Chương 31: Có chết hay , nàng đều thua
Editor: thuyvu
Tiêu Khuynh Thành cầm thuốc nhét vào trong cổ họng Thiển Nguyệt, lúc này nàng ta mới sống sót mà có chuyên gì nữa. Đức Lâm ngồi bên, giọng trách móc, "Ngay từ đầu, ngươi chưa hề nghĩ cứu nàng, đúng ?"
"Nàng có chết hay , ta đều thua!" Nàng sớm nhìn thấu lão hồ ly kia nhất định phát ra manh mối, chỉ có diều nghĩ tới bà ta đánh trả nàng như thế, sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
tại cái đồ vật Thiển Nguyệt này ném, hay ném, đều rất khó. là củ khoai lang nóng, ném được, lại phỏng tay.
Đức Lâm suy nghĩ đơn giản, tuyệt nhiên hiểu ý của Tiêu Khuynh Thành, bình tĩnh chuyện, "Thắng thua thế nào, đó cũng là mạng người. Giống như ở Hoàng thất, tính mạng của những hạ nhân kia khác gì cỏ rác, đáng đồng, bóp chết các nàng, giống như chỉ giết con kiến. Thậm chí còn trở thành vật hi sinh cho các chủ tử đấu đá nhau."
Tiêu Khuynh Thành hơi kinh ngạc, ngờ Đức Lâm tuổi còn mà lại có nhiều cảm khái như vậy. Nhìn nàng giống như được Nguyên đế bảo vệ rất tốt, nhưng cũng tránh được tranh đấu của Hoàng thất. Những cảnh máu tanh kia, nàng sớm được nhìn thấy từ trước.
"Đúng vậy, có lẽ mạng là của các nàng. Chỉ có điều các nàng phải có năng lực nắm giữ số phận của mình, thu lại hào quang, an tâm làm viên đá vụn, bất kể người thao túng thế nào, vẫn quan hệ với nàng." Nàng rất ràng, đồng thời cho Thiển Nguyệt nằm giường nghe.
Lúc ấy Thiển Nguyệt tỉnh lại từ trong mê man, lời Tiêu Khuynh Thành cực kỳ thích hợp lọt vào trong tai, tay nàng gắt gao nắm chặt góc chăn, thời điểm đó nàng bỗng nhiên hề sợ chết nữa.
Chậm rãi đứng dậy từ giường, nhìn Tiêu Khuynh Thành, đột nhiên quỳ xuống, "Quận chúa, ơn cứu mạng của người, Thiển Nguyệt luôn luôn nhớ kỹ. Đời này cam nguyện vi người làm trâu làm ngựa."
Thiển Nguyệt từng phản bội hai người, có chắc là nàng ta lặp lại ? Nghe chút mà thôi, "Ngươi nguyện ý ở lại ở lại, muốn, ngươi rời cũng ảnh hưởng lớn đến ta."
Thiển nguyệt khẽ cắn môi dưới, nàng có thể hiểu Tiêu Khuynh Thành, đối với người hay thay đổi, hoàn toàn có khả năng tín nhiệm.
ra khỏi sương phòng, A Doanh giọng trách móc, "Kẻ kia biết tốt xấu, suýt nữa hại tiểu thư nhà nô tỳ, tại trái lại biết xấu hổ lên những lời này."
Tiêu Khuynh Thành chậm rãi quay đầu nhìn A Doanh, "A Doanh, tiểu thư nhà ngươi chính là người hẹp hòi như vậy sao? Đừng tiếp tục lải nhải chuyện này nữa, nếu để cho người khác nghe thấy cười nhạo cho mà xem, biết chưa?"
"Dạ, quận chúa."
Đức Lâm duỗi cái lưng mệt mỏi , "Ài, hầu môn sâu như biển, đúng là ít rắc rối. Lại này Khuynh Thành, chuyện ám khí là thế nào. Bổn Công chúa truy hỏi 100 lần, nhưng ngươi đều để đến ý ta."
Tiêu Khuynh Thành ngồi vào ghế đá, "Vật kia quá nguy hiểm, thích hợp để ngươi chơi. Ngươi nên chơi cái trâm cài đầu tốt hơn. Nếu ngươi có cái gì hay xảy ra, ta thể giao nộp nó. Ta vừa mới tranh thủ được thời gian để vùng dậy đó."
"Tiêu Khuynh Thành, ở trong mắt ngươi, ta chính là người ngốc như vậy sao? Tự mình chơi cái ám khí, cũng có thể bị thương? Ta cảm thấy ngươi quả thực là sỉ nhục ta! được, ta nghe những lời này của ngươi, ta muốn chơi! Ta muốn!" Đức Lâm ngóc đầu lên, giống như đứa bé.
Tiêu Khuynh Thành lắc đầu, sao nàng lại quên, Đức Lâm vẫn là tiểu hài tử, càng cho nàng làm, nàng càng muốn làm, là hài tử khiến cho người ta đau dầu mà. Hạ Hầu Lưu, rốt cuộc đến khi nào ngươi mới có thể đem muội muội của ngươi trở về đây!
Cuối cùng có người vẫn là thỏa hiệp, Đức Lâm ngồi ghế dá ngắm nghía những ám khí kia, hưng phấn kêu lên mấy tiếng, " là thần kỳ, thú vị! Quá thú vị!"
Chương 32: Học quản lý (1)
Editor: thuyvu115257
Chuyện Thiển Nguyệt gây nên ít sóng gió nho , chẳng qua nhìn bề ngoài giống như Hạ Hầu Vân thua, nhưng thực ra bà ta mới chính là người thắng. Tiêu Khuynh Thành vẫn có phản ứng gì lớn, cứ yên lặng trải qua cuộc sống của mình. Giống như cho dù có phát sinh chuyện kinh thiện động địa gì cũng nửa phần lay động được đến nàng.
Thiển Nguyệt lựa chọn ở lại, mỗi ngày chăm chỉ quản lý Lâm Thủy uyển, có thể nhận thấy nàng thay đổi ít so với ngày xưa. lần tới Quỷ Môn quan, ai cũng thấy ít việc nha.
Tiêu Khuynh Thành đoạt lại ám khí từ trong tay Đức Lâm, nhíu mày nghiêm túc : "Được rồi, Hoàng Thượng truyền xuống khẩu dụ cuối cùng, ngươi nhất định phải hồi cung. Nếu ngươi cứ lăn qua lăn lại như vậy nữa, đúng là sinh ra chuyện lớn đấy."
Đức Lâm tủi thân nhìn Tiêu Khuynh Thành, "Ngươi hung dữ như vậy làm gì? Toàn bộ phủ Công chúa chỉ có ngươi là để Bổn Công chúa vào mắt, mặc dù ngươi là Quận chúa, nhưng mà thế nào cũng thấp hơn bậc so với ta! Tiêu Khuynh Thành, ta cho ngươi biết, ta , ngươi có thể làm được gì ta?"
"Ai... Muội muội tốt của ta, bây giờ ngươi uy hiếp Khuynh Thành sao?" Tên Hạ Hầu Lưu này rốt cục cũng chịu xuất , đúng là khoảng vài ngày trước có đau lòng. Bởi vì Tiêu Khuynh Thành là quận chúa, như vậy chính là muội muội của , thu hẹp cơ hội cưới nàng! Nhưng phải thể, suy cho cùng vẫn chỉ là Quận chúa, mà phải là Công chúa.
Đức Lâm nghe thấy giọng Hạ Hầu Lưu, bỗng dưng đứng dậy nhào vào trong ngực của , giọng trách móc, "Lưu ca ca, ràng Khuynh Thành khi dễ muội trước! Nên muội mới làm như vậy, sao huynh lại đứng về phía muội?"
Tiêu Khuynh Thành đếm xỉa tới pha trà trước mặt , "Uống trà. Ngày hôm nay tại đây trà của ta ngược lại có thể dâng lên người có địa vị cao quý rồi, nếu ngươi đến đây, hãy mang theo muội muội tốt của ngươi luôn thôi!"
"Này! Tiêu Khuynh Thành, ngươi khỏi quá kiêu ngạo rồi. Bổn công chúa... Bổn công chúa tốt xấu..." Được rồi, có người vì hơi thở bị đè nén mà ra lời, Hạ Hầu Lưu giữ vai của nàng lại : "Chỗ này của Khuynh Thành rất thị phi, nàng như vậy là vì muốn tốt cho ngươi."
Đức Lâm tán thành lời của Hạ Hầu Lưu, cho nên mới phản bác, quả thực! Trong mấy ngày nay, nàng chứng kiến ít chuyện máu tanh. Lắc đầu thở dài, nhìn Hạ Hầu Lưu, "Lưu ca ca, huynh để cho Khuynh Thành tiến cung được ?"
" được! Ở trong cung càng thị phi hơn, nàng thể ở đó." Nhìn qua liền biết Hạ Hầu Lưu có ý muốn bảo vệ vô cùng mãnh liệt với Tiêu Khuynh Thành, nhớ lại mưu trùng trùng điệp điệp trong cung, lập tức rùng mình.
Đức Lâm oán giận , "Sau này huynh và Khuynh Thành tỷ tỷ kết hôn rồi, phải cũng vào cung sao, tiến sớm tiến muộn sao, tính chất giống nhau à? là ca ca khó hiểu."
Tiêu Khuynh Thành , dẫu sao nàng chưa hề nghĩ tới muốn gả cho Hạ Hầu Lưu, đây phải là kết cục cuối cùng của nàng. là vua thể cả đời thê, như vậy nàng lựa chọn nam nhân mà người ấy phải là vị quân vương.
Ngay tại lúc ba người vui đùa thoải mái, tùy tùng bên người Tiêu Thiên Kính - Kiếm Thu đến đây, hai tay ôm quyền cung kính: "Thuộc hạ Kiếm Thu bái kiến Thái tử điện hạ, Công chúa điện hạ, Quận chúa, Tướng Quân chờ người trong thư phòng, thỉnh người đến đó."
Tiêu Khuynh Thành khẽ ừ, nàng hiểu được rốt cuộc người nam nhân này suy nghĩ gì. tại nàng dựa vào Thái tử, lại có thêm Hoàng thượng, trở thành quận chúa, còn là tiểu thư vô dụng trước kia. Đương nhiên khiến cho vị này phụ thân chú ý đến...
Đức Lâm nghe xong, ầm ĩ muốn , Kiếm Thu lập tức lạnh nhạt : "Công chúa điện hạ, đây là chuyện nhà của Tướng quân, hơn nữa còn có chủ mẫu ở đó, ngài , sợ là bất tiện."
Hạ Hầu Lưu đồng ý gật đầu, "Nán lại chỗ này uống chút trà với hoàng huynh "
Chương 33: Học quản lý (2)
Editor: thuyvu115257
Đức Lâm cam tâm tình nguyện ngồi xuống, chỉ có thể mở to mắt nhìn Tiêu Khuynh Thành rời .
Tiêu Khuynh Thành ra khỏi Lâm Thủy uyển, vượt qua cổng vòm, lại tiếp tục băng qua dải hành lang gấp khúc dài, thêm vài bước nữa là đến thư phòng bên trong đại viện. tại khoảng cách giữa chỗ ở Lâm Thủy uyển của nàng và đại viện rất gần nhau, vài bước xa, đây chính là khác biệt giữa được sủng ái và được sủng ái.
Bước vào trong viện, liền nhìn thấy người hầu hạ bên cạnh Hạ Hầu Vân - Cẩm Nương đứng dưới mái hiên chờ đợi, thấy nàng đến, chỉ gọi tiếng tượng trưng "Vinh Quận chúa". Nhớ lại trước đây bà ta hung hăng kiêu ngạo, ý cười miệng nàng càng thêm sâu sắc, "Buổi sáng Cẩm ăn thiếu hay sao mà ũ rũ như vậy? Người ngoài biết còn tưởng rằng Tiêu phủ cắt xén đồ ăn của lão nhân gia ngài."
Thân thể Cẩm Nương khỏi thoáng run lên, lập tức khom người đứng dậy, "Lão nô bái kiến Vinh Quận chúa, Quận chúa điện hạ vạn an. Đa tạ Quận chúa quan tâm, lão nô chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi, hơn nữa quý phủ cũng có bạc đãi lão nô."
Tiêu Khuynh Thành chỉ khẽ cười, đụng thân thể của bà ta trước khi vào thư phòng, dáng vẻ hết sức khinh cuồng. Lạnh lẽo thể tiếp cận, cao quý khinh cuồng hòa chung chỗ, quả thực là vô song.
Cẩm Nương nhìn bóng lưng của nàng, tay gắt gao vò khăn gấm, thời gian qua quen thói hung hăng càn quấy trong phủ, ngờ có ngày cúi đầu khom lưng với thứ nữ như vậy, lại còn rước lấy nhục nhã.
Tiêu Khuynh Thành vào thư phòng, liền nhìn thấy hai người Hạ Hầu Vân và Tiêu Thiên kính ngồi ở sạp đánh cờ. Hạ Hầu Vân nghe tiếng, lập tức đặt quân cờ xuống, thân thiết tiến lên lôi kéo tay mềm của nàng, "Khuynh Thành con vừa tới đó à, đến đây... Thay mẫu thân chơi ván này với cha con . Mẫu thân là hết đường rồi."
Tiêu Thiên Kính cười sảng khoái, "Nàng biết xoay chuyển thời thế, lại có thể kéo Khuynh Thành ra làm lá chắn, chẳng qua ta cũng hạ thủ lưu tình. Khuynh Thành đến đây ... Hai cha con chúng ta quyết đấu phen."
Tiêu Khuynh Thành gật đầu đồng ý, Hạ Hầu Vân này trở mặt nhanh, khiến cho nàng tránh khỏi sợ hãi cùng thán phục, quả nhiên là người của Hoàng thất, tất cả mọi người đều diễn trò, chẳng qua là xem ai diễn hay nhất, giống y như nhất mà thôi.
"Khuynh Thành thế nào lĩnh hội được hết ván cờ này, phụ thân cần phải hạ thủ lưu tình mới được nha." Khi chuyện, nàng quan sát quân cờ trắng của Hạ Hầu Vân phen, sau đó đánh viên cờ trắng xuống, động tác cực kỳ ung dung.
Tiêu Thiên Kính thấy nàng bước kia, mím môi cười cười, "Ngươi nước cờ như vậy là... Ài... Tóm lại cũng do vi phụ trông nom ngươi, mẫu thân ngươi vì thế mà phiền não rất lâu."
Tiêu Khuynh Thành mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên Kính, "Ý phụ thân là con đánh cờ rất tốt sao?" Nàng vốn chẳng biết đánh cờ vây, đấy chẳng qua là đánh bừa mà trúng thôi!
Tiêu Thiên Kính chỉ cười gì, lại cầm viên cờ đen đấu tiếp với nàng, điều làm ông ta kinh ngạc chính là tiểu nương này kỳ lạ, chỉ đánh cờ loạn xạ nhưng lại tạo thành đường cờ thông suốt. Cuối cùng ông ta chiến thắng, cất tiếng cười to: "Sau này có rảnh học tập mẫu thân ngươi ít, kỳ nghệ này là làm cho người ta xấu hổ. Cờ cũng đánh xong rồi, chính thôi."
"Khuynh Thành nhất định theo mẫu thân học tập tốt, để cho phụ thân thất vọng." Nhưng ra, chính xác phải học cho xuất sắc loại cờ này, người cổ đại thích đánh cờ, đó là niềm vui thú của bọn họ.
Tiêu Thiên Kính ừ tiếng, kéo tay Hạ Hầu Vân ngồi vào bên cạnh mình, "Hoàng Thượng phong ngươi là Quận chúa, đây là vinh quang của toàn bộ kinh đô. mình mẫu thân ngươi quản lý chuyện lớn của quý phủ quả thực hơi có chút vất vả, về sau ngươi theo nàng học tập, sau đó giúp đỡ mẫu thân ngươi cùng nhau quản lý."
Tiêu Khuynh Thành nghe xong, khẽ nâng mắt, sau đó thu lại nét mặt. Nước cờ này đúng là vô cùng hiểm độc, ràng làm cho nàng phải làm việc dưới mi mắt của bà ta, muốn nắm điểm yếu của nàng sao?
Chương 34 : Sóng ngầm mãnh liệt
Editor: thuyvu115257
“Được, Khuynh Thành chắc chắn theo mẫu thân học tập cho giỏi, quản lý tốt chuyện lớn trong quý phủ, để phụ thân thất vọng. “Tiêu Khuynh Thành hào phóng nhận lời, nhưng ra là khiến cho Hạ Hầu Vân kịp tìm tòi.
Tiêu Thiên Kính vui mừng lên tiếng: “Tốt, hổ là nữ nhi Tiêu Thiên Kính ta, khiến cho phụ thân thất vọng. Con cầm lấy vật này, thỉnh thoảng có thể đến quân doanh quan sát, nơi đó có những thứ con tưởng được.”
Quân doanh?
Tiêu Thiên Kính quả nhiên là người thông minh biết trọng dụng nhân tài, quý phủ có nữ nhân thiên tài như vậy, lợi dụng tốt, đó mới phải là phong cách của ông ta. Mặc dù có Đại công tử Tướng Quân cao quý, cho ông ta ít mặt mũi.
Tiêu Khuynh Thành lên tiếng trả lời, sao nàng có thể quên, ở thời đại này, nữ tử được phép lên chiến trường, có thể vào triều đường (Triều đình và nhà chính). Nàng còn nhớ Tiêu gia có nữ nhi là nữ quan duy nhất triều đình.
Kiếm Thư ở bên ngoài gõ cửa vang dội, là phó tướng cầu kiến, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo. Tiêu Khuynh Thành và Hạ Hầu Vân đành phải rời khỏi, lúc hai người cùng đến cửa chính, nàng chút khách khí chen lách vào trước, đồng thời cười tít mắt : “Mẫu thân, Khuynh Thành phải vội trở về với Thái tử và Công chúa điện hạ, cho nên hơi nhanh chân chút, kính xin người thứ lỗi.”
Sắc mặt Hạ Hầu Vân cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt biến thành bộ dáng từ mẫu tốt, “ sao, nếu Khuynh Thành có chuyện quan trọng, vậy tranh thủ thời gian ! Đừng để chậm trễ, dùng bữa trưa tại phòng khách, ta cho người chuyển lời tới.”
“ được, Khuynh Thành, Thái tử điện hạ và Công chúa còn có chuyện muốn làm, cho nên ăn trưa tại quý phủ, chủ mẫu từ từ dùng nha”. Sau lưng Tiêu Thiên Kính, nàng muốn gọi hai chữ buồn nôn ấy.
Nàng xong, đợi Hạ Hầu Vân trả lời, xoay người rời .
Cẩm Nương đến bên người Hạ Hầu Vân, “Công chúa, lão nô ngài vì cái gì mà phải chịu đựng kiêu căng của nàng ta, tại nhìn nàng ta lớn lối thành cái dạng gì rồi.”
Chỉ có đẩy người lên tới đỉnh điểm, như vậy mới có thể giẫm lên người đó thảm hại hơn. Nếu nàng ta cuồng vọng như thế, cứ để cho nàng ta cuồng vọng tới cùng. Ta tin vận mệnh nàng ta có thể vẫn như vậy mà xuống!" Bà có thể chỉnh lý mẹ ruột của nàng ta, nhất định có thể chỉnh lý được luôn cả nàng ta.
Bởi vì từ đầy đến cuối, người thắng lợi chính là người kia.
Cẩm Nương khó hiểu, phải rất ràng, thế nhưng bà biết chủ tử của bà chắc chắn có biện pháp trừng phạt nàng ta. Bà để cho nàng tiếp tục khoác lác tại quý phủ nữa, tuyệt đối ... Thừa dịp tại nàng ta còn chưa là Thái Tử Phi, sớm ra tay sớm thành công.
Tiêu Khuynh Thành ra khỏi đại viện, qua con đường mòn trong rừng trở về viện của mình, nhưng ngờ lại rơi vào ám toán, người nọ phải là ai khác, mà đúng là Tiêu Quân Nhi sợ chết. Nàng giống như ăn hết thuốc nổ, giương kiếm tấn công về phía nàng: “Tiêu Khuynh Thành, để mạng lại!‘
Nàng nhanh chóng tránh khỏi công kích của Tiêu Quân Nhi, nắm chặt tay mềm của nàng ta, cất giọng lạnh lẽo: “Ngươi muốn tìm chết sao? Giữ lại mạng chó cho ngươi chính ngươi quý trọng, như vậy đừng trách ta vô tình!”
“Giết à! Tốt nhất giết chết ta, ta xem ngươi ăn sao với phụ thân, ta là dòng chính của Tiêu gia, ngươi là gì? Thứ nữ mà thôi nếu phải ngươi dùng bản lãnh nịnh hót làm cho Thái tử và Hoàng Thượng mê muội, làm sao ngươi có được địa vị như hôm nay!?” Tiêu Quân Nhi rất chói tai để ý hình tượng tấn công về phía Tiêu Khuynh Thành.
Tiêu Khuynh Thành nghe thấy lời kia, mắt phượng nheo lại, ý lạnh bắn ra bốn phía, khiến cho người ta có loại cảm giác vô cùng khủng bố, vẻ mặt vừa cuồng vọng vừa lạnh như băng như muốn cắn nuốt hoàn toàn Tiêu Quân Nhi, nàng ta khỏi sợ hãi nuốt nuốt nước miếng...
Chương 35: Lời đồn nổi lên bốn thía
Editor: Shelena
Ba ba!
Tiêu Khuynh Thành còn chưa kịp phản ứng, có người ra tay trước túm lấy thân thể cha nàng, chút khách khí giáng xuống hai bàn tay, trường kiếm rơi tới cổ họng nàng: “Nhớ! Ngươi còn lời này, bản thái tử nhất định lấy cái mạng của ngươi!“.
Tiêu Quân Nhi đôi má ửng đỏ, vô lực dựa vào cột, đôi mắt nhiễm đỏ, cái trán gân xanh nổi lên, nổi giận nhìn Hạ Hầu Lưu, cư nhiên có tia sợ hãi chẳng qua là buồn bả cười: “Ngươi liền kiếm chấm dứt ta luôn , tốt nhất! Bất quá nên nhớ, Thiên tử phạm pháp cùng thứ dân cùng tội!”
Hạ Hầu Lưu kiếm chuyển, kiếm khí sượt đến tóc nàng, lúc mủi kiếm sắp hạ xuống xương quai xanh, Đức Lâm lập tức chắn trước Tiêu Quân Nhi, bắt lấy kiếm: “Ca ca, ngươi điên rồi. Nàng là nữ nhi của , vừa là Tiêu phủ đích nữ. Nếu chỉ vì câu mà muốn lấy tính mạng của nàng, khỏi quá tắc trách, đây phải chuyện quân vương nên làm!”
“Tránh ra, Đức Lâm.” Hạ Hầu Lưu nổi điên, lòng chỉ muốn lấy tính mạng của Tiêu Quân Nhi, căn hản quan tâm người trước mắt là ai, bởi vì câu kia quá chói tai cho nên nàng nhất định phải chết!
Đức Lâm cắn môi dưới: “Tuyệt đối ! Nếu ngươi giết ta, Lưu ca ca!”
Tiêu Khuynh Thành tâm lộp bộp cái, nâng tay điểm huyệt đạo của Hạ Hầu Lưu: “Chỉ vì nương lại khiến cho Thái tử nổi giận, đáng. Thứ cho Khuynh Thành vô lý. Tiêu Quân Nhi, cút….”
Tiêu Quân Nhi từ từ ngồi xổm người xuống, hai chân xụi lơ, suýt nữa ngã nhào đất. Nàng mặc dù chuẩn bị tâm lý, nhưng là bản năng của thân thể, nàng thể khống chế được, sợ đến toàn thân muốn nhũn ra.
Nhìn Tiêu Quân Nhi xa, Tiêu Khuynh Thành lúc này mới giải huyệt đạo cho Hạ Hầu Lưu, đồng thời lạnh lùng trách mắng: “Ngươi có địa vị Thái tử như thế nào ? Người kia phải là người ngươi có thể đụng, khống chế tốt tính khí cuồng bạo của ngươi, nếu địa vị Thái tử ngươi ngồi lâu, như vậy ngươi lấy gì đến hộ ta.”
Đức Lâm ngăn trước mặt Hạ Hầu Lưu, hất cằm lên: “Tiêu Khuynh Thành, ngươi ngại xấu hổ còn mắng ca ca ta, nếu phải ngươi dẫn dắt mọi chuyện, ca ca ta nổi điên như vậy sao?!”
“Đức Lâm, cho như vậy.” Hạ Hầu Lưu túm lấy thân thể Đức Lâm, lạnh nhạt .
Tiêu Khuynh Thành gì, chẳng qua là bình tĩnh xoay người, chỉ có nàng mới biết , nàng rốt cuộc có bao nhiêu áy náy đối với Hạ Hầu Lưu. Nàng cùng thể nào cả đời gắn bó, lại vô điều kiện trả giá, khiến nàng sao chịu nổi.
Làm cho nàng ngờ chính là, tình căn bản có nhanh như vậy dẹp loạn. Ngày kế tiếp, trong kinh đô lời đồn nổi lên bốn phía, đầu đường hẻm chủ đề đều là Tiêu Khuynh Thành.
“Ai nha, ngươi có nghe thấy hay chưa, Lục tiểu thư ngu ngốc của Tiêu gia có thể trở thành Quận chúa, nguyên lai là dụ dỗ Công chúa. Đầu tiên là câu dẫn Thái tử điện hạ, phía sau là câu dẫn Hoàng thượng…..”
“Thiệt hay giả? biết xấu hổ! Hoàng thượng làm sao lại vô cớ bình thản thu nhận nghĩa nữ.”
“Ai… muốn như vậy đơn giản, thiên hạ ngàn ngàn vạn vạn nữ nhân trở thành Quận chúa!”.
“Ha… ha… đúng vậy…..”
Hai người náo nhiệt thảo luận, người vậy xem càng thêm nhiều, truyền càng ngày càng nhanh. Nhìn tất cả mọi người nồng nhiệt thảo luận, sau khi trao đổi hết thông tin, lúc này mới hài lòng rời .
vào con hẻm , hưng phấn đếm lượng bạc trong túi tiền: “ nghĩ đến, chỉ truyền mấy câu mà có thể thu vào nhiều như vậy, tiền này cũng quá dễ kiếm rồi! Ha ha. . .. A . . .A…Ngươi…. Ngươi là ai?”
Last edited by a moderator: 28/3/15