1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chính Phi Của Độc Vương - Dạ Khinh Thành (Full 99c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 59: Ta đồng ý với ngươi
      Editor: thuyvu115257

      Phía trước Quảng Hiền Các dựng đài cao bằng loại gỗ tốt nhất. Đối diện với đài cao là chỗ ngồi của Hoàng đế. Tiếp đó là chỗ ngồi của Hoàng hậu, Quý phi, Hoàng tử, Công chúa. Các phi tần ngồi ở hàng thứ hai, còn hoàng thân quốc thích được sắp xếp ngồi tại hàng thứ ba.

      Hôm nay chỉ là cung yến, mà còn là đại yến chào đón Thái tử điện hạ Đại Dực quốc và Ngữ Luân Công chúa, bọn họ được sắp xếp ngồi ở phía bên phải của Hoàng thượng. Tiêu Khuynh Thành được an bài ngồi bên cạnh Ngữ Luân Công chúa, dẫn đến ít người ghen ghét.

      Ngữ Luân công chúa biết chuyện Tiêu Khuynh Thành giúp đỡ nàng ta, cho nên bớt vài phần địch ý với nàng, hơn nữa nàng ta vẫn chưa biết Dạ Vô Minh vì nàng mà ngăn cản mũi tên, nếu biết được, đoán chừng sinh ra cừu hận rồi.

      Gương mặt Hạ Hầu Lưu đầy vẻ u sầu ngồi ở bên cạnh Hoàng hậu, "Con thấy chưa? Tiêu Khuynh Thành hoàn toàn quên mất con, vì nữ tử bạc tình bạc nghĩa như vậy, đáng sao?"

      lên tiếng, mà người trả lời là Đức Lâm, "Hừ, mẫu hậu rất đúng. Ca ca huynh nên đặt tâm lên người của nàng ta, nàng ta vừa gặp Thái tử nước láng giềng quyền thế cao, liền lập tức nhảy vào, huynh nhìn bộ dáng lẳng lơ của nàng ta xem! là đáng ghét mà."

      Hạ Hầu Lưu làm sao có thể biết nàng suy nghĩ gì, khóe miệng lên ý cười chua sót, sau đó cầm ly rượu hơi uống hết, Đức Lâm nhịn được, cướp lấy ly rượu, "Ca ca, huynh là Thái tử điện hạ của Đại Tấn, là người có địa vị cao quý, vì nữ nhân như thế, quả thực là mất hết thể diện mà!"

      "Đức Lâm, chuyện của huynh cần muội lo." Lời Tiêu Khuynh Thành vẫn còn quanh quẩn ở bên tai, giọng nhu hòa, mang theo bình tĩnh và lạnh nhạt: "Tim Khuynh Thành có chủ, điện hạ cần đợi Khuynh Thành nữa. Ngữ Luân Công chúa mới là lựa chọn tốt nhất của người, để cho thỏa đáng, sau này chúng ta có lẽ nên gặp mặt hơn, ta muốn Dạ Vô Minh hiểu lầm."

      Lời của nàng như lưỡi dao sắt bén tàn nhẫn cắm sâu vào tim , trước đây chẳng qua là có chút hứng thú với nàng, nhưng ngờ, mỗi ngày gặp nhau, chung đụng với nhau, lại có thể nảy sinh tình cảm mãnh liệt như vậy.

      Hai con ngươi chậm rãi buông xuống, nguội lạnh nhìn Dạ Vô Minh ngồi chung chỗ với Tiêu Khuynh Thành, nàng che mặt cười , như nụ hoa mùa xuân sắp nở, mang theo ngượng ngùng, lại thêm sắc mặt đỏ ửng nhàn nhạt.

      Hạ Hầu Ý ngồi ở phía sau nhìn nhất cử nhất động của Tiêu Khuynh Thành, môi mỏng ôn nhuận chỉ giương , A Thiết bên cạnh giống như hòa thượng hiểu chuyện gì, "Nàng khỏi..."

      "A Thiết, chuyện của chủ tử hạ nhân được phép phê bình. Bầu khí ở đây ngột ngạt quá, ngươi dẫn ta ra ngoài chút ." Hạ Hầu Ý thích loại trường hợp này, cho nên mỗi lần qua ba tuần rượu, đều đến ngự hoa viên tìm kiếm khuây khỏa.

      A Thiết chỉ có thể gật đầu nghe theo, phụ giúp Hạ Hầu Ý rời tiệc.

      Tiêu Khuynh Thành uống tí rượu nhạt (lạt), đôi má ửng đỏ, bắt lấy tay Ngữ Luân, "Công chúa chúng ta đến tiểu các hít thở khí thôi, ở đây ngột ngạt."

      Ngữ Luân do dự nhìn Tiêu Khuynh Thành, thoáng suy tư, sau đó theo nàng.

      Hạ Hầu Lưu thấy Tiêu Khuynh Thành rời tiệc liền lập tức vội vàng theo, mắt thấy ràng hai người tiến vào tiểu các, nhưng lúc xông vào, lại chỉ gặp Ngữ Luân Công chúa, hơn nữa nàng vừa vặn đổi lại cung trang.

      Ngữ Luân bao bọc thân thể, "Hạ Hầu Lưu... Ngươi..."

      Hạ Hầu Lưu lên tiếng, liền chuẩn bị quay người rời khỏi, đột nhiên phát cửa bị người khóa trái. Lông mày nhíu chặt, chán ghét chuyển mắt nhìn Ngữ Luân, "Ngươi nghĩ như vậy bổn điện hạ cưới ngươi làm phi tử sao?"

      Tính cách Ngữ Luân cực kỳ thẳng thắng, giống những người thích quanh co lòng vòng, lúc đầu nàng hề nghĩ đồng ý hòa thân, nhưng mà sau khi nhìn thấy Hạ Hầu Lưu, nàng động tâm, làm việc nghĩa được chùn bước đáp ứng, "Đúng! Ta muốn làm phi tử của ngươi, ta thích ngươi, đây sai, thế nhưng đó phải là cái cớ để ngươi lấy ra sỉ nhục ta."

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      chương 60: Ngự Thú phổ
      Editor: Shelena

      "Tốt, ta đáp ứng ngươi! Ngày mai phụ hoàng hạ chỉ, Đại Tấn cùng Đại Dực thành công hòa thân, ngươi trở thành Thái tử phi của Hạ Hầu Lưu ta, ta cho ngươi hết thảy tất cả, duy chỉ thứ, ngươi vĩnh viễn thể với tới được." Thanh Hạ Hầu Lưu lộ ra bén nhọn cùng lạnh lẽo.

      Đứng ở ngoài cửa Tiêu Khuynh Thành mọi tâm tư dính chặt chỗ. Nàng giống như nhìn thấy được tương lai Ngữ Luân công chúa bi ai như thế nào, nàng nghĩ nàng ta hối hận . hôn nhân có tình , có thể hạnh phúc sao?


      Nàng tự tay hủy diệt chính là hạnh phúc đời của đấy.

      Ngữ Luân hiểu thấu được, mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng nàng thân là công chúa, luôn kiêu ngạo, ngay cả như vậy cũng mất phần tôn quý: "Tự ta lựa chọn, vĩnh viễn hối hận, hơn nữa ta tin tưởng ta làm cho ngươi thích ta. Nhất định . . ."

      Kỳ thực khó.

      Ở Đại Dực quốc, có loại cổ gọi là độc tình, phân ra làm hai cổ, chỉ cần để nam tử ăn cổ đực, nữ tử ăn cổ mái, như vậy cả đời cũng chỉ có người trong lòng, cả đời gần nhau chia lìa.

      Nếu trong hai người đứt tình, nảy sinh tình cảm với người khác, dù là nam tử hay nữ tử, đều bị cổ độc cắn nuốt toàn thân. Bọn họ là độc nhưng cũng là giải dược của nhau, càng dây dưa càng kéo dài, vĩnh viễn thể ngăn cách.

      Nhưng, nàng thân là Ngữ Luân công chúa, nàng thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, nàng muốn tự nhiên nảy sinh tình cảm với nàng, tâm tình nguyện, tia khổ tâm.


      Hạ Hầu Lưu chẳng qua là kéo khóe miệng, sau đó phá cửa sổ bay ra ngoài.


      Tiêu Khuynh Thành người về phía Thượng Lâm Uyển bóng người, xung quanh chỉ cón tiếng gió chạm đến những cành cây, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập, làm cho người ta có cảm giác hoang mang. Bất kể có thành công hay , Hạ Hầu Lưu cũng nạp Ngữ Luân vì phi.

      Nàng nên hưng phấn mới phải, làm sao chút cao hứng cũng có.

      "Quận chúa tựa hồ có tâm ." Thanh ôn nhuận của Hạ Hầu Ý vang lên phía sau lưng, trong tay cầm sáo ngọc, phong thái nhàn nhã.

      Tiêu Khuynh Thành xoay người nhìn đến khuôn mặt nam tử đẹp như trích tiến, tâm tính thiện lương tự nhiên bình tĩnh lại, có loai cảm giác mát mẻ dể chịu: "Dục Vương điện hạ chỉ nhìn qua nhìn xem lòng người khác."

      " phải là xem thấu, mà là trong bửa tiệc lơ đãng phát chút tình mà thôi. Nếu chuyện y như trong dự đinh của ngươi để cho nó phát triển, Quận chúa nên thoải mái, chưa đến hồi kết thúc, nên chưa thể được điều gì." Hạ Hầu Ý vừa dứt lời, liền cầm lên sáo ngọc thổi ra điệu khúc trầm bổng.
      Điệu khúc uyển chuyển du dương, như cao sơn lưu thủy va chạm mạnh mẽ, như những giọt nước róc rách giọt, lúc cao lúc thấp, quấn chặt lòng người. Nàng mặc dù hiểu luật, nhưng cũng đại khái hiểu ý nghĩa điệu khúc.

      Bổng nhiên nàng nhớ đến mẫu thân lưu lại Ngự Thú phổ, Hạ Hầu Lưu này tựa hồ tinh thông luật, thay vì tìm nhân giáo đáng tin, bằng nhờ . Nàng bước tới trước mặt : "Vương gia, ngươi có biết Ngự Thú phổ?".

      Hạ Hầu Ý nghe đến ba từ này, môi khẽ run cái, sau đó thu lại thần sắc, bình tĩnh nhìn nàng: "Thế nào? nghe qua, bất quá thất truyền từ lâu rồi, Quận chúa làm sao biết về nó?"

      "Ngươi hãy dạy ta đánh đàn, thổi sáo . Ta nghĩ muốn học cách lấy ngự thú, cùng Vương gia hợp tác, Vương giá cũng trợ giúp Khuynh Thành rất nhiều, như vậy Khuynh Thành cũng muốn giấu diếm, mẫu thân Khuynh Thành có để lại bản gốc Ngự Thú phổ cho Khuynh Thành, nhưng là Khuynh Thành hiểu luật, cho nên muốn thỉnh giáo Vương gia."

      Tiêu Khuynh Thành lựa chọn tin tưởng người, đặt hết niềm tin vào người đó, tuyệt đối giữ lại.

      Hết chương 60

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 61: Bái Vương gia làm thầy
      Editor: thuyvu115257

      Hạ Hầu Ý suy nghĩ lúc lâu, hai con ngươi nhìn chăm chú người nàng. Ngự Thú phổ sớm biến mất giang hồ, trong tay của nàng lại có quyển, chẳng lẽ nàng chính người thừa kế của gia tộc?

      Tiêu Khuynh Thành nhìn Hạ Hầu Ý lời nào, hơi thoải mái, : "Nếu Vương gia đồng ý, vậy Khuynh Thành củng cưỡng ép người."

      " phải như thế, ta nghĩ làm sao để có thể dạy Quận chúa điện hạ. Nếu chúng ta hợp tác với nhau, như vậy ta liền lấy danh nghĩa học cách quản lý Thất Phiến Môn. Ở ngoài mặt ta và ngươi vẫn là người xa lạ cho thỏa đáng. Ta chỉ muốn làm người nhàn rỗi, muốn trở thành cái đinh trong mắt người khác." Lời Hạ Hầu Ý rất ràng.
      Mặc dù tình hình tại coi như khá yên ổn, nhưng thực ra là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt. Đương kim Thánh Thượng có hai người con trai ở phía Bắc trường thành, người là Thái tử, người tàn phế, may mắn ở lại kinh đô.

      Nếu phải tàn phế, đoán chừng ở Bắc trường thành rồi.

      Hoàng hậu nương nương phải là kẻ dễ bắt nạt, bây giờ Tiêu Khuynh Thành nàng là nhân vật đứng đầu, nếu thân cận quá với bà ta, chỉ khiến người hiểu lầm nàng có ý đồ dựa hơi của bà ta. (diễn#đàn.lê%quý.đôn) Nàng tự giễu cười cười, hóa ra mình chính là kẻ gây tai hoạ.

      "Được. Ta đồng ý với người. Thời gian còn sớm nữa, Khuynh Thành phải trở về yến tiệc rồi, cáo từ."

      " tiễn."

      Hạ Hầu Ý nhìn chăm chú vào bóng lưng Tiêu Khuynh Thành, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, cảm thấy rất giống, bây giờ nhìn kĩ, bọn họ nhất định có liên quan. Chắc chắn... ra cảm giác trong lòng là đúng.

      Tiêu Khuynh Thành trở lại tiệc rượu, chỉ thấy Hạ Hầu Lưu vẫn ngồi ở chỗ kia, trái lại thấy Công chúa Ngữ Luân đâu. Dạ Vô Minh nhìn nàng quay trở lại: "Ngươi vừa bỏ lỡ chuyện tốt rồi, Đại Dực quốc và Hoàng đế của các ngươi ký kết hiệp nghị, Công chúa của chúng ta cũng hòa thân với Thái tử luôn rồi."

      " sao? Chúc mừng điện hạ."

      "Mục đích của ngươi đạt được, có lẽ ta nên chúc mừng ngươi. Chẳng qua có người, sợ là..." Trong giọng Dạ Vô Minh có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, Tiêu Khuynh Thành nghe được thế nào thoải mái, trừng mắt liếc cái, liền rời tiệc.

      Trở lại Tây Noãn các của Dực Khôn cung, nàng vừa mới vào điện, liền thấy Hoàng hậu nương nương ngồi ở bảo tọa chờ đợi nàng, nghe thanh bước chân của nàng, bà chút để ý mở miệng, "Trở lại rồi, chuyện ngày hôm nay may mắn nhờ có ngươi."

      "Khuynh Thành chỉ làm chuyện nên làm, cần Hoàng hậu nương nương cảm tạ." Nàng chỉ muốn liên lụy đến Hạ Hầu Lưu mà thôi, càng muốn bởi vì nàng, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì.

      Hoàng hậu đứng dậy từ bảo tọa, chậm rãi đến trước mặt Tiêu Khuynh Thành, lúc đưa tay muốn vuốt mấy sợi tóc của nàng, nàng cực nhanh lui ra phía sau bước, nhắm hai mắt lại, "Hoàng hậu nương nương, việc lớn trong lòng người được giải quyết, có lẽ người nên nghỉ ngơi đêm."

      "Khuynh Thành, ngươi người rất khả ái, tính tình kiêu ngạo như vậy, Bổn cung cực kì thích, đáng tiếc ngươi muốn làm con dâu của ta, nếu chúng ta đôi mẹ chồng nàng dâu vô cùng tốt." Hoàng hậu thực cảm thấy tiện nghi cho Dạ Vô Minh nọ.

      Tiêu Khuynh Thành chẳng qua bình tĩnh nhếch miệng, "Khuynh Thành trèo cao nổi, đời này cũng vô duyên cùng Hoàng hậu nương nương làm mẹ chồng nàng dâu, thầm nghĩ sống hòa bình với Hoàng hậu, càng liên quan gì với người. tình sứ thần cũng xong. Hoàng hậu nương nương có thể để Khuynh Thành hồi Tiêu phủ ?"

      Hoàng hậu nương nương đè tay nàng lại, " cần phải gấp, ngươi giúp Bổn cung lần, Bổn cung tự nhiên cũng phải giúp ngươi tay. Coi như là báo đáp điều kiện của ngươi, ngươi phải rất muốn biết chuyện của mẫu thân ngươi sao, như vậy ta chính miệng cho ngươi biết."

      Tiêu Khuynh Thành có chút kinh ngạc, Hoàng hậu tự nhiên mở miệng, "Mẫu thân của ngươi phải người Đại Tấn, mà là đến từ dân tộc khác ở ngoài Bắc trường thành, nàng là tiểu nha đầu được Đại Công chúa cứu về, lúc ấy ta vẫn còn là vũ nữ của Đại Công chúa."

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 62: người chỉ cần cái liếc mắt
      Editor: Shelena


      "Mẹ ngươi rất cẩn thận, từng li từng tí hầu hạ Đại công chúa, chỉ vì cảm kích. Nhưng ai nghĩ đến ngày đó chỉ cái ngoái đầu nhìn lại, khiến mẹ ngươi trầm luân. Mẹ ngươi phụ thân ngươi, đến hèn mọn, đồng thời còn muốn giấu Đại công chúa. Bọn họ vụng trộm gặp nhau, rất sâu, cuối cùng đến ngày, chuyện này lọt đến tai Đại công chúa. Nàng ta rất thống khổ, đồng thời rất hận! Bởi vì nàng ta bết thể chiếm được tình của phụ thân ngươi, mà lại do tỳ nữ hèn mọn chiếm được, cho nên nàng ta cam lòng, nhưng lại thể giả bộ nhân từ, liền chủ động để phụ thân ngươi nạp mẹ ngươi làm thiếp."
      "Bên ngoài là như thế, nhưng ngừng làm tổn thương mẹ ngươi, mẹ ngươi chết cũng phải là ngoài ý muốn, trước kia ngươi bị ngu dại, cũng là có nguyên nhân."

      Tiêu Khuynh Thành nghe xong, hai tròng mắt hơi trợn to, lại như hiểu ra mọi chuyện, nâng khóe miệng : " Quả nhiên nữ nhân là độc nhất, vì người đàn ông, trăm phương ngàn kế tính toán, quay đầu lại cũng là công dã tràng, ha ha."
      Hoàng hậu kinh ngạc nhìn Tiêu Khuynh Thành, thần sắc của nàng được che dấu rất khá, cơ hồ thấy tia sơ hở, hơn nữa nhất cử nhất động của nàng, hoàn toàn giống như thiếu nữ mười bảy tuổi nên có.

      "Đa tạ Hoàng hậu cho Khuynh Thành biết nhiều như vậy, ngươi nợ Khuynh Thành, Khuynh Thành cũng cần ngươi trả ta cái gì. Lần này ta xuất thủ, bất quá là vì chính điện hạ mà thôi. Hi vọng Hoàng hậu nương nương nên đối tạo áp lực quá lớn, áp lực quá nặng, người hỏng mất." xong, Tiêu Khuynh Thành liền nhanh như gió xoay người rời .

      Hoàng hậu giật mình tại chổ, sửng sốt hồi, lúc sau mới bình tỉnh lại. Tiêu Khuynh Thành tựa hồ nhắc nhở bà, bà làm như vậy, đến cuối cùng chỉ đem nhi tử của mình bức tử.

      Tiêu Khuynh Thành trở lại Tây sương phòng, Dạ Vô Minh vô lại nằm tháp quý phi của nàng, nhìn thấy nàng liền lên tiếng: "Nhìn ngươi có vẻ cao hứng? Chẳng lẽ ngươi đối với Hạ Hầu Lưu có tình cảm? Ta ghen đấy!."


      "Ngươi vào bằng cách nào? Chổ này của ta hoan nghênh ngươi, đêm khuya, mời trở về." Tiêu Khuynh Thành có tâm tình để ý đến Dạ Vô Minh, tại nàng chỉ muốn uống rượu!

      Dạ Vô Minh chỉ liếc qua nàng cũng biết nàng nghĩ muốn gì, từ ghế quý phi đứng lên, nhảy đến trước mặt nàng, ngăn cản gót chân của nàng, đem cái bình ngọc đưa đến trước mắt nàng: "Đến đây, ta biết ngươi bây giờ rất cần vật này."

      Tiêu Khuynh Thành nhanh tay lẹ mắt nhận lấy, mở ra nút lọ, cỗ mùi thơm ngát tràn ngập mũi, chút nghi ngờ nhìn cười : " là nhìn ra, ngươi rất hiểu ta?"

      "Đó là tất nhiên, đêm nay ta say về, thế nào?" Dạ Vô Minh rất biết thưởng thức Tiêu Khuynh Thành, hữu tình có nghĩa, Hạ Hầu Lưu đối nàng tấm chân tình, nàng thể đáp trả , chỉ có thể thầm giúp .


      "Tốt."

      Tiêu Khuynh Thành lập tức cùng Dạ Vô Minh bước ra khỏi phòng, tư thái cực kỳ tiêu sái.

      Hai người cùng đến lương đình nghĩ mát gần đó, ngươi chén, ta chén, lấy việc uống rượu làm vui. Nàng hăng say uống đến mức Dạ Vô Minh giơ ngón tay cái lên: "Ngươi hổ là nữ trung hào kiệt!."

      "Ha.ha...Đó là tất nhiên, tiếp tục, ta tin khiến ngươi ngã trước!"

      "Tốt."

      Hạ Hầu Lưu tiếp vào, mà chỉ đứng bên ngoài nghe hai người qua cười lại, tâm đau như bị dao cắt. nhớ đến câu " người chỉ cần cái liếc mắt" Nếu người, cái liếc mắt đủ, nếu người, bên cạnh cả đời, cũng có thể!

      chính là ví dụ điển hình.

      Ngữ Luân xuất phía sau lên tiếng: "Ngươi bây giờ nên tin . Ca ca cùng Tiêu Khuynh Thành căn bản phải diễn trò, ca ca là con cưng Thiên tử, Tiêu Khuynh Thành coi trọng chẳng có gì là lạ."

      Hết chương 62
      Alice Lai thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
      Editor: thuyvu115257

      Hạ Hầu Lưu hờ hững quay người , câu.

      Ngữ Luân nhìn theo bóng lưng của , tay gắt gao nắm chặt khăn lụa, trong mắt là cố chấp và kiên định. (diễn*đàn.lê@quý.đôn) Mặc kệ thế nào? Nếu nàng xem trọng, tuyệt đối phải chiếm cho bằng được, nàng nhất định có được .

      ... ...... ...... ...... ......Phân cách tuyến.... ...... ...... ...... ...... ....

      Chuyện hôn nhân giữa Hạ Hầu Lưu và Công chúa Ngữ Luân được truyền khắp cả kinh đô, mảnh thổn thức, hoàn toàn chẳng nghĩ tới Thái tử điện hạ đột ngột cưới Công chúa nước láng giềng, mà phải là Vinh quận chúa, vô cùng kỳ quái.

      Nhưng mà ở góc đường khác lại có phiên bản mới, nghe đồn Vinh quận chúa vứt bỏ Thái tử điện hạ, chọn Thái tử nước láng giềng. (diễn@đàn.l#ê.quý*đôn) Chỉ vì Thái tử điện hạ nước láng giềng, tay cầm trọng binh (lực lượng quân đội hùng hậu), đẹp đẽ như thiên thần.

      Vì thế, thanh danh Tiêu Khuynh Thành lại bị đeo lên hai chữ "Hoa tâm."

      Nguyên đế muốn rèn sắt khi còn nóng, sợ việc này gây sức ép khiến cho nhi tử làm ra chuyện nên làm, nên lập tức cho hai người thành hôn, dám chậm trễ dù chỉ phút. Dạ Vô Minh cũng cực kì tán thành.

      Ngày 15 tháng 6, vừa là ngày tốt của Hoàng gia, vừa là ngày đại hỉ Thái tử điện hạ đương triều lập Thái Tử Phi.

      Hoàng cung.

      Ngữ Luân lẳng lặng ngồi trước gương đồng, tay thon dài khẽ vuốt những sợi tóc mai, nụ cười môi mang theo mùa xuân điểm thêm chút ngượng ngùng. Ma ma bên cạnh vừa cẩn thận búi tóc cho nàng, vừa cười : "Công chúa đẹp."

      "Vậy sao?"

      "Đương nhiên, lão nô ở trong cung chải đầu cho Công chúa, Hoàng hậu, phi tần lâu như vậy, tuyệt đối lung tung. Đây là ngày đẹp nhất của nữ tử, cho nên lão nô dùng đời tâm huyết làm cho Công chúa kiểu tóc đẹp tuyệt thế." Ma ma chuyện chính là Thượng nghi cục, bà lão cung nhân, chuyên thực công việc búi tóc.

      Hơn nữa phải là phi tầng Tam phẩm trở lên mới có tư cách được bà búi tóc, cho nên đôi tay của bà cực kì khéo léo.

      Ngữ Luân cũng phải là người đối xử tệ với người hầu cho nên liền lấy ra chiếc vòng ngọc từ trong hộp nữ trang, "Đây là phần thưởng của Bổn công chúa cho ngươi, nhận lấy . Kiểu tóc này nhất định phải động lòng người đó, biết ?"

      "Cái này... Công chúa, cho dù người cho vòng ngọc, lão nô vẫn dùng hết tâm đề làm. Lão nô vạn lần thể nhận đồ của người..." Ma ma sợ hãi nhìn vòng tay cực kì trân quý kia, liên tục lắc đầu từ chối.

      Ngữ Luân bỗng nhiên đứng dậy, cứng rắn nhét chiếc vòng vào trong tay của bà, "Người Đại Tấn các ngươi là kỳ lạ, luôn khách sáo như vậy, chủ tử ban thưởng đồ vật, cũng dám từ chối."

      "Đa tạ Công chúa ban ân."

      Bà chỉ có thể đành thu hồi vòng ngọc, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

      Giờ lành đến, ma ma lập tức cầm khăn voan đỏ phủ lên, lúc chuẩn bị dìu công chúa lên kiệu, bà đột nhiên tóm cổ tay Công chúa: "Công chúa, đợi , chỗ này thiếu mất hạt châu, lão nô đổi cái khác cho người."

      " sao, có người nhìn kỹ. nên lãng phí thời gian nữa." xong, Ngữ Luân lập tức bước .

      Ma ma đứng nguyên tại chỗ, trong mắt chứa đựng thương xót, tiểu thái giám bên cạnh nhíu mày lên phía trước, "Ma ma, chúng ta làm nô tài cũng dễ dàng, nên suy nghĩ nhiều, nếu chủ tử phân phó, vậy làm theo thôi."

      "Ừ. Ta biết rồi." Ma ma chỉ có thể đau thương xoay người rời khỏi.

      Kiệu liễn trải qua trùng trùng điệp điệp thủ tục, rốt cục cũng tới cung Thái tử, Hạ Hầu Lưu mặc bộ áo bào đỏ xinh đẹp yên lặng dựng dưới mái hiên, đến bên kiệu tay khẽ dùng lực đón nhận bàn tay bé của Ngữ Luân...

      Ngữ Luân hơi đau, thân thể thoáng co rúm lại, giọng : "Lưu, chàng cầm tay ta đau quá."

      Hạ Hầu Lưu giống như nghe thấy, lập tức lên phía trước. Ngay tại lúc chân trước sắp bước vào cánh cửa, đột nhiên khăn voan đỏ của nàng rơi xuống. Tiêu Khuynh Thành phát búi tóc của nàng lung lay sắp đổ, lập tức bước xa tiến lên, đỡ lấy thân thể Ngữ Luân, "Thái tử điện hạ, khăn phủ đầu của Thái Tử Phi bị mất, nhặt lên rồi sau."
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      Alice Lai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :