1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 57: Huynh muội?

      “Bà ta đúng là nương của ngươi, ha ha ha……”

      Tất cả mọi người bị tràng cười của Tàn Nhất làm cho kinh hãi, hận ý ràng như thế, lại cố tình mang theo nỗi lòng đau xót bi thương. cùng mẫu thân của Lâm nguyệt Dao đến cùng là có quan hệ gì?

      Lâm Nguyệt Dao hiển nhiên cũng bị làm cho sợ, càng thấy mù mịt. Ngoài cửa sổ gió thổi phất phơ, thổi tung mái tóc đen của nàng. Hai mắt snags ngời hoang mang nhìn , môi đào nhấc lên:

      “Công tử, ngươi biết mẫu thân của ta sao?”

      Mọi người cũng đem ánh mắt hướng đến Tàn Nhất, đợi trả lời.

      “Biết, như thế nào lại biết.” Khoé mắt Tàn Nhất nhìn Lâm Nguyệt Dao, mâu quang hé ra tia phức tạp. Tàn Nhất thần sắc u đạm, tựa hồ từ hình bóng nàng mà nghĩ đến người khác. “Đó là người bà đáng giận, ích kỉ, vô tình, tuân theo nữ tắc.” còn nhớ lúc nàng bỏ mặc cha con , nghĩ rằng nàng có chuyện gì hoặc bệnh tật muốn liên luỵ đến cha con , nghĩ rằng nàng có lí do bất đắc dĩ mà phải bỏ mặc rời … Nhưng tại hết thảy đều phơi bày trước mắt, nàng đúng là vì nam nhân khác mà bỏ rơi bọn họ. Mắt híp lại, Lâm Nguyệt Dao có thể được ở bên nàng, được nàng ta che chở thương, chính mình ngay lúc đó lại như đứng tỏng nước sôi lửa bỏng. Khi đó, nàng ta liệu có nhớ đến mình? Nhớ tới cũng là cốt nhục của nàng…

      Hai mắt Tàn Nhất nhìn Lâm Nguyệt Dao, loé ra tia khó hiểu. Mâu quang u đạm, tựa hồ từ nàng mà nhìn ra người khác. lúc nào cũng tự lừa bịp mình, nghĩ ra đủ loại nguyên do khiến bà ta bỏ rơi cha con , nghĩ đến bà ấy bị bệnh nan y muốn làm liên luỵ bọn họ… Nghĩ bà có lý do bất đắc dĩ phải rời , nhưng bây giờ thực lại…

      Mọi người bị lời lạnh lùng tàn khốc của Tàn Nhất làm cho kinh sợ, Lâm Nguyệt Dao lại tức giận đến mặt múi trắng bệch, đôi mắt hạnh gắt gao trừng , trong mắt là lửa giận thiêu đốt.

      “Câm mồm, mẫu thân ta phải là người như vậy, ngươi thể vũ nhục nàng.” làm sao có thẻ vũ nhục mẫu thân như vậy chứ? Lâm Nguyệt Dao hai tay gắt gao nắm chặt, móng tao cắm vào lòng bàn tay, đau đớn lan ra toàn thân, chảy tới đáy lòng. Tuy rằng đối với mẫu thân nàng cũng nhớ , nhưng mà cha mẫu thân là người xinh đẹp nhất đời này, là nữ nhân dịu dàng nhất, giống như theo lời ăhns la là nữ nhân hư hỏng.

      “Vũ nhục nàng?” Tàn Nhất lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, lạnh như có hàn băng ngàn năm ngưng kết. “Nàng còn chưa có đủ tư cách để ta vũ nhục, ngươi mau gọi nàng ra đây.” mở to mắt nhìn xem nữ nhân kia khi nhìn thấy bởi vì nàng mà hỏng nửa khuôn mặt. Tay trái xoa xoa mặt nạn, có loại cảm xúc mãnh liệt dâng trào.

      “Ngươi gặp nàng được.” Lâm Nguyệt Dao cúi đầu , nước mặt đột nhiễn rơi lã chã. người còn nữa làm sao có thể ra được.

      “Nàng dám gặp ta sao?” Nữ nhân kia cũng biết chính mình phạm sai lầm thể tha thứ, chịu ra đối mặt với người đời sao?

      “Ngươi rốt cục là ai?” Lâm Nguyệt Dao ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn thẳng Tàn Nhất, giống như muốn nhìn vào tận tâm can , nhìn thấy thân phận của . “Ngươi hận mẹ ta sao?” Mối hận sâu sắc như thế, chẳng nhẽ có thâm thù đại hận với mẫu thân hay sao?

      “Ta là người như thế nào, ngươi gọi bà ta ra đây là biết.” Tàn Nhất đứng ở đó, gió thổi lùa vào tóc , đôi mắt nâu tối lạnh, tim đập nhanh, mạnh. là muốn gặp bà ta? Nhìn thấy mình, bà ta có hối hận ? Có áy náy ?

      “Nàng ra.” Lâm Nguyệt Dao lắc đầu,“Nàng cũng thể ra.”

      “Ngươi có ý gì?” Tàn Nhất nhìn nàng, trong lòng dâng lên cảm giác khủng hoảng. Tựa hồ có gì đó trỗi dậy nhưng là thể nắm bắt được.

      “Nàng còn sống nữa .” Lâm Nguyệt Dao cúi đầu, bi thương thấp giọng .

      chết rồi?” Tàn Nhất sửng sốt, sau đó cái đầu loạng choạng, vẫn càng ngừng nỉ non. “ thể, thể, sao bà ta lại chết?” , bà ta chết. Vậy phải làm sao bây giờ? Sao bà ta có thể chết như vậy? Chẳng lẽ vứt bỏ mình, rồi còn muốn vứt bỏ ta sao? Sao bà ta lại có thể tàn nhẫn như vậy? Sao lại thế? Mối hận của còn chưa báo, sao bà chết? Trong đầu xẹt qua vô số hình ảnh lặp lại, lúc bà cười, lúc bà bỏ . thể tin rằng mẹ còn thế giới này. Tường thành vẫn chống đỡ giống như ầm ầm sập đổ trong lòng, cơ thể cao lớn nghiêng ngả. Nếu bà ta mất, tất cả những chuyện làm mấy năm nay có ý nghĩa gì?

      Mọi người nhìn mặt Tàn Nhất như bị đả kích lớn, lắc lắc đầu. Lâm Uyển Nương kia hẳn là có quan hệ vô cùng mật thiết với . Tuy rằng hận ý của mãnh liệt như thế, nhưng là thể giấu nỗi bi thương…

      Lãnh Loan Loan thờ ơ nhìn cái, vẻ mặt ấy ràng là bị vứt bỏ. Ánh mắt nàng thay đổi. Còn nhớ từng mẹ phản bội cha con , vậy Lâm Uyển Nương nhất định là mẹ . Như vậy và Lâm Nguyệt Dao là em cùng mẹ khác cha. Mà Tăng Duyên Dật nằm ở giường là người làm hại cha con họ bị phản bội. Thế giới đúng là rất bé, ngờ quanh quẩn lại, họ lại gặp gỡ nhau.

      “Mẫu thân mất. Năm ấy khi ta bốn tuổi, người qua đời.” Lâm Nguyệt Dao cúi đầu , trong mắt tràn ngập đau thương.

      “Ngươi tại bao nhiêu tuổi?” Tàn Nhất hỏi nàng.

      “Mười sáu.”

      “Mười sáu, ha ha, nàng cư nhiên mất mười hai năm rồi .” Tàn Nhất từng bước lùi lùim hiển nhiên chịu đả kích vô cùng lớn. Đầu tóc buông xuống, tóc đen che lại vẻ mặt của , nhưng mà thanh kia vẫn như cũ là người ta đua lòng.

      “Ngươi đến tột cùng là ai?” Lâm Nguyệt Dao nhịn được hỏi lại lần nữa.

      “Ngươi muốn biết ta là ai sao?” Tàn Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp.“Ta là con của nữ nhân kia.”

      “Cái gì?”

      Mọi người kinh hãi, chỉ có Lãnh Loan Loan sớm nghi ngờ, đứng bên, biểu tình lạnh nhạt.

      “Ngươi, ngươi là huynh trưởng của ta?” Lâm Nguyệt Dao nhìn , có vẻ thể tin được. “Làm sao có thê như thế?”

      “Ta phải huynh trưởng của ngươi.” Tàn Nhất oán hận ,“Nữ nhân kia bỏ rơi ta, huống chi cha ta chỉ có mình ta là con.”

      tới đây, tất cả mọi người đều hiểu. Hóa ra mẹ của Tàn Nhất bỏ , sau lại sống với cậu của Đông Phương Triết, rồi có Lâm Nguyệt Dao. Chẳng lẽ quan hệ của với mẹ của Lâm Nguyệt Dao phức tạp như vậy?

      “Ta tin.” Lâm Nguyệt Dao lắc đầu, như thế nào cũng tin tưởng tình là như vậy. Mẫu thân xưa nay thiện lương thế nào lại là nữ nhân phao phu khí tử (ý là ruồng chồng bỏ con), chuyện này nàng thể nào mà nuốt trôi được.

      đoạ thanh yếu ớt truyền đến, cắt đứt nỗi kinh ngạc của mọi người.

      “Điều .”

      Chương 58: Chuyện cũ [ thượng ]

      “Điều .”

      biết sau bao lâu, Tăng Duyên Dật tự nhiên tỉnh táo trở lại, quay đầu sang, mắt nhìn mọi người. Đôi môi thâm đen nứt nẻ mở miệng, có chút khó khăn. Thanh tuy rằng mỏng manh nhưng cũng đủ cho mọi người nghe được.

      Gió núi theo ngoài cửa sổ thổi vào, lay động màn giường màu trắng, cũng thổi qua mái tóc hoa râm của , phất qua phất lại hỗn độn gò má gầy yếu/

      “Phụ thân…”

      “Cậu…”

      Lâm Nguyệt Dao, Đông Phương Triết kinh hỉ nhìn , nghĩ đến tỉnh lại. Hai người bước lên phía trước. đứng ở bên giường, kích động xem xét Tăng Duyên Dật, mâu quang sâu kín, đáy mắt như có dòng nước nhộn nhạo.

      Tăng Duyên Dật đột nhiên tỉnh dậy cũng làm những người khác sửng sốt, Vạn Oánh Chiêu, Tàn Nhất đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn lão, người thoạt nhìn như gần đất xa trời có ân oán với bọn họ. người là mối thù diệt môn, tuy rằng biết lão có thể phải là hung thủ, nhưng có khả năng lão biết chân tướng, nàng cũng thể dùng ánh mắt bình thường mà nhìn lão được. người là mối hận cướp mẹ, nếu phải tại lão, có lẽ mẫu thân vứt bỏ cha con , hơn nữa tại lão thừa nhận, ánh mắt Tàn Nhất thâm trầm, ngón tay thon dài siết chặt, gân xanh nổi lên.

      Gió thổi man mát, khẽ hôn lên mái tóc cùng y phục của mọi người.

      Bốn thiếu niên hai mặt nhìn nhau, vẫn duy trì trầm mặc.

      “Dao nhi, Triết nhi, khiến các con phải lo lắng rồi. Khụ khụ khụ……”

      Tăng Duyên Dật xong, lại ho khan lên. Chắc là do vừa mới tỉnh lại còn cố sức chuyện mà như vậy.

      “Loan Loan nương…”

      “Phu nhân…”

      Lâm Nguyệt Dao, Đông Phương Triết đều quay đầu lại thỉnh cầu Lãnh Loan Loan, trong mắt lo lắng. Ánh mắt Đông Phương Triết lướt qua sắc mặt phức tạp của Vạn Oánh Chiêu, hơi sửng sốt. tại cho dù là như thế nào, cũng thể bỏ mặc cậu, hống chi phải Lãnh phu nhân cậu phải là hung thủ hại cả nhà Tiểu Chiêu sao?

      Lãnh Loan Loan ra phía trước, Lâm Nguyệt Dao, Đông Phương Triết lui lại đứng ở bên.

      Lãnh Loan Loan ngồi giường, bắt mạch cho Tăng Duyên Dật.

      Khoảnh khắc nhìn nữ tử trước mặt, Tăng Duyên Dật sửng sốt, giật mình. Dung nhan tuyệt sắc cùng lãnh ngạo khí thế kia chính là bắt mạch cho mình, như vậy là nàng có thể giải độc của mình sao?

      “Loan Loan nương, cha ta thế nào?” Lâm Nguyệt Dao hỏi, mặt đầy lo lắng.

      có gì vấn đề lớn.” Lãnh Loan Loan thản nhiên , lại đứng qua bên. Mạng Tăng Duyên Dật xem ra tốt, trúng độc năm năm, nay chỉ cần đem Băng tuyết liên cho dùng, chết được.

      “Vậy là tốt rồi.” Lâm Nguyệt Dao nhàng thở ra, cười yếu ớt nhìn Tăng Duyên Dật, “Cha, người nghe thấy chưa, người rất nhanh khỏi thôi.” xong, đôi mắt hạnh đào lại bắt đầu phiếm hồng, nàng chờ ngày này lâu lắm rồi, nhất định là mẫu thân trời có linh thiêng, phù hộ cho cha.

      “Cậu, tại sao năm năm trước người lại mất tích? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

      Đông Phương Triết nghe được Tăng Duyên Dật có việc gì cũng thở dài nhõm hơi, sau đó liền mở miệng hỏi. Cậu tựa hồ có rất nhiều bí mật, trước kia cũng có chú ý tới, tại nghĩ lại, cảm thấy cậu kì cũng đơn giản như bề ngoài.

      “Đúng vậy, cha, ngươi vừa rồi vị công tử này đúng. Chẳng lẽ là huynh trưởng của con sao?”Lâm Nguyệt Dao sắc mặt chút thay đổi nhìn Tàn Nhất, lại quay đầu hỏi Tăng Duyên Dật. Nàng cũng có bụng nghi hoặc, dến tột cùng là có chuyện gì xảy ra thế này?

      Tàn lạnh lùng nhìn Tăng Duyên Dật yếu ớt giường, ngoài mặt có vẻ gì, nhưng trong lòng lại kích động đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài. Tuy rằng bà ta mất, nhưng nam nhân này lại có đáp án có thể giải đáp tất cả. Hơn nữa nếu phải tại lão, cha con thảm hại như vậy, mặt cũng bị hủy. Là lão, là người này phá hủy gia đình , làm hại nhà chia lìa. Mắt khép hờ, sau đó mở ra, dùng ánh mắt lên án nhìn lão.

      Tăng Duyên Dật nhắm mắt, thở dài tiếng. Việc gì nên đến cũng đến.

      “Ta và mẹ của Dao nhi vốn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, theo thời gian, chúng ta đều thầm có cảm tình với đối phương. Uyển Nương thuở để tang mẹ. Lâm gia vốn cũng có địa vị. Sau khi cha lấy mẹ kế, mẹ kế rất hà khắc với nàng, vì sợ cha Uyển Nương để lại tài sản cho nàng nên tự mình sắp xếp cuộc hôn nhân cho Uyển Nương. Khi chúng ta biết, tất cả đều chậm, đối phương đưa sính lễ tới. Uyển Nương tất nhiên chịu, nhưng nhị nương của nàng hạ mê dược vào đồ ăn, nhân lúc nàng hôn mê mà đưa đến nhà trai. Sau khi biết tin, ta muốn tới cứu nàng, nhưng bị cha ngăn lại. Ông nghiêm khắc cảnh báo ta được gặp Uyển Nương. Ta biết cha mẹ thích nàng vì thấy Uyển Nương ở Lâm gia có địa vị, nhưng ta cần, ta chỉ muốn được bên nàng. Ai ngờ mẹ lấy cái chết ra ép, bắt ta cắt đứt mọi suy nghĩ trong đầu. Bất đắc dĩ, ta theo ý cha mẹ. Mất hết can đảm, sau ba ngày Uyển Nương xuất giá, ta cũng cưới mà cha mẹ định…”

      Giống như trở lại cái ngày xa xưa bi thương ấy, tăng Duyên Dật hai hốc mắt ngấn lệ, thống khổ thở dài tiếng.

      Lâm Nguyệt Dao che miệng, cố cho tiếng khóc bật ra. nghĩ tới cha cùng nương lúc đó lại ngặt nghèo như vậy, trong lòng chua xót.

      Đông Phương Triết mâu quang u ám, cuối cùng biết nguyên nhân vì sao cậu cùng mợ luôn luôn bất hoà như vậy. nghĩ tới trong đó lại dấu đoạn tình tình bi bi như vậy. Nhìn khuôn mặt thấm đẫm nỗi bi thương của cậu, cũng thể đồng tình.

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó…” Tăng Duyên Dật nhìn ra cửa sổ, tiếp. “Trải qua vài năm, chúng ta đều gặp lại đối phương. Cho đến năm năm sau khi ta thành thân, chũng ta thế nhưng lại tái ngộ, lại hiểu được cả hai đều vẫn như cũ nhớ mong, vì thế đêm đó chũng ta cầm lòng được mà…”

      Tàn Nhất vừa nghe Tăng Duyên Dật đến đây, hai tay nhịn được xiết chặt thành nắm đấm. Đôi mắt toả ra hận ý mãnh liệt, nguyên lai là khi đó mẫu thân phản bội cha, trách được bà ấy thường lén lút khóc, ra là do áy náy, hối hận sao?

      “Vài năm sau, chúng ta lại gạt gia đình, gặp nhau ở khách điếm. Nhưng là đêm đó Uyển Nương lại với ta rằng nàng có con của ta, lúc ấy làm ta rất vui vẻ. Để chúng ta có thể tiếp tục được ở cùng nhau, cũng vì đửa trẻ trong bụng Uyển Nương, chúng ta thương lượng cùng nhau bỏ trốn, cư…”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 59: Chuyện cũ [ trung ]

      “Vài năm sau, chúng ta lại gạt gia đình, gặp nhau ở khách điếm. Nhưng là đêm đó Uyển Nương lại với ta rằng nàng có con của ta, lúc ấy làm ta rất vui vẻ. Để chúng ta có thể tiếp tục được ở cùng nhau, cũng vì đửa trẻ trong bụng Uyển Nương, chúng ta thương lượng cùng nhau bỏ trốn, cư…”

      “Là ngươi xui khiến mẹ ta bỏ cha con ta mà ?”

      Tàn nhất cất bước tới, tay áo tung bay, tóc đen theo bước chân của mà phất tán mãnh liệt, giống như trái tim đập liên hồi vì đau đớn cùng tức giận của . Đôi mắt màu nâu giống như mũi tên băng bắn thẳng về phía Tăng Duyên Dật, hận thể bắn lỗ người .

      “Tàn huynh, hãy bình tĩnh.”

      Đông Phương Triết nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hận ý của Tàn Nhất, thân hình chợt loé, chắn trước mặt Tăng Duyên Dật, con ngươi đen cảnh giác nhìn .

      “Tránh ra…” Tàn Nhất lạnh lùng lãnh nhìn Đông Phương Triết, .

      Đông Phương Triết gì, chỉ im lặng nhìn .

      Gió phất phơ, hai người tay áo tung bay, cỗ trầm mặc.

      “Triết nhi, tránh ra .” Tăng Duyên Dật ốm yếu , gọi Lâm Nguyệt Dao giúp ngồi dựa vào đầu giường.

      “Cậu.” Đông Phương Triết lo lắng nhìn .

      có việc gì.” Tăng Duyên Dật khẽ lắc đầu, biểu tình thản nhiên. “Cái gì nên đến rồi cũng đến, hãy để cho cùng ta giải quyết chuyện này.”

      Đông Phương Triết nghe vậy lui qua bên, nhưng vẫn như cũ đứng sát bên giường, nếu Tàn Nhất có động thủ cũng có thể ngăn lại.

      Tàn Nhất liếc mắt nhìn Đông Phương Triết cái, lùi ra đứng cách Tăng Duyên Dật khoảng năm bước chân. Đôi mắt kia tang thương lại thâm sâu, hận ý lạnh như băng chút nào che giấu. Nam nhân này có gì tốt chứ? về dung mạo có được tuấn mỹ như cha, về khí chất lại càng có. Vì cái gì mà bà ta lại vì mà rời bỏ cha con , thậm chí còn có thể lén lút cùng . Đến tột cùng là vì cái gì?

      “Ngươi chính là con của Uyển Nương?” Tăng Duyên Dật nhìn mặt nạ bằng bạc che nửa mặt Tàn Nhất có chút áy náy. Năm đó khi Uyển Nương rời , cũng chỉ mới sáu bảy tuổi thôi, nhìn khuôn mặt tại của có thể thấy những năm qua sống rất vất vả rồi.

      “Thực xin lỗi.”

      câu xin lỗi có thể bỏ qua cho việc ngươi cùng bà ta phản bội cha ta sao?” Tàn Nhất vẫn như cũ oán hận nhìn chằm chằm, chỉ câu mềm là có thể lau tất cả bi thảm sao? làm được. Nếu phải tại lão, có lẽ tại họ nhà hạnh phúc bên nhau.

      “Nàng là mẹ của con.” Nghe được tàn dùng chút lạnh như băng có cảm tình khẩu khí gọi lâm uyển nương, từng duyên dật khỏi bất đắc dĩ thở dài.“Cho dù chúng ta đúng, nhưng nàng là ngươi nương cũng dung gạt bỏ, ngươi thể dùng như vậy khẩu khí gọi nàng.”

      “Bà ta xứng.” Mẹ? Mẹ phải là người rất thương con sao? Nhưng khi cần bà ta ở đâu? Khi bị thương ở mặt suýt chết, bà ta ở đâu? Bà ta ở trong lòng người khác, ở cùng người bà ta quan tâm. xứng, nữ nhân tuân thủ nữ tắc như vậy, nữ nhân vô tình như vậy cơ bản là xứng làm mẹ .

      được về mẹ như vậy.” Nghe Tàn Nhất năm lần bảy lượt dùng khẩu khí thù hận về mẹ, Lâm Nguyệt Dao nhịn được nữa ngắt lời. Theo như cha kể, cha và mẹ là cặp tình nhân nhau. Nếu phải do số mệnh, sao lại phải chia ly? Sao lại có những chuyện sau đó? Có lẽ cha mẹ sau khi kết hôn rồi mà còn dây dưa là đúng, nhưng chuyện tình cảm ai có thể ? Hai người nhau sâu đậm kìm lòng được phát sinh chuyện vượt rào cũng có thể hiểu. Chỉ nên trách vận mệnh, tất cả đều tại ý trời.

      “Nếu phải nhị nương của mẹ đính hôn cho bà, mẹ vốn bên cha. Huống chi cha ngươi đúng sao? Ta tin ông ta phát ra chuyện của mẹ, nhưng ông ta ích kỷ chỉ nghĩ đến tình cảm của mình, nghĩ đến những đau khổ của mẹ khi phải ở bên ông ta. Nếu ông ta cố gắng nghiệm chứng hiểu mẹ có người trong lòng. Nếu ông ta mẹ, đáng nhẽ phải để mẹ , chứ phải nhốt mẹ lại, khiến mọi người đều đau khổ…”

      Giọng dần bình tĩnh lại của Lâm Nguyệt Dao vang lên trong phòng, Lãnh Loan Loan nhìn nàng cái. ngờ nữ tử nhìn như quyến rũ lại dịu dàng này có thể đúng trọng tâm như thế. Đúng vậy, nếu nàng mở miệng cũng như thế. Tình vốn phân đúng sai, huống chi là ai đoạt ai, ai là bên thứ ba. Phụ thân của Tàn Nhất giống hơn, bởi vì có mặt của mà Lâm Uyển Nương và Tăng Duyên Dật mới phải xa cách nhau. Nhưng người nên phải kiểm điểm nhất là Lâm Uyển Nương và cTăng Duyên Dật, nếu ban đầu họ có thể dũng cảm hơn, kiên định hơn, có lẽ kết cục khác…

      Những lời của Lâm Nguyệt Dao đều như cú đánh vào tai Tàn Nhất, là cha cướp hạnh phúc của mẹ và nam nhân này sao? Đôi mắt nhạt màu , lắc đầu. , phải như thế. ràng là nam nhân này cướp mẹ, khiến mẹ phản bội cha và , khiến cha cả ngày đau khổ, khiến chịu khổ phải hủy dung. hạ tầm mắt, trong óc chợt lên cảnh lễ mừng năm mới khi còn bé, mọi người nhà bên nhau. Cha mẹ như vậy, lo bà làm việc nhà mệt, luôn hỏi han ân cần. Cha hề có lỗi với mẹ. ràng là mẹ phản bội. Tàn Nhất siết chặt bàn tay, nữ nhân này đừng mơ có thể dùng lời như vậy mà lừa gạt

      cần phải từ chối trách nhiệm.” Đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng,“Nếu phải do cha ngươi, nữ nhân kia làm sao lại rời mà bỏ rơi cha con ta.”

      “Cho dù có cha, nương cũng nhất định rời .” Lâm Nguyệt Dao cơ hồ rít gào đứng lên, người này tuy rằng là huynh trưởng của nàng, nhưng dám chỉ trích, cừu thị mẫu thân cuàng phụ thân nàng, nàng bỏ qua được.

      “Ngươi bậy…” Tàn Nhất rống trở lại.

      “Ta bậy.” Lâm Nguyệt Dao kêu lớn, tóc đen bay trong gió.“ ràng nương căng bản cha ngươi.”

      …” lời của nàng đâm trúng tâm của Tàn Nhất mà lâu nay vẫn lừa mình dối người lảng tránh thực xảy ra trước mặt. vết thương trong lòng giống như vừa bị xé rách, máu chảy mơ hồ. Đúng vậy, nương cha, người cha, cho đến bây giờ chỉ có mình cha nương. Tuy rằng sớm nhận ra chuyện này nhưng vẫn thể chấp nhận được.

      , ……” ôm đầu, nhìn con người từng thời tuấn dật giường, đột nhiên xoay người bay nhanh chạy ra ngoài.

      “Chủ tử, có cần theo ?”

      Bốn thiếu niên nhìn Tàn Nhất liếc mắt cái thấy đâu, quay đầu hỏi Lãnh Loan Loan.

      cần.”

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 60: Chuyện cũ [ hạ ]

      cần.”

      Lãnh Loan Loan thờ ơ . Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay như cú đánh mạnh vào Tàn Nhất. Là người ngoài đến an ủi, bằng để cho bình tĩnh mà suy ngẫm lại.

      “Hung thủ diệt Vạn gia trang rốt cuộc là ai?”

      Vạn Oánh Chiêu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tăng Duyên Dật. Gió thổi nhè , thổi những sợi tóc của nàng tung bay, Tuy rằng nàng cũng đồng tình với cùng chuyện xưa với Lâm Uyển Nương kia, nhưng cũng đủ để quên mất thù nhà. Mặc kệ Tăng Duyên Dật có phải hung thủ diệt Vạn gia trang hay , ít nhất cùng hung thủ cũng có quan hệ.

      “Ngươi là?” Tăng Duyên Dật nhìn Vạn Oánh Chiêu, có chút bất ngờ.

      “Cậu, nàng là đại tiểu thư của Vạn gia trang, cũng là vị hôn thê mà mẫu thân định cho ta.” Đông Phương Triết ở bên giải thích, ánh mắt nhìn phía Vạn Oánh Chiêu. Lại đổi lấy cái nhìn thờ ơ của nàng, lòng sửng sốt, sau đó lại mở miệng cười khổ.

      “Ngươi là Chiêu nhi?” Tăng Duyên Dật nghe Đông Phương Triết vậy, ảm đmạ trong mắt đột nhiên xẹt qua ánh sáng. Khuôn mặt xanh xao lên kinh hỉ, nhìn Vạn Oánh Chiêu bồi hồi . “Trước kia ta còn ôm ngươi xíu trong lòng, nghĩ đến bây giờ trở thành nương rồi.” Rất giống mẫu thân của nàng, đều là người con xinh đẹp.

      “Cha, ngươi từng ôm qua vị tỷ tỷ này sao?” Lâm Nguyệt Dao nghe Tăng Duyên Dật vậy, có chút tò mò hỏi.

      “Phải.” Tăng Duyên Dật cười yếu ớt gật đầu, nhớ lại . “Khi đó Chiêu nhi chỉ mới mấy tháng, bộ dạng phấn điêu ngọc mài vô cùng đáng . Cho nên mẫu thân của Triết nhi vừa thấy liền muốn cùng mẫu thân của Chiêu nhi kết thân, vì hai tiểu hài tử mà chỉ hôn.” Nhớ đến khoảng thời gian đơn thuần ngọt ngào trước kia, Tăng Duyên Dật có chút hoài niệm. Nếu thời gian có thể quay trở lại tốt, dũng cảm kiên cường, yếu đuối mà làm cho mọi chuyện tệ hại như tại.

      Vạn Oánh Chiêu nghe Tăng Duyên Dật đến mẫu thân của mình, hốc mắt đỏ lên, trong đầu lại lên hình ảnh mẫu thân vì bảo vệ mình mà chết rất thảm. Hàm răng cắn chặt, lại càng muốn nhanh chóng tìm được hung thủ để thay cha mẹ báo thù.

      . “Tăng bá bá.” Vạn Oánh Chiêu nhìn Tăng Duyên Dật. Nghe ông ấy nãy giờ, có thể thấy ông ấy cùng cha mẹ giao tình rất tốt, chắc chắn phải là hung thủ giết cha mẹ. “Người có thể cho Chiêu nhi nghe được ? Vì sao năm năm trước, người tự dưng mất tích? Là ai hạ độc người?” Có lẽ kẻ hạ động Tăng bá bá chính là hung thủ diệ vạn gia trang.

      “Đúng vậy, cậu, năm năm trước người đột nhiên mất tích, người có biết là chúng ta lo lắng đến thế nào ?” Đông Phương Triết .

      “Haizz…” Tăng Duyên Dật mạnh thở dài, trong mắt lên vẻ buồn bã cùng hối hận. “Chỉ vì lão phu nhất thời hồ đồ, mới có thể rơi vào kết cục thế này.”

      “Phụ thân, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Lâm Nguyệt Dao cũng ràng nguyên nhân, hỏi tới. Năm năm trước, phụ thân đột nhiên bị thương trở về, thân trúng cực độc, sau đó mơ mơ màng màng, khi tốt khi điên điên loạn loạn, nàng cũng biết nguyên do vì sao?

      “Năm năm trước, ta quen người tên là Diệp Huyền, là nhân sĩ giang hồ, rất giỏi thuật dịch dung. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy là người trượng nghĩa, nhiệt tình giúp đỡ. Sau đó lần tìm ta, cuộc mua bán muốn làm cùng ta. Lúc ấy ta chỉ là muốn kết giao bằng hữu nên phản đối, ai ngờ món đồ kia được đưa đến, ta mới biết nó là quốc bảo tiền triều lưu giữ lại, dám lấy nó ra buôn bán là tội lớn mất đầu, vì thế ta khuyên giao nộp quốc bảo…”

      “Sau đó sao?” Lãnh Loan Loan hỏi, tình thuận lợi như vậy . Nếu cũng có nhiều chuyện xảy ra.

      mặt ngoài đồng ý , cũng nóiquốc bảo này đặt ở chỗ chúng ta khẳng định là an toàn. Hỏi ta có hay quen biết bằng hữu có thể giữ giúp quốc bảo, sau đó chờ sóng gió qua, lại đem quốc bảo lấy về.”

      “Vì thế nên ông đồng ý ?”

      “Phải.” Tăng Duyên Dật gật đầu,“Ta lúc ấy liền nghĩ tới Vạn gia trang, vợ chồng Vạn lão đệ đó là làm bảo tiêu. Bảo quản quốc bảo cũng phải là chuyện đùa, vì thế ta liền viết phong thư đưa cho Diệp Huyền. Ai biết được ngay sau khi ta đưa tín thư cho , Diệp Huyền lại hạ độc trong trà, lại đả thương ta. Đây cũng là nguyên nhân ta mất tích.”

      “Chẳng lẽ chính là hung thử diệt Vạn gia trang?” Vạn Oánh Chiêu , thầm cắn cắn răng.

      “Con cái gì?”,Tăng Duyên Dật giống như là sợ mình nghe lầm, cả kinh hỏi Vạn Oánh Chiêu.“Chiêu nhi, con cha mẹ con …?”

      “Vâng.” Vạn Oánh Chiêu cắn môi gật gật đầu, hốc mắt phiếm hồng, lấy ra tín thư trong người đưa cho xem, “Lúc trước vì phong thư này, con còn hiểu lầm bá phụ chính là hung thủ.”

      “Đây đúng là bức thư của ta năm đó.” Tăng Duyên Dật nhìn tín thư trong tay Vạn Oánh Chiêu, gật đầu. “Chuyện này xảy ra bao giờ?” Là mang đến tai hoạ cho nhà Vạn lão đệ sao? Thân hình gầy gò hơi run run.

      “Nửa năm trước.” Vạn Oánh Chiêu có chút nghẹ ngào, sau đó nhìn Lãnh Loan Loan. “Nếu phải là vì chủ tử cứu con, con tại cũng có khả năng đứng đây chuyện với bá phụ.”

      “Đa tạ vị nương này.” Nghe Vạn Oánh Chiêu vậy, Tăng Duyên Dật hướng Lãnh Loan Loan gật gật đầu, thành tâm lời cảm tạ nàng cứu giúp con của bằng hữu tri kỉ.

      “Cha, Loan Loan nương còn giải độc cho người đó.” Lâm Nguyệt Dao cũng ngắt lời .

      sao? Độc trong người lão phu có thể được giải hoàn toàn sao?”. Tăng Duyên Dật có chút kích động, nằm giường năm năm, đây cũng là khoảng thời gian vất vả cùng thống khổ nhất đời , thể dùng lời mà bày tỏ được. Nếu có thể giải từ độc, lần nước có thể đứng, là tốt biết bao.

      “Phải, có thể.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, con ngươi đen nhìn Tăng Duyên Dật. “Theo như những lời ông vừa rồi, Diệp Huyền kia chắc chắn là hung thủ, vậy nên ông còn nhớ hình dáng, mặt mũi của hay ?”

      “Đúng rồi, Tăng bá phụ, người nhất định phải hỗ trợ Chiêu nhi thay cha mẹ còn có đệ đệ tuổi mà báo thù.” Vạn Oánh Chiêu bàn tay nắm chặt, đầy ngập hận ý.

      “Chiêu nhi, con còn có đệ đệ?” Tăng Duyên Dật cũng biết vợ chồng Vạn gia trang chủ sau lại có thêm đứa .

      “Vâng.”Vạn Oánh Chiêu lau nước mắt, “Nó mới chỉ có năm sáu tuổi, cái gì cũng đều hiểu, bị người ta giết chút nương tay.” Rốt cục nhịn được bi thương, khóc lên.

      Đông Phương Triết trầm trọng nhìn nàng, đến gần đem thân thể của nàng tựa vào người mình. Bàn tay to vỗ lưng nàng, tiếng động an ủi.

      có nhân tính.” Tăng Duyên Dật cũng nổi giận,“Hảo, ta nhất định đem hết những gì ta biết cho các ngươi.”

      Dứt lời, đem tất cả những chuyện về Diệp Huyền ra. Nhưng bởi vì Diệp huyền am hiểu thuật dịch dung, cũng biết trước đây khuôn mặt Diệp Huyền khi ở với có phải là khuôn mặt hay , vì thế chỉ có thể ra bộ dáng của năm ấy.

      “Hảo, lần này chúng ta có thể tìm thấy hung thủ chân chính.” Lãnh Loan Loan đem mọi lời Tăng Duyên Dật ra bảo bốn thiếu niên ghi lại, lạnh lùng .

      “Chiêu nhi, ngươi yên tâm. Ta nhất định tìm được để ngươi thay cha mẹ báo thù.”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 61: Đến đại hội võ lâm.

      Thời gian trôi qua, nháy mắt vào đầu hạ.

      Ao nước trong vắt, phản chiếu hoa lá cùng đình viện mờ mờ ảo ảo. Sắc hoa diễm lệ loá mắt, màu đỏ rực rỡ, tuyết trắng thuần khiết, phấn hồng tao nhã, màu vàng kiêu sa…

      gốc cây chu toả hương thơm thanh u, làm cho cảnh sắc thêm đẹp.

      Đình viện cửa màu đỏ, hòn giả sơn màu xanh. thiếu nữ y phục màu trắng tuyết, chất vải sa lụa, cơ hồ có thể thấy được băng cơ ngọc cốt trước ngự nửa nằm nửa ngồi ghế. Tà áo trắng ngừng lay động trong gió, khuôn mặt đẹp tinh xảo, im lặng hưởng thụ mùa hạ ấm áp.

      “Chủ tử.” Thân ảnh bốn thiếu niên áo trắng nhàng bay vào trong đình, đầu cúi xuống, dám nhìn thẳng vào Lãnh Loan Loan.

      “Thế nào?” Lãnh Loan Loan mở to mắt, miễn cưỡng hỏi. Nàng rất sợ nóng, cũng mau bây giờ mới vào đầu hạ, trời cũng nóng lắm, nếu bây giừo mà là tháng bảy tháng tám chỉ sợ nàng bước ra khỏi cửa.

      “Gia an toàn trở về Diệu thành.” Phong Triệt trầm giọng đáp.

      “Được rồi.” Lãnh Loan Loan điểm đầu. Mấy ngày trước Hiên Viên Trù đột nhiên sai người từ Diệu Thành đưa tới phong thư khẩn, đại ý vùng biên cảnh Diệu Thành có bộ tộc rục rịch, có ý đồ liên hợp các bộ lạc lật đổ Thiên Diệu hoàng triều. Việc này cũng lớn, cần Hiên Viên Dạ phải tự mình trở về xử lý. Nhưng đúng lúc Vương phi của Hiên Viên Trù là Thu Tư Dung sau bảy năm thành thân rốt cục mang thai. Hoàng thái hậu vô cùng mừng rỡ, Hiên Viên Dạ chưa có con nối dõi, con của Thu Tư Dung là người nối dõi hoàng thất đầu tiên, tự nhiên là được chiếu cố đủ đường, thấy vậy bà liền hạ chỉ để Hiên Viên Trù chuyên tâm chăm sóc Thu Tư Dung, triệu Hiên Viên Dạ về Diệu Thành tự mình quản lý công chuyện. Tuy rằng Hiên Viên Dạ tất nhiên là chịu , nhưng nàng cũng hy vọng trở về. Xem như hồi báo Hiên Viên Trù, để có thể hưởng hạnh phúc từ sinh mệnh sắp chào đời này.

      “Các ngươi đường vất vả, xuống nghỉ ngơi trước .” Lãnh Loan Loan phất phất tay, tay áo sa lụa theo động tác của nàng mà bay lên. Đẹp đến nỗi dù khiến người ta chết ngay tại chỗ cũng đứng khôg nổi. (cái này có hơi quá vậy tác giả =.:)

      “Vâng.”

      “Chủ tử.” Bốn thiếu niên vừa rời , Dạ Hồn, Dạ Mị lại đến. Vẫn như cũ là y bào màu đen dài cột bên lưng, nhưng mặt toàn mồ hôi khiến người ta hoài nghi biết bọn họ có biết nóng là gì hay .

      tra ra rồi?” Lãnh Loan Loan ngồi thẳng lên, làn váy sa lụa rũ rơi mặt đất.

      “Vâng.” Dạ Hồn gật đầu,“Chúng thuộc hạ tra được tên Diệp Huyền kia có khả năng có mặt tại Đại hội võ lâm năm nay.” Mà với tính cách hiểm của Diệp Huyền, chừng lại làm ra quỷ kế gì ở Đại hội võ lâm.

      “Đại hội võ lâm?” Lãnh Loan Loan đột nhiên hai mắt sáng ngời. Nàng xuyên đến nơi này mười mấy năm rồi, trước đây vì nhiều nguyên nhân mà vẫn chưa tham gia cái Đại hội voc lâm trong truyền thuyết nào. Ở đại có đọc qua nhiều tiểu thuyết đều nhắc đến đại hội võ lâm là nơi tài tụ hội, chắc chắn là rất thú vị. Con ngươi hơi híp lại, đứng lên, nếu tên Diệp Huyền kia cũng đến Đại hội võ lâm, nàng lần này vì cớ gì mà chớ, dù sao cũng phải biết Đại hội võ lâm nó ra làm sao. Hơn nữa…

      Đầu hơi cúi xuống, Võ lâm minh chủ phải là Sở Ngự Hằng sao? bảy năm rồi có gặp , thăm hỏi lão bằng hữu cũng tốt, biết cùng công chúa Dạ Liêu quốc kia sống có tốt .

      “Thần cùng Đông Phương Triết ở đâu?”

      Ngẩng đầu, thờ ơ hỏi Dạ Hồn. Dạ Thần, Đông Phương Triết, Tiểu Chiêu xung quanh tìm hiểu tung tích Diệp Huyền. Nhưng thể tên kia đúng là rất giảo hoạt, mỗi lần họ sắp bắt được, lão lại chuồn mất. Nam nhân hiểm kia giống như con rắn độc, vĩnh viễn lẩn trong bóng tối tìm kiếm mục tiêu. Nàng ra rất ngạc nhiên, theo lý thuyết, nam nhân độc ác, thủ đoạn hiểm như vậy sao lại có danh tiếng gì trong giang hồ, kỳ quái, lão ta có cách để che dấu mình.

      Như thế cũng thú vị .

      Bàn tay ngọc trắng nõn vuốt vuốt trán, nàng là trông đợi đến lúc gặp tên Diệp Huyền kia. Nam nhân thâm trầm, hiểm kia biết là có bộ dáng thế nào? Dịch dung sao? làm sao lại lấy khuôn mặt xuất tại Đại hội võ lâm được.

      “Lâu chủ, Đông Phương công tử cùng Tiểu Chiêu sau khi biết tin Diệp Huyền có khả năng có mặt tại Đại hội võ lâm đều đến đó trước rồi. Lâu chủ bảo thuộc hạ báo cho chủ tử, bọn họ trước đợi chủ tử ở đó.” Dạ Hồn cúi đầu, ánh mắt đảo qua cây cỏ bên ngoài, đâu đâu cũng sức sống tràn trề như thế nhưng lại có linh cảm sắp xảy ra hồi huyết vũ phong tinh.

      “Được.” Lãnh Loan Loan bước lên, tóc đen xoã giữa thắt lưng bày ra độ cong xinh đẹp. Đôi tay ngọc ngà giữ giữ tà áo, gió thôi phất phơ, vô hạn phong tình. Mắt liếc mọi người, môi đào khẽ nhếch.

      “Chuẩn bị xuất phát .”

      “Vâng.”

      Dạ Hồn, Dạ Mị, bốn thiếu niên đồng thời khom người đáp. Sáu nam nhân tuấn mỹ phi phàm, sắc mặt lạnh lùng, Hai áo đen, bốn áo trắng, đối lập cực độ nhưng lại dung hợp đến cực độ.

      Buổi sáng hôm sau.

      Mặt trời mới vừa chui từ ổ chăn ra, miễn cưỡng ngáp ngủ. Ánh nắng vàng, ấm áp chiếu rọi mặt đất. Tiếng gió du dương, lay khẽ hoa cỏ như múa. khí vô cùng tươi mát, khiến người ta sảng khoái.

      Cạch tiếng, cửa lớn mà đỏ bị đẩy ra.

      Lãnh Loan Loan trước, quần la áo lụa màu lửa đỏ, tay áo tung bay. Tóc đen được búi lên búi tóc phiêu dật, đơn giản, chỉ cắm cây trâm châu sai. Bên mang tai, vài sợi tóc rũ xuống. Mắt phượng mày ngài, biểu tình thờ ơ. Đôi môi mềm min trơn bóng như đoá hoa đào, xinh đẹp tuyệt luân, tựa như tiên nữ hạ phàm…

      Phía sau nàng là bốn thiếu niên áo trắng, tuấn mỹ phiêu dật. Ánh mắt thờ ơ nhưng kiên định, cây hoa đoà rơi rơi vài cánh hoa bay bay, vươn tóc bọn họ để lại mùi hương thanh u.

      Dạ, Dạ Mị sớm ngồitrên xe ngựa, nhìn thấy Lãnh Loan Loan ra, đều nhảy xuống xe. trái phải mở cửa xe ngựa, cung thỉnh Lãnh Loan Loan vào.

      Lãnh Loan Loan phi thân cái, vào trong xe ngựa. Bên ngoài xe ngựa, Dạ Hồn, Dạ Mị ngồi vào chỗ đánh xe. Kéo dây cương thúc ngựa chạy về phái trước.

      Sau xe ngựa, bốn thiếu niên cưỡi tuấn mã theo sau.

      Gió, nắng ấm áp.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 62: Gặp lại Sở Ngự Hằng

      Cực Dã sơn, thân núi quanh co nhìn như rất khó leo lên. Nhưng đỉnh núi lại như bình nguyên, bằng phẳng, rộng lớn.

      Võ lâm minh chủ phủ toạ đỉnh núi, mái ngói ngọc lưu ly. Hai tượng sư tử vô vùng hùng dũng gác ngay cửa, trừng rứng hai mắt giận mà uy. Dây leo cổ kính bám tường, ánh mặt trờ thản nhiên theo từng phiến lá chiếu nghiêng, rơi mặt đất, tại thánh những bóng râm nho . Gió núi thổi phất phơ, nhánh cây lay động kêu xào xạt.

      Đại hội võ lâm được tổ chức ở khoảng đất rộng lớn bên ngoài phủ Võ lâm mình chủ, cao đài chiến đấu được dựng lên giữa sân. Bao quanh đài chiến đấu là trướng bằng vải màu trắng theo gió phất phới, bên có đề bốn chữ “Đại hội võ lâm”, nét mực đen chiếu xạ ánh mặt trời phát ra ánh sáng trắng bạc.

      Các bang phái tham gia Đại hội võ lâm đều sớm tới, người khe khẽ nỏ, kẻ bắt chuyện kết giao bằng hữu với người ngoại phái. Y phục của mỗi người theo gió bay bay, vô cùng huyên náo.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Võ lâm minh chủ phủ · thư phòng

      Cửa sổ gỗ bị cánh tay dài rắn chắc đẩy ra, ống tay áo màu lam đặt bệ cửa sổ. Nam tử có ngũ quan thâm thúy, lập thể, khuôn mặt hơi gầy. Dưới mày kiếm được khảm đôi mắt đen thâm thúy, giống như vực sâu đáy làm người ta vừa nhìn bị bủa vây trong đó. Nghe thấy bên ngoài truyền vào thanh huyên náo, nhịn được cau mày, mím môi, nhưng cuối cùng câu gì.

      Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ngoài sân là bồn hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời. Màu hồng, màu đỏ, màu trắng dưới sắc lá xanh mơn mởn càng thêm loá mắt, xinh đẹp. Đầu chóp mũi dường như có thể ngửi được hương hoa thơm ngát, híp hai mắt lại, dùng mũi ngửi ngửi, trong mắt lên bóng dáng kiều diễm, còn nhớ người nàng lúc nào cũng thơm ngát hương hoa.

      Xa cách bảy năm, biết bây giờ nàng trổ mã thế nào? Trong bảy năm mặc dù nghe được ít tin của nàng, nhưng cuối cùng vẫn biết là hay giả. Thở dài có chút buồn bã, cơn say rượu bảy năm trước làm thay đổi, cũng làm thay đổi vận mệnh của . Nàng vốn là công chúa Dạ Liêu ngây thơ, cuối cùng lại trao thân cho trong cơn say ấy. Rất nhiều lúc, thường hỏi mình có từng hối hận hay ? Hối hận ư? cũng . Có lẽ là hối hận, nhưng hiểu dù với phát sinh quan hệ với Na nhi, vẫn có được tình của Loan Loan. Nàng giống người thường, khi làm là hối hận, khi đó nàng thẳng thắn cự tuyệt mình, tiếp tục chờ mong còn có tác dụng gì? Cùng lắm là chờ đợi đằng đẵng mà thôi. Có lẽ tất cả chuyện này chính là vận mệnh, phải do là được.

      Cốc cốc…

      Có tiếng gõ cửa, phá vỡ tâm tư của Sở Ngự Hằng.

      “Vào .”

      quay người lại, nhìn cửa thờ ơ .

      “Tham kiến minh chủ.”

      Bước vào là nam tử trung niên mặc trang phục đen, khuôn mặt có gì nổi trội, nhưng khuôn mặt kia lại được khảm đôi mắt đen vô cùng lợi hại. Tóc búi cao, dùng trâm bạc vắt qua, còn lại xoã tự nhiên ở phía sau. Thắt lưng khảm ngọc, thanh địa đao giắt ở thắt lưng. Cước bộ trầm ổn, thanh đều đặn, đây chắc chắn là cao thủ.

      “Đứng lên .”

      Sở Ngự Hằng điểm đầu, gật gật, giương mắt nhìn về phía thủ hạ quỳ, mở miệng thờ ơ hỏi:

      “Các môn phái đều đến đông đủ rồi sao?”

      “Hồi bẩm minh chủ, các môn phái đều đông đủ. tại đều chờ đợi minh chủ đứng ra chủ trì đại hội võ lâm.” Hai tay của trung niên nam tử chắp trước mặt, đáp.

      “Tốt.” Sở Ngự Hằng gật đầu, “Chúng ta ra ngoài gặp họ thôi.”

      xong liền bước ra khỏi bàn. Y bào xanh nhạt giống như đại dương vô tận, như bầu trời ôn hoà, đồng thời lại đạm mạc cao quý. Giày đen được thêu chỉ bạc ở mép giày theo mỗi bước của , vô cùng trầm ổn.

      Ngoài phòng gió thổi phe phất. Đến cửa, đột nhiên dừng bước, quay đầu đợi nam tử trung niện ban nãy, chân mày nhướng nhướng phân phó.

      “Đúng rồi, phái vài người thân thủ lợi hại về phía sau hậu viện bảo vệ phu nhân.”

      Đế Na thiện lương như thế, chớp mắt bảy năm trôi qua, nàng vẫn như cũ vô cùng hồn nhiên, làm chohắn hâm mộ. gần đến ngày diễn ra Đại hội võ lâm, người đến người vô cũng phức tạp, chẳng may có chuyện hay xảy ra, thôi cứ bí mật bảo vệ nàng vậy.

      “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Trung niên nam tử nghe xong, chạy nhanh hướng bên kia phân phó người bảo vệ phu nhân.

      Sở Ngự Hằng nhín bóng dáng liếc mắt cái, quay người hướng hội trường đến.

      Gần đến hội trường, đôi mắt đen lơ đãng liếc qua rồi chợt ngẩn ra. Quần áo Nguyệt Nha trường bào tung bay, mặt nạ che mặt bằng vàng, là quen thuộc. Đến tột cùng là ai vậy? Nam tử kia ngẩng đầu, mắt nháy nháy. Đôi đồng tử màu tím hiếm có kia đập vào mắt, cuối cùng cũng nhớ ra. phải là người đeo mặt nạ đêm đó uống rượu cùng mình, ngoài ra còn có nam tử khác sao? sao lại ở chỗ này?

      Đêm đó, họ những người kia lúc nào. Tuy rằng chỉ là lần tụ hợp uống rượu, nhưng đều là những kẻ khổ vì tình, dù trao đổi nhiều với nhau những cũng đủ để khắc cốt ghi tâm. Sau đó, lại gặp lại nam tử kia, mới biết hóa ra là Trù vương gia tôn quý vô cùng của Thiên Diệu hoàng triều, ngờ người tôn quý như cũng khốn khổ vì tình. Nhưng nam tử mắt tím trước mắt từ đó đến giờ chưa từng gặp lại. cảm giác kỳ quái, rằng nam tử mắt tím này biết , hơn nữa biết rất nhiều…

      Hơi mím môi, rốt cục cất bước hướng nam tử mắt tím đến.

      Dạ Thần nhìn thấy Sở Ngự Hằng cũng có gì kinh ngạc, y sớm biết thân phận của , gặp nhau ở chỗ này là chuyện có thể đoán được. Chỉ là sau bảy năm, còn vẻ phóng túng kiềm chế được của năm xưa, khuôn mặt tuấn tú của bây giờ tràn đầy lạnh lùng bình thản, dường như năm tháng trôi qua cũng diệt ít tính tình cuồng ngạo của . tháng sau cái đêm say rượu bảy năm trước, Dạ Thần vô tình biết được nam tử cùng mình uống rượu là võ lâm minh chủ tiếng tăm lừng lẫy, mà nữ tử khiến đau lòng phải ai khác, đúng là nàng lúc ấy mới chín tuổi. Trong lòng Dạ Thần đối với nam tử này có địch ý, ngược lại lại có cảm thông. Đơn giản là bọn họ cùng người, cũng vì tình cảm của bọn họ vĩnh viễn có kết quả…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :