1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 147: Sinh rồi

      Edit & beta: Yên Mặc

      —————————-

      Hí hí chương mới đầy máu và nước mắt :))))))

      Bây giờ người có nhớ ta ?

      Trong Long Đằng bang, Lãnh Loan Loan ôm bụng nằm ghế sô pha, đôi mắt sáng ngời nhìn ánh dương bên ngoài cửa sổ. Bất tri bất giác trở lại đại hơn bốn tháng, lúc đầu còn vui vẻ bây giờ hiểu sao lại cảm thấy buồn buồn, bỗng nhiên thấy nhớ những người ở nơi đó.

      “Tiểu thư, sữa đây.”

      Trương tẩu đem sữa nóng đến, đối với gương mặt xa lạ này, bà vẫn có chút quen. Tiểu thư bây giờ đẹp hơn trước kia nhiều nhưng hình như già chút nào, lại mang thai rồi. Mọi người ai cũng đoán tới đoán lui lí do khuôn mặt của tiểu thư thay đổi, chẳng lẽ là phẫu thuật thẩm mĩ ? Nhưng trước đây tiểu thư cũng rất được, phẫu thuật là chi đâu. Mà đứa bé trong bụng tiểu thư là con ai nữa chứ, có thấy ấy thân thiết với ai đâu?

      “Được rồi, để đó .” Lãnh Loan Loan .

      Trương tẩu đặt sữa xuống, xoay người xuống bếp định nấu cho Lãnh Loan Loan chén canh.

      Lãnh Loan Loan sờ sờ bụng, tiểu tử kia chắc là đói bụng rồi, cười dịu dàng cầm cốc sữa uống hết.

      “Aiii…”

      Bỗng nhiên bụng đau dữ dội như nứt ra. Chẳng lẽ…?

      “Trương tẩu, Trương tẩu…” Lãnh Loan Loan ôm bụng, gọi lớn.

      “Tiểu thư, làm sao vậy?” Trương tẩu hoang mang chạy ra, tay còn cầm vá múc canh.

      “Chắc là sắp sinh rồi, mau kêu người gọi xe bệnh viện.” Lãnh Loan Loan khó nhọc .

      “Aaa, sinh rồi.” Trương tẩu vừa nghe cũng hoảng hốt, đặt vá tay xuống, vội vàng chạy ra ngoài kêu người.

      “Tiểu thư sắp sinh rồi.”

      “Tiểu thư sắp sinh?”

      Mấy huynh đệ trong bang chạy vào, những người trước giờ quen gió tanh mưa máu như bọn họ vậy mà trong hoàn cảnh này cũng biết là sao cho phải.

      “Đứng đó làm gì? Chuẩn bị xe mau, bệnh viện.” Lãnh Loan Loan nhìn mấy người bối rối, bất đắc dĩ .

      “À đúng rồi, tôi ngay đây.” người tóc vàng trẻ tuổi nhanh chân chạy ra ngoài.

      , gọi điện thoại cho bố tôi .” Lãnh Loan Loan với người khác.

      “Đây.” Ngời đó cũng bối rối bấm điện thoại, “A, lão đại, lão đại, đại tiểu thư sắp sinh rồi, bọn tôi phải làm gì bây giờ?”

      “Cái gì? Loan Loan sắp sinh ?” Bên kia điện thoại, Lãnh Đình Dực nghe cũng hết hồn, “Các ngươi mau đưa Loan Loan đến bệnh viện, gặp ở đó.”

      “Vâng.” Cúp điện thoại.

      “Đại tiểu thư, xe chuẩn bị rồi.” Người trẻ tuổi tóc vàng quay lại.

      “Mau bệnh viện.” Lãnh Loan Loan vươn tay, mấy người đứng đó đỡ nàng đứng dậy, cẩn thận bước ra ngoài.

      “Đợi với.” Trương tẩu chạy lên lầu dọn lấy mấy bộ quần áo và đồ dùng em bé xong liền đuổi theo.

      Mười lăm phút sau, Lãnh Loan Loan bị đưa vào phòng sinh.

      Cộp cộp…

      Tiếng bước chân đều đều truyền đến, mọi người ngẩng đầu liền thấy Lãnh Đình Dực đến rồi, gương mặt lạnh lùng đầy vẻ lo lắng, trán còn lấm tấm mồ hôi.

      “Sao rồi?” Lãnh Đình Dực giữ hai cánh tay người, lo lắng hỏi.

      “Lão đại, đại tiểu thư ở bên trong.” Người trẻ tuổi tóc vàng trả lời.

      Lãnh Đình Dực nghe liền quay người lại, trước mặt là hai chữ Phòng sinh màu đỏ, cửa đóng chặt.

      “Bao lâu rồi?” Lãnh Đình dực hỏi, hai chân kìm được qua lại

      “Gần nửa tiếng rồi.” Trương tẩu đáp.

      “Vậy sao còn chưa ra?” Lãnh Đình Dực nhíu mày, chẳng lẽ có gì xảy ra? Trước đây từng nghe qua nhiều trường hợp vì khó sinh mà mất mạng nên lo lắng vô cùng, tới tới lui lui làm cho người ta nhìn đến chóng mặt nhưng lại dám bảo dừng lại.

      Kim đồng hồ nhích từng chút , ngay lúc Lãnh Đình Dực sắp nổi điên cửa phòng sinh mở ra, hai nữ y tá áo trắng đẩy xe đẩy bước ra.

      “Ai là người nhà của Lãnh Loan Loan?” người hỏi.

      “Tôi là cha của nó, xin hỏi con tôi có chuyện gì sao?” Lãnh Đình Dực hấp tấp chạy tới trước mặt hai y tá, mặt tràn đầy lo lắng.

      Hai nữ y tá nhìn Lãnh Đình dực trông có vẻ còn kiện tráng như vậy, nghĩ đến làm ông ngoại con nít rồi.

      “Chúc mừng, con của ông sinh đôi nam nữ.” xong, hai y tá chỉ vào hai đứa trẻ nằm trong xe.

      Lãnh Đình Dực nghe mừng như điên, haha, hai đứa bé hồng hồng đỏ đỏ, mắt nhắm nghiền, đáng y hệt như lúc Loan Loan mới sinh vậy.

      “Cháu ngoại ngoan.” Lãnh Đình Dực ôm đứa, lông mày dãn ra, đôi mắt vốn sắc lạnh nay lại như đượm gió xuân, ấm áp vô cùng.

      Trương tẩu cũng bế đứa lên, Lãnh Đình Dực thương nhìn hai đứa , tự dưng cảm thấy mình cũng già rồi.

      Những huynh đệ trong bang đưa Lãnh Loan Loan đến đây thấy lão đại biến thành người ôn hoà dịu dàng thế này tin nổi mà há hốc mồm. Người này có phải là lão đại thế?

      y tá, xin hỏi con của ta thế nào?” Lãnh Đình Dực quên đứa con vất vả gần cả giờ của mình.

      “Tiên sinh cần lo lắng, Llãnh tiểu thư được đưa đến phòng bệnh ngay.”

      “Vậy là tốt rồi.” Nghe thấy con cưng có việc gì, Lãnh Đình Dực mới nhõm thực .

      Nửa tiếng sau, Lãnh Loan Loan nằm giường bệnh nhân.

      “Loan Loan, mau nhìn hai đứa nè.” Lãnh Đình Dực và Trương tẩu mỗi người ôm đứa đến bên người Lãnh Loan Loan.

      “Đáng ghét quá .” Đôi mắt sáng người nhìn hai đứa bé sơ sinh ngủ say sưa. Tuy rằng nàng từng làm bà đỡ cho Thu Tứ Dung, nhưng cảm giác mình sau khi sinh xong vẫn rất khác. Hai đứa này là con của nàng và Hiên Viên Dạ. là thần kỳ.

      “Đứa nào vừa sinh đều nhìn như vậy.” Lãnh Đình Dực cười, “Khi con sinh ra cũng giống như thế này đó.” Khi đó còn sợ mạnh tay quá bóp nát Loan Loan bé tí đó.

      “Cha, người xem nên đặt tên cho hai đứa nó là gì?” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, nhìn Lãnh Đình Dực.

      “Tên vẫn là nên để cho ba của chúng đặt .”

      “Có thể sao?” Lãnh Loan Loan rũ mắt, bây giờ biết người đó như thế nào?

      “Loan Loan…” Lãnh Đình Dực nhìn nàng, có chút lo lắng.

      “Con sao, người cần lo lắng.” Lãnh Loan Loan lắc đầu.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 148: Đại đoàn tụ

      Edit & beta: Yên Mặc

      —————-

      Nửa năm sau

      Gió lay màn lụa màu trắng, vẽ trung đường cong xinh đẹp.

      Lãnh Loan Loan mặc quần áo thoải mái, tay ôm đứa bé, đứa nằm trong nôi, vừa đung đưa tay, miệng lại thầm bài đồng dao.

      Két…

      Cửa mở, Lãnh Đình Dực bước vào, thấy Lãnh Loan Loan dỗ con ngủ bước chân chậm lại.

      “Loan Loan, đưa hai bảo bối cho bảo mẫu , vào phòng ba có chút chuyện.”

      Lãnh Loan Loan thấy Lãnh Đình Dực có vẻ vội vàng, chắc là có chuyện quan trọng liền đưa đứa bé bế cho bảo mẫu đứng bên, dặn dò bà ấy phải cẩn thận rồi mới theo Lãnh Đình Dực vào phòng làm việc.

      Hai người ngồi xuống, Lãnh Đình Dực dựa lưng vào ghế da, đôi mắt thâm thuý nhìn con ngồi sô pha, mở miệng hỏi:

      “Loan Loan, nếu có cơ hội trở về bên cạnh Hiên Viên Dạ, con có muốn về ?”

      Lãnh Loan Loan ngẩn ra. Ở đại hơn năm, ngày nào nàng thôi nhớ mong Hiên Viên Dạ, nhất là khi nhìn hai đứa con của mình càng lớn càng giống cha của nó, nỗi nhớ trong nàng lại càng dữ dội hơn.

      “Ý ba là con có thể về đó sao?” Lãnh Loan Loan nhìn Lãnh Đình Dực, thanh mang theo chờ mong. Nàng muốn trở về, tên hoàng thượng đó hẳn là rất lo lắng, biết gầy nhiều , lúc nào cũng biết tự chăm sóc bản thân.

      Sau khi trở về đại, Lãnh Đình Dực cảm giác được con mình tuy ở đây, nhưng tâm trí có lẽ vĩnh viễn ở lại Thiên Diệu hoàng triều kia. Là người cha, chỉ cần con hạnh phúc còn cần gì hơn nữa. Từ sau khi hai đứa cháu ngoại ra đời, luôn cho người tìm cách trở về cổ đại. May mắn thay Đế Duyên sư phụ, người trước đây đưa đến Thiên Diệu tìm Loan Loan, trở về sau mấy năm đó đây.

      “Phải, Đế Duyên đại sư, người giúp ta tìm con, đưa cho ta cái này.” Lãnh Đình Dực vừa vừa mở ngăn kéo lấy ra cái hộp gỗ màu đỏ, bên trong là khối ngọc bội trong suốt.

      Lãnh Loan Loan nhìn thấy liền sửng sốt:

      “Đây phải là ngọc bội của con sao?” Là của Hiên Viên Dạ cho nàng.

      “Đúng vậy.” Lãnh Đình Dực gật đầu, “Đế Duyên đại sư , miếng ngọc bội này đến đây là để dẫn đường.”

      Lãnh Loan Loan cầm lấy khối ngọc, cái này có thể giúp nàng trở về sao?

      “Loan Loan, con muốn quay về đó sao? Nếu muốn mười hai giờ đêm nay, đường hầm thời gian mở.”

      “Con muốn trở về.” Lãnh Loan Loan kiên định trả lời, “Ba, theo con đến đó .” Cha của nàng ở đây trừ những người trong bang ra có ai khác là thân nhân, bằng trở về cùng nàng, người nhà bên nhau.

      “Ba…” Lãnh Đình Dực chần chờ.

      “Ba, chẳng lẽ ba muốn ở cùng bọn con hay sao? muốn nhìn cháu ngoại của ba lớn lên từng ngày sao?” Đôi mắt mang theo khẩn cầu.

      “Được rồi, ba về cùng các con.” Lãnh Đình Dực gật đầu, tất nhiên muốn rời xa con và cháu ngoại của rồi, còn muốn nhìn chúng lớn lên, trưởng thành mà.

      “Tốt quá.” Lãnh Loan Loan cười , “Con chuẩn bị trước .”

      “Được rồi.”

      Đêm lạnh như nước, trăng tròn treo cao.

      U cốc, Hiên Viên Dạ và Dạ Thần đứng trước biển hoa túc, mắt nhìn khoảng vô định trước mắt, chờ đợi kỳ tích mà Huyễn Phong đến xảy ra. Gió đêm lướt qua cành cây đung đưa, dưới ánh trăng vằng vặc kia, khuôn mặt hai người càng thêm sáng ngời.

      Đúng vời thời khắc chuyển ngày, trăng tròn cao trốn vào sau lớp mây dày, cả u cốc tối đen như mực, lát sau, tia chớp cắt ngang bầu trời, soi màn đêm.

      Hiên Viên Dạ và Dạ Thần nhìn nhau, tim khỏi nảy lên nhịp. Là Loan Loan về sao? Hai tay nắm chặt vào nhau, móng tay găm vào lòng bàn tay đến mức có vết bầm, vậy mà cả hai lại như có cảm giác gì. mắt tím mắt đen nhìn chằm chằm vào nơi ngày đó loan Loan biến mất, uỳnh tiếng sấm vang trời trong đêm yên tĩnh làm cho ngowì ta sợ hãi.

      Lại tia chớp, ánh sáng trắng toả ra chiếu cả u cốc sáng như ban ngày, hai người đưa tay che mắt, khi luồng sáng còn, nhìn lại hướng đó, kia phải là Loan Loan mà họ ngày đêm mong nhớ sao?

      “Loan Loan…”

      “Chủ tử…”

      Hai người trăm miệng lời, nhìn nữ tử cười kia, hơn năm gặp, nàng hình như hơi đẫy hơn trước.

      “Này, ta bảo hai người các ngươi, mau lại đây phụ tay.” Lãnh Đình Dực gọi to.

      Quay đầu lại, cả hai đều ngây người, tay Lãnh Đình Dực ôm hay đứa trẻ, đôi mắt cả hai đều sáng lấp lánh nhìn bọn chằm chằm.

      “Loan loan, đây là?” Hiên Viên Dạ nhìn đứa bé trai giống mình như đúc, choáng váng.

      “Ngốc, đây là con chúng ta.” Lãnh Loan Loan ôm đứa bé , liếc Hiên Viên Dạ cái. Có trời mới biết nàng bây giờ kích động đến thế nào, nàng trở lại rồi, nàng đứng cạnh Hiên Viên Dạ đây, nhưng sao có vẻ gầy , còn Thần nữa, cũng gầy quá.

      “Con chúng ta?” Hiên Viên Dạ nhìn hai đứa trẻ, vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, lại giấu nổi vui mừng, “Loan Loan, nàng sinh cho ta trai .”

      “Biết rồi, còn mau bế con .” Lãnh Loan Loan cười với Hiên Viên Dạ.

      Hiên Viên Dạ lấy lại tinh thần, chạy qua ôm đứa vào lòng, đôi mắt thâm thuý lóng lánh như sắp khóc.

      “Chủ tử, ta có thể ôm ?” Dạ Thần nhìn đứa giống Lãnh Loan Loan được nàng ôm vào lòng. Có thể gặp lại Loan Loan mừng như điên, lần này cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng rời xa nàng.

      “Được.” Lãnh Loan Loan nhìn đôi mắt tím dịu dàng của Dạ Thần, đưa em bé cho .

      Dạ Thần nở nụ cười với bé , là đáng quá. Đây chính là con của người nhất, vậy nên xem cả hai như con của mình, cùng nhìn bọn nó lớn lên, cùng Loan Loan già

      “Bảo bối đồ đệ, ngươi trở lại rồi.” Tô Viễn Hành dẫn những người khác vội vàng chạy tới, vẻ mặt vui mừng.

      Lãnh Loan Loan nhìn qua Tô Viễn Hành, Tàn Nhất, Phong Triệt, Phong Triết, Phong Dự, Phong Tồn, Dạ Hồn, Dạ Mị, Lãnh Địch U, cuối cùng dừng lại người Lãnh Bùi Viễn, môi đào khẽ mở: “Tướng quân phụ thân, Loan Loan về rồi.”

      Lãnh Bùi Viễn nhìn nàng, đôi mắt đạm mạc lần đầu tiên ươn ướt.

      “Trở về là tốt rồi.”

      Ánh trăng sáng tỏ, gió khẽ đung đưa y bào, mọi người nhìn nhau, cùng nở nụ cười..

      “Muội muội, ta muốn bế cháu của ta.” Lãnh Địch U nhìn Hiên Viên Dạ và Dạ Thần bế hai đứa , mắt sáng lên.

      “Chủ tử, chúng ta cũng muốn.” Phong Triệt bốn thiếu niên cũng thôi lạnh lùng, chạy về phía hai đứa bé.

      được tranh với ta.” Lãnh Địch U trừng mắt nhìn bốn thiếu niên, thân thủ ngăn bọn họ lại.

      “Vì sao lại thể?”

      “……”

      Gió phiêu đãng nhìn mọi người cười cười, Lãnh loan Loan cũng kìm nổi nhấc khoé miệng, như sen hồng nở rộ, xinh đẹp rực rỡ.

      Phóng mắt lên trời nhìn ánh trăng sáng tỏ, tương lai trước mắt hạnh phúc.

      —–HOÀN CHÍNH VĂN—-

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :