1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 137: Gặp lại

      Edit: Phong Mạc Diệu

      Beta: Tiểu Nguyệt Nhi

      ——————-

      Khi đoàn người từ từ vào U cốc, Tô Viễn Hành sớm chờ ở đó.

      Lãnh Đình Dực vừa tới thấy ngay lão già bắt cóc con mình, kẻ đầu sỏ làm mọi người lo lắng khuôn mặt tuấn tú tái xanh, sát khí từ người cuồn cuộn tản mác ra bên ngoài.

      “Lão già xấu xí, ngươi xem đây.”

      Mặc dù Loan Loan xảy ra chuyện gì, nhưng lại hại bọn họ lo lắng mất ăn mất ngủ mấy ngày, vì thế thể tha thứ cho lão già này. Thân hình chớp nhoáng, Lãnh Đình Dực lấy tốc độ như sấm giật công kích Tô Viễn Hành.

      “Lãnh huynh…”

      “Nhạc phụ…”

      “Lãnh thúc…”

      “Lãnh gia…”

      “……”

      Mọi người thấy Lãnh Đình Dực công kích Tô Viễn Hành, trong lòng khỏi trầm xuống. Quyền pháp kì bí của Lãnh Đình Dực chưa thể so với thân thủ của Tô Viễn Hành. Lời vừa dứt, đám người Hiên Viên Dạ cũng bay vút theo phía sau bọn họ.

      Đôi mắt sáng ngời của Tô Viễn Hành chăm chú nhìn mái tóc dài ngắn của nam tử hùng hổ tiến lên, ánh mắt có chút kì dị. Người này hẳn là phụ thân thứ hai của bảo bối đồ đệ, mấy phần khí thế của nàng và có vài phần giống nhau. Tô Viễn Hành đứng yên, nhúc nhích. Nhìn giống như để mấy quyền cước của Lãnh Đình Dực vào mắt, nhưng chỉ mình biết, nếu động thủ với phụ thân của nàng, chỉ sợ nàng lột da của mới lạ .

      Ngay khi quyền pháp của Lãnh Đình Dực gần chạm vào người, thân thể Tô Viễn Hành chớp nhoáng, tránh công kích của . Sau đó Tô Viễn Hành lại quan sát những người trừng mắt nhìn mình ở phía sau, nhếch môi, nhanh chóng làm bộ dáng bắt tay làm hòa, : “Chư vị, chư vị dừng lại, trước hết nghe lão phu câu .”

      “Ở đây cần cái gì.” Đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Đình Dực trừng Tô Viễn Hành, hận thể đánh mấy quyền vào người lão đầu. Nhưng cũng có thể thấy được công phu quỷ dị của lão, lại ngay cả góc tay áo của lão cũng chưa thể chạm tới.

      “Tô sư bá, ngài muốn gì?” Lãnh Địch U cũng đứng dậy, đối này vị sư bá này, cảm thấy vô cùng đau đầu. biết nên kính , hay nên trách bắt muội muội của mình, hại bọn họ lo lắng muốn chết.

      “Sư điệt tốt.” Tô Viễn Hành nhìn Lãnh Địch U thở dài, may mắn có sư điệt ở đây, bọn họ hẳn nể mặt mình mà tiếp tục thượng cẳng tay hạ cẳng chân, mà hôm nay đến đây để phụng lệnh của bảo bối đồ đệ tới đón những người này vào U cốc, phải để động thủ với bọn họ .

      “Bảo bối đồ đệ bảo ta tới mời các ngươi, các ngươi mau chóng theo ta gặp nàng .”

      “Bảo bối đồ đệ?” Mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương cuối cùng cũng chịu làm đồ đệ của rồi sao?

      “Lão đầu, ngươi Loan Loan bái ngươi làm sư phụ?” Lãnh Đình Dực nhướng mày, nhìn Tô Viễn Hành, tin.

      “Đương nhiên.” Tô Viễn Hành kiêu ngạo ngẩng đầu, “Chính miệng bảo bối đồ đệ thế.” Thu được đồ đệ xuất chúng như vậy, quả thực so với chuyện thân võ nghệ cao thâm càng khiến cho vui sướng

      “Ta tin.” Lãnh Đình Dực trực tiếp phủ nhận, “Loan loan sao có thể bái ngươi làm sư phụ được?” Đôi mắt thâm thúy đánh giá Tô Viễn Hành, nhìn ra lão già này có gì đặc biệt đáng giá để Loan Loan thay đổi chủ ý.

      “Ngươi…” Tô Viễn Hành bị Lãnh Đình Dực hoài nghi tức tối vô cùng, nhưng vì bảo bối đồ đệ, phải khó khăn nén cơn giận này xuống.

      “Nếu các ngươi tin, vậy theo lão phu gặp bảo bối đồ đệ hỏi cho ràng .” Mặt đối mặt chuyện, phải ràng hơn sao?

      “Đương nhiên.” Lãnh Đình Dực trợn trừng hai mắt, việc quan trọng bọn họ đến chính là tìm Loan Loan .

      “Mời.” Tô Viễn Hành vươn tay ra phía trước, xoay người, dẫn mọi người vào trong U cốc.

      Tiến vào U cốc, ai nấy cũng đều bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, khỏi trầm trồ. nghĩ tới ở Thiên Diệu hoàng triều lại có nơi đẹp thế này, ngay cả đám người Hiên Viên Dạ cũng biết, chẳng trách tìm thấy Loan Loan.

      Mọi người nhìn nhau , bước chân theo Tô Viễn Hành qua sơn đạo rất dài. Ra ngoài sơn động, cảnh sắc mênh mông chìm ngập trong ánh sáng dần dần xuất , trời xanh thăm thẳm, mây trắng lãng đãng, chim hóa líu lo, hoa thơm đua sắc, tiên cảnh nhân gian cũng chỉ đẹp đến mức này là cùng.

      Vượt qua cây cầu vòm, lọt vào tầm mắt bọn họ là thảm hoa túc kiêu sa rực đỏ lay động trước gió, sau những phiến hoa là những gốc tre thanh nhã được sắp xếp tỉ mỉ, mà người bọn họ đau khổ tìm kiếm lại nhàn nhã ngồi dưới tán trúc, lười biếng hưởng thụ làn gió tươi xanh, quần lụa xanh nhạt buông dài , mái tóc đen bay theo gió, trông dịu dàng mà tôn quý. Bên cạnh có đứa bé trai bắt bướm, cảnh đẹp tuyệt mỹ nhưng ấm áp, đầy tình thương.

      “Loan Loan…”

      Trăm miệng bằng lời, Hiên Viên Dạ, Lãnh Đình Dực, Lãnh Bùi Viễn, Sở Ngự Hằng đồng thanh lên tiếng.

      Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời lóe ánh dương quang tựa như hai khối bảo thạch đen tuyền, trong suốt hoàn mĩ. gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười nhợt nhạt, nụ cười tuy nhạt nhưng lại rực rỡ hơn bất cứ loài hoa nào, nhìn thoáng chốc cũng làm người khác ngẩn ngơ. Nét mặt ôn nhu, khỏi khiến trái tim người đối diện đập thình thịch. Thời khắc này, bọn họ đều nghĩ mình gặp Cửu Thiên Huyền Nữ sa gót hồng dưới phàm trầm tục tĩu…

      “Cha, tướng quân, phụ thân.”

      Lãnh Loan Loan ngồi dậy, nhìn hai người cha cười yếu ớt. Sau đó ánh mắt đảo qua những người khác, tất nhiên dừng ở người Hiên Viên Dạ. Nam nhân này gầy quá, tuy chỉ có ngắn ngủn mấy ngày nhưng ánh mắt mệt mỏi. Ánh mắt ấy từng ngạo nghễ nhìn thế gian, nay lại đờ đẫn như vậy là vì mình sao? Nụ cười yếu ớt biến mất, nàng đứng dậy, tiến tới về phía

      Hiên Viên Dạ đơ người trong phút chốc, đem thân ảnh Lãnh Loan Loan thu vào đôi mắt, khảm vào trong đầu, sau đó khắc sâu vào trong lòng. Ngắn ngủn mấy ngày thôi nhưng trải qua nhớ nàng biết bao, gặp ngày như cách ba thu, gặp lại, lại tựa hồ nghìn năm rồi.

      Hai người nhìn nhau, ai gì, gió hôn lên y bào của bọn họ bay phất phơ.

      “Tô gia gia, bọn họ là ai? Muốn cùng Tinh nhi chơi đùa sao?”

      Tinh nhi vui vẻ dừng chân, thân hình nho đứng ở nơi đó chăm chú nhìn những người xa lạ, câu hỏi ngây thơ cắt ngang tĩnh mịch giữa hai người.

      Tinh nhi hỏi vậy khiến cho mọi người đều buồn cười, khí trầm lắng giảm vài phần.

      “Tinh nhi, bọn họ đến để tìm Loan Loan tỷ tỷ.” Tô Viễn Hành qua , sờ sờ đầu Tinh nhi.

      “Loan Loan, con có khỏe ?”

      Lãnh Đình Dực, Lãnh Bùi Viễn đến bên người Lãnh Loan Loan, quan sát nàng, nhìn nàng bình yên vô nới cảm thấy yên lòng.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 138: Quay về

      Edit: Lệ Phù Du

      Beta: Nguyệt Nhi

      ———————–

      “Ta sao, xin lỗi vì làm cho mọi người phải lo lắng.” Lãnh Loan Loan cười yếu ớt.

      “Con có việc gì là tốt rồi, chúng ta cũng yên tâm.” Lãnh Bùi Viễn biết nữ nhi có việc gì, tâm tình cũng thả lỏng rất nhiều.

      “Con mà có chuyện gì, ta giết lão đầu nhi kia.” Lãnh Đình Dực quay đầu trừng mắt nhìn Tô Viễn Hành, đổi lấy là cái gãi đầu vô tội cuả , làm sao có thể để đồ đệ bảo bối của mình có chuyện được nha.

      “Cha, sư phụ đối xử với ta tốt lắm.” Lãnh Loan Loan nhìn hành động của Tô Viễn Hành, khỏi mỉm cười.

      “Tốt nhất là như thế.” Lãnh Đình Dực nhìn cái bụng hơi nhô lên của Lãnh Loan Loan, giọng dịu dàng: “Cháu ngoại của ta thế nào rồi, có ngoan ?’’

      “Đứa bé ngoan lắm.” Lãnh Loan Loan vuốt ve bụng, ánh mắt ôn nhu.

      Lãnh Bùi Viễn ngoái đầu nhìn lại, thấy đôi mắt đầy trông mong của Hiên Viên Dạ nhìn Lãnh Loan Loan. Trong lòng đột nhiên dở khóc dở cười, thôi quên , bọn họ vẫn nên tặng thời gian lại cho đôi vợ chồng này hơn.

      “Lãnh huynh, phong cảnh nơi này đẹp, chúng ta cùng xem .” Dứt lời, Lãnh Bùi Viễn vừa lôi Lãnh Đình Dực vẻ mặt tình nguyện , vừa đánh mắt nhìn về hướng những người khác, lưu lại gian riêng cho Hiên Viên Dạ và Lãnh Loan Loan.

      “Ngươi gầy .” Lãnh Loan Loan nhìn Hiên Viên Dạ đến gần, ánh mắt thản nhiên.

      “Ngươi quên câu khi xưa của ta rồi sao, nếu ngươi già , ta cần ngươi nữa.”

      “Loan Loan…”

      Hiên Viên Dạ nghe được những lời quan tâm mà Lãnh Loan Loan rất ít khi ra, tim đập nhanh. Đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng, chỉ sợ lúc nãy tai mình nghe nhầm. Hai bàn tay dưới ống tay áo màu tím nắm chặt, chẳng lẽ Loan Loan tha thứ cho mình?

      “Loan cái gì mà Loan, lời ta ngươi toàn nghe tai này lọt tai kia, nhìn ngươi bây giờ xấu chết được.” Lãnh Loan Loan đứng dậy, làn váy xanh nhạt buông dài, hôn lên mặt cỏ xanh mướt dưới chân. Ánh nắng chiếu lên thân thể nàng, lấp lánh màu ngọc quý, khiến nàng bây giờ tựa như tiên nữ hạ phàm.

      Hiên Viên Dạ khẽ nhếch môi, nở nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay. Ánh mắt của nhìn Lãnh Loan Loan, nghe lời đầy quan tâm của nàng mà trong lòng ngọt ngào. vươn những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve hai gò má khát vọng lâu, đôi mắt ôn nhu dường như có thể chảy ra nước.

      ‘’Loan Loan…’’ nhàng nỉ non, là lời từ tận sâu trong đáy lòng.

      “Cái gì?” Lãnh Loan Loan mặc kệ bàn tay vuốt ve gò má mình, giọng vẫn hung ác như cũ. Nhưng độ cong nơi khóe môi lại tiết lộ cảm xúc chân thực của nàng, kỳ từ lúc Hiên Viên Dạ buông xuống cái giá của hoàng đế, vì nàng lo trước lo sau, tự tay thu xếp vấn đề ăn mặc, lại, nàng cũng tha thứ cho . Nàng phải loại người phân phải trái, tuy rằng bề ngoài vẫn tỏ vẻ giận , nhưng dù sao đó cũng là người nàng đầu ấp tay gối, chỉ cần về sau mãi mãi thương mình nàng, hạnh phúc này, tại sao nàng lại nắm lấy cơ chứ?

      ‘’Loan Loan…’’ Hiên Viên Dạ lại nỉ non, ngữ khí mềm , sợ đây chỉ là giấc mộng, giấc mộng tuyệt vời.

      “Đồ ngốc.” Đôi mắt sáng ngời của Lãnh Loan Loan nhìn Hiên Viên Dạ, ánh mắt bất an của ràng như thế. bây giờ tựa như con búp bê bằng gốm sứ, chạm cái vỡ tan. Trong lòng đột nhiên cảm động, nam nhân này rất nàng. Ai cũng đều , vô tình nhất là bậc đế vương, nhưng người nam nhân trước mặt nàng lại buông tha cho ba ngàn giai lệ, chỉ độc sủng người. Lại còn buông tự tôn, kiêu ngạo của bậc hoàng đế, vì nàng ngày ngày nấu canh ẩm bổ. Người nam nhân như vậy, có thể thương sao? Có thể đau lòng sao? Thôi, tha thứ cho . nên tiếp tục tra tấn nữa.

      (NN: Nam chính tiếp tục bị dìm cách tàn nhẫn, từ nam tử cao cao tại thượng thành búp bê sứ, ôi cười chết mất :))))))

      Lãnh Loan Loan hai tay ôm lấy thắt lưng tinh tráng của , nhàng dựa vào lồng ngực rộng lớn, lắng nghe nhịp tim đập trầm ổn, cảm giác an tâm lạ thường.

      Dưới ánh mặt trời, hai bóng dáng thân mật ôm nhau, biển hoa muôn hồng nghìn tía phía sau theo gió bay múa. Khung cảnh xinh đẹp mà ấm áp.

      “Nàng có tha thứ cho ta ?”

      Hiên Viên Dạ ôm lấy nàng, hai tay vì khẩn trương mà khẽ run. rất muốn đem nàng nhập vào trong cơ thể , mãi mãi bao giờ tách rời. Mấy ngày chia lìa khiến sầu lo, nhớ mong biết bao nhiêu, cũng khiến hiểu ra, nếu có Loan Loan, chắc chắn thể sống được. Trái tim của nếu thiếu nàng đơn trống trải, giang sơn xã tắc đối với cũng chẳng còn ý nghĩa gì, vì nàng, có thể vứt bỏ cả giang sơn, làm vị đế vương chỉ cần giai nhân màng thiên hạ.

      “Ta tha thứ cho ngươi.”

      Lãnh Loan Loan nhợt nhạt cười, buông Hiên Viên Dạ ra. Nắm lấy bàn tay đặt lên cái bụng hơi nhô ra của mình, đôi mắt sáng ngời như mang theo hai đốm lửa .

      “Ngươi có cảm giác được ? Cục cưng của chúng ta cũng tha thứ cho ngươi rồi.”

      Hiên Viên Dạ giật mình, từ bàn tay của mình có thể cảm giác bụng của nàng động. Đôi mắt thâm thúy của bỗng nhiên vụt sáng, toát ra vui sướng cùng kích động, cảm giác được, cảm giác được cục cưng đá đá bàn tay của mình. Hình như đứa bé muốn chào hỏi .

      “Cục cưng đá ta, cục cưng đá ta…” Hiên Viên Dạ nhìn Lãnh Loan Loan, vui sướng liên tục.

      “Cũng được năm tháng rồi, đương nhiên biết đá.” Bất tri bất giác nàng ở U Cốc được nửa tháng, , nàng cũng quen với hoàn cảnh thanh u của nơi này, muốn trở lại cái lồng sắt hoa lệ kia.

      “Cục cưng của chúng ta cũng dễ thương y như Tinh Nhi vừa rồi.” Hiên Viên Dạ khẽ vuốt ve cái bụng của Lãnh Loan Loan, nhớ tới tiểu nam hài Tinh Nhi kia, khỏi tưởng tượng bộ dạng cục cưng của và Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan nhợt nhạt cười, hai tròng mắt sáng ngời nhìn nam nhân trước mắt. Nàng nhìn đôi mắt thâm thúy híp lại của , hoàn toàn say mê. Trong lòng cũng tràn đầy cảm động, càng thêm kiên định việc mình tha thứ là đúng.

      “Đỡ ta sang bên kia ngồi.” Đứng lâu, tiểu tử trong bụng lại nghịch ngợm, Lãnh Loan Loan khỏi cảm thấy mệt mỏi.

      “Được rồi.” Hiên Viên Dạ lại gần Lãnh Loan Loan, cẩn thận đỡ nàng đến ghế ngồi, đôi mắt vẫn rời nàng dù chỉ khắc.

      “Loan Loan, nàng đoán xem, con của chúng ta là con trai hay con ?”

      Hiên Viên Dạ ngồi xổm xuống, tựa đầu vào bụng của Loan Loan. Cảm thụ được cục cưng chuyện bên tai, ôn nhu hỏi.

      “Ta muốn có con .” Bàn tay của Lãnh Loan Loan khẽ vuốt ve mái tóc của Hiên Viên Dạ, cười yếu ớt. Có con rất tốt, về sau có thể biến nàng trở thành nương xinh đẹp.

      “Ta cũng thích có con .” Hiên Viên Dạ ngẩng đầu, ánh mât ôn nhu như nước. “ Nếu là con , chắc chắn xinh đẹp y như nàng.” Nhớ lại lúc mới gặp Lãnh Loan Loan, nàng cũng mới chỉ là hài đồng. Nếu cục cưng của bọn họ là nữ hài, hẳn là rất giống Loan Loan khi đó.

      “Đồ ngốc.” Lãnh Loan Loan chọt chọt . “Chẳng lẽ ngươi muốn hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế sao?”

      “Chỉ cần có nàng là đủ rồi.” Hiên Viên Dạ thâm tình , ánh mắt sáng quắc.

      Lãnh Loan Loan cười cười cúi đầu, môi đào dừng lại môi mỏng của .

      được có lần sau.” Tha thứ nốt lần này, nàng tuyệt đối cho lại có lần tiếp theo.

      “Ta thề, tuyệt đối có lần sau.” Hiên Viên Dạ kiên định trả lời.

      Hai bờ môi chậm rãi vô cùng thân thiết quấn quít, tình ý triền miên…

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 139: Huyễn Phong

      Edit: Lệ Phù Du

      Beta: Nguyệt Nhi

      ——————–

      Xa xa, thân ảnh màu trắng đứng ở sau những bụi cây nhìn hai người, ánh mắt màu tím lên đau đớn, lại rất nhanh dấu , tiếp tục ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn toàn bình tĩnh.

      Gió nhàng thổi, áo trắng theo gió lay động, quay đầu liếc nhìn hai người thân mật hôn nhau, xoay người rời .

      Mặt trời lên cao, những tia nắng nhu hòa trải đầy mặt đất, ai cũng chưa từng nhìn thấy, từng có bóng người lặng lẽ đến rồi lặng im rời .

      lát sau, khuôn mặt tuyệt mĩ của Lãnh Loan Loan bay lên hai rặng mây đỏ, đôi mắt sáng ngời mê ly, quyến rũ động lòng người. Khiến cho Hiên Viên Dạ nhìn mà tim đập nhanh, bất quá ánh mắt thấy được cái bụng hơi nhô lên kia đành phải mạnh mẽ áp chế dục hỏa trong người.

      ‘’ thôi, chúng ta mau đến chỗ phụ thân.’’

      Lãnh Loan Loan ôm lấy cánh tay Hiên Viên Dạ, cười yếu ớt. Vài sợi tóc màu đen buông xuống nơi thắt lưng, theo cái xoay người của nàng mà vẽ nên độ cong xinh đẹp.

      “Ừ.”

      Hiên Viên Dạ gật đầu, đôi mắt thâm thúy ôn nhu như nước, đưa tay kéo lấy bàn tay nhắn của nàng, thân mật về phía trước.

      Trời xanh mây trắng, chim hót bướm lượn.

      Bóng dáng hai người dưới ánh mặt trời xa dần, hoa vẫn bay múa trong gió, có lẽ là vì hai người mà vui mừng.

      Bên kia.

      Đám người Lãnh Đình Dực, Lãnh Bùi Viễn, Sở Ngự Hằng, Tàn Nhất, Phong Triệt ở U Cốc loanh quanh, đột nhiên tới cánh đồng hoa, nơi đồng hoa có bóng dáng màu trắng lẳng lặng đứng, mái tóc đen như mực buông xuống, thắt lưng hơi cúi, bàn tay ôm lấy những đóa vừa như ngắm, lại vừa giống như nghiên cứu cái gì đó?

      Đám người Lãnh Đình Dực nhìn nhau, nam tử này là ai? Tại sao lại ở trong U cốc?

      Hình như là cảm giác được ánh mắt của mọi người, bóng dáng màu trắng quay đầu lại, sợi tóc rối tung vẽ nên vòng cung xinh đẹp, khuôn mặt tuấn mỹ trong suốt dưới ánh nắng tựa như lóe ra ánh sáng ngọc lóa mắt, khiến người khác nhịn được mà phải nheo mắt lại.

      Đúng là nam nhân trong suốt, sạch .

      Khuôn mặt tuyệt mỹ, nghiệt, ngược lại giống như thần tiên nhiễm bụi trần. Đôi mắt sáng ngời, trong suốt như dòng suối, môi mỏng hồng nhạt khẽ giơ lên, khóe miệng nở rộ nụ cười nhợt nhạt ôn nhu, làm người ta như đắm chìm trong cơn gió xuân dịu dàng.

      đến tột cùng là ai? Mọi người rất ngạc nhiên về xuất của nam nhân này. người trong suốt sạch như vậy có thể xuất ở phàm trần này sao?

      Huyễn Phong cười yếu ớt nhìn đám nam tử tuấn mỹ tới, trong lòng cũng hiểu được bọn họ là bằng hữu của Loan Loan. Ánh mắt dừng lại ở người của Lãnh Đình Dực, nam tử này có hơi thở giống với Lãnh nương, hẳn là phụ thân của Lãnh nương ở thế giới này? Ánh mắt xẹt qua , dừng lại ở bốn thiếu niên Phong Triệt, Phong Triết, Phong Dự, Phong Tồn, đôi mắt xẹt qua tia kinh ngạc, bọn họ sao lại ở chỗ này?

      “Vị công tử này, biết ngươi là…”

      Sở Ngự Hằng dẫn đầu hỏi, khoác lên mình bộ hắc bào mạ vàng càng trông ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang. Đôi mắt thâm thúy chút nào che dấu tò mò của mình nhìn về phía Huyễn Phong, chưa bao giờ gặp được nam nhân có hơi thở sạch như thế.

      “Tại hạ Huyễn Phong.” Huyễn Phong cười yếu ớt, ôn nhã như cũ. “Mấy vị là bằng hữu của Lãnh nương?”

      “Đúng vậy.” Sở Ngự Hằng gật đầu. “Tại hạ Sở Ngự Hằng.”

      “Tàn Nhất.” Tàn Nhất lạnh lùng , mặt nạ màu bạc dưới ánh mắt trời lấp lánh ngân quang.

      “Lãnh Đình Dực.” Lãnh Đình Dực nhìn Huyễn Phong, nam nhân này đúng là quá xuất trần thoát tục.

      “Lãnh Bùi Viễn.” Thản nhiên gật đầu.

      “Lãnh Địch U.” Thiếu niên áo trắng cười , nụ cười của toát lên vẻ trong sáng.’’

      “Dạ Mị.” Thoáng liếc nhìn.

      “Dạ Hồn.” Thản nhiên nhướng mày.

      “Phong Triệt.”

      “Phong Triết.”

      “Phong Tồn.”

      “Phong Dự.” Bốn thiếu niên áo trắng như tuyết, đầu đội ngọc quan, tuấn dật phi phàm.

      “Rất vui được gặp cái vị.” Huyễn Phong gật gật đầu với bọn họ, bước ra từ biển hoa, y bào màu trắng theo gió tung bay, khuôn mặt tuấn mỹ nở rộ nụ cười trong suốt như nước, đôi mắt vô tranh vô cầu tựa như tiên nhân trời.

      “Ta biết các ngươi.” Huyễn Phong đưa ánh mắt về phía bốn thiếu niên Phong Triệt, thản nhiên .

      Bốn huynh đệ Phong Triệt hai mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía Huyễn Phong mang theo cảnh giác.

      “Ngươi là ai?” Phong tộc chỉ còn lại có bốn người bọn họ, thể để xảy ra chuyện gì được.

      “Nguyệt Thần tế ti.” Huyễn Phong nhìn bốn người cười yếu ớt.

      “Cái gì?” Bốn người kinh ngạc nhìn , nam nhân trong suốt sạch như thần tiên này lại chính là tế ti đại nhân cứu bọn họ sao?

      “Ngươi là tế ti đại nhân sao?” Phong Triệt lạnh lùng nhìn Huyễn Phong, hỏi thẳng. Bọn họ chưa bao giờ gặp qua dung mạo chân chính của tế ti đại nhân, làm sao mà biết được lời hay giả?

      Huyễn Phong nhìn , vươn ngón tay bắn ra ở giữa trung. Mọi người ngạc nhiên nhìn bàn tay bống nhiên xuất cái mặt nạ màu trắng.

      Huyễn Phong liếc bốn thiêu niên cái, đem mặt nạ đội lên mặt.

      là ngài.”

      Bốn thiếu niên nhìn thấy khuôn mặt đội mặt nạ kia, đôi mắt lộ ra giống y đúc với đôi mắt của người cứu bọn họ ngày đó, trong lòng kích động ra lời. Bốn huynh đệ nhìn nhau, lập tức quỳ xuống dưới chân Huyễn Phong.

      “Đạ tạ tế ti đại nhân cứu mạng.” Bọn họ vẫn muốn tìm cơ hội báo đáp , nhưng ngại cho thân phận của mình mà thể nào trở lại Nguyệt Thần.

      Đám người Lãnh Đình Dực nhìn nhau, bọn họ làm cái gì vậy? Mà nam nhân Huyễn Phong thần bí kia sao lại trở thành ân nhân cứu mạng của bốn người Phong Triệt.

      “Các ngươi đứng dậy .” Huyễn Phong phất tay, bốn người dập đầu sau đó đứng lên.

      “Sao tế ti đại nhân lại ở đây?” Phong Triệt hỏi, chẳng phải ở Nguyệt Thần quốc sao?

      Huyễn Phong thở dài, bởi vì năng lực thần kỳ của khiến cho nhiều người thèm muốn, vọng tưởng lợi dụng để hoàn thành bá nghiệp của bọn họ, mà cái gọi là bá nghiệp đó lại là chuyện nguy hiểm đến an nguy của dân chúng, vô luận như thế nào cũng chịu đồng ý.

      lời khó hết.”Đôi mắt trong suốt tỳ vết bịt kín sương mù.

      Mọi người kinh ngạc, ngờ nam nhân trong suốt này cũng có mặt giống người bình thường.

      ra mọi người đều ở đây.”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 140: Ta

      Edit & beta: Nguyệt Nhi

      ——————

      ra mọi người đều ở đây.”

      Mọi người quay đầu, ra là Tô Viễn Hành ôm Tinh nhi đến, quần áo đen phất phơ, uy phong vô cùng.

      “Hừ…” Lãnh Đình Dực thấy người đến là Tô Viễn Hành liền trưng ra khuôn mặt mấy hòa nhã.

      Bốn thiếu niên chứng kiến ngày hôm đó bắt Lãnh Loan Loan và Dạ Thần cũng lạnh lùng nhìn .

      Tô Viễn Hành có chút xấu hổ, nghĩ đến địa bàn của mình mà ai xem là chủ nhân hết.

      “Tô sư bá.” Trong đám người chỉ có Lãnh Địch U là có vẻ khó chịu với Tô Viễn Hành.

      “Tô tiền bối.” Huyễn Phong cũng gật đầu chào hỏi với Tô Viễn Hành.

      “Ha ha…” Tô Viễn Hành gãi gãi đầu, xấu hổ cười. “Bảo bối đồ đệ cùng con rể đồ đệ tìm chư vị.”

      “Chúng ta quay lại thôi.” Lãnh Đình Dực , dẫn đầu đám người về chỗ ban nãy.

      thôi.” Những người khác cũng cất bước.

      Trong phòng trúc, lụa trắng nhàng đùa nghịch trong gió, bình phong vẽ rừng trúc xanh biếc, tao nhã xinh đẹp.

      Lãnh Loan Loan và Hiên Viên Dạ nắm tay nhau, ngồi hai bên bàn, gió hôn lên sợi tóc hai người, tóc đen quấn quít.

      “Loan Loan.”

      Lãnh Đình Dực cùng đám người Lãnh Bùi Viễn đến, trong nháy mắt phòng trúc tao nhã bỗng trở nên chật chội.

      “Cha, tướng quân phụ thân.” Lãnh Loan Loan cười yếu ớt, mời bọn họ ngồi xuống. Mang thai rồi, tính tình nàng thay đổi ít, cũng cười nhiều hơn.

      “Loan Loan, nếu con có việc gì sao quay về? Sao lại bảo chúng ta đến đây?”

      Lãnh Bùi Viễn xem xét căn phòng, mặc dù hoa lệ nhưng thập phần thanh nhã, là nơi tốt.

      Những người khác cũng nhìn nàng.

      “Này, các ngươi đừng xúi giục đồ đệ của ta, lão phu còn chờ nàng sinh tiểu đồ tôn để nối nghiệp lão phu đó.”

      Tô Viễn Hành vừa ôm Tinh nhi bước vào, nghe Lãnh Đình Dực vậy liền giận dỗi. Hừ, vất vả lắm mới nhận được đồ đệ như Loan Loan, làm sao lại để bọn họ cuỗm mất được.

      “Cái gì mà đồ đệ?” Lãnh Đình Dực lạnh lùng trừng mắt Tô Viễn Hành, đều là do lão đầu này hại bọ họ lo lắng thôi, còn chưa tính sổ xong. “Loan Loan là con ta, đứa bé trong bụng cũng là cháu ngoại ta.”

      “Ớ…”

      Tô Viễn Hành nhìn Lãnh Đình Dực, ông ta cũng đúng nha. Loan Loan là con ông ta, trong bụng nàng cũng là cháu ngoại ông ta. Vậy đồ đệ và tiểu đồ tôn của mình sao? là đau đầu mà.

      “Lãnh huynh, Tô huynh, hai người đừng tranh cãi nữa, mau nghe thử Loan Loan muốn gì thôi.”

      Lãnh Bùi Viễn đứng dậy, lên tiếng khuyên giải. Tuy rằng cũng rất thích Tô Viễn Hành, nhưng dù sao Loan Loan cũng nhận ông ta làm sư phụ, cũng phải là người dưng nữa.

      “Đúng vậy, Lãnh thúc thúc, Tô sư bá, mọi người cùng nhau ngồi .” Lãnh Địch U cũng cười .

      Lãnh Đình Dực và Tô Viễn Hành hung hăng trừng mắt nhau cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.

      Lãnh Loan Loan buông bàn tay nắm tay Hiên Viên Dạ ra, nhìn mọi người lượt, cuối cùng mới mở miệng với Lãnh Đình Dực:

      “Cha, người có muốn về đại ?”

      “Loan Loan…”

      Lãnh Loan Loan vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng. Ý nàng là gì? Chẳng lẽ là muốn trở về nơi nàng sinh ra ư?

      Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, mang theo kinh hoảng và bất an, nhất là Hiên Viên Dạ nhịn được năm lấy tay nàng chặt. phải nàng tha thứ cho rồi sao? Vì sao bây giờ lại như vậy?

      Sở Ngự Hằng cũng nhìn Lãnh Loan Loan. Mấy ngày nàng bị bắt , mơ hồ đoán được thân phận của nàng. Tuy rằng thể nào tin nổi rằng nàng là người từ thời khác đến nhưng vẫn phải thừa nhận. Ở đây làm sao có thể dạy nên con người như nàng chứ? Nhưng mà ý của nàng bây giờ là gì? Muốn rời Thiên Diệu sao?

      Ánh mắt mọi người đều nhìn nàng, ai gì, căn phòng lặng đến dọa người.

      “Loan Loan, ý của con là gì? Chẳng lẽ chúng ta có thể trở về sao?”

      Lãnh Đình dực nhìn Lãnh Loan Loan, đôi mắt thâm thúy ra chiều suy nghĩ. thể phủ nhận khi nghe Loan Loan , có chút hy vọng. Dù sao đó cũng là nơi sinh ra, sống ở đó mấy chục năm, mà quan trọng hơn là nơi đó còn là nơi vợ nằm xuống.

      “Hẳn là có thể.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu.

      “Loan Loan…” Hiên Viên Dạ nắm tay nàng chặt, sợ nàng rời xa .

      “Chủ tử…” Bốn thiếu niên và Tàn Nhất, Dạ Mị, Dạ Hồn cũng nhìn nàng.

      “Bảo bối đồ đệ a, ngươi bỏ chúng ta mà chứ?” Tô Viễn Hành nhìn Lãnh Loan Loan chớp mắt. Nàng chứ? Nếu vậy phải là nghiệp đời của mình có người kế thừa sao? Tiểu tử Dạ Thần kia đồ đệ như vậy, nàng vừa chỉ sợ cũng bỏ luôn thôi.

      “Ta chưa .”

      Lãnh Loan Loan thờ ơ cất tiếng, nhìn những gương mặt lo lắng, nàng hiểu được nỗi lo của họ. Dù chưa chắc là trở về. nhưng nếu có cơ hội, nàng muốn trở về chuyến, ở bên phần mộ của mẹ với mẹ rằng nàng sống rất hạnh phúc.

      “Vậy là?”

      Mọi người nghe nàng vậy đều thở phào nhõm, nhưng vẫn ý của nàng là thế nào.

      “Cha, gần đến sinh nhật mẹ rồi.” Lãnh Loan Loan nhìn Lãnh Đình Dực.

      Lãnh Đình Dực gật đầu, nghĩ đến vợ mình lại cảm thấy xót xa. Bất quá như vậy cũng chưa là xấu, ít ra Loan Loan còn hạnh phúc, mạng của nàng ấy cũng uổng phí.

      “Con muốn trở về thăm mẹ.” Lãnh Loan Loan giơ tay ngăn mọi người lên tiếng, “Để với mẹ rằng bây giờ con rất tốt để mẹ yên tâm. Sau đó, con về lại đây sinh con, nhìn chúng lớn lên.”

      ra chỉ là về chuyến, trở lại.

      Hiên Viên Dạ thở ra, mày cũng thôi nhíu, đôi mắt lại sáng ngời như cũ, tay nắm tay Lãnh Loan Loan, truyền cho nàng tính cảm của .

      “Nhưng chúng ta làm sao trở về đây?” Lãnh Đình Cánh nhướng mày, bọn họ là xuyên , cũng phải du lịch, phải muốn về là về ngay được.

      “Cho nên ta mới gọi mọi người đến.” Lãnh Loan Loan tiếp lời, chuyển mắt nhìn Huyễn Phong.“Huyễn công tử bảo rằng có thể giúp chúng ta trở về.”

      “Phải.” Huyễn Phong gật gật đầu.

      “Kia……”

      Cheng…

      Lãnh Đình Cánh còn chưa được câu, bên ngoài truyền đến thanh đánh nhau. Mọi người ai nấy đều nhíu mày. Có chuyện gì vậy?

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 141: Thần binh

      Edit & beta: Nguyệt Nhi

      —————

      Thần binh

      Lãnh Đình Dực còn chưa được câu, bên ngoài truyền đến thanh đánh nhau/ Mọi người ai nấy đều nhíu mày. Có chuyện gì vậy?

      “Có người xâm nhập u cốc.”

      Tô Viễn Hành nhíu mày, vừa dứt lời thả Tinh Nhi xuống, loáng cái bay ra ngoài.

      xem thử.” Lãnh Đình Dực lên tiếng.

      Mọi người nhìn nhau rồi cũng theo ra ngoài.

      mặt cỏ xanh xa phòng, Dạ thần cầm tay nhuyễn kiếm chiến đấu cùng đám người kì lạ. Lá rụng hoa rơi theo từng mũi kiếm, tóc đen bay bay, áo trắng hơn tuyết, phong hoa tuyệt đại.

      “Kẻ nào chán sống dám xông vào u cốc của ta?”

      Tô Viễn Hành cao giọng quát, tay bắn ra ngân châm, cũng nhảy vào vòng chiến.

      “Đồ đệ, ta đến giúp ngươi.”

      Lấy ra roi da giắt bên hông, roi quấn như rắn độc ác liệt đánh tới.

      đám nam nhân đầu trùm khăn trắng, tóc đen bị bọc ở trong, mày rậm mắt to, dáng người cao lớn, tay vung Loan Nguyệt đao, thân đao lóe ra khí lạnh khiến người ta rùng mình.

      Bọn họ vừa thấy Tô Viễn hành nhảy vào liền tách ra làm hai, bên tiếp tục đánh với Dạ thần, bên tiếp chiêu Tô Viễn Hành.

      Bụi bay, hoa nát.

      Tuy rằng Tô Viễn Hành và dạ Thần đều thân thủ bất phàm, nhưng chiêu thức của đám người này lại vô cùng cổ quái, hoàn toàn nhìn ra là loại võ công gì, là làm cho hai người biết làm sao.

      “Là bọn .”

      Huyễn Phong cùng Lãnh Loan Loan bước đến, nhìn thấy đám người đó vẻ mặt liền thay đổi. nghĩ đến bọn chúng vậy mà tìm được nơi này.

      “Ngươi biết bọn họ?” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, đôi mắt đen trắng ràng nhìn chăm chú Huyễn Phong.

      “Bọn họ là thần binh của Nguyệt Thần quốc.” Người trả lời là Phong Triệt.

      “Ngươi cũng biết?” Lãnh Đình Dực nhìn bốn thiếu niên, có chút hoang mang.

      “Vâng, bọn tôi cũng là người của Nguyệt Thần quốc.” Phong Triết tiếp lời.

      Lãnh Loan Loan nhìn bốn người, đây là lần đầu tiên bọn họ nhắc đến xuất thân của mình.

      “Tế ti đại nhân, bọn họ tìm ngài à?” Phong Tồn nhìn về phía Huyễn Phong, hỏi.

      “Chắc vậy.” Huyễn Phong mím môi, “ nghĩ đến bọn chúng tìm thấy ta dừng tay.”

      “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Lãnh Địch U cảm thấy hứng thú với vấn đề này. Trước giờ vẫn thấy người tên Huyễn Phong này quá mức sạch , sạch đến tì vết, bây giờ xem ra cũng hẳn.

      “Này…”

      “Tế ti ở đây.”

      đợi Huyễn Phong mở miệng, bọn người kia phát ra . Những người đánh với Dạ Thần và Tô Viễn Hành đều đồng loạt vung đao công kích Huyễn Phong.

      Hiên Viên Dạ nắm tay Lãnh Loan Loan, đưa nàng tránh sang bên.

      Bốn huynh đệ Phong Triệt, Phong Triết, Phong Dự, Phong Tồn nhoáng cái chắn trước mặt Huyễn Phong. Mấy tên thần binh nhìn thấy bọn họ ngẩn ra, mắt chợt lóe, loan đao chuyển hướng công kích bọn họ.

      Phong Triệt, Phong Triết, Phong Dự, Phong Tồn nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng, vận khí, rút bảo kiếm ra khỏi vỏ. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, thân kiếm như sáng lên lạnh lẽo. Thân ảnh bốn người đồng loạt nghênh chiến đám thần binh.

      “Tàn, Mị, Hồn, các ngươi giúp Thần.”

      Lãnh Loan Loan nhìn Dạ Thần và Tô Viễn Hành dường như bị mấy chiêu thức cổ quái của đám người này làm cho bối rối. dôi mày thanh tú nhíu lại, với Dạ Hồn, Dạ Mị và Tàn Nhất đứng đó.

      “Vâng.”

      Ba người lên tiếng trả lời, thân ảnh giống như tia chớp chạy như bay đến chỗ giao chiến. Dạ Hồn, Dạ Mị đáp xuống hai bên Dạ Thần, rút kiếm so chiêu với đám thần bin, kiếm chạm đao phát ra thanh thanh thanh thúy, thậm chí có thể nhìn thấy tia lửa bắn ra.

      Tàn Nhất cũng đáp xuống bên cạnh Tô Viễn Hành, cùng kề vai chiến đấu. nửa mặt nạ bạc dưới ánh dương lóe ra tia quỷ dị, mắt nâu híp lại, vung tay ra sát chiêu.

      “Tế ti đại nhân, mời ngài theo chúng ta trở về.” Tên thần binh cùng bốn thiếu niên giao thủ .

      “Hừ, chỉ cần có chúng ta ở đây, các ngươi đừng mơ mang ngài ấy .” Phong Triệt lạnh lùng , ánh mắt như muốn động lạnh người ta.

      “Các ngươi là ai?” Tên thần binh chuyện tương đối khí phách hơn đám còn lại, xem ra chính là kẻ cầm đầu.

      “Chúng ta là ai cần các ngươi biết, chỉ biết các ngươi đem tế ti đại nhân được.”

      Phong Triệt vừa vừa vung kiếm chút lưu tinhg. Cái đám gọi là thần binh này căn bản chỉ là lũ tay sai cho hoàng thất, chuyên là chuyện xấu xa.

      “Tế ti đại nhân, chúng ta thể đưa .”

      Thủ lĩnh thần binh cũng lạnh giọng, giống như nổi khùng lên. Nhiệm vụ lần này là phải đem tế ti địa nhân về, sống hay chết đều phải hoàn thành.

      “Mời tế ti địa nhâ về, màng sinh tử.” cao giọng với đám thần binh còn lại.

      “Tuân lệnh.” Mấy chục thần binh kia đồng thanh hô, thanh vang vọng.

      “Đều là những kẻ lợi hại.” Lãnh Đình Dực nhìn hai bên chiến đấu, ánh mắt lạnh hơi sáng.

      “Ta hỗ trợ sư bá.”

      Lãnh Địch U thấy Tô Viễn Hành bị đám thần binh vây khốn, đôi mày tuấn dẫn nhướng lên, áo trắng tung bay, thân ảnh như hồ li vụt tới.

      “Địch nhi, cẩn thận.” Lãnh Bùi Viễn dặn dò, nhìn đứa con gia nhập vòng chiến.

      “Bọn họ thế nhưng chưa từ bỏ ý định.”

      Huyễn Phong nhìn đám người kia, lẩm bẩm . Mặc kệ sống chết đều phải đem mình mang về Nguyệt Thần sao?

      Lá rụng bay bay, đao quang kiếm ảnh, thanh va chạm của binh khí trong u cốc như bản nhạc hỗn độn.

      Hai bên ai chịu ai. Tuy rằng lúc trước bọn người Tô Viễn Hành bị mấy chiêu thức cổ quái của đám thần binh này làm khó, nhưng sau đó nhìn ra yếu điểm. Nguyệt Thần quốc thần binh dần bị dồn vào thế hạ phong. Xoẹt cái, lại là thần binh bị đâm trúng tay, mùi máu tươi sộc vào mũi ghê người.

      Thủ lĩnh đám thần binh nhíu mày chặt, cảm giác được những người này rất khó đối phó. Tuy rằng biết làm sao mà tế ti quen biết bọn họ, nhưng hiểu , chỉ cần có những người này ở đây bọn thể dễ dàng đưa người . Mắt híp lại suy tính, bên gắt gao giao thủ với phong Triệt, bên suy tư tìm cách thuận lợi đưa tế ti . Đột nhiên, ánh mắt bắt gặp thân ảnh đứa bé nấp sau gốc cây. Phất tay cái, tránh chiêu, thân ảnh xẹt qua đám người lãnh Loan Loan, khi dừng lại thấy Tinh nhi bị ôm lấy.

      “Dừng tay, nếu ta giết đứa trẻ này.” Tay siết chặt tinh nhi, lạnh lùng cất lời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :