1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 93 : Chủ Tử, Xin Người Cứu Bà Ấy.
      qua , thân thể của bà ấy thể chống đỡ lâu đâu.”

      Đôi mắt đen của Lãnh Loan Loan liếc nhìn Mê La quốc Hoàng Hậu lệ nóng từng dòng, thản nhiên với Dạ Thần. Hoàng Hậu này thân thể rất suy yếu rồi, sống được ngày là rất cố gắng, khúc mắc quá nặng, chỉ sợ lục phủ ngũ tạng bị ăn mòn.

      nương vậy là có ý gì?”

      Diệp Vũ vừa nghe lời của Lãnh Loan Loan, khuôn mặt tuấn tú bỗng dưng biến sắc. Sao lại thể chống đỡ lâu hỡn chứ? Đôi mắt tím nhìn nàng, xẹt qua đạo tán thưởng, nữ tử xinh đẹp như thiên tiên, sau đó liền thay thế bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng.

      “Phụ hoàng, vị này là Hoàng Hậu Thiên Diệu hoàng triều.” Diệp Tường giới thiệu.

      “Cái gì?” Diệp Vũ và Hoàng hậu Minh Y Nhu đều giật mình, Hoàng Hậu Thiên Diệu hoàng triều sao lại hạ giá đến Mê La quốc vậy?

      “Là nhi thần mời Hoàng Hậu nương nương đến Mê La quốc ta làm khách, tạ ơn nàng chiếu cố Thần và Phi Nhi.” Diệp tường thấy nghĩ hoặc của phụ hoàng và mẫu hậu, lên tiếng giải thích, cũng nhân tiện quan hệ giữa Dạ Thần và Lãnh Loan Loan.

      ra là thế.” Diệp Vũ gật đầu, “Hoan nghênh Hoàng Hậu nương nương đến Mê La quốc, hy vọng người ở đây có thể vui vẻ đến, vui vẻ về.”

      “Cám ơn.” Lãnh Loan Loan gật đầu.

      “Hoàng Hậu nương nương, tại hạ cũng muốn biết nương nương vừa nãy vậy là có ý gì?” Chẳng lẽ bệnh tình của mẫu hậu nghiêm trọng như vậy sao? Nhưng mà Lãnh Loan Loan biết y thuật sao? Đôi mắt màu lam vẻ hoang mang.

      “Sức khỏe của thể khá hơn sao?” Minh Thuần Phi, Minh Thuần , Minh Thuần Dao đều lo lắng nhìn Minh Y Nhu.

      có việc gì, các ngươi cần lo lắng, chỉ là bệnh cũ mà thôi…” Minh Y Nhu ngược lại thắc mắc, còn an ủi mọi người. Ánh mắt dừng lại người Dạ Thần lần nữa, “Thần Nhi, con thực muốn nhận cha mẹ sao?”

      đâu.” Diệp Vũ xiết chặt tay Minh Y Nhu, đôi mắt tím nhìn Dạ Thần, “Thần Nhi, con lại đây cho mẫu hậu và phụ hoàng nhìn thử thôi, được ?” Ánh mắt mang theo khẩn cầu, có thể bây giờ Thần nhi còn xa lạ với bọn họ, nhưng là vì Nhu Nhi, hy vọng Dạ Thần có thể đoàn tụ với bọn họ.

      “Thần, mẫu hậu thân thể tốt, đệ mau qua .” Diệp Tường khuyên .

      “Đúng vậy, Thần ca ca, đừng để cho đau khổ nữa, mau qua mà.” Minh Thuần Phi cũng chớp chớp đôi mắt đỏ long lanh, khẩn cầu nhìn .

      Dạ thần cụp mắt nhìn xuống, mái tóc đen che khuất vẻ mặt của , làm ngoiwf ta đoán ra nghĩ gì.

      Mọi người đều nhìn , cùng đợi trả lời.

      gian tĩnh lặng như tờ.

      “Chủ tử, thân thể của bà ấy làm sao vậy?” lát sau, dạ Thần ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt tím ấy dường như có tầng sương mù, làm cho người ta mơ hồ . để ý ánh nhìn của những người khác, chỉ chăm chú nhìn Lãnh Loan Loan. Theo nàng hơn mười năm, hiểu được thâm ý của Lãnh Loan Loan trong lời vừa rồi. Có lẽ bây giờ đúng là có cảm tình gì với người của Diệp gia, nhưng cũng thể trơ mắt nhìn nữ tử giường chết . Cho dù thế nào cũng được.

      Lãnh Loan Loan mím môi, nhìn lại Dạ thần. Y bào mà đỏ như lửa tung bay, chuông bạc tay theo động tác của nàng phát ra tiếng đinh .

      “Phiền não lâu thành bệnh.”

      “Xin hỏi Hoàng Hậu nương nương, bệnh của mẫu hậu ta có thể chữa khỏi hay ?”

      Diệp tường nghe được đối thoại giữa Dạ Thần và Lãnh Loan Loan, nghĩ nàng biết y thuật, có lẽ thần y bấy lâu bọn họ tìm kiếm ở trước mắt đây.

      Diệp Vũ nắm chặt tay Minh Y Nhu, đôi mắt tím căng thẳng nhìn Lãnh Loan Loan, đợi câu trả lời của nàng. Minh Y Nhu bên lại thắc mắc, Dạ Thần gọi Lãnh Loan Loan là chủ tử, trong mấy năm qua Thần Nhi sống thế nào?

      Gia đình Minh Thuần Phi, Vũ Đồng công chúa, ngũ điện hạ Diệp Mân cũng chờ mong nhìn Lãnh Loan Loan. Đối với vị Hoàng Hậu tuyệt sắc của Thiên Diệu hoàng triều này, bọn họ đều muôn phần bội phục. nghe qua nhiều lời đồn về nàng, bây giờ chính mình gặp được người , đúng là trăm nghe bằng thấy

      “Có thể.” Lãnh Loan Loan thản nhiên . Tuy rằng thân thể bà ấy rất yếu, nhưng là nếu nàng ra tay, Diêm Vương cũng dám đem bà ấy .

      vậy sao?” Diệp Vũ vui vẻ nở nụ cười, chờ mong nhìn Lãnh Loan Loan. “Vậy có thể thỉnh Hoàng Hậu nương nương cứu giúp hay ? Trẫm vô cùng cảm kích.”

      , người nghe thấy ? Bệnh của người có thể phục hồi đó.” Minh thuần Phi chớp mắt, đáng nhìn Minh Y Nhu.

      “Nghe thấy rồi.” Minh Y Nhu ôn nhu cười, “Gặp được Thần Nhi, bệnh cũng ta cũng khá hơn phân nửa rồi.” Tảng đá nhiều năm đặt trong lòng được gỡ bỏ, thoải mái ít. tại chỉ cần Thần Nhi gọi nàng tiếng mẫu hậu, bệnh tốt hơn thôi.

      Đôi mắt trong như ngọc kích động nhìn Dạ Thần, Thần Nhi, con mau gọi ta mẫu hậu

      Lãnh Loan Loan trực tiếp trả lời Hoàng Đế Mê La quốc, ngược lại quay đầu nhìn Dạ Thần, đôi mắt đen tinh tường phản chiếu hình bóng , môi đào khẽ mở, thản nhiên :

      “Ngươi muốn ta cứu nàng sao?”

      Mọi người nghe được lời của nàng đều sửng sốt, sao lại thế này? Chẳng lẽ nếu Thần đồng ý, nàng cứu sao?

      “Này, ngươi làm sao lại như vậy chứ?” Minh Thuần Phi là người đầu tiên lên tiếng bất mãn, trừng mắt chất vấn Lãnh Loan Loan. người bệnh ngay trước mắt, nàng ta làm sao có thể thấy chết mà cứu chứ?

      Lãnh Loan Loan thản nhiên nhìn nàng. Lãnh Loan Loan nàng khi muốn làm gì ai có thể ngăn cản, nhưng khi muốn cũng ai bắt buộc nàng được.

      Mọi người thấy vẻ mặt Lãnh Loan Loan như vậy, trong lòng liền hiểu quyết định là ở người Dạ Thần, ánh mắt đều chăm chú nhìn , chờ đợi trả lời.

      “Thần Nhi, con mau cứu mẫu hậu . Nhiều năm như vậy, nàng lúc nào cũng nhớ con, vì con mà nàng mới mắc bệnh thế này.” Diệp Vũ nhìn Dạ Thần, kích động . “Có thể bây giờ con vẫn còn xa lạ với chúng ta, nhưng con cũng biết dòng máu này là thể phủ nhận, chẳng lẽ con có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn mẫu hậu càng ngày càng yếu như vậy sao?”

      “Đúng vậy, Thần, nhà chúng ta vất vả lắm mới có thể đoàn tụ, chẳng lẽ đệ hy vọng có thể được ở bên cạnh mẫu hậu sao?” Diệp Hạo cũng .

      “Thần ca ca, huynh nhất định phải cứu , huynh thể vô tình như vậy, ngay cả mẫu thân sống chết thế nào cũng bỏ mặc được.” Minh Thuần Phi nhìn Dạ Thần, .

      Dạ Thần nhìn Minh Y Nhu, bà ấy vẫn dịu dàng nhìn , tựa hồ lo nghĩ đến bệnh tình của mình, như vậy làm cho lòng đau xót, sao bà ấy lại biết quý tọng bản thân như vậy?

      “Chủ tử, xin người cứu bà ấy.”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 94 : Gọi Tiếng Phụ Hoàng Mẫu Hậu

      “Chủ tử, xin người cứu bà ấy.”

      Đôi mắt tím chân thành nhìn Lãnh Loan Loan, gằn từng chữ. Trường bào màu trắng, ánh mắt còn lạnh lùng như trước. muốn cứu bà ấy, muốn thấy vị Hoàng Hậu ôn nhu, dịu dàng, luôn nhìn bằng ánh mắt thương này sống khỏe mạnh.

      “Thần…”

      Minh Y Nhu nhìn Dạ Thần chân thành cầu khẩn Lãnh Loan Loan cứu mình, hai hốc mắt vốn phiếm hồng lại doanh lệ. Cả người nửa nằm nửa ngồi dựa vào Diệp Vũ, giông như tìm nơi cho mình nương tựa. làm như vậy là chứng tỏ mình với phải là có thân tình? lại gọi nàng tiếng mẫu thân sao?

      “Được.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú Minh Y Nhu kích động. “Hoàng Hậu bây giờ sức khỏe rất yếu, cần phải tĩnh dưỡng tốt thời gian, khi khá hơn rồi ta giúp Hoàng Hậu trị liệu. Trong thời gian tĩnh dưỡng, ta dùng dược vật và thảo dược giúp nàng.”

      “Vậy làm phiền Hoàng Hậu nương nương .” Diệp Vũ nghe được lời Lãnh Loan Loan vô cùng kích động, gật đầu tạ ơn.

      “Đa tạ Hoàng Hậu nương nương.”

      Diệp Tường, Diệp Hạo, cả nhà Minh Thuần Phi cũng đồng thời cảm tạ Lãnh Loan Loan.

      cần cảm tạ, ta chỉ là đáp ứng ý nguyện của Thần mà thôi.” Lãnh Loan Loan thản nhiên , làm cho mọi người cảm thấy ngượng ngập.

      “Thần Nhi, cám ơn con.” Diệp Vũ gật đầu cười ôn nhu với Dạ Thần, nhìn đứa con giống y hệt mình nhưng lại luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, quả dám hy vọng.

      “Ta chỉ là hy vọng bà ấy có chuyện gì bất trắc.” Dạ Thần lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào Minh Y Nhu. Mẫu thân quả thực rất đẹp, tuy rằng thần sắc xanh xao do mang bệnh nhưng cũng mất phong thái, ngược lại càng tăng thêm mấy phần nhu nhược làm cho người ta tiếc thương.

      “Thần Nhi, con xem ta là mẹ rồi sao?” Minh Y Nhu nghe Dạ Thần vậy, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, gương mặt xanh xao kia cũng tươi tắn hơn hẳn.

      “Lại đây cho mẫu hậu nhìn con xem, được ?” Lại chờ mong nhìn , đứa con này ba tuổi bị, hai mươi mấy năm, lớn như vậy rồi.

      Dạ Thần cắn môi, chần chừ trong chốc lát, sau cóc cũng về phía Minh Y Nhu.

      “Thần Nhi của ta, Thần Nhi của ta…” Dạ Thần dừng lại đứng bên cạnh giường, Minh Y Chu cầm lấy bàn tay của , nhịn được khóc nấc lên.

      “Hoàng Thượng, Thần Nhi của chúng ta về rồi, chàng nhìn xem…?”

      Minh Y Nhu quay đầu nhìn Diệp Vũ vẫn ngồi bân cạnh, . Từng dòng lệ theo hốc mắt chảy ra, len vào khóe miệng, hương vị mặn chát này ràng là có , nàng phải nằm mơ.

      “Ừ, Thần Nhi của chúng ta về rồi, ở ngay bên nàng…”

      Diệp Vũ nhìn Dạ Thần, vỗ vỗ vai Minh Y Nhu, an ủi cảm xúc kích động của nàng.

      “Hức…hức…”

      Minh Y Nhu cố gắng khắc chế tâm tình kích động của mình nhưng thể, vẫn giọng bỗng trở nên nức nở, tiếng khóc kia chưa đựng nhiều năm mong nhớ, quanh quẩn khắp phòng.

      Cả nhà Minh Khê Dã nghe thấy tiếng khóc cũng bi thương, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ thay, rốt cuộc cũng đoàn tụ rồi.

      , Thần ca ca về rồi, người phải vui vẻ mới đúng, sao lại khóc rồi?”

      Minh Thuần Phi khuyên Minh Y Nhu, chính nàng lại nhịn được nhòa lệ. Bên cạnh, Minh Thuần , Minh Thuần Dao cũng cắn chặt môi, ngăn mình bật ra tiếng khóc.

      “Đúng vậy, con về, ta nên vui vẻ mới đúng.” Minh Y Nhu buông tay Dạ Thần ra, dùng sức lau nước mắt, cười , nhưng càng lau nước mắt càng chảy ra.

      “Được rồi, đừng khóc nữa, bọn chê cười…” Diệp Vũ lại vỗ vỗ bả vai nàng, .

      Dạ Thần hạ mắt nhìn Minh Y Nhu vất vả lau nước mắt, đôi mắt tím lóe lên kia khó hiểu. Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thoải mái, người khóc trước mặt đây là mẫu hậu của , ra đây là cảm giác ấm áp, hạnh phúc khi có gia đình bên cạnh. Tuy rằng trước đây cha mẹ nuôi cũng rất tốt với , nhưng có lẽ có quan hệ huyết thống, nên giữa bọn họ vẫn tồn tại khoảng cách, bây giờ mới chân chính cảm nhận được cảm giác có mẹ là như thế nào.

      “Thần Nhi, con có thể gọi ta tiếng mẫu hậu ?”

      Lau nước mắt, Minh Y Nhu ngẩng đầu dịu dàng nhìn Dạ Thần. Gương mặt này giống y hệt gương mặt của phu quân nàng, trong lòng càng thêm kích động. Đây là con của bọn họ, hai tay nắm chặt tay của Diệp Vũ, cố gắng ngăn mình lại khóc nấc lên.

      “Thần Nhi, ta là phụ hoàng của con, con gọi ta tiếng ?”

      Diệp Vũ cũng nhìn Dạ Thần, đôi mắt giống hệt lóe ra tia chờ mong. Đối với đứa con mất tích từ lâu này, bọn họ càng thương nhiều hơn, bởi vì từng mất , bây giờ mới càng thêm quý trong. Vẫn mong muốn được gặp lại, có lẽ chỉ khi nghe được tiếng phụ hoàng, mẫu hậu mới có thể tin tưởng đây đúng là , con bọn họ rất cuộc cũng về rồi.

      “Thần ca ca, mau gọi .” Minh Thuần Phi đứng bên cũng kích động , đôi mắt đỏ càng đỏ hơn. Nàng cũng hy vọng Thần ca ca gọi , thúc thúc tiếng mẫu hậu, phụ hoàng, như vậy nhất định rất ấm áp, vô cùng cảm động.

      “Thần…”

      Diệp Tường, Diệp Hạo, Vũ Đồng công chúa, Diệp Mân đều chờ mong nhìn .

      Minh Thuần và minh Thuần Dao nắm tay nhau, cũng căng thẳng kém. Vợ chồng Minh Khê dã cũng chờ mong nhìn Dạ Thần. Minh Hựu Nguyên, Minh Hựu Thác cũng im lặng, có thể thấy được tỏng đáy mắt hai người tia kích động chờ đợi.

      Dạ Thần nhếch môi, nhìn mọi người chờ mong nhìn mình, miệng hơi mở ra nhưng lại phát ra thanh nào.

      Minh Y Nhu thất vọng cúi đầu, con chịu gọi mình tiếng mẫu hậu sao?

      “Thần vừa đến Mê La quốc, đối với chúng ta còn xa lạ, cần phải cho con thời gian để thích ứng mới đúng.” diệp vũ an ủi mọi người, lại giống như an ủi bản thân mình.

      “Thần, nên làm thế nào để sau này phải hối tiếc, mất rồi có thể tìm về rất khó khăn, hạnh phúc ngay trước mắt nên nắm giữ.”

      Lãnh Loan Loan thích nhìn Dạ Thần chần chờ, chỉ cần dũng cảm chút, lại có thể có được thân tình tìm kiếm bao lâu nay.

      Lời của Lãnh Loan Loan làm cho Dạ Thần run lên. Mất rồi tìm về rất khó, nếu bây giờ chịu đáp lại, có thể sau này có cơ hội nữa. Cố gắng giãn mày ra, cuối cùng cũng cất tiếng:

      “Mẫu hậu, phụ hoàng.” Hai tiếng lạ lẫm.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Q.2-Chương 95 : Ta Có Thể Vĩnh Viễn Ở Bên Cạnh Người ?

      “Mẫu hậu, phụ hoàng.” Hai tiếng lạ lẫm

      tiếng mẫu hậu, phụ hoàng, tựa như đá tảng cũng tan ra, ngàn tầng mây cũng hóa khí.

      Diệp Vũ, Minh Y Nhu kích động , mắt ngập nước, biết phải gì. Môi hơi hơi động, rốt cuộc lại thương nhìn Dạ Thần.

      Ba người Diệp Tường, Diệp Hạo, Diệp Mân cũng cười ấm áp, huynh đệ của bọn họ cuối cùng cũng về rồi.

      Diệp Vũ Đồng, Minh Thuần Phi, Minh Thuần , Minh Thuần Dao cũng cảm động, cắn môi ngăn nước mắt chảy ra.

      Vợ chồng Minh Khê dã nhìn nhau cười, chắp tay với Diệp Vũ và Minh Y Nhu:

      “Chúc mừng Hoàng Thượng nhà đoàn viên.”

      “Chúc mừng Hoàng thúc, .” Minh Hựu Nguyên, Minh Hựu Thác cũng cười .

      “Đúng vậy, lạc nhau hai mươi mấy năm, rốt cuộc hôm nay cũng đoàn tụ.” Minh Y Nhu nắm tay Dạ Thần, kích động , “Ta cứ nghĩ mình đợi được đến ngày này.” Thân thể càng ngày càng suy yếu, cứ nghĩ đến khi chết rồi cũng thể gặp lại Thần Nhi, ai biết được ông trời cũng thương xót cho nàng, Thần Nhi trở về.

      “Nhu Nhi nên gở như vậy.” Diệp Vũ tán thành, nhíu mày. “Hoàng Hậu nương nương phải nàng có thể khỏe lại sao?” Đôi mắt tím lại nhìn về phía Lãnh Loan Loan.

      “Đúng vậy, , người đừng suy nghĩ lung tung. Bây giờ Thần biểu ca người luôn mong chờ trở về, Hoàng Hậu nương nương cũng thân thể người có thể hồi phục, mọi chuyện tốt hết thôi.” Minh Thuần cười yếu ớt, bên lấy khăn tay lau nước mắt.

      “Được, được, ta nữa…” Minh Y Nhu cũng lau nước mắt, cười : “Sau này nhà chúng ta vui vẻ sống với nhau mãi mãi.”

      Dạ Thần đột nhiên cứng đờ. Mãi mãi vui vẻ sống cùng nhau sao? Đôi mắt tím cụp xuống, ánh mứt nhìn về Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan đứng ở bên, bóng dáng lửa đỏ giống như cây hồng mai ngạo nghễ. Đôi mắt đen vẫn thản nhiên, có cảm xúc gì. Hình như cảm thấy ánh mắt của Dạ Thần, quay đầu liếc cái.

      “Thần, hoan nghênh đệ trở về.” Diệp Tường tới, cho đêm thần cái hữu ái ôm.

      Bởi vì Minh Y Nhu cầm tay Dạ Thần, chỉ có thể cứng ngắc đón nhận cái ôm của Diệp Tường. Tiếp xúc thân mật như vậy, chưa bao giờ cảm nhận được, trong lúc nhất thời biết phải làm thế nào, ngơ ngác mặc ôm.

      “Đại ca, huynh thể mình độc chiếm Tam đệ được, đệ cũng là ca ca của đệ ấy mà.” Diệp Hạo tới, câu dánh gãy xấu hổ của Dạ Thần.

      “Tên tiểu tử này, đệ có điểm nào giống ca ca của Thần chứ, người ta còn trầm ổn hơn đệ gấp mấy lần.” Diệp Tường buông Dạ Thần ra, quay đầu cười huyên náo với Diệp Hạo.

      “Mặc kệ, dù sao đệ cũng sinh trước .” Diệp Hạo biết xấu hổ cười mấy tiếng, vươn tay với Dạ Thần:

      “Thần, lần nữa trịnh trọng giới thiệu, ta là nhị hoàng huynh của đệ, Diệp Hạo.”

      Dạ Thần nhìn bàn tay thân thiện trước mặt mình, đôi mắt tím lại nhìn về đôi mắt giống y hệt của Diệp Hạo, môi mỏng khẽ nhếch, vương tay nắm lấy bàn tay của Diệp Hạo.

      “Hoan nghênh đệ trở về, Thần.” Bàn tay xiết chặt, Diệp Hạo chân thành .

      công bằng, còn chúng ta nữa mà.”Vũ Đồng công chúa đáng , cùng Diệp Mân bước đến.

      “Tam ca, huynh rất giống Phụ hoàng nha.” Vũ Đông công chúa hớn hở ngẩng đầu nhìn Dạ Thần, gương mặt trái xoan tinh xảo lộ ra nụ cười duyên. “Muôi là lục muội đáng của huynh, Diệp Vũ Đồng, hoan nghênh huynh trở về. Sau này huynh nhất định phải giúp muội, đại ca bọn họ lúc nào cũng khi dễ muội.””

      “Ai dám khi dễ muội chớ, chỉ có muội khi dễ bọn ta thôi.” Ngũ hoàng tử Diệp Mân cười , đôi mắt thâm thúy nhìn Dạ Thần. “Tam ca, đệ là ngũ đệ Diệp Mân, huynh trở về rồi đệ rất vui.”

      Sau khi mấy huynh muội Diệp gia xong, người nhà Minh Khê Dã lại đồng loạt tiến tới.

      “…”

      Thời gian ấm áp cũng trôi qua, thân hình cứng ngắc của Dạ Thần dần dần buông lỏng, đôi mắt tím lúc nào cũng lạnh lùng nhu hòa ít.

      Hoa bảy màu nở rực rỡ khắp hành lang hoàng cung. Ánh mặt trời vụn rơi từng đóa hoa, giống như dải màu lấp lánh phủ lên, tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Tháng sáu trời xanh lam bất giác qua , tháng bảy đến rồi.

      thoáng mười ngày ở lại Mê La quốc. Trong mười ngày này, Diệp gia, Minh thị gia tộc đều vô cùng chiếu cố Dạ Thần. Diệp Vũ tự mình viết chiếu chỉ thông cáo thiên hạ, Mê La quốc Tam hoàng tử Diệp Thần trở về, chính thức là người Diệp tộc.

      Dạ Thần đôi với việc này thực ra nhiệt tình lắm, thậm chí còn có chút khó chịu. Tuy rằng trong thâm tâm tiếp nhận thân phận này và những người đó, nhưng vẫn rất sợ. sợ hãi bởi vì thân phận này mà phải rời xa nàng, được ở bên Lãnh Loan Loan nữa, còn có thể là sao?

      Đối với tâm của của Dạ Thần, Lãnh Loan Loan hiểu rất . nghĩ để cho người bạn tri kỉ sớm hôm luôn ở bên cạnh mình phải bất an, nàng quyết định tìm Dạ Thần chuyện, gỡ bỏ khúc mắt trong lòng .

      Gió mùa hè quất vào mặt, ấm áp, làm cho người ta cảm thấy mơ màng buồn ngủ. Lãnh Loan Loan nữa nằm nửa ngồi trường kỉ, hai mắt hơi nhắm lại, bàn tay mềm đặt bụng. Gần đây luôn cảm thấy buồn ngủ như vậy. tới Mê La quố cũng lâu, quỳ thủy (*) vẫn chưa đến. Chẳng lẽ có cục cưng rồi sao? Ở cổ đại này có que thử thai, thai chưa đến tháng để cho người ta bắt mạch cũng chuẩn xác. Xem ra, còn phải chờ thời gian nữa mới biết được.

      (*) quỳ thủy: kinh nguyệt

      “Chủ tử, Lâu chủ đến.” Thân ảnh Phong Triệt xuất bên ngoài cửa, người vẫn như cũ thân áo trắng như Dạ Thần. Tuy rằng trang phục và phục sức Mê La quốc rất hoa lệ, sắc thái độc đáo, nhưng vẫn quen được.

      “Vào .” Lãnh Loan Loan mở mắt, thản nhiên .

      “Chủ tử.” Dạ Thần đến. giờ là vương tử Mê La quốc tôn quý, vẫn như cũ gọi Lãnh Loan Loan là chủ tử. Đôi mắt tím nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, ánh nhìn phức tạp.

      “Ngươi ở sợ hãi cái gì?” Lãnh Loan Loan nhìn Dạ Thần, hỏi thẳng.

      Dạ Thần sửng sốt, tâm của bao lâu nay ràng như vậy sao? Môi mỏng kêu gợi nhếch lên, nhìn Lãnh Loan Loan, mang theo thần sắc vừa phức tạp vừa khổ sở. từ trước đến nay chỉ để ý người, nhưng vận mệnh lại khéo trêu cợt, với nàng hữu duyên nhưng lại vô phận. Nhưng cho dù như vậy, cũng hy vọng mình có thể mãi mãi ở bên nàng, cùng nàng già . Cho dù nàng có cùng với người khác, cũng nguyện ý….

      “Chủ tử, ta có thể vĩnh viễn ở bên cạnh người ?”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 96 : Ta Hứa Với Ngươi, Mãi Mãi.

      “Chủ tử, ta có thể vĩnh viễn ở bên cạnh người ?”

      Dạ Thần nhìn nàng, ràng là nam tử khí ngất trời, trong đôi mắt tím biếc lại vẻ bất an lo lắng, chưa đựng cả mong chờ, giống như đợi chủ tọa tuyên án, phán quyết tương lai vận mệnh của mình.

      Ngoài cửa sổ, từng cơn gió hạ ấm áp hiu hiu, lãng đãng hương hoa bảy màu thanh nhạt, nhuộm mùi cho làn gió lướt vào phòng, xen qua mái tóc của Dạ Thần, đung đưa vài sợi tóc trán. Trường bào màu trắng bay bay, vẫn bất động, chờ đợi nhìn Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan cụp mắt, đôi mắt đen nhìn thằng bụng mình. Có lẽ trong bụng thực có đứa , nhưng mà tại nam nhân khác lại cầu xin được ở lại bên nàng vĩnh viễn. Ngốc như vậy, Lãnh Loan Loan kìm lòng được khóe mắt lấp lánh nước. Thần làm sao có thể chịu đựng được khi thấy nàng và Hiên Viên Dạ ở bên nhau, thậm chí bây giờ có đứa rồi. vẫn cứ như vậy, oán hối, thậm chí vứt bỏ hạnh phúc của bản thân, nguyện ý cạnh giữ bên người nàng. là ngốc quá, đúng là nam nhân ngốc. cứ như vậy làm cho người ta thể thờ ơ, thậm chí thương xót,…

      Nếu bây giờ mình hứa hẹn được, có thể hay đôi mắt tím kia từ nay về sau ảm đạm vô sắc? Nếu nàng muốn buông bỏ, có thể vẫn oán hận chứ? Si tình như vậy, ngốc nghếch như vậy, làm cho nàng vô tri vô giác đau lòng.

      Tách…nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, rơi quần áo màu lửa đỏ, lập tức loang mảnh sậm màu. Có phải hay nàng trở nên yếu đuối, hay là thực rất ngốc. nàng vậy mà lại khóc, lại đau lòng, lại áy náy, nếu trước đây nàng gặp Hiên Viên Dạ, nếu phải người đó mạnh mẽ, bá đạo, bức bách, chiếm cứ trái tim nàng, có lẽ nàng ngàn đời ở bên cạnh Dạ Thần.

      “Chủ tử…”

      Dạ Thần kinh ngạc nhìn Lãnh Loan Loan rơi lệ, đôi mắt tím lên tia căng thẳng. Sao lại như vậy? Chủ tử là khóc sao? Bàn tay vươn đến, bỗng dưng khựng lại giữa trung. Từ trước đến nay chưa bao giờ thấy chủ tử rơi lệ, sao bây giờ lại khóc rồi? Chẳng lẽ là do sao? Môi mỏng mím lại, gì.

      Gió nhấc màn cửa bằng lụa mỏng, bên ngoài, lá cây xào xạt đung đưa.

      Hai người. cúi đầu rơi nước mắt, đứng thẳng, bối rối biết làm gì.

      gian trở nên trầm mặc quỷ dị.

      Khoảng chừng 1 khắc sau, hoặc là lâu hơn, Lãnh Loan Loan hít hơi, ngẩng đầu lên, tóc đen theo động tác của nàng rơi xuống. đôi mắt sắc bén có chút phiếm hồng, bởi vì rơi lệ mà lấp lánh sáng ngời. Lần đầu tiên khóc, bỗng dưng thấy thoải mái ít.

      Đôi mắt đen ngước nhìn Dạ Thần, trước đây nàng từng nghĩ để cho , đó là vì hạnh phúc của , nhưng nếu chỉ có ở lại bên người nàng mới có hạnh phúc, như vậy nàng việc gì phải phụ nữa. muốn thế nào cứ như vậy , đó là quyền của , đáng được hưởng hạnh phúc.

      “Vĩnh viễn ở bên cạnh ta, ngươi hối hận sao?”. Thanh thản nhiên, nàng có quyết định của mình.

      .” Thấy Lãnh Loan Loan còn khóc nữa, Dạ Thần thu tay lại, kiên định trả lời, trong lòng vẫn nghi hoặc như cũ.

      “Tốt lắm…” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt tím thâm thúy kia. “” Nếu nguyện ý của ngươi là vĩnh viễn ở bên cạnh ta, ta đương nhiên đồng ý. Ngươi vĩnh viễn, vĩnh viễn có thể ở bên ta, cho đến khi ngươi mệt mỏi, nếu muốn rời , ta cũng tôn trọng ý muốn của ngươi.”

      có ngày đó.” Dạ Thần nhìn nàng, kiên định lắc đầu. làm sao lại có thể hết nàng, chán ghét nàng được. Tuyệt đối . chỉ biết, muốn ở bên cạnh nàng, cho đến khi nào sông cạn đá mòn, địa lão hoang sơn, rồi lại gặp nhau ở thế giới bên kia.

      “Được.” Lãnh Loan Loan gật đầu, cũng tranh luận, hết thảy đều tùy vận mệnh .

      “Đúng rồi, ngươi chẳng phải ở lại Mê La quốc sao?” Lãnh Loan Loan đứng lên, làn váy lửa đỏ rũ xuống, mái tóc đen dài đến thắng lưng óng mượt như tơ lụa thượng đẳng, xinh đẹp quyến rũ.

      “Chủ tử, chúng ta phải sao?”

      Dạ thần hỏi lại, người Diệp tộc tất nhiên muốn ở lại Mê La quốc, làm Mê La quốc vương tử, ở cùng bọn họ. Có lẽ là bọn họ muốn lấp đầy khoảng cánh hai mươi mấy năm qua. Nhưng vô luận thế nào, quyết định rồi, vĩnh viễn thay đổi.

      Lãnh Loan Loan sờ sờ bụng, nếu có cục cưng, nàng tất nhiên phải trở về bên Hiên Viên Dạ, nhìn con của bọn họ ngày ngày lớn lên, sau đó cùng sống cuộc sống vui vẻ.

      Dạ Thần nhìn động tác của Lãnh Loan Loan, thân thể cứng đờ. Chẳng lẽ chủ tử có thai rồi sao? Nghĩ đến ban nãy nàng xúc động mà rơi lệ, chẳng lẽ là như lời người ta , nữ tử có thai cảm xúc ổn định sao?

      “Chủ tử, người có tin vui rồi?”. cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, dù trong lòng có chút được tự nhiên. Nhưng chỉ cần là con của nàng, cũng trân trọng như vậy. nàng, cũng tất cả những gì thuộc về nàng.

      “Bây giờ còn chưa chắc chắn, nhưng có thể là vậy.” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn Dạ Thần, thấy rỏ vẻ kiên định trong mắt . Có chút cảm động, nam nhân ngốc này, che chở luôn cho con của nàng sao? “Bệnh của Hoàng Hậu, ta có phương pháp chữa khỏi, ngày mai tiến hành chữa trị cho nàng, sau ngày mai có thể rồi.”

      “Được.” Dạ Thần gật gật đầu,“Ta với Phụ hoàng, Mẫu hậu.”

      “Bọn họ cho phép ngươi cùng ta sao?” Lãnh Loan Loan hơi cắn môi, chỉ sợ Dạ Thần muốn với nàng dễ.

      “Quyết định của ta thay đổi.” Dạ Thần cũng biết là bọn họ dễ dàng để rời , nhưng nếu muốn, huống chi có khả năng Loan Loan tại mang thai, làm sao có thể yên tâm để nàng được? Cho dù có bọn Phnog Triệt, cũng thể yên tâm được.

      “Được rồi, vậy bây giờ chúng ta lên kế hoạch trước .” Lãnh Loan Loan gật đầu.

      “Được.”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 97 : Lại Gặp Người Xuyên
      Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, hoa thơm chim hót.

      Trong Càn Khôn cung, Minh Y Nhu mặc áo mỏng màu trắng nằm dựa lên thành giường, khuôn miệng cười khẽ, mặc dù sắc mặt vẫn có chút tái nhợt nhưng so với trước đây tốt hơn rất nhiều.

      Lãnh Loan Loan ngồi bên giường,quần áo lửa đỏ, bàn tay trắng nõn đặt lên cổ tay Minh Y Nhu, bắt mạch cho nàng.

      Diệp Vũ, Diệp Tường, Dạ Thần và mấy người khác đều đứng ở bên giường, căng thẳng chờ đợi.

      “Hoàng Hậu nương nương, Nhu Nhi có thể trị liệu được chưa?”. Diệp Vũ hôm nay mặt long bào màu vàng, thay bộ quốc phục Mê La quốc màu trắng, vẫn như trước ôn nhuận như ngọc.

      thành vấn đề.” Lãnh Loan Loan nhấc tay ra, xoay người thờ ơ .

      “Như vậy bây giờ có thể bắt đầu chưa?” Diệp Tường hỏi, đôi với Lãnh Loan Loan ngày càng bội phục, ngày càng hiếu kỳ, dù sao cũng chỉ là nữ nhân, nàng làm sao lại có trí tuệ như vậy, bình tĩnh như vậy, thần kỳ như vậy?

      “Có thể.” Lãnh Loan Loan nhìn Diệp Vũ, đôi mắt sáng lấp lánh, “Hoàng Thượng, ta cần vài thứ…”

      “Được.” Diệp Vũ gật đầu, đôi mắt tím lộ ra căng thẳng và chờ mong.“Hoàng Hậu nương nương cần chuẩn bị gì?”

      “Nước ấm, khăn lau, còn có ít .” Lãnh Loan Loan suy nghĩ .

      “Được, trẫm cho người chuẩn bị.” Diệp Vũ gật đầu, xoay người với cung nữ đứng bên cạnh. “Nghe thấy chưa?”

      “Vâng.” Các cung nữ gật đầu, hành lễ, rời .

      “Chỉ cần những thứ này thôi sao?” Diệp Hạo nhịn được hỏi, chỉ là mấy thứ đơn giản bình thường thôi mà, những thứ đó có thể chữa khỏi bệnh cho mẫu hậu sao? Tuy rằng chớ mong, nhưng vẫn có chút bán tín bán nghi.

      Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn , cúi đầu suy tư, những cái nàng cần chỉ sợ nơi này có.

      Lãnh loan loan liếc mắt nhìn , vi cúi đầu suy tư. Nàng muốn gì đó chỉ sợ nơi này có.

      “Hoàng Hậu nương nương, còn có gì ổn sao?”.Nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Loan Loan, Diệp Vũ nhịn được hỏi.

      “Ở nơi này các ngươi có khối nam châm nào ?” Lãnh Loan Loan thuận miệng hỏi, nhưng mà nơi này có thể có sao?

      “Nam châm?”. Diệp Vũ Đồng đột nhiên thốt ra, ánh mắt sáng ngời nhìn Lãnh Loan Loan. “Hoàng Hậu nương nương có phải hay khối màu đen, có thể hút sắt, đồng và mấy thứ linh tinh?” Nàng đột nhiên nhớ đến ba tháng trước, có người kì quái đưa nó cho nàng.

      “Ngươi có?” Lãnh Loan Loan có chút kinh ngạc, chẳng lẽ ở Mê La quốc có nam châm sao?

      “Vũ Đồng, sao con lại có thứ đó?” Diệp Vũ hỏi, đám người Diệp Tường cũng nhịn được nhing Diệp Vũ Đồng.

      “Phụ hoàng, Hoàng huynh, mấy người quên rồi à? Ba tháng trước, phải là có người kì quái đến Mê La quốc sao? Trước khi , có tặng ta mấy thứ kỳ quái, còn có quyển sách đọc hiểu và khối đen thùi giống như thứ Hoàng Hậu nương nương cần đây.” Diệp Vũ Đồng , nhớ đến quyển sách viết loại chữ kì quái kia, nàng tại biết đến tột cùng là viết cái gì? Chẳng lẽ là thiên thư trong truyền thuyết.

      “À, trẫm thế mà quên mất.” Diệp Vũ cũng nhớ ra, với Lãnh Loan Loan.

      “Ba tháng trước, có nam tử rất kỳ quái đột nhiên xuất ở Mê La quốc, tóc cắt ngắn, mặc quần áo kỳ lạ. Bất quá chỉ ở đây vài ngày liền rời , là muốn tìm con của mình.”

      “Tóc ngắn? Kỳ quái?” Lãnh Loan Loan sửng sốt, trong đầu bỗng dưng xuất thứ gì đó, hình như nàng quên mất cái gì rồi.

      “Có gì đúng sao?” Diệp Tường hỏi, sau đó lại quay qua Diệp Vũ Đồng, “Đồng Nhi, bằng bây giờ muội đem thứ mà nương nương ra đây có phải hay để nương nương nhìn là biết.”

      “Được.” Diệp Vũ Đồng đáp, xoay người vội vàng bước .

      “Đây này.” Sau lát, nàng ôm cái hộp gỗ màu đen đến.

      “Mấy thứ đó đều ở trong này.” Nàng đem hòm đặt mặt bàn, mở ra, với Lãnh Loan Loan.

      “Đây là…”

      Lãnh Loan Loan nhìn những thứ tỏng hòm, mắt đen lên vẻ kinh ngạc, quả thực thể tin nổi. Cái hòm kia nhìn vậy nhưng bên trong toàn là đồ của người đại, có nam châm, keo dán, băng vải, đèn pin, còn có tiểu thuyết tiếng .

      “Người kia bộ dáng ra sao? Mặc quần áo thế nào??”

      Lãnh Loan Loan cầm thứ trong hồm lên, có chút căng thẳng hỏi Diệp Vũ Đồng. Xuyên đến nơi này mười mấy năm, nàng quên mất thời đại, hoàn toàn dung hợp với cuộc sống nơi đây, nhưng vừa nhìn đến những thứ thuộc về nơi này, nàng lại muốn gặp người cũng xuyên kia.

      Diệp Vũ Đồng và những người khác đều khó hiểu, Lãnh Loan Loan đến đây hơn mười ngay, đây là lần đầu tiên thấy nàng có vẻ mặt kích động như vậy, chẳng lẽ nàng có quen biết với nam tử kì quái kia sao?

      “Tóc ngắn ngủn, mắt đen, môi mỏng, dáng người tương tự như Phụ hoàng, giọng rất kì quái, giống với những quốc gia phụ cận, quần áo cũng kì lạ, ta chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng nhìn có vẻ rất tốt, có thể so với tơ lụa tốt hơn.” Diệp Vũ Đồng cố gắng nhớ lại, .

      Nhất định là người đại quyên .

      Lãnh Loan Loan chắc chắn, những mà theo miêu tả của Diệp Vũ Đồng căn bản thể hình dung được bộ dáng của người kia. Có thể hay là người mình quen biết?

      “Các ngươi biết tên là gì ?”Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lại nhìn phía bọn họ.

      Dạ Thần nhếch, trong đôi mắt tím lên tia khó hiểu. Chủ tử sao lại chú ý đến người kia như vậy? Nàng có biết sao? Nhưng mà thể nào, trước giờ vẫn luôn ở bên nàng, người kì lạ như vậy, sao lại có thể biết.

      “Hình như qua tên lần.” Diệp Tường đưa tay bóp bóp trán, híp hai mắt lại suy nghĩ.

      hình như có cùng họ với nương nương”

      “Lãnh?” Lãnh Loan Loan nhướng mày, trong lnogf có cảm giác kỳ quái. là người đó sao? “Các người vừa nãy tìm con ?”

      “Phải.” Diệp Vũ Đồng gật đầu, mắt to đảo qua đảo lại, lông mi dài cong như cánh bướm. “ con đột nhiên mất tích, sao đó thông qua cái gì đó mà biết con ở đây, cho nên đến đây tìm.”

      có phải là ở khóe mắt bên trái có nốt màu đen ?” Lãnh Loan Loan nhìn Diệp Vũ hỏi, hai tay nắm chặt, mắt lên kích động khó hiểu. Là người đó sao? Trong lòng có cảm xúc mãnh việc cho nàng đó là .

      “Sao nương nương biết?” Diệp Vũ Đồng kinh ngạc hỏi, “Nương nương quen biết sao?”

      Lãnh Loan Loan nở nụ cười, đáy mắt hoen lệ, đôi mắt sáng ngời nhìn Diệp Tường, môi đào hé mở:

      “Tên của phải chăng là Lãnh Đình Dực?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :