1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 103 : Bị Hạ Thuốc

      Trăng treo ngọn cây, gió thưa thớt lượn là qua từng kẽ lá, hương hoa thoang thoảng mùi sương đêm.

      Ngự thư phòng.

      Ánh trăng bàng bạc hé qua khung cửa sổ, in mảnh sáng nền đất. Màn lụa bay bay theo gió, ngọn đèn sáng bàn cũng lập lòe theo.

      Hiên Viên Dạ ngồi bên bàn, đôi mắt thâm thúy xem xét tấu chương. Khi tán thưởng, khi nhíu mày. Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến lúc ngủ.

      “Hoàng Thượng, đêm khuya, ngài muốn ngủ chưa?” Hứa Mậu đến, nhìn Hiên Viên Dạ vẫn cố gắng phê duyệt đống tấu chương dày cộm, đứng ở bên thấp giọng .

      “Giờ nào rồi?” Hiên Viên Dạ buông tấu chương, vặn vẹo thắt lưng cho đỡ mỏi, hỏi.

      “Hồi Hoàng Thượng, là giờ Tỵ.” Hứa Mậu khom người hồi đáp.

      là giờ Tỵ rồi sao?” Hiên Viên Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên bên ngoài nhuộm mảnh yên tĩnh .

      “Vậy hồi tẩm cung .” Cũng nên nghỉ ngơi rồi, sáng mai phải lâm triều sớm.

      “Vâng.” Hứa Mậu cúi đầu.

      Thái giám nâng long giám (*) mang , đoàn người về hướng tẩm cung của Hiên Viên Dạ.

      (*) Long giám: cái bàn nho để vua phê duyệt tấu chương ý ^_^

      Trở lại tẩm cung, Hứa Mậu hầu hạ Hiên Viên Dạ rửa mặt. Hiên Viên Dạ đột nhiên cảm thấy khát nước, vừa nhìn qua liền nhìn thấy bàn chính đặt cốc trà bốc khói nghi ngút, nghĩ rằng chắc là Hứa Mậu chuẩn bị cho , nghĩ ngợi nhiều cầm lên uống hơi cạn sạch.

      lát sau, Hiên Viên Dạ bước vào phòng trong. Cho Hứa Mậu và tiểu thái giám bên người ra ngoài, tự mình thay quần áo bước lên giường. Đột nhiên cảm thấy bên trong người giống như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cũng sửng sốt. Ánh mắt thâm thúy nheo lại, nghĩ đến ly trà mình mới vừa uống kia. Chết tiệt, là kẻ nào to gan lớn mật dám hạ thuốc ?

      “Người đâu.” Hô to nhưng có người trả lời.

      “Hoàng Thượng, nô tỳ ở đây.” thanh nũng nịu truyền đến từ phía sau .

      Hiên Viên Dạ đột nhiên quay người lại, lửa giận đè nén nãy giờ đột nhiên bốc hỏa, mãnh liệt bùng cháy. nhuyễn tháo của , nữ tử gần như mặc quần áo nằm, thân thể ngọc ngà mờ mờ ảo ảo dưới lớp vải sa mỏng manh, đường cong như như , chiếc cổ duyên dáng, càng nhìn càng khiến người ta ngứa ngáy. Mái tóc đen dài xõa tung bờ vai trắng nõn, quyến rũ vô cùng. Đôi mắt long lanh như hồ nước tháng ba nhìn Hiên Viên dạ đầy tình ý mị hoặc.

      “Ngươi là ai?” Hiên Viên Dạ gầm lên, bàn tay nắm chặt, năm ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, khắc chế chính mình.

      “Hoàng Thượng, nô tỳ là tới hầu hạ ngài.” Nữ tử , bàn tay thon dài nâng lên khiến cho lớp sa mỏng người rơi xuống nửa, lộ ra bờ ngực đầy đặn, tay phải khiêu khích chọc chọc Hiên Viện Dạ, quyến rũ tra tấn .

      Theo động tác của nàng, yết hầu của Hiên Viên Dạ ngừng lên xuống, biết trong trà có dược gì lợi hại, bây giờ cảm thấy chính mình nhịn đến cực hạn, muốn nổ tung ra.

      “Đưa trẫm thuốc giải.” Trong đầu lên hình bóng của Loan Loan, cố gắng khắc chế xúc động của bản thân, nổi giận .

      “Hoàng Thượng, ngài làm gì phải vất vả như vậy, cứ lại đây nô tỳ làm thuốc giải cho người là được rồi phải sao?” tức giận của Hiên Viên Dạ làm cho nữ tử cứng người, nhưng lại nhớ đến lời hứa hẹn của Thái hậu, nàng lại giơ tay lên quyến rũ cười, “Ngài xem nô tỳ đẹp sao? Ngài nên sờ thử, nhất định là rất mềm mại nha…” Bàn tay mềm bên vuốt ve thân thể mình, bên dùng ánh mắt quyến rũ Hiên Viên Dạ. (cái bà này mặt dày khiếp *mắt phun lửa*)

      “Câm mồm.”

      Hiên Viên Dạ giận dữ quát, xoay người chạy ra ngoài. được, được, được, nhất định thể làm việc gì có lỗi với Loan Loan.

      Hai tay dùng sức đẩy cửa ra. biết kẻ nào to gan dám khóa cửa lại, xem ra chuyện này hết thảy bị người ta sắp đặt đâu vào đấy.

      “Hoàng Thượng, ngài muốn đâu?”

      Nữ nhân uyển chuyển xoay người xuống nhuyễn tháp, thân hình lắc lư, hai bàn tay ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Dạ, bộ ngực đẫy đà ngừng ma sát cơ thể làm cho Hiên Viên Dạ khỏi run lên.

      Phòng tuyến cuối cùng cũng hoàn toàn bị phá vỡ, Hiên Viên Dạ gấp gáp xoay người gắt gao ôm lấy thân hình nữ tử. Môi mỏng rơi xuống đôi môi đào mê người.

      Nữ tử lộ ra nụ cười đắc ý, hai tay vòng quanh cổ , làm cho nụ hôn thêm sâu.

      lát sau, hai bóng dáng quấn quít nhau từ cạnh cửa vào buồng trong. Từng tầng quần áo rơi xuông, hai bóng dáng ngã ra giường, màn giường màu trắng bay bay.

      Mơ hồ vẫn nghe được thanh trầm đục ngừng gọi Loan Loan, Loan Loan…

      Tại khách điếm cách Thiên Diệu hoàng cung khoảng trăm dặm.

      Lãnh Loan Loan ngủ giường đột nhiên bừng tỉnh dậy, đôi mi thanh tú chớp chớp. Bàn tay mềm vỗ vỗ ngực, cảm thấy như có gì đó tốt. Có chuyện gì xảy ra rồi sao? Thức dậy rồi lại chợp mắt nổi, nàng khoác thêm áo ra ngoài.

      Bên ngoài, ánh trăng thanh u soi bóng mờ ảo. loại côn trùng gì đó biết tên cứ đàn lên từng đợt trong bụi cỏ, mấy cây đại thụ xum xuê trong sân lay động, bóng cây dưới ánh trăng nhìn thế nào cũng quỷ mị.

      Cộc cộc…

      Lãnh Loan Loan gõ cửa vòng sát vách.

      “Chủ tử?” Dạ Thần nghe được tiếp đập cửa, thân mình nhảy dựng lên, ai dè người gõ lại là Lãnh Loan Loan.

      dạo với ta.” Lãnh Loan Loan xong liền xoay người .

      Dạ Thần nhanh chóng đóng cửa rồi theo.

      Hai người vừa khỏi, Tàn Nhất và bốn thiếu niên cũng tỉnh giấc, mở cửa sổ, nhìn bóng dáng hai người dưới bóng trăng.

      Ánh sáng bạc mông lung rơi vai hai người, ấm áp khôn tả.

      “Thần, vừa rồi ta bỗng dưng có cảm giác hay, ngày mai ngươi cho người điều tra người kia có tin tức gì .” Lãnh Loan Loan đứng dưới ngọn cây, ngẩng đầu nhìn Dạ Thần. Mới vừa rồi bị cảm xúc lo lắng kia làm cho tỉnh giấc, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là cha của nàng, Lãnh Đình Dực. Dù sao ông ấy cũng chỉ mới đến nơi này, nghe Diệp Vũ Đồng , hẳn là vẫn còn mặc quần áo đại, bộ dạng như vậy chỉ sợ gặp nhiều phiền toái.

      “Vâng.” Dạ Thần gật đầu, trong lòng đối với quan hệ của Lãnh Đình Dực và Lãnh Loan Loan càng thêm hiếu kỳ. Đến tột cùng người đó là ai mà thể làm cho chủ tử lo lắng đến ngủ được như vậy?

      “Chúng ta dạo lát nữa .” Lãnh Loan Loan , bóng dáng hai người lại chầm chậm bước .

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 104 : Là Thái Hậu Hạ Thuốc Ngài

      giường, nam nữ quấn quít nhau ngủ say sưa.

      Dấu hôn màu đỏ, dấu móng tay cào in lưng, gối chăn hỗn độn, có thể thấy được đêm quan hẳn là rất kịch liệt.

      Đột nhiên nam nhân giường mi mắt giật giật, ngay sau đó đôi mắt thâm thúy chậm rãi mở ra, ánh sáng ban ngày làm cho có chút mơ hồ, lúc lâu vẫn chưa thực tỉnh táo.

      “Ưm…”

      Đột nhiên bên cạnh truyền đến thanh rên rỉ kiều mị. Nam tử quay đầu nhìn lại liền thấy nữ tử nằm kề sát mình, người đầy dấu hôn đo đỏ. Đôi mắt thâm thúy vốn mơ màng đột nhiên trợn lớn, kí ức về đêm hoàng đường hôm qua dường như quay lại. Chết tiệt, vậy mà lại bị người ta tính kế. Đôi mắt liếc qua nữa tử nằm bên cạnh, lộ vẻ chán ghét. Bàn tay vung lên, đem nữ tử hất qua bên. Người phụ nữ này cũng là đồng lõa, đến tột cùng là kẻ nào dám hạ thuốc ?

      “Ôi…” Nữ tử bị Hiên Viên Dạ đây mạnh, đụng vào đầu giường, đau đớn làm nàng tỉnh dậy, nhìn lại thấy Hiên Viên Dạ mang vẻ mặt lạnh giá nhìn mình sợ đến mức run rẩy.

      “Hoàng…Hoàng Thượng tha tội…” Nàng nửa quỳ nửa ngồi giường, đầu cúi thấp cầu mong Hiên Viên Dạ tha thứ. nghĩ đến qua đêm triền miên, Hoàng Thượng lại vẫn có nửa điểm dịu dàng như vậy. Ánh mắt của nhìn nàng giống như hận thể đem lăng trì, là khủng khiếp. Nàng bắt đầu hối hận, có lẽ nên tin lời của Thái Hậu. Hoàng Thượng chắc chắn bao giờ nhận nàng, càng làm gì có chuyện mẫu bằng tử quý?

      “Ai? Rốt cuộc và ai đứng đằng sau ngươi?”

      Hiên Viên Dạ lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt, có mị dược, bây giờ với thân thể kiều mị kia của nàng ta quả có chút cảm xúc. Nữ nhân này hại phản bội Loan Loan, hận thể bóp chết nàng luôn bây giờ. Nhưng tìm được người chân chính ở đằng sau tính kế, làm sao có thể để nàng chết dễ dàng như vậy.

      Nữ tử cúi đầu, thân mình vì sợ hãi mà run lẩy bẩy. Miệng mở ra rồi lại khép vào, định rồi lại thôi.

      hay là ?”

      “Bang” tiếng, bàn tay của Hiên Viên Dạ đập chưởng xuống chiếc bàn bên giường, cái bàn liền ngã sập xuống.

      Nữ tử giường sợ đến mức á khẩu, run run.

      Hiên Viên Dạ nhìn những dấu hôn thân thể nàng ta, ánh mắt vẻ chán ghét, liền vung tay đem chăn mỏng che lại.

      “Hứa Mậu.” Hướng ra ngoài gọi to.

      “Hoàng Thượng.” Hứa Mậu đến, nhìn thấy nữ tử chỉ mặc mỗi chiếc áo lót giường liền sửng sốt. Hiển nhiên tối qua xảy ra chuyện gì.

      “Ngươi tối hôm qua đâu vậy?” Hiên Viên Dạ lạnh lẽo nhìn Hứa Mậu.

      Tim Hứa Mậu đánh bộp cái, chawcngr lẽ tối qua xảy ra chuyện gì rồi.

      “ Bẩm Hoàng Thượng, hôm qua nô tài vừa về phòng, uông ly trà liền mơ mơ màng màng ngủ lúc nào hay.” Trước giờ cứ nghĩ mình lớn tuổi như vậy còn sợ cái gì, lại nghĩ đến có kẻ cao tay như vậy.

      Hiên Viên Dạ nghe Hứa Mậu , đôi mắt thâm thúy nheo lại. Đến Hứa Mậu cũng bị cho mê dược, ràng là chuẩn bị kĩ lưỡng, hừ, rất tò mò về kẻ đứng đằng sau mọi chuyện.

      “Đem nàng ta đưa xuống, đánh hai mươi đại bản.”

      Hiên Viên Dạ chỉ vào nữ tử giường, với Hứa Mậu. phải là muốn giấu giếm kẻ đứng sau sao? chờ xem nàng là mạnh miệng thôi hay là cứng rắn như vậy.

      “Hoàng Thượng tha mạng!!!” Nữ tử vừa nghe, hai tay nắm chặt lấy chăn, liên tục dập đầu với Hiên Viên Dạ.

      “Đưa xuống mau.” Hiên Viên Dạ vung tay đẩy cái, nữ tử liền ngã nhào xuống đất, may mắn là nàng nhanh tay giữ lấy tấm chăn, nếu chỉ sợ…

      “Còn mau gọi người?” Hiên Viên Dạ trừng mắt nhìn Hứa Mậu.

      “Vâng, nô tài ngay.” Hứa Mậu chanh nhanh ra cửa, gọi hai thái giám vào.

      “Hoàng Thượng, xin ngài tha mạng, có thể trong bụng thần thiếp mang cốt nhục của ngài rồi…” Nữ tử ngồi dậy, hai tay giữ chặt tấm chăn, quỳ mặt đất, cố gắng cứu vớt tình hình.

      “Hoàng Thượng, này…” Hứa Mậu vừa nghe nữ tử có khả năng mang cốt nhục của Hoàng Thượng liền do dự.

      “Ngươi ta cũng quên mất.” Hiên Viên Dạ lạnh lùng nhếch môi, lộ ra nụ cười lạnh tàn khốc. “Trước kêu người đem thuốc đến cho nàng ta uống .” Hừ, muồn có con của , nằm mơ.

      , Hoàng Thượng, ngài sao lại có thể tàn nhẫn như vậy.” Nữ tử hoảng hốt lắc lắc đầu. Nếu đúng là có mang long thai, nàng có hy vọng rồi, vậy mà tại Hiên Viên Dạ lại muốn nàng uống thuốc tuyệt tử, đem chút hy vọng cuối cùng của nàng cắt đứt.

      “Hoàng Thượng…” Hứa Mậu nhìn nữ tử, có chút đành lòng.

      “Sao, chẳng lẽ ngươi nghe lời ta vừa ?” Hiên Viên Dạ lạnh lùng .

      “Nô tài dám.” Hứa Mậu chạy nhanh lĩnh mệnh, sai người mang canh tuyệt tử đến.

      “Ta , ta …” Ngay khi Hứa Mậu vừa bước ra cửa, nữ tử đột nhiên to, ràng là tuyệt vọng, “Là Thái Hậu, là Thái Hậu nương nương cho ngài uống xuân dược, cũng là Thái Hậu nương nương sai nô tì đến hầu hạ Hoàng Thượng…”

      Nàng hối hận, nếu sớm biết Hoàng Đế là người lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, nàng ban đầu ảo tưởng, mưu toan lợi dụng con nối dòng để đạt được vinh hoa phú quý, từ chim sẻ vụt thành phượng hoàng…

      Hứa Mậu nghe vậy cũng kinh hãi, liền dừng lại. Quay đầu thấy hai thái giám vừa đến vẫn đứng đó, Hoàng Thượng cũng lạnh lùng .

      “Các ngươi xuống trước .” Hứa Mậu quay lại đuổi hai thái giám , “Nhớ kĩ, hôm nay các ngươi nghe thấy gì cả, nếu , lo cho cái đầu của ngươi cho tốt .” Cúi đầu, lời đầy uy hiếp, những lời gièm pha mất mặt thế này ngàn vạn lần được lan truyền trong cung.

      “Vâng ạ.” Hai thái giám sợ tới mức run run, vội vàng rời càng nhanh càng tốt.

      “Hoàng Thượng…” Hứa Mậu nhìn Hiên Viên Dạ, muốn lại thôi.

      Hiên Viên Dạ lạnh lùng nhìn , ánh mắt dừng lại người nữ tử khóc liền thay đổi, môi mỏng khẽ mở, từng lời đều lạnh như băng:

      “Những lời ngươi vừa ?”

      “Vâng, vô cùng , nô tỳ đánh chết cũng dám lừa gạt Hoàng Thượng.” Nữ tử mặt đầy nước mắt, .

      “Mặc quần áo vào.” Nữ tử nghe lệnh cầm quần áo mặc vào.

      “Người đâu.” Quay người ra ngoài lạnh lùng quát, hai thái giám khác vào.

      “Đưa nàng ta vào lãnh cung..”

      “Vâng.” Hai thái giám nửa khiêng nửa tha nữ tử kia .

      Hiên Viên Dạ lại lạnh lùng nhìn Hứa Mậu, đôi mắt tím lóe lên tia lạnh lẽo:

      “Bãi giá Từ Trữ cung.”

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 105 : Mẫu Tử Quyết Liệt

      “Bãi giá Từ Trữ cung.”

      Hiên Viên Dạ đưa tay phất áo, u ám ra ngoài.

      Hứa Mậu lật đật theo sau, ngầm lắc lắc đầu, Thái Hậu ơi Thái Hậu, lần này người làm cho Hoàng Thượng phát hỏa rồi, chỉ sợ lần này đoạn tuyệt quan hệ chớ chẳng chơi.

      Từ Trữ cung

      “Mama, chuyện tối hôm qua làm tốt chưa?”

      Hoàng Thái Hậu bên ôm Tiểu Húc Nhi trong lòng cười đùa, bên hỏi mama bên cạnh. Húc Nhi ngoan ngõa làm sao, cả ngày ăn no rồi ngủ khì, khóc nháo, những lúc tỉnh liền mở to đôi mắt tròn lay láy nhìn mình. Khi ngủ lại ngốc ngốc, đáng vô cùng. Nếu tối hôm qua Hiểu Liên có thể thành công hoài long thai, có thể chẳng bao lâu nữa lại có thêm tiểu tử đáng như vậy.

      “Thái Hậu yên tâm.” Mama vừa phe phẩy quạt hương bồ, vừa cười yếu ớt trả lời.

      “Nô tỳ sai người xem thử, là, Hoàng Thượng cả đêm ra khỏi phòng.”

      “Phải ?” Hoàng Thái Hậu nở nụ cười, xem ra rất hy vọng.

      “Hoàng Thượng giá lâm.”

      Tiếng thái giám thông báo làm cho Hoàng Thái Hậu chợt rùng mình. Ánh mắt vừa chuyển thấy Hiên Viên Dạ nhanh bước vào. Long bào vàng óng dưới ánh mặt trời vụn, lại thêm đôi mắt sâu lường được kia làm cho Hoàng Thái Hậu chợt rét mà run.

      tức giận.

      Mặc dù giận dữ quát mắng, nhưng vẻ mặt lạnh như vậy lại càng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, bởi vì ngươi vĩnh viễn đoán ra dưới khuôn mặt lạnh nhưng bằng kia rốt cuộc cất giấu cái gì.

      “Hoàng nhi, sao người lại đến đây?” Cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, Hoàng Thái Hậu với Hiên Viên Dạ. Chỉ có trước đây, khi tiên hoàng vừa qua đời, các vị Hoàng tử con của các phi tần khác có ý định soán ngôi đoạt vị mới có biểu tình như vậy. Lạnh đến mức người ta nhìn ra tia biểu cảm, lại đủ để hủy diệt trời đất.

      Hiên Viên Dạ cũng đáp lời, đôi mắt thâm thúy liếc nhìn Hoàng Thái Hậu ôm Hiên Viên Húc. Bàn tay vung lên, lạnh lùng với Hứa Mậu đứng sau:

      “Đưa tiểu Thế tử về Trù Vương phủ.”

      “Vâng.” Hứa Mậu nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy Hiên Viên húc trong tay Hoàng Thái Hậu, vội vàng ra ngoài, tránh khỏi Từ Trữ Cung càng nhanh càng tốt.

      “Hoàng nhi, người đây là…?” Hoàng Thái Hậu nhìn hoàng tôn hết mực thương bị mang cũng dám oán giận. Bà cũng biết việc làm lần này có thể chọc giận Hiên Viên Dạ, nhưng nghĩ đến dù thế nào mình cũng là mẫu hậu của , dù có giận đến mức nào cũng dám động đến mình. Nhưng mà bây giờ, bà cũng dám chắc chắn.

      Hiên Viên Dạ nhìn lướt qua Hoàng Thái Hậu, ngồi vào chiếc ghế, hé mắt nhìn, hỏi bằng giọng điệu lạnh hơn cả băng:

      “Mẫu hậu rất thích tiểu hài tử?” Vì cái gọi là hoàng tôn mà tiếc dùng thuốc với con mình?

      “Đương nhiên.” Hoàng Thái Hậu nhấp mím môi, càng ngày càng hiểu dụng ý của Hiên Viên Dạ.“Tôn tử đáng như Húc nhi ai àm chả thích.” Mà quan trọng hơn là con nối dõi của Hiên Viên Dạ có liên quan đến tương lai của Thiên Diệu hoàng triều.

      “Cho nên người tiếc hạ xuân dược với con mình?” Hiên Viên Dạ lạnh lùng nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm lường được. Loại mị dược này, nghĩ có lẽ là cấm dược trong cung – hoa tiên tán. Dược này tác dụng vô cùng mãnh liệt, df có ý chí kiên cường thế nào khi trúng dược cũng tự chủ được.

      “Người biết rồi.” Hiên Viên Dạ trực tiếp hỏi như vậy, Hoàng Thái Hậu cũng biết có chối cũng vô ích. Ánh mắt như ngọc lưu ly cố sức chống lại lãnh liệt của Hiên Viên Dạ.

      “Ai gia làm như vậy cũng là vì nghĩ cho người, thân là vua của nước, vậy mà lại có con nối dòng, người vì chính mình suy nghĩ, cũng nên nghĩ cho tương lai của Thiên Diệu hoàng triều. Chẳng lẽ người muốn nhìn thấy giang sơn bị mất tay người, ai kế thừa sao?”

      “Vậy sao?” Hiên Viên Dạ lạnh lùng phản bác, dù bây giờ có cũng có nghĩ là sau này cũng có. thể tha thứ cho chính mẹ đẻ của mình lại làm trò sau lưng mình, khiến làm ra việc có lỗi với Loan Loan. Trong đầu lại nhớ đến lời của Loan Loan, nếu làm chuyện có lỗi với nàng, nàng rời , mãi mãi bao giờ trở về nữa. Tim bất chợt thắt lại, thể nào tưởng tượng nổi phản ứng của nàng sau khi biết được chuyện. Chẳng lẽ nàng bỏ sao? , để cho nàng . Nghĩ đến việc có thể mất Loan Loan, lại càng thống hận Hoàng Thái Hậu.

      “Nghiệt tử.” Hoàng Thái Hậu tức giận đến run run, nghĩ đến Hiên Viên Dạ có thể như vậy, gương mặt đỏ bừng vì tức giận.

      “Chẳng lẽ người muốn ta xuống suối vàng cũng biết ăn thế nào với tổ tông Hiên Viên hoàng tộc sao?” Nước mất, làm sao có thể gặp tiên đến, gặp liệt tổ liệt tông Hiên Viên gia?

      có trẫm, phải còn có Trù sao?” Hiên Viên Dạ đứng lên, gió từ cửa sổ thổi vào luồn qua tóc bay bay. Đôi mắt đen lóe ra ý chí kiên định, nếu Loan Loan tha thứ cho , làm Hoàng Đế còn có ý nghĩa gì? Mà bây giờ làm cho phải lo lắng, hối hận, áy náy thế này lại là mẫu hậu của , thể nào chấp nhận được.

      “Người phải rất thích Húc nhi sao? Trẫm liền hạ chỉ lập húc nhi làm thái tử, như vậy phải tốt rồi sao.”

      “Ngươi, ngươi muốn làm ta tức chết sao?” Tuy rằng để Hiên Viên Húc làm thái tử cũng phải là thể, nhưng ngay khi còn thanh niên mạnh khỏe thế này mà lại lập cháu làm thái tử, như vậy ràng là Hiên Viên Dạ hận mình, trả thù mình.

      “Mẫu hậu bớt giận.” Hiên Viên Dạ lạnh lùng ,“ Mẫu hậu phải cũng chỉ vì lo cho ta thôi sao, sao ta lại có thể làm người tức chết được?” Nếu mất Loan Loan cũng có thể lắm.

      “Ai gia làm như vậy cũng là vì người, cũng là vì tương lai của Thiên Diệu hoàng triều có người kế tục.” Hoàng Thái Hậu mặt trắng bệch.

      “Đủ rồi.” Hiên Viên Dạ lạnh lùng quát, “Trẫm cần người làm cái gì cho trẫm. Từ nay về sau, thỉnh mẫu hậu cần quan tâm đến chuyện trong cung nữa, chuyên tâm ở từ Trữ cung của người lòng hướng Phật, nếu như người có Phật tâm…”

      “Ngươi, ngươi…” Hoàng Thái Hậu lắp bắp ra tiếng, chỉ trích mình có thiện tâm, là mẫu thân độc ác sao?

      “Người đâu.” Hiên Viên Dạ xoay người, quát.

      “Khấu kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu.” Tổng quản Từ Trữ cung tiểu thái giám đến.

      “Nghe đây…” Hiên Viên Dạ nhìn thẳng Hoàng Thái Hậu, gằn từng chữ. “Từ hôm nay trở , Thái Hậu thể tùy ý ra vào Từ Trữ cung, trừ khi cần thiết, còn nếu cho phép của ta được phép. Nếu , cẩn thận đầu của các ngươi.”

      “Này…… là…” Hoàng Thượng thế này là giam lỏng Thái Hậu sao?

      “Ngươi…” Hoàng Thái Hậu chỉ vào Hiên Viên Dạ, thể tin được những gì vừa nghe.

      “Nhi thần cáo lui trước.” Hiên Viên Dạ vung bào, bước nhanh ra ngoài.

      “Thái Hậu, Thái Hậu……”

      Hiên Viên Dạ rồi, Hoàng Thái Hậu giận dữ té xỉu, Từ Trữ cung trong ngoài hỗn loạn.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 106 : Phụ Tử Gặp Lại

      Thái dương dần xuất , tia nắng ấm áp từ từ lan ra, cười meo meo nhìn chăm chú vào hạ thế .

      Ngoài cửa khách sạn , chiếc xe ngựa tinh ảo xuất .

      Tàn đeo chiếc mặt nạ bạc che nửa gương mặt đứng ở bên, cẩm bào xanh thẳm, mảnh ngọc xanh đeo bên hông, tóc đen tùy ý dừng lại ở vai tung bay. Đồng tử màu nâu nhìn chăm chú vào Lãnh Loan Loan đứng dưới chân thành, nàng hôm này thay bộ quần áo màu xanh , làn váy lay động giống như di chuyển của thủy triều reong gió

      Lãnh Loan Loan đến bên cạnh xe ngựa , Dạ Thần thân quần áo Nguyệt nga như cũ tới, vươn cánh tay. Lãnh Loan Loan đưa tay đặt ở trong lòng bàn tay của , mượn lực, tao nhã bước lên xe ngựa, tiến vào thùng xe,đóng của che lại kinh diễm , si mê trong mắt mọi người xung quanh.

      Tàn vừa đứng lên xe ngựa, kéo dây cương, giá-- xe ngựa hướng phía trước chạy tới

      Phong Triệt, Phong Triết, Phong Dự, Phong Tồn đều leo lên ngựa tản ra hai bên, cùng Dạ Thần sải bước theo đuôi lên

      Thời điểm trời chạng vạng, đoàn người rốt cục chạy tới Diệu Thành.

      Thiên , sáng mờ che kín thiên , lửa đỏ mảnh, giống như khối gấm vóc sặc sỡ, phô thiên cái

      “Chủ tử, lâu chủ.” Thanh nghênh đón của Dạ Hồn , Dạ Mị cưỡi ngựa vang tới

      “Các ngươi như thế nào đến đây?” Dạ Thần giục ngựa lên phía trước, mi tâm nhíu lại

      “Thuộc hạ biết được tin tức, các ngài hôm nay hồi Diệu Thành, nên tới đón tiếp.” Dạ Mị hướng tới Dạ Thần khom người chào.

      “Mặt khác, còn có chuyện muốn bẩm báo chủ tử.” Dạ Hồn tiếp lời .

      “Là Loan Nguyệt lâu phát sinh chuyện gì sao?” Lãnh Loan Loan nhấc lên màn xe,ló đầu ra,tóc dài đen thuận đường rũ xuống

      phải.”Dạ Hồn lắc đầu, nhìn hướng Lãnh Loan Loan, thản nhiên trả lời.“Thuộc hạ tra được người chủ tử muốn tìm tại ở tướng quân quý phủ.” Bởi vì biết Lãnh Loan Loan vì sao lệnh bọn họ tìm kiếm người kỳ quái như vậy, mà tướng quân phủ lại là nhà mẹ đẻ của chủ tử, vì sợ chậm trễ chuyện tình của chủ tử, cho nên bọn họ mới cố ý thời điểm Lãnh Loan Loan còn chưa hồi cung mà tới bẩm báo.

      “Tướng quân phủ?” Lãnh Loan Loan nhíu mi, lão ba như thế nào ở tướng quân phủ?“Dạ Hồn, ngươi trước tướng quân phủ, cho tướng quân biết ta lập tức qua bên đó”

      “Vâng.”Dạ Hồn gật đầu lĩnh mệnh, phi thân lên ngựa, hướng tướng quân phủ chạy .

      “Chúng ta tại tướng quân phủ.” Lãnh Loan Loan quay lại với đám Dạ Thần, buông màn xe, ngồi trở lại trong xe ngựa.

      “Giá --”

      Tàn Nhất run run dây cương, xe ngựa hướng tới tướng quân phủ chạy tới.Nơi xe ngựa chạy qua, cát bay mù mịt.

      Tướng quân phủ • đại sảnh

      Ngồi ở vị trí chủ vị là Lãnh Bùi Xa và phu nhân Lăng Tuyết, phía dưới bên trái là Dật Ảnh, Lâm Trình Khải, bên phải là Lãnh Đình Dực.

      Trạng phục đại khiến người khác lạ lẫm ,nên Lãnh Đình Dực thay bằng thân bào trắng. Ngũ quan tuấn mỹ, dáng người cao ngất, cao to, khí chất lạnh lùng, đổ giống như người quý tộc hoàng thất.

      “Lãnh huynh, ngươi có thể cung cấp bức họa như vậy việc tìm kiếm dễ dàng hơn.” Tìm mấy ngày rồi cũng thễ tìm thấy nữ nhi của Lãnh Đình Dực, Lãnh Bùi Xa đề nghị .

      “Đúng vậy.” Lăng Tuyết công chúa cũng tiếp nhận lời , nghe nam nhân kỳ quái này cư nhiên cùng họ với tướng quân, thế nữ nhi của cũng có tên la Loan Loan, đây là quá trùng hợp rồi, có lẽ đây là duyên phận .”Nếu người ở nơi này, vậy cũng có người từng gặp được nàng chứ”

      “Hảo.” Lãnh Đình Dực ngẫm lại cũng đúng, nhưng là người chỉ có ảnh chụp đại của Loan Loan . biết Loan Loan tại đến tột cùng có phải hay giống như đại sư sống trong thân phận khác, đó cũng là nguyên nhân vẫn do dự

      “Khởi bẩm tướng quân, thuộc hạ tam tiểu thư báo lại, tiểu thư lập tức đến tướng quân phủ .”

      Ngoài cửa, quản gia đến, bẩm báo.

      “Loan Loan trở lại?” Lãnh Bùi Xa mày kiếm giãn ra, có chút kinh hỉ.

      Đám người LăngTuyết nghe được cũng có chút cao hứng, chỉ có Lãnh Đình Dực con mắt thâm thúy xẹt qua đạo quang mang khó lường.Cũng là chờ mong, lại khủng hoảng. Loan Loan này có thể hay là nữ nhi của mình?

      nén hương sau, xe ngựa Lãnh Loan Loan tới bên ngoài phủ tướng quân .

      Thân ảnh màu lam từ xe ngựa bước xuống, đám người Dạ Thần vây quanh hướng vào tướng quân phủ.

      Bầu trời, ánh nắng chiều sáng lạn.

      Gió đêm phất động , tóc đen tung bay. Thân ảnh màu lam bước tới đại sảnh, biểu tình bình tĩnh nhưng lại có chút sốt ruột.

      “Tam tiểu thư, hảo.”

      TRong nháy mắt bóng dáng màu lam kia xuất ở trong phòng người trong đaại sảnh ngây người. Lãnh Bùi Xa cùng Lăng Tuyết cũng vì vẻ đẹp của Loan Loan mà sững sốt, chỉ thấy ánh sáng vàng mờ nhạt , bóng dáng màu lam giống như là từ hải tinh linh ra, xinh đẹp khiến người ta dám tới gần

      Ánh mắt Lãnh Loan Loan xẹt qua những người khác, dừng ở nam tử mặc quần áo màu trắng. Bàn tay dưới ống tay áonắm chặt, môi đào khẽ cắn, khắc chế cảm xúc khống chế được. Mày kiếm, thâm thúy con ngươi đen, mỗi dạng đều là quen thuộc như vậy. phải lão ba là ai? Vì nguyên nhân mình mất tích sao? Kia vẻ mặt lãnh ngạo lộ ra mỏi mệt, nếp nếp nhăn mi mắt cũng nhiều ra mấy cái. thể kể ra tâm tình giờ phút này , nàng rất muốn kêu tiếng ba ba. Nhưng là ba ba, ngươi có từng nhận ra trước mắt chính là nữ nhi của ngài ?

      Lãnh Đình Dực cũng nhìn Lãnh Loan Loan, chính là con ngươi kia có chút hoang mang. tuyệt mỹ này giống Loan Loan , nhưng là ánh mắt kia, cùng hơi thở tỏa ra từ người lại rất giống!

      Ngươi là nữ nhi của ta sao?

      Hai phụ tử nhìn nhau, nhưng ai chịu mở miệng. Là do dự, là sợ hãi, sợ hãi chờ mong cuối cùng hội thất vọng sao?

      “Lãnh huynh, đây là Loan Loan nữ nhi của ta.” Lãnh Bùi Xa thấy Lãnh Đình Dực nhìn nữ nhi của mình, nghĩ rằng bởi vì nhìn thấy Loan Loan liền nhớ đến nữ nhi của mình nên mới sầu não.

      “Loan Loan, đây là Lãnh huynh là bằng hữu phụ thân mới nhận thức .” Cũng quay sang Lãnh Loan Loan giới thiệu .

      Lãnh Loan Loan mím môi, nghe được lời của Lãnh Bùi Xa , liền mỉm cười. Có lẽ đây là duyên phận, thân thể nàng tại là nữ nhi của Lãnh Bùi Xa nữ , nhưng linh hồn của nàng lại là nữ nhi của lão ba. Hai lão ba nguyên bản cách thời , cư nhiên cũng có thể đụng tới cùng nhau, chẳng phải là duyên phận?

      “Cha --”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 107 : Lãnh Loan Loan Chân Chính

      “Cha --”

      Lãnh Loan Loan gọi tiếng “cha” , Lãnh Đình Dực liền ngây ngẩn cả người, đôi đôi mắt thâm thúy nhìn nàng lóe ra quang mang thể tin . Nàng là Loan Loan của mình sao? Chờ mong, lại sợ hãi chính là ảo giác

      “Ngươi, ngươi là Loan Loan của ta sao?” đại ca lãnh khốc của hắc đạo giờ phút này lại như đứa chân tay luống cuống.

      “Cha --”

      Lãnh Loan Loan lại gọi tiếng, nhìn biểu tình cẩn thận của Lãnh Đình Dực, chỉ cảm thấy lòng chua xót. đôi mắt sáng ngời lại giống như bị đám sương mù che lấp, mông lung,

      “Đây là có chuyện gì?”

      Trừ bỏ hai người Lãnh Loan Loan và Lãnh Đình Dực , những người khác đều hiểu ra sao.

      Loan Loan phải nữ nhi chính mình sao? Như thế nào lại thành Loan Loan của Lãnh huynh ?

      Lãnh Bùi Xa nhíu mày , giống như có thể kẹp chết con muỗi, Nhìn vẻ mặt hai người, ràng là thân nhân xa cách lâu ngày gặp lại vui sướng cùng kích động. Nhưng là Loan Loan ràng là nữ nhi của chính mình a, là người mà mình nhìn lớn lên từ bé . Ai tới cho , này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

      Dạ Thần, Tàn đôi thị liếc mắt cái, đối với tình huống trước mắt cảm thấy hoang mang. Nhưng bọn cùng bốn thiếu niên đều, lựa chọn bảo trì trầm mặc.

      “Loan loan, ngươi vì cái gì gọi là cha ?” Lãnh Bùi Xa kiềm chế được trong lòng hoang mang, đứng lên, túm lại cẩm bào, lộ ra đôi giày màu đen.Ánh mắt thâm thúy dừng ở người Lãnh Loan Loan cùng Lãnh Đình Dực đánh giá, hiểu gì cả. Nhưng Lãnh huynh phải là tới tìm tìm nữ nhi sao?

      Quạt ngọc của Nguyễn Dật Ảnh cũng loạng choạng , mâu quang ôn nhu nhưng cũng có sắc bén , chỉ sợ phương diện chuyện xưa này có thể làm bọn kinh hãi .

      Lâm Trình Khải mím môi, đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào

      Lãnh Loan Loan nhìn quanh vòng, đều là người đáng tín nhiệm. Có lẽ đây là thời điểm đem hết thảy giải thích ràng , huống hồ cha vì chính mình đều vượt qua thời tìm kiếm đến nơi này, nàng làm sao có thể làm cho thương tâm, khổ sở đâu? Trước kia nàng muốn làm nhiều việc làm thương tâm, tại nên bù đắp lại tất cả

      “Phương diện này có câu chuyện xưa rất dài.” Cánh tay Lãnh Loan Loan nắm lấy cánh tay Lãnh Đình Dực, hai người cùng nhau ngồi xuống bên phải phòng khách . bên xoay tay lại hướng đám Dạ Thần vẫy vẫy, đến bên cạnh nàng.

      “Tướng quân phụ thân, thời điểm ta ba tuổi, ngươi cũng phát bất đồng của ta .” Lãnh Loan Loan hỏi Lãnh Bùi Xa, quần áo thủy lam la quần mềm mại túm lại ,khuôn mặt tuyệt mỹ biểu tình thản nhiên , giống nhau là giống như tiên tữ nhiễm bụi trần.

      Lãnh Đình Dực nhìn chăm chú vào nữ nhi, mười mấy năm gặp , tuy rằng tại tuổi của nàng so với đại kém chút, nhưng cải biến rất nhiều. Nhìn ra được, nàng sống ở thời này rất khá.

      “Đúng.” Lãnh Bùi Xa lần nữa ngồi xuống, gật gật đầu.“ cái đứa ba tuổi, nguyên bản nên ngây thơ biết , nhưng là ngươi cũng giống. Ngươi lãnh lệ, bình tĩnh, trí tuệ giống đứa , thậm chí còn có năng lực mà chúng ta thể lý giải được......” Đến bây giờ đều hiểu được dị năng khống chế nước và lửa của Loan Loan là học từ đâu?

      “Đó là linh lực.” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên,“Là ta di truyền linh lực từ cơ thể mẹ.” gia tộc mẹ nàng trời sinh đều có linh lực.

      “Mẫu thân của ngươi là người bình thường có linh lực”. Lãnh Bùi Xa lắc đầu, tuy rằng cùng với nha hoàn thanh tú kia chỉ có đêm. Nhưng cũng hiểu được nha hoàn kia chính là người bình thường, thẹn thùng nữ tử.

      Lãnh Loan Loan ngừng chút, mới thẳng tắp nhìn phía Lãnh Bùi Xa. Đôi mắt lóe ra quang mang khiến Lãnh Bùi Xa run lên, trực giác cho biết có chuyện gì đó mà mình khó có thể chấp nhận theo lời của nàng tuôn ra.

      “Bởi vì ta cũng phải nữ nhi của ngươi.”

      “Cái gì?” thay đổi của nàng cũng từng nghi ngờ qua , nhưng cuối cùng đều bị nhất nhất phủ định. Nàng như thế nào khả lại phải nữ nhi của mình đâu? cái đứa ba tuổi, cái đứa được sủng có thể nào bị người ta đánh tráo? Hơn nữa bà vú cũng xem qua thai ấn người nàng , ràng là Loan Loan.

      có khả năng.” Lãnh Bùi Xa lắc lắc đầu, đôi mắt nhìn về phía Lãnh Loan Loan.“Ngươi như thế nào có khả năng phải nữ nhi của ta?” Xác thực người nàng có nhiều điều thần bí và diệu kì, nhưng nếu nàng phải nữ nhi của chính mình, kia Laon Loan của lại ở nơi nào?

      Trấn Bắc tướng quân luôn luôn lãnh ngạo cũng bắt đầu mờ mịt .

      “Thân thể là nữ nhi của người.” Lãnh Loan Loan nhìn ra nghi hoặc của Lãnh Bùi Xa, giải thích ,“Nhưng là linh hồn phải.”

      “Có ý tứ gì?” Nguyễn Dật Ãnh thu hồi nụ cười ôn nhã yếu ớt, sắc mặt run sợ nhìn Lãnh Loan Loan. Chẳng lẽ thực giống như truyền thuyết tráo đổi linh hồn sao?

      “Loan Loan là nữ nhi của ta.” Lãnh Đình Dực tiêp lời của Lãnh Loan Loan , đôi mắt thâm thúy nhìn mọi người.“Thời của chúng ta là bất đồng , ta cũng ràng Loan Loan như thế nào đến nơi này của các ngươi? Lại như thế nào nhập vào người nữ nhi của tướng quân, nhưng là nàng là nữ nhi của ta có sai. Bởi vì bô tộc thê tử của ta trời sinh đều có linh lực, linh lực của Loan Loan đó là di truyền tự nàng.”

      Thời giống nhau? Linh hồn nhập thân?

      Lời của Lãnh Dực quá thực, thậm chí hoang đường, nhưng là mọi người hồi tưởng hết thảy về Lãnh Loan Loan , cũng thể thừa nhận cách này. Chỉ có thời khác mớt có thể dạy ra được người bản lĩnh như nàng . Khó trách nàng từng ở trước mặt Bắc Bang sứ giả ra lai lịch của phượng hoàng mà họ chưa từng biết, khó trách khí chất người của nàng bất đồng với tất cả mọi người......

      “Như vậy nữ nhi của ta tại ở nơi nào?” Lãnh Bùi Xa nhịn được hỏi, nếu chính là linh hồn nhập thân, có phải hay Loan Loan của cũng đến nơi của Loan Loan trước mắt?

      “Nàng chết.” Lãnh Loan Loan lắc lắc đầu,“Nàng bị sủng thiếp của ngươi ngược đãi chết .” tiểu thư lại có được địa vị của tiểu thư, thậm chí chỉ mới có ba tuổi nàng cư nhiên nhận hết khi dễ của hạ nhân, chết cũng là là giải thoát

      “Nguyên lai là như vậy.” Lãnh Bùi Xa suy sụp ngã ngồi ở ghế, nữ nhi mình luôn sủng ái tại lại rằng nàng phải là nữ nhi của chính mình , tâm tình của như thế nào có thể hình dung. Đôi mắt thâm thúy nhịn được nhìn về phía Lãnh Loan Loan, hy vọng đây chỉ là giấc mơ,tỉnh lại, hết thảy đều như cũ giống nhau

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :