1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 63: Người thần bí.

      Gió thổi phất phơ, mang đến cảm giác mát mẻ dìu dịu. Ngọn núi cao vời vợi, ánh mặt trời vụn, vừa huyên náo lại vô cùng tĩnh lặng.

      Sở Ngự hằng đến trước ămtj Dạ Thần, đồng tử màu đen vào đôi mắt tím sâu thẳm nhìn nhau chăm chú.

      Ánh mặt trời thản nhiên rơi đầu bọn họ, mai tóc đen như thác nước theo gió tung bay, hai nam tử tuấn mỹ đứng đối diện nhau, phong cành sau họ tích tắc liền biến thành bức tranh thuỷ mặc.

      Vạn Oánh Chiêu cùng Đông Phương Triết hai ămtj nhìn nhau, Lâu chủ cùng vị công tử này hình như có quen biết nhau. Nhưng là hai ngwòi ai câu nào, chỉ là im lặng nhìn nhau chăm chú. khí bỗng dừng cổ quái, hai người cũng đoán được bọn họ là bạn hay thù.

      Ánh mắt Sở Ngự Hằng thâm thuý nhìn Vạn Oánh Chiêu cùng Đông Phươgn Triết, môi mấp mày, hướng Dạ Thần :

      nghĩ tới chúng ta còn có thể gặp lại nhau?” cứ tưởng rằng đêm đó cùng uống rượu bất quá chỉ là ngẫu nhiên, nghĩ là hôm nay có thể tái ngộ, thế này phải là duyên phận sao?

      “Ừ.” Dạ Thần nhàn nhạt gật đầu, xem như là đáp. sớm biết rằng bọn họ gặp nhau, chẳng những là , còn có chủ tử. biết bây giờ Sở Ngự Hằng còn giữ tình cảm với chủ tử hay ? biết khi chủ tử xuất , như thế nào? Đôi mắt tím trong nháy mắt lên ánh sáng khó hiểu, nhanh đến nỗi ai nhìn ra. Dạ Thần nhìn quét qua Sở Ngự Hằng, vẫn thích chủ tử ư? Trong lòng nghĩ vậy có chút kỳ quái, tuy rằng hy vọng còn có nam tử khác thích chủ tử như mình, nhưng những gì đặc biệt của nàng ai cũng có thể thấy, có ai mà thích chứ? Dạ Thần mím môi, nội tâm phức tạp.

      “Lâu chủ, các ngươi biết nhau sao?”

      Vạn Oánh Chiêu thấy hai người chuyện như vậy, ràng là có quen biết. Nhưng bộ dáng lạnh nhạt kia khiến người ta tò mò, bọn họ rốt cục là có quan hệ thế nào?

      “Phải.” Dạ Thần gật đầu, trả lời Vạn Oánh Chiêu.

      Vạn Oánh Chiêu thấy trả lời ngắn gọn như thế, khỏi thầm xem thường. lâu chủ lúc nào cũng tích chữ như ngọc, trừ bỏ đứng ở trước mặt chủ tử, còn lại chưa bao giờ thấy câu nào dài hơn mười chữ.

      “Hai vị đây là…?” Sở Ngự Hằng nhìn Vạn Oánh Chiêu rồi quay đầu lại, thờ ơ hỏi. Đôi nam nữ này mặc dù thể thân mật, nhưng ánh mắt lại thể quen thuộc vô cùng thân thiết. Hai người này dung mạo bất phàm, thoạt nhìn cũng giống người hầu. Nhưng vì sao nữ tử này gọi nam tử đeo mặt nạ là Lâu chủ? Lâu chủ? Lâu chủ gì? Sở Ngự hằng thầm đoán, nếu y là người trong giang hồ, mình thể biết.

      “Tại hạ là người của Đông Phương Bảo, Đông Phương Triết.” Đông Phương Triết hướng Sở Ngự Hằng chắp tay, ự giới thiệu

      “Ta là Vạn Oánh Chiêu.” Tiểu Chiêu cũng đơn giản , Vạn gia trang còn, nhắc lại cũng chỉ làm cho chính mình thêm thương tâm mà thôi.

      “Dạ Thần.” Dạ Thần cũng là thản nhiên tên, cũng ra danh phận.

      “Ra đây là thiếu bảo chủ Đông Phương Bảo, Đông Phương công tử, Dạ Thần công tử, Vạn nương, thất kính.” Sở Ngự Hằng chắp tay, cười . Đông Phương Bảo giang hồ có địa vị thấp, chỉ là nửa năm trước Đông Phương Bảo chủ đột nhiên chết bệnh, nghe Đông Phương Bảo xảy ra cuộc nhiễu loạn, cuối cùng giải quyết ổn thỏa. Bây giờ được gặp Đông Phương Triết mới thấy cũng là nhân tài, chắc hẳn cũng có vài phần năng lực.

      “Tại hạ Sở Ngự Hằng.” giới thiệu.

      “Hóa ra là Sở minh chủ.” Đông Phương Triết cùng Vạn Oánh Chiêu nhìn nhau, cùng kêu lên, trong mắt có vài phần bội phục. Đại danh Sở Ngự Hằng như sấm bên tai, ta mười tám tuổi nhận chức minh chủ võ lâm. Hơn mười năm qua đều làm việc thỏa đáng, dường như có nhiễu loạn gì xảy ra. Hôm nay được gặp, quả nhiên là khí thế hiên ngang, là hùng.

      “Các vị cũng là tới tham gia Đại hội võ lâm, tại bằng theo tại hạ cùng nhau vào.” Sở Ngự Hằng phất phất tay, hướng ba người .

      “Đa tạ Sở minh chủ.” Đông Phương Triết ôm quyền, cất cao giọng .

      Dạ Thần gật gật đầu, lại ngóng về phía cửa. biết chủ tử đến chưa.

      Vạn Oánh Chiêu hai mắt vừa liếc liền biết Dạ Thần là đợi chủ tử, nàng cũng thẳng thắn đem nghi vấn của Dạ Thần cũng như chính mình ra.

      biết chủ tử bao giờ đến?”

      “Hẳn là đến nhanh thôi.” Đông Phương Triết trả lời.

      Sở Ngự Hằng nghe bọn họ đến chủ tử nào đó, mày kiếm hơi nhíu. Có chút tò mò, Dạ Thần thoạt nhìn vô cùng lợi hại này còn có người lợi hại hơn sao? Ánh mắt thâm thuý đnáh giá Dạ Thần, khí thế bất phàm giống người thường thế này, chủ tử của biết là người như thế nào?

      thôi.”Dạ Thần nhìn ra nghi hoặc của Sở Ngự Hằng nhưng cũng giải thích. Chủ tử đằng nào cũng đến, bọn họ dù sao cũng gặp mặt, tại cần phải tiết lộ bí mật.

      “Mời…” Sở Ngự Hằng làm tư thế mời ba người bọn họ.

      Ba người theo tiến vào hội trường, chúng môn phái người trong giang hồ vừa thấy minh chủ đến đây đều dừng.

      “Minh chủ khoẻ.” Mọi ngwòi trái phải đều đnưgs lên, hướng tới Sở Ngự Hằng ôm quyền cung kính hỏi.

      “Các vị chưởng môn, hiệp sĩ cần đa lễ.” Sở Ngự Hằng hướng tới mọi người cũng chắp tay trước ngực, sau đó lại giới thiệu tên ba người.

      “Ba vị này alf bằng hữu của tại hạ, Đông Phương Bảo Đông Phương công tử, Vạn nương, Dạ Thần công tử.”

      “Nguyên lai là Đông Phương công tử a, thất kính, thất kính.”

      “……”

      Mọi ngwòi nghe Sở Ngự Hằng alf bằng hữu của , cho dù coi trọng Đông Phương Triết là kẻ hậu bối trẻ tuổi cũng đều đứng lên khách sáo tiếp đón, xem như là để cho minh chủ chút mặt mũi. Nhưng là cái gì Vạn nương, Dạ Thần công tử, bọn họ đều chưa có từng nghe qua, chắc cũng chỉ là hạng người vô danh mà thôi.

      “Mọi người cũng cần khách khí, mời ngồi.” Sở Ngự Hằng đến ghế ở vị trí chủ toạ, vươn hai tay ý bảo mọi người ngồi xuống.

      lâu gặp.” thanh nhàn nhạt đột nhiên truyền đến.

      Mọi người vừa ngồi xuống đều cả kinh, ngờ có người vào hội trường mà ai phát , có thể thấy được người tới công lực thâm sâu thế nào. Họ cùng lúc ngẩng đầu, lại nhìn thấy bốn thiếu niên nâng chiếc kiệu hoa lệ tinh xảo tiến đến, bên người còn có hai hắc y nam tử theo. Họ là ai vậy? Nhìn dung mạo của bốn kiệu phu và hai hắc y nam tử vô cùng tuấn mỹ, khí thế bất phàm, biết người trong kiệu như thế nào? Nhưng họ đều là người xưa nay chưa từng gặp? Rốt cục là ai? Mọi người đều mơ mơ hồ hồ.

      “Chủ tử đến.”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 64: Gặp lại người quen cũ.

      “Chủ tử đến.”

      Mọi người có mặt nghi hoặc về thân phận của người vừa đến, Vạn Oánh Chiêu liền quắc mắt đứng lên. Mắt to linh động loé ra ánh sáng trong trẻo hướng đến cỗ kiệu, bên cạnh nàng là Đông Phương Triết cùng Dạ Thàn cũng đứng lên theo, ánh mắt lên cung kính, vui sướng.

      Sở Ngự Hằng sửng sốt, giọng lâu gặp” ban nãy chẳng lẽ là của người trong kiệu sao? Nhưng nàng là với ai? Đôi mắt thâm thuý quét về phía đám người Vạn Oánh Chiêu liền thấy được vẻ mặt cung kính của bọn họ, nhưng thanh này ràng là của nữ tử còn trẻ, lẽ chủ tử của bọn họ lại là trẻ tuổi sao? Ánh mắt lại hướng đến cỗ kiệu, nhìn bốn thiếu niên nâng kiệu, còn hai thị vệ áo đen đứng hai bên, ai cũng đều thân thủ bất phàm. Bọnn họ ai cũng mặt quan như ngọc, khí chất lạnh lùng, cước bộ trầm ổn, vừa thấy liền biết là cao nhân. Nữ tử bên trong kiệu kia rốt cuộc là người như thế nào? càng ngày càng hiếu kỳ đứng lên.

      Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, bốn thiếu niên đem kiệu dừng lại, bốn người cùng hai hắc y nam tử đứng bên kiệu.

      Gió thổi phất, đem mùi hương hoa cỏ núi rừng thổi tới thơm ngát. Ánh mặt trời long lanh thản nhiên hạ xuống đỉnh kiệu, hơi hơi lay động rèm kiệu màu lửa đỏ, theo cỏ cây nhảy múa.

      Màn kiệu màu lửa đỏ bị đôi tay ngọc ngà nhấc lên, nữ tử thần bí bên trong kiệu rốt cục cũng mở ra khăn che mặt.

      “…”

      Trong khoảnh khắc mọi người nhìn nữ tử kia ngẩng đầu, đều kìm lòng đwọc mà hít vào hơi. biết phải dùng từ ngữ thế nào để diễn tả dung mạo tuyệt sắc của nữ tử này, tuy rằng nàng chỉ mặc xiêm y đơn giản là quần la màu lửa đỏ, tóc dài đen óng cũng tuỳ ý vấn lên búi tóc phiêu dật, cắm hờ hững cây trâm châu sai. thân quá nhiều trang sức nhưng cũng đủ để người ta dứt mắt ra được. vầng trán no đủ trơn bóng có dùng bút điểm cánh hoa đào, càng làm cho vẻ xinh đẹp của nàng tăng thêm vài phần.

      Nàng là ai? Tiên tử sao?

      Mọi người đều nhìn nàng chớp mắt, chỉ cảm thấy ngây ngốc. mắt, lòng tràn đầy si mê nhìn nữ tử vừa bước xuống kiệu.

      Vạn Oánh Chiêu liền bước đến trước mặt Lãnh Loan Loan, cười duyên cúi cúi người.

      “Chủ tử, ngài tới. Tiểu Chiêu chờ ngài lâu.”

      “Phải ?” Lãnh Loan Loan cười như trong cười liếc Vạn Oánh Chiêu cái, nhà đầu này từ khi biết cậu của Đông Phương Triết phải là kẻ thù diệt gia, tâm tình tốt lên ít. Cảm tình của nàng đối với Đông Phương Triết cũng ngày càng nhiều, chỉ sợ là thêm cái cớ bắt Diệp Huỳen vì người nhà báo thù, hai người lại càng có cơ hội bồi dưỡng tình cảm.

      “Chủ tử.”

      “Phu nhân.”

      Dạ Thần, Đông Phương Triết cũng tiến lên, hướng Lãnh Loan Loan cung kính khom người vấn an.

      “Các ngươi vất vả rồi.” Lãnh Loan Loan giọng , mặt có chút lo lắng.

      Tuấn nam mỹ nữ đứng trước hình ảnh này, xinh đẹp như bức hoạ mà ngây ngốc, đối với thân phận của Lãnh Loan Loan càng thêm tò mò.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Sở Ngự Hằng cũng có chút phức tạp nhìn nữ tử áo đỏ trước mặt, kia đôi mắt ăhcs bạch phân minh, khí chất lãnh ngạo (lãnh khốc + kiêu ngạo), giống như từng quen biết. Trong trí nhớ lên bóng dáng tương tự, nhưng đúng là nàng sao? Loan Loan tuổi nhưng kiều diễm kia tại lại trổ mã xinh đẹp như thê sao? Tim kích động đập liên hồi, con người đen nhìn thẳng vào nàng nhưng cũng thể nào khẳng định chắc chắn. Bảy năm qua, dường như chẳng có gì thay đổi, nhưng lại còn chân như trước. Môi mỏng khêu gợi nhếch lên, định mở miệng hỏi nhưng lại sợ là mình nhầm lẫn. Bàn tay to nắm rồi mở, mở lại nắm. Có chút hối hận chính mình vì sao lại rời Loan Loan bảy năm?

      “Sở Ngự Hằng.” Lãnh Loan Loan nhìn đến Sở Ngự Hằng, thờ ơ mở miệng, trong giọng có chút buồn bã khó hiểu. bảy năm, bảy năm trước còn là minh chủ trẻ tuổi cuồng dã kiềm chế được, là thiếu niên trẻ tuổi kiêu ngạo. Nàng cự tuyệt cũng làm đau lòng, từ đó cũng có gặp lại, Nhưng bảy năm sau, lại hơn phần thành thục, cuồng dã kiềm chế được năm xưa giống như bị năm tháng mài mòn, trở nên lạnh lùng cùng nội tâm hơn trước rất nhiều.

      “Ngươi là…”

      tiếng gọi lạnh nhạt của Sở Ngự Hằng làm cho Sở Ngự Hằng luống cuống, con ngươi thâm thuý nhìn chằm chằm nàng, hoàn toàn còn phong phạm bình tĩnh như trước. Nàng là Loan Loa, chỉ có Loan Loan mới có thể chút khách khí như vậy mà gọi cả tên họ , chỉ có Loan Loan mới có khí thế như vậy. sao lại sớm nghĩ đến chứ?

      “Chính là người ngươi đoán kia.” Lãnh Loan Loan lập tức khẳng định đáp án cho . Nam nhân đáng thương, lại bị xuất của nàng làm cho sợ hãi. thể làm tình lữ (hai người nhau), chẳng lẽ ngay cả làm bằng hữu cũng thể hay sao? cư nhiên lại tránh mặt mình bảy năm, có lẽ muốn trốn tránh thực rằng người mình mình, lại muốn làm bằng hữu với mình, thực vô cùng tàn khốc. Nhưng nàng cũng đồng ý, ít nhất nàng cũng bở vì chiếm được tình mà trốn tránh. Phải trốn tránh, bằng dũng cảm đối mặt. Chỉ có dũng cảm mới có được hạnh phúc, con ngwòi chỉ biết trốn tránh chỉ là kẻ nhu nhược mà thôi.

      “Loan Loan…”

      Sở Ngự Hằng nhìn nàng, đáy mắt lại xẹt qua chút bi thương. Nếu phải do cật lực chết, có lẽ thực luống cuống. Hai chữ ngắn ngủn nhưng bao hàm bao nhiêu mong nhớ, bao nhiêu buồn bã, cũng bao hàm tình cảm của mình…

      Bảy năm qua, còn nàng sao? Chỉ sợ chính bản thân cũng biết đáp án.

      “Minh chủ cư nhiên lại biết nữ tử này, bọn họ là có quan hệ gì đây?”

      “……”

      Nhìn thấy hai người ràng là quen biết lâu, mọi người nhịn được mà khe khẽ đoán mò.

      “Võ lâm địa hội khi nào bắt đầu?” Lãnh Loan Loan bước đến, dừng lại cahcs Sở Ngự hằng ba bước chân. Nhưng ba bước này cũng giống như quan hệ của bọn họ, vĩnh viễn thể tiến thêm được.

      “Hả?” Sở Ngự Hằng nhíu mi, còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

      “Ta là vì Đại hội võ lâm mà đến.” Lãnh Loan Loan thẳng thắn , tuy rằng biết như vậy làm đau lòng. Nhưng chính là , gặp chẳng qua là ngẫu nhiên. có cuộc sống của mình, chỉ cần tốt, bọn họ thuận đường gặp mặt cũng chỉ là bằng hữu lâu ngày gặp nhau.

      ra là thế.” Sở Ngự Hằng cười khổ, ánh mắt thâm thuý trở nên ảm đạm. nàng vẫn như cũ trực tiếp đả thường người, nhưng lại khiến người ta thấy , dù có tàn nhẫn.

      bắt đầu ngay thôi.” Sở Ngự Hằng gật gật đầu, đưa nàng cùng người của nàng đến vị trí tốt. Thu lại đáy mắt bi thương của mình, trở lại chỗ ngồi chính giữa. Khuôn mặt tuấn mỹ chút biểu cảm lại trở nên bình tĩnh trầm ổn như cũ, bàn tay to giương lên, cất cao giọng :

      “Võ lâm đại hội bắt đầu…”

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 65: Con người cuồng vọng.

      “Võ lâm đại hội bắt đầu……”

      Bàn tay to của Sở Ngự Hằng giơ lên, làm cho những người huyên náo phía dưới chợt dại ra. ít nhiều, ai dời mắt được Lãnh Loan Loan cung những con người xuất sắc bên cạnh nàng.

      Sau khi nghe Sở Ngự Hằng chậm rì rì thông báo cho mọi người quy tắc của Đại hội võ lâm, tấm vải đỏ phủ lên cái trống to đặt bên đài chiến đấu được bỏ xuống. Tay Sở Ngự Hằng cầm dùi trống đánh mạnh vào mặt trống da trâu, tức thanh “Thùng thùng thùng…” nổi lên, đem theo khí thế dung hào hùng.

      Sau tiếng trống cuối cùng, hai bóng dáng từ trong đám người lố nhố bay vút lên, như chim ưng oai dũng ngự đài cao.

      “Tại hạ Vương Hổ Thành, phái Động.”

      “Tại hạ Bạch Hoạ Niên, phái Thanh Thành.”

      Hai người vừa bước lên đài chắp tay trước ngực hướng mọi người tự giới thiệu. Vương Hổ Thành này mày rộng mắt to, vô cùng cao lớn, quần áo màu xanh ngọc, thoạt trông vô cùng uy vũ. Mà Bạch Hoạ Niên kia dáng người cao gầy, khuôn mặt nhã nhặn, trang phục màu xanh, giống người trong võ lâm, ngược lại còn giống thư sinh mọt sách, chỉ có con ngươi thâm thuý kia lộ ra vài phần lợi hại.

      “Nguyên lai là đệ thử phái Động và Thanh Thành.”

      “……”

      Mọi người ở dưới đài giọng thầm, hai người này giang hồ coi như cũng có chút danh tiếng , nhưng mà xem hai người vạm vỡ gầy gò, biết kết quả như thế nào?

      “Bắt đầu .” Sở Ngự Hằng đứng lên, hướng tới hai người đó gật đầu. Ánh mắt thâm thuý nhìn về hướng Lãnh Loan Loan, liền thấy nàng bị đám người vây quanh, như nữ vương cao cao tại thượng. Váy dài quần la màu lửa đỏ theo gió núi lơ đãng bay bay tạo thành độ cong duyên dáng, vài sợi tóc đen trán cũng nhàng bay bay. Bảy năm trước nàng còn là oa nhi chín tuổi phấn điêu ngọc mài, bảy năm sau lại trổ mã xinh đẹp như vậy, làm người ta nhịn được mà trưởng nàng là tiên nữ. Mà bóng dáng lãnh lệ khó dò kia vẫn như trước, biết bảy năm qua nàng sống thế nào? Mặc dù có nghe hoàng thượng bảy năm trước giải tán hậu cung, độc sủng mình nàng, nhưng tại sa nàng lại xuất ở đây? Nam nhân kia dù tuấn mỹ phóng khoáng thế nào cũng làm sao có thể để thê tử tuyệt mỹ của mình đó đây thế này?

      Con ngươi thâm thuý bất tri bất giác lên chút tà mị, nháy mắt lại trở về khuôn mặt như cũ. Haizz, có lẽ là nghĩ nhiều rồi. Làm sao quên được, bảy năm trước nàng là tiểu hậu ai địch nổi, tại chỉ sợ là càng ngày càng lợi hại thôi. Nhìn tuấn nam mĩ nữ đứng bên người nàng, ai cũng đều khí độ bất phàm. Chính là cũng nghĩ tới, Dạ Thần kia cùng mình uống rượu đêm lại là thuộc hạ của Lãnh Loan Loan. Như vậy nữ tử làm cho khổ sở trước đây là ai? Còn phải là Loan Loan sao?

      “Đa tạ .”

      tiếng trầm ổn, khiêm tốn truyền đến, Sở Ngự Hằng ngoái đầu lại thấy Vương Hổ Thành thuộc Động phái kia bị Bạch Hoạ Niên đánh bại, khổ người cao lớn chật vật, mà Bạch Hoạ Niên gầy còm hai tay ôm quyền, biểu tình trầm ổn, nhưng bất tri bất giác lại toả ra khí độ tầm thường.

      Vương Hổ Thành chật vật đứng thẳng dậy, trừng mắt nhìn Bạch Hoạ Niên, sau đó ôm quyền gì đó rồi phi thân xuống đài.

      biết có vị đại hiệp nào nguyện cùng tại hạ luận bàn võ công nữa hay ?” Sau khi Vương Hổ Thành rời , Bạch Hoạ Niên chắp tay, ướng tới trước đài cao giọng .

      “Ta đến.” thanh vang dội vọng đến, mọi người vừa nhốn nháo thấy bóng dáng màu đen dừng ở đài. Người vừa đến khuôn mặt bình thường, dáng người cao to. Chòm râu to che cả hai má theo ăhns chuyện mà rung động, mọi người nhất thời nhìn ra được rốt cuộc là người của môn phái nào.

      “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ đây?” Bạch Hoạ Niên nhìn , trong óc cũng ra chút mờ mịt. Người này ăhns chưa từng gặp qua, nhưng nhìn vừa rồi đúng là công lực thâm hậu, nhịn được mà dò xét.

      “Ta là ai, các ngươi đều cần biết.” Người vừa tới lời có chút ngạo mạn, ánh ămts hẹp dài đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại người Sở Ngự Hằng ngồi.

      “Nhưng là ta thắng tất cả các võ lâm nhân sĩ ở đây, vậy nên các ngươi kêu ta là tân võ lâm minh chủ cũng tệ.” Bàn tay to ngoắc ngoắc chỉ hướng Sở Ngự Hằng, ánh mắt xẹt qua tia hiểm. im lặng nhiều nay để chuẩn bị trở thành bá chủ võ lâm, tiaàn tài, võ công đều thiếu, hôm nay có lẽ là ngày thực rồi.

      “Ngông cuồng, ngươi dám ăn lớn mật như vậy.”

      “Làm càn , có bản lĩnh đánh qua chúng ta rồi sau.”

      “……”

      Lời nam tử vừa ra, lập tức khơi dậy tức giận của mọi người. Tuy rằng ít người cũng nhăm nhe ngôi vị võ lâm minh chủ này, nhưng tự biét mình có năng lực. Nhưng nam tử này vừa đến cho mọi người biết dã tâm của mình như vậy, còn để võ lâm minh chủ đương nhiệm vào mắt. cuồng vọng như vậy, nếu thực ngồi lên chiếc ghế minh chủ võ lâm, bọn họ chắc cũng có bao nhiêu ngày lành.

      “Minh chủ, người này miệng lưỡi ngông cuồng, phái Võ ta nguyện ý cùng đấu hồi.” Chưởng môn phái Võ đứng dậy, khuôn mặt hơi gầy, quần áo màu xanh, hai mắt hữu thần, nội liễm trầm ổn, rất có khí thế.

      “Minh chủ, phái Nga Mi ta cũng nguyện cùng tỉ thí.” Chưởng môn phái Nga Mi, Tuệ Tĩnh sư thái cũng đứng dậy, nàng cầm trong tay phất trần, quần áo màu tro, khuôn mặt có vài phần lợi hại.

      “Còn có ta phái Thiếu Lâm……”

      “Phái Động.”

      “……”

      Các võ lâm môn phái hết thảy đứng dậy, đều muốn cùng kẻ cuồng vọng kia sống còn.

      “Ha ha ha……” Kẻ kia trận cười đến điên dại, “Đều lên đây , các ngươi tất cả đều xông lên, ta cũng sợ.”

      Lời của càng khiến cho chũng nhân sĩ võ lâm càng thêm chán ghét, ngay cả Sở Ngự Hằng cũng nhíu mày sâu. Người này rốt cuộc là ở đâu mà đến? giang hồ cũng chưa gặp qua bao giờ.

      Lãnh Loan Loan mày liễu nhíu nhíu, mắt đen liếc qua nam tử đài. Người này nhìn cũng đến nỗi, nghĩ tới lại là kẻ cuồng vọng như vậy. Đột nhiên, nữ đồ đệ Nga Mi cùng giao chiến đến gần sát nàng làm nàng thể để ý đến. Ánh mắt kia rất giống, giống hệt như lời Tăn Duyên Dật miêu tả về Diệp Huyền. Nhớ Tăng Duyên Dật từng , Diệp Huyền này rất giỏi thuật dịch dung, mà cho dù có dịch dung hay cũng thể thay đổi ánh mắt. người cho dù có thay hình đổi dạng thế nào đôi mắt cũng biến đổi nhiều, chẳng lẽ người này chính là Diệp Huyền sao?

      “Diệp Huyền…”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 66: Phải lấy mạng ngươi

      “Diệp Huyền…”

      Lãnh Loan Loan đứng lên, quần la màu lửa đỏ theo gió lay động. Dung nhan tuyệt mĩ, biểu tình lạnh nhạt. Nhìn nàng khác gì tiên tử hạ phàm, lại còn giống như vị nữ vương tối cao được nhân gian chiếu cố.

      Chính là tiếng nhàng, lại giống như long trời lở đất. đài nam tử cuồng vọng chợt cứng đờ, tiếng cười tắt hẳn, hai tròng mắt hẹp dài trừng về phía Lãnh Loan Loan, nhìn chăm chú. Hắnluôn tin tưởng rằng ai có thể nhìn ra được thân phận của mình, cư nhiên hôm nay lại bị người ta nhận ra, huống hồ còn là nữ tử còn trẻ mà chưa bao giừo gặp qua.

      “Ngươi là Diệp Huyền?” Vạn Oánh Chiêu quắc mắt đứng lên, đôi mắt linh động gần như bị hận thù bao phủ toàn bộ, bàn tay mầm gắt gao nắm chặt, đánh giá nam tử cuồng vọng đài, chờ đợi xác định.

      Tất cả mọi người đều bị màn này làm cho kinh sợ, nữ tử thần bí này như vậy lại có thể biết được thân phận của kẻ ngông cuồng này. Nàng rốt cuộc là ai?

      Sở Ngự Hằng đứng lên, nhìn chăm chú vào Lãnh Loan Loan. Loan Loan có biết nam tử này, lại nhìn qua Vạn Oánh Chiêu đứng bên người nàng, cả người đều tràn ngập hận ý làm người ta nhịn được mà kinh hãi. Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?

      “Ha ha ha……”

      Sau hồi sững sờ, Diệp Huyền lấy lại tinh thần lại lần nữa cười điên dại. Sơn núi chấn động, gió gào thét, đem tóc của thổi bay bay, đôi mắt hẹp dài mang đầy tà khí. nhìn Lãnh Loan Loan, nhíu nhíu mi. Môi mỏng có chút trắng bệch , làm cho chòm rây cũng rung động ngừng.

      “Tiểu nha đầu ngươi sai, ta chính là Diệp Huyền.”

      “Ngươi quả là Diệp Huyền.” Lãnh Loan Loan đến gần nhìn chăm chú, hoàn toàn để cuồng vọng của vào trong mắt.

      “Đúng vậy.” Diệp Huyền duỗi tay ra, vuốt vuốt chòm râu của mình, lộ ra khuôn mặt gầy có chút nhợt nhạt. Tà tứ nhìn chúng nhân sĩ võ lâm kinh sợ, “Ta chính là Diệp Huyền, cũng chính là minh chủ võ lâm tương lai.”

      “Hừ, bất quá cũng chỉ là loại người vô sỉ giấu đầu hở đuôi.” Động phái Vương Hổ Thánh lúc trước bị Bạch Hoạ Niên đnáh bại, đầy bụng căm tức. tại nam nhân cuồng vọng này lại chọc giận , làm nhịn được mà ra.

      Ánh mắt hẹp dài của Diệp Huyền híp lại nhìn Vương Hổ Thành, đột nhiên tay phải vung lên, nghe “vút” tiếng, vật lấp lánh ánh bạc từ trong tay Diệp huyền hướng Vương Hổ Thành bắn ra. Tốc độ nhanh như sét đanh làm cho Vương Hổ Thành kịp trở tay, chưa kịp phản ứng lại cây châm kia đâm vào cơ thể.

      Phụt…

      ngụm máu tươi phun ra, thân thể coa lớn đổ rầm xuống đất. Maud da đồng khoẻ mạnh bỗng dưng chuyển thành thâm đen, chắc chắn là trúng kịch độc.

      Mọi người ồ lên, đều hoảng sợ lại phẫn hận nhìn phía Diệp Huyền. nghĩ tới lại hiểm như vậy, cư nhiên lại dùng ám khí tẩm độc.

      Vạn Oánh Chiêu nhìn Vương Hổ Thành ngã xuống đất, trong nháy mắt tựa hồ lại thấy được cảnh cha mẹ chết thảm lúc đó. Ánh mắt đầy lửa hận thù thiêu đốt, bàn tay mềm rút bảo kiếm bên hông ra, quát tiếng:

      “Cẩu tắc Diệp Huyền, hôm nay ta phải lấy mạng ngươi.” Thân ảnh xinh đẹp như chim yến tinh xảo, phi thân lên đài.

      “Tiểu Chiêu.” Đông Phương Triết nhìn thấy Tiểu Chiêu làm vậy, sắc mặt đại biến, cũng phi thân lên.

      “Hừ, cả hai ngươi cùng chịu chết.” Diệp Huyền hiển nhiên đem hai kẻ trẻ tuổi đặt vào mắt, tay phải giương lên định sử dụng độc châm.

      Dạ Thần hướng Dạ hồn, Dạ Mị gật đầu cái, hai bóng dáng màu đen giống như đại bàng vỗ cánh, bay lên trái phái mang Vạn oánh Chiêu và Đông Phương Triết tránh khỏi độc châm.

      “Dạ hồn, bỏ ta ra, ta muốn thay cha mẹ báo thù.” Vạn oánh Chiêu giãy giụa, trừng mắt đầy hận thù nhìn Diệp Huyền, giận dữ hét.

      “Kẻ thù của ta nhiều như vậy, cha mẹ của tiểu nha đầu ngươi là ai?” Diệp Huyền nhìn Vạn Oánh Chiêu luôn mồm la hét muốn báo thù, ánh mắt hẹp dài bỗng đăm chiêu.

      “Vạn gia trang.” Vạn Oánh Chiêu oán giận .

      “Nga, nguyên lai là vị bằng hữu Tăng Duyên Dật kia tốt.” Diệp Huyền gật đầu, thừa nhận, ngữ điệu lại mang vẻ khinh thường, “ Ai bảo cha ngươi thức thời, ta vốn có ý định chưởng đnáh chết , nhưng ngẫm lại như vậy quả thực quá nhân nhượng rồi. phải là sợ liên luỵ người nhà sao, ta liền khiến cho nhà ngay cả mống cũng còn. nghĩ tới cư nhiên lại để xổng ngươi.”

      Lại chính vì nguyên do mà cả nhà nàng lại chịu cảnh diệt môn.

      Vạn Oánh Chiêu đưa tay agứt gao nắm thành quyền, căn bản phải người, là ác ma có tính người.

      “Dạ hồn, ngươi bỏ ra. Ta muốn giất kẻ có nhân tính này, ta muốn giết .” Vạn oánh Chiêu lại hướng Dạ Hồn kêu la.

      Mọi người như vậy mới biết ra là Diệp huyền là kẻ thù diệt gia của vị tiểu nương này, lại càng ghê tởm con người tàn nhẫn như vậy.

      Lãnh Loan Loan chớp mi cái, quần la lửa đỏ tung bay, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt giống như con chim phượng hoàng rực rỡ bay, bóng dáng tao nhã liền dừng lại đài cao.

      “Dẫn họ xuống.” Lãnh Loan Loan hướng Dạ Hồn, Dạ Mị .

      “Vâng.” Dạ Hồn, Dạ Mị đem Vạn Oánh Chiêu giãy giụa cùng Đông Phương Triết bay xuống đài.

      “Chủ tử, ta cần . Ta muốn thay cha mẹ báo thù.”

      “Im miệng.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng .

      Đông Phương Triết ở bên người Vạn oánh Chiêu giọng an ủi, chủ tử trả thù giúp ngươi.

      “Tiểu nha đầu, ngươi muồn gì?” Diệp Huyền nhìn Lãnh Loan Loan, con ngươi hẹp dài lên kinh diễm. Còn trẻ lại tuyệt sắc như vậy, nếu có thể lấy nàng chắc chắn là như hổ thêm cánh rồi.

      “Ta muốn mạng ngươi.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc mắt nhìn , bàn tay mềm vuốt vuốt tóc đầu, làm tóc đen phân tán ở vai, đẹp đến kinh động lòng người. đôi mắt lạnh lùng giống như băng tuyết ngàn năm ngưng tụ, khiền người ta có cảm giác như đông lạnh.

      Diệp Huyền kìm lòng run lên, lại thầm cười chính mình ngu ngốc. tiểu nương như vậy có gì đáng sợ chớ. Vẫn bất động, cười tà nhìn Lãnh Loan Loan.

      “Muốn mạng của ta, phải xem là tiểu nương đây có năng lực đó hay .”

      Bất chợt, ý cười chợt tắt, hai tay khẽ động, độc châm như hàng ngàn hạt mưa sắc bén loé ra ánh sáng bạc, bay thẳng về phía Lãnh Loan Loan.

      Lê hoa đái vũ (*) châm?

      (*)Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả kiều diễm của người con . (Theo Tra tuân công cụ đại toàn)

      Mọi người hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, chỉ sợ nữ tử giống như tiên nữ này hôm nay lành ít dữ nhiều.

      Sở Ngự hằng nãy giờ chỉ im lặng quan sát đột nhiên đứng lên, hai mắt thâm thuý tràn đầy sợ hãi, gắt gao nhìn chằm chằm đài, xuyên qua ánh nắng chói chang nhìn hàng ngàn cây ngân châm hướng Lãnh Loan Loan bay đến, nhịn được kêu lớn:

      “Cẩn thận…”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 67: Phanh thây ngàn mảnh

      “Cẩn thận…”

      Sở Ngự Hằng lời vừa ra khỏi miệng, bóng dáng lửa đỏ của Lãnh Loan Loan thoắt cái bay vút lên. Phất tay áo dài cái đỡ lấy ngân châm của Diệp Huyền, sau đó nhanh nhẹn hạ xuống, giơ tay áo ra. Tay áo màu đỏ găm đầy ngân châm dưới ánh mặt trời loé ra ánh sáng, làm người ta nhìn mà ghê người.

      Lãnh Loan Loan bình yên vô , Sở Ngự hằng cùng những người có mặt ở đấy đều thở phào nhõm. Nhưng Diệp huyền bụng tức giận, độc châm này là khổ luyện hơn mười năm mới hoàn toàn học hết được, huống chi là bắn ra toàn bộ châm như vậy, hầu như chưa ai có thể thoát được. Vậy mà tiểu nương trước mắt này hẳng những lông tóc vô thương, còn có thể tiếp được toàn bộ ngân châm của , là quá lợi hại. Đôi mắt hẹp dài híp lại, giống như muốn xuyên thủng Lãnh Loan Loan.

      “Dùng ám khí thương người, mặt mũi đâu mà dám tự coi là hùng chứ. Để lão phu dạy cho ngươi bài học.”

      Chưởng môn phái Động bởi vì đại đồ đệ vừa bị trúng độc mà lửa giận ngút trời. Bây giờ lại thấy tên Diệp Huyền này lại xuất ra ngân châm độc ác, vô cùng xem thường hạng người vô sỉ như vậy. Chỉ thấy ông ta hét lớn tiếng, bay vút lên đài.

      “Khoan .” Lãnh Loan Loan giơ tay lên chặn lại động tác của chưởng môn phái Động, thờ ơ nhìn qua Vạn oánh Chiêu bên cạnh đám người bên dưới, thấy nàng gắt gao cắn môi, ánh mắt to nhìn chăm chú vào mình như khẩn cầu.

      “Mạng người này là của ta.” Quay đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Diệp Huyền, giọng nàng lớn nhưng cũng đủ để tất cả mọi người ở đây nghe được thanh thản nhiên của nàng.

      Mọi người nháy mắt gì, nhìn nữ tử này mặc dù tuổi còn trẻ nhưng tuyệt phải là kẻ hời hợt, quay đầu hướng Sở Ngự hằng liền nhận đwọc cái gật đầu bất lực của . Bọn họ ai cũng đều nên lời, mặc dù cũng muốn chính mình được tự tay giết tên ngông cuồng này, cho biết thế nào là kết cục dám khinh thị bọn họ. Nhưng minh chủ gật đầu, bọn họ làm sao dám động thủ?

      Chưởng môn phái Động liếc mắt cái nhìn đệ tử của chăm sóc Vương Hổ Thành, đáy mắt lên tia cam lòng nhưng cũng chỉ có thể oán hận lui về bên.

      “Tiểu nha đầu, muồn mạng của lãi phu, phải xem xem ngươi có bản lĩnh đó hay .”

      Diệp huyền bị lời của Lãnh Loan Loan chọc giận. đưa tay lên mặt kéo xuống, lộ ra mảnh da mặt đen đúa, khắp mặt chi chít vết đao kiếm, có vết thương còn chưa lành, nhìn vô cùng khủng bố.

      “Oẹ…”

      Vạn Oánh Chiêu nhìn gương mặt xấu xí ghê tởm của Diệp Huyền, nhịn được nôn ra trận. Đông Phương Triết thấy thế, chạy nhanh đến vỗ lưng cho nàng.

      Mọi người nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Huyền xong cũng khỏi nhăn nhó, nghĩ đến bộ dạng của tên cuồng vọng đó lại khó coi đến vậy. Quay mặt , chỉ số ít người đanh thép có thể dùng mắt mà nhìn trực diện .

      “Đây mới là diện mạo chân của ngươi?.” Lãnh Loan Loan đứng ở nơi đó, như gốc cây đỏ rực rỡ. Tóc dài đen óng theo gió bay bay, khuôn mặt tuyệt mĩ nó nửa điểm sợ hãi, giống như kẻ trước mặt nàng bất quá chỉ là con người tầm thường.

      “Ngươi sợ?” Diệp Huyền nhìn vẻ mặt chán ghét của mọi người dưới đài, sau đó lại quay đầu nhìn Lãnh Loan Loan, thấy nàng thân lạnh nhạt bình tĩnh, nhịn được nhíu mày.

      “Đằng nào cũng giết, có gì e ngại?”

      Lãnh Loan Loan liếc cái, đôi mắt sắc bén tinh tường phản chiếu bộ dáng Diệp Huyền.

      Diệp huyền nhìn bộ dáng mình trong mắt nàng, đầu tiên là cả kinh, sau đó lại bị lời của nàng chọc cho giận.

      “Tiểu nha đầu, làm được đừng có cuồng ngôn.”

      xong, tay sờ đến bên thắt lưng, phen đem nhuyễn kiếm lấy ra. Theo thời gian, mặt trời càng lên cao, ánh nắng sáng lạn chói mắt chiếu lưỡi kiếm, loé ra ánh sáng, hàn khí bức người.

      Lãnh Loan Loan mày liễu khẽ nhếch, tà mị liếc nhìn Dạ Thần. Dạ Thần hiểu ý, bóng dáng màu trắng như đại bàng bay vút, dừng lại đài, phất tay gọn gàng cái, bảo kiếm bên hông bay ra hướng Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan tiếp được kiếm, mở kiếm ra khỏi vỏ. Bảo kiếm vừa lây ra, đem vỏ kiếm đẩy về cho Dạ Thần. Nàng tay cầm kiếm như vị tướng quân xinh đẹp chiến trường, tóc đen theo gió tung bay.

      chiêu định thắng thua.”

      Lãnh Loan Loan lạnh lùng với Diệp Huyền, tay phải cầm bảo kiếm nhắm thẳng vào . Lưỡi kiếm sắc bén, cả thanh kiếm giống như bị lớp ánh sáng mờ ảo bao lấy. Chiêu đầu tiên, Diệp Huyền còn có thể tránh thoát công kích của Lãnh Loan Loan, nhưng ba chiêu sau, Lãnh Loan Loan nhìn có vẻ lười biếng, động tác uể oải nhưng đường kiếm lại vô cùng hiểm hóc, kiếm khí cũng ngày càng sắc bén. Diệp Huyền né tránh kịp, bị Lãnh Loan Loan đâm trúng, máu tươi đỏ sẫm từ ngực phụt ra, bảo kiếm của Dạ thần vẫn còn cắm trong ngực.

      “Ngươi…”

      Diệp Huyền chỉ vào Lãnh Loan Loan, hai tròng mắt hẹp dài trừng lớn. nghĩ đến mình cư nhiên lại cứ như vậy mà bị đâm trúng, thể nào lại như vậy được. võ nghệ phi phàm, sao lại có thể bị đánh bạnh bởi nha đầu chứ?

      Lãnh Loan Loan nhích tay, đém kiếm rút ra. Máu đỏ sẫm theo miệng vết thương phụt ra, xinh đẹp mà chói mắt. Lãnh Loan Loan vút cái, hạ xuống bên

      tiếng trống vang lên, thân hình gầy gò của Diệp Huyền ngã xuống sàn. Lại vẫn như cũ trợn tròn mắt nhìn Lãnh Loan Loan, ràng là cam lòng.

      “Tiểu Chiêu.” Lãnh Loan Loan thờ ơ liếc Diệp Huyền cái, sau đó lạnh lùng hướng Vạn Oánh Chiêu . “Lên đây.”

      Vạn Oánh Chiêu nhanh chóng bay vút lên đài, ánh mắt oán hận trừng Diệp Huyền, chỉ hận thể tận tay rút gân, lột da .

      “Kẻ thù ngay trước mắt, muốn định đoạt thế nào tuỳ ngươi.” Lãnh Loan Loan ngón tay khẩy cái, điểm trụ huyệt đạo của Diệp Huyền. Mặc kệ nhìn nàng cách oán độc, mày liễu nhếch lên, lại bồi thêm câu. “Hay là muốn băm chém ngàn mảnh rời đem làm mồi cho thú rừng?”

      Mọi người nghe vậy nhịn đwọc đô mồ hôi lạnh, nữ tử này ngời lại ngoan độc như vậy. Cho dù là kẻ thù, lấy tính mạng cũng là được rồi , tại lại còn muốn đem phanh thây ngàn mảnh, làm mồi cho thú rừng sao? Nhìn Diệp Huyền mặt đất thể nhúc nhích, bọn họ bây giờ lại hơi có chút thương xót cho .

      “Phanh – thây – ngàn – mảnh.” Vạn Oánh Chiêu oán hận trừng mắt nhìn Diệp Huyền, gằn từng chữ. Cả người hận ý như núi lửa bùng nổ, chút nào che giấu. Nàng muốn tận mắt nhìn thấy tên ác nhân này bị đao rồi đao hạ xuống người, cho biết thế nào là đau đớn, lấy máu rửa sạch tội lỗi cả đời.

      “Được.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, thanh lạnh lùng . “Phanh thây ngàn mảnh.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :