1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chính Phi Của Độc Vương - Dạ Khinh Thành (Full 99c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: Đại Dực quốc sứ

      Editor: thuyvu115257

      Tiêu Khuynh Thành vừa trở lại liền bận rộn xử lý chuyện lớn trong phủ, sức khỏe thể chống đỡ được nữa, hơn nữa còn phải đối diện với những chuyện vạt vãnh, nàng đủ kiên nhẫn nha, cuối cùng nàng chỉ có thể buông tay cho Hạ Hầu Vân xử lý.

      Chuyện Thái tử điện hạ Đại Dực quốc và Ngữ Luân công chúa sứ rất nhanh truyền khắp toàn bộ kinh đô, dưới hoàng cung đều chuẩn bị yến tiệc để nghênh đón, cái này đáng lẽ có quan hệ gì với nàng.

      Thế nhưng Thái tử điện hạ Đại Dực quốc lại chỉ đích danh muốn Vinh Quận chúa ra bên ngoài nghênh đón, nếu vào thành.

      Tiêu Thiên Kính hắng giọng, "Chuyện này, con có lựa chọn. Dù tùy hứng ra sao, nhưng cũng thể buông thả chuyện quốc gia đại , biết chưa? Con chính là đại diện cho Đại Tấn."

      Tiêu Khuynh Thành hiểu biết gật đầu, "Phụ thân, con vốn nghĩ từ chối. Thái tử Đại Dực quốc lựa chọn Khuynh Thành, đó là may mắn của Khuynh Thành, cũng đại biểu địa vị Tiêu phủ chúng ta."

      "Ừ. Quả nhiên hổ là con của ta, thông suốt như vậy, rất tốt. Hoàng hậu phái xe ngựa đến đón con, con phải hoàng cung học tập lễ tiết để nghênh đón đại thần sứ, phải đơn giản như trong tưởng tượng của con đâu." Tiêu Thiên Kính tán thưởng vuốt cằm, sau cùng lời tình ý sâu xa.

      "Khuynh Thành hiểu , vậy Khuynh Thành xuống chuẩn bị chút để tiến cung. Đúng rồi, phụ thân, chuyện mà con vừa mới nhắc đến, người đừng quên nha. tại Khuynh Thành bị những chuyện vụn vặt vướng víu, phải làm phiền mẫu thân chủ mẫu rồi." Cái Tiêu phủ nho này nàng khinh thường. Vậy nên phải thương cảm thay cho Hạ Hầu Vân rồi.

      Tiêu Thiên ừ tiếng, "Con có lòng rộng lượng đó là bản tính tốt, hoàn toàn di truyền từ mẫu thân thiện lương của con, rất tốt, rất tốt... Phụ thân lập tức sắp xếp xuống dưới, cho mẫu thân chủ mẫu con quản lý Tiêu phủ."

      "Dạ. Vậy Khuynh Thành xin cáo lui."

      " ."

      đường trở về, tình cờ gặp Tiêu Vũ Linh, nàng ta vội vàng nghiêng nửa thân , "Vũ Linh bái kiến Vinh Quận chúa, Quận chúa vạn an."

      Tiêu Khuynh Thành dừng bước, nghiêng đầu nhìn hồ nước bên cạnh, nhớ lại thời gian trước đây nàng ta ức hiếp mình, khóe miệng khỏi lên vòng lãnh ý. Nàng đích thân nâng Tiêu Vũ Linh, cười tủm tỉm hỏi: "Tỷ tỷ, mấy ngày qua ngủ có ngon , ăn có ngon ?"

      Tiêu Vũ Linh vui vẻ lập tức gượng gạo cười, Tiêu Khuynh Thành hỏi như thế, rốt cuộc là có ý gì? Nếu ăn ngon, thế nào? Ăn ngon, lại ra sao? Nữ nhân này tại giống như ác ma, ai gặp cũng phải sợ. Là người có thể lật đổ đương gia chủ mẫu, vậy nên còn ai dám trêu chọc nàng ta chứ.

      Gần đây nàng ta bị việc vặt vãnh vướng víu, rảnh bận tâm đến nàng, chẳng lẽ hôm nay nhớ tới chuyện nàng từng ức hiếp nàng ta, cho nên đến tính sổ hết lần với nàng. Càng nghĩ càng hoảng sợ, sợ hãi : "Quận chúa ngủ ngon, Vũ Linh ngủ ngon, Quận chúa tốt, Vũ Linh làm sao tốt được."

      "Ồ? ? ra tỷ tỷ quan tâm muội như vậy, thế nếu muội muốn nhờ chuyện, tỷ tỷ đồng ý chứ?" Tiêu Khuynh Thành cười đến vô hại, giống như muội muội ngây thơ.

      Tiêu Vũ Linh chút do dự trả lời, "Dĩ nhiên rồi... Quận chúa mở miệng, Vũ Linh nhất định đáp ứng."

      "Được. Tỷ tỷ, mấy ngày gần đây muội rất muốn ăn cá hồng ở trong hồ, đáng tiếc đây là cá do Nhị di nương nuôi, có hạ nhân nào dám động. Tỷ là nữ nhi của bà, chắc hẳn sao, bà tuyệt đối oán hận câu nào. Như vậy làm phiền tỷ tỷ xuống dưới bắt con cho muội muội nha..." Tiêu Khuynh Thành cười khanh khách chỉ chỉ hồ nước, lẩm bẩm .

      Tiêu Vũ Linh nghe thấy lời , đột nhiên ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn Tiêu Khuynh Thành, "Quận... Quận chúa... Chỗ đó nước sâu trăm thước... Đây..."
      Alice Lai thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: Đừng sợ, chết
      Editor: thuyvu115257

      "Ai ? Muội thấy chỗ đó còn cao bằng cơ thể tỷ tỷ, đừng sợ, chết. Cho dù có bị chìm, ở đây nhiều gia đinh như vậy cũng cứu tỷ tỷ. Xuống ... Tỷ tỷ..." Tiêu Khuynh Thành từng bước đến trước mặt Tiêu Vũ Linh.

      Nàng ta sợ hãi lùi lại phía sau mấy bước, " được... Quận chúa, được... Quận chúa, dân nữ biết từng làm hại người, người muốn sao cũng được, nhưng có thể đừng dùng phương thức như vậy hay , ta biết bơi."

      Tiêu Khuynh Thành cười kiêu ngạo giống như nữ: " biết bơi, vấn đề gì. Ta cứu ngươi, ngươi ."

      Tiêu Vũ Linh sợ tới mức toàn thân run rẩy ngừng, phủ phục mặt đất, ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, "Quận chúa tha mạng, van cầu Quận chúa, tha mạng... Dân nữ về sau dám nữa, đấy."

      Tiêu Khuynh Thành cao cao tại thượng thưởng thức từng biểu lộ sinh động của Tiêu Vũ Linh, sau đó buồn cười nhếch miệng, "Như vậy ngươi có thể nhớ từng sỉ nhục ta thế nào, đối phó A Doanh của ta ra sao?"

      "Nhớ ..."

      "Vậy nghe chút."

      Tiêu Vũ Linh chỉ nghĩ đến việc làm sao để Tiêu Khuynh Thành có thể buông tha cho bản thân, lập tức từng chuyện xấu mình làm. Cuối cùng sợ hãi cầu xin, "Quận chúa, cái kia đều là đích tỷ giựt giây ta làm, nếu phải do ả ta, ta tuyệt đối ra tay với Quận chúa. Quận chúa tha mạng, ta dám nữa."

      Tiêu Khuynh Thành nghiêng đầu với A Doanh: "A Doanh, nàng ta từng đánh ngươi thế nào, ngươi liền đánh trả lại như thế , có bản Quận chúa ở đây, ngươi cứ việc đánh, ta chịu trách nhiệm."

      A Doanh mờ mịt a tiếng, ngơ ngác nhìn Tiêu Vũ Linh, giơ tay lên, nhưng thế nào cũng xuống tay được, cuối cùng ngập ngừng thấp giọng ra: "Quận chúa, nô tỳ xuống tay được, người thay nô tỳ đòi lại nha."

      xong, nàng hận thể cắt đầu lưỡi của mình, cư nhiên lớn mật để cho Quận chúa ra tay, nàng muốn sống nữa sao? ... Quận chúa của nàng cho dù có ra tay với ai, cũng đối ra tay với nàng, người từng . Người còn sống ngày, A Doanh nàng chắc chắn phải chịu tia uất ức nào.

      Tiêu Khuynh Thành nghiêng đầu, buồn bực ừ tiếng, "Nếu phải tính toán từng chút, vậy chẳng phải là quá mệt mỏi rồi. Cho nên bản Quận chúa có lẽ nên để cho tỷ tỷ xuống dưới bắt cá, chỉ cần ngươi xuống dưới, tất cả mọi chuyện liền xóa bỏ, ngươi vẫn là tỷ tỷ tốt của ta, được ? Ngươi cân nhắc chút ."

      Tiêu Vũ Linh nghe xong, lại sợ hãi hơi nghiêng người nhìn nhìn hồ nước bên cạnh, chỉ có thể cắn răng, quyết định đánh cuộc lần. Nàng thiếu nợ Tiêu Khuynh Thành, sớm muộn gì cũng phải trả lại. Lúc trước chứng kiến kết quả của Tiêu Quân Nhi, nàng sợ hãi đến mức ngủ yên, hôm nay rốt cuộc tới, vượt qua, nàng mới có thể an ổn sống qua ngày.

      Tiêu Khuynh Thành ngồi hành lang, yên lặng nhìn Tiêu Vũ Linh bước xuống hồ nước, khóe miệng nàng lóe ra hào quang ác ma, lại khiến cho đám tỳ nữ xung quanh vô cùng hoảng sợ. Chuyện này về sau, toàn bộ Tiêu phủ dưới đều sợ hãi nàng vô cùng.

      Nàng là tểu ma nữ nổi tiếng gần xa, quả thực tuyệt phối cùng đương triều Thái tử điện hạ.

      Nước từ từ ngập đến bắp chân, cả người Tiêu Vũ Linh ngừng run rẩy, sợ hãi vô cùng. Tỳ nữ theo bên người nàng ta sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, lập tức quỳ gối trước mặt Tiêu Khuynh Thành, "Quận chúa, van cầu người tha cho tiểu thư nhà ta ạ."

      Tiêu Khuynh Thành lạnh lùng liếc nàng ta cái, có ý tứ đồng ý. Chỉ thẫn thờ nhìn Tiêu Vũ Linh trong hồ nước, thời gian dần trôi qua nước qua eo của nàng ta, mãi cho đến khi hoàn toàn vượt qua vai, nàng ta sợ hãi mới bắt đầu giãy dụa ở trong nước.

      Ý cười nơi khóe miệng nàng càng thêm sâu sắc, sau đó đứng dậy, phất áo rời khỏi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: Dân gian là dân gian, Hoàng gia là Hoàng gia
      Editor: thuyvu115257

      Sau khi tiểu tỳ nữ nhìn Tiêu Khuynh Thành rời khỏi, lập tức kêu tên gia đinh bên cạnh kéo Tiêu Vũ Linh từ trong nước lên, sợ hãi hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư, người có sao , tiểu thư... Người đừng dọa nô tỳ."

      Tiêu Vũ Linh uống tí nước, nhưng cũng đáng ngại. Nàng dựa vào vai tiểu tỳ nữ, nhìn bóng lưng Tiêu Khuynh Thành, chua xót nhếch miệng, "Ha ha, ta coi như nhặt về mạng."

      "Quận chúa cũng xem như hạ thủ lưu tình rồi, tiểu thư, sau này có lẽ chúng ta nên an phận làm người, những chuyện thương thiên hại lí kia, nên làm nữa." Tiểu nô tỳ biết rất Tiêu Vũ Linh theo Tiêu Quân Nhi làm bao nhiêu chuyện xấu.

      Tiêu Vũ Linh gì, chỉ bình tĩnh gật đầu, mặt mang tia ưu thương, người từ Quỷ Môn quan trở về, luôn luôn có rất nhiều cảm xúc, khiến cho người ta cách nào hiểu .

      A Doanh đường chạy chậm, mới miễn cưỡng đuổi kịp Tiêu Khuynh Thành, nàng có chút khó hiểu hỏi: "Tiểu thư, tại sao người lựa chọn buông tha Tiêu Vũ Linh kia, nàng ta phải thứ tốt gì, ít nhất có lẽ..."

      "Nàng ta chẳng qua là người có đầu óc, bị người xúi giục. Hôm nay kinh động lớn như vậy, khiến cho nàng ta quá sức rồi, chuyện bỏ đá xuống giếng, vẫn còn thiếu lắm." Nguyên tắc làm người của Tiêu Khuynh Thành cực kỳ độc đáo.

      A Doanh như có điều suy nghĩ gật đầu.

      Tiêu Khuynh Thành trở về Lâm Thủy uyển chuyến liền vội vàng vào hoàng cung, bởi vì nguyên do học tập, cho nên cần phải ở trong hoàng cung vài ngày, mãi cho đến Thái tử điện hạ Đại Dực quốc và Ngữ Luân Công chúa tiến cung, mới có thể trở lại Tiêu phủ.

      Đến Dực Khôn cung, Hoàng hậu sớm chờ ở đó, Lương ma ma bên người bà thấy nàng tới, dẫn nàng tiến vào bên trong cung điện, "Quận chúa ngồi , đây là trà lão nô tự mình nấu vi ngài, ngày thường chỉ có Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương mới được uống."

      Tiêu Khuynh Thành nhìn Lương ma ma hữu lễ nghiêng thân, "Phiền toái ma ma rồi, Khuynh Thành phải nếm thử mới được."

      Lương ma ma ngược lại sửng sốt chút, sớm nghe tính tình của nàng phải tốt như vậy, tương tự như điện hạ nhà bà. Hôm nay vừa thấy mới biết, ra lời đồn chỉ vẫn là lời đồn mà thôi.

      "Vậy lão nô quấy rầy ngài và Hoàng hậu nương nương nghị ."

      "Ừm."

      Tiêu Khuynh Thành nhìn Lương ma ma rồi, đến phía sau rèm, nghiêng nửa thân, "Tiêu Khuynh Thành bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an."

      Hoàng hậu toàn thân loan phục đẹp đẽ quý giá, giận mà uy, hơi thở rất sát người, bà ngồi ngay ngắn ở bảo tọa, ngón tay được bao bọc bởi đồi mồi khảm ngọc thạch, nhấp ngụm trà, lạnh nhạt : "Chuyện Thái tử điện hạ Đại Dực quốc chỉ đích danh ngươi nghênh đón người. Bổn cung biết được cho nên sai nội vụ phủ an bài xuống dưới, ngươi cứ việc học tập lễ nghi cho tốt. Về phần chỗ ở, Bổn cung cũng sắp xếp cho ngươi tốt rồi, ngươi ngụ ở Tây Noãn các của Dực Khôn."

      Tiêu Khuynh Thành khẽ dạ, "Đa tạ nương nương."

      "Ở trong đó làm gì, người khác biết, còn tưởng rằng Bổn cung hà khắc với Quận chúa." Thái độ Hoàng hậu với Tiêu Khuynh Thành vừa thấy liền có thể nhìn ra, nàng cũng biết đó là nguyên do gì.

      Nàng thèm để ý, bởi vì nàng phải là người dựa vào sắc mặt người khác để sống.

      "Người khác thấy thế nào cũng quan trọng, quan trọng là ... Khuynh Thành biết là tốt rồi. Đúng ? Hoàng hậu nương nương."

      "Ha ha, miệng ngược lại rất lợi hại, chỉ có điều Bổn cung vẫn nên cho ngươi biết câu, Hoàng gia là Hoàng gia, dân gian là dân gian. Cho dù ngươi có ở tại Hoàng gia, choàng hoa phục Hoàng gia, trong xương ngươi vẫn là dân gian. Hiểu chưa?" Khí thế Hoàng hậu cực kỳ mạnh mẽ, vô cùng dọa người, cơ hồ làm cho người nào có thể hô hấp
      Alice Lai thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Chúng ta là người cùng đường
      Editor: thuyvu115257 T
      iêu Khuynh Thành cười khẽ tiếng, "Hoàng hậu nương nương lời này, cũng là muốn nhắc nhở chính mình sao?" .

      Bỗng dưng tròng mắt Hoàng hậu chuyển động, ánh mắt sắc bén dừng lại người nàng. Đương kim Hoàng hậu vốn là vũ nữ nhất đẳng tại phủ Đại Công chúa, xuất thân từ thường dân, nhưng lần trùng hợp được Hoàng Thượng nhìn trúng, sau đó bởi vì Đại Công chúa hỗ trợ, mới leo lên được vị trí Hoàng hậu.

      Hôm nay bà có Thái tử, thân ở địa vị cao. Nhiều năm qua lại với Đại Công chúa, vốn muốn Tiêu Quân Nhi làm Thái Tử Phi, để đền đáp ân tình năm đó, sau đó liền xóa bỏ tất cả.

      Ai ngờ ý trời trêu người, cộng thêm xuất của Tiêu Khuynh Thành, khiến cho Đại Công chúa xuống dốc, bà lại càng cách xa Đại Công chúa.

      Tiêu Khuynh Thành nhìn ánh mắt giết người của Hoàng hậu, chút sợ hãi, ngược lại lớn mật bước lên phía trước, ghé vào bên tai của bà, khẽ : "Hoàng hậu, chúng ta là người chung đường. Bởi vì chúng ta có chung kẻ thù là Đại Công chúa, lạnh nhạt của người, khiến cho trong lòng Đại Công chúa sinh ra ác cảm".

      Hoàng hậu nể tình đẩy Tiêu Khuynh Thành ra, buồn cười : "Tiêu Khuynh Thành, đó là suy tính của ngươi. Nhưng Bổn cung căn bản khinh thường hợp tác với ngươi, bởi vì ngươi xứng!"

      "Vậy sao? Khuynh Thành xứng hay , dùng hành động thực tế để chứng minh hết thảy. Bởi vì có việc liên quan trực tiếp đến huyết mạch của Hoàng hậu nương nương!" Thực ra nàng nắm chắc Hạ Hầu Lưu rốt cuộc có bí mật gì, nhưng nàng biết bí mật này , quan hệ trọng đại, cho nên nàng quyết định đánh cuộc lần.

      Con ngươi Hoàng hậu co lại, hơi hoảng sợ nhìn Tiêu Khuynh Thành, nắm chặt tay, đồi mồi gần như khảm vào trong thịt, "Ngươi uy hiếp Bổn cung!" Bà thế nào cũng ngờ, Lưu nhi lại có thể ngu xuẩn đến mức như thế, đem bí mật động trời cho nữ nhân này.

      Xem ra, nàng đoán đúng rồi, người bọn họ có bí mật. Lúc ấy nàng cảm giác mình rất hèn hạ, lại có thể lợi dụng Hạ Hầu Lưu, chẳng qua đó là chuyện còn cách nào khác.

      Nếu Hoàng hậu trở thành kẻ địch của nàng, như vậy nàng mới đúng là mất nhiều hơn được. Hạ Hầu Lưu ở giữa càng khó xử hơn, thế nàng đánh cuộc lần vậy.

      "Khuynh Thành tuyệt đối có ý tứ uy hiếp. Bởi vì Khuynh Thành và Thái tử là bạn tốt, dĩ nhiên cũng muốn cùng Hoàng hậu nương nương chung đường, như vậy, sức mạnh của chúng ta mới có thể càng cường đại hơn."

      Hoàng hậu tức cười nhếch miệng, sau đó chậm rãi buông tay ra. Nữ tử này vẫn còn có tình nghĩa, mặc dù có ý với Lưu nhi, nhưng lại có nghĩa với nó, nàng bí mật kia ra, bà có thể chắc chắc là như vậy.

      "Ngươi muốn lợi dụng Bổn cung xử lý số việc cho ngươi, đúng ? Đáng tiếc, ngươi sai lầm rồi, Bổn cung giúp ngươi đối phó Đại Công chúa, cho dù chúng ta phải là người cùng đường, nhưng nước giếng phạm nước sông." Hoàng hậu chậm rãi , mưu tính thủ tiêu hoàn toàn ý nghĩ của Tiêu Khuynh Thành.

      "Ha ha, thời giờ còn sớm, Khuynh Thành phải Nội Vụ phủ học tập lễ nghi rồi, ở chỗ này quấy rầy Hoàng hậu nương nương nữa. Buổi tối trở lại thỉnh an nương nương." Tiêu Khuynh Thành muốn giải thích thêm.

      Bởi vì nàng vô tâm...

      Hoàng hậu ngồi ở bảo tọa nhìn bóng lưng Tiêu Khuynh Thành, khóe miệng thoáng nét cam lòng, quả nhiên là ma nữ Đại Tấn, thủ đoạn và mưu đều giống người thường. Nếu nàng làm Thái Tử Phi, tuyệt đối như hổ thêm cánh, đáng tiếc, định trước phải là người chung đường.

      ... Phân cách tuyến...

      Lúc Tiêu Khuynh Thành ra từ Thượng Nghi cục, tới giờ Dậu, tiểu thái giám Tiểu Hoàn Tử bên tiểu viện của Thái tử điện hạ đứng chờ ở đó, thấy nàng ra, lập tức nịnh nọt : "Quận chúa, điện hạ lệnh cho nô tài đón người dùng bữa tối ạ."



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      Alice Lai thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50: Thử thích người khác
      Editor: thuyvu115257

      Nàng biết Hạ Hầu Lưu dùng chiêu như vậy, suy nghĩ chút, ở lại Dực Khôn cung cũng chỉ khiến cho Hoàng hậu nương nương ngột ngạt, bằng đến cung Thái tử giải tỏa phiền muộn, đồng thời tìm hiểu chút về người gọi là Thái tử điện hạ Đại Dực quốc nọ.

      Lúc tới cung Thái tử, Hạ Hầu Lưu ngồi trong phòng khách uống rượu giải sầu, thấy Tiêu Khuynh Thành đến, hai mắt lập tức phát sáng, đứng lên nghênh đón: "Ngươi đến rồi, thế nào? Mẫu hậu có làm ngươi khó chịu ?"

      "Hoàng hậu nhân hậu, Khuynh Thành sao có thể khó chịu được, Thái tử nghĩ nhiều rồi. Xem người buồn bực vui, chẳng lẽ là bởi vì việc sứ?" Tiêu Khuynh Thành liếc thấy liền nhận ra nút thắt trong lòng Hạ Hầu Lưu.

      Thái tử điện hạ Đại Dực quốc và Ngữ Luân Công chúa cùng nhau đến đây, vị Ngữ Luân Công chúa nọ nghe là vật báo trong tay vua nước Đại Dực. Hoàng hậu nương nương có ý định để cho Thái tử cưới Ngữ Luân Công chúa, hai nước quan hệ thông gia, có lợi rất lớn với đất nước của bọn nàng, là vẹn cả đôi đường.

      "Người hiểu ta, chi có Khuynh Thành. Tim ta chứa được bất luận kẻ nào, Ngữ Luân công chúa với ta mà , trước giờ chút hứng thú nào." Trong lòng Hạ Hầu Lưu, trong mắt đều chỉ có Tiêu Khuynh Thành, ai cũng vào được mắt của .

      Tiêu Khuynh Thành đích thân thay rót rượu, sau đó lạnh nhạt : "Điện hạ, cần lãng phí thời gian tốt đẹp ở người Khuynh Thành. Khuynh Thành thân mang trọng trách, tạm thời nghĩ đến chuyện hôn nhân, càng dung nạp bất luận thứ gì ở trong lòng. Người thử thích người khác, có lẽ người gặp được phong cảnh xinh đẹp hơn."

      "Khuynh Thành... Ta rồi ta bắt buộc, ta chờ ngươi, chờ cho đến khi ngươi buông bỏ mọi thứ ngày đó. Ta bởi vì ngươi mà tồn tại, nếu trong lòng mất ngươi, như vậy tồn tại này còn có ý nghĩa gì nữa." Thái độ Hạ Hầu Lưu cực kỳ kiên định, đồng thời lộ ra ít bi thương.

      Cuộc đời này quyết định cưới nàng.

      Tiêu Khuynh Thành nghe xong những lời ấy, liền nảy sinh hổ thẹn trong lòng, tay gắt gao nắm chặt khăn lụa, "Người hà cớ gì phải cố chấp như vậy, nếu trong long ta có người khác, hoặc gả cho người khác, người vẫn chấp nhất như thế sao?"

      Con ngươi Hạ Hầu Lưu co lại, kinh ngạc nhìn Tiêu Khuynh Thành, "Thà rằng gả cho người khác, cũng nguyện ý..." Nhưng, câu tiếp theo còn chưa thốt ra, nghẹn ngào ở trong cổ họng.

      Mắt nàng khép hờ, cười nhạt ra tiếng: "Có người định trước chỉ thích hợp trở thành huynh đệ, bằng hữu. Mà điện hạ cũng chính là huynh đệ và bằng hữu Khuynh Thành, chuyện khác dám tới... Ta đến là có chuyện quan trọng, Thái tử Đại Dực quốc đến Đại Tấn, rốt cuộc là có dụng ý gì?"

      Hạ Hầu Lưu tự nhiên bỏ qua lời đằng trước của Tiêu Khuynh Thành, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, "Đại Dực quốc và nước ta xưa nay giao hảo, có ký hiệp ước hữu nghị, bây giờ hiệp ước hết hiệu lực, có lẽ là bởi vì việc này mà đến, lại thêm chuyện liên hôn giữa hai nước."

      "Nếu chọn trúng ta, Ngữ Luân công chúa cũng chọn trúng người, người từ chối sao?" Nàng hỏi xong có chút hối hận, tại nơi Đại Tấn này, ai có bản lãnh có thể ép buộc đương triều Thái tử điện hạ?

      "Nếu ta muốn, ai có thể ép buộc được ta. Ta tin tưởng đêm đó hồ đồ lấy hạnh phúc của muội muội mình để đánh đổi." Cho dù là , cũng có biện pháp khiến cho Ngữ Luân công chúa đồng ý.

      Trong nội tâm Tiêu Khuynh Thành bị loại dự cảm bất hảo quấy rầy, chuyện lần này kết thúc đơn giản như vậy, nàng tin tưởng. Hạ Hầu Lưu, tại ngươi có thể thành công vượt qua ?

      Có phải chỉ cần nàng ra tay, nhẫn tâm phen, mới có thể lấy bản thân từ trong lòng của ra.
      Alice Lai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :