1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chính Phi Của Độc Vương - Dạ Khinh Thành (Full 99c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 72: Nàng ta, tuyệt đối có khả năng trở về.
      Editor: thuyvu115257

      Hạ Hầu Vân nghe Cẩm Nương như vậy, sắc mặt khẽ biến, túm lấy cổ tay của bà, "Cẩm Nương, ngươi nghe ta sao? Ta cái gì chính là cái đó! Biết chưa? Lập tức dò la cho ta! Ta nhất định phải biết thân phận của nữ nhân đó, nhất định phải như vậy."

      Cẩm Nương sợ hãi quỳ rạp mặt đất, "Công chúa, lão nô luôn luôn trung thành với người, tuyệt đối hai lòng, lão nô lập tức cho người thăm dò."

      " !"

      "Dạ!"

      Cẩm Nương chán nản từ trong phòng ra, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

      Tiêu Khuynh Thành đứng ở nơi bí mật gần đó, nghe xong nàng khẽ nhếch miệng cười, sau đó vào tai Vân Ngọc bên cạnh: "Nghe thấy chưa? Đại Công chúa gì chứ? Cùng lắm cũng chỉ có như vậy, mới trúng kích chịu được rồi, chỉ cần người hơi dùng sức cái, chừng còn có thể hù chết bà ta!"

      Vãn Ngọc có chút khiếp đảm nắm chặt khăn lụa, giọng : "Đó là vì bà ta chột dạ, cho nên hôm nay mới sợ sệt như vậy, hết thảy đều do bà ta gieo gió gặt bão mà thôi!" Trong lời của bà lộ ra nồng đậm hận ý.

      Tiêu Khuynh Thành thoáng hơi ngơ ngác nhìn gương mặt tràn đầy thù hận của Vãn Ngọc, "Người quen biết Tiễn Tố Ca?"

      Vãn Ngọc nhìn lại Tiêu Khuynh Thành, lắc đầu, " biết, chẳng qua khi nghe được chuyện của nàng, cho nên có chút xúc động. Kế tiếp muốn ta làm thế nào, ngươi dặn dò . Ta nghe theo lời ngươi."

      " tại vẫn còn sớm, nên nghỉ ngơi chút. Buổi tối chúng ta lại hành động tiếp, nhất định phải khiến cho bà ta sợ tới mức gần chết mới được!" Vốn nàng chỉ muốn hù cho bà ta sợ hãi sau đó để Vãn Ngọc ra tay. tại xem ra, có lẽ nàng nên xuất chiêu rồi, như vậy mới hả được cơn giận.

      Vãn Ngọc khẽ gật đầu. Nhìn theo bóng lưng Tiêu Khuynh Thành, thu tay vào, có rất nhiều chuyện, vì thời cơ chưa đến nàng biết cũng có lợi, chờ đến khi đến lúc, tự nhiên tất cả mọi chuyện được phơi bày ràng.

      .................. Phân cách tuyến ....................

      Ban đêm.

      đỉnh núi Tử Vân am gió mát hiu hiu, hề có chút nóng bức nào, Hạ Hầu Vân cầu phúc xong liền trở về phòng, lúc này tâm trạng mới bình tĩnh được vài phần. Cẩm Nương xuống dưới thay bà ta chuẩn bị nước tắm rửa, để mình bà ta ở lại trong phòng.

      Bà ta ngồi trước bàn, tay ngừng vân vê Phật châu, giống như để xoa dịu bất an trong lòng. Bỗng chốc, làn gió mạnh thổi qua, cửa sổ bị va đập phát ra thanh cực lớn, bởi vì gió lớn, nên nến cũng bị thổi tắt, Hạ Hầu Vân kinh hãi thét lên tiếng.

      luồng sét xẹt ngang qua bầu trời, chiếu sáng bốn phía Hạ Hầu Vân hoảng sợ trốn trong góc phòng, ôm lấy thân thể, dám phát ra thanh gì, trong tia chớp tích tắc ấy chợt lên thứ gì đó, hình như bà ta nhìn thấy được bóng dáng màu trắng, bà ta có chút sợ hãi hỏi: "Cẩm Nương là ngươi sao?"

      Người tới trả lời.

      Rầm!

      tiếng sấm vang lên, nương theo tia chớp xẹt qua, người tới chợt xoay người lại, gương mặt trắng bệt xâm nhập vào trong tầm mắt của bà ta, trong con ngươi tất cả đều là oán hận, căm thù, giọng như có như vang lên: "Tỷ tỷ... Tố Ca rất nhớ người, rất nhớ người... Người sống có tốt ?"

      "Á á... Ta muốn gặp ngươi, cút ngay... Tiễn Tố Ca, cút ngay, ta muốn thấy ngươi..." Hô hấp của Hạ Hầu Vân gần như ngừng lại trong tích tắc ấy, tay nắm chặt lấy góc áo, thậm chí cả giọng cũng run rẩy theo.

      "Tỷ tỷ... Chúng ta là tỷ muội tốt... Tại sao lại vô tình với ta như vậy..."

      "Ngươi đáng chết! Chết cũng chết rồi, còn tới tìm ta làm gì? Bổn Côn chúa sợ ngươi... Hôm nay Bổn Công chúa cho người tới biến ngươi tan thành mây khói!" Hạ Hầu Vân chống đỡ lồng ngực, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại.

      Tiêu Khuynh Thành cảm giác được thay đổi của bà ta, lập tức kêu Vãn Ngọc dừng lại, tiếp theo còn thêm: "Tan thành mây khói...? Tỷ tỷ, người hận ta như vậy... Hại nữ nhi của ta, hại chết ta.... Bao nhiêu đó còn chưa đủ sao?"
      Last edited: 14/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chính phi của độc vương.


      Chương 73: Tân tấn di nương.

      Editor: thuyvu115257

      " đủ, toàn bộ đều đủ. Ngươi đoạt trượng phu của ta, phá hủy hết thảy những gì thuộc về ta. Nữ nhi của ngươi còn làm hại ta phải chịu bao nhiêu đau khổ, ngươi đáng chết! Nữ nhi của ngươi cũng đáng chết!" Hạ Hầu Vân lại có thể dám cả gan bước từng bước đến gần Vãn Ngọc.


      Trong lòng Tiêu Khuynh Thành đột nhiên trở nên căng thẳng, tuyệt đối thể để cho bà ta làm Vãn Ngọc bị thương, lập tức điều khiển lời , "Đáng chết... Tỷ tỷ mới là người đáng chết nhất... Nhân quả báo ứng! Tỷ tỷ chắc chắc bị báo ứng! Ha ha... ha ha..."


      Tiếng cười điên cuồng xa dần, bóng dáng màu trắng cũng từ từ khuất dạng. Hạ Hầu Vân đuổi theo, nhưng vẫn chạm được dù chỉ góc áo. Bà ta vô lực ngồi bệt bậc cửa, giọt mưa to như hạt đậu giáng từ trời xuống, va vào người gây ra ít đau nhức.


      Tay Hạ Hầu Vân thoáng nắm chặt góc áo, những việc năm xưa lần lượt ra trong đầu, trái tim đau đớn như vậy. Con ngươi rủ xuống, mang theo tia hận ý.


      Tiễn Tố Ca.


      Ngươi có thể gả cho bất kì kẻ nào cũng được, thế mà tại sao ngươi lại cố ý lựa chọn nam nhân của ta. Tại sao vậy? Ta từng coi ngươi như tỷ muội, nhưng mà ngươi sao? Đoạt trượng phu của ta, phá hủy gia đình của ta, ngươi đáng chết! Đáng chết mà!


      ......................Phân cách tuyến.....................


      Ba ngày ở am Tử Vân, Hạ Hầu Vân đều sống trong lo sợ, mỗi ngày trong mộng đều là hình bóng của Tiến Tố Ca. Hoặc là đẹp đẽ trước kia, hoặc là thống khổ lúc chết, bộ dạng tràn ngập oán hận.


      Đủ loại...


      Xe ngựa đứng ở trước cửa ra vào của Tiêu phủ. Cẩm Nương đỡ Hạ Hầu Vân từ xe xuống, vào phủ, nhưng nghĩ tới đụng phả Tiêu Khuynh Thành ở hành lang, nàng mặc bộ quần áo đỏ tươi, giống như con Phượng hoàng lửa, xinh đẹp động lòng người.


      "Chủ mẫu, nhìn sắc mặt của người hình như được tốt lắm, có chuyện gì xảy ra ở am Tử Vân sao?" Tiêu Khuynh Thành đến trước mặt bà ta, nở nụ cười đầy thâm ý.


      Hạ Hầu Vân khẽ gật đầu, mang theo dáng vẻ đoan trang nên có, "Đa tạ Quận chúa quan tâm, cuộc sống của ta ở am Tử Vân rất tốt, có lẽ do trời nóng, nên tâm trạng được thoải mái. Ngược lại là Quận chúa chắc phải lo âu nhiều chuyện trong mấy ngày nay, nên mặt người có phần hốc hác rồi."


      "Việc đó là đương nhiên, chủ mẫu rồi, Khuynh Thành phải thay phụ hoàng chia sẻ nhiều việc." Lời của nàng giống như có chút chỉ điểm, cố ý dẫn dắt Hạ Hầu Vân biết cái gì đó.


      Hạ Hầu Vân chỉ bình tĩnh cười, sau đó lướt qua người nàng trong lòng chứa đầy căm hận. Cẩm Nương ở bên cạnh cẩn thận : "Công chúa, người lớn so đo với con nít, nhìn nàng ta có thể kiêu ngạo được bao lâu."


      "Nàng ta vừa mới gì? Tiêu Thiên Kính có thể giao nàng ta làm chuyện gì chứ? Chẳng lẽ là chuyện cho nàng ta huấn luyện, lần trước ta có nghe nhắc tới, nếu nàng ta , có thể chiếm lấy danh tiếng của con ta hay ?" Bây giờ người bà ta có thể dựa vào chính là đứa con trai trưởng này, nếu tất cả của đều bị nữ nhân ấy cướp đoạt, như vậy bà ta trắng tay rồi.


      Cẩm Nương ách tiếng, suy tư lúc lâu, có lẽ nên : "Vài ngày trước quý phủ xuất lời đồn đãi, là lão gia muốn nạp tân di nương, biết có phải là ? Rất có khả năng thừa dịp chúng ta ra ngoài, sai Tiêu Khuynh Thành xử lý chuyện này."


      "Tân di nương!?" Hạ Hầu Vân nghe xong, hai mắt trừng lớn, ràng cực kì để ý chuyện Tiêu Thiên Kính có nạp tân di nương hay .


      "Dạ! Còn nghe có thêm hai hài tử nữa, biết việc đó xảy ra bao lâu rồi. Công chúa, người trước hết nên gấp gáp, chúng ta cẩn thận điều tra chuyện này, sau đó nghĩ biện pháp đối phó. Nếu đả thảo kinh xà, khiến cho lão gia nghĩ rằng là do người cố ý gây , như vậy những cố gắng của người trong mấy năm nay đều uổng phí rồi." thế gian này, e rằng chỉ có Cẩm Nương là người hiểu Hạ Hầu Vân nhất
      Last edited by a moderator: 21/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 74: Lại là nàng ta!

      Hạ Hầu Vân áp chế tính khí nóng nảy của mình xuống, “Được, mau chóng tra ra kết quả cho ta. Hơn nữa thuận tiện điều tra luôn cả nữ nữ mà chúng ta gặp ở am Tử Vân vài ngày trước.”

      “Dạ, công chúa.”

      Tiêu Khuynh Thành trở về viện, nhàn nhã nằm ở giường thưởng thức trà ngon, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, hoàn toàn ngờ việc tiến triển thuận lợi như vậy, thế kế tiếp, cứ ngồi đợi trò hay thôi.

      Ba ngày sau, vừa mới dùng xong bữa trưa, trò hay liền bắt đầu rồi. A Doanh vui mừng chạy vào trong viện, đè thấp thanh bên tai của nàng. “Quận chúa, trò hay bắt đầu rồi! Đại Công chúa để ý trời bên ngoài nóng như vậy, ngồi xe ngựa ra ngoài rồi. Sắc mặt cực kỳ khó coi…”

      Ý cười nơi khóe miệng Tiêu Khuynh Thành càng thêm sâu sắc, chuẩn bị mở miệng gì đó, A Thiết giống như gió lốc thổi tới, “Quận chúa, trò hay được trình diễn. Đại Công chúa đến Tiểu Uyển, e rằng Vân Ngọc phu nhân gặp nguy hiểm.”

      “Được rồi, ta biết. Ngươi bảo vệ mẫu tử ba người các nàng, chuyện kế tiếp do ta xử lý.” Nàng nhìn thời giờ, có lẽ Tiêu Thiên Kính ở bên trong trại huấn luyện.

      “A Doanh lo trông coi viện, ta ra ngoài lát…” Tiêu Khuynh Thành lập tức rời khỏi Tiêu phủ, cỡi ngựa A Thiết tiến về trại huấn luyện. Tiêu Thiên Kính sớm bảo nàng trại huấn luyện, nhưng nàng vẫn vó cơ hội, ngờ chuyến lần này, lại mang theo mục đích như vậy.

      Vó ngựa sinh phong, ngựa A Thiết quả nhiên tầm thường, chỉ cần thời gian hai chén trà tới trại huấn luyện.

      “Xuyyyy…” Ghìm chặt đầu cương, Tiêu Khuynh Thành lập tức nhảy xuống, tướng sĩ nhìn thấy Tiêu Khuynh Thành, lập tức ngăn cản đường của nàng, “Người đến là ai? Nữ tử được phép vào quân doanh.”

      “Bản Quận chúa chính là con của đại Tướng quân - Tiêu Khuynh Thành, là Vinh Quận chúa đương triều, thức thời lập tức tránh ra cho bản Quận chúa!”

      Hai tướng sĩ nghe xong, ra là Vinh Quận chúa đương triều, lập tức lui ra sau hai bước, “Tiểu nhân có mắt nhìn thấy Thái Sơn, lỡ tay đụng phải Quận chúa, xin lượng thứ. Tiểu nhân lập tức dẫn ngài gặp Tướng Quân.”

      Tiêu Khuynh Thành khẽ ừ, bước theo tướng sĩ này đến quân doanh, Tiêu Thiên Kính nhìn lên thấy người tới là nàng, liền vui sướng nở nụ cười, “ sớm cho con đến đây, nhưng ngờ con còn nghĩ ngợi, bây giờ chịu tới rồi à?”

      Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trưởng tử của Tiêu gia – Tiêu Mạc Hàn, quanh năm ở bên ngoài, rất ít khi hồi phủ.

      “Khuynh Thành bái kiến phụ thân và ca ca, Khuynh Thành đến đây là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo phụ thân, sau khi ăn trưa xong, lúc Khuynh Thành chuẩn bị ngủ, phát sắc mặt của chủ mẫu trắng bệch rời khỏi Tiêu phủ, dáng vội vàng. Khuynh Thành cho rằng do thân thể của chủ mẫu được khỏe, liền theo người, mới biết được chủ mẫu Tiểu Uyển…” Nàng đến đây, bỗng dưng bị Tiêu Thiên Kính cắt ngang, “Cái gì? Nàng Tiểu Uyển.”

      “Đúng vậy!”

      Sắc mặt Tiêu Thiên Kính phát lạnh, bất chấp tất cả chạy ra khỏi quân doanh.

      Tiêu Mạc Hàn đứng nguyên tại chỗ, tròng mắt nhìn Tiêu Khuynh Thành đầy địch ý, “Khuynh Thành muội muội, chỉ là trùng hợp sao?”

      “Ca ca nghĩ sao?” Tiêu Khuynh Thành biết Tiêu Mạc Hàn phải kẻ dễ bắt nạt, do phụ thân sốt ruột, cho nên phát ra manh mối gì, khác! Chẳng qua nàng cần sợ .

      Tiêu Mạc Hàn cất bước tiến lên, chậm rãi cúi người xuống, “Tiêu Khuynh Thành, đừng tưởng rằng ta biết những chuyện mà ngươi làm. Nếu ngươi dám đụng đến sợi lông của mẫu thân ta, ta cho ngươi trả giá lớn!”

      “Lời của ca ca chứa đầy thù địch, bà là mẫu thân của huynh, cũng là chủ mẫu của ta. Sao ta có thể động đến người trong nhà, xin ca ca yên tâm. Chủ mẫu rất tốt, nhất định …” Tiêu Khuynh Thành cười giảo hoạt giống như con hồ ly.
      Last edited by a moderator: 21/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên
      Editor: thuyvu115257



      Bàn tay Tiêu Mạc Hàn khỏi nắm chặc bảo kiếm bên hông, khẽ dùng lực, "Tốt nhất là như vậy, nếu ta khiến cho ngươi chết toàn thây."

      "Ca ca, huynh đừng quên, ta là Vinh Quận chúa do đích thân Hoàng Thượng ngự phong, nếu huynh dám đụng đến ta, đó chính là tội chết. Làm võ tướng, cũng cần phải học được chữ nhẫn, nếu những gì mà huynh gây dựng, đều hóa thành hư ảo! Ha ha..." Tiêu Khuynh Thành cười hết sức thoải mái.

      Mày kiếm Tiêu Mạc Hàn chau lại, cố nén phẫn nộ trong lòng, phút chốc, rút trường kiếm ra, "Nếu ngươi dựa vào Hoàng Thượng và Thái tử có tư cách cuồng vọng ở đây, có dũng khí cùng nhau phân cao thấp ."

      Tiêu Khuynh Thành nhàng di chuyển thân hình, đáy mắt mang theo khinh thường, khẽ nhếch miệng, lòng bàn tay ngưng tụ nội lực, bỗng chốc ám khí bắn ra vèo vèo. Tiêu Mạc Hàn hoàn toàn phản ứng kịp...

      "Quả nhiên chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng, ngươi vậy mà lại có thể ám sát ta!" Tiêu Mạc Hàn lách mình cực nhanh tránh thoát ám khí, 5 cái ám khí vẫn như cũ cắt đứt mấy sợi tóc của , làm cho kềm được tức giận thấp giọng trách mắng.

      Tiêu Khuynh Thành bước đến trước mặt , đoạt lấy trường kiếm đặt cổ của , "Bản Quận chúa khinh thường giao tranh với ngươi, nếu muốn, ngày mai, vị trí Thiếu Tướng Quân này của ngươi rơi vào trong tay của ta."

      xong, Tiêu Khuynh Thành phất áo rời .

      Tiêu Mạc Hàn căm phẫn ném trường kiếm xuống, tập võ mười năm, lại bị tiểu nha đầu ô nhục!

      Cùng lúc đó.

      Tiểu Uyển.

      Vãn Ngọc hoảng sợ che chở hai hài tử, sợ hãi nhìn Hạ Hầu Vân trước mắt, "Đại Công chúa, rốt cuộc người muốn thế nào? Mẫu tử ba người chúng tôi trong này, sống cẩn thận từng li từng tí, sao ngươi để cho chúng tôi được sống an bình chứ?"

      Hai mắt Hạ Hầu Vân hung ác khóa chặt người Vãn Ngọc, gương mặt đó rất quen thuộc, giống như thanh đao bén nhọn hung hăng cắm vào trái tim của bà ta, khiến cho bà ta vô cùng thống khổ.

      được!

      Bà ta nhất định phải nhổ bỏ cái gai này, bà ta thể giữ nó lại, tuyệt đối thể!

      Bà ta bước từng bước tới gần Vãn Ngọc, "Ngươi đoạt trượng phu của ta, lại trốn ở chỗ này, ngươi cho rằng có thể bình an vô sao? Ngươi khỏi quá ngây thơ rồi, hai hài tử của ngươi động lòng người, có lẽ là song sinh, rất có phúc khí đấy!"

      "Đại Công chúa, hài tử vô tội, van cầu người thả chúng nó ra, người muốn thế nào, ta đều nhất nhất nghe theo, được ? Ta van cầu người, bỏ qua cho chúng nó." Tay Vãn Ngọc gắt gao nắm chặt lấy vạt áo, lo sợ cầu xin.

      Hạ Hầu Vân bước xa đến trước mặt Vãn Ngọc, bỗng chốc nắm tóc của bà, "Vô tội ư? Chúng nó căn bản chính là nghiệt chủng, ngươi danh phận cùng người nam nhân sinh hạ hài tử, nên bị dìm chết bằng lồng heo!"

      " được... Đại Công chúa, ta biết chàng ấy là trượng phu của người, biết... Tha mạng... Nếu dân phụ biết , tuyệt đối thân cận với Tướng Quân..." Nước mắt Vãn Ngọc chảy đan xen gương mặt, nhìn vô cùng đáng thương.

      Nhưng Hạ Hầu Vân lại tia thương tiếc nào, dùng sức kéo căng tóc của bà, " biết là nam nhân của Bổn công chúa, vậy tại sao ngươi gọi là Tướng Quân, ngươi cho rằng Bổn công chúa là người ngu sao? Ngày hôm nay Bổn Công chúa cho ngươi hiểu được, cái gì gọi là kết cục!"

      "... Tha mạng... được..." Vãn Ngọc khóc nức nở, nước mắt như mưa trút xuống, rửa sạch đôi má hơi già nua của bà.

      Bốp!

      Tính tình của Hạ Hầu Vân hoàn toàn bị mất khống chế, nhất là khi nhìn đến khuôn mặt đó, giống y chang Tiễn Tố Ca, bà ta hoàn toàn sụp đổ, giáng cái tát mạnh lên gương mặt của Vãn Ngọc, khàn giọng gào thét: "Hay cho ngươi dám quyến rũ nam nhân của Bổn công chúa!"

      "Á..." Bỗng dưng trán của Vãn Ngọc đụng vào góc bàn, máu tươi chảy ra ồ ạt, bà che cái trán lại, "Đại công chúa, người muốn làm gì ta cũng được, nhưng thể đối xử với con ta như vậy, chúng nó còn , cầu xin người hạ thủ lưu tình!"

      Hạ Hầu Vân nghe xong, ngoan độc nhếch miệng, "Được, chỉ cần ngươi đâm đầu vào cột tự vẫn, Bổn công chúa giữ lại tính mạng của hai tiểu tiện chủng đó! Đụng ! Bổn công chúa muốn tận mắt nhìn thấy! Nhanh lên!"

      Vãn Ngọc khẽ cắn môi dưới, tay gắt gao nắm chặt vạt áo, yên lặng đứng dậy. Hai hài tử sợ hãi khóc lớn, "Mẫu thân, được... Mẫu thân, được bỏ rơi chúng con, van cầu người..."

      Vãn Ngọc nhịn đau dám chuyển mắt, bà sợ nếu nhìn thấy hài nhi của mình, lòng của bà càng thêm đau xót. Chân ngọc run rẩy bước về phía trước, vừa cực nhọc vừa thống khổ. Khuynh Thành, ngươi giúp đỡ chúng ta sao? có thể sao? Ta muốn chết, ta muốn sống tốt, muốn nhìn thấy con của ta thành tài!

      Trước kia bà cho rằng cứ mực nhường nhịn, có thể đổi lấy gió êm sóng lặng. Hôm nay mới phát , ra phải như vậy. Người như Hạ Hầu Vân, nhất định cho rằng tồn tại của bà chính là cây gai ở trong lòng của bà ta.

      Hạ Hầu Vân nhìn Vãn Ngọc bước từng bước đến gần cây cột, điên cuồng cười to: "Đụng ! Tiện nhân, lập tức đụng chết ở đây ! Đụng cho ta! Nhanh lên, nếu ta bóp chết hai hài tử của ngươi!"

      Khăn lụa trong tay bị Vãn Ngọc vặn ra thành rất nhiều nếp nhăn, ngay tại lúc bà muốn cất bước cuối cùng, đột nhiên cửa bị người đá văng ra mạnh, Tiêu Thiên Kính nổi giận đùng đùng xuất ở bên trong chánh đường.

      Vãn Ngọc rơi lệ đầy mặt chuyển mắt nhìn nam tử trước mặt, liều lĩnh xông vào trong ngực của , "Tướng Quân, cứu thiếp, cứu thiếp và hài nhi..."

      Tiêu Thiên Kính ôm chặt thân thể Vãn Ngọc, tiến lên bước xa, đem hai đứa con bảo vệ ở sau lưng, hai mắt đỏ ngầu nhìn Hạ Hầu Vân, tức giận đến mức gân xanh nổi cộm trán, "Hạ Hầu Vân, nếu ngươi dám động nhi tử của Tướng Quân, ta khiến cho ngươi ngay cả hài cốt cũng còn!"

      "Hay cho câu hài cốt cũng còn! Tiêu Thiên Kính, Bổn Công chúa thân là đương triều Đại công chúa, là người ngươi có thể động đến sao? Hôm nay Bổn Công chúa phải diệt trừ tiện nhân này, nhất định phải như vậy!" Đầu của Hạ Hầu Vân hoàn toàn bị u mê, còn chút lí trí nào cả.

      Tay Tiêu Thiên Kính khỏi nắm thành quả đấm, nắm trọng binh, ngay cả Hoàng đế vẫn phải kiêng kị ba phần, nàng ta lại có thể dám cuồng vọng với như thế, cười lạnh: "Uất ức nhiều năm như vậy, rốt cục cũng bộc phát rồi, Đại Công chúa."

      Cơ thể Hạ Hầu Vân bỗng nhiên run lên, Cẩm Nương từ bên ngoài tiến vào, ôm lấy thân thể của bà ta, giọng trách móc, "Công chúa, thể vọng động. Đại Tướng Quân thể đắc tội, thể..."

      là quá mức xúc động rồi.

      Người nam nhân trước mắt này, nắm trọng binh trong tay, lúc đầu hoàng huynh gả mình cho , chính là để áp chế kiêu ngạo của , nhưng ngờ, bà lại để cho hoàng huynh thất vọng rồi, bởi vì bà ! Bà chẳng những áp chế được , ngay cả tâm của bà cũng chiếm được, mặc cho nạp tam thê tứ thiếp.

      Ha ha.

      Nước mắt tiếng động theo khóe mắt chảy xuống, bà buồn bã nhìn Tiêu Thiên Kính trước mặt, "Tướng Quân, ngươi cũng biết những năm gần đây Bổn Công chúa sống rất khổ sở, ngươi khổ."

      "Đây chính là lý do ngươi giết nhi tử của bản Tướng Quân sao? Hạ Hầu Vân! Bắt đầu từ ngày mai, nàng chính là Ngọc di nương của bản Tướng Quân! Ai cũng thể đụng vào!" Tiêu Thiên Kính hoàn toàn thất vọng với Hạ Hầu Vân, nhìn thấy bà ta rơi lệ, vẫn đau lòng dù chỉ là chút.

      "Dạ, Tướng Quân muốn thế nào? là cái đó? Bổn Công chúa mệt mỏi, muốn xen vào bất cứ chuyện gì nữa, Tướng Quân cầu thế nào như thế đó!" Hạ Hầu Vân ra nước cờ lấy lui làm tiến.

      Hạ Hầu Vân ra khỏi Tiểu Uyển hoang tàng, con đường mòn, ngoái đầu nhìn lại bên trong chánh đường, ở nơi đó có cái gọi là nhà ấm áp, tay thầm nắm chặt lại, bà ta chẳng qua là bình tĩnh nhất thời mà thôi. Bà thất bại, tuyệt đối !

      Tiêu Thiên Kính đỡ Vãn Ngọc ngồi xuống, xoa xoa vết thương trán của bà: "Đau ?"

      Vãn Ngọc lau lệ nơi khóe mắt, " đau, Tướng Quân, chàng nhất định phải bảo vệ con của chúng ta. Tính mạng Vãn Ngọc quan trọng, số mệnh hèn hạ, vốn thuộc về Tướng Quân chàng rồi."

      Tiêu Thiên Kính đau lòng ôm chặt thân thể của bà, "Cái gì mệnh hèn với hèn! Sau này cho phép những lời này nữa, tiến vào Tiêu phủ, bình an vô . Con của chúng ta cũng có chuyện gì đâu."

      đồng thời ôm lấy hai đứa con của mình, trong mắt tràn ngập thương.

      Nhưng Vãn Ngọc chỉ cười chua xót, màn kịch cuối cùng cũng kết thúc. Bà biết tiến vào Tiêu phủ, là đúng hay sai? Chẳng qua bà hiểu được, vào, mới phải hối hận.

      Có lẽ như lời của Khuynh Thành, vận mệnh là do chính bản thân mình nắm giữ. Nếu lựa chọn số mệnh bị hành hạ, như vậy ngươi vĩnh viễn vẫn là kẻ yếu, vĩnh viễn có khả năng đạt được thứ mình muốn.

      Di nương mới vào cửa của Tiêu phủ, chính là bảo vật trong tay Đại Tướng quân, cư ngụ ở đại viện Tây Phong các, theo vào còn có đôi hài tử sinh đôi, mới có năm tuổi, nhưng lại cực kỳ thông minh, khiến cho người khác thích thôi.

      Tiêu Khuynh Thành bảo A Doanh lựa hộp điểm tâm từ trong cung mang qua Tây Phong các. Vãn Ngọc nhìn thấy nàng tới, lập tức đứng dậy, "Dân phụ tham kiến Vinh Quận chúa, Quận chúa vạn an."

      "Đứng lên . Di nương, Khuynh Thành biết người mới vào đây, cho nên cố ý cầm điểm tâm trong cung tới thăm hỏi người. Vẫn chưa quen sao?" Tiêu Khuynh Thành xoay người liền hóa thành tiểu thư khuê các uyển chuyển tự nhiên.

      Vãn Ngọc nhớ tới lời của nàng, thể để cho người trong phủ biết các nàng quen biết nhau từ trước, nếu nhất định bị người khác nhìn thấu, cho nên chỉ có thể làm bộ như lần đầu tiên gặp nhau.

      "Dân phụ nhận nổi điểm tâm trân quý như vậy, tuyệt đối thể."

      Tiêu Khuynh Thành khẽ liếc bà cái, bắt lấy tay bà, cứng rắn nhét điểm tâm vào, "Người cứ nhận lấy, cho hai vị đệ đệ ăn . Ở bên ngoài các người nhất định chịu ít khổ cực rồi."

      " có, đa tạ Quận chúa quan tâm, Tướng Quân luôn đối đãi chúng ta rất tốt." Vãn Ngọc lắc đầu đáp.

      "Vậy là tốt rồi, bây giờ người đến ở trong Tiêu phủ này, người cứ coi như đây là gia đình, cần gì, cứ việc cho ta biết, được ? Thời giờ cũng còn sớm, ta làm phiền người nữa." Dứt lời, Tiêu Khuynh Thành đứng lên chuẩn bị rời .

      Nàng xuất môn liền trùng hợp đụng phải Tiêu Thiên Kính, nhìn nàng cười từ ái, "Đến viếng thăm di nương sao? Sao ngồi lâu thêm chút nữa, thấy phụ thân tới đây, lại vội vả rồi."

      "Phụ thân nghĩ nhiều rồi, phải nữ nhi ở chung chỗ với di nương sao? Nếu để mặt trời lên cao, Khuynh Thành về được, con rất sợ phải phơi nắng." Tiêu Khuynh Thành cười khẽ.

      "Vậy con nhanh trở về nghỉ ngơi ."

      "Nữ nhi cáo lui."

      "Ừ."

      Tiêu Thiên Kính bước đến chánh đường, nắm tay Vãn Ngọc, "Ở trong này có tốt . Lúc ta có ở đây, nàng cứ trực tiếp tìm Khuynh Thành, nó làm chủ cho nàng. Nơi này có người nào có thể tin tưởng, chỉ có Khuynh Thành là ngoại lệ."
      Bối Nhi thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 76: Ngọc di nương
      Editor: thuyvu115257

      hiểu , bởi vì gương mặt nàng và Tố Ca giống nhau, chắc chắn Khuynh Thành bảo vệ nàng được chu toàn.

      "Khuynh Thành vừa nhìn liền biết là người dễ chung sống, nàng rất tốt, có việc thiếp tìm nàng. Chàng cũng thế, nên đối địch Công chúa như vậy, nàng ta dầu gì cũng là Công chúa của nước, như vậy sợ là..." Vãn Ngọc đúng chuẩn là nữ nhân dịu dàng lương thiện. diễn*đàn.lê$quý#đôn

      Tiêu Thiên Kính nghe Vãn Ngọc như thế, càng thêm đau lòng. Tì cằm lên đỉnh đầu của bà, lẩm bẩm: "Nếu đón nàng vào đây, để nàng phải chịu khổ nữa. Ta cho nàng mùa xuân đúng nghĩa."

      "Đa tạ Tướng Quân."

      vất vả che dấu mấy năm nay, chính là sợ nàng ta thương tâm, nhưng ngờ nàng ta lại quá phận đến mức như thế, vậy cũng cần phải lưu tình với nàng ta nữa. người vô tình, xứng nhận được tình của người khác.

      ... ...... ...... ...... .... Phân cách tuyến.... ...... ...... ...... ...

      Đại viện, bên trong chánh đường

      Hạ Hầu Vân ngơ ngác ngồi trước cửa sổ, Cẩm Nương đứng bên cạnh sốt ruột như kiến bò chảo nóng, "Đại Công chúa, nếu người cứ tiếp tục như vậy, chỉ làm cho bản thân người bị tổn thương. Nhìn xem Tướng Quân bao nhiêu ngày đến đây rồi, người..."

      "Khi nào Mạc Hàn trở về?" tại Hạ Hầu Vân chỉ có thể dựa vào người con trai trưởng này thôi. Nữ nhi duy nhất điên rồi, hơn nữa quan tâm cuối cùng của Tiêu Thiên Kính cũng bị chính tay bà hủy diệt.

      Cẩm Nương nhìn thời giờ, " nhanh thôi. Công chúa, người cứ nghỉ ngơi lát, Thiếu Tướng Quân muốn dùng bữa với người, nhất định trở lại."

      "Ừ." diễn^đàn@lê*quý%đôn

      Két... Tiêu Quân Nhi đẩy cửa vào, chu miệng, "Mẫu thân xấu, mẫu thân xấu, sao người có thể tàn nhẫn như vậy, người chơi đá cầu với con. thôi, chúng ta đá cầu."

      Cẩm Nương lập tức kéo Tiêu Quân Nhi lại, "Tiểu thư, Công chúa bị bệnh rồi. thể chơi đá cầu với người, lão nô và người đá được ? Ngoan nào."

      Tiêu Quân Nhi đẩy Cẩm Nương ra, " được, ta muốn mẫu thân đá với ta."

      Hạ Hầu Vân nghe lời của Tiêu Quân Nhi, nước mắt ngừng chảy xuống, đó là chuyện xảy ra lúc nó được sáu tuổi. Nó kiên quyết bắt bà phải đá cầu với nó, cũng là dưới cái nắng mùa hè nóng bức như vậy.

      Tiêu Khuynh Thành!

      Đều là tại nó, cho nên tất cả hạnh phúc của nữ nhi đều hóa thành hư ảo, hết thảy đều còn. còn rồi!

      Tiêu Quân Nhi đồng ý, đứng ở phía sau rèm ngừng dậm chân khóc rống. Cẩm Nương dỗ thế nào cũng được, nàng ta giống như đứa trẻ sáu tuổi, ngồi dưới đất ngừng đá chân, nhằm trút hết mất hứng của mình.

      Tiêu Mạc Hàn từ bên ngoài tiến vào chứng kiến màn như thế, tim nhói đau, vội vàng nâng muội muội mặt đất đứng dậy, cưng chiều : "Chờ ca ca ăn cơm xong, ca ca đá cầu với muội, được ?"

      "Được! Được! Ca ca..."

      Cuối cùng Tiêu Quân Nhi cũng chịu an tĩnh lại, lúc này mới ngoan ngoãn theo Cẩm Nương ra ngoài.

      Tiêu Mạc Hàn bước đến sau lưng Hạ Hầu Vân, nhìn bà ta tiều tụy như vậy, đau lòng : "Mẫu thân, vì sao người dùng bữa, phụ thân vô tình như vậy, người cần gì phải để ở trong lòng."

      "Vô tình? Chỉ với hai từ vô tình có thể đủ để hình dung sao? từng thề non hẹn biển với ta, nhưng hai mươi năm trước lại tổn thương ta, tại vẫn tiếp tục làm ta bị thương, tim mẫu thân vỡ thành từng mãnh vụn rồi, nhi tử của ta, con có biết ?" Hạ Hầu Vân dựa vào lồng ngực Tiêu Mạc Hàn, khóc thút thít.

      Tiêu Mạc Hàn nghe như thế, nhíu mày, nắm đấm xiết chặt lại kêu ken két, vỗ vỗ vai của bà ta, "Mẫu thân, người yên tâm. Con lấy lại công đạo cho người, ai dám đụng tới người, con để cho nàng ta trả giá gấp 10 lần!"

      "Bây giờ mẫu thân chỉ có con thôi, con trai..." Hạ Hầu Vân hoàn toàn đau khổ đến cực hạn, ở đâu nghe được dụng ý trong lời của Tiêu Mạc Hàn.

      "Con trai cũng chỉ có mẫu thân thôi."

      "Ừ. Dùng cơm trưa, con cũng đói bụng rồi."

      Trong suốt bữa cơm Tiêu Mạc Hàn vẫn mực lên tiếng, sau khi ăn cơm xong, ở lại chút với bà ta, sau đó rời khỏi chính viện thẳng đến Tây Phong các. Lúc này Vãn Ngọc ngồi ở giường may y phục cho hai hài tử của bà.

      Vãn Ngọc nhìn nam tử trước mắt, đoán chừng chính là Đại thiếu gia của Tiêu gia, bởi vì ánh mắt của và Hạ Hầu Vân có vài phần giống nhau, bà khẽ nhếch miệng, "Đại thiếu gia, ngồi ."

      " cần, ngươi . Rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền, mới bằng lòng rời khỏi Tiêu phủ. Chỉ cần ngươi ra, ta nhất định đáp ứng!" Xem ra, chỉ khi bà ta ra , mẫu thân mới có thể sống yên ổn.

      Vãn Ngọc cũng xem trọng lời của Tiêu Mạc Hàn, "Tướng Quân đến thư phòng, lập tức trở lại, thừa dịp người còn chưa trở về, ngươi trước . Lời ngươi vừa , cái gì ta cũng nghe thấy."

      "Ta cần ngươi thương hại, mục đích của ta chưa đạt được, ta rời khỏi đây." Tiêu Mạc Hàn căn bản muốn nhận ý tốt của bà.

      Vãn Ngọc buông đồ vật trong tay ra, chỉ hai đứa trẻ ở bên trong, "Hai đứa trẻ ở bên trong là đệ đệ ruột của ngươi, ngươi mặc hoa phục sống ở Tiêu phủ, còn bọn chúng chỉ vì là con riêng mà phải sống lưu lạc ở bên ngoài sao?"

      "Đó là số phận mà ngươi ban cho chúng nó, chúng nó nên tiếp nhận. Người tạo thành hết thảy là ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách những lời này sao?" Lời Tiêu Mạc Hàn vô cùng sắc bén.

      Vãn Ngọc nghẹn lời, hoàn toàn biết gì cho phải. Sau khi suy tư lúc lâu liền , " việc cũng xảy ra rồi, ta rời khỏi nơi đây. Vì con của ta, vì người ta !"

      " nực cười!" Tiêu Mạc Hàn trào phúng nhếch miệng, lời còn chưa dứt, người tiến lên bước xa, tóm lấy cổ tay của bà: " theo ta, ngươi phải rời khỏi Tiêu phủ!"

      Vãn Ngọc nhíu mày, đôi mắt đẹp trừng to, "Thả ta ra, ta rời . Nếu phụ thân ngươi đến đây, ngươi giải thích sao với người, buông tay! Xin ngươi tôn trọng ta!"

      "Nếu phụ thân đến đây, ta cho phụ thân biết, là ngươi quyến rũ ta. Đến lúc đó ngươi nhất định bị phụ thân đuổi , ngươi chọn , yên lặng rời khỏi, hay là bị đuổi ra." Tiêu Mạc Hàn nghĩ nhiều như vậy, từ tập võ, cho nên suy nghĩ khá đơn giản.

      Vãn Ngọc tức giận vứt tay của ra, "Tiêu Mạc Hàn, đừng càn quấy nữa, nếu ngươi rời khỏi đây, ta kêu người đến!"

      "Kêu ! Ta lại cho bọn họ nghe những lời ta vừa ," Khuôn mặt Tiêu Mạc Hàn tràn đầy ý lạnh, vô tình đến cực điểm.

      Ầm!

      Đột nhiên cửa

      bị người đẩy mạnh ra, Tiêu Khuynh Thành mở nụ cười giống như hoa túc xinh đẹp động lòng người, “Vừa mới vào cửa chợt nghe ca ca lảm nhảm gì thế, chẳng lẽ huynh muốn hãm hại di nương sao?”

      “Ở đây có chuyện của ngươi, lập tức rời ra khỏi cho ta.” Tiêu Mạc Hàn nhìn thấy Tiêu Khuynh Thành, nhớ đến nhục nhã ngày ấy, liền có loại cảm giác bị thất bại, nữ tử này quá mạnh mẽ.

      Tiêu Khuynh Thành chỉ rời , trái lại còn tiến lên bước, nắm tay Vãn Ngọc: “ được, mẫu thân Khuynh Thành mất sớm, ngày hôm qua phụ thân đồng ý để cho ta làm nữ nhi của di nương, cho nên ta mặc cho huynh ức hiếp mẫu thân của ta sao?”

      “Tiêu Khuynh Thành! Ngươi đừng hồ đồ! Ra ngoài!”

      “Mẫu thân, ngươi vào nghỉ ngơi, hôm nay ca ca uống hơi nhiều, cho nên người cần để lời của huynh ấy ở trong lòng.” Tiêu Khuynh Thành đẩy Vãn Ngọc ra xa, khẽ giương cằm nhìn Tiêu Mạc Hàn.

      Tiêu Mạc Hàn căm phẫn trừng mắt nhìn theo bóng lưng Vãn Ngọc, Tiêu Khuynh Thành từng bước đến trước mặt , “Ta gọi ngươi tiếng ca ca là tôn trọng ngươi, xin ngươi cũng tôn trọng chính mình, những lời ngươi vừa mới với di nương, ta nghe hết, trở về . Phụ thân vĩnh viễn biết chuyện này!”

      “Ta cần ngươi thương hại, nữ nhân đó phải rời . Bởi vì bà ta làm tổn thương tâm của mẫu thân ta!” Tiêu Mạc Hàn cảm thấy hành động lần này của Tiêu Khuynh Thành là ô nhục lớn đối với mình, lần trước còn chưa đủ, bây giờ càng nghiêm trọng hơn rồi!

      Tiêu Khuynh Thành mất hết kiên nhẫn, buồn bực trừng , “Ngươi, cái người ngu ngốc này, ngươi có biết mẫu thân của ngươi làm cái gì ? Tình trạng ngày hôm nay, đều là do bà ta gieo gió gặt bão, chẳng trách bất luận kẻ nào! Cho ngươi cơ hội cuối cùng, lập tức cút!”

      Vẻ mặt Tiêu Mạc Hàn cứng đờ, ngơ ngác nhìn cường thế của Tiêu Khuynh Thành, gì, sau đó yên lặng lựa chọn rời khỏi. Nhìn theo bóng lưng của , rốt cuộc nàng cũng thở phào nhỏm.

      Vãn Ngọc chạy vội từ trong phòng khách ra, lo lắng : “Khuynh Thành, người đối xử với nàng ta như vậy, nếu lại trả thù sao, sợ là chúng ta gánh lấy thêm ít phiền toái.” Bà thấy có lẽ cẩn thận vẫn hơn.

      Tiêu Khuynh Thành điềm tĩnh vỗ vỗ vai của bà, “Người cần lo lắng, đường đường là Thiếu tướng quân, chứ phải kẻ sáo rỗng phân phải trái. Hơn nữa, những lời con vừa đều là . Người nỡ từ chối đúng …?”

      Vãn Ngọc kinh ngạc nhìn Tiêu Khuynh Thành, sợ hãi xua tay: “Dân phụ nhận nổi, tuyệt đối thể!”

      Tiêu Khuynh Thành bước đến bên cạnh bà, nắm chặt bàn tay mềm mại của bà, nghiêm túc nhìn vào hai mắt của bà, “Người nên khách sáo với con như vậy, con cái gì là cái đó, sau này người giống như mẫu thân của Quận chúa, như vậy có người nào trong phủ này dám ức hiếp người và hai vị đệ đệ. Hơn nữa, đệ đệ của ta tuổi cũng còn quá , vẫn cần người chăm sóc.”

      Vãn Ngọc suy tư lát, rũ mắt xuống, “Được, dân phụ nhất định phụ lại kỳ vọng của Quận chúa, chăm sóc tốt Tam thiếu gia, coi nó giống như con ruột của mình.”

      “Nương…”

      Vãn Ngọc kích động lệ rơi đầy mắt, vội vàng nâng Tiêu Khuynh Thành dậy, “Nữ nhi ngoan ngoan, đứng lên …”

      “Dạ. Giờ Dậu Khuynh Thành đến chỗ phụ thân giải thích việc này, chọn ngày tốt là để tiến hành. Nương, thời giờ cũng còn sớm, người nghỉ ngơi !” Tiêu Khuynh Thành vỗ vỗ tay Vãn Ngọc.

      Vãn Ngọc gật đầu , đích thân tiễn nàng ra khỏi Tây Phong các. Sau đó nét mặt đầy vui mừng nhìn chiếc vòng trân châu cổ tay: “Tỷ tỷ, ngờ, Khuynh Thành trưởng thành, hoàn toàn trưởng thành rồi. Hơn nữa còn ngày càng xinh đẹp động lòng người, nó từng bước hoàn thành tâm niệm của người!”

      Bí mật nọ, tại vẫn chưa đến lúc cho nàng biết.

      Tiêu Khuynh Thành ra khỏi Tây Phong các, đến đình giữa hồ của Tiêu phủ, bởi vì đình được xây ở hồ, cho nên có loại cảm giác mát mẻ. Nàng khẽ nắm khăn lụa, miệng nở nụ cười xảo trá.

      nước cờ này có chút gấp, có chút nguy hiểm.

      Gần đây Hạ Hầu Vân quá yên ổn, khiến cho bọn họ có chút quen, cho nên nàng mới cố ý nhận Vãn Ngọc làm nghĩa mẫu, như thế nhất định làm cho bà ta nghĩ đến số chuyện, chắc chắn tức giận đến hộc máu mất thôi.

      Hô hô…

      Chắc chắn, vào ngày xa, nàng lật đổ Tiêu phủ này, như thế vương phủ cần phải có người xử lý, Vãn Ngọc chính là người mà nàng lựa chọn. Mục tiêu của nàng nhất định từng bước được thực !

      Tiểu Dực biết chuyện Khuynh Thành muốn nhận Vãn Ngọc làm nghĩa mẫu, khiến cho bé có chút rối rắm, nhíu mi, nghiêm túc : “Tỷ tỷ, việc này đơn giản, chắc chắc tỷ có mục đích gì đó đúng ?”
      Last edited by a moderator: 29/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :