1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 132 : Đồ Đệ

      Trong U cốc, hương hoa cỏ vờn quanh khắp nơi, từng đàn bướm bay lượn xung quanh.

      cậu bé đến dưới gốc cây cao, hướng về phía Lãnh Loan Loan vẫy vẫy tay. Tiếng cười khanh khách phiêu đãng ở trong U cốc xinh đẹp.

      “Loan Loan tỷ tỷ, tỷ mau nhìn Tinh nhi nha, thấy có cao nha”

      Lãnh Loan Loan nằm ở ghế, người mặc bộ quần áo màu xanh, bụng của nàng cũng hơi nhô ra. đôi mắt sáng ngời ôn nhu nhìn chăm chú vào bụng,nở nụ cười dịu dàng. máu tóc đen dài được cột lại phía sau đầu bằng sợi dây lụa màu trắng,còn có vài lọn tóc thả xuống hai bên sườn mặt. Bên cạnh nàng là đàn bướm sặc sỡ đủ mọi màu sắc bay xung quanh khiến cho nàng giống như tiên tử nằm giữa vườn hoa. Nghe tiếng gọi của Tinh nhi ,nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn như khi nhìn thấy Tinh nhi đứng ở cành cây cao vót liền trầm xuống, đứa này bướng bỉnh , nếu ngã xuống phải làm sao bây giờ?

      “Tinh nhi, mau leo xuống.” Từ từ ngồi dậy, hướng về phía cậu bé phất tay.

      cần.” Tinh nhi quệt miệng, chỉ vào thảm hoa phía dưới :”Đứng ở nơi cao như thế này mới có thể nhìn thấy nhiều loài hoa nha.”

      “Thần.” Lãnh Loan Loan để ý tới lời của cậu bé, quay đầu lại gọi tiếng.

      bóng dáng màu trắng quỷ dị xuất chợt lóe cái, liền xuất ở bên người tiểu nam hài . Hai tay vươn ra, liền thoải mài đem tiểu nam hải đưa đến trước mặt Lãnh Loan Loan.

      “Tinh nhi, em xem nơi đó rất cao, nếu ngã xuống, em thể thầy được chúng ta nữa .”

      Lãnh Loan Loan nhìn Tinh nhi bỉu môi bất an, cười yếu ớt . ngọn gió thổi qua mái tóc của nàng khiến nó bay lên chuyển đông chung với đàn bướm, dưới ánh nắng mặt trời, ánh mắt nàng ôn như bảo thạch sáng lóa mắt, khiến cậu bé nhìn đến ngây người.

      “Loan loan tỷ tỷ, tỷ là đẹp.” Tiểu nam hài ngây ngốc .

      Lãnh Loan Loan nhìn lên bộ dáng của đứa này khỏi vui vẻ, Dạ Tah6n2 cũng gợi lên nụ cười .

      “Các ngươi cười cái gì?”

      Khi mấy người còn vui vẻ Tô Viễn Hành trở lại, trong tay cầm cái túi gì đó, hướng bọn họ đến.

      “Tô gia gia, người mua đồ chơi cho Tinh nhi sao?”

      Tinh nhi nhìn Tô gia gia mà cậu bé quý cầm cái bọc gì đó trở về, khuôn mặt mất hứng liền nở nụ cười vui sướng,lập tức chạy đến bên người Tô Viễn Hành.

      “Ai, tiểu quai quai của ta, con chạy chậm chút.”

      Tô Viễn Hành thấy cậu bé liều mạng chạy tời đây, liền sợ tới mức thiếu chút nữa liền quăng luôn cái túi trong tay. Đứa trẻ này khiến người ta lo lắng, nhớ lại bốn năm trước khi nhặt được cậu bé, lúc đấy cậu bé gầy như con khỉ , mặt cũng có nhiều nép nhăn , rất là gầy yếu. Vừa thấy cậu bé ông liền phát người cậu bé có bệnh bẩm sinh, có lẽ cũng vì lí do đó nên cậu bé mới bị cha mẹ bỏ rơi ở nơi hoang dã .

      “Này, ta đồ đệ a, các ngươi tại sao lại hỏi xem phụ mang thứ gì về?”

      Tô Viễn Hành đem gói to trong tay thả xuống đất, ôm lấy Tinh nhi, hướng tới Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần . Nhìn bộ dáng nhàn tản của hai người bọn họ, trời ạ, đến tột cùng bọn họ là đồ đệ, hay là mình là đồ đệ a? Như thế nào lại là bản thân mình hầu hạ bọn họ?

      Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn ông, tuy rằng lúc trước đối với hành vi cưỡng ép bọn họ trở thành đồ đệ của ông ta có hảo cảm. Nhưng sau khi đến U cốc ở chung với nhau được mấy ngày, lại làm cho nàng hiểu được lão nhân này kỳ người rất tốt , có thể thấy được ông ta đối tốt với nhi giống như chính tôn tử của bản thân ông ta.

      “Mua cái gì?” Khó có được thời điểm nàng cho mặt mũi.

      Đôi mắt Tô Viễn Hành sáng lên,tên đồ đệ giống nữ vương này ruốt cuộc cũng chịu để ý tới ông . Xem ra những việc ông làm cũng hề uổng phí, mặt lộ ra vẻ vui sướng, hướng tới Lãnh Loan Loan chớp chớp mắt:

      “Thứ hôm nay ta mua chắc chắn làm cho ngươi rất thích .”

      xong, liền thả Tinh nhi xuống, mở ra gói to trong tay, lếu ra vài bộ quần áo. Giống như hiến vật quý, đẩy qua cho Lãnh Loan Loan xem, sau đó liền cười to.

      “Thế nào? Đáng ?”

      Lãnh Loan Loan tiếp nhận mậy bộ quần áo, mở ra liền thấy tất cả đều là quần ao1tre3 con, có cái yếm màu đỏ, cũng có mũ, có rật nhiều bộ đồ khéo léo linh lung. Ánh mặt trời chiếu xuống như xuyên qua những bộ quần áo , nhìn đáng

      Lãnh Loan Loan vuốt ve quần áo mềm nhẵn, trong lòng tràn đầy ôn nhu, nàng ngờ Tô Viễn Hành cư nhiên vì cục cưng trong bụng nàng mà chuẩn bị quần áo. Hơn nữa bởi vì biết cục cưng là nam hay là nữ, cư nhiên cẩn thận đều chuẩn bị tất cả.

      “Thực đáng .”

      Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, nhìn Tô Viễn Hành. Ánh mắt dịu dàng mà biết ơn, rất cảm động, nghĩ tới cư nhiên lại lo lắng chu đáo cho nàng như vậy.

      “Ha ha, cần cám ơn quá sớm, còn có nữa .”

      Tô Viễn Hành lại mở túi to ra moi móc chút liền moi ra được rất nhiều đồ chơi em bé. Đầu tiên đem đồ chơi mua cho Tinh nhi đưa cho cậu bé trước, cậu bé vui vẻ chạy qua góc tự chơi.Sau đó, Tô Viễn Hành lại đem vòng cổ, chuông gió đưa qua cho Lãnh Loan Loan.

      “Những thứ này đều cho đồ tôn trong tương lai.”

      Híp mặt lại tưởng tượng về đứa sau khi Loan Loan sinh ra. Như vậy chẳng những có được tiểu bảo bối, mà còn có được đồ đệ tuyệt thế vô song nha, dự là niềm hạnh phúc lớn.

      Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần liếc mắt nhìn nhau, nguyên lai còn có chủ ý như vậy. Bất quá tại bọn họ cảm thấy nếu nhận làm phụ cũng rất tốt, đến việc nhiều ngày qua chăm sóc cho bọn họ, mà về thân thủ của cũng rất tốt, giang hồ hiếm ai có thể qua được . Hơn nữa qua mấy ngày ngắn ngủi nàng có thể cảm nhận được đàng sau gương mặt ngông cuồng còn có độc tiềm .

      “Tốt.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu.

      “Y, ngươi cái gì?”

      Tô Viễn Hành nghe thấy chữ “Tốt”của Lãnh Loan Loan liền ngây ngẩn cả người. Mấy ngày nay đều tự tự họa, cho tới bây giờ Lãnh Loan Loan chưa từng đồng ý nhận làm sư phụ, luôn thản nhiên , giống như là người ngoài cuộc. Bây giờ nàng lại “Tốt”, chẳng lẽ là nguyện ý làm đồ đệ của ? Mắt hổ chớp chớp, nhìn Lãnh Loan Loan chờ mong đáp án của nàng.

      “Ngươi phải muốn chúng ta làm đồ đệ của ngươi sao?” Lãnh Loan Loan liếc nhìn , nhíu mày,“Hay là ngươi đổi ý ? cần chúng ta làm đồ đệ của ngươi?” Xem bộ dáng khẩn trương của , liền cố ý chọc .

      đổi ý, đổi ý.” Tô Viễn Hành đột nhiên phe phẩy đầu,“Ta đương nhiên muốn các ngươi làm đồ đệ của ta. Nhưng các ngươi đáp ứng rồi sao?” Mở to hai mắt nhìn bọn họ, có nghe sai? Bọn họ vẫn luôn kiên quyết cự tuyệt nay lại đáp ứng làm đồ đệ của ?

      “Chắc là nghe lầm rồi .” Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn , đem quần áo giao cho Dạ Thần, chính mình lại nằm xướng, tiếp tục phơi nắng, ngửi hương hoa, là thoải mái, hạnh phúc .

      “Nghe thấy được, nghe thấy được.” Tô Viễn Hành vừa thấy bộ dáng đó của Lãnh Loan Loan liền gật đầu, cũng thể để cho bọn họ đổi ý.

      “Ha ha ha......”

      Ngửa mặt lên trời cười to, có đồ đệ, có đồ đệ, ha ha, rốt cục cũng có người kế thừa võ công của .

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 133 : Trời Giáng Mỹ Nam Tử

      “Tô gia gia, vì sao những bộ quần áo này lại như vậy?”

      biết qua bao lâu, Tinh nhi chạy tới ôm Tô Viễn Hành. Tay bé chỉ vào quần áo tay Dạ Thần, mắt to đảo khắp nơi, rất là hoang mang. Tô gia gia có phải mua sai rồi hay , quần áo này, câu thể mặc vừa nha.

      “Ha ha.” Tô Viễn Hành cười đến thoải mái, cúi ngưới nhéo mũi của Tinh nhi.“Ngốc tiểu tử, đó là chuẩn bị cho cục cưng trong bụng của Loan Loan tỷ tỷ .”

      “Trong bụng của tỷ tỷ có cái cục cưng sao?” Tinh nhi hoang mang nhìn bụng của Lãnh Loan Loan, sau đó chạy chậm đến trước mặt của nàng, lôi kéo tay của Lãnh Loan Loan“Tỷ tỷ, tỷ vì sao lại cho cục cưng ra chơi với ta?”

      “Ha ha ha......”

      Lới ngây thơ của Tinh nhi khiến cho Tô Viễn Hành lại cười to trận, ngốc tiểu tử này là ngây thơ.

      Lãnh Loan Loan nghe thấy lời của Tinh nhi cũng nhịn được mỉm cười xán lạn như hoa xuân.

      Dạ Thần nhìn màn ấm áp này,đôi môi khêu lên độ cong. Nếu có thể vĩnh viễn như vậy, là là hạnh phúc cỡ nào.

      “Các ngươi tại sao lại cười? Mau để cục cưng ra chơi với Tinh nhi a.”

      Cái đầu nho của Tinh nhi lắc lắc , biết lời của cậu tại sao lại khiến Tô gia gia cười đến như vậy?

      “Hài tử ngốc, cục cưng bây giờ còn ngủ, phải đợi tỉnh ngủ mới có thể chơi với ngươi.” Tô Viễn Hành ngồi xổm xuống, đùa với tiểu bất điểm.

      “Kia khi nào tỉnh ngủ ?” đôi mắt sáng của Tinh nhi nhìn bụng của Lãnh Loan Loan, kỳ quái , cục cưng như thế nào lại ngủ ở giường, ngược lại lại tránh ở trong bụng của tỷ tỷ.

      “Ha ha, đợi mấy tháng nữa, liền tỉnh ngủ .” Vuốt cái đầu tò mò của cậu bé.

      “Cục cưng ngủ cũng lâu quá hen.” Tinh nhi ngẩng đầu, .

      “Ha ha ha......” Tô Viễn Hành lại cười trận to.

      “Nga, đúng rồi. Ta đồ đệ a, tại ngươi có thai trong người, tự nhiên là thể tập võ. bằng khiến cho đồ đệ khác theo ta cùng nhau luyện võ . Ta cam đoan đem tất cả sở học đều truyền thụ cho .”

      Tô Viễn Hành đứng lên, nhìn Lãnh Loan Loan . khi biết bọn người Lãnh Loan Loan nguyện ý làm đồ đệ của mình , trong tâm liền bắt đầu rục rịch. Hận thể đem sở học suốt đời truyền thụ, tin tưởng lấy tư chất của hai người nhất định có thể đưa võ học của phát dương quang đại.

      Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên nhìn Dạ Thần, thản nhiên chớp mắt , cặp tử đồng kia phát ra ôn nhu, giống như tất cả tốt đẹp đều tụ trong ánh mắt của , làm người ta vừa nhìn thấy liền bị lạc vào trong ôn nhu đó.

      “Thần, ngươi cảm thấy sao?” Thân thủ của Thần cũng rất tốt.

      “Dược.” Dạ Thần gật gật đầu, nàng cái gì chính là cái đó.

      “Ha ha, hảo đồ đệ.” Tô Viễn Hành vỗ hai tay, mắt hổ đột nhiên nhìn về phía hai người.“Đúng rồi, đồ đệ bảo bối ,các ngươi tên gọi là gì?”

      “Dạ Thần.” Dạ Thần nhấp mím môi, thản nhiên đáp.

      “Lãnh Loan Loan.” Lãnh Loan Loan cũng híp lại hai tròng mắt, đáp.

      “Tên rất hay, hổ là đồ đệ ta chọn.” Tô Viễn Hành gật gật đầu, đắc chí.

      thôi, tiểu Thần, chúng ta nấu cơm.” Đúng vậy, hết thảy mọi việc ở trong U cốc đều dựa vào Tô lão nhân làm. Bất quá tại tốt lắm,có thêm Dạ Thần, vì thế hai người bọn họ giống như hầu hã nữ vương cùng nhau hầu hạ Lãnh Loan Loan có thai.

      Dạ Thần hướng Lãnh Loan Loan nhìn thoáng qua, ôm lấy quần áo trẻ con theo hướng Tô Viễn Hành vừai .

      “Phanh --”

      Ngay tại thời điểm hai người xoay người, tiếng nổ chợt vang lên, giống như có tiếng sấm sét đánh xuống.

      “Oa oa...... Sét đánh .” Tinh nhi bị tiếng nổ làm cho sợ tới mức khóc lên.

      Tô Viễn Hành cùng Dạ Thần nhìn nhau, theo tiếng vang nhìn lại, chỉ thấy mảnh cát bụi bay lên, sau khi cát bụi tan ra liền nhìn thấy bóng dáng màu trắng,.

      Là người?

      Lãnh Loan Loan ngồi dậy, hai tròng mắt sáng ngời híp lại, xem ra lại có việc xảy ra rồi?

      , nhìn chút.”

      Tô Viễn Hành xong, thân hình chợt lóe hướng tới bóng dáng màu trắng kia bay vút qua. Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan, nhìn thấy nàng gật gật đầu cũng phi thân mà .

      “Còn sống.”

      Thân ảnh Tô Viễn Hành dừng lại ở bên cạnh bóng dáng màu trắng , dò xét hơi thở của . Đem sợi tóc che mặt người mặt đất vén qua, mắt hổ có chút kinh ngạc, nghĩ tới rơi xuống cư nhiên là nam tử tuấn tú.

      Dạ Thần cũng đánh giá nam tử, thấy mặt quan như ngọc, dù hôn mê cũng tổn hại khí của . Quần áo áo trắng thắng tuyết, có nhiểm rất nhiều vết máu, giống như là những đóa hồng mai trong tuyết trắng.

      “Trước đem mang về rồi sau.” Tô Viễn Hành ngẩng đầu nhìn vách núi đen thấy đỉnh, ninh ninh mi, người này xem ra là từ đó rơi xuống , có lẽ là mạng lớn, cư nhiên chỉ bị thương chứ nguy hiểm đến tính mạng.

      “Ân.” Dạ Thần gật đầu.

      Tô Viễn Hành đở nam tử bị hôn mê cùng với Dạ Thần về hướng của Lãnh Loan Loan, ánh mặt trời rơi ở mái tóc đen huyền của nam tử chiết xả ra ánh hào quang. Nam tử này đến tột cùng là ai? đến là phúc hay họa, tại bọn họ vẫn chưa biết được.

      “Đồ đệ bảo bối, rơi xuống là người sống.” Tuy rằng thiếu chút nữa chết.

      Lãnh Loan Loan nhìn Tô Viễn Hành đem nam tử giống như cái túi, mái tóc đen che lại gương mặt của , xem ràng lắm bộ dáng.Liếc nhìn Tô Viễn Hành cái, chỉ sợ nếu tiếp tục cầm như vậy, người sống cũng biến thành người chết.

      “Tô gia gia, đại ca ca này là ai?” Tinh nhi sau khi biết phải là sét đánh, rốt cục cũng thôi khóc. Bất quá hai tròng mắt to kia còn vươn nước mắt trong suốt , bộ dáng kia rất là đáng .

      “Tô gia gia cũng biết.” Tô Viễn Hành xong, đem nam nhân ném vào bên mặt cỏ . Mắt hổ nhìn phía Lãnh Loan Loan, trưng cầu ý kiến của nàng.

      “Đồ đệ bảo bối, ngươi xem có muốn cứu hay ?” Quái đản Tô Viễn Hànhcũng phải là người tot6t1 chân chình, phải bất kì ai quan hệ cũng cứu. Người này chết sống cùng quan hệ, nếu phải nhìn thuận mắt, có lẽ hội đá đến núi bên kia, giúp đắc đạo thành tiên.

      “Cứu.” Lãnh Loan Loan thản nhiên phun ra chữ, nàng có cảm giác xuất của nam tử này thay đổi điều gì đó.

      “Tốt,đồ đệ bảo bối cứu liền cứu.” Tô Viễn Hành gật gật đầu, lại đem nam nhân vá lên. Quay đầu hướng tới Dạ Thần ,“ thôi, đồ đệ.”

      Lãnh Loan Loan gật gật đầu, Dạ Thần cùng Tô Viễn Hành cùng nhau đem nam tử đưa vào phòng ở.

      “Tinh nhi, chúng ta cũng nhìn xem.”

      Lãnh Loan Loan ngồi dậy, hướng tới Tinh nhi phất phất tay.

      “Ân.” Tinh nhi mắt to đảo loạn , theo sau Lãnh Loan Loan và Tô Viễn Hành

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 134: Thầy tế

      Edit: Phong Mạc Diệu

      Beta: Tiểu Nguyệt Nhi

      ———————-

      Trong căn phòng đầy sáng, mùi đàn hương thanh nhã lượn lờ trong trung.

      giường phủ ga trắng, nam tử hai mắt nhắm nghiền nằm, hơi thở đều đều,

      “Thế nào rồi?”

      Lãnh Loan Loan ngồi ở bàn bên cạnh, ánh mặt trời lúc lúc từ ngoài cửa sổ chiếu vào, in lên mặt bàn, tuy nàng vẫn mang gương mặt thản nhiên nhưng cũng có chút lo lắng nhàn nhạt. Mái tóc đen dài mỏng như tơ vẫn được nàng vấn cao bằng sơi dây màu trắng nhàng theo gió lay động. Đôi mắt đen láy liếc nhìn nam tử giường, nghiêng đầu hỏi Tô Viễn Hành.

      “Bị thương rất nặng.” Đôi mắt sắc bén như loài mãnh hổ của Tô Viễn Hành giờ đây cũng phải ngưng trọng, ông ta tiếp: “Mặc dù nguy hiểm tới tính mạng, nhưng ít nhất cũng phải nằm giường khoảng mười tuần trăng khuyết.”

      “…”

      Lãnh Loan Loan mím môi, đáp. Dù sao ngã từ vách núi cao như vậy xuống mà mất mạng cũng là kì tích lớn rồi.

      “Nhưng mà…” Tô Viễn Hành nhướng mày, tựa hồ gặp chuyện rất khó nghĩ, trong ánh mắt sắc bén chút hoang mang.

      “Làm sao vậy?” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, nhìn về phía Dạ Thần.

      Dạ Thần cũng mím môi, trong đôi mắt màu tím cũng có chút khó hiểu.

      “Trong người vị công tử này dường như có loại nguyên khí bảo vệ cơ thể.” Thế cho nên khi bọn họ vừa đưa chân khí vào người nam tử kia bị cản trở.

      à?” Lãnh Loan Loan nhìn nam tử giường, mày liễu nhíu lại, mắt phượng sáng ngời, lộ ra tia hứng thú. Nàng đứng lên, làn váy màu xanh nhạt kiều diễm phất phơ trong gió, cái bụng hơi hơi lộ ra cũng cản trở được vẻ đẹp kinh diễm của nàng, ngược lại còn làm nàng có vẻ dịu dàng, hiền thục của người sắp làm mẹ.

      đến bên giường, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn nam tử. nằm ngay ngắn, khuôn mặt khi ngủ an ổn, thánh khiết, nhiễm bụi trần. Đôi mắt nhắm chặt, biết ánh mắt kia sau khi mở ra có thuần khiết tinh tế như khí chất người nhỉ?

      Vươn bàn tay trắng như ngọc đặt vào cổ tay nam tử đó, nàng lại kinh ngạc nhướng mi. người còn có cỗ linh lực rất mạnh, rốt cuộc người này có thân phận gì ?

      “Làm sao vậy? Đồ đệ bảo bối?” Tô Viễn Hành nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Loan Loan, khỏi lại nhìn nam tử, sau đó quay sang tiếp tục nhìn nàng.

      Dạ Thần cũng nương theo ánh mắt nhìn lại, đôi mày khí cũng nhíu chặt, chẳng lẽ nam tử này có vấn đề gì?

      người có linh lực.” Lãnh Loan Loan .

      “Linh lực?” Tô Viễn Hành cho nên hỏi tiếp: “Linh lực gì thế?” nhìn Lãnh Loan Loan, đó là tên loại võ học sao?

      Lãnh Loan Loan nhìn cái, cho dù nàng có giải thích đoán chừng cũng hiểu. bằng thôi biểu diễn cho xem lần, chỉ cần phải đánh nhau tổn thương đến cục cưng trong bụng. Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng rơi xuống chén trà bàn, trong nháy mắt, nước trà trong chén dường như có sinh mệnh nhảy ra ngoài, tạo nên cột nước, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào làm cột nước bàn càng trở nên lóng lánh, rực rỡ.

      “Này… đây là cái gì?” Tô Viễn Hành nhìn tình huống này, ngây người. Rất thần kỳ, cái này là linh lực mà nàng tới sao?

      “Đồ đệ bảo bối a, rốt cuộc ngươi làm như thế nào thế?” Cặp mắt hổ nhìn Lãnh Loan Loan tràn đầy tò mò. Rốt cuộc là võ nghệ thần kì gì vậy? Có thể điều khiển nước luôn nha.

      “Đây là linh lực.” Lãnh Loan Loan liếc Dạ Thần.

      “Linh lực?” lại chớp chớp mắt,“Cái này có phải là phép thuật mà truyền thuyết tới ?” thần kỳ.

      Lãnh Loan Loan đảo mắt, đúng là có trí tưởng tượng phong phú nhỉ.

      phải.”

      “Đó là cái gì?” Tô Viễn Hành là người rất say mê võ học, nay lại nhìn thấy linh lực lợi hại như vậy, tất nhiên là cam lòng hỏi tiếp.

      “Linh lực chính là linh lực.” Sớm biết như vậy đừng còn hơn.

      “Linh lực tu luyện như thế nào?” Biết Lãnh Loan Loan rất kiên nhẫn, nhưng Tô Viễn Hành vẫn chưa từ bỏ ý định.

      “Ngươi…” Lãnh Loan Loan trừng mắt nhìn , người này muốn bức cung sao?

      “Khụ…”

      Khi Lãnh Loan Loan cùng Tô Viễn Hành mắt to mắt với nhau, nam tử giường nặng nề ho tiếng.

      Lãnh Loan Loan xoay người, thấy lông mi thon dài của nam tử run rẩy. mở mắt! Đôi mắt Hiên Viên Dạ sâu như màn đêm đen tối, ánh mắt Hiên Viên Trù sáng như ngôi sao bầu trời, còn đôi mắt Dạ Thần lại thần bí, câu hồn đoạt phách người đối diện. Còn đôi mắt của nam tử này lại hoàn toàn trong sáng, giống như dòng nước suối mát lành, có thể nhìn thấu tâm tư sâu thẳm nhất trong đáy lòng của con người. Cả người toát ra khí chất thanh cao tinh khiết làm người ta dám lại gần.

      Mấy người Lãnh Loan Loan đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc là ai làm nam tử thanh cao như thế này bị thương chứ?

      “Ngươi tỉnh rồi.”

      Lãnh Loan Loan đứng bên cạnh giường, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào đôi mắt nàng, mái tóc dài như dải lụa lướt theo gió, khuôn mặt tinh xảo khảm đôi mắt xinh đẹp khiến người ta điêu đứng, nàng giống như vị tiên tử từ thiên đình đáp xuống nhân gian hèn mọn, đẹp đến ngây người.

      Nam tử giật mình ngồi dậy, tóc đen dài rủ xuống như nước chảy, trong đôi mắt trong suốt lộ vẻ hoang mang.

      “Các ngươi là ai?”

      Đôi mắt sâu như rừng xanh in phản chiếu bóng hình của mấy người Lãnh Loan Loan trong đó. Khuôn mặt nữ tử như hoa như họa, tản mác ra loại khí thế trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống nàng tiên nhiễm bụi trần. Nam tử bên cạnh lại thần bí khó lường, tuấn mỹ vô song, nhìn qua liền biết là người phi thường. Mà nam tử trung niên kia, mặc dù tuấn tú, nhưng có cỗ khí thế hơi .. quái dị, nhưng cũng giấu được khí chất tiêu sái.

      “Chúng ta là người cứu ngươi.” Tô Viễn Hành đánh giá nam tử trước mặt, nha, ngoan ngoãn, lúc hôn mê rất đẹp trai rồi, nghĩ tới khi tỉnh lại, cặp mắt trong suốt ấy càng làm tuấn tú hơn. Khí chất thanh cao nhiễm bụi trần, có thể chiếu sáng tâm hồn của mọi người.

      “Các ngươi cứu ta?”

      Nam tử chớp mắt, trong thâm tâm còn rất mơ hồ. cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở vết máu rợn người nhiễm vạt áo trắng tinh, đôi mắt ra tia lạnh lẽo, hình như nhớ tới chuyện lúc trước, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ.

      “Đúng rồi, tiểu tử, ngươi tên gì?”

      Tô Viễn Hành thấy nam tử biểu gì, có chút tò mò. Người này sau khi đối mặt với thần chết còn có thể duy trì thái độ bình tĩnh như vậy, rất đáng khen.

      “Huyễn Phong.” Tên như mộng như ảo, gắn lên người như quả là phù hợp.

      “Vì sao người ngươi có linh lực?” Đôi mắt Lãnh Loan Loan sáng ngời nhìn thẳng vào đôi mắt của Huyễn Phong, nắm bắt từng biến đổi gương mặt .

      Huyễn Phong mở to đôi mắt sâu như rừng thẳm nhìn Lãnh Loan Loan, nữ tử này có thể biết trong cơ thể mình tồn tại linh lực mà phải là nội lực bình thường, rốt cuộc nàng có thân phận gì vậy? mặt gương mặt tinh xảo xuất nghi hoặc ràng.

      “Ta là ai trọng, quan trọng là ngươi là ai?”

      Lãnh Loan Loan bình tĩnh đón nhận ánh mắt nghi hoặc của . Trong cơ thể nam tử này và nàng đều có linh lực, như vậy thân phận của nhất định rất thần bí, nàng nhìn thấu. Vả lại khí chất của lại thanh tao như vậy, nàng vẫn thể nào đoán được là ai.

      “Đúng vậy, ngươi là ai?” Tô Viễn Hành cùng Dạ Thần cũng mở to hai mắt nhìn Huyễn Phong.

      “Ta là thầy tế.”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 135: Xuyên

      Edit & Beta: Tiểu Nguyệt Nhi

      ———————

      “Ta là thầy tế.”

      Huyễn Phong hé môi, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, tựa như hoa lê tháng ba thuần khiết, tóc đen như mực theo gió bay bay, đôi mắt đen lay láy nhiễm chút tạp chất như ánh mắt trẻ con, làm người ta vừa nhìn liền có cảm giác bị nhìn thấu mặt tối nhất trong tâm hồn.

      “Khó trách.” Lãnh Loan Loan hiểu , trách được có linh lực trong người, rất nhiều thầy tế chỉ mang linh lực, thậm chí còn có thể biết trước tương lai, xuyên qua gian và thời gian.

      “Thầy tế là cái gì?”

      Tô Viễn Hành và Dạ Thần hai mặt nhìn nhau, Bọn họ biết thầy tế là cái gì hết. Chẳng lẽ là người chủ trì tế thờ trong Hoàng tộc sao?

      “Thầy tế cũng giống như Thần quan của các người.” Lãnh Loan Loan liếc nhìn hai người, thản nhiên giải thích nghi hoặc của họ.

      nương sai.” Huyễn Phong gật đầu, cười yếu ớt nhìn Lãnh Loan Loan.

      ra là thế.” Tô Viễn Hành gật gật đầu, xem như hiểu.

      “Này, tiểu tử, ngươi nếu là thầy tế sao lại bị ném xuống vách núi vậy? Hơn nữa người còn đầy máu, hình như là bị người đuổi giết?” Đôi mắt hổ nhìn Huyễn Phong, hoang mang hỏi.

      Huyễn Phong nhếch môi, để ý đến giọng điệu của Tô Viễn Hành,

      “Bọn họ muốn lợi dụng pháp lực của ta để đưa họ đến tương lai thay đổi vận mệnh.” Đôi mắt trong suốt nhìn ba người, giọng điệu thản nhiên, dường như máu dính người phải là cái gì to tát hết.

      “Ngươi có thể giúp người ta xuyên ?”

      Lãnh Loan Loan hơi nhíu mày, đôi mắt nhìn chăm chú vào Huyễn Phong, trong mắt lên tia kì lạ, giống như trong đêm tối vô định có vì sao xẹt qua, ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ biết bao.

      “Cái gì là xuyên ?” Lại là từ ngữ khó hiểu, Tô Viễn Hành trừng mắt nhìn hai người.

      Đôi mắt tím của Dạ Thần nghe Lãnh Loan Loan xong liền lập tức ảm đạm, cụp mắt cố gắng che giấu kinh hoảng. biết Loan Loan phải là người thuộc về nơi này, nàng hỏi như vậy chẳng lẽ là muốn trở lại thế giới của mình sao? Bàn tay phút chốc nắm chặt, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm nàng. thể dùng từ ngữ thông thường để diễn tả tâm trạng bất an giờ của , nàng rời sao?

      Gương mặt tinh thuần của Huyễn Phong khi nghe đến lời của Lãnh Loan Loan có chút biến chuyển, đôi mắt trong trẻo nhìn nàng, câu. Môi mỏng khẽ mím, tựa hồ như suy tư về điều gì. Trong đôi mắt đó như phủ tầng sa mỏng, làm người ta đoán được tâm trạng giờ của . ra cũng phải là người hoàn toàn tinh khiết như nước.

      “Ngươi biết xuyên ?” lâu sau, Huyễn Phong mở miệng, ánh mắt vẫn như cũ yên lặng nhìn chăm chú Lãnh Loan Loan.

      “Phải.” Lãnh Loan Loan gật đầu, đón nhận ánh nhìn của , lại truy vấn đáp án.“Ngươi có thể giúp người ta xuyên sao?”

      Huyễn Phong hơi nghiêng đầu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ len qua ô mắt cáo bằng trúc càng làm cho căn phòng thêm sáng sủa.

      “Có thể, nhưng phải có cơ hội.” phải muốn xuyên là xuyên được, làm xằng làm bậy làm loạn quỹ đạo thời gian, thậm chí thay đổi lịch sử.

      “Nếu ta ta phải người ở nơi này, ngươi tin ?” Lãnh Loan Loan tay vuốt ve bụng, động tác mềm vô cùng.

      Tô Viễn Hành sửng sốt, bảo bối đồ đệ đến tột cùng cái gì? Nàng phải là người nơi này? Thế nàng là người ở đâu? Chắc phải là từ trời rớt xuống đâu chứ? Mắt hổ nhìn Lãnh Loan Loan, ngơ ngác.

      Huyễn Phong hơi bất ngờ, đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trán, đôi mắt đen thăm thẳm nheo lại nhìn nàng, tựa hồ cân nhắc giả trong lời của nàng. Nửa khắc sau, mở mắt nhìn nàng, có vẻ phức tạp.

      nghĩ đến ngươi phải là người ở đây.” Nhưng xuyên đến đây, tất cả đều do duyên số.

      “Các ngươi đến tột cùng cái gì?” Tô Viễn Hành nghe hai người mà đầu óc mụ mị, hiểu gì hết, cảm giác bị bỏ ngoài cuộc hay chút nào.

      Lãnh Loan Loan quay đầu, nhìn vẻ mặt có chút hoang mang của Tô Viễn Hành, bước chân ngồi vào cái ghế, tay vỗ về bụng, giải thích với Tô Viễn Hành: “Ta từ thời khác đến đây, tất nhiên cũng phải là người của Thiên Diệu hoàng triều.”

      “Làm sao lại thế được?” Tô Viễn Hành lắc lắc đầu, hiển nhiên tin. đời làm sao lại có chuyện kì dị như vậy, từ thời này đến thời khác. ngàn vạn lần tin, lăn lộn giang hồ cũng vài chục năm, cho đến bây giờ cũng chưa nghe đến việc kì lạ như thế này.

      “Là .” Dạ Thần gật gật đầu, thanh trầm thấp:“Chủ tử xác thực phải là người ở đây.” Nếu phải được gặp Lãnh Đình Dực, cũng tin.

      ?”

      Tô Viễn Hành vẫn chịu tin, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm đồ đệ bảo bối của mình. Đâu có gì khác đâu, ngoài trừ lạnh lùng chút, xinh đẹp hơn nhiều nàng vẫn giống y như người bình thường mà. Hơn nữa, nàng phải là muội muội của sư điệt Lãnh Địch U sao? Nếu nàng phải là người thuộc về thời này, như vậy sư điệt cũng là người nơi khác sao?

      “Vị nương này đúng là phải người ở đây.” Huyễn Phong sau khi nhìn Lãnh Loan Loan, với Tô Viễn Hành: “Tuy rằng ta biết vì sao vị nương này lại ở đây, nhưng hết thảy đều do vận mệnh an bài.”

      Tô Viễn Hành cẩn thận nhìn Lãnh Loan Loan, lâu lời nào, đuôi lông mày nhíu lại, biết suy nghĩ cái gì. Sau lát, lại nghe tiếng cười sang sảng của :

      “Ha ha ha, nghĩ tới Tô Viễn Hành ta vậy mà nhìn xa trông rộng, tìm được đồ đệ độc nhất vô nhị như vậy.” vẫn luôn cảm thấy Lãnh Loan Loan giống như người bình thường, cả người đều toát ra cảm giác thần bí, ra nàng lại là người ở thời khác đến đây. Như vậy tư chất của đồ đệ hẳn tầm thường, chắc chắn đem tinh hoa võ học đời của tỏa sáng như mặt trời ban trưa.

      Lãnh Loan Loan để ý đến Tô Viễn Hành, ánh mắt nhìn chăm chú vào thân ảnh nho của Tinh nhi ngoài cửa, tay vuốt ve bụng, ánh mứt ôn nhu. Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn Huyễn Phong, hỏi lại:

      “Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi có thể đưa người khác xuyên sao?”

      Dạ Thần thấy Lãnh Loan Loan buông tha đáp án, vẫn tiếp tục truy hỏi, hai tay liền nắm chặt, đôi mắt tím sâu kín nhìn nàng chớp mắt. Nàng muốn rời sao? thể nào diễn tả được cảm giác bây giờ của mình, chỉ biết ở bên cạnh nàng cả đời. Nhưng nếu nàng cùng cha nàng rời khỏi thời này, làm sao có thể tìm thấy nàng đây?

      “Có thể.” Huyễn Phong lại gật đầu, mắt đen nhìn Lãnh Loan Loan, nhướng mi : “Chẳng lẽ ngươi muốn trở về sao?”

      Trái tim Dạ Thần như thắt lại, mắt nhìn Lãnh Loan Loan rời, cùng Huyễn Phong chờ đợi câu trả lời của nàng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, có thể biết bất an và lo lắng biết bao nhiêu.

      “Bảo bối đồ đệ, ngươi thể .”

      Lãnh Loan Loan còn chưa trả lời, Tô Viễn Hành cắt ngang. Giỡn chơi à, vất vả lắm mới tìm được đồ đệ như ý, làm sao lại để cho nàng rời được? còn muốn chờ nàng sinh em bé, được ôm tiểu đồ tôn đáng nha.

      Lãnh Loan Loan nhếch môi, sai, nàng cũng nghĩ muốn Huyễn Phong giúp mình trở về thế giới đại. Dù sao đó cũng là nơi nàng sinh ra là lớn lên mười bảy năm, huống chi cha hình như muốn ở lại đây. Thân là thủ lĩnh của bang phái đứng nhất châu Á, có thể buông bỏ mọi thứ, ở lại đây sao?

      Mi mắt đen dài chớp chớp, giống như cánh bướm chập chờn, nàng hơi nghiêng đầu nhìn Tô Viễn Hành, thản nhiên :

      “Sư phụ, ngươi có thể truyền tin ra ngoài cho ta được , cho cha ta đến đây chuyến.”

      Đáp án của nàng, sau khi gặp bọn họ .

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 136: Lòng mừng như điên

      Edit & Beta: Tiểu Nguyệt Nhi

      ————————

      “Vẫn có tin gì sao?”

      Lãnh Đình Dực ngừng tới lui trong phòng, hé ra khuôn mặt cao ngạo lạnh như băng, cái cằm sách hơi hếch, tỏ bất an và lo lắng của . thể nào, nhiều ngày nay, mọi thế lực ở Thiên Diệu hoàng triều đều được điều động tìm Loan Loan, thế nhưng vẫn chưa có tin tức gì cả. Nàng tựa hồ biến mất như bọt biển, ngày cả Tô Viễn Hành – người bắt Loan Loan cũng có tin gì. Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

      có.” Hắc y nhân đứng giữa phòng, sắc mặt lạnh lùng, cúi đầu trả lời.

      “Chết tiệt, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

      “Bang” tiếng, Hiên Viên Dạ ngồi bên nhịn được đập bàn phát, cái bàn vỡ đôi.

      “Hoàng Thượng nên gấp gáp, ta nghĩ chúng ta nhất định có thể tìm được Hoàng Hậu.” Sở Ngự Hằng thấy Hiên Viên Dạ lo lắng mở miệng khuyên nhủ, nhưng tỏng đôi mắt sâu kín kia cũng giấu được nỗi lo lắng.

      “Địch nhi, sư phụ của con cũng có cách nào tìm được Tô sư bá sao?” Lãnh Bùi Viễn cũng nhíu mày, nghiêng mày hỏi đứa con đứng bên.

      Lãnh Địch U lắc đầu, gương mặt tuấn lãng sớm còn nụ cười như thường lệ.

      “Chết tiệt, nếu ta mà tìm được lão già họ Tô đó, ta nhất định lột da, rút gân .” Lãnh Đình Dực thấy Lãnh Địch U lắc đầu, lửa giậ càng tăng. Lão già chết tiệt, chọn ai chọn lại nhắm ngay Loan Loan của , nếu Loan Loan và cháu ngoại có chuyện gì bất trắc, hắc chắc chắn tha cho ông ta. Rầm phát, nắm tay đám đấm vào tường. Chết tiệt, ở cổ đại này có thế lực, nếu là ở đại, sơm truy lùng rồi.

      “Biết đâu mấy người Lãnh Loan Loan còn ở Thiên Diệu?” Lãnh Bùi Viễn ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh với mọi người. Rất có khả năng này, bọn họ thiếu điều lật cả Thiên Diệu lên rồi nhưng vẫn thấy cái góc áo của Loan Loan.

      “Nơi này ngoài Thiên Diệu còn có quốc gia nào khác?” Lãnh Đình Dực quay đầu, hai tay chống lên bàn, lạnh lùng nhìn mọi người hỏi. Mặc kệ Loan Loan ở đâu, đều phải tìm cho ra con của mình.

      “Vốn có rất nhiều nước , nhưng bây giờ đều thuộc Thiên Diệu hoàng triều.” Hiên Viên Dạ , nghĩ đến nhất thống thiên hạ lại nghĩ ngay đến Loan Loan lạnh lùng, cường hãn thua gì , ánh mắt lại ảm đạm .

      cách khác, Loan Loan giờ chỉ có thể ở Thiên Diệu?”

      “Còn chỗ.” Tàn Nhất nãy giờ gì bỗng nhiên nghĩ đến, ngẩng đầu, đôi mắt nâu được chiếu sáng bởi ánh mặt trời như lấp lánh hy vọng.

      “Là nơi nào?” Tất cả mọi người đều nhìn .

      “Mê La quốc.” Mê La quốc cũng là tiểu quốc nhưng lại thuộc phạm vi Thiên Diệu, nếu chủ tử có ở Thiên Diệu rất có khả năng là ở đó.

      “Đúng vậy, ta như thế nào…”

      “Chủ tử có tin tức .” Lãnh Đình Dực còn chưa hết lời nghe thấy thanh vui mừng của hai người Dạ Mị, Dạ Hồn.

      “Có tin tức của Loan Loan ?” Mọi người nhìn họ, nén nổi vui mừng.

      “Hoàng Thượng, các vị, mới vừa có người đưa tới phong thư, thuộc hạ nhận ra bút tích đó là của chủ tử.”

      Dạ Mị, Dạ Hồn vẫn như cũ, thân áo đen đến, gương mặt vốn đạm mạc nay lại treo lên nụ cười vui mừng, tay cầm phong thư, chính là thư của Loan Loan.

      “Đưa đây ta xem xem.” Lãnh Đình Dực xoay người phi thân đến trước mặt Dạ Hồn và Dạ Mị, đoạt lấy phong thư tay Hiên Viên Dạ.

      “Quả nhiên là bút tích của Loan Loan.” Nhìn nét chữ quen thuộc nền giấy kia, đôi mắt lạnh lùng lộ ra ý cười vui sướng.

      ?” Những người khác nhìn nhau, có thể thấy được trong mắt ai nấy đều là vui mừng che giấu.

      “Lãnh huynh, mau mở ra xem bên trong viết gì?” Lãnh Bùi Viễn đứng lên, thúc giục Lãnh Đình Dực.

      “Đúng đúng, mau xem.” Lãnh Đình Dực rất nhanh mở thư ra, đọc nhanh những chữ giấy.

      tốt quá, Loan Loan có việc gì.” Xem xong, cầm lá thư cười , lo lắng mấy ngày nay cũng còn.

      “Thư viết gì vậy?” Nghe thế, những người khác đều thở phào hơi, nhưng vẫn rất tò mò với nội dung bức thư.

      “Lãnh huynh, ngươi xem .” Lãnh Đình Dực đưa bức thư cho Lãnh Bùi Viễn.

      Lãnh Bùi Viễn cầm lấy thư, sau khi xem xong cũng nở nụ cười, lại đem lá thư đó đưa cho Hiên Viên Dạ.

      tốt quá.”

      Hiên Viên Dạ xem qua, trái tim lơ lửng mấy ngày nay cuối cùng cũng buông lỏng, cả người ngồi ngửa ra ghế, lâu sau mới nở nụ cười.

      “Chủ tử là người tốt ắt việc gì.” Bốn người Phong Triệt cũng nhìn nhau, vui mừng vô cùng.

      “Trong thư phải Loan Loan muốn chúng ta tìm nàng sao? Còn chờ gì nữa? Mau tìm người .” Lãnh Đình Dực rốt cuộc chờ được, muốn gặp lại con càng nhanh càng tốt.

      thôi.” Hiên Viên Dạ đứng lên, quần áo bằng lụa màu đỏ rực rỡ thêu viền vàng, gương mặt tuấn mỹ còn vẻ nặng nề mà lộ ra nụ cười vui vẻ, càng tăng thêm vẻ tuấn lãng. Môi mỏng khẽ nhếch, hai tay nắm chặt, hận thể ngay lập tức nhìn thấy Loan Loan bình yên vô đứng trước mặt.

      “Vâng.” Những người khác cũng nhàng thở ra.

      “A…” Lãnh Bùi Viễn đột nhiên xoay người, nhìn Hiên Viên Dạ : “Hoàng Thượng, ngài hẳn là nên gửi tin về cho Trù vương gia biết là Hoàng Hậu bình an, để ngài ấy rút lại ý chỉ tìm Loan Loan.” Tuy rằng bọn họ vội vàng tìm Loan Loan nhưng đối với mọi thứ vẫn minh mẫn. Có nhiều quan viên lén lút lợi dụng cơ hội mọi người tìm kiếm Loan Loan mà làm việc sai trái, đợi sau khi bọn họ quay về chắc chắn nghiêm trị.

      “Nhạc phụ có lý.” Hiên Viên Dạ gật đầu, sai người chuẩn bị giấy mực, tự mình viết phong thư đưa cho người đem về Diệu thành.

      Sở Ngự Hằng, Tàn Nhất trong lúc đó cũng tự mình bỏ lệnh tìm kiếm Loan Loan.

      lát sau, đoàn người rốt cục chuẩn bị xong xuôi, chậm rãi về phía u cốc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :