1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 78 : Trả Thù Tàn Khốc [1]

      Mưa tạnh.

      Mặt đất bao phủ trong màn đêm.

      Vạn vật lại trở về với tĩnh lặng vốn có .

      Gió đêm lành lạnh, lá cây lay động. Hơn mười bóng dáng theo tường lẻn vào phủ Tể tướng, màu áo đen lẫn trong màn đêm.

      Hành lang quanh co uốn khúc, hòn giả sơn, đình hóng mát.

      Đến vườn hoa cỏ xum xuê, hơn mười bóng dáng áo đen chia ra làm mấy đội, theo các hướng khác nhau rời .

      Hướng chủ viện đột nhiên xuất hai bóng dáng áo trắng, người mang lụa trắng che nửa mặt, người đeo mặt nạ vàng, trong đêm tối, đôi đồng tử màu tím phá lệ sáng ngời.

      Nữ tử mặc áo bào trắng dài dẫm lên từng hạt mưa còn đọng lại cỏ lá, môi khẽ mím, biểu tình lạnh như băng, khuôn mặt hoàn toàn bình ổn giống như bị hàn băng ngàn năm ngưng kết lại. Suối tóc đen như dòng thác dừng ở thắt lưng, bước lắc lư lộ ra đường cong xinh đẹp.

      Người trong viện tựa hồ ngủ rất say, mới vừa đến ngoài cửa nghe tiếng hít thở nhợt nhạt trong phòng.

      Ngủ say, đáng tiếc là trong chốc lát ngươi phải ngủ lâu lâu.

      Đôi môi đào gợi lên, nữ tử lãnh lệ cười . Đồng tử trong mắt xẹt qua tia tàn khốc, nàng nghiêng đầu nhìn sang nam tử bên cạnh gật đầu cái.

      Nam tử gật đầu lại, hướng ánh mắt tới hắc y nhân bên cạnh.

      Vài hắc y nhân phân ra theo hai hướng tría phải mà , tuyệt lưu lại người sống, lại càng thể phá hư tâm tình của chủ tử.

      Nam tử đeo mặt nạ lấy từ ống tay áo chiếc chủy thủ ánh bạc cực lợi hại cắm vào cửa trước. tiếng vang phát ra, cửa liền rời ra ngay tức khắc.

      Nữ tử đẩy cửa ra, dẫn đầu vào.

      Trong phòng mảnh tối đen như mực, nữ tử nhíu mi, ngón tay bắn ra, ngọn lửa ở đầu ngón tay chiếu sáng căn phòng. Nàng nhìn quanh, chỉ thấy trong phòng có chút trang sức đẹp đẽ quý giá, chiếc giường ngà voi trắng, có hai người nằm. Sau màn giường, loáng thoáng nhìn thấy hai bóng hình ngủ say.

      Bàn tay trắng nõn lại giương lên, đầu ngón tay ánh lửa đặt nến, ngọn đèn mông lung chiếu sáng căn phòng.

      Người giường tựa hồ cảm giác có hơi thở xa lạ, đôi mày bất an co rúm lại. Chậm rãi mở to mắt, ánh sáng trong phòng làm ngẩn ra. Cảm giác buồn ngủ trong mắt còn, ngay lập tức tỉnh táo, ánh mắt lợi hại nhìn quanh:

      “Ai?”

      xoay người ngồi dậy, khoác áo ngủ rộng thùng thình lên người. Nhìn qua màn giường, cư nhiên nhìn thấy nữ tử ngồi ở trước bàn, bên cạnh nàng là 1 nam tử cao ngất đứng. Đôi mắt trợn tròn, chấn động .

      “Lão gia, sao người ngủ?” Nữ tử nằm cạnh nam tử cũng ngồi dậy, “Này, ai đốt đèn lên vậy?” Nhìn thấy ánh sáng trước mắt, nàng vẫn nguyên do.

      “Phu nhân, có khách đến.”. hổ danh là nhân vật lợi hại có kinh nghiệm tranh đấu, sau giây kinh ngạc trấn định lại rất nhanh.

      “Khách nào?” Nữ tử nhìn theo ánh mắt nam tử, đột nhiên sợ tới mức che hai tay vào miệng, thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng.

      “Đừng sợ.” Nam tử vỗ vỗ bả vai của nàng, vươn tay xốc cái màn giường lên, ra ngoài.

      “Lão gia…” Nữ tử bắt lấy cánh tay nam tử, có chút lo lắng gọi .

      có việc gì, yên tâm.” Nam tử an ủi vỗ vỗ vai nàng , vẫn xốc cái màn giường lên, xuống giường.

      “Hai vị đêm khuya đến thăm, biết có chuyện gì?”.

      Lâm Kế Tục bình tĩnh hỏi, xuống giường mặc thêm chiếc áo khoác, sợi tóc rối tung vai, dưới ngọn đèn mông lung, đầu bạc lóe ra ngân bạch quang.

      hổ là Tể tướng đại nhân nhiều năm kinh nghiệm quan trường, khí phách.” Nữ tử chính là Lãnh Loan Loan, dưới chiếc khăn che mặt, môi đào gợi lên, mang theo trào phúng. Dù có khí phách, cũng thấy được mặt trời ngày mai.

      “Quá khen.” Lâm Kế Tục chắp tay, “Hai vị đến sợ là phải để khích lệ lão phu ?” Đôi mắt thâm thúy thầm đoán thân phận, mục đích của hai người.

      chuyện cùng người thông minh thoải mái.” Lãnh Loan Loan nhếch môi, con ngươi đen cất giấu hận ý như biển sâu. “Chúng ta tới là mong Tể tướng đây có thể cho ta thứ…” Chính là mạng của ngươi.

      biết quý phủ của tại hạ có cái gì để hai người coi trọng?” Lâm Kế Tục híp mắt lại, bọn họ đến tột cùng muốn cái gì đây?

      “Có.” Lãnh Loan Loan đứng lên, làn váy trắng rũ xuống. Thản nhiên đến trước ngọn đèn, mặt toát ra lãnh ý. Nàng chậm rãi về hướng Lâm Kế Tục, tưng bước từng bước, trong lòng Lâm Kế Tục lại khẩn trương thêm phần, mà Lâm phu nhân giường mở to hai mắt chăm chú nhìn bọn họ, hai tay nắm chặt lại, sợ chuyện xấu phát sinh.

      biết là thứ gì?” Lâm Kế Tục yếu ớt cười , dưới ống tay áo, hai bàn tay nắm chặt lại. Hai người này rốt cục làm sao mà vào được đây? Chằng lẽ hộ vệ đều biết làm ăn gì hết?

      Lãnh Loan Loan vẫn , bàn tay mềm gạt sợi tóc, mắt liếc cái, mâu quang lãnh liệt. Nàng gằn từng chữ:

      “Lấy – mạng – ngươi.”

      Lâm Kế Tục cả kinh, mồ hôi lạnh chảy đầy hai lòng bàn tay. Nhìn Lãnh Loan Loan giờ phút này trong đáy mắt còn hận ý, cùng nữ tử này có ân oán sao? Nàng cư nhiên thẳng lấy mạng chính mình? Hơn nữa, nhìn cái khăn che mặt lộ ra ngoài ra con ngươi đen, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc. Là ai vậy ?

      nương, đùa phải ?” Trấn định nhanh chóng.

      “Muốn kiểm tra xem ta có giỡn hay , ngươi tự nhìn .” Lãnh Loan Loan nhìn sang Dạ Thần gật đầu gật đầu, Dạ Thần đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.

      Lâm Kế Tục cả kinh, đêm tối yên tĩnh lại bị ánh lửa sáng rọi, mơ hồ còn nghe được tiếng kêu thảm thiết.

      “Các ngươi muốn làm gì?” Đồng tử thâm thúy trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, thể che giấu được nỗi kinh hoàng nữa. Chẳng lẽ, chẳng lẽ người trong phủ đều bị bọn họ sát hại hết? Như vậy nhi tử đâu? Nữ nhi đâu?

      “Ngươi còn chưa sao?” Lãnh Loan Loan cười lạnh, “Bọn họ đều chết. Đều do ngươi làm hại.” Bất quá, bây giờ ngươi cũng phải cùng họ . Tay vung cái, nhát kiếm lợi hại xẹt qua cổ Lâm Kế Tục. Hàn quang lóe ra, lúc này Lâm phu nhân bị dọa đến sợ ngất:

      , lão gia!!!”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 79 : Báo Thù Tàn Khốc [2]

      , lão gia…”

      Lâm phu nhân hô to tiếng, ngất lịm .

      “Phu nhân!!!!” Lâm Kế Tục nghiêng đầu nhìn lại, hét lớn. Sau đó quay đầu nhìn Lãnh Loan Loan, hung hăng hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại giết hại cả nhà ta?” Ngoài cửa ánh lửa hừng hực, soi sáng vùng trời. nghĩ đến Lâm Kế Tục tung hoành quan trường hơn hai mươi năm, cuối cùng lại rơi vào kết cục này.

      “Ngươi muốn biết ta là ai sao?” Lãnh Loan Loan lạnh như băng nhìn , đôi mắt tia cảm xúc dao động. Mọi hận ý đều bị nàng giấu vào, khuôn mặt lạnh như băng như vậy càng làm cho người ta cảm thấy khủng hoảng, sợ hãi.

      Gió đêm theo ngoài cửa sổ thổi vào, nhấc lên mái tóc đen của nàng. Ánh nến nhập nhòe như như , khí trong phòng trở nên quỷ dị, trầm.

      “Phải.” Lâm Kế Tục gật đầu, “Các ngươi nếu huyết tẩy tất cả người trong Lâm phủ cũng phải cho ta biết nguyên nhân chứ?” Rốt cuộc là đắc tội với ai mới có thể đưa đến tai họa hôm nay? Lâm kế Tục nghĩ mãi vẫn ra.

      “Được, ta cho ngươi biết, để ngươi chết cũng nhắm mắt.” Lãnh Loan Loan , bàn tay mềm giơ lên kéo khăn che mặt xuống.

      “Hoàng Hậu nương nương?”

      Khi Lâm Kế Tục nhìn thấy gương mặt được giấu dưới tấm khăn lụa kia, tim thiếu chút nữa ngừng đập. Sao lại như vậy? Cư nhiên là Hoàng Hậu nương nương? Trách được cảm thấy ánh mắt kia quen quen, nhưng mà rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn diệt trừ ?

      “Vì sao? Lão phu tự hỏi ta đối với triều đình trung thành và tận tâm, Hoàng Hậu nương nương vì sao lại làm vậy?”

      “Vì sao?” Lãnh Loan Loan nở nụ cười, cười như vậy lại làm cho Lâm Kế Tục nhịn được mà run lên. “Có trách nên trách chính ngươi, ngàn vạn lần nên hạ độc người trong Tướng quân phủ, lại còn hạ độc chết nhũ mẫu.”

      “Ra là vậy…” Lâm Kế Tục sửng sốt, vạn lần nghĩ đến đáp án là như vậy. Đúng là sai người hạ độc Lãnh Bùi Viễn, bởi vì thế lực của tại triều dường như bị Lãnh Bùi Viễn chế trụ hoàn toàn, cũng đúng thôi dù sao Lãnh Bùi Viễn cũng là Trấn Bắc tướng quân uy chấn thiên hạ, Hoàng Thượng lại chỉ độc sủng Hoàng Hậu, thân Lãnh Bùi Viễn là quốc trượng càng thêm vững mạnh, những lợi thế này làm cho những kẻ tiểu nhân thời thế đều theo về phe Lãnh Bùi Viễn. Dù sao có thể làm đến chức Tể Tướng này cũng trải qua ngàn đao vạn khổ, làm sao có thể tha thứ cho Lãnh Bùi Viễn cướp mọi thứ của , vì thế mới ra tay hạ độc. Chính là ngàn tính vạn tính, cũng dự đoán được cuối cùng lại độc chết hạ nhân, vậy còn là nhũ nương của Hoàng Hậu. Chẳng lẽ là ý trời trêu ngươi sao?

      “Lão phu dù sao cũng là mệnh quan triều đình, Hoàng Hậu nương nương làm như thế, sợ Hoàng Thượng nổi giận hay sao?” Lâm Kế Tục ngẩng đầu nhìn nàng, nếu phải là ý của Hoàng Thượng, vậy là Hoàng Hậu lén lút ra tay rồi.

      “Mạng ngươi là của ta.” Lãnh Loan Loan cười lạnh cách tàn khốc, “Cho dù là Hoàng Thượng cũng thể nào cứu ngươi được.”

      Lâm Kế Tục sửng sốt, nàng ăn bừa bãi, nhưng cách hành xử cao ngạo tự cao kia lại làm cho người ta thể tin tưởng.

      “Nếu mọi việc như vậy, muốn chém muốn giết, tùy người. Chỉ là lão phu cầu xin người, làm ơn tha cho người nhà của lão phu. Chuyện này mọi ý đều là do lão phu làm ra, bọn họ có liên quan gì…” Nếu nhất định hôm nay phải chết, bằng mọi giá phải bảo vệ tính mệnh của nhỉ tử, giúp cho Lâm gia kéo dài hương khói, như vậy cũng có lỗi với tổ tông.

      muộn rồi.” Lãnh Loan Loan xoay người, khuôn mặt tuyệt sắc nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, mọi vật chìm trong biển lửa như như .

      “Cái gì?” Lâm Kế Tục kinh sợ, “Ngươi, ngươi giết chết bọn họ? Ngươi tàn nhẫn.” Bàn tay to chỉ vào Lãnh Loan Loan, tràn đầy đau lòng cùng hận ý.

      “Mọi chuyện đều do ngươi thôi.” Lãnh Loan Loan trừng mắt nhìn lại , “Khi ngươi hạ độc người khác, có nghĩ đến người nhà của họ ? Mọi việc ngày hôm nay đều do ngươi gieo gió gặt bão, trách ai được.”

      “Mọi thứ đều do lỗi của ta. Ha ha ha….” Lâm Kế Tục nghe Lãnh Loan Loan , cười đến điên dại. Mái tóc nửa bạc trắng tung bay trong gió, trong tiếng cười lộ ra bi thương. Có lẽ là báo ứng.

      “Ra tay .” Ngừng cười, nhắm mắt lại.

      “Ngươi tưởng rằng ta giết ngươi?” Lãnh Loan Loan lạnh lùng cười, đôi mắt đen lên tàn khốc. “ tiếc, ta cũng nghĩ cho ngươi được chết dễ dàng.” Nàng cũng muốn cho biết mùi vị bị độc chết dày vò thế nào.

      “Ngươi còn muốn thế nào?” Lâm Kế Tục mở to mắt, nhìn vị Hoàng Hậu xinh đẹp khuynh thành đứng trước mặt. rốt cuộc cũng chân chính hiểu được nữ nhân này căn bản phải người mà là nữ. “Ngươi phải muốn tính mạng của ta sao? Ta cho ngươi là được.”

      “Hừ…” Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc mắt nhìn , phất tay với Dạ Thần.

      Dạ Thần hiểu ý, lấy ra cái lọ bằng sứ màu đỏ đưa cho nàng. Lãnh Loan Loan đưa cái lọ ra trước mặt Lâm Kế Tục, mắt chớp chớp: “Có phải nhìn cái lọ này rất quen mắt hay ?” Đây chính là độc lấy được từ chỗ kẻ hạ độc, Thất Dạ Thảo. Độc này thông dụng như Hạc Đỉnh Hồng (*), nhưng lại so với Hạc Đình Hồng độc hơn. Người trúng phải Thất Dạ Thảo, phải thống khổ nôn ra máu bảy ngày bảy đêm, cho đến khi kiệt sức mà chết.

      “Thất Dạ Thảo.” Sắc mặt Lâm Kế Tục bỗng tái xanh.

      Lãnh Loan Loan nhếch môi cười tàn nhẫn, bàn tay mềm điểm trụ huyệt đạo của Lâm Kế Tục. Mở miệng lọ đựng Thất Dạ Thảo, giọt vào miệng Lâm Kế Tục, sau đó giải huyệt cho , nhìn Lâm Kế Tục ôm cổ, nôn khan..

      “Đưa về nhốt trong địa lao của Loan Nguyệt Lâu .” Lãnh Loan Loan phân phó Dạ Thần.

      “Vâng.” Dạ Thần vỗ tay cái, hai sát thủ áo đen bay vút đến. Đem Lâm kế Tục còn nôn khan cùng Lâm phu nhân mang .

      Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bị ngọn lửa chiếu rọ, trong lòng tự :

      loan loan cùng đêm thần ra phòng ốc, ngẩng đầu nhìn bị hỏa hoa ánh thông minh bầu trời đêm. Ở trong lòng lẩm bẩm :

      Nhũ mẫu, Loan Loan báo thù cho người rồi, người thấy chưa?

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 80 : Đại Công Tử Nhà Họ Lãnh

      Phủ Tể tướng trong đêm bị diệt môn, ánh lửa rực sáng bầu trời.

      Máu, lửa giao nhau, đẹp lóa mắt.

      khối lượng lớn cáng được khiêng ra ngoài, đều là những thi thể cháy xém hoàn toàn, thể nào nhận diện. Dân chúng vây quanh xem cũng nhịn được bịt mũi dám ngửi, cũng dám nhìn. Vài người gan lớn cũng nhắm mắt vài lần, khe khẽ cùng người bên cạnh. Ai cũng thắc mắc, biết rốt cuộc Tể tướng đắc tội với nhân vật nào, đường hoàng là nhất quốc chi tướng cư nhiên bị người lạ diệt môn. Chậc chậc, làm bậy quá…

      ít môn sinh của Tể tướng cũng đến trường, nhìn từng người thân thuộc bị cháy sém, dường như đều nhịn được mà sắc mặt trắng bệnh. phần là vì vừa đau vừa hận, phần vì mình cũng có kết cục như vậy. Người có thể chỉ trong đêm làm ra thảm kịch này, hung thần. Biết đâu tiếp theo là bọn họ?

      Mọi người mặt đối mặt, trong đáy mắt của nhau đều nhìn thấy sợ hãi khắc sâu.

      “Lộc cộc, lộc cộc…”

      đongười ngồi đại mã đội nắng chạy từ phố bên kia tới, ngang qua phủ Tể Tướng thấy người đông như hội, còn có ít quan binh ngăn lại dân chúng đứng nhốn nháo. Hàng mi tuấn lãng nhíu nhíu, xảy ra chuyện lớn gì sao?

      Kéo dây cương, xoay người xuống ngựa, vạt áo màu trắng tùy ý theo gió tung bay, tóc đen dài như thác, dùng ngọc trâm búi cao, nửa xõa dài sau lưng, mặt mũi như ngọc, mắt sáng mày kiếm, khí thế hiên ngang, thoạt nhìn như nam tử tuần bất phàm.

      “Xin phiền chút.”

      Nam tử để ngựa ở bên đường, chen vào đám người đông nghịt kia.

      Mọi người nhìn nhau, nam tử quý phái kia chắc chắn là nhân vật lớn. Mọi bất mãn trong miệng đều nuốt xuống, tự động lùi ra.

      “Quan gia, xin hỏi nơi này xảy ra chuyện gì?” Nam tử ngăn quan binh lại hỏi. Thiếp vàng cạnh cửa Phủ Tể Tướng bị lửa lớn thiêu hủy, từng tòa nhà hoa lệ đều tan hoang đổ nát. Khói lượn lờ toát ra, tình trạng thê thảm, đành lòng.

      Quan binh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái, xem ra nam tử trẻ tuổi này là con nhà giàu, cũng đối đãi với như dân thường, nhíu mi:

      “Công tử, chẳng lẽ người biết sao? Đây là Phủ Tể Tướng, tối hôm qua bị tru diệt gia môn , ngay cả phòng ở cũng cháy sạch như vậy, thảm …” xong lại lắc lắc đầu tỏ vẻ đồng tình. thể tin được người dưới người vạn người như Tể tướng cũng xảy ra tình này, biết nên gì? Bọn họ dù sao cũng chỉ là binh tưởng nho , tốt nhất vẫn nên an phận giữ bát cơm của mình hơn.

      “Phủ Tể tướng?”

      Ngón tay thon dài của nam tử vỗ vỗ ngực, đôi mắt thâm thúy nhìn đến thi thể được che vải trắng. Người có thể chỉ trong đêm giết sạch Phủ Tể tướng tuyệt đối đơn giản, là ai vậy? Hai tròng mắt híp lại, rất hứng thú.

      Trở về, dắt ngựa. Trèo lên lưng ngựa, lững thững rời .

      Tướng quân phủ.

      Nam tử cưỡi ngựa dừng lại ở ngoài tướng quân phủ, tiêu sái vào trong.

      “Đứng lại.”

      Hai thị vệ dùng hai cây giáo dài giao nhau chặn đường của nam tử. Hai tròng mắt nâng lên đánh giá nam tử xa lạ, thị vệ Giáp hỏi:

      “Công tử cần tìm ai?” Cư nhiên dám xông thẳng vào Tướng quân phủ, nghĩ Tướng quân phủ là nơi nào?

      Nam tử nghe vậy liền nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ba chữ “Tưởng Quân Phủ” thiếp vàng, như rồng bay phượng múa. ràng nhầm, chẳng lẽ phải?

      “Tránh ra.” Ánh mắt liếc hai người thị vệ, lạnh lùng .

      Hai người thị vệ làm mặt dò xét, rồi đồng thời hét to:

      “To gan, dám tự tiện xông vào Tướng quân phủ?”

      “Tự tiện?” Khóe môi nam tử gợi lên, “Bản công tử biết rằng về nhà của mình cũng là tự tiện?” quả lâu lắm rồi mới trở về sao? Họ cư nhiên cũng nhận ra đại công tử của mình.

      “Nhà của mình?” Bọn thị vệ trở nên hồ đồ, Tướng quân phủ có công tử xa lạ khi nào vậy?

      “Đừng bậy.” Thị vệ Ất nổi giận , “Tướng quân phủ làm sao là nhà của ngươi được cơ chứ?” Muốn trèo cao sao?

      “Phải ?” Con ngươi đen nguy hiểm nheo lại, xoạt tiếng, bảo kiếm bên hông tuột ra khỏi vỏ. Chỉ thấy hàn quang từ thân kiếm lóe lên, kiếm ngự trị cổ thị vệ Ất. Nếu tự tiện, liền xông vào, xem ra sao?

      “Hôm nay bản công tử muốn vào.” là Đại công tử chính quy mà còn bị hạ nhân ngăn ở ngoài của cho vào?

      “Ngươi mau bỏ kiếm xuống.” Thị vệ Giáp nắm chặt giáo của mình, nhìn chằm chằm vào nam tử . Mấy năm qua, có gặp qua có người nào dám chạy đến Tướng quân phủ giương oai. Nam tử này lại biết , ràng là muốn sống.

      “Chuyện gì vậy, ồn ào!.”

      cỗ kiệu màu lửa đỏ dừng lại trước Tướng quân phủ, màn kiệu xốc lên, bàn tay ngọc vươn ra, bóng dáng Lãnh Loan Loan lộ ra ngay sau đó. Mắt sáng nhìn màn trước Tướng quân phủ, trán nhăn lại. Cái kia tên là từ đâu chạy tớ , cư nhiên dám cầm kiếm trong lúc để tang nhũ mẫu.

      “Tam tiểu thư, người này đòi xông vào Tướng quân phủ.” Thị vệ Giáp nhìn thấy Lãnh Loan Loan trở về, kinh hãi, gấp gáp báo cáo tình hình với nàng

      “Làm càn.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng phun ra hai chữ, “Phong Triệt, Phong Triết, Phong Dự, Phong Tồn, bắt lấy .” Lãnh Loan Loan chỉ vào nam tử, với bốn nam tử khác. Mặc kệ vì sao nam tử này xuất ở đây, nhưng nàng chấp nhận có người quấy rối nhũ mẫu yên nghỉ.

      “Vâng.” Bốn nam tử áo trắng vọt lên, tựa như diều hâu lao thẳng tới hướng nam tủ cầm kiếm.

      Nam tử từ lúc nghe được thanh trong trẻo lạnh lùng của Lãnh Loan Loan, cả kinh nghe thị vệ Giáp gọi nàng là Tam tiểu thư. Tong lòng biết người đó chính là Tam muội được Hoàng Thượng độc sủng, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy nương kia mắt ngọc mày ngài, mặt mày như vẽ. Mái tóc óng mượt, khí thế lãnh liệt mà cao quý, quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân. chưa kịp tán thưởng, lại nghe thấy nàng muốn cho người động thủ với mình, kinh hãi hô lớn:

      “Tam muội, ta là đại ca a!”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 81 : Ngọc Diện Thần Bộ

      “Tam muội, ta là đại ca a.”

      Lãnh Độc U thân hình nhoáng lên cái, linh hoạt tránh khỏi công kích của bốn thiếu niên. Đồng thời trong lòng cũng cả kinh, nghĩ đến bốn thiếu niên này thân thủ lại cường địa như vậy. Xem ra bên người tam muội quả là nhân tài đông đúc, cũng khó trách phượng danh của nàng nổi tiếng khắp thiên hạ.

      “Dừng tay.”

      Lãnh Loan Loan giơ tay lên, sâu trong ánh mắt sáng ngời vụt qua tia kinh ngạc. nghĩ đến nam tử này lại là huynh trưởng của Lãnh Nguyệt Nhi. Trước nay nàng cứ nghĩ rằng con trai mà Mộc Chiêu Vân dạy dỗ ra chắc cũng điêu ngoa, ương ngạnh như Lãnh Nguyệt Nhi trước đây, vậy mà ngờ hôm nay gặp mặt Lãnh Độc U, mới phát ra giống Lãnh Bùi Viễn, lại còn mang khí chất tiêu sái giang hồ hơn.

      “Ngươi là đại ca của Nguyệt Nhi?”

      Thân ảnh màu trắng cất bước đến gần, mái tóc dài óng mượt như tơ lụa tung bay theo gió, đóa hoa đào màu đỏ kiêu hãnh trán càng làm cho dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng thêm rực rỡ. Đôi mắt sáng, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chăm chú đánh giá Lãnh Độc U.

      “Cũng là đại ca của ngươi mà.”

      Lãnh Độc U , đối với câu hỏi của Lãnh Loan Loan có chút bất mãn. Mặc dù khi rời khỏi Tướng quân phủ, tuổi chưa lớn, nhưng cũng biết mẫu thân của thể liên quan đến cái chết của mẫu thân Lãnh Loan Loan, cũng biết luôn chuyện xảy ra với mẫu thân sau này cũng là vì Lãnh Loan Loan. Nhưng mà đối với tam muội này cũng có ác ý gì, ngược lại rất xem trọng nàng. quyết đoán và khí thế của nàng chút cũng thua kém nam tử hán nào, khỏi khiến cho người ta bội phục.

      Lãnh Loan Loan chỉ im lặng khi nghe lời của Lãnh Độc U, đối với nam tử xa lạ này nàng có chút thân thiết nào. Huống chi tam muội thực của hồn lìa khỏi xác, biết đầu thai bao nhiêu lần hay là ở dưới địa phủ gặp mẫu thân rồi.

      thôi.” Xẹt qua Lãnh Độc U, Lãnh Loan Loan bước vào Tướng quân phủ, bốn thiếu niên cũng theo sau.

      Lãnh Độc U cũng theo vào, khi ngang qua cửa thấy hai người thị vệ trố mắt nhìn.

      “Trời ạ, cư nhiên là đại công tử.”

      Tuy rằng có cây giáo cầm tay trụ đỡ nhưng thị vệ Ất vẫn nhịn được chân tay run rẩy, suýt nữa té xuống.

      “Chúng ta biết có phải gặp rắc rối hay ?” Thị vệ Giáp cũng trưng ra vẻ mặt đau khổ, nhìn thị vệ Ất.

      Ai, bọn họ làm sao mà biết được nam tử xa lạ này lại chính là đại công tử rời phủ mười mầy năm chứ? khổ a~~

      “Tam muội, ngươi tại sao lại ở trong cung?” Lãnh Độc U theo sát Lãnh Loan Loan, tò mò hỏi. phải nàng là hoàng hậu sao? Nữ nhân trong hậu cung có thể tùy tiện ra vào cung như vậy à?

      “Có việc muốn làm.” Lãnh Loan Loan thản nhiên lên tiếng.

      “Nga, ra là thế.” Lãnh Độc U gật gật đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy đèn lồng trắng treo mái hiên, nghĩ đến ban nãy bên ngoài phủ hình như cũng có treo, lòng bỗng dưng căng thẳng. biết là người nào trong phủ xảy ra chuyện rồi?

      Nhìn bóng dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lãnh Loan Loan, Lãnh Độc U nhíu mày, theo nàng ngang qua đình viện, hướng chủ viện đến.

      “Tam tiểu thư.” Hạ nhân trong viện nhìn thấy Lãnh Loan Loan đều cung kính xoay người vấn an, lại nhìn đến nam tử phía sau nàng liền sửng sốt, vị công tử này là từ đâu tới vậy a?

      “Còn chào hỏi đại công tử.” Lãnh Loan Loan thản nhiên , đôi con ngươi lạnh lùng đảo qua mọi người.

      Đại công tử? Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau. Chẳng lẽ vị công tử này chính là đại thiếu gia rời phủ nhiều năm à? Sao đột nhiên thiếu gia lại trở lại?

      “Đại công tử.” Mọi người lại xoay người, vấn an.

      “Được rồi.” Lãnh Độc U phất phất tay, ý bảo mọi người đứng dậy. có thể trách ai được, có cũng chỉ do lâu lắm rồi mới trở về.

      Hai người cùng nhau đến đại sảnh, Lãnh Bùi Viễn và Lăng Tuyết công chúa chuyện với nhau ở đây.

      “Cha, con trở lại.”

      Lãnh Độc U lên phái trước, nửa quỳ nửa đứng với Lãnh Bùi Viễn. Trường bào màu trắng quét mặt đất, đôi mắt thâm thúy cất giấu niềm thương nhớ nhiều năm.

      “U Nhi?” Lãnh Bùi Viễn sửng sốt, hiển nhiên nghĩ đến đứa con ra ngoài tung hoành nhiều năm lại đột nhiên trở về.

      “Vị này chính là đại công tử sao, quả nhiên giống Tướng quân…” Lăng Tuyết công chúa nhìn Lãnh Độc U, ánh mắt lên tia thưởng thức. Sớm nghe Tướng quân ngoại trừ Nguyệt Nhi, Loan Loan còn có đứa con nữa. Hôm nay nhìn thấy Lãnh Độc U trở về thất vọng chút nào, là giống với tưởng tượng của nàng.

      “U Nhi, đây là Lăng Tuyết công chúa, Nhị nương của con.” Lãnh Bùi Viễn giới thiệu với Lãnh Độc U.

      Lăng Tuyết công chúa mặt cười đỏ lên, đứa con trước mặt nàng tuổi còn lớn hơn nàng, cảm thấy được tự nhiên.

      “Gọi ta Lăng Tuyết là tốt rồi.”

      Lãnh Độc U cười yếu ớt, công chúa Lăng Tuyết này tuy nhưng thú vị, cùng cha cũng rất xứng đôi. Lúc này liền chắp tay, cách hào sảng:

      “Lễ thể cho qua, nhưng dù sao ta cùng với công chúa tuổi cũng xấp xỉ nhau, bằng ta gọi công chúa là được rồi, công chúa cũng nên theo cha gọi ta là Độc U.”

      “Hảo.” Lăng Tuyết công chúa gật đầu.

      Lãnh Loan Loan thong thả vào, ngồi lên ghế.

      “Đúng rồi, U Nhi, con chắc là gặp qua Hoàng hậu tam muội rồi?” Lãnh Bùi Viễn chỉ vào Lãnh Loan Loan, với Lãnh Độc U.

      “Cha yên tâm, vừa rồi con cùng tam muội gặp nhau ở ngoài phủ.” Lãnh Độc U cười .

      “Vậy là tốt rồi.” Lãnh Bùi Viễn gật đầu, “Đúng rồi, U Nhi ra ngoài hành tẩu bao năm, có được gì mang về đây? Ngay cả hai muội muội của con cũng xuất giá hết rồi.”

      “Con tại là kẻ nhân sĩ giang hồ tự do, hành tẩu nam bắc, được người giang hồ xưng là “Ngọc diện thần bộ” (*). đến thành tựu của mình, Lãnh Độc U có chút tự hào. trước đây từ bỏ cuộc sống quân doanh như cha, lưu lạc giang hồ, thực cũng phải là quyết định sai lầm.

      (*)Thám tử mặt như ngọc ( biết phải nữa =.:)

      “Đúng rồi, cha, Tể tướng phủ tối hôm qua bị người ta huyết tẩy chỉ trong đêm, người biết chưa?” Lãnh Độc U nhớ đến chuyện tình của phủ tể tướng, khỏi mở miệng hỏi. Có thể chỉ trong đêm làm ra việc như vậy, đối với kẻ đứng sau lưng việc này cảm thấy rất hứng thú. Hơn nữa trực giác với , chuyện này chắc chắn có tình.

      Lãnh Loan Loan nghe , mặt đổi sắc, xem ra thần bộ đại ca là muốn tìm ra hung thủ đây.

      Lãnh Bùi Viễn nhìn Lãnh Loan Loan vẫn lạnh lùng như trước, lại quay sang Lãnh Độc U, trầm giọng :

      “U Nhi, chuyện này con cần nhúng tay vào.”

      “Vì sao?” Lãnh Độc U , “Cha sợ con có năng lực tìm ra hung thủ à? Hay vẫn là lo lắng con gặp phiền toái?”

      “Bởi vì hung thủ huynh muốn tìm chính là ta.”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 82 : Đen Trắng Bất Phân

      Bởi vì hung thủ huynh muốn tìm chính là ta.”

      Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, con ngươi đen thăm thẳm nhìn thẳng vào LãnhĐộcU. Gió theo cửa sổ phất phơ thổi tóc nàng bay bay, trong mắt hàm chứa lạnh nhạt. giống như điều nàng vừa chỉ là câu thăm hỏi thông thường.

      Lãnh Bùi Viễn, Lăng Tuyết, Lãnh Độc U đều bị lời đột ngột của nàng dọa, ánh mắt Lãnh Bùi Viễn phức tạp nhìn Lãnh Loan Loan, hiểu tại sao nàng lại ra như vậy, chẳng lẽ sợ lời ra tiếng vào, gặp phiền toái sao?

      Lăng Tuyết công chúa cũng kinh sợ, có thể trong đêm diệt sạch nhà quyền quý như Lâm Kế Tục, năng lực của hoàng hậu có bao nhiêu lợi hại quả nàng thể tưởng tượng được. Đến tột cùng đằng sau gương mặt tuyệt mỹ này còn chuyện gì che giấu nữa?

      Người duy nhất sửng sốt cách chỉ có Lãnh Độc U, lời ràng chút nào che giấu của Lãnh Loan Loan như sét đánh giữa trời quang, làm nhất thời phản ứng được. làm sao có thể ngờ được hung thủ mà mình tìm kiếm lại là tam muội mới gặp lại. Nàng dù sao cũng là Hoàng hậu quốc gia, mà Lâm kế Tục chết cũng là vị quan hàm nhất phẩm trong triều. Thế này là thế nào?

      “Vì sao?”

      cuối cùng cũng có thể mở miệng hỏi được hai chữ. Đôi mắt thâm thúy như đầm lầy sâu thăm thẳm nhìn chăm chú vào tam muội nhan sắc tuyệt mỹ, đôi môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch. nhìn thấu tam muội này, nàng tất cả đều thần bí, quả đơn giản.

      “Báo thù.” Lãnh Loan Loan thản nhiên phun ra hai chữ, ánh mắt nhìn ra mái hiên có treo đèn lồng trắng bên ngoài cửa sổ. Đèn lắc lư trong gió, chữ “Điện” màu đen nhoáng lên mấy cái trong đầu lại lên hình ảnh nhũ mẫu tươi cười thân thuộc

      Báo thù? Lãnh Độc U khó hiểu nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy ngay đèn lồng trắng đập vào mắt.

      “Cha, trong phủ ra chuyện gì? Vì sao lại để tang?” Mà chuyện này có liên quan gì đến việc tam muội diệt môn nhà Tể tướng chứ?

      “Nhũ nương qua đời.” Lăng Tuyết công chúa Lãnh Loan Loan ngồi, bi thương .

      Lãnh Bùi Viễn im lặng , chính là ánh mắt bỗng tối lại. Cảm tình của Loan Loan đối với nhũ nương sâu sắc, vượt qua tưởng tượng của . nghĩ đến là vì hạ nhân như vậy, Loan Loan cư nhiên trả thù cả nhà Tể tướng. Nhưng bất quá cũng khó hiểu, trước kia khi Loan Loan còn nhát gan yếu đuối, vừa mới sinh ra mất mẹ, khi đó mình còn lơ là quan tâm đến nàng, nếu phải nhờ có nhũ nương, chỉ sợ nàng thể tồn tại đến ngày nay. Đôi với nhũ nương, cũng vô cùng cảm kích, vậy nên mới tổ chức lễ an táng long trọng thế này…

      “Nhũ nương?” Lãnh Độc U càng thêm khó hiểu, nhũ nương nào? Nhũ nương trước đây của và Nguyệt Nhi phải rời khỏi phủ Tướng quân rồi sao?

      “Nhũ nương của Loan Loan.” Lăng Tuyết nhìn Lãnh Loan Loan, gật gật đầu.

      ra là thế. Lãnh Độc U hiểu được, cũng biết tình cảm của tam muội đối với nhũ nương của nàng khác gì tình mẫu tử. Mà cái chết của nhũ nương kia chắc là có liên quan đến Tể tướng, vì thế mới bị diệt toàn gia. mặt tình cảm, đồng ý với trả thù của tam muội. Nhưng với vai trò bộ khoái (*), tán đồng với nàng. Cho dù Lâm Kế Tục có liên quan đến cái chết của nhũ nương, nàng nếu muốn báo thù cũng có thể giết , nên giết hại cả chục mạng người vô tội. Dù sao nàng cũng là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, những người đó cũng là con dân của nàng, sao nàng lại có thể tàn nhẫn như vậy?

      (*) Bộ khoái: Thám tử

      “Tam muội, vì sao phải giết hết tất cả?”

      Mắt đen nhìn thẳng vào Lãnh Loan Loan, gió thổi tóc nàng bay bay, phất qua gò má cao hồng hồng, môi đào mọng đỏ. Tất cả đều bị bao phủ bởi hơi thở lạnh lùng, hoàn toàn phù hợp với dung nhan diễm lệ đó.

      “Diệt cỏ phải diệt tận gốc, ai biết được gió xuân thổi đến lại hồi sinh.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng , cũng quay đầu lại. Có trách chỉ trách ai bảo bọn họ là người của Lâm phủ.

      “Muội tàn nhẫn.” Lãnh Độc U nhịn được nhíu mày, “Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ lại làm chuyện có tính người.”

      “U Nhi…”

      “Độc U…”

      Lãnh Bùi Viễn lạnh giọng , Lăng Tuyết cũng nhíu mi. Độc U cùng quá đáng rồi, làm sao có thể hiểu được nỗi đau thương của Loan Loan.

      “Mau tạ tội với Hoàng hậu nương nương.” Lãnh Bùi Viễn nhìn Lãnh Độc U, lạnh lẽo cất lời.

      “Ta có sai sao?” Lãnh Độc U ngẩng đầu, tiếp đón ánh mắt của Lãnh Bùi Viễn. “Cha, người cũng chưa nhìn xem phủ tể tướng bây giờ thảm hại cỡ nào, từ tòa phủ uy nghi giờ chỉ là đống đổ nát, những người tong đó đều bị đốt thành tro bụi.”

      “Câm miệng.” Lãnh Bùi Viễn lạnh lùng quát, như thế sao? Có sức làm có sức chịu.

      “Cha…”

      “Huynh phải là thám tử à?” Lãnh Loan Loan ngoái đầu nhìn lại, môi đào nhêhcs cái, mang theo trào phúng , “Huynh muốn bắt ta sao?”

      “Ta…” Lãnh Độc U sững người, làm thám tử, có thể tự mình xử lí hung thủ. Nhưng mà tịa hung thủ ngay trước mặt phải ai khác lại là tam muội của mình, cũng là độc sủng Hoàng hậu của Thiên Diệu hoàng triều, hán thể ra tay, cũng thể bắt nàng.

      “Hoàng thượng nếu biết, nhất định tha thứ cho muội.” , ánh mắt phức tạp nhìn nàng. Cho dù Hoàng thượng sủng ái nàng, nhưng tại người nàng giết là quan nhất phểm đứng đầu triều đình, có công lớn với xã tắc. Hoàng thượng đâu có cớ gì mà cần?

      “Ha ha…” Lãnh Loan Loan cười lạnh, “Huynh cho là Hoàng thượng biết?”

      “Ý muội là?” Lãnh Độc U kinh ngạc, chẳng lẽ Hoàng thượng sớm biết được .

      “Đúng vậy.” Lãnh Loan Loan nhếch môi cười tà tứ nhìn . Nàng thích cái người tự cho mình là chính nghĩa này. Trong mắt nàng, có thù oán chắc chắn báo, ân trả ân, oán trả oán, kẻ tha thứ cho kẻ thù căn bản là kẻ ngốc, là ngu ngốc. Gì mà thiên sứ? Gì mà Thánh nhân? Ngươi làm vậy chẳng lẽ thù cũng ngươi tự dưng hết à? muốn nhớ đến laijt hành ra có sao? Chỉ có ăn miếng trả miếng, có thù báo thù mới hả dạ được.

      “Tại sao có thể như vậy?” Lãnh Độc U lảo đảo ngồi lên ghế, thân là thám tử, thể chấp nhận được chuyện Hoàng hậu được thầm đồng ý của Hoàng đế mà giết hại cả nhà quan nhất phẩm đứng đầu triều đình.

      “Thế giới này có đúng sai tuyệt đối, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu.” Lãnh Loan Loan nhìn thẳng vào Lãnh Độc U, cất giọng lạnh lùng, mắt đen nheo lại, khóe môi giương lên nụ cười lãnh liệt. “Chẳng lẽ ý huynh là kẻ giết người mới là người xấu, còn kẻ giết người bị trả thù phải là người xấu sao?” có gì là tuyệt đối cả, hoàn hảo đến đâu cũng có chỗ hở. Dùng lý thuyết sáo rỗng này làm việc, căn bản là ngu ngốc.

      là vậy sao?”

      Lãnh Độc U mỉa mai tự giễu. thế giới này có đúng sai sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :