Chương 63: Đại hôn Hạ Hầu Lưu
Editor: thuyvu115257
Hạ Hầu Lưu hờ hững quay người , câu.
Ngữ Luân nhìn theo bóng lưng của , tay gắt gao nắm chặt khăn lụa, trong mắt là cố chấp và kiên định. (diễn*đàn.lê@quý.đôn) Mặc kệ thế nào? Nếu nàng xem trọng, tuyệt đối phải chiếm cho bằng được, nàng nhất định có được .
... ...... ...... ...... ......Phân cách tuyến.... ...... ...... ...... ...... ....
Chuyện hôn nhân giữa Hạ Hầu Lưu và Công chúa Ngữ Luân được truyền khắp cả kinh đô, mảnh thổn thức, hoàn toàn chẳng nghĩ tới Thái tử điện hạ đột ngột cưới Công chúa nước láng giềng, mà phải là Vinh quận chúa, vô cùng kỳ quái.
Nhưng mà ở góc đường khác lại có phiên bản mới, nghe đồn Vinh quận chúa vứt bỏ Thái tử điện hạ, chọn Thái tử nước láng giềng. (diễn@đàn.l#ê.quý*đôn) Chỉ vì Thái tử điện hạ nước láng giềng, tay cầm trọng binh (lực lượng quân đội hùng hậu), đẹp đẽ như thiên thần.
Vì thế, thanh danh Tiêu Khuynh Thành lại bị đeo lên hai chữ "Hoa tâm."
Nguyên đế muốn rèn sắt khi còn nóng, sợ việc này gây sức ép khiến cho nhi tử làm ra chuyện nên làm, nên lập tức cho hai người thành hôn, dám chậm trễ dù chỉ phút. Dạ Vô Minh cũng cực kì tán thành.
Ngày 15 tháng 6, vừa là ngày tốt của Hoàng gia, vừa là ngày đại hỉ Thái tử điện hạ đương triều lập Thái Tử Phi.
Hoàng cung.
Ngữ Luân lẳng lặng ngồi trước gương đồng, tay thon dài khẽ vuốt những sợi tóc mai, nụ cười môi mang theo mùa xuân điểm thêm chút ngượng ngùng. Ma ma bên cạnh vừa cẩn thận búi tóc cho nàng, vừa cười : "Công chúa đẹp."
"Vậy sao?"
"Đương nhiên, lão nô ở trong cung chải đầu cho Công chúa, Hoàng hậu, phi tần lâu như vậy, tuyệt đối lung tung. Đây là ngày đẹp nhất của nữ tử, cho nên lão nô dùng đời tâm huyết làm cho Công chúa kiểu tóc đẹp tuyệt thế." Ma ma chuyện chính là Thượng nghi cục, bà là lão cung nhân, chuyên thực công việc búi tóc.
Hơn nữa phải là phi tầng Tam phẩm trở lên mới có tư cách được bà búi tóc, cho nên đôi tay của bà cực kì khéo léo.
Ngữ Luân cũng phải là người đối xử tệ với người hầu cho nên liền lấy ra chiếc vòng ngọc từ trong hộp nữ trang, "Đây là phần thưởng của Bổn công chúa cho ngươi, nhận lấy . Kiểu tóc này nhất định phải động lòng người đó, biết ?"
"Cái này... Công chúa, cho dù người cho vòng ngọc, lão nô vẫn dùng hết tâm đề làm. Lão nô vạn lần thể nhận đồ của người..." Ma ma sợ hãi nhìn vòng tay cực kì trân quý kia, liên tục lắc đầu từ chối.
Ngữ Luân bỗng nhiên đứng dậy, cứng rắn nhét chiếc vòng vào trong tay của bà, "Người Đại Tấn các ngươi là kỳ lạ, luôn khách sáo như vậy, chủ tử ban thưởng đồ vật, cũng dám từ chối."
"Đa tạ Công chúa ban ân."
Bà chỉ có thể đành thu hồi vòng ngọc, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Giờ lành đến, ma ma lập tức cầm khăn voan đỏ phủ lên, lúc chuẩn bị dìu công chúa lên kiệu, bà đột nhiên tóm cổ tay Công chúa: "Công chúa, đợi , chỗ này thiếu mất hạt châu, lão nô đổi cái khác cho người."
" sao, có người nhìn kỹ. nên lãng phí thời gian nữa." xong, Ngữ Luân lập tức bước .
Ma ma đứng nguyên tại chỗ, trong mắt chứa đựng thương xót, tiểu thái giám bên cạnh nhíu mày lên phía trước, "Ma ma, chúng ta làm nô tài cũng dễ dàng, nên suy nghĩ nhiều, nếu chủ tử phân phó, vậy làm theo thôi."
"Ừ. Ta biết rồi." Ma ma chỉ có thể đau thương xoay người rời khỏi.
Kiệu liễn trải qua trùng trùng điệp điệp thủ tục, rốt cục cũng tới cung Thái tử, Hạ Hầu Lưu mặc bộ áo bào đỏ xinh đẹp yên lặng dựng dưới mái hiên, đến bên kiệu tay khẽ dùng lực đón nhận bàn tay bé của Ngữ Luân...
Ngữ Luân hơi đau, thân thể thoáng co rúm lại, giọng : "Lưu, chàng cầm tay ta đau quá."
Hạ Hầu Lưu giống như nghe thấy, lập tức lên phía trước. Ngay tại lúc chân trước sắp bước vào cánh cửa, đột nhiên khăn voan đỏ của nàng rơi xuống. Tiêu Khuynh Thành phát búi tóc của nàng lung lay sắp đổ, lập tức bước xa tiến lên, đỡ lấy thân thể Ngữ Luân, "Thái tử điện hạ, khăn phủ đầu của Thái Tử Phi bị mất, nhặt lên rồi sau."
Last edited by a moderator: 28/3/15