1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chính Phi Của Độc Vương - Dạ Khinh Thành (Full 99c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Gặp quỷ giết quỷ
      Editor: Shelena

      Đức Lâm sống trong thế giới cổ tích, tinh khiết, hề gặp qua khổ sở, dĩ nhiên là chưa trải qua tư vị bị người khác giẫm ở dưới chân là như thế nào. Nàng giải thích nhiều có lợi ích gì.

      "Được rồi, các ngươi nháo kịch, ta xem đủ rồi. Sáng mai ta phải trở về hoàng cung. Khuynh Thành, ta chỉ có thể với ngươi, người thiện tâm được lòng thiên hạ." Mẹ đẻ Đức Lâm chết, nàng được Tĩnh phi nuôi lớn. Tĩnh phi quanh năm làm bạn bên Phật đường, tham gia tranh đấu ở hậu cung, vì vậy dạy Đức Lâm sống là phải luôn hướng đến cái thiện.Editor: Shelena^^_DĐLQĐ

      "Kia thứ cho Khuynh Thành thể tiễn." Tiêu Khuynh Thành thở phào nhỏm, Đức Lâm , nàng mới có thể dễ dàng xử lý số chuyện. thể để cho Đức Lâm nhìn trộm hết bí mật của nàng, nếu Đức Lâm thuần trắng bị nhuộm đen.Editor: Shelena^^_DĐLQĐ

      Đức Lâm nhất thời muốn nổ tung, cái người có lương tâm này, cư nhiên như vậy vô tình, mấy lời giả dối cũng thể . Quá vô tâm, làm cho Đức Lâm nàng giống như đối nàng có ý tứ.

      Hừ.

      Sau khi Đức Lâm rời , cả Thủy uyển tựa như an tĩnh rất nhiều, tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập. biết có phải do lời của Đức Lâm ảnh hưởng đến mình hay , nàng lại cảm thấy tia khổ sở.Editor: Shelena^^_DĐLQĐ

      Ha ha, quá buồn cười.

      Trong đầu vẫn còn ẫn những đoạn trí nhớ trước kia, nàng thế nào đau đớn sinh tồn ở Tiêu phủ, từng thứ nàng luôn nhớ.DđLQĐ Những người đối nàng hạ thủ đều đáng chết!

      đại, nàng chính là gặp quỷ giết quỷ, gặp người giết người! Người nào dám động vào nàng, chỉ có cái kết, đó chính là chết.

      --------

      Chuyện tình Hạ Hầu Vân mất quyền rất nhanh chuyền đến hoàng cung, Hoàng thượng biết được, chẳng qua là bình tĩnh vuốt cằm: "Những năm qua tỷ tỷ danh tiếng quá mức, Tiêu tướng quân làm vậy, bất quá cũng bình thường."DđLQĐ

      Truyền đến tai Hoàng hậu, bà cũng chỉ thở phào nhõm, tự mình nghênh giá đến cung Thái tử, lúc này, Hạ Hầu Lưu mình uống rượu. Thái giám bên ngoài thông báo cũng hề ảnh hưởng đến .

      Hoàng hậu tay túm lấy tay : "Nhìn ngươi cái bộ dạng gì này? Suy sụp như vậy, Tiêu Khuynh Thành trở thành phi tử của ngươi sao.Nàng ta có ý, cùng ngươi chỉ vô duyên, cần gì phải xa đọa."
      DđLQĐ
      Hạ Hầu Lưu hề phản ứng, chẳng qua là im lặng tiếp tục uống rượu.

      "Qua mấy ngày nữa, Thái tử nước láng giềng dẫn Ngữ Luân công chúa sang nước ta, có ý hòa thân, ngươi hãy tỉnh lại cho bổn cung. Kia Ngữ Luân công chúa là hòn ngọc quý của Dực Quốc, còn là vị công chúa có đất phong. Nếu hai nước thân thiết, nhất định có thể củng cố địa vị Thái tử của ngươi. Còn có thể khiến hai nước vĩnh viễn giao hão."

      Ba!DđLQĐ

      Hạ Hâu Lưu bổng dưng ném ly rượu trong tay xuống đất: "Trong mắt mẫu hậu, con của người chính là công cụ sao? Đừng quên, ta là vì ai mới tiếp tục ngồi cái ghế này. Ta nếu cưới người khác, còn có thể tiếp tục làm Thái tử sao?"

      "Nghịch tử, Tiêu Khuynh Thành nho như vậy lại khiến ngươi trầm mê sao? Ngươi cùng nàng nhất định vô duyên, nàng ta ngươi, dù là ngươi vì nàng cả đời phi, nàng ta cũng ngươi. Tâm nàng ta như sắt, ngươi cầm nổi sao?" Trải qua nhiềuDđLQĐ chuyện như vậy, bà biết nữ tử Tiêu Khuynh Thành này hề tầm thường.

      Có thể khiến cho Hoàng thượng bỏ ý niệm lập nàng làm phi, hơn nữa còn ban vị Quận chúa. Còn khiến cho Đại công chúa mất hết quyền lực, nữ tử này thủ đoạn hề thấp. Nàng nếu trở thành Thái tử phi, nhất định có thể trợ giúp Lưu nhi đăng vị, đáng tiếc bà trở thành đồng bạn của nàng, định trước là địch nhân.

      Đối với địch nhân, bà nhân từ nương tay.

      Hơn nữa, mỗi ngày còn nàng, con trai bà có ngày nào bình yên.
      Alice Lai thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Tàn phế Dục Vương

      Editor: Shelena

      Tiêu Khuynh Thành tiến đến kho hàng xem xét, trân bảo trong lúc đó vô tình nhiều lên ít. Nhưng là miệng ăn núi lở, nàng luôn ghi nhớ điều này, tiền là luôn thiếu. Cho nên phải nhanh chóng lên kế hoạch, vì mình làm giàu.

      Để cho A Doanh tìm bộ nam trang, nàng thu thập chút liền chuẩn bị ra cửa. con đường náo nhiệt, đây là lần đầu tiên nàng dạo ở kinh đô Đại Tấn. Phi thường náo nhiệt, người bán rong khắp nơi kêu rao.

      thế giới này, tiền người giàu là dễ kiếm nhất. Vậy rốt cuộc phải làm cái gì, mới có thể kiếm tiền từ người giàu đây? Chỉ có con đường, đó chính là mánh khóe khiến người nhận ra.

      Đúng.

      Bất kể ở tại, hay là ở cổ đại, có khả năng chỉ có trắng hay đen, trung tâm luôn tồn tại khu vực màu xám. Như vậy hay nàng theo nghiệp cũ nhỉ. Vốn là ở kiếp trước nàng chính là đặc công được huấn luyện thành sát thủ, nếu làm cái này, quả thực dễ như trở bàn tay.

      “Mau tránh ra… Toàn bộ mau tránh ra…” đường cái náo nhiệt đột nhiên vang lên tiếng gào hét dồn dập. Tiêu Khuynh Thành chuyển mắt liền chứng kiến nam tử điều khiển ngựa, mất khống chế chạy như điên.

      Linh linh…

      Còn có cỗ tiếng chuông quen thuộc vang lên. Chuyển mắt liền trông thấy chiếc xe ngựa đắt tiền cũng tới, con ngựa cách nào khống chế chạy nhanh đến, chiếc xe ngựa cách nào tránh né.

      Tiêu Khuynh Thành chút nghĩ ngợi tung người nhảy tới trước xe ngựa đắt tiền, nhanh kéo mạnh dây cương ngựa, hô to tiếng: “Giá…” Sau đó dùng lực kéo thớt ngựa, cực nhanh tránh thoát công kích của con ngựa điên kia.

      A Thiết chưa tỉnh hồn nhìn Tiêu Khuynh Thành trước mắt, nửa nghiêng thân: “Đa ta công tử xuất thủ cứu giúp chủ tử nhà ta, nếu ngựa kia xông lên, biết xảy ra chuyện gì.”

      Tiêu Khuynh Thành lay động con ngươi: “ có gì đáng ngại, cái nhấc tay mà thôi. Sau này cẩn thận chút.” Dứt lời chuẩn bị xoay người rời , A Thiết đột nhiên kêu: “Công tử, chủ tử nhà ta thỉnh ngươi đến phủ chơi, biết ngươi có bằng lòng hay ?”

      Vị công tử trước mắt này, thân thủ phi phàm, nếu có thể thu nạp, nhất định có thể ở bên chủ tử trợ giúp người.

      Tiêu Khuynh Thành hơi do dự, lúc nhìn đến chiếc xe ngựa đắt tiền, gió thổi qua màn xe, nàng hoảng hốt nhìn trong xe ngựa chiếc xe lăn, tâm khỏi lộp bộp cái, chẳng lẽ là ?

      Suy tư giây lát, hề do dự, nàng đáp ứng.

      Quả nhiên là Tam hoàng tử, vào lúc lập Thái Tử, sớm được phong Vương, phong hào Dục.

      Dục vương phủ chính là phủ đệ Tam hoàng tử.

      ----------------

      Ngồi trong đình viện nghỉ mát, nhìn trước mắt bồ đào được ướp lạnh, lấy miếng đặt vào miệng, vị ngọt thanh ngon miệng, hơn nữa nàng nhận ra, đây là bồ đào được tiến cung. Cả kinh đô cũng chỉ có mâm quả.

      Nàng may mắn được Hạ Hầu Lưu cho hưởng qua, nghĩ đến Hoàng thượng có thể để ý đến người nhi tử tàn phế này, cư nhiên ban thưởng bồ đào trân quý như vậy. Trước kia cũng nghe qua, Dục Vương mặc dù tàn phế, lại có thân Thất Khiếu Linh Lung Tâm*.

      *Thất Khiếu Linh Lung Tâm (tim có 7 lỗ): trích từ truyện Phong Thần, về nhân vật Tỷ Can thừa tướng là hoàng thúc của Trụ Vương nhà Ân, Tỷ Can là người có lòng trung trinh, chính trực, nhiều lần can gián vua Trụ, sau Đắc Kỷ muốn hại ông, lập kế giả bệnh, bảo cần phải có thất khiếu linh lung tâm ăn mới khỏi bệnh, Trụ vương lại có thể đồng ý, cầu Tỷ Can giao trái tim ra. Kết quả Tỷ Can nhờ có pháp thuật Khương Tử Nha bảo hộ, sau khi moi tim ra vẫn chết. Nhưng đường trở về, Tỷ Can gặp phụ nhân rao bán cải vô tâm, Tỷ Can ghìm ngựa hỏi nàng câu: “Người nếu là vô tâm thế nào?” phụ nhân kia đáp: “người Vô Tâm chết.” kết quả Tỷ Can nhất thời hô tiếng, máu chảy đầm đìa, rồi chết. (phụ nhân này có thể do Đắc Kỷ hoặc Thân Công báo hóa thành). Về sau chỉ người rất thông minh tài ba, chung người nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc.

      nếu phải tàn phế, mẹ đẻ chết, nhất định là Thái tử.

      nghĩ đến, chúng ta lại lần nữa gặp nhau, Khuynh Thành.” Thanh Hạ Hầu ý sâu kín vang lên bên tai, giống như mùa hè trong lành, làm người nghe cảm giác rất thoải mái.

      Tiêu Khuynh Thành chuyển mâu, nhìn Hạ Hầu Ý. thân áo bào màu trắng, ngọc quan buộc tóc, phong khinh vân đạm, tia giảo hoạt, hoàn toàn phù hợp phong cách của .

      “Khuynh Thành đổi thân nam trang, Dục Vương còn có thể nhận ra, quả nhiên là nhãn lực tốt.” Tiêu Khuynh Thành đứng dậy, nửa nghiêng thân, giọng .

      Hạ Hầu Ý tiến lên, mời nàng ngồi xuống: “Hoặc giả đây chính là duyên phận . Hôm nay Quận chúa cứu ta mạng, có cơ hội, nhất định hoàn trả.”
      Last edited by a moderator: 15/9/14
      Alice Lai thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: Nhất định phải liên quan

      Editor: Shelena

      “Trả hay trả, đều quan trọng. Dục vương thân thể khỏe nên ít lại. Tùy tùng bên cạnh, nên chọn thêm vài người võ công cao, như vậy mới bảo vệ được ngươi. Ngươi nếu xảy ra chuyện gì, phụ hoàng chỉ sợ thương tâm.” Nàng được phong vị Quận chúa, người trong thiên hạ đều biết.

      Hạ Hầu Ý khẽ vâng: “Đa tạ quan tâm, nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt, ngươi là Lục tiểu thư Tiêu gia, lần nữa gặp mặt, ngươi là nghĩa nữ của phụ hoàng, địa vị cao quý Quận chúa. Chỉ có thể thế luôn thay đổi.”

      “Đúng vậy a, thế luôn thay đổi. Rất nhiều chuyện xảy ra thoạt nhìn tốt, cũng biến thành chuyện tốt. Điện hạ cũng giống vậy, canh giờ còn sớm, Khuynh Thành có ít chuyện phải xử lý, cáo từ trước.” Tiêu Khuynh Thành như vậy, chỉ là muốn cho biết, người tàn phế cũng có thể làm nên đại kinh thiên động địa.

      “A Thiết tiễn khách.”

      Hạ Hầu Ý ngơ ngác nhìn bóng lưng Tiêu Khuynh Thành rời , tay nhàng vuốt ve ngọc thúy ở ngón cái. Khóe miệng nhàn nhạt nâng lên mang theo cỗ thần bí. chuyển mâu nhìn đến bên kia đình viện khoảng sân trồng hoa túc (thuốc phiện).

      Nàng tựa như đóa hoa túc, chập chờn động lòng người. Mỹ là mỹ, chẳng qua là có độc, khi dính đến, liền cách nào thoát khỏi. Hạ Hầu Lưu phải như thế sao? có nên nhượng bộ lui binh, hay vẫn là…

      --------------

      Từ phủ Dục Vương ra, Tiêu Khuynh Thành đến thành Đông tìm phòng ốc tốt để nấp nhất, dùng giá cao mua về, đồng thời vụng trộm chiêu nạp nhân sĩ giang hồ. Cổ đại căn bản là mình hành động, rất ít có đội hình tổ chức nào.

      Nếu nàng thành công tạo dựng lên, nhất định làm ít người chú ý đến, cho những người kia ít thuận tiện.

      Bên cạnh nàng ngược lại còn thiếu tên sai vặt chăm chỉ trung thực, nàng liền có chút ưu sầu, nếu A Doanh thông minh chút, còn là nam tử, vậy tốt quá rồi.

      Thời điểm nàng nghiền ngẫm suy tư, A Thiết bên cạnh Hạ Hầu Ý xuất trước mặt nàng: “Quận chúa, ta có thể giúp người còn sầu mi, chính là xem người có tin hay chủ tử nhà ta, còn có ta là A Thiết.”

      Quả nhiên…

      Hạ Hầu Ý là có thể nhìn thấu lòng người, liếc mắt nhìn ra mục đích của nàng, nam tử này nàng chỉ giao qua hai lần, rốt cuộc là hạng người gì, nàng nhìn , nhưng là cùng nhau hợp tác, chắc có vấn đề.

      “Ngươi?” Nhưng là người này được ?

      A Thiết buồn cười mở miệng: “Quận chúa nhất định nghĩ A Thiết chẳng qua là mãng phu cái gì cũng biết, như vậy Quận chúa sai lầm rồi. A Thiết vốn là người giang hồ, bởi vì lần vô tình mới được chủ tử thu nhận. Quận chúa muốn, A Thiết có thể giúp người.”

      “Ha ha… như vậy ở đường, các ngươi là cố ý?”

      A Thiết trả lời, gật đầu, cũng lắc đầu, chỉ : “Trong chốn giang hồ, có rất nhiều sát thủ, gần đây kinh tế đều đình trệ, bởi vì bọn họ có mối, chỉ dựa vào quan hệ bằng hữu mới có chút mối làm ăn, nếu có Quận chúa ra tay giúp, như vậy…”

      “Ừ, quả tệ, ngươi giúp ta mua chuộc người. Khoảnh mười người, lúc đó, báo ta tiếng, ta tới xem chút, có thể dùng được hay , đến lúc đó chúng ta hãy quyết định có nên hợp tác hay .” Tiêu Khuynh Thành suy nghĩ chút, còn cẩn thận thỏa đáng.

      A Thiết hai tay ôm quyền: “Tốt, A Thiết nhất định để Quận chúa thất vọng. Chủ tử , Quận chúa muốn, chủ tử nhất định giúp người lấy được.”

      người tàn phế cư nhiên muốn giúp nàng đạt ý đồ, nghe tựa hồ có chút buồn cười. Nhưng là nàng biết, nhất định làm được.
      Last edited by a moderator: 15/9/14
      Alice Lai thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44: Giúp nàng, cần lý do
      Editor: thuyvu115257

      A Thiết xử lý xong việc của Tiêu Khuynh Thành, trở về phủ Dục Vương, lúc ấy Hạ Hầu Ý ngồi xe lăn nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân trở lại, mở mắt, chỉ thờ ơ hỏi: "Sao rồi?"

      "Quận chúa , nàng ấy phải chờ xem kết quả, sau đó nghĩ lại coi có muốn hợp tác với ngài hay . Chỉ có điều A Thiết hiểu, vì sao ngài muốn giúp nàng ấy như vậy. Nàng ấy là người có năng lực, nhưng..." A Thiết ra câu tiếp theo.

      "Nàng đáng giá để ta làm như vậy, phải như ngươi nghĩ, quan hệ đến quyền thế, cũng vì bất kỳ lý do gì..." Nếu như muốn hỏi lý do, biết lý do đó là gì.

      thế giới này có rất nhiều chuyện đều cần lý do, muốn cái gì, được cái đó, bởi vì quyền lựa chọn ở tay .

      A Thiết im lặng gật đầu, tiếp: "A Thiết phát tin tức cho bằng hữu giang hồ, tin tưởng rất nhanh thành công thu hút được bọn họ, hơn nữa còn làm cho Quận chúa điện hạ hài lòng. Quận chúa điện hạ thành lập Thất Phiến Môn, tất nhiên khiến ít hảo hán trong giang hồ vì nó mà tranh giành."

      Hạ Hầu Ý hơi nghiêng người "Ừ, khi đó còn phải làm phiền ngươi xử lý tốt những chuyện này, bổn vương mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, ngươi xuống lo chuyện của ngươi ."

      "Dạ, Vương gia."

      ... Phân cách tuyến...

      Ba ngày sau, Tiêu Khuynh Thành đến Thất Phiến Môn, ngờ vừa mới tiến vào liền nhìn thấy mười mấy tên sát thủ đứng ngay ngắn chỉnh tề trong sảnh đường. Nàng nhắm hai mắt lại, cần nghĩ ngợi vỗ vỗ kiếm bên hông, bỗng chốc tiến về phía trước bước, kiếm ra khỏi vỏ...

      Mười mấy tên sát thủ phản ứng cực nhanh, mỗi người đều dùng tuyệt kỹ của bản thân để tránh né công kích của thanh kiếm. Đồng thời cung kính đứng sang bên.

      Cuối cùng Tiêu Khuynh Thành thu hồi kiếm, vừa ý nhìn đám sát thủ trước mặt, mỉm cười, "Thất Phiến Môn hoan nghênh mọi người đến tham gia, nếu đến đây, như vậy Môn Chủ ràng lợi ích mà các ngươi có được khi làm việc cho ta."

      "Về sau Thất Phiến Môn chịu trách nhiệm nhận nhiệm vụ, sau đó dựa theo sở trường của từng người mà bố trí, mỗi người hoàn thành nhiệm vụ lần, được chia thù lao theo tỉ lệ 3:7, các ngươi ba, Thất Phiến Môn bảy. Sau này mỗi người hoàn thành được mười nhiệm vụ, tỉ lệ thù lao là 5:5. Đồng thời Thất Phiến Môn cung cấp nơi ở và quần áo cho các ngươi. Hơn nữa còn có khen thưởng vào cuối năm. biết các vị có ý kiến gì ?"

      Bởi vì Tiêu Khuynh Thành sử dụng ít từ ngữ đại trong lời , tuy cũng đơn giản dễ hiểu, nhưng mà bọn nghe hiểu lắm, cho nên vẫn phải làm phiền phiền A Thiết lần nữa giải thích từng chút .

      Cuối cùng tất cả mọi người miễn cưỡng đồng ý.

      tại nghề sát thủ giang hồ khởi sắc, nghe vị chủ nhân trước mắt này phải là người đơn giản. Có được nơi đông đảo nhân tài, có nàng cung cấp nhiệm vụ cho bọn , dường như đó cũng là chuyện tốt, mà thù lao cũng khá cao.

      Hơn nữa bởi vì nguyên nhân Dạ Sát cung chủ, bọn thể lựa chọn thỏa hiệp.

      Tiêu Khuynh Thành nhìn mọi chuyện thuận lợi hoàn thành như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ, kêu A Thiết chuẩn bị chút, sắp đặt tiệc rượu tại Thất Phiến Môn, chúc mừng Thất Phiến Môn được thành lập. Điều làm cho bọn ngờ chính là, đêm đó liền có khách quan tìm đến cửa.

      Đây phải là ngành nghề có thể trông thấy vào ban ngày, chỉ có thể thầm hành động, đều dựa vào mỗi người và điều kiện giao dịch.

      Tiêu Khuynh Thành lẳng lặng nhìn vị khách quý trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch: " biết vị công tử này có việc gì cần Thất Phiến Môn hỗ trợ, Thất Phiến Môn nhất định tận tâm phục vụ cho người."

      Nam tử trước mặt, tóc buộc lụa trắng, trường bào người làm từ loại gấm tốt nhất ở Tứ Xuyên, hơn nữa còn có hoa văn phức tạp. Vừa nhìn liền biết thân phận đơn giản. Đầu lông mày cong cong kèm theo nụ cười nhạt, khiến cho người ta có loại hương vị nhàng khoan khoái mà lại giảo hoạt.
      Alice Lai thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: Mua ngươi

      Tay nam tử gõ nhịp nhàng bàn gỗ đàn hương, lộ ra chiếc nhẫn nạm ngọc thạch đeo ngón áp út vô cùng chói mắt, mỉm cười, “ cầu của ta rất đặc biệt, các môn hạ của ngươi thể đáp ứng, chỉ có ngươi mới có thể làm được”.

      Tiêu Khuynh Thành nhếch miệng, nhìn việc diễn ra, căn bản cũng phải là nhân vật đơn giản. nàng trước sau vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt tỉnh táo: “Vậy công tử cho ta biết đó là cầu gì?”

      “Ta rất có hứng thú với Thất Phiến Môn của ngươi, cho nên ta muốn mua ngươi, như vậy chẳng khác nào mua Thất Phiến Môn, ngươi cảm thấy thế nào?” Nam tử cầm ly bích loa xuân ( loại trà xanh) hớp ngụm, cười hết sức giảo hoạt. Con ngươi hẹp dài nheo lại, che tất cả cảm xúc.

      Tiêu Khuynh Thành có phản ứng gì lớn, giống như nghe được chuyện quan hệ tới mình, hắng giọng: “Xấu hổ, ta rất vô giá nha, hơn nữa còn là nhân tài, sợ ngài mua nổi”.

      Nam tử nghe thấy lời , lập tức lấy ra chồng ngân phiếu, “Đây là mười vạn hoàng kim, biết ngươi có chấp nhận cái giá này ?”

      Tiêu Khuynh Thành hơi liếc ngân phiếu kia, sau đó lấy tay vỗ vào mặt của xấp ngân phiếu, khinh bỉ nhếch miệng, “Ta nhận cuộc giao dịch này, hơn nữa cần người khách như ngươi, ngươi ”.

      “Ha ha… ra Quận chúa trong lời đồn cùng lắm chỉ có như vậy, vừa mới bắt đầu trò vui nho , ngươi liền chơi nổi rồi. Ha ha…Chỗ ngân phiếu này ngươi cứ cầm lấy, dùng để sử dụng cho Thất Phiến Môn, ta muốn hợp tác với ngươi, lần này ngươi có lí do gì để từ chối nha”. vừa đến kinh thành liền nghe thấy tiếng tăm của Vinh Quận chúa, ngờ nhanh như vậy tiếp xúc được với quận chúa ấy rồi, rất có ý tứ.

      “Ta từ chối…” Tiêu Khuynh Thành thản nhiên ba chữ, mặt tia gợn sóng.

      Bỗng nhiên nam tử đứng dậy, vỗ bàn gỗ, nhún người nhảy lên, lúc chuẩn bị công kích Tiêu Khuynh Thành, nàng cực nhanh lui về sau mấy bước, rút ra trường kiếm tàn nhẫn chém về phía , “Đối với kẻ thù, ta chưa bao giờ nương tay”.

      “Quả nhiên là tác phong của Vinh Quận chúa, rất đặc biệt”.

      “Ít nhảm, ra chiêu !” Bởi vì có mấy quyển bí tịch do mẫu thân để lại, cho nên võ công Tiêu Khuynh Thành ngày càng tăng cao, còn là kẻ yếu trước kia. Đối với nam tử quen ở trước mặt, hơn nữa còn biết được lai lịch của nàng, vì thế nàng chút nào nương tay.

      Nam tử cũng xuất chiêu với Tiêu Khuynh Thành, chỉ nhàng né tránh, nhiều lần đọ sức, vừa dứt câu liền biến mất còn thấy bóng dáng đâu.

      Tiêu Khuynh Thành cho kiếm vào vỏ, lời nam tử kia vẫn còn quanh quẩn bên tai: “Chúng ta gặp lại, ngươi nhất định cam tâm tình nguyện hợp tác với ta. Tin ta …”.

      Chết tiệt

      Rốt cuộc là ai? Tại sao có thể biết lai lịch của nàng như thế, hơn nữa thực lực của đối phương, nàng trước sau tra ra dù chỉ phần, cường đại cũng là mạnh mẽ, hết thảy đều có mất phương hướng.

      A Thiết tiến vào từ bên ngoài liền nhìn thấy trận hỗn độn trong nội đường, khó hiểu hỏi: “Khi nãy ở bên ngoài nghe được tiếng đánh nhau, có thích khách sao? Quận chúa”.

      “Nếu là thích khách, đó cũng là thích khách quang minh chính đại. Xem ra Thất Phiến Môn dẫn tới ít phong ba giang hồ rồi. Chẳng qua thứ ta muốn chính là hiệu quả này, như vậy chúng ta mới có thể làm ăn, mới có lợi nhuận”. Tiêu Khuynh Thành thỏa mãn gật đầu, người đến giết người, quỷ đến giết quỷ, nàng mới sợ những ma quỷ quái kia.

      Quả nhiên hổ là Vinh Quận chúa, phong thái phi phàm, chủ tử chưa bao giờ nhìn lầm người, có lẽ nên tin tưởng nàng.
      Last edited: 17/9/14
      Alice Lai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :