1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chính Phi Của Độc Vương - Dạ Khinh Thành (Full 99c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 64: Nàng là người vô tội
      Editor: thuyvu115257

      Hạ Hầu Lưu ngây người trong chốc lát, sau đó ra lệnh với tiểu thái giám bên cạnh, " nhặt khăn lên cho Thái Tử Phi".

      "Dạ, điện hạ."

      Tiêu Khuynh Thành nhìn thoáng qua Hạ Hầu Lưu, tiếp theo rút trâm trân châu của mình xuống cắm vào trong búi tóc của Ngữ Luân, chậm rãi : "Thái Tử Phi chỗ này thiếu mất hạt châu, Khuynh Thành đổi cho người cây trâm ngọc khác, người ngại chứ."

      Ngữ Luân khó hiểu nhìn nàng, lúc chuẩn bị gì đó, giọng Dạ Vô Minh lại sâu kín vang lên: "Ngữ Luân, cây trâm này chính là vật do Hoàng đế Đại Dực ban tặng khi Khuynh Thành được sắc phong Quận chúa."

      Nàng nguyên do trong đó, nhưng mà ca ca giúp nàng ấy chuyện, hơn nữa nàng tin tưởng nàng ấy hại mình, cho nên lên tiếng nữa, im lặng tiếp nhận hết thảy. Sau đó nhìn Tiêu Khuynh Thành, thờ ơ hai chữ "Cảm ơn."

      Đại hôn của Công chúa Ngữ Luân và Hạ Hầu Lưu rốt cục cũng kết thúc yên ổn. Tiêu Khuynh Thành lẳng lặng đứng trong Thượng Lâm uyển, nhìn ngắm bầu trời xanh thẳm, thở dài hơi, tính tình của chung quy vẫn cố chấp như vậy.

      "Hôm nay đa tạ ngươi ra tay." Giọng Dạ Vô Minh vang lên ở bên tai.

      "Hết thảy đều do ta dựng lên, nếu ta ra tay, chẳng lẽ mặc cho tiếp tục xuống như thế?" Trong giọng Tiêu Khuynh Thành chứa đầy ưu thương, nàng muốn làm những chuyện này, vì sao cổ đại lại rắc rối như vậy.

      Dạ Vô Minh lạnh lùng nhếch môi: "Ta chỉ có người muội muội, ta thương nó như trân bảo, cho nên ta để cho nó chịu tổn thương dù chỉ chút. Khuynh Thành, nể mặt ngươi, ta cho cơ hội."

      "Ngươi có ý gì?" Tiêu Khuynh Thành bỗng dưng chuyển mắt trừng Dạ Vô Minh, bởi vì trong giọng có loại hơi thở nguy hiểm.

      Dạ Vô Minh đến trước mặt nàng, "Ngươi quả nhiên sợ hãi, ngươi có tình cảm gì với Hạ Hầu Lưu, có chăng chỉ là cảm kích thôi? Hay là?" Giọng của mang theo nghi ngờ.

      Tiêu Khuynh Thành khó hiểu nhìn Dạ Vô Minh, "Ta có tình cảm với hay dường như có quan hệ gì với ngươi. Chẳng qua ta cũng câu, bảo vệ ta lâu như vậy, cũng đến lúc ta bảo vệ rồi."

      "Khuynh Thành ngươi..."

      "Sao thế? Ngươi sợ?"

      "Ta muốn ra tay với ngươi, hơn nữa lời ta rất ràng, nếu như biết quý trọng muội muội của ta, sống cách bình an vô , còn ngược lại, dám tổn thương muội muội của ta, như vậy..." Giọng Dạ Vô Minh mang theo kiên quyết.

      Tiêu Khuynh Thàn thoáng suy tư, nếu tiếp tục giằng co như vậy nữa, hoàn toàn có tác dụng, bước đến trước mặt , "Thất Phiến Môn của ngươi thể gia nhập, nhưng cũng có nghĩa là ám vệ của ta ngươi thể gia nhập."

      "Ngươi dụ dỗ ta?" Dạ Vô Minh có chút ghen tị: "Ngươi cao ngạo như vậy, lại có thể vì mà dụ dỗ ta."

      "Ta đối xử với giống như ca ca, ta bảo vệ như vậy, đó chính là thói quen. (diễn*đàn%lê*quý$đôn) Ngươi hiểu ? Giống như ta coi ngươi là bằng hữu của mình." Tiêu Khuynh Thành đau đầu, trong mắt người cổ đại, chẳng lẽ giữa nam nữ vốn có tình cảm bạn bè đơn thuần sao?

      Dạ Vô Minh cười rất quái dị, "Hiểu, bằng hữu? Ừ. là hai chữ sai." xong, có người mang theo tươi cười quái dị xoay người rời .

      Tiêu Khuynh Thành yên lặng đứng nguyên tại chỗ, nhìn phương hướng cung Thái tử, lẩm bẩm: "Cho dù ngươi có tâm với ngôi vị Thái tử, nhưng vì chính mình, ngươi phải kiên trì. Bởi vì con đường này ngươi còn cơ hội quay đầu lại rồi."

      đại vẫn có rất nhiều điều bất đắc dĩ, huống chi tại nơi cổ đại phong kiến này, khắp nơi đều là nguy cơ, làm gì có được tự do.

      Chuyện Hoàng cung cuối cùng cũng được xử lý xong. Tiêu Khuynh Thành rốt cục có thể trở lại Tiêu phủ, mấy ngày rồi nàng trở về, lại có chút nhớ nhung vị mẫu thân kia, rất muốn nhìn xem bà ta đau khổ thế nào rồi.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 65: Toàn gia vinh hiển
      Editor: thuyvu115257

      Kinh đô hoàn toàn vào hạ, ngồi trong xe ngựa có chút oi bức. Hoàng hậu sợ Tiêu Khuynh Thành bị nóng, cho nên sắp xếp người đặt khối băng ở bên trong, hơn nữa còn để cho nha hoàn thân cận của nàng - A Doanh tới đón nàng hồi phủ.

      Ngồi trong xe ngựa lung lay, A Doanh vui mừng quạt khối băng cho hơi lạnh đó tản ra, cười tít mắt : "Bây giờ Quận chúa đúng là khác xưa, tất cả mọi người đều nịnh bợ lấy lòng người." diễn*đàn$lê.quý.đôn

      Tiêu Khuynh Thành giật giật khóe miệng, thờ ơ hỏi: "Gần đây quý phủ thế nào rồi?"

      "Toàn bộ dều yên ổn, vị chủ mẫu nọ vẫn chủ quản hết thảy, chẳng qua gần đây nghe quý phủ sắp phát sinh chuyện lớn gì ấy." A Doanh dí dỏm thè lưỡi, bộ dáng úp mở đáng đánh đòn.

      Tiêu Khuynh Thành hơi nhíu mày, "Nha đầu, khi nào ở trước mặt ta học cách úp mở rồi, xem, tóm lại là chuyện lớn gì. Có liên quan đến người kia à?"

      Biết người nọ là kẻ thù, nàng hơi cắn môi, thể thay mẫu thân báo thù.

      " tính là có quan hệ, nhưng mà người bị thương đúng là bà ta. Lúc trước nô tỳ nghe bà tử trong đại viện lão gia nuôi nữ nhân ở bên ngoài, hơn nữa còn sinh ra đứa bé. Lần này Đại Công chúa thất thế, lão gia hình như muốn mang nữ nhân kia trở về." A Doanh nhớ lại, xem ra sắp có trò hay để nhìn rồi.

      Tiêu Khuynh Thành thoáng suy tư, ý cười khóe miệng càng thêm sâu sắc, dựa theo tính tình Tiêu Thiên Kính, hẳn là sớm thu nhận nữ nhân kia rồi. đón ít nữ tử vào cửa, chuyện này từ lâu làm cho trong lòng Hạ Hầu Vân được thoải mái. diễn%đàn.lê@quý.đôn

      Sau lưng người này rốt cuộc che giấu thứ gì? Chẳng lẽ nàng ta có quan hệ rất lớn với Đại Công chúa, cho nên mới dám tùy tiện đón nữ nhân nọ vào phủ?

      "A Doanh nếu có thời gian, chúng ta nhìn lần nhân vật chính kia ." Nàng rất muốn biết nàng ta là ai? Tại sao phụ thân lại kiêng kị Đại Công chúa như thế, dám dón nàng ta vào phủ.

      A Doanh nghe Tiêu Khuynh Thành như thế, liền vui vẻ đồng ý, "Dạ, nếu nô tỳ nghe ngóng được địa điểm tốt, nhất định cho Quận chúa biết trước, sau đó tìm thời gian thích hợp thăm hỏi vị Tấn di nương mới ấy."

      "Nha đầu, nhìn bộ dạng này của ngươi, nhiều chuyện như vậy, về sau có nhà nào dám lấy ngươi chứ?" Tiêu Khuynh Thành nhịn được chỉ chỉ mi tâm A Doanh, gợi lên ít hứng thú.

      A Doanh sờ trán, "Cho dù ai A Doanh cũng lấy, chỉ muốn cả đời ở bên cạnh Quận chúa, hầu hạ người cả đời. Đây là may mắn A Doanh tu luyện kiếp trước, mới có cơ hội hầu hạ Quận chúa."

      Tiêu Khuynh Thành biết tư tưởng cổ hủ của cổ nhân, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, thêm nữa.

      Xe ngựa từ từ dừng lại, A Doanh vén màn xe lên, xa phu cầm qua cái ghế , tiếp nhận tay Tiêu Khuynh Thành, vịn nàng xuống xe. Làm cho nàng kinh ngạc chính là, đương kim Đại Công chúa lại có thể dẫn đầu gia quyến của quý phủ ở chỗ này nghênh đón nàng trở lại.

      Tiêu Khuynh Thành chậm rãi đến trước mặt Hạ Hầu Vân, "Chủ mẫu, bây giờ trời nắng, vẫn nên trở về thôi. Về sau cần giữ lễ tiết tới đón con như vậy, con nhận nổi phần lễ lớn này."

      "Vinh Quận chúa trở về nhà, Bổn Công chúa thân là đương kim chủ mẫu tất nhiên phải đến đây nghênh đón, đây là lễ tiết, thể bỏ qua. Thiển Nguyệt chuẩn bị nước ở Lâm Thủy uyển, cho Quận chúa tắm gội sạch , nghỉ ngơi phen." Bà lần nữa đứng trước mặt Tiêu Khuynh Thành, điều này lên việc bà vùng lên, hề sợ hãi nha đầu này. Thề phải đấu đến cùng với nàng!

      Tiêu Khuynh Thành chỉ nhìn bà ta cái, yên lặng trở lại Lâm Thủy uyển của mình, cũng nhiều lời. Phong thái cuồng vọng lạnh như băng...
      Last edited by a moderator: 28/3/15

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 66: Sáo ngọc bích
      Editor: thuyvu115257


      Cẩm Nương bên cạnh căm giận : "Thực coi mình là nhất sao, cái quái gì vậy chứ!"

      "Câm miệng, chúng ta trực tiếp so đo với nàng ta, tương lai còn dài, Bổn Công chúa tin chế phục được nha đầu này." Đáy mắt Hạ Hầu Vân đáy mắt lóe ra hung ác tàn độc, nàng ta trở về, đồng nghĩa với việc cuộc chiến giữa các nàng cũng bắt đầu.

      Cẩm Nương nắm chặt quả đấm nặng nề gật đầu, "Lão nô luôn túc trực bên cạnh Công chúa, nhìn nha đầu đó chết như thế nào!"

      Tay Hạ Hầu Vân gắt gao nắm lấy làn váy, giễu cợt mở miệng, "Mẫu thân ngươi là bại tướng dưới tay ta, ngươi cũng ngoại lệ! Chờ xem, ngày chết của ngươi đến nhanh thôi!"

      Ha ha.

      Khi đó mẫu thân quá mức tin tưởng ngươi, coi sài lang như tỷ muội, mới có thể năm lần bảy lượt mắc mưu ngươi, bị ngươi tính kế. tại Tiêu Khuynh Thành biết hết thảy, nàng từng bước làm cho ngươi mất hết tất cả.

      Tiêu Khuynh Thành vừa trở về Lâm Thủy uyển, đúng lúc gặp tiểu gia đinh Lai Phúc tới, khom người : "Quận chúa, bên ngoài có vị công tử gọi là A Thiết đến tìm người, là có đồ vật quan trọng gì đó muốn cho người."

      "Để cho vào ."

      Chỉ lát sau, A Thiết tiến vào trong chính đường, chắp tay làm lễ : "Thuộc hạ bái kiến Quận chúa điện hạ, có người nhờ thuộc hạ đưa cho Quận chúa vật này." Lúc chuyện, hai tay dâng lên cái hộp gấm.

      Dục Vương?

      Lai Phúc đón nhận hộp gấm, A Doanh mở ra tại chỗ, Tiêu Khuynh Thành nhìn thấy bên trong là cây sáo toàn thân đều làm bằng ngọc bích, xem ra là đồ quý giá, nàng khẽ nhếch miệng, gật đầu: "Bản Quận chúa nhận nó, ta rất thích."

      "Vậy A Thiết trở về báo cáo nhiệm vụ được rồi, xin cáo từ Quận chúa."

      "Lai Phúc tiễn A Thiết ra ngoài."

      "Dạ!"

      A Doanh thấy tất cả mọi người rồi, kinh hỉ cầm lấy sáo ngọc, tò mò hỏi: "Quận chúa, người tặng cây sáo này là ai vậy, chế tác tinh xảo, hơn nữa còn sinh ra hơi ấm khi chạm đến, là ngọc thượng đẳng đó."

      " ngờ A Doanh lại có hiểu biết về ngọc như thế, thứ này quả thực là đồ tốt. Của người bạn tặng ..." nghĩ tới Dục Vương tìm được thứ tốt như vậy, trước tiên lại tặng cho nàng.

      Lúc A Doanh hiếu kỳ muốn truy hỏi đến cùng là ai tặng, nhưng nghĩ lại nếu Quận chúa muốn , nhất định là có nguyên nhân, nàng hỏi tới nữa. Mặc dù nàng thông minh, nhưng chưa đến mức ngu dốt.

      Sau khi A Thiết từ Tiêu phủ ra, liền trực tiếp trở về phủ Dục Vương. Hạ Hầu Ý nghe A Thiết bẩm báo xong, khẽ nhíu mày: "Chỉ có ba chữ như vậy thôi ư? Nha đầu kia nhìn ra được hàng sao?"

      "Quận chúa phải biết, mà là vừa nhìn thấy liền thích ngay, thuộc hạ dựa theo nét mặt của nàng nhìn ra được điều ấy. Vương gia tốt với Quận chúa..." A Thiết thoáng nghi ngờ, bởi vì Quận chúa và Thái tử điện hạ chán ghét nhau, tại lại lôi kéo quan hệ với Thái tử nước láng giềng, Vương gia vì như vậy mà mến nàng sao?

      Hạ Hầu Ý liếc thấy liền biết A Thiết suy nghĩ gì, hắng giọng, "Đầu óc của ngươi chung quy chỉ nghĩ lung tung, có việc gì đâu, ngươi xử lý chút chuyện Ám Dạ trong cung , gần đây phát sinh ít chuyện."

      "Dạ. Vương gia."

      " ."

      Ngón tay Hạ Hầu Ý khẽ lướt qua chậu hoa bên cạnh, chậu hoa xinh đẹp, phải chỉ trồng xong rồi bỏ, mà còn phải cẩn thận chăm sóc, phải có kiên nhẫn, mới có thể từng bước vào trong lòng của nàng.

      Mà Tiêu Khuynh Thành chính là chậu hoa tinh phẩm trong tinh phẩm, cho nên phải chỉ cần trồng và chăm sóc thôi là có thể làm cho muôn hoa nở rộ, bỏ vào những là tâm, mà còn phải trả giá cực kì lớn.

      ... Phân cách tuyến...

      Tiêu Khuynh Thành tốn ít tâm huyết, rốt cục cũng thăm dò được Tiêu Thiên Kính giấu vị Tấn di nương mới đó ở đâu. Khiến cho nàng kinh ngạc chính là, tình hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của nàng!
      Last edited by a moderator: 28/3/15

    4. Alice Lai

      Alice Lai Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      32
      k bk ai là nam 9 nữa?

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 67: Ngọc di nương
      Editor: Shelena


      Tiêu Khuynh Thành lẳng lặng đứng con đường mòn trong vườn, A Doanh ở bên che miệng, như thê tin được vào mắt mình thào trong miệng: " Sao. . .có thể. . .giống quá. . . . quá giống. . . chẳng lẽ lão gia muốn đem nàng ta giấu ."

      "Dân phụ bái kiến Quận chúa, Quận chúa vạn phúc." vị phu nhân với tà áo trắng bước đến trước, nhàng làm lễ, tư thái hết sức động lòng người, tuyệt thế giai nhân, mặc dù dấu vết năm tháng xuất khuôn mặt người phu nhân này, nhưng lại hoàn toàn ảnh hưởng.

      "Ngươi là ai?" Trực giác cho Tiêu Khuynh Thành, người này cùng mẫu thân nàng tuyệt đối có quan hệ, nếu gương mặt giống nhau đến thần kỳ như vậy, hoàn toàn làm cho người ta có cảm giác mở mắt nổi.

      Phụ nhân nâng khóe miệng, ôn hòa cười tiếng: "Dân phụ Vãn Ngọc."

      "Vãn Ngọc?" Tiêu Khuynh Thành thầm hai chữ trong miệng, trong trí nhớ của nàng hề tồn tại cái tên này. là chỉ trùng hợp giống nhau thôi sao, nàng suy nghĩ nhiều quá chăng?

      Trong trí nhớ Tiêu Khuynh Thành, khuôn mặt mẫu thân vẫn còn , bởi vì là tuyệt đại vưu vật, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nam tử chỉ cần liếc mắt nhìn , rơi vào bể trầm mê, cho nến đến bây giờ Thánh thượng, Tiêu Thiên Kính vẫn yên lặng ở trong bể đó.

      Vãn Ngọc gật đầu : " Đúng vậy, mời Quận chúa vào bên trong ngồi."

      Tiêu Khuynh Thành nghe thấy vậy cũng gật đầu, từ từ bước tới nội đường, vừa vừa đánh giá xung quanh, cặp sinh đôi từ bên trong ra nhìn thấy, sợ sệt nhìn Vãn Ngọc: "Mẹ, vị tỷ tỷ xinh đẹp này là. . . . .?"

      Vãn Ngọc lập tức nắm lấy tay hai đứa con mình: "Đây là Quận chúa đương triều, chào tỷ tỷ ."

      "Tỷ tỷ." Hai đứa trẻ cùng đồng thanh chào.

      Tiêu Khuynh Thành gật đầu, hướng về phía A Doanh : "A Doanh mang theo hai đứa bé vào vườn chơi chút . Bản quận chúa có lời muốn với Ngọc di nương"

      A Doanh vâng tiếng , liền dắt hai đứa trẻ vào vườn. Vãn Ngọc có chút yên lòng nhìn bóng lưng hai đứa trẻ, Khuynh Thành thấy vậy liền mở miệng: "Ngươi cần lo lắng, ta làm tổn thương bọn họ. Bọn họ dù sao cũng là đệ đệ của ta, mà ta và ngươi cũng có thù oán gì."

      " biết Quận chúa giá lâm có chuyện gì? Dân phụ nghĩ vào Tiêu phủ, chỉ muốn chổ yên tĩnh sống qua hết cuộc đời này. Tuyệt đối đến quý phủ quấy rầy các vị." Vãn Ngọc cẩn thận từng câu từng lời.

      Tâm Tiêu Khuynh Thành trận rung động, sao lại giống mẹ nàng đến thế, ngay cả tư thái đều giống nhau, mẫu thân cũng từng cẩn thận như vậy sao? Bởi vì cảm thấy có lỗi với Hạ Hầu Vân, cho nên phải hèn mọn hạ mình.

      Mẫu thân cũng biết, cái người người tín nhiệm nhất lại từng bước từng bước đẩy người xuống vực sâu.

      "Ngươi là người của phụ thân, đệ đệ cũng là người Tiêu gia, há có thể để ngươi lưu lạc bên ngoài, như thế còn đạo lý gì nữa. Ta hi vọng ngươi vào Tiêu phủ, ta giúp ngươi, ngươi tin tưởng ta ? Bất quá phiền toái ngươi vì ta diễn tuồng kịch." Tiêu Khuynh Thành có lúc cảm thấy bản thân cũng hèn hạ.

      Vãn Ngọc tia chần chừ, liền vội vàng lắc đầu: "Tiêu phủ là nơi tốt để ở, ta cũng muốn đặt chân,Quận chúa mời ngài trở về . Ta đáp ứng ngươi bất cứ cầu gì!".

      "Ngươi cứ như vậy ích kỷ sao? Ngươi sợ bị khi dễ, cho nên mang theo hai đứa bé trốn đến nơi này, còn vì bọn họ suy nghĩ qua. Bọn họ nếu vào Tiêu phủ, vĩnh viễn bị mang tiếng Tư sinh tử, có cha. Hơn nữa còn chưa nhắc đến tiền đồ, nếu bọn họ là người Tiêu phủ, được giáo dục tốt, tương lai sáng lạng, nhất định thành tài. Giống như con trai trưởng của phụ thân, Thiếu tướng quân, nghĩa khí phấn chấn, được người người tôn trọng. Chẳng lẽ ngươi muốn sao? Ngươi muốn hai đứa con trai ngươi tầm thường có ý tiến thủ sao?" Tiêu Khuynh Thành ngừng lí lẽ hàng loạt, xong Vãn Ngọc á khẩu trả lời được.
      Alice Lai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :