1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 123 : Quái Nhân Thần Bí

      “Chúc mừng minh chủ, phu nhân.”

      “Chúc mừng chúc mừng.”

      “......”

      Vũ lâm nhân sĩ vừa nghe hoàng hậu nương nương cư nhiên thu thiên kim của võ lâm minh chủ làm nghĩa nữ, đó là chuyện vô cùng vinh dự, vinh hoa phú quý lại cần phải .

      “Đa tạ, đa tạ.”

      Vợ chồng Sở Ngự Hằng đáp lễ, cầu cười.

      “Ha ha, hoàng hậu là nghĩa mẫu, kia trẫm tự nhiên chính là nghĩa phụ .” Hiên Viên Dạ cũng sang sảng cười,“Hôm nay nghĩa phụ có cái gì để tặng,liền đem ngọc bội tùy thân mà ta mang theo bên mình hai mươi mấy năm tặng cho Loan nhi.”

      xong, cũng tự gỡ khối linh lung ngọc bội lưng xuống, tứ ánh sáng mà ngọc bội phát ra cũng có thể nhận ra đây là khối ngọc bội cực phẩm. Huống chi ngọc bội kia lại là vật tùy thân của hoàng đế, độ xa xỉ càng phải bàn cãi. Thấy Hiên Viên Dạ tự mình đem ngọc bội đeo cho Sở Niệm Loan, lại là trận hâm mộ.

      Sở Ngự Hằng mân thần, con ngươi thâm thúy nhìn vợ chồng Lãnh Loan Loan trước sau tặng lễ vật cực trân quý cho nữ nhi, trong lòng lại ngũ vị tạp trần, có lẽ cái tên Niệm Loan này được đặt là bởi vì trong lòng vẫn còn giữ lại mảnh tình tốt đẹp, nhưng phản ứng tại của bọn họ khiến hiểu được suy nghĩ của bọn họ, đến tột cùng Loan Loan nghĩ cái gì?

      Vũ lâm nhân sĩ cũng biết trong lòng Sở Ngự Hằng có trăm mối suy nghĩ, từng người từng người hướng bọn họ chúc mừng, trong nhất thời, khí trong đại sảnh là mảnh náo nhiệt, hài hoà.

      “Xập xình dê......”

      Bỗng nhiên,từ bên ngoài truyền đến nụ cười quái dị, chấn động màng tai của mọi người khiến màng tai của họ phát đau

      Mọi người kinh hãi, là ai? Cư nhiên lại có nội lực thâm hậu như vậy?

      Trong nháy mắt khi thanh kia truyền đến, Lãnh Loa Loan liền che lại đôi tai của Sở Niệm Loan, đứa trẻ hề có khả năng phòng bị thể chịu nổi thanh quái dị này

      Đồng thời, Đông Phương Triết cũng bảo vệ Vạn Oánh Chiêu có bầu; Dạ Đế Na cũng bị Sở Ngự Hằng che lại đôi tai, chính là đôi mắt to trong suốt ngông ngừng chuyển động qua lại

      lát sau, tiếng cười quàng quạc đình chỉ. Bên ngoài lại mảnh im lặng, lại càng làm cho mọi người cảnh giới.

      biết là cao nhân phương nào giá lâm, thỉnh thân.”

      Sở Ngự Hằng dẫn đầu ra ngoài, vũ lâm nhân sĩ phía sau cũng tùy theo ra ngoài.

      Nhưng trong sân trống rỗng , chỉ có lá cây lay động, sàn sạt rung động .Bầu trời có ánh mặt trời vẫn sáng lạn như cũ, hề nhần thấy bất cứ bóng dáng nào

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, đối với tình trạng như vậy càng thêm lo lắng. Đột nhiên là ai ở đâu tác quái?

      “Là ngàn dặm truyền .”

      Lãnh Loan Loan đưa Sở Niệm Loan cho Dạ Đế Na, bảo nàng đem đứa đến hậu viện đợi. Tuy rằng Dạ Đế Na đối với việc vừa mới phát sinh cũng rất ngạc nhiên, nhưng nếu Lãnh Loan Loan phân phó . Nàng cũng đoán rằng có chuyện nguy hiểm phát sinh, tự nhiên cũng thể đặt nữ nhi ở trong vòng nguy hiểm. Vội vàng tiếp nhận nữ nhi, nàng cùng nha hoàn liền ời

      “Ngàn dặm truyền ?”

      Lời của Lãnh Loan Loan vừa dứt, mọi người đều thở hốc vì kinh ngạc. Thứ nhất là tò mò Lãnh Loan Loan cư nhiên có thể nghe ra , như vậy võ nghệ của nàng có thể lợi hại đến mức nào; Thứ hai là nếu là ngàn dặm truyền , vậy tức là thân thủ của người kia cũng thể khinh thường, là địch là bạn, bây giờ còn . Nếu là địch, chỉ sợ hồi ác chiến

      Hiên Viên Dạ, Dạ thần cùng tứ thiếu niên đem Lãnh Loan Loan bảo hộ ở bên trong, tại nàng có bầu, vạn lần thể để nàng động thủ, vạn nhất tổn thương đến thân thể, hậu quả thể chấp nhận được

      Sau nửa canh giờ chờ đợi, trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, lá cây phiêu phân, cát đất bay lên, bóng dáng màu lam như đại bang bay đến

      “Ha ha ha, tiểu nha đầu có kiến thức, cư nhiên biết được công phu của lảo phu là ngàn dặm truyền .” Thanh khàn khàn truyền đến.

      Mọi người vừa nhìn, chỉ thấy người tới tuổi chừng năm sáu mươi tuổi, tóc bạc, khuôn mặt gầy, hai mắt quýnh nhiên. Dáng người ngắn , lại làm cho người ta cảm giác được cổ áp lực bức người, ngay cả hô hấp đều rất

      Đám người Hiên Viên Dạ nghe được lời của người mới tới , lại đem Lãnh Loan Loan hướng vào trung tâm để bảo vệ. Ai biết này người trung niên này có thể là người tà ác gian hồ hay , làm việc thể lấy tư tưởng của người bình thường để nhận định

      Lãnh Loan Loan nhíu mày liễu đánh giá lão giả, ánh mắt bình tĩnh, chút cũng vì lời của mà có bất kì hành động gì. Vẻ mặt lạnh nhạt, đem lại cảm giác như người trời

      Lão giả đón ánh mắt của Lãnh Loan Loan , đôi mắt thâm thúy lên tia thưởng thức. Nha đầu kia cũng bất phàm,tất cả mọi người ở đấy đối với xuất bất ngờ của đều mang vẻ mặt phòng bị cảnh giới vạn phần,mà nàng cư nhiên có thể lạnh nhạt đứng tại chỗ, có thể nghe ra ngàn dặm truyền của , chứng tỏ nha đầu kia thân thủ cũng kém, nếu nàng làm đệ tử của chính mình, như vậy lo có người nối nghiệp......

      “Tiền bối, biết tôn tính đại danh của ngài là ?” Sở Ngự Hằng thấy người tới rốt cục cũng thân,tiến lên từng bước, hai tay ôm quyền hỏi.

      Lão giả liếc mắt nhìn cái, ánh mắt kềm chế được, nhíu mày,“Tục danh của lão phu cũng đến lượt tiểu bối như ngươi có thể hỏi .” Nhìn quanh vòng, trừ bỏ cái nha đầu kia cùng năm nam tử bên cạnh nàng, những người khác ở đây đều là đám ô hợp, để vào mắt

      Nghe được lời của lão giả , ít vũ lâm nhân sĩ đều trừng mắt lên. Đặc biệt là ít hiệp nghĩ lớn tuổi, đối với thài độ vô lễ của lảo giả rất là bất mãn, bất quá giống nhau là những lão đầu làm sao có thể làm càn như thế

      “Lớn mật, cư nhiên dám bất kính đối với minh chủ võ.” thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh dẫn đầu nhảy ra, chỉ vào lão giả nổi giận .

      Lão giả chỉ thản nhiên liếc cái, sợi tóc bạc bay bay, lạnh lùng :

      biết sống chết.”

      Trong nháy mắt, mọi người chỉ nghe thúc tiếng, đạo ngân quang lên, nam tử trẻ tuổi mới nhảy ra vừa rồi liền bị đánh bay thẳng tắp ngã xuống

      Phanh –

      Tro bụi bay lên, mọi người nhìn lại, chỉ thấy viên ngân châu cắm sâu vào giữa mi tâm của người trẻ tuổi, ánh mắt của người trẻ tuổi trợn tròn, vẻ mặt cực sợ hãi.

      Mọi người thấy thế đều cả kinh, ánh mắt tái quét về phía lão giả , trừ bỏ phẫn nộ, còn có khủng hoảng.

      “Đây là kết quả của việc tùy tiện khiêu khích lão phu.” Lão giả vỗ vỗ tay, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người

      Lãnh Địch U đứng ở bên người Lãnh Loan Loan từ khi lão giả xuất đều lời, đôi mắ trong suốt cẩn thận đánh giá lão giả, ngẫu nhiên có chút đăm chiêu, tựa hồ đoán thân phận của lão giả , tại nhìn thấy ngân châu giữa mi tâm của người trẻ tuổi,đôi mắt sáng ngời lên tia hiểu . Từ bên người Lãnh Loan Loan bước ra từng bước, chắp tay hướng tới lão giả , gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười:

      “Ngài là Tô sư bá .”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 124 : Nha Đầu, Làm Đồ Đệ Của Ta !

      “Ngài là tô sư bá .”

      Lãnh Địch U vừa xong, mọi người đều thất kinh.

      Vân môn chỉ có đệ tử họ Tô, đó là người mà bốn mươi năm trước rong đuổi giang hồ nổi tiếng là cuồng hiệp Tô Viễn Hành. Năm đó Tô Viễn Hành mặc dù có gương mặt như Phan An, nhưng lại là nhân vật mà ai biết. Đáng tiếc tính tình cổ quái, ngôn hành( lời + hành động) kềm chế được, coi trọng lễ giáo , cuối cùng bị đuổi ra khỏi Vân môn. Bốn mươi năm qua mai danh tích, tất cả mọi người đều quên , ngờ hôm nay cư nhiên lại xuất

      “Tiểu tử, ngươi là ai?”

      Tô Viễn Hành nhìn Lãnh Địch U, tiểu tử này là mỹ thiếu niên.Ánh mắt trong sáng,tươi cười ôn nhu, cũng là nhân vật tầm thường. Chính là nghĩ tới cư nhiên lại biết mình?

      “Ngươi là đồ đệ của người nào trong Vân môn?”

      Vân môn toàn là những lão đầu khô khan làm sao có thể có đồ đệ xuất sắc như thế này? Bĩu môi, ở trong lòng thầm nghĩ .

      “Hồi Tô sư bá, sư phụ ta là chương môn Vân môn Lâm Tuyền Tố.” Lãnh Địch U vẫn như cũ ý cười giảm, giống như tuyệt để ý thái độ của Tô Viễn Hành

      “Lâm sư đệ cư nhiên làm chưởng môn ?” Tô Viễn Hành nghe thấy Lãnh Địch U cư nhiên là đồ đệ của Lâm Tuyền Tố,thấy vậy biểu tình nhu hòa ít. Trong trí nhớ cũng chỉ có sư đệ ôn nhã kia đối với chính mình tốt nhất, mặc kệ khi nào đều luôn ôn hòa nhìn mình, tựa hồ có ý kiến gì. nghĩ tới sư đệ luôn có tâm tranh đấu cư nhiên làm chưởng môn Vân môn. Bốn mươi năm thấy, có chút cảm thán.

      “Vâng.” Lãnh Địch U gật gật đầu,“Sư phụ thường nhắc với ta về Tô sư bá.” Nhắc tới Tô Viễn Hành từng hăng hái, cuồng tứ kềm chế được, tới nay phân tiêu sái kia, đều là thứ mà Lãnh Địch U mình hâm hộ và bội phục

      “Phải ?” Tô Viễn Hành lắc lắc đầu,“Bốn mươi năm gặp , có khỏe ?”

      “Nhờ phúc của Tô sư bá, gia sư vẫn kiện khang như cũ .” Chính là ngẫu nhiên đến sư bá, có chút cảm khái. Có lẽ nội tâm của sư phụ kỳ vẫn luôn theo đuổi phần tiêu sái này của sư bá.

      “Ha ha ha, vậy là tốt rồi, chờ khi nào rảnh, lão phu trở về nhìn cái.” Tô Viễn Hành cao giọng cười to, lộ ra vài phần cuồng tứ kềm chế được.

      “Sư phụ nhất định thực vui vẻ .” Lãnh Địch U cũng cười ,“ biết sư bá như thế nào lại ở chỗ này?” Bốn mươi năm thấy tung tích, hôm nay lại xuất ở võ lâm minh, đến tột cùng là trùng hợp? Hay là có nguyên nhân gì?

      Tô Viễn Hành nhìn võ nhân sĩ đều cảnh giới nhìn , sợi tóc màu trắng theo gió tung bay, đôi mắt thâm thúy lên đạo tiễu:

      “Lão phu chính là nghe hôm nay quần hùng tụ tập ở võ lâm minh tham gia tiệc đầy tháng của thiên kim minh chủ, mới cố ý đến xem. nghĩ tới a --” Ánh mắt đảo qua mọi người, ngân tu nhất thổi,“Bất quá là đám ô hợp.” Bằng những người này sao có thể xưng là hiệp sĩ, đúng là cười chết người.

      “Ngươi --”

      Bị Tô Viễn Hành thành là đám ô hợp, người võ lâm các phái trợn mắt trừng mắt nhìn .

      “Ha ha......” Sở Ngự Hằng lãng cười, ra hoà giải.“Nếu tiền bối có thể đến võ lâm minh đó là duyên phận, bằng cùng chúng ta cùng nhau chè chén phen, như thế nào?”

      “Đúng vậy, sư bá, ngài liền cùng chúng ta cùng nhau .” Lãnh Địch U cũng khuyên nhủ, nếu chờ chút có thể đưa cùng nhau mang về Vân môn, sư phụ nhất định thực vui vẻ .

      cần.” Tô Viễn Hành cảm kích khoát tay áo, bàn tay to chỉ hướng Lãnh Loan Loan,“Nha đầu, ngươi tên gì ?” Hai tròng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, hiển nhiên đối với nàng có hứng thú vượt xa người khác.

      “Lớn mật, cư nhiên ngay cả hoàng hậu cũng dám mạo phạm.” Bị Tô Viễn Hành lần nữa khinh thường vũ lâm nhân sĩ nắm lấy cơ hội, lại là tiếng xích rống. Tuy rằng bọn họ cũng lo lắng rơi vào kết cục của người trẻ tuổi, nhưng nghĩ đến bọn họ là vì hoàng hậu ra tiếng, có triều đình làm chỗ dựa hẳn là rơi vào kết cục như vậy.

      “Hoàng hậu?” Tô Viễn Hành ninh mi, đối với Lãnh Loan Loan hứng thú càng đậm . nghĩ tới nha đầu này cư nhiên là hoàng hậu, còn tưởng rằng hoàng hậu, phi tần đều chỉ biết làm nũng, là nữ nhân ngoan độc, nghĩ tới hoàng hậu này lại là ngoại lệ. Chẳng những xinh đẹp tuyệt luân, còn khí độ phi phàm, nếu đời có nữ hoàng, nàng là nữ hoàng cũng ngoa.

      “Vâng, sư bá, Loan Loan cũng là muội muội của sư điệt.” Lãnh Địch U thấy Tô Viễn Hành đối với Lãnh Loan Loan cảm thấy hứng thú, vì giới thiệu .

      “Nga?” Tiếp tục nhíu mày, khó trách. Hai huynh muội đều bất phàm.

      Dạ Thần cùng Hiên Viên Dạ liếc nhau, Tô Viễn Hành này đối với Loan Loan như thế nào cảm thấy hứng thú? Đến tột cùng là vì sao?

      Ánh mắt của hai người đều gắt gao theo dõi , người này tác phong làm việc độc đáo quái dị, khó bảo toàn có cái cử chỉ kinh người gì. Bọn họ vẫn là cẩn thận hơn.

      “Loan Loan, là sư bá của ta” Lãnh Địch U vì Lãnh Loan Loan giới thiệu .

      Lãnh Loan Loan gật gật đầu, xem như tiếp đón.

      Đôi mắt Tô Viễn Hành lướt qua đạo thưởng thức, quả nhiên đủ ngạo khí, sai, thích.

      “Nha đầu, làm đồ đệ của lão phu .”

      đôi mắt thẳng tắp nhìn Lãnh Loan Loan, mang theo chờ mong, thưởng thức tiểu nương này, xem khí chất kia, ánh mắt kia, tuyệt đối là cái lãnh cuồng, phải là người quan trọng lễ giáo. Nếu có nàng làm đồ đệ, danh hào cuồng hiệp của tuyệt đối thất truyền.

      “Lão đầu , ngươi bị điên ?”

      Mọi người vừa nghe cư nhiên muốn thu đương kim hoàng hậu nương nương làm đồ đệ đều giống như nằm mơ , kế đến mọi người đều cười to. Dúng là người biết mặt ngựa dài, cư nhiên dám mở miệng thu hoàng hậu làm đồ đệ......

      Hiên Viên Dạ, Dạ Thần cũng sửng sốt, nghĩ tới Tô Viễn Hành cư nhiên là có chủ ý này. Nhưng là Loan Loan cần làm đồ đệ sao? Hai người nhìn về phía Lãnh Loan Loan, đôi mắt tím và đôi mắt đen, đều mang theo tình . nữ tử lợi hại bất phàm như vậy, người có thể làm sư phó của nàng nhất định là cao nhân thế gian khó tìm

      Lãnh Loan Loan ngoéo cái thần, đôi mắt đen nhìn đôi mắt chờ mong của Tô Viễn Hành, lắc lắc đầu:

      được.”

      “Vì cái gì?” Tô Viễn Hành vừa nghe thấy Lãnh Loan Loan cự tuyệt rang như vậy , râu dựng đứng lên, hai tròng mắt trừng rất lớn nhìn nàng.“Có thể làm đồ đệ của ta là người khác cầu đều cầu được ?” Tiểu nha đầu, cư nhiên dám từ chối

      “Vậy ngươi kiếm người muốn cầu .” Lãnh Loan Loan liếc cái, nàng cần sư phó sao? Người Có thể làm sư phó của nàng còn chưa có xuất đâu.

      “Ngươi nha đầu kia --”

      Nghe được lời khách khí của Lãnh Loan Loan , Tô Viễn Hành đầu tiên là trừng mắt. Về sau lại ha ha ha cười ha hả, tuyệt sinh khí, ai nhìn xem cũng sửng sốt .

      “Lão phu liền thưởng thức ngươi . Mặc kệ như thế nào, ngươi cũng phải làm, làm cũng phải làm. Đồ đệ của Tô vViễn Hành ta liền chỉ có thể là ngươi .”

      “Đa tạ ý tốt của tiền bối.” Hiên Viên Dạ ra,con ngươi thâm thúy như hồ nước tĩnh mịch nhìn về phía Tô Viễn Hành. Thái độ kiêu ngạo siểm nịnh, lại có cỗ ngạo nghễ .“Nhưng hoàng hậu thể làm đồ đệ của ngươi.”

      “Ngươi là người nào?” Tô Viễn Hành đánh giá Hiên Viên Dạ, nam tử này người cũng có khí phách giống Lãnh Loan Loan .

      “Sư bá, vị này là Hoàng Thượng.” Lãnh Địch U .

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 125 : Tô Viễn Hành Nổi Bão

      “Sư bá, vị này là Hoàng Thượng.” Lãnh Địch U .

      “Hoàng đế?” Tô Viễn Hành ninh mi, nhìn Hiên Viên Dạ, lại nhìn Lãnh Loan Loan,“Nguyên lai vị này là nam nhân của tiểu nha đầu này”

      vừa dứt lời, mọi người đều ồ lên. Tô Viễn Hành này đúng là cuồng vọng, cư nhiên dùng giọng điệu bất kính như vậy cùng đương kim thiên tử, hoàng hậu chuyện.

      Hiên Viên đêm cũng não, tương phản, nghe được tô viễn hành là loan loan nam nhân, ngược lại bạc thần gợi lên chút cười yếu ớt. Trong đầu xẹt qua ngày ấy mới cửu tuổi lãnh loan loan dùng bá đạo, cuồng tứ khẩu khí

      Hiên Viên Dạ cũng có phản ứng gì, tương phản, nghe được lời của Tô Viễn Hành là nam nhân của Loan Loan, ngược lại bạc thần gợi lên nụ cười yếu ớt. Trong đầu xẹt qua ngày đó Loan Loan chỉ mới chin tuổi dùng khẩu khí bá đạo, cuồng tứ chỉ vào tuyên bố ‘Ngươi là nam nhân của bổn nương’, khi đó Loan Loan thực đáng ,khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc mài ai bì nổi. Đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Lãnh Loan Loan, nhưng tại nàng cũng rất ít khi để ý chính mình, biết là chính mình phạm lỗi, nhưng làm ra chuyện tình đó cũng là do bất đắc dĩ, biết qua bao lâu, Loan Loan mới có thể tha thứ cho a? nhớ những lúc và nàng mười ngón tay đan xen nhau vô cùng thân thiết, nhớ nàng dựa vào tín nhiệm với mình......

      “Vậy ngươi là ai?”

      Tô Viễn Hành hướng về phía Dạ Thần bên cạnh Lãnh Loan Loan hỏi, xem nam tử trẻ tuổi này quần áo bào trắng, phiêu dật xuất trần; đôi tử đồng lại thâm thúy, làm cho người ta vừa nhìn liền bị câu vào trong đó. So với hoàng đế, cũng hề thua kém. Ngược lại lại càng thêm cảm giác thần bí, làm cho người ta đối với sinh ra tò mò.

      “Dạ Thần”

      Dã Thần mấp máy môi, thản nhiên phun tên ra . đôi tử đồng khính quét cái qua Tô Viễn Hành,sau đó liền thu hồi ánh mắt. Nhìn chăm chú vào người Lãnh Loan Loan, đối có cái gì quan trọng hơn Lãnh Loan Loan

      “Tiểu tử, ta xem thể trạng của ngươi cũng tốt lắm, bằng, ngươi cùng nha đầu cùng nhau làm đồ đệ của ta .” Dạ Thần đúng là khẩu vị của Tô Viễn Hành, so với vị hoàng đế kia , cảm thấy tiểu tử này cùng nha đầu càng xứng hơn, hơn nữa xem đôi mắt của chưa từng dời khỏi từ người Lãnh Loan Loan, sợ là cũng nha đầu thua gì ị hoàng đế kia

      Dạ Thần sửng sốt, mặt lại vẫn bất động thanh sắc như cũ, khinh mân thần, đáp hỏi, tựa hồ đối với đề nghị của cũng cảm thấy hứng thú..

      “Này, tiểu tử, như thế nào ngay cả ngươi cũng đáp ứng sao?” Nhìn Dạ Thần hề để ý tới ,Tô Viễn Hành nổi giận, thở phì phì thổi râu trừng mắt.

      “Sư bá, Loan Loan là hoàng hậu tiện theo người học võ, mà vị Dạ Thần này là hộ vệ bên người Loan Loan, tự nhiên cũng rời khỏi Loan Loan . Nếu ngài lại tìm vị đồ đệ khác thích hợp hơn như thế nào?”

      Lãnh Địch U thấy Tô Viễn Hành tức giận đến phẫn nộ , nhanh cười khuyên. Nghe sư phụ , sư bá tính tình thực cổ quái , nhiều chuyện bằng ít chuyện.

      được, lão phu hôm nay liền nhận định hai người bọn họ làm đồ đệ .”

      Tô Viễn Hành vung ống tay áo lên, mãnh liệt đứng lên. Hai tròng mắt trừng lớn , ngay cả lời của Lãnh Địch U cũng để ý

      “Ta Tô Viễn Hành, tốt xấu gì cũng là tiền bối của võ lâm, như thế nào có thể khó xử hậu bối như thế a? Lại đối với Hoàng Thượng, hoàng hậu bất kính, khiến cho tiền bối võ lâm rất mất mặt .”

      bên,chưởng môn phái Thanh Thành vuốt vuốt chòm râu, đồng ý lắc lắc đầu. Nghĩ rằng Tô Viễn Hành này cũng quá cuồng vọng , thậm chí mãnh liệt, chẳng trách bốn mươi năm trước bị đuổi ra Vân Môn phái.

      “Lão thất phu, ngươi quản chuyện này làm gì?” Tô Viễn Hành cũng để ý tới chưởng môn phái Thanh Thành, trừng mắt nhìn liếc mắt cái.“Lão phu cao hứng thu bọn họ làm đồ đệ, như thế nào, ngươi đỏ mắt a?”

      “Ngươi, ngươi --”Chưởng môn phái Thanh Thành nghĩ tới Tô Viễn Hành trước mặt mọi người mặt cư nhiên làm mất mặt , oán hận vung tay áo,“ là người dã man.”

      “Ngươi ai dã man?” Tô Viễn Hành nghe chưởng môn phái Thanh Thành như thế, liền nổi giận. Mày rậm điều, trừng mắt

      ngươi .”Chưởng môn phái Thanh Thành nhìn thấy võ lâm đồng đạo đều nhìn , lúc này ngực thắt lạu, đầu vừa nhấc hướng tới Tô Viễn Hành .

      “Hừ --” Tô Viễn Hành lạnh lùng hừ tiếng, đôi mắt lên tia khinh thường, nhân vật loại này cũng muốn so sánh với . Vẻ mặt đột nhiên chợt tắt, thân hình nhoáng lên cái, tựa như tia chớp phá , khi mọi người hoàn hồn, bóng dáng của đứng trước mặt chưởng môn phái Thanh Thành

      “Có bản lĩnh, cùng lão phu khoa tay múa chân .” Chỉ biết loạn ồn ào gì đó, cho bọn họ kiến thức chút bản của chính mình, bọn họ biết chính mình lợi hại.

      Chưởng môn Phái Thanh Thành bị thân thủ quỷ dị của Tô Viễn Hành làm cho hoảng sợ, nhưng đường đường là chưởng môn phái có thể nào dễ dàng nhận thua. Nhéo nhéo lòng bàn tay muốn chảy ra mồ hôi lạnh , ánh mắt chống lại Tô Viễn Hành:

      “So với liền so .”

      “Nhị vị tiền bối chậm .” Sở Ngự Hằng ra, khuôn mặt tuấn tú có chút tức giận.“Thỉnh hai vị tiền bối nên tức giận, hôm nay nguyên lai là lễ đầy tháng của tiểu nữ, vãn bối hy vọng có đánh nhau phát sinh.”

      “Minh chủ, có lỗi.” chưởng môn Phái Thanh Thành sửng sốt, cũng đúng, hôm nay nguyên lai là tới tham gia tiệc rượu của nữ nhi , tại lại nháo lộng với tên điên cuồng này trở thành giơ cung bạt kiếm

      “Hừ, lão phu cần động thủ cũng biết.” Tô Viễn Hành vung tay áo, đôi mắt nhìn thẳng Lãnh Loan loan cùng Dạ Thần.“Hai người các ngươi nếu chịu làm đồ đệ của ta, ta lập tức chạy lấy người. Nếu --” nên trách , cũng mấy chục tuổi, vất vả coi trọng hai cái đồ đệ, đương nhiên phải nắm lấy. Miễn cho ngày sau chết thân công phu phải thất truyền hay sao?

      “Tô sư bá.” Lãnh Địch U cũng có chút khó xử đứng lên, bên là sư bá mà sư phụ coi trọng, bên là muội muội của chính mình, tự nhiên hy vọng bọn họ phát sinh điều gì thoải mái

      .” Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc liếc mắt cái,“Ta làm đồ đệ của ngươi .”

      “Phải ?” lần hai lần rồi lại ba lần đều bị cự tuyệt Tô Viễn Hành tức giận rồi. chẳng lẽ còn thua tiểu nha đầu sao?

      “Kia lão phu liền khách khí .”

      Dứt lời, gương mặt gầy chút biểu tình có vẻ có chút trầm. Thân ảnh chợt lóe, hai tay mở ra hướng tới Lãnh Loan Loan chộp tới.

      “Tô sư bá --”

      Lãnh Địch U thấy Tô Viễn Hành hướng muội muội xuất thủ, thân hình tuấn lãng chợt lóe, giống như quỷ mị chắn ở trước mặt Lãnh Loan Loan

      “Tránh ra.” Tô Viễn Hành dừng lại, trừng mắt nhìn Lãnh Địch U .

      “Tô sư bá vì sao phải khó xử chúng ta ?” Lãnh Địch U loạng choạng đầu,“Loan Loan vừa nguyện ý làm đồ đệ của ngài, thỉnh ngài nên ép người khác khó xử.”

      “Hừ, hãy bớt sàm ngôn . Hôm nay ta dừng tay .”

      Tính tình của Tô Viễn Hành vừa lên đến, ai cũng khuyên được. Tóc bạc phiêu lăng, hai tròng mắt quýnh nhiên, bàn tay to vung lên, cái ưng trảo hướng về phía Lãnh Địch U công kích.

      “Tô sư bá --”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 126 : Dạ Thần, Loan Loan Mất Tích

      “Tô sư bá --”

      Lãnh Địch U thấy Tô Viễn Hành cố ý mình, ý cười mặt biến mất. Hai tay hướng chắp tay,“Nếu sư bá cố ý khó xử muội muội, sư điệt cũng thể thất lễ .”

      “Hừ.” Tô Viễn Hành lạnh lùng hừ tiếng,“Tiểu tử ngươi cũng muốn cùng lão phu so chiêu sao? Cứ việc lên, ta muốn nhìn cái ngươi đến tột cùng học được từ Vân môn mấy thành công phu?”

      Lời vừa dứt, hai mắt Tô Viễn Hành đột tĩnh, mắt to trợn lên. cỗ lệ khí từ người phát ra, bóng dáng màu lam quỷ mị dường như bắn về phía Lãnh Địch U.

      Thân ảnh cao to của Lãnh Địch U nhàng nhoáng lên cái, dĩ nhiên rơi xuống chỗ trống trải đài cao. Bốn phía lục ấm lay động, áo trắng như tuyết, phiêu phiêu bay lên.

      “Hảo tiểu tử, thân thủ rất nhanh.”

      Tô Viễn Hành lãng cười, thân như đại bàng hướng lên bóng dáng Lãnh Địch U đài cao. Áo bàào màu lam bãi tung bay, tóc bạc phiêu phiêu, mang theo cỗ nội lực mạnh mẽ dấu trong chưởng phong hướng đánh tới, muốn nhìn chút tiểu tử này đến tột cùng có thể hay tránh thoát chưởng của . Nếu tránh khỏi, cùng lắm , lại cứu trở về.

      Lãnh Địch U lắc mình cái, tránh kích của . Tay từ bên hông vừa kéo, cây sáo ngọc xuất trong tay, chỉ thấy ngón tay thon dài của nắm sáo ngọc cùng Tô Viễn Hành ở giữa trung giao thủ, lúc đầu là phân thắng thua, nhưng ba chiêu sau,mâu quang lạnh lùng của Tô Viễn Hành chợt lóe, chưởng đánh trúng Lãnh Địch U.Thân ảnh màu trắng giống như con diều đứt dây rơi mặt đất, sáo ngọc cũng rớt ra khỏi tay , rơi mặt đất.

      “Phong Triệt, Phong Triết.” Lãnh Loan Loan thấp giọng gọi tiếng.

      Phong Triệt, Phong Triết hiểu ý, hai bóng dáng màu trắng bay ra, tả hữu đem thân thể Lãnh Địch U bám trụ, khi Lãnh Địch U dừng lại , phốc ngụm máu tươi phun ra, rơi áo bào màu trắng, những giọt máu rơi áo như những đóa hồng mai nở rộ, chói mắt

      “Tô lão nhân cư nhiên ngay cả chính sư điệt của mình cũng hạ nặng tay, quá độc ác.”

      “......”

      Những người khác nhìn thấy Lãnh Địch U bị Tô Viễn Hành đả thương bắt đầu giọng nghị luận, cũng đối với sinh ra sợ hãi.

      “Tô tiền bối, ngài ở võ lâm minh của ta làm bị thương khách nhân của ta, vãn bối thể thúc thủ bàng quan, xin thứ cho vãn bối thất lễ, nhờ tiền bối lãnh giáo chỉ điểm mấy chiêu.” Sở Ngự Hằng thấy Tô Viễn Hành cư nhiên bắt đầu động thủ, sắc mặt trầm xuống, nhanh ra, hướng tới Tô Viễn Hành ôm quyền .

      “Hảo tiểu tử, bọn họ ngươi là võ lâm minh chủ, lão phu cũng muốn nhìn cái ngươi làm võ lâm minh chủ có đủ tư cách hay ?”

      Tô Viễn Hành thấy Lãnh Địch U được hai thiếu niên áo trắng đỡ , trong lòng biết Lãnh Loan Loan nhất định mặc kệ huynh trưởng của chính mình, trong lòng cũng nhàng thở ra, thực tế mới vừa rồi chưởng của chỉ có ba thành công lực, nếu , Lãnh Địch U cũng chỉ là hộc máu đơn giản như vậy

      “Vậy vãn bối xin phép .” Sở Ngự Hằng vừa dứt lời, thân hình như giao long hướng tới mà công kích

      Hừ hừ, cũng bất quá cũng chỉ như thế.

      Tô Viễn Hành đứng ở nơi đó như gốc cây tùng, ánh mắt yên lặng nhìn Sở Ngự Hằng xuất thủ. Đôi mắt thâm thúy nhìn thấu chiêu thuật của , nguyên lai là đồ đệ của Thiên Cơ lão nhân. Mi nhăn lại, nhúc nhích, đợi Sở Ngự Hằng công kích.

      Nội lực của Sở Ngự Hằng dồn trong lòng bàn tay, hướng tới Tô Viễn Hành đánh tới, cũng liêu được phi chưởng phong đánh tới Tô Viễn Hành lại trợn mắt đón đỡn chưởng này của Sở Ngự Hằng. Nhưng nội lực của cao hơn Sở Ngự Hằng rất xa, chưởng đem Sở Ngự Hằng đánh lùi mấy bước, máu tươi từ khóe miệng rơi xuống

      Mọi người nhìn lên, đều kinh ngạc. Tô Viễn Hành này mất tích bốn mươi năm phải ngày nào cũng đều nghiên cứu võ học , cư nhiên có thể đả thương hai vị võ công cường hãn trẻ tuổi này

      “Còn có ai có xuất thủ ?” Tô Viễn Hành mắt hổ hướng đám người đảo qua, mang theo ngạo nghễ mở miệng.“Nếu có, ta đem hai đồ đệ của ta mang .” Xem bây giờ còn có ái dám chặn

      “Tiền bối, vãn bối qua hoàng hậu làm đồ đệ của ngươi .”

      Hiên Viên Dạ đứng dậy, tuy rằng lão giả này công lực kém, nhưng vì Loan Loan cùng bảo bối trong bụng, dù là dùng hết toàn lực cũng để cho mang mẫu tử [ nữ ] các nàng.

      “Ngươi cũng muốn cùng lão phu so mấy chiêu?” Tô Viễn Hành lé mắt nhìn Hiên Viên Dạ, có để ở trong mắt. Tuy rằng khí thế của bất phàm, nhưng chung quy là hoàng đế được cưng chiều trong sơn trân hải vị, có bao nhiêu bản có thể cùng võ học tiền bối như đánh giá .

      “Nam nhân, chuẩn ngươi .” Lãnh Loan Loan bảo Phong Dự, Phong Tồn ngăn lại Hiên Viên Dạ.

      “Loan Loan --” Hiên Viên Dạ khó hiểu, nàng là lo lắng cho mình sao? Nghĩ như vậy, bạc thần gợi lên chút tươi cười.

      “Ta chỉ là nghĩ chờ chút nữa còn muốn cứu ngươi.” Lãnh Loan Loan liếc trắng mắt cái cười đến ngu đần Hiên Viên Dạ.

      “Tiểu nha đầu, tại ngươi còn chịu làm đồ đệ lão phu sao?” Tô Viễn Hành nhìn Lãnh Loan Loan, nghĩ tới đến bây giờ vẻ mặt của nàng đều là lạnh nhạt tự nhiên, hổ là người mà chính mình coi trọng, đủ trấn định, có phong độ của đại tướng.

      .” Lãnh Loan Loan lạnh lùng .“Người muốn làm sư phó của ta còn chưa có sinh ra đâu.”

      “Ngươi --” Tô Viễn Hành chỉ vào nàng, lại ngửa đầu cười ha ha,“Đủ cuồng, lão phu thích.”

      Dứt lời, thân hình thẳng hướng tới Lãnh Loan Loan chạy tới. đáp ứng, hừ, đáp ứng, thưởng, cũng muốn cướp .

      Thân ảnh Dạ Thần nhoáng lên cái, chắn ở trước mặt Lãnh Loan Loan. Đồng tử màu tím nhìn thẳng Tô Viễn Hành, phiếm lạnh lùng quang mang.

      “Tiểu tử, các ngươi cùng nhau .” Tô Viễn Hành xem tư thế bọn liền biết dễ dàng thỏa hiệp, nhưng là như vậy mới hứng thú phải sao?

      Tử mâu của Dạ Thần đảo qua, bóng dáng nhanh như thiểm điện, cùng Tô Viễn Hành triền đấu cùng chỗ. Ba ba ba, lưỡng đạo bóng dáng theo mặt đánh đến giữa trung, lại từ giữa trung giao thủ hạ xuống, sở kinh chỗ, lá cây tung bay, cát đất bay lên.

      “Ha ha, hỗ là người lão phu nhìn trúng làm đồ đệ, quả nhiên là kỳ tài luyện võ.” Tô Viễn Hành cười ha ha, đột nhiên tay phải bắn ra, ngân châu phút chốc bắn về phía Dạ Thần, Dạ Thần theo bản năng né tránh, cũng liêu Tô Viễn Hành cư nhiên phi thân lên, ngón tay như tia chớp điểm trúng huyệt đạo của .

      “Lão nhân, ngươi gian trá.”Thiếu hiệp trẻ tuổi phía dưới chỉ vào Tô Viễn Hành .

      “Binh bất yếm trá.”

      Tô Viễn Hành lạnh lạnh bác bỏ, vì chính mình có thể có đồ đệ vĩ đại để kế thừa y , còn có chiêu đâu. Mâu quang chợt lóe, viên ngân châu bị ném xuống đất, phịch tiếng, cỗ màu trắng toát ra, chặn tầm mắt của mọi người.

      Trong sương mù, Lãnh Loan Loan chỉ cảm thấy trận gió lạnh đánh úp lại, phản xạ tính thân thủ bổ tới. Cũng liêu lại nhìn thấy tử đồng của Dạ Thần gần ngay trước mắt, tay dừng lại. Tô Viễn Hành từ phía sau nàng điểm trụ huyệt đạo, tả hữu đem hai người ôm lấy thừa dịp sương mù phi thân rời .

      lâu sau, sương mù tán ra, mọi người rốt cục có thể thấy cảnh vật trước mắt .

      “Loan Loan đâu?”

      Hiên Viên Dạ nhìn thấy nơi mà Loan Loan vừa mới đứng giờ lại trống , kinh hãi. Khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên xanh mét lên, chết tiệt, cư nhiên để cho Loan Loan ở bên người mình bị người khác bắt .

      “Lâu chủ cũng thấy .” Tứ thiếu niên .

      Mọi người nhìn lên, cũng phải là, hoàng hậu cùng tử đồng nam tử thần bí kia mất tích

      “Người đâu, lấy lệnh bài của trẫm cấp tốc lệnh các cửa thành đóng cửa.”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 127 : Đồ Tôn Nhất Định Thực Vĩ Đại

      Thanh tùng ngọc thụ, chi phồn diệp mậu. Gió từ bên tai thổi vù vù, ánh mặt trời lên đỉnh đầu vụn .

      Thân ảnh màu lam tả hữu nắm cả hai người, hành động vẫn nhanh nhẹn, chút cũng có cảm giác nặng.

      Lãnh Loan Loan mân thần, mặc đồng lạnh lùng , bị người khác cắp cảm giác tốt. Cảm giác được từ bụng truyền đến động tĩnh, vẻ mặt lạnh hơn . Chết tiệt,cục cưng của nàng còn chưa có đủ tháng để chịu kích thích a.

      Dạ Thần cũng nhếch thần nhìn Lãnh Loan Loan, tử đồng toát ra lo lắng. nghĩ tới lão đầu nhi này cư nhiên lợi hại như vậy, hơn nữa thủ đoạn còn hiểm, cư nhiên trá hình , bị nắm là việc , vạn nhất làm bị thương đến Loan Loan và cục cưng, nhất định đem lão nhân cuồng tứ này bầm thây vạn đoạn. Mâu quang dần dần dày đặc toát ra lãnh khí nhìn chằm chằm Tô Viễn Hành.

      “Lão đầu, mau đưa chúng ta xuống dưới.”

      Lãnh Loan Loan đem huyệt đạo bị điểm dời , sẳng giọng mang theo vài phần tức giận, hướng tới Tô Viễn Hành hô. Mâu quang quét về phía Dạ Thần, thấy thực lo lắng nhìn chính mình. Hướng nháy mắt, bảo xem ánh mắt mình mà hành động.

      “Y, tiểu nha đầu quả nhiên có mấy phần bản lĩnh, cư nhiên nhanh như vậy liền giải khai huyệt đạo của bản thân.”

      Tô Viễn Hành nghe được lời của Lãnh Loan Loan liền nhíu mày, thổi thổi chòm râu trắng.

      “Hừ, hãy bớt sàm ngôn . Mau thả ta xuống.” Nếu còn thả nàng xuống chắc nàng nôn mất .

      “Tiểu nha đầu, lão phu vất vả bắt lấy hai người các ngươi. Ngươi cần khoa tay múa chân với ta, lão phu mắc mưu đâu.” Tô Viễn Hành lé mắt nhìn Lãnh Loan Loan, giống như nhìn thấu tiểu xiếc của nàng.

      “Ngươi nếu thả ta xuống, ngươi hối hận .” Lãnh Loan Loan cũng phải là chuyện , nàng bị cắp như thế này vốn thoải mái, hơn nữa mang thai sinh ra triệu chứng nôn nghén, đừng trách nàng chút nữa phun lên người . Vừa dứt lời, nàng bắt đầu nôn ra trận. Nhưng cách nào phun ra cái gì, nhưng là bộ dáng kia muốn đủ dọa người .

      “Chủ tử, ngươi sao chứ?”

      Dạ Thần nhìn thấy bộ dáng nôn khan của Loan Loan, mi tâm nhíu chặt lên. Dùng hết toàn bộ lực lượng đem huyệt đạo giải khai, nhưng lại dám lộn xộn, tại bọn họ vẫn như cũ bị Tô Viễn Hành dùng thế lực bắt ép, lo lắng nếu giờ động thủ với Tô Viễn Hành lỡ như cẩn thận khiến Loan Loan té xuống ổn .

      “Nha đầu, ngươi làm sao vậy?”

      Tô Viễn Hành vừa thấy bộ dáng của Lãnh Loan Loan cũng hoảng sợ, như thế nào đột nhiên liền nôn mửa? Nhất dùng sức, thân thể phi xuống dưới, dùng thế lực bắt ép hai người đưa bọn họ đặt ở trước mặt

      Lãnh Loan Loan vừa chạm đất, liền cúi thắt lưng càng ngừng nôn . Vài sợi tóc thùy lạc, che lại hai gò má của nàng.

      “Nha đầu, ngươi đến tột cùng làm sao vậy?”

      “Chủ tử, ngươi có khỏe ?”

      Tô Viễn Hành cùng Dạ Thần đồng thanh , Dạ Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Viễn Hành liếc mắt cái, nếu Lãnh Loan Loan có cái gì, nhất định tha cho .

      Tô Viễn Hành thấy ánh mắt chém giết của Dạ Thần, đến bên người Lãnh Loan Loan cúi đầu nhìn nàng.

      “Hảo hảo , như thế nào lại muốn ói?”

      là có bệnh gì ? Trăm ngàn cần, vất vả mới tìm được đồ đệ vừa ý.

      Rốt cục thể nôn được nữa Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, lấy khăn tay lau nước bọt nơi khóe miệng. Lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Viễn Hành liếc mắt cái,“Ngươi nếu làm cục cưng của ta bị thương, ta liền muốn mạng của ngươi.”

      Hoàn hảo, tuy rằng vừa rồi bị dẫn theo thoải mái, cục cưng có đá chính mình. Nhưng là nàng cảm giác được cục cưng vẫn khỏe mạnh như cũ, nếu , nàng nhất định chưởng bổ đầu lão đầu điên cuồng này.

      “Bảo, cục cưng?” Tô Viễn Hành há hốc mồm, hiển nhiên nghĩ tới Lãnh Loan Loan cư nhiên mang thai . đánh giá dáng người thon thả giống như người có bầu của Lãnh Loan Loan, trừng mắt nhìn , có chút thể tin được.

      “Ngươi có cục cưng ?” Thấy thế nào cũng giống.

      “Chủ tử, ngươi có khỏe ?” Dạ Thần lạnh lùng liếc liếc mắt Tô Viễn Hành cái, có chút lo lắng nhìn Lãnh Loan Loan. Sau trận nôn khan sắc mặt nàng có chút tái nhợt,lại tăng thêm mấy phần nhu nhược.

      có việc gì.” Lãnh Loan Loan hướng Dạ Thần lắc lắc đầu,“Vừa rồi chính vị bị cắp nên thoải mái.” Dứt lời, lại trừng mắt nhìn Tô Viễn Hành liếc mắt cái.

      Tô Viễn Hành sau khi biết nàng mang thai, tự biết mình đuối lý. Vạn nhất làm bảo bảo của nàng bị thương, chỉ sợ người độ đệ vất vả mới có thể nhìn trúng lại trở thành cừu nhân, rút kiếm tướng hướng về phía .

      “Nha đầu, hắc, đừng tức giận, đừng tức giận, lão phu phải mới vừa rồi biết ngươi mang thai sao?” Tô Viễn Hành chối khẽ, lại nghĩ lại, nàng phải là vì có cục cưng mới chịu làm đồ đệ của mình ?

      tại biết.” Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn ,“Vậy tránh ra, chúng ta phải về.” biết võ lâm minh đều loạn thành cái dạng gì rồi a? Mắt thấy chính mình mất tích, khẳng định nam nhân kia là người bạo táo hận thể đem cả tòa võ lâm minh đều san bằng . Môi đào ngoéo cái, trong đầu tưởng tượng đến hình ảnh Hiên Viên Dạ tức giận như núi sông.

      được.” Tô Viễn Hành vừa nghe Lãnh Loan Loan phải , lập tức thu liễm vẻ mặt tươi cười. Mắt hổ trừng mắt nhìn nàng cùng Dạ Thần,“Lão phu coi trọng các ngươi làm đồ đệ của ta, các ngươi được bỏ chạy.”

      “Hừ, phải ?” Lãnh Loan Loan vuột vuốt sọi tái bên tai, cười đến khinh thường. Nàng muốn chạy, có thể ngăn cản được sao?

      “Chủ tử, chúng ta .” Dạ Thần che ở ở trước mặt Lãnh Loan Loan, Lãnh Loan Loan xoay người rời .

      “Còn muốn chạy. có cửa đâu.” Tô Viễn Hành trừng mắt bọn họ, chưởng công kích. Lại bị Dạ Thần ngăn lại, hai người trừng mắt lẫn nhau, giao triền đứng lên.

      Lãnh Loan Loan đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng màu trắng và màu xanh thoát thoắt , giống như hai con rồng quần đấu.Gió thổi qua, lá cây sàn sạt rung động,thanh y, tuyết y tung bay, tóc bạc cùng tóc đen phiêu lăng. Cát bụi bay lên, trong nháy mắt, hai người qua mấy chiêu.

      “Hảo tiểu tử, người đồ đệ này ta muốn.” Tô Viễn Hành nhìn Dạ Thần đánh nhau với mình, thưởng thức .

      “Ta cần sư phó.” Dạ Thần lạnh lùng , sọ . Giương tay lên, vung bào lên, chưởng phong quét ngang qua.

      “Lão phu càng muốn ngươi làm đồ đệ.” Tô Viễn Hành cũng giận , tươi cười sáng lạn.

      “Thần, cẩn thận.” Lãnh Loan Loan phát ý đồ của Tô Viễn Hành , cảnh cáo ra riếng.

      Phút chốc, khi tiếng của nàng vừa dứt, Tô Viễn Hành lại lần nữa điểm huyệt Dạ Thần.

      “Hắc, tiểu tử. Ngươi nhất định phải làm đồ đệ của ta .” Tô Viễn Hành nhìn Dạ Thần thể động đậy, cười đến đắc ý.

      “Kia cũng nhất định, còn có ta .” Lãnh Loan Loan lạnh lùng , gương mặt tuyệt mỹ bất động thanh sắc, nhưng là trong lòng lại thầm nghĩ đối sách, bởi vì mang thai, nàng tại thể sử dụng linh lực, cũng thể quá khích sử dụng vũ lực, toàn bộ tình huống đối nàng thực bất lợi, bởi vì cục cưng, nàng bị vây trong bị động.

      “Tiểu nha đầu, làm đồ đệ của ta có cái gì tốt?” Tô Viễn Hành trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan,“Chỉ cần các ngươi làm đồ đệ của ta, ta nhất định đem võ học sở học suốt đời chút nào giữ lại dạy cho các ngươi.”

      “Ta mang thai , thích hợp luyện võ.” Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn ,“ sau, ngươi xác định ngươi đánh với ta sao?”

      “Ngươi --” Tô Viễn Hành muốn bỏ người cuồng ngạo như mình, đôi mắt đảo qua bụng của nàng, đột nhiên có chủ ý mới.

      “Ha ha ha, ngươi mang thai rất tốt a. Chờ ngươi đem đứa sinh ra, ta ngay cả cùng dạy. Ta tin tưởng đồ tôn khẳng định cũng thực vĩ đại.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :