1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 113 : Cho Các Ngươi Hiểu Được Trước Khi Chết

      Vùng ngoại ô Thiên Diệu

      ngôi làng cổ, suối nước trong suốt từ bên cạnh uốn lượn chảy qua. Gió thổi phất , lá cây sàn sạt rung động.

      chiếc xe ngựa tinh xảo hoa lệ từ bên kia chậm rãi chạy tới, đứng ở bãi cỏ trống .

      Hai người lái xe ngựa từ xe nhảy xuống, mở cửa xe. Mộtthân ảnh nổi bật ra,quần áo màu xanh tung bay, mái tóc đen dài dùng mọt cây tram ngọc cố định lại , vài sợi tóc rơi ở hai bên.

      “Chủ tử, chậm chút.”

      Dạ Thần thân cẩm bào màu trắng vươn tay, để cho Lãnh Loan Loan dựa vào bước xuống xe ngựa. tại chủ tử có bầu tự nhiên phải cẩn thận , thể túy ý giống dĩ vãng được.

      Lãnh Loan Loan vươn tay để lên tay Dạ Thần, tao nhã xuống xe ngựa. Hai tròng mắt sáng ngời quét qua bốn phía, lại gặp bóng người nào. Khóe môi ngoéo cái, những người này có can đảm kêu nàng ra, chẳng lẽ có can đảm thân sao? Chỉ sợ người sớm đến đây, lại như con chuột biết tránh ở nơi nào nhìn trộm rồi

      “Nếu đến đây, sao thân?”

      Lãnh Loan Loan hướng tới cánh rừng hô, lại bảo Dạ Thần cùng Dạ Hồn đem bàn ở xe ngựa đem xuốngi. Nàng ngồi ở ghế , nhàn nhã hưởng thụ phong cảnh ngoại ô cũng rất đẹp a.

      “Hoàng hậu quả nhiên là người can đảm , cư nhiên chỉ dẫn theo hai người đến. Chẳng lẽ sợ chúng ta trá hình sao?”

      Thượng Quan Hiên ra, bên người còn có Dạ Thanh Minh, và quốc quân Hổ Gầm quốc

      .

      Thượng Quan Hiên mặc bọ cẩm bào màu trắng , khóe miệng có chứa y cười yếu ớt, tuấn mỹ bất phàm, giống như hồ ly.

      Dạ Thanh Minh quần áo màu đen y , ngũ quan bình thường lại có khí thế lãnh ngạo

      Quốc quận Hổ Gầm quốc quân quần áo màu xanh, thắt lưng đeo ngọc đái, thân hình cao ngất, cao to, cũng có khí chất của chính mình .

      Ba người đứng cách Lãnh Loan Loan chừng năm bước liền dừng lại,khi nhìn thấy dung mạo của Lãnh Loan Loani, đôi mắt lên tia kinh diễm. nghĩ tới hoàng hậu Thiên Diệulớn lên lại tuyệt sắc như thế, khó trách Hiên Viên Dạ kia khăng khăng vì vị hoàng hậu này mà bãi bỏ hậu cung ba ngàn phi tần

      “Lá gan của các ngươi cũng phải là .” Lãnh Loan Loan liếc ba người cái, khí thế bất phàm, đáng tiếc a, bọn họ cố tình chọc tới nàng.

      “Hoàng hậu nương nương,có ý gì?” Thượng Quan Hiên bị nàng nhìn lướt qua, khỏi run rẩy. Khó trách nghe đồn hoàng hậu Thiên Diệu phi phàm, quả nhiên khí thế này liền đủ kinh người. Đứng ở bên cạnh thân thể của nàng , giống như tùy thời có thể bị khí thế của nàng dọa đổ

      “Dù bây giờ ta chỉ có hai người, cũng có thể lấy mệnh của các ngươi.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng .

      “Khẩu khí lớn.” quốc quân Hổ gầm quốc bị Lãnh Loan Loan chọc tức đến cắn răng,“Hôm nay chúng ta ở đây xem ai có thể lấy được mệnh ai??” Hai tay nhất kích, trong rừng lại xuất đám hắc y nhân, nguyên lai bọn họ sớm có chuẩn bị.

      Ba người Lãnh Loan Loan đạm mạc nhìn đám người hắc y nhân liếc mắt cái, giống như hoàn toàn để bọn họ vào mắt.Thái độ khinh thường như vậy cũng khiến cho Thượng Quan Hiên, Dạ Thanh Minh cũng cả kinh, chẳng lẽ bọn họ sớm thiết kế bẫy để cho bọn họ tự chui vào sao?

      Hai người hai mặt nhìn nhau, muốn nhanh chóng cản lại mệnh lệnh cong kích Lãnh Loan Loan của quốc quân Hổ Gầm quốc

      “Hổ huynh, chậm .”

      “Làm cái gì? Hôm nay nàng nếu đến đây, có thể thả nàng rời .” Quốc quân Hổ Gầm quốc bất mãn ngăn trở của hai người.

      “Ta rời .” Lãnh Loan Loan quay đầu, nhìn phía ba người.“Bởi vì phải rời khỏi là nhóm của các ngươi”

      “Ngươi muốn thế nào?” Thượng Quan Hiên, Dạ Thanh Minh sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, ngôn ngữ chắc chắn của Lãnh Loan Loan làm hai người có cảm giác tốt.

      “Trước cho mọi người của các ngươi xuất .” Lãnh Loan Loan hướng tới bên cánh rừng hô, mâu quang chợt lóe, mới vừa rồi nàng nhìn lầm hai bóng dáng của nữ nhân trong đó.

      “Hoàng hậu quả nhiên lợi hại.” Thượng Quan Hiên cười, quay lại hướng cánh rừng bên kia hô,“Các ngươi xuất , nàng phát ra rồi .”

      Theo lời của Thượng Quan Hiên phát ra,hai bóng dáng liền tiến lại gần,hai bóng dáng trắng và đỏ, đúng là Khương Uyển Uyển cùng Bạch Mị Nương.

      nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt.”

      Khương Uyển Uyển cùng Bạch Mị Nương đứng ở bên người Thượng Quan Hiên , nhìn Lãnh Loan Loan lạnh lùng . Ánh mắt nhìn chăm chú vào nhan sắc của nàng sau khi lớn lên, mâu quang lên tia đó kị. nghĩ tới cái tiểu nha kia đầu cư nhiên trổ mã tuyệt sắc như thế.

      “Người nghĩ tới , chỉ có các ngươi mà thôi.” Lãnh Loan Loan liếc hai người cái, nghĩ tới hai người này lại cùng nhau

      “Ngươi có ý tứ gì?” Thượng Quan Hiên biến sắc, chẳng lẽ hành tung của bọn họ hết thảy đều ở nằm trong tay của nàng sao?

      “Suy nghĩ của ngươi là chính xác đó .” Lãnh :Loan Loan gật gật đầu, đứng lên. Quần áo màu lam bay lên, đôi mắt đẹp nhìn mấy người“Ta biết các ngươi chính chủ của cuộc ám sát kia . Hơn nữa các ngươi phải muốn biết được nguyên nhân tam quốc bị giết sao?”

      “Vì cái gì?” Dạ Thanh Minh nhìn nàng..

      “Rất đơn giản.” Lãnh Loan Loan tàn khốc cười,“Bởi vì các ngươi nên đánh chủ ý lên Thiên Diệu , nơi này là địa bàn của ta, trêu chọc đến ta, các ngươi chết thảm. tại, các ngươi đại khái biết hậu quả .”

      “Ngươi muốn làm nữ hoàng?” Khương Uyển Uyển cùng Bạch Mị Nương nghe được lời của Lãnh Loan Loan đều hoảng sợ,Nàng là muốn làm nữ hoàng sao?

      “Nữ hoàng?” Lãnh Loan Loan nhíu nhíu mày liễu, khinh thường .“Ta căn bản xem ở trong mắt.”

      “Vậy ngươi là?” Đến tột cùng là có ý tứ gì?

      “Bởi vì --” Lãnh Loan Loan lạnh lùng trừng mắt bọn họ,“Các ngươi trêu chọc nam nhân của ta, chính là trêu chọc ta. với ta là .”

      “Ngươi --” Mấy người muốn ra lời , nữ nhân này cư nhiên làm càn như thế, biết liêm sỉ. Nhưng nàng lại đáng sợ như thế, cuồng vọng như thế, đến tột cùng thế lực của nàng có bao nhiêu kinh người, tài năng đem thiên hạ cũng để vào mắt?

      “Nhưng ta còn có chút nghi vấn?” Lãnh Loan Loan mím môi, nàng thể thỏa mãn được tất cả vấn đề của bọn họ bởi vì chỉ có chết mới có thể hiểu hết được.

      “Lúc trước ngươi vì cái gì muốn hãm hại ta?” Bạch Mị Nương oán hận .

      “Vấn đề này ngươi hẳn là hỏi nữ nhân bên người ngươi chứ.” là ngu ngốc, đến bây giờ còn rang người hãm hại nàng ta chính là người luôn ở bên cạnh chính mình

      Lới của Lãnh Loan Loan làm Bạch Mị Nương sửng sốt, sau mới tỉnh ngộ . Nàng xoay người nhìn Khương Uyển Uyển, oán hận :

      “Nguyên lai người chân chính hãm hại ta là ngươi.”

      “Trước cần lo những chuyện này , trước bắt lấy nữ nhân này rồi sau.” Quốc quân Hổ Gầm quốc chỉ vào Lãnh Loan Loan, hận thể ăn tươi nuốt sống nàng để hả giận

      “Được.” Thượng Quan Hiên, Dạ Thanh Minh cũng đạt thành nhận thức. tại hết thảy đều bại lộ, bằng bắt nàng, có lẽ còn có cơ hội thắng.

      Vung tay lên, hắc y nhân liền bay lên.

      Lãnh Loan Loan cười, ống tay áo giương lên, ảnh thị vệ như thiên binh bay xuống

      “Bọn họ liền giao cho các ngươi, đừng cho ta thất vọng.” Có u ác tính diệt trừ.

      “Dạ”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 114 : Ông Tế Mới Gặp

      Ánh nắng chiều ánh đầy trời, hồng như lửa, ánh sáng sáng như ngọc, đan vào lẫn nhau, buộc vòng quanh như mảnh gấm vóc diễm lệ.

      “Trẫm muốn gặp Loan Loan.”

      Bên ngoài tướng quân phủ, Hiên Viên Dạ mặc bộ cẩm bào màu đen, tay áo phiêu phiêu, thân đối lĩnh, đường viền được thêu bằng chỉ vàng, ngũ quan tuấn mỹ ở dưới ánh nắng chiều, giống như bị kim quang bao lấy lên tầng vàng nhạt, đôi mắt thâm thúy trừng mắt với Phong Triệt trong bốn thiếu niên ngăn , toát ra lãnh ý cùng tức giận.

      “Chủ tử ở đây.”

      Phong Triệt, Phong Triết,Phong Dự, Phong Tồn bốn thiếu niên áo trắng tung bay, ngũ quan thâm thúy. Đôi mắt lạnh lùng, khinh mạn nhìn tức giận bừng bừng của Hiên Viện Dạ cũng bị tứ giận của làm thay đổi sắc mặt

      “Làm càn --”

      Mộ lần lại lần bị hai ba bốn người cản trở. Hiên Viên Dạ hận thể chưởng bổ bọn họ, đại chưởng nắm chặt vang lên khanh khách . Khi biết được Loan Loan hoài cốt nhục của , trong lòng mừng như điên so với nhất thống thiên hạ còn hưng phấn hơn. Nhưng khi chính mắt thấy nàng ra , phần vui mừng kia lập tức bị sợ hãi thay thế , nàng có phải hay tha thứ cho ? Thậm chí ngay cả đứa cũng cho phép người phụ hoàng như có cơ hội thăm hỏi a?

      Vì muốn được Loan Loan tha thứ, cũng vì có thể làm bạn với đứa chưa xuất thế . thậm chí buông xuống công việc ở triều đình, mỗi ngày hướng tướng quân phủ chạy đến, nhưng đường đường là vua của nước lại bị bị cự ở ngoài cửa. Tự tôn, sốt ruột, lo lắng, cảm xúc phức tạp muốn đưa tính tình của càng thêm bốc hỏa. tựa như đầu cuồng nộ , tùy thời hội cắn người khác ngụm.

      Đám người Phong Triệt lạnh lùng nhìn liếc mắt cái, đối tình cảnh tại của vị hoàng đế này chút đồng tình. Ai làm cho cư nhiên dám phản bội chủ tử, dù là bất đắc dĩ. Nhưng phản bội chính là phản bội , ở trong mắt bọn họ, chỉ có chủ tử là là tối trọng yếu. Người khác, lăn bên .

      “Chẳng lẽ các ngươi sợ trẫm hái đầu của các ngươi sao? Diệt cửu tộc của các ngươi?” Hiên Viên Dạ giận trừng mắt mấy người, xuất ra uy nghiêm đế vương.

      “Tùy ý.”

      Phong Triệt lạnh lạnh , bọn họ mệnh là của chủ tử , trừ phi nàng mở miệng, nếu dù là hoàng đế, bọn họ cũng đem mệnh giao cho . Huống chi muốn tiêu diệt cửu tộc sao? Phong thị cũng chỉ còn lại bốn người bọn họ , muốn tiêu diệt cửu tộc, trừ phi phái người xuống địa ngục tìm bọn họ.

      “Các ngươi --” Hiên Viên Dạ lại còn gì để , đường đường vua của nước ở trước mặt vài cái thiếu niên nhưng lại toàn có nửa điểm tôn nghiêm

      “Phát sinh chuyện gì ?” Lãnh Đình Dực ra, tóc ngắn kết hợp với bộ trường bào màu trắng, lại rất phong độ hề có nửa điểm kì quái.

      “Lão gia.” Phong Triệt trong bốn thiếu niên xoay người hướng Lãnh Đình Dực vấn an, đối với phụ thân này của chủ tử rất là cung kính.

      Hiên Viên Dạ ngẩng đầu đánh giá Lãnh Đình Dực ra, con ngươi đen ám mị, là ai vậy? Bốn thiếu niên như thế nào lại xưng là lão gia? Xemmột đầu tóc ngắn kia, hiển nhiên cùng với phong tục nơi này hợp nhau. Chưa từng nghe qua tướng quân phủ có người như vậy ?

      Lãnh Đình Dực cũng đánh giá Hiên Viên Dạ, thanh niên này khí thế phi phàm, cả người khí phách cùng ngạo nghễ chứng minh rằng là người bất phàm. thân cẩm bào, ngũ quan tuấn mỹ, nhưng ra rất có cá tính

      là?” Lãnh Đình Dực xoay người hỏi Phong Triết.

      “Lão gia, là Hoàng Thượng.” Phong Triết liếc nhìn Hiên Viên Dạ cái ,trả lời.

      Hoàng Thượng?

      Lãnh Đình Dực gật đầu hiểu , nguyên lai chính là lão công tại thời này của Loan Loan , là con rể của mình. Thoạt nhìn rất xứng đôi với Loan Loan, nhưng là cũng nghe chuyện xảy ra của hai người, thân là nam nhân, cũng hiểu được Hiên Viên Dạ là thân bất do kỷ. Huống chi nam nhân đều phải là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, đối mặt với nữ tử phải là người mình âu yếm khi hoan hảo cũng là chuyện thống khổ nhất. Xem mặt mũi của ngoại tôn sắp xuất thế, cũng ngại cho tên ta vài lời khuyên

      “Để cho tiến vào .” Lãnh Đình Dực hướng tới bọn Phong Triệt gật gật đầu, xoay người vào trong phủ.

      “Vào thôi.” Phong Triết bọn họ tuy rằng biết Lãnh Đình Dực muốn làm cái gì, nhưng vẫn làm theo lời phân phó

      “Hừ --” Hiên Viên Dạ vung tay áo, trừng mắt nhìn bốn người liếc mắt cái hướng bên trong đến.

      “Ngồi .” TRong phòng khách, Lãnh Đình Dực ngồi ở chủ tọa, giơ tay mời Hiên Viên Dạ . tại là lấy thân phận nhạc phụ , tồn tại cái gì tôn ti, huống chi vốn phải người của thờ này, tất yếu vâng theo quy củ của bọn họ.

      Hiên Viên Dạ ngồi xuống, nhìn Lãnh Đình Dực đầy bụng nghi hoặc. đến tột cùng là ai? Vì sao giống như là chủ tử ở trong tướng quân phủ .Bốn thiếu niên gọi là lão gia, cùng với Loan Loan có quan hệ gì?

      “Ngươi muốn biết ta là ai?” Lãnh Đình Dực nhíu mi,“Ta là phụ thân của Loan Loan, cũng là của nhạc phụ của ngươi.” Chưa từng nghĩ tới có con rể là hoàng đế

      “Ngươi đến tột cùng là ai?” Hiên Viên Dạ đứng lên, hai tròng mắt híp lại, nguy hiểm nhìn .“Phụ thân của Loan Loan ràng là tướng quân.” Cư nhiên dám giả mạo cha của Loan Loan, rất biết sống chết.

      “Ta là phụ thân của Loan Loan , phải , ta là phụ thân của linh hồn nàng, mà Lãnh huynh lại là phụ thân của thân thể nàng.” Lãnh Đình Dực phất tay ngăn lại Hiên Viên DẠ ra tiếng,“Ngươi có lẽ kỳ quái, nhưng là đây đều là . Ta cùng với Loan Loan cũng phải người của thời này, Loan Loan là ngoài ý muốn vào nơi này nhập vào người nữ nhi của tướng quân, sau đó trở thành Lãnh Loan Loan tại......”

      Hiên Viên DẠ nghe lời của Lãnh Đình Dực liền thể tin được, nhưng nam nhân này vẻ mặt lại bình thản, làm cho thể lo lắng đến những chuyện thần kỳ của Loan Loan, giống người thường, bắt đầu bán tín bán nghi đứng lên. Nhưng là Lãnh Đình Dực lại cho thời gian để suy tư, lại bỏ xuống câu:

      “Ở nơi đó của chúng ta đều là chồng vợ , cho nên Loan Loan căn bản thể chấp nhận được việc nam nhân ba vợ bốn nàng hầu. Càng thể chấp nhận phản bội, nếu ngươi thể tái cố gắng thêm sức lực cầu được lời tha thứ của Loan Loan, có lẽ vĩnh viễn cũng có cơ hội.” nhưng hâm mộ Hiên Viên Dạ , nhìn có thể vì Loan Loan mà hủy bỏ hậu cung ba ngàn người đẹp, lên đối Loan Loan thích sâu đậm.

      “Cái gì?” Hiên Viên Dạ còn chưa có hoàn toàn tiêu hóa hết lời trước đó của Lãnh Đình Dực, tại lại bị ngôn ngữ của dọa đứng nguyên tại chỗ. Nếu Loan Loan phải người nơi này , như vậy có phải hay nàng có khả năng trở lại thế giới của nàng, thời vĩnh viễn thể tới a? Ý nghĩ như vậy làm bị hù dọa, cần mất nàng, cũng muốn cùng cục cưng tách ra......

      “Ta nên làm cái gì bây giờ?” Ngẩng đầu, tin tưởng phụ thân này của Loan Loan nếu có thể những thứ này, chắc chắn là đành lòng nhìn cùng Loan Loan tách ra, nhất định giúp

      “Kim thành vì thạch.” Lãnh Đình Dực ý vị thâm trường , chỉ có xuất ra chính tâm của mình, chứ phải táo bạo như bây giờ , chỉ biết vung loạn phương pháp được

      “......”

      Hiên Viên Dạ cúi đầu, bắt đầu suy tư .

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 115 : Kết Cục

      Gió , vù vù thổi qua; Lá cây, sàn sạt rung động.

      Ánh mặt trời mang theo hơi ấm rơi khắp nơi mặt đất

      Lãnh Loan Loan tao nhã lên xe ngựa,trong nháy mắt tiến vào trong xe , quay đầu lạnh lùng nhìn mấy người phía sau liếc mắt cái ,trong chớp mắt bọn họ liền biến mất ở ngoài cửa xe

      Dạ Thần, Dạ Hồn tay áo tung bay, bay vọt lên xe ngựa.

      Bàn tay to của Dạ Hồn cầm lấy dây cương, đem xe ngựa rời .

      “Nàng rồi.” Quốc quân Hổ Gầm quốc nhìn thấy Lãnh Loan Loan rời khỏi tầm mắt, bàn tay to nắm chặt lại , cư nhiên lại bỏ lỡ cơ hội, đáng chết.

      tại là vấn đề trước mắt.”

      Lãnh mâu của Thượng Quan Hiên nhìn ảnh vệ trước mặt, hắc y, ngân mặt, cả người lãnh lệ cùng sát khí so với sát thủ càng làm người ta sợ hãi hơn. Hoàng hậu Thiên Diệu kia đáng sợ, cư nhiên bồi dưỡng ra thế lực như vậy. Bọn họ so với Diệu Ảnh cung của Bắc bang quốc càng thêm bí hơn, thể nắm bắt được.

      “Sợ cái gì, chúng ta giống nhau đều có người .”Bàn tay to của Quốc quân Hổ Gầm Quốc vung lên, đám Hắc y nhân đứng ở phía sau họ

      Nam tử cầm đầu ảnh vệ lạnh lùng cười, giống như cười nhạo bọn họ biết lượng sức.

      Hai bên giằng co , khí quỷ dị.

      Bạch Mị Nương nghiêng đầu nhìn Khương Uyển Uyển đứng bên, tức giận đến run run. Suy nghĩ cả nửa ngày, người hãm hại chính mình lại luôn ở cạnh mình. Mệt nàng còn tưởng rằng Khương Uyển Uyển cùng mình là đứng ở cùng chiến tuyến

      Khương Uyển Uyển cảm giác được ánh mắt cừu hận của Bạch Mị Nương, dấu vết hướng bên cạnh di chuyển. Tình trạng tại đối nàng tốt, đến hắc y nhân mà Lãnh Loan Loan lưu lại, liền ngay cả ba người bọn họ cùng Bạch Mị Nương củng thể trông chờ được. Xem ra tình huống hôm nay thực ổn, mặc mâu mị mị, trong đầu nàng nhanh chóng suy tư , xem có biện pháp gì hay tránh được tai kiếp này

      “Hừ, hôm nay phải bọn họ tử chính là chúng ta vong, cần tiếp tục lãng phí thời gian .” quốc quân Hổ Gầm Quốc , mặc sắc phát sao theo động tác lay động.

      “Hổ huynh đúng, tại chúng ta cũng còn đường sống .”

      Dạ Thanh Minh tiếp lời, hai tròng mắt híp lại, hai tay nắm chặt, cảnh giới .

      “Lên .”

      Thượng Quan Hiên vung tay lên, với mấy người đứng ở phía sau, Hắc y nhân xoát xoát rút ra đao kiếm, hướng tới ảnh vệ phát ra công kích.

      Hắc y, mảnh đem tối, dòng người như nước.

      Mặt nạ màu bạc của ảnh vệ dưới ánh mặt trời chiết xạ luồng ánh sáng trắng, tựa như kia đáy mắt cười lạnh bàn.Người cầm đầu ảnh vệ đứng ở nơi đó, bàn tay to giương lên. Ảnh vệ phía sau nghênh chiến lên, đao quang kiếm ảnh, sát khí ở trong rừng tràn ngập.

      Diệp lạc chim bay, ánh mặt trời vụn.

      Mấy người Thượng Quan Hiên nhìn hai đội hắc y nhân chém giết , huyết tinh tràn ngập ở chóp mũi, máu văng khắp nơi, ở quần áo , ngạch gian, mặt, nở rộ xinh đẹp , nguyên bản là địa phương phong cảnh như họa nháy mắt biến thành địa ngục nhân gian . Hai tay dính đầy huyết tinh ba cái đế vương tự nhiên là mặt đổi sắc, nhưng Khương Uyển Uyển nhìn thấy màn này gương mặt tươi cười lại trắng bệch. Những người chết kia giống như kết quả cho tương lai của nàng, thân hình run run, nàng cần chết ở chỗ này. Phe phẩy đầu, nàng xoay người hướng phía sau chạy tới. Nàng phải rời khỏi nơi này, nàng muốn tiếp tục sống ......

      “Tiện nhân, ngươi muốn chạy trốn ở đâu? Chuyện của chúng ta còn chưa có tính đâu.”

      Bạch Mị Nương vừa nhìn thấy Khương Uyển Uyển nhanh chân hướng phía ngoài chạy , mày liễu dựng thẳng, cũng bất chấp đám người Thượng Quan Hiên, bóng dáng bay vút, hướng theo Khương Uyển Uyển đuổi theo.

      “Nữ nhân của ngươi chạy.” Dạ Thanh Minh nhìn phía Thượng Quan Hiên, lạnh lùng .

      “Tùy nàng.” Thượng Quan Hiên lắc đầu,“Bất quá là nữ nhân.”

      Ba người ngoái đầu nhìn lại, lại kinh sợ phát trong nháy mắt này người bên phe bọn họ ngã xuống hơn phân nữa. tại bọn họ mới chính thức cảm giác được ảnh vệ này khủng bố như thế nào, phải biết rằng hắc y nhân bọn họ mang đến thân thủ cũng là đều là đứng đầu. Đàn ảnh vệ này quả thực rất khủng bố , hoặc là bọn họ chủ tử Lãnh Loan Loan càng làm người ta cảm thấy sợ hãi.

      Phốc –

      hắc y nhân bị đánh trúng, miệng phun máu tươi bay lại đây, ngã xuống ở bên chân ba người, máu tươi phun lên cẩm bào màu trắng của Thương Quan Hiên

      chán ghét nhíu mi, bàn tay to vỗ vài cái y bào.

      “Ta xem chúng ta vẫn là thôi.” Hổ gầm quốc quân nhìn thấy hình ảnh như vậy , mày hung hăng nhướng lên, mâu để xẹt qua đạo sợ hãi. Lúc trước sợ nhưng những người này lợi hại vượt qua dự kiến của , xem ra những người bên phe bọn họ thể thắng được , cùng với ở chỗ này chờ chết, bằng đào tẩu. Chỉ cần có tánh mạng, tin tưởng chung qui có ngày Đông Sơn tái khởi.

      “Giữ lại núi xanh, sợ củi đốt.”

      “Đáng giận --”

      Dạ Thanh Minh gắt gao nắm chặt tay, tại muốn bại lộ , cho dù có năng lực đào tẩu thế nào? Cái hoành hậu Thiên Diệu kia cũng nhất định bỏ qua bọn họ . Nhưng là nếu , chẳng lẽ liền chờ chết sao?

      “Dạ huynh, thôi.” Thượng Quan Hiên sắc mặt ngưng trọng phụ giúp Dạ Thanh Minh,“Hổ huynh đúng, giữ lại rừng xanh, sợ củi đốt. Chung có ngày, chúng ta chắc chắn ngóc đầu trở lại, Đông Sơn tái khởi .”

      “Hảo.” Dạ Thanh Minh gật đầu, nhìn phương hướng Lãnh Loan Loan rời , nhíu mi, hoàng hậu Thiên Diệu, ngươi chờ, chung qui có ngày, ta trở về rửa sạch tất cả sỉ nhục ngày hôm nay

      Ba người xoay người hướng tới chỗ sâu trong rừng rậm chạy tới.

      “Còn muốn chạy, dễ dàng như vậy.” thủ lĩnh ảnh vệ híp mắt lại, mặt nạ màu bạc chiết xạ dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng lạnh lùng. Thân ảnh màu đen chợt lóe, như quỷ mỵ ngăn ở trước mặt ba người Thượng Quan Hiên

      “Chúng ta cùng nhau giết .”Quốc quân Hổ Gầm Quốc , ba người liếc nhau,đếu hướng về phía thủ lĩnh hắc y nhân đánh tới, thân thủ sắc bén, đều muốn lấy mệnh của .

      Thủ lĩnh hắc y nhân cười lạnh, kiếm tay lóe ra hàn quang. Chợt tắt ý cười, cả người sát khí giống như là Tu La từ địa ngục tới. Thân hình chợt lóe, ai cũng thấy là như thế nào xuất thủ , nhưng ba người Thượng Quan Hiên lại trừng mắt mắt rồi ngã xuống, máu tươi nơi mi tâm trào ra.

      “Đại ca, những người này đều xử lý .” Ảnh vệ tiến lên bẩm báo.

      Thủ lĩnh liếc mắt cái những thi thể đầy đất, bàn tay to vung lên, đoàn người hướng tới phương hướng hai người Bạch Mị Nương thoát đuổi theo. Ở ngoài ba mươi thước tìm được hai người, Khương Uyển Uyển trong kiếm xuyên tim, hiển nhiên là kiệt tác của Bạch Mị Nương . Nhưng Bạch Mị Nương cũng chạy trốn được, cây đầy gậy gộc theo lưng thẳng sáp mà vào, hai người té mặt đất, trừng mắt mắt, chết nhắm mắt.

      “Trở về.” giơ tay lên, đám ảnh vệ hắc y biến mất ở rừng rậm .

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 116 : Trù Vương Phủ

      Thu Tứ Dung quần áo hồng nhạt , sắc mặt hồng nhuận, ôm con đứng ở bên, quan sát Hiên Viên Trù vẽ.

      Trang giấy tuyên thành màu trắng theo động tác của liền xuất bức tranh thủy mặc khí thế

      cúi đầu xuống , sợi tóc màu đen rơi xuống,gương mặt tuấn mỹ , ánh mắt như nam châm đem nàng hấp dẫn sâu.Bọn họ thành thân cũng bảy năm, nàng đối say đắm chẳng những giảm bớt, ngược lại từng ngày càng thêm sâu sắc. Hơn nữa sau khi có Húc nhi ,trong lòng nàng chỉ còn có hai phụ tử này

      “Húc nhi ngủ sao?”

      Hiên Viên Trù buông bút, quay đầu nhìn Thu Tứ Dung. Nàng làm mẹ nên càng thêm đẩy đà, cả người đều tản ra hơi thở mẫu tính. Đáy mắt ấm áp giống như tháng ba xuân phong, làm người ta cảm thấy thoải mái. tại muốn dần dần mở ra trái tim, thử làm cho nàng vào trong lòng

      có.” Thu Tứ Dung cười yếu ớt, cúi đầu nhìn vào đứa trẻ trong lòng.“Chính trợn tròn mắt đùa a.”

      “Phải ?” Hiên Viên Trù cũng cười ,con của bọn họ từ lúc sinh ra đều im lặng, là cục cưng ngoan ngoãn

      “Vương gia, hoàng thượng tới.” Đột nhiên, bóng dáng quản gia xuất ở ngoài cửa.

      “Hoàng huynh như thế nào đến đây?” Hiên Viên Trèu hoang mang hỏi, bên hướng ra ngoài đến.

      “Trù.” Vừa ra khỏi cửa phòng, Hiên Viên Dạ nhanh lại đây. Quần áo màu đen được mạ d9u77ong2 chỉ vàng, tóc dài dùng ngọc quan bới lên. gương mặt tuấn mỹ là vẻ mặt nghiêm túc.

      “Hoàng huynh, như thế nào đến đây?” Hiên Viên Trù hỏi.

      “Tham kiến Hoàng Thượng.” Thu Tứ Dung ôm con ra, hướng tới Hiên Viên Dạ phúc phúc thân.

      “Hãy bình thân.” Hiên Viên Dạ phất phất tay, ánh mắt dừng ở người Hiên Viên Húc. Đôi mắt thâm thúy lên ánh sáng ôn nhu, tiểu hài tử đáng . Mà cũng có cục cưng của và Loan Loan

      “Húc nhi có khỏe ?”

      Thu Tứ Dung cùng Hiên Viên Trù nhìn nhau cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Dạ cười đáp :“Cám ơn Hoàng Thượng quan tâm, Húc nhi rất tốt, lúc trước còn cám ơn hoàng hậu nương nương cứu mẫu tử chúng ta.”

      Hiên Viên Dạ nghe được nàng nhắc tới Lãnh Loan Loan, vẻ mặt ảm đạm xuống. Tuy rằng Lãnh Đình Dực cùng qua phen, nhưng lại càng thêm sợ hãi. Bởi vì biết được thân phận đặc thù của Loan Loan , càng sợ hãi Loan Loan đến cuối cùng vẫn như cũ tha thứ cho . Nếu nàng muốn rời , liền vĩnh viễn mất nàng

      Hiên Viên Trù cùng Thu Tứ Dung nhìn nhau liếc mắt cái, đối với vẻ mặt giờ phút này của Hiên Viên Dạ rất là hoang mang.

      “Hoàng huynh,xảy ra chuyện gì sao?” Hiên Viên Trù hỏi, bên đem Hiên Viên Dạ mời vào phòng.

      Sau khi Hiên Viên Dạ ngồi xuống, nhìn Thu Tứ Dung liếc mắt cái.

      Thu Tứ Dung cũng là người có đầu óc , lập tức hiểu được ý tứ của Hiên Viên Dạ là muốn mình biết được

      “Hoàng Thượng, Vương gia, thiếp thân trước mang Húc nhi xuống .” Hướng hai người phúc phúc thân, tao nhã rời .

      “Hoàng huynh, đến tột cùng làm sao vậy?” Thu Tứ Dung rồi, Hiên Viên Trù lại hỏi.

      “Loan Loan trở lại.”

      Hiên Viên Trù dừng chút, sau đó lại cười yếu ớt :“Kia phải chuyện tốt sao?”

      “Nàng để ý tới ta.” Hiên Viên Dạ cúi đầu, có chút ủ rũ .

      “Các ngươi xảy ra chuyện gì sao?” Hiên Viên Trù là lần đầu tiên nhìn thấy Hiên Viên Dạ có bộ dáng uể oải như thế này, vẻ mặt cũng lo lắng đứng lên. Hai người trong lúc đó phát sinh chuyện gì nghiêm trọng ?

      “Ta......” Hiên Viên Dạ ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Trù liếc mắt cái, trong ánh mắt bao hàm hối hận cùng thống khổ.“Ta làm chuyện có lỗi với Loan Loan”

      “Cái gì?”

      Hiên Viên Trù hoắc mắt đứng lên, đôi mắt sáng ngời trừng mắt nhìn Hiên Viên Dạ.

      “Ngươi làm cái gì?” Thế nhưng làm cho Loan Loan rất ngươi lại để ý tới ngươi, lại làm cho chính ngươi thống khổ như thế?

      Hiên Viên Trù hai tay nắm chặt, nghe được Hiên Viên Dạ làm việc có lỗi với Lãnh Loan Loan, cảm thấy thực lo lắng, cũng hiểu được thống hận. LoanLoan luôn luôn cao ngạo bị hoàng huynh thương tổn khóc hay ? Nhớ tới lần duy nhất nàng khóc trước mặt mình, nơi đó lại như trước cảm thấy đau lòng. Nhưng là càng nhiều còn lại là thất vọng đối với hoàng huynh . Nếu thể cho Loan Loan hạnh phúc, tại sao lúc đầu lại đưa Loan Loan làm hoàng hậu?

      “Ta sủng hạnh nữ tử khác.” Hiên Viên Dạ thất thần, chịu đựng bị Hiên Viên Trù nhìn chằm chằm. tại muốn tự diết chết chính mình. Nếu thời gian có thể quay lại, tình nguyện bị mị dược tra tấn thất khiếu đổ máu mà chết, cũng làm ra chuyện như vậy.

      “Ngươi --” Hiên Viên Trù trừng mắt , có Loan Loan, còn muốn sủng hạnh nữ tử khác sao? Bất quá kế lại cũng đúng, hoàng huynh phải vì Loan Loan ngay cả hậu cung ba ngàn tần phi đều có thể hủy bỏ sao? Thậm chí ngay cả giang sơn cũng để ý. Càng nghĩ càng đúng, phương diện này đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?

      “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” nghĩ tới cảm tình của hoàng huynh đối với Loan Loan , nên làm ra chuyện như vậy chứ

      “Có người giở trò --” Hiên Viên Dạ lạnh lùng nheo mắt lại, tại đối với hoàng thái hậu vẫn là thực tức giận, nếu phải nàng thiết kế chính mình, như thế nào phát sinh chuyện như vậy, Loan Loan cũng mang theocục cưng trong bụng rời .

      “Mẫu hậu?” Hiên Viên Trù nghe được tình nhưng lại ra ở người mẫu hậu, liền sửng sốt .

      “Mẫu hậu thiết kế ta, cho ta thần tiên tán.”hai tay Hiên Viên Dạ gắt gao nắm lại, nếu nàng phải mẫu hậu của chính mình, nhất định phải đem nàng bầm thây vạn đoạn, cũng thể giải mối hận trong lòng.

      “Thần tiên tán --”

      Hiên Viên Trù kinh hô thất thanh , lão thiên gia, kia nhưng là thiên hạ đệ nhất dâm mị dược, chẳng lẽ hoàng huynh làm ra việc phản bội Loan Loan . Nhưng là mẫu hậu tại sao có làm thể như vậy ? Nàng đến tột cùng vì cái gì? Chẳng lẽ biết cảm tình của hoàng huynh cùng Loan Loan sao? Chẳng lẽ biết hậu quả chọc giận hoàng huynh sao?

      “Hoàng huynh, mẫu hậu tại thế nào ?” Có chút lo lắng nhìn Hiên Viên Dạ, dưới cơn thịnh nộ hoàng huynh có thể làm ra việc mất lý trí

      “Nàng có việc gì.” Hiên Viên Dạ như thế nào có khả năng đối với mẫu thân của chính mình gây bất lợi đâu“Ta chỉ là đem nàng giam lỏng ở Từ Trữ cung.”

      Nghe được hoàng thái hậu có việc gì, Hiên Viên Trù thở dài nhõm hơi.

      “Mẫu hậu vì cái gì lại làm như vậy?” ngẩng đầu, nhìn phía Hiên Viên Dạ. Cấp chính con mình loại mị dược này, cũng nên có lý do

      “Bởi vì con nối dòng.” Hiên Viên Dạ nhấp mím môi,“Nàng sợ hãi ta có đứa , người kế thừa giang sơn.”

      “Liền bởi vì lý do này.” Hiên Viên Trù lắc đầu, mẫu hậu a mẫu hậu, ngài lần này là sai lầm a . Nếu Loan Loan tha thứ cho hoàng huynh, chỉ sợ hoàng huynh cả đời cũng để ý ngươi.

      “Hừ --” Hiên Viên Dạ cười lạnh,“Nhưng là nàng lại biết con nối dòng trong lời của nàng tại ở trong bụng của Loan Loan”

      “Tiểu hoàng tẩu mang thai ?” nỗi lòng Hiên Viên Trù có chút hiểu, nữ tử mình từng thích lại có thai với người khác, khổ sở vẫn như cũ còn có ít.“Chúc mừng hoàng huynh.” lâu sau, nghĩ thông suốt , hướng tới Hiên Viên Dạ cười yếu ớt chúc mừng.

      “Nhưng là nàng tại mang theo cục cưng tướng quân phủ, ta tìm nàng lại bị cự tuyệt ngoài cửa” Hiên Viên Dạ lại là thêm trận uể oải.

      “Ta nghĩ tiểu hoàng tẩu là người thông minh, nàng minh bạch chuyện này thể hoàn toàn trách ngươi. tại nàng bởi vì để ý ngươi, trong lòng đối với chuyện này xảy ra khúc mắc, chờ nàng hoàn toàn yên tâm , tha thứ cho ngươi.” Hiên Viên Trù an ủi .

      “trù, ta nghĩ ngươi thay ta tạm thời lo mọi chuyện trong cung.” Hiên Viên Dạ với Hiên Viên Trù

      “Hảo.” Hiên Viên trù gật đầu, hiểu được là muốn toàn lực khiến Loan Loan tha thứ

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 117 : Hoàng Đế Làm Bảo Mẫu

      Gió quất vào mặt, hoa rơi nhè

      Thân ảnh màu lam vào trong phòng, ngẩn người.

      Căn phòng quen thuộc, bóng người quen thuộc, vấn đề là người này tại nên ở chỗ này a

      “Ngươi như thế nào ở trong này?”

      Đôi mắt tĩnh lặng nhìn nam tử áo đen trong phòng, tay cầm khăn lau chà khắp nơi trong phòng. Chuyện này kỳ lạ a , Thiên Diệu hoàng triều suy sụp sao? Đường đường vua của nước cư nhiên chạy đến nơi ở của nàng làm người hầu a

      “Loan Loan, ngươi trở lại.”

      Hiên Viên Dạ quay đầu, mái tóc theo di chuyển hình thành độ cong. Khóe mắt kinh hỉ mỉm cười nử rộ gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt thâm thúy cũng cuộn trào ánh sáng tình cảm .

      “Ngươi như thế nào ở trong này?” Lãnh Loan Loan nhíu mi hỏi, chẳng lẽ muốn dùng phương pháp như vậy để lấy tha thứ của nàng sao?

      “Loan Loan, ngươi có mệt hay ? Muốn uống trà ?”

      Hiên Viên Dạ đem lời của Lãnh Loan Loan trực tiếp bỏ qua, nhìn nàng ân cần hỏi thăm. Nhưng trong đôi mắt lại cất dấu bất an, thực sợ Loan Loan đem đuổi . tại buông tha cho tôn nghiêm, chỉ vì có thể ở bên cạnh nàng và cục cưng. Tầm mắt hướng tới cái bụng của nàng, bộ quần áo màu xanh thướt tha dáng người của nàng hoàn toàn lộ ra ngoài, nơi đó vẫn như cũ bằng phẳng, hoàn toàn nhìn ra bộ dáng có cục cưng. Có thể hay là do nàng thiếu dinh dưỡng? vuốt ve lông mày nghĩ nghĩ

      Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn , nếu nguyện ý làm ra vẻ hoàng đế làm,muốn làm người hầu, làm bảo mẫu, nàng theo . Người làm sai là , vốn nên nhận trừng phạt.

      “Ta muốn uống nước.” Lạnh lùng bỏ xuống câu, nàng ngồi vào bên bên cạnh bàn. Làn váy màu xanh quết vòng , tựa như đóa hoa sen màu xanh nở rộ

      “A, nước,nước , ta biết.” Hiên Viên Dạ vừa , tay kia đem khăn lau quăng , cất bước đến bên cạnh bàn vì Lãnh Loan Loan châm trà.

      “Loan loan, nước.” Dâng cái đĩa đựng ly trà, hai tròng mắt thâm thúy mà ân cần.

      Lãnh Loan Loan nhìn liếc mắt cái, tiếp nhận ly trà, nhấp ngụm, thả xuống, hờn giận :

      “Rất nóng.”

      “A, nóng sao?” Hiên Viên Dạ lấy ly trà qua hướng miệng nhấp ngụm, là hơi nóng chút.

      “Ta đổi ly khác.”

      cần.” Lãnh Loan Loan thản nhiên , thể phủ nhận nhìn đường đường là vua nước mà lại vì chính mình mà châm trà đổ nước tâm cũng sinh ra cảm động . Nhưng là muốn nàng tha thứ , còn muốn tiếp tục nhìn biểu như thế nào

      “Loan Loan, ta --” Hiên Viên Dạ lo lắng nhìn nàng, chắc phải khiến Loan Loan tức giân a. Con ngươi thâm thúy thẳng tắp nhìn nàng, đánh giá biểu tình của nàng.

      “Ta đói bụng.” Thân thủ cắt đức lời của ,“Cục cưng cũng nên đói bụng rồi.” Bàn tay ôn nhu vuốt ve bụng,từ sau khi mang thai,nàng ngủ nhiều, còn dễ dàng đói, có lẽ đúng là giống người khác , tại là người ăn cơm bổ hai người .

      “Ta lập tức tìm đồ ăn .”

      Hiên Viên Dạ vừa nghe Lãnh Loan Loan đói bụng, cục cưng cũng đói bụng. Hai tròng mắt sáng ngời, xoay người liền hướng ra ngoài chạy . tại thể để hai mẹ con nàng bị đói, phải hảo hảo bổ bổ, nghe về sau sinh ra thân thể tiểu hài tử mới khỏe mạnh, ít ốm đau.

      “Ta muốn ăn món hoa gà.” Lãnh Loan Loan ở thời điểm bóng dáng Hiên Viên Dạ chuẩn bị biến mất , thản nhiên

      “Món hoa gà?” Hiên Viên Dạ sửng sốt, đó là cái gì vậy?

      “Loan Loan, cái gì gọi là hoa gà?” Xoay người, thực khiêm tốn hướng về phía Lãnh Loan Loan thỉnh giáo.

      “Món hoa gà chính là món hoa gà, này cũng biết..” Lãnh Loan Loan khách khí liếc mắt nhìn cái,“Ta còn muốn cháo Bát Bảo .”

      “......”

      Cháo Bát Bảo lại là như thế nào?

      Hiên Viên Dạ giờ phút này là cái đầu hai cái đại, uổng thong thuộc tất cả cổ luận . Nhưng cố tình hai món mà Loan Loan đưa ra, nghe cũng chưa từng nghe qua. thế hệ đế vương cao ngạo, tự tin cư nhiên bị hai món ăn làm khó.Đôi mày kiếm gắt gao nhíu lại , tại phải làm sao bây giờ?

      “Ngươi còn , chẳng lẽ muốn cục cưng bị đói sao?” Lãnh Loan Loan cũng phải biết đây là làm khó Hiên Viên Dạ , nàng muốn làm cho chịu chịu tội thôi. Miễn cho tha thứ quá mức dễ dàng cho , chừng lại biết quý trọng, lại phạm sai lầm. Hơn nữa nếu đủ thông minh, nên biết tìm ai giúp đỡ.

      “Hảo, ta lập tức làm.”

      Hiên Viên Dạ hướng Lãnh Loan Loan gật gật đầu, vội vàng ra ngoài

      Mòn hoa gà? Cháo Bát Bảo ? Đến tột cùng là cái gì?

      “Hoàng Thượng, ngươi đây là?”

      Lãnh Bùi Xa cùng Lãnh Đình Dực định cùng xem nữ nhi, cũng đoán được lại đụng phải vẻ mặt lo lắng hoang mang của Hiên v?iên Dạ hành lang. Tuy rằng bọn họ biết Hiên Viên Dạ đến tướng quân phủ là vì muốn cầu xin được tha thứ của Loan Loan, vãn hồi tình cảm của nàng , nhưng là khi muốn đích thân chiếu cố ăn ngủ của Lãnh Loan Loan , bọn họ thực kinh ngạc, cũng thực cảm động. Phải biết nam nhân có đôi khi đem tôn nghiêm cùng mặt so với tánh mạng còn trọng yếu hơn, tại cư nhiên có thể buông tha cái tự tôn hoàng gia, hạ mình làm những việc người hầu phải làm,việc này chứng minh Loan Loan đến mức ngay cả tôn nghiêm cũng cần. Đối , hai người đều rất thưởng thức, cũng tha thứ cho chuyện đó của , tại mấu chốt ở Loan Loan .

      “Hai vị nhạc phụ đại nhân.” Hiên Viên Dạ cũng bỏ qua kia bộ dạng kiêu ngạo, hướng hai người chắp tay.“Loan Loan nàng đói bụng, ta tính vì nàng tìm đồ ăn . Nhưng là nàng hai món ắn,mà ta căn bản có nghe qua.” thấp thỏm , nếu chuyện này đều làm được. biết Loan Loan có phải hay lại càng tha thứ ?

      “Loan Loan muốn ăn cái gì?” Lãnh Bùi Xa hỏi, cư nhiên có món ăn hoàng đế cũng biết , thần kỳ a .

      “Tên là hoa gà cùng cháo Bát Bảo .” Hiên Viên Dạ trả lời, con ngươi thâm thúy nhìn Lãnh Bùi Xa, mang theo kỳ vọng.“Tướng quân nhạc phụ, cũng biết chứ?”

      “Hoa gà? Cháo Bát Bảo ?” Lãnh Bùi Xa lắc lắc đầu, văn sở vị văn, Loan Loan đứa này khẳng định là cố ý làm khó dễ Hoàng Thượng.

      “Hoa gà, kỳ chính là dùng lá sen, dùng bùn đất đem đào trái tim gà bọc lại, vùi vào trong đất đốt lên.” Lãnh Đình Dực lắc lắc đầu, Loan Loan là muốn ép buộc người ta

      “Như vậy cháo Bát Bảo chúc là gì?” Hiên Viên Dạ chạy nhanh hỏi

      “cháo Bát Bảo chỉ dùng gạo nếp, táo đỏ, cây long nhãn, hạnh nhân, hoa sinh, đậu xanh cùng nấu chung với nhau cho đến khi nó mềm ra cho thêm đường vào là được”

      “Chỉ có vậy?” Hiên Viên Dạ hỏi, có đúng a ?

      “Đúng, rất đơn giản.” Lãnh Đình Dực gật đầu, chính là có vẻ tốn thời gian và sức lực.

      “Đa tạ nhạc phụ, ta lập tức nấu.” Hiên Viên Dạ vừa chắp tay, bóng dáng chạy xa.

      Sau nửa canh giờ, vẻ mặt nhem nhuốc của Hiên Viên Dạ đến, trong tay bưng cái mâm, mặt đúng là món tên là hoa gà

      “Loan Loan, ta đem món hoa gà làm ra rồi đây.” Kích động chạy vào.

      “Ngươi làm ?” Lãnh Loan Loan nhìn gương nhem nhuốc giống con mèo của Hiên Viên Dạ, mặt lại lộ vẻ tươi cười, trong lòng mềm mại .

      “Đúng, ngươi trước nếm thử xem hương vị thế nào? Ta lại xem cháo bát bảo xem như thế nào.” Hiên Viên Dạ đem mâm đưa tới, dứt lời, bóng dáng lại vội vàng hướng ra ngoài chạy .

      Lãnh Loan Loan mở cửa sổ, nhìn bóng dáng của , tay vuốt ve bụng, đáy mắt xẹt qua tia ôn nhu:

      Cục cưng, chúng ta có phải hay nên tha thứ cho phụ thân của ngươi a?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :