1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 142: Bị kẹp ở giữa

      Edit & Beta: Nguyệt Nhi

      ———————

      Bị kẹp ở giữa

      “Dừng tay, nếu ta giết đứa trẻ này.” Tay siết chặt Tinh nhi, lạnh lùng cất lời.

      “Tinh nhi…”

      Tô Viễn Hành nghe tiếng liền quay người lại liền nhìn thấy Tinh nhi mở to mắt khonog biết gì bị nam tử giữ tay.

      “Buông Tinh nhi ra.”

      [mannhuocbao.wordpress.com]

      Tô Viễn Hành hét lớn, thân ảnh bay vút qua, dừng lại ở chỗ đám người Lãnh Loan Loan. Dạ Thần cùng Tàn Nhất tức giận hạ sát chiêu, bốn huynh đệ Phong Triệt cũng nổi giận, ra tay càng thêm hung hiểm.

      Nhất thời, giương cung bạt kiếm.

      “Muốn ta thả đứa bé này ra? Cũng được thôi, mua để tế ti đại nhân qua đây.”

      Thủ lĩnh đám Thần binh lạnh lùng nhìn Huyễn Phong, đặt điều kiện. Gió thổi qua khiến khăn trùm đầu của bay bay, đôi mắt thâm thuý gắn gương mặt như đao khắc càng thêm cứng rắn, vô tình.

      Tinh nhi ngây thơ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng có thêm người đến chơi cùng nó. Đôi mắt mở to đơn thuần nhìn mọi người lại làm cho Tô Viễn Hành càng thêm khẩn trương.

      “Mục tiêu của các ngươi là ta, mua thả thằng bé ra.”

      Huyễn Phong cất bước tiến lên, đôi mắt trong suốt sáng người chống lại ánh nhìn lạnh lẽo của thủ lĩnh Thần binh, mang theo tia cảm xúc.

      “Nếu tế ti đại nhân đồng ý cùng chúng ta trở về Nguyệt Thần, ta đương nhiên thả nó.” Tên thủ lĩnh này cũng phải ngu ngốc, nơi này nhiều cao thủ như vậy, sơ sẩy chút đến xương cốt cũng còn.

      “Tế ti đại nhân theo các ngươi, đừng vọng tưởng.”

      Phong Dự trừng mắt nhìn, tuyệt đối khonog để đám Thần binh này đem tế ti đại nhân của bọn họ .

      [mannhuocbao.wordpress.com]

      “Chẳng lẽ các ngươi cần tính mạng của đứa này sao?”

      Thủ lĩnh Thần binh vừa , tay tăng thêm lực siết chặt Tinh nhi.

      “Aa……”

      Đột nhiên bị siết, Tinh nhi liền cảm thấy khó thở, gương mặt vì nghẹn quá mà đỏ bừng, đôi mắt to trong nhìn bọn người Lãnh Loan Loa, bàn tay cố gắng hất tay của tên thủ lĩnh Thần binh ra nhưng vô dụng.

      “Tinh nhi…”

      Tô Viễn Hành nhìn Tinh nhi như vậy liền mặt mày trắng bệch, quay đầu nhìn Huyễn Phong, bàn tay to toan tóm lấy . Tính mạng của người khác Tô Viễn hành quan tâm, tính mạng của Tinh nhi tay nuôi lớn mới là quan trọng.

      “Sư phụ.” Lãnh Loan Loan lôi Huyễn Phong tránh khỏi bàn tay Tô Viễn Hành, mắt đen chống lại ánh nhìn hàm chứa lửa giận và lo lắng của .

      “Bảo bối đồ đệ, tránh ra.” Tô Viễn Hành bình tĩnh mặt đối mặt với lãnh loan loan , “Ta muốn dùng đổi Tinh nhi.”

      “Sư phụ, thể bị mang .” Lãnh Loan Loan tiếp đón ánh mắt của Tô Viễn Hành, nàng còn cần Huyễn Phong đưa nàng trở về chuyến cơ mà.

      “Chẳng lẽ ngươi mặc kệ Tinh nhi?” Tô Viễn Hành nghe được lời của Lãnh Loan Loan sắc mặt càng trầm, bàn tay nắm chặt thành quyền kêu răng rắc.

      “Cũng chưa chắc.” Lãnh Loan Loan đáp.

      “Lãnh nương, mọi chuyện đều là do ta, hãy để ta tự giải quyết .”

      Huyễn Phong bước từ sau lưng Lãnh Loan Loan ra, đôi mắt trong suốt nhìn Tinh nhi đau đớn khổ sở, trong lòng liền cảm thấy áy náy và tự trách.

      “Ngươi câm miệng.” Lãnh Loan Loan quay đầu lạnh lùng liếc mắt cái, “Ta cứu nó.”

      “Nhưng là…” Huyễn Phong còn muốn gì đó.

      “Huyễn huynh, ngươi nghe Loan Loan . Nàng cứu Tinh nhi nhất định cứu.” Hiên Viên Dạ vỗ vỗ vai Huyễn Phong, .

      “Bảo bối đồ đệ…”

      “Sư phụ, ta trả cho người Tinh nhi sứt mẻ gì.” Lãnh Loan Loan phất tay chặn lời Tô Viễn Hành, bước vài bước đến gần tên thủ lĩnh Thần binh.

      [mannhuocbao.wordpress.com]

      “Buông Tinh nhi.” Lạnh lùng, tia ấm áp, Lãnh Loan Loan tựa hồ như nhớ về quá khứ.

      “Ngươi là ai?”

      Thủ lĩnh Thần binh khiêu mi nhìn Lãnh Loan Loan, đảo mắt qua vùng bụng hơi to ra của nàng, miệng cười xuỳ tiếng khinh thường.

      “Tế ti đại nhân, chẳng lẽ ngài cần cái bụng bự giúp mình sao?”

      “Bớt nhảm .” Lãnh Loan Loan nhìn , gằn từng chữ: “Ta lặp lại lần nữa, buông nó ra.”

      “Ngươi…”

      Thủ lĩnh Thần binh ngẩn ra, nghĩ tới nữ tử này lại có khí thế cường đại như vậy, cảm thấy lonog tóc như dựng đứng lên, tim có cảm giác bị đè nén rất khó chịu.

      “Buông-nó-ra.”

      Lãnh Loan Loan cúi người, ngẩng đầu lên là khí lạnh bức người. Khonog để tên thủ lĩnh có nửa điểm chần chờ, lại mở miệng : “Ta lần cuối, nếu ngươi khonog buông Tinh nhi ra, ta cho ngươi biết thế nào là hối hận.” Môi mỏng gợi lên, nụ cười tà tà từ từ nở rộ nơi khoé miệng.

      “Ha ha ha, ta thả, ngươi có thể làm gì ta?”

      Thủ lĩnh Thần binh nhéo mắt, ngũ quan lập thể cũng lộ ra vài phần tà khí. Thú vị , hôm nay thế nào lại bị nữ tử uy hiếp, đôi mắt thâm thuý như đầm sâu nhìn Lãnh Loan Loan đầy hứng thú.

      “Tốt lắm.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, “Ta cho ngươi biết hậu quả .”

      “Ta chờ.”

      Lãnh Loan Loan nhìn thẳng vào , nụ cười khoé miệng đột ngột biến mất. Tóc đen như mức lướt theo gió, quần lụa xanh nhạt lay động. ràng là xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng lại giấu được vẻ tà khí, bàn tay trắng nõn nắm hờ, cúi đầu, trong mắt chợt loé tinh quang. Vung tay, ngân châm bạc sắc nhọn lao về phía nam tử trước mặt.

      Nam nhân rùng mình, ôm lấy Tinh nhi vọt qua bên tránh thoát ngân châm. Trong nháy mắt khi né người đó, thân ảnh quỷ mị của Hiên Viên Dạ ở trước mặt , chưởng đánh ra, tay kia nhanh chóng ôm Tinh nhi rồi dừng lại bên người Lãnh Loan Loan.

      “Ngươi…”

      Người trong tay bỗng nhiên còn, thủ lĩnh Thần binh mới giật mình thấy đứa trẻ bị đoạt về. Ánh mắt giấu nổi vẻ kinh ngạc nhìn Lãnh Loan Loan, nghĩ đến nàng ta phóng châm vì muốn dời lực chú ý của mình, tạo cơ hội cho nam tử kia cướp lấy đứa .

      “Tinh nhi.” Tô Viễn Hành nhanh chân chạy đến ôm Tinh nhi từ tay Hiên Viên Dạ.

      Tinh nhi bị doạ đến ngây ngốc ở trong lòng Tô Viễn Hành khóc oa oa.

      “Tinh nhi ngoan, có việc gì rồi.” Tô Viễn Hành tay vỗ lưng Tinh nhi, bên oán hận trừng mắt nhìn tên thủ lĩnh Thần binh. Nam nhân này dám bắt Tinh nhi, hôm nay đánh nuốt nổi cục tức này.

      “Thác, biểu của ngươi làm cho bổn tọa thực thất vọng.” đạo thanh tà tà đột nhiên vang lên.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 143: Nam tử nghiệt

      Edit: Bạch Nguyệt

      Beta: Nguyệt Nhi

      —————————

      “Thác, biểu của ngươi làm cho bổn tọa thực thất vọng.” đạo thanh tà tà đột nhiên vang lên.

      Tên thủ lĩnh thần binh bỗng dưng cả người cứng đờ, ngay cả Huyễn Phong cũng biến sắc.

      Đám người Lãnh Loan Loan nhìn theo hướng giọng , liền thấy thân ảnh đỏ rực như lửa , chiếu vào mắt vô cùng chói lọi. Chỉ thấy được áo bào lửa đỏ bay theo gió và đầu tóc đen dài đến thắt lưng. Thân ảnh ngày càng tiến lại gần, xuyên qua biển hoa túc, ra gương mặt tuấn lãng nghiệt tinh xảo, dưới ánh mặt trời càng đẹp đẽ lạ thường, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi thẳng, bạc môi khêu gợi, cằm hơi nhếch lên. Nam tử trước mắt làm cho Lãnh Loan Loan khỏi nghĩ đến hồ ly, là con hồ ly xinh đẹp…

      “Giáo chủ.”
      “……”
      Đám Thần binh nhìn thấy vị giáo chủ tao nhã xinh đẹp này đều cung kính cúi đầu, trong u cốc chợt ồn ào.

      Mắt phượng dài hẹp thản nhiên liếc qua tên thủ lĩnh Thần binh, lại khiến tự chủ được mà rùng mình.

      “Phế vật!”

      Nam nhân thấy Thác sợ hãi, khinh thường , ánh mắt quét qua, dừng người Huyễn Phong:

      lâu gặp, tế ti đại nhân!”

      Môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch, mắt phượng lên tia sáng lạ thường, khóe miệng mang theo ý cười, vạn phần tà ý. gắt gao nhìn chằm chằm Huyễn Phong tựa như người thợ săn nhìn con mồi.

      Huyễn Phong chậm rãi nâng đôi mắt trong suốt nhìn vào mĩ nam tử, cười , lời.

      “Làm sao vậy, tế ti đại nhân? Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà ngươi nhớ bổn tọa rồi sao?” Mĩ nam tử lơ đễnh khiêu mi nhìn . Ánh mặt trời vàng ruộm đậu cẩm bào lửa đỏ lấp lánh như những vì sao.

      “Giáo chủ.” Huyễn Phong thản nhiên mở miệng, nụ cười ôn nhu khoé miệng thu lại, khuôn mặt sạch trong suốt như gốm sứ, nhìn ra cảm xúc gì.

      “Hẳn ngươi nghĩ đến là bổn tọa tìm được nơi này.” Mĩ nam tử khẽ nâng mi, nhìn vào khuôn mặt xảm xúc của Huyễn Phong mà tà tứ cười cười. “Huyễn công tử, con khổng tước đỏ chót này là ai? ”

      Lãnh Loan Loan dựa vào Hiên Viên Dạ, thờ ơ cất tiếng hỏi. Bây giờ nàng mới tinh tế đánh giá . Ngoài gương mặt tuấn mĩ nghiệt khiến người ta muốn phạm tội ra thân tà khí cũng khiến người ta khó chịu. Nam nhân này là giáo chủ tối cao của đám Thần binh sao? Thoạt nhìn liền biết đây phải là nhân vật tầm thường.

      “Khổng tước đỏ?” Cách của Lãnh Loan Loan làm đám người Hiên Viên Dạ khẽ nhếch môi, cười như cười nhìn nam nhân mặc cẩm bào lửa đỏ thêu chỉ vàng, tuấn mỹ mị, gương mặt tinh xảo, quả vừa cao ngạo lại vừa mị hệt như khổng tước.

      Huyễn Phong nghe Lãnh Loan Loan hỏi, cười yếu ớt.

      là giáo chủ Hỏa Ảnh giáo của Nguyệt Thần quốc.” Cũng là Quốc sư Nguyệt Thần quốc, tên nam nhân tà ác.

      Hỏa Ảnh giáo chủ nghe được lời của Lãnh Loan Loan, gương mặt tuấn mĩ hung hăng quay lại, mắt phượng hẹp dài sắc bén nhìn về phía nàng, nữ nhân này cư nhiên lại dám gọi là khổng tước. Nhưng khi ánh mắt lãnh quét qua Lãnh Loan Loan, khỏi ngẩn người, nghĩ đến nàng tuyệt mỹ đến vậy, lại mang theo khí phách cao ngạo như nữ vương. Nàng là ai ?

      “Giáo chủ Nguyệt Thần quốc hạ cố đến Thiên Diệu hoàng triều của ta, biết các hạ là có ý gì?”

      Hiên Viên Dạ bước bước chắn trước Lãnh Loan Loan, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng chống lại ánh mắt của Giáo chủ Hỏa Ảnh giáo. Ánh mắt y nhìn Loan Loan làm cho Hiên Viên Dạ khỏi tức giận, hhắn biết đây ánh mắt hứng thú của nam nhân đối với nữ nhân, lời ra miệng liền lạnh như băng.

      “Ngươi là ai?”

      Giáo chủ đánh giá Hiên Viên Dạ, thấy mặc cẩm bào đỏ tía, hai bên vạt áo khảm viền vàng, khí chất phi phàm, vừa thấy liền biết phải là quần áo tầm thường. Lại nhìn Hiên Viên Dạ cùng nữ tử mang thai kia ôm nhau thân mật, xem ra là phu quân của nàng. Ánh mắt đăm chiêu quét qua Huyễn Phong , nghĩ tới bên cạnh tế ti này lại có nhiều người bất phàm như vậy.

      “Ta là ai quan trọn , quan trọng là nguyên do mà các hạ dẫn người đến Thiên diệu của ta náo loạn? ” Hiên Viên Dạ trừng mắt nhìn mĩ nam tử trước mặt, hơi thở vương giả làm cho giáo chủ Hoả Ảnh giáo chấn động.

      “Chẳng lẽ Nguyệt Thần quốc muốn khai chiến với Thiên Diệu hoàng sao?” Từ trước đến nay Nguyệt Thần quốc cùng Thiên Diệu hoàng triều trời nam đất bắc, can thiệp chuyện của nhau, nghĩ tới lại xảy ra chuyện với người Nguyệt Thần quốc ở u cốc này.

      “Tại hạ có ý đó.” Nghe Hiên Viên Dạ đến việc này, mĩ nam tử cũng trắng ra. “Vị Huyễn công tử này là tế ti của Nguyệt Thần quốc, tại hạ chỉ muốn đưa trở lại Nguyệt Thần quốc.” Ngón tay thon dài chỉ vào Huyễn Phong, ý ràng nếu giao r Huyễn Phong cũng muốn hai bên khó xử.

      “Huyễn công tử là bằng hữu của chúng ta, nay gặp nạn, tự khắc rút đao tương trợ. Nếu các ngươi muốn mang , thứ lỗi cho chúng ta đồng ý.”

      “Cho nên các ngươi muốn đối địch với bổn toạ?”

      Ngón tay thon dài khẽ vân vê lọn tóc, dáng vẻ kiều mị động lòng người. Mắt phượng hẹp dài híp lại ra tia ngoan độc, hôm nay nhất định phải đưa Huyễn Phong trở về.

      “Chớ phải là ngươi muốn đối địch với chúng ta sao?”

      Lãnh Loan Loan nhìn mím môi. Nam nhân này tuy tuấn mĩ như nghiệt nhưng nàng lại ghét , ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy có hảo cảm.

      “Hừ, nếu các vị chịu tránh đường cho bổn tọa, vậy bổn toạ cũng khách khí nữa.” Áo bào vung lên, sát khí tỏa ra.

      “Tế ti đại nhân, chúng ta quyết đấu trận.”

      Đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Huyễn Phong. Mọi người ở Nguyệt Thần quốc đều xem nam tử trước mắt như vị thần. Y là thần sao? Đùa gì vậy chứ? Chỉ có , giáo chủ Hoả Ảnh giáo mới là người tôn quý nhất Nguyệt Thần, cái chữ thần này chỉ xứng với .

      “Được!”

      Huyễn Phong ra, áo bào trắng tung bay, ngũ quan thâm thúy mà đẹp tỳ vết, khóe miệng khẽ cong lên, mang vẻ phong hoa tuyệt đại.

      “Chúng ta là nên tự mình giải quyết ân oán .”

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 144: Đất trời biến sắc

      Edit: Bạch Nguyệt

      Beta: Yên Mặc

      ————–

      “Được.”

      Huyễn Phong bước ra, áo bào trắng tung bay, ngũ quan trong trẻo tỳ vết, khóe miệng khẽ cong lên, phong hoa tuyệt đại.

      “Chúng ta cũng nên tự mình giải quyết ân oán rồi.”

      Hai thân ảnh đứng đó giằng co, đỏ thẫm rực lửa, trắng thuần tinh khôi, tạo nên khung cảnh hài hoà bất ngờ.

      Mắt phượng hẹp dài híp lại, toát ra ba phần ngoan tuyệt bảy phần sát ý.

      Đôi mắt trong suốt như dòng suối thản nhiên nhìn , gương mặt tuấn mĩ có chút cảm xúc gì.

      Ánh mặt trời như bị sát khí áp chế mà lẩn vào tầng mây, gió thổi khiến lá cây kêu xào xạt, biển hoa rực đỏ như dòng sóng cuồn cuộn.

      “Tế ti đại nhân, nếu ngươi chịu cùng ta trở lại Nguyệt Thần quốc, ta bỏ qua cho đám người này.” Đôi mắt hẹp dài quét về phía đám Thần binh và nhóm người Dạ Thần giằng co.

      “Ta theo các người trở về, lại càng để các ngươi làm hại đến bằng hữu của ta.” Huyễn Phong thu lại nét cười, gương mặt trong suốt trở nên thâm trầm. tuyệt đối trở về để mà lại chịu uy hiếp của bọn chúng mà làm chuyện nguy hại giang sơn, tổn hại dân chúng.

      “Rượu mời uống, lại muốn uống rượu phạt.”

      Mĩ nam tử lạnh lùng , vẻ mặt trầm xuống, gương mặt xinh đẹp kiều mị như phủ lớp băng dày, mắt phượng lạnh lùng nhìn về phía Huyễn Phong. Loáng cái, tay rút ra thanh kiếm sáng bạc, thân ảnh rực lửa bay vút đến công kích Huyễn Phong.

      Huyễn Phong vẫn bất động đứng ở nơi đó, mái tóc cùng y bào tung bay, đôi mắt sáng ngời nhìn mĩ nam tử cầm kiếm đâm tới.

      “Tiểu tử kia sao lại đánh trả?”

      Tô Viễn Hành ôm Tinh nhi, nhìn hai người quyết đấu, tim như gióng trống trong ngực. Mĩ nam tử cẩm bào rực lửa cả người đầy tà ý, sát khí nồng đậm, nhìn qua biết là người có công phu cao cường. Huyễn Phong thoạt nhìn nhã nhặn lại mang dáng vẻ tinh khiết nhiễm chút bụi trần lại khiến người ta lo lắng, huống hồ hơi thở đều đều nhàng như vậy, chút sát khí. Huyễn Phong vốn tâm địa thiện lương, nhưng lẽ với tên nam nhân tà ác này mà cũng thiện lương được sao?

      cần lo lắng, tự biết làm thế nào.”

      Lãnh Loan Loan dựa vào Hiên Viên Dạ, cảm nhận được đứa bé trong bụng bướng bỉnh đạp nàng nên đưa tay vỗ về. Đôi măt lại lạnh lùng nhìn thẳng hai người giao đấu, cả Huyễn Phong lẫn mĩ nam tử kia đều phải người có thân thủ tầm thường.

      “ Đồ đệ bảo bối, ngươi Huyễn tiểu tử cùng tên áo đỏ kia, người nào có thể thắng ?”

      Tô Viễn Hành nhìn hai người, hỏi Lãnh Loan Loan, hai tiểu tử này đúng là bất phân thắng bại nha.

      biết.”

      Lãnh Loan Loan lắc lắc đầu. Hai người này, kẻ thể ra bên ngoài, còn Huyễn Phong lại giấu năng lực, thể nhìn ra hai người ai hơn ai.

      “Cái gì? Ngay cả đồ đệ cũng nhìn ra à.”

      Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn , nàng cũng phải thần tiên nha, cálàm sao cái gì cũng biết được.

      Huyễn Phong áo trắng tung bay, mũi kiếm màu bạc của mĩ nam tử đâm đến trước người . Trong khoảnh khắc thanh kiếm kia tưởng chừng như đâm thủng ngực , đôi mắt chợt lóe, thân hình bay ra xa né tránh công kích của mĩ nam tử .

      “Muốn tránh?” Mĩ nam tử cong khóe môi, đôi mắt hẹp dài mang theo ý khinh thường.

      “Hóa ra tế ti đại nhân được người ngời kính trọng cũng chỉ là kẻ hèn nhát chỉ biết tránh né.”

      “Khích tướng à? Vô dụng.” Huyễn Phong nhìn nam tử nghiệt trước mặt, nhếch môi nhàng .

      “Ngươi muốn tiếp tục tránh sao? Vậy đừng trách ta khách khí.” Bị nhìn thấu ý đồ, gương mặt tuấn mĩ càng thêm thâm trầm. Đôi mắt hung ác nham hiểm đen lại, muốn đấu với Huyễn Phong từ lâu. Vì sao mà hai người sinh ra đều có pháp lực, nhưng Huyễn Phong lại được tôn sùng là tế ti tối cao của Nguyệt Thần Quốc, còn lại bị coi như nghiệt hại người. Nếu phải chính từ đau khổ vùng lên, làm sao có được địa vị như ngày hôm nay?

      Cẩm bào lửa đỏ tung bay, ném bảo kiếm màu bạc xuống. Hai tay chậm rãi vươn ra ngưng tụ pháp lực, đôi mắt hẹp dài nheo lại, hô hấp nặng nề .

      Gió gào thét, lá cây lay động phát ra thanh sàn sạt, giống như mãnh thú gầm thét. Trời xanh bị mảng mây đen bao phủ, giống như sắp có mưa bão to.

      Huyễn Phong nhìn động tác của mĩ nam tử, gương mặt trở nên nghiêm trọng. quay lại dặn dò đám người Lãnh Loan Loan:

      “Mọi người cẩn thận.”

      Đám người Tô Viễn Hành hoang mang khó hiểu trước việc làm của người áo đỏ, nghe Huyễn Phong đều khỏi nhíu mày. Nhìn lên bầu trời bị biến thành xám xịt, mây đen tầng tầng kéo đến, áp lực trong khí tăng vọt, liền cảm thấy có dự cảm lành.

      Dạ Thần và Tàn Nhất ra chiêu cuối kết liễu đám Thần binh chiến đấu, bốn thiếu niên cũng điểm huyệt mấy tên nãy giờ đánh cùng bọn họ . Sau người vụt cái đến chỗ Lãnh Loan Loan quan sát tình hình.

      Thủ lĩnh Thần binh bị Tô Viễn Hành chế trụ, cũng chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn màn quỷ dị trước mắt, trong lòng mong giáo chủ có thể đánh bại tế ti đại nhân, bọn họ có thể thuận lợi trở về Nguyệt Thần quốc.

      Đùng…

      Đột nhiên gió điên cuồng nổi lên, sấm giật vang trời. Tiếng nổ trong u cốc thanh tĩnh càng làm cho người ta sợ hãi.

      Tinh nhi được Tô Viễn Hành ôm nhất thời bị tiếng sấm này làm sợ tới mức oa oa khóc to, tiếng khóc cùng tiếng sấm đan vào, tăng thêm mấy phần quỷ dị.

      Bị tô viễn hành ôm Tinh nhi nhất thời bị này tiếng sấm sợ tới mức oa oa kêu to, tiếng khóc cùng tiếng sấm đan vào, tăng thêm mấy phần quỷ dị.

      “Tế ti đại nhân, ngươi cũng nên biết thế nào là sức mạnh Hỏa ảnh thuật.”

      Mĩ nam tử bỏ ngoài tai tiếng sấm cùng tiếng khóc của Tinh nhi, đôi mắt hẹp dài nhìn Huyễn Phong, lộ ra mấy phần hưng phấn, nhìn xem người này có năng lực phá giải Hỏa ảnh thuật của hay .

      Hai tay thon dài càng ngừng chuyển động, ở giữa trung xuất hình bát quái khó hiểu. Mấy người Tô Viễn Hành nhìn thấy gì, nhưng Huyễn Phong và Lãnh Loan Loan lại nhíu mày, nhìn chằm chằm hành động của mĩ nam tử.

      .” Mĩ nam tử hô to tiếng, trung lên cái lưới lớn màu vàng hướng đến Huyễn Phong.

      Huyễn Phong nâng mi, mở ống tay áo ra, hai tay mở rộng hướng về cái lưới.

      Đùng đùng hai tiếng, chưởng phong chạm đến cái lưới vàng, vô số hoa lửa bắn ra.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 145: Đường hầm xuyên

      Edit & Beta: Yên Mặc

      ——————

      Mọi người còn trợn mắt há mồm đứng nhìn, trời giáng tia chớp, đoàng cái đánh lên phía cái lưới, ánh sáng bạc loá mắt chiếu xuống hình thành hình bát quái lớn. Giữa hình bát quái, tia sáng bắn ra, phóng về phía Lãnh Đình Dực.

      “Cha .”

      Lãnh Loan Loan nãy giờ vẫn quan sát dị tượng, vừa thấy ánh tia sáng bắn về phía Lãnh Đình Dực thân ảnh chợt loé, chắn trước mặt Lãnh Đình Dực. Ánh sáng bạc nhất thời bao phủ hai người, phát ra hào quang vạn trượng.

      Những người khác theo quán tính đưa tay che mắt, khi thả tay xuống thấy Lãnh Đình Dực và Lãnh Loan Loan đâu.

      “Loan Loan…”

      “Chủ tử…”

      “Đồ đệ…”

      “……”

      Mọi người điên cuồng gọi nhưng vẫn như cũ có câu trả lời, chỉ có tiếng vang văng vẳng trong cốc.

      cần thêm nữa.”

      Huyễn Phong nhìn xinh đẹp nam tử, thấy cũng sững sờ nhìn, hiển nhiên cũng đoán được việc như vậy phát sinh. Hai người ràng biến mất ngay trước mắt, nếu phải tận mắt nhìn thấy cũng tin nổi.

      “Huyễn công tử, ngươi có biết Loan Loan ở đâu ?”

      Nghe thấy lời của Lãnh Loan Loan, Hiên Viên Dạ bước nhanh đến trước mặt . Đôi mắt thâm thuý nhìn Huyễn Phong, hai tay giữ lây tay , hỏi.

      “Đúng vậy, Huyễn tiểu tử, bảo bối đồ đệcủa ta cùng cha của nàng cha đâu rồi?” Tô Viễn Hành ôm Tinh nhi nước mắt ngắn nước mắt dài, lo lắng hỏi.

      Lãnh Bùi Viễn, Lãnh Địch U cũng mím môi, mắt lạnh nhìn Huyễn Phong, giấu nổi bất an và lo lắng trong ánh mắt. Lần trước Loan Loan bị người ta bắt , bọn họ còn có chút đầu mối. Nhưng tại cha con bọn họ biến mất nguyên nhân, bọn họ biết tìm ở đây đâu?

      Dạ Thần đứng bên, môi mỏng mím chặt, đôi mắt tím nhìn Huyễn Phong bị Hiên Viên Dạ truy vấn. cách nào mở miệng được, bàn tay dưới tay áo nắm chặt, chính mắt nhìn hai người biến mất, phần nào cũng đoán ra. Chẳng lẽ bọn họ thực trở về nơi đó sao? Tóc đen theo gió tung bay, vài sợi tóc trán che khuất đôi mắt . Đáy mắt hơi nhức cùng cảm giác bất an ràng như vậy, nếu bọn họ troẻ về nơi đó, phải làm sao bây giờ? muốn bảo hộ nàng, nhưng nơi đó thể đến. Lần đầu tiên, cảm thấy bất lực.

      “Nếu ta đoán sai, bọn họ hẳn là trở về nơi của mình rồi.”

      Huyễn Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời, màu đen tán từ bao giờ, sấm sét giống như chưa từng xuất , tươi mát trong xanh. Ánh mặt trời rơi mặt đất, vàng óng ánh như phủ lên u cốc lớp áo vàng.

      “Cái gì?”

      Hiên Viên Dạ buông tay Huyễn Phong, đôi mắt thâm thuý ảm đạm ánh sáng, đó chính là tuyệt vọng. Loan Loan ràng đồng ý quay về? Vì sao bây giờ lại mất rồi?

      “Loan Loan, Loan Loan…” Đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng gọi to.

      “Nàng ở nơi nào? Đừng trốn nữa, ra đây .” thanh bất an và thâm tình vang bên tai, làm người ta thêm phiền loạn.

      “Đồ đệ, ngươi mau ra đây .” Tô Viễn Hành cũng la lớn theo. Ôi, đồ đệ thương nhất sao lại thấy tăm hơi đâu? còn chưa dạy nàng võ công mà, còn chưa nhìn thấy tiểu đồ tôn tương lai nữa.

      “Cha, người nghĩ muội muội giống như Huyễn công tử , trở lại thế giới của nàng rồi sao?” Lãnh Địch U còn có chút thể tin được, giống như lúc trước nghe Lãnh Loan Loan nàng chỉ dùng ké thân thể của muội muội , linh hồn là người khác. Nữ tử ngạo nghễ, sợ trời sợ đất kia của rồi? tin, nhưng mà cũng thể tin.

      Đôi mắt Lãnh Bùi Viễn như phủ tầng sương, làm người ta đoán ra suy nghĩ. Chỉ có đôi tay nắm chặt thành quyền kia bán đứng tâm tư . nghĩ đến ngày này, khi biết được Loan Loan là từ thế giới khác đến, vẫn luôn lo lắng nàng đột nhiên biến mất. Tuy rằng biết nàng phải là Lãnh Loan Loan chân chính, nhưng mười mấy năm qua tình cảm phải là ít. Ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn Hiên Viên Dạ và tô Viễn hành tuyệt vọng, tâm tình cũng trở nên bi thương.

      Loan Loan, phụ thân còn được gặp lại con sao? mất con sao?

      “Tế ti đại nhân, ngươi cái gì? Cái gì mà bọn họ trở về thế giới của mình? Mấy người đó chẳng lẽ phải người nơi này?”

      Xinh đẹp nam tử thu lại thân tà khí, cảm thấy hứng thú với việc quỷ dị diễn ra rồi.

      “Các ngươi phải muốn ta đưa các ngươi nơi khác sao?” Huyễn Phong với nam tử áo đỏ, “Bọn họ chính là người của thế giới khác.”

      “Cái gì?”Giáo chủ nghiệt kia ngờ ra là như vậy. Dù sao khí chất hai người kia cũng tầm thường.

      “Là ngươi đưa bọn họ ?” Mắt nhìn Huyễn Phong, mang theo thái độ hoài nghi.

      phải.” Huyễn Phong lắc đầu.

      “Vậy vì sao hai người họ vừa rồi lại đột nhiên biến mất?” Chẳng lẽ do gió thổi bay à?

      “Có lẽ là do cơ duyên.” Huyễn Phong gật gật đầu, “Bởi vì pháp lực của chúng ta va chạm, do đó vô tình khởi động đường hầm xuyên .”

      “Là do chúng ta?” Xinh đẹp nam tử chỉ vào chính mình, ra là do bọn họ.

      Dạ Thần nhìn u cốc đẹp như hoạ, trong đầu trống rỗng. có thân ảnh của Lãnh Loan Loan, đẹp làm ích gì? Nghe được đoạn đối thoại của nam tử xinh đẹp và Huyễn Phong, đôi mắt tím chợt loé, ý niệm nghĩ ra trong đầu:

      “Xin người, đưa ta đến thế giới của nàng.”

      Thân ảnh màu trắng nháy cái đứng trước mặt Huyễn Phong, đôi mắt tím nhìn thẳng vào mang theo khẩn cầu. Mặc kệ nàng ở đâu, nguyện vọng của chỉ là ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.

      “Ta cũng phải .” Hiên Viên Dạ cũng nhìn Huyễn Phong, đôi mắt thâm thuý như đầm sâu kiên định nhìn Huyễn Phong: “Xin Huyễn công tử giúp ta, ta muốn tìm Loan Loan.”

      “Hoàng Thượng…”

      “Lâu chủ…”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 146: Trở về đại

      Edit & beta: Yên Mặc

      ——————

      “Hoàng Thượng…”

      “Lâu chủ…”

      Hiên Viên Dạ và Dạ Thần vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.

      “Hoàng Thượng, ngài là vua của nước, nếu ngài rồi, Thiên Diệu hoàng triều phải làm sao bây giờ?”

      Lãnh Bùi Viễn bước đến, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt thâm thuý nhìn Hiên Viên Dạ. Tuy rằng thấy Hiên Viên Dạ si tình với Loan Loan như vậy ông cũng rất cảm động, nhưng lưng bọn họ gánh cả tương lai của Thiên Diệu này, con dân Thiên Diệu chờ , là minh quân thể vì việc cá nhân mà buông bỏ trách nhiệm.

      “Lâu chủ, ngài rồi, Loan Nguyệt lâu phải làm sao bây giờ?” Dạ Mị, Dạ Hồn cũng .

      “Còn có Thiên, cho dù trẫm rời , giang sơn Thiên Diệu còn có gánh vác.” Hiên Viên Dạ nhìn Lãnh Bùi Viễn, vẻ mặt kiên định. từng nghĩ vì Loan Loan mà rời bỏ ngôi vị Hoàng đế, bây giờ cũng chỉ là việc nên làm mà thôi.

      “Loan Nguyệt lâu còn có các ngươi ở đây.” Đôi mắt tím của Dạ Thần nhìn đám người Tàn Nhất, mặt chút biểu cảm. Từ khoảnh khắc Loan Loan mua về, định đời này phải Loan Loan ai có thể làm cho thay đổi. Người duy nhất có ý nghĩa chỉ có nàng.

      Hai người vừa dứt lời liền nhìn nhau, đồng thời thấy được kiên định trong mắt mỗi người.

      ra ngươi là hoàng đế.”

      Nam tử xinh đẹp rốt cục biết thân phận của Hiên Viên Dạ. Khó trách vì sao người ta lại có hơi thở vương giả ấy. Như vậy nữ tử tuyệt sắc mất tích kia chẳng lẽ là vị Hoàng hậu chín tuổi vang danh thiên hạ sao?

      Mọi người để ý , ánh mắt đều đặt người Hiên Viên Dạ và Dạ Thần.

      “Hoàng Thượng, mong ngài cân nhắc.”

      Lãnh Bùi Viễn cúi người chắp tay với Hiên Viên Dạ. Giang sơn đổi chủ, chỉ sợ là là dao động căn cơ đất nước, làm lung lay lòng dân.

      “Nhạc phụ, chẳng lẽ ngài muốn Loan Loan trở về sao?” Hiên Viên Dạ nhìn Lãnh Bùi Viễn.

      “Vi thần đương nhiên hy vọng có Loan Loan ở bên.” chút do dự trả lời.

      khi như vậy, nhạc phụ cần gì phải khuyên nữa trẫm. Trẫm nhất định đưa Loan Loan trở về.” Còn có con của bọn họ.

      “Nhưng là…” Giang sơn làm trọng.

      cần nhiều lời, ý trẫm quyết.” Hiên Viên Dạ xoay người, ánh mắt lại nhìn về Huyễn Phong, “Xin Huyễn huynh giúp chúng ta.”

      Mấy người khuyên giải vô ích, cũng chỉ có thể mặc bọn họ làm gì làm, kỳ ai cũng muốn Loan Loan có thể trở về.

      “Đồ đệ, đồ tế (con rể ), ta ủng hộ hai người, nhất định phải đem đồ đệ bảo bối và tiểu đồ tôn của ta về đó.”

      Tô Viễn Hành vẫy vẫy tay, lớn tiếng gọi.

      Hiên Viên Dạ và Dạ Thần cùng nhìn cười cười, cảm tạ ủng hộ của .

      Huyễn Phong nhìn ánh mắt chờ đợi của Dạ Thần và Hiên Viên Dạ, nhếch môi cười : “Hai người cần .”

      “Vì sao? Chẳng lẽ chúng ta được?” Hiên Viên Dạ nghe vậy liền hơi nóng này, ánh mắt vẫn nhìn Huyễn Phong.

      “Muốn xuyên cần phải có cơ duyên, bây giờ hai người có muốn qua cũng được.” Huyễn Phong giải thích.

      “Vậy Loan Loan sao? Nàng còn có thể trở về ?”

      “Có thể.” Huyễn Phong gật đầu, “Tất cả là do vận mệnh an bài, tin ta, lâu nữa bọn họ trở về thôi, việc các ngươi cần làm bây giờ cũng chỉ có thể là chờ đợi.” Còn chuẩn bị chào đón sinh mệnh mới.

      trở về sao?” Hiên Viên Dạ lẩm bẩm, vẫn yên tâm lắm. nhìn thấy Loan Loan, cũng được nghe thấy giọng của nàng, trong lòng vẩn vơ sợ hãi. Lỡ như nàng về sao?

      “Nhất định trở về .” Huyễn Phong cam đoan, “Ta lấy thân phận tế ti ra bảo đảm với các người.”

      “Được.” Hiên Viên Dạ ngẩng đầu, mắt sáng rỡ, “Mặc kệ bao lâu, ta cũng chờ.” Chỉ cần nàng trở về.

      Mặc kệ bao lâu, ta cũng chờ người, chủ tử.

      Dạ Thần thầm trong lòng.

      đại.

      Long Đằng bang

      “Uỳnh!”

      Hai thân ảnh xuất trước sân, cả phòng đông nghịt người ai cũng hoảng hốt đến ngẩn người. Sau khi nhìn hai người vừa đến là ai, mọi người đều kêu to hết cỡ: “Lão đại!”

      Nghe được tiếng la quen thuộc, Lãnh Loan Loan và Lãnh Đình Dực sửng sốt chút, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy huynh đệ trong bang. Chẳng lẽ bọn họ trở về rồi? Hai người hai mặt nhìn nhau.

      “Lão đại, sao lão đại lại ăn mặc thế này?”

      Vài huynh đệ trong bang tiến đến nâng hai người dậy, phát Lãnh Đình Dực còn mực thân quần áo của cổ nhân, mà ở bên cạnh còn có vị mỹ nữ cổ trang tuyệt sắc.

      Lãnh Loan Loan ngẩng đầu liền thấy được nhiều ánh mắt kinh ngạc khó hiểu nhìn mình. Sờ sờ lên mặt, bây giờ mới nhớ mặt mũi mình còn giống như lúc trước ở đại nữa, chỉ sợ là bọn họ nhận ra rồi.

      “Lão đại, tìm được đại tiểu thư chưa?” Mọi người đợi Lãnh Đình Dực mở miệng liền hỏi ngay, ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan đứng bên, trong lòng tự hỏi này là ai đây?

      Lãnh Loan Loan vừa về, đầu đau như búa bổ, bây giờ lại ồn ào thế này cảm thấy khó chịu vô cùng, nụ cười tắt , quát tiếng: “Im miệng hết cho ta!”

      Căn phòng ồn ào đột ngột yên tĩnh hẳn, mọi người kinh ngạc nhìn Lãnh Loan Loan, này giống đại tiểu thư của bọn họ quá .

      Lãnh Loan Loan liếc mấy người đó cái, sau đó quay sang người đứng bên, kêu:

      “Trương tẩu, tôi muốn tắm rửa, chuẩn bị nước ấm .”

      “A, vâng…” Trương tẩu gật đầu, lập tức lại ngơ người nhìn. phải chứ, này là ai vậy? Sao lại biết mình chớ?

      “Thất thần cài gì, còn mau chuẩn bị.” Lãnh Loan Loan nhìn bà . là nhớ chỗ này quá . Quay đầu cười với Lãnh Đình Dực: “Ba, con lên lầu trước đây, tiểu tử tỏng bụng làm con khó chịu quá, tắm rửa xong con nghỉ ngơi chút, mọi người cần chờ con ăn cơm tối đâu.”

      “Được rồi.” Lãnh Đình Dực gật đầu, ông cũng muốn mau thay quần áo thôi.

      ấy gọi lão đại là ba?” Huynh đệ Giáp hoang mang nhìn huynh đệ Ất.

      “Đúng vậy.” Huynh đệ Ất gật đầu.

      “……” Chúng huynh đệ khó hiểu nhìn nhau.

      “Đây là Loan Loan, là đại tiểu thư của các ngươi.” Lãnh Đình Dực thủng thẳng câu liền rời .

      “Đại tiểu thư?”

      Mọi người hoang mang nhìn nhau, giật mình há hốc miệng. Trong lòng ai cũng nghĩ:

      Đại tiểu thư vừa phẫu thuật thẩm mỹ à?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :