Cúc đứng bên hầu hạ cũng nghi ngờ hỏi.

      Hồng Lăng nhìn Thu Cúc : "Thẩm trắc phi , Vương gia cũng lên tiếng. tại chờ Vương phi đến."

      Nghe vậy, Mộ Dung Thư gật đầu: " thôi."

      Muốn biết chuyện gì xảy ra, đến xem chẳng phải biết sao?

      Trúc viên

      Lúc Mộ Dung Thư đến Trúc viên, đầu tiên nàng nhìn thấy ba vị phu nhân run rẩy quỳ mặt đất, Thẩm trắc phi và Vũ Văn Mặc đều ngồi ở ghế chủ vị, sắc mặt cả hai vô cùng trầm nhìn ba người kia. Nhìn thấy Mộ Dung Thư đến, sắc mặt hai người có chút thay đổi.

      "Tỷ tỷ đến." Thẩm trắc phi từ chỗ ngồi đứng lên, qua trước mặt ba vị phu nhân, thân thiết cầm tay của Mộ Dung Thư.

      Thấy thế, Mộ Dung Thư nhướng mày, sâu trong con ngươi lên tia lạnh lẽo, nét mặt cũng biểu lộ gì, chỉ mỉm cười, giả bộ hiểu hỏi: " biết muội mời tỷ tỷ đến đây là có chuyện gì?"

      Tươi cười của Thẩm trắc phi hơi cứng lại, quay đầu nhìn thoáng qua ba vị phu nhân, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Thư, ôn nhu cười : "Tỷ ngồi xuống trước rồi ."

      Sau đó bèn kéo Mộ Dung Thư đến ngồi vào chỗ nàng ta vừa ngồi.

      Đáy mắt Mộ Dung Thư lại thoáng tia lạnh lẽo, mắt hơi nhìn thoáng qua tòa băng sơn Vũ Văn Mặc ngồi bên cạnh. Trong lòng nàng cười lạnh, xem ra Thẩm trắc phi cũng biết việc này khó giải quyết, nàng ta đặt nàng ngồi vào vị trí này, chẳng phải muốn quăng việc này cho nàng giải quyết sao? Tâm tư Thẩm trắc phi linh hoạt!
      Tôm Thỏ, rjnchanthuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26:

      “Muội mời tỷ đến là vì chuyện của Phương muội. Vừa rồi, tuy tỷ sai Hồng Lăng đưa Phương muội cùng hai vị muội muội đến đây nhưng muội lại muốn biết đầu đuôi câu chuyện nên mới mời tỷ tỷ đến.” Thẩm trắc phi ôn nhu . Vừa xong liền ngồi bên cạnh Mộ Dung Thư.

      Mộ Dung Thư tiếp nhận ly trà trong tay nha hoàn, khuấy mặt trà, gạt bỏ vài mảnh vụn của trà trong nước rồi tao nhã nhấp ngụm, mới ngẩng đầu lên liền nhàn nhạt nhìn lướt qua Tam phu nhân quỳ bên dưới, sau đó dùng giọng điệu hết sức kinh ngạc hỏi lại: “Việc này còn chưa giải quyết sao?”

      Thẩm trắc phi sắc mặt hơi cứng lại, trong lòng tránh được cỗ oán hận, việc lần này của Tam phu nhân khó giải quyết, nếu xử lý tốt bị mọi người dèm pha, hơn nữa hôm nay Vương gia cũng ở đây, nàng càng thể dễ dàng ra quyết định, cho nên mới mời Mộ Dung Thư đến để đẩy việc này sang cho nàng ta xử lý.

      Lúc này nếu Mộ Dung Thư hỏi, có người cho rằng nàng quản nghiêm, Thẩm trắc phi thầm cắn chặt răng, nhìn lướt qua Vũ Văn Mặc.

      "Vừa rồi Phương muội cũng trình bày việc này từ đầu tới cuối lần rồi, theo muội, trong đó nhất định có điều mờ ám. Nhưng dù sao nữa chuyện này xảy ra ở Mai viên, nên muội cũng dám tùy tiện đưa ra quyết định, sau khi cân nhắc muội nghĩ chuyện này để tỷ tỷ xử lý là tốt nhất, mới có thể làm cho hạ nhân trong phủ kính phục.” Thẩm trắc phi cực kì thận trọng . gần xa cũng là chuyện này xảy ra ở Mai viên, nên phải để chủ nhân của Mai viên xử lý, nàng muốn có quan hệ gì trong chuyện này.

      Nghe vậy, Mộ Dung Thư trong lòng cười lạnh. Thẩm trắc phi đúng là tâm cơ thâm trầm! Sóng mắt lưu chuyển, bên môi tươi cười nhuộm tia mị sắc. Nếu như người ta tỉ mỉ tính kế như thế, vì lý vì tình nên nàng cũng nên phối hợp chút, nhưng mà… nàng tươi cười càng sâu hơn, muốn nàng phối hợp sợ rằng Thẩm trắc phi cũng phải trả cái giá rẻ đâu!

      “Ah? Nghe muội như vậy, việc này để đích thân tỷ giải quyết vậy." Mộ Dung Thư gật đầu .

      Hồng Lăng rất lo lắng, lòng bàn tay đổ rất mồ hôi lạnh, tại sao Vương phi lại đáp ứng? Việc này rất khó giải quyết, người ta muốn né còn kịp, vậy tại sao Vương phi lại dại dột đâm đầu vào?

      Tam phu nhân quỳ phía dưới cũng rất hồi hộp, cổ bất an ập đến, bây giờ nàng có đến gãy lưỡi cũng có cách nào thoát được, nàng thầm nhìn về phía người từ đầu đến giờ vẫn mực yên lặng im lặng , cũng chưa liếc nhìn nàng lần nào – Vũ Văn Mặc, chỉ hy vọng Vương gia có thể nhìn mọi việc, chứng minh việc này có liên quan đến nàng.

      Đại phu nhân cùng Tứ phu nhân rất biết nghe lời, trước mặt Vũ Văn Mặc chỉ ngoan ngoãn ngồi yên mới có thể giữ mình, còn về phần Tam phu nhân, vốn có quan hệ tỷ muội với các nàng nhưng khi xảy ra chuyện, vẫn nên giữ khoảng cách là tốt nhất!

      Vũ Văn Mặc nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Thư, cũng có nghi hoặc như Thẩm trắc phi, chẳng lẽ Mộ Dung Thư biết tính nghiêm trọng của chuyện này? Nếu biết tại sao còn nhúng tay vào?

      Mộ Dung Thư thấy khí an tĩnh có chút quỷ dị, liền cười nhìn về phía Vũ Văn Mặc : “Gia cảm thấy việc này nên để ai giải quyết?”

      Tim Thẩm trắc phi tựa như bị chậm lại, suy nghĩ cũng có vẻ như chậm mấy nhịp, đối với hành động của Mộ Dung Thư nàng hiểu, bởi vậy, nàng vẫn giữ yên lặng, nàng biết chuyện gì xảy ra nên dám tùy tiện lên tiếng. Bây giờ, lại nghe đến câu hỏi của Mộ Dung Thư đối với Vũ Văn Mặc, tâm lộp bộp chút, suy nghĩ đáng sợ liền lên.

      Vũ Văn Mặc là người rất khôn khéo, tuy rằng thường ngày rất lạnh lùng, nhưng ở trong quan trường có loại mưu thủ đoạn nào chưa từng dùng? Mộ Dung Thư vừa hỏi, đương nhiên biết là chuyện gì xảy ra, lúc này hơi cau mày.

      “Mặc dù thần thiếp là chính phi, nhưng dù sao quản chính của Vương phủ là Thẩm muội. Nếu để việc này cho thần thiếp xử lý chẳng phải là làm cho hạ nhân trong phủ bàn tán phục sao? Cũng làm cho người ngoài phủ đơm đặt linh tinh?” Mộ Dung Thư thấy Vũ Văn Mặc trả lời, sắc mặt của Thẩm trắc phi lại thay đổi thất thường, ở trong lòng liền cười lạnh, nàng ta im lặng gì nhưng cũng muốn nàng đoạt quyền?

      Mọi người trong phòng đều có thể hiểu được ý tứ của Mộ Dung Thư, việc này muốn nàng quản cũng được nhưng mà nếu cho nàng nắm quyền hạ nhân phục! Quan trọng hơn nàng đường đường là Chính phi của Nam Dương Vương! Vậy mà cầm quyền lại là Trắc phi.

      Ai cũng là người có tâm tư, sau khi nghe lời của Mộ Dung Thư, Vũ Văn Mặc, Thẩm trắc phi, ba vị phu nhân cùng mấy nha hoàn ở xung quanh đều hiểu, Vương phi tuyệt đối phải là quả hồng mềm có thể tùy tiện để người ta nắn bóp nữa!

      “Gia tại sao trả lời?” Mộ Dung Thư cười hỏi.

      Lúc này Thẩm trắc phi như ngồi đống lửa, nàng cũng ngờ là Mộ Dung Thư lại khó đối phó như thế, tính toán cũng thua ai! Thấy Vũ Văn Mặc trầm mặc, nàng liền biết Vũ Văn Mặc tuyệt đối để cho Mộ Dung Thư nắm quyền. Nhưng… Việc này làm sao giải quyết đây?

      “Nếu ngươi có thể giải quyết việc này, để tránh người khác dèm pha từ hôm nay ngươi liền giúp đỡ Nhu nhi quản .” Sau nửa giây trầm mặc, Vũ Văn Mặc trả lời với Mộ Dung Thư. ( nhu nhi... http://***************.com/images/smilies/icon_no2.gif )

      Nghe , tay Thẩm trắc phi run rẩy chút. Sao Vương gia có thể để cho Mộ Dung Thư quản ? Lúc nàng mặt mày tái nhợt, đầu óc trống rỗng liền thấy Vũ Văn Mặc thầm đưa mắt trấn an mình, nàng lập tức hiểu việc khó xử lý như vậy nhất định muốn nàng quá khó xử, nhưng lại muốn để người ngoài dèm pha nên mới đáp ứng cầu của Mộ Dung Thư! Dù sao, là nam nhân, chuyện của nội viện, cũng tiện nhúng tay! Huống hồ Mộ Dung Thư chỉ giúp đỡ nàng, nàng vẫn là người quản chính của phủ!

      Sau khi nghĩ thông suốt, nàng liền đứng dậy đối Mộ Dung Thư phúc thân hành lễ, “Vậy chuyện này giao cho tỷ tỷ toàn quyền xử lý. Nếu như có việc gì tỷ tỷ cần muội làm, muội nhất định cố gắng giúp đỡ hết sức.”

      Mộ Dung Thư cúi đầu dùng trà, nhếch môi xem như nhìn thấy hai người bọn họ trao đổi ánh mắt, cũng tỏ vẻ như phát ra mưu cùng tính kế. Bất quá… Ta và ngươi chưa đến cùng, kết quả ai thắng ai thua vẫn chưa biết được. Mộ Dung Thư thành danh thương trường, sao có thể dễ dàng bị người khác tính kế mà biết đây?

      Quyền hành cũng thể trong sớm chiều mà đoạt lại được, mặc dù giờ đối phương tính kế nàng nhưng dù sao cũng bước được bước đầu tiên, cơ hội đưa đến trước mặt nếu chộp lấy uổng ! Dù gì nữa, việc này nàng cũng hoàn toàn có khả năng xử lý!

      “Tỷ tỷ tạ ơn muội.” Mộ Dung Thư cười nhạt trả lời. Trong mắt có đạo tinh quang chợt lóe lên. Lúc nàng thoải mái tự nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng lại lần nữa lướt qua người Vũ Văn Mặc.

      Đôi mắt tối đen, thâm trầm của Vũ Văn Mặc lộ ra vẻ căng thẳng, hàn khí từ tỏa ra cũng lạnh đến thấu xương, môi mím chặt thành đường.

      Mộ Dung Thư giả vờ như thấy, vẫn nhìn tươi cười như hoa. Nàng xoay người đối mặt với Tam phu nhân run rẩy quỳ dưới đất : “Vừa rồi bản Vương phi suy nghĩ lại, tuy bức tranh cấm kia là do Tam phu nhân đưa tới, nhưng nét mực bức họa ràng chỉ mới được viết thêm trong vòng mấy ngày nay. Chỉ với điều này, khả năng phạm tội của Tam phu nhân được giảm .”

      Tam phu nhân trừng hai mắt, thể tin được là Mộ Dung Thư lại lên tiếng biện hộ cho nàng, lập tức hai mắt tỏa sáng, tràn đầy hy vọng nhìn về phía của Mộ Dung Thư.

      Thẩm trắc phi nhíu chặt đôi mày lá liễu, nàng muốn nhìn xem Mộ Dung Thư giải quyết việc này như thế nào?

      có người muốn hãm hại nô tì, xin Vương phi cho nô tì cái công đạo!” Tam phu nhân dập đầu ba cái, nước mắt ròng ròng điềm đạm đáng .
      thuytduyenktn1 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27:


      "Vậy trước tiên ngươi cho ta biết, trừ ngươi ra còn có ai từng chạm qua bức họa này, hoặc có ai biết ngươi muốn dâng bức họa này cho bản Vương phi?" Mộ Dung Thư thấp giọng hỏi.

      Tam phu nhân lúc này tạm yên lòng, nghe Mộ Dung Thư hỏi, tròng mắt liền bắt đầu chuyển động ngừng, cố nắm bắt từng chi tiết nhất để cứu mạng, cuối cùng hai mắt tỏa sáng, vội vàng trả lời: "Bức tranh này vẫn luôn được cất giữ trong rương, chưa bao giờ lấy ra, hai ngày trước mới lấy từ trong rương ra. Thấy được bức họa này chỉ có Nhị đẳng nha hoàn - Ngọc Nhuận… trong hai ngày này còn có hai bà tử vào phòng nô tỳ để…" Câu cuối cùng Tam phu nhân có chút lắp bắp, dường như có điều khó .

      Mộ Dung Thư thanh lạnh lùng : "Nếu muốn chết, tiếp!"

      Giọng lạnh lẽo tuyệt tình, thân thể Tam phu nhân lại run rẩy, môi mấp máy muốn nhưng lại thôi, đầu cúi xuống, cuối cùng lên tiếng, giọng vì sợ hãi mà khàn khàn: "Hai người bà tử đến để nô tì phái ra ngoài mua xuân dược..."

      Xuân dược? Mộ Dung Thư lại cười lạnh, hơi quay đầu nhìn lướt qua Vũ Văn Mặc. Lúc nhìn Tam phu nhân, ánh mắt lên tia chán ghét.

      Ở trong nhà cao cửa rộng, nữ nhân vì được nam nhân sủng ái có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào, đây là luật lệ ai ai cũng biết nhưng ra miệng lại là chuyện khác. Chẳng trách Vũ Văn Mặc lại tỏ ra chán ghét.

      Thẩm trắc phi bình tĩnh nhìn Mộ Dung Thư, tuy nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng nổi lên sóng gió, nếu Mộ Dung Thư có thể giải quyết chuyện này, nàng ta chắc chắn có thể tham gia vào việc quản .

      Đại phu nhân và Tứ phu nhân cúi đầu, Tam phu nhân lúc này là xấu hổ còn cách nào ngẩng đầu đối mặt với mọi người, hai người các nàng tuy vui sướng khi người gặp họa, nhưng vẫn lo sợ rước họa vào thân, dù sao phương pháp tặng lễ vật này là do ba người các nàng cùng nghĩ ra.

      Mộ Dung Thư thoáng trầm tư lát, sau đó bảo Hồng Lăng: "Cho gọi Ngọc Nhuận và hai bà tử kia tới đây."

      Hơn khắc sau, Ngọc Nhuận cùng hai bà tử cúi đầu tiến vào.

      Vừa đến, cả ba liền “phịch” tiếng đồng loạt quỳ xuống.

      "Các ngươi có biết bản Vương phi cho gọi các ngươi đến là vì chuyện gì ?" Mộ Dung Thư nhìn lướt qua các nàng rồi trầm giọng hỏi.

      Ba người nhìn nhau, trong lòng run sợ. Ngọc Nhuận hướng về phía Mộ Dung Thư dập đầu cái, giọng trả lời: "Việc này liên quan đến nô tì, đồ vật của chủ tử nô tì đụng vào còn dám, huống gì đến vu oan hãm hại. Hi vọng Vương phi minh giám."

      "Nô tì cũng biết gì, bọn nô tì chỉ mang thuốc đến cho Tam phu nhân thôi, bọn nô tì biết phu nhân muốn dâng bức họa đó cho Vương phi." trong hai bà tử run rẩy .

      Đầu tiên Mộ Dung Thư nhìn về phía Ngọc Nhuận. Nha đầu này lớn lên như hoa như ngọc, mông lớn eo , đuôi lông mày phong tình, nhị đẳng nha hoàn có dung mạo xinh đẹp có rất nhiều cơ hội trở thành nha đầu thông phòng, nếu được sủng ái có thể được nhấc lên làm thiếp. Thế nhưng, trong tình huống nay, chủ tử gặp nạn, nàng lại là người bị nghi ngờ nhiều nhất nhưng tinh thần lại rất trấn định, biết cách tránh nặng tìm , trốn tránh trách nhiệm. Lại nhìn hai bà tử, thân mặc vải thô áo gai, thân thể gầy yếu, da dẻ vàng như nến, ngày thường nhất định làm việc nặng, cho nên mới phải xuất phủ để tìm mua loại thuốc như vậy mới để người khác nhận ra.

      Trong lòng nàng cân nhắc phen, sau đó, dừng người Ngọc Nhuận, trầm giọng hỏi: "Vậy ngươi cho bản Vương phi, phải ngươi, vậy ai ra tay?"

      Tam phu nhân môi trắng bệch, hận đến nghiến răng, ngẩng đầu ngoan độc nhìn Ngọc Nhuận : "Chính là ngươi! Chính là ngươi! Tiện tì này ngày thường an phận, nhất định là do ngươi, nghĩ cách hãm hại ta chết để ngươi có cơ hội làm nha hoàn thông phòng! Tại sao ta lại để tâm đề phòng ngươi chứ? Ta nên sớm đoán được ngươi là đồ ăn cháo đá bát!" Bây giờ nghĩ lại, hai ba ngày nay Ngọc Nhuận có chút bất thường, gương mặt lúc nào tươi cười.

      Ngọc Nhuận mấp máy miệng định phản đối, sắc mặt trắng nhợt, nhưng vẫn nhịn xuống, đôi mắt linh động tràn đầy mị khí lại ngân ngấn nước mắt: "Xin Vương phi minh giám."

      "Tam phu nhân, bản Vương phi hỏi ngươi câu, bức họa này được đặt ở đâu? Ngươi gặp hai bà tử ở phòng trong hay phòng ngoài?" Mộ Dung Thư khóe miệng giật giật, ngờ ngày thường Tam phu nhân trọng sĩ diện đến lúc gặp chuyện liên quan đến tánh mạng lại chửi ầm lên, hoàn toàn đánh mất lý trí, như người đàn bà chanh chua vậy.

      "Dĩ nhiên là đặt ở phòng trong. Hai bà tử thân phận đê hèn nên được vào phòng trong. Hai ngày này, chỉ có nha hoàn hầu hạ bên người nô tì là Ngọc Nhuận mới có thể đặt chân vào phòng trong." Tuy Tam phu nhân vẫn còn muốn mắng thêm trận cho hả giận nhưng khi nhìn đến sắc mặt Vũ Văn Mặc liền biết vừa rồi mình luống cuống, lúc này nên nhiều, dù sao nàng cũng chưa từng làm gì.

      Ngọc Nhuận kinh hãi, sắc mặt đại biến, thấy Mộ Dung Thư phải là người dễ gạt liền quay sang người luôn nhân từ với hạ nhân là Thẩm trắc phi : "Xin Thẩm trắc phi cho nô tì cái công đạo! Tuy rằng nô tì là hạ nhân, nhưng từ khi bốn tuổi làm việc trong vương phủ, nô tì làm việc cẩn trọng, cũng dám nửa phần gian dối, tuy Tam phu nhân là chủ của nô tì nhưng cũng thể tùy ý vu oan nô tì ! Thẩm trắc phi…"

      Thẩm trắc phi vốn muốn nhúng tay đến việc này nhưng khi nghe lời Ngọc Nhuận, đôi mày lá liễu cực đẹp cau chặt, dịu dàng trả lời: "Việc này Vương gia giao cho Vương phi xử lý, ta tin tưởng Vương phi tuyệt đối thiên vị bất kỳ ai, chắc chắn trả lại công bằng cho người bị hãm hại, ngươi nên nóng lòng, nếu việc này liên quan gì đến ngươi, Vương phi nhất định để ngươi bị oan ức."

      Nghe vậy, Mộ Dung Thư lại lần cười lạnh trong lòng, ý của Thẩm trắc phi muốn nhắn cho nàng biết việc này khó giải quyết, nếu như cẩn thận, bị người gièm pha, hơn nữa tuyệt đối thể xử lí qua loa, bằng xấu ai, oan uổng ai, cũng mang đến phiền toái!

      Mắt cười sáng ngời, Mộ Dung Thư đến trước mặt Ngọc Nhuận, từ cao nhìn xuống dùng giọng mềm mại hơn cả gòn hỏi: "Nếu vậy ngươi cho bản Vương phi biết, việc này là ai làm? Ngươi theo bên người Tam phu nhân, dĩ nhiên phải ràng hơn ai hết, phải sao?"

      Ngọc Nhuận trừng lớn hai mắt, đầu óc trống rỗng, chưa kịp suy nghĩ ra: "Nhất định là do Tam phu nhân gây ra."

      "À?" Ý cười trong mắt Mộ Dung Thư càng đậm hơn, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tam phu nhân phẫn hận hỏi: "Tam phu nhân sao?"

      "Nhất định là do nha đầu này gây ra!" Tam phu nhân giận dữ hét lên.

      Ngọc Nhuận lo lắng thôi, suy nghĩ nhiều lập tức trả lời lại cách mỉa mai: "Tam phu nhân chớ vu oan cho nô tỳ, chính miệng người tốt nhất là Vương phi nên chết , khỏi gây loạn trong phủ! thời phải cơ hội đến sao? Tam phu nhân đừng có vừa ăn cướp vừa la làng."

      Tam phu nhân bị , trừng mắt với Ngọc Nhuận. "Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, lời kia chẳng qua chỉ là nhảm, làm sao có thể coi như được! Ngươi có dám ngươi từng vì ta bày mưu tính kế đối phó với Vương phi?"

      Chỉ trong nửa giây, đại sảnh liền trình diễn vở kịch chó cắn chó. Nét châm chọc mặt của Mộ Dung Thư càng đậm hơn, nàng thương hại nhìn Tam phu nhân và Ngọc Nhuận, cho dù các nàng liên quan đến việc ngày hôm nay nhưng cả hai đừng hòng yên ổn mà thoát khỏi vụ này! Dù sao… có lửa làm sao có khói, nếu truy cứu việc này tới cùng liên lụy đến rất nhiều người, huống hồ việc này , lớn lớn, nhưng nếu bị người khác cố tình lợi dụng chỉ sợ phủ Nam Dương Vương tai hoạ ngập đầu, bây giờ nàng còn chưa muốn chết! Dù sao mục đích nàng cũng đạt được rồi.

      Dù sao hai người trước mắt này… Trừng phạt rất đúng tội, trách được nàng ra tay độc ác!

      "Câm!" Vũ Văn Mặc cau mày giận dữ quát lên tiếng.

      Thẩm trắc phi lập tức ôn nhu : "Vương gia đừng nên tức giận, các nàng đều là nhảm, thể coi như ."

      Lúc này, Mộ Dung Thư xoay người đối mặt Vũ Văn Mặc, khom mình hành lễ : "Hồi gia, thần thiếp biết chuyện gì xảy ra."

      Vũ Văn Mặc nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn nàng.

      Thẩm trắc phi cũng nhíu mày kinh ngạc.

      Đại phu nhân cùng Tứ phu nhân trợn mắt há mồm, dám tin.

      Vừa rồi trong lúc Tam phu nhân và Ngọc Nhuận tranh cãi cũng lộ ra điểm nào đáng nghi vấn, làm sao Vương phi có thể biết là ai có tội?

      Mộ Dung Thư hờ hững, quay đầu thấp giọng phân phó Hồng Lăng câu, vẻ mặt Hồng Lăng có chút mờ mịch rời .

      Đối mặt với khó hiểu của mọi người, Mộ Dung Thư cũng lười giải thích, nhiều như vậy cổ họng cũng khô rát rồi,vì vậy, nàng bèn trở về chỗ ngồi, nhấp vài ngụm trà.

      Mọi người đều thấp thỏm yên. lát sau, Hồng Lăng cầm bút mực tiến vào. Thấy vậy, mọi người trong phòng càng thêm khó hiểu.

      Hồng Lăng đặt bút mực xuống sau đó trải bức họa mang đến thị phi kia bàn. Mộ Dung Thư cầm lấy bút chấm mực, nhàng phác thảo vài nét bức tranh.

      "Tỷ tỷ làm gì vậy?" Thẩm trắc phi cau mày hỏi.

      Ánh sáng trong mắt Vũ Văn Mặc hiểu vì sao càng thêm rạng rỡ.

      Vẽ xong, Mộ Dung Thư thổi thổi nét mực bức họa cho khô rồi quay đầu cười nhìn mọi người. Sau đó ra lệnh cho Hồng Lăng mở tranh cho mọi người quan sát. Mộ Dung Thư tin tưởng, những người ở chỗ này tuyệt đối đều là người thông minh, trò chơi này bọn họ dám nhúng tay vào!

      Nguyên bản mấy hàng chữ phía dưới bức tranh bị vài đóa mẫu đơn nở rộ che phủ! Căn bản nhìn thấy chữ! Trong lúc kinh nghi, ánh mắt vốn lạnh như băng của Vũ Văn Mặc chợt loé, khóe môi lại nhuộm vẻ tươi cười: "Xem ra chỉ là chút nhầm lẫn, bức tranh chỉ là mấy đóa mẫu đơn, làm gì có mấy hàng chữ mưu phản?"

      "Tiện thiếp nhìn qua, bức họa này chỉ có vẽ mẫu đơn. hiểu tại sao lại bị người khác nhìn thành cấm họa." Thẩm trắc phi nhanh chóng thay đổi sắc mặt, tuy cam lòng nhưng vẫn phụ họa, có điều câu sau cùng lại kéo Mộ Dung Thư vào cuộc. Nàng thể nào nghĩ ra, Mộ Dung Thư lại có tài cán thần kì như vậy! Mấy đóa hoa mẫu đơn vẽ trông rất sống động. Thế nhưng, nếu nàng ta có thể dễ dàng giải quyết việc này như vậy, sao còn muốn đẩy qua cho nàng? Lẽ nào nàng ta có chủ ý khác? Muốn nhân cơ hội đoạt lại quyền hành?

      Tam phu nhân cực kì kinh ngạc, suy nghĩ dại ra, trong chốc lát mặt liền có tia huyết sắc, đây là Vương phi giúp nàng!

      Đại phu nhân, Tứ phu nhân dám bừa, Vương gia và Thẩm trắc phi đều như vậy, các nàng còn dám cái gì! Ai cũng đều chính mắt nhìn thấy là Vương phi tự tiện sửa lại bức họa này. Thế nhưng, ai có thể chứng minh trước đó bức họa từng viết hay vẽ cái gì? Cho dù có người sao? Dù gì bức họa chỉ vẽ hai tướng quân đối mặt sa trường mà thôi, thứ duy nhất biến bức họa này thành cấm họa là mấy hàng chữ bên dưới, nhưng thời mấy hàng chữ còn vết tích gì, cho dù có người muốn , cũng cách nào chứng minh được.

      Nhưng càng làm người ta chấn động hơn là Mộ Dung Thư có thể nhàng giải quyết việc này!

      "Tam phu nhân, bức tranh này vốn có lạc khoản, là ngươi cẩn thận vẩy mực lên phải ? may lại bị người khác hoa mắt nhìn lầm. Chỉ là tiếc cho bức họa đẹp, bản Vương phi đành bêu xấu vẽ thêm vài đóa Mẫu Đơn che giấu nét mực." Mộ Dung Thư lơ đãng .

      " khi như vậy, việc này chấm dứt tại đây. Bất quá chuyện hôm nay nếu có ai dám truyền ra, nếu để bản Vương biết, toàn bộ đánh chết!" Nhẫn nại của Vũ Văn Mặc đến cực hạn, đứng dậy lạnh giọng .

      "… Việc này vẫn chưa xong." Mộ Dung Thư xoay người đối với cười , nhìn tiếp Tam phu nhân cùng Ngọc Nhuận mặt có chút huyết sắc, quỳ mặt đất, : "Hạ nhân dám nguyền rủa chủ tử chết được tử tế trăm triệu lần thể bỏ qua. Thế nhưng, bản Vương phi chưa bao giờ xử lý loại chuyện tình như thế này, vẫn là giao cho Thẩm trắc phi giải quyết ."

      Nàng cũng có lòng dạ Bồ Tát, Tam phu nhân và Ngọc Nhuận phải trả giá đắt cho độc ác của họ!

      Mà Thẩm trắc phi vốn ngồi coi diễn kịch lâu như như vậy cũng nên góp tay ! chút huyết sắc mặt Tam phu nhân và Ngọc Nhuận vừa mới có lại biến mất.
      Tôm Thỏ, thuytduyenktn1 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28:

      Vũ Văn Mặc cau mày, sâu trong con ngươi lên tia lãnh ý.

      Thẩm trắc phi nghe Mộ Dung Thư , cực kỳ căm hận. Tuy mặt vẫn dịu dàng ôn nhu, nhưng trong lòng ngừng nguyền rủa Mộ Dung Thư. Đây là lần nàng khống chế được tình thế, mà còn để cho Mộ Dung Thư dắt mũi. Việc này ràng có thể xong rồi, nhưng Mộ Dung Thư lại kiếm huyện, kéo nàng vào. Bây giờ tốt rồi, vừa chọc giận Vương gia vừa bị dắt mũi! Vốn nghĩ có thể yên ổn cho qua, ngờ lại bị đùa giỡn như vậy, khiến nàng ngồi được mà đứng cũng xong.

      Chỉ trong nháy mắt, Tam phu nhân và Ngọc Nhuận từ địa ngục lên thiên đường, rồi lại từ thiên đường rớt xuống địa ngục, liên tục trải qua hai tầng lửa – băng, hai người đều rất hoảng sợ, thất thần, sắc mặt trắng như tờ giấy, run rẩy như cành liễu phất phơ trong gió.

      Đại phu nhân cùng Tứ phu nhân nhìn nhau, trong mắt đều có tia sợ hãi, thủ đoạn này của Vương phi quả lợi hại! Nàng ta thậm chí còn có thể tính kế cả Vương gia lẫn Thẩm trắc phi!

      Đại phu nhân bất giác cắn môi, chau mày nhìn về phía Hồng Lăng, nha đầu kia vô cùng trung thành với Mộ Dung Thư, hai năm nay nàng nghĩ hết cách mua chuộc đều thành, bây giờ Mộ Dung Thư nhất định là được nàng ta giúp đỡ mới có thể như vậy!

      "Vương phi, nô tì biết sai rồi! Về sau vạn lần cũng như vậy! Xin vương phi tha thứ!" Tam phu nhân và Ngọc Nhuận lấy lại tinh thần, lập tức nhanh chóng phản ứng, bò về phía Mộ Dung Thư, mỗi người bên kéo mép váy nàng khóc lóc cầu xin.

      Hồng Lăng thấy Mộ Dung Thư bị hai người kia kéo, liếc nhìn sắc mặt của Vũ Văn Mặc và Thẩm trắc phi rồi tiến lên kéo hai người ra, tức giận : "Vương phi thân phận cao quý, sao các ngươi biết điều như vậy? Thường ngày xem Vương phi ra gì, thường xuyên châm chọc người, bây giờ dựa theo quy củ mà trừng trị, các ngươi lại ở đây khóc lóc cầu xin, định làm mất mặt Vvương phi sao? Mau buông ra."

      Lời này vừa ra, vẻ mặt của Tam phu nhân và Ngọc Nhuận càng vặn vẹo, biết Hồng Lăng là cố ý nhưng lúc này làm gì còn tâm tình mà lại!

      Mộ Dung Thư nhìn tán thưởng Hồng Lăng, nha đầu này đúng là thông minh, cho nàng đến Trúc viên cùng mình là quyết định đúng đắn, lại nhìn thoáng qua Tam phu nhân và Ngọc Nhuận, lạnh lùng : "Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba bản Vương phi còn có thể tha thứ, thậm chí có thể để ý quy củ tha cho các ngươi. Nhưng, tái phạm quá nhiều lần, bản Vương phi…" Nàng tạm dừng lại, chuyển mắt nhìn lướt qua Vũ Văn Mặc cùng Thẩm trắc phi, mới tiếp: "Cũng thể tha cho các ngươi nữa. Dù sao người đứng đầu phải là ta, trong phủ Nam Dương Vương này, quy củ là quan trọng nhất, nếu như các ngươi muốn bị trừng trị quá nặng, phải cầu gia và Thẩm trắc phi."

      dễ nghe! Việc này là do ai? Bây giờ lại giống y như mình là Bồ Tát sống! Những lời này phải ngầm bảo nàng gian xảo, bao che cho bọn tiểu thiếp lại còn trọng quy củ! Lời này là cho nàng nghe? Sắc mặt Thẩm trắc phi càng lúc càng khó coi, suy nghĩ trong lòng vô vùng hỗn loạn.

      Trong phòng, mùi thuốc súng nồng nặc.

      Vũ Văn Mặc lần nữa ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn lướt qua Mộ Dung Thư, nghiêng đầu với Thẩm trắc phi: "Ngươi quyết định ."

      Thẩm trắc phi ôn nhu gật đầu, sau đó nhìn hai người Tam phu nhân cùng Ngọc Nhuận quỳ mặt đất : "Tuy Tam muội hầu hạ cho Vương gia, trong vương phủ cũng được xem là chủ tử, nhưng trước mặt hạ nhân lại đánh mất quy củ, nguyền rủa chủ mẫu, tội này thể coi là mà cho qua. Ngày mai đưa về thôn trang."

      Thân thể Tam phu nhân xụi lơ đất, nước mắt vẫn chưa khô, cực kỳ đáng thương, nhưng nhân là nàng gieo, quả nàng phải nhận, dù sao đến thôn trang tuy hơi nghèo khó nhưng vẫn tốt hơn là bị người ta bán vào kỹ viện. Nàng vẫn còn cơ hội, cam lòng liếc nhìn Mộ Dung Thư.

      Tiếp sau, Thẩm trắc phi nhìn về phía Ngọc Nhuận, đối với loại người này nàng lười , ngày thường nàng vốn thích nha hoàn này, mỗi ngày đều trang điểm loè loẹt, hành động cử chỉ chẳng khác gì nữ tử thanh lâu, giọng lạnh hơn. "Về phần Ngọc Nhuận, lát nữa gọi người đến bán."

      Ngọc Nhuận được lời nào, ngây ngốc quỳ tại chỗ, có vẻ là có cách nào chấp nhận được vận mệnh, cam lòng nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc, cứ nghĩ Vũ Văn Mặc nhìn nàng, nào ngờ ánh mắt của Vũ Văn Mặc lại chú ý cái người ung dung kia, miệng vẫn mang chút ý cười nhàn nhạt, Mộ Dung Thư, nàng ta chịu nổi kích thích liền trợn mắt té xỉu.

      Thẩm trắc phi phất phất tay.

      "Dẫn !"

      Trong phòng cuối cùng cũng an tĩnh trở lại.

      Mộ Dung Thư nâng áo đứng dậy, sau đó nhìn Vũ Văn Mặc, tươi cười như hoa : "Chuyện hôm nay làm phiền gia, là thần thiếp sơ xuất. Xin gia tha thứ."

      Tiếp theo vừa nhìn về phía Thẩm trắc phi, tươi cười nhu hòa : "Phủ Nam Dương Vương lớn cũng lớn cũng , việc phiền phức nhất định rất nhiều, dù sao tỷ cũng là lần đầu quản , khó tránh khỏi sơ sót, sau này còn phải học tập Thẩm muội, muội ngàn vạn lần đừng có chê tỷ phiền phức."

      Khóe miệng Thẩm trắc phi cứng đờ, quả nhiên câu nào làm cho người ta giận đến bốc khói mà! Nhưng mặt có biểu gì, gật đầu trả lời: "Tỷ khách sáo, chỉ sợ sau này muội còn phải học tập tỷ nhiều."

      Nghe vậy, Mộ Dung Thư che miệng cười duyên.

      Vũ Văn Mặc lên tiếng nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư rồi mới lên tiếng.

      "Các ngươi cứ trò chuyện, bản Vương còn có chuyện quan trọng phải xử lý."

      Mộ Dung Thư cùng Thẩm trắc phi tươi cười tiễn .

      Tiếp theo hai người lại giả vờ thân thiết chuyện vài câu, đến khi mặt trời lặn, Mộ Dung Thư liền tìm lý do rời .

      Chờ Mộ Dung Thư ra khỏi Trúc viên, Thẩm trắc phi trở về phòng trong, có cách nào kiềm chế lửa giận trong lòng, liền vung tay quét sạch các bình sứ mặt bàn xuống đất. (

      "Vương phi muốn lấy lại quyền hành sao?" Tú Ngọc theo sau Thẩm trắc phi liền hỏi, nhìn những bình sứ vỡ vụn dưới đất.

      Thẩm trắc phi cắn chặt răng gì.

      Sau khi Mộ Dung Thư trở về Mai viên, Hồng Lăng rất vui vẻ chuẩn bị cơm chiều.

      Sau khi mấy người Thu Cúc biết được Mộ Dung Thư có thể cùng Thẩm trắc phi quản mặt giấu được nụ cười. Chỉ trong chốc lát, Mai viên tràn ngập tiếng tiếng cười.

      Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Thư rời giường để trang điểm. Hôm nay nàng phải nàng phải quay về phủ Tướng quân nên còn có nhiều chuyện lặt vặt cần xử lý. May mà bọn Hồng Lăng ai nấy đều rất thông minh, xử lý công việc vô cùng nhanh mà lại còn kín đáo.

      Lần này nàng về phủ Tướng quân phải ở lại mấy ngày nên nàng mang theo cả bốn đại nha hoàn, vì vậy, hai ngày trước nàng bỏ ra số tiền lớn để tìm người may vài bộ y phục cũng như mua vài món trang sức cho các nàng, bốn nha đầu này sau khi trang điểm quả nhiên rất đẹp, ai nhìn cũng thể rời mắt.

      Vũ Văn Mặc chờ ở cửa vương phủ. Qua mấy khắc, Mộ Dung Thư liền ra khỏi cửa lớn của vương phủ. Từ lúc đó đến khi lên kiệu, nàng vẫn liếc nhìn Vũ Văn Mặc, đối với nàng chỉ cần phúc thân hành lễ là được rồi.

      Vũ Văn Mặc im lắng ngồi trong kiệu, duy trì hình tượng băng sơn ngàn năm nhưng sâu trong đôi mắt có thể làm người ta lạnh như ở hầm băng kia lại lên chút nghi ngờ.

      Chương 29:

      Mộ Dung Thư cũng muốn để ý đến , nàng cúi đầu ngắm mười ngón tay được chăm sóc cẩn thận nhưng trong mắt lại đánh giá Vũ Văn Mặc. Người này tâm tư thâm trầm, giỏi che dấu, người bình thường sợ rằng bao giờ có thể nhìn được tâm tư của , sợ rằng Thẳm trắc phi là người được sủng ái nhất cũng có cách đọc được tâm tư của . Thẩm trắc phi chiếm được quyền hành trong phủ là do tính cách ôn nhu, am hiểu tâm lý nam nhân, còn là thanh mai trúc mã của Vũ Văn Mặc nên mới được sủng ái lâu đến như vậy.

      Đối với xã hội phong kiến theo chủ nghĩa nam quyền này, Vũ Văn Mặc cũng coi xem là hiếm thấy. Là người trong hoàng tộc nhưng trong nội viện chỉ có Chính phi, Trắc phi, bốn tiểu thiếp, còn về phần nha hoàn thông phòng chỉ có Đại nha hoàn hầu hạ từ . trắng ra, đại nha hoàn kia cũng có là người đầu tiên dạy về chuyện chăn gối.

      Xuyên qua, Mộ Dung Thư chưa từng có nghĩ rời khỏi phủ Nam Dương Vương khi chưa đủ thực lực, nếu rời như vậy chắc chắn thể sinh tồn bên ngoài! Hơn nữa, đối với tình nàng lại càng có nghĩ tới, dù sao trong cái xã hội cổ đại này tìm nam nhân sạch rất khó. Bây giờ tốt nhất là cứ ở Nam Dương Vương phủ này xây dựng thực lực rồi hẳn tính tiếp.

      Khi thấy ánh mắt đánh giá của Mộ Dung Thư nhìn tới mình, đôi mi đen dày của Vũ Văn Mặc khẽ chớp, con ngươi loé lên. Lần trước thưởng thức qua tài nghệ nấu ăn của nàng, rồi còn có những thay đổi nho của nàng, những điều này nhàng vào tim , nhưng mà… chỉ có thế, hơn.

      Hơn nữa, chuyện hôm qua khiến nghi ngờ. người trong luôn thiếu kiên nhẫn, bị mấy tiểu thiếp ức hiếp cũng phản kháng được, nhưng bây giờ chỉ cần vài ba câu có thể phản kích, vậy còn lộ ra chút khe hở? Trong lòng tràn đầy nghi ngờ nên lại ngẩng đầu nhìn.

      Đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau.

      người lạnh lẽo như sông băng, người lại bình tĩnh như hồ nước. Trong phút chốc có rất nhiều điều được tháo mở.

      nghi ngờ trong mắt Vũ Văn Mặc càng sâu.

      Phủ Nam Dương Vương nằm ở phía nam kinh thành, phủ Tướng quân lại nằm ở phía bắc, từ vương phủ đến phủ Tướng quân củng phải mất ít nhất là hai canh giờ. Xe ngựa cổ đại cấu tạo đơn giản, bánh xe làm bằng gỗ, khó tránh khỏi xóc nảy, cho dù lót mấy tầng chăn bông mềm nhưng mông vẫn cứ đau kinh khủng.

      Phía dưới đau đớn khiến Mộ Dung Thư nhịn được hơi nghiêng người, nàng mím môi thầm mắng, xe ngựa này mà cho người ngồi cái gì!

      "Còn khoảng khắc* nữa đến."

      * : tiếng

      Bên tai truyền đến giọng lạnh băng của Vũ Văn Mặc.

      Mộ Dung Thư kinh ngạc nhướng mày, nhưng vẫn nhìn .

      khắc sau, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.

      Vũ Văn Mặc bước xuống trước, sau đó vươn bàn tay thon dài đến trước mặt Mộ Dung Thư. Nàng ngượng ngùng cúi đầu, đặt bàn tay bé mềm mại xương vào tay để đỡ xuống xe ngựa. màn ân ái này lọt vào mắt đoàn người đứng trước cửa phủ Tướng quân, trong đó có Mộ Dung Đại Tướng quân - Mộ Dung Thu, các vị phu nhân, ba vị thiếu gia, năm vị tiểu thư cùng đám nha hoàn. Trong lòng mọi người, ai cũng có suy nghĩ riêng.

      Mộ Dung Thư theo sau Vũ Văn Mặc tiến về phía mấy người bọn họ.

      "Bản Tướng tham kiến Nam Dương Vương, Vương gia vạn phúc kim an." Mộ Dung Thu cúi người ôm tay hành lễ, đám người phía sau cũng đồng loạt lên tiếng hành lễ. Khóe miệng gương mặt lạnh lùng ngàn năm đổi của Vũ Văn Mặc chợt cong lên, nở nụ cười như có như .

      "Đại Tướng quân cần đa lễ, đứng dậy ."

      "Tạ Vương gia."

      Sau khi mọi người đứng dậy, Mộ Dung Thư liền từ phía sau Vũ Văn Mặc đến trước mặt Mộ Dung Thu cười : "Nữ nhi bái kiến phụ thân."

      Lúc này Mộ Dung Thu nhìn đến Mộ Dung Thư, danh môn vọng tộc trong kinh đều biết tính tình Mộ Dung Thư kiêu căng ngạo mạn, ở trong vương phủ lại bị Vương gia ghẻ lạnh, hơn nữa người cầm quyền còn là Thẩm trắc phi, con của Thẩm tể tướng. Chính vì điều đó, ông phải chịu châm chọc của mọi người, còn chút mặt mũi. Bây giờ, nhìn thấy Mộ Dung Thư ngoan ngoãn, giọng điệu ông có chút lạnh nhạt trả lời: "Vương phi cần đa lễ."

      Nghe vậy, Mộ Dung Thư cúi đầu, khóe môi lên chút lạnh lùng. Dựa vào trí nhớ này, Mộ Dung Thu chưa bao giờ quan tâm đến Mộ Dung Thư - đích nữ của ông, rất lạnh nhạt với chính thê, nhưng lại rất sủng ái Nhị di nương thân hình quyến rũ kia.

      Hơi nghiêng người, lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn đến phụ nhân đứng bên cạnh Mộ Dung Thu.

      Người phụ nhân này mặc y phục tơ lụa, trang điểm quý khí bức người. Nhưng khuôn mặt lại pha nét phong sương cùng nét buồn rầu, nhìn Mộ Dung Thư ngấn lệ, trong lòng Mộ Dung Thư động chút, liền nhớ đến người mẹ dịu dàng kiếp trước, lại nhìn vẻ mặt quan tâm của phụ nhân bèn bước lên hai bước, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của bà.

      "Mẫu thân." Mộ Dung Thư nũng nịu kêu.

      Lý thị cố nén nước mắt ngừng gật đầu: "Thư nhi, con sống có tốt ?"

      "Tốt, tốt lắm, mẫu thân cứ yên tâm." Mộ Dung Thư an ủi vỗ vỗ mu bàn tay của Lý thị. Trong phủ Tướng quân này ngoại trừ Lý thị ai tình quan tâm đến nàng. Lý thị rất đáng thương, nếu như bà biết con mình lòng che chở chết biết đau lòng đến mức nào. Lại vỗ vỗ bàn tay của bà, Mộ Dung Thư cau mày, gầy như thế, hơn nữa còn rất lạnh, lại nhìn sắc mặt Lý thị, chẳng lẽ là bị bệnh?

      Trong lúc nàng thất thần, bên tai truyền đến vài tiếng ho . Nàng quay người nhìn sang, bắt gặp Nhị tiểu thư - Mộ Dung Lâm khinh thường nhìn nàng, : "Tỷ muốn ôn chuyện xưa có thể vào trong phủ , đứng đây dài như vậy là muốn Vương gia cùng phụ thân chờ tỷ sao?"

      "Đúng đó, tỷ tỷ." Tam tiểu thư - Mộ Dung Tuyết ở bên cạnh Mộ Dung Lâm cũng phụ họa .

      Bàn tay của Lý thị nắm chặt thành quyền, khiến cho lòng bàn tay của Mộ Dung Thư bị đau. Nàng nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Lý thị, ôn nhu : "Mẫu thân, hôm nay trở về, Vương gia dặn con ở bên chăm sóc cho người. lát con phải đến phòng của người để trả hiếu."

      Bàn tay nắm chặt của Lý thị buông lỏng, vui mừng gật đầu. Bà phát con thay đổi, biết chăm sóc cho người làm mẹ như mình.

      "Đúng vậy, bản Vương dặn Thư nhi ở bên cạnh mẫu thân, trả hiếu tốt." Đúng lúc này Vũ Văn Mặc bất ngờ phụ họa .

      Mộ Dung Thư khẽ chau mày. Vũ Văn Mặc đây là … Thấy nàng thân mình nên nỡ sao? Nghiêng đầu nhìn sang, bắt gặp ánh mắt rét lạnh của nhìn về phía Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tuyết.

      Mặc dù chỉ là võ tướng nhưng tung hoành trong quan trường mấy năm, Mộ Dung Thu liền nhận ra biến đổi trong mối quan hệ của Mộ Dung Thư cùng Vũ Văn Mặc, lập tức nét mặt già nua trở nên vui vẻ nhìn Vũ Văn Mặc, tiếp đó lại quát lớn với Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tuyết: "Thư nhi lâu có trở về, cùng phu nhân ôn chuyện, tại sao các ngươi lại nhiều lời như thế? Nơi này có chỗ để các ngươi chuyện!"

      Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tuyết lập tức cúi đầu, có chút cam lòng. Ngày thường các nàng với Mộ Dung Thư những lời khó nghe đến mấy, phụ thân cũng lên tiếng, sao hôm nay lại như thế? Lần này Mộ Dung Thư cùng Vương gia hồi phủ, các nàng đều chuẩn bị. Nghĩ đến đây, hai người đều xấu hổ len lén nhìn về phía Vũ Văn Mặc tuấn lãnh khốc.

      Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Mộ Dung Thư khỏi cười lạnh, tựa hồ lơ đãng : "Nhị muội cùng Tam muội còn chưa xuất giá, cũng khó trách chuyện có quy củ, về tình có thể tha thứ, phụ thân cần quá tức giận."

      có quy củ? Sắc mặt Mộ Dung Thu đại biến, dè dặt cẩn trọng nhìn Vũ Văn Mặc. Biểu cảm lạnh như băng, trong lòng Mộ Dung Thu trầm xuống, tức giận nhìn Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tuyết.



      Chương 30:

      "Còn xin lỗi Vương phi!" Mộ Dung Thu lạnh giọng trách cứ.

      Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tuyết nghe vậy liền hoảng sợ ngẩng đầu, có chút thể tin, làm sao phụ thân có thể ép các nàng xin lỗi Mộ Dung Thư? Mộ Dung Thư xứng sao? Nàng ta là đích nữ sao? Chẳng phải lúc nàng ta còn ở trong phủ đều bị các nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay?

      Đối với phản ứng của hai người, Mộ Dung Thư vẫn giữ nụ cười ung dung.

      Còn Vũ Văn Mặc, mày kiếm nhíu lại, khóe môi cương nghị mím chặt thành đường thẳng.

      "Những lễ nghi cần thiết cũng có thể cho qua, quy củ rất quan trọng, nhưng dù sao Vương phi cùng Mộ Dung đại tướng quân cũng là phụ tử, cùng hai vị tiểu thư cũng là tỷ muội, đại lễ có thể miễn."

      Tuy lời nhu hòa, nhưng mọi người đều có thể nhận ra ý sâu bên trong. Hai vị tiểu thư có lễ tiết, Mộ Dung đại tướng quân cũng như thế thôi! Vừa rồi Mộ Dung Thư hành lễ, thế nhưng ông ta lại thèm đáp lại!

      Bất quá Vũ Văn Mặc e ngại thân phận của Mộ Dung Thu cho nên mới tránh khéo như vậy đề khỏi tổn thương hòa khí giữa hai bên, dù sao bên nào cũng có thế lực riêng, còn phải lợi dụng lẫn nhau. Nhưng có điều chắc chắn, bất kể hay Mộ Dung Thư, thân phận tôn quý là điều thể nghi ngờ. Đương nhiên, nếu làm mất mặt Mộ Dung Thư cũng xem như là coi thường .

      Lời này muốn gửi đến cho Mộ Dung Thu, tuy nàng ở phủ Nam Dương Vương được sủng, nhưng có nghĩa là nhà nương của nàng có thể khi dễ nàng như vậy.

      Mộ Dung Thu có chút xấu hổ cười, vừa rồi quả thực ông quên hành lễ. Mộ Dung Lâm có thể hoành hành ở trong phủ đương nhiên cũng phải có đầu óc giải hoạt, nàng nghĩ lời vừa rồi của mình xúc phạm Vũ Văn Mặc, lại làm Mộ Dung Thu khó xử, liền kéo Mộ Dung Tuyết về phía Mộ Dung Thư để xin lỗi: "Xin đại tỷ tha lỗi, là do bọn muội có quy củ."

      "Nhị muội cùng Tam muội cần làm như vậy, đối với người trong nhà lễ tiết này quan trọng. Bản Vương phi dĩ nhiên để bụng." Mộ Dung Thư cười trả lời.

      Lúc này nàng mới nhìn kỹ Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Lâm có gương mặt rất xinh đẹp, quyến rũ mị hoặc, lông mày cong cong mềm mại. Mộ Dung Tuyết da thịt như tuyết, dáng dấp như hoa. Cũng khó trách hai người họ lại ngang ngược như thế, ỷ vào khuôn mặt của mình, là lợi thế để Mộ Dung Thu lợi dụng nên mới quên thân phận thứ nữ của mình, xem dòng chính ra gì!

      Lời mang theo hàm ý sắc bén làm cho nụ cười mặt của Mộ Dung Lâm trong nháy mắt trở nên cứng nhắc.

      "Lâm nhi, Tuyết Nhi quả là thiếu dạy dỗ, bây giờ Vương phi hồi phủ, cũng nên dạy lại quy củ cho các nàng." Mộ Dung Thu lại nhìn Mộ Dung Thư, khuôn mặt nghiêm túc xuất nụ cười hiền lành.

      Đối với vẻ mặt ôn hòa của ông, ngoài mặt Mộ Dung Thư cười nhu hòa nhưng trong lòng cực kỳ khinh thường.

      Vừa bước vào phủ, Mộ Dung Thư phát có người nhìn nàng, tuy ánh mắt đó có tí độ ấm, nhưng vẫn kinh động nàng, khi nàng ngẩng đầu nhìn thấy bóng người nữa.

      Nàng kéo tay Lý thị vào phủ, khi nhấc chân bước qua bậc cửa hơi cao, Mộ Dung Thư ngạc nhiên khi phát Lý thị đủ sức để bước qua!

      "Mẫu thân?" Mộ Dung Thư thấp giọng kêu tiếng.

      Lý thị vỗ mu bàn tay nàng, ôn nhu cười : "Mấy ngày gần đây ta bị nhiễm phong hàn nên hơi yếu ớt chút."

      Mộ Dung Thư nhíu mày, gật đầu, thầm dùng sức đỡ bà qua cửa. Lúc này, Mộ Dung Thư lại giật mình lần nữa, toàn thân Lý thị rất , đến nỗi giống như chỉ cần dùng bàn tay cũng có thể nhấc bà lên! Sau khi Mộ Dung Thư gả vào Vương phủ, Lý thị xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Nhị di nương kia thầm hãm hại?

      Lúc này phải lúc thích hợp để hỏi những chuyện này, tạm thời nàng bỏ qua nghi ngờ để cùng đám người kia tiến vào trong phủ.

      Sau khi vào bên trong, nam nhân đến tiền viện, còn nữ nhân tụ tập ở hoa viên trong viện của Lý thị.

      "Ta cho hạ nhân dọn dẹp sạch phòng của con, mấy ngày này, con cùng Vương gia tạm thời nghỉ ngơi ở đó." Lý thị . Nàng thấy sắc mặt Mộ Dung Thư hồng nhuận, tốt hơn rất nhiều so với hai lần trở về trước, nên cho rằng cuộc sống của Mộ Dung Thư ở phủ Nam Dương Vương nhất định tệ, nàng vui mừng đến mức mắt ngân ngấn lệ.

      Mộ Dung Thư gật đầu: "Làm cho mẫu thân lo lắng."

      Bên trong nhà cao cửa rộng này, Lý thị có con trai để dựa vào, chỉ có đứa con duy nhất lại gả ra ngoài, trượng phu thương, cần nghĩ cũng biết những ngày ở trong phủ của bà tốt hay xấu… Lý thị… đáng thương.

      "Phụ thân có cho Nhị di nương giúp Đại nương xử lý việc này, nhưng Đại nương lại thích làm phiền người khác, muốn tự mình sắp xếp, bây giờ sao, bị nhiễm phong hàn."

      Mộ Dung Tuyết ngồi ở bên cao giọng , bên trong ràng mang theo hai chữ: Đáng đời!

      Nghe vậy, nét tươi cười môi Mộ Dung Thư chợt biến mất, con ngươi sắc bén lạnh thấu xương nhìn Mộ Dung Tuyết. "Có vẻ như Tam ngày càng có quy củ, trưởng tỷ cùng Đại nương chuyện khi nào đến phiên thứ nữ như muội chen vào? Lúc trước có quy củ, xét về tình, bản Vương phi có thể tha thứ coi như ngươi chưa từng trải việc đời! Nhưng bây giờ trong phủ phải cử hành đại tiệc mừng công, người đến người , nếu ngươi có quy củ như thế, chẳng phải khiến người ta chê cười! chỉ làm hổ thẹn danh dự của phủ Tướng quân, còn làm cho phủ Nam Dương Vương bị người người nhạo báng!"

      Mộ Dung Tuyết bị răn dạy liền đỏ mặt xấu hổ, miệng muốn cãi, nhưng lại biết nên lại cái gì. Từng lời của Mộ Dung Thư đều đánh vào yếu điểm, nếu như nàng cãi lại ràng là nàng có quy củ, nhưng nếu phản công lại, nhất định trở thành trò cười cho nhóm nha hoàn. Nàng thấy bản thân lâm vào tình thế vô cùng khó xử.

      "Đại tỷ nên tức giận, Tam muội là người thẳng tính, nghĩ gì đó, muội ấy nhìn thấy Đại nương mệt mỏi nên mới đau lòng những lời như vậy. Đại tỷ đừng để trong lòng." Mộ Dung Lâm mở miệng giải vây cho Mộ Dung Tuyết.

      Mộ Dung Thư nhàn nhạt nhìn Mộ Dung Lâm, rồi tươi cười trấn an Lý thị vô cùng lo lắng. Lý thị muốn mở miệng khuyên nhủ, nhưng khi nhìn thấy bình tĩnh trong mắt Mộ Dung Thư im lặng.

      Mộ Dung Thư quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, nhàn nhạt : " có quy củ làm sao thành người, bất hiếu nhất định bị người trong thiên hạ phỉ nhổ. Chuyện vừa rồi tuyệt đối để xảy ra lần nữa, bằng …" Giọng ngừng lại, thấy hận ý trong mắt Mộ Dung Tuyết ngày càng sâu nụ cười môi nàng cũng lạnh hơn. "Cũng có gì. Tam muội năm nay hình như cũng mười lăm? Phụ thân gần đây bận rộn, nên vẫn chưa tính chuyện hôn của tam muội. Bây giờ khó có dịp bản Vương phi hồi phủ, ta cùng Vương gia tìm mối hôn tốt cho ngươi."

      " cần đại tỷ lo lắng, phụ thân lo cho muội." Mộ Dung Tuyết trong lòng run lên, nàng thừa biết Mộ Dung Thư cũng có lòng tốt gì liền trả lời lập tức. Nàng muốn gả cho cử nhân tú tài, sống tháng ngày nghèo khó, trong lòng nàng có tính toán, dựa vào cái gì mà Mộ Dung Thư có thể gả cho Nam Dương Vương hưởng thụ vinh hoa phú quý? Nàng cũng muốn gả cho Nam Dương Vương, dù có làm thiếp cũng sao!

      "Bản Vương phi có thể chia sẻ chút việc với phụ thân, huống hồ đây chỉ là tiện tay, dù sao tam muội cũng là tỷ muội ruột thịt với bản Vương phi. Bản Vương phi nhất định bạc đãi tam muội. Nghe con trai trưởng của Lưu tri châu là Lưu Phong năm nay hai mươi mà vẫn chưa có chính thê, Lưu tri châu lại là vị quan hết lòng vì dân chúng, được mọi người ca tụng, còn Lưu Phong tuấn tú lịch , ngọc thụ lâm phong, cực kì xứng đôi với tam muội. Vừa vặn đại tiệc mừng công lần này Lưu tri châu và Lưu Phong cũng đến, bản Vương phi liền vì tam muội mà cầu với phụ thân." Mộ Dung Thư cúi đầu, vuốt ve móng tay được chăm sóc cẩn thận, mày mang theo nét lạnh như băng, thản nhiên .

      Con trai trưởng - Lưu Phong của Lưu tri châu? Lưu tri châu là vị quan tốt, nhưng Lưu Phong lại là tên khốn! Tuy rằng chưa có chính thê nhưng có hơn mười tiểu thiếp, nha hoàn trong viện có chút tư sắc cũng tha! Ngoài ra còn thường xuyên đến các kỹ viện, cũng học người nuôi dưỡng nam đồng, ngày thường ăn nhậu, kỹ viện, cờ bạc gì là làm, nam nhân như vậy làm gì có ai dám gả nữ nhi cho? Mộ Dung Thư định đẩy nàng đẩy vào hố lửa sao?

      Sắc mặt Mộ Dung Tuyết đen kịt.
      Tôm Thỏ, thuytduyenktn1 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31:

      Mộ Dung Tuyết định mở miệng kêu Vương phi nhưng chưa kịp kêu Mộ Dung Lâm cướp lời. "Nếu Vương phi có thời gian để ý tới chuyện của Tam muội, bằng cứ dành thời gian để nghĩ lại chuyện của mình ."

      Thân là Chính phi lại bị Trắc phi lấn lướt, ở vương phủ ngẩng đầu lên nổi, về nhà nương ruột còn dám lên mặt. Người trong phủ đều biết Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư như nên Mộ Dung Lâm thay Mộ Dung Tuyết chuyện cũng khiến người ta cảm thấy lạ. Trong phòng còn có ba vị tiểu thư khác, nhưng bởi các nương của họ đều được sủng, hoặc tính tình ngoan ngoãn nên đều ngồi yên uống nước trà có lên tiếng, dù sao Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư rất được Mộ Dung Thu thích, cho nên hôn của hai người được quan tâm hơn bọn họ nhiều.

      "Nhị tỷ rất đúng, thay vì lo chuyện của muội, bằng tự quan tâm mình. Nghe bây giờ nắm quyền trong vương phủ là Thẩm trắc phi, Vương phi gả vào phủ Nam Dương Vương hai năm, nhưng số lần Vương gia đến phòng tỷ chỉ đếm được đầu ngón tay, còn lại hầu như đều ở chỗ của Thầm trắc phi." Mộ Dung Tuyết tuy ngoài mặt tươi cười nhưng trong mắt lại ra tia khinh thường che giấu. Lý thị đành lòng nhìn Mộ Dung Thư xấu hổ, vốn định lên tiếng giải vây cho nàng, nhưng vừa mở miệng lại ho khan dứt.

      "Khụ khụ khụ…" Bà ho đến nỗi dừng được, mặt mày đỏ bừng.

      "Mẫu thân, người mau uống nước." Mộ Dung Thư lập tức dùng tay nâng chung trà đặt bên môi Lý thị, tay còn lại nhàng vuốt sau lưng bà.

      Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tuyết bĩu môi, cười lạnh hai tiếng. Lý thị này còn mau chết , chết càng sớm di nương càng mau thăng vị.

      Ba vị tiểu thư kia lập tức ngẩng đầu nhìn Lý thị, Lục tiểu thư - Mộ Dung Ngọc và Tứ tiểu thư - Mộ Dung Lan đồng thanh hỏi: "Mẫu thân đỡ chưa ạ?"

      "Để con gọi đại phu." Mộ Dung Ngọc vừa xong muốn đứng dậy tìm đại phu.

      Lúc này Lý thị ngừng ho nhưng sắc mặt vẫn đỏ bừng, đưa tay ngăn Mộ Dung Ngọc lại. "Ngọc nhi, cần tìm đại phu, mẫu thân sao."

      Lúc này Mộ Dung Ngọc mới yên tâm ngồi xuống.

      Thấy sắc mặt Lý thị trở lại bình thường, cũng còn ho khan nữa, Mộ Dung Thư mới mỉm cười nhìn Mộ Dung Ngọc, Mộ Dung Ngọc lập tức thất thần. Mộ Dung Thư lại dời mắt đến Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tuyết thầm vui sướng khi người gặp họa.

      Mộ Dung Thư nhàn nhạt : "Xem ra là phải tìm ma ma đến để dạy lại quy củ cho Nhị muội cùng Tam muội rồi. Nếu sau này gả , nhà chồng các ngươi lại các vị tiểu thư của phủ Tướng quân có quy củ. Trưởng tỷ cũng như mẹ, lúc ta chuyện làm gì đến phiên các ngươi chen vào? Vừa rồi mẫu thân ho khan dứt, các ngươi chẳng những có lo lắng mà còn lộ vẻ vui sướng, hai chữ “hiếu thuận” này chẳng lẽ hai ngươi còn chưa hiểu? Hồng Lăng, với Vương gia, sợ rằng bản Vương phi phải ở lại phủ Tướng quân thời gian để dạy lại quy củ cho hai vị muội muội này!"

      Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tuyết nghe xong hoảng sợ, lập tức đứng dậy, sắc mặt khó coi nhìn về phía Mộ Dung Thư. Các nàng làm sao nghĩ bây giờ Mộ Dung Thư lại khó đối phó như vậy, mỉa mai cũng thể chọc giận nàng, mà còn để cho nàng dùng quy củ để phản kích! Các nàng sợ nàng ta khóc lóc om sòm, chỉ sợ nàng ta bày ra dáng vẻ nghiêm trang quy củ với mình! Từ trước tới nay Hoàng đế của Đại Hoa đều lấy hiếu trị thiên hạ, nếu như thanh danh bất hiếu của các nàng truyền ra ngoài, ngoài việc bị phụ thân la mắng, cũng đừng nghĩ có thể gả vào danh môn vọng tộc nào

      Tuy trong lòng Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tuyết đều oán trách Mộ Dung Thư, nhưng lại có cách nào phản bác, cũng biết phụ thân và Vương gia xem trọng Mộ Dung Thư nhưng so về thân phận, hiển nhiên nàng ta tôn quý hơn các nàng nhiều!

      "Xin Vương phi tha thứ cho vô ý của bọn muội, thấy Vương phi hồi phủ bọn muội rất cao hứng nên quên mất quy củ. Vương gia chuyện với mọi người, chút chuyện này, cần phải làm phiền người. Muội nhất định nghe theo lời của tỷ, từ hôm nau thận trọng từ lời đến việc làm." Mộ Dung Lâm phản ứng rất nhanh, quỳ xuống xin lỗi cũng đồng thời kéo Mộ Dung Tuyết quật cường quỳ xuống theo.

      Mộ Dung Thư hờ hững liếc hai người, trong lòng cười lạnh, vốn định cho các nàng bài học nho nhưng lại e ngại Lý thị, chỉ sợ nếu nàng mạnh tay các nàng lại tìm đến Lý thị gây . Dù sao nàng cũng chỉ còn ở phủ Tướng quân ba ngày, từ từ dạy dỗ cũng được.

      Mộ Dung Thư ôn nhu cười nhìn Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tuyết : "Nếu hai muội biết sai, bản Vương phi cũng truy cứu. Bây giờ còn sớm, các ngươi đều về phòng . Ngày mai có rất nhiều đại thần, tiểu thư cùng công tử đến phủ chúng ta, có rất nhiều việc để làm, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi ."

      Sau khi Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tuyết hành lễ liền nhanh chóng rời .

      Ba vị tiểu thư kia cũng đứng dậy cung kính hành lễ với Mộ Dung Thư cùng Lý thị rồi mới rời .

      Mộ Dung Thư nhìn Mộ Dung Ngọc, cười khẽ, ít nhất Lục muội này cũng là người tốt.

      "Thư nhi, Lâm nhi cùng Tuyết Nhi là người có thủ đoạn, mấy ngày này con cố gắng đừng chạm mặt với hai đứa nó. Hơn nữa…" Lý thị lo lắng , nhưng đến cuối lại ngập ngừng.

      "Mẫu thân, có chuyện xin thẳng." Mộ Dung Thư ôn nhu . Làm sao nàng biết hai người Mộ Dung Lâm đáng giận như thế nào, chính vì như thế, bước kế tiếp việc nàng nhất định phải làm.

      Lý thị do dự, sau đó thở dài : "Phụ thân thấy con ở phủ Nam Dương Vương được Vương gia sủng ái nên muốn đưa Lâm nhi hoặc Tuyết Nhi vào vương phủ làm thiếp, dù sao Vương gia cũng khá được hoàng thượng coi trọng, cho nên…" Bà dừng chút, chú ý đến thái độ Mộ Dung Thư.

      Vẻ mặt Mộ Dung Thư lạnh nhạt, có vẻ gì tức giận, vỗ vỗ mu bàn tay Lý thị, cười : "Mẫu thân, người cần lo lắng, nếu các nàng muốn đến vương phủ làm thiếp, con thành toàn cho các nàng, trong vương phủ phải là có thiếp, thêm hai cũng nhiều mà thiếu hai cũng ít."

      "Nhưng mà…" Lý thị lo lắng còn muốn gì đó liền bị Mộ Dung Thư ngắt lời, nàng tựa vào lòng Lý thị, làm nũng : "Mẫu thân, con hơn năm rồi mới hồi phủ, con có rất nhiều chuyện muốn với người, chúng ta đừng chuyện người khác nữa."

      Lý thị véo chóp mũi Mộ Dung Thư, cười khẽ: "Bướng bỉnh! Việc này con phải chú ý, nếu bọn chúng đặt được chân vào vương phủ cuộc sống của con có ngày yên ổn."

      "Mẫu thân..."

      Lý thị lắc đầu, cũng nhắc lại việc của bọn Mộ Dung Lâm nữa, ngược lại cùng Mộ Dung Thư ít chuyện.

      Khoảng hơn canh giờ, Mộ Dung Thư thấy Lý thị có vẻ mệt, liền chờ Lý thị ngủ say mới trở về phòng cũ của mình.

      Lúc này, Vũ Văn Mặc còn chuyện ở tiền viện chưa về. Mộ Dung Thư bèn bảo Thu Cúc dọp dẹp lại phòng ngủ chút, mang chăn của nàng ra dùng. Tới bây giờ, nàng vẫn muốn ở cùng với tên nam nhân là phu quân danh nghĩa của mình trong hoàn cảnh này."

      Mộ Dung Thư uống ly trà nóng, cảm thấy toàn thân ấm áp, nàng ngẩng đầu nhìn Hồng Lăng : "Ngươi điều tra cho ta Lưu Phong ở phòng nào."

      "Vương phi, ý của người là…?" Hồng Lăng nghi ngờ hỏi.

      Nhớ lại lúc ở trong phòng phu nhân, Vương phi với Tam tiểu thư, chẳng lẽ Vương phi muốn làm ?

      "Đừng hỏi gì hết, điều tra xong trở về báo cho ta." Mộ Dung Thư trầm giọng ra lệnh.



      Chương 32:

      Hơn nửa canh giờ sau

      Hồng Lăng thở hổn hển trở về, vừa vào cửa, liền dựa người vào giường Mộ Dung Thư : "Vương phi, tên Lưu Phong kia là cái đồ háo sắc! Vừa rồi, nô tỳ hỏi thăm nơi ở của , đường về gặp . Sau đó với nô tỳ là lạc đường, thể về phòng, nô tỳ có lòng tốt liền dẫn đường cho , ai dè… …"

      Mộ Dung Thư nhướng mày, hỏi: "Làm sao?"

      " lại ôm eo nô tì, muốn gần gũi. Làm sao nô tì dám, liền đẩy ra, chạy về viện của chúng ta. May là có đuổi theo, nếu danh dự của nô tỳ bị hủy trong tay !" Sắc mặt Hồng Lăng tái nhợt , thân thể vẫn còn run rẩy, nhìn qua liền biết nàng cực kỳ sợ hãi.

      "To gan! Dám động tay động chân với người của bản Vương phi." Mộ Dung Thư cau mày lạnh giọng . Nàng chỉ nghe qua lịch sử phong lưu của Lưu Phong, nhưng ngờ ở nhà người khác mà cũng dám có gan làm loạn như vậy!

      Hồng Lăng hừ tiếng, phát tiết lửa giận, sau đó với Mộ Dung Thư: "Vương phi, người muốn Tam tiểu thư gả cho sao? Người này là tên khốn mà."

      Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười nhạt : ", ra bản Vương phi cảm thấy Tam muội cùng xứng đôi, đúng là lương duyên trời định. Từ trước tới nay bản Vương phi đều giúp người làm vui, chuyến này ta phải hảo tâm tác hợp cho đôi uyên ương trời ban này mới được."

      Hồng Lăng đứng yên gì, nhớ lại những chuyện Tam tiểu thư làm, bây giờ Vương phi trả lại có sao đâu. Mặc dù nàng có lòng trắc , nhưng hôm nay nhìn đến sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu của phu nhân, liền biết là Nhị di nương, Nhị tiểu thư cùngTam tiểu thư sử dụng thủ đoạn hại phu nhân!

      "Chiều mai, ngươi xuất phủ tìm đại phu giỏi nhất kinh thành đến đây." Sau hồi cân nhắc, Mộ Dung Thư mới phân phó Hồng Lăng. Hôm nay khi nhìn thấy Lý thị gầy gò, sắc mặt tái nhợt, lúc chuyện, giọng yếu ớt đến còn hơi, khác xa người trong trí nhớ của nàng. Dù có nhiễm phong hàn cũng trở thành như thế. Chẳng lẽ người Lý thị có bệnh khác?

      Trong nội viện của phủ Tướng quân, số người muốn bà chết ít, dĩ nhiên nàng ràng lắm, chuyện cần làm bây giờ là phải phòng cho tốt. Dù sao, Lý thị ôn nhu hiền lành này là mẫu thân của Mộ Dung Thư, bây giờ cũng là mẫu thân của nàng.

      "Vâng, Vương phi." Hồng Lăng trả lời xong lại rót đầy ly trà cho Mộ Dung Thư rồi tiếp: "Lúc đường về, nô tỳ còn bắt gặp Đại thiếu gia cùng nha hoàn ở phía sau hòn giả sơn làm chuyện bẩn thỉu, hơn nữa, xa đó còn có nữ nhân mị nắm chặt khăn ánh mắt độc ác nhìn bọn họ, may mà trời tối, nô tì lại bước mới bị bọn họ phát ." Nhớ tới màn dưới ánh trăng kia, nàng vẫn khỏi đỏ mặt.

      Mộ Dung Thư nhíu mày, khóe môi cong lên, hưng phấn : "Xem ra bản tính phong lưu của Mộ Dung Lạp vẫn chưa sửa được."

      "Ngày mai còn có đại tiệc mừng công, tuy hôm nay khách đến phủ rất ít, nhưng Đại thiếu gia làm ra việc như thế, nếu bị người ngoài nhìn thấy chắc chắn khiến thanh danh của phủ Tướng quân bị xấu ." Hồng Lăng thở dài .

      "Nếu có người nhìn thấy càng tốt, nữ nhân mị kia chắc là Mị Nương mà Mộ Dung Lạp chuộc từ thanh lâu về. Ngươi chờ xem, hai ngày tới có rất nhiều trò hay." Mộ Dung Thư nhấp ngụm trà, nhàng cười .

      Hồng Lăng gật gật đầu. "Mị Nương kia nhất định làm ầm ĩ, đến lúc đó sợ rằng lão gia khó mà bỏ qua cho Đại thiếu gia. Đúng rồi, Vương phi, vừa rồi có vài vị di nương sai bọn nha hoàn đưa tới rất nhiều đồ và chuyển lời là muốn quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi, cho nên tặng lễ vật trước, ngày mai đến thăm Vương phi."

      "Còn phải họ nghe chuyện của Nhị muội cùng Tam muội nên dám tới gặp bản Vương phi. Cũng tốt, chờ khi trò hay bắt đầu, muốn gặp cũng phải gặp." Mộ Dung Thư cười lạnh .

      Hai người lại về bệnh của Lý thị, còn có chuyên quyền, lộng hành của Nhị di nương trong vài năm gần đây ở phủ Tướng quân; Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư khinh thường Lý thị và Mộ Dung Thư như thế nào; những việc dơ bẩn của Đại thiếu gia. Càng , Hồng Lăng càng tức giận, Mộ Dung Thư lẳng lặng ngồi nghe, cười nhạt gật đầu. Đại khái là qua canh giờ phòng bên có tiếng động.

      "Các ngươi đều lui hết ." Giọng lạnh lùng của Vũ Văn Mặc truyền đến.

      "Vâng." Mấy nha hoàn đồng thanh đáp, sau đó đóng cửa rời .

      Hồng Lăng khẽ: "Vương gia trở lại." Nàng thầm thấy lạ, vì sao bây giờ Vương phi lại quan tâm đến Vương gia? Lúc này là cơ hội tốt, có thể cùng giường với Vương gia, nếu có thể mang thai địa vị ở vương phủ vững vàng hơn. Tuy nàng nghi ngờ nhưng dám mở miệng hỏi.

      Mộ Dung Thư nhàn nhạt gật đầu, mặt cũng nhìn ra bất kì biểu tình gì.

      Lúc này ngoài cửa lại có tiếng , là hai người Thu Cúc và Vân Mai.

      Khi hai người vào phòng bước tới hành lễ với Mộ Dung Thư, mặt hai người đều đỏ bừng.

      Mộ Dung Thư thấy lạ, hỏi: " Làm sao thế?"

      "Bọn nô tì mới từ tiền viện trở về, đúng lúc gặp thế tử phủ Bắc Lăng Vương." Thu Cúc cúi đầu ngượng ngùng trả lời. Trước kia từng nghe qua Ngọc Diện thế tử, nhưng nghĩ rằng hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy.

      "Chính là vị mỹ nam đệ nhất Đại Hoa, Ngọc diện thế tử?" Hồng Lăng cầm ấm trà chợt dừng tay, vội vàng hỏi.

      Khuôn mặt Thu Cúc và Vân Mai đều đỏ bừng, gật đầu.

      Đệ nhất mỹ nam - Vũ Văn Hạo? Mộ Dung Thư khẽ nhướng đuôi mày, trong đầu tự động ra dáng người cao to của người nam nhân.

      Nam nhân này ngũ quan xuất chúng, tuấn mỹ tuyệt luân, đặc biệt đôi mắt phượng xếch lên đầy tà mị, con ngươi tinh thuần, câu hồn đoạt phách. Da thịt trắng nõn, môi đỏ tươi như sắc vi nở rộ, so với nữ tử còn đẹp hơn. Chính vì thế, người này được rất nhiều nữ tử ái mộ. Tuy vậy, đối lập với vẻ ngoài tà mị, nóng bỏng, tính tình người này ôn hòa, lương thiện, thân trầm tĩnh khiến cho người ta có cảm giác là thâm trầm thể nhìn thấu. ( *máu mũi bắn ra* tự nhiên muốn kết đôi cho ảnh với Thư tỷ.. )

      giữ mình trong sạch, năm nay hai mươi tuổi, bên người lại có thiếp, về phần có nha đầu thông phòng hay Mộ Dung Thư biết, nhưng nghe tình đầu ý hợp với Tam tiểu thư - Thẩm Oánh của phủ Tể tướng. Tính tình Thẩm Oánh nhàn thục ôn hòa, dung mạo thanh lệ thoát tục, mặc dù so được với trưởng tỷ là Thẩm quý phi nhưng cũng là mỹ nhân số số hai đương thời.

      Đáng tiếc, Thẩm Oánh chỉ là thứ nữ, nếu gả cho Vũ Văn Hạo cao nhất cũng chỉ là Trắc phi nhưng khả năng làm thiếp lại nhiều hơn.

      Nàng thầm buồn cười nhìn ba nha đầu ngượng ngùng, lắc lắc đầu. Bất kể là cổ đại hay đại, người đẹp vẫn có ưu thế hơn, sợ rằng thể đếm được là có bao nhiêu nữ tử trao gửi tâm tư lên người Vũ Văn Hạo, đáng tiếc… Nam nhân này có người trong mộng.

      Mộ Dung Thư vừa thưởng thức trà, vừa cười nhạt nghe ba nha đầu này huyên thuyên về chuyện của Vũ Văn Hạo.

      Đêm khuya, Mộ Dung Thư cho Thu Cúc và Vân Mai lui ra, chỉ để lại mình Hồng Lăng.

      Nàng kề tai Hồng Lăng mấy câu, sau đó đến bàn viết hai phong thư giao cho Hồng Lăng này.

      Hồng Lăng cẩn thận nhét hai phong thư vào hông, gật đầu với Mộ Dung Thư: "Xin Vương phi yên tâm, Hồng Lăng chắc chắn cẩn thận, để chuyện may xảy ra."

      Hôm sau, trời vừa hửng sáng, người trong phủ đều bị tiếng hét chói tai đánh thức.

      Thanh Bình hầu hạ trang điểm cho Mộ Dung Thư, Vân Mai chưa gõ cửa liền xông vào, nhìn về phía Mộ Dung Thư kinh hô: "Vương phi, Tam tiểu thư xảy ra chuyện!"
      thuytduyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :