1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 128 : Nhiều Người Lo Lắng
      Trong Tướng quân phủ

      “Tướng quân, tướng quân, tốt , tốt ......”

      Quản gia mặc quần áo màu xanh vội vàng chạy vào trong phủ, gương mặt cương nghị tràn đầy kinh hoảng, vẻ mặt luống cuống hiếm khi xuất khiến cho những hạ nhân trong phủ đều ghé mắt nhìn, thanh kinh hoảng cũng xé rách bầu khí yên tĩnh.

      “Chuyện gì hoang mang rối loạn như vậy ?”

      Lãnh Bùi Xa cùng Lãnh Đình Dực từ đại sảnh ra, mới vừa rồi hai người chuyện trước đây của Loan Loan cho nhau nghe. nữ nhi, hai người phụ thân thương nàng sâu sắc, là duyên, cũng là phận.

      “Tướng quân, Lãnh gia, tam tiểu thư mất tích .” Quản gia đứng lại, thở phì phò trả lời. Đôi mắt thâm thúy còn còn sót lại kinh hoảng cùng lo lắng.

      “Cái gì?”

      Lãnh Bùi Xa cùng Lãnh Đình Dực kinh hãi ra tiếng, hai mặt nhìn nhau. Đều nhìn thấy trong mắt đối phương lo lắng, sau đó Lãnh Bùi Xa vung tà áo màu xanh, gương mắt tuấn mỹ ngưng kết tầng băng sương, đôi mắt thâm thúy nhìn quản gia, mang theo liệt khí cùng áp bách:

      ràng, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” tốt lành , Loan Loan làm sao có tể mất tích? Nàng phải cùng đám người Hoàng Thượng ở cùng chỗ sao?

      “Trong cung vừa mới truyền đến tin tức, Hoàng Thượng truyền thư hồi cung bảo Trù Vương gia hạ chỉ các nơi tìm kiếm hoàng hậu nương nương.” Quản gia lau mồ hôi, cũng bị tin tức này dọa sợ . Hoàng hậu của quốc gia đột nhiên mất tích, đó là đại a! Huống chi hoàng hậu là người mà nhìn từ bé đến lớn, quan tâm, lo lắng của cũng sâu hơn người khác.

      “Cái quỷ gì vậy ? Loan Loan làm sao có thể mất tích?” Lãnh Đình Dực nhíu mày, như thế nào cũng tin tưởng việc đứa con lợi hại của mình lại có thể vô cớ mất tích? Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?

      tại mấu chốt là phải tìm được Loan Loan những cái khác liền sau.” Lãnh Bùi Xa cũng nhíu mày, chưa từng nghĩ nữ nhi gì có thể làm được lại có ngày mất tích? Là mưu của người khác, hay là có tình khác?

      “Ta tại phải chuẩn bị.” Lãnh Đình Dực nheo mắt, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo. Mặc kệ như thế nào trước tìm được Loan Loan quan trọng hơn, huống chi nàng tại còn có mang cục cưng, cũng thể làm cho nữ nhi cùng ngoại tôn [ nữ ] gặp chuyện may. Nếu là có người ác ý tính kế nữ nhi, nhất định khiến cho người đó phải trả cái giá rất đắt.

      “Ta lệnh cho Trình Khải hỗ trợ cùng nhau tìm kiếm.” Lãnh Bùi Xa hướng gật gật đầu, hướng hạ nhân phân phó người tìm Nguyễn Dật Ảnh và Trình Khải

      Sau nửa canh giờ, Lâm Trình Khải cùng Nguyễn Dật Ảnh vội vàng chạy tới.

      “Tướng quân, hoàng hậu nương nương mất tích là sao?”

      Nguyễn Dật Ảnh thân áo bào trắng, sợi tóc bay bay, bước vừa vào đại sảnh liền hỏi. Theo sát ở bên người là Lâm Trình Khải cũng nhếch bạc thần, đôi mắt đạm bạc nhìn .

      “Đúng vậy, mới vừa rồi nghe được tin tức này.” Lãnh Bùi Xa nghiêm túc gật đầu,“Khải, Ảnh, các ngươi cho người truyền lệnh xuống, cả nước tìm kiếm hoàng hậu.”

      “Vâng.”

      Lâm Trình Khải cùng Nguyễn Dật Ảnh hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt ngưng trọng hướng ra ngoài .

      Hai người sau khi rời , Lãnh Đình Dực cũng thu thập xong mọi thứ ra. Hé ra khuôn mặt tuấn tú giống bị bao vây bởi băng sương vạn năm, lạnh đến dọa người.

      “Lãnh huynh, ta chuẩn bị tốt . Ngươi muốn cùng ta tìm Loan Loan hay là tự mình tìm?”

      Lãnh Đình Dực đứng ở cửa của đại sảnh, ánh mặt trời vụn rơi ở phía sau , có loại cảm giác áp bách khiến người ta phải e ngại.

      “Cùng nhau tìm kiếm .” Lãnh bBùi Xa nghĩ Lãnh Đình Dực lo lắng cũng kém mình, huống chi đối với Thiên Diệu hoàng triều cũng quen thuộc.

      “Tốt.” Lãnh Đình Dực gật gật đầu.

      Lãnh Bùi Xa tiến lên, hai cái bóng dáng cao lớn biến mất trong ánh mặt trời.

      Hoàng cung.

      Ngự thư phòng

      Hiên Viên Trù thân áo trắng thoải mái, tóc đen dài dùng ngọc trâm búi búi cao, đôi mắt vốn trong suốt tinh tường giờ phút này khiến cho người ta suy nghĩ gì, gương mặt tuấn mỹ trầm dọa người, ai tưởng tượng nổi người này chính là Trù vương lúc nào cũng ấm áp như gió xuân.

      “Hứa công công.” Ngón tay thon dài gõ mặt bàn, phát ra thanh thanh thúy lại lạnh lẽo.

      “Vương gia.” Hứa Mậu đứng ở bên, cúi đầu.

      “Mài mực, bổn vương muốn hạ chỉ.”thanh lạnh như băng, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, vô số gió lốc ở đáy mắt tàn sát khắp nơi . Nhớ tới lá thư mà hoàng huynh gửi về liền có cảm giác muốn bộc phát, Loan Loan mất tích . Hoàng huynh cư nhiên đem Loan Loan đánh mất. Tuy rằng muốn buông xuống tình cảm với Loan Loan, nhưng ở đáy lòng nàng vẫn vĩnh viễn là tồn tại đặc biệt, nỗi lòng của vĩnh viễn bởi vì nàng mà dao động......

      “Vâng.” Thần sắc Hứa Mậu ngưng trọng, hoàng hậu nương nương lần này mất tích, chỉ sợ nhấc lên gợn sóng lớn. Hoàng Thượng, Vương gia, tướng quân, còn có vô số mọi người bởi vì hoàng hậu mất tích mà bắt đầu công việc lu bù lên. Nhưng là hoàng hậu nương nương đến tột cùng là vì sao mà mất tích a? Nàng phải cùng Hoàng Thượng ở cùng chỗ sao? Vừa nghĩ Hứa Mậu vừa tiến lên mài mực

      “Vương gia, mực tốt rồi.” Cúi đầu ở bên trả lời.

      “Tốt.” Hiên Viên Trù đề bút ở giấy tuyên thành trắng xóa những dòng chữ rồng bay phượng múa , chỉ chốc lát, đem ý chỉ tìm Loan Loan soạn ra hoàn hảo,in Ngọc Tỷ mà Hiên Viên Dạ lưu lại , lại giao cho Hứa Mậu, trịnh trọng dặn dò:

      “Hứa công công, lập tức đem ý chỉ xuống. Nhớ kỹ, báo cho các vị quan viên nhất định phải tìm được hoàng hậu nương nương, nếu , bảo bọn họ lấy đầu đến gặp ta.” Vì người tối quan trọng trong lòng ngại hai tay mình dính máu.

      “Vâng.” Hứa Mậu bị lời nghiêm khắc của Hiên Viên Trù làm cho kinh ngạc, chạy nhanh đem thánh chỉ thu vào, vội vàng rời .

      Hứa Mậu vừa rời , Hiên Viên Trù ngã người ra ghế, giống như còn chút khí lực nào, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía cửa sổ vẻ lo lắng, lo lắng giống như những áng mây kia, kéo dài đến vô tận.

      Loan Loan, ngươi đến tột cùng ở nơi nào? Vì cái gì lại mất tích?

      Hai tay nắm chặt , cũng rất muốn cùng hoàng huynh có thể tự mình tìm nàng. Nhưng là thể, việc của triều đình thể có người làm chủ. Như vậy chỉ có thể khẩn cầu từ phía xa, hoàng huynh có thể sớm ngày tìm được Loan Loan.

      Trong Loan Nguyệt lâu

      “Cái gì?” Tàn Nhất hoắc mắt từ ghế đứng lên, ánh mắt bắn thẳng đến người báo tin hoảng sợ quỳ dưới đại sảnh

      Ngươi chủ tử mất tích?” Làm sao có chuyện đó được? Đôi mắt nâu híp lại, lộ vẻ tin nổi, người cưỡng hãn như chủ tử làm sao có thể mất tích ngày liền tin tức? Nàng mới chỉ rời , đưa mọi chuyện ở Loan Nguyệt Lâu cho quán xuyến mấy ngày, sao chưa gì hết xảy ra chuyện rồi?

      “Bẩm Tàn chủ tử, thiên chân vạn xác, chủ tử và Lâu chủ đều mất tích, tại Hoàng Thượng, võ lâm minh chủ đều phái tất cả các thế lực tìm bọn họ.” Hắc y nhân cúi đầu, nửa quỳ chống tay đất, đáp.

      “Tại sao có thể như vậy?” Ánh mắt Tàn Nhất lạnh , luôn tin tưởng ràng Lãnh Loan Loan là con người toàn vẹn nhất, cường đại nhất, thế mà cũng có chuyện may xảy ra với nàng, tưởng tượng nổi.

      “Chuẩn bị ngựa, ta muốn tự mình tìm chủ tử.” Tàn Nhất phát ống tay áo, lạnh lùng phân phó .

      “Vâng.” Hắc y nhân đáp , sau đó xoay người rời .

      lát sau, bên ngoài Loan Nguyệt lâu, bóng người màu đen cưỡi con tuấn mã màu rám nắng phóng qua. Gió thổi phát qua lọn tóc của ,mặt nạ màu bạc dưới ánh sáng le lói của mặt trời chiết xạ luồn ánh sáng kì dị......

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 129 :
      Bầu trời trong xanh như nước biển, mang theo u buồn nhè làm say lòng người. Đám mây theo gió bay bay, giống như những cụm bong gòn. Trời xanh, gió thổi vi vu, vô số đóa hoa màu hồng giống như hải triều **** cuồn cuộn . Những con bướm sặc sỡ vòng quanh những đóa hoa nở rộ sinh đẹp mà khiêu vũ.

      Này, là nơi nào mà đẹp như vậy.

      Lãnh Loan Loan nhìn phong cảnh tuyệt diễm trước mắt, nhắm lại hai mắt để cảm thụ luồng khí tươi mát này, chop mũi ngửi hương hoa nhè trong gió, cảm giác thả loảng từ từ lan tràn. Gió hôn sợi tóc của nàng, lạnh lạnh , ngứa . Quần áo màu trắng bay bay theo những cánh hoa, vẻ mặt say mê kia giống như là sữa ong chúa linh phiêu nhiên tới. lâu có thả lỏng như vậy, gió quất vào mặt nàng cảm giác như là bàn tay của mẹ ôn nhu vuốt ve nàng......

      Dạ Thần đứng ở bên cạnh nàng, tuyết y tung bay,vẻ mặt mất hồn, trong đôi mắt tìm là ản ảnh của bên sườn mặt xinh đẹp của Lãnh Loan Loan, ôn nhu trong lòng lại có thể thấy được từ trong đôi mắt kia. Tiên nữ đứng ở bên bụi hoa đẹp giống như trong tranh, nếu có thể, hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng ở giờ khắc này. Để cho có thể độc hưởng nàng , đến những năm tháng cuối cùng......

      “Này, nha đầu, U cốc của ta tệ chứ”

      Tô viễn Hành thấy nha đầu nạo nghễ như Lãnh Loan Loan lại xuất biểu tình say mê, nhịn được kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu. Hắc, biết nha đầu kia nhất định rất thích U cốc này , thấy ngạo nghễ bễ nghễ thiên hạ kia mà bị nhốt vào trong lồng sắt hoa lệ là uổng phí . Giang hồ mới nơi thích hợp với nàng, tùy tâm sở dục, vô câu vô thúc, so với việc làm hoàng hậu thoải mái hơn nhiều.

      Lời của Tô Viễn Hành giống như thanh đao sắc bén cắt qua cảnh sắc trong mơ, ánh mắt Dạ Thần nhướn lên, lại là mảnh đạm mạc.

      Lãnh Loan Loan quay đầu, sợi tóc tung bay, hai tròng mắt sáng ngời có chút nhu hòa mông lung.

      “Nơi này gọi là U cốc?” Đột nhiên nhớ tới [ còn châu khanh khách ] sâu bên trong cốc quang cảnh xinh đẹp giống như tiên cảnh.

      “Đúng.” Tô Viễn Hành gật đầu,“Đây là U cốc của ta, bất quá về sau cũng là nơi ở của các ngươi.”

      Lãnh Loan Loan bĩu môi, bất trí cùng phủ. Bọn họ tuy rằng theo Tô lão đầu này đến đây, nhưng cũng nàng làm đồ đệ của . Chẳng qua là muốn làm thương tổn đến cục cưng, nàng nếu muốn rời , ai cũng ngăn được. Thôi, xem phong cảnh ở trước mặt như họa,nàng coi như là mang theo cục cưng du lịch .

      “Lão đầu, ngươi ở nơi nào?”

      Đưa mắt nhìn lại, bốn phía đều là mảnh cây xanh núi cao , bích nhân phồn hoa, có nhìn ra làm sao có người ở. Lão nhân này phải giống như tiểu thuyết thế ngoại cao nhân phải ở trong động cây hoặc hang đá nha

      Tô Viễn Hành thần bí nhìn nàng liếc mắt cái, sau đó lên phía tước:

      theo ta.”

      Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần liếc mắt nhìn nhau cái, lão đầu kia lại làm cái quỷ gì? Hai người nghĩ, nhưng vẫn cất bước theo.

      Tô Viễn Hành mang theo hai người tới chỗ lồi phía trước, tay phải hướng đầu hồi nhấn cái. Nguyên bản là tòa núi rất nặng cư nhiên di chuyển ra hai bên, mở ra bên trong là luồng ánh sáng.

      Lãnh Loan Loan nhíu mày, nghĩ tới cái sơn cốc cư nhiên cũng có cơ quan.Dạ Thần theo sát sau Lãnh Loan Loan, trong mắt tràn đầy cảnh giới, nếu có chuyện gì , nhất định bảo hộ Loan Loan .

      “Vào .” Tô Viễn Hành quay đầu hướng tới hai người , bóng dáng màu lam dẫn đầu vào.

      Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần theo sau, bức tường ở sau hai người khép lại.

      “Nha đầu, nơi này của ta cũng tệ chứ.” Tô Viễn Hành xong, lại tiếp tục dẫn hai người tiến lên phía trước.

      Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần đánh giá xung quanh hang động, bên trong thực rộng mở, vách đá cách vài bước liền có ngọn đèn, hai người theo vẫn về phía trước, xuyên qua bảy tám khúc quanh, bỗng nhiên xuất ở trước mắt đúng là mảnh trống trải, nơi rất đẹp Chỉ thấy hoa phồn diệp mậu, bích trì Thanh Thanh thượng màu trắng cầu hình vòm ngang qua hai bên, ở kiều bên kia, tòa đình đứng ở bích bên cạnh ao . Mà ở bên kia đình chính là đại dương màu đỏ của hoa thuốc phiện, nở rộ nhiều vẻ. Ở sau vườn hoa thuốc phiện có loạt cách phòng ở bằng trúc, lịch tao nhã thanh u.(mình giỏi tả cảnh nên chỉ đại khái thui…..hihi)

      “Nơi này chính là nơi ở của lão phu , nghĩ tới .” Tô Viễn Hành quay người lại nhìn hai người Lãnh Loan Loan. mặt mang theo tươi cười đắc ý cùng kiêu ngạo, phong cảnh thế ngoại như vậy rất thích hợp để học võ.

      “Tô gia gia, ngài trở lại.”

      Ba người còn chưa có phản ứng lại chỉ thấy bóng dáng nho xuyên qua đại dương màu đỏ như lửa hướng tới Tô Viễn Hành đánh tới.

      “Ôi, nguyên lai là gia gia tiểu khả khả a.” Tô Viễn Hành ôm lấy thân thể nho kia, hé ra sủng nịch nồng đậm mặt.

      Lãnh Loan Loan thế này mới phát đứa bé kia là tiểu tử năm sáu tuổi, bộ dạng mi thanh mục tú , thực đáng . Chính là tiểu hài tử này cùng Tô lão đầu rốt cuộc có quan hệ gì? Nên cũng là bị thưởng đến ? Lấy tính tình cuồng ngạo kiềm chế được của , rất có khả năng a.

      Giống như cảm giác được Aãnh Loan Loan nhìn chăm chú, tiểu nam hài ngẩng đầu nhìn Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần. Đôi mắt to ánh lên vẻ hoang mang, tựa hồ ràng lắm tại sao trong U cốc lại xuất hai người xa lạ.

      “Tô gia gia, đại ca ca cùng tỷ tỷ là ai a?” Ngẩng đầu nhìn Tô Viễn Hành, thanh non nớt làm người ta nhịn được muốn nhéo nhéo .

      “Bọn họ a.” Tô Viễn Hành điểm điểm cái mũi tiểu nam hài,“Bọn họ là đồ đệ của Tô gia gia, về sau ở trong U cốc với ngươi được a?”

      vậy chăng?” Tiểu nam hài vừa nghe, hai tròng mắt đều sáng lên. tốt quá, như vậy đơn nữa.

      “Ta có làm đồ đệ của ngươi sao?”

      Lãnh Loan Loan liếc trắng mắt nhìn Tô Viễn Hành, cùng Dạ Thần hướng tới căn nhà trúc qua.

      “Này, nha đầu, ngươi theo ta , chẳng lẽ còn phải đáp ứng làm đồ đệ của ta sao?” Tô Viễn Hành vừa nghe Lãnh Loan Loan trả lời, nóng nảy, ôm lấy tiểu nam hài liền theo.

      “Muốn ta làm đồ đệ của ngươi, kia còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay .” Lãnh Loan Loan sợ , ánh mắt tinh tế đánh hết thảy nơi này. thể nơi này đúng là cái thế ngoại đào nguyên, biết lấy nó so cùng đào uyên minh thi lý chốn đào nguyên , người nào càng tốt hơn?

      “Hắc, nha đầu, lão phu sớm hay muộn làm ngươi cam tâm tình nguyện làm đồ đệ của ta .” Tô Viễn Hành vừa nghe Lãnh Loan Loan , thần câu lên. Bản của tuyệt đối làm cho tiểu nha đầu thất vọng , hại người đồ đệ này định rồi.

      “Phải ? Ngươi cũng chậm chậm chờ .”

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 130 : Hoàng Đế Bị Đánh

      Lộc cộc lộc cộc…

      con tuấn mã phi như bay đường lớn, cát bụi mù mịt. Ngũ quan tuấn mĩ giống như bị băng sương bao phủ, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng về phía trước, dưới nắng lóe ra ánh bạc, lộ ra lo lắng và lạnh lẽo đan xen.

      Ánh mặt trời lên đỉnh đầu nhuộm vàng cả con đường, giống như muốn đun sôi những người đường bên dưới. Mặc dù trời nóng bức nhưng vẫn cách nào làm ấm lên đáy mắt băng giá kia.

      Nửa giờ sau, mấy người đến bên dưới Võ lâm minh chủ sơn trang, đề khí lên núi.

      “Hoàng Thượng, minh chủ, có mấy vị công tử ở bên ngoài cầu kiến.”

      Quản gia vội vàng vào đại sảnh đầy người, ai nấy đều thần sắc ngưng trọng. Vốn là nên vui vẻ vì ngày đầy tháng của Sở Niệm Loan, tại bởi vì Hoàng Hậu mất tích mà trở nên trầm thế này.

      Hiên Viên Dạ cùng Sở Ngự Hằng nhìn nhau, trong mắt lóe ra ánh sáng, chẳng lẽ là có tin tức gì của Loan Loan?

      “Mau mời bọn họ vào .”

      Hiên Viên Dạ phất phất tay, vội vàng , ánh mắt chăm chú ghim ở ngoài cửa. Ngày đó, giao quân lệnh cho đám người Phong Triệt chặn tất cả các cửa thành nhưng vẫn thấy chút tin tức gì của Loan Loan, mấy ngày nay vẫn cùng Sở Ngự Hằng bôn ba tìm, lại luôn thất vọng trở về. Ánh mắt lạnh lùng sớm nổi lửa, hận thể lật cảThiên Diệu hoàng triều lên để tìm nàng.

      “Hoàng Thượng, minh chủ, khách nhân đến.” Lời của quản gia vừa xong, hai bóng dáng quen thuộc tiến vào đại sảnh.

      Mọi người trong đại sảnh cũng quan sát hai người, chỉ thấy người đến khí thế bất phàm, cả hai ước chừng ba mươi mấy tuổi, tóc đen giấu sau ngọc quan, ngũ quan vuông vức tuấn mĩ, lạnh lẽo như băng, thân sát khí về phía Hoàng Đế.

      “Nhạc phụ.” Hiên Viên Dạ sửng sốt, ngờ rằng người đến lại là hai vị nhạc phụ đại nhân.

      Mọi người vừa nghe Hoàng Thượng kêu nhạc phụ, ai nấy đều kinh ngạc. Đó phải là phụ thân của Hoàng Hậu sao? Nhưng mà hai vị nam tử này đều bất phàm, vậy ai mới là Trấn Bắc tướng quân đây?

      Lãnh Bùi Viễn, Lãnh Đình Dực lạnh lùng trừng mắt nhìn Hiên Viên Dạ, thèm để ý tôn ti trật tự. Hai người chỉ biết là Hiên Viên Dạ làm mất con của họ, hơn nữa còn mang thai, dù là ai cũng quan trọng hết.

      Sở Ngự Hằng nhận ra Lãnh Bùi Viễn nhưng biết đến Lãnh Đình Dực. Nam tử này là ai vậy? Trong ánh mắt của , lo lắng cùng phẫn nộ cũng ít hơn Lãnh Bùi Viễn.

      “Lãnh tướng quân, vị công tử này, mời ngồi.” Sở Ngự Hằng đứng lên, đưa tay mời hai người ngồi.

      Lãnh Bùi Viễn liếc nhìn , quên trước kia Sở Ngự Hằng này và Loan Loan có chút giao tình, mà lần này Loan Loan mất tích đúng lúc tham gia tiệc đầy tháng của con , trong lòng đối với Sở Ngự Hằng cũng có nhiều thiện cảm.

      Hai người ngồi xuống, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo.

      , có chuyện gì xảy ra?”

      Lãnh Đình Dực lạnh lùng nhìn Hiên viên Dạ, mái tóc đen theo gió lay động, đôi mắt thâm thúy lạnh hơn băng khiến cho ai nhìn vào cũng rùng mình. người là Lãnh tướng quân, như vậy là ai? Dám dùng giọng điệu như vậy chuyện với Hoàng Thượng, trước tới giờ chưa ai nghe qua. Chẳng lẽ lại mà thế ngoại cao nhân nào đó?

      có lỗi, là trẫm vô dụng, mới có thể để Loan Loan biến mất ngay trước mắt.”

      Ngoài dự kiến của mọi người, Hiên Viên Dạ chẳng những trách cứ giọng điệu của Lãnh Đình Dực, lại nổi giận, chỉ cúi đầu. Ai cũng thể tưởng tượng nổi, người tại ảo não, tự trách này lại chính là Đế Vương cuồng ngạo ai bì nổi trong lời đồn. từ sau chuyện đó, đối với Loan Loan như cầm tay miếng băng mỏng, cẩn thận gìn giữ, chỉ sợ nàng rời xa . Thế mà ngàn vạn lần nghĩ đến, bây giờ lại bởi vì chính đánh mất nàng…

      “Đương nhiên là ngươi vô dụng, ngay cả thê tử của mình cũng bảo vệ nổi.”

      Lãnh Đình Dực khách khí mắng Hien Viên Dạ, nếu Loan Loan có chuyện gì may, mặc kệ là Hoàng Đế hay là Ngọc Đế, quyết xử đẹp.

      Mọi người nghe vậy liền ồn ào, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

      Hiên Viên Dạ ngẩng đầu nhìn Lãnh Đình Dực, ánh mắt thâm thúy tràn đầy tự trách và áy náy. Từng là vị đế vương ai bì nổi, tại tinh thần sa sút. Môi mỏng khêu gợi khẽ nhấp, mở miệng xin lỗi:

      “Ngài đúng, trẫm tại cũng hận thể tự đánh mình vài cái.”

      Mọi người nghe được Hiên Viên Dạ như vậy đều cúi đầu, dám gì. vị đế vương có thể ra lời như vậy, có thể hiểu được, vị trí của Hoàng Hậu nương nương trong lòng to lớn cỡ nào.

      “Ta cũng rất muốn đánh ngươi.” Lãnh Đình Dực càng nghe càng bực. lần này làm mất Loan Loan, lại nghĩ đến lần trước làm ra chuyện khiến cho Loan Loan thương tâm, càng nghĩ càng tức, hận thể đấm vài cái, làm cho nếm thử đau đơn là như thế nào.

      “Nếu như vậy có thể làm cho ngài nguôi giận, ngài cứ đánh .” Hiên Viên Dạ , đứng dậy đến trước mặt Lãnh Đình Dực.

      Mọi người trợn mắt há mồm, hoàn cảnh kì quặc thế này biết nên làm gì cho phải? Những việc chứng kiến ngày hôm nay làm cho ai nấy đều thể tưởng tượng nổi, đây là Hoàng Đế sao? Là vị Hoàng Đế mười hai tuổi đăng cơ, đem Thiên Diệu hoàng triệu lúc đó lâm nguy từng bước lên song song với tam quốc đó sao? Là cái người nhất thống thiên hạ đó? Bây giờ ràng chỉ là người bình thường, cũng khốn khổ vì tình như ai nấy.

      Nhưng màn kế tiếp lại làm cho bọn họ thiếu chút nữa rớt cằm vì kinh ngạc, đời vậy mà có người dám làm.

      “Đây là do ngươi đó.”

      Lãnh Đình Dực nhíu mày, thu lại tức giận, đáy mắt trở nên lạnh hơn, tóc đen khẽ lay động. Lời của vừa ngưng, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lên mooyj dải ánh sáng trắng, chát chát hai tiếng, Lãnh Đình dực vậy mà tát Hiên Viên Dạ hai cái.

      Hiên Viên Dạ bị Lãnh Đình Dực đánh, vẻ mặt vẫn như cũ chút biểu cảm gì, trong lòng duy nhất vẫn nghĩ đến Loan Loan bây giờ thế nào.

      “Vị công tử này…”

      Sở Ngự Hằng thất Lãnh Đình dực tát Hiên Viên Dạ hai cái tát cũng nhướng mày. Tuy rằng biết người này cùng Loan Loan có quan hệ như thế nào, nhưng biết Hoàng Thượng mấy ngày nay lo âu cùng tự trách bao nhiêu.

      “Lãnh huynh.” Lãnh Bùi Viễn cùng lắc lắc đầu với Lãnh Đình Dực. Tuy rắng cũng rất tức giận với Hoàng Thượng, nhưng bây giờ quan trọng là phải tìm Loan Loan trước .

      “Hoàng Thượng, Lãnh huynh nhất thời nóng vội, mong rằng Hoàng Thượng trách tội .”

      Lãnh Bùi Viễn cúi người, hai tay ôm quyền với Hiên Viên Dạ. Từ xưa đến nay lòng Đế Vương là khó lường nhất, ai biết được có trở mặt hay ?

      Hiên Viên Dạ cười khổ, nhìn về phía Lãnh Đình Dực và Lãnh Bùi Viễn:

      “Là trẫm nên tự đánh mình sớm hơn.”

      “Hoàng Thượng, tại việc cấp bách là tìm kiếm Hoàng Hậu nương nương.”

      Sở Ngự Hằng , bây giờ phải là lúc thích hợp để truy cứu trách nhiệm.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 131 : Phong Vân Loạn


      “Hoàng Thượng, tại việc cấp bách là tìm kiếm Hoàng Hậu nương nương.”

      Sở Ngự Hằng , bây giờ phải là lúc thích hợp để truy cứu trách nhiệm.

      vừa xong, trong phòng mảnh yên tĩnh. Gió nhàng thổi, ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn như cũ nóng chay người. Lá cây xanh biếc loạng choạng trong gió, giống như những nàng tiên trong vũ điệu nhịp nhàng, uyển chuyển.

      “Lời minh chủ , tại, trước tiên chúng ta hẳn là nên tìm Hoàng Hậu nương nương .”

      Người là đại sư Thiếu Lâm, Thất Thương phương trượng râu tóc bạc trắng, khuôn mặt nghiêm túc, đôi mắt sáng, thâm thúy lộ vài phần lợi hại nhưng lại mất vẻ hiền lành.

      Hiên Viên Dạ gì, ngã ngồi ghế. Khuôn mặt tuấn tú phiếm đỏ nơi gò má làm người ta cảm thấy đau lòng. Nhưng vẫn chết lặng, cảm giác Loan Loan cùng cục cưng trong bụng mất tích tác động tới . làm sao lại biết điều trọng yếu trước mắt là tìm kiếm Loan Loan, nhưng liên tục mấy ngày thăm dò tin tức có lấy chút manh mối. Nỗi bất lực và tự trách trong lòng giống như những cành rong biển kéo dài vô tận quấn quanh người , nghĩ tới việc Loan Loan còn bên mình, hô hấp của liền trở nên khó khăn.

      ta nghe, tại sao Loan Loan lại mất tích?”

      Lãnh Đình Dực cũng nổi giận, khuôn mặt lạnh như băng nghiêm mặt ngồi bên. Đôi mắt thâm thúy quét về phía Hiên Viên Dạ, muốn Hiên Viên Dạ đem tình ngày đó kể lại, để tìm cách tìm kiếm Loan Loan.

      Hiên Viên Dạ mím môi, muốn mở miệng, lại bị Lãnh Địch U vội vã vào cắt ngang.

      “Cha?”

      Nhận chưởng của Tô Viễn Hành, Lãnh Địch U còn chưa kịp điều trị nội thương, sau khi biết Tô Viễn Hành Lãnh Loan Loan , ngay ngày hôm đó, liền vội vàng chạy về Vân môn, muốn biết thêm nhiều tin tức về Tô Viễn Hành, nhưng cơ bản Tô Viễn Hành rời Vân môn ước chừng bốn mươi năm, chưởng môn đối với vị sư huynh của mình cũng biết được nhiều. Bất đắc dĩ, Lãnh Địch U chỉ có thể mang theo thất vọng vội vàng chạy về minh chủ võ lâm sơn trang, hy vọng bọn họ có tin tức tốt. nghĩ tới khi rảo bước tiến tới đại sảnh, lại có thể gặp Lãnh Bùi Viễn, mười mấy năm gặp, cha lại thay đổi gì nhiều.

      “Địch U?”

      Lãnh Bùi Viễn nhìn thiếu niên tuấn dật từ đằng xa vào có chút kinh ngạc. Đôi mắt thâm thúy đánh giá , nghĩ tới tiểu nhi tử cao đến đầu gối của mình ngày nào bây giờ trưởng thành, trở thành thiếu niên. Có lẽ lúc trước Loan Loan mình là phụ thân vô trách nhiệm là đúng, chẳng những để ý tới Loan loan, ngay cả Độc U, Địch U cũng được phụ thân là chiếu cố nhiều. Ước chừng mười năm, cũng chưa từng đến Vân môn gặp Lãnh Địch U lần. Thậm chí nếu phải năm ấy nhận được thư của nhạc phụ, nhạc mẫu đưa tới, còn biết tiểu nhi tử của mình bị chưởng môn Vân môn nhìn trúng, mang về Vân môn dạy võ nghệ.

      Lãnh Đình Dực đánh giá Lãnh Địch U vào, tiểu tử này còn trẻ mà khí thế thua kém ai, thành tựu trong tương lai nhất định tầm thường. Lãnh Bùi Viễn thế nhưng sinh dưỡng con cái của mình tốt.

      “Cha, ngươi vì tiểu muội có việc nên đến đây?” Ngại ở đây nhiều người, Lãnh Địch U cũng có cùng phụ thân về việc phụ tử chia lìa mười năm với nhau, trực tiếp nhắc tới chuyện của Lãnh Loan Loan.

      “Địch nhi, ngươi gặp Loan Loan rồi sao?” Lãnh Bùi Viễn hỏi, biết tiểu nhi tử này cùng Loan Loan quen biết nhau.

      “Vâng.” Lãnh Địch U gật gật đầu: “Ngày đó ta cùng tiểu muội gặp nhau ở minh chủ võ lâm sơn trang, sau đó mới nhận ra nhau.”

      như vậy ngày đó Loan Loan mất tích, ngươi cũng chứng kiến?” Lãnh Đình Dực chen vào.

      “Phải ạ.” Lãnh Địch U gật đầu, ánh mắt trong suốt mang theo hoang mang nhìn về phía Lãnh Đình Dực. Người này là ai vậy? Thế nào lại chuyện cùng phụ thân có vẻ rất gần gũi? Hơn nữa, giọng điệu nhắc tới tiểu muội cũng vô cùng thân thiết.

      “Địch nhi, đây là Lãnh thúc thúc.” Lãnh Bùi Viễn giới thiệu cho Lãnh Địch U, giống như hiểu hoang mang của , Lãnh Bùi Viễn tiếp: “Chuyện này của , sau khi tìm được Loan Loan, cha kể lại cho ngươi.”

      Lãnh Địch U tiếp tục gật đầu, tại chuyện quan trọng nhất là phải tìm được Loan Loan.

      “Địch nhi, ta có thể gọi ngươi như vậy ?” Đôi mắt Lãnh Đình Dực thâm thúy nhìn về phía Lãnh Địch U.

      Lãnh Địch U lại gật đầu, nếu phụ thân với mình gọi Lãnh Đình Dực tiếng thúc thúc tất nhiên là trưởng bối, hiển nhiên có thể gọi mình là Địch nhi.

      “Địch nhi, ngươi có thể đem tình huống Loan Loan mất tích ngày ấy cho chúng ta biết ?” Trông cậy vào vẻ mặt suy sút của Hiên Viên Dạ, bằng trực tiếp hỏi Lãnh Địch U còn hơn.

      “Vâng.” Lãnh Địch U gật đầu, trực tiếp đáp: “Người mang Loan Loan là Tô sư bá.”

      “Tô sư bá?” Lãnh Bùi Viễn cùng Lãnh Đình Dực hai mặt nhìn nhau, Tô sư bá phải là sư bá của Lãnh Địch U sao?,

      “Địch nhi, ngươi người bắt Loan Loan là sư bá của ngươi?” Lãnh Bùi Viễn ngẩng đầu, nhìn phía con mình. là khó hiểu!!

      “Vâng.” Lãnh Địch U gật gật đầu.

      “Sư bá ngươi vì sao phải bắt Loan Loan ?” Lãnh Đình Dực cau mày, nhìn .

      “Bởi vì Tô tiền bối nhìn trúng Loan Loan cùng Dạ Thần công tử, muốn bọn họ làm đồ đệ của .” Sở Ngự Hằng đáp, mắt phượng lo lắng giống như nước suối chuyển động.

      “Loan Loan chắc chắn là cự tuyệt.” Lãnh Đình Dực hiểu điểm này, gật đầu. Nữ nhi của đương nhiên hiểu nhất, chỉ sợ có người nào có thể dễ dàng làm cho Loan Loan của thỏa hiệp.

      “Vâng, cho nên Tô sư bá mới bắt người.” Lãnh Địch U cũng thu hồi nụ cười ngàn năm đổi mặt, nhíu mày, hé ra gương mặt tuấn lãng mang theo vài tia thâm trầm cùng ngưng trọng.

      “Nếu là sư bá của ngươi, vì sao chúng ta tự đến Vân môn tìm ?”

      Lãnh Đình Dực xong, đứng lên, đôi mắt thâm thúy toát ra quang mang lãnh liệt, quan tâm cái gì mà Tô sư bá của , tại chỉ cần đem Loan Loan giao ra đây, tạm tha cho ông ta mạng, nếu đừng trách khách khí.

      được.” Lãnh Địch U lắc lắc đầu, hướng Lãnh Đình Dực hét to tiếng.

      “Vì sao? phải sư bá ngươi sao? Người cướp cũng là muội muội ngươi, chẳng lẽ ngươi lo lắng cho Loan Loan?”

      “Ta cũng rất lo lắng.” Trong đôi mắt vốn trong suốt của Lãnh Địch U cũng nhiễm đầy lo âu, tiếp: “Nhưng mà bốn mươi năm trước sư bá rời khỏi Vân môn, lần này cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy sư bá, ai biết ông ấy ở nơi nào cả”

      “Cho nên, chúng ta Vân môn cũng vô dụng?” Lãnh Đình Dực hỏi tiếp.

      Lãnh Địch U gật gật đầu.

      “Vậy phải đâu tìm?” Lãnh Đình Dực cùng Lãnh Bùi Viễn lạnh mặt, nghĩ tới hy vọng trước mắt lại bị gió thổi .

      “Hoàng Thượng, minh chủ, có vài vị khách muốn tiến vào bái phỏng.” Thân ảnh của quản gia xuất ở cửa, đứng bên cạnh ràng là Tàn Nhất.

      “Tàn Nhất?” Hiên Viên Dạ, Lãnh Bùi Viễn, Lãnh Đình Dực đều nhận ra Tàn Nhất.

      “Hoàng Thượng, tướng quân, Lãnh gia.” Tàn Nhất vừa vào liền hướng ba người ôm quyền. Mặt nạ màu bạc che nửa mặt lạ lùng khiến mọi người đoán tới đoán lui, người đến là người nào vậy?

      “Hoàng Thượng, có tin tức của chủ tử chưa?” Tàn Nhất cũng hề run sợ, đôi mắt màu nâu nhìn thẳng vào Hiên Viên Dạ, trực tiếp hỏi.

      Hiên Viên Dạ lắc lắc đầu, tinh thần sa sút.

      “Này, tại phải lúc ngồi ủ rũ. Mặc kệ như thế nào, mọi người đều phải đứng lên tìm Loan Loan.” Ánh mắt Lãnh Đình Dực lạnh lùng, nóiXon ngươi sắc bén híp lại, cả người tản ra khí phách tuyệt vời, lão đại trà trộn trong hai giới hắc đạo lại sắp xuất rồi a!.

      “Đúng thế.” Hiên Viên Dạ đứng lên, : “Trẫm hạ đưa người tìm Loan Loan, chỉ cần nàng còn đất nước này, trẫm nhất định tìm được nàng.”

      “Các vị, ta lấy danh nghĩa minh chủ võ lâm của mình hiệu lệnh các môn phái cùng nhau tìm kiếm hoàng hậu nương nương.” Sở Ngự Hằng cũng đứng lên, cầm lệnh bài màu vàng tay, mắt phượng thâm thúy mảnh kiên định.

      “Vâng.” Võ lâm nhân sĩ ở đây nhất thời đều đồng loạt quỳ xuống, thanh liên tiếp thanh .

      “Chúng ta cũng thôi.” Lãnh Đình Dực với Lãnh Bùi Viễn, dẫn theo Tàn Nhất từ đầu Loan Nguyệt Lâu tìm kiếm.

      Trong lúc nhất thời, vì tìm kiếm Lãnh Loan Loan, giang hồ lại nổi lên phong vân.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 131 : Phong Vân Loạn

      “Hoàng Thượng, tại việc cấp bách là tìm kiếm Hoàng Hậu nương nương.”

      Sở Ngự Hằng , bây giờ phải là lúc thích hợp để truy cứu trách nhiệm.

      vừa xong, trong phòng mảnh yên tĩnh. Gió nhàng thổi, ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn như cũ nóng chay người. Lá cây xanh biếc loạng choạng trong gió, giống như những nàng tiên trong vũ điệu nhịp nhàng, uyển chuyển.

      “Lời minh chủ , tại, trước tiên chúng ta hẳn là nên tìm Hoàng Hậu nương nương .”

      Người là đại sư Thiếu Lâm, Thất Thương phương trượng râu tóc bạc trắng, khuôn mặt nghiêm túc, đôi mắt sáng, thâm thúy lộ vài phần lợi hại nhưng lại mất vẻ hiền lành.

      Hiên Viên Dạ gì, ngã ngồi ghế. Khuôn mặt tuấn tú phiếm đỏ nơi gò má làm người ta cảm thấy đau lòng. Nhưng vẫn chết lặng, cảm giác Loan Loan cùng cục cưng trong bụng mất tích tác động tới . làm sao lại biết điều trọng yếu trước mắt là tìm kiếm Loan Loan, nhưng liên tục mấy ngày thăm dò tin tức có lấy chút manh mối. Nỗi bất lực và tự trách trong lòng giống như những cành rong biển kéo dài vô tận quấn quanh người , nghĩ tới việc Loan Loan còn bên mình, hô hấp của liền trở nên khó khăn.

      ta nghe, tại sao Loan Loan lại mất tích?”

      Lãnh Đình Dực cũng nổi giận, khuôn mặt lạnh như băng nghiêm mặt ngồi bên. Đôi mắt thâm thúy quét về phía Hiên Viên Dạ, muốn Hiên Viên Dạ đem tình ngày đó kể lại, để tìm cách tìm kiếm Loan Loan.

      Hiên Viên Dạ mím môi, muốn mở miệng, lại bị Lãnh Địch U vội vã vào cắt ngang.

      “Cha?”

      Nhận chưởng của Tô Viễn Hành, Lãnh Địch U còn chưa kịp điều trị nội thương, sau khi biết Tô Viễn Hành bắt Lãnh Loan Loan , ngay ngày hôm đó, liền vội vàng chạy về Vân môn, muốn biết thêm nhiều tin tức về Tô Viễn Hành, nhưng cơ bản Tô Viễn Hành rời Vân môn ước chừng bốn mươi năm, chưởng môn đối với vị sư huynh của mình cũng biết được nhiều. Bất đắc dĩ, Lãnh Địch U chỉ có thể mang theo thất vọng vội vàng chạy về minh chủ võ lâm sơn trang, hy vọng bọn họ có tin tức tốt. nghĩ tới khi rảo bước tiến tới đại sảnh, lại có thể gặp Lãnh Bùi Viễn, mười mấy năm gặp, cha lại thay đổi gì nhiều.

      “Địch U?”

      Lãnh Bùi Viễn nhìn thiếu niên tuấn dật từ đằng xa vào có chút kinh ngạc. Đôi mắt thâm thúy đánh giá , nghĩ tới tiểu nhi tử cao đến đầu gối của mình ngày nào bây giờ trưởng thành, trở thành thiếu niên. Có lẽ lúc trước Loan Loan mình là phụ thân vô trách nhiệm là đúng, chẳng những để ý tới Loan loan, ngay cả Độc U, Địch U cũng được phụ thân là chiếu cố nhiều. Ước chừng mười năm, cũng chưa từng đến Vân môn gặp Lãnh Địch U lần. Thậm chí nếu phải năm ấy nhận được thư của nhạc phụ, nhạc mẫu đưa tới, còn biết tiểu nhi tử của mình bị chưởng môn Vân môn nhìn trúng, mang về Vân môn dạy võ nghệ.

      Lãnh Đình Dực đánh giá Lãnh Địch U vào, tiểu tử này còn trẻ mà khí thế thua kém ai, thành tựu trong tương lai nhất định tầm thường. Lãnh Bùi Viễn thế nhưng sinh dưỡng con cái của mình tốt.

      “Cha, ngươi vì tiểu muội có việc nên đến đây?” Ngại ở đây nhiều người, Lãnh Địch U cũng có cùng phụ thân về việc phụ tử chia lìa mười năm với nhau, trực tiếp nhắc tới chuyện của Lãnh Loan Loan.

      “Địch nhi, ngươi gặp Loan Loan rồi sao?” Lãnh Bùi Viễn hỏi, biết tiểu nhi tử này cùng Loan Loan quen biết nhau.

      “Vâng.” Lãnh Địch U gật gật đầu: “Ngày đó ta cùng tiểu muội gặp nhau ở minh chủ võ lâm sơn trang, sau đó mới nhận ra nhau.”

      như vậy ngày đó Loan Loan mất tích, ngươi cũng chứng kiến?” Lãnh Đình Dực chen vào.

      “Phải ạ.” Lãnh Địch U gật đầu, ánh mắt trong suốt mang theo hoang mang nhìn về phía Lãnh Đình Dực. Người này là ai vậy? Thế nào lại chuyện cùng phụ thân có vẻ rất gần gũi? Hơn nữa, giọng điệu nhắc tới tiểu muội cũng vô cùng thân thiết.

      “Địch nhi, đây là Lãnh thúc thúc.” Lãnh Bùi Viễn giới thiệu cho Lãnh Địch U, giống như hiểu hoang mang của , Lãnh Bùi Viễn tiếp: “Chuyện này của , sau khi tìm được Loan Loan, cha kể lại cho ngươi.”

      Lãnh Địch U tiếp tục gật đầu, tại chuyện quan trọng nhất là phải tìm được Loan Loan.

      “Địch nhi, ta có thể gọi ngươi như vậy ?” Đôi mắt Lãnh Đình Dực thâm thúy nhìn về phía Lãnh Địch U.

      Lãnh Địch U lại gật đầu, nếu phụ thân với mình gọi Lãnh Đình Dực tiếng thúc thúc tất nhiên là trưởng bối, hiển nhiên có thể gọi mình là Địch nhi.

      “Địch nhi, ngươi có thể đem tình huống Loan Loan mất tích ngày ấy cho chúng ta biết ?” Trông cậy vào vẻ mặt suy sút của Hiên Viên Dạ, bằng trực tiếp hỏi Lãnh Địch U còn hơn.

      “Vâng.” Lãnh Địch U gật đầu, trực tiếp đáp: “Người mang Loan Loan là Tô sư bá.”

      “Tô sư bá?” Lãnh Bùi Viễn cùng Lãnh Đình Dực hai mặt nhìn nhau, Tô sư bá phải là sư bá của Lãnh Địch U sao?,

      “Địch nhi, ngươi người bắt Loan Loan là sư bá của ngươi?” Lãnh Bùi Viễn ngẩng đầu, nhìn phía con mình. là khó hiểu!!

      “Vâng.” Lãnh Địch U gật gật đầu.

      “Sư bá ngươi vì sao phải bắt Loan Loan ?” Lãnh Đình Dực cau mày, nhìn .

      “Bởi vì Tô tiền bối nhìn trúng Loan Loan cùng Dạ Thần công tử, muốn bọn họ làm đồ đệ của .” Sở Ngự Hằng đáp, mắt phượng lo lắng giống như nước suối chuyển động.

      “Loan Loan chắc chắn là cự tuyệt.” Lãnh Đình Dực hiểu điểm này, gật đầu. Nữ nhi của đương nhiên hiểu nhất, chỉ sợ có người nào có thể dễ dàng làm cho Loan Loan của thỏa hiệp.

      “Vâng, cho nên Tô sư bá mới bắt người.” Lãnh Địch U cũng thu hồi nụ cười ngàn năm đổi mặt, nhíu mày, hé ra gương mặt tuấn lãng mang theo vài tia thâm trầm cùng ngưng trọng.

      “Nếu là sư bá của ngươi, vì sao chúng ta tự đến Vân môn tìm ?”

      Lãnh Đình Dực xong, đứng lên, đôi mắt thâm thúy toát ra quang mang lãnh liệt, quan tâm cái gì mà Tô sư bá của , tại chỉ cần đem Loan Loan giao ra đây, tạm tha cho ông ta mạng, nếu đừng trách khách khí.

      được.” Lãnh Địch U lắc lắc đầu, hướng Lãnh Đình Dực hét to tiếng.

      “Vì sao? phải sư bá ngươi sao? Người cướp cũng là muội muội ngươi, chẳng lẽ ngươi lo lắng cho Loan Loan?”

      “Ta cũng rất lo lắng.” Trong đôi mắt vốn trong suốt của Lãnh Địch U cũng nhiễm đầy lo âu, tiếp: “Nhưng mà bốn mươi năm trước sư bá rời khỏi Vân môn, lần này cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy sư bá, ai biết ông ấy ở nơi nào cả”

      “Cho nên, chúng ta Vân môn cũng vô dụng?” Lãnh Đình Dực hỏi tiếp.

      Lãnh Địch U gật gật đầu.

      “Vậy phải đâu tìm?” Lãnh Đình Dực cùng Lãnh Bùi Viễn lạnh mặt, nghĩ tới hy vọng trước mắt lại bị gió thổi .

      “Hoàng Thượng, minh chủ, có vài vị khách muốn tiến vào bái phỏng.” Thân ảnh của quản gia xuất ở cửa, đứng bên cạnh ràng là Tàn Nhất.

      “Tàn Nhất?” Hiên Viên Dạ, Lãnh Bùi Viễn, Lãnh Đình Dực đều nhận ra Tàn Nhất.

      “Hoàng Thượng, tướng quân, Lãnh gia.” Tàn Nhất vừa vào liền hướng ba người ôm quyền. Mặt nạ màu bạc che nửa mặt lạ lùng khiến mọi người đoán tới đoán lui, người đến là người nào vậy?

      “Hoàng Thượng, có tin tức của chủ tử chưa?” Tàn Nhất cũng hề run sợ, đôi mắt màu nâu nhìn thẳng vào Hiên Viên Dạ, trực tiếp hỏi.

      Hiên Viên Dạ lắc lắc đầu, tinh thần sa sút.

      “Này, tại phải lúc ngồi ủ rũ. Mặc kệ như thế nào, mọi người đều phải đứng lên tìm Loan Loan.” Ánh mắt Lãnh Đình Dực lạnh lùng, nóiXon ngươi sắc bén híp lại, cả người tản ra khí phách tuyệt vời, lão đại trà trộn trong hai giới hắc đạo lại sắp xuất rồi a!.

      “Đúng thế.” Hiên Viên Dạ đứng lên, : “Trẫm hạ đưa người tìm Loan Loan, chỉ cần nàng còn đất nước này, trẫm nhất định tìm được nàng.”

      “Các vị, ta lấy danh nghĩa minh chủ võ lâm của mình hiệu lệnh các môn phái cùng nhau tìm kiếm hoàng hậu nương nương.” Sở Ngự Hằng cũng đứng lên, cầm lệnh bài màu vàng tay, mắt phượng thâm thúy mảnh kiên định.

      “Vâng.” Võ lâm nhân sĩ ở đây nhất thời đều đồng loạt quỳ xuống, thanh liên tiếp thanh .

      “Chúng ta cũng thôi.” Lãnh Đình Dực với Lãnh Bùi Viễn, dẫn theo Tàn Nhất từ đầu Loan Nguyệt Lâu tìm kiếm.

      Trong lúc nhất thời, vì tìm kiếm Lãnh Loan Loan, giang hồ lại nổi lên phong vân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :