1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 98 : Cha

      “ “Tên của có phải chăng là Lãnh Đình Dực?

      Tuy rằng là hỏi, nhưng cũng là câu khẳng định. Lãnh Loan Loan xác định người mà Diệp Vũ Đồng đến kia chính là lão ba của nàng, Lãnh Đình Dực. Tìm con , vậy mà lại xuyên tìm mình. Môi đào hơi mỉm cười, giờ phút này, trong lòng đầy cảm giác phức tạp.

      “Đúng, chính là tên này.” Diệp Vũ Đồng kêu lên.

      “Hoàng Hậu nương nương biết người này?” Đám người Diệp Vũ ngạc nhiên nhìn nàng, cảm thấy vô cùng kì quái. Người có thân phận tôn quý như Hoàng Hậu nương nương Thiên Diệu hoàng triều đây sao lại có thể quen biết cái kẻ kỳ quái đó chứ? Mà kẻ đó lại mang họ Lãnh, hay là giữa hai người có quan hệ gì đó?

      Dạ Thần cũng nhìn Lãnh Loan Loan, cảm giác được giờ phút này tâm tình nàng trăm mối tơ vò, người kia hẳn là rất quan trọng với nàng. Nhưng có thể là ai được? thể đoán ra.

      “Biết.”Lãnh Loan Loan gật đầu. Làm sao lại có thể biết được, đó chính là người sinh ra nàng, nhưng mà bởi vì mẹ mất làm cho giữa hai người có mâu thuẫn sâu sắc. Nàng lần tha thứ cho , thậm chí hận .

      “Nhưng mà bây giờ rời rồi, hai người làm sao có thể gặp nhau được nữa…” Diệp Vũ Đồng . tiếc, vậy mà lỡ mất.

      rồi sao?

      Lãnh Loan Loan mím mím môi. đến đây tìm nàng, chắc chắn dễ dàng trở về.

      sao.” Lắc đầu, “ về nữa, bây giờ ta cần phải chữa bệnh cho Hoàng Hậu, mời Hoàng Thượng và mọi người ra ngoài cửa đợi.” Rời Mê La quốc là chuyện chắc chắn rồi, chỉ bởi vì bây giờ có lẽ nàng mang thai, quan trọng hơn là nàng cần phải tìm ba của nàng.

      “Được, làm phiền Hoàng Hậu nương nương.”

      Đám người Diệp Vũ chắp tay tạ ơn Lãnh Loan Loan rồi cùng ra ngoài. Trước khi bước ra cửa, Dạ Thần quay đầu lại nhìn nàng, trong đôi mắt tím ra rất nhiều hồ nghi và lo lắng.

      Lãnh Loan Loan gật gật đầu với , ý bảo mình có việc gì.

      Dạ Thần thấy Lãnh Loan Loan như vậy, rốt cuộc cũng ra.

      Lãnh Loan Loan đến bên giường, gật đầu với Minh Y Nhu.

      “Chúng ta bắt đầu .”

      “Được.” Minh Y Nhu gật đầu, hoàn toàn tín nhiệm nàng.

      Cạch…

      Sau nửa canh giờ, Lãnh Loan Loan bước ra. Y phục lụa là màu lửa đỏ, tóc đen xõa dài, sắc mặt vẫn như cũ, tia mệt mỏi.

      sao rồi, còn lại chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt thôi.” Lãnh Loan Loan nhàng với mọi người.

      “Đa tạ Hoàng Hậu nương nương.”

      Diệp Vũ vừa nghe, thập phần kích động. Về sau Nhu Nhi có thể cùng sống đến bạc đầu giai lão, cùng nhau nắm tay về thế giới bên kia.

      “Nương nương, bọn tại hạ bây giờ có thể thăm mẫu hậu chưa?” Diệp Vũ Đồng sùng bái nhìn Lãnh Loan Loan. là lợi hại nga, Hoàng Hậu Thiên Diệu hoàng triều quả rất lợi hại, bộ dạng tuyệt mỹ, khí thế bất phàm, cái gì cũng biết hết.

      “Có thể.” Lãnh Loan Loan gật đầu, nhường đường.

      Ánh mắt của nàng và Dạ Thần chạm nhau.

      Lãnh Loan Loan hiểu được ý tứ của , là muốn hỏi khi nào rời Mê La quốc đây. Mắt đen thản nhiên chớp chớp, bây giờ mẫu hậu của mới tỉnh lại, chỉ sợ nghe được bọn họ muốn rời lại sinh bệnh. Như vậy phen công sức của nàng phải bỏ sao? Thôi cứ để cho bà ấy nghỉ ngơi .

      “Ngày mai.” Lãnh Loan Loan thản nhiên .

      Dạ Thần gật gật đầu, cũng theo đám người Diệp Vũ vào phòng. Phải rồi, ở bên họ thêm chút nữa.

      Thiên Diệu hoàng triều.

      Cổng thành đồ sộ nguy nga, bên dưới là binh lính mặc quan phục đứng gác.

      Dân chúng ra vào tập nập, ánh mặt trời vụn chiếu xuống, gió mùa hạ quất vào mặt.

      Đột nhiên, bóng dáng đột ngột xuất bên ngoài cửa thành, khiến mọi người khỏi tò mò.

      Trang phục kì lạ chưa thấy bao giờ, đôi giày cũng quái dị, mái tóc cắt ngắn tới mang tai, đeo vai thứ vừa giống như quai gánh lại phải quai gánh (chắc là cái ba lô đó mà =.:). Nam nhân như vậy, biết là từ đâu đến? Nhìn nhận ra là giống với quốc gia nào.

      Nam tử của cảm giác được ánh mắt tò mò của mọi người nhưng thèm để ý, chỉ hờ hững vào trong thành.

      “Đứng lại.”

      Hai binh lính gác cổng thành cùng lúc đưa thương dài đan chéo vào nhau ngăn cản bước của nam tử. Nhìn người này quái dị, chừng là gian tế của quốc gia nào cũng nên. Cần phải cẩn thận hỏi cho ràng, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót.

      “Tránh ra.” Nam nhân lạnh lùng , ánh mắt thâm thúy liếc qua hai người, giống như đạo hàn băng xẹt qua, vô cùng lạnh lẽo.

      Binh lính run lên, nghĩ đến nam nhân kì quái này lại có khí thế như vậy, thoạt nhìn giống như những kẻ tầm thường, hai lính gác hai mặt nhìn nhau.

      , ngươi đến tột cùng là ở đâu đến đây? Sao lại ăn mặc kỳ quái như vậy?” Binh sĩ áp chế lạnh lẽo trong lòng, hỏi.

      Nam nhân vẫn chỉ lạnh lùng nhìn quét liếc mắt cái, bàn tay to vung lên, hai cây thương dài của hai người lính gác bị hất rơi xuống.

      “Ngươi…” Binh lính trừng mắt, to gan, vậy mà dám làm loạn trước cửa thành.

      Ba người lạnh lùng nhìn lẫn nhau, khí giằng co. Người qua đường cũng tò mò đứng lại, nhưng ai dám gì.

      xảy ra chuyện gì ?” đạo thanh lạnh lùng truyền đến

      Mọi người nhìn lại. Ôi, là Lãnh đại tướng quân, quốc trượng đến sao? Lãnh Bùi Viễn thân cẩm bào màu lam nhạt, đeo thắt lưng nạm ngọc, thân hình cao ngất, khí chất bất phàm, cưỡi con tuấn mã màu đồng đến cửa thành, theo là hai người trắng đen, chính là phó tướng và quân sư của .

      “Thuộc hạ tham kiến tướng quân.” Binh lính đồng loạt quỳ xuống

      Ba người Lãnh Bùi Viễn cưỡi ngựa chậm rãi đến, ánh mắt dừng lại người nam tử quái dị kia. Đánh giác cách ăn mặc kỳ quái của , ánh mắt lên tò mò.

      “Đứng lên .” Lãnh Bùi Viễn đảo qua chúng binh lính, “Sao lại thế này?”

      “Khởi bẩm tướng quân, nam tử này dám xông vào thành.” Tướng sĩ cầm đầu hai tay ôm quyền, liếc mắt nhìn nam tử kia, trả lời.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 99 : Con Của Ngươi Cũng Tên Là Lãnh Loan Loan?

      “Khởi bẩm tướng quân, nam tử này dám xông vào thành.” Tướng sĩ cầm đầu hai tay ôm quyền, liếc mắt nhìn nam tử kia, trả lời.

      “Vậy à…” Lãnh Bùi Viễn nhíu nhíu mày kiếm, ánh mắt lợi hại chống lại khí thế của nam tử kia. Môi mỏng nhấc lên, lộ ra nụ cười khó lường.

      Người kia nhìn Lãnh Bùi Viễn lưng ngựa, chút nào e ngại đón nhận ánh mắt đánh giá của , khuôn mặt tuấn tú chút biểu cảm, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng thua kém Lãnh Bùi Viễn.

      Đủ khí phách.

      Ánh mắt thâm thúy của Lãnh Bùi Viễn lên tia tán thưởng. Xem ra nam tử này giống dạng người hời hợt, lòng hiếu kỳ đối với càng nhiều. Đảo mắt qua, thấy hai người Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải cũng tò mò nhìn.

      “Vị huynh đài này muốn vào thành sao?” Lãnh Bùi Viễn nhìn lại nam tử kia, . Nhìn có lẽ là do cách ăn mặc quái lạ kia nên làm cho binh lính hoài nghi thôi.

      “Phải.” Nam tử gật đầu, ràng vậy còn thấy sao.

      “Vậy huynh đài cùng chúng ta vào thành thôi.” Lãnh Bùi Viễn , đối với nam tử này cũng rất ngạc nhiên, tò mò. Nhưng dù sao dân chúng cũng tụ tập xem trò ở đây rất đông, phải là nơi tốt để thám thính tin tức.

      Nam tử nhìn người trước mắt, suy tư về mục đích của , nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lãnh Bùi Viễn sáng tỏ. Người này hẳn là có ý xấu gì, hơn nữa vừa nãy nghe tên lính gọi là đại tướng quân, có thể nhờ tìm con cũng tốt.

      “Được.” Nam tử gật đầu, ánh mắt thản nhiên.

      “Huynh đài có biết cưỡi ngựa ?” Lãnh Bùi Viễn hỏi, ba người bọn họ cưỡi ngựa, lẽ để nam tử này bộ phía sau sao?

      “Biết.” Nam tử nhớ lại trước đây từng cùng vợ cưỡi ngựa ở kỵ mã trường (*), trong đôi mắt thâm thúy cơ hồ lên tia đau xót, nhớ thương.

      (*) Kỵ mã trường: chắc là trường đua ngựa đó mà

      “Ngươi, dẫn con ngựa đến đây.” Lãnh Bùi Viễn với binh sĩ.

      “Vâng.” Binh sĩ xoay người, dắt con ngựa màu trắng đến. Mặc dù nghe lệnh nhưng trong lòng vẫn khó hiểu, sao tướng quân lại trừng trị người này, ngược lại còn cho ta cùng chứ? Thắc mắc thắc mắc, vẫn biết điều mà mở miệng ra hỏi.

      “Tướng quân, ngựa đến đây.” Binh dắt ngựa đến.

      “Huynh đài, mời.” Lãnh Bùi Viễn khoát tay với nam tử kia.

      “Đa tạ.” Nam tử đáp, đến con ngựa màu trắng mà binh sĩ lúc nãy đưa đến, cái xoay người vững vàng ngồi lưng ngựa. Bàn tay thon dài nắm chặt dây cương, tư thế oai hùng hiên ngang.

      thôi.” Lãnh Bùi Viễn vừa dứt lời liền cưỡi ngựa dẫn đầu vào thành.

      Nam tử cưỡi ngựa màu trắng theo, Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải cũng thúc ngựa theo sau.

      “Cung tiễn tướng quân.” thanh binh sĩ từ đằng sau vang đến.

      “Huynh đài, biết huynh từ đâu đến đây ? Xem huynh giống như người dân Thiên Diệu.” Lãnh Bùi Viễn cưỡi ngựa song song với nam tử kia, bên đánh giá , bên hỏi. Người này ăn mặc tóc tai kỳ lạ như vậy chắc chắn phải người Thiên Diệu rồi, nhưng mà nhìn như thế nào cũng nhận ra là từ đâu đến.

      Nam tử thờ ơ liếc mắt nhìn , ánh mắt lại đảo qua ngã tư đường tò mò nhìn dân chúng. Trong lòng biết thân quần áo kì lạ thế này chắc chắn làm người ta để ý đến, nhưng mà cũng hy vọng rằng nếu Loan Loan thực ở đây, nghe được có người kỳ lạ như vậy chắc chắn tò mò, như vậy cơ hội tìm được nàng lớn hơn.

      “Trung Quốc.” Thản nhiên trả lời, nhớ đến con mất tích đột ngột, có chút thương cảm. Đứa đó, từ khi mẹ mất đến nay vẫn luôn oán hận , trước đây luôn làm việc kiêng nể ai, giống như là báo thù mình. Nhưng mà nàng lại biết những việc làm của nàng khiến đau lnogf biết bao nhiêu, có lẽ đối với nàng là phát tiết bất mãn nhưng thực hại chính mình.

      “Trung Quốc?” Là nơi nào? Chưa từng nghe qua. Lãnh Bùi Viễn nhìn Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải phía sau, hai người kia cũng hoang mang lắc đầu.

      nơi cách đây rất xa.”

      “Tại hạ Lãnh Bùi Viễn, biết huynh đài quý danh là gì?” Nam tử này thực rất lạnh nhạt, bất quá, nơi gọi là Trung Quốc kia đến tột cùng ở đâu?

      “Lãnh Đình Dực.” Khi nghe Lãnh Bùi Viễn giới thiệu tên họ, ánh mắt nam tử bỗng sáng lên.

      “Nguyên lai huynh đệ cũng họ Lãnh.” Lãnh Bùi Viễn khi nghe được ba chữ Lãnh Đình Dực, trong lòng thầm than đúng là khéo.

      biết Lãnh huynh đến Thiên Diệu hoàng triều có việc gì?” Trước hết nên tìm hiểu mục đích của người này.

      “Tìm con .” Lãnh Đình Dực vẫn hờ hững đáp trả, giọng lại phảng phất bi thương.

      “Tìm con?” Lãnh Bùi Viễn hơi nhíu mày, “ ra là vậy, Lãnh huynh có thể cho tại hạ biết quý danh của nàng ấy, ta có thể giúp huynh tìm xem.” Lấy thế lực của nay, có nơi nào đất Thiên Diệu này mà tìm được.

      “Nàng tên là Lãnh Loan Loan.” Lãnh Đình Dực , thấy Lãnh Bùi Viễn chủ động muốn giúp mình, ánh mắt liền sáng lên, nhìn mang theo hy vọng.

      “Loan Loan?” Lãnh Bùi Viễn nhịn được nhướn mày kêu lên, thiếu chút nữa là cho con ngựa cỡi giật mình, bàn tay to nhanh chóng bắt lấy dây cương mới điều khiển được ngựa.

      “Sao vậy? tướng quân từng nghe qua rồi?” Phản ứng của Lãnh Bùi Viễn làm cho Lãnh Đình Dực thấy có chút hy vọng.

      “Ha ha ha, đúng là khéo.” Lãnh Bùi Viễn cười , “ dối gạt Lãnh huynh, con của tại hạ cũng tên là Lãnh Loan Loan.” Người con làm được này có đôi khi làm cho cảm thấy xa lạ.

      “Con của tướng quân cũng tên Lãnh Loan Loan?” Lãnh Đình Dực cũng nhíu mày. là có chuyện khéo đến vậy sao? Hay là…? nhớ đến lời của vị pháp sư kia, rằng ở thời này Loan Loan có thể có thân phận khác. Chẳng lẽ là…? Trong lòng thầm suy nghĩ, Loan Loan này có thể là con sao?

      “Đúng vậy.” Lãnh Bùi Viễn gật đầu,“Tiểu nữ là Hoàng Hậu Thiên Diệu hoàng triều.” Chín tuổi làm hoàng hậu, tại nghĩ đến còn cảm thấy có chút thể tin nổi. Hơn nữa nghĩ đến vị thiếu niên Hoàng đế luôn luôn cuồng vọng kia lại vì Loan Loan giải tán hậu cung, độc sủng mình nàng. Mị lực của Loan Loan quả thực là bất phàm. Có đôi khi rất nghi ngờ, nàng thực là con của mình sao? người nàng đâu đâu cũng đầy bí .

      “Hoàng hậu nương nương?” Lãnh Đình dực cười yếu ớt, “Ra tướng quân đây là quốc trượng đại nhân.”

      “Khách khí rồi.” Lãnh Bùi xa ôm quyền, bất tri bất giác, mấy người về tới Lãnh phủ.

      “Lãnh huynh, huynh và ta có thể là có duyên với nhau, bằng huynh ở tạm trong phủ của ta .” Lãnh Bùi Viễn mời Lãnh Đình Dực ở lại làm khách.

      “Vậy làm phiền tướng quân rồi.” Lãnh Đình Dực đối với con của Lãnh Bùi Viễn – Lãnh Loan Loan vẫn rất hồ nghi. biết có phải là Loan Loan ?

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 100 : Cấu Kết Với Nhau Làm Việc Xấu

      Đêm tĩnh lặng, gió lạnh quất vào rát mặt.

      gian khách điếm lầu hai. Ngọn đèn leo lét mờ mờ ảo ảo, cửa sổ dán giấy trắng in bóng mấy người ngồi.

      Ngoài cửa có sáu người mặc đồ đen đứng gác. Ánh mắt lãnh liệt, giữ cửa, vừa chú ý lẫn nhau, vừa xem xét động tĩnh mọi ngóc ngách.

      Bọn họ tựa hồ phải là người chung thuyền.

      Trong phòng, ngồi vây quanh chiếc bàn vuông là ba nam tử khí thế bất phàm. Ánh đèn mờ ảo đặt giữa bàn, nhìn được vẻ mặt mỗi người.

      Ba nam tử mỗi người mỗi vẻ. người mặc Nguyệt Nha trường bào, ngũ quan vuông vức, vừa tuấn mĩ lại nhã nhặn. người mặc y phục đen, khuôn mặt dù bình thường nhưng người lại cơ hồ tỏa ra khí thế bất phàm, mái tóc đen dài, đỉnh dùng cây ngọc trâm vấn cao thành búi tóc, vài sợi lất phất trước trán, tay cầm ly trà, vô cùng tao nhã cao quý. Còn người thân cẩm bào (áo lụa) màu xanh lam, thắt lưng khảm ngọc, mắt đen sáng tỏ, giận mà uy.

      Ba người, người uống trà, người gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, người đưa tay chống trán như suy tư cái gì.

      khí thực yên lặng.

      “Thượng Quan Vương gia gần đây có vẻ rất thư thái?” Nam tử áo đen đặt ly trà xuống, nhướn mi nhìn nam tử mặc Nguyệt Nha trường bào.

      “Dạ Vương gia, ngài thực thích đùa.” Thượng Quan Hiên cũng hạ cánh tay chống trán của mình, môi mỏng gợi lên, nở nụ cười gượng gạo.

      phải Dạ Vương gia vẫn như trước đây ngày ngày oanh ca yến vũ sao?” Nam tử áo xanh cũng dừng lại động tác ngược đãi ngón tay của mình, cũng nhướn mi nhìn Dạ Thanh Minh.

      “Thôi, là ta lỡ.” Dạ Thanh Minh tự biết lỡ lời, phẩy phẩy tay .

      “Làm sao mà thư thái được chứ?” Đôi mắt đen của Thượng Quan Hiên tỏa ra lãnh ý, “Nước nước, dân dân, chúng ta bây giờ chẳng qua chỉ là kẻ nô lệ của Thiên Diệu Hoàng Đế. Vương gia? Hừ, chỉ được cái danh.”

      “Thiên Diệu khốn nạn!”

      Lam bào nam tử nổi giận gầm lên, vung tay chưởng cú thiệt mạnh lên bàn, làm cho ngọn đèn vốn leo lét thiếu chút nữa bị ném .

      thôi.” Thượng Quan Hiên nhướn mày, tuy rằng cũng rất hận, nhưng tốt nhất là phải cẩn thận.

      “Sợ cái gì?” Nam tử áo xanh đúng là Hoàng đế trước đây của Hổ Khiếu quốc, “Bên ngoài đều là người của chúng ta.”

      “Vẫn nên cẩn thận hơn.” Thượng Quan Hiên nhìn ra bên ngoài, tỏ vẻ thận trọng. đến bây giờ vẫn còn sợ hãi thế lực của Thiên Diệu, có thể chỉ trong vài ngày tiêu diệt ba nước bọn họ, nghĩ đến quả thực rất khủng bố.

      “Hai vị chẳng lẽ cam tâm như vậy sao?” Mắt đen của Dạ Thanh Minh lóe ra ý lạnh lẽo, thù diệt quốc khắc sâu tận xương tủy, đoạt lại tất cả.

      “Hừ, tất nhiên là cam lòng rồi.” Quốc quân Hổ Khiếu quốc hừ lạnh, bàn tay to dày nắm chặt thành quyền, “Rồi ngày ta rửa sạch nhục thù ngày hôm nay.” muốn Thiên Diệu Hoàng đế nếm thử hương vị làm tù nhân.

      “Dạ Vương gia, ngài có kế sách gì sao?” Tối nay vốn là Dạ Thanh Minh ngầm mời và quốc quân Hổ Khiếu quốc đến, chắc là có chủ ý rồi.

      “Nga, Dạ huynh có cao kiến gì?” Hổ Khiếu quốc vừa nghe lời của Thượng Quan Hiên cũng vội vàng hỏi Dạ Thanh Minh.

      Dạ Thanh Minh lắc lắc đầu, làm hai người thất vọng.

      “Ta mặc dù có chủ ý gì hay, nhưng chúng ta có thể kết hợp lại. Ta tin cả ba chúng ta cùng nhau lại thể đấu lại Thiên Diệu.” Đồng tử mắt thâm thúy lóe ra tia lạnh lẽo. Ngày trước ba nước bị Thiên Diệu tiêu diệt, nguyên nhân phần cũng bởi vì bọn họ. Lúc đó ba nước đều thèm muốn con dê béo Thiên Diệu này, hoài tâm suy tính, lơ là cảnh giác để bị Thiên Diệu phản công. Nếu bây giờ bọn họ cùng nhau hợp tác, tin thể đảo ngược tình thế.

      “Liên minh là có thể, nhưng chỉ bằng lực lượng nho của chúng ta mà muốn lật đổ Thiên Diệu quả thực rất khó khăn.” Thượng Quan Hiên nhíu mày, . Diệu Ảnh cung tại Bắc Bang bị hủy, bây giờ đủ lực để đối kháng với thế lực Thiên Diệu.

      “Đúng vậy.” Hoàng đế Hổ Khiếu quốc cũng gật đầu, “Quan lại trung thành của Hổ Khiếu ta phần lớn đều bị cách chức, người mới đều là do thiên Diệu phái đến.”

      “Cũng phải…” Dạ Thanh Minh trầm ngâm, hai mắt híp lại, ánh mắt lên tia khó lường.

      “Tham kiến nương nương.” Đột nhiên truyền đến thanh của thị vệ bên ngoài.

      Ba nam nhân nhìn nhau, nương nương, ai tới?

      Cạch tiếng, cửa bị đẩy ra, bóng dáng Bạch Mị nương trước mắt ba nam nhân, sau nàng còn người nữa. Nàng mặc áo sa mỏng, quần lụa xanh nhạt, có khác thường là khuôn mặt của nàng cũng được che bởi mảnh sa mỏng, làm cho người ta nhìn được diện mạo.

      “Mị Nhi, sao nàng lại tới đây?” Thượng Quan Hiên nhìn Bạch Mị Nương, nhịn được nhíu mày.

      Dạ Thanh Minh, quốc quân Hổ Khiếu quốc nhìn nhau. Ra nữ tử này là người của Thượng Quan Hiên, tiểu tử này đến đây lại còn quên đem theo nữ nhân, hổ là Bắc Bang đế.

      “Tham kiến Vương gia.” Bạch Mị Nương hướng tới Thượng Quan Hiên cúi người, sau cũng hành lễ với Dạ Thanh Minh và quốc quân Hổ Khiếu quốc.

      “Mị Nhi, nàng sao lại ở đây? Theo dõi bổn vương?” gương mặt của Thượng Quan Hiên lộ chút biểu cảm, chỉ lạnh lùng nhìn nàng. Xem ra là quá sủng nàng, để cho nàng muốn làm gì làm rồi, cư nhiên dám theo dõi .

      Theo dõi? Dạ Thanh Minh và Hổ Khiếu quốc quân lại nhìn nhau, ra là nữ tử này phải do thượng Quan Hiên mang đến.

      Bốn mắt đánh giá Bạch Mị Nương, nhìn ra nữ tử quyến rũ có vẻ yếu ớt này lá gan . Bất quá nàng có mục đích gì? Hai người nhìn nàng chăm chú, ánh mắt toát lên vẻ nguy hiểm.

      “Vương gia, bớt giận.” Bạch Mị Nương lại hơi cúi người, “Thiếp thân là do ngẫu nhiên thấy thư mà vương gia để lại mới biết Vương gia đến đây. Nhưng mà thiếp thân đến đây cũng có chuyện rất quan trọng, cùng hai vị vương gia đây cũng có liên quan.” xong, nàng nhìn về hai người kia.

      “hả?” Hai người nhíu mi, “Liên quan gì đến bọn ta?”

      “Trước giới thiệu người cho các ngài biết.” Bạch Mị nương vẫy vẫy tay với người cùng bên cạnh.

      Nữ tử đằng sau bước lên phía trước, cũng hành lễ với ba người. Kéo mảnh sa mỏng che mặt, lộ ra gương mặt xinh đẹp, nàng là Khương Uyển Uyển.

      “Tiểu nữ Khương Uyển Uyển bái kiến ba vị Vương gia.”

      “Ngươi là?” Ba người hai mặt nhìn nhau, Bạch Mị Nương này muốn làm gì vậy?

      “Ba vị Vương gia phải muốn đối phó với Thiên Diệu hoàng triều sao? Tiểu nữ có kế muốn cùng bàn bạc với ba vị.” Khương Uyển Uyển cười yếu ớt, ánh mắt lại lên ngoan độc. Từ sau khi nàng bị đuổi ra khỏi cung, bảy năm qua vẫn nuôi hận trong lòng, sau đó nàng người, trùng hợp lại là con rể của lâm Kế Tục, bị giết chết cách đây lâu lắm, nỗi hận trong lòng càng sâu. Nàng muốn tìm Lãnh Loan Loan báo thù, trong lần nàng trùng hợp gặp bạch Mị Nương. Bạch Mị nương cũng biết trước đây bị tống vào Lãnh cung là do Khương Uyển Uyển hãm hại, vì thế Khương Uyển Uyển đem hết mọi chuyện đổ lên đầu Lãnh Loan Loan, khiến cho Bạch Mị nương cũng mang nỗi hận thù giống nàng. Các nàng quyết định lợi dụng thế lực ba nước báo thù Lãnh Loan Loan và cả Thiên Diệu.

      “Mời .” Ba người mặc kệ thân phận của nữ tử này, hứng thú với kế sách hơn.

      “Thiên Diệu hoàng hậu.” Khương Uyển Uyển híp mắt nguy hiểm. “Nàng chính là nhược điểm của Thiên Diệu hoàng đế. Nếu nàng xảy rac huyện, hoàng đế cũng để ý triều chính, đến lúc đo các ngài muốn phục quốc cũng dễ dàng hơn.”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 101 : Nửa Đường Gặp Phục Kích

      “Cái gì? Thần, con phải ?”

      Minh Y Nhu nửa dựa đầu vào giường, nhìn Dạ Thần tự chủ được kêu lên. Khuôn mặt trắng nhợt vì kích động mà nhiễm hồng, hai gò má như hai áng mây tía đỏ. Đôi mắt sáng như ngọc lưu ly chớp chớp lộ ra ánh nhìn khó tin, đưa tay định đứng dậy.

      “Nhu Nhi, cẩn thận thân thể của nàng.” Diệp Vũ ngồi bên giường thấy vậy liền nhanh chóng đưa tay đỡ Minh Y Nhu. Đôi mắt tím nhìn về phía Dạ Thần, có chút thất vọng.

      “Thần nhi, sức khỏe mẫu hậu con vừa mới khá lên chút, sao con lại có thể rời ?”

      Dạ Thần nhìn hai người, ánh mắt lên vẻ áy náy. Nhưng vì Loan Loan, thể rời .

      “Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần bất hiếu nhưng thể được, sau này con thường xuyên trở về thăm hai người.” Tuy rằng thể vĩnh viễn ở cạnh họ, làm trọn đạo hiếu nhưng có thể trở về thăm mà.

      “Con nhất định phải sao?” Đôi mắt của Minh Y Nhu doanh lệ. Nàng vất vả lắm mới có thể đem đứa con thất lạc hai mươi mấy năm trở về, vậy mà mới được mấy ngày liền muốn rời . Làm sao nàng có thể thương tâm được?

      “Mẫu hậu, thực xin lỗi.” Dạ Thần cúi đầu. Dù áy náy nhưng vẫn kiên định.

      “Con cùng Hoàng Hậu?” Diệp Vũ đột nhiên nâng mắt nhìn Dạ Thần, hỏi. Ánh nhìn luôn luôn ôn hòa nay lại lộ ra mấy phần sắc bén.

      “Vâng.” Dạ Thần gật đầu.

      Diệp Vũ nhìn , có chút đăm chiêu, lâu sau mới mở miệng : “Thần nhi, con thích nàng?” Tuy rằng Thiên Diệu Hoàng Hậu đúng xinh đẹp như tiên giáng trần, khí chất cũng giống kẻ tầm thường, nhưng dù sao nàng cũng có phu quân, lại là Hoàng Hậu nước. Tình cảm của Thần nhi chỉ sợ là có kết quả.

      “Phải.” Dạ Thần chút nào che giấu tình cảm của mình đối với Lãnh Loan Loan, bình thản nhìn Diệp Vũ.

      “Thần nhi, con, con sao lại…?” Minh Y Nhu vừa nghe, có chút lo lắng. Con sao lại hồ đồ như vậy, thích người chắc chắn thể như vậy….

      “Hoàng Hậu an bề gia thất.” Ánh mắt trong suốt nhìn , chỉ lo lắng, thất vọng, thương tâm, bây giờ nàng còn sợ bởi vì tình cảm của mình mà Thần nhi thương tích đầy mình.

      “Nhi thần biết.” Dạ Thần trả lời, thái độ vẫn vô cùng kiên quyết.

      “Aizz, ngươi đứa này…” Minh Y Nhu vừa thương vừa tức. Sao đứa này lại quật cường như vậy chứ….

      Ba ngày sau, vợ chồng Minh Y Nhu, Diệp Vũ cùng Diệp Tường, Diệp Hạo, Diệp Mân và con Diệp Vũ Đồng, cùng văn võ bá quan tự mình đưa tiễn Lãnh Loan Loan ra khỏi cửa thành, mãi cho đến khi xe ngựa mất dạng, bọn họ vẫn ngơ ngẩn nhìn theo.

      Phong Triệt, Phong Triết, Phong Dự, Phong Tồn bốn thiếu niên cưỡi ngựa theo bên Dạ Thần, trước xe ngựa. (Chu choa đến bây giờ mới biết hết tên mấy này =.=”) Hai sát thủ của Loan Nguyệt Lâu mặc áo đen đánh xe. Bên trong xe, Lãnh Loan Loan cho đem toàn bộ chăm đệm mềm mại phủ kín, thư thái vừa nằm vừa đọc sách. phải nàng xa xỉ mà chỉ sợ là nếu trong bụng nàng thực có hài tử, đụng chạm tốt. Nghĩ đến đứa trẻ của mình và Hiên Viên Dạ, khuôn mặt luôn lạnh lùng trở nên nhu hòa ít, càng xinh đẹp bức người.

      Xe ngựa chậm rãi chạy đường lớn, cây cối hai bên đường như những vệ sĩ trung thành bảo vệ, xa tít tắp thấy cuối đường.

      Đột nhiên Dạ Thần và bốn thiếu nhiên run lên cái, hai vành ta giật giật, tựa hồ cảm giác được trong khí có cái gì đó dao động.

      Đôi mắt tím nhìn bốn thiếu niên, Phong Triết, Phong Triệt hiểu gật đầu, trước sau chạy đến bảo vệ xe ngựa.

      Hai nam tử áo đen đánh xe cũng cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía, xe cũng chạy chậm lại, quen thuộc mùi máu tanh khiến hai bọn họ cảm nhận được sát khí quanh quẩn.

      Lãnh Loan Loan cảm giác được xe ngựa giảm tốc độ, mày hơi nhíu lại, mở cửa xe ngựa nhìn ra ngoài.

      “Có phiền toái sao?” Nàng cũng cảm giác được khí hình như có cỗ sát khí ép gần.

      Ngay lập tức, Dạ Thần còn chưa kịp trả lời, liền có mấy mũi tên nhọn hoắt lóe ra ánh sáng bạc bay đến.

      “Bảo hộ chủ tử.” Thanh lạnh lùng của Dạ Thần ra lệnh, đôi mắt tím lên tia chết chóc. Tay rút ra nhuyễn kiếm giắt bên hông, cùng Phong Tồn, Phong Dự cản mũi tên.

      Lãnh Loan Loan đóng cửa xe, lần nữa nằm trong xe. Đôi mắt hơi híp lại, nàng tin tưởng Dạ Thần bọn họ có thể dọn dẹp sạch mấy thứ cản đường này.

      “Giao người trong xe ra đây.” bắn tên nữa, đám người áo đen che mặt bước ra hùng hổ ra lệnh.

      “Đừng mơ.” Dạ Thần lạnh lùng phun ra hai chữ, mắt tím tỏa ra khí thế lạnh buốt.

      Ra là hướng đến mình, Lãnh Loan Loan nằm trong xe ngựa nhíu mày. Là kẻ nào an phận lại đến đây chịu chết?

      “Bắn.”

      Hắc y nhân vung tay lên, người đằng sau huy động binh khí, bắn đến đám người Dạ Thần. Bọn họ phần đông là nam tử cao lớn, ánh mắt lãnh khốc, cả người tỏa ra sát khí, xem ra cũng là sát thủ.

      Dạ Thần nhíu mày, khẩu của tên cầm đầu này giống như người của Thiên Diệu. Xem ra là có người của quốc gia khác biết được thân phận của chủ tử, muốn dùng nàng đối phó Hiên Viện Dạ. Đáng tiếc, bọn họ sai rồi. Môi mỏng nhếch lên, nở nụ cười hắc ám tàn khốc. Mắt tím trở nên đậm màu, muốn động đến Loan loan, chết chắc!

      Dạ Thần bay vút xuống ngựa, thân như gió lốc. Tay dùng lực điều khiển nhuyễn kiếm như con giao long (*), mỗi kiếm xuất ra là lấy ngay mạng. Lát sau, đám hắc y nhân kia kẻ bị thương, kẻ chết thảm dưới tay .

      (*) giao long: rắn nước, rồng nước

      Người mặc áo đen cầm đầu cả kinh, nghĩ đến nam tử mắt tím này lợi hại như vậy. Ánh mắt lạnh như băng, rút kiếm lưng ra, phi thân đấu tay đôi với Dạ Thần.

      Dạ Thần và hắc y nhân cầm đầu giao đấu với nhau, bên này bốn thiếu niên đấu với hơn mười, mười lăm tên áo đen, hai hắc y nam tử của nhảy xuống xe, múa kiếm như rồng, chém chém giết giết. Máu tung tóe. mặt đất, xe ngựa, quần áo nơi nào nở hoa máu.

      “Híííííííííí….” Ngựa bị làm cho sợ chạy . Đám người Dạ Thần cả kinh, bất chấp hắc y nhân phía sau lập tức phi thân . Nhưng hắc y nhân phía sau vẫn theo bám lấy.

      “Kíttttt…..” bóng dáng áo xanh đột nhiên phi thân lên xe ngựa, đem ngựa bị kinh động kéo lại.

      Trong xe ngựa, Lãnh Loan Loan vừa nãy bị xe ngựa đột ngột chạy mà ngã sấp qua bên, nhanh tay bảo vệ bụng. Bây giờ xe dừng lại, mở cửa xe ra, thấy ngay bóng dáng Tàn Nhất lâu gặp.

      “Là ngươi à.”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 102 : Thái Hậu Tính Kế.

      “Là ngươi à.”

      Lãnh Loan Loan mím môi đào, nghĩ đến trong tình huống này lại gặp lại Tàn Nhất. Gió lùa qua mái tóc , phất phơ mặt nạ màu bạc lóe ra ánh mặt trời. tựa hồ vẫn y như cũ, lại có vẻ như thay đổi ít.

      “Chủ tử.”

      Đằng sau, Dạ Thần và bốn người phong Triệt cũng giục ngựa đuổi tới. Nhìn thấy người kìm ngựa lại là Tàn Nhất cũng ngạc nhiên vô cùng nhưng cũng rất cảm kích .

      “Thế nào? Xử lí xong rồi?” Lãnh Loan Loan nhìn Dạ Thần, thấy quần áo vốn trắng chút tì vết giời lại dính đầy máu, nhịn được nhíu nhíu mày, buồn nôn.

      “Ọe…” Thân mình dựa vào xe ngựa, nôn khan.

      “Chủ tử, ngươi sao chứ.” Dạ Thần thấy nàng như vậy cũng hết hồn. Muốn đến gần lại sợ mùi máu người lại làm nàng buồn nôn.

      sao” Lãnh Loan Loan phất phất tay, ngồi lại ngay ngắn. Xem ra thực là mang thai rồi mới nhìn thấy màu mà nôn ọe như vậy.

      “Tàn huynh, cảm ơn huynh kịp thời cứu chủ tử.” Dạ Thần chắp tay với Tàn Nhất. Tuy rằng với thân thủ của chủ tử, con ngựa nổi khùng kia cũng làm hại được nàng. Nhưng nếu trong bụng có em bé rồi dù sao cũng nên động thai khí.

      “Khách khí rồi.” Tàn Nhất dựng xe ngựa bên đường, cũng chắp tay đáp lễ, “Dạ huynh nhớ rằng ta cũng là thuộc hạ của chủ tử sao?” Viêm Nguyệt Lâu sát nhập Loan Nguyệt Lâu, bây giờ bất quá chỉ là thủ hạ của Lãnh Loan Loan mà thôi.

      “Chủ tử, bọn người này hôm nay có ý nhắm vào người.” Phong Triệt nhíu mày, .

      “Phải.” Lãnh Loan Loan gật đầu, bọn người áo đen đó đúng là vì nàng mà đến. Lạ , là ai nhắm vào nàng chứ? Người nàng đắc tội đúng là rất nhiều nhưng thể nghĩ ra là ai.

      “Chủ tử có muốn thủ hạ điều tra ?” Phong Triết tiếp lời, con ngươi thâm thúy nhưn chức hàn băng, lạnh lẽo đến cùng cực. Cư nhiên dám động đến chủ tử, những người đó tốt nhất nên thắp hương cầu nguyện đừng để bị tìm ra. Nếu , hừ, kết quả thế nào chắc bản thân cũng hiểu.

      “Về trước rồi .” Lãnh Loan Loan phất tay, “Đúng rồi, hai người đánh xe đâu?” trở về, có lẽ

      “Bọn họ người bị đâm đao ngay tim, người bị tên bắn vào giữa trán, vô phương cứu chữa.” Dạ Thần lắc lắc đầu, đôi mắt tím trở nên thâm sâu lạnh lẽo. Kẻ chủ mưu ngày hôm nay, nhất định phải điều tra ra.

      “Hậu táng bọn họ.” Ánh mắt Lãnh Loan Loan cũng dần trở nên lạnh lẽo, đó là biểu của phẫn nộ. Hôm nay bọn người kia dám giết người của Loan Nguyệt Lâu, chờ đó, nàng báo thù.

      “Vâng.” Dạ Thần, bốn thiếu niên gật đầu, bọn họ thả bồ câu gọi người đến đưa thi thể an táng đàng hoàng.

      thôi.” Vào trong xe, lại nửa nằm dựa đệm mềm mại. Trải qua phen nguy hiểm cũng có chút mệt mỏi.

      Xe ngựa lại lộc cộc chậm rãi tiến về phía trước, Tàn Nhất thay thế đánh xe, Dạ Thần và bốn thiếu niên cưỡi ngựa, theo sát hai bên trái phải.

      Ánh mặt trời thấm qua từng kẽ lá, in những bóng sáng tròn tròn ặt đất.

      Thiên Diệu hoàng cung.

      Từ Trữ cung.

      “Hoàng Thượng, người xem Húc Nhi đáng quá.” Hoàng Thái hậu bế Hiên Viên Húc được hai tháng, cười hòa ái. bên chọc chọc ngón tay đù với Hiên Viên Húc, bên nghiêng đầu với Hiên Viên Dạ ngồi bên cạnh.

      “Người xem, Húc Nhi cũng được hai tháng rồi, người phải cũng nên cố gắng sao? Hương khói của hoàng tộc còn phải nhờ vào người đó.” Tuy rằng có Hiên Viên Húc, nhưng tương lai của nó cũng chỉ có thể làm vương gia. Con nối dõi nhất thiết phải là con của Hiên Viên Dạ.

      “Mẫu hậu cần lo lắng.” Hiên Viên Dạ đứng lên, đến bên người Hoàng Thái hậu, đôi mắt thâm thúy cũng lên vẻ tươi cười ôn hòa. Tên tiểu tử này thực rất đáng , trắng nõ bụ bẫm, hai mắt nhắm nghiề, môi hơi hé, ngây ngốc ngủ ngon lành.

      “Ta có thể lo lắng sao?” Hoàng Thái hậu tức giận trừng mắt nhìn ,“Người mười hai tuổi đăng cơ, đến bây giờ mười ba năm rồi mà mụn con cũng có.” Các quốc gia khác con cái thành đàn rồi.

      “Chờ Loan Loan trở về, chúng ta có.” Hiên Viên Dạ nhìn Hiên Viên Húc, cũng hơi hơi lo lắng. Có lẽ cũng nên có đứa con với Loan Loan rồi, con của bọn họ chắc chắn rất đáng , giống như Húc Nhi vậy.

      “……”

      Hoàng Thái hậu , trong đôi mắt sáng suốt lên tia khó chịu. Đối với Lãnh Loan Loa, bà từ đầu đến giờ vẫn cảm thấy bất mãn vô cùng. Nếu phải do tiểu nữ đó, Hoàng nhi sao lại phải giải tán hậu cung? Uyển Uyển sao lại bị bức ? Thậm chí thành thân bảy năm rồi mà nàng vẫn chưa có gì. Nữ tử như vậy căn bản đnags để Hoàng nhi dụng tâm.

      “Mẫu hậu, nhi thần còn có tấu chương phải phê duyệt, hôm khác lại đến vấn an người.” Hiên Viên Dạ nhìn ra bất mãn của Hoàng thái hậu, thông minh tìm cớ rời khỏi. Bảy năm năm tháng, Hoàng Thái hậu cũng già rồi, Hiên Viên Dạ cũng muốn để bà vui.

      “Aizzz, được rồi.” Hoàng Thái hậu trong lòng biết Hiên Viên Dạ muốn rời là chính, thở dài nhìn bóng dáng của biến mất ngoài cửa.

      “Mama, ngươi ai gia nên làm cái gì bây giờ? Nếu tùy ý để nữ kia tiếp tục mê hoặc Hoàng Thượng, chỉ sợ giang sơn này khó giữ.” Lấy mức độ Hoàng nhi sủng ái Lãnh Loan Loan, giang sơn này cũng bằng sợi tóc của nàng.

      “Thái Hậu cần sầu lo.” Mama tiếp nhận tiểu vương tử ngủ say, bồng qua cho nhũ nương, chính nàng đứng phía sau Hoàng Thái hậu, nhàng xoa bóp vai cho bà.

      tại Hoàng Hậu nương nương phải là ở trong cung sao? Nhân cơ hội này để cho người khác hoài thai long chủng, như vậy Hoàng Thái Hậu ngài cần phải lo lắng nữa.” Những trò như vậy trong hậu cung chỉ là chuyện thường mà thôi.

      “Nhưng Hoàng nhi chắc chắn chịu.” Hoàng Thái hậu lắc lắc đầu. Con của mình tính tình thế nào sao bà lại hiểu. Lỡ may tình tốt, ngược lại chọc giận , chỉ sợ quan hệ mẫu tử hai người thực hàn gắn lại được.

      “Nương nương, nô tỳ có kế, biết có nên hay ?” Mama dừng động tác tay, hơi chần chờ .

      “Nga?” Hoàng Thái hậu nghiêng đầu nhìn mama, ánh mắt vẻ tò mò. “Vậy ai gia nghe xem.”

      “Nô tỳ dám…” Mama đến, cúi cúi người với Thái Hậu. Ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm, “Thái Hậu nương nương quên năm đó làm sao Dao quý phi có Vĩnh An công chúa rồi sao?” Tuy rằng công chúa đó hương tiêu ngọc vẫn.

      “Ý ngươi ?” Hoàng Thái hậu cúi đầu nhớ lại, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng. nhàng . “Dùng dược?”

      “Vâng.” Mama gật đầu, nam nhân khi nổi hứng lên rồi làm sao mà khống chế nổi được, vả lại còn dùng dược, sợ gì thất bại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :