1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 108 : Ta Vẫn Như Cũ Là Nữ Nhi Của Ngươi
      “Tướng quân phụ thân.”

      Lãnh Loan Loan nhìn biểu tình thất vọng của Lãnh Bùi Xa , có chút đành lòng. Nhưng là như thế, nàng cũng tưởng vĩnh viễn gạt , có lẽ nếu có cha tìm đến, nàng hội tiếp tục làm Loan Loan của . Nhưng là tại, hết thảy đều thay đổi.

      “Tướng quân, thực xin lỗi.”

      Lãnh Đình Dực cũng áy náy , tìm được Loan Loan, tự nhiên vui vẻ. Nhưng lại hại tướng quân biết được nữ nhi mà mình sủng ái mười mấy năm lại phải nữ nhi của mình, đó là tàn khốc.

      cần xin lỗi.” Lãnh Bùi Xa vô lực phất phất tay, tại tâm tình của Lãnh Đình Dực cũng có thể cảm nhận được . có thể hiểu được nỗi đau khi mất nữ nhi, nhưng là như thế nao Loan Loan cũng do mình nhìn mà lớn lên , huống chi nàng chiếm cứ thân thể nữ nhi của . Như vậy cảm tình thể dứt bỏ, nếu có thể, hy vọng Loan Loan vẫn như cũ làm nữ nhi của chính mình

      “Loan Loan, ngươi còn có thể là Loan Loan của ta ?” đôi mắt lãnh ngạo cất giấu khủng hoảng to lớn của chính mình, tại giống như người phụ thân bình thường, mà hề giống Trấn Bắc tướng quân uy phong lẫm liệt nơi sa trường

      Lăng Tuyết thân thủ kéo lại Lãnh Bùi Xa, tiếng động an ủi. Hôm nay nghe được hết thảy những điều có khả năng xảy ra , giống như là nghe được câu chuyện cổ tích huyền huyễn

      “Hội.” đôi mắt Lãnh Loan Loan nhìn về phía Lãnh Bùi Xa, phải là đạm mạc, mà là đôi mắt thâm tình ấm áp.“Ta vẫn như cũ là nữ nhi của ngươi.”

      “Hảo hài tử.” Nghe được lời của Lãnh Loan Loan , Lãnh Bùi Xa cùng Lãnh Đình Dực đều thực vui mừng. cái là vì mất nữ nhi là nàng, cái còn lại là cảm thấy Loan Loan trưởng thành, nếu là nàng trước kia, có lẽ hội làm như vậy. với suy nghĩ của nàng, cho tới bây giờ đều là lấy chính mình làm trung tâm . Có lẽ lần xuyên này là vận mệnh an bài, làm cho nàng học được trưởng thành.

      Lăng Dật Ảnh cùng Lâm Trình Khải nhìn nhau cười, quả nhiên mặc kệ có phải nữ nhi của tướng quân hay , hoàng hậu trước mắt đều đáng để bội phục, tôn kính .

      Dạ Thần khi nghe đến thân phận của Lãnh Loan Loan , bàn tay to thon dài vẫn gắt gao nắm chặt, gương mặt trắng bệch , hai tròng mắt màu tím nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan lộ ra lo lắng, trước kia là sợ hãi thể theo bên người chủ tử , sau Loan Loan lại nhận lời . cũng liền dần dần yên tâm , nhưng là tại càng thêm lo lắng . Phụ thân của chủ tử tìm đến, nàng có thể hay theo trở lại nơi ở trước kia của nàng? Như vậy chính mình đâu?

      “Chủ tử, ngươi hội trở lại nơi ở trước kia của các ngươi sao?”

      Nhẫn nhịn, chung quy cũng thể đem lo lắng của bản thân kìm hãm trong lòng. sợ, sợ Lãnh Loan Loan rời . Chính mình đến tột cùng có biện pháp vĩnh viễn thủ hộ ở bên cạnh thân thể của nàng.

      Mọi người nghe vấn đề của cũng sửng sốt, ngay cả Tàn Nhất cùng bốn thiếu niên cũng nhịn được nhíu mày. Vẫn cảm thấy chủ tử bất phàm, giống nữ tử tầm thường. Nguyên lai nàng căn bản là phải người của thời này, thế giới của nàng hẳn là thực mở mang, thực rất giỏi . Chỉ có thế giới như vậy mới có thể dạy ra nữ nhân bất phàm như nàng

      “Loan loan, ngươi hội rời sao?”

      Lãnh Bùi Xa cũng nhịn được lo lắng đứng lên, nếu Loan Loan rời , tức là chính thức mất nữ nhi của mình

      rời .” Lãnh Loan Loan lắc lắc đầu, kiên định hồi đáp.

      Câu trả lời của nàng làm Dạ Thần cùng Lãnh Bùi Xa nhàng thở ra, nhưng Lãnh Đình Dực lại nhíu mày. Đôi mắt nhìn chắm chằm nữ nhi, chẳng lẽ nàng nghĩ muốn cùng chính mình trở về sao

      “Cha --” Lãnh Loan Loan cũng hiểu tâm tư của Lãnh Đình Dực, nàng quay đầu nhìn .“Ta sống quen ở nơi này, nghĩ trở về. Ngài cũng lưu lại, được ?” Trước kia nàng hiểu chuyện, làm cha đau lòng. tại nàng hy vọng có thể lưu lại, để nàng có cơ hội bù lại.

      “Này --” Lãnh Đình Dực chần chờ, đối với nơi này hoàn toàn xa lạ

      “Cha , ta mang thai .” Lãnh Loan Loan ôn nhu vuốt ve bụng, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại nở rộ ra ôn nhu của người mẹ. Sợi tóc màu đen thùy lạc, càng phát ra vài phần ôn nhu .

      “Chẳng lẽ ngươi nghĩ tận mắt nhìn thấy ngoại tôn của chính mình sao?”

      “Mang thai ?” Lãnh Đình Dực nhìn nữ nhi bề ngoài mới mười sáu bảy tuổi, sửng sốt. như thế nào quên nữ nhi là hoàng hậu của nơi này , phải là nữ nhi tùy hứng cũng làm bản thân mình khó chịu .

      “Loan Loan, ngươi có thai sao ?” Lăng Tuyết có chút kinh ngạc nhìn nàng, tiếp theo hưng phấn được. Tựa hồ so với Lãnh Loan Loan còn muốn cao hứng hơn.“Mấy tháng rồi?nghĩ đặt tên gì chưa?”

      “Chắc là hai tháng.” Đứa là do ở cùng vào cái đêm trước khi Mê La quốc hoài được , vừa là có thai, vừa lúc được hai tháng .

      “Hoàng Thượng biết sao?” Lãnh Bùi Xa cũng cao hứng, gần nhất là nghe được Lãnh Loan Loan rời , thứ hai chính mình làm ngoại công .

      còn biết.” Lãnh Loan Loan lắc lắc đầu,“Ta tính hồi cung tự mình cho .”

      “Chúc mừng hoàng hậu nương nương, tướng quân, phu nhân, Lãnh lão gia.” Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải hướng Lãnh Loan Loan, vợ chồng Lãnh Bùi Xa , Lãnh Đình Dực chúc mừng.

      “Ha ha, Lãnh huynh, chúng ta hai người đều phải làm ngoại công .” Lãnh Bùi Xa sang sảng cười, hướng tới Lãnh Đình Dực .

      “Đúng vậy.” Lãnh Đình Dực còn có chút cảm giác thực.

      chút, chúng ta cùng chúc mừng chút.” Đảo qua trong lòng lo lắng, Lãnh Bùi Xa cao hứng hướng mọi người .

      “Hảo.”

      “Chủ tử --” Đột nhiên, bóng dáng Dạ Mị,Dạ Hồn xuất ở cạnh cửa, sắc mặt ngưng trọng.

      xảy ra chuyện gì?” Dạ Thần hỏi, các chủ tử đều rất cao hứng.

      “Là, là --” Dạ Hồn nhìn Lãnh Loan Loan, vẻ mặt khó xử, muốn song ….

      “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Lãnh Loan Loan liễm tươi cười, trong lòng lại dâng lên dự cảm tốt giống như khi ở khách sạn .

      “Là, là Hoàng Thượng.” Dạ Mị đáp, nhanh chóng cúi đầu xuống.

      như thế nào ?”bàn tay Lãnh Loan Loan nắm chặt, chẳng lẽ là nam nhân kia xảy ra chuyện gì sao? Đôi mi thanh tú tự giác nhướng lên, khẩu khí cũng trở nên lạnh lùng.

      “Người trong cung hồi báo, Hoàng Thượng đêm qua lâm hạnh nữ tử.” Dạ Hồn bẩm, có chút lo lắng nhìn Lãnh Loan Loan liếc mắt cái.

      Ba –

      Chén trà bàn bị Lãnh Loan Loan tảo rơi xuống đất, bể thành mảnh , giống như lòng nàng tại.

      Tất cả mọi người lo lắng nhìn nàng, như thế nào lại xuất chuyện như vậy? Hoàng Thượng phải vì Loan Loan huỷ bỏ hậu cung sao? tại như thế nào lại bắt đầu sủng hạnh nữ tử khác?

      Lãnh Loan Loan bỗng nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi đen mảnh lạnh như băng:

      “Hồi cung.”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 109 : Loan Loan Ngươi Có Thể Tha Thứ Cho Ta Sao?

      Hoàng cung

      Ngói lưu ly bị ánh mặt trời chiếu rọi chiết xạ ánh sáng ngọc loá mắt, bích trụ, hồng tường, hoa lệ hùng vĩ, lại lộ ra hàn khí khiến người cảm thấy lạnh lẽo .

      Ba –

      Chén trà bị ném rớt mặt đất, nước trà văng vãi khắp nơi . Chén trà bị bể, bừa bãi mọi nơi.

      “Chết tiệt, pha trà cũng tốt, muốn bỏng chết trẫm sao?”

      Ngự thư phòng truyền đến tiếng rít gào của Hiên Viên Dạ , từ cái đêm bị trúng mị dược đến giờ, tính tình của ngày so với ngày càng phát hỏa , những nô tài làm chuyện gì sai, cũng bị lôi những tật xấu ra để trút giận

      “Hoàng Thượng tha mạng, tha mạng.”

      Cung trang màu hồng nhạt của tiểu cung nữ rũ xuống dưới mặt đất, càng ngừng dập đầu. trán chảy xuống vài sợi tóc, lại dấu được đáy mắt sợ hãi của nàng.

      “Người tới a, người tới --”

      Hiên Viên Dạ đứng lên, hướng tới bên ngoài hét lớn, tóc đen theo bước của mà tung bay hỗn độn, đôi mắt thâm thúy hoàn toàn là phiền táo

      “Hoàng Thượng.” Hứa Mậu đến, nhìn đến cung nữ quỳ mặt đất ngừng dập đầu , đôi mắt lên đồng tình.

      “Đem nàng tha ra ngoài cho ta, phạt hai mươi đại bản.” Hiên Viên Dạ chỉ vào tiểu cung nữ .

      “Hoàng Thượng tha mạng, nô tỳ biết sai rồi.”

      Tiểu cung nữ thiếu chút nữa bị dọa đến ngốc trụ, mắt dừng ở người Hứa Mậu, hướng tới Hiên Viên Dạ càng dùng sức dập đầu, trán cũng chảy ra máu, cũng đình chỉ.

      “Hoàng Thượng, này --” Hứa Mậu cảm thấy Hoàng Thượng trong khoảng thời gian này như cuồng phong , cơ hồ những cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng đều có tránh được bị trút giận.

      “hửm?” Hiên Viên Dạ nhướng mi, giận dữ trừng mắt nhìn Hứa Mậu. tại là đầy ngập lửa giận chỗ để phát, cư nhiên còn dám thắc mắc ý của mình.

      “Ngươi là có phải là muốn thay nàng chịu trượng hình?”

      “Nô tài dám.” Hứa Mậu sợ tới mức quỳ mạnh mặt đất, sáu mươi tuổi rồi làm sao còn chịu được hai mươi gậy?

      “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng.” tiểu thái giám bên người Hứa Mậu hoang mang rối loạn chạy vào.

      “Hoàng hậu nương nương hồi cung .”

      Cái gì? Loan Loan trở lại?

      Hiên Viên Dạ lửa giận lập tức biến mất, cả người giật mình . Nên làm cái gì bây giờ? Trong đầu mảnh hỗn loạn, nếu Loan Loan biết đến chuyện tình đêm đó phải làm sao bây giờ? Nàng hội rời xa mình sao? quên tiểu cung nữ quỳ mặt đất, cũng quên Hứa Mậu. Tâm tư Hiên Viên Dạ đều bị tim tức Lãnh Loan Loan trở về làm ngốc trụ, đế vương cuồng vọng lần đầu tiên nếm được tư vị của nỗi sợ hãi.

      “Hoàng hậu, đến đâu rồi ?” Dừng cước bộ khẩn trương, bối rối, Hiên Viên Dạ hỏi tiểu thái giám.

      “Ta đến rồi.”

      Lãnh Loan Loan rảo bước tiến vào ngự thư phòng, quần áo màu lam , lạnh lùng , giống như của biểu tình của nàng. Đôi mắt quét cái xung quanh phòng cùng với Hứa Mậu và tiểu cung nữ quỳ mặt đất , sau đó dừng lại người Hiên Viên Dạ.

      “Hoàng Thượng, đây là làm cái gì?”

      Hiên Viên Dạ nhìn sang Lãnh Loan Loan, mâu quang thống khổ mà phức tạp. Trong lòng giống như chịu tội, như hải triều mãnh liệt thổi quét , phất phất tay, hướng Hứa Mậu cùng tiểu cung nữ quỳ đất, tiểu thái giám đều ra ngoài.

      Tiểu cung nữ tránh được thiên kiếp, nhịn được rơi lệ đầy mặt. Cũng đối với Lãnh Loan Loan xuất cảm kích.

      Thái dương theo cửa sổ hắt vào, ánh sáng vàng óng nhưng cách nào làm ấm áp hai người trong phòng.

      Giờ khắc này, rang hai người ở gần nhau, nhưng tâm lại cách xa nhau.

      Lãnh Loan Loan nhìn nam tử đem nàng sủng đến trời, khắc kia biết được phản bội nàng, nàng rất thất vọng, lòng tức bị bi thương vỡ nát. Nếu như nam nhân vậy có thể phản bội tình , như vậy còn đáng giá để chờ mong sao? Nhưng là nàng tin nam nhân này liền như vậy phản bội nàng, ở thời điểm cục cưng của bọn họ vừa mới tiến đến, ở trong lòng nàng tự với bản thân đừng để tình cảm che mờ lý trí.

      Hiên Viên Dạ nhìn nữ nhân âu yếm, hồi tưởng lại lời nàng từng qua tuyệt chấp nhận người phản bội, thà rằng ngọc nát, cầu ngói lành. Như vậy tại sao, nàng hay có phải biết chuyện hôm đó rồi ?

      “Ngươi ---”

      “Loan Loan --”

      Hai người đồng thời mở miệng, lại sửng sốt.

      Con ngươi lên ảnh ngược của nhau, quen thuộc như thế, nhưng lại cảm thấy xa lạ.

      Gió thổi qua sợi tóc của hai người, ràng biết lẫn nhau nhưng lại biết gì, bọn họ tại lại lựa chọn trầm mặc. Là sợ hãi sao? Sợ hãi kết quả kia làm cả hai người đều nghĩ nhận lấy , vẫn là muốn tin tưởng cái chuyện đau lòng kia?

      Lãnh Loan Loan nhìn chăm chú vào vẻ mặt phức tạp của Hiên Viên Dạ, mím môi, bàn tay mềm tự giác xoa bụng vẫn còn bằng phẳng. Mâu quang dần dần trở nên kiên định, do do dự dự vốn là phải là tác phong của nàng, nếu nam nhân này phản bội chính mình, vẫn là câu cũ, thà rằng ngọc nát, cầu ngói lành, tuyệt hội dễ dàng tha .

      “Ngươi có làm chuyện gì có lỗi với ta ??” Ngẩng đầu, nhìn về phía Hiên Viên Dạ. Mâu quang sắc bén, giống như có thể thấy hết thảy.

      Hiên Viên Dạ hoảng hốt, nàng quả nhiên biết sao? Nhìn Lãnh Loan Loan trước mắt, sợ mất nàng. Nếu hướng nàng hết thảy, nàng có thể tha thứ cho ?

      “Thực xin lỗi.” Hiên Viên Dạ khom lưng, hướng Lãnh Loan Loan cúi đầu tạ lỗi.

      “Nguyên nhân.”

      tiếng xin lỗi của Hiên Viên Dạ làm tâm của Lãnh Loan Loan lạnh nửa, quả nhiên có phản bội chính mình. Chẳng lẽ là long vua bền sao? Nàng sai vì tin nam tử là đế vương sao? Hay là có nguyên nhân khác? Nhếch thần, nàng lạnh lùng nhìn chăm chú

      “Ta bị kê đơn .” Hiên Viên Dạ ,“Thiên hạ liệt mị dược thần tiên tán.” Nếu là mị dược bình thường , khẳng định làm ra chuyện như vậy , nhưng là thần tiên tán uy lực ngay cả người có võ công lợi hại cũng vô lực chống đỡ.

      “Là ai?” Đến tột cùng là ai cư nhiên dám đối với đế vương kê đơn, dám phá hư hạnh phúc của nàng , quả thực muốn chết. Đôi mắt toát ra lãnh lệ quang mang, nàng tuyệt buông tha người làm chủ phía sau màn .

      “Mẫu hậu.” Hiên Viên Dạ lắc lắc đầu,“Ta đem nàng giam lại.”

      Lãnh Loan Loan cụp đầu xuống , trong lòng biết hoàng thái hậu đối nàng vẫn luôn bất mãn, chính là dự đoán được nàng lần này cư nhiên hội đối Hiên Viên Dạ hạ mị dược, chính mình nhưng ra sơ sẩy nàng ta

      Hiên Viên DẠ nhìn đăm chiêu Lãnh Loan Loan, đôi đồng tử thâm thúy tràn đầy kích động cùng lo lắng. biết nàng đến tột cùng nghĩ như thế nào? Là rời chính mình sao?

      “Loan Loan, ngươi có thể tha thứ cho ta ?”

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 110 : Mang Theo Cục Cưng Kiều Gia

      “Loan Loan, ngươi có thể tha thứ cho ta ?”

      Lời của Hiên Viên Dạ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, làm Lãnh Loan Loan sửng sốt. Sợi tóc màu đen nhàng mà tung bay tùy ý, sắc trời sẫm dần, ngoài cửa sổ ánh sáng có chút mờ , chích dư lưu đầy trời ánh sáng ngọc dư quang ghi lại lúc trước huyến lệ.

      Tha thứ sao?

      Đôi mắt nhìn nam nhân bất an, ràng là đế vương bễ nghễ thiên hạ , cũng xuất khủng hoảng như vậy, biểu tình sợ hãi. Là , chỉ có , mới sợ hãi mất , mới có thể trở nên vô thố như thế

      trách , trong lòng lại đau đớn khắc sâu như vậy . mình, chính mình chưa từng có thương . Cũng là bởi vì quá , mới có thể để ý phản bội tình cảm của chính mình. Nhưng là tại ? Biết nguyên do, biết thân bất do kỷ, nàng còn nghi ngờ sao?

      Gió , lẳng lặng phất qua

      Tay áo hai người tung bay, con ngươi nhìn lẫn nhau, cẩn thận, như miếng băng mỏng.

      Hiên Viên Dạ chờ mong nhưng nhìn thấy trầm mặc của Lãnh Loan Loan liền hạ dần nhiệt độ.vẻ mặt vốn luôn phấn chấn dần trở nên ảm đạm. Nàng tha thứ cho sao? Dù chính mình là thân bất do kỷ, nàng cũng chịu tha thứ cho sao?

      “Ta hiểu.” cúi đầu xuống, vẻ mặt uể oải. Đều do chính mình nhất thời chú ý, mới có thể bị người ta thiết kế, mới có thể lâm vào cục diện xấu hổ như tại. thể trách Loan Loan, nếu đổi lại là nàng bị người ta thiết kế, chính mình cũng vô pháp thản nhiên tha thứ cho nàng. Có lẽ là bởi vì rất để ý, mới càng khó có thể ra hai chữ “tha thứ”

      Lãnh Loan Loan sửng sốt, biết cái gì ? Nghĩ rằng chính mình tha thứ cho sao? Nhưng là tha thứ sao? Chính nàng cũng có đáp án. Nếu tha thứ, có phải hay hai người cứ như vậy trở thành người xa lạ? Nếu tha thứ, khúc mắc trong lòng còn tồn tại, cũng vô pháp dung hợp trở lại giống như lúc ban đầu!

      “Loan Loan, ngươi cần rời xa ta , được ?”

      nghĩ mất nàng, dù giờ nàng chịu tha thứ cho . Nhưng có thời gian cả đời để bù đắp cho nàng, chỉ cần nàng chịu ở bên cạnh

      Hiên Viên Dạ ngẩng đầu lên, quyết tâm kiên định. như thế nào có thể bỏ cuộc đâu, như vậy tuyệt giống như Hiên Viên Dạ . Đôi mắt ảm đạm bỗng chốc sáng ngời.

      “Cho dù tại ngươi tha thứ cho ta, cũng xin ngươi típ tục ở lại bên người ta. Ta nguyện ý dùng tất cả thời gian còn lại để bù đắp ......”

      Đôi mắt thâm thúy nhìn Lãnh Loan Loan, người đế vương tuổi trẻ ngạo nghễ vì , cơ hồ là khẩn cầu , buông tha cho tôn nghiêm của chính mình, vãn hồi tình của chính mình......

      Lãnh Loan Loan hơi cúi đầu, nàng nam nhân này, điểm ấy chính nàng ràng bất quá. Có lẽ là vì giống nàng là người ngạo nghễ, có lẽ cũng chỉ là loại cảm giác động tâm. Nhưng là trong lúc nàng chỉ mới chin tuổi bày tỏ tình cảm ,nàng có lẽ động tâm. Nhưng muốn nàng cứ thế mà buông tha cho , tự nhiên là nàng muốn. Huống chi cứ như vậy buông tha cho , chẳng phải là tiện nghi cho hoàng thái hậu, người thiết kế lên cục diện này. , việc thiệt thò như vậy nàng chưa bao giờ làm.

      “Ta có muốn ngươi sao?”

      Ngẩng đầu,đôi mắt nhìn về phía Hiên Viên Dạ, tức giận . Nam nhân này nhưng lại tự hỏi tự đáp, bất quá nghe được như thế buông tha cho tự tôn của chính mình mà khẩn cầu, trong lòng nàng thư thái ít.

      “Kia, đó là tha thứ cho ta ?” Hiên Viên Dạ bị lời của Lãnh Loan Loan dọa thành sửng sốt, dường như hoàn toàn thay đổi thành người khác.Vô thố như vậy, giống đế vương ngạo nghễ , ngược lại giống như tiểu hài tử làm sai chuyện gì đó .

      “Ta có nguyện ý sao?” Lãnh Loan Loan cho Hiên Viên Dạ mừng sớm, cố ý làm cho khẩn trương.

      “Kia --”

      Hiên Viên Dạ là đoán ra tâm tư của Lãnh Loan Loan , vừa tha thứ, cũng phải là tha thứ, thái độ của Loan Loan đến tột cùng là cái gì ? Con ngươi thâm thúy nhìn nàng, giống như muốn xem thấu cảm súc dưới đáy mắt nàng.

      “Lưu lại chờ xem xét.” Lãnh Loan Loan lưu lại năm chữ, liền xoay người ra ngoài.

      Lưu lại chờ xem xét

      Hiên Viên Dạ sững sờ hiểu được ruốt cuộc là nàng có ý gì? vẫn biết a?

      “Loan Loan, Loan Loan, ngươi thế là có ý gì? Tha thứ cho ta sao? Hay vẫn là tha thứ cho ta?”

      bên hô bên đuổi theo , lại biết việc làm làm cho thái giám cung nữ đứng ở bên trợn mắt há hốc mồm. Nam nhân lòng như lửa đốt này là Hoàng Thượng của bọn họ sao? Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều bất ngờ giật mình cảm thấy thực hoang mang a

      Trong chốc lát nổi trận lôi đình, trong chốc lát lạnh như hàn băng. tại lại giống như tiểu tử hiếu động đuổi theo hoàng hậu nương nương sao?

      Nhìn thấu, nhìn thấu a, quả nhiên là tâm đế khó dò.

      Lãnh Loan Loan nghe được Hiên Viên Dạ ở phía sau kêu to, khóe miệng nở ra cái tươi cười. Tay vỗ về bụng, đôi mắt toát ra hào quang mẫu tính ấm áp.Sợi tóc màu đen theo gió tung bay, làn váy màu xanh nước biển mềm lay động

      Dạ Thần đứng ở bên, lẳng lặng nhìn biểu tình của nàng. Mang khuôn mặt lạnh băng vào, đến bây giờ ôn nhu cười yếu ớt. Có phải hay tình thuận lợi giải quyết ? Nàng cùng muốn có việc gì

      “Thần.” Lãnh Loan Loan xoay người nhìn Dạ Thần, cười yếu ớt .“Ngươi Phượng Nghi các thu thập cung nữ kia chút, ta muốn tướng quân phủ.” Khinh địch như vậy tha thứ cho chẳng phải là thực xin lỗi chính mình, hại nàng khổ sở, thương tâm, dù thế nào cũng muốn trừng phạt chút.

      “Vâng” Dạ Thần gật đầu, hướng Phượng Nghi các đến.

      “Phong Triệt, Phong Triết.” Lãnh LoanLoan khinh gọi, bên bóng dáng Phong Triệt, Phong Triết liền xuất .

      “Chủ tử.” Hai người hướng Lãnh Loan Loan cúi đầu, vấn an.

      “Ngăn Hoàng Thượng lại.” Phân phó xong, nàng liền rời .

      “Loan Loan, ngươi muốn đâu?” Hiên Viên Dạ đuổi theo, thấy Lãnh Loan Loan hướng ngoài cung tới. Nóng vội hỏi, nàng chẳng lẽ là muốn rời mình sao? Dù nguyện ý dùng cả đời đến bù lại cũng đổi được tha thứ của nàng sao?

      “Hoàng Thượng, ngài thể qua.” Phong Triệt, Phong Triết tả hữu ngăn lại Hiên Viên Dạ muốn truy đuổi bóng dáng của Lãnh Loan Loan .

      “Tránh ra!” Hiên Viên Dạ lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ, quát.

      “Chủ tử có lệnh, bảo chúng ta ngăn ngươi lại.” Phong Triệt, Phong Triết sợ lời của Hiên Viên Dạ , lại vẫn bình tĩnh lặp lại lời của Lãnh Loan Loan .

      “Làm càn, các ngươi cư nhiên ngay cả ta cũng dám ngăn cản.” Nhìn bóng dáng Lãnh Loan Loan xa dần , Hiên Viên Dạ càng thêm táo bạo.

      “Chúng ta chỉ nghe lênh của chủ tử .” câu, trừ bỏ Lãnh Loan Loan, bọn họ ai cũng sợ, quản ngươi là Thiên Vương lão tử, hay là hoàng đế.

      “Các ngươi --” Hiên Viên Dạ rất muốn sai người đem hai người tha , nhưng bọn họ là thủ hạ thân cận của Loan Loan , chính mình cũng thể động.

      “Hiên Viên Dạ, muốn ta tha thứ cho ngươi, trừ phi cục cưng tha thứ cho ngươi.” Rất xa, bay tới lời của Lãnh Loan Loan.

      “Cục cưng? Cái gì cục cưng?” Hiên Viên Dạ hiểu ra sao.

      “Chủ tử có thai .” Phong Triệt, Phong Triết hảo tâm thay giải đáp

      “Cái gì?--”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 111 : Người Bí Mật Phía Sau Màn

      Buổi tối ở biên cảnh

      Bầu trời xanh thẳm, mây trắng khôn cùng

      Mặt trời vừa buông xuống, mặt cỏ vô tận, lục sâu kín , từng đàn cừu chậm rãi chuyển động thảo nguyên.

      xa thảo nguyên có tòa đình.

      Vài hắc y nhân canh giữ ở ngoài đình , lưng đeo bội đao, ánh mắt sắc bén.

      Trong đình, khí yên lặng.

      Ba nam nhân, cẩm y hoa bào, khí thế bất phàm. Giờ phút này mặt co mày cáu, hai mặt tướng vọng.

      bên, hai hai nữ tử dáng người nổi bật đôi mi thanh tú cũng nhíu lại, biểu lộ tâm tình cực xấu của các nàng lúc này.

      nghĩ tới cư nhiên thất bại .”

      lâu sau, Đế vương Liêu quốc Dạ Thanh Minh mặc thân quần áo màu đen lên tiếng thở dài. Đuôi lông mày nhíu chặt, môi mân . đôi tròng mắt thâm thúy biểu lộ cam lòng của . Vận dụng lực lượng cuối cùng lại nghĩ rằng sắp thành công nay lại bại, chẳng lẽ là trời giúp bọn họ sao?

      “Ba” tiếng, bàn tay quốc quân Hổ Gầm quốc nặng nề mà bổ về phía thạch bàn, thạch bàn liền bể phần, Khương Uyển Uyển hoảng sợ thân thể run rẩy. Bất quá so với kinh hách, nàng càng lo lắng tình lần này có thành công có thể hay đưa tới báo thù của Lãnh Loan Loan ? Cái nữ nhân kia cũng phải là người lương thiện gì . khi xuất thủ, hậu quả bọn họ có khả năng thừa nhận .

      “thất bại này của chúng ta…..” Bắc Bang Thượng Quan Hiên thở dài, mặt tuấn mỹ lộ vẻ ngưng trọng.“Chỉ sợ kinh động bọn họ.” tại bọn họ bất quá chỉ là nô tài bại quốc, nếu lần hành động này bị phát là bọn làm chủ , chỉ sợ chân chính gặp phải tai ương tuyệt đỉnh. Thất sách, có lẽ bọn họ gấp rút công tiến, ngược lại lại đem chính mình cấp trụ lại.

      “Con mẹ nó, cùng lắm , chúng ta theo chân bọn họ liều mạng.” hoàng đế Hổ Gầm từng là loại người hăng hái, ai bì nổi, nhưng từ sau khi thuộc về Thiên Diệu hoàng triều, khắp nơi bị quản chế, liền ngay cả tiểu quan viện của Thiên Diệu hoàng triều cũng dám xem . sớm nghẹn bụng lửa giận, tại nghe được lời của Thượng Quan Hiên , lại càng thêm giận kể xiết, tính tình càng ngày càng vội vàng xao động.

      “Hổ huynh đừng vội lỗ mãng.” Thượng Quan Hiên khoát tay áo,“Có lẽ hết thảy đều là ta tự nhiễu lòng quân, bọn họ cũng nhất định biết lần này làm chủ là chúng ta.” Tuy rằng trong lòng cũng thực bất an, nhưng cũng chỉ có thể tự mình an ủi .

      , nhất định bị biết đến.” Khương Uyển Uyển nhớ tới lời đồn nghe được khi rời cung , đôi mi thanh tú càng nhíu chặt, vẻ mặt cũng càng ngày càng sợ hãi. Lúc trước nàng bị đuổi rời cung, tâm tình tốt, có đem lời đồn kia để ở trong lòng, nhưng tại cẩn thận ngẫm lại từng chuyện lúc trước hơn nữa hành động lần này lại thất bại. Nàng thể tin tưởng, có lẽ từ đầu tới đuôi nàng đều sai lầm rồi, quá sai lầm, người kia căn bản là phải là người mà nàng nên khiêu khích......

      như vậy là có nghĩa gì?” Dạ Thanh Minh nhìn về phía Khương Uyển Uyển, từ khi biết được thân phận của Khương Uyển Uyển , đối nàng nhưng lại thêm niềm tin tưởng. Coi cừa hận của cùng Thiên Diệu hoàng triều , hội có thể giúp bọn từ bên trong.

      “Lúc trước,thời điểm ta rời cung . Nghe được lời đồn.” Khương Uyển Uyển buông ly trà trong tay , đôi mi thanh tú vẫn có buông ra .

      “Lời đồn gì?”

      Thượng Quan Hiên cùng quốc quân Hổ Gầm quốc cũng hỏi, biết là lời đồn như thế nào nhưng lại làm nữ nhân luôn biết che dấu tâm tình này cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhưng lại còn có cả sợ hãi?

      Hai người hai mặt nhìn nhau, nàng sợ hãi cái gì? Đối với lời kế tiếp của nàng, càng phát ra chú ý.

      “Các ngươi chắc nhớ tam quốc của các ngươi là như thế nào bị tiêu diệt ?” Khương Uyển Uyển mâu quang đạm đạm quét ba người liếc mắt cái, hỏi.

      “Chết cũng thể quên.” Quốc quân Hổ gầm quốc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi,lời của Khương Uyển Uyển chạm đến nỗi đau trong lòng của bọn họ.

      “Bắc Bang quốc ta thầm thành lập Ảnh Diệu cung nhưng lại vô duyên vô cớ bị diết cùng mất tích.” Thượng Quan Hiên nắm chặt bàn tay , hai tròng mắt thâm thúy như phụt ra cừu hận sâu. Nếu phải ảnh vệ bảo hộ hoàng cung bị tiêu diệt, Bắc Bang cũng bị tan rã nhanh như vậy .

      “Hơn nửa quan viên của Dạ Liêu đều bị giết.” Dạ Thanh Minh cũng cắn răng oán hận ,“Thậm chí ngay cả toàn bộ bản đồ địa hình của Dạ Liêu quốc cũng bị trộm .” Quan viên mặc dù bị giết nhưng , mấu chốt tiếp theo ở chỗ bản đồ địa hình kia cất dấu rất nhiều bí mật của Dạ Liêu,làm cho thể kiêng kị.

      “Hổ Gầm nguyên là quốc gia phồn thịnh, nhưng trong vài ngày ngắn ngủn, cư nhiên dân chúng lại có đủ lương thực để ăn.” Mấy ngày kia quả thực là khủng hoảng quá lớn đối với , hoàn toàn nghĩ đến Hổ Gầm quốc quốc thái dân an nhưng lại chịu nổi kích, càng làm người ta sợ hãi là ở trong nước của lại có cỗ thế lực cường đại như thế, bất động thanh sắc đem Hổ Gầm quốc nhiễu loạn đến long trời lở đất......

      “Ngươi hỏi cái này làm cái gì?” Thượng Quan Hiên nhìn Khương Uyển Uyển,những chuyện ngày đó có quan hệ gì đến chuyện nàng sắp sao?

      cần thừa nước đục thả câu , ngươi rốt cuộc nghe được tin đồn gì ?” Dạ Thanh Minh cũng mím môi, việc này đều là vết đen trong lòng người khác , là thất bại của bọn , muốn hồi tưởng. Chính là hy vọng có thể sớm ngày đả bại Thiên Diệu, chấn hưng Dạ Liêu của

      “Đúng vậy, Khương Uyển Uyển, ngươi đến tột cùng nghe được cái gì?” Bạch Mị Nương cũng rất ngạc nhiên, huống chi nàng đến bây giờ đều có biết lúc trước là ai hại nàng? Tuy rằng Lâm Nhã Như cũng có chân trong đó, nhưng là thời điểm ở lãnh cung , nàng cũng , nàng còn có động tới. Cho nên,người hại chính mình nhất định là người khác......

      “Nghe đồn người làm cho tam quốc các ngươi rơi vào trong tay Thiên Diệu hoàng triều chính là chín tuổi hoàng hậu của năm đó, Lãnh Loan Loan.” Khương Uyển Uyển , hồi tưởng lại đủ mọi chuyện lúc trước, nàng mới nghĩ mà sợ, nếu Lãnh Loan Loan kia quả thực cường đại như vậy, như vậy chính mình phải luôn luôn tự tìm đường chết sao?

      “Cái gì?” Mấy người kinh hãi,“Như thế nào có khả năng?”

      “Rất có khả năng.” Khương Uyển Uyển còn gật đầu,“Nàng tuyệt đối phải là nữ tử bìn thường mà các ngươi hay nghĩ, lợi hại và lãnhlệ của nàng chúng ta đều thể tưởng tượng nổi .”

      “Ta cũng hiểu được lời của Khương Uyển Uyển phải là có lý.” Bạch Mị Nương cũng nhớ lại những chuyện của Lãnh Loan Loan, mới gặp lãnh ngạo, bễ nghễ tư thế hết thảy cường đại,nghe trúng cực độc hạc đỉnh hồng lại có việc gì, hết thày hết thảy mọi việc đều người này là có vấn đề. Nàng, quả thực giống như là con người.

      “Chẳng lẽ là ?”

      Ba người từng là đế vương hai mặt nhìn nhau, đoán nếu phải vì nữ tử kỳ lạ, mới khiến cho Hiên Viên Dạ để ý mặt mũi trong tứ quốc,cùng phản đối và cười nhạo của người trong thiên hạ , lập oa nhi chin tuổi làm hoàng hậu?

      “Nếu là nàng, ta nghĩ chúng ta tất yếu nên bồi nàng chút.” Dạ Thanh Minh nheo lại hai tròng mắt, cái nữ oa chin tuổi có thể ngoạn ba quốc gia của bọn họ, mặc kệ là tò mò, hay là báo thù, bọn họ đều phải gặp nàng lần.

      “Ta cũng nghĩ như vậy.”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 112 : Tự Động Tới Cửa
      Tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng bức, ngay cả gió thổi qua cũng có độ ấm.

      Trong tướng quân phủ , đình viện hoa mộc đón chước dương giận làm ra vẻ. Đại phiến lục sắc mạn đằng dọc theo góc tường, đình leo lên, che khuất dương quang nóng rực.

      Bốn phía ngoài đình, có những tấm màn màu trắng che ánh mặt trời, hình thành góc đặc biệt.

      ghế, Lãnh Loan Loan nủa nằm.Mái tóc dài màu đen được vãn lên, quần áo màu xnh lục nhạt dán ở người, bụng vẫn bằng phẳng như cũ. Nàng nhắm mắt lại,ngủ nhè .

      Phía sau, Dạ Thần ngồi ở bên cạnh mái đình, trường bào màu trắng , đầu tóc đen dùng cây tram ngọc cố định, bàn tay to thon dài vì Lãnh Loan Loan mà nhàng lay động phiến quạt , giải nóng. Đồng tử màu tím ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng, giống như hồ nước, làm người bên ngoài nhìn vào cũng say lòng

      thạch bàn, là ván cờ. Hai người Lãnh Bùi Xa, Lãnh Đình Dực ngưng thần chăm chú suy nghĩ. Ngẫu nhiên cũng liếc mắt qua nữ nhi bên cạnh, khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Dạ Thần. Hai người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều thở dài. Tuổi trẻ tuấn mỹ bất phàm như thế cư nhiên cũng trốn khỏi lưới tình trói buộc, ai có thể tưởng tượng đường đường là vương tử của Mê La quốc lại làm, cư nhiên cam nguyện yên lặng thủ hộ ở bên người Loan Loan . Chung quy chỉ là vì chữ tình a!

      “Chủ tử, Hoàng Thượng lại tới nữa.” bóng dáng màu trắng của Phong Triệt xuất ở bên ngoài đình, ánh mặt trời bắn ở màn , đưa vẻ bề ngoài của xuất

      “Làm cho trở về, ta tại nghĩ thấy .”

      Nghe được thanh của Phong Triệt , Lãnh Loan Loan mở hai tròng mắt. Quay đầu hướng ở bên ngoài đính . Khúc mắc trong lòng thể chân chính tiêu trừ, nàng thể tha thứ . Nếu miễn cưỡng cùng chỗ, tâm lại lại thủy chung tồn tại ngăn cách, như vậy hai người chỉ biết cách càng ngày càng xa.

      “Dạ.” Phong Triệt nghe vậy cúi đầu đáp, quay người lại, tay áo tung bay, bóng dáng biến mất sau tấm màn

      “Loan Loan, ngươi còn tha thứ Hoàng Thượng sao?”

      Lãnh Bùi Xa buông xuống quân cờ trong tay, quay lại , nhìn Lãnh Loan Loan. Về nguyên nhân Hoàng Thượng sủng hạnh nữ tử khác, cũng ràng . tình cũng thể hoàn toàn trách Hoàng Thượng, đến là vua của nước, lại vì Loan Loan huỷ bỏ hậu cung, độc sủng mình nàng , là việc dễ dàng. Huống chi lần này chuyện căn bản là vô tâm , thậm chí là bị ép . Chẳng lẽ Loan Loan thể thông cảm chút sao?

      “Còn chưa phải thời điểm này.” Lãnh Loan Loan hiểu được Lãnh Bùi Xa là cái cổ nhân hiểu được cảm tình của người đại các nàng là rất khó , hơn nữa nàng cũng phải chỉ biết làm phiền người khác. Nàng hiểu được chuyện này thể hoàn toàn trách đầu Hiên Viên Dạ , nhưng là lòng của nàng giờ phút này cách nào chấp nhận được. Cho dù tại miễn cưỡng tha thứ , cho dù hai người ở cùng chỗ , tâm cũng ngày càng cách xa

      Lãnh Bùi Xa cùng Lãnh Đình Dực hai mặt nhìn nhau, lời của nàng là tha thứ nhưng phải tại sao? Loan Loan đến tột cùng là muốn gì?

      Động tác của Dạ Thần cũng cứng đờ, nhưng khoảnh khắc sau lai tiếp tục phe phẩy quạt giống hư có việc gì, ai cũng thể biết được đến tột cùng suy nghĩ cái gì?

      “Chủ tử.” bóng dáng Phong Triệt trở lại bên ngoài đình.

      rồi sao?” Lãnh Loan Loan vuốt sợi tóc hỏi

      rồi. Nhưng là Hoàng Thượng nhờ thuộc hạ chuyển cáo chủ tử, còn có thể lại đến .” thực tế, ngày đó sau khi Hoàng Thượng biết được chủ tử có thai, quả thực ngốc rớt. Về sau lại cao hưng giống như sắp nổi điên , nhưng là chủ tử cũng dễ dàng tha thứ , biến thành tại Hoàng Thượng vô tâm với mọi , mỗi ngày hướng tướng quân phủ chạy đến, lại mỗi ngày bị chủ tử ngăn ở ngoài cửa.

      “Nga.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, bỏ cuộc đó là điều nàng đoán từ trước . Nếu dám buông tha , nàng khẳng định cho được tốt.

      “Chủ tử.” bóng dáng màu đen của Dạ Hồn, Dạ Mị cũng xuất

      “Chuyện gì?” Dạ Thần buông cây quạt, thay thế Lãnh Loan Loan hỏi.

      “chủ mưu lần trước nửa đường ám sát chủ tử tra được .” Dạ Hồn .

      “Cái gì? Loan Loan, ngươi gặp được thích khách ?” Lời của Dạ Hồn làm cho Lãnh Bùi xa, Lãnh Đình Dực đều kinh hãi.

      “Loan Loan, ngươi có bị sao ?” Lãnh Đình Dực mâu quang lãnh khốc, cư nhiên dám tìm nữ nhi của , quản ngươi là cổ đại hay là đại, nhất định khinh tha cho bọn .

      “Loan Loan, ngươi cho cha là người nào? Ta mang binh giết .” Lãnh Bùi Xa cũng cả giận , dám làm nữ nhi của bị thương , muốn chết. Huống chi Loan Loan trong bụng còn có ngoại tôn của , lại là long mạch, những người đó là ngại mình sống quá lâu?

      “Phụ thân, lão ba, ta sao. Các ngươi xem ta tại phải hảo hảo sao? cần lo lắng.” Lãnh Loan loan ngồi dậy, hướng tới hai người lo lắng . Trong lòng cũng rất cảm động, có hai cái phụ thân sủng ái thực hạnh phúc.

      “Bọn họ là ai?”Dạ Thần cất bước lớn đến bên cạnh đình , nhấc lên màn che, đồng tử màu tím dâng lên lãnh khốc nồng đậm như thủy triểu trào dâng. Hướng tới hai người Dạ Hồn, Dạ Mị hỏi. Dương quang nóng rực chiếu lên gương mặt đỏ rực của khiến cho đôi mắt màu tím kia càng thêm sáng ngời . Bóng dáng lẳng lặng in dài đất .

      “Đều ở trong này.” Dạ Hồn đưa lên tín hàm,hai tròng mắt lạnh lùng đồng dạng lóe ra quang mang tàn khốc.

      Dạ Thần tiếp nhận tín hàm, trở lại giao cho Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan mở ra vừa nhìn thấy, mâu quang trở nên sâu thẳm. Cư nhiên là bọn . Xem ra chính mình trước kia nên lưu lại tánh mạng của bọn họ

      “Loan Loan, người ám sát ngươi đến tột cùng là ai?” Lãnh Bùi Xa nhìn về phía tín hàm trong tay hỏi, đáp án đều ở mặt

      “nguyện lai là quốc quân của ba nước Dạ Liêu, Bắc Bang, Hổ Gầm ” Lãnh Loan Loan xong, đem tín hàm giao cho Lãnh Bùi Xa.

      Lãnh Bùi Xa nhìn nội dung tín hàm “ba” tiếng, đem ván cờ thạch bàn đánh rớt tán loạn

      “Bọn họ cư nhiên còn có ý làm phản.” Xem ra là dưỡng hổ vì hoạn , Hoàng Thượng lúc trước nên phong vương cho bọn mà trực tiêp giam cầm

      “Loan Loan, các ngươi cái gì?” Lãnh Đình Dực đối với tam quốc này lắm

      “Nguyên lai là ba quốc gia, sau lại bị Thiên Diệu thu lại .” Lãnh Loan Loan giải thích .

      như vậy, bọn họ là cam lòng thần phục Thiên Diệu hoàng triều, cho nên mới hướng ngươi xuống tay, là muốn mượn ngươi uy hiếp hoàng đế trả lại ba quốc gia cho bọn họ sao?” Lãnh Đình Dực phân tích .

      “Đúng vậy.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, đôi mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh .“Đáng tiếc bọn họ vĩnh viễn cơ hội này.”

      “Chủ tử, mới vừa có người sai tiểu khất cái truyền tin cho ngài” Phong Triết cũng đến, tay nắm phong thơ.

      Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần nhìn nhau, hôm nay có nhiều chuyện xảy ra a.

      “Lấy lại đây.” Hướng Phong Triết phất phất tay.

      Phong Triết đưa bức thư lên , Lãnh Loan Loan xem qua nội dung , khóe miệng cười lạnh càng cười càng sâu, này thú vị , bọn họ cư nhiên chính mình đưa lên cửa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :