1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 73 : Quyết Định Mê La Quốc

      Đồng tử mắt màu tím đưa lưng về phía mặt trời, sâu kín nhìn nàng, mang theo kiên định, cũng mang theo chút lên án. Môi mỏng hé ra, gằn từng chữ:

      “Ta--.”

      Đôi mắt đen như hắc bảo thạch của Lãnh Loan Loan nhìn , Dạ Thần nhìn nàng, ánh mắt giảm bớt kiên định. Nàng vốn cũng là có ý bảo mình Mê La quốc, lại hiểu sai ý nàng. Nhưng cũng bởi hiểu sai ý nàng, Lãnh Loan Loan mới lần nữa ràng được chấp nhất của . Môi đào căng mọng mấp máy, nở ra nụ cười bất đắc dĩ. Đến mức tìm thân nhân của mình, cũng chịu sao? Tình to lớn như vậy, trầm lặng mà vững vàng như Thái Sơn, oán cũng hối hận, nàng làm sao có thể trả lại đây?

      “Tại sao quay về?”

      Minh Thuần Phi nghe Dạ Thần trả lời cách kiên định như vậy sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng cũng khó hiểu. Đôi mắt đỏ ước chừng sắp rơi lệ, ngẩng đầu nhìn Dạ Thần chăm chăm, nàng rất là khó hiểu, có gì quan trọng hơn cả việc gặp được thân nhân của mình?

      “Thần ca ca, huynh , là vì cái gì? Chẳng lẽ huynh muốn gặp Hoàng hậu và Hoàng thượng thúc thúc sao?” Đôi bàn tay thon dài trắng nõn nhịn được nắm chặt, tại sao có thể như vậy? Nàng trước đây thầm nghĩ nhất định phải tìm được Thần ca ca mất tích nhiều năm, gởi bỏ khúc mắc trong lòng , nhưng nghĩ đến khi tìm thấy, lại nguyện ý trở về gặp bọn họ.

      Lời gần như chỉ trích của Minh Thuần Phi đánh vào lòng Dạ Thần. phải muốn gặp bọn họ, nhưng nếu để phải chọn giữa thân nhân chưa từng gặp mặt qua và Lãnh Loan Loan, vĩnh viễn chỉ có đáp án: Lãnh Loan Loan.

      Có lẽ quyết định như vậy bị tội bất hiếu, bị người ta phỉ nhổ, nhưng mà muốn chọn cha mẹ thân nhân của thất lạc hai mươi mấy năm, buông tha cho mười mấy năm làm bạn với Lãnh Loan Loan, nữ nhân say đắm, thể làm được.

      Gió lẳng lặng thổi, nhấc lên tà áo trắng của tung bay. khí tĩnh lặng đến mức tiếng lá cây rơi xuống đất cũng có thể nghe được, sau lúc lâu, Dạ thần mới nhấp mím môi, .

      “Bọn họ còn có người con khác.”

      “Làm sao có thể so sánh như vậy.” Minh Thuần Phi gấp đến mức dậm chân, chuông bạc đeo cổ theo động tác của nàng mà kêu leng keng.

      “Cho dù còn có biểu huynh, biểu tỷ, biểu muội, nhưng tình cảm của bọn họ với huynh cũng giống như vậy. Huynh phải biết rằng vị trí của huynh trong lòng thú thúc và ai có thể thay thế được.” Bởi vì mất tích, bọn họ đều tự trách, cũng đều thương tâm, nhớ nhung, như vậy làm sao có khả năng các vị biểu ca, biểu tỷ kia thay thế được Thần ca ca trong lòng họ được.

      Dạ Thần nghe nàng , vẫn như cũ câu,y ên lặng dựa vào bên cửa sổ.

      Minh Thuần Phi oán hận dậm chân, đôi mắt đỏ giận dữ trừng . nghĩ đến Thần ca ca cư nhiên lại là người lãnh khốc vô tình như vậy, ngay cả thân nhân của chính mình cũng có thể vứt bỏ. Xem như là nàng nhìn lầm, lại còn trông mong sớm chút tìm được . Nếu sớm biết vô tình như vậy, nàng rời khỏi Mê La quốc, như vậy cũng bị người ta nhìn thành quái. Nghĩ đến đây nàng càng ủy khuất, nhịn được hốc mắt đỏ hoe. Giận dỗi ngồi ở bên, quai đầu thèm nhìn Dạ Thần.

      Bốn thiếu niên, Dạ Hồn, Dạ Mị hai mặt nhìn nhau, biết có nên mở miệng hay , này giống như Lâu chủ cùng này sinh .

      Tay của Lãnh Loan Loan chống cằm, xem ra nếu nàng ràng, tình chỉ có càng ngày càng phức tạp.

      “Ta cung chưa để ngươi Mê La quốc mình.”

      Nhìn vẻ mặt quật cường của Dạ Thần, nàng thản nhiên . Chỉ là câu đơn giản ngắn gọn, nhưng ý tứ trong đó làm Dạ Tần khỏi giật mình. Nàng cũng cùng mình về Mê La quốc sao? Dạ Thần tựa hồ cũng ngờ.

      Dạ Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Loan Loan, đôi mắt tím lóe ra quang mang sáng ngời. ý nàng phải là muốn cùng mình sao? đúng là vậy sao? Bàn tay nắm chặt dưới ống tay áo dần thả lỏng, môi mỏng có chút khó khăn .

      “Ý chủ tử là muốn cùng ta sao?”

      “Đương nhiên.” Lãnh Loan Loan gật đầu, “Ta cho tới bây giờ cũng chưa có là để ngươi mình,”. Huống chi nàng đối với Mê La quốc thần bí kia cảm thây vô cùng hứng thú, Minh Thuần Phi kia đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà giống mình như vậy? Có khi nào hai người có quan hệ với nhau hay ? Hay chỉ là có dung mạo tương tự nhau, đơn giản chỉ là trùng hợp?

      Lãnh Loan Loan vừa xong, bốn thiếu niên, Dạ Hồn, Dạ Mị nhàng thở ra, nguyên lai chủ tử có ý muốn đuổi lâu chủ .

      “Tốt lắm, ta Mê La quốc.” Chỉ cần nàng có ý muốn rời khỏi nàng, có thể đều đáp ứng nàng mọi thứ. Huống chi cũng biết kỳ Mê La quốc là bởi vì Loan Loan hy vọng có thể hiểu thân thế của mình.

      tốt quá.” Minh Thuần Phi vừa nghe Dạ Thần đồng ý Mê La quốc, còn giận dỗi, vui vẻ đứng lên. “Ngày mai chúng ta luôn .” Đôi mắt đỏ đảo qua Lãnh Loan Loan, nàng mới vừa rồi hiểu , Dạ Thần từ đầu đến cuối chỉ nghe lời của nữ tử này. Môi đào mím lại có chút mất hứng, vì cía gì nàng ta vừa muốn , Thần ca ca liền đáp ứng? Chẳng lẽ nữ nhân này so với , thúc thúc quan trọng hơn sao?

      “Thần ca ca, vì sao huynh lại đổi ý vậy?” Đôi mắt đỏ nhìn thẳng vào Dạ Thần, chút nào che giấu hỏi.

      Phông Triệt liếc nàng cái, là nữ tử ngu ngốc nha. Lâu chủ đồng ý đương nhiên là vì chủ tử cũng a, chuyện thực xảy ra ràng trước mắt như vậy lại còn hỏi, thực hoài nghi biết có phải màu đỏ kia che mất tầm mắt của nàng rồi .

      “Chẳng lẽ ngươi muốn ta sao?” Dạ Thần cũng thản nhiên liếc nàng cái, cũng phủ nhận lúc trước bởi vì đôi mắt đỏ như máu của nàng, cũng bởi vì dung mạo của nàng quá giống Loan Loan mà cảm giác phức tạp. tại biết nàng chính là biểu muội của mình, cũng lạnh lùng với nàng nữa. Nhưng mà cũng thích tính tình quá ngây thơ của nàng, đôi khi hồn nhiên vô tư quá cũng làm người ta chịu nổi.

      , ……” Minh Thuần Phi lắc lắc đầu,“Ta đương nhiên rất muốn huynh rồi.”

      “Vậy được rồi.” câu của Dạ Thần, thanh ôn hòa.

      Nhưng bọn họ Mê La quốc được sao?

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 74 : Nhũ Mẫu Bị Hại

      Phạch…

      con bồ câu đưa thư lông trắng như tuyết đậu cửa sổ của nhã gian.

      Mọi người sửng sốt, bồ câu này phải là bồ câu đưa tin của chủ tử và Hoàng thượng sao?

      Dạ Thần xoay người, vươn tay. Bồ câu tự động nhảy vào lòng bàn tay, hiển nhiên đối rất quen thuộc .

      Gió nhàng thổi, tóc đen tung bay, ánh mặt trời vụn rơi lòng bàn tay , bồ câu tuyết trắng giống như bị tầng kim sa mỏng manh che phủ, lông chim trắng lấp lánh ánh vàng. đùi bên phải có cột cuộn giấy , rất bắt mắt.

      Dạ Thần lấy giấy viết thư đùi bồ câu đưa cho Lãnh Loan Loan, đứng qua bên.

      Lãnh Loan Loan nhíu mi mở ra, vừa đọc thư, khuôn mặt của nàng vốn luôn lạnh lùng nay lại vẻ kinh ngạc. Đôi mắt hắc bạch phân minh nhiễm đậm bi thương, tay vo giấy viết thư lạ, ngẩng đầu ra sau nhìn Dạ Thần, :

      “Ta muốn hồi Diệu thành.”

      Đám người Dạ Thần thấy sắc mặt nàng bỗng nhiên đại biến, hiểu được chắc là có gì đó tốt phát sinh. tại lại thấy nàng thay đổi ý định Mê La quốc mà muốn trở lại Diệu thành, càng thêm khẳng định chắc chắn có việc nghiêm trọng xảy ra.

      Mấy người hai mặt nhìn nhau, thần sắc lo lắng qua đáy mắt. Bọn họ làm tùy tùng bên người chủ tử thời gian ngắn nhưng cũng chưa bao giờ thấy chủ tử biểu cảm khác thường như bây giờ. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      “Được.” Dạ Thần thản nhiên lên tiếng, giọng điệu, ánh mắt lại kiên quyết. Mặc kệ xảy ra tình gì, đều theo nàng.

      “Cái gì?” Minh Thuần Phi từ khi nhìn thấy bồ câu đưa tin lông trắng như tuyết, ngây ngốc nhìn chăm chú đột nhiên giật mình, ngây người, Lãnh Loan Loan và Dạ Thần phải đpá ứng nàng về Mê La quốc sao?

      phải là đồng ý đến Mê La thành cùng ta sao? Tại sao lại đổi ý? Sao lại như vậy được chứ?” Làm sao bây giờ? Thần ca ca lại , chẳng lẽ định gặp sao? Nhưng tâm bệnh của còn chờ về giải trừ mà?

      Ánh mặt trời hé theo khe cửa rơi vào phòng, ấm áp.

      Minh Thuần Phi xoa xoa tay, khẽ cắn răng. Nhìn Dạ Thần, chỉ thấy câu cũng , chỉ nhìn chăm chú vào Lãnh Loan Loan. Nắng vàng óng ánh, quần la lửa đỏ bị lớp kim tuyến bao phủ, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm vào giấy viết thư, trong đôi mắt vốn ngạo nghễ kia có thể nhìn ra bao nhiêu ưu thương.

      Nhưng mà tại trong đầu Minh Thuần Phi ngừng lặp lại lời của bọn họ, quyết Mê La quốc, đồng nghĩa với việc bệnh tình của ngày càng xuống. Nàng thể, cũng nhìn thấu biểu tình bất thường của Lãnh Loan Loan, chỉ nghĩ mình phải làm sao để thuyết phục bọn họ đổi ý, vẫn theo nàng Mê La quốc.

      Nhìn Dạ Thần, tầm mắt nãy giờ cũng đều rời khỏi Lãnh Loan Loan. Đầu óc mơ hồ đột nhiên tỉnh táo lại, mấu chốt là ở nữ tử áo đỏ này. Chỉ có nàng , Thần ca ca mới đồng ý Mê La quốc. Mặc dù có chút cam lòng vì Thần ca ca cư nhiên lại đem thân nhân thất lạc nhiều năm xếp sau nữ tử, nhưng tại quan trọng là phải thuyết phục nàng.

      “Vị tỷ tỷ này, ta van cầu tỷ cùng Phi nhi Mê La . Chỉ có tỷ , Thần ca ca mới có thể . Mà thần ca ca , mới có hy vọng khỏi bệnh.” Đôi mắt đỏ chớp chớp, có chút điềm đạm đáng nhìn Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú Minh Thuần Phi.

      .”

      tại tâm tình của nàng tốt, người thức thời muốn tới phiền nàng. May mắn người trước mắt này chỉ là bé, lại có diện mạo giống nàng, nếu nàng cũng hạ thủ lưu tình. Hoàng hậu của Minh Thuần Phi cần Dạ Thần, nhưng tại ở Diệu thành cũng có người cần nàng. Có khi người đó còn thở nữa, nhưng nàng tin tưởng linh hồn người đó vẫn muốn thấy mình, vẫn chờ đợi mình…

      “Vì cái gì?” Minh Thuần Phi sửng sốt, sau đó nhìn Lãnh Loan Loan. Vì sao nữ tử này cũng tuyệt tình như vậy? Nàng là bệnh tình của Hoàng hậu còn đợi lâu được, hơn nữa nàng ta hy vọng Thần ca ca sớm đoàn tụ cùng thân nhân sao?

      “Ngươi phải đáp ứng ta sao? Vì sao lại đổi ý? Làm người thể giữ lời .” Quá đnág rồi, đôi mắt đỏ như máu trừng Lãnh Loan Loan. Nếu phải Thần ca ca vì lời bằng lòng của nàng nên mới , mình làm sao lại phải cầu nữ tử lạnh lùng, khó gần này.

      “Ngươi là phiền, ta .” Lãnh Loan Loan đứng lên, vóc dáng so với Minh Thuần Phi cao hơn nửa cái đầu, nhìn xuống nàng, lạnh lùng . Quần la lửa đỏ kiều diễm, mang theo lãnh ngạo che giấu đáy mắt bi thương. Ngoái đầu, tóc đen tung bay, với Dạ Thần:

      “Chúng ta phải trở về ngay.”

      “Vâng.” Dạ Thần, bốn thiếu niên, Dạ Mị, Dạ Hồn gật đầu.

      Bọn họ mặc dù đều tò mò biết giấy viết thư kia viết cái gì mà lại khiến chủ tử quan tâm như vậy. Nhưng bọn cũng hiểu được bổn phận của mình, nếu chủ tử muốn , còn nhiều chuyện cũng phải ý hay.

      “Các ngươi phải ?”

      Minh Thuần Phi giang tay ngăn mấy người lại, đôi mắt đỏ như máu tỏ vẻ kinh hoảng cùng lo lắng. Bọn họ cư nhiên , Mê La quốc với nàng?

      “Thần ca ca, huynh sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ huynh tuyệt nhớ nhung gì người nhà của mình sao?”

      Quay đầu nhìn phía Dạ Thần, chấp nhận nổi Dạ Thần như vậy. Trong tâm trí nàng hơn mười mấy năm, Thần ca ca hẳn là người ôn nhu, trầm ổn, là nam tử vĩ đại mà phải là người lãnh khốc vô tình trước mắt. Nếu biết nàng tìm được , nhưng mực chịu gặp nàng, biết có bao nhiêu thương tâm. được, nàng thể để . Nghĩ như vậy, Minh Thuần Phi kiên quyết chịu rời .

      “Tránh ra…” Lãnh Loan Loan lạnh lùng , nàng muốn động thủ với nàng ta.

      “Trừ phi các ngươi theo ta Mê La quốc.” Minh Thuần Phi kiên định ,“Nếu ta .” Đôi mắt đỏ sợ chết nhìn Lãnh Loan Loan, quyết nhượng bộ.

      Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc nàng cái, đột nhiên ngón tay như tia chớp điểm trụ huyệt đạo của nàng. để ý ánh mắt thể tin được của Minh Thuần Phi, quay đầu với Dạ Hồn, Dạ Mị: “Mang nàng theo.”

      “Vâng, chủ tử.” Dạ Mị, Dạ Hồn trái phải đỡ lấy Minh Thuần Phi.

      Thân ảnh lửa đỏ về phía trước, cách mọi người vài bước chân. Thân ảnh xinh đẹp kinh diễm kia lộ ra vài phần bi thương, chỉ nghe nàng thản nhiên :

      “Nhũ mẫu rồi.”

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 75 : Nhũ Mẫu Bị Hạ Độc

      Thân ảnh lửa đỏ về phía trước, cách mọi người vài bước chân. Thân ảnh xinh đẹp kinh diễm kia lộ ra vài phần bi thương, chỉ nghe nàng thản nhiên :

      “Nhũ mẫu rồi.”

      Đoàn người suốt đêm nghỉ, trở lại Diệu thành vào đêm ngày hôm sau/

      Trăng treo ngọn sào, ánh sờ mờ nhạt mông lung, càng làm cho người ta thêm bi thương.

      Cộc cộc cộc…

      Tiếng vó ngựa xé rách màn đêm tĩnh lặng, Tướng quân phủ đèn đuốc sáng trưng.

      Xe ngựa dừng ở trước Tướng quân phủ, người gác cửa mắt sáng lên, đây phải là xe ngựa của tam tiểu thư sao? mặt chạy đến chỗ xe đậu, mặt quên cao giộng đưa tin:

      “Tam tiểu thư trở lại.” Bọn họ quen gọi Lãnh Loan Loan là tam tiểu thư, cho dù thân phận của nàng tại là hoàng hậu tôn kính nhưng trong mắt bọn họ, nàng vĩnh viễn là tam tiểu thư lợi hại làm cho bọn vừa sợ vừa sùng bái.

      Cửa xe ngựa kẹt tiếng bị đẩy ra.

      Thân ảnh màu trắng của Lãnh Loan Loan xuất , thản nhiên dưới ánh trăng, cả cơ thể như đước bao phủ lớp ánh bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng. Tóc đen mượt xõa dài như dòng thác dài đến thắt lưng, theo động tác của nàng mà lay động thành độ cong xinh đẹp. Hé ra khuôn mặt tuyệt sắc chút biểu cảm, mắt đen sâu kín, môi mỏng hơi mím lại.

      Nghe bảo vệ kêu, nàng ngẩng đầu lên, treo mái hiên bên ngoài Tướng quân phủ là hai lồng đèn màu trắng, ngọn đèn mờ ảo mông lung chiếu rọi hai chữ “Điện” (*) lớn viết lồng đèn. Nhũ mẫu quả rồi.

      (*) Điện: cúng tế, thờ cúng, ý là có người chết.

      Nếu chỉ là hạ nhân bình thường, dĩ nhiên được chủ nhân coi trọng như vậy. Nhưng nhũ mẫu khác, bởi vì là người Lãnh Loan Loan kính , vị trí của nhũ mẫu ở Tướng quân phủ cơ hồ cũng gần như là vị chủ nhân.

      “Tam muội.”

      Lãnh Nguyệt Nhi nghe tiếng cửa mở, từ trong nhà chạy ra. Bảy năm năm tháng, nàng trở thành nữ tử thành thục tao nhã, phu quân của nàng là Tô Triển theo sau cũng càng ngày càng ổn trọng.

      Lãnh Loan Loan xuống xe ngựa, nhìn bọn họ, thản nhiên bước tới. Theo sau nàng là Dạ Thần và bốn thiếu niên. Còn Dạ Hồn, Dạ Mị đem theo Minh Thuần Phi trở về Loan Nguyệt Lâu.

      “Nhũ mẫu ở đâu?” Xẹt qua hai người Lãnh Nguyệt Nhi, Lãnh Loan Loan vừa vào trong vừa hỏi.

      “Quan tài của nhũ mẫu đặt ở hậu đương, cha và Lăng Tuyết công chúa đều ở đó.”. Bởi vì nàng và Lăng Tuyết công chúa tuổi cũng ngang ngang nhau, mặc dù danh nghĩa là mẫu thân nhưng nàng cũng thể gọi mẫu thân được. Hơn nữa Lăng Tuyết công chúa tính tình hào phóng thẳng thắn cũng có ngại, ngược lại ở cùng Lãnh Nguyệt Nhi rất vui vẻ.

      thôi.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, hướng hậu đường đến.

      Gió đêm luồng vào tóc mọi người, thôi bay bay áo bào trắng hơn tuyết, màn đêm cũng nhiễm đậm bi thương.

      “Cha.”

      vào hậu đường, ngọn đèn u ám. Trong phòng dán giấy trắng, bàn thờ có đặt bức họa của nhũ mẫu, lư hương đồng bốc khói nghi ngút. mâm trái cây đặt chính giữa, bài vị bằng gỗ đen đặt ở chính giữa, hai bền là hai còng hoa cúc màu trắng, thanh khiết mà thê lương.

      Lãnh Bùi Viễn và Lăng Tuyết công chúa đứng bên, thần sắc trầm mặc. Nghe thanh của Lãnh Loan Loan liền quay đầu nhìn:

      “Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

      Hai người nhanh chóng hướng tới Llãnh Loan Loan hành lễ.

      “Đứng lên .” Lãnh Loan Loan phất tay, nhìn hai người. Xem hai bọn họ đứng chung cũng tệ.

      “Tạ nương nương.”

      Lãnh Loan Loan lướt qua bọn họ đến bên quan tài, nhũ mẫu an tĩnh nằm bên trong. Tóc búi chỉnh tề, quần áo màu đen. Hai tay đặt hai bên sườn, mặt trắng bệch, môi nhưng lại thâm đen.

      Nhũ mẫu là trúng độc mà chết?

      Đôi mắt vốn lạnh nhạt của Lãnh Loan Loan híp lại, dưới ngọn đèn mông lung lại lộ ra u. Ống tay áo màu trắng hạ xuống, quay đầu lại nhìn Lãnh Bùi Viễn:

      “Phụ thân, nhũ mẫu chết như thế nào?”

      “Trúng độc.” Lãnh Bùi Viễn thân quần áo Nguyệt Nha trường bào, con ngươi thâm thúy xẹt qua mọt đạo lãnh liệt. Xem ra là lâu nay có động tĩnh gì nên bị người ta xem là con mèo ngoan ngoãn, cư nhiên dám coi ra gì mà đầu độc.

      “Trúng độc thế nào?” Lãnh Loan Loan ánh mắt lạnh lùng, nhũ mẫu dù sao cũng chỉ là hạ nhân, sao lại có người ra tay hạ độc?

      “Đều do ta.” Lăng Tuyết công chúa đột nhiên che mặt khóc,“Nhũ mẫu uống canh xong liền trúng độc. Mà canh vốn là hạ nhân làm cho tướng quân, nhưng ta lại sai người đưa đến cho nhũ mẫu, vậy nên, vậy nên mới…” đến đây, nàng cần ra ai cũng đều hiểu.

      “Công chúa cần tự trách.” Lãnh Bùi Viễn vỗ vai Lăng Tuyết công chúa an ủi, ngoái đầu lại nhìn Lãnh Loan Loan. “Công chúa cũng là có ý tốt, ai biết lại có chuyện xảy ra như vậy, hơn nữa…” Con ngươi nguy hiểm nheo lại. “Xem mục tiêu hạ độc là ta.”

      Lãnh Loan Loan mím môi, cúi đầu nghe hai người . Móc đen che biểu tình mặt nàng, làm người ta nhìn ra nàng suy nghĩ cái gì?

      khí trong phòng trầm xuống, căng thẳng đến mức làm người ta khó có thể hô hấp.

      Lăng Tuyết nhìn trượng phu Lãnh Bùi Viễn của mình, tuy rằng là do lỗi của nàng mà nhũ mẫu trúng độc, nhưng áy náy áy náy nàng vẫn cảm thấy may mắn. Nếu đổi lại là trượng phu trúng độc, nàng chắc sống nổi mất.

      “Các ngươi vào đây.”Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, hướng tới ngoài cửa kêu. Đôi mắt đen sáng ngời dưới ánh đèn càng phát ra lãnh, gió đêm nâng lên những sợi tóc mai, mặt biểu tình, nhìn nàng giống hệt như nữ thần báo thù đến từ địa ngục

      “Tham kiến tướng quân, phu nhân.” Mấy người vào đều hướng Lãnh Bùi Viễn, Lăng Tuyết công chúa vấn an.

      Lăng Tuyết có chút tò mò đánh giá năm người, năm người này trừ Dạ Thần nàng đều chưa bao giờ gặp qua, xem bọn họ ai cũng tuấn mĩ phi phàm, tâm phúc bên người Hoàng hậu quả nhiên phải hạng thường.

      “Chủ tử.” Năm người cúi đầu, với Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan nghiêng người nhìn quan tài của nhũ mẫu, bàn tay mềm cầm lấy bông cúc bên quan tài. nhàng chạm vào, đóa hoa trắng như bông tuyết rơi xuống người nhũ nương. Đen như mực, trắng như tuyết. Hai loại màu sắc đập màu sắc càng khiến người ta cảm thấy bi thương. Mắt đen nhìn khuôn mặt an tường của nhũ mẫu lâu, gằn từng chữ:

      “Trong ngày, tra ra hung thủ cho ta.”

      “Vâng, chủ tử.”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 76 : Ta Muốn Mạng Của Lâm Kế Tục

      Lãnh Loan Loan nghiêng người nhìn quan tài của nhũ mẫu, bàn tay mềm cầm lấy bông cúc bên quan tài. nhàng chạm vào, đóa hoa trắng như bông tuyết rơi xuống người nhũ nương. Đen như mực, trắng như tuyết. Hai loại màu sắc đập màu sắc càng khiến người ta cảm thấy bi thương. Mắt đen nhìn khuôn mặt an tường của nhũ mẫu lâu, gằn từng chữ:

      “Trong ngày, tra ra hung thủ cho ta.”

      “Vâng, chủ tử.”

      Dạ Thần và bốn thiếu niên cùng đáp, gió đêm khe khẽ thổi, lay động hoa cỏ trong sân, rung xào xạt. Ánh trăng bị mây che phủ, bầu trời tối đen như mực.

      Hôm sau, mặt trời giống như cũng bị nhiễm bi thương, tránh trong mây vụng trộm khóc, làm cho trời mưa to tán loạn.

      Mưa bụi rơi hoa cỏ, từng viên đá, giọt mưa trong suốt, ảm đạm như những giọt nước mắt.

      Lễ tang của nhũ mẫu được tổ chức, bởi vì nhũ mẫu có con nên Lãnh Loan Loan là nghĩa nữ phải thực .

      Lãnh Loan Loan mặc đồ tang màu trắng, tráng đội khăn trắng, tay cầm bài vị của nhũ mẫu, cùng là Dạ Thần và bốn thiếu niên. Gia đinh mặc áo đen khiên quan tài, phía sau là mọi người từ hạ nhân đến chủ nhân trong Lãnh Phủ đều theo.

      Mưa phùn bay tán loạn, gió lạnh như quất vào mặt. Khăn đội đầu màu trắng thê lương tung bay, Lãnh Loan Loan dẫn đầu mọi người tới.

      Sau nửa canh giờ,nhũ mẫu được an táng ở nơi phong cảnh tú lệ, núi non nên thơ.

      Lãnh Loan Loan đứng trước bia mộ thả tiền vàng mã, ánh mắt đau thương. Mưa phùn rơi mặt và mái tóc đen dài đến thắt lưng của nàng, trong suốt, như là nước mắt bi thương ngưng tụ thành thủy tinh. Nhìn qua tấm bia đá, trong đầu nàng lại ra những kí ức trước đây, khi nàng mới vượt thời gian từ địa đến đây. Người đầu tiên nàng nhìn thấy là nhũ mẫu nhìn nàng cười ôn nhu dịu dàng. Nhớ lúc trước nàng ngại nhũ mẫu hay dài dòng, hay khóc lóc, nhưng mà nhũ mẫu vẫn luôn thương nàng. Nàng mệt mỏi, nhũ mẫu chăm sóc bồi bổ cho nàng.Nàng đói bụng, nhũ mẫu cũng chuẩn bị đồ ăn tốt cho nàng. Ban đêm về muộn, nhũ mẫu vẫn để đèn phòng đợi nàng… Nếu mẫu thân là người vĩ đại nhất, nhũ mẫu chính là người thay thế mẫu thân. Nhũ mẫu thương nàng cách bình dị, vô tư, ấm áp. Lãnh Loan Loan hiểu , dù tất cả mọi người đều sợ hãi nàng, thậm chí chán ghét nàng nhũ mẫu vẫn luôn thương nàng, quan tâm nàng. Nhưng mà tại, người nàng quý nhất đó vĩnh viễn biến mất.

      Mưa bụi từng giọt lạnh như băng theo hai má chảy xuống, làm cho nàng lại nhớ đến ngày mẹ mất khi ấy. Nhưng mà lần này, nàng tuyệt đối yên lặng thừa nhận. Bàn tay mềm nắm chặt, môi đào nhếch lên, đôi mắt đen thẳng tắp nhìn mộ phần, mang theo kiên định vô bờ, yên lặng thề:

      “Nhũ mẫu, ta nhất định báo thù cho người.”

      Dạ Thần, bốn thiếu niên yên lặng đứng sau Lãnh Loan Loan, thân áo trắng kia bay tán loạn trong mưa gió làm cho người ta bi thương, tịch. Bốn hiếu niên cũng quen thuộc với nhũ nương lắm, nên cũng hoàn toàn hiểu được nỗi khổ của Lãnh Loan Loan. Nhưng Dạ Thần biết nàng từ trước, luôn dõi theo nàng, mọi chuyện của nàng đều hết thảy, bao gồm cả tình cảm của nàng với nhũ mẫu. tại mất người mà nàng luôn quan tâm, ỷ lại, nàng chỉ là bi thương mà còn có cả tự trách. Nếu phải nàng quá mức xem Lâm Kế Tục, nghĩ Lãnh tướng quân hoàn toàn có khả năng bảo vệ được người trong phủ thig nhũ mẫu làm sao lại trúng độc?

      “Kết quả điều tra đâu?”

      Lãnh Loan Loan trong lòng lời tạm biệt với nhũ mẫu, cũng quyết tâm báo thù cho người. Nàng xoay người, tóc đen bay trong gió, quần áo trắng lay động, tuyệt mĩ đến bi thương, đôi mắt đen chút độ ấm nhìn Dạ Thần, lạnh lùng hỏi.

      Gió quật, mưa bay.

      Đôi mắt tím của Dạ Thần xẹt qua tia thương tiếc, lại mau che giấu , bởi vì hiểu, Lãnh Loan Loan tuyệt đối cần người ta thương tiếc.

      “Là người của Tể tướng.”

      “Là …” Lãnh Loan Loan nheehcs môi, vẽ ra nụ cười tàn khốc. Kinh diễm như vậy, xinh đẹp như vậy, lại đáng sợ như vậy. Quả nhiên là , nếu sớm biết có chuyện xảy ra hôm nay, nàng lúc trước nên thả . Có thù tất báo, đến lúc phải trả giá cho những gì gây ra.

      “Hồi cung.”

      Lãnh Loan Loan hướng tới bọn người Dạ Thần .

      Dạ Thần, bốn thiếu niên đuổi theo nàng, người của Lãnh phủ cũng sớm bị Lãnh Loan Loan bảo trở về.

      Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn.

      Mái ngói cong ngọc lưu ly, mưa theo mái hiên rơi xuống.

      Ngự thư phòng, mùi Long Tiên Hương tràn ngập .

      Hiên Viên Dạ đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn chăm chú cảnh gió mưa bên ngoài. Chuyện nhũ nương của Lãnh Loan Loan qua đời, biết. Chỉ sợ bây giờ nàng rất khó khăn, làm muốn ngay bây giờ lao ra hoàng cung để được ở bên an ủi, che chở cho nàng. Nhưng mà giờ Hiên Viên Trù và Vương phi sắp lâm bồn của ở thiên điện của Thái hậu. Thái hậu lo lắng ra khỏi cung nhiễm thân xui xẻo, chết sống cho . Tuy rằng Hiên Viên Dạ cũng để ý lắm đến cản trở của Thái hậu, nhưng là biết với thân phận mình xuất ở Tướng quân phủ chỉ sợ làm cho người ta hoảng sợ, chỉ thêm quấy nhiễu lễ tang.

      “Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương hồi cung .”

      Hứa Mậu tay cầm phất trần đến, . gần năm mươi tuổi rồi, xương cốt vẫn khỏe mạnh như vậy, thân thể mạnh khỏe. Quần áo thái giám màu đen, sắc mặt trầm ổn.

      “Loan Loan về rồi?” Hiên Viên Dạ bỗng nhiên ngẩng đầu,“ĐếNàng ở đâu?”

      “Bẩm Hoàng Thượng…”

      “Ta đến đây rồi.” Lãnh Loan Loan bước vào Ngự thư phòng, khăn hiếu màu trắng đầu thu hút người ta chú ý.

      Hứa Mậu vội lui qua bên, thầm lắc đầu. hơi do dụ cũng bởi vì Hoàng hậu nương nương như vậy. Nàng dù sao cũng là quốc mẫu coa quý, cư nhiên lại để tang kẻ hạ nhân, chuyện này truyền ra ngoài nhất định làm cho người ta chê cười rồi.

      “Loan Loan.” Hiên Viên Dạ sửng sốt, nhanh chóng đến bên nàng. Đôi mắt sâu kín thâm thúy nhìn nàng chăm chú, lo lắng hỏi. “Nàng có khỏe ?”

      Lãnh Loan Loan mím môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt :

      “Hoàng Thượng, ta muốn người đáp ứng ta chuyện.”

      “Chuyện gì?” Hiên Viên Dạ khó hiểu, ánh mắt đầy hận ý của Lãnh Loan Loan như vậy làm cho người ta kinh hãi, nàng muốn gì? Nhưng mà cho dù là gì, cũng đáp ứng vô điều kiện.

      “Ta muốn mạng của Lâm Kế Tục.”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 77 : Tự Tay Rửa Thù

      “Ta muốn mạng của Lâm Kế Tục.”

      Lãnh Loan Loan lời vừa ra khỏi miệng, Hiên Viên Dạ đột nhiên cứng đờ. Lâm Kế Tục là nguyên lão hai triều, căn cơ vững chắc, đột nhiên vô duyên vô cớ mà xử tội cũng phải chuyện dễ dàng. Mà quan trọng hơn là vì sao mà Loan Loan lại muốn lấy tính mạng ?

      “Này…”

      “Cho ta đáp án , được sao?” Lãnh Loan Loan vung ống tay áo, lạnh lùng . Nàng cũng hiểu được địa vị của Lâm Kế Tục trong triều là rất lớn, nhưng mà nàng muốn lấy mạng của có gì được. Về phần liên lụy đến đại cục, đến triều đình đều phải là vấn đề. muốn thống nhất thiên hạ, nàng cũng vì mà làm. tại nàng chẳng qua là muốn mạng của Lâm Kế Tục, so với thống nhất thiên hạ phải chỉ là chuyện tép riu thôi sao?

      “Hoàng hậu nương nương, xin ngài cân nhắc. Tể tướng đại nhân dù sao cũng là nguyên lão hai triều, môn sinh trải rộng, thể động vào a.” Hứa Mậu vừa nghe Lãnh Loan Loan , nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Này, này, dù sao cũng là mạng của tể tướng quốc gia, cũng thể coi là chuyện được. Hoàng hậu nương nương sao lại có thể quan tâm đến giang sơn xã tắc mà khư khư cố chấp như vậy?

      “Loan loan, ta có thể hỏi nguyên nhân ?” Hiên Viên Dạ ngẩng đầu nhìn nàng cả người tản ra khí tức lãnh lệ, hỏi.

      “Nhũ mẫu.” Lãnh Loan Loan cắn môi, trả lời.

      Lãnh Loan Loan vừa xong, Hứa Mậu nhịn được cả người run lên. Vị trí của nhũ nương trong lòng Hoàng hậu hiểu , chẳng lẽ cái chết của nhũ nương là do tể tướng gây ra?

      “Ra là vậy.” Hiên Viên Dạ gật đầu, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân nàng muốn mạng của Lâm Kế Tục.

      “Được.” Nếu Loan Loan là vì nhũ nương báo thù, đương nhiên thể ngăn cản. Mà có vẻ Lâm Kế tục phải muốn sát hại nhũ nương, nhũ mẫu vô tội là chịu thay người ta rồi.

      “Ân.” Lãnh Loan Loan gật đầu, con người đen xẹt qua đạo ánh sáng, Lâm Kế Tục, ngươi chờ đó.

      “Hoàng Thượng, vạn vạn thể được.” Hứa Mậu quỳ xuống, sắc mặt ngưng trọng .“Tể tướng đại nhân dù sao cũng là đại thần nguyễn lão hai triều, ngàn vạn lần nên động vào .” Như vậy thế nào cũng làm cho căn cơ triều đình dao động, chẳng lẽ Hoàng thượng còn biết sao?

      “Nô tài làm càn.” Hiên Viên Dạ giận dữ trừng mắt Hứa Mậu, mắt đen lóe ra tia thô bạo. “Chẳng lẽ trẫm làm việc còn cần ngươi nhắc nhở sao?”

      “Nô tài dám.” Hứa Mậu sợ hãi dập đầu,“Nô tài chính là hy vọng Hoàng Thượng có thể lo lắng đến giang sơn xã tắc.” cần vì sủng ái Hoàng hậu mà để ý đến nước nhà, như vậy Hoàng hậu chỉ càng bị mắng là hồng nhan họa thủy mà thôi.

      “Ta cũng chưa Hoàng thượng phải đích thân xử lí Lâm Kế Tục.”

      Lãnh Loan Loan ánh mắt lạnh băng nhìn Hứa Mậu, thản nhiên . Nàng muốn trực tiếp xử lí , mới có thể thỏa nỗi hận trong lòng. Mắt đen híp lại, lóe ra tia nguy hiểm, tàn khốc đáng sợ.

      “Loan Loan, ý của nàng là…?” Hiên Viên Dạ mờ mịt, nàng với mình muốn mạng của Lâm Kế Tục, chẳng lẽ phải là muốn phế hàm quan của Lâm Kế Tục, đày để báo thù cho nhũ nương sao?

      Hứa Mậu cũng ngẩng đầu, trán mơ hồ có thể thấy được vết máu hồng hồng. Ánh mắt vốn trầm ổn cũng tràn đầy hoang mang, nếu phải muốn Hoàng thượng hạ chỉ phế bỏ Tể tướng, vậy Hoàng hậu ý muốn thế nào?

      Gió đùa nghịch, nhấc lên mái tóc của Lãnh Loan Loan, nhàng phi vũ. Nàng nhấp môi, mắt đen nhing mưa bụi ngoài cửa sổ gằn từng chữ:

      “Ta muốn tự tay lấy tính mạng của .”

      “Loan Loan…” Hiên Viên Dạ có chút đau lòng, cũng hy vọng tay Loan Loan dính máu người. Nếu nàng hận, nguyện ý vì nàng mà bỏ Lâm Kế Tục, dù sao cũng ngại cái danh hôn quân.

      “Hoàng hậu nương nương…” Hứa Mậu cũng kêu lên, nghĩ đến Hoàng hậu cư nhiên lại muốn đích thân ra tay. Nhũ nương, nếu người còn sống, người nhẫn tâm để Hoàng hậu thành ra thế này sao?

      “Yên tâm.” Lãnh Loan Loan cắt ngang lời của hai người, ánh mắt lạnh lẽo. “Ta để người ta biết là ta làm.”

      “Tốt lắm, ta rồi. Đãi bà vú chuyện tình giải quyết sau, ta tái hồi cung.”

      Váy dài màu trắng tung bay, vừa dứt lời, bóng dáng biến mất ngoài cửa.

      “Hoàng Thượng, ngăn cản hoàng hậu sao?” Hứa Mậu nhịn được hỏi, chẳng lẽ để cho Hoàng hậu làm vậy sao? Có thể hay làm loạn lên?

      “Tùy nàng .”

      Hiên Viên Dạ thản nhiên , đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt nhìn theo bóng dáng khuất dần trong mưa kia…

      Vào đêm, đèn rực rỡ.

      Cửa lớn của Loan Nguyệt Lâu đóng chặt, ngăn cách mưa gió bên ngoài.

      Trời lạnh tê tái.

      Lãnh Loan Loan ngồi vị trí chủ thượng, làn váy dài rũ bên. Đứng bên người nàng là Dạ Thần vẫn đeo mặt nạ vàng.

      Ngọn đèn mông lung, ở đại sảnh, sát thủ của Loan Nguyệt Lâu đứng đó, mặt chút biểu tình.

      Lãnh Loan Loan buông ly trà trong tay, con ngươi đen đảo qua đám sát thủ, lời.

      Bọn người sát thủ cũng biết chủ tử đột nhiên triệu tập họ đến đây để làm gì? khí đè nén áp lực làm cho ai nấy cũng nhịn được mà phát run.

      “Các ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?” Lãnh Loan Loan đột nhiên hỏi.

      “Mười năm.” Bọn người sát thủ mặc dù biết vì sao Lãnh Loan Loan lại hỏi như vậy nhưng vẫn đáp lời. Mười năm trước, chủ tử mới chín tuổi theo Lâu chủ đến đây, mặc dù chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi nhưng bọn họ hoàn toàn nhận định nàng là chủ tử.

      “Tốt lắm.” Lãnh Loan loan gật gật đầu,“Mười năm, các ngươi cũng biết ta tuyệt đối cho phép thất bại. Mà lần này ta có nhiệm vụ giao cho các ngươi, cũng như vậy, tuyệt đối thể thất bại.”

      “Vâng.” Mọi người gật đầu.

      “Nhiệm vụ lần này nếu thất bại, các ngươi tất cả đều cần trở lại.” Lãnh Loan Loan môi đào gợi lên, lạnh lùng tiếp.

      Bọn người sát thủ hai mặt nhìn nhau, đây thực là nhiệm vụ quan trọng.

      “Tuyệt làm nhục mệnh lệnh của chủ tử.”

      “Nhiệm vụ lần này chính là mạng của cả nhà Tể tướng đương triều – Lâm Kế Tục.” Diệt cỏ tận gốc, nàng để cho Lâm gia có cơ hội đứng lên nữa.

      “Tuân lệnh chủ tử.” Xem ra lần này nhà Tể tướng lại chọc đến chủ tử.

      “Các ngươi xuống trước , bốn canh giờ sau tập hợp ở tiền sảnh.” Lãnh Loan Loan hướng bọn họ phất phất tay.

      “Thuộc hạ cáo lui.” Những bóng dáng màu đen nhanh chóng rời , nhập vời bóng đêm.

      “Chủ tử, chúng ta cũng cùng với bọn họ thôi.” Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan , tất nhiên biết mục đích của nhiệm vụ lần này chính là mạng của Lâm Kế Tục, trả thù cho nhũ nương.

      “Hảo.” Lãnh Loan Loan gật đầu,“Ta phải tự tay lấy đầu Lâm Kế Tục.”

      “Chủ tử muốn đích thân động thủ?” Dạ Thần nhướng mày, đôi mắt tím xẹt qua tia đồng ý. có thể vì nàng mà lấy đầu Lâm Kế Tục, cần thiết phải đem tay nàng dính máu.

      Lãnh Loan Loan đến cạnh cửa, nhìn mưa bụi bên ngoài, đôi mắt đen sáng lên trong đêm tối, lạnh lùng :

      “Ta thề, nhất định phải tự tay trả thù cho nhũ mẫu.”

      Vì nhũ mẫu, giết người cũng có sao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :