1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 88 : Đỡ Đẻ

      Trong phòng hoa lệ, nồng đậm mùi máu tươi tràn ngập.

      giường ngà voi tinh sảo, Thu Tứ Dung nằm ở bên rên rỉ yếu ớt . Tóc đen hỗn độn rối tung gối, hé ra gương mặt trái xoan xinh đẹp trắng bệch tia huyết sắc. Đôi mị khép hờ , mồ hôi lạnh chảy ra. Mồ hôi lưu hoạt, đem sợi tóc cũng làm ướt. cái bụng to là tấm chăn mỏng manh, hai tay nhanh cầm lấy hai bên đệm chăn. Móng tay hãm sâu, ở lòng bàn tay để lại những dấu hồng sâu giường , máu dính nơi nơi. Màu đỏ xinh đẹp đập vào mắt làm người ta kinh hãi.

      Vài cái cung nữ trẻ tuổi đứng gác bên giường nhìn Cơ thể yếu ớt của Thu Tứ Dung, nghe tiếng đóng cửa liền ngoái đầu nhìn lại. Cư nhiên nhìn thấy hoàng hậu đến phòng sinh.

      “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”

      Vài cung nữ cuống quít phúc phúc thân, hướng tới Lãnh Loan Loan thỉnh an . bên lại vụng trộm ở trong lòng thầm đoán vào như thế nào phải bà mụ, ngược lại là hoàng hậu nương nương? Lỡ nương nương đỡ đẻ thành sao?

      “Ân.” Lãnh Loan Loan gật đầu, hướng tới vài cung nữ .“Các ngươi ra ngoài trước .”

      “Này --” Vài cung nữ nhìn Thu Tứ Dung giường chần chờ, tại Vương phi chính là khó sanh, vạn nhất xảy ra vấn đề, các nàng khẳng định cũng mất mạng .

      ra ngoài --” Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn các nàng cái,hàn quang quét qua, thanh lạnh lùng cất lên:

      “Vâng.” Mọi người hai mắt nhìn nhau, chung quy vẫn phải rời .

      Lãnh Loan Loan đứng ở bên giường, ánh mắt nhìn Thu Tứ Dung.

      Cảm giác có người bước vào, Thu Tứ Dung mệt mỏi mở hai tròng mắt. Nhìn thấy người đến là Lãnh Loan Loan sửng sốt, cố gắng trợn tròn mắt, khẩn cầu nhìn nàng, dùng thanh suy yếu :

      “Cứu đứa của ta, cầu ngươi.”

      Lãnh Loan Loan nhìn bụng của nàng , vươn tay đạt mạch của nàng. TRầm tư trong chốc lát rồi buông tay, lải mở hai chân của nàng ra cúi đầy suy xét, lại nhìn đầu của đứa . Hoàn toàn khó khăn, xem ra muốn sinh sản thuận lợi là có biện pháp . Chỉ có phẫu thuật mổ bụng mới được.

      “Ta, hài tử của ta thế nào?” Thu Tứ Dung nhìn Lãnh Loan Loan, ánh mắt mang theo chờ đợi.

      “Ta cứu các ngươi .” Lãnh Loan Loan thản nhiên , xoay người hướng tới cánh cửa. Mở cửa ra, tìm người giúp.

      “Giúp ta chuẩn bị thuốc gây tê, con dao sắc, bộ kim chỉ, kéo,còn có rượu” Dứt lời liền quay lại hướng vào bên trong tới.

      Ngoài cửa Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Trù hai mặt nhìn nhau, từ lúc Lãnh Loan Loan đem vài cung nữ đuổi ra ngoài cửa , bọn họ liền hiểu Loan Loan đến tột cùng muốn làm gì? tại lại nghe nàng cầu mấy thứ này, lại khó hiểu. Nhưng là mặc kệ như thế nào, bọn họ vẫn là đem hy vọng ký thác ở người nàng.

      “Còn nghe lời nương nương phân phó làm.” Hiên Viên Dạ hướng tới cung nữ bên người quát.

      “Vâng, vâng.” Gương mặt cung nữ cũng trở nên trầm trọng, cả bầu khí bị bao trùm khẩn trương , vừa nghe Hiên Viên Dạ phân phó, lúc này đôi chân mới hướng bên ngoài chạy .

      “Hoàng huynh, tiểu hoàng tẩu đến tột cùng muốn làm như thế nào?” Hiên Viên Trù nhất thời thể tỉnh táo được, miên man suy nghĩ thể im lặng được.Chính là ngừng tìm Hiên Viên Dạ chuyện

      “Trẫm cũng đoán ra.” Hiên Viên Dạ lắc đầu, đối với việc làm của Lãnh Loan Loan, cho tới bây giờ đều là thể hiểu được . Bàn tay to vỗ vỗ Hiên Viên Trù,“Bất quá, phải tin tưởng Loan Loan. Nàng có thể cứu mẫu tử Vương phi, liền nhất định có thể làm được .”

      “Được, tin tưởng nàng nhất định có thể thành công.” Hiên Viên Trù giống như an ủi chính mình, nỉ non .

      “Hoàng Thượng, những thứ nương nương muốn đều chuẩn bị đầy đủ .” Cung nữ mang theo này nọ chạy đến.

      “Loan Loan --” Hiên Viên Dạ tiếp nhận này nọ, kêu.

      Chi sá--

      Cửa lại mở ra . Lãnh Loan Loan vươn tay tiếp nhận này nọ, nhìn hai người liếc mắt cái.

      “Ta cứu bọn họ .”

      Lại lần cam đoan, lại giống như như trấn an Hiên Viên Trù.

      “Xin nhờ ngươi , hoàng tẩu.” Hiên Viên Trù nhìn Lãnh Loan Loan, trầm giọng

      Lãnh Loan Loan cầm này nọ về tới phòng , đến bên giường. Nhìn Thu Tứ Dung, còn hỏi:

      “Ngươi tin tưởng ta cứu được các ngươi ?”

      “Tin tưởng.” Thu Tứ Dung gật gật đầu, tại hoàng hậu nương nương là hy vọng duy nhất của mẫu tử bọn họ

      “Hảo.” Lãnh Loan Loan mím môi, nghiêm túc .“Ta làm việc mà ngươi thể tin được,nhưng ta cho ngươi biết chỉ có làm như vậy mới có thể cứu được ngươi và con của ngươi bình an vô

      “Hảo.” Thu Tứ Dung gật đầu.

      “Như vậy, chúng ta bắt đầu .”

      Lãnh Loan Loan trước dùng thuốc gây tê bỏ vào nước, cho Thu Tứ Dung ăn vào. lát sau, Thu Tứ Dung liền cảm giác cả người đầu có cảm giác. Sau khi Lãnh Loan Loan gây tê cho nàng xong, quay lại dung lưỡi dao nhúng qua cồn để tiêu độc, sau đó nhấc chăn lên lộ ra thân thể mang thai của nàng, bắt đầu cầm dao hướng tới bụng nàng mổ ra. nén hương sau, đứa bé thuận lợi lấy ra, là tiểu tử mập mạp, nhắm chặt mắt, ngón tay nắm thành nắm đấm nho .

      “A, a --”

      Tiếng khóc thanh thúy nỉ non cắt qua khộng gian yên tĩnh, ngoài phòng, truyền đến trận tiếng hoan hô.

      “Sinh , sinh .”

      Sauk hi cắt cuốn rốn, Lãnh Loan Loan đem đứa đặt ở bên, chạy nhanh qua gúp Thu Tứ Dung khâu lại vết thương.. Lại ôm lấy đứa đến chậu nước ấm chuẩn bị từ trước tắm lần, sau đó lại quấn khăn lại. Ôm đến bên cạnh Thu Tứ Dung , :

      “Con của ngươi.”

      “Đây là hài tử của ta?” Thu Tứ Dung nhìn đứa trẻ hồng hồng cười, nước mắt chảy xuống. cỗ kích động khó có thể khắc chế ở trong lòng nổi lên, ngẩng đầu nhìn Lãnh Loan Loan, cảm kích .

      “Hoàng hậu nương nương, cám ơn ngươi. Cám ơn ngươi cứu mẫu tử chúng ta ”

      cần.” Lãnh Loan Loan lắc đầu, nhìn Thu Tứ Dung.“Bởi vì ngươi hoài thai đúng vị trí , cho nên vừa rồi ta là mổ bụng đem đứa ra , tại miệng vết thương tuy rằng khâu tốt. Nhưng là ngươi còn cần hảo hảo tĩnh dưỡng, trăm ngàn cần được chạm vào vết thương.” Cổ đại điều kiện hữu hạn, nếu vết thương bị nhiễm trùng đó là việc rất phiền toái.

      Tuy rằng đối với lời của Lãnh Loan Loan, Thu Tứ Dung cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Đứa cư nhiên là trực tiếp mổ bụng lấy ra , nhưng là chỉ cần đứa bình an là tốt rồi

      “Ta biết, cám ơn nương nương.”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 89 : Hiên Viên Húc

      Nghe được lời của Lãnh Loan Loan, Thu Tứ Dung trợn mắt kinh hãi. Đứa cư nhiên là lấy ra trực tiếp từ trong bụng, nhưng mà chỉ cần bình an là tốt rồi.

      “Ta biết, cám ơn nương nương.”

      Thu Tứ Dung nhìn đứa bé, tâm trạng vô cùng phức tạp. Con của nàng sinh ra bình an rồi, lòng vô cùng kích động, nhưng mà ngàn vạn lần nghĩ tới Lãnh Loan Loan giúp mình đỡ sinh. Chuyện của nàng và Hiên Viên Trù cũng vì được trợ giúp của Lãnh Loan Loan mà có ngày hôm nay, bây giờ Lãnh Loan Loan còn cứu giúp mẹ con các nàng giữa ranh giới sống và cái chết, mắc nợ Lãnh Loan Loan quá nhiều. Nhưng lại nghĩ tới phu quân Hiên Viên Trù của nàng, bảy năm trôi qua, dài cũng dài mà ngắn cũng ngắn, vẫn quên được hình bóng Lãnh Loan Loan. Tuy rằng biết vị trí của mình trong lòng phu quân , vả lại cũng có con rồi, nhưng Thu Tứ Dung vẫn thể loại bỏ gút mắc trong lòng. Bây giờ lại là Lãnh Loan Loan cứu mẹ con nàng, là ân nhân cứu mạng, nếu mình vẫn còn ôm nỗi đó kị với nàng quả rất đúng.

      tại ngươi nên ôm đứa bé, nếu có thể động đến miệng vết thương, ta ra ngoài đưa Trù Vương gia vào chăm sóc ngươi.” Lãnh Loan Loan nhàng đặt đứa bé còn đỏ hỏn nằm bên Thu Tứ Dung, cất bước ra ngoài.

      Cạch, cửa lại mở ra.

      Ánh mắt trời hạ quần áo màu trắng sớm nhiễm màu máu đỏ của nàng, chói mắt đến mức người ta dám nhìn thẳng.

      “Mẹ tròn con vuông.” Nàng với Hiên Viên Trù, nhìn vẻ mặt của hai người chắc cũng nghe thấy tiếng đứa trẻ khóc oa oa rồi, nàng chỉ muốn thông báo cho biết người mẹ vẫn bình an.

      “Cám ơn hoàng tẩu.” Hiên Viên Trù cắn môi, cảm kích nhìn Lãnh Loan Loan. Ánh mắt thoáng chốc dừng lại quần áo nhiễm máu đỏ của nàng, tâm tình đột nhiên trở nên phức tạp. người con như thiên tiên mà say đắm nay lại cứu giúp thê tử và con của . Dù sao cũng là ý trời, đây phải là ông trời muốn thôi cố chấp sao?

      “Trù, mau vào xem Vương phi và đứa của đệ thế nào .” Hiên Viên Dạ vỗ vai Hiên Viên Trù, .

      “Phải rồi.” Hiên Viên Trù gật gật đầu, vào phòng.

      “Hoàng đệ.” Lãnh Loan Loan gọi Hiên Viên Trù lại.

      “Hoàng tẩu, còn có việc gì nữa sao?” Hiên Viên Trù quay người nhìn Lãnh Loan Loan, thắc mắc.

      “Ngươi phải nhớ kĩ, thể động đến miệng vết thương bụng nàng, phải lưu ý hạ nhân hầu hạ, nếu có vấn đề gì cứ tìm ta.

      “Miệng vết thương bụng?” Hiên Viên Trù và Hiên Viên Dạ ngơ ngác nhìn nhau, sao lại có vết thương bụng vậy?

      Lãnh Loan Loan liếc hai người cái, thản nhiên :

      “Bởi vì thai vị đúng nên ta trực tiếp mổ bụng nàng lấy hài tử ra.”

      “Mổ bụng?”

      Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Trù vừa nghe, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch. Bọn họ còn chưa định thần lại nghe tiếng Thái Hậu vừa tới la lên kinh hoảng.

      “Phải.” Lãnh Loan Loan quay đầu nhìn Thái Hậu vừa đến, bảy năm qua, hai người nước sông phạm nước giếng, vẫn bình an có chuyện gì.

      “Ngươi muốn giết tử hoàng tôn của ta sao?” Mổ bụng ra còn sống được à? nữ này chắc chắn có hảo tâm. Thái Hậu tức giận định lấy gậy chống tay đánh Lãnh Loan Loan

      “Mẫu hậu…-”

      Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Trù đồng thời la lên, đưa tay ngăn Thái Hậu lại.

      “Các con cần ngăn cản ta, nàng ta hại chết hoàng tôn của ta, ta phải đánh chết nàng.” Thái Hậu vẻ mặt giận dữ, trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan.

      “Nếu còn đưa nhũ nương vào, chừng đứa chết đói cũng nên.” Lãnh Loan Loan thèm để Thái Hậu vào trong mắt, tại đứa bé kia cấp bách hơn.

      “Người đâu, mau đưa nhũ nương vào.” Hiên Viên Dạ vừa nghe liền ra lệnh cho thái giám đứng đó.

      “Vâng.” Thái giám chạy như bay truyền lệnh, chỉ chốc lát sau đưa nhũ nương vào.

      “Mẫu hậu, nhi thần tin tưởng hoàng tẩu hại Tứ Dung và đứa , chúng ta vào xem bọn họ thế nào .” Hiên Viên Trù gật đầu với Lãnh Loan Loan, cùng nhũ nương vào trong.

      “Mẫu hậu, Loan Loan cứu Vương phi và đứa , sao người lại bảo là nàng hại chết bọn họ, người lo nhiều rồi.” Hiên Viên Dạ cũng .

      “Hừ, nếu bọn họ có gì bất trắc, ta tìm nàng tính sổ.” Thái Hậu trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, bước vào trong theo Hiên Viên Trù.

      “Ta trở về thay quần áo.” Lãnh Loan Loan nhìn lại quần áo của mình bị dính máu, nhíu mày.

      “Ta cùng cùng nàng.” Hiên Viên Dạ , hai bóng dáng liền biến mất ở hành lang.

      Nửa canh giờ sau, Lãnh Loan Loan tắm rửa thay y phục xong, mặc chiếc áo lụa màu xanh lam nhạt, tóc còn hơi ẩm xõa dài, mặt mộc bước ra ngoài. Bất ngờ nhìn thấy Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Trù thầm gì đó ở đại sảnh.

      “Tiểu hoàng tẩu.” Hiên Viên Trù đứng lên, chắp tay với Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan gật gật đầu, qua ngồi bên Hiên Viên Dạ, làn váy dài phất phơ, sau khi tắm rửa còn tỏa ra mùi thơi mê người.

      “Loan loan, Trù và Vương phi muốn nàng đặt tên cho con của họ.” Hiên Viên Dạ nắm tay Lãnh Loan Loan, hít hà hương thơm tỏa ra người nàng, cười .

      Đặt tên?

      Lãnh Loan Loan nhíu mày, ánh mắt nhìn về Hiên Viên Trù. Chuyện đặt tên phải là thường để cho cha mẹ đặt sao? Huống hồ bọn họ cũng có thể để cho Hiên Viên Dạ đặt, sao lại đến lượt nàng?

      “Hoàng tẩu, nếu hôm nay có người cứu giúp, đứa bé chỉ sợ thể sinh ra thuận lợi như vậy. Ta cùng với Tứ Dung thương lượng với nhau, vì báo đáp ơn cứu mạng của hoàng tẩu, mong hoàng tẩu ban thưởng cho đứa cái tên.” Hiên Viên Trù nhìn Lãnh Loan Loan, kính cẩn .

      Lãnh Loan Loan cúi đầu suy tư, lát sau lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt trời buổi trưa chói lọi rực rỡ, rơi tên hoa cỏ trước sân lấp lánh ánh ngọc. Lại quay đầu, nhìn Hiên Viên trù :

      “Hiên Viên Húc.” Mặt trời mọc ở phương đông, tương lai hy vọng.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 90 : Dạ Thần Ghen

      Vương phi khó sinh, hoàng hậu cứu đỡ.

      Hiên Viên Húc sinh ra, thế nhân lại biết thêm mặt thần kỳ của Hoàng Hậu Lãnh Loan Loan. Mà nhân vật chính của chuyện này lại đường rời khỏi hoàng cung Thiên Diệu, cùng đoàn người Minh Thuần Phi đến Mê La quốc.

      Hành trình nhanh chậm, tháng sau vừa vặn đến Mê La quốc.

      Xe ngựa hoa lệ tinh xảo lộc cộc chạy đường. Màn cửa lụa Lưu Tô màu vàng óng ánh lay động trong gió bị bàn tay như ngọc nhấc lên, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ. Xa xa, núi cao trùng trùng điệp điệp, cây cối xanh um, hoa cỏ rực rỡ. Ánh mặt triờ phản chiếu lấp lánh dưới hồ nước trong veo, giống như có vô số vì sao rơi trong đó. Thỉnh thoảng còn thấy vài thôn làng lượn lờ khói bếp.

      “Hoàng Hậu nương nương, phong cảnh ở Mê La quốc ta rất đẹp, người dân thân thiện, văn hóa giản dị. Tin rằng người hạ giá đến đây phải thất vọng.” Diệp Tường cưỡi bạch mã chậm rãi thúc ngựa song song với xe, .

      “Đúng là rất đẹp.” Lãnh Loan Loan hơi cong môi, cười nhàng. Quần la lửa đỏ thêu chỉ vàng, mái tóc đen như gỗ mun được búi kiểu phi vân kế (*) phiêu dật, đầu cài ngọc trâm hoa lệ tinh xảo, đính hạt lấp lánh, tục tằng ngược lại còn rất thanh lịch, cao quý.

      “Tường biểu ca.” Minh Thuần Dao cưỡi con tuấn mã màu nâu thúc ngựa đến, làn da màu mạch nha khỏe khoắn lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đôi mắt đen nhánh liếc nhìn cỗ kiệu bên cạnh Diệp Tường, môi đào mím chặt. Sao mà Tường biểu ca lại đột nhiên thân thiện với Thiên Diệu Hoàng Hậu như vậy chứ? phải là luôn thờ ơ với nữ nhân sao?

      Minh Thuần nghe được tiếng gọi của Minh Thuần Dao, vén rèm kiệu nhìn lại. Chỉ thấy Diệp Tường tươi cười hòa nhã, chắc là chuyện gì đó với Lãnh Loan Loan. Lại quay đầu nhìn tứ muội trưng ra vẻ mặt hờn giận, chợt hiểu . Trước nay tứ muội luôn để ý đến Tường biểu ca, chỉ tiếc là Tường biểu ca cứ làm như biết, bây giờ thấy Tường biểu ca thân thiện với hoàng Hậu nương nương như vậy, chắc lại ghen tuông mà thôi.

      “Tam tỷ, tỷ nhìn gì vậy?” Minh Thuần Phi thấy Minh Thuần nhìn ra ngoài cũng nhoài đầu ra nhìn xem. Đôi mắt đỏ như máu lấp lánh nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt của Minh Thuần Dao.

      “Tứ tỷ làm sao vậy?” Nhìn Minh Thuần , nàng khó hiểu hỏi.

      có việc gì.” Minh Thuần lắc lắc đầu, “Chắc là do mệt mỏi quá thôi.” Phi Nhi cứ ngây thơ như thế này là được rồi, mấy chuyện phiền não đó thích hợp với nàng.

      “Vậy à.” Minh Thuần Phi bĩu môi, đột nhiên nhớ đến Dạ Thần: “Này, biết Thần ca ca đến đây rồi có nhớ được gì ?”Vừa , nàng liền vươn người nhảy xuống kiệu.

      “Này…” Minh Thuần đưa tay ngăn lại, bảo bối muội muội này vẫn cứ cái tính bộp chộp đó. “Cũng gần đến Hoàng thành rồi, muội muốn hỏi đợi chút nữa rồi hỏi. Hơn nữa, Thần biểu ca gặp Hoàng thúc với rồi phải càng dễ nhớ lại hơn sao?”

      “Đúng nha, muội lại nghĩ đến.” Minh Thuần Phi khẽ cười, le lưỡi làm mặt xấu, với Minh Thuần .

      “Muội đó…” Minh Thuần cái lên trán Minh Thuần Phi, hai tỷ muội nhìn nhau cười.

      Dạ Thần cưỡi tuấn mã màu đen, áo bào màu trắng theo gió núi phất phơ. Tóc đen như dòng thác dùng trâm ngọc búi lên, vài lọn tóc mai rũ xuống lả lướt trong gió. Đôi mắt tím nhìn khung cảnh xung quanh, chút cảm giác thân quen nào. Môi mỏng mím lại, khiến cho người ta nhìn tâm tư của .

      “Thần, đệ nhớ chút gì sao?” Diệp Hạo, Minh Hựu Thác, Minh Hựu Nguyên cưỡi ngựa bên cạnh Dạ Thần, ba người đều chú ý đến vẻ mặt của .

      Dạ Thần thản nhiên lắc đầu. Vừa hay nghe đến tiếng kêu của Minh Thuần Dao, đôi mắt tím theo hướng nàng nhìn lại, thấy Diệp Tường cưỡi ngựa song song với kiệu chuyện cùng Lãnh Loan Loan. Ánh mắt đột nhiên tối lại, hai lời liền thúc ngựa đến hướng Lãnh Loan Loan.

      Diệp Hạo, Minh Hựu Nguyên, Minh Hựu Thác ngơ ngác nhìn nhau, sao mà bỏ đâu vậy?

      “Các người có thấy là quan hệ giữa Thần và Thiên Diệu Hoàng Hậu rất đơn giản ?” Minh Hựu Thác vỗ trán, mắt đen thâm thúy như đầm sâu. Ngũ quan vuông vức, khuôn mặt hơi gầy, khí chất ôn nhu nhã nhặn lại mất khí.

      “Thác cũng thấy vậy sao?” Minh Hựu Nguyên cũng gật gật đầu. Lần đầu tiên nhìn thấy hai người bọn họ thấy quan hệ giữa hai người có chút bình thường. Tuy rằng danh nghĩ là chủ tớ, nhưng ai có mắt cũng có thể nhìn thấy, đôi mắt tím của Dạ Thần luôn dõi theo Lãnh Loan Loan, đó là ánh mắt âu yếm thương, phải là ánh mắt giữa thủ hạ và chủ tử. Vị Hoàng Hậu này, có vẻ lạnh lùng ngạo nghễ, nhưng hình như rất thân thuộc, có phần ỷ lại vào Dạ Thần.

      “Đây phải chuyện tốt.” Diệp Hạo nhíu mày, lắc lắc đầu. Thần dù sao cũng là vương tử Mê La quốc, mà Lãnh Loan Loan kia cũng là Thiên Diệu Hoàng Hậu. Chưa đến cái gì khác, chỉ kể đến thân phận, hai người bọn họ cũng có khả năng cùng nhau rồi.

      Ba người đều có ý nghĩ như vậy, đồng thời đem ánh mắt nhìn lại, thấy Diệp Tường cưỡi ngựa từ từ đến chỗ họ, mà Dạ Thần thay thế vị trí của Diệp Tường ban nãy. Dạ Thần rằng song song bên kiệu của Lãnh Loan Loan, gió lùa vào tóc bay bay, khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lùng chút biểu cảm.

      “Chủ tử, người nghĩ là ta nên nhận bọn họ sao?” Dạ Thần đột nhiên nhấp môi, nhìn Lãnh Loan Loan trong kiệu, .

      “Ngươi có muốn làm vương tử Mê La quốc ?” Lãnh Loan Loan nửa nằm nửa ngồi trong kiệu, ánh mắt chăm chú nhìn , chút dao động.

      “Ta muốn làm vương tử gì đó.” Dạ Thần hạ mắt, tính nguyện làm người bình thường, để có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nàng.

      “Ngươi muốn như thế nào ta đều ủng hộ.” Nếu muốn, sao phải cưỡng cầu.

      Dạ Thần ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt tím lên tia khó hiểu.

      “Chủ tử, người thấy Diệp Tường thế nào?” thể phủ nhận, giây phút nhìn thấy Diệp Tường cười yếu ớt chuyện với Lãnh Loan Loan, đáy lòng rất thoải mái. Ánh mặt trời hạ đến người Diệp Tường, dung mạo tuấn mỹ, đôi mắt màu lam sâu hun hút như biển cả, khiến người ta rời mắt khỏi được., tóc đen tung bay, cẩm bào hoa lệ lay động, gương mặt nở ra nụ cười hòa nhã, tỏa ra hơi thở tôn quý tự nhiên. Đâu như , thân lạnh lùng, bàn tay còn dính vô số máu tươi. đột nhiên sợ hãi vị trí của mình đối với Lãnh Loan Loan bị người kia cướp mất, giống như khi nãy Diệp Tường song song với nàng, như luôn làm trước đây…

      , là đố kỵ, là ghen rồi.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 91 : Đến Mê La Quốc

      , là đố kỵ, là ghen rồi.

      Lãnh Loan Loan mím môi, trả lời. Đôi mắt sáng bỏ lỡ tia ghen tuông lo lắng xẹt qua trong đôi mắt tím kia. Cúi mắt nhìn đôi bàn tay đặt làn váy, cố chấp của Dạ Thần làm nàng cảm động. Nhưng dù sao cũng có kết quả, con đường tình chỉ nên có hai người thôi, ba người trở nên chật chội.

      Dạ Thần chăm chú nhìn Lãnh Loan Loan, ánh mặt trời vụn qua khung cửa sổ rơi vào trong kiệu, hạ mái tóc đen của nàng lấp lánh ánh sáng bạc. Nàng cúi đầu làm thể nhìn vẻ mặt nàng, như vậy lại làm cho càng hoảng hốt. tựa hồ có thể nghe được trái tim mình đập liên hồi bất an, có lẽ cũng hẳn là ăn dấm chua với Diệp Tường, mà là lo lắng ngày nào đó được ở bên Lãnh Loan Loan nữa.

      Xe ngựa vẫn lộc cộc chạy, ai gì, im lặng quỷ dị.

      Đột nhiên, Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên, đôi mắt đen đón ánh mặt trời nhìn Dạ Thần.

      Diệp Tường rất được, nhưng có liên quan gì đến ta?” Tốt cũng được, tốt cũng được. dù sao cũng chỉ là người vừa mới quen, quan tâm làm gì?

      “À…” Câu trả lời của Lãnh Loan Loan làm cho Dạ Thần khỏi nhếch môi. Quả nhiên vẫn là chủ tử, sao lại lo lắng có người thay thế vị trí của mình chứ? Tuy rằng hấp dẫn của chủ tử luôn thu hút người khác, nhưng dù sao chủ tử cũng có lập trường của mình rồi.

      “Hoàng Hậu nương nương, Thần, Mê La hoàng triều ở phía trước kia rồi.” Diệp Hạo cưỡi ngựa đến, chỉ về phía trước với hai người, đồng thời đánh vỡ khí kỳ quái giữa hai người.

      Dạ Thần lập tức nhìn lại, phía trước khắp nơi đều mang vẻ phồn hoa thịnh vượng, mơ hồ có thể thấy được Mê La hoàng triều hề thấp kém.

      “Muốn đến sao?” Lãnh Loan Loan cũng ngiêng đầu nhìn,

      “Phải.” Dạ Thần gật gật đầu.

      Đoàn người tăng nhanh tốc độ, khoảng hai khắc sau đến ngoại thành.

      ——— ———–

      Cổng thành cổ nguy nga, xây từ đá tảng chắc chắn kiên cố. Mái thành oai nghiêm, gắn lên hai con hùng ưng điêu khắc từ đá, phi thường oai vệ. Ba chữ to “Mê La quốc” như rồng bay phượng múa treo ngay giữa cổng thành.

      Quan viên đứng hai bên cổng thành, ở giữa là hai nam nữ trẻ tuổi và hai người trung niên ngóng nhìn.

      về rồi, bọn họ về rồi.”

      Nữ tử quần áo màu đen lấp lánh ánh vàng, cái trán trắng nõn có đeo chuỗi hạt màu đỏ lại gần xe ngưa, vui mừng cười , đôi mắt to linh động nhin xung quanh, bàn tay mềm chỉ về phía trước, với người bên cạnh.

      về rồi sao?” Nữ tử trung niên nhìn theo tay của nữ tử áo đen, quả nhiên nhìn thấy xe ngựa hoa lệ phía trước, còn có vì bóng dáng quen thuộc cưỡi ngựa.

      “Đúng là Tường điện hạ.”

      Hai nam nữ trẻ tuổi này chính là Vũ Đồng công chúa và ngũ hoàng tử Diệp Mân của Mê La quốc. mà hai người trung nia kia là cha mẹ của Minh Thuần Phi, cũng chính là cậu mợ của đám huynh đệ Diệp Tường.

      Đám người Lãnh Loan Loan rốt cuộc cũng vào trong thành, đám người Diệp Tường xuông ngựa, tà áo tung bay, tuấn mỹ vô cùng.

      “Đại ca, nhị ca.” Vũ Đồng công chúa, Diệp Mân nghênh đón.

      “Tham kiến đại vương tử, nhị vương tử.” Những quan viên đến đón tiếp đồng thanh chào hỏi, đồng thời nhất tề quỳ xuống.

      “Hãy bình thân.” Diệp Tường phất phất tay.

      Minh Hựu Nguyên, Minh Hựu Thác, Minh Thuần Dao đều đứng sau Diệp Tường.

      Hai xe ngựa dừng lại, cửa xe mở ra, bóng dáng của Minh Thuần , Minh Thuần Phi cũng nhau ra.

      “Phi Nhi.”

      Vợ chồng Minh Khê Dã nhìn thấy đứa con chuồn mấy tháng an toàn trở về đều nhịn được kích động ôm lấy nàng.

      “Cha, nương.” Minh Thuần Phi nhìn bộ dáng lo lắng của cha mẹ cũng đỏ hồng hai mắt, ôm lấy bọn họ.

      “Nữ nhi làm cho cha mẹ lo lắng rồi .”

      “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Vợ chồng Minh Khê Dã đồng thanh .

      “Đúng rồi, cha, nương, Phi Nhi tìm được Thần biểu ca rồi.” Minh Thuần Phi buông hai người, hưng phấn mà .

      “Thần biểu ca?” Vợ chồng minh Khê Dã nhìn nhau, hoàng mang.

      “Chính là Thần biểu ca mất tích hơn hai mươi năm của Hoàng Hậu .” Minh Thuần phi , xoay người chỉ chỉ Dạ Thần.

      Vợ chồng Minh Khê Dã thuận thế nhìn lại, nhìn thấy khuôn mặt Dạ Thần giống hệt như đúc với Hoàng Thượng cũng ngây ngẩn cả người.

      “Ngươi, ngươi đúng là Thần sao?”

      Dạ Thần thờ ơ nhìn qua hai người, xoay người mở cửa xe ngựa của Lãnh Loan Loan.

      Khoảnh khắc bóng dáng Lãnh Loan Loan xuất trước mắt mọi người, ai nấy đều ngây người. Trời ạ, đời lại có người đẹp như vậy. Mặt mày như tranh vẽ, mắt ngọc mày ngài, khuynh thành khuynh quốc, mái tóc đen tuyền phiêu dật, ngọc trâm tóc nàng theo mỗi bước giống như con bươm bướm màu vàng lấp lánh giương cánh bay lượn. đóa hoa đào ngay giữa trán càng tôn lên vẻ thanh khiết mĩ miều của nàng, quần áo lụa là màu lửa đỏ quyến rũ, xinh đẹp như thiên tiên.

      Nữ tử này là ai?

      Mọi người ai cũng nghi hoặc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chỉ thấy trong mắt mỗi người đều vẻ kinh diễm.

      Đôi tay như ngọc của Lãnh Loan Loan đặt lên tay của Dạ Thần, tao nhã xuống xe. Khi khuôn mặt của Dạ Thần lộ ra hoàn toàn, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.

      Trời ạ, vị công tử này sao lại có khuôn mặt giống hệt Hoàng Thượng như vậy? là ai?

      “Im lặng.” Diệp Tường đứng ở nơi đó, áo trắng hơn tuyết, tóc đen tung bay, gương mặt tuấn mĩ nghiêm túc, giải thích cho mọi người.

      “Mọi người cần phải kinh ngạc như vậy, đây chính là Tam đệ mất tích của ta, cũng là tam điện hạ của Mê La quốc, Diệp Thần.”

      “A, ra người này chính là tam điện hạ, quả thực là giống y hệt Hoàng Thượng.”

      “……”

      Mọi người đều rì rầm to với nhau.

      Dạ Thần nghe thấy Diệp tường giới thiệu mình là Diệp Thần liền nhíu mày, bao giờ đồng ý nhận cái họ Diệp này sao?

      “Mà vị này…” Diệp tường khi giới thiệu Lãnh Loan Loan, khuôn mặt mang theo cung kính.

      “Chính là Hoàng Hậu nương nương của Thiên Diệu hoàng triều.”

      Mọi người ai ngờ tuyệt sắc nữ tử này lại là Hoàng Hậu của đại quốc Thiên Diệu xa xôi, ai nấy đều ngây ngẩn. Chỉ khi ánh mắt băng lạnh của Diệp Tường quét tới mới lấy lại tinh thần, vội vàng quỳ xuống, đồng thanh hành lễ:

      “Thiên Diệu Hoàng Hậu nương nương kim an, Thần vương tử thiên tuế thiên thiên tuế.”

      Với lại, Thần vương tử hình như vô cùng thân thiết với Thiên Diệu Hoàng Hậu nương nương, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 92 : Cả Nhà Đoàn Viên

      Ánh mặt trời loá mắt, hoa bảy màu, loài hoa mà chỉ ở Mê La quốc mới có, nở rộ rực rỡ khắp con đường đến Hoàng thành, mùi hương thanh nhã tỏa ra trong khí.

      Đám người chậm rãi tiến đến Hoàng cung.

      Sau nửa canh giờ, toàn bộ Hoàng cung Mê La quốc xuất trước mắt Lãnh Loan Loan. giống với Thiên Diệu hoàng triều vàng ngọc huy hoàng, Hoàng cung Mê La quốc có mang chút hương vị phương Tây. Bích họa điêu khắc tinh xảo, vô số cây cột màu trắng chống đỡ toàn bộ cung điện, dưới ánh mặt trời lấp lánh như có màu sắc.

      Diệp tường cho chúng quan viên lui ra,chính mình cùng cậu, mợ và biểu huynh muội dẫn đám người Dạ Thần vội vàng đến tẩm cung Hoàng Hậu.

      tại, quan trọng nhất là bệnh tình của Hoàng Hậu nương nương.

      “Đại vương tử giá lâm, nhị vương tử giá lâm, ngũ vương tử giá lâm, lục công chúa giá lâm, quốc cữu gia giá lâm……”

      Khi đám người Lãnh Loan Loan xuất ngoài cung Càn Khôn, tiếng truyền dài của thái giám vang lên.

      Đoàn người nối đuôi nhau vào phòng.

      “Tham kiến vương tử, công chúa, quốc cữu.” Cung nữ Càn Khôn cung cúi người, vấn an.

      “Đứng lên .” Diệp Tường phất phất tay.

      “Hoàng Hậu nương nương thế nào?” Nhị vương tử Diệp Hạo hỏi.

      “Khởi bẩm vương tử, Hoàng Hậu nương nương uống thuốc, Hoàng Thượng ở cùng nương nương.” Cung nữ mặt cung trang màu xanh nhạt đáp.

      “Được rồi, các ngươi lui xuống .”

      “Nô tỳ cáo lui.” Các cung nữ hạ thấp người, thi lễ xong liền rời .

      có lỗi với Hoàng Hậu nương nương , vốn là mời người đến Mê La quốc chúng ta làm khách, vậy mà tại có cách nào chiêu đãi người.” Diệp tường quay người chắp tay cáo lỗi với Lãnh Loan Loan.

      có gì, vương tử cần khách khí.” Lãnh Loan Loan thản nhiên . Nàng đến Mê La quốc là vì Dạ Thần, về phần làm khách gì gì đó, trong lòng bọn họ đều rất , Diệp Tường bất quá chỉ là muốn lợi dụng nàng để Dạ Thần về Mê La quốc mà thôi.

      “Đa tạ nương nương trách tội.” Diệp tường lần nữa cúi đầu, sau đó liền dẫn mọi người vào tẩm phòng của Hoàng Hậu.

      Vừa vào đến, cỗ mùi gay nồng liền xông vào mũi, có thể tưởng tượng được vị Hoàng Hậu này ốm yếu đến thế nào.

      Đôi mắt tím của Dạ Thần lên tia phức tạp, bước có chút ngập ngừng. Chỉ cách khung cửa, vừa rất gần lại như rất xa. Phía sau cánh cửa đó, có thể chính là cha mẹ thân sinh ra , nhưng lại như những người xa lạ quen biết. Bước vào rồi, mọi thứ có lẽ thay đổi rất nhiều

      “Thần, vào thôi, phụ hoàng, mẫu hậu nhìn thấy đệ rất vui mừng.” Diệp hạo quay đầu thấy Dạ Thần ngập ngừng trước cửa, khỏi lên tiếng.

      “Đúng vậy, Thần biểu ca, vừa thấy huynh chắc chắn khỏi bệnh ngay lập tức.” Minh Thuần Phi cũng gật gật đầu.

      Dạ Thần mím môi, ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan, trong đôi mắt tím biếc đó chỉ có bóng dáng của nàng. nghĩ có thể đoàn tụ với cha mẹ. Từ đầu đến cuối, vẫn lo sợ có thể được ở bên cạnh nàng nữa, rất thiếu dũng khí.

      Lãnh Loan Loan hơi nhíu mày, đôi mắt đen nhìn lại Dạ Thần. đến đây rồi, có do dự cũng trễ, hơn nữa nàng cho rằng cho dù là ai chăng nữa cũng nên biết về chính mình, càng trốn tránh càng làm bản thân bị trói buộc mà thôi.

      thôi.” Thản nhiên tiếng, đánh tan trăn trở của Dạ Thần.

      Đám người Diệp tường nhìn nhau, lực ảnh hưởng của Lãnh Loan Loan này đối với Thần quá lớn, chuyện này biết là tốt hay xấu đây?

      “Là Tường, Hạo trở về sao?” giọng nam ôn nhu truyền ra từ phòng trong, chắc là nghe được thanh của mọi người.

      “Đúng vậy, phụ hoàng.” Diệp Tường đáp, dẫn mọi người vào tẩm phòng.

      Khi Lãnh Loan Loan vừa vào, liền nhìn thấy giường ngà voi hoa lệ là nữ tử sắc mặt ràng là người mang bệnh nửa nằm nửa ngồi vào đầu giường. bên là trung niên nam tử mặc long bào màu vàng, tay cầm chén thuốc cẩn thận đưa lên miệng nữ nhân. Sau khi nghe thấy tiếng của Diệp tường, nam tử liền quay đầu. Khuôn mặt kia quả giống Dạ Thần như đúc, đúng là cha con.

      Khoảnh khắc Dạ Thần nhìn thấy nam tử kia cũng sửng sốt. Tuy nghe Minh Thuần Phi rất giống với Hoàng Thượng Mê La quốc, nhưng khi thực nhìn thấy, cũng khỏi giật mình. Nếu hai người có gì khác nhau chỉ có vẻ mặt, người dịu dàng ôn nhu, người lạnh lùng băng giá.

      “Khụ khụ khụ, Tường và Hạo về rồi sao? Tìm được Phi nhi rồi à?” Hoàng Hậu giường nghe giọng cũng nhìn lại, thanh suy nhược.

      Hoàng đế mê La quốc Diệp Vũ khi nhìn thấy Dạ Thần cũng chịu chấn động . Công tử trẻ tuổi này là ai? Sao lại giông như đúc như vậy? Chẳng lẽ là…

      “Nhu Nhi, nàng xem vị công tử này rất giống Thần Nhi của chúng ta…” Hoàng đế đưa chén thuốc trong tay cho cung nữ gần đó, trở lại cầm lấy tay Hoàng Hậu, kích động chỉ vào Dạ Thần .

      Hoàng Hậu vừa nghe, vội vàng nhìn Dạ Thần, khi ánh mắt chạm đến gương mặt kia, cả người run lên.

      “Đây, đây là…?”

      , huynh ấy chính là Thần biểu ca…” Minh Thuần Phi chạy đến bên ngời Hoàng Thượng, Hoàng Hậu .

      “Thần? Dây đúng là Thần Nhi của chúng ta sao? Ta nghe nhầm phải ?” Hoàng Hậu nghe được lời của Minh Thuần Phi, gương mặt vốn trắng bệch trở nên hồng hào ít, lật tay nắm lấy cánh tay Hoàng Đế, hai tròng mắt ngập nước nhìn .

      “Phụ hoàng, mẫu hậu, người này đúng là tam đệ.” Diệp Tường, Diệp Hạo cũng .

      “Nhu Nhi, nàng nghe chưa? Đây đúng là Thần Nhi của chúng ta, là Thần Nhi của chúng ta.” Hoàng Đế kích động gật đầu, đôi mắt thâm thúy cũng ầng ậng nước, gương mặt ôn nhu kia giờ trở nên mừng rỡ.

      “Thần Nhi, Thần Nhi của ta…” Hoàng Hậu buông cánh tay Hoàng Đế ra, vội vàng nhìn Dạ Thần, nước mắt theo hai má chảy xuống, vươn tay với : “Lại đây cho mẫu hậu nhìn xem…”. Hai mươi mấy năm rồi, dám nghĩ đến có ngày đoàn tụ.

      “……” Dạ Thần cắn môi, từ nãy đến giờ, mặc kệ Hoàng Hậu và Hoàng Đế kích động thế nào, vẫn duy trì vẻ mặt thế này.

      “Thần Nhi, con vì soa chịu lại đây? Chẳng lẽ con hận mẫu hậu năm đó chăm sóc con tốt sao?” Gương mặt lạnh lùng của Dạ Thần như mũi dao đâm vào tim của Hoàng Hậu, nàng cắn răng, đau lòng nhìn Dạ Thần.

      “Thần…”

      Diệp Tường, Diệp Hạo, Minh Thuần Phi đều lo lắng nhìn , vì sao nãy giờ vẫn như vậy chứ? Hoàn toàn có vẻ mặt vui sướng khi cùng người thân đoàn tụ.

      qua , thân thể của bà ấy thể chống đỡ lâu đâu.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :