1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 83 : Ta Muốn Hồi Mê La Quốc

      Ánh mặt trời vụn chiếu vào cửa sổ , khí tràn ngập mùi thơm ngát.

      Mảnh lụa giường màu trắng theo gió lay động, nhấc lên góc.

      Lãnh Loan Loan xốc lên màn giường , tơ lụa màu trắng chế thành áo lót mềm bao vây ở người, đem dáng người phụ trợ càng thêm linh lung . Mái tóc giống như thác nước vẫn thùy rơi xuống thắt lưng, ánh mắt to tròn vẫn nhiễm tầng sương mù, có vài phần buồn ngủ, lộ ra mấy phần tỉnh táo.

      đến phía trước cửa sổ, nhìn sắc màu nơi đình viện, đôi mắt nhiễm chút ý cười đầu tiên từ khi bà vú ra .

      “Chủ tử.” Bốn thiếu niên đứng đầu là Phong Triệt đứng ở ngoài phòng khinh gọi

      “Chuyện gì?” Lãnh Loan Loan liễm ý cười, nghiêng đầu nhìn phía bên ngoài hỏi.

      “Minh nương ở Loan Nguyệt lâu đại náo, đòi phải về Mê La quốc.” Phong Triệt thản nhiên trả lời, thực tế quậy đơn giản như vậy.Minh Thuần Phi kia quả thực hóa thân thành Ma Tước, có lúc nào là niệm ở bên cạnh, biến mọi người ở Loan Nguyệt lâu trở nên thần kinh suy nhược.

      “Nga?” Lãnh Loan Loan nhọn mi, nàng thiếu chút nữa đem nàng ta quên mất. Mê la quốc, có liên quan đến thân thế của Thần.

      “Ngươi trước xuống , chờ chút theo ta cùng nhau đến Loan Nguyệt lâu.”

      “Vâng” Phong Triệt lui ra.

      Chi sá –

      Ước chừng khắc sau, Lãnh Loan Loan rửa mặt chải đầu tốt rồi ra ngoài. Ngoài cửa, bốn thiếu niên đều đợi nàng. Bốn người đều áo trắng tung bay, những tia sáng mặt trời chiếu vào , tuấn mỹ phi phàm.

      “Chủ tử.” Bốn người khom người, cùng kêu lên hướng Lãnh Loan Loan vấn an.

      “Ân.” Lãnh loan loan gật gật đầu,“ thôi.”

      Bốn người theo đuôi nàng, tiến lên hướng tới ngoài phủ.

      “Tam muội.”

      Thời điểm qua đình viện , Lãnh Độc U vừa vặn từ chỗ khác tới. Trải qua mấy ngày suy tư, cũng nghĩ thông lời của Lãnh Loan Loan . Hiểu được đời này cũng có đúng sai chân chính, mỗi người đều có mặt tà ác , mà lần này huyết án của Tể tướng phủ cũng bởi vì Lâm Kế Tục từng hại người mới có hậu quả ngày hôm nay

      “Đại ca.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, kêu. Mặc kệ như thế nào, là huynh trưởng của khối thân thể này

      “Tam muội, các ngươi đây là muốn đâu?” Lãnh Độc U nhìn mấy người, tò mò hỏi.

      “Loan Nguyệt lâu.”

      “Loan Nguyệt lâu?” Lãnh Độc U ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời,“Là cái tổ chức sát thủ nổi tiếng lẫy lừng giang hồ kia sao?” từng bí mật điều tra nhưng đều khôn có kết quả , chẳng lẽ Loan Nguyệt lâu kia lại là thế lực của tam muội.

      “Ân.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, ngoài biểu tình của Lãnh Độc U .“Đại ca, có muốn vào xem thử ?”

      “Ta có thể sao?” Lãnh Độc U tuy rằng rất muốn trước, nhưng cũng biết tổ chức sát thủ bình thường điều có quy tắc , người xa lạ căn bản thể tiến vào.

      “Ân.” Nàng có thể, ai dám từ .

      “Đa tạ Tam muội.” Lãnh Độc U cười hớn hở, cũng gia nhập vào đoàn người Loan Nguyệt lâu .

      Loan Nguyệt lâu

      sâu tường viện, lục ấm phàn duyên. Cửa gỗ bị khóa, tảng đá lộ ở bên ngoài.

      Trước mắt xuất cái tiểu viện của người dân bình thường, trước viện phong cảnh tao nhã, cổ kính.

      “Nơi này chính là Loan Nguyệt lâu?” Lãnh Độc U nhìn mảnh sân trước mắt , có chút bất khả tư nghị. Loan nguyệt lâu tiếng tăm lừng lẫy cư nhiên yên lặng nằm ở đây, hơn nữa cùng với những căn nhà của thường dân khác nhau là mấy.

      “Đúng.” Lãnh Loan Loan gật đầu, đại cho thị, tiểu cho dân. Càng là địa phương bình thường , người khác mới càng chú ý tới.

      Khấu khấu khấu –

      Phong Triệt lên trước, ở cửa gõ ba cái. Lãnh Độc U chú ý tới, mỗi lần hạ lực đạo đều chậm hơn trước nửa nhịp.

      Chi sá, cửa mở. cái hắc y nam tử ló mặt ra , nhìn thấy Lãnh Loan Loan sau, đáy mắt xẹt qua đạo hào quang.

      “Gặp qua chủ tử.”

      Lãnh Loan Loan gật đầu, mang theo Lãnh Độc U vào. Xuyên qua hành lang hình bán nguyệt, mặt sau bỗng nhiên sáng sủa, mảnh rộng mở. Hoàn toàn giống tòa nhà bình thường phía trước.

      “Mau thả ta ra ngoài --”tiếng thét chói tai của cắt qua khí , ngay sau đó là thanh như tiếng sét đánh vụt qua

      “Tam muội, đây là?” Lãnh Độc U chỉ vào tiền phương, mê hoặc hỏi Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan mày liễu nhíu lại, môi đào gợi lên, cười lạnh :“ nương điên.”

      “Điên, nương bị điên?” Lãnh Độc U khó hiểu lắc lắc đầu, theo nàng hướng phía trước đến.

      Ba –

      Khi mấy người đến bên ngoài căn phòng cái bình hoa ném qua. Mấy người chợt lóe, bình hoa rơi mặt đất dập nát.

      Lãnh Loan Loan mắt lạnh liếc qua,quần áo màu trắng tung bay, cất bước vào phòng.

      “Nháo đủ chưa.” Lời lạnh băng thành công ngăn lại nổi điên.

      “Ngươi rốt cục cũng chịu gặp ta .”

      Lãnh Độc U khom người tư sau Lãnh Loan Loan ra, thấy căn phòng với những bình sứ , bát trà đều nát bấy, là bừa bãi. Lại ngẩng đẩu lên thấy đứng đối đện tam muội. Chỉ thấy nàng mặc ào áo di tộc sặc sỡ, đều thắt bím tóc xõa vai. Cái trán no đủ treo vòng chuông bạc, đặc biệt là nàng có đôi mắt màu đỏ. Hơn nữa—

      Ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, lại nhìn Lãnh Loan Loan. này cư nhiên có bô dáng tương tự tam muội, này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra???

      “Ta muốn hồi mê la quốc.” Minh Thuần Phi trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, bị nhốt tại cái địa phương lạnh như băng này mấy ngày , mỗi ngày đều có vài hắc y nhân ở trước mặt nàng lúc lúc , người hoạt bát như nàng mém chút nữa là chết vì buồn, càng làm nàng chịu nổi là, Thần ca ca cư nhiên lần cũng có tới xem nàng, hơn nữa hỏi những người khác ở nơi nào, Hắc y nhân cũng trả lời. Như vậy, nàng phải như thế nào có thể thuyết phục cùng với mình cùng nhau hồi mê la quốc đâu. Nàng mấy tháng, cũng biết bệnh tình của bác như thế nào . Trong lòng nôn nóng bất an, nhớ tới nếu phải Lãnh Loan Loan đột nhiên thay đổi quyết định, tại chính mình cũng bị vây như vậy , trong lòng đối nàng càng sinh ra oán ý.

      “Hảo.” Lãnh Loan Loan gật đầu,“Ta ngày mai liền phái người đưa ngươi .” Đỡ phải vì nàng chế tạo thêm phiền toái

      “Ta muốn cùng Thần ca ca cùng nhau trở về.”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 84 : Người Mê La Quốc Đến

      “Ta muốn cùng Thần ca ca trở về.”

      Minh Thuần Phi vừa nghe Lãnh Loan Loan đồng ý cho mình rời , rất là vui vẻ. Nhưng mục đích từ đầu của nàng đến đây chủ yếu là tìm được Thần ca ca về Mê La quốc cùng nàng, giải bỏ tâm bệnh cho .

      “Hai người đến Mê La quốc à?” Lãnh Độc U đột nhiên chen vào. bên thấy , mắt đỏ như máu này chắc chắn phải là điên rồi, mà là bởi vì nguyên nhân nào đó bị tam muội nhốt lại ở nơi này.

      “Huynh biết Mê La quốc?” Lãnh Loan Loan ngoái đầu lại nhìn, với Lãnh Độc U.

      “Biết.” Lãnh Độc U gật gật đầu, “Hai năm trước ta có truy tìm tên hung thủ giết người, vào rừng bị lạc đường, biết lẩn quẩn thế nào lại đến địa phận Mê La quốc. Hỏi người ở đó mới biết đó là Mê La quốc.” Ánh mắt thâm thúy trở nên phấn chấn, Mê La quốc đó đúng là nơi tốt. Phong cảnh tuyệt đẹp, quốc gia phồn vinh, chỉ tiếc là quá kín đáo, liên hệ nhiều với người bên ngoài.

      “Ngươi là ai?” Minh Thuần Phi chớp mắt nhìn Lãnh Độc U, “Ngươi là ngươi từng đến Mê La quốc?” Biết đâu nam tử này có thể hỗ trợ nàng thuyết phục Thần ca ca trở về.

      “Tại hạ Lãnh Độc U.” Lãnh Độc U ôm quyền , cười yếu ớt, tuấn lãng phong phàm.

      Minh Thuần Phi bị nụ cười ấm áp, tiêu sái của làm cho ngơ ngẩn lúc, nếu Thần ca ca cười, hẳn cũng mê người như vậy .

      “Ta tên là Minh Thuần Phi.” mắt đỏ mở to mắt phấn khởi, “Ngươi có thể giúp ta đưa Thần ca ca về Mê La quốc ?”

      Thần ca ca trong miệng nàng là ai?

      Lãnh Độc U mờ mịt nhìn Lãnh Loan Loan, chỉ thấy nàng mặt lạnh lùng chút biểu cảm.

      “Này…” loạng choạng đầu, cũng biết giữa này và tam muội có chuyện gì? Biết gì mà giúp với giúp được.

      “Chủ tử.”

      Thân ảnh của bốn thiếu niên xuất ở ngoài cửa, sắc mặt đạm mạc. Nếu nhìn kĩ phát dưới đáy mắt thâm thúy như đầm sâu kia có đạo quang kì lạ, hình như có chuyện gì xảy ra ngoài dự tính.

      “Chuyện gì?”

      Lãnh Loan Loan xoay người, nhìn bốn thiếu niên đứng ngoài cửa, tóc nàng vì xoay người đột ngột mà vẽ lên độ cong xinh đẹp. Minh Thuần Phi đứng bên cạnh nàng cũng cảm thấy choáng váng, cứ tưởng mình bề ngoài vài phần giống với Lãnh Loan Loan, xinh đẹp lộng lẫy, nhưng cái khí chất ngạo nghễ, lãnh lệ như vậy vĩnh viễn nàng có khả năng có được. Lãnh Loan Loan cao cao tại thượng như nữ thần, cao quý lạnh lùng, còn nàng chẳng qua chi là mà thôi.

      Đôi mắt sâu thẳm thâm thúy của Lãnh Độc U lóe lên tia sáng nhạt, kinh nghiệm nhiều năm làm thám tử với chắc chắn có chuyện may phát sinh. tò mò.

      “Bẩm báo chủ tử, có đám người dị tộc đường đến Diệu thành.” Phong Triệt xong, đem ánh mắt liếc qua Minh Thuần Phi

      “Nhìn ta làm cái gì?” Minh Thuần Phi giật giật đôi mắt như hai viên bảo thạch của mình, có gì đúng à?

      Lãnh Loan Loan có chút đăm chiêu nhìn nàng cái, sau lại quay đầu, ánh mắt có vẻ hiểu .

      “Là người dị tộc giống nàng?” câu hỏi, cũng là khẳng định chắc chắn.

      “Vâng.” Phong Triệt gật đầu.

      “Này…” Minh Thuần Phi phẩy phẩy tay, sau đó chỉ vào chính mình. “Ngươi là dị tộc giống như ta?” Chẳng lẽ là người nhà đến tìm nàng? Cũng có khả năng đó, dù sao mình cũng ra ngoài mấy tháng, quân luôn việ gửi thư từ về nhà, chắc làm cho mọi người lo lắng rồi. Minh Thuần Phi có chút ngượng ngùng lè lưỡi cười trừ, nếu bọn họ đến đây, mình chắc gặp phải rắc rối rồi.

      “Đúng vậy.” Phong Triệt nhìn nàng liếc mắt cái. biết vì sao, dù Minh thuần Phi này bề ngoài có vài phần giống với chủ tử nhưng vẫn có hảo cảm với nàng. Ngốc nghếch, ồn ào, ngay cả chút phong thái của chủ tử cũng có, là lãng phí dung mạo xinh đẹp kia.

      “Thôi rồi, thảm rồi, nhất định là bọn họ tìm đến đâyrồi.”

      Minh Thuần Phi bỗng dưng giống như bị làm cho hoảng, tới lui trong phòng, miệng ngừng rì rầm rì rầm.

      “Bọn họ ở đâu?” Lãnh Loan Loan xoa xoa tay, ánh mắt lên tia hiếu kỳ.

      “Mới vừa vào thành.” Phong Triệt đáp. đám người dị tộc như vậy, làm cho người ta chú ý quả dễ.

      thôi, gặp bọn họ.” Lãnh Loan Loan , ra ngoài.

      “Ta được ?” Minh Thuần Phi nhìn bốn thiếu niên bên người mình, vẻ mặt đau khổ . Tuy rằng nàng rất nhớ Mê La quốc, nhưng nếu mà nàng đem Thần ca ca về khác, còn bây giờ khác.

      “Chẳng lẽ ngươi muốn gặp Thần ca ca của ngươi?” Lãnh Loan Loan tà tà nhìn nàng, lạnh lùng .

      “Này, Thần ca ca cũng gặp bọn họ?” Như vậy nàng phải gặp phiền toái rồi, có Thần ca ca ở đó, nàng chắc là bị mắng. “Ta muốn .” Đôi mắt to màu đỏ như máu lóe lên ánh sáng.

      Lãnh Độc U cười, Minh Thuiaanf Phi mắt đỏ này thực rất khả ái. Hồn nhiên, đơn giản.

      Bên trong Diệu thành, cửa hàng đèn đuốc sáng choang, người đông nghịt, đúng nghĩa là nơi phồn hoa đô hội.

      Sáu nam nữ quần áo dị tộc sặc sỡ đột nhiên cuất hiên ở ngã tư đường, đưa đến ánh mắt của nhiều người.

      Chỉ thấy có hai nữ tử trong đám người đó đều tết tóc kín đầu thả dài đến vai, đầu, cổ, cổ tay đều đeo chuỗi chuông bạc kì quái, kêu đing theo mỗi bước chân, rất êm tai.

      Mà bốn nam tử bên cạnh dáng người đều cao to, ngũ quan giống nhau như đúc, chỉ khác mỗi đôi mắt. Người có đôi mắt thâm thúy như biển rộng, màu lam nhạt biêng biếc như nước biển, làm cho người ta tự giác mà lún vào. người mắt đen ánh vàng, sâu thăm thẳm như màn đêm, lóe ra quang mang trầm ổn, cơ trí. người có đôi mắt màu nâu đồng, còn người còn lại có đôi mắt màu tím, thần bí khó lường.

      Đột nhiên đường cái xuất bốn thiếu niên áo trắng, mặt mũi như ngọc, khí chất lạnh lùng, thẳng đến chỗ sáu nam nữ dị tộc đứng.

      Nhóm người dị tộc quay đầu lại, trong mắt lên tia cảnh giác nhưng vẫn đứng nguyên ở đó, đợi bốn thiếu niên đến.

      Bốn thiếu niên đứng lại trước mặt sáu người này, tay áo tung bay, sợi tóc cuộn trong gió, khí thế bất phàm. Trong đó có thiếu niên bước lên trước, hướng tới sáu người chắp tay :

      “Tại hạ Phong Triệt, phụng mệnh chủ tử mời sáu vị đây về tệ phủ làm khách.”

      Sáu người sáu mặt nhìn nhau. Bọn họ là lần đầu tiên đặt chân đến diệu thành phồn hoa hưng thịn của Thiên Diệu hoàng triều này, nào có quen biết ai. Chủ tử của bốn vị thiếu niên này rốt cuộc là ai?

      “Chúng ta có quen biết với chủ tử của các vị.” Nam tử mắt lam trả lời.

      “Chủ tử của ta , nếu các vị đây muốn tìm mắt đỏ như máu tên Minh Thuần Phi nên theo chúng ta.”

      “Thuần Phi.” Mấy người ngạc nhiên, đối phương có biết Phi Nhi, xem ra chuyến là được.

      “Được, thỉnh các vị dẫn đường.”

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 85 : Gặp Lại Người Thân

      “Được, thỉnh các vị dẫn đường.”

      Tuy rằng kẻ bí kia là bạn hay thù, nhưng biết Thuần Phi. Núi đao biển lửa, bọn họ chỉ có cách xông lên, đến đâu hay đến đó mà thôi.

      Bốn thiếu niên áo trắng hơn tuyết nhìn qua vị nam tử mắt lam chuyện, thấy bình tĩnh trầm ổn, chắc là người đứng đầu nhóm người này.

      thiếu niên áo trắng đột nhiên phóng cái gì đó màu trắng bạc lên trời, chỉ nghe “tách” tiếng, ngọn lửa đỏ bùng cháy trung, sau đó tắt lịm.

      Người ngã tư từ lúc xuất bốn thiếu niên đứng ngây ngẩn, tại lại thấy vị thiếu niên áo trắng này làm như vậy, vô vùng sửng sốt, trợn to mắt nhìn bọn họ.

      Nam nữ dị tộc nhìn nhau, ngầm đoán hành động của thiếu niên này là có ý gì.

      Gió thổi nhè , cây xanh hai bên ngã tư đường lay động tạo nên thanh sàn sạt. Chỉ chốc lát sau, giữa ngã rẽ xuất hai xe ngựa hoa lệ tinh xảo. Nam tử đánh xe quần áo đen tuyền, khí chất lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy, thoạt nhìn thân thủ kém.

      Mấy người nhìn nhau liếc mắt cái, đối với chủ tử của mây người này càng thêm hiếu kỳ.

      Khi xe ngựa dừng ở trước mặt bốn thiếu niên, Phong Triệt đưa tay làm tư thế mời hướng đến nhóm người dị tộc.

      “Các vị, mời.”

      Sáu người phân ra ngồi hai xe khác nhau, bốn thiếu niên cũng biết từ đâu gọi đến bốn con tuấn mã, cả đoàn người rời trước ánh mắt tò mò của mọi người.

      Sau nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại trước toàn viện hoa lệ. Người mặc áo đen nhảy xuống xe, mở cửa.

      Mấy người dị tộc cũng xuống xe, nhìn đến toàn viện hoa lệ này cũng thầm than trong lòng, theo bốn thiếu niên vào trong.

      “Thần ca ca, sao đến giờ bọn họ còn chưa đến vậy?”

      Đoàn người vừa đến chính phòng nghe được giọng của Minh Thuần Phi. Liếc nhìn vào căn phòng, nghe giọng nàng có vẻ rất phấn chấn, giống như là xảy ra chuyện, trong lòng cũng tự nhiên yên tâm, Nhưng Thần ca ca trong miệng nàng là ai? Chẳng lẽ là chủ tử của những người mời bọn họ đến đây?

      “Chủ tử, khách quý đến.” Phong Triệt ở bên ngoài bẩm báo.

      “Vào .”

      Ngoài ý muốn, đám người dị tộc cư nhiên lại nghe thấy giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của nữ nhân đáp lời. Mấy người lại tò mò nhìn vào phòng, mặt lộ vẻ nghi vấn, bước vào trong địa sảnh.

      “Phi Nhi!!!”

      Hai nữ tử vừa vào đến đại sảnh, nhìn thấy Minh Thuần Phi ngồi ghế dựa, nghiêng mình chuyện với nam tử cúi đầu, nhưng nam tử này hình như để ý đến nàng, vẫn im lặng. Tóc dài che khuất gương mặt , làm người ta nhìn có chút mơ hồ.

      “Tam tỷ, tứ tỷ.” Minh Thuần Phi vừa nghe tiếng, đột nhiên quay đầu nhìn lại. Đôi mắt đỏ như máu lên tia kinh ngạc, nghĩ đến tam tỷ và tứ tỷ cũng từ Mê La quốc đến đây.

      “Nha đầu xấu, quên chúng ta rồi sao?”

      Nam tử mắt màu nâu hạt dẻ cười yếu ớt , giọng điệu vô cùng thân thiết.

      Ba vị nam tử phía sau cũng cười nhìn nàng. Tiểu nha đầu này đúng là hay gây họa, cư nhiên dám mình chạy khỏi Mê La quốc, chỉ thiếu làm cho cả thành gà bay chó sủa.

      “Tường biểu ca, Hạo biểu ca, đại ca, nhị ca. Các ngươi cũng đến đây à?” Minh Thuần Phi cười chạy đến hướng bọn họ, nghĩ tới những vị huynh tỷ mà nàng vô cùng thương đều đến đây.

      “Muội đúng là tiểu họa tinh (*).” Nam tử mắt đen xoa xoa đầu nàng, vô cùng thân thiết cười mắng.

      (*) Họa tinh: sao gây họa, trái nghĩa với “phúc tinh”.

      Minh Thuần Phi thè lưỡi, may mắn người đến là các huynh tỷ của nàng, nếu nàng khẳng định là bị phụ mẫu mắng té tát.

      Nam tử mắt lam từ khi bước vào, ánh mắt rời vị chủ tử Lãnh Loan Loan. Nàng thân áo bào trắng hơn tuyết, tà áo dài rũ xuống chấm đất. Tóc đen buông xõa, mượt mà óng ả như tơ lụa. Giữa trán điểm đóa hoa đào, dung nhan tuyệt sắc. Nhưng làm người ta tò mò nhất là dung mạo nàng lại có vài phần giống với Thuần Phi, chẳng lẽ nàng chính là chủ tử trong miệng bốn thiếu niên kia sao?

      “Hạo, Vân, Thác.” nhàng gọi tiếng, mấy người còn chuyện với Minh Thuần Phi quay đầu lại, ánh mắt dừng lại người Lãnh Loan Loan cũng ngẩn ra.

      “Biểu ca, đại ca, nhị ca, tam tỷ, tứ tỷ thấy dung mạo của nàng rất giống ta đúng ?” Minh Thuần Phi nhìn thấy mấy vị huynh tỷ của mình kinh ngạc, thản nhiên .

      Lãnh Loan Loan đạm mạc nhìn nàng, đối với cách của nàng có vẻ khó chịu. Ánh mắt lướt qua nàng, nhìn đến mấy người đứng bên:

      “Các vị đây từ xa đến mà đến, đường vất vả, mời ngồi.” nhàng vươn tay, nhất cử nhất động đều vô cùng tao nhã. Mắt đen sắt bén sáng lấp lánh, xẹt qua đạo tán thưởng. Sáu người nam nữ này ai cũng tuấn mỹ bất phàm, khó nhìn ra là nhân trung long phượng (*).

      (*)Nhân trung long phượng: rồng phượng giữa người bình thường, đại khái ý là “hạc giữa bầy gà” đó mà ^^

      “Đa tạ.” Mấy người chắp tay, ngồi xuống.

      “Tường biểu ca, Hạo biểu ca, ta tìm được Thần biểu ca rồi.” Minh Thuần Phi nhớ tới Dạ Thần, vui vẻ .

      “Cái gì?” Mọi người cả kinh, trong lòng biết biểu ca mà Minh Thuần Phi chính là đệ đệ mất tích của Diệp Tường, Diệp Hạo.

      “Phi Nhi, muội chứ? Muội tìm được Thần rồi?” Diệp Tường bắt lấy cánh tay của Minh Thuần Phi, đôi mắt lam đầy vẻ lo lắng. Nguyên lai lần này bọn họ rời Mê La quốc chỉ là vì tìm Minh Thuần Phi, mà quan trọng hơn là tìm kiếm danh y trong thiên hạ có thể chữ bệnh cho Hoàng hậu Mê La quốc. Nhưng nếu Minh Thuần Phi tìm được Thần rồi còn cần danh y chi nữa, là liều thuốc tốt nhất rồi.

      đó, mà.” Minh Thuần Phi chỉ ngón tay vào Dạ Thần,“Thần biểu ca đây nè.”

      Dạ Thần ngẩng đầu lên, đôi mắt tím lóe ra quang mang trong trẻo nhưng lạnh lùng, môi mỏng khẽ nhếch, vài sợi tóc đen theo làn gió thổi từ cửa sổ mà bay bay, gương mặt bởi vì đeo mặt nạ mà càng thêm trắng hơn bình thường.

      “Tiểu Thần?” Diệp Tường, Diệp Hạo cả kinh, khuôn mặt kia phải là giống y như đúc Phụ hoàng sao? Chẳng lẽ đúng là Tiểu Thần. Khi Tiểu Thần mất tích, Diệp Tường năm tuổi, Diệp Hạo cũng chỉ mới gần bốn tuổi, đối với những gì xảy ra lúc đó còn nhớ , chỉ biết mẫu hậu sau đó vì Thần mà bệnh nặng.

      Mắt tím của Dạ Thần nhìn nam tử mắt lam và mắt tím trước mặt. Dung mạo của bọn họ có ít nhiều giống nhau, chẳng hạn như ngũ quan của Diệp Tường, đôi mắt tím của Diệp Hạo. Giờ khắc này, Dạ Thần có thể xác định cùng vời hai vị nam tử trước mặt này có chung huyết thống.

      “Ta tên là Dạ Thần.”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 86 : Lời Mời Đến Mê La Quốc

      “Ta tên là Dạ Thần.”

      Dạ Thần thản nhiên nhìn hai nam tử kích động, đôi mắt tím sâu kín, nhìn ra cảm xúc gì. Bọn họ chính là thân nhân của thất lạc nhiều năm, nhưng đôi với bọn họ chút tình cảm cũng có, chỉ như những người xa lạ mà thôi.

      “Quả nhiên là Thần.” Diệp Tường nhìn , có chút ngẩn ngơ. Trong trí nhớ của Diệp Tường, thần là đứa trẻ hoạt bát, bướng bỉnh, nhưng tại, trong đôi mắt tím kia có lấy tia dao động. Sau khi mất tích rốt cuộc trải qua chuyện gì?

      “Thần, đệ vẫn tốt chứ?” Diệp Hạo cũng hỏi.

      “Thần biểu ca, chúng ta đều rất nhớ huynh.” Hai vị tỷ tỷ của Minh Thuần Phi cũng . Hai người con , trong trẻo, thanh thuần, mắt ngọc mày ngài, mặt phấn má hạnh, xinh đẹp động lòng người. người dáng vẻ cao gầy, làn da màu bánh mật khỏe mạnh, trang phục Mê La quốc mặc người nàng càng thêm tiêu sái, đầy khí chất oai hùng hiên ngang.

      Dạ Thần liếc mắt cái, câu.

      Gió thổi , khí có chút cổ quái.

      ———-

      Diệp Tường cũng hiểu, Thần dù sao cũng rời xa bọn họ hơn hai mươi năm, tại gặp mặt khỏi có cảm giác xa lạ. Có lẽ ở chung vài năm còn nữa.

      “Ca ca, tỷ tỷ, mọi người có khỏe ? Sức khỏe của có tốt hơn chút nào ?” Minh Thuần Phi trừng mắt nhìn, hỏi.

      “Mọi người vẫn tốt, chỉ là …” Minh Hựu Nguyên lắc lắc đầu, thân thể của càng ngày càng làm cho người ta lo lắng.

      làm sao vậy?” Minh Thuần Phi vừa nghe, ánh mắt lên lo lắng liền hỏi lại, chẳng lẽ bệnh của có chuyển biến xấu rồi sao?

      “Bệnh của mẫu hậu ngày càng nặng…” Diệp Tường cất giọng trầm thấp , ánh mắt lại nhìn vào Dạ Thần. muốn biết khi Dạ Thần nghe đến mẫu hậu có biểu cảm gì? có còn nhớ mẫu hậu hay ?

      Bàn tay của Dạ Thần giấu dưới ống tay áo bất giác nắm chặt. Khi nghe đến Hoàng hậu Mê La quốc bệnh nặng, trong lòng đột nhiên bốc lên nỗi đau đớn, cơ hồ đau xót như bị ngàn mũi kim đâm qua da thịt vậy. Đôi mắt màu tím bỗng dưng buồn bã, đây là cái gọi là tình mẫu tử sao? tại biết bà ấy có phải nằm giường bệnh chịu đựng đau đớn ?

      “Thần ca ca, huynh theo chúng ta về Mê La quốc được ?” Khóe mắt Minh Thuần Phi hồng hồng, bước đến cầm lấy cánh tay Dạ Thần, trong ánh mắt phiếm hồng lóe lên tia cầu khẩn.

      Khi bị Minh Thuần Phi bắt lấy tay mình, Dạ Thần thiếu chút nữa theo phản xạ giật ra, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của đám người Diệp Tường trấn định lại, dừng động tác, để cho nàng nắm lấy tay mình.

      “Thần ca ca, ta chuyện với huynh đó.” Minh Thuần Phi thấy đả động được gì đến Dạ Thần, lại quay đầu nhìn đám người Diệp Tường, khẩn cầu bọn họ cùng thuyết phục .

      “Thần, đệ cùng chúng ta trở về lần . Nhiều năm qua, Phụ hoàng và mẫu hậu đều rất nhờ đệ.” Diệp Hạo cất giọng khuyên nhủ.

      Diệp Tường lại dời ánh mắt nhìn về phía Lãnh Loan Loan. Nữ tử này khí thế ràng là người đứng đầu, lạnh lùng ngạo nghễ. Khi nãy còn nhìn thấy ánh mắt của Thần khi nhìn nàng, tình cảm thân thiết, có lẽ Thần nàng ta mất rồi. Nếu đoán sai, muốn Thần theo bọn họ về Mê La quốc, mấu chốt là ở nữ tử này.

      biết phải xưng hô với nương đây thế nào?” chắp tay, cúi đầu với Lãnh Loan Loan.

      “Lãnh Loan Loan.”

      nương chính là Hoàng hậu của Thiên Diệu hoàng triều?”

      Câu trả lời của Lãnh Loan Loan làm cho mấy người mê La quốc ngạc nhiên xen lẫn kinh sợ. Tuy rằng Mê La quốc thông lưu với các nước bên ngoài nhiều nhưng người hoàng thất vẫn nắm tin tức ngoại bang, biết được đại danh của Hoàng hậu Thiên Diệu hoàng triều cũng có gì là lạ. Nghe đồn nàng là con thứ của Trấn Bắc tướng quân uy chấn thiên hạ Lãnh Bùi Viễn, Hoàng thượng Thiên Diệu hoàng triều màng nghị luận của quần thần đưa nàng lên làm Hoàng hậu lúc mới chín tuổi. Sau đó càng nhiều những lời truyền kì về nàng được lưu truyền khắp các quốc gia, nào là giúp Thiên Diệu thu phục ba nước Bắc Bang, Dạ Liêu, Hổ Khiếu, thống nhất bốn phương. Sau này, Hoàng đế lại còn vì nàng hủy bỏ hậu cung ba ngàn phi tần, chuyên chế độc sủng mình Hoàng hậu.

      Ánh mắt vô thức rời được khỏi nữ tử này, nàng khí thế phi phàm, dung mạo khuynh thành, quả thực có thể tuyệt sắc giai nhân. Nhưng thực nghĩ đến nàng lại chính là Hoàng hậu nương nương trong truyền thuyết kia, lại còn có quan hệ với Thần.

      “Ngươi lại là Hoàng hậu sao?” minh Thuần Phi thốt ra, đôi mắt đỏ linh lung như hai viên bảo thạch nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan. Mấy ngày ở lại đây, nàng cư nhiên biết nữ tử này lại là Hoàng hậu? là nhất thời thể tin được.

      “Phi Nhi.” Diệp Tường trừng mắt nhìn Minh Thuần Phi, lại quay đầu nhìn Lãnh Loan Loan cười yếu ớt, tao nhã hành lễ”

      “Mê La quốc, Diệp Tường.”

      Diệp Hạo.”

      “Minh Hựu Nguyên.”

      “Minh Hựu Thác.”

      “Minh Thuần .”

      “Minh Thuần Dao.”

      “Bái kiến Thiên Diệu hoàng triều, Hoàng hậu nương nương.” Mấy người đồng thanh đem tay phản đặt lên trước ngực, hạ thấp người, theo lễ nghi Mê La quốc hành lễ với Lãnh Loan Loan.

      “Phi Nhi tuổi hiểu lễ nghi, mong rằng Hoàng hậu nương nương tha thứ cho thất lễ của muội ấy.” Diệp Tường tiếp.

      “Các vị cần đa lễ.” Lãnh Loan Loan phất phất tay, “Mời ngồi.”

      Đám người Diệp Tường gật đầu, chia ra ngồi qua hai bên.

      “Cảm tạ Hoàng hậu nương nương chiếu cố hiền đệ và hiền muội.” Diệp Tường chắp hai tay .

      Nàng chiếu cố ta chỗ nào chứ? Minh Thuần Phi bất mãn ngồi ở bên nghĩ thầm, cũng dám ra. Nàng biết nếu thực chọc giận Tường biểu ca có hậu quả rất nghiêm trọng.

      Lãnh Loan Loan chớp chớp mắt, nhìn về phía Dạ Thần: “Nghe các ngươi là người thân của Thần?”

      “Vân.” Diệp Tường gật đầu, “Chúng ta là huynh trưởng của Thần.” chỉ vào mình và Diệp Hạo.

      “Chúng ta là biểu huynh của .”

      “Còn chúng ta là biểu muội.” Hai cùng cũng đáp.

      “Các ngươi làm sao để chứng minh?” Tuy rằng nàng sáng tỏ hết thảy, nhưng mà cẩn tắc vô áy náy (*), cẩn thận vẫn hơn.

      Cẩn tắc vô áy náy: Thận trọng, cẩn thận phải hối tiếc.

      “Khi Thần ba tuổi mất tích, nhưng chúng ta còn nhớ cánh tay phải của nốt ruồi màu đỏ.” Diệp Tường đáp.

      Lãnh Loan Loan lại nhìn Dạ Thần, “Có ?”

      Dạ Thần gật gật đầu, đúng là cánh tay phải của có nốt ruồi đỏ.

      “Xem , quả là Thần ca ca.” Minh Thuần Phi cao hứng kêu lên, “Thần ca ca, huynh theo chúng ta trở về Mê La quốc .”

      “…” Dạ Thần , ánh mắt nhìn lại Lãnh Loan Loan.

      Diệp Tường thở dài, xem ra Thần để ý vị Hoàng hậu nương nương này. Nhưng nàng dù sao cũng là người có gia thất, lại là Hoàng hậu nương nương độc sủng hậu cung, chỉ sợ Thần có cơ hội rồi. Nhưng mà bệnh của Mẫu hậu thể chậm trễ, vô luận như thế nào cũng phải mang Thần trở về. tại mấu chốt chính là vị hoàng hậu nương nương này, Diệp Tường mím môi, cười yếu ớt với Lãnh Loan Loan:

      “Cảm tạ nương nương chiếu cố Thần và Phi Nhi những ngày lưu lạc, tại hạ biết có thể mời Hoàng hậu nương nương đến Mê La quốc làm khách hay ? biết nương nương có thể hay cho Mê La quốc chút cơ hội được báo đáp?”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 87 : Khó Sinh

      Thiên Diệu hoàng cung

      Ánh mặt trời vẫn thờ ơ rơi phiến ngói lưu ly, ánh lên ánh sáng nhu hòa.

      Tại thiên điện của Từ Trữ cung, đám cung nữ thái giám tới lui tất bật.

      “Aaaaa…”

      Tiếng kêu đau đớn của nữ tử truyền ra từ bên trong, làm cho người ta sợ hãi.

      Ở hành lang bên ngoài, nam tử mắc áo bào trắng qua lại, mái tóc đen được cố định bởi cây trâm ngọc, đuôi tóc theo mỗi bước chân lại mà đung đưa, lộ ra lo lắng của .

      “Hoàng Thượng giá lâm.”

      Thanh ẻo lả của thái giám vừa cất lên, bóng dáng cao lớn của Hiên Viên Dạ xuất . Long bào màu vang dưới ánh mặt trời càng sáng chói mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn nam tử áo trắng đa qua lại hơi hơi lay động.

      “Trù.”

      “Hoàng huynh.” Hiên Viên Trù nhìn thấy bóng dáng của Hiên Viên Dạ, giống như nhìn thấy được vị cứu tinh. Bước hai bước dài đến bên cạnh Hiên Viên Dạ, bộ dạng luôn ôn nhu như nước của bây giờ lộ vẻ bất an.

      gần canh giờ (*) rồi, Tứ Dung còn chưa sinh nữa, phải làm gì đây?” biết đứa trong bụng có gì ổn ? Hiên Viên Trù nhin được suy nghĩ vẩn vơ.

      (*) 1 canh giờ = 2 tiếng

      sao đâu.” Hiên Viên Dạ vỗ vỗ mu bàn tay của Hiên Viên Trù, giọng trấn an. Lại quay đầu với cung nữ vừa tới: “Ngươi vào xem, Vương phi có chuyện gì vậy?”

      “Vâng.” Cung nữ đáp, cúi người, vào trong.

      “Đệ cũng vào xem thử.” Hiên Viên Trù vừa , liền cất bước vào.

      “Vương gia, ngài thể vào đây.” Cung nữ bên trong đưa tay ngăn lại, “ giờ Vương phi sinh, mang vận xui đến cho ngài.”

      “Xui xẻo gì chứ?” Hiên Viên Trù trừng mắt nhìn cung nữ, “Người nằm bên trong là Vương phi của bổn vương, sinh ra cũng là đứa của bốn vương. ”

      “Hoàng Thượng…” Cung nữ bất đắc dĩ, ánh mắt khó xử hỏi ý Hiên Viên Dạ.

      “Trù, đệ vào cũng giúp được gì, có khi lại còn thêm phiền. Tốt hơn là đệ cứ chờ ở đây , trẫm tin tưởng vương phi và đứa đều bì an.” Hiên Viên Dạ vừa , mặt ra lệnh cho thái giám đứng bên đưa Hiên Viên Trù ra ngoài.

      “Nhưng là vì sao còn chưa sinh?” Hiên Viên Trù lo lắng bất an. Mỗi thanh đau đớn thảm thiết của Thu Tứ Dung truyền ra cứ như mũi dao cắt mài tim . Tuy rằng trong lòng vẫn tồn tại hình bóng của Lãnh Loan Loan, nhưng bảy năm ở chung với Thu Tư Dung, có tình cảm gì dối. Có lẽ hoàn toàn thương nàng, nhưng trong lòng vị trí của nàng cũng rất quan trọng. Huống hồ, bây giờ nàng còn mang thai, sắp sinh đứa của .

      Hiên Viên Dạ mím môi, gì. Trong lòng vẫn có dự cảm tốt. Có thể hay Vương phi thực khó sinh? Nếu đúng là vậy, Trù phải làm sao đây? Nhìn Hiên Viên trù nôn nóng bất an trước mặt, Hiên Viên Dạ khỏi lo lắng.

      “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu sai người đến hỏi Vương phi thuận lời sinh hoàng tự hay chưa?” Hứa Mậu tay cầm phất trần, kính cẩn .

      “Ngươi tự xem biết.” Hiên Viên Dạ tức giận .

      “A, a, đau quá……”

      Tiếng kêu thảm thiết của Thu Tứ Dung lại vang lên, làm cho Hứa Mậu tự chủ được run rẩy. Sao lại còn chưa sinh?

      “Hoàng huynh, có chuyện gì xảy ra rồi vậy? Sao đến giờ con chưa sinh được?” Hiên Viên Dạ nghe được tiếng kêu đau đớn của Thu Tứ Dung lại càng thêm lo lắng.

      “Trù…”

      Cạch…

      Cửa điện đột nhiên mở ra, bà dỡ hai tay đầy máu, gương mặt đầy vẻ hoang mang rối loạn:

      tốt, tốt. Vương phi khó sinh.”

      “Cái gì?” Hiên Viên Trù kinh hãi, Hiên Viên Dạ, Hứa Mậu cũng cả kinh.

      “Hoàng Thượng, Vương gia, người muốn giữ lại vương phi hay là đứa trẻ?” Bà đỡ lại hỏi.

      “Gì mà giữ Vương phi với đứa trẻ?” Hiên Viên Trù quát, “Đều phải giữ. Bổn vương ra lệnh cho ngươi, nhất định phảm làm cho cả hai còn sống. Nếu , ngươi cẩn thận cái đầu của ngươi đó.”

      “Vương gia tha mạng.” Đùng tiếng, bà đỡ quỳ xuống, sợ tới mức thiếu chút nữa đập đầu xin lạy. “Nô tỳ dốc hết sức, nhưng đứa bé ở vị trí đúng, thể sinh thuận lợi được.”

      “Trù.” Hiên Viên Dạ giữ chặt , chuyện tới nước này, chỉ có thể chọn .

      “Vì sao lại như vậy? Vì sao?” Hiên Viên Trù lảo đảo lui về phía sau, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ thể tin được, thấm đẫm bi thương.

      “A, a……” Thu Tứ Dung lại kêu trận thảm thiết.

      “Trù, đệ mau quyết định , nếu , có lẽ kịp .” Nghe được tiếng la hét càng ngày càng đuối, vẻ mặt của Hiên Viên Dạ cũng ngưng trọng.

      “Ta…”

      “Để ta giúp…” Đột nhiên, giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.

      Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Trù nhìn lại, người tới đúng là Lãnh Loan Loan. Nàng thân quần áo lụa Nguyệt Nha màu trắng, xinh đẹp bất phàm. Mái tóc dài xõa tùy tiện sau lưng, mắt ngọc mày ngài, mày mũi như họa, thời gian bảy năm biến tiểu nương phấn điêu ngọc mài thành nữ tử tuyệt sắc kiều.

      Hiên Viên Trù nhìn thấy nàng, ánh mắt lên tia phức tạp. Nhưng trong nháy mắt, suy nghĩ của lại bị tiếng la đau đớn của Thu Tứ Dung gọi về.

      “Tiểu hoàng tẩu, người có thể giúp Tứ Dung sao?” Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng, mang theo chờ mong.

      “Loan loan, tại Vương phi khó sinh, nàng xem xem phải làm gì?” Hiên Viên Dạ cũng .

      Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn Hiên Viên Trù. Nàng quyết định mê La quốc, lần này trở về cung chỉ là muốn tiếng với Hiên Viên Dạ, lại nghĩ rằng Hiên Viên Trù lúc nào cũng ôn nhu như gió xuân lại có thể có bộ dáng chật vật thế này, xem ra trong tim có chỗ dành cho Thu Tứ Dung rồi. Nếu rất vất vả có được hạnh phúc này, nàng làm sao có thể dửng dưng nhìn hạnh phúc này tuột khỏi tay ?

      “Ta có thể cứu cả hai.” xong, nàng lập tức vào phòng sinh.

      Bà đỡ ngây ngốc nhìn nàng, Hoàng Hậu nương nương là có thể cứu cả mẹ con Vương phi, làm sao có thể chứ?

      Cách tiếng, cửa bị đóng lại, để lại Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Trù đờ đẫn nhìn chằm chằm khung cửa đóng chặt. Sau mấy giây, hai người hai mặt nhìn nhau, Loan Loan thực có thể cứu cả hai mẹ con Vương phi sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :